Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2426: Hàn Thiên Kiều bị bỏ rơi

Ngô Bình chỉ cười, không nói gì, vì anh biết rõ viện Trưởng Lão không phải của riêng Hàn Tông.

Quả nhiên vị trưởng lão nữ đó liền hạ giọng nói: “Trưởng lão Hàn, con trai ông làm ra chuyện thế này, tốt nhất ông nên có câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì Nguyên Thủy Sơn sẽ loạn mất, ai cũng có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Hàn Băng Tàm bước về trước, tát Hàn Thiên Kiều một bạt tai làm anh ta văng ra xa, miệng đầy máu rồi lạnh lùng nói: “Khốn nạn, ai cho con cái gan đó hả?”

Hàn Thiên Kiều được cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy, không coi ai ra gì, chưa từng bị cha mình đánh bao giờ. Bạt tai đó của Hàn Băng Tàm khiến anh ta ngây người ra cả buổi lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

Hàn Băng Tàm đánh Hàn Thiên Kiều xong thì nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, xin lỗi, tôi không hề biết chuyện này. Thế này nhé, cậu muốn xử lý nó thế nào tôi cũng sẽ phối hợp”.

Hàn Băng Tàm là người thông minh, chọn cách lùi để tiến, để Ngô Bình tự chọn nên xử lý thế nào.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trưởng lão Hàn, dù tôi muốn xử lý thế nào ông cũng phối hợp hết sao?”

Hàn Băng Tàm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Thôi được. Con người Hàn Thiên Kiều này làm việc không tính đến hậu quả, rất dễ gây rắc rối cho Hàn Tông các ông, dù là vì muốn tốt cho Nguyên Thủy Sơn hay là vì tương lai của Hàn Tông thì tôi cũng đề nghị Hàn Tông nên trục xuất anh ta ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với anh ta mãi mãi. Đương nhiên, đấy chỉ là đề nghị của tôi thôi”.

Hàn Băng Tàm sầm mặt, đề nghị của Ngô Bình nghe có vẻ không gây hại gì, chỉ là cắt đứt quan hệ mà thôi, không có quan hệ cha con thì Hàn Thiên Kiều vẫn có thể dùng tiền của của Hàn Tông. Nhưng lòng người là một thứ rất kì lạ, lâu dần, người Hàn Tông sẽ dần xem Hàn Thiên Kiều như người ngoài, dù gì thì đến cả cha ruột của anh ta cũng từ bỏ anh ta thì anh ta còn có giá trị gì nữa?

Hàn Băng Tàm liếc nhìn Ngô Bình và nói: “Được, tôi sẽ lập tức tuyên bố với bên ngoài, cắt đứt quan hệ cha con với Hàn Thiên Kiều, sau này tất cả mọi thứ của tôi đều sẽ không dính dáng gì đến nó nữa”.

Hàn Thiên Kiều nghe thấy câu nói đó thì ngớ người ra, hét lớn: “Bố, bố nói gì thế, bố muốn cắt đứt quan hệ với con sao?”

Hàn Băng Tàm lạnh lùng nhìn con trai với ánh mắt đầy thất vọng. Ông ta cưng chiều cậu con trai này từ nhỏ nên anh ta mới muốn gì được nấy, vô pháp vô thiên.

“Thiên Kiều, từ nay về sau, bố không còn là bố của con nữa, con cũng không còn là con trai của ta nữa”.

Hàn Thiên Kiều giận dữ hét lên: “Chỉ vì một câu nói của anh ta sao? Anh ta là cái thá gì, chỉ là một người ngoài vừa mới đến Nguyên Thủy Sơn thôi, sao bố có thể đối xử với con như thế?”

Vị trưởng lão nữ đó lạnh lùng nói: “Ngô Bình không phải người ngoài, cậu ấy là trưởng lão của viện Trưởng Lão, còn là viện trưởng viện Đan Đạo, địa vị của cậu ấy không thấp hơn tám trưởng lão ở đây. Cậu làm chuyện như thế với một trưởng lão, thật sự là đại nghịch bất đạo, viện trưởng Ngô không lấy mạng cậu đã là nể mặt Hàn Tông rồi”.

Hàn Băng Tàm nói: “Con hãy về đi”.

Hàn Thiên Kiều hằm hằm trừng Ngô Bình rồi nhả từng chữ một: “Mày hãy đợi đó”. Anh ta nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Ngô Bình thở dài, nói với mọi người: “Thật sự xin lỗi, vì việc của tôi mà làm phiền đến mọi người”.

“Cậu đến vừa đúng lúc, Ất Mộc Linh giới đã chính thức thuộc về Nguyên Thủy Sơn chúng ta, chúng tôi cũng đã cho người trấn thủ”. Trưởng lão nữ nói: “Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể qua đó, theo cam kết của chúng tôi thì cậu có thể tùy ý ở bên trong hái thuốc trong một khoảng thời gian nhất định”.

Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá, khi nào tôi có thể vào?”

Trưởng lão nữ nói: “Bây giờ cũng được, đây là chìa khóa để vào Ất Mộc Linh giới, có nó thì cậu có thể ra vào bất cứ lúc nào”.

Những người khác không có chìa khóa, muốn ra vào linh giới thì chỉ có thể đi bằng đường chuyên biệt, bị kiểm tra và thẩm vấn, quá trình rất phức tạp.

Ngô Bình nhận lấy chìa khóa và nói: “Được”.

Mặt khác, Hàn Thiên Kiều giận đến run người, lập tức triệu tập một nhóm cao thủ đến Nguyên Thủy Thượng Cảnh. Bây giờ việc anh ta muốn làm nhất là giết hết cả nhà Ngô Bình, để anh phải đau khổ và hối hận, vậy mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng anh ta.

Sau khi Ngô Bình có được chìa khóa, anh không đến Ất Mộc Linh giới mà về Vạn Phú Thần Thổ trước.

Đúng như anh dự đoán, anh về đến nhà chưa được một tiếng đồng hồ thì có hai mươi mấy cao thủ xông vào.

Trong số họ, người mạnh nhất là một cao thủ Đạo Cảnh tầng bảy, cũng là một nhân vật có máu mặt. Những người này vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra với Hàn Thiên Kiều, vừa nghe anh ta nói phải đến giết người thì đã chạy đến đây rồi.

Hàn Thiên Kiều đứng ngoài cửa nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Giết cho tôi, không chừa một ai”.

Nhưng đám người này vừa xông vào nhà họ Lý thì đại trận phòng hộ đã khởi động, cao thủ Đạo Cảnh tầng bảy đó lập tức bị nổ thành tro, những người khác cũng bị đại trận giết chết.

Hàn Thiên Kiều đứng bên ngoài trận ngớ người ra, chuyện gì thế kia? Sao trong nhà anh lại có đại trận đáng sợ đến thế?

Lúc này anh ta bỗng nghe thấy tiếng Ngô Bình từ phía sau.

“Anh cũng tàn nhẫn đấy, đáng tiếc thực lực quá kém, cũng quá ngu xuẩn”. Ngô Bình lạnh lùng nói, anh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn đám người đột nhập vào nhà mình không ngừng bị sát trận giết chết.

Hàn Thiên Kiều lạnh người, nhưng anh ta cố trấn tĩnh, nói: “Mày biết tao sẽ đến sao?”

Ngô Bình: “Tư duy của đồ đần độn như anh không khó đoán”.

Hàn Thiên Kiều hừm lên: “Tao nói cho mày biết, những người mày giết đều là cao thủ của Hàn Tông tao, Hàn Tông sẽ không buông tha cho mày đâu”.

Ngô Bình thở dài, hỏi: “Anh có biết cắt đứt quan hệ với Hàn Tông đồng nghĩa với việc gì không?”

Hàn Thiên Tông lớn tiếng hừm: “Tao nói thật với mày, dù có như vậy thì tao vẫn có thể sống rất tốt, tao muốn gì bố tao đều sẽ cho tao”.

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, dù gì thì anh cũng là con trai của ông ta, ông ta vẫn sẽ cho những gì nên cho. Chỉ là anh đã bỏ quên mất một chuyện, khi không còn là con trai của Hàn Băng Tàm nữa thì nếu như tôi có giết chết anh, ông ta cũng sẽ không nói gì. Từ khi ông ta tuyên bố cắt đứt quan hệ với anh thì anh đã bị bỏ rơi rồi”.

Hàn Thiên Kiều như bị dội nước lạnh, buốt cả người, hét lớn theo bản năng: “Mày nói bậy”.

Ngô Bình: “Nếu anh chịu dừng lại thì biết đâu ông ta sẽ tiếp tục bồi dưỡng anh, giúp anh tự xây dựng thế lực ở bên ngoài. Nhưng anh quá ngu ngốc, không ngờ lại còn muốn ra tay với người nhà của tôi. Anh làm như vậy đồng nghĩa với việc dập tắt mọi hi vọng của ông ta với anh, chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi”.

Hàn Thiên Kiều nhổ nước bọt: “Tao không tin”.

“Trưởng lão Hàn, ông không ra đây sao?”, Ngô Bình bỗng nhìn về phía gần đó và hỏi.

Hàn Băng Tàm từ hư không bước ra, nhìn con trai mình với ánh mắt đầy thất vọng.

Hàn Thiên Kiều ngớ người, vội nói: “Bố, thì ra bố cũng có mặt”.

Hàn Băng Tàm không để ý đến anh ta, ông ta hỏi Ngô Bình: “Tất cả những hành vi của tên khốn này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của viện trưởng Ngô và Hàn Tông chúng tôi chứ đúng không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, dù gì thì các người cũng đã cắt đứt quan hệ, dù anh ta có làm gì thì cũng không liên quan đến Hàn Tông”.

Hàn Băng Tàm thở dài, nói: “Thật ra nó không phải con trai tôi”.

Ngô Bình nghe thấy cũng hơi bất ngờ: “Anh ta không phải à?”
Chương 2427: Sống lại ở thế tục

Hàn Băng Tàm: “Nó là con rơi của em gái tôi, là cháu trai của tôi. Sau khi sinh ra nó, em ấy đã tự sát. Tôi không muốn em gái bị tổn thương bởi cái danh chưa kết hôn nên đã nói với bên ngoài nó là con trai của tôi. Từ nhỏ, tôi rất cưng chiều nó là để nó có thể sống hạnh phúc. Giờ xem ra tôi đã sai rồi, nó giống hệt bố ruột của nó, đều là những kẻ vô pháp vô thiên”.

Hàn Thiên Kiều ngơ ngác: “Không thể nào! Bố, bố gạt con, con là con trai của bố”.

Hàn Băng Tàm vẫn mặc kệ anh ta, hỏi Ngô Bình: “Viện chủ Ngô, cậu có muốn biết bố ruột của nó là ai không?”

Ngô Bình hỏi: “Ai?”

Hàn Băng Tàm: “Tả Lăng Hư, người đã sáng lập Lăng Hư Tiên Giới, là cao thủ hàng đầu trên bảng Đại Tiên Thiên Khuyết năm đó. So với anh ta, cao thủ đứng đầu bảng Đại Tiên hiện giờ hệt như là một dưới đất, một trên trời”.

Ngô Bình có thể nhận ra mặc dù Hàn Băng Tàm thất vọng với đứa cháu trai này nhưng ông ta vẫn không muốn anh ta chết, thế nên ông ta nói ra bố ruột của anh ta – Tả Lăng Hư cao thủ hàng đầu của bảng xếp hạng Đại Tiên, hy vọng Ngô Bình sẽ kiêng dè một chút.

Ngô Bình: “Nói như thế, Tả Lăng Hư biết mình có một đứa con trai thế không?”

Hàn Băng Tàm: “Dĩ nhiên biết chứ, cứ cách một khoảng thời gian là ông ta sẽ đến thăm con trai mình”.

Ngô Bình: “Vậy tại sao em gái ông lại tự sát?”

Hàn Lăng Tàm khẽ thở dài: “Vì lúc đó Tả Lăng bỏ rơi nó, nó yêu người ta rất nhiều, không thể chấp nhận được hiện thực”.

Ngô Bình giơ tay lên đánh một chưởng lên Hàn Thiên Kiều, anh ta trợn to mắt, một lúc sau cơ thể biến thành tro tàn, bay theo gió.

Thấy cháu mình bị giết, sắc mặt Hàn Băng Tàm trở nên khó coi nhưng cũng không có hành động gì quá khích, chỉ nói: “Tôi bái phục!”, nói rồi ông ta xoay người rời đi, cũng mặc kệ những cao thủ Hàn Tông bị đại trận nổ chết kia.

Sau khi đại trận giết hết những kẻ xâm phạm kia, Ngô Bình đến một sân nhỏ, Vương Thế An và Liễu Tam Tương đều đang ở bên trong, họ đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Vương Thế An nói: “Nếu tôi là cậu thì sẽ không giết anh ta, người có thể mở ra Tiên Giới đều không phải mạnh bình thường”.

Liễu Tam Tương: “Nhưng nếu công tử không giết anh ta, sau này làm sao còn chỗ đứng ở Nguyên Thủ Tiên Giới? Anh đánh tôi một cái, tôi phải trả lại anh, nếu không mọi người có thể bắt chước người này”.

Vương Thế An: “Nhưng trên đời này không có nhiều cường giả giống Tả Lăng Hư”.

Ngô Bình: “Giết thì cũng đã giết rồi, có nói nhiều cũng vô ích. Ít nhất Tả Lăng Hư này sẽ không đến gây phiền phức cho tôi trong thời gian ngắn”.

Liễu Tam Tương: “Công tử biết?”

Ngô Bình: “Tôi bói một quẻ, tính được hiện giờ Tả Lăng Hư đang ở thế tục”.

Liễu Tam Tương nói: “Một cường giả sáng lập ra Tiên Giới như ông ta chạy đến thế tục làm gì? Lẽ nào…”

Ông ta ngạc nhiên nói: “Lẽ nào ông ta cũng muốn đến thế tục để sống lại?”

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, phải mượn nhân thư của ông để tìm người một lát”.

Liễu Tam Tương lấy nhân thư của mình ra, quan sát một lúc lâu mới gật đầu, nói: “Tìm được rồi, bây giờ Tả Lăng Hư là một thanh niên hai mươi bốn tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Ôi trời! Số mệnh của ông ta sẽ liên quan không ít đến công tử, hơn nữa hai người không thể nào cùng tồn tại, cuối cùng chỉ có thể một người còn sống”.

Vương Thế An nhìn ông ta hỏi: “Cuối cùng ai sẽ thắng?”

Liễu Tam Tương lắc đầu: “Với công lực của tôi thì không thể xem quá nhiều, không đoán được”.

Ngô Bình: “Xem ra người sống lại ở thế tục không chỉ có một mình tôi, còn có không ít nhân vật tầm cỡ”.

Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm nhân thư hồi lâu, vẻ mặt rất phức tạp nói: “Tình hình không ổn rồi! Tôi loáng thoáng nhìn thấy không ít cái tên khá có danh tiếng, lẽ nào họ cũng muốn sống lại ở thế tục?”

Vương Thế An: “Nhiều người sống lại như thế là vì điều gì?”

Liễu Tam Tương: “Người có mạnh đến đâu, sau khi sống lại thì khí vận sẽ trở nên yếu đi, rất dễ bị người mạnh hơn giết chết, sau đó hấp thụ vận mệnh của người đó. Cũng như thế, người sống lại cũng vì vận mệnh của mình không vững chắc, có thể dễ dàng hấp thu khí vận của người khác”.

Vương Thế An khẽ cười: “Thế nên mọi người cắn nuốt khí vận lẫn nhau?”

Liễu Tam Tương: “Tôi không có thêm lời giải thích hợp lý nào hơn nữa, có lẽ vẫn còn nguyên nhân sâu xa”.

Vương Thế An hỏi Ngô Bình: “Cậu định bao giờ bắt đầu sống lại? Tôi nghĩ không thể đợi thêm nữa”.

Ngô Bình: “Còn phải đợi thêm nữa, tôi phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ mới được”.

Vương Thế An: “Phải mất bao lâu?’

Ngô Bình: “Nhiều nhất là ba tháng”.

“Được, ba tháng sau chúng ta sẽ hành động”.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đến Ất Mộc Linh Giới, trong Ất Mộc Linh Giới có rất nhiều dược liệu quý hiếm, anh cũng không khách sáo sử dụng dược điển Đại Ngàn thu thập các loại dược liệu, sau đó cất vào trong dược điển.

Anh vừa hái thuốc vừa luyện đan, chạy qua chạy lại giữa Thái Ất Đan Uyển và Đan Đạo Viện.

Ba tháng thoáng chốc trôi qua, Ngô Bình đã hoàn toàn ổn định tu vi của mình, mấy người Đường Băng Vân cũng lần lượt rời xuất quan, đều đã đột phá đến Thần Thông cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.

Đồng thời, trong ba tháng qua, anh cũng đã xây dựng xong Đan Đạo Viên, với sự cố gắng của anh, Đan Đạo Viện đã có thể sánh ngang với các thầy luyện sư ở Thượng phủ, thậm chí còn vượt qua bọn họ nhiều điểm.

Ngày hôm đó Ngô Bình đã thông báo riêng cho Nguyên Thủy Sơn và Thái Ất Hoàng Triều, nói rằng anh sẽ bế quan để tu luyện đến Đạo Cảnh, anh vốn dĩ luôn như thế nên mọi người đều nghĩ chuyện đó rất bình thường.

Muốn đạt đến Đạo Cảnh, ngắn thì vài tháng, lâu thì vài năm, Ngô Bình vừa lúc có thể tìm lý do để thoái thác với người ở hai bên.

Ngô Bình cũng đặc biệt thông báo cho Nguyệt Thanh Ảnh, Hạ Tử Trần, Lý Thuần Như để họ giúp anh chăm lo cho gia đình. Có ba nhà này, cộng với Nguyên Thủy Sơn, gia tộc của Ngô Bình chắc chắn là một trong những thế lực có sức ảnh hưởng nhất trong cõi Chân Thủy Tiên Giới, đám người bình thường kia không dám khiêu khích.

Sau khi dặn dò người nhà, Ngô Bình biến mất, trước khi đi cũng mà không mang theo bất cứ thứ gì, tất cả bảo vật, thậm chí cả dược điển Đại Ngàn đều được giao lại cho Đường Tử Di cất giữ.

Rất nhiều người đều biết chuyện Ngô Bình bế quan, cũng không ai nghi ngờ gì, Đan Đạo Viện vẫn vẫn tiếp tục hoạt động, Thái Ất Đan Uyển cũng vẫn như trước, chẳng qua thỉnh thoảng người nhà Ngô Bình lại phái người đem vài đan dược đi.

Số đan dược này đều là do Ngô Bình luyện chế trước, sau đó dùng Vạn Hóa Thần Hồ sao chép lại.

Hôm đó Ngô Bình và Vương Thế An lặng lẽ đến một ngôi nhà ở thế tục, Liễu Tam Tương đứng trước mặt hai người họ, ông ta đặt tay lên Nhân Thư, Nhân Thư phát ra hai luồng sáng, đánh vào trên người hai người họ.



Dưới ánh đèn sáng chói, thân hình Ngô Bình dần biến thành một thiếu niên tuấn tú mười bảy tuổi, Vương Thế An cũng biến thành một thiếu niên mười lăm tuổi.

Sau khi thay đổi diện mạo, ký ức của một người khác xuất hiện trong đầu Ngô Bình, đồng thời ký ức của chính anh dần biến mất. Cùng lúc đó anh phong ấn toàn bộ sức mạnh của bản thân vào trong Thần Môn.

Không biết qua bao lâu, trước mặt Ngô Bình tối đen, sau đó ngất đi.

Khi tỉnh lại, ký ức của anh đã bị thay thế, anh trở thành một “Ngô Bình” khác, là một học sinh trung học.

Ngô Bình nhìn xung quanh, thấy đã chín giờ sáng, anh giật mình ngồi dậy định mặc quần áo vào nhưng lướt nhìn lịch, anh mới biết hôm nay là ngày nghỉ, không cần phải đi học.

Anh thở phào nhưng vẫn nhấc chăn lên, anh vừa nhấc chăn lên bước xuống thì phát hiện mình đang đứng! Anh không khỏi trợn to mắt, sau đó mừng rỡ nói: “Mình… Mình khỏi rồi!”
Chương 2428: Sống lại thành thiếu niên

Từ lúc dậy thì, nơi “ấy” của Ngô Bình luôn không ổn, kích thước khá nhỏ, chỉ bằng của một cậu nhóc năm tuổi. Vì thế Ngô Bình luôn rất tự ti, khi đi vệ sinh luôn phải đi một mình, tính cách càng thêm quái gở.

Tuy trông bề ngoài của Ngô Bình cũng khá tuấn tú, trong trường cũng được kha khá cô em thầm thương trộm nhớ nhưng cậu hoàn toàn không dám chấp nhận tình cảm của ai. Mỗi lần thấy bạn bè dẫn gái về ngủ qua đêm, cậu chỉ biết hâm mộ và khát khao.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của bố cậu – Ngô Đại Hưng: “Tiểu Bình, dậy đi con, đồ ăn nguội cả rồi!”

Ngô Bình đáp một tiếng, thay quần áo rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó xuống ăn sáng.

Gia cảnh của Ngô Bình không mấy khá giả, bố là tài xế taxi, năm năm trước bị tai nạn giao thông, phải chữa hết mấy trăm nghìn, thêm cái bệnh khó nói của Ngô Bình thì họ chỉ còn cách bán nhà. Hiện tại họ đang sống nhờ ngôi nhà hai phòng một sảnh của cô Ngô Bình.

Ngồi xuống ghế, trên bàn có bày một đĩa đồ lòng, một phần canh xương sườn, thêm đĩa trứng gà mới luộc, một phần sủi cảo hấp. Mẹ cậu là Dương Quế Chi còn đang bận rộn trong bếp, bà muốn hâm nóng đồ ăn thừa hôm qua để lót bụng với chồng.

Ngô Bình đẩy đĩa đồ lòng sang cho Ngô Đại Hưng: “Bố ơi, con không đói, bố ăn đi!”

Ngô Đại Hưng ừ một tiếng rồi nói: “Tiểu Bình, ngày mai có kỳ thi khảo sát tổ chức toàn thành, con phải thi tốt cho bố mẹ nở mày nở mặt đó!”

Thành tích của Ngô Bình không tệ, luôn nằm trong top 100 của trường. Trường cấp ba số 1 Trung Châu của cậu luôn là top ba trường điểm của thành phố, một trăm người hạng đầu gần như đều sẽ thi đậu đại học hạng một. Đương nhiên, nếu muốn thi đỗ hai trường đứng đầu thì phải vào top 50 lận.

Ngô Bình: “Bố yên tâm, con sẽ cố hết sức!”

Do yếu sinh lý nên Ngô Bình luôn rất tự ti, bù lại cậu dồn hết tâm sức và thời gian vào việc học, nhờ đó mà việc học của cậu luôn khá tốt, đứng trong top ba của lớp, bố mẹ luôn tự hào vì chuyện này.

Ăn xong hai cái sủi cảo, húp thêm nửa chén canh, Ngô Bình chợt thì thầm với Ngô Đại Hưng: “Bố ơi, cái đó của con hình như phát triển rồi á!”

Tình huống của con trai thế nào, Ngô Đại Hưng rõ hơn ai hết, hai năm nay nhà họ tìm người chữa bệnh, hốt thuốc khắp nơi, tiền tốn không biết bao nhiêu nhưng tác dụng lại chẳng được là mấy.

Nghe Ngô Bình nói xong, Ngô Đại Hưng còn chưa kịp phản ứng, hỏi ra: “Cái gì phát triển?”

Ngô Bình nhìn xuống chỗ kia của mình: “Là chỗ đó đó!”

Ngô Đại Hưng giật mình, sau đó đứng bật dậy, lôi Ngô Bình vào trong phòng.

Sau vài phút, ông ấy vui mừng đi ra, vào phòng bếp, báo tin vui cho vợ. Dương Quế Chi nghe xong, hai vợ chồng ôm nhau khóc khiến Ngô Bình hoảng sợ.

Lúc này, điện thoại Ngô Bình vang lên, cậu liếc mắt một cái thì thấy là Từ Kiêu – bạn ngồi cùng bàn gọi. Tính cách cậu hướng nội, ít bạn bè, Từ Kiêu lại nằm trong số người ít ỏi đó. Thậm chí cậu còn kể chuyện mình bị yếu sinh lý cho Từ Kiêu nghe, cậu ta vẫn luôn giữ bí mật giúp cậu.

“Alo, Từ Kiêu!”

Bên kia nói: “Ngô Bình, hoa khôi Giang Nhu của lớp nhờ tớ nhắn với cậu là trưa nay hẹn cậu đi coi phim. Má ơi, cậu hên quá, hoa khôi cũng muốn hẹn hò với cậu cơ đấy!”

Nếu là trước đây, Ngô Bình nhất định sẽ do dự, dù gì mặt kia của cậu không ổn, hẹn đi chơi thì làm ăn được gì? Nhưng hiện tại đã khác trước, cậu đã khôi phục năng lực đàn ông, còn gì để do dự nữa chứ?

Anh lập tức nói: “Được, cậu báo cho Giang Nhu là tớ sẽ tới!”

Từ Kiêu có hơi bất ngờ, chuyện này xảy ra vài lần rồi, trước kia Ngô Bình luôn từ chối, lần này cậu ấy lại đồng ý dễ dàng quá vậy.

“Cậu... không sợ lòi à?”

Ngô Bình: “Từ Kiêu, giờ tớ đã có năng lực kia rồi!”

Từ Kiêu: “Hả?”

Ngô Bình: “Tí tớ rủ cậu đi chơi game, gặp nhau rồi tớ nói sau!”

Ngô Bình cúp điện thoại, Ngô Bình xin Ngô Đại Hưng hai trăm đồng rồi đi tìm Từ Kiêu.

Hơn mười phút sau, tại một quán net, Ngô Bình thấy Từ Kiêu, cậu ta đã mở máy, mua hai phần đá bào, là vị mà Ngô Bình thích.

Từ Kiêu cao một mét tám lăm, vóc dáng to con, có chút béo, vẻ ngoài thật thà, là kiểu con gái rất thích. Nhưng Ngô Bình biết cậu bạn này tinh ranh vô cùng, trong bụng toàn mưu mô, vẻ ngoài chất phác chỉ là ngụy trang.

“Ngô Bình, cậu nói năng lực gì thế?”, cậu ta hỏi ngay.

Ngô Bình nói chi tiết cho Từ Kiêu nghe, Từ Kiêu theo cậu vào WC, sau khi trở về thì ánh mắt hoàn toàn thay đổi: “Trời ơi, to hơn cả tớ nữa! Cậu phẫu thuật à?”

Ngô Bình bĩu môi: “Phẫu thuật gì chứ! Chính nó tự phát triển!”

Từ Kiêu gãi đầu: “Vậy là của tớ vẫn còn lớn được phải không?”

Ngô Bình: “Chắc thế, dù sao của tớ cũng khá lớn!”

Sau khi “thổ lộ tâm sự”, Từ Kiêu nói: “Trương Siêu lớp kế bên đã thắng của tớ một nghìn tệ vào hôm qua, nay lại gửi tin hỏi tớ có dám chơi một ván nữa không!”

Ngô Bình nhíu mày, cậu biết Từ Kiêu chơi PUBG, còn thường xuyên PK gì đó với người ta, một lần như vậy là mấy trăm hoặc hơn nghìn tệ, thắng nhiều thua ít.

“Skill của Trương Siêu khá dữ, cậu đừng cá cược với nó nữa, một nghìn này mời tớ ăn ngon không phải lợi hơn à?”, Ngô Bình khuyên.

Từ Kiêu: “Nhưng tớ tức lắm, muốn thắng lại!”

Ngô Bình thấy khuyên không được thì nói: “Vậy được rồi, chúng ta đánh hai ván cho nóng người trước đã!”

Hai người mở trò chơi, bắt đầu chơi game. Hai tay nắm chuột và bấm bàn phím, Ngô Bình thì như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mới chơi chưa được năm phút, Ngô Bình đã xử được bảy mạng. Từ Kiêu là đồng đội liên tục hét lên: “Má ơi, Ngô Bình, sao tự dưng cậu chơi pro quá vậy? Cậu có biết vừa nãy cậu đã giết được ai không? Là một streamer PUBG rất giỏi, tớ biết anh ta đó!”

Ngô Bình cũng cảm thấy trình độ chơi game của mình nâng cao rất nhiều, như được ông bà độ vậy: “Có thể là do trạng thái tớ đang tốt!”

Mười phút, Ngô Bình đã giết mười mạng, cũng nhờ sự cứu viện của cậu mà Từ Kiêu mới sống được tới giờ. Ván này, đối thủ của họ khá mạnh, hai đội trong đó rõ ràng có trình độ chuyên nghiệp.

Tiến vào vòng cuối, Ngô Bình đã giết được hai mươi lăm mạng, Từ Kiêu giết sáu, trừ hai người, trong vòng cuối còn ba nhóm khác, một nhóm ba người, nhóm bốn người và một phe một mình.

Từ Kiêu hưng phấn: “Ngô Bình, giờ cậu chơi game giỏi quá, ván này chúng ta có cơ hội ăn gà rồi!”

Ngô Bình gãi đầu: “Chắc được, tớ cảm thấy trình độ bên kia cũng tạm thôi”.

“Tạm? Tớ đã nói với cậu chưa, mấy người này toàn dân chuyên nghiệp đó”, cậu ta nói xong, Ngô Bình cũng bắn chết người chơi một mình kia.

Cuộc chiến trở nên gay cấn, tam phương hỗn chiến, nhóm bốn người bị diệt toàn đội, nhóm ba người thì chết một. Hiện tại chỉ còn hai phe, mỗi phe hai người, khu an toàn cũng không ngừng thu hẹp.

Vị trí của Ngô Bình khá bất lợi, cậu nói với Từ Kiêu: “Cậu lao ra, tớ ngắm bắn đối phương”.

Từ Kiêu cắn răng: “Được, tớ tin tưởng cậu!”

Cậu ta nhảy ra khỏi boongke, chạy té khói về phía trước. Cậu ta vừa thò đầu ra, đối phương đã bắn, Ngô Bình giơ súng nả hai phát, trúng một người. Từ Kiêu cũng trúng đạn ngã xuống nhưng bên kia cũng bại lộ vị trí.

Ngô Bình ném toàn bộ lựu đạn, sau vài tiếng nổ lớn, trò chơi kết thúc, hai người Ngô Bình thành công ăn gà.

“Wow, thắng rồi!”, Từ Kiêu hưng phấn vung tay vung chân.

Sau đó, hai mắt cậu ta rực sáng: “Ngô Bình, hay cậu chơi giùm tớ ván này, lấy lại tiền tớ thu cược đi. Tiền thắng thì chúng ta chia đôi!”
Chương 2429: Hẹn hoa khôi đi coi phim

Ngô Bình cũng cảm thấy trình chơi game của mình tăng lên rất nhiều, nghĩ rồi đồng ý: “Lỡ mà thua thì chúng ta cũng cưa đôi”.

Từ Kiêu lập tức liên lạc với Trương Siêu: “Trương Siêu, tao coi tin nhắn rồi, hiếm khi mày thắng tao được một lần, lần này mà thua lại chẳng phải là cụt hứng nữa à, tao để mày vui vẻ vài ngày đó!”

Trương Siêu bên kia: “Từ Kiêu, độ dày của mặt mày tăng lên rồi à! Mày tự tin như vậy, dám cá thêm tiền không?”

Từ Kiêu: “Được, mày muốn chơi bao nhiêu?”

Trương Siêu: “Trong tay tao còn bốn nghìn, chơi hết, mày dám không?”

Từ Kiêu: “Có gì mà không dám? Ông mày chơi hết tiền lì xì hai năm luôn nè mày!”

Nghe nói hai bên chơi tận bốn nghìn, Ngô Bình nói: “Từ Kiêu, chơi thế có nhiều quá không?”

Từ Kiêu: “Yên tâm, chỉ bằng trình của cậu, phát huy bình thường là đánh cho Trương Siêu té đái rồi!”

Cá cược của song phương khá đơn giản: Hai bên cùng tiến vào trò chơi, ai sống lâu hơn, lấy được nhiều mạng hơn thì thắng.

Như vậy, số mạng mà họ bắn được và thời gian sống còn có liên quan trực tiếp với nhau, giết địch càng nhiều, thời gian sống càng lâu.

Hai người đổi vị trí, Ngô Bình dùng tài khoản của Từ Kiêu để chơi. Cậu không biết rằng lúc này, Trương Siêu cũng nhường chỗ cho một cao thủ lợi hại mà cậu ta mới tìm được để chiến với Từ Kiêu.

Dù gì cũng tới tận bốn nghìn, Trương Siêu không dám chắc nên gọi ra người bạn chơi PUBG giỏi nhất để giành lấy bốn nghìn trong tay Từ Kiêu.

Trò chơi bắt đầu, Ngô Bình đã tìm được cảm giác, trình độ hơn xa ván vừa rồi, không tới năm phút đã đoạt chín mạng, tới khi vào vòng cuối đã giết được hai mươi bảy người.

Nhưng cao thủ mà Trương Siêu mời tới cũng chẳng vừa, sống được tới tận vòng cuối. Có điều tên này không quá may mắn, đồng đội chết dần, cuối cùng bị người ta cho nổ chết bằng lựu đạn.

Ngô Bình tiếp tục chơi, dùng sức một người, thành công ăn gà.

Sau ván này, phía Trương Siêu choáng váng. Nhưng cậu ta cũng là người giữ chữ tín, lập tức gửi cho Từ Kiêu bốn nghìn.

Sau khi chuyển khoản, Trương Siêu không cam lòng: “Từ Kiêu, tối nay dám chơi ván lớn hơn không, mười nghìn!”

Từ Kiêu định đồng ý nhưng Ngô Bình không ngừng lắc đầu, cậu đành phải nói: “Thôi, tớ sợ tối nay tình hình không tốt, hôm khác đi”.

Bốn nghìn vừa giành được, Từ Kiêu chia cho Ngô Bình hai nghìn, cậu ta cười nói: “Mẹ nó, nay cậu nghệ quá nha, tớ cảm thấy cậu livestream cũng được rồi đó!”

Ngô Bình: “Thời gian đâu mà live, mai là thi toàn thành, không biết đề thi khó cỡ nào!”

Từ Kiêu: “Yên tâm đi, thành tích của cậu tốt, người lo lắng nên là tớ nè!”

Hai người chơi thêm vài ván là tới giờ cơm, họ cùng ăn mì.

Lúc ăn, Ngô Bình hỏi: “Giang Nhu nói gì với cậu?”

Từ Kiêu: “Có gì đâu, chỉ là rủ cậu đi xem phim. Nhưng tớ cảm thấy cậu ấy có ý với cậu!”

Ngô Bình: “Tớ nhớ ra rồi, Hoàng Thiếu Vệ đang cua Giang Nhu mà, cậu ấy chưa chịu hả?”

Từ Kiêu bĩu môi: “Tớ nghe nói điều kiện gia đình Giang Nhu cũng khá giả, bố cậu ấy làm trong cơ quan nhà nước, sao có thể để ý loại như Hoàng Thiếu Vệ!”

Ngô Bình cười khổ: “Nhưng tớ còn chẳng bằng Hoàng Thiếu Vệ mà, dù gì Hoàng Thiếu Vệ cũng có tiền hơn tớ, bố cậu ta làm kinh doanh mà”.

Từ Kiêu cười: “Vậy thì cậu sai rồi! Mấy cô gái như Giang Như càng coi trọng tiềm lực và đạo đức. Ngô Bình, tớ cảm thấy cậu rất thông minh, đây có thể là một trong những nguyên nhân Giang Nhu bị cậu thu hút. Đương nhiên cậu cũng bảnh trai phết, là hotboy lớp mình mà”.

Ngô Bình: “Ôi vãi, cậu khen làm tớ ngượng quá!”

Từ Kiêu thở dài: “Hầy, thời này theo đuổi con gái khó quá, biết bao giờ mới có gái cua tớ nhỉ!”

Ăn bữa trưa xong, Ngô Bình về nhà một chuyến, giao một nghìn cho mẹ.

Hoàn cảnh gia đình không tốt, bố cậu chạy taxi cả tháng mới được có sáu nghìn, mẹ cũng chỉ có tiền lương hơn bốn nghìn, trừ hết chi phí và tiền nợ thì nhà họ chẳng còn bao nhiêu.

Dương Quế Chi còn hỏi là tiền từ đâu ra, Ngô Bình cũng đáp là mình bán đồ trong game kiếm được.

Cách giờ coi phim còn lâu, Ngô Bình ngồi làm thêm bài tập. Khi mở sách giáo khoa, cậu phát hiện trí nhớ của mình tốt hơn rất nhiều, thêm nữa là những đề số học và vật lý làm cậu đau đầu kia, cậu đều biết làm, trong đầu nảy ra nhiều phương pháp giải.

Ngô Bình cảm giác như mình đang mơ vậy, cậu lấy đề số học trong đề đại học năm ngoái ra, làm thử một lần, không ngờ hai mấy phút sau, cậu đã hoàn thành, so chiếu đáp án có sẵn thì được 148 điểm.

Nên biết là đề số học trong kỳ thi năm trước rất khó, thủ khoa thành phố năm ngoái cũng chỉ đạt 139 điểm. Nhiều thí sinh đậu hai trường đứng đầu đều không đạt tới 110 điểm nữa là. Còn phần đông thí sinh thì đều dưới 90.

Ngô Bình cũng bị chính mình dọa sợ rồi. Chuyện gì xảy ra thế? Chỗ kia không chỉ phát triển bình thường mà não cậu cũng thông minh hơn.

Ba giờ chiều, Ngô Bình có mặt ở cửa ra vào của rạp phim, cậu vừa tới đã thấy Giang Nhu.

Giang Nhu là bạn gái xinh nhất lớp, nhưng thường ngày cô ta khá kiêu kỳ, không để ý đám nam sinh, rất nhiều bạn học nam từng theo đuổi cô ta nhưng kết cục đều thất bại.

Giang Nhu xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, da trắng, cột tóc đuôi ngựa, toàn thân tỏa ra hơi thở xuân thì.

Ngô Bình có chút ngại ngùng, tiến lên chào: “Giang Nhu!”

Giang Nhu đánh giá cậu, cười nói: “Muốn hẹn cậu ra ngoài khó thật đó, may mà tớ thành công”.

Ngô Bình gãi đầu: “Tớ mua vé xem phim rồi, cậu muốn ăn gì, tớ đi mua!”

Giang Nhu xem giờ rồi nói: “Không cần, tớ cá cược với người khác thôi. Mấy bạn nữ trong lớp đều nói không ai hẹn được cậu đi chơi, tớ không tin mới thử một lần”.

Ngô Bình ngẩn ra, sau đó lại cười: “Vậy giờ tớ mời cậu coi phim, cậu bằng lòng chứ?”

Giang Nhu có chút do dự, cảm thấy mình làm vậy không tốt nên mới thở dài: “Được thôi, nhưng tớ sẽ không làm bạn gái cậu đâu, chúng ta chỉ coi phim chung thôi”.

Ngô Bình: “Biết rồi!”

Hai người vào rạp, trong rạp đang chiếu một bộ phim viễn tưởng, nhân vật có pháp thuật, bay tới bay lui, trong cốt truyện chính có xen kẽ câu chuyện tình yêu.

Thấy thần tiên trong phim thi triển pháp thuật, dùng bùa chú, trong đầu Ngô Bình đột nhiên xuất hiện vài ký ức. Cậu vừa coi phim vừa vô thức vận hành nguyên khí trong cơ thể.

Phim chiếu được nửa, trong cơ thể cậu đã có một đoàn khí không ngừng di chuyển, càng ngày càng mạnh. Phim chiếu xong, cậu đã luyện khí thành công, sức mạnh thể chất cũng nâng lên rất nhiều.

Hai người ra khỏi rạp phim, Giang Nhu nhìn Ngô Bình đang tươi cười: “Ngô Bình, chúng ta là người của hai thế giới, tốt nhất cậu nên bỏ ý nghĩ theo đuổi tớ đi!”

Ngô Bình nhìn Giang Nhu: “Vì sao? Vì bố cậu làm trong cơ quan nhà nước?”

Giang Nhu lắc đầu: “Có vài việc, cậu không nên biết nhiều!”, sau đó cô ta rời đi chẳng thèm quay đầu lại.

Nhìn theo bóng lưng Giang Nhu, Ngô Bình nhíu mày, cậu cảm giác khi Giang Nhu nhìn mình, trong ánh mắt mang theo sự ngạo mạn của kẻ đứng trên cao nhìn xuống như thể kẻ trên trời, người dưới đất vậy.

“Chúng ta là người của hai thế giới à?”, Ngô Bình lẩm bẩm rồi vận hành nội kình, trên bàn tay xuất hiện một vầng sáng vàng.
Chương 2430: Phát huy như thường

Ngô Bình về nhà ăn cơm tối xong thì tiếp tục luyện tập với khí tức trong cơ thể. Dường như cậu sinh ra đã biết nên luyện tập như thế nào, tiến bộ rất nhanh. Đến mười hai giờ tối, cậu bắt đầu cảm thấy mình đã thay da đổi thịt, cứ như biến thành một người khác hoàn toàn, nhẹ nhàng đấm một đấm đã có thể đấm nát một tảng đá, còn có thể đánh ra được chưởng ảnh từ xa, để lại dấu tay rất sâu trên bức tường bê tông cách đó hơn mười mấy mét.

Ngô Bình liên tục nghiên cứu và thích nghi với cơ thể mới này, mãi đến hơn bốn giờ sáng mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, Ngô Bình đến trường, cậu đọc qua một lượt sách lịch sử, ngữ văn rồi lướt qua vài bộ đề.

Lúc đang giải đề, tự dưng cậu cảm thấy có người đang tiến gần đến bên cạnh mình, sau đó gõ nhẹ lên bàn.

Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn thì thấy đó là Hoàng Thiếu Vệ, một thiếu gia nhà giàu trong lớp.

“Có chuyện gì sao?”, cậu hỏi.

Hoàng Thiếu Vệ nhìn cậu chằm chằm và hỏi: “Tối qua cậu đi xem phim với Giang Nhu hả?”

Đúng là có chuyện đó, Ngô Bình không phủ nhận, nói: “Đúng vậy, mà sao cơ?”

Hoàng Thiếu Vệ giật nhẹ mắt, nghiến răng nói: “Lá gan của cậu cũng lớn đấy, bạn gái của Hoàng Thiếu Vệ tôi mà cũng dám động đến, có tin tôi cho người xử cậu không?”

Ngô Bình nhìn nắm đấm của mình nói: “Được thôi, cậu chọn thời gian đi, tôi muốn xem thử cậu định xử tôi thế nào”.

Hoàng Thiếu Vệ hơi bất ngờ, trong ấn tượng của cậu ta, Ngô Bình là một người khá nhút nhát và lầm lì, sao lại dám cãi lại cậu ta? Cậu ta không nghĩ gì nhiều, cười khẩy rồi nói: “Được, cậu ngon đấy, vậy cứ đợi mà xem”.

Giang Nhu đứng gần đó nhìn thấy hết mọi chuyện, có điều cô ta không hề nói gì mà quay đi đọc sách ngay.

Chín rưỡi là bắt đầu thi, thi ngữ văn trước, đề thi không quá khó, nhưng nếu muốn được điểm cao thì lại không dễ, thường thì làm được một trăm ba mươi trên một trăm năm mươi đã là khá lắm rồi.

Lúc này Ngô Bình rất tỉnh táo, cầm bút viết liên tục không ngừng, đặc biệt là phần thi viết, viết hay đến nỗi bản thân cũng thấy rất hài lòng.

Vốn dĩ cậu đã học rất khá, thuộc top ba của lớp, giờ lại không biết vì lý do gì, đầu óc thoáng đạt thêm rất nhiều nên khi giải đề cứ như hổ thêm cánh.

Kết thúc thời gian thi thì cũng đã mười một giờ rồi, thầy giáo cho mọi người về luôn và báo chiều sẽ thi toán.

Từ Kiêu bước qua hỏi: “Ngô Bình, làm bài thế nào?”

Ngô Bình hỏi: “Cậu thì sao?”

Từ Kiêu thở dài: “Tớ nghĩ nhiều nhất chỉ được một trăm điểm, có rất nhiều câu đọc mà chẳng hiểu gì”.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta: “Không sao, cậu đã cố gắng lắm rồi”.

Từ Kiêu thét lên: “Á điều, cậu đang an ủi tớ hay là cười nhạo tớ hả?”

Hai người họ choàng vai bá cổ ra khỏi lớp, chuẩn bị ra cửa hàng thức ăn nhanh ngoài trường để ăn gì đó, nhưng vừa đi được mấy bước thì có bốn học sinh cao to tiến lại gần, vừa nhìn là biết học sinh bên khối thể dục thể thao.

Hoàng Thiếu Vệ dẫn đầu, cười khẩy, nói: “Ngô Bình, chẳng phải cậu muốn tôi xử cậu sao? Bây giờ tôi cho cậu được toại nguyện”.

Từ Kiêu liền bước về trước một bước, trừng mắt, nói: “Hoàng Thiếu Vệ, bớt ra vẻ ở đây đi, cậu dắt theo mấy người này cũng không đủ cho tôi nhét kẽ răng, không tin thì cậu thử xem”.

Lúc này, dáng vẻ của Từ Kiêu hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày. Thật ra Ngô Bình biết Từ Kiêu rất giỏi đánh nhau, rất hay đánh với người ngoài xã hội.

Hoàng Thiếu Vệ sầm mặt: “Từ Kiêu, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cút sang một bên đi”.

Từ Kiêu trừng mắt: “Đệch, Ngô Bình là anh em của tôi, cậu muốn xử cậu ấy thì phải qua được ải của tôi”.

Ngô Bình cảm động, đây là lý do cậu muốn kết bạn với Từ Kiêu, nghĩa khí, bằng lòng gánh vác thay anh em.

Cậu kéo Từ Kiêu về lại, cười, nói: “Từ Kiêu, tớ vừa học được mấy chiêu quyền pháp, đúng lúc có thể thử xem hiệu quả thế nào”.

Từ Kiêu hơi bất ngờ, cậu ta quá hiểu Ngô Bình, mặc dù đẹp trai nhưng lại không có bao nhiêu sức lực, càng không thể nào đánh nhau. Cậu ta vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ngô Bình đã bước đến trước mặt Hoàng Thiếu Vệ, lạnh lùng nói: “Cậu muốn chơi thế nào?”

Hoàng Thiếu Vệ bất giác lùi lại một bước, cậu ta cảm thấy hôm nay Ngô Bình rất có khí thế, lập tức nói: “Tôi đã nói rồi, xử cậu!”. Cậu ta vung tay, ba học sinh thể dục xông lên.

“Bụp”.

Ngô Bình khom người, đánh một quyền lên bụng của học sinh thể dục chạy lên đầu tiên làm cậu ta rên một tiếng rồi ngã xuống đất, co rút người lại.

Hai người còn lại đang định đưa tay ra bắt lấy Ngô Bình thì đã bị cậu gạt chân, ngã lăn hết ra đất, cả hai đau đớn hét lên.

Hoàng Thiếu Vệ ngơ người ra, cậu ta không ngờ người mình tìm đến giúp đỡ lại bị giải quyết trong tích tắc.

Ngô Bình nhìn Hoàng Thiếu Vệ chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “Người cậu tìm đến không ổn lắm, hay là cậu lên đi?”

Hoàng Thiếu Vệ nuốt nước bọt, lập tức cười huề, nói: “Ngô Bình, tôi chỉ đùa với cậu thôi, bạn bè cả, sao tôi có thể xử cậu được? Cậu hiểu nhầm rồi”.

Từ Kiêu trợn tròn mắt, bước qua giơ ngón cái lên khen: “Ngô Bình, được đấy. Tớ cũng chưa chắc đánh lại ba người này, không ngờ cậu lại đánh bại hết chỉ trong vài giây”.

Ngô Bình vuốt mũi: “Tớ có luyện tập mà”.

Sau đó cậu đá Hoàng Thiếu Vệ một cái: “Nếu cậu không phục thì sau này cứ gọi người đến”.

Hoàng Thiếu Vệ vội nói: “Không dám nữa đâu, không dám nữa”.

Đến trưa, hai người họ ăn vớ vẩn vài thứ rồi về lại trường chuẩn bị cho đợt thi buổi chiều.

Vẫn chưa bắt đầu thi toán là đã phát kết quả bài thi ngữ văn lúc sáng, lúc Ngô Bình nhận bài, phát hiện mình đạt điểm rất cao - 145 điểm, trong đó bài tập làm văn được tròn điểm.

Lúc phát bài, một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi đứng ở cửa vẫy tay gọi Ngô Bình: “Ngô Bình, em đến văn phòng một lát”.

Cô gái đó là cô giáo ngữ văn của Ngô Bình, tên Hứa Á Bình, vẫn chưa kết hôn, là cô giáo trẻ và xinh đẹp nhất trong số các cô giáo.

Lúc đến văn phòng, Hứa Á Bình mỉm cười, nói: “Ngô Bình, lần này em thi tốt lắm, em có từng làm qua đề thi này chưa?”

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa, nhưng có mấy câu cô đã từng giảng qua”.

Hứa Á Bình gật đầu: “Đúng vậy, thành tích lần này của em rất xuất sắc, có thể nói là phát huy vượt mức bình thường, nhưng em đừng kiêu ngạo, cố gắng giành học bổng lần này của trường nhé”.

Ngô Bình biết chuyện học bổng, hàng năm trường học đều trích một khoản tiền thưởng làm học bổng để khích lệ học sinh. Nhưng chỉ có những học sinh lọt vào top một trăm toàn thành phố thì mới có tư cách nhận học bổng. Cụ thể là top ba toàn thành phố sẽ nhận được học bổng một trăm nghìn, top mười sẽ được năm mươi nghìn, top năm mươi sẽ được mười nghìn, top một trăm sẽ được hai nghìn.

Trình độ giáo dục của trường số 1 khá tốt, thường thì sẽ có khoảng mười mấy học sinh lọt top một trăm; ba, bốn người lọt được top năm mươi còn top mười và top ba thì hơi khó nói, lúc có lúc không. Vì vậy, trường rất coi trọng top ba và top mười, thưởng nóng ngay một trăm nghìn và năm mươi nghìn.

Trung Châu là một thành phố lớn với hơn hai ngàn vạn dân, người có thể lọt top một trăm ở nơi này thì phải nói là người giỏi nhất trong những người giỏi, nếu lọt top mười, học sinh đó có thể chọn bất cứ trường top nào để theo học.

“Cô yên tâm, em sẽ cố gắng”. Ngô Bình nói.

Hứa Á Bình không quá bất ngờ với thành tích của Ngô Bình, vì thỉnh thoảng Ngô Bình cũng thi được điểm ngữ văn khá cao.

Lúc Ngô Bình về lại lớp thì buổi thi toán đã bắt đầu. Mấy ngày nay Ngô Bình chủ yếu tập trung ôn luyện toán vì cậu yếu nhất môn này, trước đây thi toán, cậu chỉ có thể thi được tầm khoảng 120 điểm, với điểm số này thì đến top một trăm của trường cũng không vào nổi.

Nếu thành tích thi toán của Ngô Bình có thể nâng lên tầm 140, cậu sẽ lọt được vào top mười của trường, trở thành người đứng nhất lớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK