Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1326: Thiên Lân hộ thể

Tử Phi gật mạnh đầu đáp: “Nếu không có anh thì em thực sự không biết phải làm gì nữa”.

Sau đó cô ấy đi theo Ngô Bình đến động tiên Dược tổ. Anh bảo cô ấy tu luyện ở trong động trước, còn mình thì ngày mai lại tiếp tục tham gia thi đấu.

Tử Phi nhắc nhở: “Nhà họ Ngụy điều tra được thân phận của anh xong nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản anh giành chiến thắng trong cuộc chiến ngày mai. Anh nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình không coi ra gì: “Muốn ngăn cản anh không dễ như vậy đâu!”

Tử Phi vẫn chưa yên tâm: “Thế lực của nhà họ Ngụy quá lớn, tuy chưa thể một tay che trời ở Thiên Đạo Môn nhưng các trưởng lão khác đều phải nể mặt kiêng dè. Cho dù về sau anh có gia nhập Thiên Đạo Môn cũng khó tránh khỏi mưu kế hãm hại của bọn họ. Nếu anh muốn đứng vững trong Thiên Đạo Môn thì nhất định phải giành ngôi đầu bảng, trở thành đệ tử ưu tú để được đi vào Thiên Vực. Đồng thời anh cũng phải lấy được thứ gì đó đáng để Thiên Đạo Môn phải coi trọng. Được như vậy thì các trưởng lão nòng cốt và chưởng môn của Thiên Đạo Môn đều sẽ rất coi trọng anh”.

Ngô Bình dò hỏi cô ấy: “Nếu Thiên Vực quan trọng như vậy thì tại sao Thiên Đạo Môn không phái thêm nhiều người vào đó?”

Tử Phi lắc đầu đáp: “Đây chính là chuyện thứ hai khiến em lo lắng. Thiên Vực cực kỳ nguy hiểm. Ban đầu Thiên Đạo Môn đã từng phái rất đông người vào đó thăm dò, kết quả không chỉ không tìm được truyền thừa mà tất cả người được phái đi đều không có kết cục tốt đẹp. Người chết kẻ điên, một số người thì biến mất tăm, sống không thấy người chết chẳng thấy xác”.

“Sau đó Thiên Đạo Môn phát hiện chỉ có các thiên tài có vận khí phi phàm mới có cơ hội thu hoạch được lợi ích ở trong Thiên Vực. Hơn nữa mỗi người chỉ có thể đi vào Thiên Vực một lần, nếu còn vào lần thứ hai thì đều sẽ không còn sống trở ra”.

Nghe cô ấy kể, Ngô Bình cũng thấy rợn tóc gáy: “Xem ra anh phải mau chóng nâng cao thực lực”.

Trò chuyện thêm một lúc, cảm xúc của Tử Phi lại trở nên sa sút. Ngô Bình bảo cô ấy nghỉ ngơi để ổn định tâm tình. Còn anh thì uống Thánh Cốt Đan rồi tiếp tục tu luyện.

Cực Võ nói với anh nên dùng Thánh Cốt Đan sau khi tu luyện thành công Tráng Cốt Kinh thì mới có lợi hơn. Viên đan dược này do Đại Thánh thượng cổ luyện chế, trình độ luyện đan hiện giờ của anh vẫn chưa thể luyện chế ra được nó.

Anh vừa mới tu luyện xong tầng thứ năm - Thiên Cốt của Tráng Cốt Kinh, hoàn thành điều kiện cần để hấp thu Thánh Cốt Đan.

Giây phút anh nuốt viên đan dược, một nguồn sức mạnh khổng lồ xâm nhập vào cơ thể của anh, sau đó tập hợp vào trong xương, thẩm thấu vào cốt kinh, khiến xương cốt của anh thay đổi hoàn toàn.

Bấy giờ anh mới hiểu tại sao luyện xong Tráng Cốt Kinh vẫn phải uống Thánh Cốt Đan. Nếu chỉ tu luyện mỗi Tráng Cốt Kinh thì hiệu quả đem lại vẫn chưa thực sự cao. Thánh Cốt Đan mới là bước tu luyện cuối cùng, cốt kinh toàn thân thông suốt, xương cốt tiến hóa lên một mức độ cao hơn, đồng thời hoà nhập vào hệ thống năng lượng của toàn cơ thể.

Năng lượng ngày một lớn mạnh, cơn đau cũng tăng thêm khiến Ngô Bình phải cắn răng chịu đựng. Sau hơn một tiếng đồng hồ, phù văn trên xương cốt của anh đã nối liền với nhau thành một thể, lan ra khắp cơ bắp và các dây thần kinh.

Kết cấu của cốt tinh cũng càng thêm hoàn hảo, số lượng cũng tăng lên không ít. Lớp vỏ ngoài xương của anh không còn rõ ràng như trước mà hình thành nên một lớp áo giáp nhàn nhạt giống như vảy lân bé li ti, bao bọc ở ngoài cơ thể.

Vảy lân li ti này được tạo thành từ cốt tinh, phủ một lớp phù văn dày đặc vô cùng phức tạp, được gọi là Thiên Lân, có nghĩa là vảy lân Thiên Cốt! Ngô Bình khởi động Thiên Lân trên người rồi dùng kiếm ý chém thử, đốm lửa tóe lên tứ tung nhưng trên da của anh chỉ bị hằn một vệt trắng mờ mờ.

Anh không khỏi giật mình kinh ngạc: “Quá lợi hại! Không ngờ khả năng phòng ngự lại đỉnh tới vậy!”

Tâm trạng của anh trở nên tốt hơn hẳn, lại quyết định uống thêm một viên Long Lực Đan. Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này anh rất bình tĩnh đón nhận dược lực. Trong người anh lập tức xuất hiện thêm một con rồng nhỏ.

Anh trầm tư hồi lâu, chuyển con rồng lần trước sang cánh tay trái, còn con lần này đặt ở cánh tay phải. Cứ thế, hai cánh tay của anh đã được tăng thêm sức mạnh của một con rồng.

Tiếp đó, anh uống thêm ba viên nữa, chia cho chân trái, chân phải và trong cơ thể mỗi nơi có một con rồng, từ đó hình thành nên sức mạnh Ngũ Long.

Thời gian trong lúc tu luyện trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.

Tử Phi lên tiếng nhắc nhở: “Ngô Bình, đến lúc thi đấu rồi”.

Tổng cộng có năm mươi người tham gia cuộc tranh tài luân phiên này. Anh phải đánh với mỗi người còn lại một trận để giành thứ hạng cao.

Anh gật đầu đáp: “Được, anh đi ngay đây”.

Tử Phi nói: “Với tài năng của anh chắc là sẽ dễ dàng đạt được hạng nhất thôi. Nhưng em nghe nói trong số các ứng cử viên tham gia lần này có hai thiên tài đến từ Tiên Giới. Anh phải chú ý cẩn thận, còn phải đề phòng nhà họ Ngụy giở trò nữa”.

Ngô Bình đáp lại chắc nịch: “Yên tâm đi”.

Sau khi ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình thay đổi gương mặt rồi đi về phía Thiên Đạo Môn.

Trên đường đi rất yên bình. Khi anh tới nơi, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu. Lúc này anh đã khôi phục vẻ bề ngoài của Trương Tiểu Bình.

Đấu trường hình tròn có diện tích chừng trăm mẫu đất, xung quanh xếp đầy chỗ ngồi theo từng cấp, thành hình cái phễu.

Ngô Bình vừa tới đã cảm nhận được hơn mười ánh mắt thù địch quét qua người mình. Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện những ánh mắt chứa đầy sát khí ấy chủ yếu đến từ các tu sĩ dự thi.

Trên hàng thứ sáu đều là người của nhà họ Ngụy, trong đó có cả Ngụy Quang, Ngụy Hoành.

Ngụy Hoành đề nghị: “Bố đừng để hắn ta chạy mất. Chắc chắn hắn ta biết Tử Phi đang trốn ở đâu. Hơn nữa, cái chết của chú Thập Thất cũng có liên quan tới hắn ta”.

Ngụy Quang lạnh lùng nói: “Cho dù có phải nó làm hay không, hôm nay nó buộc phải chết!”

Người ngồi bên cạnh ông ta lên tiếng: “Chú tư, hôm nay nhất định phải xử lý xong chuyện này, không được để kéo dài thêm nữa. Lão tổ bắt đầu thấy không vui với chú rồi đấy”.

Ngụy Quang khẳng định: “Anh cả yên tâm, chắc chắn lần này sẽ không có vấn đề gì”.

Ngay sau đó, một trưởng lão bước lên sân đấu nói với năm mươi tu sĩ dự thi đang có mặt: “Mọi người tự lựa chọn người khiêu chiến, mỗi trận thắng được hai điểm, trận hòa được một điểm, thua trận không được điểm. Đánh bại được người nào thì sẽ chiếm được điểm tích lũy của người đó. Những người trong top mười sẽ được thưởng hậu hĩnh!”

Dứt lời, ông ta vung tay ra hiệu: “Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu!”

Cuộc thi đấu này hầu như không có quy tắc gì, nói là đấu luân phiên một đấu một nhưng cũng chẳng có sàn đấu riêng.

Thoắt cái đã có người lao sang bên cạnh, lựa chọn mục tiêu có thực lực yếu hơn mình. Cuộc chiến đã bắt đầu. Có người xông về phía Ngô Bình, quanh người tràn đầy khí độc màu xanh đậm, hai mắt trắng dã trông hơi kỳ dị.

“Răng rắc!”, hắn ta vung tay đánh bay hết những người cản đường mình, khiến họ chết ngay tại chỗ, xương cốt vỡ nát.

Thực lực của hắn ta nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người.

“Trời ạ, người đó là thi tu, hơn nữa thực lực còn tương đương cấp Thiên Thi”.

“Không chỉ là thi tu thôi đâu. Khói độc trên người hắn rất khủng bố. Thiên Tiên bị dính vào dù chỉ một chút cũng phải bỏ mạng. Không ngờ loại tu sĩ tà độc này cũng dám tham gia đại hội Tiên Truyền của Thiên Đạo Môn, đúng là chuyện lạ nghìn năm có một!”

“Hừ, bình thường trường hợp này đều là vì có người muốn mượn tay diệt trừ thí sinh nào đó”.

Ngụy Quang thấy thi tu bắt đầu ra tay, đắc ý nói: “Thực lực của gã thi tu này đủ để đánh chết Hư Tiên. Hơn nữa gã ta có thể chất mạnh mẽ vô cùng, đến cả tôi cũng không đánh chết được. Có gã ta ở đây, Trương Tiểu Bình không sống nổi đâu”.

Gã thi tu xông tới, Ngô Bình lập tức nheo mắt lại. Anh không hề tránh né, cũng không chút sợ sệt khói độc của đối phương, ngược lại còn tự tin nghênh đón.

Thi tu tung nắm tay ra đòn. Anh nghiêng người lướt qua lưng gã ta, tung chưởng về phía cổ đối phương. Nào ngờ thể chất của thi tu quá mạnh, đòn tấn công của anh bị bắn ngược trở lại. Gã ta quay lại phản kích.

“Ầm!”

Đòn đánh của hai người va chạm với nhau một cái. Thi tu tức thì lùi lại hai bước, vẻ mặt khiếp sợ. Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ nhưng cũng phải nhíu mày, thầm cảm thán gã thi tu này mạnh thật!

“Chết đi!”

Thi tu phát điên gào thét rồi lại lao về phía anh.
Chương 1327: Tuyệt Vực Hắc Thiên

“Cuồng Lôi!”

Trong tay trái của Ngô Bình xuất hiện một phù ấn. Anh tung chưởng đánh vào ngực gã thi tu kia. Sức mạnh sấm sét phóng ra từ lòng bàn tay anh, một tiếng nổ cực lớn vang lên, gã thi tu bị đánh bay ra mấy trăm mét!

Đây chính là phù ấn Cuồng Lôi do anh tu luyện ra! Phù ấn là thứ tích trữ năng lượng, đợi giây phút quan trọng sẽ giải phóng ra làm đòn chí mạng tiêu diệt kẻ thù.

Sấm sét vốn là khắc tinh của thi tu. Phù ấn Cuồng Lôi do Ngô Bình luyện ra còn có sức mạnh khủng bố hơn cả. Gã thi tu bị đánh nát một cánh tay, sức mạnh cũng giảm đi phần lớn.

Ngô Bình nhảy lên không trung rồi giẫm lên bụng thi tu. Mặt đất rung chuyển kịch liệt. Anh đánh ra ý nghĩa Chấn Ấn và ý nghĩa Li Đoạn. Dưới gót chân của anh, cơ thể của thi tu bị đánh tan thành bốn năm mảnh, chết tươi tại chỗ.

Sân đấu chìm vào tĩnh lặng. Đám người xung quanh nhao nhao lùi lại, vẻ mặt khiếp sợ. Không ngờ Thiên Thi đáng sợ như vậy lại bị giết chỉ trong chớp mắt.

Mặt mũi Ngụy Quang tối sầm. Rõ ràng cái gã thi tu chết tiệt này đã cam đoan chắc chắn thủ tiêu được Trương Tiểu Bình rồi cơ mà? Tại sao lại thất bại như vậy?

Người đàn ông ngồi cạnh ông ta lên tiếng: “Xem ra thằng nhóc này mạnh đấy. Không thể để cậu ta lọt vào top ba đầu bảng, nếu không sẽ càng khó ra tay hơn”.

Ngụy Quang đáp lại: “Anh cả đừng lo. Kế hoạch của em vô cùng chặt chẽ, không có sơ hở gì đâu”.

Sau khi đánh chết thi tu, Ngô Bình thấy thẻ tên của mình sáng lên một cái, trên đó ghi số tám. Con số này bao gồm hai điểm đạt được do đánh bại thi tu và sáu điểm cướp được từ điểm của thi tu.

Một người đàn ông áo đen đi tới, bình thản thông báo: “Phong Linh Vi của thần thổ thông thiên. Có người trả giá một tỷ để lấy mạng của mày. Tuy số tiền này không lớn nhưng nếu có thể tiện tay kiếm được thì tao ngại gì từ chối”.

Ngô Bình nhìn hắn ta khiêu khích: “Thằng ngu tới từ thần thổ thông thiên, cứ chờ bị tao đánh chết đi”.

Phong Linh Vi khá bất ngờ. Bình thường những người khác nghe thấy hắn ta nói mình là thiên tài đến từ thần thổ thông thiên đều tỏ ra e ngại. Vậy mà người trước mặt lại không hề kiêng dè, thậm chí thái độ còn rất ngông cuồng. Chẳng lẽ thực lực của đối phương mạnh tới vậy sao?

Mặc dù Ngô Bình vừa đánh bại cao thủ cấp Thiên Thi, nhưng đối với Phong Linh Vi mà nói thì chuyện này không là gì cả. Hắn ta cũng có thể đánh bại được, thậm chí còn làm tốt hơn nhiều.

“Tao thích nhất là loại người như mày. Ban đầu cứng miệng lắm, đến lúc sắp bị tao kết liễu mới hoảng sợ xin tha, vẻ mặt tuyệt vọng ấy rất thú vị. Nếu tâm tạng tao tốt thì có lẽ sẽ không giết mày đâu”.

Ngô Bình bật cười đáp: “Chờ đến khi mày đánh bại được tao rồi hẵng nói mấy lời nhảm nhí này đi”.

Phong Linh Vi nhấc chân phải lên giẫm xuống một cái thật nhẹ. Ngô Bình lập tức cảm thấy không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, bản thân bị đẩy vào một chiều không gian kỳ quái tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào.

Bên tai anh vang lên giọng nói của Phong Linh Vi, vang dội từ bốn phương tám hướng.

“Đây là tuyệt học của nhà họ Phong bọn tao, tên là Tuyệt Vực Hắc Thiên. Bọn tao dùng sức mạnh của thần Hắc Thiên tạo nên nơi này, có thể giết chết bất cứ sinh mệnh nào. Ranh con mày vừa mạnh miệng như vậy, hy vọng là mày có thể chống đỡ lâu hơn một chút”.

Nghe hắn ta nhắc tới thần Hắc Thiên, Ngô Bình mỉm cười châm chọc: “Thì ra là sức mạnh của thần Hắc Thiên. Không tồi, thú vị đấy”.

Anh đeo mặt nạ Hắc Thiên lên mặt rồi ung dung gọi: “Thần Hắc Thiên”.

Giữa đêm tối, bóng dáng của thần Hắc Thiên dần hiện ra: “Lâu không thấy ngươi liên hệ với ta. Hạ giới khôi phục linh khí xong rồi, bao giờ mới giúp ta hóa thân?”

Anh đáp: “Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành sớm thôi. Thần Hắc Thiên, có người dùng sức mạnh của ngươi tạo ra Tuyệt Vực Hắc Thiên gì đó”.

Thần Hắc Thiên suy tư hồi lâu rồi nói: “Nhiều năm trước ta từng ban “thần lực Hắc Thiên” cho một tín đồ. Thần lực ấy hòa vào trong huyết mạch của người đó nên con cháu đời sau vẫn có thể mượn dùng sức mạnh của ta”.

Ngô Bình cảm thán: “Có vẻ Tuyệt Vực Hắc Thiên này không dễ phá giải đâu”.

Thần Hắc Thiên đề nghị: “Ta sẽ tặng ngươi một chiếc thần phù. Ngươi hấp thụ thần phù xong thì sẽ nuốt được thần lực Hắc Thiên của người kia”.

Hắn vừa dứt lời, một tia sáng màu xanh lam chiếu xuống. Ngay sau đó, trong tay Ngô Bình xuất hiện thêm một phù ấn màu tím nhạt. Phù ấn thẩm thấu vào da thịt di chuyển tới trái tim.

Phù ấn này phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Năng lượng bên trong Tuyệt Vực Hắc Thiên không ngừng tràn vào cơ thể của anh rồi bị thần phù kia hấp thu toàn bộ.

Ngụy Quang ngồi trên ghế thấy thế thì mỉm cười đắc ý: “Hắn ta là Phong Linh Vi đến từ Hắc Thiên Tông của thần thổ thông thiên. Đến cả tôi cũng không chống lại được Tuyệt Vực Hắc Thiên của hắn ta. Lần này Trương Tiểu Bình chết chắc rồi”.

Người đàn ông bên cạnh gật đầu hài lòng: “Vậy thì tốt”.

Đột nhiên Phong Linh Vi đứng giữa sân đấu giật bắn người thốt lên: “Mày đang hấp thụ thần lực Hắc Thiên của tao sao?”

Hắn ta liều mạng thu hồi Tuyệt Vực Hắc Thiên nhưng thần lực trên người hắn liên tục bị hút ra khỏi cơ thể như con rắn bị nắm đuôi.

Ngay khi thần lực của hắn tiêu hao mất một nửa, hắn hoảng loạn hét lên: “Xin người anh em hãy nương tay!”

Thần lực Hắc Thiên là gốc rễ tu vi trên người hắn ta. Nếu mất đi thần lực, tu vi của hắn ta sẽ rớt thẳng xuống cảnh giới Nhân Tiên, thậm chí còn thấp hơn cả cảnh giới ấy!

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Mày muốn lấy mạng tao còn gì? Còn định bắt tao xin tha cơ mà?”

Phong Linh Vi gào ầm lên: “Người anh em tha mạng. Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên tham số tiền một tỷ kia!”

Ngô Bình đáp: “Được! Vậy mày nói to lên cho mọi người biết, ai là người muốn hãm hại tao? Nhất định phải nói cho rõ ràng!”

Phong Linh Vi nói lớn tiếng: “Ngụy Quang của nhà họ Ngụy ở Thiên Đạo Môn ra giá một tỷ tiền báu thuê tôi giết anh Trương Tiểu Bình!”

Ngô Bình hài lòng ra lệnh: “Được rồi, lặp lại lần nữa”.

Phong Linh Vi cuống quýt hét ầm lên: “Ngụy Quang nhà họ Ngụy của Thiên Đạo Môn thuê tôi giết anh Trương Tiểu Bình với giá một tỷ!”

Ngô Bình bắt hắn ta nhắc đi nhắc lại đủ năm lần. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ nhà họ Ngụy lại muốn tiêu diệt Trương Tiểu Bình.

Ngụy Quang sa sầm mặt, vừa giận vừa sợ. Người bên cạnh ông ta cũng nổi giận trách móc: “Chuyện này bung bét hết rồi. Tốt nhất chú hãy giải quyết cho sạch sẽ”, nói rồi ông ta vung tay bỏ đi.

Bấy giờ Ngô Bình mới chịu dừng tay. Thế nhưng thần lực Hắc Thiên của Phong Linh Vi đã bị anh rút mất sáu phần mười, có thể nói là tổn thất nặng nề!

Phong Linh Vi mặt mũi trắng bệch loạng choạng đứng không vững, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối. Chậm thêm một chút nữa thôi, chắc chắn hắn ta sẽ không thể sống sót qua ngày hôm nay.

Đến cả thiên tài Phong Linh Vi của thần thổ thông thiên cũng bị đánh bại. Điều này khiến mọi người cực kỳ khiếp sợ, không còn ai dám chủ động tới khiêu chiến anh.

Thế nhưng vẫn có một người đàn ông trẻ luôn tay lăm lăm thanh đao chậm rãi đi về phía anh.

Có người thấy thế khiếp sợ thốt lên: “Là Ma Đao Đinh Âm”.

“Nghe nói Ma Đao Đinh Âm là đệ tử của Đao Ma, đao pháp nhập ma, uy lực cực kỳ khủng bố. Tuy hắn ta chỉ mới đạt cảnh giới Bất Tử nhưng đã từng giết hại ba cao thủ Thiên Tiên, một vị Thần Tiên”.

“Cái gì? Một Địa Tiên lại giết được Thần Tiên sao?”

“Đúng vậy. Hắn ta rất đáng sợ. Nhưng Ma Đao này có một khuyết điểm, chính là khó khống chế. Giống như Đao Ma trước kia khi nổi điên đã ra tay giết sạch một trăm linh năm người nhà mình. Đến khi hắn ta lấy lại được tỉnh táo, thấy xung quanh toàn thi thể người thân, cuối cùng vung đao tự sát để tạ tội với người nhà”.

Mọi người không khỏi cảm khái: “Không biết tu luyện Ma Đao là phúc hay họa”.

“Kỳ lạ thật, tại sao nhà họ Ngụy lại muốn lấy mạng Trương Tiểu Bình?”, có người tò mò hỏi.

“Thiên Đạo Môn xảy ra chuyện lớn như vậy mà không ai biết gì sao? Tử Nguyên Giáp chết rồi, nhà họ Tử không còn chỗ dựa nên bị nhà họ Ngụy tìm cớ tiêu diệt, cướp đoạt toàn bộ lợi ích về tay mình. Trương Tiểu Bình là người do Tử Phi dẫn tới, tất nhiên nhà họ Ngụy không muốn cậu ta vào được top cao”.

“Nhà họ Ngụy làm vậy quá ngu xuẩn. Cho dù là người Tử Phi dẫn tới cũng chưa chắc đã trở thành kẻ thù với bọn họ”.

“Không hiểu sao? Nhà họ Ngụy có thế lực lớn như vậy, đương nhiên sẽ không để lại tai họa ngầm, nhất định phải diệt được Trương Tiểu Bình. Nhưng mà anh chàng họ Trương này cũng không đơn giản đâu, vừa giết được Thiên Thi, lại đánh bại cả Phong Linh Vi. Chậc chậc, lần này có trò hay để xem rồi! Cẩn thận nhà họ Ngụy còn phải phái cả Ngụy Vô Thượng ra tay nữa đấy!”

Đám người nghe thấy thế đều giật mình kinh hãi hỏi: “Chính là Ngụy Vô Thượng bế quan suốt bao năm qua được nhà họ Ngụy coi là tương lai của cả gia tộc sao?”

“Không sai. Với tình hình hiện giờ, nhà họ Ngụy lại càng không có lý do tha mạng cho Trương Tiểu Bình. Mà muốn lấy mạng cậu ta chắc chắn phải nhờ đến thực lực của Ngụy Vô Thượng!”
Chương 1328: Ngụy Vô Thượng

“Thực lực của Ngụy Vô Thượng rất khủng khiếp. Nếu người đó thực sự ra tay, e là Trương Tiểu Bình sẽ gặp nguy hiểm!”

“Chắc gì anh Trương kia đã đánh thắng được Ma Đao?”

Trong khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, Ma Đao Đinh Âm đã đi tới trước mặt Ngô Bình, lạnh lùng cất giọng khiêu chiến: “Tôi phải giết anh”.

Anh thản nhiên đáp: “Tôi nhìn ra rồi. Nguyên thần của anh bị ma khí quấn quanh. Anh sẽ tẩu hỏa nhập ma trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Tiên”.

Đinh Âm cười lạnh nói: “Vậy thì đã sao? Ít nhất thì ở cảnh giới hiện tại, tôi là người mạnh nhất!”

“Mạnh nhất?”, Ngô Bình bật cười châm chọc: “Anh đề cao bản thân quá rồi đấy”.

Đinh Âm quả quyết: “Ba chiêu! Trong vòng ba chiêu tôi sẽ lấy đầu của anh”.

Ngô Bình cũng không chịu thua kém: “Một chiêu đủ để tôi đánh anh tàn phế rồi”.

“Ầm!”

Không gian xung quanh anh bỗng xuất hiện một màn sương màu đen ma quái. Đinh Âm ở bên trong bất chợt vung đao chém về phía đầu anh, động tác nhanh như tia chớp, tàn nhẫn như sói hoang, không để lại chút dấu vết nào.

“Răng rắc!”

Đinh Âm mới chém ra nửa chiêu đã bị Ngô Bình tóm lấy cổ tay ngăn lại. Anh dùng sức lắc một cái, hai con rồng nhỏ trên cánh tay anh bắt đầu bộc phát, khiến cho Đinh Âm không thể khống chế nổi cơ thể mình. Hắn ta cảm thấy trời đất như quay cuồng. cả người ngã lăn ra đất.

“Phụt!”

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân vỡ nát!

Khả năng kiểm soát sức mạnh của Ngô Bình đã đạt tới đỉnh cao. Giờ đây anh đã sở hữu Thiên Cốt nên hiểu rất rõ về các đặc điểm của xương, muốn đánh nát xương người khác dễ như trở bàn tay.

Sau khi màn sương đen biến mất, anh phủi tay dặn dò: “Về dưỡng thương cho tốt, đừng có động tới tôi nữa. Nếu còn lần sau, tôi sẽ đánh chết anh”.

Sắc mặt của Ma Đao Đinh Âm trở nên khó coi. Hắn ta bị người lặng lẽ khiêng đi.

Bấy giờ, con số trên thẻ tên của Ngô Bình đổi thành mười hai, có nghĩa là anh đã đạt được mười hai điểm.

Ngụy Hoành ngồi trên ghế thấy vậy hốt hoảng nói: “Bố ơi, cái gã Trương Tiểu Bình này mạnh quá, đến cả Đinh Âm cũng không phải đối thủ. Hay là chúng ta mời Ngụy Vô Thượng ra tay đi”.

Ngụy Vô Thượng là thiên tài nhà họ Ngụy, hiện giờ còn đang bế quan tu luyện. Đến cả lão tổ nhà họ Ngụy cũng cực kỳ coi trọng người này.

Ngụy Quang sa sầm mặt từ chối: “Không phải bất đắc dĩ thì không được làm phiền đến Vô Thượng”.

Ngụy Hoành: “Không lẽ bỏ qua cho anh ta sao?”

Ngụy Quang nhắm mắt suy ngẫm hồi lâu rồi mở choàng mắt: “Tung chút tin đồn đi. Vô Thượng sẽ tự tìm tới nó!”

Ngụy Hoành giật mình hỏi: “Ý của bố là Ngụy Vô Thượng muốn cướp đi vận khí của anh ta sao?”

Ngụy Quang nói đầy ẩn ý: “Vậy thì có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới chúng ta”.

Ngụy Hoành bội phục cảm thán: “Bố suy nghĩ thật chu đáo. Để con đi làm ngay!”

Ngụy Quang lên tiếng dặn dò: “Nhớ phải giả vờ vô ý để lộ tin tức”.

“Vâng!”

Ngụy Hoành rời khỏi ghế ngồi. Cuộc chiến dưới sân đấu vẫn đang tiếp diễn. Số người tham gia từ năm mươi giảm xuống còn hai mươi chín, những người còn lại không chết thì cũng bị thương nặng.

Bên trong một căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Ngụy có một luồng khí tức khủng khiếp phóng ra, khiến mọi người ở trong đều phải giật mình dừng bước.

Ngay sau đó, một giọng nói vang dội vang lên: “Vậy sao? Có thiên tài xuất hiện hả? Tốt lắm! Giết đi là tôi có thể cướp được vận khí của người đó!”

Một bóng xám bay lướt ngang chân trời, hướng thẳng về phía nơi đang diễn ra trận chiến luân phiên. Vài giây sau, một tia sáng màu xám chiếu xuống giữa sân. Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bất chợt hiện ra, ánh mắt sắc bén như chim ưng, bắp tay to khỏe, trên người mặc một bộ trường bào màu xám.

Thấy vậy, Ngụy Quang lập tức nở nụ cười vui mừng, bởi vì ông ta biết người tới chính là Ngụy Vô Thượng.

Ngụy Vô Thượng đi vào sân đấu, tiện tay tóm bừa một người ngang ngược hỏi: “Tôi muốn vị trí của anh, có ý kiến gì không?”

Thực lực của người này không hề kém cỏi, vậy mà lại bị Ngụy Vô Thương túm lấy không thể phản kháng, lòng bàn chân lạnh toát vì sợ hãi. Anh ta run rẩy đáp: “Không có!”

Ngụy Vô Thượng giật lấy thẻ tên trên người đối phương rồi ném người bay ra xa. Gã ta nhìn quanh một lượt, cười hỏi: “Ai là Trương Tiểu Bình?”

Đám đông đang có mặt sôi nổi hơn hẳn: “Là Ngụy Vô Thượng! Ngụy Vô Thượng đến rồi! Trương Tiểu Bình chết chắc. Ở đây không có ai là đối thủ của Ngụy Vô Thượng đâu!”

Cũng có người từ nơi khác đến nên không hiểu rõ về Ngụy Vô Thượng cho lắm, bèn quay sang bên cạnh hỏi nhỏ: “Người tên Ngụy Vô Thượng này lợi hại lắm sao?”

“Lai lịch của anh ta ghê gớm lắm. Anh ta là cháu ruột của Ngụy Vô Cương trưởng lão nòng cốt Thiên Đạo Môn. Nghe nói lúc Ngụy Vô Thượng ra đời, bầu trời đã xảy ra dị tượng. Ngụy Vô Cương rất vui sướng, ban cho tên Vô Thượng, còn dốc hết công sức tự mình dạy bảo anh ta. Năm mười ba tuổi, anh ta đã đạt được cảnh giới Địa Tiên. Mười chín tuổi anh ta trở thành Đoạt Thiên Tiên Tôn. Hiện giờ anh ta đã đạt cảnh giới Đoạt Thiên tầng thứ năm, là một cao thủ Lăng Thiên!”

Cảnh giới Địa Tiên kỳ thứ tư tên là Đoạt Thiên, chia thành sáu tầng là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Tiên, Khi Tiên, Lăng Thiên, Đoạt Thiên.

Trước giờ có rất ít tu sĩ đặt chân đến cảnh giới Đoạt Thiên. Người đạt được tầng Lăng Thiên lại càng hiếm thấy. Trong số một nghìn Đoạt Thiên Tiên Tôn chưa chắc đã tìm được một người có thể tu luyện tới tầng Lăng Thiên.

Sáu tầng Đoạt Thiên vô cùng gian nan, tên gọi cũng phải dựa vào cảnh giới đạt được. Chẳng hạn như tu sĩ tầng Pháp Thiên thì được gọi là Pháp Thiên Tiên Tôn. Còn tu sĩ tầng Lăng Thiên sẽ được gọi là Lăng Thiên Tiên Tôn.

Người kia nghe xong bị dọa sợ: “Trời ơi! Lăng Thiên Tiên Tôn sao? Quá khủng bố! Theo như tôi được biết ở các thế lực đỉnh cao của Tiên Giới cũng không có mấy ai đạt được cấp độ này đâu!”

“Đúng rồi. Vậy nên Ngụy Vô Thượng được xếp hạng bốn mươi chín trên bảng xếp hạng Tiên Tôn. Trong số các Tiên Tôn hiện nay, thực lực của anh ta được xếp thứ ba, gần với thứ hạng của Âu Chiến”.

“Đúng là Thiên Đạo Môn không thiếu nhân tài. Chỉ riêng bảng xếp hạng Tiên Tôn đã có hai người lọt vào, quá đỉnh!”

Ngô Bình nghe thấy có người tìm mình, bèn cất cao giọng nói: “Đại hội Tiên Truyền này không có phép tắc gì hết, Thiên Đạo Môn tùy tiện cài cắm người vào phá rối. Mọi người đều bỏ thi hết cho rồi. Sau này cũng đừng có tổ chức đại hội Tiên Truyền vớ vẩn này nữa”.

Anh cố tình vận khí khi nói để những người trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Ngụy Vô Thượng thay đổi, không biết anh đang định làm gì?

Ngụy Quang nổi giận mắng chửi: “Cái thằng chết tiệt này lại dám dùng chiêu như vậy!”

Đúng lúc này bỗng có một chùm sáng từ trên trời giáng xuống. Một ông già râu tóc bạc trắng, dáng vẻ đạo mạo hiện ra chất vấn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kẻ nào dám gây rối ở đại hội Tiên Truyền?”

Ngô Bình tiến lên một bước chào hỏi: “Xin chào tiền bối, chắc hẳn ông là người có địa vị cao trong Thiên Đạo Môn. Nhà họ Ngụy bọn họ có ý đồ muốn hại chết tôi, liên tục phái người tới ám sát. Bây giờ họ lại phái một người tên là Ngụy Vô Thượng đến giết tôi. Tôi tưởng đại hội Tiên Truyền được Thiên Đạo Môn lập ra để chiêu mộ người tài chứ? Tại sao lại nhất quyết muốn lấy mạng người có tài như tôi? Có phải Thiên Đạo Môn thấy đố kỵ ghen ghét thiên tài nên mới cố ý lập ra đại hội này để hãm hại các thiên tài của tông môn khác? Nếu các ông thực sự dùng tới thủ đoạn kinh tởm như vậy thì chúng tôi không dám gia nhập Thiên Đạo Môn nữa đâu!”

Những lời nói sắc như dao cứa thẳng vào tim vị trưởng lão kia. Sắc mặt của ông ta hoàn toàn thay đổi.

Không ít trưởng lão tông môn khác nghe xong đều sinh lòng nghi ngờ: “Phải đó. Không lẽ đây thực sự chỉ là thủ đoạn để Thiên Đạo Môn mượn cơ hội diệt trừ thiên tài đến từ các tông môn khác?”

Trưởng lão Thiên Đạo Môn vẫn rất bình tĩnh đáp trả: “Nhóc con nghĩ nhiều quá. Thiên Đạo Môn chưa từng có ý định làm hại thiên tài của các tông môn khác. Ta đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích xác đáng”.

Dứt lời, ông ta quay sang nhìn Ngụy Vô Thượng: “Sao cậu lại ở đây? Theo quy tắc, đệ tử của Thiên Đạo Môn không được phép tham gia đại hội Tiên Truyền, cậu không biết sao?”

Ngụy Vô Thượng thản nhiên đáp: “Tôi chỉ muốn giao lưu với cao thủ cùng trình độ thôi mà”.

“Lập tức lui ra, nếu không sẽ bị trừng trị nghiêm minh!”, giọng điệu của Tiêu trưởng lão trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.

“Lão Tiêu, ông đang định hù dọa trẻ con đấy à?”, bỗng có một người đàn ông trung niên có đôi mắt hẹp dài bước tới. Ông ta chính là ông nội của Ngụy Vô Thượng, tên là Ngụy Vô Cương!
Chương 1329: Thiên Vực

Tiêu trưởng lão liếc nhìn Ngụy Vô Cương: “Ngụy trưởng lão, nếu ai cũng ngang ngược không tuân thủ quy tắc thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thiên Đạo Môn. Ông muốn đứng ra bảo vệ cậu ta thì chúng ta đi gặp chưởng môn phân giải!”

Ngụy Vô Cương cười khan một tiếng: “Tôi đến đưa Ngụy Vô Thượng về thôi. Vô Thượng, về với ông”.

Ngụy Vô Thượng chạy tới chào ông, không dám nói năng gì thêm. Gã ta nhìn chằm chằm Ngô Bình hồi lâu rồi ngoan ngoãn theo ông nội trở về.

Trước khi rời đi, Ngụy Vô Cương còn lạnh lùng lườm Ngụy Quang một cái. Ngụy Quang hoảng sợ mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, cả người lạnh toát.

Tiêu trưởng lão nói với Ngô Bình: “Thằng nhóc nhà cậu còn có yêu cầu gì nữa không?”

Anh đáp: “Tiêu trưởng lão là trưởng lão nòng cốt sao?”

Tiêu trưởng lão gật đầu trả lời: “Tôi là trưởng lão nòng cốt của Thiên Đạo Môn, tên là Tiêu Thái Tôn”.

Ngô Bình dò hỏi: “Thiên Đạo Môn của ông có ghét bỏ nhân tài không?”

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Sao lại như vậy? Bọn ta vẫn luôn khao khát tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng”.

Ngô Bình gật đầu lấy huy hiệu của mình ra: “Tôi là đại sư luyện đan bốn sao tím, có thể nâng cấp thành đại sư luyện đan năm sao bất cứ lúc nào. Vừa nãy tôi làm ầm lên gọi ông tới không phải vì sợ Ngụy Vô Thượng mà là tôi sợ giết anh ta xong sẽ không còn cơ hội đặt chân vào Thiên Đạo Môn”.

Đám người nghe xong đều không khỏi kinh hãi, thầm cảm thán đại sư luyện đan bốn sao tím quá lợi hại. Có thể nói thân phận này của anh còn khiến mọi người khiếp sợ hơn cả tài năng của Ngụy Vô Thượng!

Tiêu Thái Tôn sáng rực hai mắt: “Thì ra cậu là thầy luyện đan bốn sao tím, lại còn trẻ như vậy, tiền đồ nhất định sẽ rất sáng lạn! Cậu yên tâm, tôi sẽ dùng thần niệm theo dõi cậu mọi lúc mọi người. Nếu có người dám làm hại cậu, tôi sẽ lập tức xuất hiện tiêu diệt thay cậu!”

Ngụy Quang biết không còn cơ hội lấy mạng Ngô Bình nữa, mặt mũi lại càng tái mét. Ngụy Hoành vừa quay về, thấy vậy hoảng sợ không dám thở mạnh.

Đám đông cũng bàn tán xôn xao.

“Quá đỉnh! Đại sư luyện đan bốn sao tím, e là không hề thua kém đại sư luyện đan năm sao đâu! Anh Trương còn trẻ tuổi đã đạt được thành tựu khủng bố như vậy, tương lai chắc chắn sẽ còn huy hoàng hơn nữa”.

“Anh Trương rất thông minh, để lộ thân phận như vậy thì nhà họ Ngụy có quyền lực tới đâu cũng không dám làm gì anh ấy, nếu không sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Thiên Đạo Môn. Thậm chí còn có nguy cơ khiến chưởng môn phải ra mặt xóa bỏ cả nhà họ Ngụy! Dù sao giá trị của đại sư luyện đan năm sao không thể đo đếm được”.

“Hình như Thiên Đạo Môn cũng có đại sư luyện đan năm sao chứ?”

“Có một người, tên là Lạc Ngưng Đan, nghe nói còn rất trẻ. Chưởng môn Thiên Đạo Môn đón tiếp như khách quý, trả rất nhiều tiền của. Năm xưa để giữ chân Lạc Ngưng Đan, chưởng môn còn tiêu tốn hàng trăm tỷ để xây nên vườn đan Thanh Minh”.

Ngô Bình thấy Tiêu Thái Tôn mở lời, bèn đáp: “Cảm ơn Tiêu trưởng lão! Tôi nghe nói trở thành đệ tử ưu tú thì có thể tùy ý lựa chọn một vị trưởng lão làm sư phụ phải không?”

Tiêu Thái Tôn gật đầu đáp: “Đúng vậy, cậu chọn ai cũng được”.

Anh nhìn ông ấy chăm chú: “Tôi có thể nhận ông làm sư phụ được không?”

Tiêu Thái Tôn sững sờ trong giây lát rồi mỉm cười: “Lẽ ra cậu nên chọn một vị Thượng trưởng lão, dù sao ta cũng lớn tuổi rồi, không còn được như xưa. Tất nhiên nếu cậu nhất quyết chọn ta thì ta cũng rất vui”.

Ngô Bình lập tức lên tiếng cảm tạ: “Cảm ơn Tiêu trưởng lão!”

Tiêu Thái Tôn cực kỳ vui sướng. Tuy ông ấy cũng có đệ tử nhưng không ai ra hồn, khiến cho địa vị của ông ấy ở Thiên Đạo Môn không vững chắc. Nếu có đồ đệ như Ngô Bình, chỉ riêng thân phận đại sư luyện đan bốn sao tím của anh đã đủ tốt rồi. Chắc chắn thành tựu sau này của anh sẽ không thua kém đám người Âu Chiến và Ngụy Vô Thượng.

Nghe thấy những lời này, Ngụy Quang dứt khoát bỏ đi. Không diệt trừ được Ngô Bình thì ông ta ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trận đấu vẫn còn tiếp diễn. Ngô Bình đánh thắng mười bốn người liên tiếp, đạt được tám mươi hai điểm. Hạng hai mới có bốn mươi sáu điểm, thua xa anh.

Tiêu Thái Tôn chưa rời đi mà ở lại quan sát. Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, trưởng lão tuyên bố thành tích xong xuôi, ông ấy mới cười nói với anh: “Không cần lấy phần thưởng đâu, sẽ có người mang tới sau. Con đi theo ta”.

Ông ấy dẫn anh đi tới một tòa động tiên bày trí vô cùng trang nhã, bên trong có vài tiên đồng hầu hạ.

Sau khi đi tới một phòng khách nhỏ, ông ấy cười bảo: “Đồ đệ không bái sư sao?”

Ngô Bình quỳ xuống hô lên: “Đồ đệ Trương Tiểu Bình bái kiến sư phụ!”

Tiêu Thái Tôn vuốt râu cười khà khà: “Tốt lắm, con đứng lên đi”.

Ông ta đợi anh ngồi vào chỗ mới nói tiếp: “Vốn dĩ ta không định nhận đồ đệ nữa, nhưng con có tố chất rất tốt, ta lại là người đi giải quyết chuyện của con. Điều này chứng tỏ thầy trò ta có duyên với nhau”.

Ngô Bình kể tội: “Sư phụ, nhà họ Ngụy kia quá độc ác, diệt cả nhà họ Tử rồi còn muốn đuổi cùng giết tận người ta. Thiên Đạo Môn mặc kệ bọn họ sao?”

Tiêu Thái Tôn đáp: “Tử Nguyên Giáp đã chết, nhà họ Tử không giữ mình được. Cho dù nhà họ Ngụy không ra tay thì các thế lực khác cũng sẽ ra tay thôi”.

Ngô Bình thở dài cảm thán: “Nhưng làm vậy quá tàn nhẫn”.

Tiêu Thái Tôn giải thích: “Không có gì là tàn nhẫn cả. Đây là truyền thống từ trước tới nay rồi. Muốn trách chỉ có thể trách nhà họ Tử trước kia quá tham lam vơ vét nhiều nên mới dẫn đến họa diệt thân”.

Ngô Bình dò hỏi: “Bây giờ con là hạng nhất của đại hội Tiên Truyền. Con có được vào Thiên Vực không?”

Tiêu Thái Thôn khó hiểu nhìn anh: “Đúng là con có một cơ hội đi vào Thiên Vực. Nhưng con thực sự muốn đi sao?”

Anh đáp: “Nghe nói nơi đó nguy hiểm lắm, nhưng đệ tử vẫn muốn thử sức một lần”.

Tiêu Thái Tôn im lặng một lát rồi nói: “Con muốn đi thì đi thôi. Có lẽ Thiên Đạo Môn sẽ thay đổi vì con”.

Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Sao sư phụ lại nói vậy?”

Tiêu Thái Tôn hỏi ngược lại: “Truyền thừa của Thiên Đạo Môn bắt nguồn từ Thiên Vực. Con có biết Cửu đỉnh không?”

Anh trả lời: “Con biết”.

Ông ấy kể: “Cửu đỉnh là thứ được phát hiện ở trong Thiên Vực. Lúc trước người sáng lập ra Thiên Đạo Môn cũng lấy được truyền thừa trong Thiên Vực. Người thừa kế tiếp theo cũng lần lượt đạt được thêm một ít truyền thừa, dần dần hình thành nên Thiên Đạo Môn như ngày nay”.

Ngô Bình cảm thấy tò mò: “Sư phụ, rốt cuộc Thiên Vực là nơi nào vậy?”

Tiêu Thái Tôn đáp: “Có lẽ là nơi mai táng nền văn minh của các kỷ nguyên trước”.

Anh ngơ ngác lặp lại: “Nơi mang táng nền văn minh của các kỷ nguyên trước sao?”

Tiêu Thái Tôn gật đầu giải thích: “Vũ trụ của chúng ta sinh ra rồi hủy diệt, sau đó lại hồi sinh, lặp đi lặp lại vô số lần. Mỗi lần như vậy được gọi là một kỷ nguyên. Kỷ nguyên nào cũng sẽ hình thành nền văn minh của riêng nó, chẳng hạn như nền văn minh Tiên Đạo, nền văn minh Vu Đạo, nền văn minh Khoa học kỹ thuật...”

“Khi vũ trụ bị hủy diệt, một phần của nền văn minh đó sẽ được di chuyển tới một không gian an toàn khác mà chúng ta gọi là Thiên Vực. Không biết điều này là vô tình hay cố ý. Lối vào Thiên Vực rất khó tìm, vô cùng thần bí. Thiên Đạo Môn nắm giữ quyền lực mạnh mẽ như vậy cũng là bởi bọn ta là thế lực duy nhất nắm giữ lối vào Thiên Vực”.

Ngô Bình kết luận: “Chắc những người có thể đạt được truyền thừa của Thiên Vực đều mạnh lắm”.

Tiêu Thái Tôn cũng đồng ý: “Không sai, vậy nên nó mới nguy hiểm. Người đi vào lành ít dữ nhiều, sư phụ rất lo cho con”.

Ngô Bình cười bảo: “Không thử một lần con sẽ không cam lòng”.

Ông ta đành phải nghe theo: “Cũng được! Con muốn thì cứ đi đi”.

Bấy giờ có người gửi tới một vài đồ vật. Chúng chính là phần thưởng cho vị trí hạng nhất đại hội Tiên Truyền mà Ngô Bình giành được!
Chương 1330: Trước Thiên khổ, âm hồn kể oan

Tiêu Thái Tôn cười nói: “Đồ đệ, phần thưởng của con đến rồi”.

Ngô Bình cầm lấy chiếc túi chứa đồ, bên trong có một viên đan dược, một trăm triệu đồng Thần Long, thủ lệnh thân phận đệ tử Thiên Đạo Môn, quần áo, vân vận.

Tiêu Thái Tôn bảo: “Con còn có thể chọn một món đồ ở Thiên khố và thư viện”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, Thiên khố và thư viện là nơi gì vậy ạ?”

Tiêu Thái Tôn đáp: “Thiên khố, như tên gọi của nó, đồ ở trong đó đều đến từ Thiên Vực, bất kỳ món nào cũng có giá trị liên thành. Có điều đồ từ Thiên Vực, có món thì vô giá, món thì chẳng đáng mấy đồng”.

“Còn thư viện là nơi lưu trữ sách vở mà các đời tu sĩ Thiên Đạo Môn thu thập được, trong đó cũng bao gồm một số công pháp, thần thông, vu thuật, ma pháp, vân vân”.

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ con muốn đến Thiên khố dạo một vòng”.

Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Ừ, để ta sai Thất Bảo dẫn con đi”.

Thất Bảo là tiên đồng của Tiêu Thái Tôn, trông khoảng mười mấy tuổi nhưng thực ra đã sống mấy trăm năm. Vì Thất Bảo tu hành từ bé nên vẻ ngoài không thay đổi, vẫn giữ dáng vẻ thuở mười sáu, mười bảy.

Thất Bảo nói: “Thưa cậu, để tôi đưa cậu đến Thiên khố”.

Ngô Bình gật đầu, theo chân Thất Bảo đi đến Thiên khố.

Thiên khố được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, cần có pháp chỉ của ba vị trưởng lão quan trọng và chưởng môn mới được vào trong. Vậy nên trước khi vào Thiên khố, Ngô Bình phải chờ ba pháp chỉ suốt mấy giờ đồng hồ.

Lúc chờ pháp chỉ, anh rảnh rỗi đến mức thấy chán, chợt nhìn thấy đối diện Thiên khố có một vườn lê. Đã có mấy quả lê rất to, đứng từ xa xa đã ngửi được hương thơm.

Anh hỏi Thất Bảo: “Đó là lê do ai trồng vậy?”

Thất Bảo đáp: “Thưa cậu, lê này tự mọc, vốn chỉ dĩ chỉ có một cây, không ai chăm sóc cả. Sau đó lê rụng, rồi mọc thêm nhiều cây. Hơn một nghìn năm trôi qua, đã hình thành vườn lê như ngày nay”.

Ngô Bình rảo bước đến vườn lê, vươn tay hái một quả rồi cắn thử. Anh cảm thấy lê rất ngon, vừa giòn vừa ngọt, còn có một loại năng lượng kỳ lạ rất nhạt.

Bất thình lình, anh nhổ miếng lê ra, biến sắc: “Thi khí!”

Thất Bảo vẫn điềm tĩnh nói: “Tôi lên tiếng chậm, chưa kịp nói thì cậu đã ăn mất. Đệ tử của Thiên Đạo Môn thường có tranh đấu, người chết sẽ chôn ở vườn lê này. Dần dà, thi khí ở đây nồng nặc hơn, dẫn đến việc quả lê cũng bị ô nhiễm”.

Ngô Bình nhổ ra thêm vài miếng nữa, đoạn bảo: “Thất Bảo, tôi thấy cậu cố ý thì có”.

Thất Bảo vội cúi đầu: “Tôi không dám”.

Ngô Bình cảm thán: “Một vườn lê đẹp như thế mà lại dùng để chôn người chết, thật đáng tiếc”.

Bỗng nhiên có một màn sương đen bốc lên xung quanh, hơi sương cuồn cuộn, chẳng mấy chốc đã bao phủ Ngô Bình và Thất Bảo.

Ngô Bình cười khẩy: “Thứ quỷ quái kia, bớt giở trò đi, bằng không ta chém chết ngươi đấy!”

Màn sương lại cuộn trào, một người đàn ông xuất hiện, mặt mũi tái xanh, cổ có một lỗ máu, bụng nát nhừ, chỉ có một con mắt. Miệng người này đang chảy máu và mủ vàng, kinh tởm vô cùng.

Ngô Bình cau mày: “Ngoan ngoãn cho tôi!”

Người đó biến thành một người đàn ông điển trai, chắp tay trước Ngô Bình: “Chào cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Anh là âm linh ở đây?”

Người đàn ông gật đầu: “Tôi tên Chu Vân Thâm, vốn là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo Môn, một trăm năm mươi năm trước bị hại chết và được chôn tại đây. Oán hận trong lòng tôi chưa tan nên mới hoá thành âm linh, chờ đợi ở nơi này”.

Thất Bảo lên tiếng: “Thưa cậu, âm linh của Chu Vân Thâm cứ rảnh rỗi là thích chạy ra đây kể khổ. Cậu không cần để ý”.

Chu Vân Thâm cả giận: “Tiên đồng cỏn con, im miệng đi! Tôi có oan cần giải, tất nhiên phải nói với người khác, nếu không thì ai giúp tôi?”

Ngô Bình cảm thấy buồn cười: “Năng lực kém thì bị đánh chết, có gì mà oan chứ?”

Chu Vân Thâm đáp: “Kẻ đó cướp của cải của tôi, cướp vợ của tôi, tôi làm sao nhịn được”.

Ngô Bình nói: “Anh cũng chết rồi, làm sao có thể can thiệp chuyện sau này nữa? Mà cũng đã hơn một trăm năm trôi qua, tu vi kẻ thù của anh e là đã vượt xa ngày xưa rồi nhỉ?”

Chu Vân Thâm thở dài: “Hắn tên Hoa Thanh, năm xưa là thiên kiêu của Thiên Đạo Môn. Bây giờ Hoa Thanh đã là thượng trưởng lão của Thiên Đạo Môn, có tu vi Chân Tiên”.

Nghe đến tên Hoa Thanh, Thất Bảo cười khẩy: “Chu Vân Thâm, kẻ như anh, trưởng lão Hoa Thành chẳng buồn để tâm đâu. Anh thì dây dưa mãi. Cứ tiếp tục thế này, có khi một ngày nào đó anh sẽ hồn tiêu phách tán đấy”.

Chu Vân Thâm lạnh lùng hừ giọng: “Dù hồn bay phách tán, tôi cũng phải nói”.

Lòng Ngô Bình thoáng dao động. Chu Vân Thâm này chỉ là đệ tử chân truyền, còn Hoa Thanh kia ít nhất cũng là đệ tử ưu tú. Tài nguyên của đệ tử ưu tú nhiều hơn hẳn đệ tử chân truyền. Thế vì sao một thiên kiêu, đệ tử ưu tú lại hãm hại Chu Vân Thâm?

Chuyện này giống như một đại gia bạc tỷ cướp giật một công nhân chỉ có vài nghìn đồng vậy, cực kỳ phi lý.

Ngô Bình hỏi: “Chu Vân Thâm, sao Hoa Thanh lại giết anh?”

Chu Vân Thâm ngẩn ra, sau đó đau đớn ôm đầu: “Tôi… tôi quên mất rồi. Có lẽ hắn vì một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Nhưng tôi lại không sao nhớ ra được”.

Ngô Bình đột nhiên dùng tiên châm đâm vào giữa lông mày Chu Vân Thâm. Ngay lập tức, hình dáng Chu Vân Thâm tan ra rồi ngưng tụ trở lại.

Chu Vân Thâm nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã lấy lại ký ức cho tôi. Tôi nhớ ra rồi! Có điều, tôi chỉ có thể nói cho cậu nghe thôi”.

Ngô Bình nói với Thất Bảo: “Thất Bảo, ra ngoài trước đi”.

Thất Bảo gật đầu, rời khỏi vườn lê.

Ngô Bình bảo: “Anh có thể nói rồi”.

Chu Vân Thâm kể: “Năm đó, tôi mua được một viên đá ở chợ Thiên. Mới đầu tôi chỉ thấy nó đẹp thôi, sau đó dần phát hiện điểm phi thường của nó. Sau nhiều năm nghiên cứu, tôi mới biết viên đó không đơn giản, đó là một viên kỳ thạch vẫn có thể giữ gìn nguyên vẹn dù đã trải qua Đại kiếp kỷ nguyên!”

Ngô Bình cả kinh: “Đại kiếp kỷ nguyên cũng không thể phá huỷ nó ư?”

Chu Vân Thâm đáp: “Đúng vậy, nên tôi mới cảm thấy nó phi thường. Sau đó tôi tìm đọc điển tịch mới biết lai lịch của nó. Một người mạnh siêu cấp của kỷ nguyên nào đó đã nén ý chí và năng lượng của mình đến mức cực điểm để hình thành viên đá này”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, viên đá ấy đã phong ấn một người mạnh siêu cấp?”

Chu Vân Thâm gật đầu: “Chắc chắn là thế. Chuyện này rất bí mật, tôi chỉ nói với người bạn thân nhất lúc đó là Hoa Thanh”.

Ngô Bình đoán: “Hoa Thanh muốn làm gì, thả người mạnh bên trong ra?”

Chu Vân Thâm lắc đầu: “Dĩ nhiên là không. Hắn có dã tâm, muốn luyện hoá kỳ thạch, cướp năng lượng của người mạnh siêu cấp bên trong”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện này ngoài hai người ra, còn có người thứ ba nào biết không?”

Chu Vân Thâm thở dài: “Không, trừ chúng tôi, cậu là người thứ ba biết chuyện đấy. Thậm chí cả vợ tôi cũng không biết”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế sau này vợ anh đi theo Hoa Thanh à?”

Chu Vân Thâm đáp: “Đúng vậy. Trước khi chết tôi mới hiểu ra, e là vợ tôi cũng do Chu Vân Thâm sắp xếp, cố tình phái cô ta đến bên cạnh tôi để nghe ngóng tin”.

Ngô Bình hỏi: “Anh là đệ tử chân truyền, có thứ gì đáng để một đệ tử ưu tú nghe ngóng vậy?”

Chu Vân Thâm trả lời: “Tu vi của tôi không bằng hắn, tài nguyên càng không bằng, nhưng tôi là là người duy nhất nghiên cứu lịch sử kỷ nguyên của Thiên Đạo Môn. Những kiến thức liên quan mà tôi am hiểu chính là thứ hắn cần”.

Ngô Bình rất tò mò: “Vì sao Hoa Thanh lại cần kiến thức về lịch sử kỷ nguyên?”

Chu Vân Thâm giải đáp: “Vì hắn tu luyện một loại kỳ công ít người quan tâm. Công pháp này có uy lực rất khủng khiếp, nhưng trở ngại lớn nhất lúc tu luyện chính là phải liên tục hấp thu năng lượng của các kỷ nguyên. Thế nên hắn cần người am hiểu kiến thức liên quan như tôi giúp đỡ. Đây cũng là nguyên nhân một đệ tử chân truyền như tôi có thể kết bạn với đệ tử ưu tú!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK