Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2656: Khu Thiên

Ngô Bình rất bất ngờ, theo như cậu biết đệ tử cốt cán của Thái Hoàng Giáo chỉ có năm người, ai cũng là người được chọn ra từ hàng ngàn thiên tài.

Đệ tử cốt cán có tư cách tham gia hội nghị trưởng lão, hoạch định chính sách lớn của Thái Hoàng Giáo, cuối cùng đa phần sẽ trở thành Thượng trưởng lão, trưởng lão chén chốt, thậm chí là ứng cử viên cho vị trí giáo chủ.

Một người như vậy sao có thể chạy đến đây tìm mình chứ?

“Nghe danh anh đã lâu, anh tìm tôi có việc gì?”, Ngô Bình hỏi.

Khu Thiên: “Nghe nói cậu đánh bại Cự Trần Sa?”

Ngô Bình: “Không bàn đến việc đánh bại, bọn tôi chỉ đánh một chiêu với nhau thôi”.

“Có thể không chết dưới đòn tấn công của Vương Bình, thực lực của cậu ít nhất cũng là đệ tử tinh anh”, Khu Thiên nói.

Anh ta dừng một chút: “Liễu sư thúc đã không nhận đệ tử nhiều năm rồi, nhưng hôm qua đột nhiên tuyên bố sẽ thu nhận đồ đệ, mọi người đều rất tò mò. Cho nên, tôi đặc biệt đến đây để xem rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào”.

Ngô Bình: “Bây giờ anh đã thấy rồi đấy”.

Khu Thiên lắc đầu: “Tôi rất thất vọng”.

Ngô Bình: “Như nhau cả thôi”.

Khu Thiên nổi giận: “Một đệ tử chân truyền như cậu mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy”.

Ngô Bình hỏi anh ta: “Anh đã lĩnh hội được bao nhiêu trong chín mục Thái Hoàng?”

Khu Thiên hừ một tiếng nói: “Tôi đã lĩnh hội được mục thứ ba trong chín mục Thái Hoàng, hơn nữa còn thu hoạch được kha khá”.

Ngô Bình lắc đầu: “Ngay cả mục thứ ba cũng không hiểu được thì xem ra thiên phú của anh cũng bình thường”.

Khu Thiên khinh thường nói: “Đồ không biết gì! Cậu tưởng chín mục Thái Hoàng dễ lắm sao? Nếu cậu có thể lĩnh hội được hai mục thì xem như cậu có bản lĩnh”.

Ngô Bình: “Hai mục? Nếu tôi lĩnh hội thì ít nhất có thể lĩnh hội được sáu mục”.

Khu Thiên sửng sốt, sau đó bật cười, vừa cười vừa nói: “Mặc dù chín mục Thái Hoàng là do tổ sư Thái Hoàng viết nhưng tổ sư chỉ luyện được sáu mục đầu. Cậu tự cao tự đại thế nào mới dám ngông cuồng nói thế?”

Ngô Bình hơi kinh ngạc, tổ sư Thái Hoàng cũng chỉ lĩnh hội được sáu mục đầu? Nhưng cậu đã lĩnh hội được tinh túy của Thái Hoàng Đồ, có lẽ chín mục Thái Hoàng cũng không có gì khó với cậu.

“Có phải là ngông cuồng hay không, đến lúc đó sẽ biết”, nói rồi cậu đứng lên đi ra khỏi điện.

Lúc đi ngang qua Khu Thiên, cả người anh ta biến mất, anh ta thi triển thuật độn rất cao thâm.

Ngô Bình bĩu môi, thuật độn cậu thi triển cao siêu gấp mười lần. Nhưng bây giờ đối phương là đệ tử cốt cán, cậu lười so đo với anh ta.

Cậu đi vòng khu vực xung quanh một lát, sau đó quay lại quảng trường. Không lâu sau, năm mươi ba người tập hợp lại. Buổi chiều có một hoạt động tập thể, học cùng với các đệ tử đã không còn là người mới nữa.

Thái Hoàng Giáo ngoài chín mục Thái Hoàng, còn có rất nhiều công pháp, kỹ năng võ thuật, bất kỳ ai cũng có thể học. Còn chín mục Thái Hoàng thì bình thường chỉ có trở thành đệ tử chân truyền mới có thể tiếp xúc.

Để lại những người đó tiếp tục chép phạt, nhóm người Ngô Bình được Lục Chuẩn dẫn đến một sảnh diễn võ. Giáo viên kiếm kỹ hôm nay là một người phụ nữ, khoảng hơn ba mươi tuổi, kiếm pháp vô cùng sắc bén.

Người phụ nữ họ Thái, mấy người Ngô Bình đến nơi, cô ta liền nói: “Mọi người gọi tôi là cô Thái, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ dạy mọi người hai mươi bốn kiếm kỹ cơ bản”.

Sau đó cô Thái này bắt đầu chỉ dạy hai mươi bốn kiếm kỹ cơ bản, lần lượt là rút, giương, nhấc, đánh, tấn công, đâm, chỉ, sụp đổ, khuấy đảo, đè ép, bổ, ngăn chặn, tẩy sạch, treo, thu hút, chém, chọn, xoá bỏ, chẻ, buộc, vòng tròn, dán, phòng ấn...

Kiếm kỹ cơ bản là nền tảng của kiếm kỹ. Cho dù là kiếm pháp cao siêu mạnh mẽ đến đâu cũng đều phải bắt đầu từ hai mươi bốn kiếm kỹ này.

Nhìn thấy cô ta đang chỉ dạy kiếm kỹ, Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ, cậu hỏi Lục Chuẩn: “Thầy Lục, các giáo viên tông phái khác cũng truyền dạy các nền tảng kiếm kỹ này sao?”

Lục Chuẩn nói: “Đây là kiếm kỹ chỉ có Thái Hoàng Giáo chúng ta mới có, tổ sư của chúng ta từng là một tu sĩ thiên tài ở Vạn Kiếm Tiên Giới, đầu khi đến Chân Hoàng Tiên Giới, ông ấy chưa từng bỏ kiếm thuật nên tu luyện kiếm thuật là một môn của giáo phái ta”.

Ngô Bình gật đầu, nghiêm túc nghe giảng.

Cô Thái nói về hai mươi bốn kiếm kỹ cơ bản trước một lần, sau đó từng bước giảng dạy thật chi tiết.

Trước đó Ngô Bình lĩnh hội được một bộ kiếm pháp tuyệt thế trên tường kiếm, bây giờ thấy kiếm kỹ cơ bản này chỉ là một môn cho trẻ con, nhưng cậu vẫn bắt đầu học từ cơ bản.

Chẳng hạn như bây giờ cậu đang luyện đâm. Kỹ năng đâm kiếm rất đơn giản nhưng lại thay đổi nhiều, chỉ là giáo viên cũng không giảng về những sự thay đổi ấy, cần bản thân phải hiểu được, những gì cô ta dạy đều là kiến thức cơ bản.

Sau khi dạy hết một lần, cô Thái nói: “Mọi người đã học được nền tảng của kiếm pháp, bây giờ cho mọi người mười lăm phút để tự tạo ra một thức kiếm pháp của mình bằng kiếm pháp cơ bản này”.

Thật ra kiếm pháp kiếm thức đều là thấy chiêu phá chiêu, tự tạo ra kiếm pháp không khó, khó là tạo ra kiếm pháp có uy lực mạnh.

Lúc này, có người đưa hai cuốn kiếm phổ, cô Thái nói: “Các kiếm phổ này đều là tác phẩm đầu tay của thiên tài kiếm đạo ở các môn phái lớn trong Tiên Giới”.

Mọi người đều tranh nhau đi lấy kiếm phổ để tham khảo, chỉ có Ngô Bình không động đậy, cậu lấy kiếm Long Vực bảy sao của mình ra, có khi là đâm, khi thì điểm, cơ thể thì thoảng khựng lại.

Dần dà động tác của cậu lưu loát hơn, kiếm trong tay biến thành vùng mây kiếm, xuất hiện ngẫu nhiên trong vòng hai mét quanh người cậu.

Mười lăm phút sau đã không ai có thể nhìn thấy rõ Ngô Bình xuất kiếm thế nào, chỉ thấy cơ thể cậu hơi động đậy, kiếm quang lại xuất quỷ nhập thần, lúc đông lúc tây, lúc phía lúc sau.

Mọi người đều trố mắt nhìn, ngày cả cô Thái cũng trợn to mắt, há hốc miệng.

Ngô Bình bỗng thu kiếm lại, cậu nhìn cô Thái nói: “Cô Thái, kiếm pháp của em đã hoàn thành”.

Lúc này cô Thái mới hoàn hồn nói: “Tốt lắm, cậu biểu diễn cho mọi người xem đi”.

Ngô Bình: “Vâng, kiếm pháp này của tôi tên là Lôi Vân Tam Thức, mỗi thức bốn chiêu, có tất cả mười hai chiêu”.

Nói rồi kiếm quang xuất hiện, không trung vang lên tiếng sấm, sau đó kiếm quang như mây xuất hiện trong vòng hai mét quanh Ngô Bình, cơ thể cậu thi thoảng giấu mình vào trong mây kiếm, người như kiếm, kiếm lại như người.

Ngô Bình chỉ sử dụng bốn chiêu kiếm pháp của thức thứ nhất, một chiêu cuối cùng kiếm như rồng, một luồng kiếm khí đâm vào không trung, tầng mây trên bầu trời bị đâm thành một lỗ hổng lớn.

Sau đó Ngô Bình thủ kiếm lại nói: “Cô Thái, hai thức sau đó quá hung hãn, không tiện thì triển ở đây”.

Cô Thái vội nói: “Thức này là đủ rồi, cậu đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo cô Thái rời khỏi quảng trường, những người khác đều đi đến xem náo nhiệt.

Có người hỏi: “Cô Thái định đi đâu vậy?”

“Chắc là để “Kiếm Các” mời ba vị kiếm lão đánh giá rốt cuộc kiếm kỹ người này tạo ra thế nào”.

Người đó ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Để ba vị kiếm lão đánh giá kiếm kỹ của cậu ta? Không đến nỗi vậy chứ! Ba vị kiếm lão đều là cường giả siêu cấp ở một thời đại với tổ sư Thái Hoàng”.

“Cậu không thấy kiếm kỹ của người đó sao? Lợi hại lắm, tôi nghĩ ít nhất là võ kỹ thượng cửu phẩm”.

“Võ kỹ thưọng cửu phẩm của Thái Hoàng Giáo chúng ta cũng chẳng có nhiều nhỉ? Một người mới vào đã có thể tạo ra võ kỹ thượng cửu phẩm, quả thật rất đáng sợ”.

Đúng là cô Thái muốn đến Kiếm Các. Kiếm Các có địa vị rất cao ở Thái Hoàng Giáo, năm đó tổ sư Thái Hoàng có thể lập ra Thái Hoàng Giáo, Kiếm Các cũng có công rất lớn.

Kiếm Các nằm trong một hang núi, mọi người vừa đến gần Kiếm Các đã có hai người cầm kiếm ngăn lại.

“Chuyện gì?”, hai người đó mặc đồ giáp sắt màu đen, khí tức đáng sợ, giọng nói như sấm rền.

Cô Thái: “Tôi là giáo viên của Thái Hoàng Giáo, vừa rồi có một đệ tử mới đến tạo ra một bộ kiếm kỹ. Tôi nhận thấy bộ kiếm kỹ này hẳn là thượng ngũ phẩm, thậm chí là thượng tứ phẩm nên cho mời kiếm lão đánh giá”.
Chương 2657: Kiếm Các Tam Lão

Hai thanh niên vạm vỡ cầm kiếm đều ngây ra, một trong hai người nói: “Cái gì? Võ kĩ thượng ngũ phẩm sao?”

Cô Thái: “Đúng vậy, ít nhất là thượng ngũ phẩm”.

Một người đàn ông cầm kiếm nói: “Được, vậy các cậu hãy đi theo tôi, những người khác không được vào trong”.

Thế là Ngô Bình và cô Thái được dẫn vào Kiếm Các.

Kiếm Các là một ngôi nhà ba tầng, trông có vẻ không lớn lắm, vào trong thì thấy xung quanh trống trải, không có bóng người.

Lúc này, có giọng nói vang lên: “Chúng tôi đã biết chuyện rồi, nhóc con, cậu tên gì?”

Một giọng nói già nua từ xa vọng đến, truyền vào tai Ngô Bình.

“Vãn bối là Ngô Bình”.

“Thi triển kiếm pháp của cậu đi”. Người đó nói.

Ngô Bình lập tức thi triển ba chiêu mười hai thức của Lôi Vân Tam Thức ra, uy lực thức thứ hai mạnh hơn thức thứ nhất, thức thứ ba thì còn dũng mãnh hơn, kiếm quang vừa xuất hiện thì kiếm khí lập tức bao trùm lấy toàn bộ Kiếm Các.

Ngô Bình thu kiếm về, chủ nhân của giọng nói đó bật cười: “Khá đấy, có thể xếp vào võ kĩ thượng tam phẩm”.

Cô Thái ở bên cạnh, giật mình nói: “Thượng tam phẩm sao?”

Giọng nói đó tiếp tục nói: “Hôm nay Kiếm Các mở cửa nhận đồ đệ”.

Ông ta vừa dứt lời thì tiếng chuông trên đỉnh Kiếm Các đột nhiên vang lên, tiếng sau nối đuôi tiếng trước, liên tục chín tiếng.

Các nhân vật cấp cao của Thái Hoàng giáo nghe thấy tiếng chuông đều cảm thấy giật mình, giáo chủ và các trưởng lão cố vấn đều đổ hết về Kiếm Các.

Cô Thái cũng bất ngờ đến ngây ra, cô ta kéo Ngô Bình, khẽ nói: “Cuối cùng Kiếm Các cũng đã thu nhận đệ tử, Cậu Ngô, cậu lợi hại thật”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, hỏi: “Trước đây Kiếm Các không nhận đệ tử sao?”

Cô Thái lắc đầu: “Mặc dù luôn có người thừa kế kiếm đạo nhưng chưa từng nhận đệ tử, vì yêu cầu của Kiếm Các cực kỳ cao, từ khi Thái Hoàng giáo thành lập cho đến nay, chưa từng có người nào đạt được yêu cầu của Kiếm Các”.

Lúc này, giáo chủ và các trưởng lão cố vấn cùng vào trong một không gian thần bí trên bầu trời của Kiếm Các. Trong không gian có một điện khác, ở đó có ba người đàn ông trông có vẻ chưa đứng tuổi lắm, trạc chừng bốn năm mươi tuổi, đang ngồi trên ba chiếc ghế dựa.

Thái Hoàng giáo chủ mặc đồ tím, đeo ngọc, đầu đội vương miện, trông rất cao quý nhưng lúc này, khi nhìn thấy ba người đó cũng phải cung kính quỳ dưới sàn chào: “Trình Phong Nghi chào ba vị tiền bối”.

Ba người đó là ba nhân vật đầu não của Kiếm Các, người đời gọi là kiếm lão. Thân phận của họ thần bí, chỉ có một số rất ít quan chức cao cấp của Thái Hoàng giáo biết được lai lịch của họ.

Người đàn ông ngồi giữa có mái tóc trắng còn hai người kia đều là tóc đen, ông ta rất điển trai, mặc bộ đồ màu lam, nói: “Năm xưa chúng tôi đã có giao ước với tổ sư của các người, chúng tôi trấn giữ Thái Hoàng giáo, sau này chỉ cần gặp được nhân tài phù hợp thì chúng tôi sẽ lập tức thu nhận người đó làm đệ tử, truyền thụ võ học”.

Giáo chủ Trình Phong Nghi hỏi thử: “Tiền bối, cậu nhóc này được ba vị tiền bối chọn là cơ duyên của cậu ấy, nhưng hai nhà mình như một nhà, Liễu trưởng lão của đỉnh Ngũ Liên đã nhận cậu ấy làm đệ tử rồi, không biết hai bên có thể cùng dạy một đệ tử không?”

Trình Phong Nghi biết rõ, người mà ba nhân vật lớn này chọn nhất định phải là thiên tài trong các thiên tài, dù là đệ tử nòng cốt của giáo cũng không thể bì được. Sao ông ta có thể từ bỏ nhân tài như thế được, đương nhiên là phải giành thử.

Người ở bên có mái tóc bạch kim, trán có ký hiệu một ngọn lửa, nói: “Ba người chúng tôi chỉ nhận một đệ tử này thôi, sao có thể san sẻ với tiểu bối được”.

Trình Phong Nghi cười, nói: “Tiền bối, chuyện gì cũng có trước có sau …”

Người bên phải nghe vậy thì hừm một tiếng lạnh lùng, lông trên người Trình Phong Nghi dựng ngược hết lên, ông ta thót tim, vội vã nuốt mấy lời chưa nói hết xuống lại, sau đó tằng hắn, nói: “Vậy để tôi về nói chuyện lại với Liễu trưởng lão, thuyết phục cô ấy đồng ý”.

Người ở giữa phất tay: “Chúng tôi chỉ thông báo cho cậu biết thôi, được rồi, cậu lui xuống đi”.

Trình Phong Nghi hết cách, chỉ có những nhân vật nòng cốt như họ mới biết sở dĩ năm xưa tổ sư Thái Hoàng có thể lĩnh hội được Thái Hoàng Đồ và sáng lập nên Thái Hoàng giáo là nhờ cả vào sự giúp đỡ của ba nhân vật lớn này. Hơn nữa, Kiếm Các cũng không giúp không công, họ yêu cầu để họ có thể chọn truyền nhân từ trong những đệ tử của Thái Hoàng giáo bất cứ lúc nào.

Sau khi Trình Phong Nghi dẫn người lui ra ngoài thì người chính giữa phất tay phải, Ngô Bình liền bị một cột ánh sáng bao trùm lấy, sau đó cậu cũng được đưa đến không gian thần bí.

Ngô Bình nhìn thấy ba vị kiếm lão thì tiến về trước hành lễ: “Chào các vị tiền bối”.

Người ngồi giữa gật đầu, hỏi: “Nhóc con, cậu là người ở đâu?”

Ngô Bình: “Vãn bối đến từ trần thế, vừa gia nhập Thái Hoàng giáo”.

Người bên trái nói: “Lúc cậu biểu diễn, có phải cậu đã dùng kiếm Thất Tinh Long Uyên Không?”

Ngô Bình nói: “Tiền bối thật biết quan sát, kiếm của tôi đúng là Thất Tinh Long Uyên”.

Người ở giữa cười, nói: “Cậu có thể thu phục được kiếm Thất Tinh Long Uyên chứng tỏ cậu có duyên với kiếm đạo, ba người chúng tôi quyết định nhận cậu làm đệ tử, cậu có bằng lòng không?”

Ngô Bình vẫn còn nhớ Liễu Thi Thi nên nói: “Ba vị tiền bối, tôi đã đồng ý nhận trưởng lão Liễu Thi Thi làm thầy rồi, chuyện này cần được cô ấy đồng ý”.

Người chính giữa “hừ” một tiếng: “Đến cả giáo chủ của họ cũng phải nghe theo mấy người chúng tôi, cô ta là cái thá gì”.

Ngô Bình không nói gì, cậu chắc chắn sẽ không thể hiện thái độ trong những chuyện thế này, chuyện gì cũng đẩy cho hai bên.

Lúc này, người bên phải hỏi: “Ngô Bình, cậu biết tiên giới Vạn Kiếm không?”

Ngô Bình: “Có nghe nói đến, tôi còn từng lĩnh hội được kiếm pháp trên tường, trên đó viết có thể gia nhập kiếm đường chí tôn”.

Ba người họ nhìn nhau, người chính giữa nói: “Vậy thì tốt, ba người chúng tôi đều đến từ tiên giới Vạn Kiếm, chỉ có điều tiên giới Vạn Kiếm đã không còn chỗ cho chúng tôi nữa rồi, chúng tôi không thể không rời khỏi”.

Ngô Bình không hỏi thêm nhiều, chỉ nói: “Tại sao ba vị tiền bối nhất quyết muốn nhận tôi làm đệ tử?”

Theo cậu thấy, Thái Hoàng giáo có rất nhiều thiên tài, trong đó có một số người chưa chắc thua kém cậu.

Người ở giữa nói: “Nói cho cậu biết tên của chúng tôi trước đã, nhưng chỉ được một mình cậu biết thôi, không được nói cho bất cứ người nào khác biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Rõ”.

Người đó nói: “Tôi tên Thẩm Huyền Tông, vị bên tay trái này là Âu Dương Thiên Tế, còn vị bên tay phải này là La Vô Phi. Ba người chúng tôi là ba kiếm đạo tôn giả lớn của tiên giới Vạn Kiếm”.

Ngô Bình: “Vậy tại sao ba vị tiền bối lại phải rời khỏi tiên giới Vạn Kiếm, chạy đến Thái Hoàng giáo?”

Thẩm Huyền Tông nói: “Tiên giới Vạn Kiếm có một bộ kiếm phổ mạnh nhất thế giới, là do vương tọa kiếm đạo biến thành. Có điều, bộ kiếm phổ này quá mạnh nên không thể xuất hiện bằng bộ dạng thật của mình, mà chia thành ba phần, mỗi phần biến ra một bộ kiếm pháp. Ba người chúng tôi, mỗi người có được một bộ”.

“Năm xưa để có được kiếm phổ, ba người chúng tôi đã liều mạng chiến đấu ba ngày ba đêm, kết quả đều bị thương rất nặng. Vì chúng tôi đã lĩnh hội được kiếm phổ, tiên giới Vạn Kiếm cũng không còn chỗ cho chúng tôi nữa. Không còn cách nào khác, chúng tôi giúp đỡ cho một người trẻ tuổi, cũng tức là tổ sư của Thái Hoàng giáo, Lương Đồng Ông”.

“Chúng tôi và ông ta đã thỏa thuận, giúp ông ta lĩnh hội Thái Hoàng Đồ, sáng lập Thái Hoàng giáo, nhưng ông ta cũng phải giúp chúng tôi tìm kiếm truyền nhân, để hợp nhất ba bộ kiếm phổ”.

Ngô Bình cười mếu: “Chuyện ba vị tiền bối không làm được e rằng đệ tử càng không làm được”.

Âu Dương Thiên Tế nói: “Chúng tôi không nhìn nhầm đâu, cậu có thiên phú hơn chúng tôi. Chúng tôi sẽ truyền ba bộ kiếm phổ cho cậu, hi vọng cậu có thể hợp nhất chúng. Như vậy thì chúng tôi mới thực hiện được tâm nguyện”.

Lúc này Ngô Bình mới chú ý thấy ba người trước mặt mình thấp thoáng xuất hiện tử khí trên trán, cậu giật mình, hỏi: “Sức khỏe của ba vị tiền bối…”

La Vô Phi bình thản đáp: “Trận ác chiến năm xưa khiến chúng tôi bị thương đến căn cơ, có thể gắng gượng đến bây giờ đã là kỳ tích rồi. Thật ra dù cậu không xuất hiện thì nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ sống được bảy, tám năm nữa”.

Thẩm Huyền Tông: “Chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ cậu là niềm hi vọng cuối cùng của chúng tôi. Chỉ cần cậu hợp nhất được ba bộ kiếm phổ, khôi phục lại kiếm phổ vô thượng thì mới có thể dựa vào đó trị khỏi vết thương cho chúng tôi”.
Chương 2658: Người đầu tiên trong lịch sử Thái Hoàng giáo

Giờ thì Ngô Bình đã hiểu, hèn gì mấy người này nôn nóng muốn nhận đệ tử, thì ra là đang đợi cậu đến cứu.

Cậu nói: “Nếu đã như vậy thì vãn bối nhất định sẽ dốc toàn lực, gắng sức lĩnh ngộ”.

Chính vào lúc đó, giọng của Liễu Thi Thi từ phía dưới vang lên.

“Ba vị tiền bối, vãn bối Liễu Thi Thi có chuyện xin được gặp”.

Âu Dương Thiên Tế hỏi: “Có chuyện gì? Nói đi”.

Lúc này Liễu Thi Thi đang đứng ngoài cửa Kiếm Các, cô ta cao giọng đáp: “Ba vị tiền bối, Ngô Bình là đệ tử mới nhập môn của vãn bối, ba vị đức cao vọng trọng, giành đệ tử với một vãn bối như con không hay lắm thì phải?”

Thẩm Huyền Tông hừ một tiếng lạnh lùng: “Cô cũng biết mình là vãn bối sao? Nếu đã biết thì không nên đến đây”.

Ngô Bình thấy hai bên sắp cãi nhau đến nơi, lo lắng Liễu Thi Thi sẽ chịu thiệt nên vội nói: “Ba vị tiền bối, vãn bối cảm thấy hay là mình nhận cả hai bên làm thầy”.

Mấy người họ nhìn nhau, Thẩm Huyền Tông hỏi: “Ồ, nghĩa là sao?”

Ngô Bình nói: “Ba vị tiền bối, Thái Hoàng giáo này là do ba vị một tay nâng đỡ, giờ Thái Hoàng giáo là một trong những thế lực lớn nhất của tiên giới Chân Hoàng, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn quan hệ có quan hệ, nếu vãn bối không phải đệ tử của Thái Hoàng giáo thì liệu Thái Hoàng giáo có cung cấp tài nguyên để vãn bối tu hành không?”

Ba người họ nghe Ngô Bình nói vậy thì cảm thấy rất có lý. Tốc độ phát triển của Thái Hoàng giáo vượt ngoài dự kiến của họ, giờ đã là một trong những thế lực mạnh nhất ở tiên giới Chân Hoàng. Nếu như Ngô Bình chỉ là đệ tử của họ thì chẳng phải sẽ không có cách nào sử dụng tài nguyên của Thái Hoàng giáo một cách triệt để sao?

Ba người họ hiểu ra được điểm này thì thương lượng một lúc, sau đó Thẩm Huyển Tông nói: “Thôi được, sau này cậu vừa là đệ tử của Thái Hoàng giáo, vừa là đệ tử của ba chúng tôi”.

Ngô Bình cười, nói: “Vậy đệ tử xin chào ba vị sư tôn”.

Thẩm Huyền Tông: “Cậu đến nói rõ chuyện này với Liễu Thi Thi trước đi rồi quay lại đây”.

“Vâng”.

Ngô Bình lập tức ra khỏi không gian thần bí, xuất hiện trước mặt Liễu Thi Thi, mỉm cười, nói: “Sư tôn, bây giờ con vừa là đệ tử của Kiếm Các, vừa là đệ tử của người”.

Liễu Thi Thi liếc nhìn Kiếm Các rồi nói: “Con đi theo sư phụ”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, đi đâu ạ?”

Liễu Thi Thi: “Đi lĩnh hội Chín mục Thái Hoàng”.

Ngô Bình gãi đầu: “Chẳng phải chương trình huấn luyện người mới vẫn chưa kết thúc sao?”

“Bây giờ con là đệ tử của Kiếm Các, không cần tham gia huấn luyện nữa”.

Ngô Bình cũng không muốn lãng phí thời gian, cười, nói: “Vậy được”.

Liễu Thi Thi ra khỏi phạm vi của Kiếm Các thì mới nói: “Sau khi lĩnh hội Chín mục Thái Hoàng xong rồi hẵng đến gặp giáo chủ và các vị trưởng lão cố vấn”.

Ngô Bình chớp mắt: “Giáo chủ muốn gặp con sao?”

“Con là người được Kiếm Các lựa chọn, đương nhiên giáo chủ rất tò mò về tư chất của con rồi. Nếu con thật sự là nhân tài có thể đào tạo thì Thái Hoàng giáo bằng lòng dốc toàn lực bồi dưỡng cho con”.

Ngô Bình gật đầu: “Nhất định đệ tử sẽ cố gắng”.

Hai người họ quay về cung điện ở đỉnh Ngũ Liên, cô ta cho người đóng chặt cửa điện, sau đó trịnh trọng lấy ra một quyển sách và nói: “Đây là ba chương đầu của Chín mục Thái Hoàng. Nếu con có thể lĩnh hội được ba chương này thì mới có thể tiếp tục xem sáu chương sau. Sáu chương sau được giáo chủ bảo quản”.

Ngô Bình: “Sư tôn, nghe nói dưới tổ sư, chưa ai từng lĩnh hội đến chương thứ tư, đúng không ạ?”

Liễu Thi Thi: “Cũng không hẳn, thật ra, từng có một thiên tài lĩnh hội đến chương thứ năm. Nhưng vận may của anh ta không được tốt, trong quá trình tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, Thái Hoàng giáo không thể không khống chế anh ta. Không có nhiều người biết được chuyện này, vì vậy mới truyền tai nhau như thế”.

Ngô Bình mở quyển sách đó ra, nhìn lướt qua thì biết ngay Chín mục Thái Hoàng là những những thứ được sinh ra từ các nhánh Thái Hoàng Đồ. Trước đây cậu lĩnh ngộ Thái Hoàng Đồ, giờ xem lại Chín mục Thái Hoàng rất nhẹ nhàng, đồng thời cậu cũng rất khâm phục trí tuệ của Thái Hoàng tổ sư.

Ba chương đầu của Thái Hoàng dài mấy chục ngàn chữ, Ngô Bình chỉ đọc qua một lượt rồi gấp sách lại, nhắm mắt suy ngẫm.

Nửa tiếng sau, cậu mở mắt ra, nói: “Sư tôn, đệ tử đã nắm được ba chương Thái Hoàng rồi”.

Liễu Thi Thi ngây ra: “Con chỉ đọc một lần mà đã nắm được rồi sao?”

Năm xưa cô ta tu luyện chương thứ nhất của Chín mục Thái Hoàng đã phải mất hết hơn ba tháng, nhưng vẫn chưa đến mức thông thạo. Mãi đến năm năm sau cô ta mới xem như hiểu hết được chương thứ nhất. Chương thứ hai còn mất nhiều thời gian hơn, mất tám năm mới ngộ ra được. Còn chương thứ ba thì đến giờ cô ta cũng mới chỉ hiểu được có một hai phần, còn lâu lắm mới hiểu hết được.

So ra thì tốc độ của Ngô Bình quá đáng sợ, cô ta không thể không nghi ngờ, hỏi: “Con thật sự đã hiểu hết rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Liễu Thi Thi suy ngẫm một lúc rồi chụm ngón tay phải thành hình hoa, mỉm cười, điểm nhẹ lên không trung.

“Tốt”.

Không gian xuất hiện một sóng nước, sau đó, một luồng khí trắng phóng về phía trước, đâm thủng một trụ đồng trong điện, để lại một lỗ hổng hình ngón tay.

Thức này là một võ kỹ trong Thái Hoàng chương hai, tên là Niêm Hoa Chỉ. Nếu không hiểu rõ chương hai thì không thể nào thi triển được chỉ này.

Ngô Bình nhìn sơ qua, tay phải cũng là Niêm Hoa nhưng khác biệt ở chỗ trong tay cậu thật sự có nắm một đóa nhỏ hoa màu trắng, sau đó, cậu vung nhẹ, không khí liền xuất hiện ba sóng nước, chín cánh hoa bay ra. Những nơi cánh hoa bay qua, không gian đều bị cắt và xuất hiện những quỹ đạo màu đen, cuối cùng hội tụ lại ở cột đồng, khắc nên bức tranh mỹ nhân trên mặt cột, đó là hình của Liễu Thi Thi.

Liễu Thi Thi nhìn thấy cảnh đó thì ngớ người, lẩm bẩm: “Đây mới chính là tinh túy của chương thứ hai sao?”

Không còn gì nghi ngờ nữa, Niêm Hoa Chỉ mà Ngô Bình thi triển siêu phàm hơn của Liễu Thi Thi nhiều.

Ngô Bình cười, nói: “Sư tôn, Niêm Hoan Chỉ này để phụ nữ dùng thì đẹp mắt, còn đàn ông chúng con không thích chiêu thức này”.

Liễu Thi Thi thở dài, nói: “Cuối cùng thì thầy đã biết tại sao những người như con được gọi là thiên kiêu rồi”.

Cô ta vỗ nhẹ lên vai Ngô Bình: “Sư tôn không xứng làm thầy của con”.

Ngô Bình ngây ra, nói: “Sao sư tôn lại nói thế?”

Liễu Thi Thi cười, nói: “Nhất định Thái Hoàng giáo sẽ không giao thiên kiêu như con cho ta đâu”.

Ngô Bình chau mày: “Lẽ nào họ sẽ tìm cho con một sư phụ mới sao?”

Liễu Thi Thi: “Con đi đi rồi sẽ biết”.

Sau đó, Liễu Thi Thi dắt Ngô Bình đến viện cố vấn của Thái Hoàng giáo, lúc này giáo chủ và các trưởng lão cố vấn đều có mặt.

Viện cố vấn không lớn, giáo chủ và tám vị cố vấn đang uống trà, trò chuyện bên trong, chốc chốc lại bật cười.

Ngô Bình và Liễu Thi Thi bước vào, đồng thanh chào: “Chào giáo chủ và các trưởng lão cố vấn”.

Thái Hoàng giáo chủ cười, nói: “Không cần đa lễ, Liễu trưởng lão, có phải lúc nãy cô đã cho Ngô Bình lĩnh hội ba mục Thái Hoàng không? Có kết quả chưa?”

Liễu Thi Thi gật đầu: “Ngô Bình mất tầm một tiếng đồng hồ thì đã lĩnh hội được hết ba mục Thái Hoàng, hơn nữa mức độ lĩnh hội của cậu ấy còn trên cả con”.

Các cố vấn nhìn nhau, gật đầu, giáo chủ nói: “Tốt lắm, Ngô Bình, hình như cậu đã có sư phụ rồi đúng không?”

Ngô Bình đáp: “Đệ tử là tu sĩ ở thế tục, gia nhập Liên Sơn Tông và trở thành đệ tử tinh anh, có điều vẫn chưa chính thức bái sư”.

Giáo chủ: “Cậu có thể tiếp tục làm đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, chuyện này không cản trở việc cậu gia nhập Thái Hoàng giáo. Từ bây giờ cậu chính là đệ tử tinh anh của Thái Hoàng giáo”.

Liễu Thi Thi nói: “Giáo chủ, Ngô Bình có tư chất hơn người, e rằng con không thích hợp làm thầy của cậu ấy”.
Chương 2659: Ngô trưởng lão

Thái Hoàng giáo chủ "ừ" một tiếng, cười bảo: "Chúng tôi cũng có suy xét về chuyện đó rồi. Nếu đã kiến nghị thì chúng tôi sẽ đưa cho một gợi ý. Sư phụ của Ngô Bình là ba vị tiền bối trong Kiếm Các, ai trong chúng tôi nhận Ngô Bình làm đệ tử cũng không thích hợp. Hay là thế này đi, để Ngô Bình lạy bức tranh của sư tổ, như vậy sẽ không bị rối loạn vai vế nữa".

Liễu Thi Thi sửng sốt hỏi: "Giáo chủ, nếu thế chẳng phải Ngô Bình sẽ trở thành tiền bối của tất cả tụi con ư?"

Thái Hoàng giáo chủ cười nói: "Cậu ta là đệ tử của ba vị kiếm lão, vốn đã là bậc bề trên của chúng tôi rồi".

Ngô Bình cũng cảm thấy chuyện này không ổn, đến lúc đó vừa bước ra ngoài tất cả mọi người đã gọi mình là ông cố nhỏ vậy sẽ rất xấu hổ, bèn vội nói: "Giáo chủ, nếu như thế đệ tử sẽ vô cùng khó xử".

Thái Hoàng giáo chủ nhìn về phía cậu hỏi: "Vậy cậu muốn nhận ai làm sư phụ?"

Ngô Bình chớp chớp mắt nói: "Có thể cho đệ tử một chức trưởng lão cấp thấp, khỏi phải nhận ai làm sư phụ mà?"

Mọi người nhìn nhau, Thái Hoàng giáo chủ nói: "Cách ấy cũng được. Cậu tài giỏi như thế, mai sau chắc chắn cũng sẽ trở thành trưởng lão của giáo ta. Vậy đi, Thái Hoàng Giáo sẽ thêm một chức trưởng lão nữa tên là trưởng lão Kiếm Các, đãi ngộ cũng sẽ giống như những trưởng lão thượng viện khác. Từ giờ trở đi, cậu chính là trưởng lão Kiếm Các".

Ngô Bình nói: "Cảm ơn giáo chủ".

Liễu Thi Thi cười nói: "Chúc mừng Ngô trưởng lão!"

Giờ thân phận của Ngô Bình đã là thượng trưởng lão, tức trưởng lão thượng viện, mà Liễu Thi Thi chỉ là trưởng lão hạ viện, xét về địa vị thì Ngô Bình còn cao hơn cô ta.

Thái Hoàng giáo chủ: "Ngô Bình, cậu đã hiểu được ba mục Thái Hoàng, giờ có thể vào Cửu Chương Điện tìm hiểu sáu mục còn lại. Có thể hiểu được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của cậu".

Ông ta nói xong bèn vung tay lên, trước mặt Ngô Bình lập tức xuất hiện một cánh cửa, đằng sau là một tòa cung điện khác.

Ngô Bình gật đầu bước vào, sau đó cánh cửa bèn biến mất.

Một vị cố vấn hỏi: "Mọi người nói xem, Ngô Bình có thể hiểu được đến mục mấy?"

"Chắc mục năm, dù sao sư tổ cũng chỉ hiểu được sáu mục", một vị cố vấn khác nói.

Thái Hoàng giáo chủ nói: "Các người cũng biết thực ra chín mục Thái Hoàng cũng không phải hoàn toàn do sư tổ sáng tạo ra, mà là mượn 'gương Thiên Diễn' tính ra. Thế nên, sư tổ cũng chỉ có thể tu luyện tới mục sáu. Giờ mà đoán Ngô Bình có thể tu luyện tới mục mấy thì hơi sớm, chúng ta cứ mỏi mắt chờ mong đi!"

Sau đó, ông ta bèn nói với Liễu Thi Thi: "Liễu trưởng lão, ông nội cô là thượng trưởng lão, mấy năm trước cô đã kế thừa Đỉnh Ngũ Liên. Chỉ là vài năm gần đây, cô chưa nhận đệ tử nên các trưởng lão khác đã có đôi chút phê bình. Hay là thế này, tạm thời để Ngô trưởng lão vào Đỉnh Ngũ Liên ở, vậy thì chỗ cô cũng sôi động hơn chút".

Tất nhiên Liễu Thi Thi sẽ không phản đối, đáp: "Vâng, mọi thứ cứ nghe theo sự sắp xếp của giáo chủ đi ạ".

Bên kia, Ngô Bình bước vào trong một tòa cung điện, bên trong treo sáu bức tranh chữ dài cả trăm mét, trên mỗi bức đều chi chít cả mấy chục ngàn chữ và đồ án, cũng chính là sáu mục còn lại của chín mục Thái Hoàng. Sáu mục này rõ ràng khác với ba mục kia, nó càng huyền ảo hơn.

Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu từ mục thứ bốn, dựa vào sự hiểu biết của cậu với Thái Hoàng Đồ thì cũng phải mất hơn một tiếng mới hiểu được. Chương năm càng khó hơn một chút, mất khoảng hai tiếng.

Sau đó, cậu tìm hiểu mục sáu, trong lúc đó Ngô Bình đã phát hiện nó có sự khác biệt với Thái Hoàng Đồ, có hơi chệch đường ray. Vì thế, Ngô Bình không tìm hiểu tiếp mà là ghi nội dung lại.

Tiếp tục quan sát mục bảy thì càng đi xa hơn, ít nhất có 20% nội dung khác xa với tinh túy của Thái Hoàng Đồ. Thậm chí, mục tám và chín còn đi ngược lại với Thái Hoàng Đồ, quả thật là một mớ bòng bong. Chẳng trách hồi đó sư tổ Thái Hoàng chỉ tu luyện đến mục sáu, ông ta mà tu đến mục bảy chắc đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

"Tiếc ghê, năm mục trước trong chín mục của Thái Hoàng đều vô cùng ảo diệu, nhưng sáu mục sau lại bắt đầu đi chệch đường ray", sau khi nhớ hết những nội dung bên trên, cậu không ngừng lắc đầu, quyết định sau này sẽ chậm rãi so sánh và sửa chữa với bốn mục trước.

Đợi đến khi Ngô Bình đi ra khỏi cung điện đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Cậu vừa đi ra, các trưởng lão đã chờ ở đó, trong đấy có cả Liễu Thi Thi.

"Ngô trưởng lão thu hoạch thế nào?", Thái Hoàng giáo chủ hỏi.

Ngô Bình: "Chỉ tìm hiểu được mục bốn và năm rồi đọc lướt qua mục sáu thôi".

Kết quả đó đều nằm trong dự đoán của mọi người, Thái Hoàng giáo chủ hết sức hài lòng cười nói: "Đã tốt lắm rồi! Ngô trưởng lão, tạm thời cậu sẽ ở trên Đỉnh Ngũ Liên".

Ngô Bình đáp: "Được".

Liễu Thi Thi: "Các vị cố vấn, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước nhé".

Sau khi rời khỏi Cố vấn Viện, Liễu Thi Thi cười bảo: "Chín mục Thái Hoàng mà cậu hiểu được đến mục năm thì sau này chắc chắn sẽ trở thành người mạnh nhất trong Thái Hoàng Giáo rồi!"

Ngô Bình: "Liễu trưởng lão quá khen, một tay mới như tôi sao dám tự xưng là người mạnh nhất được".

Liễu Thi Thi: "Cậu trẻ như vậy, con đường sau này sẽ cực kỳ rộng mở, chưa biết chừng có thể hiểu được mục sáu, thậm chí mục bảy và vượt qua cả sư tổ ấy chứ".

Ngô Bình cười ha ha: "Liễu trưởng lão coi trọng tôi quá".

Hai người trở về Đỉnh Ngũ Liên, đám Lãnh Thanh Huy và Tử Hi đều đang đợi cậu ở đó.

"Ngô Bình, sao rồi? Giờ cậu là đệ tử Kiếm Các thật hả?", Thu Nam phấn khích hỏi.

Liễu Thi Thi: "Giờ cậu ta đã là trưởng lão Kiếm Các và cũng là thượng trưởng lão trẻ nhất giáo ta".

Mọi người vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, đều chúc mừng Ngô Bình. Đương nhiên, cách xưng hô của họ với Ngô Bình cũng từ cậu Ngô biến thành Ngô trưởng lão.

Ngô Bình hỏi mọi người: "Mối quan hệ giữa Thái Hoàng Giáo với thế tục có chặt chẽ không?"

Liễu Thi Thi đáp: "Vẫn qua lại khá nhiều, dù sao thế tục cũng là nguồn gốc của giới tu hành mà, không có thế lực nào là không coi trọng cả".

Lãnh Thanh Huy: "Trong thế tục có một Thần Hoàng Tông, là thế lực mà Thái Hoàng Giáo chúng ta nâng đỡ. Tôi từng đến vài lần, nó cũng coi như mạnh ở thế tục, cũng có ảnh hưởng rất lớn đến nhà nước".

Ngô Bình: "Trở về thế tục thì tôi sẽ đến đó một chuyến".

Lãnh Thanh Huy cười nói: "Nếu Ngô trưởng lão mà đến với thân phận thượng trưởng lão thì đám Thần Hoàng Tông kia chắc chắn sẽ tôn thờ cậu lên làm tổ tông luôn ấy chứ".

Ngô Bình ngạc nhiên ra tiếng: "Ồ?"

Lãnh Thanh Huy nói: "Lần trước tôi đến, toàn bộ Thần Hoàng Tông đều kính trọng tôi như thần, sợ Thái Hoàng Giáo quên họ".

Ngô Bình gật đầu nói: "Xem ra Thần Hoàng Tông cũng không được coi trọng mấy".

Lúc này, thẻ đưa tin trên người Lãnh Thanh Huy nhận được một tin tức, anh ta giơ lên tai nghe thì khó hiểu nói: "Khu Thiên thế mà lại chạy đến Kiếm Các, còn la hét bắt Kiếm Các nhận cậu ta làm đệ tử. Ha ha, thật là thú vị!"

Ngô Bình lộ ra vẻ mặt kỳ quá hỏi: "Cậu ta yêu cầu Kiếm Các nhận mình làm đệ tử hả? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy?"

Lãnh Thanh Huy: "Ông nội Khu Thiên là cố vấn trưởng lão đời trước, hơn nữa tư chất của cậu ta cũng rất tốt, khó tránh khỏi không phục".

Tử Hi lại nói: "Tên Khu Thiên ghê gớm lắm, nếu không nắm chắc hơn 70% thì sẽ không chạy đến Kiếm Các gây chuyện đâu".

Ngô Bình nghe cô ta nói vậy cũng thấy hứng thú, cười nói: "Vậy chúng ta đi xem trò hay đi. Vừa hay, tôi cũng phải quay về Kiếm Các gặp ba vị sư phụ".

Cứ thế, đám Ngô Bình bèn đi đến Kiếm Các.

Bấy giờ trước cửa Kiếm Các, Khu Thiên và một đám đệ tử Thái Hoàng Giáo đã bị vài tên cao to vạm vỡ cầm kiếm ngăn lại.

Ngô Bình vừa đến, bọn họ đã đồng loạt quỳ xuống chào: "Thiếu chủ!"

Ngô Bình gật đầu rồi nhìn về phía Khu Thiên hỏi: "Khu Thiên, anh tới Kiếm Các làm gì?"

Khu Thiên thấy mấy người kia gọi Ngô Bình là thiếu chủ thì trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ, nặng nề nói: "Tôi đến để gặp ba vị kiếm lão!"

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Bây giờ tôi đã là đệ tử duy nhất của Kiếm Các, ba vị kiếm lão đều là sư phụ tôi. Anh có chuyện gì thì có thể nói với tôi".
Chương 2660: Ba bộ kiếm kinh

Khu Thiên siết chặt nắm đấm, mười năm nay, anh ta luôn nỗ lực chuẩn bị, hi vọng có thể được kiếm các lựa chọn, trở thành đệ tử đầu tiên của kiếm các từ khi Thái Hoàng giáo thành lập đến nay. Nhưng giờ đây, người mới đến đứng trước mặt lại đi trước cậu một bước, trở thành đệ tử của kiếm các, dù có thế nào thì anh ta cũng không chấp nhận được chuyện này.

“Ngô Bình, chắc chắn tôi thích hợp trở thành đệ tử kiếm các hơn anh”.

Ngô Bình: “Ồ? Vậy hãy nói lý do của anh thử, nếu anh thật sự giỏi như thế thì tôi có thể đưa anh đi gặp sư tôn”.

Khu Thiên đan hai tay vào nhau, mắt phát ra ánh sáng màu tím kì lạ. Tiếp đó, sau lưng anh ta xuất hiện một vương tọa ảo khổng lồ, vương tọa đó nằm sâu trong vũ trụ, xung quanh có vô số sinh linh lớn mạnh quỳ lạy nó.

Ảo ảnh của vương tọa vừa xuất hiện thì Ngô Bình cũng cảm giác được sức ép đến từ tận sâu trong linh hồn, rõ ràng đấy là vương tọa thật sự.

“Đã nhìn thấy chưa?”. Quần áo và tóc của Khu Thiên tự động bay lên, ánh mắt đầy vẻ tự tin “Tôi là người được vương tọa lựa chọn, chỉ cần tôi đạt đến tu vi thì sẽ có thể trở thành vua”.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, ngơ ngác nhìn vương tọa đó.

“Không ngờ lại là người được vương tọa lựa chọn. Nói vậy thì đúng là anh ta có tư cách gia nhập kiếm các rồi”.

“Đúng thế, dù gì thì Ngô Bình cũng không được vương tọa lựa chọn, vương tọa không biết lừa người đâu”.

Lúc này thấp thoáng có mấy bóng người xuất hiện trên mây, họ đều là trưởng bối của Khu Thiên, rõ ràng hành động hôm nay của Khu Thiên được sự ủng hộ của bọn họ.

“Được Vương Tọa hỗ trợ thì không ai có thể bì được với Thiên”. Một ông già lẩm bẩm.

“Không sai, đến cả tổ sư năm xưa cũng phải chịu thua vương giả, Khu Thiên nhất định sẽ hơn được người đi trước, vô địch thiên hạ”.

Ngô Bình nhìn ảo ảnh của vương tọa thì cảm giác tim mình đập mạnh hơn. Cùng lúc đó, ảo ảnh của vương tọa cũng mờ dần đi, nhưng sau lưng Ngô Bình lại đột nhiên nóng lên.

Trước ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, ảo ảnh của vương tọa đã biến mất. Ngược lại, dấu ấn của vương tọa lại xuất hiện trên lưng Ngô Bình.

“Chuyện gì thế kia?”, Khu Thiên cảm thấy khí tức của vương tọa biến mất thì lớn tiếng hỏi.

Một tiếng cười lớn từ trong kiếm các vang lên, đấy là giọng của Thẩm Huyền Tông: “Nếu tôi đoán không sai thì chủ của vương tọa lúc nãy đã mất, vừa hay cậu gặp được nó, vì vậy vương tọa vô chủ mới tạm thời chọn cậu . Nhưng rõ ràng cậu không được vương tọa công nhận, nên một khi nó gặp được người thích hợp hơn thì nó sẽ từ bỏ cậu”.

Khu Thiên vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh ta nhìn sang Ngô Bình, trong tất cả những người có mặt ở đó, cũng chỉ có mình Ngô Bình thích hợp với vương tọa hơn anh ta.

“Không, không thể nào”. Anh ta hét lớn, đột nhiên đan hai tay vào nhau, sau lưng liền xuất hiện một người khổng lồ sáu tay, mỗi cánh tay đều cầm một binh khí, hằm hằm tấn công Ngô Bình.

Khu Thiên đã là cao thủ cảnh giới thần thông, người khổng lồ đó là do dương thần của anh ta biến thành, uy lực kinh người.

“Cậu dám?”. Một giọng hét lạnh lùng từ trong kiếm các vang lên.

Ngô Bình cao giọng đáp: “Sư tôn yên tâm, một Khu Thiên nhỏ bé không đáng là gì với đệ tử”.

Cậu vừa dứt lời thì rút kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, khởi động tuyệt kỹ được ghi trong Thái Hoàng chương năm, Trảm Tinh Hà.

Tuyệt kỹ này được thi triển thì có thể chém đứt tinh hà, uy lực rất khủng khiếp.

Tận sâu trong hư không, một thanh kiếm bằng tinh quang chói lóa khổng lồ xé toạc không gian, xuất hiện trước dương thần sáu tay.

“Xin nhẹ tay”.

Vài giọng nói vang lên từ trong mấy tầng mây.

Chính vào lúc này, lưỡi kiếm khổng lồ chuyển hướng, mặt kiếm đập mạnh lên dương thần của Khu Thiên.

Một tiếng động lớn vang lên, Khu Thiên bị đánh bay ra cả trăm mét, dương thần bị thương nặng, hét lên thảm thiết. Đấy là Ngô Bình chưa dùng đến lưỡi kiếm đấy, nếu không thì dương thần của anh ta đã bị chém đứt thành hai đoạn, chết ngay tại chỗ rồi.

Không phải vì cậu lo lắng giết anh ta sẽ gặp rắc rối, chỉ là cậu cảm thấy Thái Hoàng giáo chỉ có mấy đệ tử nòng cốt, giết anh ta thì đáng tiếc nên mới giữ lại mạng cho anh ta.

“Cảm ơn”.

Mấy người đang đứng trên mây thở phào, nối đuôi nhau xuất hiện, đỡ Khu Thiên dậy.

Ngô Bình không nhiều lời thêm, chỉ đưa mấy người Tử Hi vào kiếm các.

Mấy người họ ngồi xuống trong kiếm các, Ngô Bình lại vào trong không gian thần bí đó.

Ba vị sư tôn đang ngồi ở đó, cười tít mắt nhìn đệ tử của mình.

“Ngô Bình, có phải vương tọa đó đã chuyển qua người con rồi không?”

Ngô Bình khoe dấu ấn của vương tọa đằng sau lưng ra, hỏi: “Sư tôn, sao vương tọa này lại chạy lên người con?”

Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Đấy là vương tọa thích khách, chủ nhân của vương tọa này đã chết, bây giờ nó là vật vô chủ. Nếu con có thể đáp ứng được yêu cầu của nó thì sẽ có thể có được nó, trở thành vua thích khách đời tiếp theo”.

Ngô Bình: “Sư tôn, những vương tọa này đến từ đâu?”

Thẩm Huyền Tông: “Vương tọa thích khách đại diện cho thành tựu tối cao trong lĩnh vực thích khách, sở dĩ vương tọa xuất hiện là vì từng có một cao thủ trong giới thích khách dung hợp cảm nhận của mình vào thiên đạo, thiên đạo có cảm xúc, sinh ra vương tọa thích khách. Sẽ có một ngày, nếu con đủ mạnh ở một lĩnh vực nào đó, con cũng có thể khiến thiên đạo sinh ra vương tọa mới”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.

Thẩm Huyền Tông: “Hiện tại vương tọa này vẫn chưa thuộc về con, phải nỗ lực hơn mới được”.

Âu Dương Thiên Tế cười, nói: “Cậu ấy sẽ trưởng thành hơn, Ngô Bình, tiếp theo đây, các thầy sẽ chia nhau truyền các bộ kiếm phổ cho con, sau khi có được kiếm phổ, con phải cố gắng lĩnh hội”.

“Vâng”.

Thẩm Huyền Tông vòng hai tay trước ngực, lòng bàn tay liền xuất hiện một quyển kinh thư màu vàng phát sáng, quyển kinh thư đó được ông ta dùng công lực toàn thân biến ra, bên trong không chỉ có toàn bộ nội dung của kinh thư mà còn có kinh nghiệm và trí tuệ của Thẩm Huyền Tông.

Phương pháp này truyền dạy tất cả không giữ lại gì, thường thì chỉ có cha con mới dùng đến cách này. Nhưng lúc này đây, Thẩm Huyền Tông đã không hề giữ lại bất cứ thứ gì cho mình.

Kinh thư biến thành một luồng sáng, chạy vào trong biển ý thức của Ngô Bình, rồi từ từ mở ra. Chữ trong sách tự động bay ra, xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Thẩm Huyền Tông nói: “Kinh thư này tên là Cửu Thiên Kiếm Kinh”.

Sau đó, Âu Dương Thiên Tế cũng dùng cách đó để truyền dạy bộ kinh thư thứ hai, kinh thư cũng xuất hiện trong đầu Ngô Bình.

“Kinh thư này tên là Thập Địa Kiếm Kinh”. Âu Dương Thiên Tế nói.

Cuối cùng, La Vô Phi truyền bộ kiếm kinh thứ ba, tên là Nguyên Cơ Kiếm Kinh”.

Sau khi có được ba bộ kiếm kinh, cảm giác đầu tiên của Ngô Bình là khó, khó vô cùng. Cậu bất giác chau chặt mày, cảm thấy mấy quyển kiếm kinh này huyền diệu và khó hiểu vô cùng, vốn không thể nào lĩnh ngộ được”.

Thẩm Huyền Tông thấy Ngô Bình chau mày thì nói: “Khó hiểu cũng là chuyện bình thường, ba thầy đều dùng cả đời để lĩnh ngộ, nhưng cũng không dám nói là đã hiểu thấu hết. Muốn đồng thời hiểu hết được ba bộ thì độ khó lại càng lớn hơn”.

u Dương Thiên Tế nói: “Ngô Bình, con cố gắng lĩnh ngộ, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.

Trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một số thứ, Thiên Thượng Tam Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm cũng như Thiên Ngoại Nhất Kiếm, cậu so sánh thì thấy chúng có rất nhiều điểm tương thông.

Ba bộ kiếm kinh lần lượt đại diện cho kiếm đạo, kiếm thuật và kiếm biến.

Sau khi có sự tham khảo, Ngô Bình cảm thấy ba bộ kiếm kinh này cũng không đến nỗi khó, nhưng cũng không phải thứ cậu có thể lĩnh hội được trong ngày một ngày hai.

Ngô Bình nhận được truyền thừa xong thì xin phép rời đi. Từ khi cậu vào Nhân Hoàng giới đến giờ đã mấy ngày rồi, cậu không yên tâm về bạn bè và người thân ở nhà nên quyết định tạm về thế tục, từ từ lĩnh ngộ kiếm kinh.

Tử Hi đưa Ngô Bình đến trận dịch chuyển, nó nằm ở trong một đại điện vuông vắn.

Tử Hi nói: “Ngô trưởng lão, trận dịch chuyển này dẫn thẳng đến Thần Hoàng Tông ở thế tục, đến đó cậu có việc gì lớn thì có thể dặn dò người của Thần Hoàng Tông”.

Ngô Bình gật đầu, chào tạm biệt mọi người.

Trận văn màu đỏ sáng lên, một luồng sáng vụt qua, Ngô Bình liền được đưa về trong một hang núi ở thế tục.

Sau khi vượt qua một đoạn không gian kì quái, trước mắt cậu lóe sáng, cậu liền nhìn thấy hai cô gái mặc đồ đỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kính sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK