Một người đàn ông cao 1m95 trong số đó bước ra, hắn nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt giễu cợt rồi nói: “Thằng kia, chém gió vừa thôi, mày đến nhầm nơi rồi đấy”.
Dứt lời, hắn chợt hét lên rồi nhấc chân lên, chân hắn hạ xuống vừa nhanh vừa mạnh.
“Tốt!”
Một tên khác cất giọng khen ngợi, thậm chí đã tưởng tưởng xong cảnh Ngô Bình bị đánh bầm dập trong đầu.
Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó giơ tay lên đỡ đòn của đối thủ.
Cứ tưởng Ngô Bình sẽ bị đá cho hoa mắt chóng mặt, ai dè chân của tên kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, vì đã bị tay của Ngô Bình đỡ được.
Trán tên đó toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tay của Ngô Bình như sắt thép làm chân hắn đau nhói, hắn ra sức vùng vẫy nhưng vô dụng, tay của anh vẫn không nhúc nhích.
“Tốt nhất sau này đừng dùng tới mấy chiêu võ mèo này nữa”, Ngô Bình lạnh giọng nói rồi tăng thêm sức ở tay.
Rắc!
Xương ở chân của tên kia đều gãy hết, từ bánh chè đến xương đùi, hắn kêu gào thảm thiết, mặt thì tái nhợt.
Ngô Bình kéo chân rồi vứt hắn sang một bên, làm người hắn đập xuống cái bàn mạt chược cách đó bảy mét vỡ tan.
Cả căn phòng chợt im phăng phắc, hai tên còn lại bị Chu Tiểu Lôi chỉ mặt chột dạ rồi vô thức lùi lại.
Ngô Bình lườm họ rồi nói: “Lên đi!”
Hai tên đó vẫn đứng im, người đàn ông ngồi sau chiếc bàn ở phía sau họ trầm giọng nói: “Này cậu bạn, dù cậu rất giỏi đánh đấm, nhưng ở đây là huyện Thuần Nhiên, chứ không phải nơi cho cậu giở thói ngang ngược”.
“Thế à?”
Ngô Bình bước nhanh tới chỗ hai tên kia, không ai biết anh ra đòn kiều gì mà mắt họ đều hoa lên, ngay sau đó có tiếng răng rắc, đầu gối của họ đều vỡ nát! Cơn đau ập đến, làm họ lăn ra đất kêu gào.
Ngô Bình bước tới rồi đạp thêm mấy cái vào khuỷu tay của họ, xương ở đây cũng gãy luôn.
Anh ra tay rất tàn nhẫn, tiếng la hét vang lên khiến người nghe tê dại da đầu. Người đàn ông ngồi sau bàn quát lớn: “Cậu hơi quá đáng rồi đấy!”
Ngô Bình thoè ơ nói: “Tôi cho ông 10 phút để gọi thêm người”.
Dứt lời, anh không để ý đến ông ta nữa, mà đi tới cạnh Chu Tiểu Lôi rồi dịu dàng nói: “Tiểu Lôi, kể cho anh nghe Phù Sinh đã chết như thế nào”.
Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến anh trai mình, Chu Tiểu Lôi lập tức ôm mặt khóc nức nở. Một lát sau, cô ấy mới bình tĩnh lại rồi kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.
Quan niệm về gia tộc ở làng quê Giang Bắc rất bảo thủ, gia tộc nào cũng có trưởng tộc và các tư đường chung. Nếu trong thôn làng có việc gì thì lời nói của trưởng tộc còn có trọng lượng hơn cả trưởng thôn.
Nhà Chu Phù Sinh ở một làng chài của huyện Thuần Nhiên, bao đời sinh sống bằng nghề đánh bắt nuôi trồng, anh ấy là một người trọng nghĩa khí nên khá có vị trí trong gia tộc và được nhiều người ủng hộ.
Năm năm trước, anh ấy kết hợp với các hộ nuôi trồng trong làng nuôi thuỷ sản. Có 300 hộ tham gia nên diện tích nuôi rất lớn, năm đầu tiên đã thu về được hơn một tỷ.
Chu Phù Sinh rất giỏi làm ăn nên lập tức thành lập thương hiệu rồi bán tôm hùm trên mạng, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng quay một lúc là ăn được luôn, các đơn hàng giao dịch của năm ngoái lên đến hơn 300 đơn.
Khi thôn giàu lên rồi, anh lại kêu gọi vốn để làm làng du lịch, biến nơi này thành một trong các điểm du lịch sinh thái ở huyện Thuần Nhiên, thu nhập mỗi năm cũng cả bốn đến năm trăm triệu.
Ai trong thôn cũng kính trọng Chu Phù Sinh, thấy ảnh giỏi, thẳng thắn và đáng tin cậy. Song, cũng có người hận anh tới tận xương tuỷ, đó chính là trưởng thôn Chu Kiến Hùng.
Khi Chu Phù Sinh khởi xướng vụ nuôi thuỷ sản, Chu Kiến Hùng vừa phản đối vừa chế nhạo, sau đó dẫn người tới phá đám. Nhưng có quá nhiều người dân đứng về phía Chu Phù Sinh nên ông ta đành chịu.
Vì thế, năm ngoái Chu Kiến Hùng đã giở trò, nhờ bên thuế tới điều tra. Như bao xí nghiệp góp vốn khác, kiểu gì Chu Phù Sinh cũng có chỗ sơ hở, cuối cùng anh ấy bị kết an ba năm tù.
Chu Kiến Hùng rời đi, Chu Kiến Hùng và con trai của trưởng tộc là Chu Đại Cường cấu kết với nhau, dùng các thủ đoạn bất chính để chiếm dự án làng du lịch, ngoài ra còn lấy mất 30 phần trăm cổ phần của công ty, trong một đêm mà họ đã giàu to.
Hơn nửa năm trước, Chu Phù Sinh được thả. Thấy cục diện như vậy, anh ấy không hề hoảng loạn, mà mời pháp luật can thiệp, chuẩn bị đòi những thứ của mình về. Cùng với đó, chuẩn bị tới đợt bầu trưởng thôn mới, anh ấy quyết định sẽ ứng cử.
Sợ mất hết tiền bạc nên Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường đã mua chuộc bạn gái Tống Phương của Chu Phù Sinh và nhà họ Tống của cô ả.
Chu Phù Sinh vừa ra tù, Tống Phương đã đòi kết hôn với anh ấy. Nhưng ngày thứ ba sau hôn lễ, Chu Phù Sinh đã mất tích. Một ngày sau, thi thể của anh đã bị cá cắn cho không còn nguyên vẹn.
Chu Phù Sinh và Chu Tiểu Lôi là cô nhi, mới mấy tuổi thì bố mẹ đã mất, vì thế khi Chu Phù Sinh mất đi, toàn bộ tài sản của anh đều thuộc về người vợ mới cưới.
Ngày Chu Phù Sinh được người ta vớt lên, Chu Tiểu Lôi còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cơn sốc mất người thân thì đã bị Tống Phương lừa lên một chiếc xe, sau đó bị tống đến hộp đêm trên huyện để đi khách.
Nghe đến đây, Ngô Bình bừng lửa giận, người anh run lên vì thấy Chu Phù Sinh chết quá thảm và oan ức.
Chu Tiểu Lôi lau nước mắt nói: “Bây giờ, Tống Phương là người điều hành công ty của anh em, nhưng người giật dây phía sau là Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường”.
Sau đó, cô ấy chỉ vào người đàn ông ngồi sau bàn: “Ông ta là Bành Tiểu Quả, là em vợ của Chu Kiến Hùng, ông ta là người xấu!”
Bành Tiểu Quả run lên nói: “Chu Tiểu Lôi, cô đừng ăn nói hàm hồ, chúng tôi không liên quan gì đến cái chết của anh cô cả. Mà anh cô còn nợ tiền chúng tôi đấy, tôi bắt cô cũng để gán nợ thôi”.
“Ông im đi!”, Chu Tiểu Lôi lườm ông ta: “Lúc anh tôi ra tù, trong tài khoản còn cả trăm triệu, anh ấy cần gì vay tiền các người chứ?”
Bành Tiểu Quả còn định nói tiếp, nhưng Ngô Bình đã đi tới rồi tát cho ông ta một cái.
Ngay sau đó, Bành Tiểu Quả đã bị đánh bay, mặt méo, răng rụng, máu tươi ứa ra.
“A!”
Ông ta kêu lên rồi cầu xin, nhưng Ngô Bình chỉ lạnh lùng nói: “Tôi bảo ông gọi điện, ông đã gọi chưa?”
Bành Tiểu Quả nhìn anh như thấy ma quỷ: “Đừng đánh tôi, không liên quan gì đến tôi cả, tất cả là tại Chu Kiến Hùng, tôi không tham gia, tôi xin thề…”
Mặt ông ta đã biến dạng nên không còn nói rõ từng chữ nữa.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông bắt Chu Tiểu Lôi tiếp khách à?”
Bành Tiểu Quả vội vàng xua tay: “Không…”
Rắc!
Ngô Bình đạp vào gối trái của Bành Tiểu Quả, ông ta lại kêu gào thảm thiết.
Ba người bên cạnh không dám cử động, chỉ cúi đầu xuống rồi run rẩy. Như thể Bành Tiểu Quả không phải chủ của họ, không ai quen biết gì nhau cả.
Ngô Bình hỏi: “Có hay không?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”, Bành Tiểu Quả gào khóc.
Ngô Bình gật đầu: “Biết nhận sai thì tốt!”
Rắc!
Anh lại đạp thêm mấy phát nữa, các khớp xương trên người Bành Tiểu Quả gần như gãy hết. Hơn nữa, Ngô Bình còn hạ ám thủ, để sau này ông ta sống không bằng chết.
Bành Tiểu Quả ngất xỉu, Ngô Bình mặc kệ ông ta.
Anh nhìn sang ba tên vẫn đang đứng kia.
Ba tên đó run rẩy, một người trong số đó quỳ xuống nói: “Không liên quan đến tôi, tôi mới đến, tôi chưa làm chuyện gì xấu cả”.
Ngô Bình cau mày: “Tao không hỏi mày”.
Người đó lập tức im miệng, người vẫn run như cầy sấy vì quá sợ hãi.
Ngô Bình chỉ vào một tên khác rồi hỏi: “Mày theo Bành Tiểu Quả lâu chưa?”
Tên đó run giọng đáp: “Ba năm ạ”.
“Mày có biết những chuyện ông ta làm không?”
“Có… ạ!”
“Tốt, thế mày sẽ nói cho tao biết chỗ của Chu Kiến Hùng chứ!”
Người đó vội đáp: “Vâng vâng, ông ta ở huyện. Ba tháng trước, ông ta mới ly hôn với vợ, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ với Tống Phương”.
Cử hành hôn lễ với Tống Phương?
Ngô Bình cười lạnh: “Ra là vậy!”
Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Mày bảo Chu Kiến Hùng là ngày cưới của ông ta, tao sẽ đến chúc mừng”.
Dứt lời, anh đỡ Chu Tiểu Lôi dậy rồi rời khỏi hộp đêm.
Chương 167: Thành phó đường chủ
Chu Tiểu Lôi ngồi lên xe rồi chợt ôm đầu khóc, nửa năm qua, cô ấy hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi chua xót trong lòng.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Em cứ khóc đi!”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh tới một khách sạn, Ngô Bình thuê một phòng rồi bảo Chu Tiểu Lôi ngồi xuống, sau đó đưa tay ấn khẽ lên mặt cô ấy, chân khí màu vàng rất thần kỳ, không lâu sau, các vết bầm trên mặt Chu Tiểu Lôi đã biến mất.
Anh kiểm tra thấy trên người Chu Tiểu Lôi còn mấy vết thương nên lại điều trị tiếp. Chu Tiểu Lôi ngồi yên tại chỗ, cảm xúc đã bình ổn trở lại.
Chữa trị xong, Ngô Bình gọi đồ ăn lên phòng, sau đó nhân viên phục vụ đã đẩy một xe đầy đồ ăn lên.
Từ trưa đến giờ, Chu Tiểu Lôi chưa được ăn gì nên đã đói meo, cô ấy không chút khách sáo mà đánh chén ngon lành.
Lượng ăn của cô ấy rất ít, mới ăn được một chút đã no, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngô Bình.
“Anh em luôn nói anh Ngô Bình giỏi lắm, đúng là anh ấy không lừa em. Tiếc là khi ấy, anh chưa ra tù, không thì anh em đã không phải chết thảm như vậy”, Chu Tiểu Lôi nắm chặt tay thành quyền rồi bừng lửa giận.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tống Phương sẽ lấy Chu Kiến Hùng, chứng tỏ họ đã cấu kết với nhau lâu rồi. Phù Sinh đã bị họ chung tay hãm hại, em có biết gì về cái chết của Phù Sinh không?”
Chu Tiểu Lôi lắc đầu: “Em chỉ nhớ ngay sau hôn lễ, Tống Phương đã kéo anh em đi hưởng tuần trăng mật, sau đó chỉ có một mình chị ta về”.
“Phía cảnh sát không điều tra à?”
Chu Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Chu Kiến Hùng đã bỏ ra một khoản tiền lớn để đút lót cảnh sát rồi anh”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Phù Sinh là người thông minh, lẽ nào không phát hiện ra điều bất thường ư?”
Chu Tiểu Lôi thở dài: “Anh em quá tin Tống Phương, nếu không có chị ta thì sao Chu Kiến Hùng có thể đấu lại anh em chứ?”
Ngô Bình gật đầu rồi nghi hoặc hỏi: “Em có muốn trả thù cho Phù Sinh không?”
“Có ạ!”, Chu Tiểu Lôi nghiến răng nói: “Tống Phương, Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường, em sẽ không tha cho một ai hết. Ngoài ra, em còn phải tìm ra kẻ đã sát hại anh em nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đã đến đây rồi thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng giúp em. Trước mắt, em cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ tới viếng Phù Sinh”.
Chu Tiểu Lôi gật đầu: “Vâng!”
Chu Tiểu Lôi bị mất ngủ, dù nằm xuống giường, nhưng cô ấy không tài nào ngủ được.
Ngô Bình và nhị sư huynh Dương Mộ Bạch nói chuyện đến sáng sớm. Dương Mộ Bạch vẫn đang xử lý dở việc nên Ngô Bình vào thẳng vấn đề luôn: “Sư huynh, em muốn gia nhập Giang Nam Đường, sau đó điều tra một vụ án”.
Ngay sau đó, anh đã kể vắn tắt lại chuyện của Chu Phù Sinh, Dương Mộ Bạch đáp: “Nếu đã là anh em tốt của cậu thì nhất định phải điều tra rõ ràng. Sáng mai, cậu sẽ nhận được giấu chứng nhận, anh sẽ cho hai trợ thủ tới giúp cậu. Cậu chỉ cần điều tra thôi, nếu có vấn đề gì thì anh sẽ lo cho”.
Ngô Bình cảm kích nói: “Cảm ơn sư huynh!”
Ngát máy xong, Ngô Bình trầm ngâm, vậy là sắp tới anh có thể thoải mái làm việc rồi.
Sau đó, anh tu luyện cách hít thở tới tận sáng.
Sau khi tu luyện được thần giác, tu vi của Ngô Bình tăng thần tốc, hiệu quả của cách hít thở cũng tốt hơn.
Mỗi tiếng, anh lại luyện tập cách luyện thể mà Dương Mộ Bạch truyền cho một lần. Một khi tu hành thuật luyện thế này thì chân khí màu vàng của anh sẽ có xu hướng đả thông kinh mạch cấp bốn.
Anh vừa luyện tập vừa nghiên cứu, sau đó điều chỉnh lại động tác. Khả năng nhìn xuyên thấu khiến anh có thể nhìn thấy tình hình của các kinh mạch rõ ràng.
Ba tiếng đồng hồ sau, anh dùng để điều chỉnh lại bộ thuật luyện thể, để hiệu quả của chúng tăng thêm một bậc so với trước đó.
Ngô Bình rất vui, vì kinh mạch cấp bốn rất lằng nhằng, đã thế còn liên quan đến tế vào, dù có khả năng nhìn xuyên thấu thì cũng cũng khá nhiều thời gian mới đả thông được.
Sự thật là một khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì mới có thể đả thông một phần kinh mạch cấp bốn. Chỉ khí tới cảnh giới Võ Vương thì mới có thể đả thông một phần kinh mạch cấp bốn trên cơ thể như tay hay chân. Nếu muốn đả thông hết toàn thân thì phải tới cảnh giới Võ Thần mới làm được. Ngô Bình có thể đả thông kinh mạch cấp bốn vào lúc này là quá siêu phàm rồi.
Anh đã rất hài lòng, khi ngẩng lên nhìn đồng hồ thì thấy đã sáng hẳn, anh quyết định nghỉ ngơi chờ Chu Tiểu Lôi dậy.
Mãi tới bốn giờ sáng, Chu Tiểu Lôi mới ngủ được, nhưng hơn bảy giờ, cô ấy đã dậy. Lúc hai người đang ăn sáng thì chuông cửa vang lên.
Ngô Bình ra mở cửa thì thấy có hai người thanh niên đứng bên ngoài, một người khoảng 30 tuổi, một người thì cỡ 27 tuổi. Người 30 tuổi để đầu trọc, dáng người không cao, nhưng rất đô con, tay còn to hơn chân người ta.
Anh ta cười hỏi: “Cậu có phải phó đường chủ Ngô không?”
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình!”
Người đó nói: “Tôi là Hoắc Vân Đô, đội trưởng đội một của Giang Nam Đường, đây là trợ thủ Lôi Nguyên Tượng của tôi, chúng tôi nhận lệnh của đường chủ đến phá án”.
Nói rồi, anh ta đưa cho Ngô Bình một cái túi.
Ngô Bình nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong có giấy chứng nhận, anh gật đầu nói: “Hai anh vất vả rồi, mời vào”.
Hai người họ vào phòng khách ngồi, Hoắc Vân Đô quan sát xung quanh rồi cười hỏi: “Phó đường chủ Ngô, cậu còn trẻ mà đã lên chức này rồi, tiền đồ rộng mở lắm đấy”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cảm thấy Hoắc Vân Đô này có vẻ không phục, anh bình tĩnh nói: “Anh quá khen, tôi nghe nói phúc lợi của Giang Nam Đường tốt lắm nên định tham gia để kiếm cơm thôi, sau này cần hai anh chỉ bảo nhiều”.
Hoắc Vân Đô vội xua tay nói: “Chúng tôi là ngu của phó đường chủ thì sao dám chỉ bảo này kia, chúng tôi chỉ nhận lệnh rồi làm hết trách nhiệm thôi”.
Ngô Bình mở tập văn kiện ra thì thấy có một tờ chứng nhận cảnh sát của bộ an ninh chính trị, một tờ chứng nhận được cục an toàn quốc gia và một tờ chứng nhận của cục điều tra, ngoài ra chức vụ đều không nhỏ.
Chức vụ của anh ở bộ an ninh chính tương đương với chức thị trưởng, ngang với chức của Chu Truyền Võ.
Anh giật mình hỏi: “Những chứng nhận này đều là thật hết ư?”
Hoắc Vân Đô cúi xuống nhìn, nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ: “Giám sát hình cảnh cấp hai?”
Ngô Bình nhìn anh ta rồi hỏi: “Là sao?”
Hoắc Vân Đô cười khổ đáp: “Tôi nhớ chứng nhận của đường chủ là giám sát hình cảnh cấp ba. Tất cả thân phận mà chúng tôi có đều là thật, hơn nữa có thể tra trên mạng”.
Bảo sao Hoắc Vân Đô kinh ngạc, vì chức vụ của Ngô Bình quá cao, nhờ đó anh làm gì cũng tiện hơn.
Phó đường chủ có tay trong hay sao mà nhận được chức vụ cao thế?
Ngô Bình lại lấy chứng nhận của cục an toàn quốc gia ra, bên trên có viết anh là cục phó.
Còn tờ chứng nhận của cục điều tra thì anh cũng là phó cục trưởng của khu vực Giang Nam.
Hoắc Vân Đô xem hết chỗ chứng nhận ấy xong thì đờ ra, sự coi thường mà anh ta dành cho Ngô Bình ban nãy đã hoàn toàn tan biến. Vì anh ta biết rõ, Ngô Bình có chức vụ cao như vậy, chứng tỏ hậu thuẫn của anh rất lớn. Đừng nói là anh ta, đến đường chủ cũng phải lấy lòng Ngô Bình và không dám đắc tội với anh.
Chương 168: Vùng đất hoá rồng
Hoắc Vân Đô cười nói: “Phó đường chủ, sau này cậu chính là thủ lĩnh của chúng tôi, có việc gì thì cậu cứ phân phó”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đang định bảo anh đi điều tra mấy người, họ rất có quyền thế ở đây”.
Hoắc Vân Đô nói: “Huyện nhỏ thế này thì làm gì có nhân vật lớn nào chứ, chỉ cần thủ lĩnh ra tay, chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp”.
Ngô Bình: “Các anh điều tra giúp tôi về Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường cùng các mối quan hệ phía sau họ. Tôi muốn giúp Chu Tiểu Lôi giành lại cổ phần”.
Hoắc Vân Đô đứng dậy rồi nói: “Được, tôi sẽ đi xử lý ngay”.
Nhóm Hoắc Vân Đô vừa đi, Ngô Bình đã đứng dậy chuẩn bị đi viếng Chu Phù Sinh.
Bài vị của anh ấy được đặt trong từ đường của nhà họ Chu, muốn tới thắp nhang thì phải về quê của Chu Tiểu Lôi.
Làng của cô ấy tên là Hoá Long, nghe nói thời Tiên Tần từng có con mãng xà hoá rồng ở đây. Thôn này có lịch sử lâu đời nên cũng có rất nhiều nhà cổ, hầu hết đều từ một trăm đến một nghìn năm.
Từ đường nhà họ Chu nằm ở phía Tây của thôn, trước đó là một quảng trường nhỏ, cho trẻ con và người già nghỉ ngơi chơi đùa.
Lúc này, một chiếc m8 đỗ ở đây, cửa xe mở ra, Chu Tiểu Lôi và Ngô Bình bước xuống.
Mọi người ở đây đều nhìn theo họ, sau khi trông thấy Chu Tiểu Lôi, ai cũng ngạc nhiên, có người còn chạy luôn vào nhà.
Chu Tiểu Lôi nhìn từ đường mà nước mắt tuôn rơi.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Dẫn anh vào đi”.
Hai người mở cửa tra, trên ban thờ bày kín bài vị, Chu Tiểu Lôi nhanh chóng tìm thấy bài vị của anh trai mình, sau đó không kìm được mà bật khóc nức nở.
Ngô Bình đốt ba nén nhang rồi đứng trước ài vị vái ba vái, sau đó nói: “Phù Sinh, em sẽ trả thù cho anh. Sau này, Tiểu Lôi cũng sẽ là em gái của em, em sẽ chăm sóc cô ấy, anh cứ yên tâm”.
Dứt lời, anh lại vái thêm ba vái.
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, một tốp người đứng kín trước cửa từ đường, một ông lão trầm giọng nói: “Chu Tiểu Lôi, cô vẫn dám vác mặt về làng à?”
Chu Tiểu Lôi đang khóc, nghe thấy thế thì quay lại rồi nổi giận nói: “Trưởng tộc, sao cháu lại không được về ạ? Cháu có làm gì sai đâu? Anh cháu cũng làm gì sai chứ?”
Trường tộc hừ nói: “Anh trai cô chiếm hết tiền trong thôn, nó chết một cái là tiền về tay Tống Phương cả. Chị dâu cô là người ngoài, như thế chẳng có tội với thôn làng à?”
Chu Tiểu Lôi tức đến mức run rẩy: “Bác đừng nói hàm hồ, anh trai cháu là người đàng hoàng, cổ phần của anh cháu toàn đi vay mà có, trong khi đó cổ phần của con trai bác là Chu Tử Cường thì ở đâu ra? Bác có dám nói mình không thẹn với lòng không?”
Trưởng tộc nổi khùng lên: “Láo! Người đâu, bắt Chu Tiểu Lôi lại cho tôi, sau đó thi hành gia pháp”.
Mấy người đàn ông to con xông tới định bắt Chu Tiểu Lôi lại, nhưng họ còn chưa đến gần đã bị Ngô Bình chặn trước mặt rồi nói: “Muốn động vào cô ấy thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.
Trưởng tộc lừ mắt với anh rồi nghiêm giọng nói: “Cậu kia, đây là chuyện của gia tôc tôi, cậu là người ngoài thì đừng có xen vào”.
“Tốt nhất ông nên nghe lời tôi”, Ngô Bình rút chứng nhận của mình ra: “Tôi là người của cục an ninh trật tự, nhận lệnh cấp trên đến điều tra về nguyên nhân cái chết của Chu Phù Sinh, ngoài ra còn điều tra cả Chu Đại Cường và Chu Kiến Hùng nữa”.
Trưởng tộc hoảng hồn nhìn tờ chứng nhận ấy rồi nói: “Đây là chứng nhận giả”.
Ngô Bình nói: “Giả hay thật thì ông ta kiểm tra thì biết, tôi là Ngô Bình”.
Anh đỡ Chu Tiểu Lôi dậy rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.
Không ai dám ngăn cản họ, dẫu sao người của cục an ninh trật tự cũng là nhân vật rất lớn.
Hai người quay về xe, Chu Tiểu Lôi nói: “Anh Ngô Bình, em muốn về nhà lấy ít đồ”, Ngô Bình gật đầu rồi lái xe tới trước một ngôi nhà ba tầng trong làng. Cổng đã bị khoá, bên trong thì tan hoang.
Chu Tiểu Lôi mở cửa ra, sau đó đi thu dọn ít đồ dùng cần thiết. Ngô Bình đi lên sân thượng, từ đây anh có thể nhìn thấy con sông lớn cuồn cuộn.
Ban đầu, Ngô Bình không thấy gì, nhưng sau đó chợt thấy có ánh sáng loé lên dưới sông. Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy ánh sáng ấy càng rõ hơn, nó như một bông sen giữa con sông lớn.
Nhưng vài phút say, ánh sáng ấy đã biến mất, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Ngô Bình thầm thấy hiếu kỳ, tiếp tục quan sát xung quanh, nhưng đến khi Chu Tiểu Lôi lên tìm thì anh cũng không nhìn thấy ánh sáng đó nữa.
Anh hỏi Chu Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, thôn này tên là Hoá Long vì có liên quan đến sự tích hoá rồng à?”
Chu Tiểu Lôi gật đầu: “Đúng rồi anh, nghe nói từ thời Tiền Minh có một con mãng xà đã hoá rồng ở đây, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó nên người đời sau thấy đây là một vùng đất quý nên mới chuyển đến dần và thành một thôn đấy. Sau nhiều diễn biến thì thành thôn Hoá Long như bây giờ”.
Ngô Bình hỏi: “Em có biết địa điểm hoá rồng không?”
Chu Tiểu Lôi chỉ ngay về phía xuất hiện ánh sáng: “Ở đó kìa anh, phía bên trái có đất bồi, thôn đã cắm biển và ghi chú rõ ràng ở đó”.
Ngô Bình thầm nghĩ, lẽ nào ánh sáng đó có liên quan đến sự tích hoá rồng từ thời xa xưa?
Nhưng bây giờ, anh không có thời gian để tìm hiểu, vì hôm nay là ngày cười của Chu Kiến Hùng và Tống Phương, anh phải đến chúc mừng.
Hai người lên xe rồi quay lại huyện Thuần Nhiên.
Trên đường đi, Hoắc Vân Đô đã gọi đến thông báo đang tiến hành điều tra, hiện giờ đã có một số bằng chứng. Chu Kiến Hùng có rất nhiều người chống lưng cho, từ đại đội trưởng đội hình sự, tới chủ tịch huyện Thuần Nhiên và nhiều nhân vật có quyền thế khác.
Nói chung, Chu Kiến Hùng có thể hô mưa gọi gió ở đây mà không ai dám làm gì cả.
Ngoài ra, Chu Kiến Hùng còn qua lại gần gũi với một cao thủ ở thành phố Cửu Long, người đó tên là Lưu Hải Vương, tông sư cảnh giới Thần. Nhà họ Lưu của Lưu Hải Vương là một gia tộc võ cổ truyền từ lâu đời, cao thủ lớp lớp.
Nói đến đây, Hoắc Vân Đô: “Thủ lĩnh, động vào tên này là đắc tội với Lưu Hải Vương đấy”.
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Tiếp tục điều tra, tìm hiểu rõ về Lưu Hải Vương và gia cảnh của người này cho tôi”.
“Vâng!”
Chu Tiểu Lôi nhìn Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô Bình, chuyện này khó lắm ạ?”
Ngô Bình: “Tiểu Lôi, em có biết Lưu Hải Vương không?”
Chu Tiểu Lôi suy nghĩ rồi nói: “Anh em từng nhắc đến người này, bảo ông ta là một người kiêu hùng, hơn nữa còn giỏi võ nghệ”.
Ngô Bình: “Lưu Hải Vương chơi thân với Chu Kiến Hùng, có khả năng lần này, chúng ta phải đụng độ với ông ta đó”.
Chu Tiểu Lôi giật mình: “Anh Ngô Bình, hay mình tạm dừng để thư thả nghĩ cách đã”.
Cô ấy không muốn vì chuyện của nhà mình mà liên luỵ đến Ngô Bình, Ngô Bình đã cứu cô ấy là cô ấy cảm kích anh lắm rồi.
Ngô Bình cau mày nói: “Dù không biết em thì anh vẫn phải trả thù cho anh Phù Sinh, lát đến hôn lễ, anh sẽ tặng họ một món quà lớn”.
Theo tin tình báo của Hoắc Vân Đô, Ngô Bình và Chu Tiểu Lôi đã đến một khu sang trọng của huyện Thuần Dương là khu Giang Thiên.
Nơi này gộp cả núi và bờ sông lại, nối liền là một cây cầu, muốn qua cầu thì phải được chủ của nơi này đồng ý.
Xe của Ngô Bình vừa tới, người bên trong thấy anh lái chiếc m8 đắt tiền thì khách sáo hỏi: “Anh đến tham gia tiệc cưới ạ?”
Ngô Bình nói: “Tôi đến tham gia hôn lễ của Chu Kiến Hùng và Tống Phương, phiền anh mở cửa”.
Nghe thấy Ngô Bình nói đúng tên cô dâu và chú rể, người bảo vệ không hỏi nhiều mà mở cửa ra ngay, xe của Ngô Bình thuận lợi đi thẳng vào trong.
Chương 169: Ông ta muốn đấu thì tôi đấu với ông ta!
Bên trong sảnh tiệc của Giang Thiên Hoa Phủ tràn đầy khách khứa, các nhân vật nổi tiếng của giới chính trị và giới làm ăn đều tới đây nịnh nọt.
Ngô Bình và Chu Tiểu Lôi đến sảnh tiệc thì Chu Kiến Hùng đang đứng đón khách trước cửa. Khi ông ta thấy Chu Tiểu Lôi thì sững ra, há miệng định nói gì đó.
Nhưng Ngô Bình đột nhiên đi tới vỗ vai ông ta vài cái, cười nói: "Giám đốc Chu, chúc mừng nhé!"
Chu Kiến Hùng hơn bốn mươi tuổi, Ngô Bình vỗ như vậy khiến ông ta thấy khó chịu. Ông ta nhìn Ngô Bình, nói: "Cậu là ai?"
Ngô Bình lui lại vài bước, lạnh lùng nói: "Tôi tới để tặng quà cho ông".
Chu Kiến Hùng dường như hiểu ra, ông ta đột nhiên kêu lên: "Người đâu, đuổi chúng ra ngoài!"
Bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ, lúc này họ lao tới định đuổi Ngô Bình và Chu Tiểu Lôi ra ngoài. Nhưng họ vừa định ra tay thì Chu Kiến Hùng đột nhiên kêu lên thảm thiết, xương ông ta bắt đầu vặn vẹo biến hình, cơ bắp trên làn da bắt đầu biến thành từng cục từng cục. Ngay sau đó, ông ta bắt đầu mồm vẹo mắt lệch, thốt lên tiếng kêu thảm thiết.
Đám người xung quanh sợ hết hồn, chú rể bị làm sao vậy?
Chẳng mấy chốc một người phụ nữ xông tới, đỡ Chu Kiến Hùng hô lên: "Kiến Hùng, anh không sao chứ?"
Chu Tiểu Lôi thấy người phụ nữ này thì nói: "Anh Ngô Bình, bà ta chính là Tống Phương!"
Ngô Bình âm thầm búng ngón tay, Tống Phương liền đột nhiên bật cười, cười tới nỗi không thở nổi, bà ta vừa cười vừa tiểu ra quần, hai chân run lẩy bẩy.
Khách khứa liền xôn xao, có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Bình kéo Chu Tiểu Lôi đi ra ngoài, Chu Tiểu Lôi liền hưng phấn hỏi: "Anh Ngô Bình, anh làm à?"
Ngô Bình nói: "Họ đã bị anh đánh lén, tình trạng của Chu Kiến Hùng sẽ kéo dài một tháng, sau đó chết vì sức cùng lực kiệt, còn Tống Phương sẽ cười nhiều quá mà chết. Tất nhiên anh sẽ không để chúng chết đi dễ dàng đâu!"
Chu Tiểu Lôi cảm thấy rất hả giận: "Hai kẻ ác đó cuối cùng cũng phải chịu báo ứng!"
Sau khi đi ra Giang Thiên Hoa Phủ, Ngô Bình liền tìm một khách sạn lân cận rồi đợi tin tức ở đó.
Chẳng bao lâu sau Hoắc Vân Đô đã tới, đem theo cả tin tình báo về nhà họ Lưu ở Giang Bắc.
Nhà họ Lưu đó có hai tông sư cảnh giới Thần, có thế lực rất lớn tại Giang Bắc, hơn nữa còn có quan hệ thông gia với thần y Vạn Phùng Xuân. Em gái Vạn Phùng Xuân chính là vợ của Lưu Hải Vương.
Ngô Bình nhíu mày, nói như vậy thì một khi động vào Chu Kiến Hùng đồng nghĩa với việc đắc tội với ba tông sư cảnh giới Thần.
Hoắc Vân Đô nói: "Cậu Ngô, Lưu Hải Vương có lẽ cũng ở trong sảnh hôn lễ".
Ngô Bình nói: "Ông ta ở đó thì càng tốt, xem ông ta có thể hóa giải được chiêu trò của tôi không".
Sau đó anh nói: "Tôi đưa anh một danh sách những đội trưởng đội cảnh sát, chủ tịch huyện của huyện Thuần Nhiên, anh hãy tra rõ địa chỉ nhà của họ cho tôi".
Hoắc Vân Đô kinh ngạc: "Cậu Ngô, cậu định làm gì?"
Ngô Bình nói: "Những người này đều là chỗ dựa của Chu Kiến Hùng, tôi phải đến gặp họ. Nói thế nào thì địa vị của tôi cũng cao hơn họ, họ chiêu đãi tôi cũng là điều đương nhiên".
Hoắc Vân Đô biết Ngô Bình phải dùng chút thủ đoạn, nhưng có một số thứ anh ta không thể nói rõ, chỉ đành nói: "Cậu Ngô, cậu phải cẩn thận, đừng để người khác nắm thóp".
Ngô Bình nói: "Tôi hiểu mà".
Hoắc Vân Đô đi điều tra, Ngô Bình yên tâm tu luyện, Chu Tiểu Lôi về phòng nghỉ ngơi.
Anh tu luyện đến năm giờ chiều, sau đó điều chỉnh lại động tác luyện thể, hiệu quả luyện tập rất tốt, thế nên anh còn bỏ quên cả bữa trưa.
Chu Tiểu Lôi không dám làm phiền anh nên cứ đợi cho đến khi anh ra.
Lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên. Chu Tiểu Lôi nghe máy, nhân viên phục vụ nói: "Anh Ngô, trên tầng có ông Lưu muốn gặp anh".
Chu Tiểu Lôi vội hỏi: "Ông Lưu nào?"
"Ông Lưu Hải Vương", người đó nói.
Tim Chu Tiểu Lôi run lên, cô ấy vội vàng gõ cửa phòng Ngô Bình. Ngô Bình đẩy cửa ra, lạnh nhạt nói: "Lưu Hải Vương đến à?".
Chu Tiểu Lôi gật đầu: "Anh Ngô Bình, ông ta đến gây chuyện sao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cho dù mục đích của ông ta là gì thì cứ gặp mặt đã".
Anh và Chu Tiểu Lôi cùng đi đến sảnh tầng một. Trong sảnh nhỏ có một người đàn ông trung niên đứng đó. Người đó khoảng bốn lăm tuổi, không cao lắm, nhưng cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, đôi mắt lạnh lẽo đầy khí thế.
Thấy Ngô Bình tới, ông ta liền quay người, hai người đều đánh giá đối phương.
Khoảng nửa phút sau, Ngô Bình mới nói: "Ông tìm tôi sao?"
Người đó chắp hai tay lại thành quyền: "Tôi là Lưu Hải Vương, không biết nên xưng hô với cậu thế nào?"
Ngô Bình nói: "Tôi là Ngô Bình. Tông sư Lưu tìm tôi có chuyện gì?"
Lưu Hải Vương lạnh nhạt nói: "Hôm nay cậu cũng đến dự hôn lễ của Chu Kiến Hùng sao?"
Ngô Bình nói: "Tôi đã đi, còn chúc mừng trực tiếp, hôn lễ diễn ra thuận lợi chứ?"
Sắc mặt Lưu Hải Vương sầm xuống: "Cậu Ngô, cậu ra tay với người bình thường, như thế không vẻ vang lắm nhỉ?"
Ngô Bình liền bật cười: "Ông nói gì vậy, tôi không hiểu".
Lưu Hải Vương nhíu mày: "Người thông minh không nói vòng vo, tại sao cậu lại ra tay với Chu Kiến Hùng?"
Ngô Bình nhìn ông ta: "Ông định ra mặt thay Chu Kiến Hùng à?"
Lưu Hải Vương hừ lạnh: "Chu Kiến Hùng là anh em kết nghĩa của tôi, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế thì chín giờ tối nay tôi sẽ đợi ông ở công viên đối diện!"
"Cậu không định nể mặt chứ gì?". Trong đôi mắt Lưu Hải Vương tóe lên lửa giận: "Tốt lắm! Tôi mong cậu sẽ không hối hận!"
Lưu Hải Vương quay người rời đi, chuyện giang hồ thì sẽ dùng cách của giang hồ để kết thúc. Chín giờ tối nay ông ta sẽ đấu với Ngô Bình!
Nhìn ông ta đi, Ngô Bình quay về khách sạn. Sau khi ăn nhẹ, anh tiếp tục tu luyện đoàn thể thuật đến tận tám giờ tối.
Tám rưỡi, Hoắc Vân Đô quay về, anh ta đã tra ra địa chỉ của những người kia. Nghe nói Ngô Bình định đánh nhau với Lưu Hải Vương, anh ta vô cùng căng thẳng, nói: "Cậu Ngô, cuộc đấu giữa các tông sư không phải chuyện nhỏ, tôi phải báo cáo với đường chủ".
Ngô Bình không phản đối: "Có thể, cứ báo đi".
Tại trụ sở chính của Giang Nam đường, đường chủ Lý Kim Tượng nhận được tin tức liền nhảy bật dậy khỏi ghế: "Cái gì? Ngô Bình sắp đánh nhau với Lưu Hải Vương? Không được, lập tức ngăn lại!"
Ông ta gầm lên khiến Hoắc Vân Đô đầu bên kia giật nảy mình, anh ta đưa điện thoại cho Ngô Bình.
Ngô Bình nói: "Chào đường chủ".
Lý Kim Tượng cố đè nén sự bực tức trong lòng: "Ngô Bình, tôi biết cậu có mối quan hệ, có chống lưng, nhưng tôi nhắc nhở cậu, nhà họ Lưu không dễ chọc đâu! Nếu lần này cậu đánh nhau với Lưu Hải Vương mà thắng thì cậu sẽ có thêm một kẻ thù, mà nếu thua thì cậu không giữ được mạng đâu, cần gì phải làm thế chứ?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đường chủ, không phải tôi muốn đấu với ông ta mà là ông ta muốn đấu với tôi".
Lý Kim Tượng nói: "Tóm lại là cậu hãy suy nghĩ kỹ!", nói xong ông ta liền cúp máy ngay.
Ngô Bình thấy rất lạ, anh hỏi Hoắc Vân Đô: "Đường chủ có quan hệ vớ nhà họ Lưu ở Giang Bắc sao?"
Hoắc Vân Đô nói: "Đường chủ không có quan hệ với nhà họ Lưu, nhưng nhà họ Lưu là gia tộc lớn trấn giữ Giang Bắc. Nếu nhà họ Lưu có vấn đề gì thì giới giang hồ ở Giang Bắc sẽ náo loạn".
Ngô Bình nói với vẻ khó hiểu: "Ý anh là thế lực giang hồ các nơi cần thế lực như nhà họ Lưu trấn giữ mới yên ổn được sao?"
Hoắc Vân Đô gật đầu: "Đúng vậy. Thế nên thế lực như nhà họ Lưu vừa là mục tiêu bảo vệ vừa là mục tiêu hợp tác của quốc gia".
Ngô Bình hừ một tiếng: "Tôi chẳng quan tâm nhiều như vậy, ông ta muốn đấu thì tôi đấu với ông ta!"
Chương 170: Lý Long Thần
Hoắc Vân Đô trầm mặc một lúc, nói: "Nhà họ Lưu ở Giang Bắc không chỉ là thế gia võ học, tập đoàn Đông Giang mà họ nắm giữ còn có lượng tài sản khổng lồ. Chính vì thế mà nhà họ Lưu là một trong ba gia tộc lớn nhất Giang Bắc, vươn tầm đến rất nhiều phương diện".
Ngô Bình tất nhiên hiểu nhà họ Lưu ở Giang Bắc không đơn giản, nhưng dù thế nào anh cũng phải báo thù cho anh em, thế nên chuyện này không thể nhân nhượng được!
Cùng lúc đó tại Giang Nam Đường, cơ thể cao to của Lý Kim Tượng đi qua đi lại trong văn phòng, thực ra ông ta không hiểu quá rõ về thân phận của Ngô Bình, chỉ biết anh là phó đường chủ, là người do đại nhân Dương Mộ Bạch sắp xếp.
Nhưng chuyện ở Giang Bắc không phải là chuyện nhỏ, một khi làm lớn chuyện thì khó có thể khống chế cục diện, thế nên ông ta vô cùng phiền não.
Sau khi do dự, ông ta quyết định hỏi Dương Mộ Bạch.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lý Kim Tượng đứng thẳng tắp: "Đại nhân Dương, cấp dưới Lý Kim Tượng có việc muốn báo với đại nhân..."
Dương Mộ Bạch nghe ông ta nói xong thì lạnh lùng nói: "Nhà họ Lưu ăn no rửng mỡ à, còn dám quản chuyện của chúng ta? Ông không cần lo chuyện này nữa, tôi sẽ tới gặp nhà họ Lưu".
Sau khi cúp máy, Dương Mộ Bạch gọi điện cho đại đệ tử của mình. Đại đệ tử của ông tên là Lý Long Thần, có tổ chức vệ sĩ Bắc Phương ở Hà Đông, đảm nhiệm chức tiêu đầu.
Tổ chức vệ sĩ bây giờ cũng khá giống với tổ chức hộ vệ thời xưa, nhưng nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều.
Lý Long Thần nhận điện thoại của sư phụ thì lập tứng cung kính đứng lên: "Vâng, đệ tử lập tức đi làm".
Cúp máy xong, biểu cảm của hắn trở nên kỳ lạ. Hóa ra hắn có một tiểu sư thúc, hơn nữa tiểu sư thúc còn nảy sinh xung đột với nhà họ Lưu ở Giang Bắc, tối nay sẽ quyết đấu với Lưu Hải Vương!
"Tiểu sư thúc đúng là không thể khiến người ta bớt lo được", hắn cảm thán, sau đó lệnh cấp dưới chuẩn bị trực thăng, hắn sẽ đích thân đến Giang Bắc.
Giang Bắc, tại nhà họ Lưu.
Khu nhà họ Lưu nằm ở khu biệt thự nhà họ Lưu. Vị trí của khu biệt thự nhà họ Lưu rất tuyệt vời, phía Tây là rừng táo, phía Nam là rừng dâu, phía Đông kề sông, phía Bắc tựa núi, là một vùng đất phong thủy hội tụ.
Lúc này gia chủ của nhà họ Lưu là Lưu Hải Thánh đang luyện công trong sân. Ông ta đã giao hết việc làm ăn của gia tộc cho đám con cháu xử lý, phần lớn thời gian ông ta dùng để luyện công.
Đột nhiên một đệ tử đến báo: "Sư phụ, có điện thoại từ bên ngoài đến nói, Lý Long Thần ở Hà Đông muốn đến thăm".
Người Lưu Hải Thánh run lên, Lý Long Thần chính là tông sư cảnh giới Tiên Thiên nổi tiếng, hoàng đế không ngai của Hà Đông, sư phụ của người đó nghe nói là một vị Võ Vương. Một nhân vật thế này không hề có chút quan hệ gì với ông ta cả, tại sao hôm nay lại đến gặp?
Lưu Hải Thánh hơi căng thẳng, ngộ nhỡ Lý Long Thần muốn đấu võ với ông ta, hoặc trực tiếp giết chết ông ta thì ông ta không thể làm gì được! Xét về thực lực thì ông ta không bằng; xét về chống lưng thì ông ta cũng không bằng, sao mà đấu được?
Hơn nữa tổ chức vệ sĩ của người đó cao thủ nhiều như mây, anh tài các nơi đều phải nể mặt Lý Long Thần. Nhà họ Lưu còn lâu mới so được.
Ông ta thấy đầu rối tung, liền hỏi đệ tử: "Sư thúc của con đâu?"
Người ông ta hỏi chính là em ba của mình, Lưu Hải Vương.
Đệ tử khá do dự khiến Lưu Hải Thánh tức điên: "Nói!"
Đệ tử sợ tới nỗi quỳ xuống đất: "Sư phụ, sư thúc đã đến huyện Thuần Nhiên. Phía sư huynh truyền tin tức đến, sư thúc sắp so chiêu với một tông sư cảnh giới Thần tên Ngô Bình, hẹn chín giờ tối nay".
"Cái gì?". Lưu Hải Thánh vô cùng kinh ngạc. Tông sư so chiêu thì chắc chắn có một bên phải chết, nếu đối phương là tông sư cảnh giới Thần thì chắc chắn thế lực sau lưng không đơn giản, sao em mình lại hành xử thiếu cẩn thận như thế chứ?
Sau đó ông ta giật bắn mình, liệu Lý Long Thần đến đây có liên quan đến chuyện này không?
Ông ta vội vàng gọi cho Lưu Hải Vương, may mà kết nối được ngay, ông ta vội nói: "Em ba, mau về nhà ngay, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!"
Lưu Hải Vương kinh ngạc: "Anh cả, có chuyện gì vậy?"
Lưu Hải Thánh nói: "Lý Long Thần của Hà Đông muốn giết anh, em mau về đây, nếu không một mình anh không đấu lại được!"
Lưu Hải Vương hốt hoảng: "Anh cả đừng hoảng loạn, em về ngay đây!"
Lưu Hải Vương cũng không còn tâm trí quan tâm cuộc chiến tối nay nữa, vội vàng lao như bay về nhà. Huyện Thuần Nhiên cách nhà họ Lưu không xa, chỉ hơn một tiếng ông ta đã về tới.
Khi Lưu Hải Vương nhìn thấy anh cả mình đang bình tĩnh đợi trong sân thì ông ta biết mình bị lừa, liền tức giận gào to: "Anh cả, anh lừa em sao?"
Lưu Hải Thánh liền hừ lạnh: "Anh lừa em cái gì? Lý Long Thần đang trên đường đến đây, sắp tới nơi rồi".
Lưu Hải Vương nhíu mày: "Lý Long Thần có mưu đồ gì vậy, hắn nghĩ mình là tông sư cảnh giới Tiên Thiên là có thể tùy tiện bắt nạt chúng ta sao?"
Lưu Hải Thánh liền vỗ ghế: "Đủ rồi đấy! Lý Long Thần đến đây là vì em đấy!"
Lưu Hải Vương liền sững sờ: "Vì em sao?"
Lưu Hải Thánh: "Nếu không thì sao? Em vừa hẹn đấu với người ta thì ngay sau đó Lý Long Thần đã tìm đến tận cửa, trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao?"
Lưu Hải Vương càng nhíu chặt mày: "Ngô Bình có quan hệ với Lý Long Thần sao?"
"E là như vậy". Lưu Hải Thánh khẽ thở dài: "Em đấy, suýt nữa đã gây ra họa lớn rồi. Ngộ nhỡ chọc tức Lý Long Thần thì cả nhà họ Lưu sẽ gặp xui xẻo".
Lưu Hải Vương tức giận hừ một tiếng: "Cảnh giới Tiên Thiên thì có gì ghê gớm? Trong vòng mười năm em cũng sẽ đạt đến cảnh giới đó!"
"Không phải còn tận mười năm nữa sao?". Lưu Hải Thánh trừng thằng em ba của mình: "Hơn nữa thế lực sau lưng Lý Long Thần vô cùng đáng sợ, sư phụ hắn là một vị Võ Vương, em có đấu lại không?"
Lưu Hải Vương liền im miệng, quả thực nếu đối đầu với cao thủ Võ Vương thì ông ta chỉ có nước chịu chết.
Sau đó Lưu Hải Thánh liền hỏi nguyên do, Lưu Hải Vương nói ra mọi chuyện. Nghe Lưu Hải Vương nói xong, Lưu Hải Thánh liền nói: "Tên Ngô Bình này hiển nhiên là báo thù cho Chu Phù Sinh. Sao em lại phải tham gia vào mối ân oán này?"
Lưu Hải Vương nói: "Anh cả, Chu Kiến Hùng là anh em kết nghĩa của em..."
"Vớ vẩn!". Lưu Hải Thánh chửi ầm lên: "Cái loại bạn nhậu ấy chết thì chết thôi, đáng để em phải ra tay à?"
Lưu Hải Vương còn muốn cãi thì bên ngoài đã vang lên tiếng trực thăng, có người vội vàng chạy vào: "Tiêu đầu Lý đến thăm, đã đến ngoài cửa rồi ạ".
Lưu Hải Thánh kinh nhạc, liền vội vàng kéo anh em ra đón. Khi ra đến cửa, một chiếc trực thăng hạ cánh cách đó trăm mét, Lý Long Thần bước xuống.
Lý Long Thần cao gần hai mét, còn chưa đi đến mà luồng khí thế áp đảo đã khiến anh em nhà họ Lưu kinh hãi.
"Đại tông sư đến thăm, nhà họ Lưu thấy vinh hạnh vô cùng", Lưu Hải Thánh cười lớn, đi nhanh tới tiếp đón.
Hai người đã từng gặp mặt, Lý Long Thần đưa tay bắt tay với Lưu Hải Thánh sau đó lắc mạnh, cười nói: "Anh Lưu, hai năm không gặp, anh lại mạnh hơn nhiều rồi".
Lưu Hải Thánh phất tay: "Trước mặt đại tông sư thì tôi nào dám nói đến tu vi".
Lưu Hải Vương cũng vội ôm quyền chào hỏi, dù sao người ta cũng là đại tông sư, ông ta vẫn nên khiêm nhường.
Lý Long Thần liếc nhìn Lưu Hải Vương, cười nói: "Anh Hải Vương nghe nói năm ngoái mới lên cảnh giới Thần nhỉ? Chúc mừng, chúc mừng!"
Lưu Hải Vương nói: "Bẩm đại tông sư, tháng ba năm ngoái tôi mới bước vào cảnh giới Thần, chút tu vi nhỏ bé cũng chẳng là gì trước mặt đại tông sư".
Sau khi hàn huyên vài câu, Lưu Hải Thánh liền mời Lý Long Thần vào trong sân. Lý Long Thần chỉ đem theo hai tùy tùng, có thể thấy chuyến này đi rất vội.
Lý Long Thần trực tiếp vào vấn đề: "Anh Lưu, tôi đến đây là vì có chuyện cần nói, chuyện liên quan đến em trai của anh Lưu đây".
Lưu Hải Vương giật thót, quả nhiên có liên quan đến Ngô Bình!