Đường Tử Di chỉ cảm thấy bên tai có gió rít gào, thân hình cũng lên xuống theo Ngô Bình. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã leo qua một ngọn núi, đi vào một con đường mòn trên núi.
Ngô Bình men theo con đường mòn và chạy như điên, anh nhanh chóng tìm thấy chỗ đậu xe của mình.
Khi lên xe, anh nhấn ga, ô tô rít lên rồi phóng nhanh khỏi nơi đó.
Sau nửa phút, một vài bóng người xuất hiện ở vị trí anh vừa biến mất, bóng dáng những kẻ đó nhoáng lên và đuổi theo hướng chiếc xe rời đi.
Ngô Bình lái xe đến mức nhanh nhất, lái xe được một lúc thì anh bật chức năng lái tự động của xe, sau đó ôm Đường Tử Di nhảy ra khỏi xe.
Sau đó anh chạy theo hướng khác.
Chưa đầy một phút, một vài bóng người đã đuổi kịp chiếc xe. Tuy nhiên, khi nhảy lên nóc xe thì chúng phát hiện trên xe trống trơn, xe đang tự lái.
“Chết tiệt!”, có tên hét lên, có tên chửi bới.
Lúc này, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đi một đoạn đường khác và trở về trụ sở chính của Đường môn.
Đường Tử Di lúc này vẫn rất căng thẳng, tim đập nhanh, cô ấy hỏi: "Bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta chứ?"
Ngô Bình: "Không, cho dù bọn họ đuổi kịp thì anh cũng không sợ."
Đường Tử Di cười khổ: "Không ngờ chợ đen Giang Nam lại nguy hiểm như vậy!"
Tài xế taxi là một người đàn ông mập mạp, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, cười nói: "Hai người gặp nguy hiểm sao? Có muốn gọi cảnh sát không?"
Sắc mặt Ngô Bình sa sầm, anh đặt tay lên vai tài xế, nói: "Anh là cao thủ tiên thiên mà lại đi lái taxi sao?"
Khi anh nói, luồng chân lực thuần dương mạnh mẽ tiến vào qua vai anh ta, anh ngay lập tức khống chế người lái xe, khiến anh ta không thể di chuyển.
Tài xế toát mồ hôi lạnh nói: "Anh là võ vương sao?"
Ngô Bình: "Đừng nói nhảm nữa, muốn chết hay sống?"
Tài xế khẽ thở dài: "Tôi không có ác ý với hai người".
“Anh không phải kẻ thù của tôi, nên đương nhiên không có ác ý". Ngô Bình cười lạnh, “Tôi hỏi anh, làm sao anh biết tôi sẽ bắt xe của anh?"
Tài xế nói: "Mọi thứ đều là trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đến đây để gặp gỡ những người đến từ khu chợ đen. Không ngờ lại gặp được võ vương".
Ngô Bình: "Lái xe vào thành phố đi".
Tài xế không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lái xe vào thành phố. Sau khi Ngô Bình và Đường Tử Di xuống xe, họ bắt một chiếc xe khác rời đi.
Tài xế ngồi trong xe hồi lâu không nhúc nhích được, khóc không ra nước mắt. Bởi vì trước khi Ngô Bình rời đi, anh không chỉ khống chế hắn mà còn lấy đi hai mươi tám đồng tiền bùa của hắn, nói là để trừng phạt hắn.
Nửa giờ sau, Ngô Bình và Đường Tử Di trở về khu biệt thự Vân Đỉnh an toàn.
Trời đã khuya, bọn họ không quấy rầy người khác mà đi thẳng vào nhà kho.
Đường Tử Di khẽ thở dài, nói: "Không ngờ tài xế cũng là một người tu hành, cũng may có anh ở đó. Nếu chỉ có một mình em, không biết em đã chết như thế nào rồi".
Ngô Bình: "Nếu em đi một mình sẽ càng an toàn".
Sau khi nói xong, anh hỏi, "Em có muốn xem anh đã mua những gì không?"
Đường Tử Di rất hào hứng, cô ấy vui vẻ gật đầu: "Muốn!"
Ngô Bình lấy ra viên đá có đầu người, quan sát một hồi rồi nói: "Đừng sợ, trong đó có một cái đầu người".
Đường Tử Di sửng sốt: "Đầu người sao?"
Ngô Bình nói: "Có thể đó là người của thời đại tiên quốc. Anh cảm thấy nó rất đặc biệt. Nó có sức sống và dường như có thần tính".
Đường Tử Di lùi lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi: "Ý của anh là cái đầu còn sống?"
Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Gần như vậy".
Sau đó anh nói với Đường Tử Di: "Cho người mang đến một đôi lư hương và đèn hương tốt nhất. Ngoài ra, chuẩn bị ba vật tế và bốn loại quả, anh muốn cúng bái người này".
Đường Tử Di hỏi: "Ba vật tế, bốn loại quả là gì?"
Ngô Cẩn Ngôn trợn mắt nhìn cô ấy: "Ba vật tế chỉ đầu cừu, đầu bò, đầu lợn. Bốn loại quả là nho, quýt, táo, chuối".
Đường Tử Di vội vàng đi làm, còn anh dùng kiếm Hắc Long chậm rãi cắt bỏ phần ngoài của phiến đá, dần dần lộ ra mái tóc trắng của một người.
Mái tóc dài buông xõa, có ánh bạc hắt ra từ chân tóc. Sau đó, anh lấy ra toàn bộ đầu người. Đầu người lớn hơn đầu người bình thường, đôi mắt mở to. Phần cổ bị cắt đứt ở giữa, bề mặt vết cắt rất phẳng, có thể nhìn thấy cơ và mạch máu nhưng nó đã bị hóa đá.
Vẻ ngoài của người này hơi kỳ lạ, chiếc mũi to, đôi tai dựng đứng như lưỡi dao và lông mày màu lục, dày và dài, rộng hơn một tấc so với khuôn mặt.
Người này không có râu, cằm hếch, răng trắng xanh, miệng hơi hé ra, trông rất bệ vệ.
Chẳng mấy chốc, Đường Tử Di đã sai người để đồ bên ngoài kho, Ngô Bình đi ra ngoài mang theo lư hương, sau đó bày ba vật tế và bốn loại quả, thắp nến lên.
Nhang được thắp lên, Ngô Cẩn Ngôn đặt đầu vào giữa bàn hương, sau đó cúi đầu bái lạy.
Sau đó, anh lấy giấy lửa ra và viết một số lời tế lên trên đó bằng bút phù. Những bài văn hiến tế này đã bị thất lạc từ lâu, anh nhìn thấy chúng từ trong phiến ngọc, giờ không ngờ lại có thể dùng đến.
Đốt văn tế xong, anh bái tiếp. Trong bóng tối, một luồng sức mạnh thần bí rơi vào trên đầu người, mắt người trên đầu khẽ chớp, nhưng sau đó không có động tĩnh gì.
Đường Tử Di giật mình núp sau lưng Ngô Bình, không dám nhìn thêm.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, lẽ nào cái đầu này không thể cứu được sao? Anh nghĩ vậy liền nghiến răng nghiến lợi lấy ra một con ngựa ngọc, nhét vào trong miệng đầu người rồi bóp nát.
Ngay lập tức, một năng lượng kỳ lạ xâm nhập vào đầu người. Đôi mắt của đầu người phát ra ánh sáng màu tím, nó chớp chớp vài cái, miệng nó chuyển động vài cái, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên phong phú hơn.
Đường Tử Di hét lên một tiếng, ôm chặt Ngô Bình nói: "Nó động đậy rồi!"
Ngô Bình vỗ bàn tay nhỏ bé của cô ấy, nói: "Đừng sợ, chỉ là một cái đầu người thôi".
Sau nửa phút, đôi con ngươi màu tím trên đầu người nhìn chằm chằm Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Tiểu tiên nhỏ nhoi, còn không mau cúi đầu trước vị thần này?”. Cái đầu nói tiên văn, Đường Tử Di không hiểu, nhưng Ngô Bình lại hiểu.
Ngô Bình không hề kinh ngạc khi nghe ông ta nói, anh cười lạnh: "Bái ông sao? Có biết ai đã đánh thức ông không?"
Lông mày nó nhướng lên, ông ta hỏi: "Là cậu à?"
Ngô Bình nói: "Tất nhiên là tôi. Chính tôi là người đã giải thoát ông ra khỏi hòn đá, và chính tôi là người đã đánh thức ông", những gì anh nói cũng là tiên văn.
Đầu người nói: "Đa tạ. Cậu có ơn với ta, không phải cúi đầu".
Nhìn thấy ông ta chỉ còn lại một cái đầu, Ngô Bình nói: "Ông nói ông là thần sao?"
Đầu nói: "Ta là đại thần Côn Ngô, một trong bốn vị thần hộ mệnh của tiên quốc!"
Ngô Bình: "Ông là thần hộ mệnh của tiên quốc? Thực lực của ông có thể sánh với thiên tiên không?"
Đại thần Côn Ngô nói: "Ta là một đại thần được hình thành bởi sức mạnh ngưng tụ của toàn bộ tiên quốc, làm sao có thể so sánh ta với thiên tiên cỏn con? Hồi đó, ta chỉ dùng một suy nghĩ, vô số yêu quái đã bị quét sạch!"
Ngô Bình nói: "Đại thần Côn Ngô, bây giờ ông còn lại bao nhiêu sức mạnh?"
Sắc mặt Côn Ngô có chút méo mó, ông ta nói: "Còn chưa tới một phần trăm. Muốn lấy lại sức mạnh, trước tiên phải khôi phục thân thể".
Ngô Bình: "Làm sao để khôi phục?"
Côn Ngô nói: "Hồi đó, thi thể của ta bị quân phản loạn chia làm bốn, chôn ở bốn nơi và phong ấn. Chỉ cần cậu tìm được phần còn lại của cơ thể ta, ta có thể khôi phục lại thân thể thần thánh của mình".
Ngô Bình nhún vai: "Thời đại của tiên quốc đã trôi qua không biết bao nhiêu năm. Tôi sợ rằng tôi không thể giúp được gì cho ông".
Côn Ngô nói: "Cậu là ân nhân của ta, ta sẽ không bạc đãi cậu".
Sau khi nói xong, ông ta đột nhiên thổi về phía Ngô Bình, một tia sáng thần thánh rơi xuống trên người anh. Một giây tiếp theo, một hoa văn màu tím mờ nhạt xuất hiện trên cánh tay của anh.
Ngô Bình cảm thấy cánh tay tràn đầy sức lực, kinh ngạc hỏi: "Ông đã làm gì vậy?"
Đang tải...
Chương 562: Sư đồ trở mặt
Trước đó ngày nào Ngô Bình cũng tu luyện để thúc đẩy quá trình tiến hóa gen của Nhân Tiên, giờ lại được đạo Thần Phong này giúp sức nên quá trình tiến hóa được đẩy nhanh đáng kể, chẳng mấy chốc đã đến giai đoạn Luyện Hình Đại Thành.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Đạo Thần Phong này quả thực không tồi”.
Đại thần Côn Ngô nói: “Giờ Thiên Mục là của tôi”.
Ngô Bình liền đem miếng hổ phách có con mắt bên trong bổ làm đôi, sau đó đặt con mắt vào trong miệng đại thần Côn Ngô.
Đại thần Côn Ngô lập tức nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Đường Tử Di vội vàng kéo Ngô Bình rời khỏi căn phòng đó. Sau khi ra khỏi đó, cô nói: “Thật là đáng sợ!”
Ngô Bình cười đáp: “Quả thực có chút đáng sợ. Sau này anh sẽ khóa cái đầu ở trong thư phòng, em đừng vào đó nhé”.
Hai người họ đi sang một căn phòng khác, tiếp tục mở khối hổ phách màu xanh lam còn lại ra xem.
Bên trong khối hổ phách này có một con rùa, mai của nó có màu vàng. Bên dưới mai còn có những đường phù vân, đây chính là Luyện Yêu Phù.
Ngô Bình sau khi tách miếng hổ phách ra làm đôi thì phát hiện con rùa đã chết queo từ đời nào. Xác nó vừa tiếp xúc với không khí là hóa thành tro, chỉ còn chiếc mai bằng vàng sót lại. Ngô Bình thò tay vào trong mai rùa thì phát hiện bên dưới có một tấm bùa, chính là Luyện Yêu Phù ban nãy.
“Tại sao Luyện Yêu Phù này lại ở trong mai rùa nhỉ? Lẽ nào con rùa này từng là yêu quái?”
Anh còn đang ngờ vực thì ở trong mai rùa có tiếng động kỳ lạ. Anh nhìn vào trong thì phát hiện ở bên trong còn có một hạt nhỏ màu vàng.
Anh lấy hạt màu vàng này ra xem thì phát hiện nó to chừng hạt ngô và một nửa trong suốt.
“Hình như là Yêu Đan?”, Ngô Bình không chắc chắn lắm nhưng cứ thu lại trước đã.
Sau đó, cả buổi sáng, Đường Tử Di và Ngô Bình dính lấy nhau. Ở đây chỉ có hai bọn họ cô nam quả nữ, đương nhiên không sợ ồn ào đến những người khác. Từ tầng một đến tầng hai, từ tầng hai lại đến tầng ba dây dưa mãi không dứt, đủ các tư thế.
Không biết từ lúc nào đã đến giờ cơm. Đường Tử Di lúc này đã mệt lả, toàn thân đau nhức nằm trên giường không muốn cử động.
Ngô Bình liền dùng chân khí Thuần Dương để giúp cô lưu thông kinh mạch. Sau đó anh gọi cho nhà hàng Hoàng Tân giao đồ ăn đến đó.
Trong lúc chờ cơm, anh đi sang nhà Hạ Lam. Lúc này, Hạ Lam đang chơi với Lạc Nhi trong vườn hoa.
Nhìn thấy anh, Lạc Nhi lập tức ào tới, ríu rít gọi “bố nuôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Lạc Nhi, con có thích nhà mới không?”
Lạc Nhi đáp: “Con thích lắm!”
Hạ Lam khẽ mỉm cười hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Hay là ở lại cùng ăn cơm đi”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Không cần, tôi đã gọi cơm bên ngoài rồi. Nhà tôi hôm nay đang có khách”.
Anh ở lại chơi với Lạc Nhi một lát rồi quay lại biệt thự của mình.
Khi trở về anh đã thấy Từ Quý Phi đang ngồi trong phòng khách đợi mình còn Đường Tử Di đang rót trà mời ông ấy.
Thấy Từ Quý Phi, Ngô Bình vội hỏi: “Anh Ba, anh đến có chuyện gì vậy?”
Từ Quý Phi đứng dậy khẽ thở dài đáp: “Em trai, Trác Khang đã chơi bài ngửa với anh rồi, tối nay sẽ gặp mặt quyết đấu”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên hỏi: “Vậy người đứng sau ông ta là ai?”
Từ Quý Phi: “Theo anh nghe ngóng được thì tối nay Võ Thần của gia tộc Đệ Nhất sẽ tới đó. Ngoài ra còn có không ít cao thủ, đều là cao thủ của gia tộc Đệ Nhất”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tối nay phải động thủ rồi. Anh Ba, anh định xử lý Trác Khang thế nào?”
Từ Quý Phi thở dài đáp: “Dù gì cũng từng là đệ tử của anh, cùng lắm thì phế kungfu, giữ lại cái mạng”.
Ngô Bình hiểu ý câu này chính là toàn bộ sản nghiệp, gia tài của Trác Khang đều phải lấy lại, chỉ để lại cho ông ta đúng một cái mạng.
Anh không nói gì vì đây là chuyện của Từ Quý Phi nên anh cũng không tiện tham gia vào.
Từ Quý Phi: “Em trai, anh phải phiền chú tối nay đi với anh một chuyến. Nếu thua anh sẽ rút khỏi Vân Kinh, về Thạch Thành dưỡng già”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Có em thì không thua được đâu”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Tất cả nhờ cả vào chú. Đúng rồi, để anh gọi đồ đệ mới của anh đến gặp chú nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Bảo cậu ấy tới đây một chuyến cũng được”.
Từ Quý Phi gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau thì chuông cửa reo lên, Đường Tử Di ra mở cửa. Một chàng trai ngoài hai mươi tuổi, cao to đẹp trai bước vào.
Chàng trai này đã đạt tới cảnh giới luyện khí thành sức mạnh. Cậu ta cúi người hành lễ với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô”.
Từ Quý Phi nói: “Em trai, cậu ấy tên là Phùng Tiểu Thanh, là đồ đệ mới của anh. Tiểu Thanh, sau này phải gọi Ngô Bình là sư thúc. Tương lai có được bao nhiêu thành tựu toàn bộ phải xem sư thúc có gật đầu đồng ý hay không”.
Ngô Bình hiểu ý của Từ Quý Phi chính là muốn truyền bộ phương pháp hít thở Long Tượng cho Phùng Tiểu Thanh. Nếu như anh không gật đầu thì Từ Quý Phi không thể truyền bộ phương pháp hít thở này cho Phùng Tiểu Thanh bởi vì đây là bí kíp của anh.
Phùng Tiểu Thanh lập tức quỳ xuống đất, cung kính hành lễ Với Ngô Bình: “Vãn bối Phùng Tiểu Thanh hân hạnh được gặp sư thúc”.
Ngô Bình đáp: “Đứng dậy đi, không cần đa lễ”.
Phùng Tiểu Thanh đứng dậy, hai tay để sát mép chỉ quần, hơi cúi đầu xuống. Trong mắt cậu ta thoáng hiện sự kinh ngạc.
Người được sư phụ cậu ta sùng bái, coi như một vị thần trông lại còn trẻ hơn cả cậu ta.
Ngô Bình quan sát Phùng Tiểu Thanh một lượt rồi hỏi: “Tiểu Thanh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm công việc gì vậy?”
Phùng Tiểu Thanh vội vã đáp: “Thưa sư thúc, năm nay con hai mươi lăm. Vừa học xong nghiên cứu sinh, hiện giờ vẫn chưa có công ăn việc làm”.
Ngô Bình gật đầu: “Không tệ, nghe khẩu âm thì có vẻ cậu là người Vân Kinh”.
Từ Quý Phi đáp: “Sư đệ, nhà họ Phùng là một trong bốn đại gia tộc ở vùng Giang Nam. Về tài lực thì họ không thua kém gì nhà họ Đường”.
Vùng Giang Nam không chỉ có một mình Vân Kinh mà còn bao gồm ba tỉnh và một thành phố, phạm vi rất rộng. Có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn nhất khu vực Giang Nam thì đương nhiên tài lực phaỉ vô cùng hùng hậu.
Ngô Bình cười nói: “Anh Ba đang định cho cậu ấy làm người kế nhiệm mình sao?”
Từ Quý Phi: “Tiểu Thanh ở nhà họ Phùng bị đám anh em cùng cha khác mẹ cô lập. Nếu anh giúp thì cậu ấy có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Phùng”.
Phùng Tiểu Thanh ở lại nói chuyện thêm vài câu thì xin phép cáo lui.
Cậu ta vừa đi khỏi, Ngô Bình hỏi: “Anh Ba, đồ đệ này của anh có tin tưởng được không?”
Từ Quý Phi gật đầu đáp: “Anh đã âm thầm theo dõi cậu ấy suốt hai năm trời. Nhân phẩm của cậu ấy không vấn đề gì, cũng thông minh, lại rất có nghị lực, xứng đáng để bồi dưỡng”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt, một lúc sau đồ ăn của nhà hàng Hoàng Tân đã được gửi tới. Ngô Bình mở thêm vài bình rượu, sau đó cùng ăn cơm với Từ Quý Phi.
Sau khi uống ba ly rượu, Ngô Bình cuối cùng cũng hỏi điều mà trong lòng mình luôn thắc mắc: “Anh Ba, tại sao Trác Khang lại phản bội?”
Từ Quý Phi uống cạn ly rượu, kể lại một câu chuyện xưa.
Mười lăm năm trước Trác Khang là một tên giang hồ, đắc tội với rất nhiều người đến nỗi bị kẻ thù của mình truy sát khắp ba con phố và bị thương rất nặng.
Khi thấy Trác Khang sắp bị đám kẻ thù kia giết đến nơi thì Từ Quý Phi xuất hiện, đánh bại những kẻ kia và chữa khỏi vết thương cho Trác Khang.
Trác Khang cảm ơn cứu mạng, sau khi vết thương khỏi liền mặt dày cầu xin Từ Quý Phi dạy mình kungfu.
Từ Quý Phi ban đầu không đồng ý, nhưng Trác Khang quỳ trước cửa nhà ông ấy suốt ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư, Từ Quý Phi đành thở dài nhận Trác Khang làm đồ đệ.
Nhưng tư chất của Trác Khang rất bình thường, đi theo Từ Quý Phi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ tu luyện được tới cảnh giới Khí.
Thế nhưng Trác Khang lại có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhờ có sự trợ giúp của Từ Quý Phi mà dần dần trở thành vua của thế giới ngầm ở Vân Kinh.
Số lượng người Trác Khang kết giao ngày càng nhiều và ông ta bắt đầu tự xây dựng thế lực riêng của mình.
Sau này Trác Khang còn bái một Võ Vương làm bố nuôi, đồng thời kết giao với nhiều cao thủ trên giang hồ khác.
Sau này khi Phùng Tiểu Thanh xuất hiện, Trác Khang cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp nên ông ta đã âm thầm tìm tới gia tộc Đệ Nhất. Ông ta muốn mượn thế lực của Gia Tộc này để đuổi Từ Quý Phi ra khỏi Vân Kinh, giữ lấy vị trí của mình.
Từ Quý Phi bắt buộc phải duy trì trật tự thế giới ngầm ở Vân Kinh bởi Từ Thúc Khiêm đang làm thị trưởng Vân Kinh. Quan trọng hơn nữa là ở đây có một nguồn lợi khổng lồ.
Vì lẽ đó, sư đồ ngày xưa giờ đã trở mặt thành thù rồi đi đến tận ngày hôm nay.
Kể xong những việc này, Từ Quý Phi nói: “Sư đệ, chú là người nhà nên anh có gì nói đó. Hôm nay nếu như chúng ta thắng thì lợi nhuận từ Vân Kinh một nửa sẽ là của chú”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba, phần lợi ích này em không thể nhận”.
Từ Quý Phi xua tay: “Không, chú nhất định phải nhận. Chú là Nhân Tiên, có danh nghĩa của chú thì Phùng Tiểu Thanh mới có thể đứng vững. Hơn nữa, số tài sản mà Trác Khang đang nắm giữ, chú cũng có thể nhận một nửa”.
Nghe Từ Quý Phi nói vậy, Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba, anh cho em một miếng bánh lớn như vậy khiến em không biết phải làm thế nào”.
Chương 563: Đệ Nhất Võ Thần
C539:
Từ Quý Phi nghiêm mặt đáp: “Chú đường đường là Nhân Tiên, người khác có đem tài sản dâng cho chú thì chú nhận cũng là lẽ thường tình”.
Từ Quý Phi nói lời này không phải để bợ đỡ, thực sự với tu vi và tài năng y võ song toàn như Ngô Bình thì hiện tại có vô số người muốn kết giao với anh. Thậm chí, có kẻ hận một nỗi không thể đem toàn bộ gia tài hai tay dâng lên cho anh.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em và Trác Khang có hợp tác với nhau dự án vịnh Bạch Long. Thế này đi, em chỉ cần cổ phần của ông ta trong dự án vịnh Bạch Long, còn lại thì sẽ thuộc về anh Ba”.
Dự án vịnh Bạch Long đã được đầu tư vào khoảng bốn mươi tỷ tệ. Ban đầu Trác Khang đổ vào đó mười lăm tỷ tệ, tương đương 37,5% cổ phần. Ngô Bình đầu tư mười tỷ, tương đương 25% cổ phần.
Hiện giờ giá thị trường của dự án vịnh Bạch Long đã lên tới hơn một trăm sáu mươi tỷ tệ. Trác khang Trong Tay đang có số cổ phần trị giá ít nhất là sáu mươi tỷ tệ.
Ngô Bình muốn lấy số cổ phần trong dự án vịnh Bạch Long đó là bởi số tiền này khá trong sạch còn những tài sản khác của Trác Khang lai lịch vô cùng bất minh.
Cộng thêm số cổ phần của Trác Khang thì Ngô Bình sẽ nắm trong tay khoảng 60% cổ phần của dự án vịnh Bạch Long, giá trị thị trường lên tới hơn một trăm tỷ tệ.
Từ Quý Phi đáp: “Vậy cứ làm như chú nói. Anh sẽ đem lợi nhuận từ dự án vịnh Bạch Long giao cho chú”.
Sau đó ông ấy mỉm cười nói tiếp: “Ngoài ra, mỗi năm anh cũng sẽ chia thêm hoa hồng cho chú”.
Ngô Bình cũng không khách sáo nữa mà đáp: “Vậy em sẽ nghe theo anh Ba”.
Dừng lại một lát, anh nói tiếp: “Đêm nay, em sẽ giao đấu với Võ Thần của dòng họ Đệ Nhất. Gần ra trận phải rèn lại gươm nên giờ em sẽ đi luyện công một lát”.
Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài sân, bắt đầu luyện Thiên Tinh Sát Quyền. Thiên Tinh Sát Quyền này có uy lực vô cùng lớn, nhưng buộc phải mượn lực Thiên Tinh mới có thể khai triển.
Thiên Tinh Sát Quyền có tổng 5 thế là Tinh Huy, Tinh Kích, Tinh Tịch, Tinh Lạc và Tinh Nguyên. Ở mỗi thế, lực Thiên Tinh sẽ phát huy ra những mức độ sức mạnh khác nhau.
Lúc này Ngô Bình đang tu luyện thế đầu tiên là Tinh Huy. Có lực Thiên Tinh và và Luyện Hình Đại Thành trợ giúp nên thế thứ nhất cũng không khó, chỉ nửa tiếng là đã luyện thành.
Sau đó Ngô Bình tiếp tục luyện thế thứ hai là Tinh Kích. Thế này có uy lực lớn gấp đôi thế thứ nhất, tuy nhiên độ khó đương nhiên cũng cao hơn. Phải mất đến hơn 1 tiếng đồng hồ Ngô Bình mới luyện được thành công.
Đến khi luyện sang thế thứ ba thì anh cảm thấy lực Thiên Tinh đã không còn nghe theo ý mình điều khiển nên quyết định bỏ dở luôn, chuyển sang luyện nhóm động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật.
Nhóm động tác này của Đoàn Thể Thuật anh đã tập được ba động tác đầu, hiện giờ anh sẽ mượn Luyện Hình Đại Thành để một mạch tập hết năm động tác đằng sau.
Từ Quý Phi đứng bên cạnh nhìn Ngô Bình luyện công mà mắt chữ o miệng chữ a. Động tác của Ngô Bình, ông ấy chỉ tập phỏng theo một chút mà cảm thấy toàn cơ thể vô cùng khó chịu, kinh mạch như muốn đứt ra.
Vậy mà Ngô Bình lại tập được một cách trôi chảy như vậy. Sau khi tập xong cả tám động tác của nhóm Đoàn Thể Thuật này thì anh cảm thấy có một nguồn sức mạnh huyền diệu đang âm thầm đi vào cơ thể mình.
Ngô Bình luyện Thiên Tinh Sát Quyền và Đoàn Thể Thuật đến tận khi trời tối. Sau cùng, anh ngồi thiền nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ.
Đến khi sắp tới giờ hẹn, Ngô Bình mở mắt, nói: “Anh Ba, chúng ta đi thôi”.
Từ Quý Phi gật đầu, lúc này ông ấy vô cùng tự tin vào khả năng của Ngô Bình.
Đường Tử Di thì ngược lại vô cùng lo lắng, nói: “Chồng à, anh nhất định phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình cười đáp: “Tử Di, em ở nhà đợi anh, anh sẽ về sớm thôi”.
Hai người họ lên xe, đi về phía một địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng ở Vân Kinh là Tử Kim Đài.
Tử Kim Đài là một đài ngắm cảnh trên đỉnh núi Tử Kim. Bình thường ở đây có rất nhiều khách du lịch nhưng tối nay nơi này lại vô cùng yên tĩnh, không có lấy một mống khách du lịch.
Từ Quý Phi và Ngô Bình đi theo bậc đá từ chân núi lên, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh.
Lúc này trên đỉnh núi Tử Kim cao hàng nghìn mét so với mặt đất đã có mười mấy người đang đứng, trong số đó có hai người Ngô Bình quen biết là Trác Khang và Đệ Nhất Anh Kì.
Đệ Nhất Anh Kì nhìn thấy Ngô Bình tới thì ánh mắt hiện lên đầy vẻ thù hằn.
Anh ta cười lạnh nhìn Ngô bình như thể đang nhìn một người đã chết.
Trác Khang đang khom lưng uốn gối, nhìn thấy Ngô Bình tới thì không hề ngạc nhiên. Ông ta cao giọng nói: "Chú em, cậu không liên quan đến việc này, tôi mong cậu sẽ không nhúng tay vào".
Ngô Bình lạnh lùng nhìn Trác Khang, đáp: "Trác Khang, tôi đã nói rồi, gọi tôi là ''cậu chủ Ngô" đi".
Trác Khang hơi ngượng, đáp: "Sao phải làm đến nước này chứ? Một Võ Vương như cậu đứng trước mặt Võ Thần thì vốn chẳng là gì".
Nói rồi, ông ta né sang một bên. Sau lưng ông ta là một người đàn ông không thể đoán được tuổi tác. Người đó mặc một bộ đồ luyện võ màu xanh lam, đi giày vải, tóc khá dài xoã xuống vai.
Gương mặt người này hơi gầy, mắt tam giác, lông mày mỏng, cao chừng một mét tám mươi lăm. Khí tức toả ra từ người này rất mạnh, ông ta đứng đó sừng sững, vững chãi như một ngọn núi.
Người đàn ông nhìn về phía Ngô Bình, hỏi: "Cậu chính là Ngô Bình? Cậu là người đánh Anh Kì?"
Ngô Bình: "Là tôi. Hôm nay tôi tới, thứ nhất là để ra mặt cho anh Ba tôi. Thứ hai là để được thử sức với Võ Thần, mong ông không làm tôi thất vọng".
Người đàn ông cười lớn, đáp: "Hay lắm! Một hậu bối có tu vi kém tôi mà lại có dã tâm lớn đến vậy, tôi thấy rất thú vị. Cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu. Nếu thua thì cậu sẽ phải phục vụ cho gia tộc Đệ Nhất mãi mãi".
Ngô Bình: "Tôi cũng vậy. Tôi cũng sẽ không giết ông. Nếu ông thua thì phải làm thuộc hạ cho tôi, gọi tôi là chủ nhân".
Đệ Nhất Võ Thần hừ một cái rồi đáp: "Được! Chúng ta đặt cược như vậy đi!"
Đệ Nhất Anh Kì lớn tiếng nói: "Ông Bảy, giết hắn đi!"
Đệ Nhất Võ Thần không thèm đếm xỉa đến lời anh ta mà bước lên phía trước vài bước.
Ngô Bình cũng bước lên vài bước, Quyền Ý của hai người đối chọi nhau, khiến cả hai bên đều kinh ngạc. Đệ Nhất Võ Thần kinh ngạc bởi không ngờ Ngô Bình lại có Quyền Ý mạnh mẽ đến vậy. Ngô Bình cũng không ngờ Đệ Nhất Võ Thần cũng luyện được Quyền Ý, lại còn là Quyền Ý Tiểu Thành.
Đệ Nhất Võ Thần hít sâu một hơi, nói: "Tôi bế quan lâu như vậy chính là để luyện Quyền Ý. Thật không ngờ vừa xuất quan đã gặp cậu. Được lắm! Đánh bại được cậu, tôi sẽ lên tới Quyền Ý Đại Thành!"
Ngô Bình đáp: "Trong thiên hạ này người có được Quyền Ý không nhiều, ông xứng đáng là đối thủ của tôi. Đánh bại ông, có thể cũng khiến Quyền Ý của tôi thăng cấp".
Hai người nói dứt lời liền bước về phía đối phương. Một bước rồi hai bước, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn ba bước mới dừng laị.
Ngô Bình xuất quyền trước, Đệ Nhất Võ Thần cũng xuất quyền chặn đòn tấn công của anh. Kỳ lạ ở chỗ, tốc độ đánh của họ đều cực kỳ chậm, cứ như hai cụ già đang luyện Thái Cực Quyền vậy.
Đệ Nhất Anh Kì thấy rất kỳ lạ, anh ta hỏi người bên cạnh: "Ông Bảy bị sao vậy? Sao lại xuất quyền chậm thế? Nếu đánh nhanh hơn thì đã trúng rồi".
Người bên cạnh anh ta là một ông cụ. Ông cụ này đáp: "Cậu không hiểu, họ đã dùng hết sức rồi!"
Lúc này, trên cành cây tùng cổ thụ trên đỉnh núi, một vài chú chim giật mình bay đi, một đoạn cành thông nhỏ rơi xuống. Nhưng khi cành thông rơi xuống cách đỉnh đầu hai người họ chừng năm mét thì đột nhiên nổ bùm một cái. Cành cây ban nãy nát vụn thành bột, mùi gỗ tùng thơm nhẹ toả ra khắp không trung và lưu lại một lúc lâu.
Từ Quý Phi kinh ngạc nhận ra trong phạm vi năm mét xung quanh hai người họ đã hình thành một trường lực đáng sợ, không ai có thể đến gần. Nếu không chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí mất mạng!
Quả thực vậy, cuộc giao đấu giữa hai người họ không còn là xuất chiêu thông thường mà là cuộc so kè nội lực hùng mạnh giữa hai bên. Xung quanh họ đã hình thành nên một trường lực. Bên trong trường lực này, mỗi chiêu thức đều có uy lực dời non lấp bể, vô cùng đáng sợ!
Chương 564: Thủ đoạn của ông Hoa
Cuộc tỷ võ của hai người họ trong mắt người ngoài mà nói thì không phải một trận chiến kịch tính. Thế nhưng, những người xung quanh vẫn nín thở quan sát từng cử động của hai người họ.
Trong trường lực, Ngô Bình cười lạnh nói: “Hóa ra Đệ Nhất Võ Thần trong truyền thuyết cũng chỉ có như vậy!”
Đệ Nhất Võ Thần: “Thần Khiếu của cậu còn chưa được khai mở, cậu không thể nào là đối thủ của tôi!”
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ là một cái Thần Khiếu mà thôi, ông vẫn còn quá yếu”.
Nói rồi, Ngô Bình đột nhiên ngưng tụ Quyền Ý. Từ lòng bàn tay anh phóng ra một vệt sáng vàng trông như sao băng. Vệt sáng này lao về phía Đệ Nhất Võ Thần. Đệ Nhất Võ Thần nhận ra chiêu thức này không hề tầm thường nên cẩn trọng lùi ngay về phía sau.
Nhưng đúng lúc này Ngô Bình thi triển Quỷ Thần Bộ, áp sát Đệ Nhất Võ Thần, chặn đường lui của ông ta.
Quyền đó vẫn nhằm hướng Đệ Nhất Võ Thần mà lao tới khiến ông ta không thể nào tránh kịp, đành tìm cách đỡ đòn.
Đệ Nhất Võ Thần thét lên một tiếng, sau đó tiếp chưởng của Ngô Bình. Chưởng của hai người chạm nhau, chỉ nghe 1 tiếng “đoàng” vô cùng lớn. Ngô Bình đứng yên tại chỗ còn Đệ Nhất Võ Thần đã bị anh đánh lui.
Chưởng Ngô Bình vừa thi triển chính là Thiên Tinh Sát Quyền thức thứ nhất: Tinh Huy. Sức mạnh kinh hoàng của lực Thiên Tinh ở trong cơ thể Ngô Bình tấn công khiến Đệ Nhất Võ Thần tạm thời mất đi sức chiến đấu, toàn thân tê dại, thậm chí đến ý thức còn mơ hồ.
Nhưng Ngô Bình không nhân cơ hội này để tiếp tục tấn công ông ta mà thu quyền lại, mặt không cảm xúc nhìn Đệ Nhất Võ Thần.
Khoảng nửa phút sau, Đệ Nhất Võ thần mới hồi phục lại ý thức. ông ta thở dài nói: “Tôi thua rồi!”
Ban nãy nếu như Ngô Bình tiếp tục thừa thế tấn công thì hiện giờ ông ta đã chết rồi.
Ngô bình: “Tôi còn chưa dùng toàn bộ sức mạnh. Nếu không thì ông đã bại từ lâu rồi”.
Lời này không phải khoác lác. Hai tay anh có sức mạnh nâng được hàng vạn cân, một khi sử dụng hết sức mạnh thì Đệ Nhất Võ Thần chỉ một chiêu là gục.
Đệ Nhất Võ Thần sững người vài giây, sau đó ông ta đột nhiên quỳ xuống đất, nói: “Đệ Nhất Đức Nhân tham kiến chủ nhân!”
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Đứng dậy đi”.
Đệ Nhất Đức Nhân đứng dậy, tay buông thõng đứng sang bên cạnh.
Trác Khang lúc này mặt xám ngoét, ông ta vội vã đi tới trước mặt Từ Quý Phi rồi quỳ xuống, nước mắt tuôn như mưa, nhỏ tiếng nói gì đó.
Chuyện của hai sư đồ họ Ngô Bình cũng không tiện tham gia nên anh gọi Đệ Nhất Đức Nhân ra một chỗ, hỏi: “Nghe nói ông đã biến mất mấy chục năm. những năm nay ông đi đâu vậy?”
Đệ Nhất Đức Nhân: “Thưa chủ nhân, gia tộc Đệ Nhất phát hiện ra một hang động cổ, ba người chúng tôi đều ở trong đó tu luyện”.
Ngô Bình không có hứng thú với chuyện của dòng họ này, anh nói: “Chuyện của Trác Khang gia tộc Đệ Nhất các ông đừng tham gia nữa. Mặc dù ông coi tôi là chủ nhân nhưng tôi sẽ không hạn chế tự do của ông, nếu như không có chuyện gì cần tôi cũng sẽ không đi tìm ông”.
Đệ Nhất Đức Nhân mừng rỡ đáp: “Cảm ơn chủ nhân”.
Trên mặt Đệ Nhất Anh Kì là sự sững sở không thể tưởng tượng nổi. Anh ta gọi với theo: “Ông Bảy, tại sao ông lại quỳ trước mặt hắn? Mau đánh chết hắn đi chứ!”
Đệ Nhất Đức Nhân mặt đanh lại, khẽ phất tay một cái, Đệ Nhất Anh Kì Bay lên không trung, thổ huyết,.sau đó anh ta rơi xuống đất ngất xỉu.
“Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội của nó”, Đệ Nhất Đức Nhân nói nhỏ.
Ngô Bình: “Tôi không tính toán với anh ta, sau này nếu ông gặp phải phiền phức gì có thể tới tìm tôi. Được rồi, giờ các người có thể đi”.
Đệ Nhất Đức Nhân vái Ngô bình một cái, sau đó đưa người của gia tộc Đệ Nhất nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc này trên Tử Kim Đài rộng lớn chỉ còn lại Từ Quý Phi, Ngô Bình và Trác Khang.
Trác Khang vẫn quỳ trên mặt đất. trên gương mặt Từ Quý Phi không thể nhận ra đang buồn hay đang vui. Sau đó, ông ấy vỗ mạnh một cái lên đỉnh đầu Trác Khang. Trác Khang rùng mình một cái sau đó bắt đầu run rẩy.
Ngô Bình biết Từ Quý Phi đã phế tu vi của Trác Khang. Bây giờ Trác Khang đã trở thành một người bình thường không có tu vi.
Trác Khang lão đảo đứng dậy hành lễ Với Ngô Bình, sau đó chân nam đá chân chiêu đi xuống núi.
Ngô Bình: “Trác Khang đồng ý cho anh Ba phế tu vi sao?”
Từ Quý Phi đáp: “Không còn lựa chọn nào khác, trong vòng ba ngày Trác Khang sẽ đem toàn bộ tài sản đứng tên mình giao cho chú. Anh sẽ cho Trác Khang một khoản tiền dưỡng già để sống nốt phần đời còn lại trong giàu sang đủ đầy”.
Ngô Bình thở dài nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, đáng ra Trác Khang không nên chọn đi con đường này”.
Từ Quý Phi đáp: “Thực ra anh có dự định khác dành cho Trác Khang, Chỉ tiếc là Trác Khang không đủ bình tĩnh để chờ đến lúc đó”.
Ngô Bình tò mò hỏi: "Anh Ba định sắp xếp gì cho Trác Khang vậy?”
Từ Quý Phi: “Vốn anh định để Trác Khang hợp tác với chú để chú giúp Trác khang tẩy trắng quá khứ, sau này kế nhiệm anh”.
Ngô Bình trầm mặc. Quả thực, nếu anh đồng ý giúp Trác Khang thì ông ta sẽ dễ dàng phát tài. Dự án vịnh Bạch Long kia đã chứng minh điều đó.
Từ Quý Phi nói tiếp: “Em trai, anh vẫn phải theo sát phía Trác Khang nên xin cáo từ trước”.
Sau khi tiễn Từ Quý Phi đi khỏi đó, Ngô Bình quay lại biệt thự vịnh Bạch Long.
Đường Tử Di vẫn đang lo lắng chờ đợi. Thấy anh an toàn trở về cô mới thở phào nhẹ nhõm, lao tới ôm chặt lấy anh.
Ngô Bình khẽ vuốt tóc cô, nói: “Không phải anh đã không sao rồi sao?”
“Anh đánh bại Đệ Nhất Võ Thần rồi sao?”, cô hỏi.
Ngô Bình: “Đệ Nhất Võ Thần cũng chỉ đến vậy. Nếu không phải đã luyện Quyền Ý từ trước thì ông ta không chịu nổi mười đòn”.
Đường Tử Di trong lòng vô cùng hãnh diện. Người đàn ông lọt vào mắt xanh của cô quả thực không khiến cô thất vọng!
Đúng lúc này, Ngô Bình nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tôi nói, cậu không nhìn thấy tôi phải không?”
Ngô Bình ngẩn người, sau đó nhìn thấy ông Hoa. Ông Hoa sang đậu trên chiếc đèn nhìn về phía Ngô Bình bằng ánh mắt đùa cợt.
“Ông Hoa, sao lại tới đây?”, Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Ông Hoa: “Tôi đi tới Địa Tiên Giới một chuyến. Không ngoài dự đoán, nhà họ Huy sắp xong đời rồi. Cậu chuẩn bị sắp xếp đi Thạch Thành với tôi một chuyến”.
Ngô Bình: “Đi Thạch Thành làm gì vậy?”
Ông Hoa: “Căn cứ nhà họ Huy là ở đó. Ngày kia, mấy thế lực lớn sẽ liên thủ để huỷ diệt nhà họ Huy, cướp tài sản của họ. Đến lúc đó, cậu sẽ thay mặt tôi tham gia hành động “.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Tôi tham gia á?”
Ông Hoa: “Đương nhiên. Việc này rất có ích đối với việc nắm giữ tỉnh K sau này của cậu”.
Ngô Bình nhìn ông Hoa hỏi: “Tại sao tôi lại phải lên nắm quyền ở tỉnh K chứ?”
Ông Hoa: “Nhà họ Huy muốn xây dựng căn cứ ở cõi trần. Ba mươi năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, gia tộc này có rất nhiều tài lực. Những gia sản này lẽ nào cậu không muốn?"
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Vậy lẽ nào những thế lực tham gia cùng chúng ta không muốn?”
Ông Hoa: “Bọn họ không muốn”.
Ngô Bình: “Có lẽ nhà họ Huy kiểm soát tài sản của họ thông qua một đại lý. Nếu tôi muốn lấy được gia sản của họ thì phải kiểm soát được người nhà họ Huy”.
Ông Hoa: “Không sai, cho nên tôi đã giúp cậu tìm ra cách. Cậu có thể chọn một kẻ làm con rối của cậu, sau đó thông qua kẻ đó kiểm soát tài lực của nhà họ Huy ở tỉnh K”.
Ngô Bình: “Nhà họ Huy này gia sản có bao nhiêu?”
Ông Hoa: “Vẫn chưa biết chính xác, đợi khi tấn công vào đó sẽ biết thôi”.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Những người kia biết thân phận của ông sao? Họ căn cứ vào đâu mà muốn hợp tác cùng ông?”
Ông Hoa đáp: “Mấy năm nay không phải tôi chỉ ngồi chơi xơi nước đâu. Ở Địa Tiên Giới có người của tôi. Tình hình cụ thể sau này tôi nói với cậu”.
Ngô Bình nhún vai đáp: “Được, tôi không hỏi nữa”.
Ông Hoa đột nhiên vỗ cánh bay lên: “Tôi đi làm chút việc, sáng sớm ngày kia sẽ tới tìm cậu. Người trẻ nên sinh hoạt điều độ, không nên quá phóng túng, nếu không sẽ đau nhức toàn thân đấy”.
Nói rồi ông Hoa bay đi. Đường Tử Di đỏ mặt, nói: “Chồng à, con vẹt này thông minh thật đấy. Là vẹt anh nuôi sao?”
Ngô Bình: “Không phải vẹt thật đâu, đó là một Địa Tiên đấy”.
Đường Tử Di kinh ngạc. Địa Tiên?
Lúc này đã là hai giờ sáng, quả đào đã chín. Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi canh bên cây đào chờ quả đào chín.
Ngô Bình hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy để ở bên Đường Tử Di. Đường Tử Di rất vui, hai người lại dính lấy nhau mãi không dứt.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên cây đào tiên, bên ngoài lớp vỏ của quả đào to cỡ nắm đấm đã chuyển sang màu hồng đậm và toả ra hương thơm rất dễ chịu.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Đào tiên chín rồi!”
Chương 565: Luân hồi đại kiếp
Anh rón rén hái xuống một trái đào, bổ thành miếng rồi đích thân đút cho Đường Tử Di.
Đường Tử Di ăn một miếng đào ngọt như tan ngay trong miệng. Sau đó có một nguồn năng lượng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái từ dạ dày tản ra khắp cơ thể.
Ăn xong một quả đào tiên, Đường Tử Di như thể bị say, cô vùi vào lòng Ngô Bình ngủ ngon lành.
Ngô Bình mỉm cười bế cô lên giường, thơm một cái lên má cô rồi đi hái nốt những trái đào đã chín, bọc vào trong giấy mềm rồi cho vào không gian trữ đồ của chiếc nhẫn.
Sau đó, anh bắt xe đến nhà hàng Hoàng Tân ăn cơm rồi đi tới biệt thự Thái Khang. Hiện giờ anh đã cho thuê biệt thự Thái Khang nhưng thỉnh thoảng vẫn phải qua xem xét.
Khi anh đến biệt thự Thái Khang thì nhìn thấy Hạ Minh Ngọc đang ở trong vườn hoa còn Hạ Ninh thì đang chơi đùa với một chú mèo trong sân.
Hạ Minh Ngọc nhìn thấy Ngô Bình thì sững người lại, sau đó vô cùng mừng rỡ, nói: “Tiểu Ngô, cuối cùng cháu cũng xuất hiện rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Cô à, thời gian này ở đây cô đã quen chưa?”
Hạ Minh Ngọc cười đáp: “Quen rồi, môi trường ở đây vô cùng tốt. Cô và Tiểu Ninh đều rất thích”.
Hạ Ninh cũng ôm con mèo đi tới, hỏi: “Anh tới để hỏi tôi chuyện giúp anh làm thủ tục thực tập ở bệnh viện sao?”
Ngô Bình giật mình nhớ ra, đáp: “Đúng vậy, cô đã hỏi giúp tôi chưa?”
Hạ Ninh: “Tôi đã tìm viện trưởng hỏi rồi, anh có thể tới bất cứ lúc nào. Hiện giờ anh có thể làm một thực tập sinh dưới trướng tôi”.
Ngô Bình mỉm cười, anh thực sự cần một số kinh nghiệm thực hành y khoa để hoàn thiện khả năng chữa bệnh của mình.
“Được, đợi tôi có thời gian sẽ đến bệnh viện tìm cô”.
Bệnh viện mà Hạ Ninh đang làm việc là bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh. Đây là một hệ thống bệnh viện nổi danh toàn quốc, về mọi mặt có thể xếp thứ năm. Ở đây có phòng nghiên cứu đạt tiêu chuẩn quốc tế. Có thể làm thực tập sinh ở đây đối với kỹ thuật y khoa của Ngô Bình rất có lợi.
Ngoài ra, Ngô Bình làm vậy còn do có nguyên nhân khác. Hiện giờ anh đang ở giai đoạn khai mở Linh Khiếu. Theo ghi chép của người đi trước, khi mở ra Linh Khiếu thứ ba và Linh Khiếu thứ sáu thì sẽ bị đổ bệnh, gọi là “thoái bệnh”. Đến lúc đó cơ thể sẽ vô cùng yếu ớt, thậm chí còn yếu hơn cả người bình thường.
Lần thoái bệnh đầu tiên gọi là tiểu thoái bệnh. Tiểu thoái bệnh là một cơn bệnh nặng nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Còn lần thứ hai gọi là đại thoái bệnh, có thể dẫn đến mất mạng, quá trình này vô cùng nguy hiểm.
Tiểu thoái bệnh thì thường chục ngày nửa tháng, nếu dài thì là nhiều tháng hoặc nửa năm. Ngô Bình tự tin mình sẽ nhanh chóng mở được Linh Khiếu thứ ba, đến lúc đó anh sẽ rơi vào tình trạng thoái bệnh. Thứ nhất không thể hành tẩu giang hồ, thứ hai không thể tu luyện, vậy lúc đó anh có thể đến bệnh viện thực tập, nhân cơ hội này nghiên cứu kỹ hơn về kỹ thuật y khoa.
Họ nói chuyện vài câu thì Hạ Minh Ngọc mời anh vào nhà, sau đó Hạ Minh Ngọc nhanh chóng đi lên tầng hai tránh mặt.
Là một cô gái thẳng nhưng Hạ Ninh hoàn toàn không hiểu ý đồ của mẹ mình. Đột nhiên cô ấy nói nhỏ: “Ngô Bình, chúng ta là bạn bè. Tôi có chuyện này muốn thỉnh giáo anh”.
Thấy dáng vẻ cẩn trọng của Hạ Ninh, Ngô Bình không khỏi tò mò: “Là chuyện gì vậy?”
Hạ Ninh đáp: “Ở bệnh viện có một người đàn ông đang theo đuổi tôi”.
Ngô Bình bật cười: “Có người theo đuổi là chuyện tốt mà”.
Hạ Ninh khẽ thở dài: “Hình như tôi bị thiếu năng lực giao tiếp của phái nữ. Hiện giờ anh ta đang theo đuổi tôi nhưng chỉ mấy ngày nữa là sẽ từ bỏ”.
Hạ Ninh rất xinh đẹp, kỹ năng chuyên ngành cũng tốt, đã từng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến cuối cùng đám đàn ông kia đều bỏ cuộc. Cho nên, hiện giờ cô ấy không khỏi lo lắng người này cũng sẽ chạy mất dép.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Cô mà cũng sợ không có người theo đuổi sao?”
Hạ Ninh vẻ mặt hoang mang đáp: “Hình như tôi không thích đàn ông”.
Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Vậy cô thích phụ nữ sao?”
Hạ Ninh lườm anh một cái, đáp: “Phụ nữ thì càng phiền hơn nữa, còn không cả bằng đàn ông”.
Ngô Bình bắt đầu thấy thú vị, anh hỏi: “Cô không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, vậy cô thích cái gì?”
Hạ Ninh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh nói xem nam nữ ở bên cạnh nhau có ý nghĩa gì?“
Ngô Bình bị hỏi câu này thì ngẩn người ra. anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có thể khi ở bên nhau thì cảm thấy rất vui vẻ, sau này còn sinh con đẻ cái bồi dưỡng thế hệ mai sau”.
Hạ Ninh nhún vai đáp: “Tôi thì không cho rằng như vậy. Nếu như để sinh ra con cháu đời sau thì chỉ cần sinh con là được rồi, cần gì phải ở bên nhau? Còn về vui vẻ thì tôi hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ”.
Ngô Bình cạn lời, cô gái này hình như đầu óc hơi có vấn đề.
Hạ Ninh khẽ thở dài nói: “Tôi thực sự không muốn yêu đương, cũng không muốn có bạn trai”.
Ngô Bình đáp: “Nếu không thích thì không cần miễn cưỡng, cứ từ chối thôi”.
Hạ Ninh sáng mắt lên: “Anh cũng cho rằng nên làm vậy sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi tôn trọng quyết định của cô”.
Hạ Ninh rất vui vẻ đáp: “Rất tốt, sau này chúng ta có thể sinh con”.
Phụt!
Ngô Bình phun hết chỗ nước trà trong miệng ra, trợn tròn mắt hỏi: “Sinh con?”
Hạ Ninh mặt nghiêm túc, gật đầu: “Đúng vậy, tôi và anh đều là người rất tài giỏi, thế giới quan lại giống nhau. Nếu hai chúng ta sinh con thì chắc chắn đứa bé sẽ rất tài giỏi”.
“Có phải não cô bị úng nước rồi không?”, Ngô Bình gõ đầu Hạ Ninh: “Sao có thể tùy tiện sinh con như vậy chứ?”
Hạ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao không thể tùy tiện sinh con? Không phải sứ mệnh của loài người là tạo ra thế hệ sau hay sao?”
Ngô Bình không biết phải trả lời thế nào, anh lắc đầu đáp: “Hạ Ninh, cô là phụ nữ, phải biết tự trọng”.
Hạ Ninh hừ một cái rồi đáp: “Tôi còn chưa từng ngủ với đàn ông. Đây gọi là không tự trọng sao?”
Ngô Bình cảm thấy Hạ Ninh đầu óc có chút không bình thường nên không kìm được mà mở mắt thấu thị để nhìn xem trong não cô ấy có thực sự có chỗ nào khiếm khuyết hay không.
Ai ngờ vừa nhìn vào bên trong thì anh phát hiện ra trong não bộ của cô ấy có ánh sáng màu vàng và một hình nhân nhỏ đang ngủ say. Hình nhân nhỏ này là phiên bản thu nhỏ của Hạ Ninh, giống cô ấy như đúc. Nó đang nhắm mắt giống như một bào thai nằm trong quầng sáng màu vàng trông vô cùng an tĩnh.
“Luân hồi đại kiếp!”, Ngô Bình giật mình đứng bật dậy, kinh ngạc thốt ra bốn chữ.
Hạ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Cái gì mà luân hồi đại kiếp?”
Ngô Bình lại ngồi xuống nói: “Không có gì, Hạ Ninh. Lát nữa tôi đưa cô ra ngoài chơi nhé”.
Hạ Ninh mình cười đáp: “Được, hôm nay tôi được nghỉ nên có rất nhiều thời gian”.
Ngô Bình liền kéo tay cô cùng đi ra khỏi nhà. Lúc này Hạ Minh Ngọc đang “mai phục” trên tầng hai nhìn thấy cảnh này thì không khỏi toét miệng cười. Xem ra đứa con gái ế kinh niên này sắp tống được đi rồi.
Ngô Bình lái xe đưa Hạ Ninh đến khu vui chơi giải trí, sau đó cùng cô chơi rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Hạ Ninh đều cực kỳ bình tĩnh, không có chút mảy may sợ hãi.
“Xem ra suy đoán của mình không sai rồi”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Luân hồi đại kiếp là kiếp nạn mà Địa Tiên cấp sáu phải trải qua. Trong kiếp nạn này, cả cơ thể và ý thức của Địa Tiên đều rơi vào vòng luân hồi. Trong quá trình luân hồi sẽ có rất nhiều nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, hoặc có thể mất toàn bộ tu vi.
Nhưng một khi thành công vượt qua kiếp nạn thì sẽ trở thành Địa Tiên cấp bảy, chính là Địa Tiên cấp cao nhất. Hạ Ninh kiếp trước chính là một Địa Tiên cấp sáu.
Địa Tiên cấp sáu còn gọi là cảnh giới Trường Sinh. Đến được cảnh giới này, có thể coi như trường sinh bất lão, trở thành lão tổ tông trong giới Địa Tiên.
Địa Tiên cảnh giới Trường Sinh thường có hiểu biết cao thâm, trí khôn vượt bậc và có tu vi vượt xa, hoàn toàn áp đảo tất cả các Địa Tiên cấp dưới.
Lúc này Ngô Bình mới hỏi: “Từ nhỏ đến lớn từng có ai cực kỳ đặc biệt quan tâm, đặc biệt tốt với cô chưa?”
Hạ Ninh chớp chớp mắt, nói: “Đặc biệt tốt với tôi sao? Hình như là có, trước khi tôi được năm tuổi, cô chú Chu hàng xóm cực kỳ tốt với tôi. Nhưng sau này, họ đã chuyển đi nơi khác. Từ đó tôi không gặp lại họ nữa”.
Ngô Bình thở dài, thì ra người bảo vệ của Hạ Ninh đã chết rồi. Theo như anh được biết, trước khi rơi vào luân hồi thì Địa Tiên cấp sáu sẽ sắp xếp trước một vài người bảo vệ mình. Thế nhưng theo như quan sát của anh thì xung quanh Hạ Ninh không có người bảo vệ. Như vậy chỉ có thể có một khả năng, chính là người bảo vệ của cô ấy đã chết rồi