Cảm nhận được sự thay đổi của hai loại linh khí, Ngô Bình như có điều suy nghĩ rồi tự nhủ: Lẽ nào hai loại linh khí này đều thuộc cùng một loại linh khí, nhưng vì lý do gì đó nên mới tách nhau ra ư?
Nghĩ đến khả năng này, anh sáng mắt lên rồi lập tức tìm tòi địa khiếu thứ ba.
Cứ thế, Ngô Bình không biết mệt mỏi liên tục đả thông địa khiếu thứ ba, thứ tư cho đến địa khiếu thứ 12 thì mới đành dừng lại, vì sức lực đã cạn.
Đúng như anh đoán, mười hai loại linh khí mà 12 địa khiếu hấp thu đã dung hợp hoàn toàn thành một loại linh khí mới. Hơn nữa, linh khí dung hợp càng nhiều thì linh khí mới càng ảo diệu, uy lực cũng càng mạnh.
“Nếu mình dung hợp hết 36 linh khí địa khiếu thì sẽ hình thành được bao nhiêu linh khí mạnh mẽ nhỉ?”, nghĩ đến đây, mắt Ngô Bình sáng lên.
Nhưng anh đã quá mệt rồi nên đành phải nghỉ ngơi thôi.
Anh mở cửa ra thì mới phát hiện Vân Thường đang đứng bên ngoài. Lúc này, mặt trời vừa ló dạng rồi chiếu tia nắng xuống mặt cô ấy, khiến dung nhan càng thêm tuyệt sắc.
Ngô Bình không khỏi thấy nhộn nhạo, sau đó ôm lấy cô ấy vào lòng rồi kéo vào trong phòng, sau đó hất chân đóng cửa.
Vân Thường hô lên, nhưng không hề có ý phản kháng, cô ấy dịu dàng nói: “Sư huynh, trời sáng rồi, tối em cho anh được không?”
Ngô Bình ôm cô ấy rồi hỏi: “Tại sao phải chờ đến tối?”
Vân Thường: “Anh đã tu hành một lèo ba ngày rồi, đến nay vừa hay là ngày đệ tử chân truyền khảo hạch”.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Khảo hạch gì thế?”
Vân Thường: “Đệ tử chân truyền cũng có các ngưỡng mà, bắt đầu tính từ thời gian gia nhập môn phái, cách một thời gian phái tiến bộ một lần, không thì sẽ bị loại ra khỏi hàng đệ tử chân truyền. Tuy sư huynh là đệ tử thân truyền, nhưng cũng ở trong hàng đệ tử chân truyền, vì thế vẫn phải tham gia khảo hạch”.
Ngô Bình: “Anh gia nhập môn phái bao lâu rồi nhỉ?”
Vân Thường: “Anh quên rồi à? Khi em đi đăng ký với anh, anh bảo đã gia nhập được hơn hai tháng rồi mà, hơn nữa khi anh bái sư thì đã ở cảnh giới Tôi Thể rồi. Bây giờ cách lúc đó cũng khoảng ba tháng, theo tiêu chuẩn của của đệ tử chân truyền thì anh buộc phải đạt đến tầng thứ sáu cảnh giới Tôi Thể rồi”.
Ngô Bình: “Tầng thứ sáu Tôi Thể ư? Anh cũng vừa tới đó”.
Vân Thường: “Tuy anh đã đạt đến tầng ấy rồi, nhưng kiểm tra của tầng này cũng khó lắm. Hơn nữa, hôm nay là ngày mồng bảy, chắc sẽ có đệ tử khiếu chiến sư huynh đấy”.
Ngô Bình nghĩ đến người tên là Trương Siêu, sau đó cười lạnh một tiếng: “Khiêu chiến anh á? Tốt thôi, anh đang muốn thả lỏng gân cốt chút đây”.
Vân Thường: “Sư huynh đừng chủ quan, Trương Siêu này gần đây lên như diều gặp gió, hơn nữa tu vi cũng đã đến tầng thứ bảy Tôi Thể rồi”.
Tầng thứ bảy của Tôi Thể là Tiểu Luyện Hình, thể chất của tu sĩ ở cảnh giới này tu luyện khá theo hệ thống, thực lực cũng vượt xa tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khiếu.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Vân Thường, em có tin anh có thể đánh bại mười tên như hắn bằng một tay không?”
Vân Thường ngẩn ra rồi phì cười: “Em tin”.
Ngô Bình: “Đi thôi, đi tham gia khảo hạch của đệ tử chân truyền nào”.
“Vâng!”
Hai người đi tới quảng trường diễn ra khảo hạch của đệ tử chân truyền, lúc này các đệ tử chân truyền đều đang tụm năm tụm ba ở đây, có ba dụng cụ kiểm tra đặt giữa quảng trường. Mọi người đều đứng kín cạnh các dụng cụ kiểm tra, ai kiểm tra xong cũng được các đệ tử khác vây quanh để hỏi thăm, có người chê cười, có người tán thưởng.
Vân Thường: “Sư huynh, khảo hạch ở cảnh giới Tôi Thể gồm các phần là thể chất, sức mạnh, tiềm lực. Anh ở tầng thứ sáu thì cũng phải đạt điểm tiêu chuẩn ở mỗi vòng thì mới qua được”.
Họ đang nói chuyện thì chợt có người ở phía sau lên tiếng: “Vân sư muội, mấy ngày qua không thấy em đâu, ra là em tìm thấy người thương rồi”.
Vân Thường nghe thấy giọng nói này xong thì tái mặt, cô ấy quay lại rồi cúi người xuống, lễ phép chào hỏi: “Trình sư huynh”.
Nghe thấy có người nói Vân Thường như vậy, Ngô Bình nhíu mày, sau đó cũng quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặt vàng khoảng 25, 26 tuổi đang đứng phía sau, hắn ta mặc trường bào màu tím, còn vẻ mặt thì có vẻ cười cợt nhìn anh.
Hắn ta cười mỉa: “Một đệ tử chân truyền cấp hai như anh muốn kết đôi với em mà em còn từ chối, sau đó lại chung đụng với cái thằng rẻ rách này, em cố ý chọc tức anh đúng không?”
Vân Thường vội nói: “Trình sư huynh, anh hiểu lầm rồi…”
Ngô Bình kéo tay Vân Thường rồi nói: “Vân Thường, có anh ở đây rồi thì em không phải sợ ai cả”.
Sau đó, anh hỏi Trình sư huynh kia: “Anh bảo tôi là đồ rẻ rách ư?”
Trình sư huynh cười khẩy: “Không cậu thì ai?”
Ngô Bình: “Thế anh có dám nhận khiêu chiến của tôi không?”
“Cái gì! Có người định khiêu chiến Trình Vệ kìa! Anh ta là cao thủ tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí đấy, người muốn khiêu chiến là ai thế nhỉ?”
“Không biết, chắc mới đến à?”
“Tôi biết, nghe nói Liễu trưởng lão mới thu nhận một đệ tử ở ngoài, hình như là cậu ta đấy”.
“Tên này điên rồi à? Mới ở cảnh giới Tôi Thể mà đã đòi khiêu chiến cao thủ cảnh giới Luyện Khí”.
“Ha ha, dù có ở tầng thứ mười cảnh giới Tôi Thể thì cũng không thể đánh bại cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tư được, đúng là chán sống rồi mà!”
Trình Vệ ngẩn ra một lúc rồi cười phá lên, sau đó chỉ vào mũi mình: “Cậu khiêu chiến tôi ư?”
Ngô Bình hỏi: “Có dám nhận không?”
Trình Vệ cười ha hả: “Tuy tôi không thèm ra tay với đệ tử cấp thấp như cậu, nhưng nếu cậu đã thèm chết thì để tôi tiễn luôn”.
Ngô Bình: “Vậy là anh nhận khiêu chiến của tôi rồi đấy. Được, tôi phải đi kiểm tra đã, xong việc tôi sẽ đến tìm anh”.
Trình Vệ phì cười: “Này, tôi không biết cậu lấy đâu ra tự tin cùng dũng khí như thế, nhưng tôi rất thích kiểu người như cậu. Được, tôi chờ”.
“Trình sư huynh, loại như hắn đâu đáng để anh ra tay? Để em thay anh”, đột nhiên có người lên tiếng, Trương Siêu đã xuất hiện.
Lần trước, Trương Siêu cũng đòi khiêu chiến Ngô Bình. Bây giờ thấy anh và Trình Vệ có xung đột nên lập tức nhảy ra, như vậy vừa có thể đánh bại Ngô Bình, mà vừa lấy lòng được đệ tử chân truyền có địa vị trong môn phái là Trình Vệ.
Trình Vệ nhìn Trương Siêu rồi gật đầu: “Cũng được”.
Một đệ tử chân truyền cảnh giới Tôi Thể như Ngô Bình muốn khiêu chiến Trình Vệ, tin này truyền đi rất nhanh, cả đám người đã xúm lại xem, thậm chí có cả trưởng lão.
Để sớm được xem trò hay, các đệ tử chân truyền khác đều nhường cho Ngô Bình lên kiểm tra trước.
“Ha ha, khiêu chiến cao thủ Luyện Khí cơ à, tôi cược là hắn không đỡ nổi một chiêu”.
“Nếu mà không qua được bài kiểm tra thì còn buồn cười nữa”.
“Đúng thế, Tôi Thể đòi đánh Luyện Khí thì sao mà thắng được? Như châu chấu đá xe ấy, thua là cái chắc rồi”.
“Khéo còn thua cả Trương Siêu ấy chứ”.
Ngô Bình mặc kệ những lời bàn tán của họ, anh đến trước dụng cụ kiểm tra thứ nhất là một cái cột.
Các đệ tử trước đó hầu như đều qua vòng này, với tầng cảnh giới như Ngô Bình thì bét nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn là 1500 cân. Hầu hết mọi người đều đạt đến hai, ba nghìn cân, nhiều người giỏi hơn thì năm, sáu nghìn cân, thành tích cao nhất ở vòng này là 7600 cân.
Đương nhiên nếu tu sĩ tham gia đã ở tầng thứ sáu Tôi Thể thì điểm tiêu chuẩn sẽ khác.
Ngô Bình đi đến gần cây cột rồi tung một cú đấm vào đó, anh chưa dùng hết sức mà đã nghe thấy một tiếng động lớn, mặt cây cột phát sáng liên tục, sau đó hiện ra một hàng các con số là 97580 cân.
Ngay khi dãy số xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, hơn 90 nghìn ư?”
“Hình như thế, ôi trời!”
“Mẹ ơi, hơn 90 nghìn đấy, đến tu sĩ tầng thứ mười Tôi Thể cũng không đạt con số này được đâu”.
Chương 2122: Sức chịu đựng mạnh nhất
Ngô Bình cũng ngẩn ra, anh không ngờ mình chỉ đấm bừa một cú mà đã mạnh đến vậy, xem ra là do anh đã tu luyện địa khiếu.
Trương Siêu cũng nghệt mặt ra, hơn 90 nghìn cân! Hắn đã kiểm tra vòng này rồi, hắn ở tầng thứ bảy Tôi Thể mà đấm hết sức mới chỉ được 9500 cân thôi. Điều này có nghĩa là Ngô Bình mạnh hơn hắn mười lần, thế thì còn khiêu chiến gì nữa?
Hắn đảo mắt rồi dần lùi lại.
Vân Thường đã chú ý đến hành động của hắn nên nói: “Trương sư huynh, anh chuẩn bị khiêu chiến Ngô Bình cơ mà? Giờ lại định đi đâu thế?”
Trương Siêu dừng hình rồi cười ngượng nói: “Đâu, tôi đi vệ sinh chút ấy mà”.
Mọi người xung quanh đều phản ứng lại rồi dè bỉu hắn ra mặt, đã hẹn nhau khiêu chiến rồi giờ lại chuồn, chắc sợ rồi!
Có mấy đệ tử chân truyền chỉ muốn đổ thêm dầu vào lửa nên đã chặn đường Trương Siêu, một người đàn ông cao lớn cười mỉa: “Trương sư đệ, đi vệ sinh thì lúc nào đi chẳng được. Cậu nhịn chút đi, chờ Ngô sư đệ kiểm tra xong thì cậu phải khiêu chiến cậu ấy ngay”.
Trương Siêu nhăn mặt, địa vị của người đàn ông này còn cao hơn cả Trình Vệ, anh ta là Cao Hải - đệ tử chân truyền cấp một, đại cao thủ tầng thứ tám cảnh giới Luyện Khí, thực lực khỏi phải bàn. Vì thế Trương Siêu đành phải khúm núm rồi gật đầu.
Cao Hải mỉm cười đi đến gần cột kiểm tra rồi vỗ vai Ngô Bình: “Sư đệ, thần lực của chú không kém gì anh đâu, anh hơi bị phục chú đấy”.
Cao Hải này nổi tiếng nhờ sức mạnh, nhưng sau khi chứng kiến điểm số của Ngô Bình thì cũng phải ngạc nhiên rồi ngả mũ thán phục.
Ngô Bình cười nói: “Sư huynh quá khen!”
Cao Hải: “Đừng khách sáo, chú kiểm tra tiếp đi, bọn anh đang rất mong chờ vào màn biểu hiện tiếp theo của chú đấy”.
Anh ta chỉ vào dụng cụ kiểm tra thứ hai, đó là một vật hình vuông có màu đen, bên trên có cột như cán cờ, cây thước dài khoảng chục mét, phần thấp nhất là số 0, cao nhất là một triệu.
Vân Thường: “Sư huynh, đây là dụng cụ kiểm tra tiềm lực, nó tên là thước Đại Tiềm. Thước này có bốn đoạn, đoạn thấp nhất là từ 0 đến 5000, đây là mức bình thường và toả ra ánh sáng trắng. Đoạn từ 3000 đến 50.000 là mức trung và ánh sáng xanh. Hầu hết các đệ tử chân truyền đều đạt đến đoạn này. Tiếp nữa là từ 50.000 đến 150.000, đây là mức thượng đẳng và có ánh sáng tím. Trên ánh sáng tím là 150.000 đến 1 triệu và phát ra ánh sáng vàng, ai phát ra được ánh sáng này thì sẽ có tư chất của thiên kiêu”.
Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Tư chất tốt nhất của Huyền Minh Giáo mình là đạt đến số bao nhiêu?”
Cao Hải cười đáp: “Nhiều năm về trước, chúng ta cũng có một thiên tài, điểm tiềm lực của người đó đạt đến 145.000, thiếu chút nữa là phát được ánh sáng vàng và thành thiên kiêu rồi. Nhưng người đó cũng mạnh lắm, về sau đã trở thành nhân vật lớn của Huyền Minh Giáo ta, suýt được làm giáo chủ nữa đấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy mình có thể toả sáng, nhưng không thể làm quá được. Anh giơ tay rồi cầm vào cây thước ấy, vài giây sau, đoạn dưới của thước bắt đầu phát sáng rồi cứ thế hướng lên trên. Điểm tiềm lực từ 0 tăng dần đến 3000, nhưng con số vẫn không dừng lại mà vẫn tăng tiếp lên 10 nghìn, 20 nghìn, 30 nghìn, cuối cùng là trên 50 nghìn.
“Nhìn đi, ánh sáng tím rồi”.
Mọi người đều kĩnh ngạc, Cao Hải và Trình Vệ cũng không thể rời mắt.
Đệ tử có thể đạt đến đoạn phát ánh sáng tím đã hơn 20 năm chưa xuất hiện, quả nhiên người mới này là một thiên tài.
Điểm vẫn tăng tiếp đến con số 100 nghìn, Ngô Bình bắt đầu nới lỏng tay, gần như không chạm vào cái thước nữa thì điềm tiềm lực mới dừng lại ở con số 101 nghìn.
“101 nghìn! Thiên tài, Huyền Minh Giáo lại có một thiên tài nữa rồi!”, tất cả mọi người đều hô lên. Trong khi họ chỉ được có 10, 20 nghìn điểm thì Ngô Bình được những trên 100 nghìn, vậy là anh mạnh gấp họ nhiều lần rồi.
Cao Hải cười lớn nói: “Sư đệ, chú giỏi thật đấy, tí nữa là phá được kỷ lục cũ rồi”.
Ngô Bình nói: “Điểm của em còn cách 140 nghìn điểm xa lắm, sao mà so được ạ”.
Cao Hải: “Thế là giỏi lắm rồi, sư đệ, cậu mau sang kiểm tra vòng cuối đi! Vòng sức chịu đựng này là khó nhất, nhiều người rõ là thiên tài mà sức chịu đựng lại kém. Ví dụ như thiên tài có gần 150 nghìn điểm tiềm lực ngày xưa ấy, sức chịu đựng không cao đâu, chỉ trên tầm trung thôi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cũng hơi tò mò, anh muốn biết sức chịu đựng của mình đến đâu nên đi sang phía dụng cụ kiểm tra thứ ba luôn.
Dụng cụ này là một cái ghế, bên trên có khắc phù văn kỳ dị. Người kiểm tra buộc phải ngồi lên đó, chiếc ghế sẽ phát ra năng lượng kỳ lạ tiến vào cơ thể người kiểm tra và sinh ra một cảm giác vô cùng bức bối. Quá trình kiểm tra sẽ vô cùng khó chịu, vì thế các đệ tử chân truyền đều không muốn kiểm tra quá lâu nên thành tích đều không được cao. May mà Huyền Minh Giáo cũng không có yêu cầu quá cao về mảng này nên hầu hết mọi người đều qua được.
Ngô Bình ngồi xuống ghế, ngay sau đó đã có một nguồn sức mạnh như luồng điện tiến vào cơ thể anh, khiến người anh tê rần. Nhưng loáng cái, cảm giác tê liệt ấy đã biến thành cảm giác như bị côn trùng gặm xương.
Anh ngày càng bứt dứt, hàng lông mày đã nhíu chặt. Cùng lúc đó, phiến ngọc trên chiếc phía trước chiếc ghế cũng đã hiện ra một dãy số đang liên tục tăng lên, mọi người đều tập trung quan sát đến không chớp mắt.
Ba phút, năm phút, mười phút, nửa tiếng! Ngô Bình vẫn ngồi yên trên ghế, hơn nữa vẻ mặt như đang ngồi thiền, vô cùng bình tĩnh.
“Trời ơi, điểm vượt 100 nghìn rồi, sao chịu được hay vậy ta?”
“Đúng thế, lúc trước tôi chỉ chịu được có ba hơi thở thôi, nhưng điểm cũng được 1500 rồi”.
“Tôi được 3000 đã thấy là mình giỏi lắm rồi, giờ so với Ngô sư đệ thì đúng là kém cỏi”.
“120 nghìn rồi, vẫn đang tăng tiếp”.
“Xem ra cậu ấy sẽ phá kỷ lục rồi, tôi nhớ điểm cao nhất trong lịch sử là 133200.
“133200, cậu ấy phá kỷ lục rồi”.
Điểm của Ngô Bình đã chạm đến con số 150 nghìn, anh mở mắt ra rồi mỉm cười, sau đó đứng dậy.
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn anh như một con quái vật.
Ngô Bình đứng dậy nhìn điểm của mình xong thì cười nói: “Xem ra sức chịu đựng của mình cũng ổn”.
Cao Hải vỗ tay nói: “Quá đỉnh! Cả ba vòng đều xuất sắc, chắc chắn cậu sẽ có tiền đồ rộng mở”.
Lúc này, Trương Siêu đang run cầm cập. Khi Ngô Bình nhìn hắn, hắn cố nhoẻn miệng cười rồi nói: “Ban nãy tôi đùa thôi, chứ sao tôi dám khiêu chiến anh chứ”.
Ngô Bình mặc kệ hắn rồi đi về phía Trình Vệ: “Giờ chúng ta bắt đầu thôi”.
Tuy Trình Vệ rất chấn động, nhưng không hề sợ Ngô Bình. Dẫu sao cảnh giới Tôi Thể và Luyện Khí cũng có chênh lệch rất lớn, hắn ta không tin Ngô Bình có thể đánh bại mình.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Cậu tưởng sức mình mạnh, sức chịu đựng giỏi thì có thể khiêu chiến tu sĩ Luyện Khí à? Nhìn cho rõ đây!”
Hắn ta bay lên cao rồi tung một quyền vào cột kiểm tra sức mạnh, dãy số hiện ra là 130 nghìn.
Chương 2123: Lò luyện đan có giá bán bằng phế phẩm
Nhìn thấy điểm số của Trình Vệ xong, tất cả mọi người đều ồ lên. So với hơn số điểm trước đó của Ngô Bình thì kết quả của Trình Vệ đúng là đáng kinh ngạc. Nhưng tuy mọi người ồ lên là vậy, song chẳng ai thấy ngạc nhiên cả, dẫu sao Trình Vệ cũng là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rồi, thành tích này của hắn ta cũng chỉ là đủ tiêu chuẩn thôi. So ra thì sức mạnh của Ngô Bình mới đáng được gọi là xuất sắc.
Ngô Bình nhìn điểm số xong thì nới: “Tốt nhất anh đừng phí sức làm gì, không lát nữa càng thua thảm hơn đấy. Trước khi tôi ra tay, anh vẫn còn một cơ hội”.
Trình Vệ nhướn mày: “Sao, cơ hội gì cơ?”
Ngô Bình: “Dập đầu xin lỗi Vân Thường, sau đó tự vả vào mặt mình 30 cái, như vậy thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.
Trình Vệ nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Cậu tưởng mình là au hả! Ra tay đi, giờ tôi sẽ giết cậu luôn”.
Mọi người ở xung quanh lập tức tản ra, sau đó hào hứng xem Ngô Bình và Trình Vệ. Ở Huyền Minh Giáo, đệ tử cấp thấp có thể khiêu chiến đệ tử cấp cao. Trình Vệ này cũng là đệ tử thân truyền, nhưng đã là đệ tử chân truyền cấp hai rồi nên có địa vị cao hơn Ngô Bình. Theo luật thì một khi Ngô Bình khiêu chiến thành công thì anh cũng sẽ trở thành đệ tử cấp hai.
“Thú vị đấy, một thiên kiêu mới vào, một đệ tử chân truyền cấp hai, mọi người đoán xem phần thắng sẽ nghiêng về ai?”
“Lúc trước thì tôi nghĩ Ngô Bình chắc chắn sẽ thua, nhưng giờ thì chịu rồi”.
“Đúng thế, sức mạnh và tiềm lực của cậu ấy đều rất khủng, sức chịu đựng còn phá cả kỷ lục, khéo cậu ấy lại tạo nên kỳ tích đấy”.
“Nhưng Trình Vệ đã là cảnh giới Luyện Khí rồi, chân lực trong người mạnh lắm, dù cảnh giới Tôi Thể có mạnh đến mấy thì cũng khó mà chống lại chân lực được”.
Dưới sự theo dõi của mọi người, Ngô Bình thong thả đi tới đối diện Trình Vệ, khi còn cách hắn ta bảy bước, anh nói: “Trình Vệ, nếu anh có thể tiếp được ba chiêu của tôi thì coi như anh thắng”.
Trình Vệ ngẩn ra, ba chiêu? Nhưng sau đó hắn ta đã nổi giận ngất trời: “Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à?”
Ngô Bình: “Thật ra tôi bảo ba chiêu là đánh giá cao anh rồi, chứ khéo anh còn chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi đâu”.
“Chết đi!”, Trình Vệ gầm lên, chân lực tuôn ra, đôi mắt bừng sát khí.
Uỳnh!
Đúng lúc này, mặt đất chợt rung chuyển, Ngô Bình bỗng xuất hiện bên cạnh Trình Vệ rồi tung một cú đấm, khi anh ra tay, linh khí tuôn trào với uy lực rất mạnh.
Trình Vệ cảm thấy có một luồng sức mạnh hung hãn ập tới, chân hắn ta đã bị khống chế nên nhanh chóng bị đá bay. Cú đá ấy khiến người hắn ta tê rần, sau đó ngã uỵch xuống đất bất động.
Sau đó, Trình Vệ chỉ thấy đầu váng mắt hoa, không thể nhúc nhích.
Ngô Bình đi tới gần rồi lạnh lùng nói: “Đã phục chưa?”
Trình Vệ hít sâu một hơi, cố mãi mới ngồi dậy được, sau đó ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi nói với vẻ chấn động: “Không thể nào! Sức như cậu mà là cảnh giới Tôi Thể ư!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Điều này chứng tỏ anh chẳng hiểu gì về sức mạnh cả”.
Dứt lời, anh mặc kệ hắn ta rồi kéo Vân Thường rời đi.
Cao Hải cười nói: “Ngô sư đệ, ở lại đã. Chú đánh bại Trình Vệ rồi là có được thân phận đệ tử chân truyền cấp hai đấy. Cho nên cậu phải đến đại điện thăng cấp để lấy danh hiệu của đệ tử chân truyền cấp hai”.
Ngô Bình: “Cảm ơn anh, em sẽ đi luôn”.
Vân Thường cười nói: “Sư huynh lợi hại quá, vừa đến đã trở thành đệ tử chân truyền rồi”.
Ngô Bình: “Vân Thường, Huyền Minh Giáo có bao nhiêu đệ tử chân truyền cấp hai?”
Vân Thường: “Có gần 200 trong tổng số 3000 đệ tử”.
“Đệ tử chân truyền cấp một thì sao?”
Vân Thường: “Cấp này thì có gần 50 người, đương nhiên trên chân truyền còn có đệ tử tinh anh, nhưng giờ chỉ có đúng tám người thôi, họ đều là tu sĩ cảnh giới Thần Thông”.
Ngô Bình: “Đệ tử chân truyền cấp một có ai ở cảnh giới Thần Thông không?”
Vân Thường: “Không, ai ở cảnh giới Thần Thông thì cũng lên thành tinh anh hết rồi”.
Ngô Bình: “Đệ tử chân truyền cấp một có yêu cầu gì về cảnh giới không?”
Vân Thường: “Về lý thì không, nhưng cơ bản đều phải đạt từ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí trở lên. Đương nhiên nếu sư huynh có thể đánh bại một đệ tử chân truyền cấp một thì sẽ giành được thân phận của người đó luôn. Đãi ngộ của đệ tử cấp này rất tốt, đó là thân phận mà mọi đệ tử đều ao ước”.
Ngô Bình: “Không vội, chờ anh lên cảnh giới Luyện Khí rồi sẽ đột phá lên cấp này sau”.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến đại điện thăng cấp. Ngô Bình đã trở thành đệ tử chân truyền cấp hai, sau khi đến đây, anh thấy trưởng lão phụ trách luôn nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
Ra khỏi đó xong, Ngô Bình hỏi: “Vân Thường, tại sao trưởng lão kia nhìn anh lạ thế nhỉ?”
Vân Thường: “Vì đã mấy chục năm rồi không có đệ tử nào thăng cấp lên thành đệ tử chân truyền cấp hai nhờ khiêu chiến vượt cấp, cho nên người ta mới thấy tò mò. Huyền Minh Giáo còn có một quy tắc bất thành văn là đệ tử nào khiêu chiến vượt cấp thành công sẽ bị trả thù, sau đó liên tục bị các cường giả mạnh mẽ hơn khiêu chiến”.
Ngô Bình cau mày: “Liên tục bị khiêu chiến ư? Họ định làm gì vậy?”
Vân Thường: “Chẳng đệ tử chân truyền nào muốn bị khiêu chiến, vì như thế là đụng đến lợi ích của họ. Vì vậy, có nhiều đệ tử chân truyền đã kéo bè kết phái, ai dám khiêu chiến người trong nhóm họ thì sẽ bị cả nhóm trả thù”.
Ngô Bình cười mỉa: “Tuỳ họ, anh không ngại cho thêm vài tên bị thương đâu”.
Vân Thường cười nói: “Em thấy cũng đúng, nhưng sư huynh vẫn phải cẩn thận, phòng người khác giở thủ đoạn. Huyền Minh Giáo rất lớn nên cũng khá phức tạp”.
Ngô Bình: “Không phải lo, à chúng ta đi xem lò luyện đan bị hỏng kia đi”.
Hai người đi tới cửa hàng đồ cũ của Huyền Minh Giáo, đây là sản nghiệp của môn phái, có rất nhiều đồ ở bên trong, đồ ở các vị trí khác nhau thì có giá khác nhau, đệ tử của Huyền Minh Giáo đều thích đến đây tìm tòi.
Khi Ngô Bình đến nơi thì nhìn thấy 12 cánh cửa lớn đều đang mở, liên tục có đệ tử của Huyền Minh Giáo ra vào.
Anh thoáng ngạc nhiên nói: “Cửa hàng đồ cũ này to thế!”
Vân Thường: “Vâng, bên trong có nhiều đồ quý phết đấy”.
Ngô Bình: “Đồ đạc trong đây đều từ đâu ra?”
Vân Thường: “Đệ tử của Huyền Minh Giáo thường xuyên ra ngoài làm việc, đồ họ cướp được hầu hết đều bán cho nơi này. À, cửa hàng này cũng liên kết với bên ngoài nên nguồn hàng rất dồi dào”.
Nói rồi, cả hai cùng đi vào cánh cửa thứ tư, bên trong có lò luyện đan cũ mà Vân Thường từng nói.
Họ vừa vào đã nhìn thấy rất nhiều giá hàng, giá nào cũng chất kín đồ. Đi sâu thêm vào trong thì thấy đây là một nơi chuyên chứa những món đồ có kích thước lớn như lò luyện, bàn sách, ngoài ra còn có một lò luyện đan cao như một người lớn.
Khi Ngô Bình nhìn thấy cái lò luyện đan ấy thì tim bỗng đập mạnh, theo kinh nghiệm của mình, anh thấy lò luyện này rất phi thường, chắc chắn là tinh phẩm.
Anh hỏi: “Vân Thường, cái em bảo là nó đấy à?”
Vân Thường gật đầu: “Vâng, anh thấy được không?”
Ngô Bình: “Rất được”, nói rồi, anh đi đến gần để nghiên cứu.
Anh chạm tay lên thân lò để truyền linh lực vào thì lập tức thấy được tình hình ở bên trong. Đúng là lò luyện đan này đã bị hư hại, nhưng không quá nghiêm trọng, có mấy lỗ phun thuốc bị chặn cùng vài chỗ hỏng hóc ở phần kết cấu thôi, chỉ cần sửa lại một chút là được.
Vân Thường đã gọi một đệ tử tạp dịch của cửa hàng đến rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Đệ tử đó nhìn xong thì nói: “Tôi sẽ bán cho hai người theo giá hàng phế phẩm, 980 nghìn tiền Tinh”.
Chương 2124: Luyện chế Nguyên Linh Đan
Vân Thường: “Phế phẩm gì mà những 980 nghìn? Đắt quá!”
Đệ tử kia cười nói: “Sư tỷ, chị cũng biết mà, thứ để luyện chế ra lò luyện đan này rất quý, tôi ra giá như vậy là rất phải chăng rồi”.
Ngô Bình: “Được, tôi mua”.
Dét lời, anh khiêng lò luyện đan lên rồi đi thanh toán.
Chưởng quỹ thấy có người mua cái lò luyện đan ấy thì không khỏi cười nói: “Từ năm đầu tiên tôi đến đây thì đã thấy nó rồi, không ngờ hôm nay lại bán đi được”.
Ngô Bình: “Thế ông biết lai lịch của nó không?”
Chưởng quỹ: “Hình như có một nhóm thợ mỏ đào được, chúng tôi đã nhờ người kiểm tra thì họ bảo đây là lò luyện đan tốt, nhưng tiếc là bị hỏng rồi nên không thể dùng được nữa”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó trả tiền rồi khiêng cái lò về chỗ của mình.
Về đến nơi rồi, Ngô Bình lập tức lấy nước để cọ rửa mặt ngoài của lò luyện, sau đó chui vào trong lò, chốc chốc lại lấy vài linh kiện nhỏ cùng các dụng cụ sửa chữa ra, đồng thời dùng sợi thép thông các lỗ bị tắc của lò.
Chờ anh sửa xong thì trời đã tối, trước đó anh đã nhờ Vân Thường ra ngoài mua cho mình ít than linh dùng để luyện đan, giá của loại đan này rất đắt. Ngoài than linh ra, anh còn bảo Vân Thường mua một bộ sách về dược liệu cho anh nghiên cứu.
Linh dược ở đây đương nhiên khác linh dược ở Chấn Đán, nếu Ngô Bình muốn luyện đan thì cần hiểu rõ về dược liệu ở nơi này.
Sửa lò luyện đan xong, anh bắt đầu châm lửa, sau đó vừa đốt than vừa nghiên cứu sách cho đến khi trời sáng.
Khi mặt trời ló dạng, Vân Thường mang bữa sáng đến: “Sư huynh, anh đã làm việc cả đêm rồi, giờ ăn chút gì đi đã”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó vừa ăn vừa đọc sách tiếp, mắt anh không hề rời khỏi cuốn sách.
Vân Thường ngồi cạnh nhìn anh với vẻ dịu dàng.
Ăn xong, Ngô Bình phủi tay rồi hỏi: “Vân Thường, em đã mua dược liệu mà anh bảo chưa?”
Vân Thường gật đầu: “Em mua rồi, đang để ở bên ngoài”.
Ngô Bình: “Ừ, giờ anh sẽ luyện chế Nguyên Linh Đan cho em”.
Vân Thường run lên: “Sư huynh, anh sẽ luyện chế Nguyên Linh Đan ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Vũ trụ Minh Cổ khác với vũ trụ của anh nên không rõ kết giới luyện đan sẽ thế nào, để anh thử”.
Lò luyện đan đã được đốt cả đêm, các tạp chất bên trong đã bị loại trừ hết. Ngô Bình vỗ vào than lò, một luồng khí bay ra, bên trong lò đã hoàn toàn sạch sẽ, sau đó anh bắt đầu hạ lửa để luyện đan.
Quy trình luyện đan của anh đã khác trước, có nhiều bước anh tạm thời chưa làm được, chỉ có thể tối giản hết mức có thể. Nửa tiếng sau, anh đã cho hết dược liệu vào trong rồi đậy nắp lại, thi thoảng anh lại đập tay vào thân lò.
Cấu tạo trong lò rất phức tạp, muốn khống chế nó toàn diện là điều cực khó. Vì thế, Ngô Bình đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát sự biến đổi ở bên trong để tiện điều chỉnh. Nhờ vào kinh nghiệm luyện đan phong phú, dược lực ở bên trong nhanh chóng ngưng tụ. Chờ thời cơ chín muồi, anh đập mở nắp lò, một luồng đan khí ba màu bay ra rồi bị anh bắt lấy.
Đan khí gặp lạnh thì nhanh chóng co lại rồi kết thành một viên đan dược to như hạt lạc trong tay Ngô Bình, sau đó toả ra hương thuốc thơm nồng.
Ngô Bình quan sát kỹ viên đan dược rồi nói: “Quả nhiên không giống lúc trước, nếu là trước kia thì bét mình cũng luyện được đan dược cấp vương phẩm, còn giờ chỉ miễn cưỡng được cấp nhị phẩm thôi”.
Vân Thường hỏi: “Sư huynh, thành công rồi ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Linh đan nhị phẩm, em uống thử đi xem hiệu quả thế nào”.
Vân Thường cầm lấy viên đan dược rồi uống ngay: “Sư huynh, đan dược ở vũ trụ Cổ Minh chia thành nguyên đan, linh đan, thần đan và tiên đan. Mỗi cấp lại chia tiếp thành thượng, trung, hạ phẩm và truyền thế, nhập sách cùng vạn cổ”.
Ngô Bình: “Thế viên này thuộc cấp nào?”
Vân Thường nhắm mắt lại rồi cảm nhận bốn loại dươc lực đang vận chuyển trong người mình, sau đó chúng tập trung thành một luồng sức mạnh xâm nhập vào kinh mạch của cô ấy để tăng chất lượng của chân khí. Cô ấy mừng rỡ nói: “Sư huynh, đan dược này ít cũng phải cấp thượng phẩm, thậm chí là truyền thế luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt”.
Vân Thường: “Quá tốt luôn ấy, sư huynh, anh có biết Nguyên Linh Đan em từng uống trước kia là cấp gì không?”
Ngô Bình hỏi: “Cấp gì?”
Vân Thường thở dài: “Bất nhập phẩm”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Thật ư?”
Vân Thường: “Chỉ đệ tử có bối cảnh mới được uống đan dược nhập phẩm, nhưng họ cũng chỉ mua được linh đan hạ phẩm thôi, còn linh đan trung phẩm thì chỉ có con cháu của các trưởng lão mới đủ tư cách để dùng”.
Ngô Bình: “Không ngờ đan dược tốt lại hiếm đến vậy”.
Vân Thường: “Đương nhiên, Huyền Minh Giáo có mấy thầy luyện đan thôi, đan dược tốt do họ luyện chế ra đều để cho người bên trên dùng, chứ đệ tử bình thường như bọn em làm gì có cửa”.
Ngô Bình: “Vân Thường, đan dược anh luyện chế ra xử lý sao bây giờ?”
Vân Thường ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời không thể để cho người khác biết, nếu anh muốn bán đan dược thì mình có thể tới thành Tam Hà Tiên, đến đó mới bán được với giá cao”.
Ngô Bình: “Ừ, anh sẽ luyện chế thêm, sau đó mang đến đó bán”.
Vân Thường hào hứng như một đứa trẻ: “Tốt quá rồi, bán đan dược xong thì sư huynh sẽ có tài nguyên để tu hành”.
Ngô Bình hỏi: “Vân Thường, em đang ở tầng thứ năm của Luyện Khí à?”
Vân Thường gật đầu: “Vâng, uống đan dược của anh xong, em đã đột phá lên tầng thứ năm rồi”.
Ngô Bình: “Anh cảm thấy chân khí trong người em không tinh thuần, còn lẫn nhiều tạp chất. Sắp tới, anh sẽ luyện chế thêm ít Thuần Nguyên Đan để tăng chất lượng chân khí cho em”.
Thuần Nguyên Đan là đan dược quý hơn Nguyên Linh Đan, vì nó có thể tăng chất lượng chân khí, tu sĩ bình thường không thể mua được.
Vân Thường sáng mắt lên: “Anh có phương thức luyện chế Thuần Nguyên Đan ư?”
Ngô Bình cười nói: “Lúc đọc sách về dược liệu, anh thấy có ví dụ về đan dược này. Nhưng anh thấy phương thức luyện chế đó hơi có vấn đề, cần sửa đổi một chút. Giờ em đi mua thêm ít dược liệu cho anh đi”.
Vân Thường gật đầu: “Vâng”.
Vân Thường đi mua dược liệu. Còn Ngô Bình tiếp tục nghiên cứu sách.
Anh nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu luyện chế lò đan dược thứ hai, nhờ kinh nghiệm của lần trước nên lần này chất lượng đan dược của anh đã lên thành nhất phẩm.
Anh vừa cất đan dược đi thì Trương Toàn hớt hải chạy vào: “Công tử, không hay rồi, tiểu thư Vân Thường đã bị người của hiệu thuốc bắt lại”.
Ngô Bình nhíu mày: “Bình tĩnh, kể rõ tôi nghe xem nào, sao họ lại bắt cô ấy?”
Trương Toàn: “Tiểu thư đi mua thuốc, không biết làm sao lại cãi nhau với cậu chủ ở đó, tên kia bảo tiểu thư trộm dược liệu của họ nên phải lục soát người. Đương nhiên tiểu thư không chịu nên hai bên đã động thủ, tiểu nhân thấy thế nên về báo cho công tử ngay”.
Ngô Bình nổi giận: “Dẫn đường đi”.
Chương 2125: Tuần tra Kim Ưng
Ngô Bình và Trương Toàn nhanh chóng đến cửa hàng thuốc, cửa hàng này nằm bên trong Huyền Minh Giáo, do một người thân của một trưởng lão mở. Tuy không cạnh tranh lại với dược đường của Huyền Minh Giáo, nhưng giá bán ở nơi này thấp hơn nên việc kinh doanh vẫn khá khấm.
Lúc này, Vân Thường đang bị một đóng người bao vây, sau đó la hét đòi soát người cô ấy.
Ngô Bình đẩy bọn họ ra rồi đi vào nói: “Ai định soát người?”
Đám kia không dám nói gì, một người thanh niên trong số đó trừng mắt quát: “Tôi, cô ta ăn cắp thuốc của tôi, tôi phải soát người”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Soát người cũng được thôi, nhưng nếu như anh không tìm thấy gì thì sao?”
Người thanh niên hừ nói: “Thì thôi chứ sao, còn muốn gì nữa?”
Ngô Bình: “Thế à, giờ tôi nghi anh đã lấy cắp 10 triệu tiền Tinh của tôi, giờ tôi phải lục soát cả cửa hàng của anh”.
Người thanh niên nổi giận: “Tôi lấy trộm 10 triệu tiền Tinh của anh ư? Thần kinh à?”
Ngô Bình: “Anh một mực khẳng định người khác lấy đồ của mình trong khi không có bằng chứng gì, thì tôi cũng nói được”.
Người thanh niên thẹn quá hoá giận rồi vung tay lên gọi người: “Người đâu, dạy thằng này một bài học cho tao”.
Hai cao thủ cảnh giới Luyện Khí xông ra, một người ấn vai Ngô Bình, một người bẻ cổ tay anh. Ngô Bình lách người một cái rồi tung cú đấm trúng bụng một tên, sau đó húc khuỷu tay vào huyệt thái dương của tên khác.
Hai tên này chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngã xuống sùi bọt mép.
Người thanh niên kinh hãi, không ngờ Ngô Bình lại giỏi đánh đấm như thế nên hoảng loạn nói: “Anh đừng làm bậy, cậu tôi là trưởng lão của Huyền Minh Giáo đấy”.
Ngô Bình: “Còn muốn soát người nữa không?”
Người thanh niên nuốt nước miếng, trong chuyện này phần thắng không nghiêng về phía hắn. Tuy cậu hắn là trưởng lão ở Huyền Minh Giáo, nhưng đã nhiều lần dặn hắn không được làm bậy. Nếu chuyện này mà đến tai cậu hắn thì dù hắn vớt vát được thể diện thì cũng bị mắng một trận tơi bời. Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn quyết định dừng lại: “Hôm nay tôi tha cho anh đấy”.
Vân Thường: “Cái gì mà tha? Anh đã vu oan cho tôi, chuyện này phải nói cho rõ”.
“Chuyện gì mà ồn ào thế hả?”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím đi vào, trên áo ông ấy thêu hình con chim ưng màu vàng. Nhìn thấy người này một cái là người thanh niên đã giật mình rồi vội vàng hành lễ ngay: “Tham kiến tuần tra Kim Ưng”.
Tuần tra Kim Ưng có thân phận rất đặc biệt trong Huyền Minh Giáo, chuyên phụ trách việc tuần tra nên còn được gọi là trưởng lão Kim Ưng, ngoài ra còn có nhiệm vụ quản lý các nhân viên đặc biệt của Huyền Minh Giáo. Ngoài giáo chủ ra thì trưởng lão Kim Ưng có thể điều tra toàn bộ nhân viên, tạp dịch hay trưởng lão của Huyền Minh Giáo, người bị điều tra cũng phải ra sức phối hợp.
Thấy tuần tra Kim Ưng xuất hiện, Vân Thường cũng cuống lên rồi hành lễ.
Tuần tra Kim Ưng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là người mới đã đánh bại Trình Vệ hả?”
Ngô Bình chắp tay: “Vâng, tham kiến tuần tra Kim Ưng”.
Người đàn ông cười nói: “Nghe nói cậu đã có biểu hiện rất xuất sắc trong lúc kiểm tra, ngoài ra còn đánh bại cường giả Luyện Khí. Được đấy, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu lớn”.
Ngô Bình: “Tuần tra quá khen”.
Người đàn ông: “Tôi là tuần tra cấp một, tên là Cừu Quang Thái, sau này có việc gì thì cậu cứ đến tìm tôi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình biết ngay người này đang có ý lôi kéo mình nên nhận lời ngay: “Cảm ơn tuần tra”.
Sau đó, Cừu Quang Thái nhìn sang người thanh niên rồi lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì thế hả?”
Người thanh niên toát mồ hôi lạnh, chuyện này không to cũng không nhỏ, nếu không thu xếp ổn thoả thì sẽ liên luỵ đến cậu của hắn: “Thưa đại nhận, là hiểu lầm thôi ạ”.
Vân Thường: “Anh cố ý vu oan cho tôi lấy trộm thuốc rồi đòi soát người tôi mà giờ lại bảo là hiểu lầm à?”
Cừu Quang Thái nghe xong thì lạnh giọng nói: “Trước kia, tôi nể mặt cậu của cậu nên luôn bỏ qua cho cậu. Nhưng chuyện hôm nay thì không cho qua được rồi”.
Người thanh niên quỳ xuống đất nói: “Đại nhân, tiểu nhân biết lỗi rồi, xin đại nhân tha cho lần này ạ”.
Cừu Quang Thái nhìn sang Ngô Bình rồi cười nói: “Ngô Bình, cậu muốn tôi phạt cậu ta thế nào?”
Rõ ràng ông ấy đang muốn Ngô Bình mang ơn mình, anh cười nói: “Thật ra chuyện này cũng không to tát gì, bỏ qua đi ạ”.
Cừu Quang Thái cười nói: “Cậu rộng lượng quá, nhưng tôi không thể cho qua được”.
Ông ấy nhì người thanh niên rồi nói: “Giờ cậu hãy miễn phí số thuốc mà cô ấy mua, nhớ lần sau đừng bắt nạt người khác nữa:.
“Vâng, tiểu nhân sẽ không thu tiền ạ”, tên kia vội nói.
Ngô Bình: “Cảm ơn Cừu trưởng lão”.
Cừu Quang Thái xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn. À, hai người mua nhiều dược liệu thế làm gì?”
Ông ấy rất tinh, vừa thấy Ngô Bình và Vân Thường mua nhiều dược liệu đã đoán ngay là có vấn đề.
Ngô Bình: “Cừu trưởng lão, chúng ta đến nơi khác nói chuyện được không?”
Cừu Quang Thái gật đầu: “Được, phía trước có quán trà, mình thuê một phòng riêng nhé”.
Ngô Bình: “Được, để đệ tử mời trưởng lão chén trà”.
Ba người đi vào quán trà ở đối diện, vừa thấy Cừu Quang Thái đến, ông chủ đã xếp cho họ phòng tốt nhất rồi mang trà thượng hạng lên.
Ngô Bình nói: “Cừu trưởng lão, không giấu gì ông, đệ tử đang chuẩn bị luyện đan”.
Cừu Quang Thái kinh ngạc hỏi: “Cậu biết luyện đan ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tuy trình độ rất bình thường, nhưng đệ tử vẫn muốn thử luyện chế các đan dược cơ bản. Vân Thường đang cần Nguyên Linh Đan nên đệ tử muốn luyện chế cho cô ấy”.
Cừu Quang Thái hỏi: “Đã luyện thành chưa?”
Ngô Bình thở dài: “Luyện thành rồi, nhưng chỉ thành công một lần, chất lượng cũng rất xoàng”.
Nói rồi, anh lấy một viên Nguyên Linh Đan ra.
Anh đã dùng chút mánh hạ cấp của viên đan dược, nó đã thành cấp bất nhập phẩm.
Nhưng Cừu Quang Thái nhìn thấy xong không hề có vẻ chê bôi mà nói: “Thì vẫn là thành công mà! Ngô Bình, cậu đúng là thiên tài, bảo sao lại có biểu hiện xuất sắc trong hôm kiểm tra như thế”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đệ tử chẳng dám kể cho ai, sợ bị người ta chê cười”.
Cừu Quang Thái không cho là vậy: “Cậu cứ luyện đan tiếp đi, kiểu gì cũng có ngày thành thầy luyện đan tài ba”.
Nói đến đây, ông ấy chợt vỗ vào đầu rồi lấy mấy quyền sách cổ trong thắt lưng ra: “Tôi thích sưu tầm đồ cổ, đây toàn là sách liên quan đến luyện đan, chắc sẽ có giúp ích cho cậu”.
Thấy thế, Ngô Bình mừng rỡ, chắc đây là sách của vũ trụ chính nên mới có khí tức đặc biệt.
Anh nói: “Cừu trưởng lão, thứ này quý quá, đệ tử không dám nhận”.
Cừu Quang Thái cười phá lên: “Không sao, tôi rất thích những người trẻ tuổi tài ba như cậu. À, sao cậu lại nhận Liễu trưởng lão làm sư phụ thế?”
Ngô Bình kể lại chuyện trước đó, Cừu Quang Thái nghe xong thì nói: “Địa vị của Liễu trưởng lão trong Huyền Minh Giáo rất bình thường, nhân tài như cậu đi theo ông ấy chỉ có thiệt”.
Ngô Bình cười nói: “Đệ tử không dám nghĩ vậy, chỉ cần nỗ lực là được ạ”.
Cừu Quang Thái hỏi: “Ngô Bình, cậu có muốn nhận tôi làm sư phụ không?”