Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1661: Thánh Hoàng tử

Ngô Bình: “Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ mọi người vẫn thuộc người dưới trướng của Tam Hoàng Lão”.

Nói rồi anh nhìn Kim Hải trong đó hỏi: “Anh là đệ tử chân truyền của Thiên Hư Môn?”

Kim Hải nói: “Phải nhưng bắt đầu từ giờ tôi không còn liên quan gì đến Thiên Hư Môn nữa”.

Ngô Bình: “Nói đi, Thiên Hư Môn muốn làm gì?”

Kim Hải: “Thiên Hư Môn muốn lấy địa bàn của tôi làm bàn đạp để mở rộng thế lực đến đại lục Côn Luân”.

Ngô Bình: “Nếu Thiên Hư Môn lại tìm đến ông, biết làm thế nào chứ?”

“Tôi biết”.

Kim Hải rất sáng suốt, hắn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời khi đối mặt sự cách biệt tuyệt đối.

Tam Hoàng Lão vô cùng ngạc nhiên, run giọng nói: “Hoàng tử điện hạ uy phong nhất thiên hạ, chúng tôi cực kỳ kính phục”, nói rồi mọi người đồng loạt quỳ xuống.

Ngô Bình: “Tam Hoàng Lão, ông phái người khống chế nước Kim Hải, sau đó đi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên với tôi”.

Ân Chính Minh: “Vâng”.

Nhiệm vụ đầu tiên sau khi trở thành hoàng tử là vào Hoàng Uyển để khảo hạch. Các hoàng tử trước nếu có thể vào Hoàng Uyển thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Ngô Bình không giống bọn họ, anh muốn xem thử anh ta có thể đạt đến cấp bậc nào.

Tam Hoàng Lão mời Ngô Bình đến trước Hoàng Uyển. Lối ra vào của Hoàng Uyển này là một cái tháp cổng rất cao, cổ kính, đã đứng sừng sững ở đây rất nhiều năm rồi.

Không chỉ có Tam Hoàng Lão mà cả mấy người Thất Hoàng Lão cũng đã đến trước, họ cũng rất tò mò về việc liệu vị thiên kiêu đã trở thành hoàng tử hoàn toàn nhờ vào tài năng của mình – Ngô Bình có thể hoàn thành ba nhiệm vụ chính hay không.

Ân Chính Minh nói: “Điện hạ, cửa này không phải ai cũng có thể vào được, nó sẽ sinh ra lực đẩy lùi, đã từng có rất nhiều hoàng tử không có tư cách bước vào cánh cửa này”.

Ngô Bình sải bước đi vào, cánh cửa phát ra tia sáng, cả người anh biến mất.

Ngay sau đó Ngô Bình bước vào một không giản đầy sương mù, chính giữa là một cái bục hình trụ, bên trên có khắc hoa văn.

Lúc này giọng nói quen thuộc đó lại vang lên: “Chào mừng cậu đến tham gia cuộc kiểm tra Hoàng tử”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Là ông sao?”

Giọng nói: “Là tôi, tôi ở khắp mọi nơi trong thành Thương Đế”.

Ngô Bình: “Ông là khí linh của thành Thương Đế?”

“Tôi vốn dĩ là Đế Sư của Đại Thương, chết trận trong lúc chinh chiến nhưng thần hồn vẫn không tan biến, bị Thiên Ất Đại Đế dung hợp vào thành Thương Đế, canh giữ ở đây rất lâu rồi”.

Ngô Bình: “Hóa ra là Đế Sư, rất vui được gặp. Tiếp theo tôi phải làm gì để được kiểm tra?”

Đế Sư: “Kiểm tra Hoàng tử khá đơn giản, cậu đứng trên bục tròn kia, đại trận phức tạp này sẽ tiến hành kiểm tra tổng hợp cho cậu, đồng thời đánh giá cấp bậc của cậu”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói cấp bậc ở đây có hai mươi bảy cấp và chín hạng?”

“Đúng thế”, Đế Sư nói: “Nếu có thể đạt đến hạng ba thì sẽ có thưởng”.

Ngô Bình bật cười: “Có phải đạt đến trên hạng một thì sẽ được thưởng nhiều hơn?”

Đế Sư: “Chưa từng có ai đạt được cấp bậc trên hạng một này, nếu cậu có thể làm được thì sẽ nhận được giải thưởng cao nhất, đó là được vận khí của Đại Thương hỗ trợ”.

Ngô Bình trợn mắt: “Đại Thương đã không còn nữa thì còn vận khí gì chứ?”

Đế sư: “Không đâu, mặc dù Đại Thương không còn nữa nhưng vận khí lúc lập nước cực kỳ mạnh. Vận khí đó thừa hưởng vận khí của Tiên Quốc, không thể xem thường đâu, nhưng tiếc là vận khí đó quá mạnh, người đời sau sẽ không thể tiếp nhận được.”

Ngô Bình: “Nói thế nghĩa là tiếp nhận vận khí còn có yêu cầu gì nữa sao?”

Đế Sư: “Đương nhiên, vận khí lớn này chỉ có anh hùng tuyệt thế mới có thể tiếp nhận, nếu không không thể chịu được, ngược lại sẽ bị vận khí phản phệ”.

Ngô Bình híp mắt: “Vận khí có thể phản phệ lại con người?”

Đế Sư: “Thật ra vận khí này không bao giờ biến mất, nó được lưu truyền có trật tự trong tộc người. Nói sâu xa hơn thì nó là vận khí của con người, nhưng ở những thời kỳ khác nhau, còn phụ thuộc vào cơ thể của cường giả loài người khác nhau”.

Ngô Bình: “Nói thế thì ban đầu Thiên Ất Đại Đế đã có được nó?”

Đế Sư: “Đúng thế, nhưng sau khi Thiên Ất chết, nó không thể được những người Đại Thương khác hấp thụ, thế là bị phong ấn”.

“Vận khí thế gian chỉ có một thế này thôi?”

Đế Sư: “Khí vận tương tự như thế có tất cả chín cái, nó chỉ là một trong số đó”.

Ngô Bình đã không đợi được nữa: “Còn chờ gì nữa, bắt đầu đi”.

Anh đứng trên cột hình trọn, đại trận sáng lên, rất nhiều nguồn sức mạnh đi vào cơ thể anh, tiến hành đánh giá toàn diện.

Khoảng một tiếng trôi qua, đại trận ngừng vận chuyển, một hình vẽ màu xanh xuất hiện trên trụ hình tròn.

Nhìn thấy hình vẽ này, Đế Sư nói: “Trên bậc một! Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.

Đế Sư cười nói, đây là lần đầu tiên ông ta thể hiện cảm xúc của con người, bật cười thành tiếng.

Ngô Bình: “Nói thế, vận khí thuộc về tôi?”

Vừa dứt lời, một tia sáng màu tím từ trên trời giáng xuống, đập vào đỉnh đầu anh, cả người anh run lên, loáng thoáng cảm thấy mình không giống trước đó, nhưng cảm nhận kỹ càng lại thì nhận thấy chẳng có gì thay đổi cả.

Anh ngơ ngác: “Đây là vận khí?”

Đế Sư: “Đúng thế, vận khí là một thứ huyền diệu khó giải thích”.

Ngô Bình: “Hình như cũng chẳng có gì”.

Đế Sư: “Cậu có thể ra ngoài rồi”.

Ngô Bình: “Đế Sư, nếu ông đã hợp thành một thể với thành Thương Đế, vậy thì dù tôi ở bên ngoài cũng có thể nói chuyện với ông chứ?”

Đế Sư: “Tôi đã để lại ấn ký vào trong thức hải của cậu, cậu có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”, nói rồi một huy hiện xuất hiện, huy hiệu màu ngọc bích, bên trên có chín ngôi sao vàng, đại diện cho bậc một, ngôi sao màu vàng đại diện cho cấp bậc hơn hẳn.

Ngô Bình: “Ừ”.

Bước ra khỏi Hoàng Uyển, khi nhìn thấy huy hiệu đó, mọi người ai cũng ngạc nhiên không thôi: “Gì cơ! Trên cả bậc một!”

Các hoàng lão đều ngạc nhiên thốt lên, sau đó đều quỳ xuống: “Chúc mừng Thượng Hoàng tử, chúc mừng Thánh Hoàng tử”.

Thì ra vào thời Đại Thương, trong pháp điển có quy định rõ ràng, Hoàng tử đạt từ bậc ba trở lên thì sẽ được tôn làm Thánh Hoàng tử. Hoàng tử đạt đến trên bậc một thì được xưng là Thánh Hoàng tử. Người thời đó tin rằng một Hoàng tử như vậy sau này chắc chắn sẽ trở thành Thánh Hoàng nên được gọi là Thánh Hoàng tử.

Ngô Bình: “Nhiệm vụ thứ hai là phải nắm quyền Bát Vệ, tôi nghe nói thống lĩnh của Bát Vệ tên là Ân Thiên Giáp?”

“Ân Thiên Giáp ở đây!”, đám đông tách ra, một người đàn ông cả người mặc áo giáp đen bước ra, khí tức rất mạnh.

Ngô Bình nhìn người này, Ân Thiên Giáp này lại có tu vi Đạo Quân. Hơn nữa nền tảng tu vi của anh ta rất thâm sâu, khi còn là Địa Tiên chắc hẳn là một vị Võ Tiên Tôn bậc cao.

“Ân Thiên Giáp, làm sao để khanh chịu thần phục ta?”, anh hỏi.

Ánh mắt Ân Thiên Giáp nhìn Ngô Bình phát sáng, bao nhiêu năm nay anh ta luôn chờ một vị minh chủ xuất hiện, trong mắt anh ta các Hoàng tử, hoàng lão hiện tại chỉ là rác rưởi, không đáng nhắc đến.

Nhưng Ngô Bình trước mặt thì lại khác, đó là Hoàng tử đã thông qua kiểm tra của Đại Ngũ Quan, còn là Thánh Hoàng tử trên bậc một, chỉ có người như vậy mới xứng được Ân Thiên Giáp tận hiến.

Nhưng Ân Thiên Giáp vẫn muốn thử một chút: “Điện hạ, người là Thánh Hoàng tử, theo lý thực lực chắc là hơn hẳn thần, thần cả gan muốn mời Thánh Hoàng tử dạy bảo”.

Ngô Bình khẽ cười: “Nếu khanh thua, có phải sẽ nghe lệnh của ta không?”

Ân Thiên Giáp: “Vâng! Chỉ cần Thánh Hoàng tử có thể thẳng được một chiêu nửa thức của thần thì từ nay về sau mạng sống của thần là của Thánh Hoàng tử”.
Chương 1662: Thu phục Ân Thiên Giáp

Ngô Bình: “Được, khanh có thể ra tay rồi”.

Người xung quanh lập tức tản ra, vì dù là Thánh Hoàng tử hay Ân Thiên Giáp cũng đều là cường giả siêu cấp, một khi họ đã đánh nhau thì không phải là động tĩnh nhỏ.

Thế nhưng kỳ lạ là lúc này Ân Thiên Giáp lại chậm rãi đi về phía Ngô Bình như một người bình thường. Khi hai bên chỉ cách nhau chừng năm bước thì anh ta bỗng bay lên.

Ngô Bình nghiêng người, giơ tay ra nắm lấy cổ chân Ân Thiên Giáp rồi nhấc anh ta lên. Cả người Ân Thiên Giáp cong lại giữa không trung, đánh một quyền vào eo anh.

Eo Ngô Bình né sang một bên, một tay khác chỉ vào ngực anh ta.

Động tác của hai người không nhanh nhưng mỗi lần tiếp xúc thì có rất nhiều thế giới nhỏ lập tức tan rã, sụp đổ tại vị trí tiếp xúc. Sức mạnh này rất đáng sợ nhưng chúng lại không được phóng thích ra, đều bị hai người trấn áp.

Đánh được mười mấy chiêu, Ngô Bình cũng rất ngạc nhiên, anh thế mà cũng không dễ dàng hạ gục được người này bằng công phu anh học được ở điện đường võ thuật.

Đánh đến chiêu thứ năm mươi lăm, Ngô Bình bất ngờ đấm Ân Thiên Giáp ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên người anh ta, cả hai tay liên tục tấn công. Bị đánh một trận liên tiếp, mũi của Ân Thiên Giáp bị đánh đến mức phun ra lửa.

Anh ta vội nói: “Điện hạ, thần nhận thua”.

Lúc này Ngô Bình mới thu lại nắm đấm, bất đắc dĩ nói: “Khanh cũng không tính là kẻ thua cuộc, mặc dù ta chiếm thế thượng phong nhưng ta không làm khanh bị thương. Thân thể ngươi dù có đánh thế nào cũng có thể chịu được nắm đấm của ta”.

Ân Thiên Giáp nói: “Thần chỉ giỏi về luyện hình nên có khả năng chịu đánh. Nhưng kỹ năng đấm quyền của điện hạ quá siêu phàm, lại còn ẩn chứa rất nhiều sức lực huyền diệu, thần đã cố gắng hết sức nhưng quả thật đánh không lại”.

Ngô Bình kéo anh ta đứng lên, hai người nhìn nhau khẽ cười, bỗng có cảm giác anh hùng gặp anh hùng.

“Điện hạ, bắt đầu từ giờ mạng sống của Ân Thiên Giáp là của người”, anh ta cao giọng nói, sau đó thủ lĩnh Bát Vệ xuất hiện phía sau anh ta cũng quỳ xuống.

Ngô Bình nói: “Tốt lắm, bắt đầu từ giờ phút này Bát Vệ sẽ khôi phục lại vận chuyển”.

Ân Thiên Giáp: “Vâng”.

Các hoàng lão đã không còn có ý định chống đối Ngô Bình nữa, được Bát Vệ ủng hổ, bây giờ Ngô Bình là Hoàng đế, ý chí của anh là ý chí của hoàng tộc, không ai dám làm trái.

Tam Hoàng Lão lập tức nói: “Điện hạ, hãy hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, nhanh chóng đăng cơ”.

Ngô Bình nói: “Không vội, tôi phải bế quan một thời gian”.

Anh bảo Kỷ Nhược Phi thay anh quản lý hoàng tộc, sau này Bát Vệ đều sẽ nghe theo lệnh của Kỷ Nhược Phi.

Sắp xếp xong hết mọi thứ, anh mới về nhà tìm thiên chủ Thanh Tuyết, câu đầu tiên là: “Đoạt Thiên Kinh ở đâu?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đoạt Thiên Kinh ở trong tay Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình thở dài: “Nếu ở trong tay Đại Thiên Tôn, e là tôi khó nhìn thấy được”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Vậy thì chưa chắc”.

Ngô Bình: “Ồ, ý cô là thế nào?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đại Thiên Tôn là người cực kỳ tự phụ. Ông ta tu luyện Đoạt Thiên Kinh đến tầng thứ năm, hơn nữa còn tự cho rằng không ai có thể vượt qua mình. Thế nê ông ta đã đặt Đoạt Thiên Kinh ở Thiên Đạo Môn, để cho các đệ tử lĩnh hội”.

Ngô Bình sửng sốt: “Đoạt Thiên Kinh ở Thiên Đạo Môn?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nhưng ông ta để Đoạt Thiên Kinh ở nơi ông ta từng sống lúc trước. Khu vực đó được ông ta xây dựng khi còn ở cảnh giới Đoạt Thiên, không thể xem thường các cấm chế bên trong. Theo tôi biết, hình như chưa từng có ai có thể để phá được cấm chế của ông ta để nhìn thấy Đoạt Thiên Kinh”.

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn này có ý gì nhỉ, để Đoạt Thiên Kinh ở đó không sợ có người cướp mất sao?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Một là không nhiều người biết chuyện này, hai là ai lại dám đắc tội với Đại Thiên Tôn chứ?”

Ngô Bình khẽ cười: “Cũng đúng”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cậu muốn đi thử à?”

Ngô Bình: “Không vội, không có Đoạt Thiên Kinh, tôi cũng có thể đột phá cảnh giới Vấn Thiên trước. Sau khi trở thành Tiên Tôn, tôi muốn đến một nơi”.

Thiên chủ Thanh Tuyết hỏi: “Nơi nào?”

Ngô Bình: “Điện Thập Thánh, nơi đó có một quái vật có thể bị Thập Thánh hợp sức trấn áp, thực lực chắc chắn rất mạnh”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Những nơi như thế thường rất nguy hiểm, nếu không đã có người đến dò thám từ trước rồi”.

Ngô Bình: “Đúng thế, nhưng nếu tôi đã muốn làm thánh nhân thì không thể sợ hãi được”.

Thiên chủ Thanh Tuyết biết không khuyên ngăn được bèn nói: “Vậy cậu phải cẩn thận”.

Ra khỏi chỗ của thiên chủ Thanh Tuyết, Ngô Bình đi thẳng đến gặp Nguyệt Vũ. Tính toán thời gian, chắc hẳn Nguyệt Vũ cũng sắp sinh rồi, anh quyết định sau khi đứa bé chào đời rồi mới đi.

Nguyệt Vũ và Linh Hy Nữ Đế sống cùng nhau, bây giờ cô ấy đã thích nghi được với cuộc sống nơi này, còn trở thành chị em tốt với Linh Hy Nữ Đế, quan hệ của cả hai rất thân thiết.

“Lý Lang!”

Ngô Bình nhìn thấy bụng của Nguyệt Vũ đã to hơn nhiều, đứa bé cũng sắp được chín tháng, còn gần một tháng nữa là có thể sinh. Anh cười nói: “Nguyệt Vũ, em đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”

Nguyệt Vũ cười nói: “Quen rồi, Linh Hy rất tốt với em”.

Ngô Bình: “Nếu cảm thấy buồn phiền thì đến Long Hổ Tiên Cảnh đi dạo hoặc có thể ra ngoài”.

Linh Hy: “Cô ấy còn đang mang thai nên tôi không dám cho cô ấy đi lung tung”.

Ngô Bình: “Linh Hy, tôi đã thu phục được hoàng tộc Đại Thương rồi, bên đó cần một người quản lý toàn cục, cô có muốn đến đó không?”

Linh Hy Nữ Đế là một vị Nữ Đế, thành thạo các kỹ năng chỉ huy, cô ấy cười nói: “Có thể giúp được anh dĩ nhiên tôi luôn sẵn lòng, bao giờ thì xuất phát?”

Ngô Bình: “Cũng không vội, mấy ngày nữa hẵng đi. Đến đó cô và Vân Tịch cùng nhau chỉnh đốn lại lực lượng hoàng tộc cho tôi”.

Linh Hy: “Huyền Bình, anh thật sự muốn xưng đế?”

Ngô Bình: “Tôi là Nhân Hoàng, nhiệm vụ của tôi là phục vụ phúc lợi cho con người. Tôi không muốn ngồi vào chiếc ghế hoàng đế này nhưng tôi phải làm điều này”.

Linh Hy: “Nếu thế thì tôi sẽ cố gắng hết sức phụ tá cho Huyền Bình công thành danh toại”.

Ở nhà vài ngày, ngoài thời gian ở bên cạnh vợ con, Ngô Bình còn nuôi dưỡng thai nhi trong bụng Linh Hy.

Bây giờ thể chất của anh đã tốt hơn trước rất nhiều, có rất nhiều biện pháp để thai nhi khỏe hơn, thế là đứa bé này cũng đã bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ giống Đỉnh Nhi, hơn nữa còn có thể tỉ mỉ giao tiếp với Ngô Bình.

Ở nhà một thời gian, hôm nay mặt đất bỗng hơi rung chuyển như thể có động đất.

Không đến mấy phút sau có người đến báo, Linh Xuyên đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện bằng đồng. Khi cung điện bằng đồng rơi xuống đã khiến một thành phố bị san bằng, hàng triệu người dân vô tội chết thảm.

Ngô Bình vô cùng tức giận, xuất hiện trên bầu trời nơi xảy ra sự việc cùng với Đường Tử Di, chỉ thấy một cung điện cực kỳ khổng lồ cao đến mười ngàn mét xuất hiện trên một thành phố nhỏ ban đầu.

Trong cung điện bằng đồng này toát ra tà khí.

Ngô Bình không nói gì giơ tay lên chém một luồng kiếm quang về phía cung điện bằng đồng, kiếm quang dài hàng ngàn mét, chói sáng như mặt trời, nổ tung trên mặt đất.

Một tiếng vang cực lớn vang lên, cung điện bằng đồng rung chuyển nhưng không bị hư hại gì cả.

Anh vừa định tung ra phát kiếm thứ hai thì bên cạnh bỗng có một tia sáng rơi xuống, chính là Cái Tiên.

Cái Tiên vội nói: “Không được”.

Ngô Bình: “Tiền bối Cái Tiên, ông biết cung điện này?”

Cái Tiên nói: “Cung điện bằng đồng này là nơi tu luyện của Thanh Đồng Thần Vương, Thanh Đồng Thần Vương tu luyện trong thời không bí ẩn, cứ sau ba trăm năm sẽ xuất hiện ở đại lục Côn Luân một lần. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc là Thanh Đồng Thần Vương đang ngủ say ở bên trong, nếu đánh thức ông ta dậy, hậu quả sẽ rất khó mà tưởng tượng”.

Ngô Bình nổi giận: “Cổ thần gì chứ, cũng không thể tùy tiện sát hại người dân vô tội nơi này. Nếu tôi không giết ông ta thì uổng cái danh Nhân Hoàng này”.

Cái Tiên cười khổ: “Thanh Đồng Thần Vương là cường giả cấp Đạo Tổ, hãy suy xét cẩn thận”.
Chap 1663: Trấn áp Thanh Đồng Thần Vương.

Ngô Bình: “Thần Vương thì sao?”

Tay anh vung lên, ván cờ Thiên Địa xuất hiện, thời không xung quanh xoay chuyển, cung điện Thanh Đồng cũng dần hiện hữu trong tinh không rộng lớn.

Ngô Bình lợi dụng một trăm nghìn sao trời cùng lực động thiên, kích hoạt kỳ phổ trong sát cuộc, sát cuộc Thiên Tinh!

Trong cung điện Thanh Đồng to lớn truyền ra một âm thanh trầm thấp: “Là kẻ nào đánh thức Bản thần vương?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Mở!”

Sát cục Thiên Tinh lập tức khởi động, một trăm nghìn sao trời xoay tròn quanh cung điện Thanh Đồng tạo nên sức mạnh hủy diệt.

Tồn tại trong cung điện Thanh Đồng lắp bắp kinh hãi, tức giận nói: “Nhân loại hèn mọn, lại dám ám toán bản vương, chết cho ta!”

Một bàn tay bằng đồng to lớn phóng ra khỏi cung điện, hung hãn đập vào một trăm nghìn sao trời. Ngay lập tức, sao trời nổ tung nhưng con số ít ỏi đó vốn không ảnh hưởng đến vận hành của đại trận.

Lúc này, ván cờ Thiên Địa của Ngô Bình đã rời khỏi Linh Xuyên và xuất hiện trong vũ trụ thực. Anh mở rộng ván cờ, ngày càng có nhiều sao trời được đưa vào.

“Ầm ầm!”

Uy lực của bàn tay kia lớn đến nỗi sao trời liên tiếp bị bóp nát, nhưng sao trời mới đưa vào lại càng nhiều.

Lợi dụng sao trời áp chế đối phương chỉ là sách lược. Cùng lúc đó, chín mươi chín đại đạo mà Ngô Bình mới lĩnh hội được không ngừng hấp thu sức mạnh còn sót lại trong vũ trụ.

Bấy giờ, ván cờ Thiên Địa đang hút uy lực của mười cường giả Chí Tôn kỷ nguyên tồn tại trong thế giới này. Đồng thời dùng nó để thiết lập sát cuộc Thập Phương Tuyệt!

Tuy nhiên việc bố trí đại trận cần thời gian nên phải sử dụng sao trời để trì hoãn.

“Ầm ầm!”

Càng ngày càng nhiều sao trời bị đánh nổ, Thanh Đồng Vương dần mất kiên nhẫn: “Nhóc con, chỉ là trận pháp mà cũng đòi vây khốn Bản thần vương? Phá hết cho ta!”

Tiếng vang liên tiếp truyền đến, trong nháy mắt hàng vạn sao trời nổ tung, sát cuộc Thiên Tinh của Ngô Bình mơ hồ bất ổn định.

Ngô Bình cười lạnh: “Thanh Đồng Thần Vương, ông vô cơ hại chết hơn trăm vạn bách tính Nhân tộc thì đáng tội gì?”

Thanh Đồng Thần Vương cười lạnh: “Nhân tộc các ngươi chẳng qua là sinh vật hạ đẳng, giết thì giết thôi. Lúc các ngươi diệt một tổ kiến, các ngươi sẽ cảm thấy áy náy sao?”

Ngô Bình trầm mặt: “Thứ nhất, Nhân tộc không phải con kiến! Thứ hai, cho dù gặp phải sinh linh yếu ớt, tôi cũng không vô cớ giết hại!”

Thanh Đồng Thần Vương hừ lạnh: “Nhóc con ngu xuẩn! Bản thần vương đã tu luyện ba mươi nghìn năm, sắp tấn thăng Thần Hoàng, ngươi cho rằng ngươi có thể vây khốn ta sao? Đợi Bản thần ta ra ngoài nhất định sẽ phá hủy mọi nơi ngươi sống, kể cả sinh linh bên dưới!”

Ngô Bình: “Nói khoác thật giỏi, đại trận của ta dùng lực sao trời. Cho dù muốn thoát ít nhất cũng mất hai ngày”.

Thanh Đồng Thần Vương cười lạnh: “Hai ngày sau thì sao?”

Ngô Bình: “Chuyện hai ngày sau thì để hai ngày sau hãy nói. Ít nhất hiện tại, ông đang bị tôi vây khốn trong ván cờ”.

Thanh Đồng Thần Vương cười quái dị một hồi: “Nhân loại hèn mọn, ngươi chỉ phách lối được bây giờ thôi, đến lúc đó ngươi sẽ khóc lóc cầu xin bản vương!”

Ngô Bình: “Bớt nói nhảm, tôi hỏi ông, tại sao một Thần Vương như ông lại tới Côn Luân?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Cung điện Thanh Đồng là nơi chế tạo thần khí, muốn gia tăng uy lực thần khí cần hấp thu hồn phách. Chất lượng hồn phách của sinh linh thiên hạ và Nhân tộc các ngươi không tệ, nên ta đến đây”.

Ngô Bình nheo mắt lại: “Thì ra cứ ba trăm năm ông lại tới đây một lần là vì muốn hút hồn phách nhân loại? Như vậy, một lần ông đã giết chết bao nhiêu người!”

Thanh Đồng Thần Vương: “Cũng không nhiều, chỉ một tỷ”.

Ngô Bình tức giận nói: “Tội ác tày trời! Hôm nay, tôi phải giết ông!”

Thanh Đồng Thần Vương cười lạnh: “Giết ta? Ta có thần lực Thanh Đồng, có thể chống lại Đại kiếp kỷ nguyên. Thần lực Thanh Đồng là một trong mười hai Cổ thần lực, có nó, không ai có thể giết được ta!”

Ngô Bình: “Thật sao? Đó là ông đánh giá quá cao chính mình, hôm nay tôi sẽ khiến ông chết rõ ràng!”

Thanh Đồng Thần Vương thản nhiên nói: “Nhân loại hèn mọn, ta thấy tư chất của ngươi không tệ. Nếu ngươi chịu làm nô bộc của ta, ta có thể ban cho ngươi thần lực Thanh Đồng, thế nào?”

Ngô Bình: “Giết ông, tôi cũng đoạt được thần lực Thanh Đồng. Thân thể loại Thần Vương như ông chắc chắn sẽ đúc được vương tọa, đúng không?”

Thanh Đồng Thần Vương cười quái dị: “Nhóc con, ngươi cứ tiếp tục phách lối, nhưng cuối cùng sẽ chết thê thảm!”

Ngô Bình không nói nhảm với ông ta nữa, tiếp tục hội tụ mười loại lực đại đạo.

Nửa ngày trôi qua, rốt cuộc Thanh Đồng Thần Vương cũng cảm giác được điều không ổn, bởi vì một sức mạnh kinh khủng có thể uy hiếp tính mạng của ông ta đang dần hội tụ.

“Ngươi đang làm gì?”. Ông ta lớn tiếng hỏi.

Ngô Bình: “Tôi làm gì cũng cần nói cho ông biết sao? Chờ chết đi, rác rưởi!”

Thanh Đồng Thần Vương điên cuồng rống lớn: “Thần lực Thanh Đồng, phá!”

Lấy cung điện Thanh Đồng làm trung tâm, một năng lượng cuồng bạo tuôn ra, vạn vạn sao trời nháy mắt vỡ vụn, ván cờ Thiên Địa bị nới lỏng. Thanh Đồng Thần Vương hưng phấn, thân thể to lớn lao thẳng ra ngoài, hình tượng của ông ta rất cổ quái, mắt lồi tai vuông, giống như một pho tượng đồng.

Thanh Đồng này cao trên vạn mét, thân được bao phủ bởi lớp rỉ xanh. Vung tay lên, hàng vạn sao trời lại nổ tung.

“Nhóc con, xem ngươi trụ được bao lâu!”, ông ta cười nói.

Ngô Bình có chút nóng nảy. Xem ra, Thanh Đồng Thần Vương sẽ xông ra khỏi ván cờ trước khi sát cuộc Thập Phương hình thành.

Anh cắn răng kích hoạt bùa thần Đại Tịch Diệt. Bùa thần này là Thái Hoa Đạo Tôn tặng anh, sát phù cấp Đạo Tôn cất giữ trong nguyên thần, chỉ có thể sử dụng ba lần.

“Đại Tịch Diệt Thuật!”

Một đạo sát quang sáng ngời xuất hiện, Thanh Đồng Thần Vương nhanh chóng trốn vào trong cung điện. Kết quả, sát quang rơi xuống cung điện Thanh Đồng tạo ra chấn động lớn khiến bên trên xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Thanh Đồng Thần Vương sửng sốt: “Đây là bùa giết được cả Đạo Tôn?”

Ngô Bình nói: “Cảm giác thế nào? Bùa thần của tôi có thể dùng trăm lần, xem ông có thể kiên trì được bao lâu!”

Thanh Đồng Thần Vương run rẩy, một kích này đã phá hư cung điện Thanh Đồng. Sợ là không đến mười kích cung điện sẽ nát bấy. Đến lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ bị tấm bùa này giết chết!

Thanh Đồng Thần Vương không dám đánh nổ sao trời nữa, sợ kích thích Ngô Bình, lớn tiếng nói: “Bằng hữu! Ta cảm thấy giữa ta với ngươi không có thâm thù đại hận gì, đúng không?”

Ngô Bình tức giận nói: “Cái rắm! Ông sát hại nhiều người vô tội như vậy, thân là Nhân Hoàng, sao tôi có thể tha cho ông?”

Thanh Đồng Thần Vương cả kinh: “Ngươi lại là Nhân Hoàng!”

Ngô Bình: “Chịu chết đi!”

Sau đó, Đại Tịch Diệt lần nữa giáng xuống, anh muốn diễn cho ra dáng, khiến Thanh Đồng Thần Vương cảm thấy anh thật sự có thể thi triển thuật Đại Tịch Diệt trăm lần.

Cung điện Thanh Đồng nhận đòn, lập tức xuất hiện càng nhiều vết nứt, vết nứt trước đó cũng sâu hơn.

Thanh Đồng Thần Vương kinh hãi nói lớn: “Cậu bạn, thật ra ta đi tới Côn Luân là có mục đích khác, không phải chỉ vì thu thập hồn phách”.

Ngô Bình cố ý dừng tay giữa không trung: “Mục đích gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Chắc hẳn ngươi biết lai lịch của đại lục Côn Luân?”

Ngô Bình: “Có rắm thì thả! Đừng kéo dài thời gian của ông đây, tôi phải giết ông ngay lập tức!”

Khóe miệng Thanh Đồng Thần Vương giật giật, áp chế trong lòng lửa giận nói: “Kỷ nguyên trước, ngoại trừ Tiên tộc, còn có một chủng tộc cường đại không kém, đó là Vu tộc. Trong đó, truyền thừa của Vu tộc rải rác khắp đại lục Côn Luân. Vậy nên cứ ba trăm ta lại tới đây một lần, mục đích là là muốn tìm kiếm chí bảo Vu Đạo, Thiên Vu Điện!”
Chương 1664: Giết thần vương

Ngô Bình không khỏi nghĩ tới Thiên Vu Kinh: “Thiên Vu Điện nằm ở đại lục Côn Luân?”

Thanh Đồng Thần Vương đáp: “Chắc chắn!”

Ngô Bình: “Thiên Vu Điện có khả năng gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Nó là chí bảo truyền thừa do Vu tộc để lại, người có tư chất tốt tiến vào thì có thể trở thành thiên vu chí tôn, khôi phục vinh quang của Vu tộc!”

Ngô Bình: “Ông tìm được manh mới rồi sao?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Tạm thời vẫn chưa!”

Ngô Bình: “Một thần vương như ông lạm sát người vô tội, ông cảm thấy tôi có thể tha cho ông không?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Kẻ mạnh như chúng ta chỉ coi kẻ yếu là con kiến hôi, ta không nghĩ cách làm của mình sai. Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, từ xưa đã vậy. Nhân tộc mấy người chẳng phải cũng sống thế sao? Kẻ yếu là nô lệ, kẻ mạnh làm hoàng đế, hoàng đế có thể tùy ý giết nô lệ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đó là chuyện của Nhân tộc, một người ngoài như ông không có tư cách bàn luận vớ vẩn!”

Thanh Đồng Thần Vương: “Ta bằng lòng nhận sai, cậu bạn đây có thể tha cho ta một mạng không?”

Ngô Bình thấy sát cuộc Thập Phương còn chưa thành hình nên nói: “Thả ông thì không phải là không được, nhưng ông rơi vào tay tôi, tôi có thể diệt ông, giờ dễ dàng thả ông đi như thế thì sao được?”

Thanh Đồng Thần Vương im lặng một lát mới hỏi: “Các hạ muốn gì?”

Ngô Bình: “Cung điện Thanh Đồng này được đấy, tôi khá thích”.

Thanh Đồng Thần Vương giận dữ nói: “Không được! Cung diện Thanh Đồng này do ta dùng sức mạnh Thanh Đồng tốn cả mười nghìn năm để tạo ra, là bảo vật tồn vong với ta, không thể cho ngươi!”

Ngô Bình cười lạnh: “Muốn chết hay giao cung điện, ông chọn đi!”

Thanh Đồng Thần Vương hít sâu một hơi: “Ta có thể dùng một món bảo vật giá trị liên thành ở cung điện Thanh Đồng để trao đổi!”

Ngô Bình: “Là thứ gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Tượng chiến đấu Ma Thần!”

Nói xong ông ta giao ra năm bức tượng lớn bằng nắm đấm con người, vẻ ngoài khác nhau, mỗi tượng đất này đều tỏa ra khí thế kinh người.

Ngô Bình nhận lấy hỏi: “Tượng chiến đấu này có lai lịch gì?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Chúng tới từ một kỷ nguyên cổ xưa, ta cũng không rõ nhưng thực lực của chúng rất mạnh, với thực lực hiện tại của ta thì không thể điều khiển được. Bằng không ta cũng sẽ không để mình bị nhốt ở đây”.

Ngô Bình giật mình: “Với thực lực của ông mà còn chưa điều khiển được sao?”

Thanh Đồng Thần Vương: “Trừ phi ta thành Thần Hoàng!”

Ngô Bình cất đám tượng đi: “Còn gì khác không?”

Sắc mặt Thanh Đồng Thần Vương khó coi: “Ngươi hơi tham quá đấy!”

Ngô Bình: “Tham ư? Ông phải hiểu là ta có thể giết ông rồi lấy đi toàn bộ đồ vật của ông!”

Thanh Đồng Thần Vương: “Giết ta dễ vậy sao, cùng lắm ta dùng hết tu vi để phản kháng thôi. Ta không dám nói có thể đánh bại ngươi nhưng chạy trốn là chuyện không thành vấn đề!”

Ngô Bình nghe Thanh Đồng Thần Vương nói nhăng nói cuội, thời gian nhanh chóng trôi qua, sát cuộc Thập Phương cuối cùng cũng hoàn thành, anh lập tức có khí thế hẳn: “Thanh Đồng Thần Vương, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, giao thêm bảo bối ra đây!”

Thanh Đồng Thần Vương tức giận: “Ngươi ức hiếp người quá đáng, nằm mơ đi thôi!”

Ngô Bình thở dài: “Do ông không biết quý trọng cơ hội đấy, đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Anh vừa dứt lời, âm thanh cực lớn vang lên, sát cuộc Thập Phương vận hành, sức mạnh của mười loại đại đạo hòa vào nhau, hiện trường lập tức yên tĩnh. Cung điện Thanh Đồng giống như bị đóng băng, Thanh Đồng Thần Vương ở bên trong cũng không thể nhúc nhích.

Sát cuộc Thập Phương có thể kiểm soát thời không, hiện tại tư duy của Thanh Đồng Thần Vương đã đình trệ, hoàn toàn không phát giác ra chuyện xảy đến bên ngoài.

Ngô Bình cười, anh bay tới trong cung điện, tự tay gỡ nhẫn thần của Thanh Đồng Thần Vương, cởi luôn ủng chiến, đai lưng Thanh Đồng, cắt ra áo giáp Thanh Đồng.

Sau khi vơ vét sạch sẽ, anh ném cung điện Thanh Đồng vào trong động thiên, sau đó vỗ tay một tiếng.

“Bùm!”

Một luồng sáng trắng hiện lên, Thanh Đồng Thần Vương hét thảm, ông ta cảm giác được cơ thể đang bị phân rã: “Ngươi dám giết Bản thần vương, Thanh Đồng Thần Vương sẽ không tha cho ngươi...”

Lời còn chưa dứt, Thanh Đồng Thần Vương biến thành từng hạt bụi nhỏ bé rồi hoàn toàn tử vong.

Ngô Bình cảm thấy có chút đáng tiếc: “Thực lực Thanh Đồng Thần Vương quá mạnh, bằng không mình có thể dùng ông ta luyện chế đan dược rồi...”

Anh lắc đầu, thu sát cuộc rồi lấy ra cung điện Thanh Đồng, miệng lẩm bẩm: “Cung điện Thanh Đồng này dùng thế nào nhỉ?”

Đúng lúc này, ở vị trí mà Thanh Đồng Thần Vương tử vong, một loại năng lượng hội tụ, là thần lực Thanh Đồng. Thần lực này không bao giờ mất đi, sát cuộc có thể giết Thanh Đồng Thần Vương nhưng không diệt được thần lực.

Ngô Bình có ý tưởng, thử hấp thu thần lực. Điều làm anh bất ngờ là thần lực Thanh Đồng này lại nhẹ nhàng tiến vào cơ thể, trở thành một phần sức mạnh của anh.

Khi tất cả thần lực đều đã được hấp thu, thần hải anh biến thành một ngai vàng, đó là ngai vàng thần lực Thanh Đồng!

Dựa vào ngai vàng này, Ngô Bình bắt đầu luyện hóa cung điện Thanh Đồng, trong quá trình đó, mọi thứ đều thuận lợi, cung điện nhanh chóng thu nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, nằm lọt thỏm trong bàn tay anh.

Anh chỉ nghĩ thôi, cung điện đã biến thành một cái ấn – đại ấn Thanh Đồng, lúc này, anh lại khắc mười loại đạo lực lên trên, từ đại ấn Thanh Đồng biến thành sát ấn Thanh Đồng Thập Phương

Sau khi kiểm tra nhẫn thần của Thanh Đồng Thần Vương, anh phát hiện đối phương cất giữ không ít của cải, xếp thành núi luôn. Anh lười soát nên ném vào động thiên rồi quay về đại lục Côn Luân.

Vừa tới Linh Xuyên, anh thấy Đường Tử Di đang chờ mình, biết anh bình an, cô ấy thở phào: “Huyền Bình, Thanh Đồng Thần Vương đâu?”

Ngô Bình nói: “Giết rồi!”

Đường Tử Di cười: “Thanh Đồng Thần Vương này là cường giả Đạo Tổ, thế mà vẫn không đánh lại anh”.

Ngô Bình: “Suýt chút nữa anh đã không đánh lại ông ta!”

Đường Tử Di: “Sau này anh đừng manh động thế nữa, anh làm bố rồi, nếu xảy ra chuyện gì, bọn em sống sao?”

Ngô Bình cười: “Yên tâm, không chắc chắn thì anh không ra tay”.

Về đến nhà, cùng kỳ nhảy ra: “Chủ nhân, có thể thả chúc long ra không?”

Chúc long là thú thủ hộ đứng thứ ba, hơn nữa là thú bảo vệ cấp mười, thực lực Đạo Quân.

Ngô Bình: “Mày và nó là bạn à?”

Cùng kỳ: “Vâng, thực lực hiện giờ của chủ nhân đủ để thả chúc long rồi”.

Ngô Bình nghĩ rồi đáp: “Được thôi!”

Anh gọi Chu Chu tới giúp, rồi lấy một khối tinh thạch khổng lồ ra, đánh vỡ nó, trong tinh thạch này chính là chúc long.

Chúc long còn gọi là chúc âm, mặt người thân như rồng như rắn, toàn thân đỏ rực, hai mặt trợn trừng. Nhưng khi Ngô Bình thật sự nhìn thấy nó, anh cảm thấy thực tế và truyền thuyết khác nhau hơi nhiều.

Con chúc long xuất hiện, Chu Chu trừ khử ma khí giúp nó, nó lập tức khôi phục ý thức. Chúc long cao mười mét, nó nhìn quanh rồi phát hiện cùng kỳ.

“Cùng kỳ bé nhỏ, đây là chỗ nào?”

Cùng kỳ: “Chúc long, người này là chủ nhân của chúng ta, tới chào đi, chủ nhân cứu ngươi ra đó!”

Chúc long trợn mắt: “Chủ nhân? Hừ, chúc long ta sao có thể làm nô lệ cho người ta”, nói xong nó quét đuôi rồng định bay lên không.

Ngô Bình đè lại: “Tao cứu mày, mày cũng nên nói tiếng cảm ơn chứ hả!”

Cảm nhận được sức mạnh to lớn của Ngô Bình, chúc long gầm thét, thân rồng lăn một vòng, hất Ngô Bình đi, sau đó đuôi to quất tới.
Chương 1665: Mở quan tài đồng xanh ở Ẩn tộc

Hai bên đánh nhau, thực lực Ngô Bình mạnh hơn một chút, nên chưa tới mười chiêu, chúc long đã bị đè xuống đất, dần cho nhừ tử.

Ăn hơn mười cú đấm, chúc long bắt đầu xin tha: “Chủ nhân tha mạng, tôi nhận thua!”

Ngô Bình cười lạnh: “Tao còn tưởng mày cao ngạo lắm chứ!”

Cùng kỳ: “Chủ nhân, ngài đừng thấy nó ngạo mạn mà lầm, cứ đánh thêm vào cú là nó ngoan ngay!”

Chúc long tức giận: “Cùng kỳ, sao ngươi dám vạch mặt bạn bè thế hả?”

Ngô Bình đánh giá cùng kỳ: “Bây giờ mày là thu bảo vệ cấp mười à?”

Cùng kỳ: “Trước đó là cấp mười hai, sau này bị thương mới tụt xuống mười!”

Ngô Bình: “Giờ mày và chúc long quá yếu, có cách nào tăng thực lực cho bọn mày không?”

Cùng kỳ: “Chủ nhân, cho chúng ta ăn nhiều thịt thú là được, tu vi sẽ nhanh chóng tăng thôi”.

Ngô Bình mở ra mạng Tiên, mua sắm các loại thịt thú cho thú bảo vệ.

Bây giờ Hắc Kỳ Lân là thú cưỡi của Chu Chu, nó rất yên tĩnh, chẳng màng tới cùng kỳ, tuy tiềm lực cùng kỳ mạnh hơn nó.

Kế tiếp, Ngô Bình vừa chăm sóc Nguyệt Vũ vừa tu luyện. Qua một tháng, Nguyệt Vũ sắp sinh, mỗi ngày được ăn thịt nên cùng kỳ và chúc lòng đã trở thành thú bảo vệ cấp mười một, ngay cả liêu cũng đã lên cấp bảy.

Một ngày kia, Nguyệt Vũ trở dạ, sinh một cậu con trai tên Lý Tinh Kiếm, biệt danh thủy Sinh.

Thủy Sinh khá là đáng yêu, lúc mới sinh ra, cả phòng tràn ngập hương thơm, dù gì bố của bé cũng là Nhân Hoàng, mẹ là nữ Nhân Vương, định sẵn cậu nhỏ này là người phi phàm rồi.

Lý Tinh Kiếm vừa được sinh ra, Ngô Bình đã kêu chúc long tới: “Chúc long, sau này phải bảo vệ cậu chủ cho tốt!”

Chúc long cười nói: “Đã biết!”

Lý Niệm Tổ và Trương Lệ đã đến, họ ôm cháu trai, vui tới mức mồm không ngậm lại được, Lý Vân Đẩu cũng tới ôm chắt, vui mừng vô cùng.

Lúc này, Ngô Bình chợt cảm thấy ngai vàng Thanh Đồng chấn động, nó biến thành tia sáng màu đồng xanh, tiến vào cơ thể Lý Tinh Kiếm.

Sau lưng nhóc con hiện lên một ngai vàng Thanh Đồng, đồng thời thần lực Thanh Đồng cũng dễ dàng hòa vào cơ thể nhỏ bé kia.

Ngô Bình cảm thấy vô cùng khó tin: “Con của chúng ra có thể dung hòa thần lực Thanh Đồng, chuyện gì đây?”

Nguyệt Vũ: “Lý Lang, anh quên rồi sao? Tổ tiên của em là một thần tộc, huyết mạch còn truyền thừa. Tới đời Thủy Sinh, huyết mạch đột ngột trở nên dày đặc hơn”.

Ngô Bình: “Nói vậy, tổ tiên các em là tu sĩ của thần lực Thanh Đồng à?”

Nguyệt Vũ: “Em không rõ, chắc là thế!”

Ngô Bình nói: “Đúng là kỳ quái, rõ ràng Thủy Sinh là Nhân tộc, thể chất lại giống thần tộc, có cả ưu điểm của người và thần!”

Nói xong, anh lấy ra sát ấn Thanh Đồng Thập Phương, sát ấn lơ lửng trên không, biến thành một cái khóa trường mệnh đồng xanh, đeo trên cổ Thủy Sinh.

Ở nhà chăm sóc con trai vài ngày, đợi ổn định, Ngô Bình lại lên đường.

Trạm đầu tiên của anh là Ẩn tộc, chỗ đó có một quan tài đồng xanh, bên trong cất giấu động thiên, nằm bên trong đó, là một xác ướp cổ có dán bùa chú quanh người.

Lần nữa vào Ẩn thôn, võ tiên tôn Minh U lập tức tiến ra nghênh đón, thấy là Ngô Bình, người này cảm thán: “Không ngờ chưa tới hai năm mà cậu đã có tu vi như vậy!”

Ngô Bình: “Cũng tạm thôi, giống ông vậy là Tiên Tôn Đoạt Thiên!”

Minh U: “Không, thực lực cậu mạnh hơn tôi gấp trăm lần, cậu không phải Tiên Tôn Đoạt Thiên bình thường”.

Ngô Bình: “Không nói nhảm với ông nữa, tôi tới vì quan tài đồng xanh kia!”

Minh U sợ hãi: “Không được, còn một năm nữa là sứ mệnh của chúng tôi hoàn thành rồi”.

Ngô Bình: “Ông yên tâm, tôi có thể đối phó xác ướp kia!”

Minh U im lặng một hồi: “Vậy được, nếu xảy ra vấn đề, tôi sẽ nhốt cậu trong quan tài luôn!”

Ngô Bình: “Được!”

Hai người tới trước căn phòng, Ngô Bình lại thấy quan tài đồng xanh, tay anh sờ vài cái, một tia sáng tím bay ra khỏi quan tài, tạo thành một cánh cửa.

Ngô Bình bước qua cửa, thân thể rơi xuống, xuất hiện tại một động thiên. Động thiên khá lớn, bên trong có tòa đại điện, trong đại điện có một quan tài cổ bằng đồng xanh.

Mặt ngoài quan tài khắc đầy bùa chú, toàn bộ đều là để phong ấn và trấn áp.

Ngô Bình vung tay, bùa chú bên ngoài rớt hết, nắp quan tài bay lên, lộ ra xác ướp cổ xưa.

Xác ướp không mặc quần áo, là một cô gái, vẻ ngoài xinh đẹp, da trắng như tuyết, trông sinh động như là đang còn sống, không giống một cơ thể.

Trên người cô ta có dán vô số bùa chú cấp Đạo Quân, còn có thể hai món pháp khí cấp Đạo Tổ trấn giữ hai bên.

Ngô Bình gỡ từng tấm bùa, cầm đi pháp khí, là một cái chương đồng và một cái gương đồng xanh.

Đồ lấy ra hết, thi thể bỗng mở mắt, thi khí phun ra.

Bàn tay tuyết trắng túm lấy Ngô Bình, kéo tới, cô ta cắn mạnh về phía cổ anh.

Nhưng dù thế nào cô ta cũng không cắn được, vì tay Ngô Bình đang nắm cằm cô ta: “Cô đói lắm à?”

Xác ướp nữ gầm nhẹ, Ngô Bình đấm lên mặt cô ta, xác ướp bị đánh bay mấy trăm mét, nện mạnh lên nền đất.

Cô ta vừa định đứng dậy, Ngô Bình giáng từ trên trời sống, đánh về phía cô ta. Xác ướp nữ bị đánh tới choáng váng, mũi lệch đi, răng bị gãy, mặt lõm cả xuống.

“Dừng tay!”

Cuối cùng xác ướp cũng mở miệng.

Ngô Bình: “Cuối cùng cô cũng chịu nói!”

Cô gái tức giận: “Anh là ai?”

Ngô Bình: “Lời này thì tôi phải hỏi cô, cô là ai, sao lại biến thành thi yêu”.

Vạn vật đều có thể thành yêu, thi thể người cũng thế, hơn nữa, một khi thi thể thành yêu, thực lực mạnh hơn yêu bình thường nhiều.

Xác ướp nữ: “Tôi không nhớ!”

Ngô Bình: “Chủ tướng Địch Thanh Thiên phong ấn cô ở đây là sợ cô gây họa thế gian. Khi ấy, ông ta không thể giết chết cô, nhưng cô xui quá, tôi có thể diệt cô!”

Xác ướp nữ tức giận nhìn Ngô Bình, nếu được, cô ta ăn tươi nuốt sống anh rồi.

Ngô Bình: “Tôi có cách tinh lọc thi khí và yêu khí của cô, để cô làm người lần nữa, cô bằng lòng không?”

Xác ướp nữ: “Làm người lần nữa?”

Ngô Bình: “Phải, theo tôi quan sát, cô không phải thi yêu thuần túy. Cô hóa yêu, người không ai không chết nhưng cô càng giống tà ám nửa tà nửa yêu”.

Xác ướp nữ: “Tại sao tôi phải nghe lời anh?”

Ngô Bình: “Không nghe cũng không sao, tôi lập tức đánh chết cô!”

Xác ướp im lặng, trí tuệ cô ta cực cao, tất nhiên không muốn chết. Nhưng người trước mặt quá mạnh, cô ta đánh không lại, suy tính vài giây mới đáp: “Được, ta bằng lòng làm người lần nữa!”

Ngô Bình ném cô ta vào động thiên của mình rồi rời khỏi đó.

Anh vừa ra tới, Minh U vội tới: “Sao?”

Ngô Bình: “Tôi giúp ông xử lý thứ kia rồi, giao ước nghìn năm, ông không cần tuân thủ nữa!”

Ngô Bình thở phào: “Cảm ơn! Tôi còn đang lo giao hẹn tới thì không ai trấn áp được thứ kia!”

Ngô Bình: “Hiện tại thế đạo thay đổi, ông có tính toán gì không, có hứng đi theo tôi không?”

Minh U nhìn anh: “Cậu có thể giúp tôi thăng cấp không?”

Ngô Bình: “Không thành vấn đề! Theo tôi, tôi đảm bảo tu vi ông hơn xa hiện tại!”

Minh U quỳ trên đất: “Từ nay về sau, mạng của Minh U thuộc về công tử!”

Ngô Bình: “Tốt, ông chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa dẫn người trong tộc tới Linh Xuyên tìm tôi”.

Minh U: “Vâng!”

Dặn dò vài câu rồi Ngô Bình quay về, để Chu Chu tinh lọc xác ướp, anh muốn nhìn một chút xem cô gái này rốt cuộc có vẻ ngoài thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK