Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành chủ bất tử

Sức sát thương của sát trận ngũ hành chính phản khiến cư dân trong thành đều sợ hãi, một số người thậm chí còn quỳ xuống, không thể động đậy.

Từ phủ thành chủ, một người đàn ông mặc áo bào màu vàng chậm rãi đi ra, hắn ta chỉ đi được ba bước, cảnh vật xung quanh liền lui về phía sau còn người thì đã tới trước mặt Ngô Bình. Hắn ta nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi bình tĩnh nói: “Bằng hữu phóng thích ra sát trận này là có ý gì?”

Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo đỏ tái nhợt, lúc này cô ta mới ý thức được mình đã khiêu khích một người không nên khiêu khích!

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Người phụ nữ này vu khống ta trộm đan dược của nhà nàng, ta lý luận với nàng, nhưng nàng lại dùng nắm đấm để nói chuyện với ta. Con người của ta rất dễ nói chuyện, vậy thì ta cũng dùng nắm đấm để nói chuyện với nàng."

Người phụ nữ áo đỏ vội vàng nói: "Phụ thân, trên người hắn thật sự có Tục Mệnh Đan."

Thường Cửu nói: “Đại tiểu thư, trước đó ta đã nói rồi, người bạn này của ta chính là một luyện đan sư, hơn nữa đan dược mà hắn luyện chế có chất lượng cực cao, vượt xa đan dược của nhà ngươi.”

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng khẽ cau mày, nói: "Con nít không hiểu chuyện, ngươi đâu cần phải chấp nhặt với nó."

Ngô Bình: "Con nít không hiểu chuyện? Ta thấy ngươi cũng không hiểu chuyện gì cho lắm. Nếu đã làm sai thì phải chuẩn bị bị đánh, nhưng thoạt nhìn thì hình như ngươi cũng không có ý định xin lỗi ta."

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng cười “haha”: “Xin lỗi? Ta là thành chủ của thành này, không cần phải xin lỗi ai cả! Mọi cành cây ngọn cỏ, gạch ngói trong thành này đều thuộc về ta. Khi ngươi bước vào thành này là đã đến lãnh địa của ta. Ở trên lãnh địa của ta, ta còn cần phải xin lỗi ngươi sao?”

Ngô Bình nói: "Lời ngươi nói cũng có lý. Tuy nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là ngươi có thể đánh bại ta."

"Bùm!"

Sát trận ngũ hành chính phản vận chuyển, một tia sát quang lao tới, khóa chặt người đàn ông mặc áo bào màu vàng. Sắc mặt hắn ta thay đổi, nói: "Ngươi là người của Thánh Môn sao?"

Ngô Bình: “Xem ra ngươi nhận ra sát trận này.”

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng: "Năm đó, sát trận ngũ hành chính phản đã từng thể hiện sức mạnh to lớn ở vùng đất vĩnh hằng, giết chết rất nhiều cao thủ. Ta cũng đã từng gặp mặt Thiên Thánh một lần."

Ngô Bình: “Nếu ngươi nhận ra nó, vậy ta sẽ để lại cho ngươi một thân thể hoàn chỉnh.”

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng cau mày: “Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần một sát trận là có thể giết ta sao?”

Ngô Bình không nói nhiều, tay phải ấn một cái, ba ngàn kiếm kiếp bùng nổ. Tất cả sức sát thương khủng khiếp đã hòa vào ánh sáng giết chóc.

"Phụt!"

Đầu của người đàn ông mặc áo bào màu vàng trực tiếp nổ tung, cơ thể hắn ta bốc cháy và biến thành vô số mảnh vụn. Uy lực của sát trận ngũ hành chính phản thật đáng sợ!

Tuy nhiên, giây tiếp theo, bóng dáng của người đàn ông mặc áo vàng lại xuất hiện ở một hướng khác, hơn nữa cơ thể hắn ta còn nhanh chóng tụ lại.

Ngô Bình cau mày, rõ ràng anh đã giết người này, nhưng hắn ta lại sống lại!

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng: "Ta đã nói, đây là lãnh địa của ta, ở trong thành Xích Tiêu, ta có thể sống lại vô hạn! Mà mỗi lần ta chết, thực lực của ta sẽ tăng lên một phần!"

"Thật sao?" Ngô Bình thản nhiên nói, tay phải ấn một cái, lần này anh dùng phương pháp thôn tính, trực tiếp hút năng lượng từ trong cơ thể đối phương.

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng khẽ cau mày, cảm thấy cơ thể mình trở nên yếu ớt. Vô số sợi tơ xuyên qua cơ thể hắn ta và liên tục rút năng lượng ra khỏi cơ thể hắn ta.

"Thôn tính sức mạnh của ta?" Người đàn ông cau mày.

Ngô Bình: “Cho dù ngươi có thể sống lại, nhưng cũng cần hấp thu năng lượng, không có năng lượng, ngươi chỉ là một tên vô dụng.”

Vừa dứt lời, Tàng Cơ hiện ra, một sợi dây xích rơi xuống quấn lấy người đàn ông mặc áo bào màu vàng, tiếp tục hấp thu sức mạnh của hắn ta.

Trên thực tế, người đàn ông mặc áo bào màu vàng vừa mới sống lại, cơ thể của hắn ta vẫn đang bổ sung năng lượng, số năng lượng này đến từ toàn bộ thành Xích Tiêu. Tuy nhiên, lần này tốc độ Ngô Bình rút năng lượng ra nhanh hơn tốc độ mà hắn ta hấp thụ năng lượng nên sức mạnh của hắn ta đang không ngừng bị suy yếu.

Lúc đầu, người đàn ông mặc áo bào màu vàng còn có thể giữ bình tĩnh, dù sao thì thành Xích Tiêu này là sân nhà của hắn ta và hắn ta có thể sống lại vô hạn. Tuy nhiên, dần dần, làn da của hắn ta bắt đầu khô đi, đôi mắt trũng sâu, mái tóc chuyển sang màu vàng, cuối cùng hắn ta cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Bằng hữu, ta nghĩ giữa chúng ta không cần thiết phải đánh đến người chết ta sống. Chuyện xảy ra trước đó là lỗi của con gái ta, ta thay mặt nó xin lỗi ngươi!"

Ngô Bình không hề có ý định dừng lại, bình tĩnh nói: “Một lời xin lỗi muộn màng cũng vô ích.”

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng cuối cùng cũng sợ hãi, lớn tiếng nói: "Bằng hữu, có chuyện gì cũng từ từ, ngươi cần gì thì cứ nói!"

Người phụ nữ mặc áo đỏ cũng quỳ xuống đất, run giọng nói: "Xin công tử hãy tha cho cha ta một lần!"

Những người xung quanh và Thường Cửu đều chấn động, đặc biệt là Thường Cửu, hắn không ngờ thủ đoạn của Ngô Bình lại đáng sợ như vậy, ngay cả thành chủ thành Xích Tiêu cũng bị anh khống chế trong tay!

Hít sâu một hơi, hắn tiến lên nói: "Lý huynh có thể nhân cơ hội chiếm lấy thành Xích Tiêu, trở thành thành chủ mới của thành Xích Tiêu."

Ngô Bình chưa bao giờ nghĩ đến điều này, anh hỏi: “Làm thành chủ có ích lợi gì không?”

Thường Cửu: "Có rất nhiều lợi ích, tất cả những người muốn định cư ở đây đều cần bảo vật cung cấp một phần năng lượng, hoặc trao đổi một ít tài nguyên. Chỉ riêng khoản thu nhập này, mỗi năm đều có thể lấy được số lượng lớn bảo vật!"

Ngô Bình nghe nói có bảo vật, liền nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo bào màu vàng, hỏi: "Ngươi có đồng ý nhường chức thành chủ của ngươi cho ta không?"

Người đàn ông mặc áo bào màu vàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn hắn ta sẽ chết, lập tức nói: "Thành chủ của thành Xích Tiêu này đương nhiên phải để cao thủ như ngươi đảm nhận, ta bằng lòng nhường!"

Ngô Bình gật đầu: “Vậy ta tha mạng cho ngươi.”

Thường Cửu vội vàng nói: "Lý huynh, trước tiên phải lấy được lệnh phù của thành chủ, có lệnh phù là có thể khống chế sức mạnh của toàn bộ thành Xích Tiêu, có thể giống như hắn sống lại vô hạn."

Thường Cửu nói xong, người đàn ông mặc áo bào màu vàng đưa hai tay dâng ra lệnh phù. Ngô Bình cầm trong tay nhìn xem, cảm thấy lệnh phù này có liên hệ với hơi thở của thành Xích Tiêu.

Anh kích hoạt lệnh phù và cảm thấy có thể huy động được sức mạnh của toàn bộ thành Xích Tiêu. Tuy nhiên, sức mạnh của thành Xích Tiêu chỉ có thể phát huy tác dụng trong thành Xích Tiêu, một khi anh rời khỏi đây thì sức mạnh này sẽ không có tác dụng gì với anh nữa.

Thu hồi lệnh phù, anh nhìn về phía tu sĩ mặc áo bào màu vàng, người này lập tức nói: "Ta lập tức mang theo người nhà rời khỏi thành Xích Tiêu, không bao giờ quay lại!"

Thường Cửu lập tức nói: “Muốn đi cũng được, nhưng phải giao ra toàn bộ tài sản!”

Sắc mặt người đàn ông áo bào màu vàng vặn vẹo, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ giao ra hết, ta cũng không dám lén lút giấu đi!"

Ngô Bình hiểu rõ anh không cần phải thương xót cho người này, nếu đổi chỗ với nhau, đối phương thậm chí sẽ không tha mạng cho anh. Anh không giết hắn là đã xem như rất tốt bụng.

Thường Cửu khá quen thuộc nơi này, nhanh chóng tịch thu toàn bộ tài nguyên của thành chủ cũ. Theo lời hắn nói, gia tộc của thành chủ này đã hoạt động ở đây sáu thế hệ, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng. Thành chủ trước đó đã bị hắn ta đánh chết tươi, sau đó lên thay thế.

Những thứ mà người nhà này để lại là vô số bảo vật, dược liệu, đan dược,… với số lượng cực kỳ lớn. Những thứ này, tùy tiện đặt ở Thiên giới hoặc đại lục Thánh Cổ đều sẽ là bảo vật mà người người tranh nhau cướp lấy, nhưng hiện tại chúng lại tùy tiện bị ném trong nhà kho, không biết đã bỏ bê trong pháp khí trữ vật bao nhiêu năm tháng.

Sau khi bàn giao toàn bộ tài nguyên, cả nhà này mới dìu già dắt trẻ rời khỏi thành Xích Tiêu. Tuy nhiên, ngay khi nhóm người này vừa rời khỏi thành, hàng trăm cường giả từ xung quanh lao ra, bọn họ bao vây giết chết cả nhà thành chủ cũ, sau đó hấp thụ năng lượng!

Con gái của thành chủ bị đao chém đứt nửa cánh tay, cô ta hét lên thảm thiết bỏ chạy, nhưng không lâu sau đã bị bắt lại, bị một đao chặt đầu, trước khi chết, cô ta nhìn về hướng cửa thành, chắc là đang hối hận vì đã xúc phạm Ngô Bình khiến cả nhà lâm vào cảnh này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK