Nhân tộc có Thánh Hoàng, các chúa tể tự hào và ngang ngược chọn vị trí cho thành Tử Kinh ngay biên giới của dị tộc mạnh mẽ. Đất đai nơi đó phì nhiêu, phía tay có núi non đẹp như tranh, phía bắc có đồng cỏ nguồn nước tươi tốt, phía đông có dày Hà Hải Thành, phía nam có yên vũ Giang Nam. Đúng là một khu vực, bảo bối hiếm có.
Vì xây dựng thành Tử Kinh, mà các kiến trúc sư khắp thiên hạ và người chuyên nghiệp đều đến đây, Nhân tộc ở Thánh Cổ Đại Lục dù nghèo hay giàu, cao sang hay bần hạn đều ra sức dâng vật quý báu cho Tử Kinh.
Vì thế họ làm gạch tốt nhất, đào ngọc tốt nhất, chặt cây gỗ quý hiếm nhất, mài minh châu sáng nhất của mình đưa đến. Trong đoạn thời gian ngắn, các loại báu vật hiếm lạ trong nhân gian, chim thú quý hiếm, hoa cỏ xinh đẹp kỳ lạ đều vận chuyển đến thành.
Đồng thời, những dị tộc xung quanh cũng đến nhận thần dưới chân của Tử Thanh Thánh Hoàng, họ cử sứ giả hiến các loại báu vật phong phú đến, đầy đa dạng, ngay cả cung điện Tử Thanh Thánh Hoàng cũng chứa không hết.
Tử Thanh Thánh Hoàng lại không gặp ai, cô gọi Ngô Bình vào trong điện. Chỉ hai người ở đó.
Cô vừa thấy Ngô Bình hỏi: “Em trai, lúc tôi sắp thành công lại thất bại đó rồi sắp chết, cậu hôn tôi. Tôi cảm giác được một nguồn lực lượng bí ẩn chưa từng thấy truyền giúp sức sống tỏa sáng tạo ra sinh mệnh mới, nhờ nguồn lực này tôi mới phá vỡ Thiên Môn trở thành Thánh Hoàng. Cậu có thể cho tôi biết, năng lượng đó là gì không?”
Ngô Bình truyền âm đến nói: “Đó là Vô Thượng Đại Đạo! Trước đó tôi may mắn đã bắt gặp, đọc và tìm hiểu về Vô Thượng Đại Đạo Cách! Chỉ là cách này rất nguy hiểm, tu vi hiện giờ của tôi không thể nắm giữ được quá nhiều năng lượng”.
Tử Thanh cảm thán: “Đúng là tạo hóa trêu người, ai nghĩ được một kẻ mới vào tu sĩ Đạo Cảnh như cậu lại tìm hiểu pháp lực bí mật tối cao như thế!”
Ngô Bình: “Tôi cũng không biết, mấy chuyện này cũng không phải bí mật tối cao gì. Dù sao tôi cũng chỉ có thể được một ít Vô Thượng Đại Đạo rất yếu ớt”.
Tử Thanh: “Cậu không thể nói bí mật này cho tôi hay bất cứ kẻ nào biết, nếu không sẽ nguy hiểm lắm đấy!”
Ngô Bình cười nói: “Chị yên tâm, tôi không ngốc”.
Tử Thanh: “Được rồi, giờ làm phiền cậu rồi. Cậu đi nghỉ ngơi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi”.
Ngô Bình cũng không cần nghỉ ngơi thêm nữa, tiếp theo đây anh phải đưa hóa thân Nguyên Thủy Đạo Tôn về thế tục, thuận tiện đến Thần Châu luôn.
Sau lần anh chỉnh lại Thần Châu, các thế lực khắp nơi đã bắt tay với nhau cùng đối địch. Nên trong thời gian này anh không ở đó, lại có rất nhiều tu sĩ lại tham gia vào Thần Châu. Nhưng tốc độ dị tộc mở rộng rất nhanh, bây giờ địa bàn gần nhất của dị tộc cũng chỉ cách Thần Châu chưa đến một nghìn dặm nữa là!
Dị tộc này là bộ tộc rất mạnh, còn gọi là Song Diện tộc. Song Diện tộc có hai khuôn mặt, một cái dùng trong cuộc sống, một cái dùng trong chiến đấu. Hai gương mặt này một cái nằm ở đằng trước, một cái nằm ở đằng sau, dùng cái nào thì sẽ xoay đầu một trăm tam mươi độ để chuyển mặt.
Song Diện tộc chuyển sang gương mặt chiến tranh có sức chiến đấu tăng lên gấp mười lần, chúng sử dụng vô số chiến trận ghê gớm. Trong khoảng thời gian này, Song Diện tộc hầu như chiến đâu thắng đó, chiếm một số lượng địa bàn rất rộng. Đám này không chỉ giết chóc Nhân tộc, mà không bỏ qua các dị tộc khác. Tóm lại chỉ có thể hoặc bị giết hoặc, hoặc bị bắt làm nô lệ.
Ngô Bình về Nguyệt Thanh Ảnh nhẹ nhàng thở dài, nói: “Huyền Bình, Song Diện tộc đã cử thám tử đến dò thám lực lượng canh phòng gần Thần Châu. Tôi cảm thấy không lâu nữa đây, bọn chút sẽ đánh vào Thần Châu. Nếu chúng ta giữ không được thành, thì dân chúng Thần Châu phải làm sao đây”.
Nguyệt Thanh Ảnh biết rất rõ sức mạnh của Song Diện tộc mạnh ra sao, cô đã tính toán đến đường xấu nhất rồi.
Ngô Bình vỗ đầu cô nói: “Yên tâm, có tôi ở đây Song Diện tộc không là cái thá gì cả”.
Anh không nói khoác, bởi chiến tích của anh ở Thái Hoàng Giáo vô cùng vẻ vang. Tuy Song Diện tộc mạnh, cũng thua xa Huyết tộc.
Ngô Bình đến đây không bao lâu, Hà Tử Trần và Lý Thuần Như cũng đến. Tình hình ở Đông Hải khá tốt, Thiên Nguyên gặp tình hình không mấy lạc quan, quanh địa bàn xuất hiện một dị tộc lớn mạnh cũng gần bằng Song Diện tộc.
Hà Tử Trần thở dài: “Thế lực của Thiên Nguyên đã phân tán đi, hiện tại chú ý của mọi người đều dồn vào bản thân, không gia tộc nào có thể lực khiến mọi người đi theo cả”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải là ba vùng đất đầy phúc khí, người nhìn ngó chúng rất nhiều. Nếu không chỉnh và hợp lực lượng lại nhanh, sớm muộn gì cũng bị kẻ ngoài vào phá vỡ”.
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Tử Trần, ta với ngươi đến Thiên Nguyên xem thử rồi giúp ngươi chỉnh và hợp lực lượng của Thiên Nguyên luôn. Nếu không thì thế lực của Thiên Nguyên, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt từng cái riêng lẻ”.
Hà Tử Trần vui mừng cười nói: “Được, chúng ta cùng quay về!”
Lý Thuần Như: “Mặc dù bên Đông Hải không có dị tộc, nhưng phạm vi của nó không lớn chỉ hơn mấy trăm lần thôi, trên biển có rất nhiều sinh linh mạnh. Mấy hôm trước, có một đám Hải Yêu tấn công, giết rất nhiều đệ tử Tiên Kiếm Môn của chúng ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Đợi giải quyết chuyện Thiên Nguyên xong, ta đến Đông Hải xem sao”.
Theo kế hoạch, Ngô Bình sắp xếp Thần Châu một chút rồi đến Thiên Nguyên với Hà Tử Trần. Thế lực trên Thiên Nguyên là lớn nhất, trước mắt có ba nhà, thứ tự là Hà gia, Lệ gia, Thường gia. Nhưng gần nhất cũng có rất nhiều tông môn trốn vào Thiên Nguyên vì những thực lực của tông môn này rất mạnh nên ba nhà không đánh lại, chỉ có thể hạn chế mà không xua đuổi.
Ngô Bình đến không bao lâu, gia chủ Hà gia - Hà Chính Hạo đã đến cửa đón, đưa anh vào phòng khách. Sau vào câu tán gẫu, Ngô Bình hỏi tình hình trên địa bàn Hà gia. Hiện tại, có bảy tông môn vào địa bàn thế lực Hà gia đang chiếm giữ, họ đã từng đấu với dị tộc, tổn thấy rất nghiêm trọng, số người chỉ còn ba bốn phần trăm với lúc đầu.
Ngô Bình lại hỏi Sở Chi, rồi gọi Hà Tử Trần lên, đến gặp Ngũ Âm Tông đang ở Thiên Nguyên. Ngũ Âm Tông cũng bị dị tộc đuổi ra khỏi sơn môn, đệ tử và trưởng lão còn sống sót chưa đến ba trăm phần, hơn nữa những người còn lại đều bị thương.
Ngũ Âm Tông chiếm một ngọn núi ngoài thành, xây dựng các tòa nhà giản dị để ở, dưới núi có vài đệ tử trông coi. Ngô Bình với Hà Tử Trần vừa đến đã bị một tu sĩ ngăn lại, hỏi: “Hai vị có chuyện gì?”
Ngô Bình: “Gọi Tông chủ của các ngươi ra gặp ta”.
Tu sĩ này dò xét Ngô Bình một lúc, hỏi: “Các hạ là?”
Hà Tử Trần: “Vị này là đệ tử Nguyên Thủy Đạo Tôn, đứng thứ ba trong Đại Tiên Bảng, Lý công tử”.
Tu sĩ kia lắp bắp sợ hãi, hắn ta nghe nói Nguyên Thủy Đạo Tôn là người mạnh nhất trong những người mạnh ở Nhân tộc. Hắn ta vội vàng nói: “Xin chờ một chút, tại hạ sẽ đi thông báo ngay!”
Tu sĩ vội vàng lên núi, chưa nửa phút đã có một một ánh sáng bay từ đỉnh núi xuống, một tu sĩ mặc áo lam xuất hiện. Ông ta bị mù một bên mắt trái, giấu đi một lớp trắng bệch tiều tụy như người sắp chết, nhưng dù thế vẫn thấy dáng vẻ ông ta hiện lên nho nhã từ tận xương.
Ông ta vội vàng ôm quyền: “Vệ Thanh Dương của Ngũ Âm Tông cung nghênh Lý công tử!”
Ngô Bình gật đầu: “Hình như, Vệ tông chủ trúng độc nhỉ?”
Vệ Thanh Dương cười khổ: “Trước đây, tông ta đại chiến với Yên tộc một trận đã bị cao thủ của Yên tộc đả thương trúng kỳ độc. Loại độc này rất khó giải, ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ”.
Ngô Bình: “Nếu không giải độc, sợ Vệ tông chủ sống không đến nửa năm”.
Vệ Thanh Dương thở dài nhẹ nhàng: “Độc này rất hiếm, không có thuốc giải”.
Ngô Bình: “Để ta thử xem”.
Vệ Thanh Dương mừng rỡ: “Công tử có cách à?”
“Thử xem đã”. Ngô Bình nói xong, vươn tay ra cầm cổ tay của ông ta. Một nguồn lực lượng quỷ dị lập tức rót vào cơ thể của ông ta, nó là độc lực. Độc lực vào cơ thể, lập tức phá hư toàn bộ, vô cùng kiêu ngạo.