Ngô Bình hỏi: "Mộc điện chủ, con lang yêu này đã ăn nhiều người chưa?"
Mộc Tâm Lan gật đầu: "Người dân ở một số ngôi làng và thị trấn đã bị nó ăn thịt. Con yêu lang này nợ máu chồng chất".
Ánh mắt Ngô Bình trở nên lạnh lùng, anh trầm giọng nói: "Nó chết chắc!"
Anh tung một chưởng, sử dụng phép thần thông chuyển hóa thức thứ bảy của Đồ Long, Đồ Long quyền!
Một bóng chưởng ngay lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu của con lang yêu, đánh mạnh xuống.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn vang lên, thân thể lang yêu nổ tung, máu thịt bay tứ tung, một cái đầu sói cực lớn rơi xuống. Con sói trợn mắt ngoác mồm, chết không nhắm mât!
Ngô Bình tung chưởng đập vào đầu con lang yêu và lấy ra một viên yêu đan từ bên trong. Yêu đan này sắp biến thành hình sói, đã có mắt mũi.
Anh cất viên yêu đan và ném đầu con lang yêu xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, ngay cả điện chủ Mộc Tâm Lan cũng không đối phó được yêu lang, thế mà thiếu trưởng môn lại một chưởng giết chết? Điều này thật kinh khủng!
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, mọi người cuối cùng đã nhìn thấy sự đáng sợ của thần quân.
Lục Phi Hùng cảm thán: "Không hổ là thần quân trong truyền thuyết, thực lực như vậy e là không thua gì Động Thiên Tiên Quân!"
Một nữ đệ tử của điện Thanh Liên đột nhiên đi tới, cô ấy có dung mạo xinh đẹp, xem ra cũng không thua gì Lâm Thanh Dao, cô ấy nói: "Đại sư huynh, sư muội tên Phương Nhân. Y thuật của sư huynh đã vang danh khắp nơi thiên hạ, sư huynh có thể giúp tôi chữa trị không?”
Nhìn thấy Phương Nhân, Lâm Thanh Dao bình tĩnh nói: "Sư muội, hình như cô đâu bị bệnh?"
Phương Nhân khẽ thở dài: "Sư tỷ, mấy ngày trước tôi đột phá cảnh giới Thần Biến, sau đó liền phát hiện tính tình thay đổi lớn, hiện tại đa sầu đa cảm, lúc nào cũng khóc".
Ngô Bình giật mình, bèn hỏi cặn kẽ quá trình Thần Biến của cô ấy, nghe xong liền nói: "Cô quả thật có vấn đề, lúc cô thần biến đã bị một ác ma lợi dụng mà dung hợp với nguyên thần của cô".
Phương Nhân cả kinh, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: "Sư huynh, tôi bị ma nhập sao?"
Mọi người cũng kinh ngạc, đồng loạt tránh ra xa, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Nhân.
Mộc Tâm Lan vội vàng nói: "Thiếu trưởng môn, Phương Nhân thực sự bị ma nhập sao?"
Ngô Bình cười nói: "Đừng căng thẳng, đây không phải là nhập thể, mà là một loại dung hợp. Có yêu ma vốn đã rất yếu, lúc xâm lấn nguyên thần liền bị nguyên thần đồng hóa. Nhưng tình huống này cũng có một tác dụng phụ, đó là sự thay đổi tính khí".
Phương Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Đại sư huynh, vậy tôi thật sự không có việc gì?"
Ngô Bình: "Hiện tại không có vấn đề, nhưng sau này thì khó nói. Ác ma này đã dung nhập vào linh hồn của cô, một ngày nào đó nó sẽ hồi sinh khi cô yếu ớt nhất, biến thành tâm ma đáng sợ. Nếu cô có thể áp chế được tâm ma, tu vi của cô sẽ tăng lên rất nhiều, nếu không thể trấn áp được tâm ma, cô sẽ rơi vào ma đạo".
Sắc mặt Phương Nhân thoắt cái trở nên cực kỳ tái nhợt, cô ấy nhỏ giọng khóc cầu xin: "Đại sư huynh, xin cứu tôi, tôi không muốn nhập ma, hu hu..."
Ngô Bình nói: "Yên tâm đi, vấn đề của cô không khó giải quyết".
Phương Nhân vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"
Sau khi Ngô Bình được sự đồng ý của cô ấy, anh cắm mười ba cây kim vào đầu cô ấy rồi vươn tay chộp lấy, một làn khói đen dần bốc lên, ngưng tụ thành khuôn mặt một người phụ nữ trong lòng bàn tay anh, vô cùng hung dữ.
Ngô Bình dùng sức siết chặt năm ngón tay, khuôn mặt quỷ liền biến mất. Một tiếng hét chói tai vang lên trong đầu Phương Nhân.
Mộc Tân Lan vội vàng hỏi: "Thiếu trưởng môn, Phương Nhân không sao chứ?"
Ngô Bình gật đầu: “Không có việc gì".
Phương Nhân vui mừng khôn xiết, cô ấy cúi đầu thật sâu: “Đa tạ đại sư huynh!”
Thấy y thuật của Ngô Bình quá siêu phàm, mọi người đều xông lên xin chữa bệnh. Là một tu sĩ, họ phải đối mặt với rủi ro mỗi ngày, ngay cả khi có một sai lệch nhỏ trong tu luyện thì sẽ để lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong cơ thể hoặc nguyên thần. Dần dà, những nguy cơ tiềm ẩn này sẽ bùng phát vào một ngày nào đó.
Vì vậy, hầu như tất cả các tu sĩ ở đây đều có việc muốn cầu xin Ngô Bình. Các nữ đệ tử của điện Thanh Liên có lợi thế hơn, có Lâm Thanh Dao ở bên cạnh, họ đồng loạt lao tới.
Bữa tiệc ăn mừng này đã biến thành một buổi khám bệnh miễn phí, Ngô Bình không bao giờ từ chối bất cứ ai đến, anh đáp ứng mọi yêu cầu, chỉ ra những vấn đề cho mọi người. Ngay cả những phong chủ và điện chủ cũng nhờ Ngô Bình xem, hỏi việc mình dồn nén áp lực nhiều năm có nghiêm trọng hay không, có biện pháp giải quyết hay không.
May mắn thay, tình hình của hầu hết mọi người không nghiêm trọng và Ngô Bình chỉ cần chỉ điểm một chút là giải quyết được.
Đến nửa đêm, Trần Đạo Huyền lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của Ngô Bình vào ngày mai nên đã kết thúc tiệc mừng trước, mọi người chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi đỉnh Vô Tương.
Đêm đó, Ngô Bình lặng lẽ tu luyện và hồi phục thể lực.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đạo Huyền đến và nói: "Vũ Văn Thiên Đô đã bỏ cuộc".
Ngô Bình kinh ngạc: "Hắn từ bỏ Chu Kinh Hồng sao?"
Trần Đạo Huyền: "Đúng vậy, nghe nói trưởng môn đến Thanh Vân Phong, sau đó phong chủ Thanh Vân Phong và Vũ Văn Thiên Đô đổi ý".
Ngô Bình cau mày: "Mất công chuẩn bị rồi".
Trần Đạo Huyền: "Con mặc dù là thần quân, tương lai rộng mở, nhưng Thục Sơn kiếm phái có thêm một vị võ quân cũng không phải chuyện xấu. Trưởng môn tinh thông bói toán, nhất định đã thuyết phục được Vũ Văn Thiên Đô".
Đang nói thì Chu Kinh Hồng vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Phong chủ, Vũ Văn Thiên Đô còn chưa tới sao?"
Trần Đạo Huyền lạnh nhạt nói: "Hắn sẽ không tới".
Chu Kinh Hồng hô lên: "Không thể nào! Thiên Đô sẽ không bỏ rơi đệ tử!"
Lúc này bên ngoài có người xin được gặp, Trần Đạo Huyền liền mời vào. Một trưởng lão đi tới, ông ta hành lễ với Trần Đạo Huyền: "Trần phong chủ, Thanh Vân Phong hủy hôn với Chu Kinh Hồng".
Khi Chu Kinh Hồng nghe thấy những lời này, cơ thể liền mềm nhũn và ngất đi.
Trần Đạo Huyền vô cảm, lạnh nhạt nói: "Đưa xuống. Khi nào tỉnh lại thì cho Chu Kinh Hồng hai lựa chọn. Thứ nhất, đóng cửa tự ngẫm mười năm, thứ hai, phế bỏ tu vi đuổi khỏi sơn môn".
Dù sao cũng là đệ tử đã cực khổ bồi dưỡng, Trần Đạo Huyền vẫn muốn cho một cơ hội, không muốn đuổi cùng giết tận.
Chu Kinh Hồng được đưa xuống, Ngô Bình nói: "Sư phụ, chiều nay con sẽ đến Thái Thanh tiên cảnh".
Bên Vân Tịch hình như gặp rắc rối, anh tiện thể đi xem luôn.
Trần Đạo Huyền nói: "Được, bên này không có việc gì nữa".
Buổi sáng Ngô Bình chữa xong mối họa lôi kiếp cho Viên Lực, chiều xuất phát đến Thái Thanh tiên cảnh. Địa Tiên Giới là trạm trung chuyển đến các nơi trong Côn Luân, từ nơi này đi Thái Thanh tiên cảnh là tiện nhất.
Các thành phố và thị trấn ở Thái Thanh tiên cảnh đều dùng tên gia tộc để đặt tên, ví dụ Dương thành là khu vực quản lý của nhà họ Dương.
Anh vốn định đi qua Dương thành chứ không định ở lại đây. Nhưng khi ngang qua bầu trời Dương thành, anh vừa hay nhìn thấy có một già một trẻ bị bắt nạt trên đường. Kẻ ra tay là một đám nô bộc nhà giàu, chúng đánh tới tấp một ông lão, thiếu nữ mười mấy tuổi bên cạnh bị đá ngã lăn ra, một tên nô bộc đang cười lạnh xé quần áo cô ấy.
Ngô Bình hừ lạnh, lập tức hạ xuống trước mặt đám nô bộc, lạnh lùng nói: "Dừng tay!"
Mấy tên liếc xéo anh, tên cầm đầu nói: "Khuyên anh đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không tự gánh hậu quả!"
Ngô Bình nói: "Ông lão này đã bị đánh gãy xương, nội tạng cũng bị thương, đánh tiếp sẽ xảy ra án mạng!"
Tên nô bộc nhà giàu cười lạnh: "Đánh chết thì sao? Ông ta già khọm rồi, còn không đáng tiền bằng một con gà!"
Chương 1037: Giữa đường gặp chuyện bất bình
Ngô Bình không nói gì thêm, anh liền bộc lộ khí tức thần quân đáng sợ. Mấy tên kia kinh hãi, chúng thấy linh hồn mình run rẩy, bất giác quỳ xuống.
Kẻ cầm đầu phản ứng nhanh nhất, gã run rẩy nói: "Tiên quân giá đáo, hãy thứ tội cho chúng tôi không đón tiếp từ xa!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cút đi".
Tên đó không đi mà nói: "Tiểu nhân là nô tài của Dương phủ, tiên quân giá đáo thì xin hãy ghé thăm quý phủ".
Ngô Bình hơi bất ngờ, nhưng anh không hứng thú với việc đến Dương phủ, nói: "Tôi không rảnh".
Tên đó nói: "Tiên quân, chủ nhân nhà tôi rất muốn được kết giao với bậc đại năng như người".
Ngô Bình không còn kiên nhẫn nhiều lời với gã nữa, lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, không rảnh".
Mấy tên nhìn nhau, không dám nói gì nữa mà vội lùi ra.
Ngô Bình đỡ ông lão lên và chữa thương cho ông ấy. Cô gái bên cạnh rối rít cảm ơn Ngô Bình.
"Tiên quân đại nhân, xin người hãy đưa chúng tôi rời khỏi đây".
Ngô Bình hơi bất ngờ, nói: "Vì sao lại rời khỏi đây?"
Cô gái lau nước mắt, nói: "Đám người đó bị tiên quân trừng trị, lát nữa nhất định sẽ trút lên đầu chúng tôi. Tiên quân vừa đi thì chúng sẽ càng mạnh tay hơn".
Ngô Bình nhíu mày, hỏi: "Đám người đó vì sao lại đánh hai người?"
Cô gái nói: "Nhà chúng tôi còn 20 năm nữa mới đến hạn, họ muốn thu về trước thời hạn, ông nội tôi không đồng ý".
Ngô Bình hỏi: "Nhà đó thuộc sở hữu của ai?"
Cô gái nói: "Của Dương phủ. Nhưng 30 năm trước ông nội tôi đã mua quyền sử dụng đất 50 năm, thế nên nhà tôi có quyền sống ở đó thêm 20 năm nữa".
Ngô Bình nói: "Vậy 20 năm sau thì sao?"
Cô gái: "20 năm sau thì Dương phủ sẽ thu hồi nhà".
"Ông nội cô không chịu trả nhà cho họ nên họ đánh người?"
Cô gái gật đầu: "Đúng vậy. Họ nói nếu chúng tôi không chịu thì họ sẽ đánh chúng tôi đến khi nào chịu thì thôi".
Ngô Bình cười lạnh: "Đúng là hoành hành ngang ngược. Cả Dương thành đều là của nhà họ Dương, họ làm như thế thật quá đáng".
Cô gái nói: "Chính vì thế nên họ mới không thèm kiêng nể ai".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi làm việc ở doanh trại tuần thành Vân Châu, tôi sẽ đưa mọi người đến Vân Châu, đổi nơi sống luôn".
Ông lão lại lắc đầu: "Không thể đi. Đi rồi thì chúng tôi không có chỗ ở nữa. Năm đó bố Linh Nhi liều mạng làm việc mới mua được căn nhà đó. Bố Linh Nhi mất, tôi có liều mạng cũng phải bảo vệ được căn nhà".
Ngô Bình hỏi: "Vì sao nhất định phải có nhà?"
Cô gái nói: "Thượng tiên, không có nhà thì chúng tôi không nơi để về, hơn nữa lưu lạc bên ngoài cũng phải nộp thuế".
"Mua một căn nhà như nhà của các người cần bao nhiêu tiền?"
Cô gái: "Giá đang không ngừng tăng, giờ cần hơn mười nghìn kim tệ".
Ngô Bình nhớ rằng một đồng tiền bùa có thể đổi mười nghìn kim tệ, giá đó bằng với giá nhà ở thành phố tuyến đầu, không hề rẻ.
Anh nói: "Không sao, tới đó tôi mua cho hai người một căn nhà".
Cô gái mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu với Ngô Bình: "Cảm ơn thượng tiên, cảm ơn thượng tiên!"
Ông lão không biết làm sao, cũng cảm ơn rối rít.
Ngô Bình đang định dẫn họ đi thì một người đàn ông tóc ngắn bước ra từ quán bên cạnh, lạnh lùng nói: "Anh tốt nhất không đưa họ đi".
Ngô Bình nhìn hắn, tu vi không cao, là nhân tiên cấp thứ nhất. Anh nói: "Tại sao lại nói thế?"
Hắn nói: "Tôi thấy anh bay từ trên trời xuống, chắc là địa tiên nhỉ? Một địa tiên như anh mà lại lo chuyện bao đồng chốn dân gian, cần gì phải thế? Phải biết nơi này là Dương thành, anh làm thế ngộ nhỡ người Dương phủ phát hiện thì sẽ phái cao thủ truy sát các người".
Ngô Bình nói: "Hai người này bị bắt nạt, chỉ muốn đi mà cũng không được sao?"
Người đàn ông: "Tất nhiên không được! Việc này liên quan đến thể diện của Dương phủ, một người qua đường như anh tùy tiện dẫn người đi, người khác sẽ nghĩ thế nào? Khuyên anh là anh hãy lo việc mình đi, đừng lo chuyện bao đồng".
Ngô Bình: "Anh là người Dương phủ sao?"
Người đó bật cười: "Tại hạ là người làm của Dương phủ, thế nên mới khuyên anh như vậy".
Ông già và cô gái nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt đáng thương, anh lạnh nhạt nói: "Nếu tôi cứ muốn dẫn người đi thì sao?"
Người đó nhíu mày: "Anh bạn, nếu thế thì anh tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi Dương thành. Nếu không tin anh có thể thử!"
Ngô Bình cười lạnh, phất tay rồi biến mất cùng ông lão và cô gái.
Người đó kinh ngạc, vội phát ra một tiếng ngâm dài. Chẳng mấy chốc mấy chục bóng người lao ra từ khắp nơi, bắt đầu lùng sục.
Nhưng lúc này Ngô Bình đã đi khỏi Dương thành, bay đến Vân Châu. Anh vừa bay mấy chục dặm thì phát hiện một luồng ánh sáng đuổi theo, tốc độ cực nhanh, sau đó chặn trước mặt anh.
Anh lập tức đưa hai người vào không gian Hắc Thiên, sau đó nhìn người trước mặt.
Một tu sĩ mặc chiến giáp vàng kim chắn đường anh, lạnh lùng nói: "Để lại người thì anh có thể đi".
Ngô Bình quan sát đối phương: "Anh là ai?"
Tu sĩ nói: "Quản gia Dương phủ, Dương Ký!"
Ngô Bình: "Tôi phải đưa người đi".
Dương Ký cười lạnh: "Tôi đã cho anh cơ hội rồi!"
Một bóng đen xuất hiện sau lưng Ngô Bình, vồ tới chỗ anh. Ngô Bình còn không thèm nhìn đã quay đầu tung chưởng.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bóng đen đó bị đánh thành một làn khói đen. Nhìn kỹ thì đó là nguyên thần của tu sĩ bám vào khói độc, dùng để tấn công đòn chí mạng.
Tiếc là Ngô Bình quá mạnh, chưởng đó suýt nữa đánh tan nguyên thần của hắn!
Dương Ký loạng choạng, vẻ mặt rất đau đơn, hét lên: "Rốt cuộc anh là ai!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Tôi không muốn đối đầu với Dương phủ, thế nên hãy quay về đi", nói xong anh tiếp tục đến Vân Châu.
Lần này quả nhiên không ai đuổi theo nữa. Đến địa bàn Vân Châu, anh liền thay quần áo của doanh trại tuần thành để tiện ra vào Vân Châu.
Đến Vân Châu, anh mua một căn nhà ở khu dân cư, giá khoảng năm mươi nghìn kim tệ, sau đó sắp xếp cho hai ông cháu. Lúc đi anh còn dặn dò bảo vệ và một cấp dưới ở doanh trại tuần thành hãy chăm lo cho họ, sau đó còn để lại năm mươi nghìn tệ cho họ làm sinh hoạt phí.
Anh là phó tướng của doanh trại tuần thành, cảnh sát địa phương rất nịnh nọt, liên tục nói sẽ chăm sóc tốt cho hai người.
Ở cổng Vân phủ, ông Chính đang đứng đó. Thấy Ngô Bình tới, ông ấy cười nói: "Cậu chủ, cậu đến rồi".
Ngô Bình gật đầu: "Vân Tịch đâu?"
"Giờ Vân Tôn đang theo lệnh lão tổ làm người quản lý chính của Vân Thị nên rất bận. Giờ Vân Tôn đang mở cuộc họp trong tộc, điều hòa mâu thuãn giữa các tộc lão".
Ngô Bình đã nghe nói các tộc lão có xung đột, liền hỏi: "Giờ tình hình thế nào?"
Ông Chính nói: "E là không thể hòa giải, ân oán giữa các tộc lão rất nghiên trọng. Cậu chủ, tôi đưa cậu đến chỗ ở của Vân Tôn trước, chúng ta đợi ở đó".
Ngô Bình gật đầu rồi đi theo đến chỗ ở Vân Tịch, một tòa nhà rất thanh nhã. Anh đến thư phòng, có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người Vân Tịch.
Ngô Bình đợi một lát, Vân Tịch vẫn chưa đến, anh liền hỏi: "Vân thị có mấy tộc lão?"
Ông Chính: "Có mười hai người, mỗi người đại diện cho một chi của Vân thị. Mỗi tộc lão nắm giữ một địa bàn, thế lực rất lớn. Ngay cả lão tổ cũng không thể bãi chức của họ, cùng lắm chỉ có thể hạ lệnh cho họ".
Ngô Bình: "Thảo nào".
Ngay lúc này mặt đất rung lên, sau đó mấy tiếng gầm giận dữ truyền tới. Hiển nhiên có người đang đánh nhau ở Vân phủ!
Chương 1038: Trả đầu lại cho ta
Ngô Bình định ra ngoài thì ông Chính vội kéo lại: "Cậu chủ, vị hôn phu trên danh nghĩa của Vân Tôn là Liễu Thiên Lang, thế nên người không thể lộ diện".
Ngô Bình cười nói: "Thế có gì khó".
Anh đưa tay quệt lên mặt, biến thành dáng vẻ của Liễu Thiên Lang, sau đó thay quần áo đi gặp Vân Tịch.
Lúc này trong tông đường của Vân Thị, Vân Tịch bị một sức mạnh cuồng bạo đánh bay. Một tộc lão hoàn toàn bộc lộ khí tức tiên quân, tóc dài bay lượn, hai mắt đầy sát khí, lạnh lùng nói: "Chuyện của lão phu đến lượt một con bé như cô xen vào à?"
Vân Tịch đánh nát mấy cái ghế, vô cảm đứng dậy rồi nói: "Lão Cảnh, tôi vâng lệnh lão tổ trợ giúp giải quyết mâu thuẫn giữa Cảnh Tông và Liên Tông".
Lão Cảnh hừ lạnh: "Mâu thuẫn giữa chúng tôi không cần cô giải quyết!"
Vân Tịch khẽ thở dài: "Lão Cảnh, mọi người đều là người một nhà, hà tất phải thế?"
"Im miệng!", lão Cảnh phất tay, đánh một chưởng ra đánh vào mặt Vân Tịch.
Lúc này có bóng người hiện ra, Ngô Bình xuất hiện. Anh phất tay áo đánh bay chưởng kia, sau đó nhìn chằm chằm lão Cảnh.
Lão Cảnh kinh ngạc, nói: "Cậu là ai?"
"Ầm!"
Ngô Bình thoắt cái đến gần ông ta, anh tát lên mặt khiến ông ta bay xa mấy mét. Lão Cảnh là cao thủ cảnh giới Động Thiên mà lại bị Ngô Bình tát tới nỗi đầu váng mắt hoa. Ông ta cảm thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ chui vào cơ thể mình, hoàn toàn không thể chống lại.
Ông ta chợt nhớ ra gì đó, run rẩy nói: "Cậu là Liễu..."
Chữ "Liễu" còn chưa nói xong thì Ngô Bình lại tát ông ta, lạnh lùng nói: "Dám đánh người phụ nữ của tôi, sao ông dám làm vậy hả?"
Lão Cảnh tức tới nỗi toàn thân run rẩy, nhưng ông ta nghĩ rằng người này là Liễu Thiên Lang. Ông ta không thể chọc giận nhân vật tầm cỡ của Địa Tiên Giới này được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vân Tịch thấy Ngô Bình tới giúp thì mỉm cười, đi tới cầm tay anh, nói với lão Cảnh và một ông già khác: "Lão Liên, lão Cảnh, hai người có ân oán nhiều năm, mỗi năm xung đột đều khiến vô số người chết và bị thương. Thế này nhé, ngày mai sẽ tổ chức đấu võ đài, cao thủ hai bên sẽ ra tay. Người bên nào thắng thì sẽ phải đáp ứng yêu cầu của bên kia".
Lão Cảnh và lão Liên thấy cách này cũng được, mà lại có Ngô Bình ở đây nên họ không dám cãi Vân Tịch, liền vội đồng ý.
Cuộc xung đột này đã được giải quyết nhờ sự giúp đỡ của Ngô Bình.
Vân Tịch kéo Ngô Bình về chỗ ở của cô ấy, nói: "Sau này đừng dùng thân phận Liễu Thiên Lang nữa".
Ngô Bình cũng biết thế này dễ xảy ra rắc rối, anh gật đầu: "Ừ, em nói đúng, đây là lần cuối cùng".
Với thiên phú của anh thì cùng lắm một năm nữa có thể thành địa tiên, đến lúc đó không cần lo người nhà họ Tiêu biết chân tướng nữa.
Vân Tịch cười nói: "Lát nữa chúng ta đi gặp lão tổ nhé. Tu vi lão tổ đã hoàn toàn hồi phục, đang muốn gặp anh đấy".
Ngô Bình gật đầu: "Có lão tổ ở đây thì Vân Châu sẽ an toàn".
Hai người đang nói chuyện thì ông Chính đi vào nói: "Cậu chủ, người của doanh trại tuần thành đến, nói cần tìm cậu".
Ngô Bình liền đi ra cổng gặp, anh thấy một cấp dưới của mình. Việc sắp xếp cho hai ông cháu kia là do cấp dưới này lo liệu.
Người đó thấy Ngô Bình thì quỳ rạp xuống, nói: "Phó tướng quân, hai ông cháu kia bị giết rồi, đầu bị treo ở tòa nhà đầu ngõ!"
"Bốp!"
Bậc đá dưới chân Ngô Bình nát thành bụi, anh không nói gì mà đến thẳng căn nhà anh sắp xếp cho hai người kia.
Một đống người đứng chật cứng ở đầu ngõ, đầu một ông già và một cô gái bị dùng dây thừng buộc vào tóc, treo lủng lẳng trên tòa nhà. Máu tươi vẫn đang chảy, mặt đất có hai bãi máu.
Vân Tịch cũng đến, thấy đầu người thì khẽ thở dài, nói: "Đây là thủ đoạn trừng phạt kẻ chạy trốn của các thành trì lớn. Hai người này là anh đưa đến Vân Châu đúng không?"
Ngô Bình cúi đầu, đôi mắt anh đầy lửa giận, anh lạnh nhạt nói: "Lỗi tại anh. Nếu không phải anh nhúng tay thì cho dù họ có khổ cực vẫn có thể sống tiếp. Anh tự cho mình là thông minh, hại chết họ".
Vân Tịch: "Anh đâu có cố ý. Ở Thái Thanh tiên cảnh, các gia tộc lớn giống như hoàng tộc vậy, mọi thứ họ nói đều là lệnh tuyệt đối".
Ngô Bình mặt vô cảm: "Họ tại anh mà chết, anh phải làm gì đó".
Vân Tịch nhìn người đàn ông trước mặt mình, khẽ gật đầu: "Em đi với anh".
Ngô Bình lắc đầu: "Em là người của Vân Thị, đừng lộ diện".
Anh phất tay, hai cái đầu người liền rơi xuống. Anh khâu đầu người và thi thể lại rồi mua quan tài mai táng ngoài thành.
Trên một ngọn núi ngoài thành có hai ngôi mộ mới.
Ngô Bình đứng trước mộ, ánh mắt rét lạnh.
Vân Tịch nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, nói: "Nhà họ Dương của Dương thành có thế lực lớn ở Thái Thanh tiên cảnh, lão tổ là Bất Tử thượng quân. Con rể nhà đó cũng thuộc gia tộc lớn ở bảy châu bốn vùng. Anh mà đối đầu với nhà đó, kẻ thù phải đối mặt không chỉ có một".
Ngô Bình: "Ai quan tâm nhiều thế? Nếu không đòi lại công bằng cho hai ông cháu này, sự tức giận của anh không thể biến mất".
Anh đưa tay quệt lên mặt, biến thành dáng vẻ của ông lão, sau đó mặc quần áo giống như của ông ấy.
Vân Tịch biết không khuyên được, chỉ nói: "Chú ý an toàn, về sớm nhé".
Ngô Bình gật đầu, sau đó nhảy vọt lên bay đến Dương thành.
Dương thành, tại Dương phủ.
Dương phủ vẫn như ngày thường, nô bộc bận rộn làm việc. Đột nhiên một luồng thần niệm kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống. Thần niệm đó khiến mọi người đầu váng mắt hoa, linh hồn run rẩy.
Quản gia vừa truy sát Ngô Bình trước đó kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thì thấy ông già đang lơ lửng trên không.
Hắn kinh ngạc, nói: "Ông... Không phải ông chết rồi sao?"
Ngô Bình nói bằng giọng của ông lão: "Tôi chết thảm quá, không cam lòng nên đến báo thù!"
Quản gia cố nén sợ hãi trong lòng, nói: "Ông hãy mau chóng rời khỏi đây, Dương phủ không phải nơi để ông hoành hành".
"Ầm!"
Ngô Bình tung một chưởng xuống, nửa người quản gia bị đánh nát bấy. Hắn kêu lên thảm thiết, suýt nữa ngất đi.
Ngô Bình: "Vì sao lại hại tôi?"
Quản gia nói: "Không liên quan đến tôi, 'Thích Huyết doanh' đã sai người đi".
Ngô Bình: "Thích Huyết doanh ở đâu?"
Quản gia vội chỉ hướng.
Thích Huyết doanh của Dương phủ là tổ chức chuyên dùng để đàn áp những dân thường có ý nghĩ chống lại Dương thành, họ thường lập tội danh vu hãm người vô tội. Nếu người bị vu oan không nộp tiền thì sẽ bị họ hại chết, thế nên tổ chức này có tiếng xấu ở Dương thành.
Dương phủ cũng du di cho Thích Huyết doanh hoạt động, có thể khiến dân chúng toàn thành run sợ cũng là một thủ đoạn thống trị. Dân chúng sống trong lo sợ mới không dám phản kháng.
Thủ lĩnh Thích Huyết doanh được gọi là Chỉ Huy sứ, toàn doanh có hơn 300 người, được biên chế thành hai đại đội, sáu tiểu đội. Lúc này ở Thích Huyết doanh, Chỉ Huy sứ đang nghe báo cáo của một tiểu đội trưởng.
"Thưa Chỉ Huy sứ, hai ông cháu đó đã bị chúng tôi chặt đầu, treo lên gương oai", tiểu đội trưởng nói.
Chỉ Huy sứ gật đầu: "Tốt lắm. Kẻ bỏ chạy nhất định phải trừng trị ngay".
"Ầm!"
Cửa bị đạp ra, mấy hộ vệ bay xuống mặt đất, ai nấy đều hộc máu, bị thương nặng.
Chương 1039: Linh khí khôi phục
Chỉ Huy sứ đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm cánh cửa.
Ngô Bình hóa thân thành ông già đi vào, hỏi với giọng thảm thiết: "Vì sao cắt đầu tôi? Trả đầu lại cho tôi!"
Tiểu đội trưởng vừa nhìn đã biến sắc, run rẩy nói: "Là ma sao?"
Chỉ Huy sứ hừ lạnh: "Ma gì chứ! Người tới là ai, mau báo tên!"
Ngô Bình vồ thẳng vào Chỉ Huy sứ. Ông ta cười lạnh, vung đao lên chém tới chỗ Ngô Bình. Nhưng động tác anh cực nhanh như quỷ mị, cơ thể lên xuống theo tiết tấu của ánh đao, đao không thể chém trúng anh.
"Vù vù vù".
Ánh đao chớp nhoáng như chém vào không khí. Chỉ Huy sứ biến sắc, chẳng lẽ là ma thật?
Đột nhiên ông ta thấy cổ mình lành lạnh, không biết từ lúc nào Ngô Bình đã đến đằng sau ông ta và tóm lấy cổ. Chỉ Huy sứ không dám động đậy, gào lên thảm thiết: "Tha mạng!"
"Rắc rắc".
Một tiếng giòn tan vang lên, Chỉ Huy sứ bị Ngô Bình bóp chết, không chỉ thế mà anh còn lấy cả nguyên anh của đối phương, vứt vào trong một cái bát vàng, luyện nó thành Nhân Nguyên Đan.
Tiểu đội trưởng kêu lên, xoay người chạy ra ngoài nhưng bị Ngô Bình tóm lấy, cũng bị bóp chết và luyện hóa nguyên thần thành Nhân Nguyên Đan.
"Kẻ nào dám hành hung ở Dương phủ ta?"
Đột nhiên một luồng khí tức đáng sợ hạ xuống, sau đó một cánh tay màu xanh đen xuất hiện trên không, vồ mạnh tới chỗ Ngô Bình. Ngoài cánh tay đó còn có cả pháp lực vờn quanh, người này ít nhất cũng là tiên quân cảnh giới Long Môn.
Ngô Bình nhấc tay lên, trong thần bàn liền có một luồng cấm chế sáng lên. Anh ngưng tụ ba luồng cấm chế, cấm chế này phát ra pháp lực, cũng ngưng tụ thành một bàn tay lửa lớn. Nó va chạm với bàn tay xanh đen, đó chính là một trong các pháp thuật của anh, Hỏa Diệm chưởng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh tay xanh đan bật ra, mà cánh tay màu tím của Ngô Bình tiếp tục tiến tới, thoáng cái đã đánh nát cả căn phòng. Trong phòng có một người đàn ông trung niên, cánh tay xanh đen kia là do ông ta đánh ra.
Ông ta gào lên, tung ra một lá bùa. Lá bùa đó biến ra bóng của con thuồng luồng hai đầu, nó chống lại Hỏa Diệm chưởng của Ngô Bình.
Sau khi đối đầu nhau chốc lát, Ngô Bình hơi mất sức, anh liền thu tay lại, lạnh lùng nói: "Trả lại đầu cho tôi!"
"Anh bạn, nếu cậu không rút lui thì không kịp nữa đâu". Lúc này một giọng nói già nua vang lên, ắt hẳn người nói chính là lão tổ của Dương Thị, một vị tiên quân cảnh giới Bất Tử!
Ngô Bình đang muốn giết người thì đột nhiên giật mình, có dự cảm chẳng lành. Anh biết cảm giác này sẽ không tự nhiên xuất hiện, liền dùng bùa Địa Độn, thoáng cái đã đi xa.
Anh vừa đi là một con mắt khổng lồ đã xuất hiện trong không trung, lạnh lùng nhìn hướng anh biến mất. Con mắt này không tìm thấy người, một giọng nói vang lên: "Chạy nhanh đấy!"
Ngô Bình quay về Vân Châu, anh để đầu của Chỉ Huy sứ và tiểu đội trưởng ở trước mộ.
Quay về Vân phủ, Vân Tịch thấy anh không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "May là anh không sao. Em vừa nhận được tin một nhân vật lớn của Địa Tiên Giới đang đến chơi ở Dương phủ. Trong tay người đó có bảo bối tên 'Ngụy nhãn', có thể khóa chặt nguyên thần. Người bị nó khóa chặt thì cho dù là tiên quân cũng toàn thân tê liệt, không thể làm gì".
Ngô Bình nhíu mày: "Anh thấy có thời cơ nên đã đi trước. Vân Tịch, người đó là nhân vật nào của Địa Tiên Giới?"
Vân Tịch: "Đến từ một gia tộc rất mạnh của Tiên Giới".
Ngô Bình: "Gia tộc của Tiên Giới ở thế giới Linh Đài sao?"
Vân Tịch: "Cũng không hẳn. Tiên Giới tuy do vô số thế giới Linh Đài khác nhau tạo thành, nhưng phần lớn Linh Đài lại vô chủ".
Ngô Bình: "Vô chủ?"
Vân Tịch gật đầu: "Đúng vậy. Có một số Linh Đài do tiên nhân thượng cổ khai phá, mà họ đã chết trong các trận chiến hoặc đã mất, Linh Đài của họ tiếp tục được chúng tiên sử dụng".
Ngô Bình: "Hóa ra là thế".
Vân Tịch nói: "Chúng ta đi gặp lão tổ đi".
Ngô Bình lại đến động phủ của Vân Phi Dương, phát hiện khí sắc ông ấy đã tốt hơn nhiều, tu vi đã cơ bản hồi phục.
Vân Phi Dương thấy Ngô Bình tới thì cười nói: "Cậu Ngô, đại ân của cậu không lời nào có thể cảm tạ hết. Nếu cậu cần gì cứ nói với tôi. Vân Thị tôi tuy không tính là quá mạnh ở Thái Thanh tiên cảnh, nhưng dù gì cũng là hậu duệ Vương tộc".
Ngô Bình cười nói: "Lão tổ khách sáo quá, giúp người là điều tôi nên làm. Phải rồi, tôi là một luyện đan sư, không biết nơi nào ở Thái Thanh tiên cảnh có nhiều cây thuốc?"
Vân Phi Dương: "Vân Thị tôi có mấy động thiên đều có ít nhiều nơi trồng linh dược. Hơn nữa Thái Thanh tiên cảnh cũng mọc nhiều cây thuốc. Cậu cần dùng thuốc gì cứ đến nhà kho để lấy. Đây là lệnh bài của tôi, cầm lấy nó thì cậu có thể lấy bất cứ thứ gì trong kho".
Nói rồi ông ấy đưa một lệnh bài màu trắng cho Ngô Bình. Ngô Bình biết địa vị của tấm lệnh bài này, cười nói: "Cảm ơn lão tổ!"
Vân Phi Dương: "Tôi vốn định tuyên bố hôn sự của cậu với Vân Tịch, nhưng vì nhà họ Tiêu nên hai đứa chỉ có thể âm thầm ở bên nhau".
Ngô Bình nhớ đến một chuyện, nói: "Lão tổ, tôi nghe người bên ngoài nói có rất nhiều nhân vật lớn đang âm thầm chuẩn bị, ví dụ như liên lạc với các tu sĩ, quy tụ cao thủ và tài nguyên".
Nghe Ngô Bình hỏi điều này, Vân Phi Dương im lặng vài giây rồi nói: "Có tin tức từ Tiên Giới, Côn Luân và các không gian gấp khúc ở các nơi trên Địa Cầu sẽ mở ra trong vòng mười năm tới".
Ngô Bình kinh ngạc: "Côn Luân sắp mở ra sao?"
Vân Tịch: "Chuyện này em cũng biết. Côn Luân vốn là không gian gấp khúc, sau khi mở ra sẽ trực tiếp liên kết với bên ngoài".
Vân Phi Dương: "Côn Luân có vô số thế lực, trước đó vì khoảng cách vật lý tự nhiên nên mọi người đều an toàn. Một khi không gian này mở ra thì mọi người sẽ cùng sống trong một thế giới, tranh đấu là khó tránh khỏi".
Vân Phi Dương: "Điều này nghĩa là những thế lực siêu cấp từng rời đi có thể sẽ quay trở lại".
Ngô Bình trầm ngâm, nói: "Xem ra tôi cũng phải chuẩn bị".
Vân Tịch: "Anh có rất nhiều mối quan hệ ở thế tục, quả thật cần chuẩn bị sớm. Em đề nghị nên mua nhiều đất, bồi dưỡng nhân tài. Vì sau khi linh khí khôi phục thì ai có địa bàn rộng, nhân số đông thì sẽ có thế lực lớn".
Ngô Bình: "Đến lúc đó thì kết cấu các quốc gia chắc cũng có sự thay đổi".
Vân Phi Dương: "Đúng vậy. Sức mạnh của các quốc gia vẫn rất mạnh, có thể sẽ xuất hiện một Tiên quốc khác. Không chỉ quốc gia mà các thế lực tu chân lớn như chúng ta cũng phải đối mặt với các thách thức lớn, đồng thời cũng có cơ hội lớn".
Ông ấy nói với Ngô Bình: "Một số nước lớn mạnh đến lúc đó cũng sẽ xây dựng các lực lượng vũ trang to lớn. Tôi nghe Vân Tịch nói cậu là Long chủ, đó là thế lực lớn đấy".
Ngô Bình nói: "Tôi hiểu".
Vân Phi Dương: "Nếu có thế thì cậu nhất định phải vào học viện Võ đạo, xây dựng mối quan hệ".
Ngô Bình: "Nghĩa là sao thưa lão tổ?"
Vân Phi Dương: "Học viện Võ đạo là nơi tuyển chọn nhân tài của các thế lực, giờ cậu còn chưa biết đâu, một khi linh khí khôi phục thì nơi đó chắc chắn sẽ trở thành cái nôi của nhân tài!"
Chương 1040: Cửu đỉnh thứ hai
Ngô Bình cũng nghĩ như vậy, nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ để tới đó làm thầy hướng dẫn".
Vân Phi Dương: "Thực ra điều kiện của cậu rất tốt, biết luyện đan, biết y thuật, điều này người khác đều không có. Sau này linh khí đầy đủ rồi thì nhiều tài nguyên quý hiếm sẽ tái xuất, một luyện đan sư như cậu sẽ trở nên quý hiếm".
Sau khi nói chuyện với Vân Phi Dương, Ngô Bình và Vân Tịch tạm biệt ra về.
Ra khỏi động phủ, lệnh bài ngọc bên hông Vân Tịch sáng lên, cô ấy cười nói: "Bạch Nguyệt sắp hóa rồng rồi!"
Ngô Bình nhớ ra Vân Tịch đã tặng Hóa Long Đan cho một con xà yêu. Anh hỏi: "Con xà yêu đó đột phá rồi sao?"
Vân Tịch gật đầu: "Vâng. Anh có đi thăm Bạch Nguyệt với em không?"
Ngô Bình nói: "Anh đến nhà kho tìm thuốc, không đến quấy rầy cô ấy".
Vân Tịch gật đầu, sau đó bay đi gặp xà yêu.
Ngô Bình cầm lệnh bài đến nhà kho của Vân phủ tìm thuốc. Anh nhờ người dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đến.
Cổng nhà kho có mấy hộ vệ đứng đó, thấy lệnh bài thì họ quan sát Ngô Bình một lúc, sau đó để anh vào.
Sau cánh cửa là một cung điện lớn, trong đó có một bà lão đang ngồi. Thấy Ngô Bình tới, bà ấy hỏi: "Cậu có lệnh bài của lão tổ, có thể chọn bất cứ thứ gì trong nhà kho. Nhưng mỗi lần cậu chỉ có thể chọn một thứ, hơn nữa mỗi tháng nhiều nhất chỉ được chọn một lần".
Ngô Bình không ngờ lại có quy định như vậy, anh gật đầu, nói: "Tiền bối, tôi muốn tìm một vị thuốc".
Bà lão nói: "Vậy thì đến nhà kho chứa thuốc đi". Nói rồi bà ấy chỉ tay, trước mặt liền có một cánh cửa mở ra.
Ngô Bình nói: "Tiền bối, lần này tôi chỉ có thể lấy một cây thuốc sao?"
Bà lão: "Đúng vậy. Nếu muốn lấy thêm thì cậu có thể bỏ tiền ra mua. Cậu có lệnh bài của lão tổ, trả giá gốc là được".
Ngô Bình đẩy cửa vào liền ngửi thấy mùi thảo dược thơm nồng. Mắt anh sáng lên, anh lập tức thả thần niệm ra tìm kiếm tất cả những cây thuốc ở đây.
Chẳng mấy chốc anh phát hiện một cây thuốc bị phong ấn trong hổ phách. Hổ phách không trong suốt, thần niệm không thể chui vào, Ngô Bình phải mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật mới có thể nhìn rõ.
Đây là cây thuốc có thân xiêu vẹo, trông xù xì thô ráp, chẳng có mấy cái lá. Lá nó màu bạc, hình dạng như lá phong, rìa răng cưa nhô ra của nó vô cùng rõ ràng, trông như bàn tay con người. Mà nó còn có quả, đó là một con rồng nhỏ màu bạc!
Con rồng này sinh động như thật, ánh mắt linh động như đang sống.
Thấy cây thuốc này, toàn thân Ngô Bình run lên, anh lẩm bẩm: "Bảo dược thượng phẩm! Quả Thần Long!"
Trên thế giới này, có rất hiếm cây thuốc được gọi là bảo dược. Mà bảo dược được quy là thượng phẩm thì lại càng hiếm có.
Ví dụ như ngựa linh chi của anh chỉ có thể tính là bảo dược hạ phẩm. Mà cây bảo dược thượng phẩm này hiển nhiên có giá trị hơn.
Ngô Bình không hề do dự mà cầm hổ phách lên đi ra ngoài. Những thuốc khác cũng có cái tốt, nhưng anh không muốn tiêu tiền nên chỉ chọn mảnh hổ phách này.
Quay về đại điện, bà lão đó nhìn hổ phách rồi ghi chép lại, nói: "Cậu có thể đi được rồi".
Ngô Bình cầm hổ phách quay về chỗ ở ngay, định lấy quả Thần Long ra. Nhưng anh vừa về đã gặp Vân Tịch. Lúc này bên cạnh Vân Tịch có một cô gái mặc đồ trắng, trông vẻ mặt chán nản, khuôn mặt diễm lệ.
Thấy khuôn mặt cô gái, Ngô Bình biết ngay cô ấy là con xà yêu hóa rồng. Cô gái này trông ủ rũ, xem ra đã thất bại.
Vân Tịch giới thiệu hai người với nhau: "Ngô Bình, đây là Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt, anh ấy là Ngô Bình". Bạch Nguyệt quan sát Ngô Bình, đột nhiên nói: "Nghe Tiểu Tịch nói anh tinh thông y thuật, có thể giúp tôi chữa trị được không?"
Ngô Bình: "Cô Bạch có vấn đề sức khỏe gì sao?"
Bạch Nguyệt thở dài: "Đúng. Tôi tu hành vạn năm nhưng lại không thể hóa rồng, thực sự quá kỳ quái. Tôi nghĩ cơ thể tôi nhất định là có vấn đề".
Ngô Bình cũng thấy lạ, đáng lẽ một yêu tinh tu hành vạn năm dù thế nào cũng phải hóa rồng rồi. Hơn nữa Bạch Nguyệt còn dùng một viên Hóa Long Đan.
Anh liền quan sát cơ thể Bạch Nguyệt, vừa nhìn đã sững sờ. Trong bụng Bạch Nguyệt có một cái đỉnh nhỏ. Thấy đỉnh này khiến anh bất ngờ, đây là...cửu đỉnh!
Anh không biến sắc mà nói: "Trong cơ thể cô có phải có thứ gì không?"
Bạch Nguyệt nghĩ một chút rồi nói: "Phải. Khi tôi tu luyện được 1300 năm thì thấy mình sắp hóa rồng, liền đi du ngoạn khắp nơi. Lúc đó tôi tìm thấy một cái đỉnh ở một di tích, liền nuốt nó vào bụng. Sau đó tôi phát hiện có đỉnh này khiến tôi tu hành rất thuận lợi, tu vi càng ngày tăng cao".
Ngô Bình gật đầu: "Cô Bạch đúng là rất mạnh, nếu xét về yêu tinh thì cô có thực lực của chuẩn yêu vương, những chuẩn thiên tiên đều không đấu lại cô".
Bạch Nguyệt thở dài: "Đúng vậy, nhưng thế thì có ích gì? Chưa hóa rồng thì vẫn chỉ là yêu mà thôi. Nếu tôi hóa rồng thì thực lực sẽ sánh bằng thiên tiên".
Ngô Bình biết Bạch Nguyệt không thể đột phá là vì cửu đỉnh, anh nó: "Cô Bạch, cô hãy bỏ cái đỉnh đi, vật này bất lợi với cô".
Bạch Nguyệt sững ra: "Bất lợi với tôi? Không phải chứ, nếu không có nó thì tôi không thể sống đến vạn năm".
Ngô Bình: "Trước khác giờ khác, bây giờ cô nên vứt bỏ nó".
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ bất lực: "Nhưng nếu không có đỉnh trấn áp thì e là tôi không thể khống chế yêu khí cuồng bạo trong người".
Ngô Bình cũng phát hiện yêu khí trong người Bạch Nguyệt cao hơn mức độ bình thường gấp trăm lần. Nhưng có cửu đỉnh trấn áp nên yêu khí của cô ấy không bị nổ tung. Nếu không có cửu đỉnh thì nguy to.
Ngô Bình nghĩ một chút: "Tôi có cách, nhưng cô Bạch phải tin tôi".
Bạch Nguyệt cười nói: "Tôi tin Tiểu Tịch, mà anh là vị hôn phu của cô ấy, tất nhiên là tôi tin anh".
Ngô Bình nói: "Được. Vân Tịch, em tìm một nơi yên tĩnh không có ai quấy rầy".
Vân Tịch đưa Ngô Bình và Bạch Nguyệt đến động thiên tu luyện. Động thiên này rộng hàng trăm cây số, cảnh sắc đơn điệu, chỉ có cỏ cây, vô cùng an toàn.
Ngô Bình bảo Bạch Nguyệt thả lỏng, anh ấn tay lên đỉnh đầu cô ấy.
"Cô Bạch, tôi sẽ lấy cái đỉnh ra, đồng thời trấn áp yêu khí trong cơ thể cô khiến cô hóa rồng. Quá trình hóa rồng thì yêu khí sẽ chuyển thành long khí".
Bạch Nguyệt: "Được! Mời anh ra tay!"
Ngô Bình điều động ý thức, đạo chủng rung lên rồi tách ra vô số sợi tua đâm vào cơ thể Bạch Nguyệt, vươn thẳng tới chỗ cái đỉnh.
Thoáng chốc cái đỉnh đã bị quấn chặt, sau đó trực tiếp bị kéo vào đan điền của Ngô Bình.
Không có đỉnh trấn áp khiến yêu khí trong cơ thể Bạch Nguyệt nổ tung. Ngô Bình liền dùng năng lượng rút ra từ cái đỉnh giúp cô ấy trấn áp yêu khí.
Không có đỉnh, cơ thể Bạch Nguyệt liền xảy ra thay đổi. Chân thân của cô ấy hiện ra, đó là một con rắn lớn dài hàng nghìn mét!
Ngô Bình ngồi trên ngực con rắn tiếp tục trấn áp yêu khí. Đồng thời Bạch Nguyệt cũng biến đổi, một luồng sức mạnh hoàn toàn khác với yêu khí đã được tạo ra trong cơ thể Bạch Nguyệt.
Loài rắn hóa rồng dễ hơn loài cá, nhưng Bạch Nguyệt quá mạnh nên quá trình hóa rồng khó khăn hư Lý Dư nhiều.
Ngô Bình ấn vào đầu rắn, đột nhiên nghĩ đến "Hóa Long kinh", anh không xem kĩ mà dịch thành bạch thoại, đọc cho Bạch Nguyệt nghe.