Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1866: Thần tướng diệt ma

Quái vật cười quái dị, trong không trung vang lên vô số tiếng khóc than quỷ mị khiến lòng người thấp thỏm. Tiếng khóc này có thể khiến một cường giả phát điên trong nháy mắt, nhưng chúng nó chẳng có tác dụng gì với Ngô Bình.

Anh cười nhạt: "Có chút năng lực này mà cũng dám tới đế quốc Thiên Võ giương oai à?"

Dứt lời, anh giậm chân, mặt đất rung chuyển, con quái vật lập tức nổ tung, những con mắt bên trong cũng văng ra, lơ lửng trong không trung. Chúng nó nối nhau xếp thành hàng dài, vô số ánh mắt nhìn Ngô Bình chằm chằm, muốn khống chế anh.

Ý thức của Ngô Bình trở nên mơ hồ trong tích tắc, anh giật mình, thực lực của quái vật này mạnh thật! Anh giơ một ngón tay ra điểm chỉ, không gian vặn vẹo rồi nổ ra một cái hố đen hút hết những con mắt này vào trong, hoá thành tro bụi!

Giết chết quái vật, lốc xoáy màu đen trên trời lại càng lúc càng lớn, tựa hồ như có hàng trăm vạn tiếng quỷ hồn khóc than truyền ra từ trong đó.

Vân Tịch ở ngay gần đó, cô ấy vội chạy tới hỏi: "Huyền Bình, đó là thứ gì vậy?"

Ngô Bình khẽ than: "Rắc rối rồi đây".

Vân Tịch: "Rắc rối gì ạ?"

Ngô Bình: "Là tà ma, lần này lực lượng của chúng cực kỳ hùng mạnh. Con mà anh vừa đánh chết, đến Đạo Tổ cũng không phải là đối thủ của nó đâu!"

Vân Tịch cả kinh: "Mạnh vậy sao?"

Ngô Bình: "Tà ma có thể thao túng người khác, hấp thụ sức mạnh và trí tuệ của họ, một khi để chúng nó lớn mạnh thì Nhân tộc hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng nó!"

Vân Tịch: "Đúng vậy. Rốt cuộc ai đã tạo ra tà ma đáng sợ thế này!"

Ngô Bình: "Dù là ai, bây giờ nó cũng đã trở thành rắc rối rồi. Trong đế quốc Thiên Võ đã có nhiều nơi xuất hiện lượng lớn tà ma, anh phải nghĩ cách giết hết bọn chúng mới được !"

Vân Tịch: "Huyền Bình, anh có cách gì đối phó không?"

Ngô Bình: "Có thì có nhưng đối phó với chúng nó cũng rất tốn sức".

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Tà ma uy hiếp đến cả đại lục Hồng Hoang, cũng uy hiếp đến Tiên Giới, thế nên đây không phải là chuyện của mình anh".

Nghĩ đến đây, anh viết ngay một bức phi thư. Phi thư vừa gửi đi, chẳng mấy chốc đã đến tay Thiên soái.

Thiên soái không ngờ tà ma lại xuất hiện đầu tiên ở đế quốc Thiên Võ, ông ấy lập tức tới gặp Đại Thiên Tôn.

Một canh giờ sau, Tiên Đình phái sứ giả tới truyền đạt thư bổ nhiệm của Tiên Đình, bổ nhiệm Lý Huyền Bình làm thần tướng diệt ma, phụ trách quét sạch tà ma ở phía Nam của Nam Thiên Môn.

Giao thư bổ nhiệm xong, sứ giả nói: "Thần tướng, lát nữa ba triệu tiên binh sẽ đến, quân lương tương ứng cũng sẽ được chuyển đến sau".

Ngô Bình vừa tiễn sứ giả đi thì thư của Thiên soái cũng đến. Trong thư ông ấy nói nhất định phải xem trọng chuyện tà ma này, nếu không không chỉ mình đế quốc Thiên Võ mà cả đại lục Hồng Hoang cũng sẽ phải chịu tai kiếp. Ông ấy biết thực lực và thân phận thật sự của Ngô Bình, thế nên đã giao trọng trách này cho anh, đồng thời cung cấp cho anh đủ tài nguyên.

Ông ấy còn nói Tiên Đình đang thiết lập Trảm Ma Quân chuyên lùng giết tà ma, sau khi thành lập xong, tốp đầu tiên sẽ gửi đến cho Ngô Bình.

Đọc phi thư xong, Ngô Bình biết Thiên soái đang nhân cơ hội giúp anh, để anh nắm quyền dùng ba triệu tiên binh và lượng lớn tài nguyên.

Hơn nữa, sau này cứ giết được một tà ma thì anh đều nhận được quân công, đây là miếng bánh rơi từ trên trời xuống cho anh.

Đọc xong phi thư, anh nói với Đường Tử Di: "Không thể dùng thủ đoạn bình thường để đối phó với tà ma được, chuyện này anh phải nghiên cứu kỹ".

Sự việc xảy ra đột ngột, Ngô Bình không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị, anh nhốt mình trong phòng để tìm cách đối phó với tà ma.

Trong kho báu đầu tiên khi Thông Thiên mở ra, anh đã có được một lượng lớn sách, trong đó có sách liên quan đến tà ma.

Anh đọc hết tất cả những sách có liên quan tới tà ma, sau đó nhắm mắt suy nghĩ. Trí tuệ của Đại Thánh đúng là phi thường, chẳng mấy chốc anh đã có kế hoạch.

Anh lấy lò luyện đan ra luyện chế đan dược chống lại tà ma. Điểm đáng sợ của tà ma là nó có thể nhập vào con người, từ đó khiến bản thân chúng mạnh mẽ thêm. Hơn nữa, khi tà ma mạnh đến một mức độ nhất định, nó có thể nhân bản chính mình, một nhân thành hai, hai nhân thành bốn, sau đó sắp xếp nhiều tà ma hơn ở bên cạnh mình.

Vậy nên việc đầu tiên anh cần làm là luyện chế đan dược ngăn cản tà ma nhập vào cơ thể người, hơn nữa đan dược này còn có thể trục xuất tà ma ra khỏi những ai đã bị tà ma nhập.

Rất nhanh, anh lấy đan dược ra thử nghiệm đồng thời tiến hành cải thiện. Ngày hôm sau, anh đã luyện ra được đan dược hoàn chỉnh, tên là Khu Ma Đan.

Sau đó anh yêu cầu Tiên Đình cung cấp thêm dược liệu để luyện chế đan dược này, đồng thời phái người đưa một phần đan dược đến Tiên Đình, để quan viên ở Tiên Đình thử nghiệm hiệu quả của đan dược.

Đan dược vừa được đưa đi không lâu thì ba triệu tiên binh đã đến nơi.

Ngô Bình đã được tiếp xúc với tiên binh Tiên Đình từ lâu rồi. Ba triệu đại quân này chia thành ba phần, mỗi phần được một Đốc tướng quân thống lĩnh. Đốc tướng quân tương đương quan nhị phẩm, chức vị Thần tướng của Ngô Bình cao hơn bọn họ, đương nhiên là võ quan nhất phẩm rồi!

Những Đốc tướng quân này đều đã kinh qua sinh tử, bây giờ bỗng nhiên lại bị phái tới làm thuộc hạ cho một kẻ không ai biết tên nên bọn họ đều thấy không phục.

Ba triệu tiên binh vừa tới đã đóng trú ở những nơi khác nhau.

Ngô Bình đã cho người chuẩn bị lều lớn từ trước, thế mà ba vị Đốc tướng quân này đều không đến bái kiến. Anh hiểu ra ngọn nguồn sự việc nên phái người cầm binh phù của mình truyền cho bọn họ.

Quân lệnh như núi, ba người này có kiêu căng thế nào cũng không dám làm trái, thế nên mỗi người đều dẫn theo vài thống lĩnh tới bái kiến Ngô Bình.

Vừa gặp mặt, Ngô Bình đã phát hiện thực lực của ba vị Đốc tướng quân đều không yếu, toàn là cường giả cảnh giới Đại Đạo Quân, thống lĩnh bên cạnh họ cũng đa phần là cao thủ cảnh giới Đạo Quân.

Ba người tới lều lớn đều không bước lên bái kiến mà chỉ chào một câu ngoài miệng: "Tham kiến thần tướng".

Ngô Bình cũng không tức giận, anh cười nói: "Các vị đường xa tới đây đã vất vả rồi, tôi đã cho người chuẩn bị rượu thịt, tối nay thiết đãi các anh em một bữa no nê".

Sau đó anh nói: "Ba vị tiên đốc tự giới thiệu về mình đi".

Một người đàn ông mặc giáp bạc bước lên trước nói: "Mạt tướng Lý Trảm Thần, tiên đốc của Xích Hoả Quân, xin ra mắt thần tướng".

Ngô Bình cười nói: "Được, thì ra là Lý tiên đốc".

Người thứ hai mặc trọng giáp màu đen nói: "Mạt tướng là Vũ Thiên Lăng, tiên đốc của Lăng Tiên Quân, xin ra mắt thần tướng".

Ngô Bình: "Trông có vẻ tuổi tác của Lăng tiên đốc không lớn lắm".

Vũ Thiên Lăng: "Bẩm Thần tướng, năm nay mạt tướng ba mươi chín tuổi".

Ngô Bình gật đầu: "Ba mươi chín tuổi đã là Đại Đạo Quân, đúng là kỳ tài".

Người thứ ba mặc bột bộ nhuyễn giáp màu vàng, bên hông đeo một thanh đại đao, giọng nói ồm ồm: "Mạt tướng là Long Thành Đạo, tiên đốc của Uy Long Quân, xin ra mắt thần tướng!"

Ngô Bình cười nói: "Ắt hẳn ba vị tiên đốc đều đã tham gia trận chiến với Thần tộc trước đó, các vị đều là dũng sĩ và công thần".

Nói xong, anh ra hiệu bảo ba người ngồi xuống, cho người dâng trà nước lên, sau đó anh nói chuyện với bọn họ với giọng điệu rất khách sáo.

Nói chuyện một hồi, anh cho ba vị tiên đốc lui xuống. Bọn họ vừa đi, Tư Không Vũ đã xuất hiện, nói: "Bệ hạ, ba người này không hề phục ngài, e là rất khó chỉ huy bọn họ".

Ngô Bình: "Không phục là chuyện bình thường, nếu bảo tôi đi làm thuộc hạ cho kẻ khác, tôi cũng không phục. Nhưng không sao cả, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ chủ động phối hợp với tôi thôi".

Tư Không Vũ: "Bệ hạ có diệu kế gì ạ?"

Ngô Bình: "Bọn họ không phục chẳng qua là vì tôi vô danh, không có tư cách chỉ huy bọn họ. Thế thì tôi đánh vài trận thắng trước, khi họ thấy theo tôi có thể giành được quân công thì sẽ cầu xin tôi chỉ huy bọn họ đánh trận thôi".

Tư Không Vũ mỉm cười, nói: "Bệ hạ nói chí phải. Đối với một vị tướng quân thì việc không được đánh trận còn khó chịu hơn giết chết bọn họ nữa!"

Ngô Bình: "Nhưng để đánh thắng vài trận thì chúng ta phải có nền tảng mới được. Tư Không Vũ, bây giờ ông có thể chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tinh binh và vũ khí tốt?"
Chương 1867: Lại đến Ẩn đảo

Qua mấy năm phát triển, đế quốc Thiên Võ bây giờ binh hùng tướng mạnh, lại cộng thêm Ngô Bình cung cấp rất nhiều đan dược, tăng thêm được rất nhiều binh sĩ có sức chiến đấu mạnh mẽ.

Tư Không Vũ cười đáp: "Thưa bệ hạ, bây giờ đế quốc Thiên Võ ta đang có tám trăm năm mươi nghìn cường binh, sáu triệu chín trăm nghìn tinh binh, số lượng binh sĩ đang trong huấn luyện vượt quá chín mươi triệu, hơn nữa số lượng còn đang tăng nhanh".

Ông ta tiếp tục nói: "Trong cường binh có năm mươi nghìn cường binh cấp một, ba mươi bốn nghìn cường binh cấp hai, còn lại là cường binh cấp ba. Trong tinh binh thì có hai triệu sáu trăm nghìn tinh binh cấp một, hơn bốn triệu tinh binh cấp hai, còn lại là tinh binh cấp ba".

Ngô Bình cũng biết, thực lực của cường binh cấp một đa phần đều đạt đến cảnh giới Thần Tiên. Tinh binh cấp một thì cũng sở hữu thực lực Địa Tiên hậu kỳ. Sở hữu nhiều chiến sĩ mạnh mẽ thế này, có thể thấy được đế quốc Thiên Võ hùng mạnh như thế nào.

Anh rất hài lòng: "Không uổng công tôi đầu tư nhiều tài nguyên như vậy. Nhưng chỉ có binh sĩ không thì không được, còn phải tăng trang bị cho bọn họ nữa".

Tư Không Vũ: "Thời gian trước mới tăng thêm một đợt phi thuyền và chiến xa, nhưng tổng thể vẫn không đủ dùng".

Ngô Bình: "Không sao, ông cần gì thì cứ lên mạng Tiên mà mua, tiền bạc không thành vấn đề".

Tư Không Vũ: "Rõ! Bệ hạ, ngân khố của Đại Thương có khá nhiều đồ tốt, chỉ là thần không có cách nào mở được!"

Ngô Bình cũng nhớ lại cấm chế của ngân khố của Tiên quốc, anh nói: "Tôi có ấn tượng về cấm chế đó, chắc có thể phá giải được. Đi thôi, trẫm tới Ẩn đảo cùng ông một chuyến".

Lại tới Ẩn đảo một lần nữa, Ngô Bình nhớ tới Mị Lan, anh hỏi: "Mấy vương tộc lớn thế nào rồi, có chịu an phận không?"

Tư Không Vũ cười đáp: "Đế quốc Thiên Võ uy chấn thiên hạ, lại cộng thêm việc Hồng Hoang thống nhất, bên Long tộc cũng không còn liên lạc gì với bọn họ nữa rồi, chắc sợ chọc giận bệ hạ. Mấy vị vương cũng an phận hơn nhiều, thần nói gì bọn họ cũng làm theo, không dám tiền hậu bất nhất nữa".

Ngô Bình: "Mị Lan thế nào rồi?"

Mị Lan chính là cô gái đưa anh lên Ẩn đảo, là một người bạn anh kết giao ở đây.

Tư Không Vũ: "Hình như Mị Lan sắp gả cho Công Dương Hổ, lúc hai bên đính hôn, nhà họ Công Dương còn hỏi ý kiến của thần nữa".

Ngô Bình: "Ồ, sắp lấy chồng rồi à?"

Tư Không Vũ cười nói: "Liên hôn thế này rất phổ biến trên đảo. Bây giờ Ẩn đảo đang trong trạng thái nửa mở cửa, kiểu hợp tác thế này sau này sẽ càng chặt chẽ hơn".

Ngô Bình: "Ừm, ông về nhà trước đi, tôi đi gặp Mị Lan. Là bạn, nói thế nào tôi cũng phải gửi quà mừng cho cô ấy".

Vẫn trong khu vườn nhỏ đó, lúc Ngô Bình tới, trong vườn cũng có rất nhiều mèo, a hoàn của Mị Lan đang cho mèo ăn, gương mặt buồn man mác, chốc chốc lại lau nước mắt.

Ngô Bình gõ cửa, cô gái ngẩng đầu nhìn, lúc cô ấy nhìn thấy Ngô Bình thì vội chạy tới quỳ thụp xuống dưới chân anh: "Công tử, anh cứu quận chúa nhà tôi với!"

Ngô Bình hoảng hốt, vội hỏi: "Mị Lan thế nào rồi?"

Cô gái khóc lóc: "Quận chúa bị ép uống thuốc mê hoặc thần trí, để gả cho Công Dương Hổ. Công Dương Hổ kia nổi tiếng ác độc, nghe nói đã từng ăn sống vợ của mình, ai muốn gả cho hắn chứ?"

Ngô Bình nhíu mày: "Sao Vô Tương Vương lại đối xử với con gái của mình như vậy?"

Cô gái nói: "Các vương xưa nay đều như vậy, con gái chẳng qua chỉ là công cụ liên hôn của bọn họ mà thôi!"

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Cô dẫn tôi đi gặp Mị Lan".

Cô gái gật mạnh đầu: "Vâng!"

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã đến phủ Vô Tương Vương. Vô Tương Vương là một trong các vương trên đảo, quyền lực rất lớn.

Lúc này, Vô Tương Vương đang ngồi trong phòng sách, vẻ mặt hơi âu lo. Thật ra ông ta cũng không muốn gả con gái cho nhà họ Công Dương, dù sao Công Dương Hổ kia cũng nổi tiếng ác độc, gả con gái qua đó khác nào đẩy con gái vào hố lửa.

Nhưng ông ta buộc phải làm vậy, vì nhà họ Công Dương là thế lực mạnh nhất, sở hữu năm trăm nghìn binh. Lần này Công Dương Hổ kia chỉ đích danh muốn lấy Mị Lan, nếu ông ta không đồng ý thì nhà họ Công Dương sẽ thôn tính địa bàn của ông ta ngay.

Bỗng nhiên, một tia thánh uy xuất hiện, Vô Tương Vương đứng bật dậy, run giọng hỏi: "Ai đến vậy?"

Một thuộc hạ vội vã chạy vào báo: "Vương gia, Thiên Võ bệ hạ giá đáo!"

Tuy Ngô Bình chỉ đến một mình, không có nghi trượng đi theo, nhưng uy lực của anh đã chấn động cả đảo, đương nhiên Vô Tương Vương cũng không dám nghi ngờ thân phận của anh, vội chạy ra cửa chào đón.

"Bái kiến bệ hạ!", ông ta quỳ trên đất, cơ thể run bần bật.

Ngô Bình cười nói: "Mời Vô Tương Vương đứng dậy".

Vô Tương Vương vẫn quỳ trên đất: "Không biết bệ hạ đến phủ của thần có gì chỉ giáo?"

Vô Tương Vương không biết mình có làm sai gì không. Đến cả Tư Không Vũ cũng đã làm thần cho đế quốc Thiên Võ, Vô Tương Vương như ông ta có là cái thá gì đâu chứ.

Ngô Bình cười nói: "Ông không cần phải sợ, tôi chỉ đến thăm Mị Lan quận chúa, cô ấy ổn chứ?"

Vô Tương Vương sửng sốt, tới gặp Mị Lan sao? Ông ta vội đáp: "Con bé rất tốt ạ".

Ngô Bình: "Ừm, ông bảo cô ấy tới đấy đi".

Vô Tương Vương do dự một lát rồi cho người đi mời Mị Lan.

Ngô Bình được mời ngồi vào ghế chủ của phủ, Vô Tương Vương đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.

Mấy phút sau, Mị Lan xuất hiện, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, nhìn thấy Ngô Bình cũng chỉ hành lễ máy móc, không nói lời nào.

Sắc mặt Ngô Bình tối sầm xuống: "Các người đã làm gì với Mị Lan?"

Vô Tương Vương sợ hãi quỳ xuống đất: "Bệ hạ, Mị Lan không bằng lòng gả đến nhà họ Công Dương, thần chỉ cho nó uống một ít thuốc để nó ngoan ngoãn hơn, tránh gây chuyện thôi ạ".

Ngô Bình cười nhạt: "Gả cho Công Dương Hổ chứ gì?"

Vô Tương Vương: "Đúng vậy, thì ra bệ hạ đã biết cả rồi".

Ngô Bình: "Sao ông có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy?"

Vô Tương Vương thở dài: "Bệ hạ, thần cũng là bất đắc dĩ. Thời gian trước, tu vi của Công Dương Cự Hùng kia bỗng dưng tăng mạnh, còn không thèm xem Tư Không đại nhân ra gì nữa. Nếu thần chọc giận nhà họ Công Dương, Công Dương Cự Hùng trở tay là đã có thể diệt phủ Vô Tương Vương của thần rồi!"

Ngô Bình khá bất ngờ: "Ồ, thực lực của Công Dương Cự Hùng mạnh đến vậy sao? Là Đạo Quân hay Đạo Tổ?"

Vô Tương Vương: "Người này sở hữu huyết mạch mạnh mẽ của Long tộc, thực lực đã đạt đến cấp độ Đại Đạo Quân rồi".

Vợ của các vương có nhiều người đều tới từ Long tộc, thế nên con cháu sau này đa phần đều có huyết thống Long tộc.

Anh nói: "Đại Đạo Quân thôi mà, sao dám ngông cuồng đến vậy!"

Nói rồi, anh giơ tay bắt lấy dược lực trong người Mị Lan, là một đốm khói xám.

Sau đó Mị Lan đã khôi phục ý thức, cô ấy ngơ ngác một hồi, sau khi nhìn rõ Ngô Bình thì quỳ xuống đất: "Bái kiến bệ hạ!"

Ngô Bình cười nói: "Mị Lan không cần đa lễ".

Dường như Mị Lan biết được đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nhìn Vô Tương Vương với ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Vô Tương Vương cúi đầu, không dám nhìn con gái.

Ngô Bình: "Tôi đã biết rõ sự tình rồi, chẳng qua là nhà họ Công Dương cậy thế hiếp người, không cần phải sợ, trẫm sẽ làm chủ cho các người".

Vô Tương Vương đảo mắt, ông ta là người sống lâu thành tinh rồi, bỗng nói: "Bệ hạ, con gái Mị Lan của thần vẫn luôn nhớ nhung bệ hạ, mong bệ hạ mở lòng từ bi, nhận nó làm cung nữ, hầu hạ bên cạnh bệ hạ".

Mị Lan đỏ mặt: "Bố, bố đang nói gì thế!"

Vô Tương Vương nhìn con gái: "Mị Lan, chỉ có như vậy thì nhà họ Công Dương mới không dám nhòm ngó đến con nữa".

Ngô Bình cười nói: "Một cô gái tốt thế này sao phải đưa vào cung. Mị Lan, bây giờ trẫm phong cô làm Bình Hải Quận Vương, quản lý Ẩn đảo và vùng biển xung quanh".

Mị Lan nghe vậy thì mừng khôn xiết, vội cảm ơn: "Cảm ơn bệ hạ!"

Ngô Bình miệng vàng lời ngọc, anh vừa nói xong thì đế quốc Thiên Võ đã có người tới chính thức hạ chỉ, phong Mị Lan làm Bình Hải Quận Vương.

Việc lớn thế này, chẳng bao lâu nhà họ Công Dương đã nhận được tin, Công Dương Cự Hùng lập tức dẫn người tới bái kiến.
Chương 1868: Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi trở thành Chân Hầu

Lúc Ngô Bình gặp Công Dương Cự Hùng, anh thấy người này tuổi tác không lớn lắm nhưng khí tức rất mạnh. Công Dương Cự Hùng lại rất khiêm tốn, quỳ xuống đất tự xưng thảo dân.

Ngô Bình cũng khó trị tội của ông ta, chỉ bảo ông ta dỗ nghiêm khắc con cháu, sau đó cho ông ta lui xuống.

Sau đó, khách khứa kéo nhau đến chúc mừng phủ Vô Tương Vương, Ngô Bình không tiếp tục nán lại đây thêm, anh đi tìm Tư Không Vũ, lại vào ngân khố của Tiên quốc.

Năm xưa Tiên quốc ở đại lục Côn Luân được xem như khá giàu mạnh, không kém đế quốc Thiên Võ bây giờ là bao. Hơn nữa, Tiên quốc còn có rất nhiều truyền thừa của đời trước, đế quốc Thiên Võ lại không có những tích luỹ này.

Lại vào ngân khố một lần nữa, ngân khố lập tức cảm nhận được khí tức Chân Vương, Đại Thánh của anh, sau đó cả ngân khố chấn động, cấm chế kiên cố bất biến kia lại tự động tiêu tan.

Tư Không Vũ rất bất ngờ: "Cấm chế không còn nữa! Xem ra, ngân khố đã thừa nhận thân phận của bệ hạ, xem ngài là chủ của Tiên quốc rồi!"

Ngô Bình cười nói: "Cũng đỡ bớt phiền phức. Tư Không Vũ, trong này có gì dùng được thì ông cứ lấy tự nhiên đi, những chứ còn lại chuyển về ngân khố của Thiên Võ".

Tư Không Vũ vui mừng: "Rõ!"

Kiểm kê lại ngân khố xong, Ngô Bình quay về hoàng cung, dùng con rối để luyện chế Khu Ma Đan.

Lúc này, dược lực của Khu Ma Đan đã được Dược Ti của Tiên Đình kiểm định, hiệu quả cực kỳ tốt, Tiên Đình phái sứ thần tới muốn mua số lượng lớn Khu Ma Đan.

Rất nhanh, sứ thần đã đến đế quốc Thiên Võ, Ngô Bình đích thân ra gặp.

Sứ thần này là đại thần nhất phẩm của triều đình, mặt cười tươi rói, tên là Chu Trường Khang, là thầy thuốc Tử Quang, ông ấy cười nói: "Bệ hạ, Khu Ma Đan có hiệu quả rất tốt, không chỉ phòng ngừa được tà ma mà còn có thể chữa khỏi những tu sĩ bị tà ma khống chế. Đại Thiên Tôn biết tin này cực kỳ vui mừng, đặc biệt phái tôi đến đây ban thưởng cho bệ hạ".

Ông ấy lấy ra pháp chỉ của Đại Thiên Tôn, tuyên bố: "Đại Thiên Tôn pháp chỉ, quốc vương Thiên Võ Lý Huyền Bình sáng tạo ra Khu Ma Đan, lập công lao lớn, giúp ích muôn đời, thưởng mười nghìn tỷ tiền Đạo, một lò thần Hồng Hoang!"

Ngô Bình ôm quyền: "Cảm tạ Đại Thiên Tôn đã ban thưởng".

Chu Trường Khang cười nói: "Đại Thiên Tôn nói có Khu Ma Đan này, Tiên Giới không cần phải sợ tà ma nữa. Thế nên, tôi đến để hỏi bệ hạ, Khu Ma Đan này có thể luyện chế số lượng lớn được không? Nếu được thì Tiên Đình hy vọng có thể mua về một ít, dự phòng lúc cần".

Ngô Bình: "Đương nhiên là được, nhưng cần phải tuyển thêm nhiều thầy luyện đan. Hơn nữa loại đan dược này khó luyện chế, chỉ những thầy luyện đan bốn sao trở lên mới có thể luyện được".

Chu Trường Khang: "Chúng tôi cũng đã tìm thầy luyện đan về hỏi rồi, đúng là luyện loại đan này rất khó, vậy nên phiền bệ hạ phải nhọc tâm rồi".

Ngô Bình tỏ vẻ khó xử: "Tôi có thể cung cấp phương thức luyện đan".

Thật ra trong Khu Ma Đan anh luyện ra có một tia Thánh ý, thầy luyện đan bình thường không có được cái này. Dù đưa phương thức luyện đan cho họ thì cũng rất khó để luyện thành công.

Chu Trường Khang: "Vẫn mong bệ hạ có thể luyện chế ra đủ lượng đan dược".

Ngô Bình gật đầu: "Được, chỉ là e rằng giá sẽ rất cao".

Chu Trường Khang cười đáp: "Tiên Đình không thiếu tiền, chỉ cần bệ hạ có thể cung cấp đủ Khu Ma Đan chất lượng cao thì giá cả dễ thương lượng".

Hai bên nói chuyện phiếm thêm một hồi, cuối cùng Ngô Bình báo giá, một viên Khu Ma Đan có giá năm trăm nghìn tiền Đạo. Giá này đã rất cao rồi nhưng Chu Trường Khang đã đồng ý ngay tắp lự, hơn nữa còn mua trước một triệu viên, tổng giá là năm trăm tỷ tiền Đạo, đồng thời còn trả tiền trước.

Tiền Chu Trường Khang đi xong, Đường Tử Di tới hỏi: "Huyền Bình, bao lâu thì chúng ta luyện ra được một triệu viên?"

Ngô Bình: "Bây giờ chủ yếu phải tạo ra con rối luyện đan, chuẩn bị hai nghìn con trước. Đồng thời, hiện nay anh cũng đã có thể khống chế năm trăm con rối tranh. Như vậy một ngày mình có thể luyện ra được năm mươi nghìn viên, khoảng hai mươi ngày sẽ luyện ra đủ một triệu viên".

Đường Tử Di: "Thế cũng không chậm lắm. Hai mươi ngày kiếm được năm trăm tỷ tiền Đạo, cũng là một mối làm ăn sinh lời".

Ngô Bình: "Ừm. Nhưng cũng sẽ không được lâu đâu, nếu bên Đại Thiên Tôn nắm chắc phần thắng thì chắc chắn sẽ diệt luôn sào huyệt tà ma".

Đường Tử Di: "Đó là chuyện của họ. Bây giờ anh định làm chức thần tướng này như thế nào đây?"

Ngô Bình: "Anh phải tìm hai người giúp đỡ".

Đường Tử Di: "Ai ạ?"

Ngô Bình: "Trước đây bọn họ từng là thần tướng của Địa Cầu, chuyên trị tà ma, Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi".

Đường Tử Di: "Vâng, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, đúng là có thể giúp được anh".

Trước đó Ngô Bình đã cho người đi mời, không bao lâu sau Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi đã xuất hiện trong đại điện. Thời gian trôi nhanh, cậu nhóc năm xưa bây giờ đã là đại đế một phương.

Kỷ Nhược Phi mỉm cười lên quỳ bái: "Tham kiến bệ hạ".

Kim Huyền Bạch cũng định bái, anh vội đỡ hai người dậy, cười nói: "Nhược Phi, chú Kim, chúng ta từng ra sống vào chết với nhau, không cần phải câu nệ, mời ngồi".

Kim Huyền Bạch cười nói: "Cậu là đại đế, không thể thiếu lễ nghi cần thiết được".

Nói xong, ông ấy vẫn hành lễ cho đúng lễ nghĩa quân thần.

Ngô Bình: "Chú Kim, Nhược Phi, khi xưa hai người đều là thần tướng, có kinh nghiệm phong phú khi tác chiến với tà ma. Bây giờ Tiên Đình bổ nhiệm cháu làm thần tướng Nam Vực, đảm nhiệm nhiệm vụ trấn áp tà ma. Thế nên cháu muốn mời hai người tới giúp".

Kim Huyền Bạch: "Bệ hạ, luận về thực lực và địa vị thì tôi và Nhược Phi khó lòng đảm nhận được".

Ngô Bình cười nói: "Chỉ cần hai người chịu đến, cháu sẽ thỉnh chỉ với Tiên Đình cho mỗi người một chức vị tiên đốc.Tu vi thì càng không phải là vấn đề, cháu có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của hai người".

Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi nhìn nhau, Kỷ Nhược Phi nói: "Anh đã mở lời, không có lý nào tôi lại từ chối. Nhưng chú Kim nói đúng, e rằng chúng tôi chỉ có thể giúp đỡ được anh một phần nào đó thôi. Chi bằng anh dùng những tài nguyên của mình cho người có giá trị cao hơn".

Ngô Bình nói: "Chúng ta đã từng sống chết có nhau, đây là thử thách cũng như cơ hội đối với hai người. Thế nên đừng từ chối nữa, sau khi chuyện thành công, mọi người đều được lợi".

Kim Huyền Bạch nhìn ra được thành ý của Ngô Bình, ông ấy bật cười: "Nếu cậu đã nói vậy thì được, tôi bằng lòng giúp cậu".

Kỷ Nhược Phi: "Chỉ cần anh không sợ tôi phá hỏng chuyện thì tôi có thể ở lại".

Ngô Bình nói: "Được! Tôi giao cho mỗi người một trăm nghìn linh binh, hai mươi nghìn thánh binh, ngoài ra còn có hai trăm nghìn cường binh và tám trăm nghìn tinh binh. Sau đó hai người chia nhau thống lĩnh đại quân, đánh với đại quân tà ma thử một phen".

Kỷ Nhược Phi: "Linh binh, thánh binh là gì?"

Ngô Bình phất tay, một thánh binh và một linh binh xuất hiện trước mặt hai người. Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của linh binh và thánh binh, Kim Huyền Bạch giật mình thon thót: "Đây là binh của cậu à? Mạnh quá!"

Sau đó, anh lại gọi một đội cường binh và một đội tinh binh, Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi đều rất hài lòng.

Kim Huyền Bạch cười nói: "Có quân đội mạnh thế này, tôi mà đánh thua thì có lỗi với cậu quá".

Ngô Bình: "Còn nữa, hai người đi theo cháu".

Nói xong, anh đẫn Kỷ Nhược Phi và Kim Huyền Bạch tới phòng sách, anh thi triển thủ đoạn nâng cao thực lực của họ lên đến cảnh giới Chân Hầu. Bọn họ tu luyện trên cơ sở này, chẳng bao lâu sẽ có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Kỷ Nhược Phi và Kim Huyền Bạch cảm thấy tinh thần và thể chất của mình đều có sự nâng cao về chất, lập tức ngồi xếp bằng tu luyện.

Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, hai người đã liên tục đột phá, lần lượt lên đến cảnh giới Chân Tiên. Nhưng hai vị Chân Tiên này mạnh hơn những Chân Tiên bình thường rất nhiều, ít nhất cũng sở hữu thực lực của Đại Đạo Quân!
Chương 1869: Giết hàng triệu tà ma

Khi Kỷ Nhược Phi mở mắt, Ngô Bình đang khẽ cười quan sát cô ấy. Cô ấy cười xán lạn, nói: "Bệ hạ, thể chất Chân Hầu này quá mạnh mẽ, tôi cảm thấy không bao lâu nữa mình sẽ trở thành Đạo Tổ".

Ngô Bình: "Hai người bây giờ đừng vội tu luyện lên, tôi truyền Thái Nhất Chân Hoàng Kinh cho hai người, hai người cứ luyện cái này trước. Còn về Tiên Đạo, tôi đang nghiên cứu một con đường tu tiên chân chính".

Kỷ Nhược Phi kinh ngạc: "Con đường tu tiên chân chính?"

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, con đường tu tiên chân chính. Tiên Đạo hiện nay bắt nguồn từ Tiên tộc, nó vốn chỉ thích hợp với Tiên tộc, sau này mới dần dần được Nhân tộc tu luyện. Thế nên quá trình tu tiên cũng đã thay đổi con đường của chính mình, khiến thể chất của chúng ta ngày càng tiệm cận với Tiên tộc. Địa Tiên là một lần lột xác, Thiên Tiên là lần lột xác thứ hai, Đại La Kim Tiên là lần lột xác thứ ba. Quá trình tu tiên cũng là quá trình chuyển hoá từ Nhân tộc thành Tiên tộc".

Lời này của Ngô Bình khiến Kỷ Nhược Phi vô cùng kinh ngạc: "Thì ra là vậy! Nói vậy thì tu sĩ Tiên Đạo thật ra có thể được xem như là Tiên tộc rồi đúng không?"

Ngô Bình: "Không phải là thuần Tiên tộc, vừa là người vừa là tiên".

"Vậy con đường tu tiên chân chính là thế nào?"

Ngô Bình: "Con đường tu tiên chân chính không biến chúng ta thành Tiên tộc, mà là tu luyện Tiên Đạo. Tiên Đạo là thứ mà vạn vật trong trời đất đều có thể tu luyện được chứ không chỉ riêng mình Nhân tộc và Tiên tộc".

Kỷ Nhược Phi: "Nói như vậy thì các giai đoạn Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên sẽ không còn tồn tại nữa, đúng không?"

Ngô Bình: "Cách gọi này vẫn có thể tiếp tục dùng, chúng vẫn là ba giai đoạn lớn trong tu tiên".

Hai mắt Kỷ Nhược Phi sáng hẳn lên: "Bệ hạ đã sáng tạo ra con đường tu tiên chân chính rồi sao?"

Ngô Bình thở dài: "Còn lâu lắm, bây giờ tôi mới chỉ phác thảo cơ bản, sau này còn cần phải tiếp tục hoàn thiện".

Anh nói tiếp: "Bước đầu tiên, tôi sẽ kết hợp Nhân Đạo, Thánh Đạo, Tiên Đạo, đạo Thần Tiên và Thần Đạo lại với nhau, lấy con người làm gốc, tiên làm phụ, tạo ra con đường tu tiên phù hợp với Nhân tộc".

Kỷ Nhược Phi: "Vậy bước thứ hai thì sao?"

Ngô Bình: "Bước thứ hai, tôi sẽ lấy nó làm gốc, sáng tạo ra một loạt công pháp Tiên Đạo phù hợp với các tộc".

Kỷ Nhược Phi giơ ngón tay cái: "Bệ hạ đỉnh quá, chắc chắn bệ hạ sẽ là chí tôn đứng đầu lịch sử của Nhân tộc".

Kim Huyền Bạch cũng mở mắt, cười nói: "Thật trông chờ vào con đường tu tiên của bệ hạ, đến lúc đó, tôi sẽ là người đầu tiên tu luyện".

Ngô Bình: "Hai vị, gác chuyện này sang một bên trước. Bây giờ hai người đã là tiên đốc, tu vi cũng đủ mạnh rồi, có phải nên làm việc rồi không?"

Kỷ Nhược Phi bật cười: "Đương nhiên rồi!"

Ngô Bình: "Trước khi hai người tới, tôi đã phát hiện ra một đám tà ma lẻn vào trong địa phận đế quốc Thiên Võ, bây giờ bọn chúng đang tập hợp, đợi đủ binh lực chúng sẽ tấn công chúng ta. Kim tiên đốc, bổn thần tướng lệnh cho chú dẫn theo binh mã của mình, tóm gọn đám tà ma này!"

Kim Huyền Bạch trầm giọng nói: "Rõ!"

Sau đó, Kim Huyền Bạch tập hợp hơn một triệu binh mã, nhận quân nhu cần thiết rồi tiến công tới địa điểm tập hợp của tà ma.

Sau khi Kim Huyền Bạch đi, Ngô Bình nói: "Kỷ tiên đốc nghe lệnh!"

"Có Mạt tướng!"

"Bổn thần tướng lệnh cho cô thống lĩnh binh mã của mình, đánh chặn chi viện của đại quân tà ma. Nhiệm vụ của cô còn quan trọng hơn của Kim tiên đốc, nếu không ngăn được đám tà ma này, phía Kim tiên đốc sẽ gặp nguy hiểm".

Kỷ Nhược Phi: "Mạt tướng chắc chắn sẽ chặn được tà ma!"

Mấy tiếng sau, hai tốp binh mã lần lượt xuất phát.

Kim Huyền Bạch dẫn theo hơn một triệu một trăm nghìn đại quân tới địa điểm cách nơi Ngô Bình chỉ định một nghìn dặm. Ông ấy phát hiện trước mặt là một con sống cực lớn, nước sông chảy xiết, sóng cuộn dữ dội, nước sông đục ngầu.

Sau một hồi quan sát, Kim Huyền Bạch lệnh cho một đội tinh binh tới bên sông. Đội tinh binh này vừa đến thì mấy chục nghìn làn khói đen phóng ra từ trong nước sông, tụ lại thành nhiều vật với đủ loại hình thái, phóng về phía tốp tinh binh kia, đó chính là tà ma.

Tốp tinh binh này lập tức quay đầu chạy, tốc độ của bọn họ cực nhanh, tà ma đuổi theo sau, chẳng mấy chốc đám tà ma đã rơi vào vòng mai phục do Kim Huyền Bạch lập sẵn.

Trong vòng mai phục có đại trận do các chiến sĩ bày ra, những đại trận này có tác dụng giam giữ và giết tà ma. Hơn nữa các chiến sĩ còn được trang bị đao trảm ma và bùa trấn ma do Tiên quốc sản xuất, chuyên dùng để giết tà ma, hiệu quả cực tốt.

Bỗng chốc, những lá bùa sáng lấp lánh, ánh đao tung hoành, đám tà ma lũ lượt bị các chiến sĩ giết chết, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như chạm đến nơi sâu thẳm trong linh hồn con người.

Ngô Bình ngồi trên cao, lặng lẽ quan sát bên dưới, anh rất hài lòng với chiến thuật của Kim Huyền Bạch, không hổ danh là đa mưu túc trí.

Giết xong đợt tà ma này, Kim Huyền Bạch lệnh cho các tướng sĩ đẩy năm trăm nghìn con dê rừng sống xuống sông.

Thể chất của dê rừng rất thích hợp với tà ma. Lúc tà ma gặp dê rừng mà không có sinh linh nào khác để nhập vào thì chúng nó sẽ lập tức nhập vào cơ thể dê rừng.

Quả nhiên, đám dê rừng này vừa xuống sông đã bị vô số tà ma vây lấy, chúng nó tranh nhau cơ hội để nhập vào cơ thể dê rừng.

Bỗng chốc, những con dê rừng bị tà ma nhập nhảy lên khỏi sông. Sau khi đáp đất, cơ thể chúng nó xảy ra biến hoá, trở thành những con quái vật đầu dê mình người.

Rất nhanh, trên mặt đất đã xuất hiện năm trăm nghìn con dê rừng bị tà ma nhập. Trong người những con dê rừng này đều có một tấm bùa, loại bùa này khi gặp tà ma sẽ tự động kích hoạt, nó có thể khiến tà mà và dê rừng hoàn toàn hoà làm một, như hình với bóng. Như vậy, tà ma sẽ hoá thành quái vật dê rừng, còn quái vật dê rừng thì có thể giết được. Chỉ cần chém đầu dê rừng là có thể giết chết được tà ma đang bị giam trong mình dê rừng!

Bầy quái vật dê rừng này để ý thấy một tốp tinh binh gần đó thì lập tức xông tới, tinh binh vẫn quay đầu bỏ chạy, dụ bọn chúng vào vòng mai phục trong sơn cốc.

Một tiếng pháo vang lên, lượng lớn binh mã xông ra từ hai bên sườn sơn cốc, thánh binh và linh binh tiên phong.

Thực lực của đám quái vật dê rừng có hạn, vừa chạm trán đã bị giết hàng loạt. Đồng thời trên không đã xuất hiện hàng trăm phi thuyền, các loại cung nỏ, giáo mác, hoả lực đồng loạt bắn xuống, một đợt đã giết chết mấy chục nghìn quái vật dê rừng.

Đám tà ma này phát ra tín hiệu cầu cứu, nước sông cuồn cuộn, lại có năm trăm nghìn tà ma xông ra, chuẩn bị tới chi viện, con tà ma lợi hại nhất dẫn đầu nhập vào một con trâu nước.

Kỷ Nhược Phi mai phục gần đó cũng ra tay, cô ấy ra lệnh cho đại quân triệu người đánh từ hai bên trái phải, triển khai ác chiến với đại quân tà ma, cầm chân quân chi viện của tà ma.

Một tiếng đồng hồ sau, năm trăm nghìn tà ma nhập vào người dê rừng đã bị giết sạch. Kim Huyền Bạch lập tức dẫn quân vòng lại, hợp binh với Kỷ Nhược Phi.

Tà ma dẫn đầu thấy tình hình không ổn liền quay đầu định bỏ chạy, hai bên một chạy một đuổi, có hơn hai trăm nghìn tà ma bay lên trời rồi lao xuống sông lớn.

Lúc bọn chúng sắp xuống được nước, không gian bỗng méo mó, xung quanh hình thành vách ngăn không gian, đám tà ma này có làm thế nào cũng không phá vỡ được, bị giam trong đó.

Chẳng bao lâu sau, đại quân đã đánh tới, cuối cùng giết sạch sành sanh hơn hai trăm nghìn tà ma còn lại!

Thấy vậy, Ngô Bình khẽ cười, xuất hiện trước mặt Kỷ Nhược Phi và Kim Huyền Bạch: "Đúng là lão luyện. Giết được cả triệu tà ma, hai người lập công lớn rồi đấy".

Kỷ Nhược Phi: "Thần tướng, tôi thấy con sông này rất quái dị, dưới đó chắc chắn còn rất nhiều tà ma!"

Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã điều tra rồi. Trong con sông này có một sào huyệt của tà ma. Chỉ là tôi không thể nhìn rõ tình hình trong đó. Bây giờ chúng ta đã giết chết hơn triệu tà ma, chắc chắn sào huyệt của chúng sẽ có hành động nhanh thôi".

Vừa dứt lời, một cột nước phóng từ dưới sông lên, trên cột nước là một người đàn ông, tóc trắng như tuyết, gương mặt anh tuấn, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong tay hắn cầm một thanh đại đao màu đen, lạnh lùng nhìn Ngô Bình ở đằng xa.
Chương 1870: Đường Băng Vân tấn thăng

Nhìn thấy người đàn ông này, Ngô Bình híp mắt lại, vì anh cảm thấy tà ma khống chế cơ thể này cực kỳ khủng bố, hơn nữa khí tức khiến anh cảm thấy rất gần gũi.

"Cơ thể của Thánh Vương!", Ngô Bình tức giận quát: "Thứ khốn kiếp to gan, cơ thể của Thánh Vương là thứ mà mày có thể chạm vào à? Chết đi cho tao!"

Trong cơn thịnh nộ, anh vươn tay ra, chớp mắt đã vươn tới trước mặt người đàn ông, tay trái tóm lấy cổ của đối phương, thanh đao trong tay đối phương chưa kịp giơ lên thì đã bị một luồng sức mạnh khủng bố trấn áp, toàn thân run rẩy, không động đậy được.

Hai mắt hắn phun ra tia sáng màu tím, đánh về phía Ngô Bình. Hai mắt Ngô Bình phóng ra hai đạo kim quang, ép tia sáng tím lui trở về, sau đó xâm nhập vào trong mắt đối phương.

Kẻ này thét lên một tiếng, một luồng khói xám thoát ra từ lỗ mũi. Ngô Bình dùng kim quang khiến tà ma trong cơ thể Thánh Vương bốc hơi.

Tà ma biến mất, cơ thể Thánh Vương lập tức rơi xuống, Ngô Bình đặt ông ấy trên mặt đất, sau đó cung kính đứng bên cạnh vái ba cái với thi thể của Thánh Vương.

Trong mắt Thánh Vương này ánh lên hai tia sáng rồi bỗng đứng dậy.

Ngô Bình không hề thấy lạ, dù Thánh Vương đã tiêu tan thần hồn nhưng cơ thể vẫn có linh trí.

"Bây giờ đã là thời nào rồi?", ông ấy hỏi bằng một cổ ngữ rất lâu đời, chỉ có mình Ngô Bình nghe hiểu.

"Thời đại các Thánh đã kết thúc rồi, bây giờ là thời đại Tiên Đạo".

"Thần tộc đã bị diệt vong chưa?", ông ấy hỏi.

Ngô Bình lắc đầu: "Thần tộc vẫn rất mạnh mẽ".

Thánh Vương: "Khí tức của cậu đã rất gần với Thánh Vương rồi, tốt lắm. Thần hồn của ta đã lụi tắt rồi, trong cơ thể còn lưu lại ít năng lượng của ta. Bây giờ ta truyền năng lượng này lại cho cậu, cậu có thể dùng nó để tạo ra một cường giả".

Lời vừa dứt, cơ thể Thánh Vương bốc cháy, dần dần hoá thành tro bụi. Cuối cùng trên mặt đất xuất hiện một viên trân châu to bằng hạt đậu phộng, toả ra thánh uy ngút trời.

Ngô Bình nhặt nó lên, khẽ than: "Mong Thánh Vương an lòng, vãn bối nhất định sẽ làm theo".

Dường như vì Ngô Bình đã giết cường giả của tà ma nên nước sông bỗng chảy êm đềm hẳn, không còn tà ma nào xuất hiện nữa.

Hai nhánh đại quân thì đóng quân ở cách con sông ba nghìn dặm, doanh trại cách nhau tầm trăm dặm.

Giết được cả triệu tà ma, Ngô Bình lập tức báo quân công. Chiến sự xảy ra trên đại lục Hồng Hoang đương nhiên nằm trong phạm vi quản hạt của Tiên Đình, tình hình trên chiến trường đã có quan viên ghi chép lại bằng đạo thuật rồi.

Rất nhanh, phần thưởng của Tiên Đình đã được đưa tới, chính thức sắc phong Kỷ Nhược Phi và Kim Huyền Bạch làm Đốc tướng quân, đồng thời ban thưởng lượng lớn tiền mặt.

Đương nhiên, phần thưởng Ngô Bình nhận được càng nhiều, không chỉ có tiền mà còn có đủ loại bảo bối nữa.

Tin Ngô Bình dẫn quân đánh phá tà ma đã được truyền tới tai ba vị tiên đốc, ba người lập tức hội họp.

Sắc mặt của cả Lý Trảm Thần, Long Thành Đạo và Vũ Thiên Lăng đều cực kỳ khó coi. Vũ Thiên Lăng nói: "Anh Lý, anh Long, thần tướng không dùng chúng ta mà đã giết được cả triệu tà ma, thần tướng làm vậy là có ý gì?"

Lý Trảm Thần thở dài: "Thần tướng không cho chúng ta xuất binh thì chúng ta không có quân công. Trận vừa rồi thần tướng đã có được hai tiên đốc. Nếu cứ tiếp tục thế này, có thêm ba đến năm tiên đốc nữa là chuyện bình thường. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể trợn mắt mà nhìn thôi!"

Long Thành Đạo: "Chắc là thần tướng nghĩ chúng ta sẽ không nghe theo lệnh nên mới dứt khoát dùng người của mình. Thực lực của thần tướng rất khủng bố, nghe nói còn giết được một tà ma đã khống chế được cơ thể của Thánh Vương. Haiz, Đại Thiên Tôn rất xem trọng thần tướng, e là ba chúng ta không có cơ hội để lập công rồi".

Vũ Thiên Lăng sốt ruột: "Sao lại thế được! Không có quân công thì lính dưới trướng chúng ta lấy gì để ăn?"

Long Thành Đạo: "Cũng không phải không có cách, chúng ta có thể tới tìm thần tướng, để thần tướng hiểu rằng chúng ta là thuộc hạ của ngài ấy, bằng lòng phục tùng mệnh lệnh của ngài ấy. Tự dưng có thêm một lực lượng mới, chắc chắn ngài ấy sẽ nhận chúng ta thôi, nhỉ?"

Lý Trảm Thần: "Thế thì chưa chắc, nhưng anh Long nói đúng, chúng ta thử xem sao".

Lúc này, Ngô Bình đã rời khỏi quân doanh trở về hoàng cung, tìm Đường Băng Vân.

Bây giờ Đường Băng Vân phụ trách cấm quân trong hoàng cung, bên cạnh toàn là tướng sĩ tinh nhuệ. Nhưng thực lực của Đường Băng Vân vẫn có hạn, Ngô Bình quyết định tặng năng lượng Thánh Vương để lại cho Đường Băng Vân để nâng cao thực lực cho cô ấy.

Lúc này, Đường Băng Vân đang ở phủ nha làm việc, Ngô Bình đến khiến cô ấy rất bất ngờ.

"Huyền Bình, anh không ra ngoài làm việc ạ?"

Ngô Bình cười nói: "Qua chỗ em xem thử sao".

Đường Băng Vân: "Em có gì đâu mà xem".

Ngô Bình đi ra sau lưng cô ấy, thấy cô ấy đang xét duyệt mấy người mới tới cấm quân, điều kiện của những người này rất khá, tố chất cũng tốt, chỉ là gia thế khá phức tạp.

Đường Băng Vân đặt tài liệu xuống, mỉm cười: "Anh đến đúng lúc lắm, bên cấm quân đang thiếu đan dược, anh phải để lại cho em một ít".

Ngô Bình: "Chuyện nhỏ. Băng Vân, anh tìm em là muốn nâng cao thực lực của em, để em trở thành Chân Vương, Thánh Vương".

Đường Băng Vân sửng sốt: "Thánh Vương ạ? Đến anh cũng không phải là Thánh Vương nhỉ?"

Ngô Bình cười đáp: "Nếu anh muốn thì anh có thể lập tức trở thành Thánh Vương".

Anh lấy viên trân châu Thánh Vương để lại: "Đây là một cường giả Thánh Vương đỉnh cao để lại. Bên trong có một phần năng lượng của ông ấy, cùng với trí tuệ và kinh nghiệm của Thánh Vương. Bây giờ anh muốn mượn sức mạnh của nó để khiến em trở thành Chân Vương. Một khi em đã trở thành Chân Vương thì đột phá lên Thánh Vương không phải là chuyện khó".

Đường Băng Vân: "Thế có được không ạ?"

Ngô Bình cười nói: "Sao lại không, có anh là được tất".

Sau đó Ngô Bình chà xát hai tay, viên trân châu kia hoá thành chất lỏng màu vàng, ngấm vào cơ thể Đường Băng Vân. Có Ngô Bình giúp, thể chất của Đường Băng Vân được nâng cấp nên hấp thu rất nhanh.

Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cơ thể của cô ấy đã xảy ra biến hoá kỳ diệu, trong thức hải cũng có thêm kinh nghiệm và trí tuệ của Thánh Vương.

Lúc này Ngô Bình thi triển thủ đoạn, giúp cô ấy trở thành Chân Vương! Quá trình khá tốn sức, sau khi Đường Băng Vân đột phá, anh mệt mỏi ngồi xuống đất.

Đường Băng Vân ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung, cơ thể chầm chậm xoay vòng, năng lượng của Thánh Vương được cô ấy hấp thu hết. Sau đó, cô ấy dùng trí tuệ của Thánh Vương để chính thức đột phá lên cảnh giới Thánh Vương!

Ngô Bình nhìn một hồi, thấy không có vấn đề gì thì nói: "Băng Vân, em ở đây tu luyện, trong vòng ba đến năm ngày chắc chắn sẽ đột phá".

Ra khỏi hoàng cung, anh lại trở về quân doanh.

Lúc này, ba vị tiên đốc Vũ Thiên Lăng đang ở lều lớn đợi anh. Thấy anh quay về, ba người thay đổi thái độ kiêu ngạo lúc trước, đồng loạt cúi chào: "Bái kiến thần tướng!"

Ngô Bình ừ một tiếng rồi hỏi: "Ba vị tiên tốc tìm tôi có chuyện gì không?"

Vũ Thiên Lăng hắng giọng rồi nói: "Thần tướng, từ khi ba chúng tôi tới đây vẫn chưa lập được công lao gì, trong lòng thấy rất thấp thỏm. Nghe nói thần tướng đại nhân đang tấn công tà ma, chúng tôi tới để trợ giúp. Thần tướng có mệnh lệnh gì, chúng tôi nhất quyết làm theo!"

Ngô Bình cười nói: "Chỉ là tà ma cỏn con, thuộc hạ trước đây của tôi có thể giải quyết được, không dám làm phiền ba vị tiên đốc. Hơn nữa các anh vừa mới tới, cứ để các anh em nghỉ ngơi đã. Thế này đi, tôi cho các anh nghỉ phép ba tháng, ba tháng sau tôi sẽ để các anh giúp sức".

Ba người nghe vậy thì sốt hết cả ruột. Nếu thật sự đợi ba tháng sau thì bọn họ không có canh mà húp mất!

Long Thành Đạo: "Thần tướng đại nhân, tuy ba người chúng tôi kém xa ngài, nhưng ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm chiến đấu. Mong Thần tướng cho chúng tôi cơ hội xông pha chiến trường, để tận lực cho Tiên Đình!"

Ngô Bình hơi khó xử: "Nhưng tướng sĩ bên cạnh tôi đều muốn đánh trận, sợ là..."

Lý Trảm Thần: "Thần tướng, ngài chỉ cần hạ lệnh, trận nhỏ chúng tôi cũng đánh, trận lớn thì chúng tôi càng giỏi đánh!"

Ngô Bình bèn nói: "Vậy được. Trong sông có một sào huyệt của tà ma, tôi chuẩn bị tới công phá nó. Không biết trong đó còn có bao nhiêu tà ma, ba vị tướng quân cùng xuất binh với tôi đi. Nhưng có một điều, tôi là chủ soái, tôi nói gì thì các anh phải phục tùng như vậy, nếu không sẽ xử phạt theo quân pháp!"

"Rõ!", ba người đồng thanh đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK