Lưu Phi Báo nghe thấy thế thì cuống lên ngay, ông ta chỉ mong lấy được một triệu nên vội nói: “Giám sát Lam, Tiểu Cương không sao rồi, chỉ sơ sát ngoài da thôi”.
Giám sát Lam lạnh giọng nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ, nhát dao đó khiến nạn nhân chảy rất nhiều máu, suýt nữa đã mất mạng. Lưu Phi Báo, giờ ông hãy giao vụ án này cho tôi”.
Ngô Bình cau mày, chuyện đã sắp xong rồi, sao lại xuất hiện thêm cô gái này? Anh nói: “Cô giám sát ơi…”
“Tôi không nói chuyện với anh!”, cô gái nghiêm giọng.
Ngô Bình đành ngậm miệng, sau đó thở dài một hơi rồi huých vào vai Thôi Hưng Khải, anh ấy đã sợ đến mức tái mét mặt.
“Yên tâm, không sao đâu”, Ngô Bình an ủi.
Cô gái cười lạnh: “Ai bảo là các anh sẽ không sao hả?”
Ngô Bình chẳng thèm để ý đến cô ấy, gặp phải ca khó đỡ này, thần tiên cũng phải bỏ tay, thôi đành đến đâu hay đến đấy vậy.
Lưu Phi Báo cười nói: “Giám sát Lam, mời vào phòng làm việc của tôi uống trà”.
Cô gái hừ một tiếng rồi rời đi.
Ngu Cẩu nhanh chân chạy tới nói: “Cậu Ngô, phiền phức rồi”.
Ngô Bình: “Cô gái đó có chức vụ gì?”
Ngũ Cẩu: “Cô ấy là Lam Nguyệt, bị trúng độc, có gia thế. Nghe nói vì bị trúng độc nên mặt mũi mới ghê như thế, cô ấy được cấp trên cử xuống giám sát khu này, cô ấy là cấp trên của diêm vương sống, mọi người toàn gọi là độc sư thái”.
Ngô Bình: “Sao lại gọi cô ấy là độc sư thái?”
Ngũ Cẩu cười nói: “Tôi nghe giang hồ đồn là cô ấy đã đi xem mắt rất nhiều lần, nhưng toàn thất bại vì trông xấu quá, chắc sẽ sống cô độc suốt đời nên mới có biệt danh ấy”.
Ngô Bình: “Anh bảo cô ấy có lai lịch lớn, anh biết rõ không?”
Ngũ Cẩu là lưu manh tầng lớp thấp, đương nhiên không biết nhiều nên lắc đầu đáp: “Cái này thì tôi chịu”.
Thôi Hưng Khải căng thẳng rồi nghiến răng nói: “Ngô Bình, nếu bị xử ngồi tù thì mình sẽ nói chuyện này không liên quan đến cậu, cậu sẽ không bị liên luỵ đâu”.
Ngô Bình: “Cậu đừng lo, mình đã bảo sẽ không làm sao rồi mà”.
Ngô Bình mượn điện thoại của Ngũ Cẩu, sau đó gọi cho Hoàng Bá Thiên, chuyện nhỏ này chỉ cần ông ta ới cái là xong.
Hoàng Bá Thiên là ông vua ngầm ở Hải Thành nên chỉ cần một cú điện thoại của ông ta là xong hết. Song, mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Hoàng Tử Cường.
Anh ta có vẻ hối hả: “Cậu chủ, hỏng ăn rồi! Hoàng Bá Thiên đã gọi cho mấy nhân vật lớn ở Hải Thành mà họ toàn bảo không giúp được”.
Ngô Bình ngẩn ra, nhân vật lớn ở Hải Thành mà cũng không giúp được ư?
Anh thấy rất lạ nên nhờ Hàn Bạch điều tra về cô gái tên Lam Nguyệt này, xem có lai lịch thế nào.
Hàn Bạch tra ra thông tin ngay rồi gọi cho Ngô Bình.
“Ngô Bình, không biết cô gái kia có lai lịch ra sao mà lại được giữ kín thân phận, anh không tra được! Hơn nữa, mọi thông tin về cô ấy đều được bảo mật hết rồi”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Bảo mật? Đến bọn anh cũng không được biết à?”
Hàn Bạch cười trừ: “Muốn truy cập vào thông tin của cô ấy thì phải được lãnh đạo cấp cao nhất cho phép, mà với chức vụ hiện giờ anh không thể gặp người ấy được”.
Ngô Bình cau mày, cô gái này có thân phận gì vậy?
Anh gọi cho Hoàng Bá Thiên, để ông ta đừng hỏi thăm về chuyện này nữa.
Một lát sau, Lưu Phi Báo đã đen mặt đi tới rồi nói với Ngô Bình: “Này, cậu xui rồi, giám sát Lam không chịu tha cho cậu nên tôi đành làm theo luật thôi”.
Ngô Bình: “Sếp Lưu, ông có thể nói cho tôi biết lai lịch của cô giám sát ấy không?”
Lưu Phi Báo lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là rất thần bí. Một tháng trước, cô ấy vừa xử lý sếp lớn ở cục trị an của Hải Thành”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sếp Lưu, ông giúp tôi một việc được không?”
Lưu Phi Báo nhìn anh rồi hỏi: “Sao tôi phải giúp cậu?”
Ngô Bình: “Này, tôi đã cứu mạng con trai ông đấy”.
Lưu Phi Báo trầm mặc rồi nói: “Cậu muốn tôi giúp việc gì?”
Ngô Bình: “Lát nữa, khi ông thẩm vấn tôi, hãy mời cả giám sát Lam tới”.
Lưu Phi Báo gật đầu: “Cái này khỏi cần cậu nhờ, kiểu gì cô ấy cũng tới”.
Ngô Bình: “Ok”.
Anh quay về chỗ rồi ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, Lưu Phi Báo đã quay lại, ông ta sẽ thẩm vấn Ngô Bình.
Họ đi tới phòng thẩm vấn, Ngô Bình bị bắt ngồi trên ghế thẩm vấn, tay vẫn bị còng. Ngồi đối diện anh là Lam Nguyệt và Lưu Phi Báo, cùng một người ghi chép.
Lưu Phi Báo mở đèn lên, ánh đèn rất chói mắt chiếu thẳng vào mặt Ngô Bình. Anh thấy rất khó chịu nên thúc giục niệm lực làm bóng đen vỡ toang.
Lưu Phi Báogoij người thay bóng khác, lần này ánh đèn đã dịu hơn một chút, nhưng cũng được một lúc là tắt. Lưu Phi Báo dựng tóc gáy rổi quát: “Ai mua bóng đèn thế hả? Thay tiếp đi”.
Song, mấy lần tiếp theo bóng vẫn gặp vấn đề, Lam Nguyệt bắt đầu mất kiên nhẫn nói: “Thôi khỏi thay nữa, hỏi luôn đi”.
Lưu Phi Báo xua tay ra hiệu không cần thay bóng nữa, ông ta hỏi Ngô Bình: “Họ tên”.
“Ngô Bình”.
“Giới tính”.
“Nam”.
Ngô Bình trả lời thành thật các câu hỏi cơ bản, sau đó Lưu Phi Báo hỏi tiếp: “Cậu hãy kể lại những việc đã làm sáng sớm qua”.
Ngô Bình không trả lời mà nói với Lưu Phi Báo: “Cứ tới 12 giờ đêm là mặt cô lại ngứa ngáy, chỉ muốn cào rách mặt, nhưng càng cào càng ngứa. Vì thế, cô đành nhờ người khác trói mình lại, cố gắng chịu đựng khoảng nửa tiếng”.
Lưu Phi Báo nổi giận nói: “Cậu nói gì thế hả? Trả lời câu hỏi của tôi cơ mà…”
“Im ngay!”, Lam Nguyệt lườm Lưu Phi Báo: “Để anh ta nói tiếp”.
Ngô Bình: “Chất độc này khiến mặt cô vừa đen vừa vàng, lở loét và sẹo rỗ. Cứ một thời gian, chất độc lại khiến toàn thân cô đau đớn, nhất là xương đùi và xương ngón tay, đau đến chết đi sống lại. Cô có thể chịu đựng những năm năm và sống đến nay thì tôi cũng phục đấy”.
Lam Nguyệt nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là bác sĩ à?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Lam Nguyệt nói với Lưu Phi Báo: “Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta”.
Lưu Phi Báo thấy rất lạ nhưng không dám hỏi gì, chỉ dẫn người ghi chép ra ngoài, chỉ còn Ngô Bình và Lam Nguyệt ở lại.
Lam Nguyệt đứng dậy rồi mở còng tay cho Ngô Bình, sau đó nói: “Sao anh phát hiện ra bệnh tình của tôi?”
Ngô Bình: “Vì tôi rất giỏi chữa bệnh”.
Lam Nguyệt: “Anh có chữa được cho tôi không?”
Khi hỏi câu này, cô ấy rất căng thẳng. Thật ra, cô ấy đã sống khổ sở lâu nay, thăm khám đủ nơi rồi mà vẫn không ăn thua.
Ngô Bình hỏi: “Có thuốc không?”
Lam Nguyệt lấy một bao thuốc cho nữ ra rồi đưa cho Ngô Bình một điếu, thậm chí còn châm thuốc cho anh.
Ngô Bình hít vài hơi rồi nói: “Chất độc cô mắc phải tên là Vô Diêm”.
Lam Nguyệt: “Vô Diêm?”
Ngô Bình: “Vào thời cổ đại, Vô Diêm là từ chỉ những cô gái xấu xí. Chất độc ấy khiến mặt cô biến dạng cho tới khi chết”.
Lam Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm: “Xin hỏi, tôi có thể khỏi được không?”
Ngô Bình: “Tôi chữa khỏi được”.
Lam Nguyệt sáng mắt lên: “Anh không lừa tôi chứ?”
Ngô Bình: “Tôi lừa cô làm gì?”
Lam Nguyệt hít sâu một hơi rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin anh giúp cho!”
Ngô Bình: “Bác sĩ có trách nhiệm chữa bệnh cứu người, nhưng tôi không biết thân phận của cô, cô có thể nói cho tôi biết không?”
/
Chương 707: Thân phận của Lam Nguyệt
Lam Nguyệt thoáng do dự rồi nói: “Bố tôi là Kim Huyền Bạch”.
Ngô Bình ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Lý Huyền Bạch - một trong hai đại thần tướng của Viêm Long ư?”
Lam Nguyệt gật đầu: “Năm năm trước, có người biết thân phận của tôi nên đã ra tay hạ độc, đình dùng cách này để uy hiếp bố tôi bán mạng cho họ”.
Ngô Bình cau mày: “Họ là ai? To gan thật, dám đe doạ cả thần tướng”.
Cả thế giới chỉ có bảy đại thần tướng, tu vi của họ chưa chắc đã cao, nhưng tài nguyên mà họ nắm giữ thì đủ khiến tất các các thế lực khác phải khiếp đảm.
Nhiều khi ý chí của thần tướng còn đại diện cho cả một quốc gia.
Lam Nguyệt: “Đó là một đại cao thủ tà đạo, người đời hay gọi là Hỗn Thiên Ma Quân, người này khai tông lập giáo ở Côn Luân, có hơn trăm đệ tử, trăm nghìn ma binh, cũng chỉ có người đó mới dám đối đầu với bố tôi”.
Ngô Bình: “Hỗn Thiên Ma Quân có tu vi thế nào?”
Lam Nguyệt: “Chắc cảnh giới Địa Tiên tầng thứ bảy hoặc mạnh hơn, bốn đại ma vương dưới trướng ông ta đều là cường giả siêu cấp rồi”.
Ngô Bình: “Chất độc của cô thì tôi chữa được, nhưng tô phải giữ bí mật, dẫu sao nếu để Hỗn Thiên Ma Quân biết là tôi cứu cô, e tôi cũng gặp phiền phức”.
Lam Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh chữa được cho tôi thật à?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi có học vị tiến sĩ rồi”.
Lam Nguyệt: “Quả nhiên anh không phải người bình thường”.
Ngô Bình: “Cô là con gái của thần tướng, sao lại làm việc ở đây?”
Lam Nguyệt: “Vì bố tôi sống ở đây nên tôi muốn ở gần bố, với lại tôi cũng thích làm cảnh sát”.
Ngô Bình: “Ra thế, chuyện hôm nay tôi mong cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó bạn tôi”.
Lam Nguyệt: “Anh yên tâm, chỉ cần Lưu Phi Báo đồng ý hoà giải thì tôi sẽ cho qua”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Lam Nguyệt thở dài nói: “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, vì bệnh này mà bố tôi gần như đã mời hết các bác sĩ trên đời rồi”.
Ngô Bình: “Tôi cũng là một thành viên của Thần Võ Ti đấy nên giúp cô cũng như giúp thần tướng thôi”.
Lam Nguyệt gật đầu, sau đó gọi Lưu Phi Báo vào rồi nói: “Tôi nghỉ phép một ngày, ông tự xử lý vụ này đi”, dứt lời, cô ấy đi ra ngoài.
Lưu Phi Báo ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Này, cậu làm kiểu gì thế?”
Ngô Bình: “Tôi khen cô ấy có dáng người đẹp”.
Lưu Phi Báo ngẩn ra rồi cười phá lên: “Chỉ cần cô ấy rút khỏi vụ này là chuyện coi như xong, các cậu đi đi”.
Lần này đến lượt Ngô Bình ngạc nhiên: “Ông không lấy tiền bồi thường à?”
Lưu Phi Báo hừ nói: “Tiền thì có ai không thích? Nhưng Tiểu Cương bảo cậu đã cứu mạng nó nên nó không lấy tiền, còn bảo tôi phải mời cậu đi ăn để cảm ơn đây”.
Ngô Bình thầm nghĩ con trai Lưu Phi Báo còn biết điều hơn ông bố: “Được”.
Sau đó, anh hỏi: “Ngũ Cẩu phạm tội gì?”
Lưu Phi Báo: “Đắc tội với một cô chủ ở đây, người ta đòi dạy cho gã một bài học. Nếu không có gì khác thì sẽ bị xử một đến hai năm”.
Ngô Bình: “Cô chủ nào thế?”
Lưu Phi Báo: “Họ Vệ, cũng khá có thế lực, ông ấy là chủ của công ty truyền thông Sơn Hải”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Vệ Thanh Ảnh à?”
Lưu Phi Báo ngạc nhiên: “Cậu biết cô ấy à?”
Ngô Bình: “Lát về tôi sẽ gọi cho Vệ Thanh Ảnh, bảo cô ấy tha cho Ngũ Cẩu”.
Lưu Phi Báo gật đầu: “Được, chỉ cần cô ấy rút đơn thì tôi sẽ thả Ngũ Cẩu luôn”.
Sau đó, Ngô Bình trở lại phòng tạm giam rồi dẫn nhóm Thôi Hưng Khải đi. Trước khi đi, anh hỏi Ngũ Cẩu: “Anh đắc tội với gì tổng giám đốc Vệ?”
Ngũ Cẩu gãi đầu: “Tôi uống say rồi đánh vệ sĩ của cô ấy bị thương”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ xin người ta hộ anh, khi nào được thả nhớ mang quà đến tạ lỗi, chuyện này coi như xong”.
Ngũ Cẩu mừng rỡ, lẽ ra phải ngồi tù một đến hai năm, không ngờ Ngô Bình lại giúp gã nên vội nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Khi nhóm Ngô Bình ra ngoài thì đã là 10 giờ sáng, anh bảo Thôi Hưng Khải về nghỉ ngơi trước, còn mình về khách sạn Đường Hoàng.
Nhậm Thiên Thắng và Nhậm San San đã rời đi, chắc về nhà của họ.
Mộ Dung Kiều đã đi chơi, Ngô Bình ăn qua loa một chút rồi đi gặp Hoàng Thiên Bá và Hoàng Tử Cường. Bây giờ, anh là người đứng sau Hoàng Thiên Bá, anh đang có chuyện cần hỏi ông ta.
Hiện giờ, Hoàng Thiên Bá đang đấu chọi gay gắt với Tiêu Thiên Kỳ và đang ở tình thế bất lợi.
Hoàng Thiên Bá và Hoàng Tử Cường đang ở trong căn biệt thự xa hoa bậc nhất trong khu nhà giàu ở Hải Thành, Thiên Huyễn Lão Nhân cũng đang ở đây.
“Chủ nhân”, Hoàng Thiên Bá và Thiên Huyễn Lão Nhân tiến lên hành lễ.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ngồi xuống đi”.
Hoàng Tử Cường đưa một chén trà cho Ngô Bình rồi nói: “Cậu chủ, tình thế hiện tại đang bất lợi với chúng ta”.
Ngô Bình: “Kể tôi nghe”.
Hoàng Tử Cường: “Trước kia, một nửa thế lực ngầm ở Hải Thành do Hoàng Phi Báo quản lý, lợi ích rất lớn. Về sau, cậu chủ đã xử lý một số người nên đã đắc tội với nhiều thế lực. Song họ biết cậu có Đường Môn hậu thuẫn nên không dám làm gì. Do đó, có người đã nghĩ ra cách ủng hổ Tiêu Thiên Kỳ để loại bỏ Hoàng Phi Báo”.
Ngô Bình: “Nói vậy là không chỉ có một người theo phe Tiêu Thiên Kỳ hả?”
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Vâng, có nhiều lắm ạ. Họ nghĩ Đường Môn quá mạnh, nếu Hoàng Phi Báo bị Đường Môn khống chế thì lợi ích của họ sẽ bị ảnh hưởng nặng”.
Ngô Bình: “Anh kể cho tôi nghe về tình hình của Tiêu Thiên Kỳ”.
Hoàng Tử Cường nói Tiêu Thiên Kỳ chủ yếu quản lý phía Tây Hải Thành, thế lực của Hoàng Phi Báo thì ở phía Đông. So ra thì kinh tế ở khu Hoàng Phi Báo quản lý phát triển hơn.
Tương tự như Hoàng Phi Báo, Tiêu Thiên Kỳ cũng kinh doanh các mặt hàng nóng, chủ yếu là rửa tiền và các thủ túc trốn thuế. Khách hàng của Tiêu Thiên Kỳ là các xí nghiệp nhỏ, hơn nữa Tiêu Thiên Kỳ còn kinh doanh sòng bạc, mỗi ngày đều có rất nhiều khách đến chơi.
Tiêu Thiên Kỳ còn lập một công ty cá độ trên mạng, mỗi năm đều thu về khoản tiền khổng lồ. Song, các trang đánh bạc online này chuyên lừa người chơi Viêm Long, ban đầu cho họ thắng, sau đó khiến người chơi thua thảm hại.
Ngoài ra, Tiêu Thiên Kỳ còn có rất nhiều các sòng bạc ở trong và ngoài nước, lợi nhuận thu về rất cao.
Tiêu Thiên Kỳ có tầm ảnh hưởng như vậy vì đứng sau ông ta là một ông chủ có thế lực tài chính hùng hậu. So ra thì Tiêu Thiên Kỳ kiếm tiền nhiều hơn Hoàng Phi Báo rất nhiều, đó cũng là lý do vì sao có nhiều người ủng hộ ông ta.
Sau khi hiểu rõ phần nào, Ngô Bình nói: “Tiêu Thiên Kỳ là một con cá lớn, muốn đối phó với ông ta thì phải dùng cách quang minh chính đại”.
Hoàng Tử Cường: “Ý của cậu chủ là gì ạ?”
Ngô Bình: “Tìm chứng cứ, tống ông ta vào tù”.
Hoàng Tử Cường ngẩn ra nói: “Cậu chủ, Tiêu Thiên Kỳ quen biết rộng thế thì ai dám bắt?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi biết có một người dám”.
Chương 708: Đường soái bốn sao
Hoàng Tử Cường tò mò hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình chỉ đáp: “Một nhân vật lớn”.
Buổi sáng, Ngô Bình kiểm tra danh mục thì thấy từ cuối năm ngoái đến nay, trong hai tháng, Hoàng Thiên Bá đã thu về mức lợi nhuận 27 tỷ.
Ông ta giữ lại cho mình 11 tỷ, số còn lại thì chuyển cho các ông chủ đứng sau.
Ngoài ra, ông ta còn trích một tỷ ra để chia cho các người làm việc cho mình.
Tiếp đó, ông ta dùng bảy tỷ để đầu tư vào kinh doanh, ba tỷ còn lại mới chính thức đút túi.
Ngô Bình nói: “Năm nào cũng phải chia cho những người này mấy chục tỷ, lãng phí thật”.
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ, tài sản ngầm của Hoàng Thiên Bá nhiều quá, nếu không có người che cho thì khó mà giữ được”.
Ngô Bình: “Đừng kinh doanh mấy mảng lừa đảo nữa, làm thế mất nhân tính lắm”.
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ, nhưng lợi nhuận từ đó là cao nhất ạ”.
Ngô Bình hỏi: “Có bao nhiêu nhân viên ở mảng này?”
Hoàng Tử Cường: “Đông lắm ạ”.
Ngô Bình: “Để tôi kiếm cho họ một công việc đường hoàng”.
Hoàng Tử Cường: “Họ thì làm được gì ạ?”
Ngô Bình: “Bán bảo hiểm và quỹ đầu tư, hai công việc này đều cần đến khả năng ăn nói, họ là phù hợp nhất rồi”.
Hoàng Tử Cường: “Những làm mấy công việc này cần có giấy phép và bảo hiểm”.
Ngô Bình: “Thì đi xin, chúng ta có nhân viên sẵn rồi, cùng lắm là nửa năm sẽ hoạt động tốt thôi. Lợi nhuận từ ngành bảo hiểm trong nước rất cao, chúng ta có thể trích một phần lãi ra”.
Hoàng Tử Cường: “Nếu bán bảo hiểm thì đúng là lợi nhuận cao thật”.
Ngô Bình: “À, ngân hàng ngầm thì vẫn làm được, tt sắp xong đời rồi, chúng ta sẽ tiếp quản thị trường lớn đó”.
Ở trong và ngoài nước có rất nhiều các doanh nghiệp nhỏ, họ rất khó vay tiền ở các ngân hàng, thi thoảng cần tiền gấp thì họ sẽ tìm đến các ngân hàng ngầm để xin trợ giúp.
Ngân hàng ngầm chia thành rất nhiều loại, có loại mang tính chất địa phương, như vài người trong một thôn xã góp tiền vào làm với nhau, đối tượng cho vay là người ở cùng tỉnh hoặc thành phố. Những ngân hàng ngầm mang tầm cỡ quốc gia thì cung cấp tiền cho các doanh nghiệp lớn.
Thật ra ngân hàng ngầm là các sơ sở không có giấy phép, họ cũng kêu gọi đầu tư và cho vay, nhưng lãi khá cao, nguy hiểm cũng lớn.
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Vâng, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay”.
Buổi chiều, Ngô Bình về khách sạn, anh vừa về đến nơi thì đã nhìn thấy Đường Băng Vân.
“Băng Vân, sao em lại đến đây?”, Ngô Bình hào hứng hỏi.
Đường Băng Vân cười đáp: “Em nghe nói anh ở đây nên mới tới để bàn với anh chuyện này”.
“Chuyện gì thế?”, Ngô Bình hỏi.
Đường Băng Vân: “Đường Môn sắp gia nhập Địa Tiên Giới rồi”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên, Canh Tổ đã khôi phục thực lực, thực lực của Đường Môn tăng cao thì hoàn toàn có tư cách gia nhập Địa Tiên Giới.
Anh cười nói: “Chuyện này để ông với Canh Tổ quyết, em còn bàn với anh làm gì?”
Đường Băng Vân: “Anh đừng coi thường bản thân, Canh Tổ rất kính trọng anh đấy, người đã bảo ông thăng cho anh làm Đường soái bốn sao”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh nhớ trước kia Đường Vô Mệnh cũng là Đường soái ba sao, mà giờ anh được lên bốn sao luôn! Mỗi năm Đường soái ba sao đã được chia cả chục tỷ rồi, lên đến cấp bốn sao sẽ là vài chục tỷ. Hiện tại, có rất ít Đường soái cấp bốn sao ở Đường Môn, đến Đường Hồng Y và Đường Hi cũng mới chỉ dừng ở cấp ba sao.
Đường Thái Canh làm vậy là củng cố vị trí cho Ngô Bình lên chức vụ cao quản lý cao nhất.
“Đường soái bốn sao? Đường Tổ đề cao anh quá rồi”, Ngô Bình nói.
Đường Băng Vân: “Người còn định cho anh lên năm sao cơ, nhưng hiện giờ chỉ có một người ở cấp này, là môn chủ ngày xưa”.
Ngô Bình: “Anh thấy bốn sao là đủ rồi”.
Sau đó, hai người đi vào phòng sách rồi bàn chuyện tiếp.
Đường Băng Vân nói tạm thời Đường Môn sẽ thiết lập phân bộ ở Địa Tiên Giới, Đường Thái Canh sẽ dẫn một tốp cao thủ đến đó. Ông ấy đã tìm được vị trí phù hợp rồi.
Nhưng muốn đứng vững ở Địa Tiên Giới thì phải được các thế lực ở đó đòng ý, giờ Đường Thái Canh đang lo việc này.
Ngô Bình chợt nhớ đến ông Hoa, thế lực của ông ấy khá mạnh nên nói: “Khi nào rảnh, anh sẽ đến Địa Tiên Giới một chuyến”.
Đường Băng Vân: “Đây chính là chuyện mà em muốn bàn với anh đấy, Canh Tổ bảo anh sắp xếp thời gian đến đó một chút. Hơn nữa, anh còn biết luyện đan, Đường Môn đã tuyên bố với bên ngoài là môn phái có một thầy luyện đan rất giỏi, sau đó sẽ nhận các đơn hàng luyện đan đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Canh Tổ kiếm việc cho anh à!”
Đường Băng Vân: “Đâu mà, Canh Tổ bảo tiền bán đan dược sẽ là của anh hết. Đường Môn chỉ dựa hơi anh để kiếm thêm các mối quan hệ thôi. Dẫu sao làm gì có thế lực nào dám đắc tội với một nơi biết luyện đan”.
Ngô Bình gật đầu: “Cách làm của Canh Tổ không có vấn đề gì, anh sẽ cố gắng phối hợp”.
Đường Băng Vân: “Còn chuyện này nữa, ông muốn anh quản lý Kim Ngọc Đường”.
Kim Ngọc Đường là nơi quản lý sản nghiệp của Đường Môn, một phần tư khối tài sản của Đường Môn sẽ do nơi này quản lý.
Có thể nói ai quản lý Kim Ngọc Đường sẽ rất cá kiếm. Trước kia, Đường Dị định tách ra làm riêng, nhưng từ khi Canh Tổ khôi phục thực lực thì không dám nữa.
Đường Thiên Tuyệt đã không còn tin tưởng Đường Dị nữa, vì thế sẽ thu hồi lại vị trí rồi trao cho người tín nhiệm.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Anh làm gì có thời gian”.
Đường Băng Vân liếc anh một cái: “Anh cứ đứng tên thôi, còn lại cứ để em”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì được, nhưng Đường Dị làm ở đây lâu rồi, có chịu chuyển giao quyền lực không”.
Đường Băng Vân: “Nhiều năm qua, ông ta đã vơ vét của cải của Đường Môn làm của riêng rồi, lần này môn phái muốn nhổ luôn ông ta đi!”
Ngô Bình: “Ok, anh đồng ý”.
Anh cũng có cách để xử lý Đường Dị.
Đường Băng Vân: “Tạm gác chuyện của Đường Dị sang một bên đã, anh cần luyện chế ít đan dược cho Đường Môn”.
Ngô Bình nói: “Hay làm thuốc đi”.
Anh đang nghiên cứu luyện thuốc, nhưng cần thử nghiệm thêm nên muốn tận dụng cơ hội này.
Đường Băng Vân: “Thuốc á? Nhưng có gì khác không?”
Ngô Bình: “Không, phạm vi của thuốc rộng hơn, hiệu quả đôi khi còn tốt hơn đan dược. Giờ Đường Môn đang cần thuốc gì?”
Đường Băng Vân: “Canh Tổ bảo cần một hai loại đan dược luyện hình, nếu được thì luyện chế loại giúp tu sĩ Tiên Thiên đột phá lên Nhân Tiên”.
Chương 709: Lưu Phi Báo không đơn giản
Ngô Bình nói: "Sức mạnh vững chắc của tu sĩ Tiên Thiên, tu sĩ Trúc Cơ càng nhiều thì sẽ càng sinh ra nhiều nhân tiên. Nhân tiên lại càng quan trọng, nhân tiên càng nhiều đồng nghĩa với địa tiên càng nhiều. Hai loại đan dược này chắc chắn sẽ được các thế lực lớn tranh giành điên cuồng".
Đường Băng Vân: "Canh Tổ cũng nói thế. Chồng à, hai loại đan dược đó có luyện chế được không?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là được. Vậy đi, anh viết mấy đơn thuốc, em về đưa cho Đường Môn, bảo họ chuẩn bị những dược liệu đó với số lượng lớn. Sau khi gom đủ thì đưa đến chỗ anh, anh sẽ nhanh chóng luyện chế".
Đường Băng Vân mừng rỡ: "Tốt quá! Chồng ơi, có anh thì Đường Môn chắc chắn sẽ thực hiện được nguyện vọng áp ủ nghìn năm nay!"
Ngô Bình cười nói: "Chồng em đương nhiên rất lợi hại rồi. Chuyện này, em cũng rõ nhất mà!"
Đường Băng Vân lập tức đỏ mặt, Ngô Bình nhìn dáng vẻ mỹ miều của cô ấy mà xao xuyến không thôi. Anh kéo cô ấy vào lòng, tay chân bắt đầu rờ rẫm.
Đường Băng Vân sẵng giọng: "Nơi này không được!"
Ngô Bình: "Sao lại không được!". Vừa nói xong, bàn tay của anh đã mò vào trong quần áo đối phương.
Đường Băng Vân xụi lơ, mặc anh giở trò.
Mấy tiếng sau, Đường Băng Vân mặt mày thẹn thùng đi ra phòng đọc sách, trong miệng như đang ngậm gì đó, vội vàng chạy về phía toilet.
Mộ Dung Kiều vừa hay đến tìm Ngô Bình, thấy cảnh đó thì xông vào trừng Ngô Bình nói: "Ban ngày ban mặt mà anh cũng bận quá nhỉ, không hổ là giáo chủ đại nhân!"
Ngô Bình chẳng màng tới sự châm chọc của cô ấy nói: "Này cô Mộ, cô bớt xía vô chuyện của tôi đi!"
Mộ Dung Kiều tức giận nói: "Tôi họ Mộ Dung!"
Ngô Bình: "Bất luận cô họ gì, sau này đừng có làm phiền đến cuộc sống hằng của tôi!"
Mộ Dung Kiều hừ một tiếng: "Anh cho rằng tôi thích xía vô chắc? Tôi là tới chào tạm biệt anh!"
Ngô Bình sửng sốt: "Chào tạm biệt? Cô đi đâu à?"
Mộ Dung Kiều đáp: "Tôi luôn có cảm giác mình nên đi chùa Đại Thiền một chuyến, nên định đến đó!"
Ngô Bình nói: "Chùa Đại Thiền chỉ có một đám hòa thượng, cô đến đó làm gì?"
“Không biết, đến đó rồi tính”, cô ấy đáp.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy được rồi, để tôi bảo Thần Chiếu đưa cô đi!"
Mộ Dung Kiều nói đi là đi, Ngô Bình cử Thần Chiếu đưa cô ấy đi chùa Đại Thiền.
Đường Băng Vân tắm rửa xong, Ngô Bình bèn đả thông linh khiếu cho cô ấy. Trước đó, Đường Băng Vân đã đột phá, còn đả thông được một huyệt linh khiếu.
Bây giờ, Ngô Bình lại đả thông huyệt linh khiếu thứ hai giúp cô ấy để hấp thu Ất Mộc Linh Lực. Phẩm chất của nó cao cấp hơn những năng lượng mà Đường Băng Vân hấp thu trước đây rất nhiều nên cô ấy đã được lợi rất lớn!
Đường Băng Vân đắm chìm trong tu hành, trời nhanh chóng trở tối. Ngô Bình đến dự buổi tiệc do Lưu Phi Báo tổ chức, khi đi anh còn gọi cả Lam Nguyệt.
Tại một nhà hàng lâu đời ở Hải Thành, Lưu Phi Báo và thanh niên tên Cương Tử đã đứng đó chờ.
Thanh niên thấy Ngô Bình đến bèn đứng dậy nói: "Bác sĩ Ngô, mời ngồi!"
Ngô Bình gật đầu nói: "Lát nữa Lam Nguyệt cũng tới!"
Lưu Phi Báo ngẩn người: "Giám sát Lam cũng đến?"
Ngô Bình đáp: "Đúng vậy, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô ấy".
Lưu Phi Báo không khỏi hết sức nể phục Ngô Bình mà nói: "Cậu tài thật đấy!"
Sau khi trò chuyện, Ngô Bình biết được con trai Lưu Phi Báo tên là Lưu Dương Cương, đã tốt nghiệp đại học vài năm ngoái và vẫn chưa đi làm.
Lưu Dương Cương cực kỳ biết ơn Ngô Bình vì đã cứu mình một mạng nên mới muốn bày tiệc cảm ơn. Lưu Phi Báo lại không cho là đúng, nghĩ rằng làm quá mà thôi..
Chẳng bao lâu sau, Lam Nguyệt cũng đến. Cô ấy mặc một chiếc váy, dáng người đẹp hết chỗ chê, tiếc là gương mặt quá xấu, nếu không, đã có thể khen đây là cô gái hoàn mỹ.
Lam Nguyệt cũng không tham gia một buổi tiệc chiêu đãi như vậy, có điều vì nể mặt Ngô Bình, anh bảo mình đến nên cô ấy mới đến.
Lưu Dương Cương vừa kính Ngô Bình mấy ly đã say, rồi bỗng dưng nhìn chằm chằm vào Lưu Phi Báo nói: "Lưu Phi Báo, sao ông không đi chết đi? Ông như thể không phải làm mẹ tôi thất vọng à?"
Sắc mặt Lưu Phi Báo hết sức khó coi, đứng dậy kéo Lưu Dương Cương đi ra ngoài.
Ngô Bình định ngăn cản nhưng Lam Nguyệt lại lắc đầu: "Kệ họ đi!"
Đợi người đi rồi, Ngô Bình mới hỏi: "Có vẻ Lưu Dương Cương rất hận Lưu Phi Báo, chuyện gì thế?"
Lam Nguyệt đáp: "Khi xưa, Lưu Phi Báo rất ngông cuồng nên đắc tội kha khá người. Có một hôm, người yêu của ông ta bị bắt đi, nhốt trong sơn động ba ngày ba đêm. Đợi đến khi tìm được đã biến thành người thực vật, từ đó, tính cách của Lưu Phi Báo cũng thay đổi một cách chóng mặt, vậy nên mới có cái biệt danh Diêm Vương sống. Nhưng, Lưu Dương Cương vẫn không thể tha thứ cho ông ta nên mỗi khi say rượu thì sẽ chửi ông ta một chút!"
Ngô Bình khẽ thở dài hỏi: "Vợ Lưu Phi Báo còn sống không?"
Lam Nguyệt lắc đầu: "Mất ba năm trước rồi! Trước khi chết, khi nghe thấy giọng của Lưu Dương Cương, bà ấy còn khóc. Chắc hẳn vẫn còn có chút ý thức, luyến tiếc con mình".
Cô ấy nói đến đây lại nói: "Lưu Phi Báo này rất lợi hại, bố đã cố tình sắp xếp tôi đến cạnh ông ta làm việc".
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Ông ta có gì mà lợi hại? Muốn tu vi không tu vi, muốn trí tuệ thì không đầu óc..."
Anh nói một nữa bỗng dừng lại, sau đó lấy tiền phép ra bắt đầu bói toán. Bói xong một quẻ, mặt mày anh lập tức nghiêm túc nói: "Số mệnh lạ thật!"
Lam Nguyệt: "Anh thật lợi hại, bố tôi cũng nói vậy. Ông ấy cho rằng số mệnh của Lưu Phi Báo này rất thần kỳ, hễ có ông ta tham gia vào thì sẽ dễ xảy ra chuyện xấu. Người như ông ta, thích hợp để phá cục".
Ngô Bình hỏi: "Bố cô mong ông ta có thể phá hủy cục diện trước mắt của cô hả?"
Lam Nguyệt đáp: "Đúng vậy! Sự thật chứng minh, tình hình của tôi cũng có xoay chuyển, chẳng phải là tôi đã gặp được anh sao?"
Ngô Bình chậc chậc lấy làm lạ nói: "Với người như Lưu Phi Báo này, đúng là nên làm thân một chút!"
Lam Nguyệt lại nói: "Khúc mắc lớn nhất của Lưu Phi Báo là vợ ông ta, ông ta hy vọng có thể đạt được sự tha thứ từ vợ và Lưu Dương Cương".
Trò chuyện vài câu, Ngô Bình lại buồn bực ăn cơm. Đợi đến khi anh ăn no mới nói với Lam Nguyệt: "Tối nay, tôi sẽ chữa khỏi vết thương do độc cho cô".
Lam Nguyệt hỏi: "Có thể đến nhà tôi không?"
Ngô Bình đáp: "Được, ông bố thần tướng kia của cô không có ở nhà đó chứ?"
Lam Nguyệt gật đầu nói: "Bố tôi là bảo vệ khu, ngày nào cũng ở nhà!"
Ngô Bình ngây người: "Đường đường thần tướng lại làm bảo vệ cho khu chung cư?"
Lam Nguyệt nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho anh biết một chuyện, anh đừng nói cho ai khác hết nhé!"
Ngô Bình chớp chớp mắt, vội đáp: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ kín mít chuyện cô kể cho tôi nghe!"
Lam Nguyệt gật đầu: "Khu chung cư của chúng tôi có một gia đình, gia đình ấy có một ông lão, một người mẹ và một bé gái. Bố tôi cực kỳ tôn trọng và kính cẩn với nhà đó. Tôi nghi ngờ, bố tôi ở lại chung cư cũng vì bảo vệ họ. Đương nhiên, ngoài miệng thì ông ấy nói là vì giúp tôi".
Ngô Bình kinh ngạc, người có thể khiến một thần tướng kính trọng sẽ có thân phận như thế nào?
Anh hỏi: "Cô có từng hỏi thần tướng về chuyện này chưa?"
Lam Nguyệt đáp: "Đương nhiên là có, nhưng bố tôi chẳng chịu nói gì hết. À đúng rồi, đến nhà tôi thì anh đừng có mà nhắc đến chuyện này đó".
Ngô Bình nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu!"
Hai người ăn xong bèn đến chung cư của Lam Nguyệt. Đây là một khu nhà rất đỗi bình thường, y như những cư xá khác ở Hải Thành. Đa số người sống ở đây đều là tầng lớp lao động có tiền lương bình thường.
Họ vừa đi ngang qua cổng bảo vệ thì một người đàn ông bước ra, trông rất bình thường, cao khoảng một mét bảy lăm, chắp tay sau lưng hỏi: "Tiểu Nguyệt, đi ăn ở ngoài à?"
Lam Nguyệt cười nói: "Bố, đây chính là Ngô Bình mà con đã nhắc đến đó".
Ngô Bình đánh giá đối phương một lượt rồi cười chào: "Xin chào chú Kim!"
Bấy giờ, anh chợt cảm nhận được có ít nhất mười luồng thần niệm lướt qua người mình! Ngô Bình thầm giật mình, không ngờ xung quanh lại có nhiều cao thủ như vậy!
Kim Huyền Bạch gật đầu nói: "Nhóc con trông đẹp trai đấy, cậu sang nhà ngồi trước đi, lát nữa tôi sẽ về!"
Chương 710: Thần tướng Kim Huyền Bạch
Vị này là thần tướng mà lại rất dễ gần như thể mình chỉ là một ông chú bảo vệ.
Lam Nguyệt dẫn Ngô Bình về nhà mình, căn nhà ba phòng bình thường trông khá gọn gàng, sạch sẽ, trong nhà không có ai khác, Lam Nguyệt mời Ngô Bình ngồi rồi rót cho anh một cốc nước.
Ngô Bình cười nói: “Ai mà ngờ được nơi ở của thần tướng lại bình thường như vậy chứ”.
Lam Nguyệt nói: “Đi đến được vị trí như của bố tôi thì giữa bình thường và xa hoa cũng chẳng có gì khác biệt nữa, sống ở đây rất yên tĩnh, không bị làm phiền”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là thế thật, thần tướng có trí tuệ hơn người”.
Lam Nguyệt lấy một cái lọ thủy tinh ra khỏi tủ, sau đó mở nắp. Bên trong là loại trái cây tươi xanh, không khác cà chua bi là mấy nhưng kích thước nhỏ hơn một chút.
Cô ấy cười nói: “Đây là hồng quả tử, một loại trái cây của Địa Tiên Giới, anh nếm thử xem”.
Mắt Ngô Bình sáng rực, vươn tay nhón một trái rồi bỏ vào trong miệng, nước quả thanh mát, ngọt lịm, rất ngon!
Anh gật đầu nói: “Ngon quá”.
Thấy anh thích ăn, Lam Nguyệt vui vẻ: “Còn mấy loại nữa, lúc anh về thì tôi gói cho vài cân”.
Ngô Bình cũng không khách sáo: “Tốt quá, gói cho tôi nhiều một chút!”, trái cây này khá ngon, anh cũng định mang về cho Ngô Mi và mẹ nếm thử.
Hai người trò chuyện được một hồi, cửa nhà bỗng mở ra, Kim Huyền Bạch bước vào, trên tay cầm một ít rau quả: “Nhà tôi hiếm khi có khách đến, để tôi trổ chút tài làm bếp cho cậu nếm thử”.
Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, vị thần tướng họ Kim này sắp nấu đồ ăn đãi mình ư?
Lam Nguyệt vui mừng vỗ tay: “Tốt quá! Ngô Bình, anh có lộc ăn đấy, bố tôi một năm chẳng nấu được mấy lần đâu”.
Ngô Bình vội đứng lên: “Chú Kim, để cháu phụ chú một chút nhé”.
Kim Huyền Bạch không từ chối nói: “Được!”
Ngô Bình vào phòng bếp, nhanh nhẹn rửa rau, thái nguyên liệu, Kim Huyền Bạch cũng thi thoảng chỉ bảo vài câu.
Hầm cách thủy một con gà xong thì Kim Huyền Bạch cười nói: “Bác sĩ Ngô, tôi từng nghe nói đến trình độ y thuật của cậu, trước đây cũng muốn đến thăm hỏi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp”.
Ngô Bình: “Chú khách sáo quá, gọi cháu Tiểu Ngô là được rồi”.
Kim Huyền Bạch: “Được rồi, Tiểu Ngô này, có thể trị được độc của Nguyệt Nhi không?”
Ngô Bình: “Có thể trị!”
Kim Huyền Bạch khẽ gật đầu: “Đáng lẽ tôi nên đến chỗ cậu sớm hơn, như thế Nguyệt Nhi cũng không phải chịu đau đớn lâu như vậy”.
Ngô Bình: “Bây giờ chữa trị cũng không muộn”.
Kim Huyền Bạch: “Cậu quen với ông Trương à?”
Ngô Bình chớp mắt: “Ý chú là Trương Thiên Hoành ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Ừ, hình như chúng tôi có quen biết”.
Ngô Bình cũng kể ra việc mình phát hiện ngọn núi kia: “Đến lúc đó, cháu sẽ giúp ông ấy mở ra đại trận kia”.
Kim Huyền Bạch: “Thế à, tuổi cậu không lớn mà đã giỏi giang đến vậy rồi, đúng là hiếm thấy đó!”
Lúc này, ông ấy chưng cá rồi đậy nắp nồi: “Tiểu Ngô, cậu có bạn gái chưa?”
Ngô Bình hơi sửng sốt, thầm nhủ không biết đối phương hỏi chuyện này làm gì thế, nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Rồi ạ”.
Kim Huyền Bạch: “Mấy người?”
Ngô Bình có chút sượng sùng, anh do dự rồi mới đáp: “Thì cũng vài người như vậy thôi”.
Kim Huyền Bạch cười nói: “Người trẻ tuổi đào hoa một chút cũng bình thường, nhưng sau này cậu sẽ hiểu được rằng việc có nhiều người phụ nữ cũng phiền phức lắm”.
Ngô Bình vội thay đổi chủ đề: “Chú vẫn luôn sống ở đây sao?”
Kim Huyền Bạch: “Đã vài năm rồi”.
Hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, không lâu sau, cơm canh đã xong, Ngô Bình bày thức ăn lên bàn.
Trước đó không lâu, Ngô Bình và Lam Nguyệt vừa mới ăn nên Lam Nguyệt chỉ nhấm nháp một ít, còn sức ăn của Ngô Bình lại khá lớn, anh không ngại ăn thêm bữa nữa, đồng thời họ còn uống thêm hai chai rượu.
Rượu của Kim Huyền Bạch không có nhãn hiệu nhưng chỉ uống một hớp là Ngô Bình lập tức nhận ra rượu này ngon hơn loại mà mình cất trữ nhiều, là rượu ngon là cả đời này anh chưa từng uống.
Đồ ăn cũng cực kỳ ngon, rõ ràng chỉ là vài món thông thường nhưng hương vị những món Kim Huyền Bạch nấu lại cực kỳ thơm ngon, cũng không biết ông ấy làm thế nào mà được nữa.
Đa số món ăn ở đây đều chui vào bụng Ngô Bình, cơm no rượu say rồi anh mới cười nói: “Chú Kim, lát nữa cháu sẽ giải độc cho Lam Nguyệt, cần chú ở bên giúp đỡ”.
Kim Huyền Bạch: “Không thành vấn đề, cậu bảo làm gì, tôi sẽ cố gắng phối hợp”.
Ngô Bình gật đầu, đợi Lam Nguyệt thu dọn xong bát đũa, anh mới gọi hai người vào một phòng ngủ: “Cháu sẽ thực hiện châm cứu, dùng Thuần Dương Tiên Lực ép hết độc lên trên tay trái của Lam Nguyệt. Lúc này cần chú sử dụng sức mạnh thần niệm cực lớn để ngăn độc khí lại, giữ khoảng năm phút là được. Trong lúc đó, cháu sẽ nghĩ cách loại bỏ hết độc”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Được!”
Sau đó ông ấy hỏi: “Tiểu Ngô, loại độc này có nguồn gốc thế nào?”
Ngô Bình: “Độc này có tên là Vô Diêm, đặc điểm là dù trong cơ thể chỉ sót lại một chút xíu độc thì nó vẫn có thể không ngừng tái tạo, lượng độc sẽ khôi phục về mức ban đầu trong thời gian ngắn”.
Lam Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thảo nào, mỗi lần mấy vị danh y hàng đầu trị độc cho tôi, vài giờ đầu còn ổn nhưng sau đó lại nhanh chóng biến trở lại như cũ”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là điểm đáng sợ của độc Vô Diêm, nhưng lần này cô không cần lo, tôi sẽ loại bỏ hết nó ra ngoài, không để sót lại chút nào cả”.
Kim Huyền Bạch: “Tiểu Ngô, kiến thức của cậu phong phú hơn tôi rất nhiều, tiền đồ rất xán lạn”.
Ngô Bình cười nói: “Chú quá khen, chúng ta bắt đầu đi”.
Anh sử dụng Thuần Dương Tiên Lực ép hết độc trong người Lam Nguyệt đến tay trái, lúc này, ánh mắt Kim Huyền Bạch phát ra ánh sáng màu tím, cố định chất độc ở trên cánh tay.
Ngô Bình cũng lấy ra dao phẫu thuật, cắt từng lỗ nhỏ trên mỗi ngón tay của Lam Nguyệt, đồng thời rạch thêm một đường ở mỗi ngón bàn tay trái của mình, xong hết thì nắm chặt tay Lam Nguyệt, vết thương dính liền vết thương.
Thấy thế, Lam Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Anh đang làm gì?”
Ngô Bình bình thản nói: “Độc Vô Diêm này rất thích môi trường có nhiệt độ, bây giờ nó sẽ tiến vào cơ thể tôi”.
Lam Nguyệt: “Nhưng anh…”
Ngô Bình lắc đầu: “Yên tâm đi, một khi nó vào trong cơ thể tôi, tôi tự có cách trị”.
Thuần Dương Tiên Lực tiếp tục duy trì, một luồng khí tức màu xám xanh đi vào trong cơ thể Ngô Bình theo vết thương, từ năm ngón tay nhanh chóng khuếch tan ra.
Ngô Bình thấy trong người Lam Nguyệt đã không còn chất độc tàn lưu nữa thì lập tức buông tay, hiện tại tay trái của anh đã biến thành màu xanh xám, trông khá kỳ dị!
Ngô Bình đứng lên rồi nói: “Chú Kim, vết thương của Lam Nguyệt đã ổn rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai là có thể hồi phục rồi”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Tiểu Ngô, cảm ơn cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Cháu đi đây, trở về loại bỏ hẳn chất độc này”.
Lam Nguyệt: “Ngô Bình, tối nay anh ở lại đi, nhỡ đâu…”
Ngô Bình xua tay: “Sẽ không có việc gì đâu! Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, nếu ngày mai hồi phục tốt thì gọi cho tôi”.
Cứ thế, Ngô Bình ra khỏi chung cư, chẳng lâu sau, anh lên một chiếc xe, người lái chính là Mộc Lan.
Cô ấy nhìn tay Ngô Bình: “Giáo chủ, anh sao thế?”
Ngô Bình nói: “Không sao, về khách sạn”.
Sau khi về đến khách sạn, Ngô Binh nhốt mình trong thư phòng, không cho phép ai tiến vào.
Trong thư phòng, anh đặt tay lên cái bát ngọc, hơi dùng sức một chút, huyết dịch mang màu xanh xám nhỏ giọt chảy ra. Huyết dịch này vừa nhỏ vào trong bát là lập tức biến thành làn khói xanh, muốn chui vào mũi Ngô Bình.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Đúng là loại độc đáng sợ!”
Anh lấy ra một bình ngọc, dùng sét bổ khói độc vào trong bình rồi đóng chặt nắp lại. Loại độc Vô Diêm này có đặc tính cực quỷ dị, lợi dụng thỏa đáng có thể luyện chế vài loại dược quý, nếu vứt đi như vậy thì khá đáng tiếc.
Một đêm yên bình, sáng hôm sau anh gọi cho Vu Siêu Quần, sau đó lái xe về nhà, một vùng quê cách Hải Thành hơn ba trăm cây số: Huyện Bảo.