Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy bên dưới màn sương mù màu tím là một thế giới như chốn bồng lai tiên cảnh. Nó tự hình thành trời đất, có trăng, sao và mặt trời xoay quanh, phong cảnh rất đẹp, sông núi ao hồ đều có cả. Một nơi như thế này sao lại có nguy hiểm chứ?
Anh hỏi Bàn Nguyên: “Ngươi xuống đó rồi à?”
Bàn Nguyên: “Chưa, nhưng ký ức trong huyết mạch nói cho tiểu nhân biết kỷ nguyên trước từng có một cường giả của Thần tộc vào đây, đồng thời còn nhận được lợi ích lớn. Về sau, cường giả ấy còn trở thành một trong những người mạnh nhất của Thần tộc”.
“Chắc không ít tu sĩ đến đây rồi nhỉ?”
Bàn Nguyên: “Đúng thế, cứ một thời gian lại có một lượng lớn tu sĩ vào đây, nhưng theo tôi được biết thì chưa có ai sống sót trở ra. Cả Thần tộc, Nhân tộc, Yêu và Ma tộc đều thất bại hết”.
Sau đó, anh ta lại khuyên Ngô Bình: “Chủ nhân, người phải cẩn thận đấy, tôi nghĩ tốt nhất là không nên xuống”.
Ngô Bình cười khẩy: “Chắc chắn trong lòng ngươi rất mong ta xuống đó đúng không?”
Bàn Nguyên sững người rồi vội nói: “Tiểu nhân không dám!”
Ngô Bình: “Không sao, nếu ta đã đến đây rồi thì phải xuống xem sao chứ”, nói rồi, anh kéo Bàn Nguyên cùng nhảy xuống dưới, tiến vào màn sương mù.
Bàn Nguyên không ngờ Ngô Bình lại kéo mình xuống theo nên hét lớn: “Chủ nhân, tốt nhất chúng ta đừng xuống…”
Song đã muộn, cảnh vật trước mắt nó nhanh chóng thay đổi, không lâu sau, một người một chó đã đáp xuống mặt đất.
Vừa đáp xuống, Ngô Bình đã cảm thấy cơ thể và tinh thần của mình đang chịu một sức ép rất lớn, nếu không nhờ có sức mạnh lớn thì anh đã ngã khuỵ và không thể cử động rồi.
Bàn Nguyên thì không ổn chút nào, người nó chao đảo, đứng không vững.
Ngô Bình: “Thế giới này mạnh thật đấy!”
Bàn Nguyên: “Vâng thưa chủ nhân, tôi khó chịu quá!”
Ngô Bình nhìn ra xa thì thấy đây là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, cách đó không xa có một loại động vật trông giống ngựa đang ăn cỏ. Nói là giống vì chúng không phải là ngựa một trăm phần trăm, tuy cũng có bốn vó nhưng trên người chúng mọc đầy vảy, ngoài ra còn mọc thêm hai cái sừng trên đầu.
Bàn Nguyên rất cảnh giác, liên tục quan sát xung quanh. Lúc này, đột nhiên có một con chuột to đùng chui từ dưới đất lên, nó có bộ lông màu xám, trông đầu giống con mèo.
Nó ngửi ngửi rồi lao về phía Bàn Nguyên.
Bàn Nguyên há miệng ra thị uy không cho nó lại gần, nhưng con chuột vẫn mặc rồi cứ thế chạy tới, sau đó cắn vào chân Bàn Nguyên.
Bàn Nguyên đau đớn hét lên rồi cũng cắn lại con chuột, nhưng con chuột này rất mạnh, nó ngoảnh lại rồi hất bay Bàn Nguyên đi, làm Bàn Nguyên ngã mạnh xuống đất.
Ngô Bình giật mình, không ngờ đến con chuột cũng mạnh như vậy.
Anh đi tới rồi đá văng con chuột đi, tuy anh chưa dùng hết sức lực, nhưng một con chuột cũng không thể chịu được. Vậy mà, con chuột chỉ quay vài vòng trên không rồi đáp vững vàng xuống đất.
Đôi mắt bé tí của nó nhìn chăm chăm vào Ngô Bình, cuối cùng nó rít lên, đôi mắt chuyển thành màu đỏ máu rồi hung hăng lao về phía anh.
Chưa xong ư? Ngô Bình cười mỉa rồi túm lấy nó bằng một tay.
Con chuột liên tục vùng vẫy trong tay anh, nhưng nó càng phản kháng thì anh nắm tay càng chặt, cuối cùng nó không thể cử động được nữa.
Ngô Bình quan sát kỹ con chuột thì thấy cấu tạo của nó rất hoàn hảo, thể chất mạnh bất ngờ, đến Thần Vương cũng phải chào thua trước thể chất của con chuột này.
“Chủ nhân, khiếp quá đi mất! Chỉ một con chuột thôi mà cũng có thực lực đáng sợ đến thế!”
Ngô Bình nói như có điều suy nghĩ: “Bàn Nguyên, ngươi từng bảo Thái Dương Khư thuộc một vũ trụ rất mạnh, hơn nữa còn trải qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên còn gì. Sinh vật ở đây mạnh cũng là điều hợp lý thôi, dẫu sao chúng cũng đã sống qua nhiều kỷ nguyên mà”.
Bàn Nguyên: “Cuối cùng thì tiểu nhân đã hiểu sao bao nhiêu cường giả lại chết ở đây rồi, sinh linh ở đây khiếp đảm quá!”
Ngô Bình: “Nhưng đây cũng là một nơi lý tưởng để rèn luyện cơ thể và tinh thần đấy”.
Trong lúc họ nói chuyện, chợt có một con rắn chui ra, nó quét cái đuôi một cái là hất ngã Bàn Nguyên ngay, sau đó nó nhanh chóng cuộn tròn con chó lại.
Bàn Nguyên sợ hãi hét lên: “Chủ nhân cứu mạng!”
Ngô Bình lắc đầu rồi bước tới túm lấy con rắn, nó lập tức thả lỏng người.
Anh ném con rắn vào Động Thiên, chuẩn bị nấu món canh rắn.
Lúc này, trên trời chợt có mây đen kéo đến, trời mưa như trút nước. Sức mạnh của gió quá lớn, Ngô Bình suýt nữa còn không đứng vững, Bàn Nguyên thì chỉ còn cách bám chặt vào người Ngô Bình thì mới không bị gió thổi bay.
Mưa rơi tầm tã, nhưng lại bị ngăn cách ở một nơi cách Ngô Bình vài mét.
Anh đi thêm một đoạn thì nhìn thấy một cây nấm, Ngô Bình hái nấm bỏ vào miệng ăn thì cảm thấy cây nấm này có dược lực. Kết quả là anh đã cảm thấy có hai loại dược lực khác nhau trong cây nấm bình thường này, chúng đều có hỗ trợ lớn với anh.
Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến chục phút là ngừng hẳn, bầu trời đã trong xanh trở lại.
Mưa vừa ngừng thì có rất nhiều côn trùng chui ra, chúng đều rất mạnh, từ con muỗi, con kiến cũng có lực tấn công đáng ngạc nhiên, đến Ngô Bình cũng phải né chúng.
Phía trước có một ngọn núi, Ngô Bình nhanh chóng đi đến đó. Cuối cùng anh phát hiện, cách mình khoảng vài trăm dặm có khói bốc lên, mà có khói thì sẽ có người.
Anh tăng tốc đi về phía đó, chờ khi đến gần thì anh mới biết không hề có người ở đây, mà là một đám khỉ đang nhóm lửa để nướng thịt nai ăn.
Bầy khỉ này rất đông, phải có đến cả chục nghìn con, tính tổ chức của chúng rất mạnh, kỷ luật nghiêm minh. Tuy là khỉ, nhưng chúng rất thông minh, chẳng thua kém gì con người.
Chúng xây nhà, chế tạo xe ngựa, hơn nữa còn thuần phục một lượng lớn các con ngựa có sừng trên đầu để phục vụ mình. Nhưng nhìn tổng thể thì nền văn minh của bầy khỉ này vẫn còn sơ khai, chỉ giống thời kỳ đồ đá của con người.
Bỗng có một con khỉ phát hiện Ngô Bình đang nhìn chúng, nó lập tức rít lên, ngay sau đó đã có cả trăm con nhìn về phía Ngô Bình rồi cùng xông về phía anh.
Ngô Bình đứng yên bất động, khi con khỉ đầu tiên tiến lại gần anh, nó chỉ nhìn chứ không làm gì cả. Sau đó, có nhiều con nữa cùng xuất hiện, một con trong số đó chính là Hầu vương.
Thực lực của con Hầu vương này rất mạnh, nó cao gần ba mét, trông như một ngọn núi nhỏ, mỗi khi nó bước đi, mặt đất đều rung chuyển.
Hầu vương cất giọng nói kỳ lạ, cùng lúc đó đã có thông tin của nó xuất hiện trong đầu Ngô Bình.
“Ngươi là động vật gì? Đến đây làm chi?”
Ngô Bình: “Ta là con người”.
“Con người ư? Chưa nghe đến bao giờ”, Hầu vương nói: “Rời khỏi đây ngay, không thì đừng có trách”.
Ngô Bình: “Trách móc gì, các ngươi chỉ là bầy khỉ thôi”.
Hầu vương nổi giận rồi tung một chưởng tấn công Ngô Bình, nó vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao mười mét rồi lấy tay ấn nó xuống đất.
Đầu hầu vương cắm xuống bùn, nó không thể cử động, đôi tay đập đất ra hiệu nhận thua.
Ngô Bình lôi nó lên rồi lạnh giọng nói: “Giờ còn dám to còi với ta nữa không?”
Hầu vương chửi thầm trong bụng.
“Xin lỗi, tôi sai rồi”, Hầu vương rất bộc trực, lập tức nhận sai ngay.
Anh ném nó xuống đất rồi nói: “Ê khỉ, mau bảo con cháu của ngươi lấy hoa quả cho ta ăn”.
Hầu vương biết không đánh lại được Ngô Bình nên đành phục tùng anh, nó thở dài như con người rồi vẫy tay với bầy khỉ, chúng lập tức đi hái quả ngay.
Chương 1907: Luyện đan ở dị giới
Một lát sau, đủ lại hoa quả không rõ tên đã được bầy khỉ mang đến trước mặt Ngô Bình. Mỗi loại anh chỉ ăn thử một miếng, đúng như anh đoán, hoa quả ở đây cũng chưa dược lực thần kỳ, nếu tách được dược lực trong chúng ra thì thậm chí còn có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược tốt. Trong khi đây chỉ đều là hoa quả bình thường.
Anh chọn ra vài loại hoa quả ăn khá ngon rồi cất vào trong Động Thiên, chuẩn bị mang về nhà cho vợ con nếm thử.
Hầu vương cúi mặt đứng bên cạnh nghe Ngô Bình căn dặn.
Ăn xong, Ngô Bình hỏi nó: “Ngươi có biết dược liệu không?”
Hầu vương gật đầu nói: “Ở đây có nhiều dược liệu lắm ạ”.
Ngô Bình: “Phạm vi hoạt động của các ngươi có rộng không?”
Hầu vương: “Từ đầu này đến dầu khác phải đi hai ngày hai đêm mới hết”.
Ngô Bình nhẩm tính thì thấy tốc độ di chuyển của khỉ không hề chậm, vậy mà phải đi hết hai ngày hai đêm, chứng tỏ phạm vi của chúng rất rộng.
Anh mỉm cười nói: “Ê khỉ, ngươi hãy phái quân của mình đi hái dược liệu cho ta. Yên tâm, ta không bắt các ngươi giúp không công đâu, ta sẽ giúp các ngươi vài việc gì đó”.
Hầu vương nghi hoặc nhìn Ngô Bình, rõ ràng nó không tin lời anh nói nên hỏi: “Anh thì giúp được bọn tôi việc gì?”
Ngô Bình: “Còn phải xem các ngươi cần gì đã”.
Hầu vương đảo mắt nói: “Phía Bắc có một bầy sói rất hay đánh nhau với chúng tôi. Lực chiến đấu của sói mạnh hơn nên sau nhiều năm tranh đấu, lần nào chúng tôi cũng tổn thất nhiều hơn. Anh giỏi đánh đấm như thế thì có thể giúp chúng tôi xử lý bầy sói ấy không?”
Ngô Bình không cần nghĩ mà nói ngay: “Được, ngươi cứ sai bầy khỉ đi hái thuốc trước đi, mỗi loại chỉ hái vài cây thôi, quan trọng là phải đa dạng”.
Hầu vương cũng không biết Ngô Bình đáng tin hay không, nhưng nó vẫn sai bầy khỉ đi hái thuốc, trong địa bàn của chúng đúng là có rất nhiều loại thuốc.
Vốn động vật chính là chuyên gia tìm thuốc, khi chúng ốm hoặc bị thương thì cũng biết cần uống thuốc gì cho mau khoẻ.
Vì thế, không lâu sau, đã có rất nhiều thuốc chất đống trước mặt Ngô Bình. Song chủng loại không nhiều, vì bọn chúng không kịp liên lạc với nhau, thành ra con này vẫn hái thuốc mà con khác đã hái.
Vừa nhìn thấy thuốc là Ngô Bình bắt đầu đánh giá về mùi vị và dược lực của chúng ngay để xác định tác dụng của chúng. Sau đó, Ngô Bình lấy roi Bách Thảo ra rồi thu dược lực tương ứng vào trong để sau này sử dụng.
Dược liệu của đại lục này đến từ các vũ trụ khác nhau, trải qua thay đổi của nhiều năm, dược tính trong chúng đều rất mới lạ với Ngô Bình, như thể có một cửa sổ mới mở ra trước mặt anh, khiến anh nhìn thấy một phong cảnh hoàn toàn mới.
Hai ngày sau, lượng dược liệu mà Ngô Bình có ngày càng nhiều hơn, nhưng số lượng dược liệu được mang đến tiếp cho anh thì ít đi. Anh biết mình đã gom được gần hết dược liệu ở đây rồi.
Vì vậy, anh lấy lò luyện đan ra rồi thử bỏ các dược liệu rất bình thường ở đây vào để tổ hợp, sau đó luyện chế ra đan dược mà anh biết.
Anh đã chọn ra hơn chục loại dược liệu, sau đó bắt tay vào luyện chế một đan dược có lực phòng ngự cao. Đan dược này có thể khiến da thịt, xương cốt, thần hồn, lục phủ ngũ tạng và máu huyết của một người có lực phòng ngự mạnh mẽ, đao chém không chết, kiếm đâm không thủng, lửa đốt không cháy, lạnh giá cũng không bị đóng băng.
Ngô Bình đã thử một mạch hơn chục lò đan dược, sau đó mới điều chỉnh lạu phương thức luyện đan cho hoàn hảo nhất, cuối cùng thành phẩm được mang tên là Kim Cương Đan.
Sau khi lò Kim Cương Đan thật sự đầu tiên ra lò, anh đã lấy một viên uống thử, ngay sau đó đã thấy cơ thể có sự thay đổi kỳ diệu. Tuy sự thay đổi này không ảnh hưởng nhiều đến anh, nhưng công hiệu của đan dược rất tốt.
Anh ném cho Hầu vương một viên đan dược rồi nói: “Ngươi thử đi”.
Hầu vương cầm lấy đan dược rồi ngẩn ra, nó đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa nhìn thấy thứ này bao giờ nên không biết có ăn được hay không.
Nhưng nghĩ thấy Ngô Bình có thực lực rất mạnh, chắc không hạ độc nó nên nó uống luôn.
Loáng cái, Hầu vương bắt đầu hét lớn, lông trên người nó dần chuyển sang màu tím vàng, đôi mắt nó phóng ra lửa, đồng thời nó cũng thấy xương cốt, da thịt, máu huyết và lục phủ ngũ tạng của mình đã mạnh mẽ hơn.
Một tiếng sau, Hầu vương chỉ thấy toàn thân thư thái, nó đã cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn, ngoài ra cơ thể còn rất rắn chắc, đao kiếm cũng không làm gì được.
Ngô Bình rất hài lóng với hiệu quả của đan dược: “Đây là Kim Cương Đan, nó có thể tăng lực phòng ngự cho ngươi, ngươi thử đi”.
Hầu vương gọi một tiếng, một bầy khỉ cường tráng xuất hiện, chúng do dự một lát rồi bắt đầu tấn công Hầu vương.
Bụp!
Chúng đấm lia lịa vào người Hầu vương nhưng lại như đấm vào đá, tay con nào cũng đau nhức. Các móng vuốt vừa chạm vào lông của Hầu vương thì đã bị gãy ngay.
Bầy khỉ mừng rỡ đến mức reo lên, chúng mừng cho Hầu vương.
Hầu vương cũng mừng ra mặt, nó đi tới trước mặt Ngô Bình rồi lạy anh: “Cảm ơn thuốc của anh”.
Ngô Bình cười hỏi: “Nếu các ngươi có cơ thể như vậy thì còn sợ bầy sói nữa không?”
Hầu vương vui vẻ nói: “Đương nhiên là không, chúng tôi mà có cơ thể thế này thì có thể một chấp mấy chục con sói luôn”.
Ngô Bình: “Thế thì các ngươi mau đi hái thuốc tiếp đi, hái các loại này này, rồi ta sẽ luyện chế tiếp đan dược cho”.
Hầu vương vui mừng sai bầy khỉ đi hái thuốc để luyện chế Kim Cương Đan ngay.
Chúng đi rồi, Ngô Bình cũng rảnh mà tiếp tục nghiên cứu lò đan dược thứ hai. Loại này có thể nâng cao thần lực và trí thông minh của một người.
Ngô Bình đặt tên cho nó là Thần Tuệ Đan, hiệu quả của nó cũng rất rõ ràng. Khi anh đưa một viên cho Hầu vương uống, trí thông minh của nó lập tức tăng lên nhiều lần, tinh thần và khí chất cũng có sự chuyển biến rõ rệt.
Sau khi Ngô Bình luyện chế xong loại đan dược này thì dược liệu anh cần cho loại đan dược trước đó đã được gom đủ, vì thế anh đã luyện thêm mấy trăm lò đan dược.
Quá trình luyện chế khá dễ, Ngô Bình thả hoá thân ra để nó làm cùng. Một lúc lâu sau, anh đã luyện đủ đan dược cho bầy khỉ.
Chúng uống Kim Cương Đan xong thì màu lông đều thay đổi, ngoài ra còn mạnh hơn, lực phòng ngự cao hơn. Hầu vương lệnh cho chúng đi tập kích bầy sói.
Trí thông minh của Hầu vương đã khác nên trận đánh này chúng đã thành công vang dội. Hầu vương vốn không phải đối thủ của Lang vương, nhưng nhờ có Kim Cương Đan nên nó đã mạnh mẽ hơn và đánh thắng được Lang vương.
Mất thủ lĩnh, bầy sói bị đánh tan tác và chết cả nửa quân số, cuối cùng chúng phải bỏ địa bàn lại rồi chạy đi xa hơn.
Thế lực của bầy sói lớn hơn nên địa bàn của chúng cũng rộng hơn bầy khỉ, vì thế sau trận này, lãnh thổ của Hầu vương đã rộng hơn nhiều.
Đương nhiên điều này cũng có lợi cho Ngô Bình, vì bầy khỉ có thể đến khu vực khác để hái dược liệu cho anh.
Chương 1908: Nữ Oa Giới
Bàn Nguyên rất ngoan ở bên cạnh Ngô Bình, hôm nay, nó không nhịn được nữa nên mới hỏi: “Chủ nhân, người định ở lại đây luyện đan mãi à?”
Ngô Bình: “Dược liệu và môi trường ở đây không thuộc về vũ trụ của chúng ta, ở đây các dược liệu này không đáng giá, nhưng mang về chỗ chúng ta thì chúng quý lắm đấy”.
Sau đó, anh hỏi Bàn Nguyên: “Ngươi cũng uống Kim Cương Đan rồi, ngươi nghĩ mình đồng ý trả bao nhiêu tiền để mua đan dược này?”
Bàn Nguyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hiệu của của Kim Cương Đan rất tốt, nó đã tăng thực lực nhiều mảng giúp tiểu nhân. Tiểu nhân nghĩ thấp nhất cũng phải bán đan dược này với giá năm tỷ tiền Đạo”.
Ngô Bình: “Nhưng ở đây có rất nhiều dược liệu để luyện chế Kim Cương Đan, một ngày ta có thể luyện chế cả mấy chục nghìn viên, thậm chí cả trăm nghìn viên”.
Bàn Nguyên ngạc nhiên: “Kể cả thế thì nó vẫn đang giá năm tỷ tiền Đạo”.
Ngô Bình: “Nếu để binh sĩ uống đan dược này thì ngươi có thể tưởng tượng được hiệu quả sẽ thế nào không?”
Bàn Nguyên: “Thế thì sẽ đáng sợ lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ có Kim Cương Đan thôi thì chưa đủ, còn cần đan dược nâng cao thực lực, phản ứng, tinh thần và trí tuệ nữa”.
Bầy khí đại thắng quay về, hầu vương rất vui. Để lấy lòng Ngô Bình, nó lại triệu tập các hầu binh, hầu tướng đi hái tất cả dược liệu ở địa bàn của bầy sói.
Không lâu sau, lại có cả núi đan dược chất đống trước mặt Ngô Bình. Lần này, anh phát hiện có vài loại giúp tăng sức mạnh, vì thế đã nghiên cứu ra một loại có tên là Cự Lực Đan.
Khi Ngô Bình luyện chế đan dược này thành công thì chợt nhận được tin của Kim Song Nhi, con đường Chân Thánh sắp mở, không còn cách nào khác, Ngô Bình đành tạm rời khỏi đây.
Trước khi đi, anh dặn Hầu vương tiếp tục đi gom dược liệu cho ba loại đan dược mình đang luyện chế.
Ngô Bình rời khỏi Thái Dương Khư thì phát hiện mình đã ở đó hơn nửa tháng, nhưng thế giới bên ngoài mới trôi qua nửa ngày thôi, quỹ đạo thời gian ở hai nơi này hoàn toàn khác nhau.
Anh đến tìm Kim Song Nhi, cô ấy hỏi: “Huyền Bình, anh xử lý xong việc rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, Song Nhi, giờ chúng ta đi tham gia tiệc mừng thọ luôn à?”
Kim Song Nhi: “Vâng, giờ đi luôn”.
Ngô Bình nhớ bạn đời của Vương Mẫu là một Chân Nhân thái cổ thời sơ đại nên hỏi: “Song Nhi, Vương Mẫu có mấy chồng?”
Kim Song Nhi: “Ba, nhưng chỉ có một người còn sống, và đó cũng chính là bố em. Trong các người chị gái của em thì chỉ có hai người cùng chung bố với em thôi”.
Ngô Bình: “Bố em là Thần tộc à?”
Kim Song Nhi: “Vâng, bố em là một Thánh Vương, nhưng nhiều năm rồi không còn màng thế sự nữa, giờ ông đang tu hành trong núi Thiên La”.
Ngô Bình: “Thánh Vương cơ à, siêu thế!”
Kim Song Nhi cười nói: “Có gì đâu, anh chẳng là Đại Thánh còn gì? Hơn nữa nếu anh muốn đột phá thì đã thành Thánh Vương lâu rồi”.
Ngô Bình: “Không nói thế được”.
Lúc này, Kim Song Nhi chợt thở dài rồi nói: “Hai người chị kia của em đều đối xử với em tốt lắm, nhưng hình như hai anh rể có ý thù địch với anh”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Kim Song Nhi: “Anh rể cả của em là thiên kiêu của Thần tộc, hai rể thứ hai là thiên kiêu của Yêu tộc, còn anh là Nhân tộc. Nếu họ mà biết thì chắc chắn sẽ nhắm vào anh”.
Ngô Bình: “Cái đấy anh không sợ, vì họ không đánh lại anh được đâu”.
Kim Song Nhi: “Ừm, cho nên em mới dám dẫn anh đi. Nhưng làm thế này thì e em sẽ có mâu thuẫn với các chị mất”.
Kim Song Nhi cười nói: “Song Nhi, em có huyết mạch của Thần, cũng có huyết mạch của Yêu, ngoài ra còn có huyết mạch của Chân Nhân thái cổ sơ đại, đúng ra tư chất của em tốt lắm đấy”.
Kim Song Nhi: “Chính vì thế nên từ nhỏ em đã tu luyện công pháp của ba phe, nhưng tu luyện nhiều rồi lại không biết phải đi theo phe nào”.
Ngô Bình: “Anh nghĩ em có thể tu luyện công pháp của anh”.
Kim Song Nhi nhìn anh: “Đi theo con đường của anh ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh đang tìm một con đường tiên, con đường mà mọi sinh linh đều đi. Một khi anh tìm ra được thì em cũng có thể tu luyện”.
Kim Song Nhi cười nói: “Thế thì em sẽ chờ tin tốt của anh”.
Sau đó, hai người cùng đến núi Thiên La. Núi Thiên La nằm ở một thời không thần bí cao duy độ nào đó, chỉ có tu sĩ được phép thì mới có thể vào được.
Khi hai người đến nơi, Kim Song Nhi điểm tay một cái, không gian lập tức gợn sóng, một bức tường tinh thể xuất hiện, hai người dễ dàng đi xuyên qua.
Sau đó, họ đã tiến vào một thế giới ảo diệu. Bầu trời ở đây có màu bạc, mặt đất màu tím xám, không gian như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.
Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ như được trở về nhà.
Anh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Khí tức ở đây… quen quá!”
Kim Song Nhi cười nói: “Anh thấy quen cũng là bình thường, vì anh là Chân Hoàng mà. Đây chính là nơi Nữ Oa tạo ra Chân Nhân thái cổ, sau này được người ta gọi là Nữ Oa Giới”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Đây là Nữ Oa Giới ư?”
Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng thế, nhưng chỉ là một phần thôi. Nữ Oa Giới hoàn chỉnh đã bị tiêu diệt trong trận đại chiến rồi, nơi này chắc chỉ còn là một phần năm”.
Ngô Bình chậm rãi quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất, một cảm giác huyết mạch tương thông trỗi dậy, hệt như một đứa trẻ được quay về trong lòng mẹ.
Kim Song Nhi ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Lần đầu tiên bố em đến đây cũng giống anh, ông cũng quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất”.
Ngô Bình hỏi: “Song Nhi, Nữ Oa Giới đã bị ai huỷ diệt?”
Kim Song Nhi: “Đương nhiên là Thần tộc và Ma tộc. Chân Nhân thái cổ năm xưa đã không bảo vệ được quê hương của mình. Nơi này còn sót lại là bởi Nữ Oa đã hạ cấm chế ở đây, không thì cũng đi đời nhà ma rồi”.
“Nơi này có chủ không?”
Kim Song Nhi: “Không, nhưng bố em bảo có không ít Thánh Nhân và Chân Nhân sinh sống ở đây. À, núi Thiên La chính là một nơi khá nổi tiếng ở đây đấy. Năm xưa, Nữ Oa đã sống ở đây một thời gian, đến giờ vẫn còn cung Nữ Oa”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Nữ Oa từng sống ở đây ư? Tốt quá, nhất định anh phải đến đó xem”.
Hai người và đi thì có ba nam một nữ đi tới, trông dáng vẻ của họ thì cũng là người ở bên ngoài tới giống Ngô Bình.
Bốn người đó nhìn thấy Ngô Bình xong thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi theo anh và Kim Song Nhi.
Khoảng cách rút ngắn, một người thanh niên mặc đồ đen hỏi: “Này, hai người có biết núi Thiên La ở đâu không?”
Ngô Bình: “Chúng tôi cũng đang đến đó”.
Người đàn ông quan sát anh rồi hỏi: “Anh cũng đến chúc thọ Minh Đà Thánh Vương à?”
Ngô Bình: “Ừm”.
Người đàn ông: “Thế mình đi chung đi”.
Ngô Bình không quen họ nên nói: “Thôi, tốt nhất là đường ai nấy đi”.
Người đàn ông: “Anh không biết chứ Nữ Oa Giới nguy hiểm lắm, có rất nhiều ma quỷ ở đây, hai người đi riêng mà gặp chúng là toi đời đấy”.
Ngô Bình ngoảnh lại hỏi Kim Song Nhi: “Song Nhi, thật à?”
Kim Song Nhi gật đầu: “Ngày xưa Ma tộc xâm nhập nên đã có nhiều Chân Nhân thái cổ biến thành ma cương, chúng bất tử, thực lực lại mạnh nên vẫn còn nhiều lắm”.
Cô ấy vừa nói xong thì ngọn núi phía trước chợt rung lên, sau đó là một tiếng động mạnh, một bàn tay màu xanh thò từ dưới đất lên, sau đó có một người khổng lồ cao nghìn trượng đứng dậy, ma khí bao quanh người đó, đôi mắt thì phun ra lửa rồi lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
Chương 1909: Tịnh hoá ma cương
Người đàn ông nói chuyện với Ngô Bình nhìn thấy con quái vật ấy một cái là biến sắc mặt rồi hô lên: “Rút mau!”
Ngay sau đó, nhóm của bọn họ đã bay lên cao rồi tránh ma cương kia ra thật xa.
Nhưng họ vừa bay lên thì ma cương đã há miệng ra rồi hút vào, một lực hút khủng khiếp sinh ra, tất cả những người kia đã bị nó hút vào miệng.
Cô gái hét lên thất thanh với vẻ đầy tuyệt vọng, tay chân khua múa loạn xạ rồi van xin Ngô Bình: “Cứu tôi với!”
Ngô Bình giơ tay phải chộp lên không, một lực hút tương tự sinh ra, bốn người kia đã dừng lại trên không.
Ma cương thấy một con người nhỏ bé dám chống lại mình thì càng tăng thêm lực hút hơn, nhưng dù nó có làm gì thì bốn người kia cũng không nhúc nhích.
Bốn người đó sợ đến mức tè ra quần rồi thi nhau hô lên: “Mạnh nữa lên anh gì ơi!”
“Đến đây!”, Ngô Bình kéo tay lại, bốn người kia đã được kéo gần về phía anh rồi ngã xuống đất.
Họ nằm im dưới đất rồi nhìn anh với vẻ cảm kích.
“Nhất định chúng tôi sẽ báo đáp ơn cứu mạng”, người đàn ông bắt chuyện với Ngô Bình nói.
Ngô Bình: “Các người lùi lại đi”.
Bốn người đó nhanh chóng trốn ra phía sau Ngô Bình, cô gái dịu dàng nhắc nhở: “Anh ơi, ma cương này mạnh lắm, anh phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình tiến lên rồi hoá thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét, so ra còn mạnh hơn ma cương kia.
Ma cương này từng là một Chân Nhân thái cổ, sau khi biến thành ma cương, thực lực của nó đã tăng lên gấp nhiều lần, nhưng vẫn không phải đối thủ của Ngô Bình.
Tuy ma cương đã bị ma hoá nhưng trong xương cốt của nó vẫn chảy dòng máu của Chân Nhân, sau khi cảm nhận được khí tức Hoàng giả của Ngô Bình, nó chợt sững người, những ký ức của ngày xưa chợt ùa về.
Nó chợt rơi lệ rồi há miệng ra, sau đó run rẩy nói bằng giọng của con người: “Tiểu nhân… tham kiến… Đại Thánh”.
Ngô Bình thở dài, biết nó đã nhớ lại ký ức lúc trước, nhưng ma tính vẫn còn. Anh đi tới gần ma cương rồi ấn tay lên đỉnh đầu ma cương, sau đó dùng thánh lực để gột rửa linh hồn cho nó.
Ma cương tỏ vẻ đau đớn, hai tay nắm chặt bất động.
15 phút sau, Ngô Bình mệt mỏi buông tay, để hồi phục ý thức cho ma cương này, anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Ngay khi anh buông tay ra, ma cương đã quỳ xuống đất rồi hôn lên chân anh: “Ngô Hoàng, cuối cùng tiểu nhân cũng chờ được đến ngày này, hu hu…”
Đến một Chân Hầu mà cũng phải bật khóc nức nở, bao nhiêu ngày trở thành ma cương là bấy nhiêu ngày ông ấy sống trong dằn vặt, sống không bằng chết. Ông ấy chỉ mong một ngày nào đó sẽ có cường giả Nhân tộc đến cứu mình. Nhưng ông ấy cũng biết đây chỉ là vọng tưởng, nào ngờ hôm nay lại gặp được một Chân Hoàng.
Mấy người đứng sau Ngô Bình đều nghệt mặt ra, ma cương đã hồi phục rồi ư? Ngô Bình làm thế nào vậy? Hơn nữa, ma cương này còn gọi anh là Chân Hoàng.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đứng dậy đi!”
Người khổng lồ Chân Hầu chậm rãi đứng dậy rồi ngẩng lên nhìn Ngô Bình.
“Ông tên gì?”
Chân Hầu: “Ngô Hoàng, tiểu nhân là Dạ Thú”.
Ngô Bình hỏi: “Dạ Thú, ở Nữ Oa Giới này có bao nhiêu ma cương, ông có biết không?”
Dạ Thú: “Ngô Hoàng, có vài chục nghìn ma cương ạ”.
Ông ở cảnh giới Chân Hầu rồi nhỉ? Thế ma cương mạnh nhất ở đây có tu vi cấp nào rồi?”
Dạ Thú: “Cấp Chân Tổ ạ”.
Ngô Bình thoáng kinh ngạc, Chân Tổ giống Tổ Long, đều là nhân vật mạnh nhất trong tộc của mình. Trên cấp Chân Hoàng nên được gọi là Chân Tổ.
“Nếu thế thì sao vẫn có người sống ở đây được?”
Dạ Thú: “Ngô Hoàng, Chân Tổ luôn ở trạng thái ngủ say, ngoài Chân Tổ ra, vẫn còn một Chân Hoàng và tám Chân Vương đã biến thành ma cương”.
Ngô Bình: “Các ma cương khác đều giống ông hả? Có thể hồi phục được không?”
Dạ Thú: “Tiểu nhân không rõ, có nhiều người đã bị ma niệm khống chế, còn tiểu nhân thì luôn đấu tranh với nó, cố giữ lại một tia lý trí”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông tạm thời vào trong Động Thiên của tôi điều dưỡng đi. Nhiều năm trôi qua đã khiến cơ thể ông thoái hoá rồi, cần tu luyện lại”.
“Vâng”.
Ngô Bình vung tay lên rồi ném Dạ Thú vào Động Thiên của mình, sau đó dùng sào huyệt tà ma để trị thương cho ông ấy.
Sau đó, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bốn người lúc trước đều quỳ xuống nói: “Tham kiến Ngô Hoàng”.
Thời nay, đến Chân Nhân thái cổ còn hiếm, ấy vậy mà lại có Chân Hoàng. Chân Hoàng sánh ngang với Thánh Hoàng và Đại Đạo Tôn, thậm chí còn có tư cách được gọi là cưởng giả kỷ nguyên.
Ngô Bình: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi, chúng ta cùng đi thôi!”
Lúc trước, anh không muốn đi cùng họ, nhưng giờ biết có ma cương nên đành cho họ đi cùng.
Bốn người kia mừng rỡ rồi đi theo anh ngay.
Ngô Bình cố tình bay chậm để vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ở đây. Anh bay được một đoạn thì chợt đáp xuống đất, đây là một ngọn núi nhỏ, trên cây ở đây có đầy quả dại.
Ngô Bình hái một quả ăn thử thì thấy không ngon, nhưng dược lực lại rất mạnh.
Anh cười nói: “Đây là quả quê, ăn ngon lắm”, nói rồi, anh cũng hái cho Kim Song Nhi một quả, sau đó hái tiếp cất đi để mang về nhà ăn.
Khi họ chuẩn bị đi tiếp thì cô gái của nhóm kia chợt lấy bản đồ ra nói: “Chân Hoàng, phía trước là địa bàn của Kỳ lân vương, chúng ta nên đi đường vòng”.
Ngô Bình: “Kỳ lân vương thì ghê lắm à?”
Cô gái: “Nghe nói nó là cường giả kỷ nguyên, nếu có người đi vào địa bàn của nó thì sẽ bị giết ngay”.
Ngô Bình cười khẩy: “Để tôi xem nó mặt ngang mũi dọc thế nào”.
Bốn người kia đầy vẻ lo lắng, thật sự không muốn tham gia vụ này vì quá nguy hiểm. Nhưng nhớ tới sức mạnh ban nãy của Ngô Bình, người đàn ông cắn răng nói: “Chúng tôi đi cùng Chân Hoàng”.
Ngô Bình cười nói: “Không sợ à?”
Cô gái chớp mắt: “Có Chân Hoàng rồi thì chúng tôi không sợ”.
Ngô Bình cười phá lên rồi cất bước đi thẳng.
Họ đi được một đoạn thì anh thấy không khí ở đây có một mùi đặc biệt, đây chính là mùi mà Kỳ lân vương phóng ra, nó có tác dụng mê hoặc con mồi. Các sinh linh khác mà ngửi thấy thì sẽ lập tức bỏ chạy hoặc ngoan ngoãn đi đến cạnh Kỳ lân vương để nó ăn thịt.
Ngô Bình cho những người khác uống một viên đan dược có tác dụng tránh mê hoặc rồi đi tiếp.
Mùi hương ngày càng nồng, họ đi thêm hơn trăm dặm thì Ngô Bình dừng lại rồi nhìn lên trước.
Một con dã thú xuất hiện, nó trông không giống kỳ lân bình thường, đầu giống con bò, người như con hổ, vó giống ngựa, toàn thân có màu lam xám, cái đuôi rực lửa, đỉnh đầu mọc sừng rồng.
Đây chính là Kỳ lân vương, vai nó chỉ cao nửa mét, người dài hơn mét, nhìn như con chó to.
Gầm!
Nó gầm lên giận dữ như lời cảnh báo.
Ngô Bình ngẩn ra rồi bật cười nói: “Ra là kỳ lân con, bố mẹ mày đâu?”
Kim Song Nhi như nhớ ra điều gì đó nên vội nói: “Huyền Bình, em nghe bố kể về Kỳ lân vương rồi, hình như nó đã chuyển thế”.
Chương 1910: Kỳ lân vương
Ngô Bình: “Chuyển thế ư?”
Kim Song Nhi: “Chính là lột xác. Cứ ba nghìn năm, Kỳ lân vương lại lột xác một lần. Sau đó, thực lực của nó sẽ mạnh lên. Nhưng mười năm đầu tiên sau khi lột xác, Kỳ lân vương sẽ biến thành kỳ lân nhỏ. Chắc nó mới lột xác chưa lâu nên chưa khôi phục thực lực”.
Ngô Bình bật cười, anh bắt lấy con kỳ lân, nó vung cái vuốt lên, tuy con này còn nhỏ, nhưng cái vuốt của nó hoàn toàn có thể giết được Đạo Tôn.
Song, Ngô Bình đã tránh được và túm ngay lấy cổ nó.
Kỳ lân vương nổi giận rồi ra sức vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được.
“Im nào”, Ngô Bình đánh vào mông nó.
Kỳ lân vương đứng người, con người này dám tét mông nó, đúng là to gan lớn mật!
“Gào!”
Nó lại gầm lên.
Chát!
Ngô Bình lại đập vào đầu nó rồi mắng: “Ngoan đi!”
Nói rồi, anh ném nó vào trong Động Thiên.
Anh vừa định đi tiếp thì Kim Song Nhi nói: “Huyền Bình, chắc sào huyệt của Kỳ lân vương ở gần đây, nó đã sống ở đây nhiều năm, kiểu gì cũng có nhiều vật quý, hay mình đi tìm đi?”
Ngô Bình đã bắt được cả Kỳ lân vương thì đến sào huyệt của nó cũng không phải việc quá đáng: “Được, đi thôi”.
Họ đi thêm mấy chục dặm thì nhìn thấy một hang động lớn, phía trước hang có rất nhiều xương thú. Đã vào đây rồi thì hung thú có mạnh đến mấy thì cũng phải quay đầu bỏ chạy thôi, chứ đừng nói là đến gần đây tham quan.
Đương nhiên Ngô Bình không sợ, anh đi đến gần hang rồi thò đầu vào nhìn. Hang này rất sâu, vì thế anh bảo mọi người chờ bên ngoài, còn mình thì đi vào trong.
Sau hai ngã rẽ, anh cảm thấy nơi này rất lạnh. Anh vừa đi thêm một đoạn thì đã vào một địa động rộng lớn, ở đây có rất nhiều thịt khô. Trên các miếng thịt đều có ghi chú về thời gian, miếng gần đây nhất cũng đã vài trăm năm, hơn nữa bên ngoài còn bôi một lớp giống muối và hương liệu. Vì thế chúng vẫn ăn được, đã thế càng để lâu càng ngon.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Con Kỳ lân vương này cũng sành ăn đấy!”
Vì thế, anh đã cất hết chỗ thịt khô ấy đi.
Anh đi tiếp đến huyệt động thứ hai, ở đây có yêu đan và châu báu, xem ra con Kỳ lân vương này đã giết không ít Yêu tộc.
Số lượng yêu đan lên đến hơn 1000 viên, trong đó yêu đan yếu nhất cũng là cấp Yêu Hoàng, nói chung toàn đồ quý.
Ngô Bình cười nói: “Nhiều yêu đan thế này cơ à!”
Anh cất hết yêu đan đi, thấy phía sau vẫn còn đường nên anh lại đi tiếp. Loáng cái, anh đã đến hang động thứ ba, không gian ở đây nhỏ hơn một chút, nhưng có mấy chục loại quả.
Các loại quả này dù đã để từ rất lâu nhưng không bị hỏng, vì chúng là thiên tài địa bảo.
Rõ ràng, các loại quả này có vị trí đặc biệt còn hơn cả yêu đan với Kỳ lân vương.
“Ừm, toàn thánh dược với thần dược cả”.
Ngô Bình hài lòng cất chúng đi, khi nhìn tiếp ra phía sau thì thấy đã hết đường.
Anh chuẩn bị rời đi chợt khựng lại, không biết Kỳ lân vương còn thứ gì khác nữa không, vì thế anh chui xuống lòng đất, dưới này toàn dung nham với đất đá.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sâu tít dưới lớp dung nham có một cái hòm. Anh thò tay xuống, cái hòm bay lên, anh không cần xem mà cất nó đi luôn rồi quay người ra ngoài.
Vừa ra ngoài, anh đã thấy Kim Song Nhi đang đứng nói chuyện với một người thanh niên, bốn người kia thì đang nằm dưới đất và tắt thở.
Anh sầm mặt hỏi: “Là anh giết họ à?”
Người thanh niên đang nói chuyện với Kim Song Nhi đi giày da và mặc giáp, tuy miệng cười nhưng ánh mắt rất lạnh.
Kim Song Nhi cũng có vẻ giận dữ đang định cãi nhau với hắn, nhưng có một cô gái đứng sau người thanh niên, cô ta ăn mặc diêm dúa, gương mặt lại khá giống Kim Song Nhi.
Người đàn ông nghe thấy tiếng Ngô Bình thì ngoảnh lại nhìn anh: “Ra vẫn còn người sống ở đây, đúng là tôi đã giết họ, cậu thì chuẩn bị đi”.
Kim Song Nhi nhăn mặt nói: “Anh rể, anh ấy là Huyền Bình - chồng sắp cưới của em”.
Người thanh niên cau mày: “Em định lấy Nhân tộc ư?”, nói rồi, hắn lắc đầu, như thể không thể hiểu tại sao Kim Song Nhi lại chọn lựa như vậy.
Kim Song Nhi: “Nhân tộc thì làm sao? Bố em cũng là Nhân tộc mà”.
Tên này không phải con người, mà là một thiên kiêu của Thần tộc, khí tức của hắn rất mạnh, hắn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu vào hang của Kỳ lân vương chắc chắn có thu hoạch rồi, mau đưa đây cho tôi”.
Ngô Bình nhìn bốn thi thể dưới đất rồi nói: “Họ không đắc tội với anh, sao anh lại giết họ?”
Người thanh niên cười phá lên: “Tôi chẳng may giẫm trúng mấy con kiến thôi mà, nên chúng có làm gì tôi hay không thì tôi cũng không quan tâm”.
Kim Song Nhi thở dài nói: “Huyền Bình, em xin lỗi vì đã không cản được anh ấy”.
Ngô Bình lắc đầu: “Thần tộc luôn coi mình là nhất, ai cũng mắc bệnh thần kinh nên không nghe ai khuyên đâu”.
Người đàn ông nổi giận: “Con người hèn mọn, cậu biết tôi là ai không hả?”
Cô gái đứng sau tên kia lạnh mặt nói: “Song Nhi, em cho cậu ta biết thân phận của anh rể em đi”.
Kim Song Nhi cau mày: “Chị hai, tốt nhất chị nên cản chồng mình lại, anh ấy không phải đối thủ của Huyền Bình đâu”.
Cô gái tỏ vẻ khinh bỉ: “Không phải đối thủ ư? Anh ấy đứng thứ bảy trên bảng thiên kiêu của Thần tộc, vậy mà em dám nói không đánh lại một Nhân tộc à?”
Kim Song Nhi thở dài nói: “Chị, em không đùa đâu, chị trông chồng mình cho cẩn thận, nhỡ anh ấy làm Huyền Bình nổi giận thì hậu quả khó lường đấy”.
Đương nhiên Kim Song Nhi biết sức mạnh của Ngô Bình nên mới nói vậy.
Người đàn ông nổi giận ngất trời: “Kim Song Nhi, cô đang xỉ nhục tôi đấy à? Được, giờ tôi sẽ giết nó luôn, để cô biết thế nào là thiên kiêu của Thần tộc”.
Uỳnh!
Hắn vừa cất bước thì đã có ba nghìn thần ma xuất hiện sau lưng, khí tức của con nài cũng mạnh.
“Thấy sao hả? Sức mạnh của các thần ma này đều tương đương với Đạo Quân của Nhân tộc đấy, giờ cậu còn nghĩ mình thắng được tôi nữa không?”
Có rất nhiều tia sáng xuất hiện phía sau Ngô Bình, tương trưng cho các tuyệt học kỷ nguyên, mỗi tuyệt học đều chứa sức mạnh có thể giết chết một Đạo Tôn.
Sau đó, hơn 800 vòng thần cũng xuất hiện, sức mạnh của mỗi vòng đều rất kinh người.
Người đàn ông sợ tái mặt rồi run rẩy nói: “Cậu… Cậu lấy những sức mạnh này ở đâu?”
Ngô Bình: “Anh mạnh lắm cơ mà, nào đánh tôi đi!”
Thiên kiêu kia lập tức lùi lại nói: “Không, tôi không đánh đâu, cậu có thể giết được tôi”, lúc này, hắn đang vô cùng sợ hãi.