Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2813: Nhân giống hạt giống cấm kỵ

Việc thức tỉnh có liên quan chặt chẽ đến số lượng và chất lượng của đạo mạch trong thân thể, đạo mạch càng nhiều, phẩm chất đạo mạch càng cao thì hạt giống thức tỉnh cũng càng cao minh.

Ngô Bình có được hai thánh mạch, mười huyền mạch, tổng cộng mười hai đạo mạch, chừng đó cũng đủ làm nền tảng vững chắc để cậu thức tỉnh hạt giống.

Trong thư Mộc Băng Thiền viết cho cậu, còn có một đoạn pháp môn nâng cao phẩm chất hạt giống cấm kỵ, lúc này Ngô Bình bắt đầu sử dụng Tam Vạn Song Quỷ Thủ Niết Quyết, tự cậu chắp tay niệm chú.

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã tiến vào một dạng trạng thái kỳ lạ, thể xác và tinh thần trống rỗng. Không biết qua bao lâu, có lẽ cũng chỉ có mấy giây, hoặc đến mấy canh giờ, hai thánh mạch trong người cậu cùng chấn động.

Sau đó vang lên tiếng động vang vọng, trong đầu Ngô Bình mở ra một không gian huyền ảo, không gian này còn có đạo mạch khách, như có như không, như thực như giả.

Khi không gian này vừa mới mở ra, bên trong trống rỗng. Ý thức Ngô Bình chìm sâu bên trong, cảm thấy có chút chán chường, lập tức đưa Huyền Thiên Mộng Cảnh dời vào trong, kết hợp với Huyền Không Đại Đạo, sắp đặt trăm sông nghìn núi, vô số toàn nhà ngọc ngà bên trong.

Khi tất thảy mọi thứ đã xuất hiện, Cửu Liên Đài và Thiên Mệnh Tháp đồng thời tỏa ra một vầng sáng, một luồng sáng phóng lên trên, một luồng sáng phóng xuống dưới. Hai luồng sáng này va chạm, tạo thành một luồng sức mạnh vô cùng huyền diệu lan tỏa bên trong thân thể và linh hồn Ngô Bình. Mỗi một đợt chuyển động, tiềm lực của Ngô Bình đều được kích phát một phần.

Sau khi liên tục chuyển động chừng ba mươi nghìn lần, Ngô Bình cảm nhận được luồng sức mạnh nguyên thủy này xuất hiện ngay trong trọng tâm thân thể mình. Sức mạnh này vừa xuất hiện, mấy loại sức mạnh tọa trấn trong Thiên Mệnh Tháp, Thánh Hoàng Hư Ảnh, Già Thiên Thần Đinh, Hồng Nguyệt, lần lượt đều bị hấp thụ, dung hợp cùng với luồng sức mạnh này.

Không gian đất trời rung chuyển, một thiên cung khổng lồ xuất hiện chắn ngang trời, sâu trong thiên cung, luồng sức mạnh kia đang ngưng tụ thành một vầng sáng.

Sau đó, máy loại sức mạnh cấm kỵ mà Ngô Bình trấn tọa, sức mạnh Thái Cổ Ma Điệp, vùng với hai bí anh, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, Tiên Thiên Bát Quái Đồ, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, mấy loại bí lực siêu cấp này lần lượt hóa thành tuyến năng lượng, bay vào thiên cung.

Nhưng tuyến năng lượng này có những màu sắc khác nhau riêng biệt, bọn chúng ngưng tụ, tạo thành một cái kén sáng khổng lồ, vây giữ sức mạnh của Ngô Bình ở bên trong.

Sau khi các năng lượng dồn nén lại, kén sáng dần dần được tạo thành.

Kén sáng này lớn khoảng chừng trái bí, bên ngoài có nhiều màu sắc, hàng tỷ phù văn ra ra vào vào, hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong.

Sau khi kén sáng được hình thành, Ngô Bình ngây ngốc nhìn thứ này, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là hạt giống cấm kỵ sao?

Lúc này, âm thanh của mèo đen lại vang lên trong đầu cậu: “Chúc mừng cậu Ngô, đã thức tỉnh thành công. Cậu không cần gấp gáp, hạt giống cấm kỵ của Nhân Tộc đang được thai nghén. Tôi thấy hình dạng kén này thì hạt giống cấm kỵ của công tử chắc chắn là loại trước nay chưa từng có!”

Ngô Bình hỏi: “Hạt giống cần mất bao lâu để hình thành?”

“Không quá lâu, có lẽ phải mất ba đến năm ngày, cậu cứ an tâm chờ đợi”.

Ngô Bình lập tức ngồi xếp bằng, lĩnh ngộ những già mà thân thể và linh hồn đã thay đổi. Vừa cảm nhận thì cậu phát hiện bản thân đã thoát thai hoán cốt, nâng cao rất nhiều!

“Hay lắm!”

Cậu vui mừng trong lòng, lập tức bắt đầu tu luyện kiếp thứ mười của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm, Thiên Khiên Chi Kiếm!

Ngô Bình phát triển vượt bậc, kiếm thứ mười này chỉ mất mấy canh giờ đã tu luyện thành công rồi. Đây là một thanh kiếm màu xanh xám khổng lồ, bên trên có sức mạnh Thiên Khiên, chém ra một kiếm, trời tru đất diệt!

Luyện xong kiếm thứ mười, cậu phát hiện đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.

Mấy người Thẩm Huyền Tông cũng không làm phiền Ngô Bình, thấy cậu lại luyện thành công thêm một kiếm thì cười nói: “Bây giờ đến công bố danh sách cũng không muộn, chúng ta xuất phát thôi!”

Trong một khu sa mạc phía Tây ở Vạn Kiếm Tiên Giới, có một ngọn núi sắt khổng lồ. Ngọn núi này cao nghìn trượng, rộng ba trăm trượng. Vốn dĩ núi sắt là một khối thiên thạch ngoài vũ trụ, rất cứng, bảo đao cũng khó chém vỡ.

Sau này, có người dùng một kiếm chém đứt nửa ngọn núi, tạo thành một tấm biển sắt! Trên tấm biển sắt đó dùng giấy vàng ghi tên một trăm người, được gọi là Kiếm Bảng!

Từ khi Kiếm Bảng được tạo ra đến nay, phàm là người có mặt trong Kiếm Bản thì đều trở thành thiên kiêu đương thời, không hề có ngoại lệ, có vài người thậm chí còn trở thành truyền kỳ của Vạn Kiếm Tiên Giới.

Xung quanh Kiếm Bảng tuy là sa mạc, nhưng người ở đây cũng không ít, bởi vì có sự tồn tại của Kiếm Bảng nên xung quanh cũng tạo ra một thành phố trong sa mạc, là Vạn Kiếm Thành!

Trong Vạn Kiếm Thành, có thể nhìn thấy rõ thay đổi trên Kiếm Bảng, vì vậy lượng khách đến đây rất lớn, mỗi ngày đều có vô số tu sĩ đến đây, chỉ để xem Kiếm Bảng. Thậm chí, có vài người còn vì Kiếm Bảng nên mới đến đây.

Trong Vạn Kiếm Thành, có xây dựng một đài cao đến trăm mét, đứng trên đài cao nhìn ra xa có thể thấy rõ Kiếm Bảng cao đến nghìn trượng kia. Đài này được gọi là Vọng Kiếm Đài.

Diện tích Vọng Kiếm Đài rất lớn, lúc này đang có hơn nghìn người ở đây, có người đi xuống cũng có người đi lên.

Ngay lúc này, một luồng sáng giáng xuống, xuất hiện bốn người, chính là nhóm người Ngô Bình.

Mọi người thấy cũng không có gì ngạc nhiên, cách đây không lâu cũng có không ít người ở đó đã bàn tán về chuyện tranh giành vị trí trên Kiếm Bảng.

“Mười người đứng đầu Kiếm Bảng đều là thiên kiêu tuyệt thế, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng không thể có ai ra mặt thách đấu rồi”.

“Đúng vậy, người có tư cách thách đấu thì đã ra tay từ sớm rồi. Nhưng mà, năm mươi người sau trên Kiếm Bảng, thì lại rất náo nhiệt đấy, mỗi năm đều xuất hiện mấy lần thách đấu”.

“Chậc, nếu có người thách đấu năm người đứng đầu thì hay rồi, chúng ta cũng không uổng phí chuyến này”.

Ngô Bình khẽ gật đầu với ba vị sư tôn, sau đó hóa thành một luồng sáng, trực tiếp đi đến trước Kiếm Báng, vươn tay gỡ tên ba người trên Kiếm Bảng xuống. Ba người này, lần lượt là Từ Luyện Chân đứng thứ năm, Siêu Nhạc đứng thứ ba, Nam Cung Tường đứng đầu!

Mọi người từ xa thấy được cảnh này thì đều ngây ngốc.

“Không phải tôi hoa mắt đấy chứ? Có người gỡ bảng rồi! Mà lại còn là vị trí đầu tiên! Vị trí thứ ba! Với vị trí thứ năm!”

“Ôi!”. Có người như hít phải khí lạnh.

“Ba cái tên này, xé ai cũng đều là tự tìm đến cái chết, anh ta lại đồng thời gỡ cả ba, người này không phải điên rồi chứ?”

“Điên? Anh để tên điên đi xé tên thử xem!”. Có người hiểu biết sáng mắt nói, nhìn chằm chằm Ngô Bình trước Kiếm Bảng, nói: “Tên trên Kiếm Bảng đều là tên do đích thân chủ nhân viết ra, những cái tên đều mang theo kiếm ý của chủ nhân, người bình thường vừa chạm vào kiếm ý đáng sợ của ba người này, lập tức tan thành trăm mảnh rồi”.

Thấy Ngô Bình cùng lúc xé tên ba người này, Thẩm Huyền Tông cười khổ: “Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp tên nhóc này rồi”.

u Dương Thiên Tế vuốt râu mỉm cười: “Hay lắm! Như vậy càng có ý chí hơn, một trận thành danh!”

La Vô Phi cũng khẽ cười: “Sau trận này, sẽ không có người thứ hai có thể trấn áp được Ngô Bình rồi”.

Xé tên xong, Ngô Bình bay lên núi sắt, khoanh chân ngồi đó, đợi ba người kia xuất hiện.

Tên trên Kiếm Bảng đều có ấn ký tinh thần, ngay khi nó bị xé xuống thì chủ nhân tên đó sẽ cảm nhận được ngay.

Lúc này, trên một ngọn núi cách đó vạn dặm, có một cung điện nguy nga lộng lẫy. Trong cung điện, một người đàn ông anh tuấn đội vương miện, mặc đồ trắng đang nói chuyện với một nam tut rung niên.

Nam tu trung niên mặc tiên giáp màu đen, trên tiên giáp vẫn còn vết máy, như thể vừa mới quay về từ chiến trường vậy. Hai người này chính là Từ Luyện Chân xếp thứ năm trên Kiếm Bảng và cha anh ta, Từ Bằng Công.

Từ Bằng Công cười nói: “Luyện Chân, mấy tháng nay còn lại có tiến bộ rồi, đáng tiếc lại không thể đột phá trước khi bắt đầu Kiếm Bảng, nếu không chắc chắn con có thể đi đến vị trí thứ hai Kiếm Bảng rồi”.

Từ Luyện Chân nói: “Không phải cha từng nói không cần phải quan tâm đến những gì mất đi nhất thời, mà phải có tầm nhìn xa sao. Công pháp con tu luyện được tích lũy dần dần, càng về sau uy lực càng lớn. Mười năm sau, hai mươi năm sau, cái tên đứng đầu trên Kiếm Bảng kia, chắc chắn sẽ đổi sang tên con”.

Từ Bằng Công cười ha ha: “Con trai cha nói có lý”.

Ngay lúc này, sắc mặt Từ Luyện Chân thay đổi, nhíu mày nói: “Thế mà có người xé tên con rồi sao!”
Chương 2814: Xé bảng tên ba người liên tục

Từ Bằng Công ngây người: “Có người thách đấu với con?”

Từ Luyện Chân gật đầu: “Thưa cha, người đến không có ý tốt, bây giờ còn phải qua đó”.

Từ Bằng Công đứng dậy nói: “Cha đi cùng con”.

Hai người dùng độn thuật siêu phàm, một lúc sau đã xuất hiện trên Kiếm Bảng.

Bọn họ vừa đến thì đã thấy Ngô Bình. Từ Luyện Chân nhìn người không thể thấy rõ tu vi này, trầm giọng hỏi: “Gan anh không nhỏ nhỉ, lại dám xé tên bổn công tử!”

Ngô Bình mở bừng mắt, lạnh nhạt nói: “Xé tên anh, không cần phải quá lớn gan, dù sao cũng chẳng phải chuyện lớn gì”.

Từ Bằng Công còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn về phía Vạn Kiếm Thành. Lúc này, mấy người Thẩm Huyền Tông cũng nhìn Từ Bằng Công. Hai bên nhìn thấy nhau, ánh mắt đầu lóe lên sát ý.

“Từ Bằng Công, đã lâu không gặp!”, Thẩm Huyền Tông lên tiếng. Lúc lên tiếng, ba người đứng trên không, bay lên trên tầng mây, ngồi trên một đám mây trắng.

Từ Bằng Công cũng bay lên trên cao, trầm giọng nói: “Ba vị, đúng là đã lâu không gặp! Tôi vốn nghĩ mọi người đã qua đời rồi, không ngờ vẫn chưa chết! Thế nào, vết thương đã khôi phục chưa?”

La Vô Phi: “Phiền ông quan tâm, chúng tôi đều rất tốt, không chỉ khôi phục tu vi, mà thực lực cũng tăng lên đáng kể”.

Từ Bằng Công liếc nhìn Ngô Bình trên đỉnh núi, nói: “Bên dưới kia là đồ đệ các ông sao?”

Âu Dương Thiên Tế: “Không sai, đây là đệ tử của cả người chúng tôi, tên Ngô Bình. Bây giờ ông đi mua quan tài đi, nếu không lát nữa con trai chết rồi thì không kịp chuẩn bị”.

Từ Bằng Công hừ lạnh một tiếng: “Các ông tự tin vậy sao? Tư chất con trai tôi còn trên cả tôi, chỉ sợ các ông phải thất vọng rồi!”

Cùng lúc đó, ông ta âm thầm truyền âm với Từ Luyện Chân: “Luyện Chân, ba người này là kẻ địch của cha năm đó, năm đó tu vi không kém cha. Bọn họ dám dẫn đồ đệ đến thách đấu con, chắc chắn đã nắm chắc trong tay. Lát nữa con tuyệt đối đừng nương tay, cứ dùng Thiên Kích Phù giấu trong người. Dùng phù này, con có thể đánh ra uy lực gấp trăm lần chỉ trong chốc lát.

Từ Luyện Chân lập tức không dám coi thường Ngô Bình, nói: “Cha yên tâm, con sẽ cẩn thận!”

Lúc này Ngô Bình đứng dậy, thản nhiên nói: “Ra tay đi”.

Vừa nói chuyện, cậu lấy ra tiên kiếm Bạch Hổ.

Nhìn thấy tiên kiếm, hai mắt Từ Luyện Chân phát sáng, nói: “Kiếm tốt! Kiếm này trong tay an, đúng là vật tốt không được dùng, lát nữa giết chết anh rồi thì nó là của tôi thôi!”

Ngô Bình nói: “Nếu anh thắng tôi thì kiếm là của anh”.

Từ Luyện Chân cười lớn: “Được! Ra tay đi!”

“Ầm ầm!”

Anh ta bỗng chỉ tay về phía Ngô Bình, sau lưng có sáu thanh kiếm bay ra, mỗi một thanh kiếm đều mang theo âm thanh xuyên không chết người.

Ngô Bình đứng tại chỗ, tiên kiếm Bạch Hổ trong tay khẽ vung lên, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng xung quanh cậu đều là kiếm ảnh, sáu thanh kiếm đều bị cậu đánh trúng.

“Leng keng!”

Tiếng động vang dội, phi kiếm bỗng đứt gãy, đứng trước tiên binh hùng mạnh như tiên kiếm Bạch Hổ, phi kiếm của Từ Luyện Chân thực sự chẳng là gì cả.

“Tam Định Phân Quang Trảm, chết đi!”

Thế nhưng, đây cũng chỉ là thủ đoạn thăm dò của Từ Luyện Chân mà thôi, cùng lúc phóng phi kiếm ra thì anh ta đã lùi lại, lúc này tung ra đòn chí mạng thực sự, Tam Định Phân Quang Trảm!

Chỉ thấy hai tay Từ Luyện Chân nâng kiếm, chém ra một kiếm, Ngô Bình đã cảm nhận được thân thể, linh hồn và cả tương lai của mình đều ngưng tụ!

Đây chính là điểm đáng sợ của Tam Định Phân Quang Trảm, khóa chặt thân xác, khóa chặt linh hồn, khóa chặt tương lai, sau đó một kiếm chém chết!

Thế nhưng, Thiên Mệnh Tháp, Cửu Liên Đài trong thân thể Ngô Bình khẽ chuyển động, sức mạnh khóa chặt này đã bị phá vỡ, Ngô Bình lại khôi phục như bình thường.

Một luồng kiếm quang đỏ máu kinh người bỗng chém xuống.

Đối mặt với đòn tấn công này, Ngô Bình cũng không tránh né, tiên kiếm Bạch Hổ trong tay cậu nâng lên đỡ lấy, sau lưng xuất hiện ba thanh kiếm khổng lồ, lần lượt đều có hiệu quả phá pháp, phản công và thâu triệt.

Ba kiếm hợp làm một, phối hợp với Cửu Trọng Sơn, chính là Tam Kiếm Trọng Sơn!

“Răng rắc!”

Không gian tựa như thủy tinh xuất hiện vô số vết nứt, kiếm quang đỏ máu bỗng chốc vụt tắt. Tam Kiếm Trọng Sơn đã phá được kiếm pháp của đối phương, sau đó sức mạnh thấu triệt tìm được sơ hở của đối phương, rồi đến sức mạnh phản công thì tấn công lớp phòng ngự của đối phương.

“Phù!”

Mười ngón tay của Từ Luyện Chân nổ tung, anh ta ho ra máu, suýt nữa đã ngã từ trên không xuống!

“Cái gì! Từ Luyện Chân chỉ mới đánh một đòn mà đã bị thương rồi?”. Người quan sát đều kinh ngạc.

Sắc mặt Từ Bằng Công khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Ngô Bình như đang muốn ra tay. Nhưng, hơi thở từ mấy người Thẩm Huyền Tông đã ghìm chặt ông ta, nếu ông ta có hành động gì, ba người sẽ lập tức ngăn chặn, đồng thời sẽ giết chết con trai Từ Luyện Chân của ông ta. Vì vậy, Từ Luyện Công dù có nổi sát tâm thì cũng không dám hành động.

Lúc này, người xem náo nhiệt xung quanh đã lên đến hơn mấy nghìn người, mọi người đều ẩn nấp phía xa phấn khích quan sát trận chiến kinh thế này!

Lúc này, khắp bốn phương tám hướng đều có cao thủ vội chạy đến, có không ít người là trưởng lão tông môn, thậm chí là tông chủ và môn chủ. Dù sao một người thách đấu với ba vị cao thủ trong năm người đứng đầu Kiếm Bảng, hành động như vậy thực sự rất nghịch thiên, bọn họ cũng chưa từng nghe thấy bao giờ!

Từ Luyện Chân bị thương, lập tức biết rõ anh ta không phải là đổi thủ của Ngô Bình, nhưng anh ta tuyệt đối không thể thua, lập tức sử dụng Thiên Kích Phù trong người. Phù này vừa xuất hiện, với thể chất của anh ta thì có thể tung ra đòn chí mạng gấp trăm lần!

Cố nhịn đau, Từ Luyện Chân lại nâng tiên kiếm lên, rống lớn: “Thiên Kích, chết đi!”

“Rầm!”

Bỗng nhiên, trong thân thể anh ta phóng ra hơn chín mươi luồng kiếm khí đỏ máu, uy lực mỗi một luồng kiếm khí đều không kém với đòn tấn công lúc trước. Hơn chín mươi luồng kiếm khí này ngưng tụ thành một luồng kiếm khí khổng lồ dài trăm trượng trong không trung, chém giết về phía Ngô Bình.

Ra đòn tấn công này, khiếu huyệt cả người Từ Luyện Chân đều nổ tung, máu tươi bắn tung tóe như một người máu vậy. Đánh ra một đòn kinh khủng như vậy, anh ta cũng bị cắn ngược, bị thương nặng nề. Nhưng, trong mắt anh ta đều là vẻ oán hận và điên cuồng, theo anh ta thấy, Ngô Bình chắc chắn không thể đỡ được đòn tấn công gấp trăm lần này của mình!

Ngô Bình khẽ gật đầu, thầm nói như vậy mới có chút tài năng, lập tức nâng kiếm bằng một tay, lạnh nhạt nói: “Ngũ Kiếm!”

Đột nhiên, sau lưng cậu xuất hiện năm thanh kiếm khổng lồ, dựa những thanh kiếm trước đó, lại xếp chồng lên nhau, Thiên Độc Nhị Kiếm. Năm kiếm xuất hiện, uy lực so với lúc trước càng tăng thêm gấp trăm lần!

Một luồng kiếm quang màu vàng chói mắt xuất hiện, phóng thẳng lên trời, đối đầu với kiếm quang đỏ máu.

Âm thanh vang vọng khắp trời, kiếm quang đỏ máu vỡ vụn, kiếm thế kinh khủng lập tức đánh về phía Từ Luyện Chân.

“Đừng tổn thương con tôi!”

Vừa thấy Ngô Bình đánh ra đòn tấn công như vậy, Từ Bằng Công đã biết con trai gặp nguy, lập tức dùng toàn lực cứu giúp. Nhưng ông ta vừa động thì kiếm quang của ba người Thẩm Huyền Tông đã chém đến, ông ta không còn cách nào khác chỉ đành dùng hết sức ngăn cản.

Không trung nổ tung, người xung quanh đều sợ hãi lùi lại.

Ngay lúc ấy, thân thể Từ Luyện Chân bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một màn sương máu. Sương máu lơ lửng trong không trung rồi hóa thành dòng nước đen chảy xuống đất.

Thiên Độc Kiếm của Ngô Bình rất kinh khủng, tuy thân xác đã chết nhưng thanh thể hoa thành từng hạt nhỏ cũng sẽ bị Thiên Độc biến thành nước đen!

Mắt nhìn thân xác con trai, Từ Bằng Công kêu la thảm thiết, lập tức rời khỏi chiến trường, từ phía xa nhìn chằm chằm Ngô Bình.

“Dám giết con trai tôi, thù này, nhà họ Từ chắc chắn phải báo!”

Thẩm Huyền Tông hung hăng nói: “Từ Bằng Công, năm đó vợ con tôi đều chết dưới kiếm của ông, thù này tôi cũng sẽ tìm ông để báo!”

Từ Bằng Công nhìn chằm chằm, sau đó cười bi thảm: “Hay lắm! Thẩm Huyền Tông, chúng ta không chết không ngừng!”. Nói xong, ông ta hóa thành một luồng sáng đỏ máu, rời khỏi hiện trường.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Người thách đấu này lại là của Thẩm Huyền Tông! Chẳng lẽ ba người này chính là tam đại kiếm tôn của Thiên Nguyên Tông năm đó sao?

“Trời đất! Tam đại kiếm tôn Thiên Nguyên Tông quay về Vạn Kiếm Tiên Giới, chắc chắn sẽ nổi lên một trận mưa tanh gió máu!”

“Đúng vậy! Năm đó tông môn, gia đình của ba vị kiếm tông gần như đều bị mấy cao thủ này giết chết, thì như vậy sao có thể không báo được chứ?”

“Người trẻ tuổi này, là đệ tử của ba vị kiếm tôn. Chậc chậc, thực lực mạnh thật, chỉ hai ba đòn đã giết chết Từ Luyện Chân, xem ra anh ta thực sự có cơ hội thách đấu vị trí đầu đấy”.

Trong lúc mọi người bàn tán ồn ào thì một luồng sáng đáp xuống trên đỉnh núi sắt, cách Ngô Bình không xa.

Đây là một người đàn ông mặc áo vàng, gương mặt ngăm đen, mày rậm mắt to. Người này, chính là Siêu Nhạc ở vị trí thứ hai trên Kiếm Bảng, sư tôn của anh ta chính là Nam Vọng Kiếm Tôn danh tiếng lẫy lừng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK