Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2970: Tổ Thần Kiếm Đế

“Ta vừa dùng thủ đoạn trong cơ thể của con, lúc con gặp nguy hiểm thì vi sư có thể dùng sức mạnh truyền cho con. Đến lúc đó, tu vi của con sẽ đạt đến Hỗn Độn Bất Trọng Cảnh, nhưng chỉ giữ được mấy giây rồi sẽ yếu đi, nên con phải thoát khỏi nơi nguy hiểm đó nhanh nhất có thể”.

Ngô Bình chớp mắt vài lần: “Trận pháp này có thể sử dụng mấy lần thế sư tôn?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Dùng được ba lần, với lại khoảng cách lần đầu tiên với lần sau là một ngày”.

Anh nhếch môi cười: “Đa tạ sư tôn đã quan tâm, có thủ đoạn của ông già như ngài trong cơ thể, con không còn sợ gì hết”.

Sau đó, anh lại nói: “Nếu như con tìm được đan dược đó, sư tôn có thể dùng nó đột phá lên cảnh giới cao hơn không?”

Gương mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn xuất hiện sự khinh bỉ: “Cái thứ bàng môn tà đạo! Nếu cảnh giới kia có thể đột phá dễ thế, thì đã có người đột phá từ lâu rồi”.

Sau đó, ông ấy gằn giọng nói: “Nhưng mà viên thuốc này có thể tăng tư chất, dùng nó luyện hóa ngoại thân cũng được. Đợi sau khi đồ nhi đạt Đạo Cảnh Lục Trọng, vi sư sẽ truyền luyện hóa Thân Vô Thượng thủ đoạn cho con”.

Ngô Bình cười nói: “Tốt quá, cảm ơn sư tôn”.

Lúc này, Nguyên Thủy Đạo Tôn cười hỏi: “Sao đồ nhi lại phát hiện lão già kia kỳ lạ thế?”

Ngô Bình: “Ngay lần đầu tiên gặp ông ta, con đã cảm giác vừa khó chịu vừa căng thẳng. Khi con xoay người đưa lưng về phía ông ta, cảm giác đó càng rõ ràng hơn. Sau đó con lập tức nghĩ, ông ta sẽ không sợ con lấy đan tinh làm của riêng sao? Nếu như ông ta không sợ, thì chắc chắn có nguyên nhân gì khác vậy nên con âm thầm bói một quẻ, kết quả là đại hung”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn vuốt cằm, cười nói: “Con có thể cảm giác được nguy hiểm là rất tốt rồi!”

Sau đó, ông ấy lại nói: “Con có thể trả thù chuyện Thiên gia, bọn chúng đã động thì chúng ta phải chạm”.

Ông ấy lại dừng một chút, nói tiếp: “Con cũng biết, những nhóm mầm mống của ta đã thành lập Thái Thủy Hoàng Triều. Bây giờ, Thái Thủy Hoàng Truyền đang chiến chinh với mấy dị tộc lớn xung quanh, gần đây cũng bị thiệt hại rất nặng. Nếu con rảnh thì đến đó giúp đi”.

Ngô Bình cười nói: “Lão già sư tôn nhà ngài cũng không thường quan tâm đến mấy chuyện Thái Thủy Hoàng Triều lắm đâu á”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Thái Thủy Hoàng Triều cũng được, hay Hoàng Triều khác cũng chẳng sao, dù sao đều mai mối cho người ta thôi. Sau khi vi sư cùng bàn bạc với mấy người hợp tác, đã biết được tương lai Thiên Giới sẽ xuất hiện, hơn nữa còn có một người vượt xa bọn ta ngang Thiên Đế xuất hiện, thống trị tam giới”.

Ngô Bình lắp bắp sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ là Thiên gia?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Thiên gia đã tính là gì, đám đó có dã tâm nhưng không có nghĩa là thành công. Con đừng có hỏi nhiều, thiên cơ không thể tiết lộ”.

Ngô Bình cũng không hỏi thêm, hai người nói chuyện mấy câu nữa anh đành rời khỏi cửa tiếp tục dùng lò đan luyện chế đan dược.

Hiếm khi có thời gian rảnh luyện đan, dược liệu trong Thiên Đan Phường lại phong phú, không luyện thì thôi chứ anh vừa luyện đã ra bảy lò đan dược.

Khi trời về trưa, anh mới nghỉ một lát uống được vài chén trà, Thiên Tố Âm đã đến thăm.

Lần này anh vừa gặp Thiên Tố Âm đã ngây cả người. Một người mập mạp đã trở thành một mỹ nhân tuyệt thế, chỗ nào cần phì thì phì, chỗ nào cần ốm thì ốm, vô cùng tiêu chuẩn.

Cô ấy nhẹ nhàng thi lễ với Ngô Bình: “Lý đan sư luyện đan dược có tác dụng tốt lắm, bây giờ ta đã ở trạng thái tốt nhất rồi”.

Ngô Bình lấy hồn về, cười nói: “Đúng là ta đoán không sai, Đông gia là giai nhân tuyệt sắc”.

Sau đó, anh lại lấy một lò đan dược vừa luyện xong. Đó là “Đạo Môn Đan” mà Thiên Tố Âm nhờ anh luyện.

Đạo Cảnh Thất Trọng mở ra Đạo Môn, gọi là Đạo Môn Cảnh. Một Cảnh giới là một cánh cửa, tu sĩ Đạo Cảnh trong thiên hạ tu vi đạt đến Đạo Môn Cảnh hoặc trên anh chỉ chưa đến một phần một vạn. So với đó, tu sĩ Đạo Cảnh Lục Trọng Vạn Hóa Cảnh cũng chỉ chiếm hơn không phẩy không ba phần trăm. Nói cách khác, cứ chia đều hơn ba trăm tu sĩ Vạn Hóa Cảnh, mới sinh ra một tu sĩ Đạo Môn Cảnh!

Thiên Tố Âm cầm Đạo Môn Đan, gương mặt xinh đẹp như ngọc xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên: “Không ngờ ngươi luyện thành công đan, còn là đan tuyệt phẩm!”

Ngô Bình cười nói: “Luyện viên thuốc này tốn kém nhiều hơn với các loại thuốc khác”.

Thiên Tố Âm cười nói: “Ta không quan trọng dược liệu, ta có rất nhiều dược liệu đủ để ngươi luyện chế đến một trăm lò”. Nói đến đây, cô ấy ném cho Ngô Bình một túi thuốc. Trong túi thuốc này chứa pháp khí dược liệu của Thiên Đan Phường, giúp việc luyện đan thuận tiện hơn.

Ngô Bình nói: “Ta đã đưa cho ngươi ba mươi viên Đạo Môn Đan rồi”.

Thiên Tố Âm: “Đan dược này ta sẽ dùng tiền riêng để mua. Trên thị trường hiện tại, một viên Đạo Môn Đan thượng phẩm giả khoảng một ức kho phiếu. Ngươi cũng đã luyện ra được đan dược tuyệt phẩm, nên giá cao hơn mấy lần. Thế thì ngươi trả giá đi”.

Ngô Bình cười nói: “Thế mười tỷ kho phiếu đi”.

Thiên Tố Âm gật đầu, đưa cho Ngô Bình một túi tiền: “Trong đó có ba mươi tỷ kho phiếu”.

Ngô Bình nhận túi tiền, bật cười: “Đông gia cũng hào phóng quá, ta chỉ nhận thôi. Trong một tháng, ta sẽ đưa cho ngươi ba mươi viên Đạo Môn Đan nữa”.

Thiên Tố Âm: “Dược liệu thế này rất hiếm, Thiên gia tích lũy một trăm năm mới có nhiều như thế, Lý công tử đừng lãng phí đấy”.

Cô ấy không gọi Lý đan sư nữa mà đổi thành công tử, Ngô Bình cũng không quan tâm nói: “Ngươi cứ yên tâm”.

Thiên Tố Âm đành nói: “Trong kho thuốc của Thiên gia có tích lũy rất nhiều dược liệu, nhưng không biết tên trộm chết tiệc nào lại hốt hết. Cũng may, đa phần dược liệu của Thiên gia đều chuẩn bị trước một phần, chứ không ta thật không biết lấy cái gì cho ngươi luyện đan”.

Ngô Bình nghe cô ấy chửi mình là trộm lập tức khó chịu, lại muốn tăng giá đan lên một nửa.

Đúng lúc này anh lại cảm thấy ngọc phù bên hông rung lên, âm thầm ngạc nhiên. Ngọc phù này do Tử Thanh Thánh Hoàng để lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Anh lập tức nói: “Ta còn có chút việc cần giải quyết, khi nào rảnh ta sẽ luyện đan cho Đông gia”.

Sau đó anh cầm đan dược, rời khỏi Thiên Đan Phường.

Thoáng chốc, anh đi qua Thánh Môn đến gần Tử Kinh.

Anh vừa đến đã chạy đến Thánh Hoàng Cung Điện, cơ thể của anh vẫn còn đang ở giữa không trung đã cảm thấy một luồng hơi thở chết chóc tràn ngập khắp không trung. Mà hơi thở chết chóc kia, lại truyền từ trong phòng của Tử Thanh Thánh Hoàng ra ngoài.

Anh run rẩy, vội vàng hạ xuống trước cửa, không thèm gõ cửa cũng không quan tâm cung nữ cản, mà đẩy cửa đi vào.

Lúc này Tử Thanh đang xếp bằng trên giường mây, giữa mi tâm của nàng có một viết kiếm, trong đó máu đen chảy ra.

Trái tim của Ngô Bình nhói lên, hỏi: “Chị Tử Thanh, ai làm chị bị thương?”

Giọng của Tử Thanh Thánh Hoàng dịu dàng nói: “Tôi sợ không gọi cậu về, sẽ không thấy cậu nữa. Người làm tôi bị thương là tổ thần ‘Kiếm Đế’, tôi mới tiến vào Thánh Hoàng Cảnh tu vi cũng thua xa hắn ta. Nhưng hắn ta đã đến khiêu chiến, tôi là Thánh Hoàng của Nhân tộc nên không thể từ chối. Tuy vậy, hắn ta cũng không có tốt hơn, tôi đã chặt đứt một cánh tay của hắn ta rồi”.

Ngô Bình nheo mắt nói: “Chị Tử Thanh yên tâm, Thánh Thần của chị bị thương thôi, tôi có cách chữa cho chị!”

Tử Thanh lắc đầu: “Vô dụng thôi, vết thương của nhất Sát Sanh Kiếm này tồn tại suốt đời, chỉ cần tôi thả lỏng một chút thì sát ý sẽ lập tức bộc phát, mà tôi cũng sẽ tan thành mây khói. Trừ khi, đối phương thu lại kiếm ý này thì mới được”.

Ngô Bình nheo mắt: “Nếu có thứ giúp tu vi của chị tăng lên trong đoạn thời gian ngắn, giúp chị đè ép được kiếm ý này không chị Tử Thanh?”

Tử Thanh cười nói: “Ít nhất tôi phải đạt đến Chí Thánh Hoàng Nhị Cảnh mới được”.

Trong mắt của Ngô Bình hiện lên một tia quyết định, nói: “Chị Tử Thanh yên tâm! Lần này, chị không chỉ bình an vô sự mà tu vi còn sẽ tăng cao thêm một bước!
Chương 2971: Tạo Hóa Đan

Tử Thanh vô cùng kinh ngạc: “Đệ đệ, cậu muốn làm gì?”

Ngô Bình: “Nói tóm lại là tôi có biện pháp! Chị, chị chờ tôi trở lại!”

Nói xong, anh lập tức trở về Thiên Giới.

Lấy Càn Khôn Đan Lô ra, anh lại đến gặp Đan Tổ một lần nữa, nói: “Tiền bối, Đan Tinh kia bây giờ đang ở đâu?”

Đan Tổ cười nói: “Cái thứ kia bây giờ đang ẩn thân ở thế tục, nó hòa thành một bức tượng thần, nó cho rằng ta không tìm được nó, nhưng lại không biết rằng ta có thể cảm nhận được vị trí của nó”.

Ngô Bình: “Tiền bối, ta sẽ nhanh chóng tìm được Đan Tinh”.

Vì thế, anh dựa vào sự chỉ dẫn của Đan Tổ, đi vào trong một vùng núi sông ở thế tục. Nơi này nằm ở sâu trong vùng núi phía Tây Nam, dân cư thưa thớt, ở lân cận chỉ có một cái trấn nhỏ và vài chục thôn xóm. Trong đó, cung phụng một Sơn Thần trên một ngọn núi, Sơn Thần này mặt xanh miệng rộng, mặc một cái áo giáp màu xanh bạc.

Ngô Bình dừng ở trước ngôi miếu, chỉ thấy bên trong miếu có hương khói bay ra, vài thôn dân dâng hương vừa mới rời đi.

Anh vừa tiếng đến, đã lập tức dựa theo Đan Quyết mà Đan Tổ đã truyền thụ, gương mặt của tượng thần kia đột nhiên trở nên vặn vẹo, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, liên tục rống giận. Nhưng Đan Quyết lại có thể khắc chế được nó, nó lại hoàn toàn không thể động đậy.

Đôi tay Ngô Bình mỗi giây biến hóa ra mấy trăm loại pháp quyết, từng đạo cấm chế rơi xuống, Đan Tinh lập tức từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một người nhỏ ngồi xếp bằng, cuộn tròn thành một quả bóng, toàn thân phát ra ánh sáng kỳ dị.

Anh thu hồi đan dược, lập tức bóp nát một đạo bùa chú, trong nháy mắt lập tức truyền tống đến bên cạnh Nguyên Thủy Đạo Tôn.

“Thỉnh sư tôn trấn áp Đan Tổ!”. Anh lớn tiếng gọi.

Đan lô chấn động, bên trong truyền ra một tiếng hét giận dữ: “Tiểu bối, ngươi dám đối nghịch với lão tổ ta!”

Nguyên Thủy Đạo Tôn giơ tay nhấn một cái, trong nháy mắt đan lô đã thu nhỏ lại, xung quanh hiện lên pháp trận cấm chết cực mạnh, ông lạnh nhạt nói: “Lão quỷ, ngươi có kêu cũng vô dụng thôi, nó là đồ đệ của ta. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn tính kế hắn, cuối cùng cướp lấy thể xác hắn sao?”

Dứt lời, đan lô lập tức biến mất, bị Nguyên Thủy Đạo Tôn trấn áp vào một thời không thần bí nào đó, nơi đó được ngăn cách với ngoại giới.

Nguyên Thủy Đạo Tôn hỏi: “Đồ nhi, con có tính toán gì không?”

Ngô Bình: “Sư tôn, Tử Thanh bị Cổ Thần làm trọng thương, ta phải dùng viên đan này cứu mạng chị ấy”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn nhíu mày : “Con muốn để cô ấy từ bỏ thể xác?”

Ngô Bình nói: “Đan đạo của Đan Tổ vô cùng cao minh, nhưng lại đi vào đường tà đạo. Thật ra viên đan này cũng không hề tầm thường, con có thể luyện chế một lần nữa, có được một viên hiệu quả như đan dược giúp người niết bàn trùng sinh. Hiệu quả của nó, còn phi thường hơn so với đoạt xá người khác!”

Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Vậy con có thể làm được không?”

Ngô Bình nhìn về phía Nguyên Thủy Đạo Tôn, nói: “Sư tô, con muốn mượn pháp lực của người dùng một chút. Luyện chế loại đan này, dẫu sao cũng cần phải có tu vi như sư tôn mới được”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Có thể. Chỉ là con có thể khống chế được sức mạnh của vi sư sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử có thể thử một lần”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Vậy được, con muốn làm cái gì, vi sư sẽ toàn lực phối hợp”.

Ngô Bình: “Sư tôn, chúng ta ra bên ngoài đi!”

Thầy trò hai người đi vào một ngọn tiên sơn, có không ít đệ tử của Ngọc Kinh Tiên Cung đi ra xem nào nhiệt, trong lòng thầm nghĩ không biết Đạo Tôn và Thất Tổ đang làm chuyện gì?

Đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn không biết đã có được bao nhiêu, Ngô Bình là đệ tử thứ bảy, đương nhiên là tổ sư của bọn họ, cho nên, không ít người đều gọi anh là Thất Tổ.

Ngô Bình bay lên giữa không trung, khẽ gật đầu với Nguyên Thủy Đạo Tôn. Sau đó duỗi tay ra, một luồng sức mạnh huyền diệu vô thượng, cuồn cuộn bát ngát xuất hiện ở bên trong cơ thể của Ngô Bình, khiến cho Cửu Liên Đài và Thiên Mệnh Tháp bên trong cơ thể anh đều chấn động cùng một lúc, từng thứ phóng ra một luồng sức mạnh, cùng bị điều khiển bởi Ngô Bình.

Lúc này, khí tức của Ngô Bình đã đạt đến mức vô thượng huyền diệu, Vô Thượng Đại Đạo bên trong cơ thể của anh cũng theo đó mà hoạt động, chỉ thấy anh duỗi tay ở trong không trung một chút, hư ảnh của một cái đan lô cực lớn hiện ra.

Sau đó, anh mở Thánh Môn ra, phía trên không trung của đan lô xuất hiện một cánh cửa cực lớn, Thánh Môn mở ra, khí tức của Thánh Cổ Đại Lục rơi xuống như thác nước.

Ngô Bình bay đến phía trên đan lô, sử dụng cơ thể của mình làm trọng yếu, hấp thu đại đạo của hai giới, sau đó, hội tụ ở Vô Thượng Đại Đạo bên trong cơ thể. Bây giờ, anh mượn sức của Cửu Liên Đài, Thiên Mệnh Tháp, còn có sức mạnh của Nguyên Thủy Đạo Tôn, cách thức nghịch thiên này, trong chớp mắt đã ngưng tụ ra được Thiên Lượng Vô Thượng Đại Đạo!

Sức mạnh của Vô Thượng Đại Đạo rót vào bên trong đan lô, anh cao giọng nói: “Thiên địa là lò đan, tạo hóa là công; âm dương là than, vạn vật là đồng…”

“Ầm ầm!”

Hai giới chấn động, hư ảnh của đan lô sáng lên, phía bên ngoài của lò xuất hiện mười vạn phù văn, quay nhanh, giống như đang chảy ngược thời gian theo sự vận hành của đan lô.

Một lát sau, Ngô Bình đem viên đan dược kia ném vào bên trong đan lô.

“Răng rắc!”

Đan lô dập nát, hóa thành một mảnh ánh sáng, anh biến hóa đan quyết, mượn thiên địa làm lò, âm dương làm hỏa, sức mạnh cường đại của Nguyên Thủy Thiên tôn để luyện chế đan dược một lần nữa!

Chưa được bao lâu, bên trong đan lô lại ngưng tụ ra một viên đan dược một lần nữa, viên đan dược này là một Cửu Phẩm Liên Đài, bên trên ngưng tụ một bảo bảo tháp chín tầng, xung quanh hiện lên một tỷ hư ảnh thần ma, tất cả đều phát ra lời phúc lành, quỳ bái.

Viên đan dược này, hấp thu khí tức của Vô Thượng Đại Đạo, đã sớm thoát thai hoán cốt, đã hoàn toàn không thể so với khả năng luyện đan của Đan Tổ. Dẫu sao Đan Tổ cũng không thể nào chạm đến Vô Thượng Đại Đạo, nhưng Ngô Bình thì có thể!

Qua một canh giờ sau, đan dược đã ngưng tụ hoàn toàn, trong không trung bỗng nhiên hiện lên mấy chục gương mặt, mỗi một gương mặt đều vô cùng khổng lồ, phóng ra khí tức khủng bố. Bọn họ có sinh linh Hỗn Độn, có cường giả cảnh giới Hỗn Độn, còn có Viễn Cổ Ma Thần! Thậm chí, còn có gương mặt nào đó đến từ một thời điểm nào đó ở tương lai!

Ngô Bình hoàn toàn ngó lơ, vung tay lên, một luồng khí tức vô thượng phóng ra, bên ngoài Ngọc Kinh Tiên Cung lập tức xuất hiện một quầng sáng, ngăn cách tất cả khí tức ở bên ngoài. Những đại năng đó cũng không thể nào nhìn trộm, bọn họ thậm chí không thể xuyên qua quầng sáng, trên mặt từng người đều lộ vẻ kinh hãi.

Đan dược vừa thành, trong hư không lập tức rơi xuống hàng tỷ điện quang, điện quang kia vô cùng khủng bố, bất kỳ một tia nào cũng có thể đánh chết sinh linh Hỗn Độn!

Trên mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn không có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt nói: “Hóa ra là Vô Thượng Đạo Kiếp, xem ra cảnh giới của viên đan dược này còn trên cả ta?”

Đan dược bị cuốn vào bên trong khoảng lô đình, đã trải qua mười lăm phút được lôi điện tẩy lễ, sau đó mới từ từ rơi xuống trong tay của Ngô Bình.

Ngô Bình cầm lấy đan dược, gật nhẹ đầu với Nguyên Thủy Đạo Tôn, lại thêm một lần nữa, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bên trong cơ thể rút ra ngoài như thủy triều, thứ rút ra còn có Vô Thượng Đại Đạo mà Ngô Bình đã hấp thụ!

Ngô Bình cảm thấy cơ thể của mình trống rỗng, lập tức dừng ở đỉnh núi, sắc mặt tái nhợt.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cảm giác một luồng sức mạnh Vô Thượng Đại Đạo vận chuyển vào bên trong cơ thể ông, luồng năng lượng này tuy đối với ông mà nói cũng không nhiều lắm, nhưng giống như trong đêm đen thấy được một tia chớp, vô cùng bắt mắt! Lấy thực lực cường hãn của ông, gần như không có cách nào không chế, cần phải có một khoảng thời gian để thuần hóa nó.

Trên mặt ông lộ ra vẻ kinh hãi, nói: “Quả nhiên là Vô Thượng Đại Đạo! Đồ nhi, con đưa cho vi sư một phần đại lễ”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, luồng sức mạnh này, hẳn là trên Hỗn Độn mới có thể lĩnh hội được. Có nó, lão nhân gia ngài có thể đột phá được không?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Vi sư tu hành nhiều năm, tu vi đã gần như viên mãn. Có nó, ít nhất có thể đạt bước một của cái cảnh giới kia!”

Ngô Bình: “Bước đầu tiên sao?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Cái cảnh giới kia quá mức huyền diệu, muốn đạt đến nó, nhất định phải đi được ba bước, hơn nữa, bước kia là quan trọng nhất”.

Ngô Bình cười nói: “Có thể đột phá, ít nhất thì không tổn hại gì”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Đồ nhi, ngươi mau đi cứu vợ của ngươi đi, vi sư cũng muốn bế quan mấy ngày”.

Ngô Bình bái Nguyên Thủy Đạo Tôn, sau đó bay vào Thánh Môn, lại trở về Tử Kinh.

Thánh Hoàng Tử Thanh lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, sắc mặt bình tĩnh, cô đang đợi Ngô Bình.

Bên cạnh, có một cung nữ nhẹ giọng, nói: “Bệ hạ, công tử nhất định có thể nghĩ ra biện pháp”.

Tử Thanh Thánh Hoàng nhẹ nhàng thở dài, nói: “Không biết ta có thể kiên trì đến khi đệ ấy trở về hay không”.

Cung nữ: “Bệ hạ nhất định sẽ không có chuyện gì! Công tử nhất định có thể đuổi đến…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK