Ngô Bình: “Sư tổ, người nói vậy là sao ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Nếu tu luyện công pháp ở đây thì phụ thuộc rất nhiều vào đại đạo, nhưng công pháp bên ngoài thì không bị hạn chế mặt này, chúng ta có thể thử dùng nó để làm bước đệm đột phá”.
Ngô Bình chợt nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi: “Sư tổ, ngày xưa tiên điện Thiên Võ bị người ta tiêu diệt có phải cũng vì chuyện này không ạ?”
Huyền Đô lão tổ: “Ừm, bọn họ cũng phát hiện ra điều này nên không muốn có người nhận được công pháp Dị giới, do đó mới tiêu diệt tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Con hiểu rồi”.
Buổi lễ vẫn tiếp tục, Ngô Bình tới mời rượu từng người bạn, khi anh chúc rượu hết một vòng thì trời cũng đã nhà tối.
Khách khứa lần lượt ra về, với bên ngoài thì hôn lễ đã xong, nhưng thật ra ở tầng trong cùng thì lúc này tiệc mới bắt đầu.
Sau đó, Ngô Bình đã tiếp đãi những người thân thiết, ví dụ như Kiều Bộ Tiên, Diệp Thiên Tông, Bạch Băng, mọi người của Đường Môn, kiếm phái Thục Sơn, chùa Đại Thiền và Chu Nguyên Thông.
Ngô Bình uống tới bên, thành ra đến khi trời gần sáng thì bữa tiệc mới chính thức kết thúc.
Sau khi khách đã về hết, anh không nghỉ ngơi mà dẫn vợ con đến kính trà cho ông bà nội và bố mẹ anh.
Tiếp đó, anh nghỉ ngơi ở nhà một ngày, hôm sau mới ra ngoài, vì nhà họ Đường của Đường Tử Di cũng tổ chức hôn lễ.
Sáng sớm, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện ở sơn trang Vân Đỉnh để tổ chức một hôn lễ khác. Mọi người thân và bạn bè của nhà họ Đường đều có mặt, ngoài ra còn có Thái thú Miêu Dục, đảo chủ Mãn Tuyệt của Vân Trạch Kim Long cũng đến tham dự.
Yến tiệc kết thúc, Ngô Bình còn phải tham gia tiệc rượu nội bộ của Đường Thị, may mà anh có tửu lượng cao, không thì đã gục lâu rồi.
Chờ khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tờ mờ sáng, Khả Nhi đã đi ngủ, còn Đường Tử Di đang chờ anh trong phòng.
Đêm đen yên tĩnh, hai vợ chồng nhìn nhau cười.
“Anh này, hay mình sinh thêm em trai cho Khả Nhi đi?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu em không sợ vất vả thì anh đồng ý thôi”.
Cửa đóng, đèn tắt, Ngô Bình lại reo giống trong người mỹ nhân rồi chờ ngày hái quả.
Vì hai người có thời gian riêng nên Ngô Bình đã hứa với Đường Tử Di sẽ ở lại nhà họ Đường ba ngày. Sau đó, anh mới đi làm việc của mình.
Vì thế, ngày hôm sau, hai người đã dẫn Khả Nhi ngồi thuyền du ngoạn trên Vân Trạch. Ngày thứ ba coi như tuần trăng mật của họ, tuy hơi ngắn ngủi.
“Tử Di, hôm nay anh sẽ giúp em tu luyện đến cảnh giới Thần Hoá”, Ngô Bình nói.
Đường Tử Di: “Có khó lắm không anh?”
Ngô Bình: “Với anh thì không khó”.
Quả nhiên, hai ngày sau, Ngô Bình đã giúp Đường Tử Di đột phá dễ dàng lên cảnh giới Thần Hoá. Tuy trạng thái hiện giờ của Đường Tử Di không bằng thực lực của Ngô Bình lúc anh ở cảnh giới Thần Hoá, nhưng cô ấy đã mạnh hơn các thiên kiêu khác nhiều rồi.
Thật ra giỏi nhất phải là Khả Nhi, cô bé đã tu luyện từ khi ở trong bụng mẹ, thêm có huyết mạch của Nhân Hoàng nên tuy còn nhỏ, nhưng sức mạnh đã vô biên.
Khả Nhi mới đầy tháng nhưng trông đã như một em bé một tuổi, Ngô Bình và Đường Tử Di hưởng thú không gian của hai người trên thuyền, còn Khả Nhi thì nhảy xuống nước bắt cá.
Lúc này, chợt có một con rồng màu đen xuất hiện ở thuỷ nhãn dưới đáy hồ, nó dài một trăm mét, nó vừa bơi vừa há miệng ra đớp tôm cá.
Đột nhiên nó phát hiện ra Khả Nhi đang chơi đùa dưới nước, nó lập tức nổi dã tâm rồi lao về phía cô bé định bắt ăn thịt. Vì nó nhìn thấy có tinh khí phóng ra từ người cô bé nên đoán cô bé là vật đại bổ.
Tuy Ngô Bình ngồi trên thuyề, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ diễn ra xung quan. Con rồng đen vừa xuất hiện, anh đã thò tay xuống nước rồi nhấc bổng Khả Nhi lên.
Thấy Khả Nhi lên thuyền, con rồng tỏ vẻ hung ác rồi quẫy đuôi, định phá hỏng thuyền của Ngô Bình, sau đó ăn thịt hết người trên thuyền.
Thấy nó là chân long nên Ngô Bình định tha cho nó, ai dè con rồng này không biết điều nên anh nổi giận nói: “Đáng chết!”
Anh vung tay lên, ba nghìn đường kiếm xuất hiện rồi chém vảy của con rồng nổ tung.
Con rồng đau đớn rồi vội bơi về phía thuỷ nhãn, vừa bơi nó vừa gào lên: “Ngươi dám đánh người của Long Cung, tất cả mọi người ở đây đều phải chết chung”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười khẩy nói: “Thứ chết tiệt! Mày tính chạy thoát nổi không?”
Anh cất bước rồi nhảy xuống đầu nó, sau đó tung ba cú đấm. Cái đầu rồng nát bét, nó van nài: “Thượng tiên tha mạng!”
Nhưng Ngô Bình vẫn không nương tay, anh dùng một kiếm kết liễu nó rồi ném xác vào trong Động Thiên của mình. Thịt rồng thì ngon phải biết rồi!
Trước kia, anh đã từng ăn thịt rồng, nhưng lần này thì khác, vì con này là rồng mới bị giết, thịt vẫn còn tươi. Anh nhanh chóng xử lý thịt của nó, sau đó quay lại thuyền nấu cho Đường Tử Di và Khả Nhi ăn.
Các linh dược nấu cùng thịt rồng toả ra một mùi thơm hấp dẫn, Khả Nhi chảy nước miếng rồi ăn nhồm nhoàm.
Sau khi vào bụng, thịt rồng đã biến thành tinh khí rồi chảy khắp cơ thể.
Ngô Bình ăn nửa nồi thịt, sau đó anh còn rút gân rồng ra làm thuốc dùng khi luyện đan.
Nhưng cái hay nhất là đầu rồng, nó hệt như thạch anh, anh dành riêng cho Khả Nhi và Đường Tử Di ăn.
Ăn xong, anh đi xuống thuỷ nhãn rồi nói: “Thuỷ nhãn này nối liền với Đông Hải nên rất nguy hiểm”.
Nói rồi, anh phóng một đường kiếm vào đó, một tiếng động lớn vang lên, thuỷ nhãn vỡ tan, sau đó biến mất.
Phá thuỷ nhãn xong, Ngô Bình dẫn vợ con về nhà họ Đường, sau đó tạm biệt nhà vợ. Ngày mai, anh còn phải đến Hải Thành, vì nhà Nhậm San San cũng tổ chức hôn lễ.
Sau khi đến Hải Thành, anh mới phát hiện nơi này đã thay đổi rất nhiều, chợ dược liệu và trung tâm mua bán đan dược đã chính thức đi vào hoạt động, có rất nhiều tu sĩ đến đây làm ăn.
Ngô Bình đã chuẩn bị trước cho nhà họ Nhậm mua nhiều cửa hàng, quả nhiên sau khi chợ hoạt động, giá của cửa hàng đã tăng vọt.
Hỗn lễ của Ngô Bình và Nhậm San San rất đơn giản, họ chỉ mời bạn bè và người thân thiết, hơn nữa không thông báo rầm rộ, Ngô Bình chỉ mời thêm đúng Thái thú Thu Vô Dạ.
Hôn lễ tổ chức ở một khách sạn của Hải Thành, trước đó nhà họ Nhậm cũng đã mua lại nhiều khách sạn, và đây cũng là một trong số các khách sạn của nhà họ.
Tiệc vừa bắt đầu thì cửa lớn chợt bị một luồng khí mở ra, các mảnh thuỷ tinh vỡ bay tung toé khiến nhiều quan khách bị thương.
Nhậm Thiên Thắng giật mình, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Sau đó, có mười mấy thi thể bị người ta ném vào trong, thấy thế, Nhậm Thiên Thắng biến sắc mặt, vì đây đều là người ông ấy cử đi thu tiền thuê cửa hàng.
Thì ra, sau khi mua được nhiều cửa hàng, Nhậm Thiên Thắng đã cho thuê một phần. Người thuê hầu hết đều là tu sĩ nên khó tránh khỏi việc quỵt nợ.
Nhưng sau này họ biết Nhậm Thiên Thắng được Thái thú chống lưng nên đều ngoan ngoãn trả tiền, song vẫn có vài người không coi Thái thú ra gì và quyết chiếm cửa hàng làm của riêng.
Hôm nay, Nhậm Thiên Thắng cho người đi thu tiền như mọi khi, ai dè họ lại bị đánh chết, sau đó thi thể còn bị ném vào lễ đường.
Chương 1467: Chém Hư Tiên bằng một kiếm
Nhậm Thiên Thắng cau mày nói: “Ức hiếp người quá đáng!”
Sau khi hỏi rõ sự tình, Ngô Bình đã đi ra ngoài.
Lúc này, có hơn chục người đang đứng ở ngoài cổng khách sạn, tu vi thấp nhất trong số họ cũng là cảnh giới Địa Tiên Linh Biến, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên có tu vi cao nhất - cảnh giới Địa Tiên Bất Tử, ông ta liếc nhìn Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Nhà ông chủ Nhậm đang tổ chức tiệc cưới đúng không? Cô dâu đâu? Mang ra đây cho ông chơi đùa tí nào”.
Phụt!
Ông ta vừa nới dứt câu thì lưỡi đã nổ tung, máu tươi ứa ra, răng rụng lả tả, gương mặt đã bị thương nặng, cơn đau làm ông ta kêu gào thảm thiết.
Ngô Bình bước tới gần rồi xách cổ ông ta nhấc bổng lên cao, sau đó lạnh giọng nói: “Tôi là chú rể đây, dám ăn nói xằng bậy về cô dâu trước mặt tôi như vậy, ông muốn chết thế nào?”
Người đàn ông hoang sợ, đang định nói gì đó, nhưng không còn lưỡi nữa rồi nên không biết phải làm sao.
Ngô Bình: “Nếu không nói được thì để tôi chọn thay cho nhé”.
Anh lấy lò luyện Minh Thần ra rồi ném người đó vào trong, một loáng sau, đã có rất nhiều Sinh Mệnh Đan bay ra, sau đó Ngô Bình đã chia chúng cho các quan khách bị thương.
Những tên còn lại thấy thế thì sợ tới mức đứng không vững, lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại!”, Ngô Bình thờ ơ nói, sau đó đám người kia đã dừng bước ngay, họ không thể điều khiển cơ thể của mình được nữa nên muốn chạy cũng không được, ai nấy đều vô cùng hoảng loạn.
Ngô Bình kéo một tên ở cảnh giới Địa Tiên Động Thiên lại rồi hỏi: “Các người là đồng bọn hả?”
Tên đó run cầm cập đáp: “Vâng, chúng tôi là người của bang Ngạo Gia”.
Ngô Bình: “Bang Ngạo Gia? Một lũ vớ vẩn mà dám lấy tên như thế à, mau dẫn tôi đến gặp bang chủ”.
Người kia bật khóc nói: “Bang chủ của chúng tôi mới bị cậu luyện thành đan dược xong”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Đó là bang chủ ư?”
Người kia gật đầu: “Vâng”.
Sau đó, Ngô Bình hỏi các quan khách ở đây: “Mọi người có ai biết bang Ngạo Gia không?”
Thấy Ngô Bình có thực lực mạnh nên mọi người không còn sợ nữa, cứ thế kể hết mọi tội lỗi của bang này. Bang Ngạo Gia vô cùng độc ác, chuyên làm chuyện xấu hại người. Đã có rất nhiều các cô gái nhà lành bị họ xâm hại, ngoài ra còn có nhiều người dân vô tội bị họ giết chết, nhưng vì sợ nên không ai dám nói gì.
Một người khác kể tiếp, bang chủ của bang Ngạo Gia có chỗ dựa nên mới hống hách thế. Nghe nói một người anh em của ông ta có tu vi rất cao, là đệ tử của môn pháo lớn, giờ còn đang làm Đề đốc.
Nghe xong, Ngô Bình vung tay, cho hết đám người còn lại của bang Ngạo Gia vào lò luyện đan. Cuối cùng, anh chỉ dẫn theo đúng một tên còn sống quay lại bang phái này để tiêu diệt nốt các thành phần độc hại còn lại. Bang này toàn làm chuyện xấu nên đương nhiên anh phải nhổ tận gốc.
Nơi có người sinh sống thì sẽ có giang hồ, Hải Thành ngày càng phồn vinh nên cách bang phái cũng xuất hiện ồ ạt, Ngạo Gia cũng là một trong số đó.
Bang này nằm ở một công trường bỏ hoang, công trường này có diện tích lớn nên có thể chứa được cả mấy chục nghìn thành viên của bang phái.
Khi thấy số lượng thành viên đông đảo của bang này, Ngô Bình cũng hơi giật mình. Nếu anh phải giết hết những người này thì số lượng quá nhiều, điều này khiến anh hơi do dự.
Anh suy nghĩ một lát rồi ném người dẫn đường xuống đất, sau đó thi triển bí pháp, thay đổi tính cách của họ.
Tất cả những người ở đây đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng anh sẽ thay đổi tính cách để biến họ thành những người lương thiện, hơn nữa còn chỉ nghĩ cho người khác mà quên thân mình.
Chuyện này với anh không khó, chỉ mất một ý nghĩ mà thôi.
Vù!
Một cơn gió lớn thổi vào trong đầu của họ, loáng cái tất cả mọi người đã thay tâm đổi tính, mắt ai cũng chứa vẻ bi thương.
Sau đó, họ đã chọn ra một người đại diện mới và đổi tên bang phái thành hội Tế Thế, sau đó dùng tiền trước đây cướp bóc được để giúp đỡ người khác.
Xử lý xong bang này, Ngô Bình quay về khách sạn để tiếp tục cử hành hôn lễ, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh còn phải tham gia tiệc nội bộ của nhà họ Nhậm.
Nhậm Thiên Thắng nói: “Huyền Bình, trước đó con bảo bố và San San mua các cửa hàng thì bố mua rồi, thậm chí còn mua nhiều luôn. Đúng như con đoán, sau đó giá của cửa hàng tăng chóng mặt, chúng ta đã kiếm được một khoản lớn”.
Ngô Bình: “Vâng, bố cứ giữ lấy, giá còn tăng nữa”.
Đúng lúc này, có một tiếng gầm như tiếng sấm vang lên: “Ai đã giết anh tao? Ra đây chịu chết mau!”
Ngay sau đó đã có một luồng sát khí tiến vào trong nhà họ Nhậm, rõ ràng người này đến để trả thù Ngô Bình.
Anh vung tay phải lên, một đường kiếm bay lên cao.
Thần niệm của người thanh niên kia lục tìm khắp Hải Thành để tìm người đã giết hại anh mình, đó chính là em của bang chủ Ngạo Gia - Đề đốc mới nhậm chức và có tu vi cảnh giới Hư Tiên.
Đường kiếm bay lên phá vỡ sát khí, sau đó hoá thành nhiều đường kiếm khác để tấn công người thanh niên.
Hắn hoảng hốt rồi nhanh chóng phòng ngự, nhưng không có tác dụng, đường kiếm của Ngô Bình quá mạnh, mọi phòng ngự đều vỡ tan, còn người thanh niên đã bị chém chết tại chỗ.
Giết người đó xong, Ngô Bình tiếp tục cười nói với mọi người như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhậm Thiên Thắng ngẩng lên nhìn rồi hỏi: “Huyền Bình, có phải người của vang Ngạo Gia không?”
Ngô Bình: “Hắn chết rồi nên bố không phải lo đâu ạ”.
Nhậm Thiên Thắng ngẩn ra rồi hỏi: “Huyền Bình, thực lực hiện giờ của con có đánh lại Thiên Tiên được không?”
Ngô Bình: “Tu sĩ dưới cảnh giới Đại La đều không phải đối thủ của con, thật ra nếu con dùng mánh thì đến Đại La bán bộ cũng phải bỏ mạng”.
Nhậm Thiên Thắng chấn động, ông ấy biết Ngô Bình mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này.
Đột nhiên, Đỉnh Nhi bò lên vai Ngô Bình, sau đó cưỡi lên cổ anh.
Ngô Bình cười nói: “Đỉnh Nhi, bố cho con bay đi chơi nhé”.
Nói rồi, anh cho Đỉnh Nhi bay lên cao để ngắm toàn cảnh Hải Thành.
Anh có thể thấy quanh Hải Thành đã mọc thêm nhiều đảo.
Đỉnh Nhi hào hứng nhảy nhót trên vai anh.
Đột nhiên có một tia độn quang bay từ phía Tây tới với tốc độ rất nhanh, tác dụng của nó là phá vỡ không gian, sau đó hình thành một con đường gần như không có gì cản trở, vì thế nó cũng có khả năng tấn công người khác.
Người bắn ra tia độn quang ấy hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Ngô Bình và Đỉnh Nhi, cứ thế phóng nó đi tiếp. Nếu không phải Ngô Bình phản ứng nhanh nhạy thì cả hai bố con đã dính đòn rồi.
Tia độn quang ấy bay đi xa, theo sau là ba tu sĩ, hai nam một nữ, họ vừa bay vừa cười nói, không thèm nhìn Ngô Bình đến một cái.
Thấy họ sắp đi xa, Ngô Bình cười khẩy rồi cũng bắn một tia độn quang ra đuổi theo.
Anh dùng tia sét nên có lực sát thương hơn, đến kim loại va phải cũng biến thành sắt vụn.
Uỳnh!
Một tiếng sấm vang lên, tia sét đuổi theo ba người kia, sau đó đánh bay họ.
Tia sét làm kích hoạt lá bùa hộ thân của một người, nó loé sáng rồi bảo vệ họ đáp xuống an toàn.
Ba người kia vừa tức vừa ngạc nhiên, định lên tiếng chửi bới nhưng tia sét của Ngô Bình đã biến mất rồi.
“Ai thế nhỉ?”, một người đàn ông mặc áo bào lam tức giận nói, hắn vừa phí mất một lá bùa hộ thân cấp Đại La nên giờ đang tiếc đứt ruột.
Chương 1468: Đỉnh thứ năm
Hai người còn lại đều sợ tái mặt, cô gái duy nhất run rẩy nói: “Nhanh quá làm tôi cũng không nhìn rõ mặt”.
Người đàn ông khác ngẫm nghĩ rồi nói: “Ban nãy, độn quang của chúng ta suýt nữa đã va phải hai người, lẽ nào là họ trả thù?”
Người đàn ông mặc áo bào màu lam nổi giận nói: “To gan thật! Nếu để tôi đuổi được thì tôi sẽ cho hắn sống không bằng chết”.
Hắn vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, Ngô Bình bế Đỉnh Nhi xuất hiện trước mặt họ, anh nói: “Kinh, cho tôi sống không bằng chết cơ à? Thử đi xem nào”.
Người đàn ông áo lam giật bắn mình, rõ đang há miệng mà không nói được gì. Hắn không ngu, chỉ nhìn độn quang của Ngô Bình thôi cũng đủ biết anh mạnh thế nào rồi.
Hắn vứt hết liêm sỉ sang một bên rồi nói: “Anh bạn, ban nãy là chúng tôi sai, không kịp thu độn quang lại, xin lỗi nhé!”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Nếu tôi mà không né kịp thì giờ cả hai bố con đã bị thương rồi”.
Tên kia: “Chúng tôi vô tình thôi, xin thứ tội!”
Ngô Bình: “Nhưng anh vừa kêu sẽ cho tôi sống không bằng chết cơ mà? Giờ sao lại xin lỗi thế?”
Người đàn ông: “Tại miệng nhanh hơn não thôi, chứ tôi nào dám”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tôi định dùng độn quang giết các người rồi, không ngờ lại có bùa hộ thân cấp Đại La xuất hiện. Nói đi, các người là ai?”
Người đàn ông mặc áo bào màu lam: “Chúng tôi là đệ tử của Hoàng Cực Tông, đang trên đường đến thăm hoàng đế nước Long để tặng bảo vật”.
Ngô Bình chưa nghe đến Hoàng Cực Tông bao giờ nên nói: “Các người định tặng gì, lấy ra đây cho tôi xem”.
Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, tên áo lam nói: “Có hai đệ tử của Hoàng Cực Tông vừa gia nhập thần thổ Thông Thiên nên anh đừng quá đáng như thế”.
Chát!
Ngô Bình tát bay tên đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên rồi kêu gào trong đau đớn.
“Ban nãy, các người định giết bố con tôi mà không phải là quá đáng à?”
Hai người còn lại sợ đến mức bất động, khí thế bức người của Ngô Bình khiến họ thậm chí không dám nghĩ đến việc phản kháng.
Tên áo lam lấy một cái nhẫn trữ đồ ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Ở đây”.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn thì thấy bên trong có một cái đỉnh, chính là một trong Cửu đỉnh.
Ngô Bình tịch thu luôn cái nhẫn rồi nói: “Đây coi như thứ các người bồi thường cho bố con tôi”, anh vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, hai bố con đã biến mất.
Mấy người kia khóc không ra nước mắt, mất đỉnh rồi thì họ biết ăn nói thế nào với Hoàng Cực Tông đây?
Ngô Bình quay về nhà họ Nhậm rồi lấy cái đỉnh ra bỏ vào trong Động Thiên của mình. Vậy là anh đã có năm trong chín cái đỉnh rồi.
Mấy ngày sau đó, Ngô Bình dẫn vợ con đi chơi khắp nơi.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, loáng cái đã sắp tới ngày diễn ra đại hội Đan Kiếm ở Kiếm Cung Côn Luân rồi, Ngô Bình là cung chủ nên đương nhiên phải có mặt. Nhậm San San muốn ở lại nhà bố mẹ mấy hôm, có Tiểu Hoàng Long bảo vệ cô ấy nên Ngô Bình cũng yên tâm phần nào.
Ngô Bình vừa về Kiếm Cung thì đã thấy mọi thứ được bày biện xong xuôi, đại hội Đan Kiếm sẽ diễn ra vào ngày mai.
Anh đi gặp Phiêu Miểu Thiên Tôn trước, bà ấy cười nói: “Huyền Bình, con không ở nhà cùng vợ con à? Không sợ họ giận sao?”
Ngô Bình: “Đại hội Đan Kiếm rất quan trọng, đệ tử không thể vắng mặt được”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ngày mai, con phải so tài kiếm thuật với kỳ tài của mọi nơi, con cần học một chút kiếm thuật của Thái Thanh Kiếm Tông đi”.
Ngô Bình: “Đệ tử đã học kiếm đạo Phiêu Miểu rồi, tu luyện kiếm thuật không khó, lát đệ tử luyện qua là xong”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ừm, ta nhận được tin kiếm phái Đại Hoang và đại thế giới Kiếm Đạo đều cử người tới, mục đích là lấy được Tam Trùng Long Môn Đan, ngoài ra còn áp chế Thái Thanh Kiếm Tông chúng ta nữa”.
Ngô Bình cười lạnh: “Kệ cho họ đến, ai tới con sẽ đánh kẻ đó”.
Linh Vi đi tới nói: “Sư đệ, chúng ta mới thu nhận một thiên kiêu chuẩn bị đột phá cảnh giới Long Môn, sư tỷ đang muốn xin cậu một viên Tam Trùng Long Môn Đan cho cô ấy uống”.
Ngô Bình cười nói: “Sư tỷ cần dùng thì cứ lấy ạ”.
Linh Vi vui mừng rồi nói với ra bên ngoài: “Ngọc Hoa, mau vào đây cảm ơn sư thúc”.
Một cô gái gầy gò có dung nhan bình thường đi vào, tuy cô ấy không xinh, nhưng đôi mắt rất có hồn, khí chất toả ra cũng đặc biệt.
“Ngọc Hoa tham kiến sư thúc”, cô gái hành lễ với Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Đứng dậy đi”.
Anh quan sát cô gái rồi nói với Linh Vi: “Sư tỷ tinh mắt thật đấy, tư chất của Ngọc Hoa hơn các thiên kiêu bình thường nhiều”.
Linh Vi: “Ừm, con bé mới ra đời đã bị trời ganh ghét, nếu ta không ra tay kịp thời thì nó không sống được đến nay đâu”.
Ngô Bình: “Sư tỷ đã thay đổi dung mạo cho cô ấy ạ?”
Linh Vi gật đầu: “Hết cách, chỉ làm vậy thì nó mới yên ổn được, chứ nó xinh quá làm trời ghen”.
Ngô Bình: “Đây là số mệnh rồi, sư tỷ làm thế cũng không thay đổi được gì đâu”.
Linh Vi: “Sư đệ có cách gì giúp cô ấy không?”
Ngô Bình: “Em biết Đại Mệnh Vận Thuật, có thể thay đổi vận mệnh cho cô ấy. Nếu cô ấy đồng ý thì em sẽ khôi phục lại diện mạo vốn có cho cô ấy rồi thay đổi vận mệnh”.
Linh Vi tỏ vẻ kinh ngạc, vì đến cô ấy cũng không thể thay đổi số phận cho người khác được.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Với con gái thì xinh đẹp vẫn hay hơn, Huyền Bình mau thử đi”.
Ngô Bình gật đầu rồi thi triển Đại Mệnh Vận Thuật để tách lấy vận mệnh hiện tại của cô ấy, sau đó thế vận mệnh mà anh từng lấy trước kia vào. Ngay sau đó, số mệnh của Ngọc Hoa đã được thay đổi, cả dung nhan và vóc dáng của cô ấy đều trở lại nguyên dạng.
Ngọc Hoa đã biến thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, không thua bất kỳ mỹ nhân nào mà Ngô Bình từng gặp trước đây.
Cô ấy soi gương rồi vui mừng cảm ơn Ngô Bình: “Cảm ơn sư thúc”.
Linh Vi gật đầu: “Sư đệ thật tài giỏi, bái phục!”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, con không nên dùng thuật này nhiều, với tu vi hiện tại, con chưa thể thi triển hết nó đâu”.
Ngô Bình: “Sư tôn, con ít khi dùng lắm ạ”.
Nói rồi, anh lấy một viên Tam Trùng Long Môn Đan ra cho Ngọc Hoa, cô ấy cảm ơn liên tục.
Linh Vi nói: “Đi đột phá thôi”.
Ngọc Hoa rời đi xong, Ngô Bình lại luyện chế thêm một lò Tam Trùng Long Môn Đan ồi mới đi cảm ngộ kiếm đạo Phiêu Miểu. Phiêu Miểu Thiên Tôn đã tạo ra một bộ kiếm pháp có tên là Phiêu Miểu Kiếm Kinh, giờ Ngô Bình sẽ tu luyện nó.
Phiêu Miểu Kiếm Kinh có 20 tầng, vì đã có nền móng kiếm đạo vững chắc nên Ngô Bình tu luyện rất nhanh. Trước khi trời tối, anh đã luyện đến tầng 12.
Đêm đến, Ngô Bình đi tìm Linh Vi: “Sư tỷ, ngày mai em phải đấu với người ta rồi nên giờ muốn nhờ sư tỷ luyện kiếm cùng”.
Linh Vi cười nói: “Được, cậu luyện đến tầng mấy rồi?”
Ngô Bình: “12 ạ”.
Linh Vi: “Chị đã luyện đến tầng 18 rồi, cậu đấu với chị e là sẽ bị ăn đòn đấy”.
Chương 1469: Nhân tài hội tụ
Ngô Bình: “Sư tỷ mặc dù là Bán Bộ Đại La nhưng tôi cũng không kém đâu”.
Hai người họ cùng bay lên không trung, mỗi người bắn ra một đạo kiếm quang, bắt đầu giao đấu. Kiếm quang của Ngô Bình cơ bản vẫn có nền tảng là Thiên Cực Kiếm Kinh nên uy lực kinh người. Lực sát thương của kiếm quang rất đáng sợ. Kiếm quang này kết hợp với Phiêu Miểu Kiếm Kinh nên uy lực càng mạnh.
Chỉ thấy hai đạo kiếm quang bay tới bay lui, bất phân thắng bại.
Phiêu Miểu Thiên Tôn ngồi trong điện quan sát, bên cạnh là lão tổ Huyền Đô. Lão tổ vẫn chưa rời khỏi đó, chỉ là ngoài Phiêu Miểu Thiên Tôn ra thì không ai nhìn thấy ông ấy.
“Sư tôn, sức mạnh của Huyền Bình đã không thua kém gì Linh Vi nữa rồi. Lĩnh ngộ của nó về Kiếm Đạo thậm chí còn hơn cả Linh Vi”.
Lão tổ Huyền Đô: “Linh Vi vẫn chưa dùng hết sức, nếu không chỉ e cậu nhóc này đã bị thương rồi. Có điều cậu ấy cũng rất giỏi, mới ở cảnh giới Động Tàng mà đã như vậy. Đợi đến đi lên đến cảnh giới Bất Tử thì e là Linh Vi không phải đối thủ”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không hổ là thể chất của Thái cổ Chân nhân, mới là Địa Tiên thôi mà đã đáng gờm như vậy rồi. Đến khi trở thành Tiên Tôn thì có khi còn giết được cả thần ấy chứ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Nói chuyện đó vẫn còn hơi sớm. Giờ con hãy giúp cậu ấy nhanh chóng vào Ẩn Môn, hy vọng cậu ấy sẽ không khiến hai ta thất vọng”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn, ban đầu khi con ở giai đoạn ba là đã bị đào thải rồi, không biết Huyền Bình có thể trụ được đến giai đoạn mấy. Hoặc biết đâu, nó có thể đi đến cuối cùng”.
Lão tổ Huyền Đô: “Phải thuận theo ý trời thôi!”
Hai tỷ đệ Ngô Bình giao đấu hàng trăm hiệp, Ngô Bình càng lúc càng thành thục kỹ thuật của Phiêu Miểu Kiếm Kinh, sau cùng bắt đầu dần dần đàn áp được kiếm quang của Linh Vi. Đến hiệp thứ một nghìn, kiếm quang mới tách nhau ra, hai người họ đáp xuống đất.
Ngô Bình: “Sư tỷ, chị chưa dùng toàn lực, nếu không tôi đã thua từ lâu rồi”.
Linh Vi: “Luyện kiếm chứ đâu phải đánh nhau với cậu, không cần phải dùng tới toàn lực”.
Trời đã tối dần, Ngô Bình tối đó không ở lại Kiếm Cung mà quay về nhà. Ba cô vợ, lại còn Lý Mai cần anh chăm sóc. Đêm nay anh thuộc về Lý Mai.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình quay lại Côn Luân Kiếm Cung. Dần dần, khách đến Kiếm Cung tham dự đại hội Đan Kiếm ngày một nhiều. Những ngày gần đây, Côn Luân Kiếm Cung nổi danh khắp nơi, mọi người đều đồn ầm lên rằng lão tổ Huyền Đô có một viên Tam Trùng Long Môn Đan sẽ tặng cho thiên tài Kiếm Đạo.
Tin tức này lan ra, thiên hạ chấn động, vô số tu sĩ Kiếm Đạo ùn ùn kéo đến. Bọn họ đều muốn giành được viên đan!
Ngô Bình và Phiêu Miểu Thiên Tôn đứng trong điện đón khách, có nhiều thế lực thậm chí Ngô Bình còn chưa từng nghe qua. Bọn họ có người đến từ đại lục Hồng Hoang, có người đến từ Tiên Giới, có người từ Côn Luân.
Lúc này, một tu sĩ Kiếm Đạo mặc áo trắng xuất hiện. Bên cạnh người này có một cậu thiếu niên dáng đứng rất thẳng. Cậu thiếu niên này có thể ví như một cây kiếm, vô cùng sắc sảo.
Nhìn thấy người mặc áo trắng, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Thiên Hà Kiếm Đế, đã lâu không gặp”.
Tu sĩ mặc áo trắng là một cao thủ Kiếm Đạo của kiếm phái Đại Hoang và được biết đến với danh hiệu Thiên Hà Kiếm Đế. Mặc dù cảnh giới của người này không bằng Phiêu Miểu Đạo Quân, nhưng tu sĩ này đã sáng tạo ra kiếm pháp Thiên Hà, và rất có thể sẽ trở thành Đạo Quân trong tương lai.
Thiên Hà Kiếm Đế hơi khom người: "Vinh hạnh được gặp Thiên Tôn, hôm nay tôi mang theo đệ tử tới tham gia đại hội Đan Kiếm ".
Phiêu Miểu Thiên Tôn nói với Ngô Bình: "Huyền Bình, vị Thiên Hà Kiếm Đế này từ khi còn trẻ đã là một thiên tài nổi tiếng, ông ấy đã trở thành Chân Tiên từ nhiều năm trước. Mấy năm nay, ông ấy tập trung lĩnh ngộ kiếm đạo Thiên Hà và giờ đã đạt tới cảnh giới viên mãn".
Ngô Bình đáp: "Kiếm Đế tới tham dự đại hội quả là vinh hạnh của chúng tôi, mời vào bên trong ngồi!"
Hai thầy trò Thiên Hà Kiếm Đế ngồi xuống, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: "Huyền Bình, cậu thiếu niên đó vi sư từng nghe danh. Cậu ta tên là Đông Tiệm, cũng là tu sĩ cảnh giới Động Tàng giống con. Cậu ta còn tài giỏi hơn cả Thiên Hà Kiếm Đế, con không thể coi nhẹ".
Ngô Bình: "Sư tôn yên tâm, anh ta chắc chắn đánh không lại con". Đây chính là sự tự tin vì bản thân là Thái cổ Chân nhân của Ngô Bình.
Họ đón thêm vài vị khách nữa thì một người đàn ông trung niên khác xuất hiện. Người này cũng mặc đồ trắng, mắt xếch, có ba cọng râu xanh, mi dài màu vàng. Người này chính là Kiếm Đạo Quân!
Phiêu Miểu Đạo Quân chào hỏi: "Kiếm Đạo Quân, không ngờ ông cũng tới đây".
Kiếm Đạo Quân khẽ mỉm cười đáp: "Nghe nói ở đây có Tam Trùng Long Môn Đan nên tôi muốn tới mở rộng tầm mắt".
Nói rồi, ánh mắt ông ta dừng lại ở Ngô Bình. Ban đầu, ông ta từng khóa chặt khí tức của Ngô Bình ở đại thế giới Kiếm Đạo nên lập tức nhận ra anh.
Ông ta mặt không biến sắc, cười hỏi: "Anh bạn trẻ, hình như chúng ta từng gặp nhau?"
Ngô Bình biết ông ta đã nhìn thấu thân phận của mình nên cũng cười đáp: "Kiếm Đạo Quân, lúc trước ông từng chém tôi một nhát ở đại thế giới Kiếm Đạo. Vậy nên tôi vẫn còn nhớ ông rõ lắm".
Kiếm Đạo Quân cười ha ha đáp: "Anh bạn trẻ phúc lớn mạng lớn, đến Tam Sinh Trảm của tôi cũng không đả thương được cậu, bái phục"
Ngô Bình: "Đạo Quân quá khen rồi".
Rồi hai người họ ngoài mặt cười mà trong lòng cảnh giác chào hỏi nhau vài câu.
Kiếm Đạo Quân chỉ vào thanh niên bên cạnh mình, nói: "Đây là đồ đệ của tôi - Tư Đồ MInh Kiếm. Minh Kiếm, lát nữa con phải tranh thủ học tập cậu ấy".
Người tên Tư Đồ Minh Kiếm kia có đôi lông mày màu trắng, đồng tử cũng màu trắng, kiếm khí từ anh ta tỏa ra khiến người khác sợ hãi, như thể còn mạnh hơn Đông Tiệm ban nãy gấp mấy lần.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho sư đồ Kiếm Đạo Quân, có hai tu sĩ còn khá trẻ tới. Hai người này, một người có khí tức rất thần bí, đồng tử màu tím, trên trán có một chiếc vảy màu bạc nhỏ. Người còn lại thì tỏa ra yêu khí nồng nặc, ánh mắt giống như con thằn lằn, hoàn toàn không có chút tình cảm của con người.
Họ vừa xuất hiện, Phiêu Miểu Thiên Tôn đã hơi cau mày: "Hai vị, đây là đại hội Kiếm Đan của tộc người. Hai người một bán thần, một bán yêu không phù hợp tham gia lắm, mời về cho".
Người thanh niên mắt tím cười ha ha đáp: "Thế nào? Sợ bọn ta sao? Loài người hèn nhát vậy sao?"
Ngô Bình cũng cau mày, trong lòng rất khó chịu. Sư tôn anh là Đạo Quân mà hai kẻ này lại không có chút tôn trọng nào.
Nhưng sau đó, anh như thể nghĩ ra chuyện gì khác, quan sát hai người kia một lượt rồi lạnh lùng nói: "Người tới đều là khách, mời vào!"
Nói rồi anh sai người dẫn bán thần và bán yêu này vào bên trong.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Huyền Bình, bán thần rất mạnh, con có chắc muốn giao đấu với chúng không?"
Ngô Bình: "Bọn chúng dám hỗn hào với sư tôn, con phải cho chúng một trận. Nếu không, con nuốt không trôi cục tức này".
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười đáp: "Vậy tùy con xử lý".
Vốn họ tưởng khách khứa đã đến hết, nhưng ở phía xa bỗng vọng tới tiếng rồng ngâm, sau đó hai con Chân Long bay tới. Khi sắp tới nơi, chúng hóa thành hai thiếu niên một nam một nữ.
Người thanh niên chắp tay: "Thất thái tử Đông Hải Long Cung, Ngao Huyền Giáp tham kiến Đạo Quân!"
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Mời hai vị vào trong".
Ngô Bình rất ngạc nhiên, người của Đông Hải Long Cung cũng tới!
Sau đó, hoàng đế nước Long cũng phái hai thiên tài Kiếm Đạo trẻ tới.
Buổi trưa, khách khứa đã đông đủ. Thậm chí còn nhiều vị khách không mời tụ tập xung quanh kiếm sơn để xem náo nhiệt.
"Thú vị đây! Kiếm phái Đại Hoang, thế giới Kiếm Đạo, Thái Thanh kiếm tông, Đông Hải Long Cung, bán thần và bán yêu,... Tất cả những thế lực trong truyền thuyết đều tới đây rồi. Không biết bọn họ có giao đấu không nhỉ?"
"Côn Luân Kiếm Cung phải giành được Tam Trùng Long Môn Đan mới được. Chúng ta phải tranh đấu với đám người kia, phải để họ thừa nhận địa vị của Côn Luân Kiếm Cung".
"Lý Huyền Bình đó có đánh lại được nhiều thiên tài thế này không?"
Chương 1470: Đấu kiếm cược bảo vật
“Có trời mới biết được! Nhưng dù thế nào đi nữa thì quá trình chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Thật đáng tiếc là chúng ta không được xem trực tiếp, chỉ có thể ở ngoài hóng hớt”.
Bên ngoài đại điện, khách khứa đã ổn định chỗ ngồi.
Phiêu Miểu Đạo Quân nói: “Hoan nghênh các vị đến Côn Luân Kiếm Cung tham dự đại hội Đan Kiếm. Ba vị tu sĩ Kiếm Đạo xuất sắc nhất hôm nay có thể nhận được ba viên đan dược”.
Kiếm Đạo Quân lên tiếng: “Đại thế giới Kiếm Đạo của chúng tôi cũng không thể hẹp hòi. Tôi cũng có ba món bảo vật đến đây tìm chủ”.
Nói rồi ông ta phất tay một cái, ba thanh bảo kiếm xuất hiện trên không trung, đó đều là những thanh kiếm nổi tiếng thời thái cổ. Những thanh kiếm này có tên là kiếm Thái Giáp, kiếm Thừa Ảnh, kiếm Hàm Quang.
Thiên Hà Kiếm Đế nói: “Kiếm phái Đại Hoang cũng có ba món bảo vật”.
Ông ta phất ống tay áo, ba lá bùa lơ lửng trên không trung. Trong đó lá bùa quý nhất gọi là Hoang Thiên kiếm phù. Kiếm phù này có thể đả thương cả Đạo Quân!
Bán thần kia cười hi hi nói: “Một đống rác rưởi như vậy mà cũng dám lấy ra sao?“
Nói rồi, hắn ném ra một viên thần đan, kiêu ngạo nói: “Đây là Lôi Điện Thần Đan, uống nó vào là sẽ có được truyền thừa từ huyết mạch của thần Lôi Điện! Ai đánh thắng được tôi thì viên đan này thuộc về người đó!”
Một tu sĩ trẻ cũng đem ra ba món bảo vật do hoàng đế nước Long chuẩn bị. Ba món bảo vật lần lượt là một viên đan dược, một bộ công pháp, một món pháp bảo. Người giỏi nhất sẽ giành được món pháp bảo kia.
Những thế lực khác cũng thi nhau đưa ra các món bảo bối cho mọi người xem. Còn một số thế lực nhỏ thì hoặc không mang bảo vật tới hoặc ngại ngùng không dám lấy ra.
Chẳng mấy chốc, hàng trăm bảo vật đã lơ lửng giữa không trung của chính điện, tỏa sáng rực rỡ khắp nơi.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Ngô Bình, nhưng anh vẫn rất vui, bởi vì thứ tốt nhất chắc chắn sẽ thuộc về anh!
Kiếm Đạo Quân: "Phiêu Miểu Thiên Tôn, những hậu bối này nên thi đấu như thế nào?"
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Nếu đều là tu sĩ Kiếm Đạo thì đương nhiên là đấu kiếm”.
Thiên Hà Kiếm Đế: "Ở đây có mấy trăm anh hùng trẻ tuổi, nếu tất cả đều phải so tài thì thật lãng phí thời gian của mọi người. Tôi có một con rối Kiếm Tông ở đây, nó rất lợi hại. Ai có thể thắng được con rối sẽ có thể tham gia vào cuộc thi tiếp theo."
Mọi người đều đồng thuận, dù sao nếu ngay cả con rối Kiếm Tông cũng không đấu lại được, về sau nhất định cũng không thể lọt vào top ba nên không cần thi đấu tiếp làm gì.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Huyền Bình, con là đại diện của Côn Luân Kiếm Cung, con sẽ đánh trận đầu tiên”.
Thiên Hà Kiếm Đế tay phải làm ra một thủ ấn, trên quảng trường bên ngoài đại điện, một tia kiếm quang rơi xuống, hóa thành con rối Kiếm Tông.
Kiếm tông tức là tông sư Kiếm Đạo, sức chiến đấu đương nhiên không yếu. Có thể đánh với tông sư thì cũng phải là tông sư, hoặc là mạnh hơn cả tông sư.
Ngô Bình chắp tay hướng về phía mọi người: "Vậy tôi xin đánh trận đầu. Có điều, nếu ra tay nặng, lỡ có đánh hỏng con rối thì xin Thiên Hà Kiếm Đế đừng trách tội”.
Thiên Hà Kiếm Đế khẽ mỉm cười: "Không cần lo lắng, con rối này có ba cảnh giới, chính là cảnh giới Kiếm Tông, cảnh giới Kiếm Vương và cảnh giới Kiếm Hoàng. Hiện giờ, nó đang ở cảnh giới Kiếm Tông nhưng thực ra có thể thăng cấp tối đa tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Nếu như cậu đủ mạnh, có thể ép nó thăng lên cảnh giới Kiếm Vương, thậm chí là cảnh giới Kiếm Hoàng”.
Ngô Bình cười đáp: "Vậy thì tốt!"
Ngô Bình bước ra rồi lao ra quảng trường nhanh như một tia chớp. Người trong điện cũng đi theo xem trận chiến.
Những người không đủ tư cách vào điện trở nên phấn khích, bay lên không trung để theo dõi trận chiến từ xa.
"Bắt đầu rồi! Đó là con rối Kiếm Tông của Thiên Hà Kiếm Đế. Đây hẳn là tuyển chọn các tuyển thủ thi đấu vòng sau”.
"Kiếm Tông đã rất lợi hại, giống như Võ Tông được tháp Tiên Võ công nhận. Những người có cùng cảnh giới, thường không phải là đối thủ của Kiếm Tông".
“Võ Tông của tháp Tiên Võ chia thành từng cấp sao, còn có cảnh giới Truyền Kỳ, cảnh giới Chí Tôn. Vậy Kiếm Tông của kiếm phái Đại Hoang có chia tương tự không?”, có vài tu sĩ tò mò nghe ngóng.
"Đương nhiên là có, nhưng Kiếm Tông chia theo phẩm cấp. Cao nhất chính là thượng thượng phẩm, sau đó là thượng phẩm, thượng hạ phẩm. Thấp nhất là hạ thượng phẩm, hạ phầm, hạ hạ phầm. Con rối Kiếm Tông này có lẽ mạnh ngang với thượng phẩm, sức mạnh thật đáng kinh ngạc”.
"Thì ra là vậy, bây giờ có trò hay để xem rồi!"
Những người tới hóng hớt này thấy sắp có trận chiến lớn thì càng phấn khích hơn. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.
Ngô Bình đứng trước con rối Kiếm Tông khổng lồ, đánh giá nó một lượt. Con rối này cao khoảng năm mét, cầm một thanh kiếm dài bảy mét, thanh kiếm được bao phủ dày đặc bởi những lá bùa.
Con rối này mặc dù bề ngoài giống người, nhưng bên ngoài lại có một tầng ánh sáng kim loại, trên bộ xương làm bằng vàng thần của nó cũng có khắc những hoa văn thần bí.
Có thể thấy con rối này không đơn giản, rõ ràng nó đã phong ấn phần lớn sức mạnh của mình.
Ngô Bình đột nhiên nở nụ cười, nhìn Thiên Hà Kiếm Đế cách đó không xa, nói: "Kiếm Đế, tôi cảm thấy nên khởi động chế độ Kiếm Vương,
đánh với Kiếm Tông rất nhàm chán."
Thiên Hà Kiếm Đế nhướn mày: "Ồ, xem ra anh bạn trẻ rất tự tin. Tốt, tôi sẽ thỏa mãn cậu!"
Nói rồi, ông ta phất tay một cái, con rối đột nhiên biến đổi, xung quanh nó bốc cháy lên một ngọn lửa màu vàng. Trong ngọn lửa, cơ thể con rối bắt đầu thay đổi. Phù văn trên người con rối cao cấp hơn, trên bề mặt xuất hiện một bộ giáp nặng bằng vàng và pha lê, thanh kiếm trở nên trong suốt và mờ ảo. Từ trong mắt con rối phun ra một tia sáng màu đỏ tím, trông rất đáng sợ. Chiều cao của nó cũng tăng lên khoảng chín mét.
Ngô Bình cười nói: "Kiếm Vương mới thú vị!"
Trong nháy mắt, Ngô Bình cũng biến thành một người khổng lồ cao mười mét. Sau đó, một thanh kiếm thần xuất hiện trong tay anh. Thanh kiếm này dài mười hai mét, bề ngoài bao phủ bởi kiếm quang màu lam, vô cùng sắc bén.
"Bùm!"
Ngô Bình lao tới ngay lập tức, thanh kiếm dài mười hai mét đâm mạnh vào con rối Kiếm Vương. Con rối Kiếm Vương phản ứng cực nhanh và tung ra chiêu thức phản đòn tối ưu ngay lập tức. Tuy nhiên, chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, một tiếng nổ như sấm vang lên, con rối Kiếm Vương bị một đòn đánh bay, trên thanh kiếm trong tay nó xuất hiện vô số vết nứt!
"Cái gì!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh ngạc kêu lên, chằm chằm nhìn vào sân với vẻ không thể tin nổi.
"Thật quá mạnh, một kiếm đánh lui con rối Kiếm Vương!"
Con rối Kiếm Vương lóe lên hào quang, vết nứt biến mất, thân ảnh lần nữa biến hóa, mọc ra ba đầu và ba cánh tay!
Có người nói: "Đây là trạng thái mạnh nhất của con rối Kiếm Vương, tương đương với Kiếm Vương thượng thượng phẩm!"
"Kiếm Vương thượng thượng phẩm chí ít tương đương với Võ Vương năm sao chí tôn sao?"
“Không chỉ dừng lại ở đó. Xét về thực lực, Kiếm Vương hàng đầu có thể chiến đấu với Võ Hoàng truyền kỳ!"
Ngô Bình vừa rồi không cố hết sức, kiếm ban nãy chẳng qua là để thử thực lực của con rối Kiếm Vương xem nó mạnh bao nhiêu. Thấy nó bị đánh lui, anh cười nói: "Con rối Kiếm Vương cũng chỉ đến vậy thôi!"
Dứt lời, anh thi triển tuyệt chiêu Phiêu Miểu Kiếm Kinh, kiếm ảnh ngập trời! Ngay lập tức, những bóng kiếm khắp bầu trời lao thẳng về phía con rối Kiếm Vương. Trên thực tế, thức này của anh giống với kiếm ảnh trong Thiên Cực Kiếm Kinh tầng thứ mười. Anh khuếch đại kiếm ảnh, lập tức tăng uy lực của thức này lên gấp mười lần!
Trên bầu trời, xuất hiện ba ngàn kiếm ảnh, mỗi cái đều giống như kiếm ảnh thực sự, có lực sát thương thật. Thế nhưng, kiếm ảnh chết người thực sự lại ẩn giấu trong đó.
"Đinh đinh đinh!"
Ngay lập tức, con rối Kiếm Vương đã bị tấn công bởi hàng trăm kiếm ảnh khiến cho thanh kiếm khổng lồ của nó xuất hiện những vết nứt. Đúng lúc này, một đạo kiếm quang thần bí sắc bén đột nhiên ở một góc độ không thể ngờ tới đánh vào vai trái của con rối.