Lục Tử Chân: "Lý Thánh Nhân, anh có thể mang tất cả chúng em ra khỏi đây không? Chúng em không muốn sống cuộc sống nơm nớp sợ hãi, người nhà có thể sẽ chết bất cứ lúc nào nữa".
Ngô Bình: "Đương nhiên có thể. Tuy nhiên, khi đến địa bàn của tôi, mọi người phải nghe lệnh tôi, trở về Nhân tộc".
Mọi người đều biết nếu ở lại sớm muộn gì cũng chết nên gật đầu đồng ý.
Ngô Bình: "Gần đây đừng ra ngoài, ở trong thôn nghỉ ngơi đi, trước khi đi, tôi sẽ giải trừ dấu ấn cho mọi người".
Sau đó, Ngô Bình tranh thủ thời gian và tiếp tục phá giải mật mã tầng thứ sáu và tầng thứ bảy.
Bảy ngày sau, mật mã tầng thứ sáu đã được giải mã, tầng thứ bảy cũng đã giải được quá nửa.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong không trung.
"Lý Huyền Bình, đã không còn sớm, mau đi ra nhận lấy cái chết!"
Ngô Bình biết là Trương Ngọc Hoàng đang nói, anh bay lên trời lớn tiếng nói: "Trương Ngọc Hoàng, giờ nếu anh quỳ xuống cầu xin tha thứ, hứa làm nô bộc của tôi, tôi có thể tha cho anh!"
Ở cách trăm dặm, Trương Ngọc Hoàng đứng ở giữa không trung, Ngô Bình chỉ đi một bước đã tới trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người không tới hai mươi bước.
Trương Ngọc Hoàng cười lạnh: "Tên nhãi ngông cuồng!"
Ngô Bình quan sát hắn và nói: "Tôi đã nghĩ rằng anh rất mạnh mẽ, nhưng hóa ra thứ anh có chỉ là huyết mạch của cổ thần mà thôi".
Trương Ngọc Hoàng lạnh nhạt: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết khoảng cách giữa chúng ta là gì!"
"Ầm ầm!"
Hắn giơ tay phải lên không trung, cả hành tinh bắt đầu run rẩy, sức mạnh của trận pháp đó hóa ra do hắn điều khiển, áp lực đáng sợ bắt đầu tập trung về phía Ngô Bình.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong Thái Thanh Tiên Giáo nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc, Thần Võ Đạo Quân hét lớn: "Không hay rồi! Thần lực của Trương Ngọc Hoàng chính là khống chế ngoại lực thiên địa!"
Sắc mặt lão tổ Huyền Đô cũng hơi thay đổi, nhưng ông ấy vẫn bình tĩnh nói: "Yên tâm, Huyền Bình mấy ngày nay biểu hiện rất đáng kinh ngạc, nó sẽ không thua đâu".
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Không sai, Huyền Bình trước đó đã chuẩn bị xong để đối phó với hắn rồi".
Phía bên kia, Ngô Bình cảm thấy áp lực quá mạnh mẽ, xương của anh kêu răng rắc và thậm chí hai chân anh bắt đầu run rẩy.
Trương Ngọc Hoàng rất đắc ý: "Sao hả? Thần lực của tôi chính là khống chế trận pháp! Hiện tại, toàn bộ trận pháp đều nhằm vào anh, anh cho rằng mình có thể chống đỡ bao lâu?"
Ngô Bình cười lạnh: "Điều khiển trận pháp có gì hay, tôi chỉ dùng một tay là có thể phá vỡ!"
Nói xong, anh vươn lòng bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một hố đen cực nhỏ, sau đó hố đen mở rộng ra, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ.
"Không hay rồi!"
Một người trong suốt bên cạnh Trương Ngọc Hoàng hét lên, nhưng đã quá muộn, hố đen vừa xuất hiện, cơ thể của người đó và Trương Ngọc Hoàng đã tan rã thành năng lượng cơ bản, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
Ngay sau đó, hố đen biến mất và Ngô Bình vẫn đứng đó. Anh sử dụng tầng thứ tư của Hủy Diệt Quyền Kinh, kết giới hố đen!
Kết giới hố đen có thể tách biệt mọi thứ, ngay cả sức mạnh đáng sợ của đại trận cũng không thể ảnh hưởng đến bên trong hố đen. Điều này khiến Trương Ngọc Hoàng mất đi sự trợ giúp của ngoại lực và ngay lập tức bị hố đen hủy diệt.
Đúng lúc này, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó chính là Trương Ngọc Hoàng, hắn lạnh lùng nói: "Tôi đã đánh giá thấp anh, nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu! Không bao lâu nữa, tôi sẽ tự tay giết chết anh!"
Vừa dứt lời, ảo ảnh liền biến mất. Hiển nhiên, Trương Ngọc Hoàng không chết, hay nói cách khác, bản tôn của Trương Ngọc Hoàng không tới đây mà chỉ là một hóa thân của hắn.
Lúc này, giọng lão tổ Huyền Đô cũng vang lên bên tai Ngô Bình: "Ha ha, Huyền Bình, chúc mừng con đã đánh bại Trương Ngọc Hoàng, chúng ta thắng rồi!"
Ngô Bình: "Sư tổ, con còn phải ở lại đây một khoảng thời gian".
Lão tổ Huyền Đô nói: "Chúng ta phải mau chóng rời đi, dù sao nơi này cũng không an toàn".
“Đệ tử hiểu", anh nói.
Giờ khắc này, cả Thái Thanh tiên giáo đều thở phào nhẹ nhõm, Ngô Bình dùng đã dùng biện pháp cao siêu giết chết Trương Ngọc Hoàng!
Lão tổ Huyền Đô cười nói: "Từ hôm nay trở đi, đại thế giới Thái Thanh không còn thuộc về Tiên Giới!"
Sau khi đánh bại Trương Ngọc Hoàng, Ngô Bình trở về thôn để tiếp tục tu luyện, anh muốn giải mã mật mã tầng thứ bảy và hấp thụ sức mạnh cốt lõi của mật mã sinh mệnh!
Tầng mật mã cuối cùng khó hơn và anh phải mất bảy ngày để giải mã. Khi tầng thứ bảy bị phá giải, cốt lõi của thần quang lộ ra, nó đột nhiên vươn ra vô số sợi tơ, xuyên vào linh thánh và cơ thể Ngô Bình, để sức mạnh của cả hai có thể trao đổi và kết nối với nhau một cách hoàn hảo. Đồng thời, sức mạnh đó to lớn hơn nhiều so với bảy loại sức mạnh trước đó, nó liên tục tiến vào cơ thể và linh hồn của anh, giúp anh nhảy vọt lên một hình thái sinh mệnh cao hơn.
Anh khẽ mỉm cười, lập tức bắt đầu tu luyện Thái Thanh Đạo Kinh. Đúng lúc này, cổ Thần Cơ đột nhiên nói: "Chủ nhân, nhiều sức mạnh quá, kế tiếp, Thần Cơ thất biến và Thần Cơ bát biến sẽ đồng thời tiến hành, trợ giúp chủ nhân đột phá!"
Ngô Bình: "Được, chúng ta cùng nhau đột phá!"
Ngay lập tức, cơ thể Ngô Bình được bao bọc bởi vô số sợi ánh sáng năng lượng, tạo thành một cái kén lớn, cơ thể Ngô Bình được tái tạo trong kén, trải qua quá trình chuyển đổi sinh mệnh.
Không giống như Văn hồi đó, Văn không thể lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận một cách thụ động. Nhưng Ngô Bình lại có thể chọn bộ phận có lợi cho anh và tiến hành thay đổi, giờ phút này dù là tiên, thần hay yêu, đối với anh mà nói cũng chỉ là một ví dụ tham khảo, giúp anh có một bước nhảy vọt trong sinh mệnh.
Cái kén ánh sáng phát ra đủ loại ánh sáng, kéo dài suốt năm ngày.
Vào ngày thứ sáu, một luồng khí tức khủng khiếp bao trùm thôn trang, mọi người đều sợ hãi chạy ra khỏi nhà.
Một con quái vật hình người xuất hiện ở lối vào thôn, nó không cao, chỉ khoảng 1,5 mét. Đôi mắt của nó màu xám, nó trông giống như người, nhưng có thêm một cái đuôi, không có tóc và hàm răng rất sắc nhọn.
"Nó là gì vậy?", mọi người run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Lục Tử Chân bảo vệ trước màn sáng, cắn răng nói: "Cho dù là thứ gì thì chúng ta cũng phải bảo vệ Thánh Nhân!"
"Phải, bảo vệ Thánh Nhân! Chỉ cần Thánh Nhân bình an thì chúng ta sẽ có hy vọng!". Mọi người hoàn hồn, vội vàng bao bọc lấy Ngô Bình.
Đột nhiên cái kén sáng tách ra, Ngô Bình trần truồng đi ra bên ngoài. Hình thể của anh trở nên hoàn hảo hơn, khuôn mặt cũng càng thêm anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính mạnh mẽ. Thấy dáng vẻ của anh, Lục Tử Chân đỏ mặt, vội lấy một cái áo bào khoác lên cho anh.
Ngô Bình mỉm cười: "Cảm ơn".
Anh khoác áo bào, đi chân trần đến cổng thôn. Mỗi bước đi của anh đều rất tự nhiên, không hề dính chút khói lửa nhân gian.
Quái vật hình người nghi hoặc nhìn Ngô Bình, nó cảm thấy khí tức của Ngô Bình rất kỳ lạ, không phải yêu, không phải thần, chẳng lẽ là con người? Không phải con người rất yếu ớt sao?
Ngô Bình nhìn nó, nó: "Thần yêu, mày bó tay chịu trói, hay là để tao ra tay?"
Thần yêu gào lên, đột nhiên vồ tới. Thần yêu có sức mạnh thiên hạ vô song, sức chiến đấu đáng sợ, nó vung móng vuốt sắc bén, muốn cắt đứt cổ họng Ngô Bình.
Ngô Bình nhẹ nhàng phất tay đã tóm lấy cánh tay thần yêu, lạnh nhạt nói: "Dù sao vẫn còn nhỏ, mày còn yếu quá. Cắn nuốt!"
"Ầm ầm!"
Một hố đen khổng lồ vây lấy thần yêu, nó không ngừng giãy giụa trong hố đen. Tuy cơ thể bị phân tách nhưng vẫn có thể kiên trì.
Ngô Bình đi một bước đến một mảnh đất hoang vu, lạnh nhạt nói: "Hủy thiên diệt địa!"
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, sức mạnh mà anh cắn nuốt từ hạt ngọc của con quái vật lúc này hoàn toàn được bộc phát ra.
Chương 1712: Nam Hải Long Vương
Thần yêu hét lên một tiếng, thân thể không ngừng bốc hơi dưới sức mạnh đáng sợ, cuối cùng chỉ còn lại một khúc xương trắng pha lê lơ lửng giữa không trung, dù thế nào cũng không thể phân hủy.
Toàn bộ sức mạnh đều tiêu hao trong một lần, Ngô Bội không khỏi hơi mất sức, anh ngồi xuống đất, cầm khúc xương lên cẩn thận quan sát, lẩm bẩm: “Đây là mật mã sinh mệnh của nó, hình như nó chưa hấp thụ hoàn toàn mật mã sinh mệnh".
Anh cất xương đi, ăn chút đồ, nuốt mấy viên đan dược, sức lực từ từ hồi phục.
Ngô Bình trở về thôn, anh dùng sức mạnh của hố đen trực tiếp nuốt chửng những dấu ấn trên cơ thể mọi người, sau đó đưa họ vào động thiên và mang họ rời khỏi hành tinh lưu đày.
Một tia sáng rơi xuống, ngay sau đó, Ngô Bình xuất hiện ở Cảnh Cung.
Trong Cảnh Cung, lão tổ Huyền Đô mỉm cười và nói: "Huyền Bình, con đã giết chết thần yêu, sức mạnh của con đã vượt xa sự mong đợi của ta".
Ngô Bình: "Sư tổ quá khen. Sư tổ, hiện tại đại thế giới Thái Thanh có phải đã thoát ly khỏi Tiên Giới không?"
Lão tổ Huyền Đô: "Ừ, đã chính thức thoát ly. Đại Thiên Tôn mặc dù không muốn, nhưng cũng phải tuân theo ước định".
Ngô Bình: "Vậy thì tốt".
Anh lại đi bái kiến Phiêu Miểu Đạo Quân, hàn huyên đôi chút rồi nói: "Sư tôn, mấy tháng nay con không về nhà, giờ con phải trở về".
Phiêu Miểu Đạo Quân: "Ừ, đi đi, trong nhà hết thảy đều ổn, vi sư vẫn luôn giúp con chăm lo".
Ngô Bình liền từ biệt Phiêu Miểu Đạo Quân và trở về đại lục Côn Luân.
Anh vừa về liền tới hoàng cung.
Đỉnh Nhi học ở Đông Cung, cậu nhóc rất nghịch ngợm, miệng đọc sách nhưng ánh mắt lại đảo lên đảo xuống. Có bảy đứa trẻ cùng học với nhau.
Đột nhiên, Đỉnh Nhi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngoài cửa, cậu bé reo lên: "Phụ hoàng!"
Đỉnh Nhi nhào vào lòng Ngô Bình, cười khúc khích.
Ngô Bình hôn vài cái trên mặt Đỉnh Nhi, hỏi: "Mẫu hậu con đâu?"
Đỉnh Nhi gãi đầu, nói: “Mẫu hậu đang đỡ đẻ cho dì Lý Tố ở phía sau".
Ngô Bình giật mình: "Lý Tố lại sinh sao?"
Lý Tố và Lý Dư vốn là hai con thuồng luồng, giờ đã biến thành hình người và đi theo Ngô Bình. Mỗi một lần sinh sản thuồng luồng đều tổn thương nguyên khí cực lớn, Ngô Bình không ngờ Lý Tố lại sinh ra thuồng luồng trong khi cách một khoảng thời gian ngắn như vậy. Không cần hỏi, cha của con thuồng luồng này nhất định là Lý Dư.
Tiên sinh dạy học chậm rãi đi tới, khẽ chắp tay, cười nói: "Bái kiến Thánh Nhân".
Nhìn thấy tiên sinh, Ngô Bình nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là tông thánh Tằng Tham, anh đã từng có duyên gặp một lần trước đây, anh vội vàng chào lại: "Thì ra là Tằng tiên sinh, sao tiền bối lại ở đây dạy học cho đám trẻ?"
Tằng Tham cười nói: "Lúc trước ta thấy khí thế đế quốc Thiên Võ cực thịnh, cho nên tới xem một chút, tình cờ trong cung đang tuyển tiên sinh dạy học cho các hoàng tử, cho nên ta liền tới đăng ký, rất vinh dự được nhận".
Ngô Bình cười khổ, nói: "Tằng tiên sinh khiến tôi xấu hổ quá, người là bậc đại hiền, ở đây quá lãng phí tài năng của người".
Tằng Tham cười, phất tay: "Ta được dạy bảo thái tử, làm sao có thể nói là lãng phí tài năng được? Nơi này rất tốt, chỉ cần Thánh Nhân không chán ghét ta, Tằng Tham vẫn sẽ tiếp tục dạy dỗ".
Ngô Bình: "Cầu còn không được".
Sau đó anh nói với Đỉnh Nhi: "Đỉnh Nhi, cố gắng học tập, nếu như con làm bậy, ta sẽ dạy cho con một bài học".
Đỉnh Nhi rụt cổ: "Vâng thưa phụ hoàng, Đỉnh Nhi nhất định sẽ nghe lời".
Sau khi từ biệt Tằng Tham, anh đến Long viên của hoàng cung thăm Lý Tố. Long viên mới được xây dựng, là nơi sinh sống của thuồng luồng, năm con thuồng luồng nhỏ, Lý Dư, Lý Tố, Long Thanh Khâm đều sinh sống và tu luyện ở đây.
Khi đến Long viên, Lý Dư đang đứng cười lớn trước cổng hoa viên. Nhìn thấy Ngô Bình đi tới, cậu ta vội vàng nói: "Chủ nhân".
Ngô Bình cười hỏi: "Đã sinh rồi sao?"
Lý Dư: "Đã sinh hai, trong bụng vẫn còn hai".
Ngô Bình: "Khá lắm, tôi còn tưởng rằng năng lực của cậu không được".
Lý Dư ngượng ngùng gãi đầu: "May nhờ chủ nhân ban cho Thuần Huyết Đan, nếu không Lý Tố đã không sinh con cho tôi nhanh như vậy".
Ngô Bình không tiện đi vào, đợi hơn mười phút sau, Đường Tử Di ôm bốn con thuồng luồng nhỏ đi ra. Màu sắc của những con thuồng luồng nhỏ khác nhau, một con màu trắng, một con màu đen, một con màu vàng và một con màu đỏ, chúng đều rất đẹp.
Thuồng luồng nhỏ rất dễ thương, chúng cuộn thành bốn quả bóng, tò mò nhìn xung quanh bằng cái đầu nhỏ của mình. Lý Dư nhanh chóng ôm con vào lòng, cười ngoác đến tận mang tai.
Long Thanh Khâm cũng đi tới, cô ấy cười nói: "Mấy đứa trẻ này có huyết mạch khá thuần khiết".
Ngô Bình lập tức lấy ra hai lọ Thuần Huyết Đan đưa cho Lý Dư, nói: "Cái này cho con của cậu".
Lý Dư mừng rỡ: "Đa tạ chủ nhân!"
Anh hỏi Long Thanh Khâm: "Thanh Khâm, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô".
Long Thanh Khâm cười nói: "Anh nói đi".
Ngô Bình: "Đế quốc Thiên Võ của tôi đã mở rộng đến biên giới vùng Nam Hải, tôi hy vọng nơi đó có một vị Long Vương cai quản. Tôi muốn phong cô làm Nam Hải Long Vương để cai quản Nam Hải".
Long Thanh Khâm nói: "Nếu chỉ có tôi thì e là người đơn thế mỏng".
Ngô Bình: "Tôi sẽ để Lý Dư, Lý Tố và năm con thuồng luồng đi cùng cô. Có sự trợ giúp của Thần Huyết Đan, sức mạnh của cô sẽ không ngừng tăng lên, việc bảo vệ Nam Hải sẽ không khó khăn".
Long Thanh Khâm gật đầu: "Được".
Sau đó, Ngô Bình thiết triều và ra lệnh lập thánh chỉ, phong Long Thanh Khâm thành Nam Hải Long Vương. Sắc phong của anh tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là nói suông, thánh chỉ chứa đựng thánh ý của anh, trên đó có đóng ấn Hoàng Thiên, ấn Thiên Đạo, ấn Truyền Quốc.
Ngay khi thánh chỉ được ban ra, Long Thanh Khâm liền cảm thấy rằng một luồng sức mạnh giữa trời đất rót vào cơ thể cô ấy, có một mối liên hệ mơ hồ và bí ẩn giữa cô ấy và Nam Hải. Bây giờ cô ấy là Nam Hải Long Vương thực sự, cai quản Nam Hải.
Ngày hôm đó Long Thanh Khâm liền cầm thánh chỉ đến Nam Hải chiêu binh. Nam Hải có vô số cường giả ở biển, nếu có thể chiêu mộ họ thì có thể làm lớn mạnh thực lực của Nam Hải Long Vương.
Đồng thời Ngô Bình lệnh cho Lỗ Ngọc xây Nam Hải long cung, trở thành nơi ở và tu hành cho Long Thanh Khâm và các thuộc hạ.
Long Thanh Khâm muốn đứng vững ở Nam Hải thì tất nhiên không thể thiếu được sự ủng hộ của Nam Hải Vương Mộc Thiên Tuyết, thế nên Ngô Bình đích thân đến Nam Hải một chuyến để gặp Mộc Thiên Tuyết.
Vẫn là tòa nhà nhỏ đó, Ngô Bình đang định gõ cửa thì Mộc Thiên Tuyết đã mở cửa ra. Vẻ mặt cô ấy không được tốt, cánh tay đứt một đoạn, toàn thân lộ vẻ sa sút.
Ngô Bình rất bất ngờ, anh hỏi: "Mộc Thiên Tuyết, cô sao vậy?"
Mộc Thiên Tuyết đáp: "Bái kiến bệ hạ. Bảy ngày trước, tôi về nước Thiên Hành lấy vài thứ thì bị kẻ thù bao vây. Đối phương phái cao thủ, dùng Hủ Tiên Đao chém đứt một nửa cánh tay tôi. Hủ độc và lời nguyền trên đao đã ăn mòn cơ thể tôi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng áp chế".
Ngô Bình tức giận nói: "Đám phản loạn to gan, dám làm Nam Hải Vương của đế quốc Thiên Võ bị thương!"
Thánh Nhân tức giận, trời đất liền biến sắc, biển nổi sóng lớn, mây đen dày đặc suốt mấy vặn dặm, vô số sinh linh trên biển run lẩy bẩy, chúng ngơ ngẩn tại chỗ không dám động đậy.
Uy thế này khiến Mộc Thiên Tuyết sợ tới nỗi mặt tái mét, vội quỳ xuống đất: "Bệ hạ bớt giận".
Ngô Bình: "Mộc Thiên Tuyết, cô đưa trẫm đến đại lục Hồng Hoang, trẫm trả thù cho cô!"
Mộc Thiên Tuyết ngẩn người: "Bệ hạ, hoàng triều Thiên Hành có nhiều cao thủ, đằng sau không chỉ có Đạo Tổ trấn giữ mà còn có rất nhiều Thần tộc mạnh mẽ ủng hộ họ".
Ngô Bình: "Không dạy chúng một bài học thì chúng vẫn sẽ đối phó cô. Chuyến này tôi chỉ giúp cô hả giận, không hủy diệt hoàng triều Thiên Hành, vì thế không cần lo lắng".
Mộc Thiên Tuyết gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn bệ hạ!"
Ngô Bình giơ tay phất lên cánh tay bị chém của cô ấy, một thứ màu đen sì đang phập phồng bị kéo ra, đó chính là hủ độc và lời nguyền. Anh rút độc ra, Mộc Thiên Tuyết chẳng mấy chốc đã mọc lại cánh tay, sắc mặt cũng khá hơn.
Cô ấy cười nói: "Sức mạnh của bệ hạ khiến Thiên Tuyết bội phục vô cùng. Không dám giấu, Thiên Tuyết đến nước Thiên Hành là để tìm bảo vật mà phụ hoàng để lại".
Chương 1713: Minh Khư
Ngô Bình: "Cha cô còn để lại bảo bối cho cô sao?"
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: "Năm đó cha biết mình sẽ chết, vì vậy đã phong ấn tất cả bảo vật quý giá nhất của đế quốc vào một chiếc nhẫn động thiên, sau đó ném chiếc nhẫn vào cấm địa Hồng Hoang, Minh Khư".
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Được. Vậy ta đi cùng cô tới Minh Khư, nhân cơ hội này trút giận cho cô".
Mộc Thiên Tuyết cảm thấy ấm áp, cô ấy nói: "Bệ hạ, người là Thánh Nhân, sao có thể dễ dàng mạo hiểm như vậy, chuyện này để sau hẵng nói".
Ngô Bình cười nói: "Yên tâm đi, nước Thiên Hành không có ai có thể giết ta, cô đi chuẩn bị đi, chúng ta lát nữa sẽ xuất phát".
Thấy anh kiên trì, Mộc Thiên Tuyết đành gật đầu.
Mười lăm phút sau, hai người họ lên đường và đi đến đại lục Hồng Hoang.
Minh Khư là cấm địa đáng sợ nhất trong đại lục Hồng Hoang, lối vào Minh Khư nằm trong một hẻm núi lớn. Trong hẻm núi có một cái hố khổng lồ đường kính vài nghìn mét, chính là lối vào Minh Khư.
Ngô Bình đứng ở lối vào, anh nhìn chằm chằm vào cái hố không đáy và hỏi: "Thiên Tuyết, cô có biết tình hình bên trong Minh Khư không?"
Mộc Thiên Tuyết lắc đầu: "Những người đã đi vào hầu như không ai có thể sống sót trở ra. Cha tôi đã ném chiếc nhẫn vào đó, chỉ vì ông ấy không muốn bị những kẻ phản bội của Thiên Hành tìm thấy".
Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và phát hiện ra rằng đáy hố sâu là một vòng xoáy thời không, cái gọi là Minh Khư hẳn là một thời không khác.
Anh đang nghiên cứu tình hình trong Minh Khư thì đột nhiên có ba bóng người xuất hiện trước mặt anh, tất cả họ đều có khí tức mạnh mẽ, một trong số họ là một Kiếm Tiên. Kiếm Tiên đó có bộ râu bay bay, lạnh nhạt nói: "Mộc Thiên Tuyết, không ngờ cô còn chủ động tới nộp mạng".
Mộc Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Kiếm Tiên, tức giận nói: "Thành Diệu Huyền, năm đó phụ hoàng ta đã cố gắng hết sức để bồi dưỡng ngươi, nhưng ngươi lại phản bội ông ấy, một kẻ cặn bã như ngươi sẽ không được chết yên thân!"
Thành Diệu Huyền nói: "Mộc Thiên Tuyết, chim tốt chọn cây làm tổ, ta không làm gì sai, không cần nhiều lời, bó tay chịu trói đi, theo ta đi yết kiến hoàng đế Thiên Hành".
Hai người khác nói: "Thành thống lĩnh, không cần nhiều lời, bắt cô ta trước đi!"
Vừa dứt lời, một tu sĩ áo đen cầm bảo đao trong tay chém vào không trung. Cách đó vài trăm mét, luồng sức mạnh khủng khiếp của thanh kiếm lao về phía hai người Ngô Bình.
Ngô Bình phất tay một cái, kiếm khí sắc bén trực tiếp tan rã, đồng thời vô số kiếm khí xuất hiện xung quanh, tạo thành ván cờ Thiên Địa.
Ở trong ván cờ, ba người mặt biến sắc, Thành Diệu Huyền đanh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần biết, chém!"
Trong ván cờ, ba nghìn thanh kiếm chấn động, đại đạo gầm thét, ba người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân thể và thần hồn đều tan nát, họ đứng sững tại chỗ.
Ngô Bình phất tay triệt tiêu ván cờ Thiên Địa, ba người lập tức nổ tung, biến thành ba đám mây sương máu, gió thổi qua liền tản đi.
Mộc Thiên Tuyết rất ngạc nhiên, nói: "Thực lực của bệ hạ thậm chí còn mạnh hơn trước!"
Ngô Bình không để ý đến nhóm người này, anh nhìn Minh Khư và nói: "Trong Minh Khư có một luồng khí kỳ lạ, có thể phá hủy đạo cơ, thảo nào có vào mà không có ra".
Mộc Thiên Tuyết: "Bệ hạ, vậy chúng ta không nên đi vào".
Ngô Bình gật đầu: "Quân tử không tự ý đặt mình vào nơi nguy hiểm, nơi này tạm thời không thích hợp tiến vào".
Mộc Thiên Tuyết thực sự lo lắng rằng Ngô Bình sẽ đi xuống, cô ấy nói: "Bệ hạ, có rất nhiều thuộc hạ cũ của phụ hoàng tôi ở Thiên Hành, trước kia tôi không thể quay về, bây giờ bệ hạ đã ở đây, tôi muốn đi gặp họ".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Thuộc hạ cũ của phụ hoàng cô có đáng tin cậy không?"
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: "Nếu họ không đáng tin cậy thì đã đầu hàng hoàng đế mới từ lâu rồi".
Ngô Bình: "Có bao nhiêu người?"
Mộc Thiên Tuyết: "Lực lượng chủ yếu là Kim Giáp vệ của phụ hoàng tôi. Ba nghìn vệ binh đều là cao thủ, sức mạnh của thống lĩnh Kim Giáp vệ cũng rất mạnh. Ngoài ra, Trấn Bắc Vương và Bình Nam Vương cũng không đầu hàng hoàng đế mới. Không chỉ vậy, có một số cơ quan tình báo đang trong trạng thái ngủ đông nằm rải rác ở các nơi trong hoàng triều".
Ngô Bình: "Có nhiều thế lực ủng hộ như vậy, tại sao phụ hoàng cô lại bị phản tặc hại chết?"
Mộc Thiên Tuyết thở dài, "Bởi vì một người".
Ngô Bình: "Ồ, ai vậy?"
"Hoàng quý phi Long Khởi Lan", ánh mắt Mộc Thiên Tuyết tràn đầy hận thù: "Năm đó hậu cung ba nghìn mỹ nữ, phụ hoàng tôi chỉ sủng ái mình ả. Ai ngờ ả lại là con cờ mà kẻ phản tặc gài bên cạnh phụ hoàng tôi. Long Khởi Lan lợi dụng sắc đẹp tuyệt trần hại chết mẹ tôi, còn khiến phụ hoàng tôi cách chức rất nhiều trung thần. Chỉ mấy năm sau, trong triều toàn là kẻ gian thần, quốc gia sao có thể không loạn?"
Thực ra Ngô Bình không nghĩ như vậy, hiển nhiên là hoàng đế cũ không tu hành đến nơi đến chốn, một vị quân vương đủ tư cách sẽ không bị mỹ nhân ảnh hưởng.
Mộc Thiên Tuyết: "Bệ hạ, chúng ta hãy đến khu vực phía tây để liên lạc với Kim Giáp vệ trước".
Kim Giáp vệ được biết đến là đội quân tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất trong hoàng triều Thiên Hành, vị hoàng đế tiền nhiệm đã mang Kim Giáp vệ tiến vào cung điện của nước địch, bắt sống hoàng đế của đối phương, điều này đã làm chấn động Hồng Hoang.
Hai người đi tới phía tây hoàng triều Thiên Hành, nơi này chiếm 1/7 diện tích hoàng triều Thiên Hành, là một trong các khu vực trù phú nhất hoàng triều Thiên Hành, cây cỏ tươi tốt, thủy lợi phát triển. Hiện nay, các châu phía tây đều nằm dưới sự kiểm soát của Kim Giáp vệ.
Tuy hoàng đế mới lên ngôi nhưng lại không thể đặt chân đến phía tây nửa bước, bởi vì nơi này có Kim Giáp vệ và 300.000 tinh binh, lực lượng mà Kim Giáp vệ đã tích lũy nhiều năm.
Những binh sĩ tinh nhuệ này đều là Kim Giáp Vệ vệ đã nghỉ hưu, thực lực còn mạnh hơn so với Kim Giáp vệ tại ngũ, bởi vì bọn họ đã tu luyện thời gian dài hơn.
Thành Lăng Phong là thành trì lớn nhất biên giới phía tây, còn gọi là Tây Kinh, trước kia từng là thủ đô, giờ cũng chỉ đứng sau thành phố lớn nhất là hoàng thành, dân số hơn trăm triệu người.
Trên con đường thành Lăng Phong, Ngô Bình và Mộc Thiên Tuyết hòa vào dòng người. Trước khi tiếp xúc với Kim Giáp vệ, cần phải tìm hiểu tình hình biên giới phía tây và thành Lăng Phong.
Đường phố rất rộng rãi náo nhiệt, ngựa xe tới lui như mắc cửi, thương nhân nhiều như mây, hai bên có các sạp hàng bán đồ, các cửa hàng hai bên làm ăn rất tốt.
Ngô Bình cười nói: "Nơi này náo nhiệt thật".
Mộc Thiên Tuyết nói: "Nơi phồn vinh như thế này cũng không cần trị vì gì, chỉ cần không đàn áp người dân là tự khắc sẽ phồn vinh".
Đang nói thì đột nhiên có người hét lên : "Cậu Hổ đến rồi!". Cả con phố bỗng loạn cả lên, đặc biệt là các cô gái trẻ xinh đẹp vội vàng trốn vào trong ngõ hoặc trong các cửa hàng, không dám lộ diện.
Có một số sạp hàng còn trực tiếp thu sạp chạy mấy, cứ như phía sau có thứ gì đó rất đáng sợ sắp xuất hiện.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, anh đến trước một sạp bán rau, hỏi: "Chú ơi, sao chú không chạy?"
Ông chú bán rau nhìn anh, thấy khí chất anh siêu phàm, vội đứng dậy cung kính nói: "Thưa công tử, người đó là công tử nhà quan, tên là Vương Thanh Hổ, mọi người gọi là cậu Hổ. Cậu Hổ thường đi trên con phố này bắt những cô gái xinh đẹp về chơi đùa. Làm thế rất nhiều lần nên cậu ta vừa đi ra là mọi người đều bỏ chạy. Rau tôi bán cũng chẳng đáng giá mấy, chắc cậu Hổ cũng chẳng thèm ngó, thế nên tôi không cần bỏ chạy. Mấy sạp hàng quý giá kia, cậu Hổ thích là tiện tay lấy, không trả tiền".
Ngô Bình: "Không ai quản sao?"
Ông chú: "Cậu Hổ là con trai trưởng phố, trưởng phố cai quản cả con phố này, cao thủ bên cạnh cả đống, ai dám quản chứ?"
Ngô Bình: "Bên trên cũng không quản sao?"
Ông chú: "Trưởng đình là anh trai ruột của trưởng phố, tất nhiên là không quản".
Ngô Bình hỏi thăm, biết được nơi này mười con phố là một đình, mười đình là một trấn, mười trấn là một hương, mười hương là một phủ, mười phủ là một đạo. Cả Tây Kinh là một đạo, phía dưới có ba mươi bảy đạo.
Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết rất khó coi, cô ấy hỏi: "Vậy thì quan trấn cũng không quản sao?"
Ông chú nói: "Quan trấn cưới một trăm bà vợ, làm gì có thời gian quản chuyện phía dưới, đều là thuộc hạ của quan trấn lo. Những thuộc hạ này nhận tiền mới làm việc, nếu không tiền không thế thì họ không quan tâm sống chết như nào đâu".
"Sao lại có lẽ đó được!", sắc mặt Mộc Thiên Tuyết tái xanh: "Tôi đã đánh giá cao Kim Giáp vệ!"
Ông chú nghe thế kinh hãi, nói: "Cô à, cô đừng ăn nói linh tinh, giờ đừng nhắc đến cái tên Kim Giáp vệ nữa, giờ người ta là Hoàng đế Tây Lương!"
Chương 1714: Tả Thiên Tướng
Mộc Thiên Tuyết như bị sét đánh: "Ông nói cái gì, người đó trở thành hoàng đế?"
Người bán rau muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên im lặng, bởi vì một nhóm người cưỡi hổ khổng lồ đi tới, một trong số họ là một thiếu niên ngồi trên lưng con hổ khổng lồ lông vàng. Thiếu niên nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt của người thiếu niên rơi vào trên người Mộc Thiên Tuyết, cười to nói: "May quá, may quá! Không ngờ bổn thiếu gia lại gặp được mỹ nữ như vậy!"
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, đám thuộc hạ đã đi về phía Mộc Thiên Tuyết, trên mặt họ lộ ra nụ cười quái dị, nói: "Cô nương, đi theo chúng tôi đi, được thiếu gia của chúng tôi ưu ái là vinh hạnh của cô".
Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết lạnh như băng, cô ấy lạnh lùng nói: "Các người đúng là ngang ngược!"
Thiếu niên nghe vậy liền cười lớn, nói: "Cô nói đúng, tôi ngang ngược đấy! Mỹ nhân, cô thật là đẹp, không biết cô là con gái nhà nào, bổn thiếu gia sẽ phái người tới cầu hôn ngay lập tức".
Ngô Bình tiến lên một bước nói: "Đây là em gái của tôi, còn tôi là anh trai của cô ấy, muốn cầu hôn thì cứ hỏi tôi".
Cậu Hổ quan sát Ngô Bình, cười nói: "Thì ra là anh vợ à. Bổn thiếu gia muốn lấy em gái của anh, anh có đồng ý không?"
Ngô Bình: "Em gái tôi xinh đẹp tuyệt trần, muốn lấy chồng nhất định phải lấy một người đàn ông tốt, sao có thể lấy một tên rác rưởi như cậu?"
Cậu Hổ nghe vậy vô cùng tức giận: "Anh nói tôi rác rưởi? Anh thật to gan! Người đâu, giết hắn!"
Cậu Hổ thực sự rất tàn nhẫn, chỉ cần có chút bất hòa là muốn giết người. Ngô Bình cười lạnh: "Tôi muốn xem cậu giết tôi thế nào".
Một số người hầu ngay lập tức lao về phía anh, nhưng trước khi họ đến gần anh, đôi mắt của họ đột nhiên tối sầm và ngất đi.
Cậu Hổ kinh hãi, nói: "Anh dám đánh trả à!"
Ngô Bình nhún người nhảy lên lưng hổ. Con hổ khổng lồ này trông rất hung dữ, nhưng khi Ngô Bình cưỡi lên lưng nó, nó lập tức run sợ, hai chân trước khuỵu xuống đất không dám nhúc nhích.
Thiếu niên hét lên và muốn nhảy xuống, nhưng Ngô Bình đã túm cổ và giữ cậu ta trong tay, nói: "Thiên Tuyết, chúng ta hãy đến nhà của tên khốn này, tôi muốn hỏi cha mẹ của cậu ta xem họ dạy dỗ con cái của họ như thế nào".
Mộc Thiên Tuyết cũng đầy tức giận, vì vậy cô ấy lập tức nhảy lên lưng hổ và cùng nhau đến nhà của trưởng phố.
Khi con hổ đến trước cửa một ngôi nhà, Ngô Bình liền thổi một cái, bức tường cổng nhà liền đổ xuống đất, những người bên trong hỗn loạn, sau đó một người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch lao ra ngoài, tức giận nói: "Ai làm đấy? Thật to gan!"
Ngô Bình nhìn người đàn ông trung niên, ném con trai xuống đất và hỏi: "Đây là con của ông phải không?"
Người đàn ông thấy đó là con ruột của mình, tức giận nói: "Cậu làm con tôi bị thương à, người đâu, giết hắn cho ta! Sau đó tru di cửu tộc!"
Ngô Bình khẽ thở dài: "Ngang ngược đến thế, có thể thấy người dân địa phương đáng thương cỡ nào".
Anh vừa nói, tất cả mọi người tại hiện trường đều bất động, ngay cả trưởng phố cũng không thể động đậy, Ngô Bình thở dài một hơi, trưởng phố và con trai hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
Anh nói với Mộc Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, cô định tiếp theo sẽ làm gì?"
Mộc Thiên Tuyết căm hận nói: "Kim Giáp vệ là tâm huyết của mấy đời Mộc Thị, tôi không thể để họ trở thành công cụ của người khác. Tôi nhất định phải đoạt lại Kim Giáp vệ!"
Ngô Bình: “Trong Kim Giáp vệ, chỉ có một mình người đó có quyền quyết định sao?”
Mộc Thiên Tuyết: "Những vệ sĩ của Kim Giáp vệ đều trung thành, kẻ đó dám tự xưng là hoàng đế, hắn chắc chắn đã lừa dối mọi người".
Ngô Bình: "Ví dụ như, nói rằng cô đã chết".
Mộc Thiên Tuyết cúi đầu trước Ngô Bình: "Bệ hạ, Thiên Tuyết có một thỉnh cầu".
Ngô Bình: "Hãy nói đi".
Mộc Thiên Tuyết nói: "Tôi hy vọng bệ hạ sẽ giúp tôi giành lại quyền kiểm soát Kim Giáp vệ. Sau khi sự việc hoàn thành, Thiên Tuyết sẵn sàng tặng Kim Giáp vệ cho người!"
Ngô Bình giật mình: "Cô muốn tặng Kim Giáp vệ cho ta?"
Mộc Thiên Tuyết: "Đúng vậy. Giờ tôi rất rõ ràng, với thực lực của mình, chỉ e tôi không thể đoạt lại hoàng vị, nếu như muốn thành công thì nhất định phải có bệ hạ trợ giúp".
Ngô Bình cười: "Kế hoạch này của cô rất thỏa đáng. Tặng cho tôi một Kim Giáp vệ, tôi giúp cô đoạt lại một hoàng triều".
Mộc Thiên Tuyết nói: "Bệ hạ, tôi thực sự không tham lam quyền lực. Điều tôi muốn chỉ là một lời giải thích. Ít nhất tôi không thể để những kẻ phản bội này cai trị thiên hạ".
Ngô Bình: "Được, tôi có thể giúp cô, nhưng hoàng triều Thiên Hành vẫn sẽ thuộc về nhà họ Mộc".
Mộc Thiên Tuyết vui mừng khôn xiết: "Tạ ơn bệ hạ!"
Ngô Bình: "Hiện tại chúng ta cần phải kiểm soát Kim Giáp vệ đã. Trước đó, chúng ta cần phải tìm hiểu tình hình trước, lập kế hoạch rồi mới hành động".
Mộc Thiên Tuyết suy nghĩ một lúc và nói: "Bệ hạ, chúng ta có thể nhờ Thiên Tướng giúp đỡ".
Ngô Bình: "Thiên Tướng?"
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: "Thiên Tướng là tể tướng của hoàng triều Thiên Hành, vì có nhiều công lao nên được phụ hoàng phong là Thiên Tướng. Đáng tiếc, sau khi nghe lời vu khống, phụ hoàng đã cách chức Thiên Tướng. Bây giờ ông ấy chắc đang dưỡng lão ở quê nhà".
Ngô Bình hỏi: "Người này có năng lực thế nào?"
Mộc Thiên Tuyết: "Ngay cả phụ hoàng của tôi cũng biết ông ấy là một đại thần có khả năng trị quốc ba nghìn năm mới có một, đồng thời là đệ nhất mưu sĩ Hồng Hoang hiện giờ".
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Nếu vậy, chúng ta hãy đi tìm Thiên Tướng trước".
Thiên Tướng tên là Tả Long Khâu, ông ấy xuất thân trong một gia đình nghèo khó, khi còn làm tể tướng cũng chỉ là con người không có tu vi, nhưng tất cả các tu sĩ trong thiên hạ đều tôn trọng ông ấy.
Nơi Tả Long Khâu sống là một ngọn núi, trên núi chỉ có vài trăm hộ gia đình, hiện ông ấy đang sống trong ngôi nhà cũ.
Sau khi nghe ngóng được nơi ở của Tả Long Khâu, một luồng ánh sáng xuất hiện trước cửa. Mộc Thiên Tuyết gõ cửa, một đồng tử mặc áo xanh mở cửa ra, hỏi: "Hai người có việc gì sao?"
Mộc Thiên Tuyết nói: "Chúng tôi tới gặp Tả tiên sinh".
Đồng tử hỏi: "Xin hỏi các vị là ai, tìm tiên sinh nhà tôi có việc gì?"
Ngô Bình nói: "Cậu cứ nói tôi là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thuộc đại lục Côn Luân, Lý Huyền Bình".
Đồng tử cười nói: "Anh là hoàng đế sao? Mời vào".
Ngô Bình cười hỏi: "Chẳng lẽ chỉ có hoàng đế mới có thể bước vào cửa nhà các người sao?"
Đồng tử nói: "Tiên sinh nhà tôi đã nói, nếu có đế vương đến thì trực tiếp mời vào phòng khách uống loại trà tốt nhất".
Ngô Bình cười lớn: "Vậy cảm ơn nhé".
Họ đến phòng khách, thấy một vị nho sĩ trung niên đang ngồi đó. Ông ấy nhìn thấy Ngô Bình thì vốn đang ngồi nghiêm chỉnh lại đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nói: "Tham kiến Thánh Nhân!"
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Tiên sinh có thể nhận ra ta là Thánh Nhân sao?". Anh không hề bộc lộ thánh uy, dù là tu sĩ cao thâm cũng không thể nhận ra được.
Nho sĩ nói: "Có Thánh Nhân ở đây, tôi cũng không dám giấu. Tại hạ biết nhìn sắc mặt nghe lời nói, có bản lĩnh bói toán. Tôi thấy người có uy thế của Thánh Nhân".
Ngô Bình: "Bội phục. Các hạ chính là Thiên Tướng Tả Long Khâu đúng không?"
Tả Long Khâu khẽ thở dài: "Tiểu nhân đã không còn là Thiên Tướng từ lâu rồi, giờ chỉ là dân thường, một kẻ nhàn hạ trồng ruộng đọc sách mà thôi".
Mộc Thiên Tuyết đột nhiên nói: "Thiên Tướng, ông có nhận ra ta không?"
Tả Long Khâu bị Ngô Bình thu hút sự chú ý nên không nhìn kỹ Mộc Thiên Tuyết, giờ nhìn kỹ liền hô lên: "Người là...công chúa?"
Mộc Thiên Tuyết khẽ thở dài: "Mười năm không gặp, Thiên Tướng vẫn nhận ra ta".
Tả Long Khâu vội hành lễ: "Thảo dân bái kiến công chúa điện hạ!"
Mộc Thiên Tuyết vội đỡ ông ấy dậy, nói: "Thiên Tướng, ta và bệ hạ đến đây để mời ông xuống núi".
Tả Long Khâu không hề do dự, nói ngay: "Thánh Nhân đã có lệnh, nào dám không nghe! Thánh Nhân và công chúa cứ ra lệnh, Tả Long Khâu dù có thịt nát xương tan cũng xin nghe lệnh!"
Chương 1715: Nữ đế Tây Lương
Ngô Bình cười nói: "Được! Tả tiên sinh, giờ điều trẫm muốn làm là giúp công chúa kiểm soát Kim Giáp vệ".
Tả Long Khâu nói: "Thống lĩnh Kim Giáp vệ đã xưng đế, hắn tuyên bố với bên ngoài rằng huyết mạch hoàng gia đã bị cắt đứt và công chúa đã bị giết bởi một kẻ phản bội. Chính vì điều này mà Kim Giáp vệ đã ủng hộ hắn với tư cách là hoàng đế hiện tại".
Mộc Thiên Tuyết: "Thưa tiên sinh, người nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Tả Long Khâu: "Rất đơn giản. Chỉ cần công chúa xuất hiện, địa vị của hắn trong Kim Giáp vệ sẽ bị lung lay. Tiếp theo, chỉ cần có thể hoàn thành một việc, hắn sẽ ngoan ngoãn từ bỏ vị trí thủ lĩnh Kim Giáp vệ của mình".
"Là chuyện gì?", Ngô Bình hỏi.
Tả Long Khâu: "Cử người thay thế thống lĩnh Kim Giáp vệ. Chỉ có như vậy, những người còn lại mới bị công chúa thuyết phục".
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngô Bình hiểu rằng tâm lý của con người rất kỳ lạ, Mộc Thiên Tuyết xuất hiện vẫn chưa đủ để khiến các vệ binh thay đổi lập trường, chỉ khi có một thống lĩnh có thực lực áp đảo thống lĩnh trước bên cạnh Mộc Thiên Tuyết, cán cân trong lòng họ mới nghiêng về Mộc Thiên Tuyết.
Anh gật đầu: "Lời tiên sinh nói rất đúng. Tôi có một ứng cử viên cho vị trí này".
Tả Long Khâu nói: "Chuyện này mà xong, chúng ta có thể lập tức hành động, trực tiếp đến hoàng cung".
Ngô Bình: "Chờ một chút".
Nói xong anh suy nghĩ một chút, vài phút sau, một tia sáng bay tới, người tới không ai khác chính là hóa thân của anh, Trương Quân.
Sau khi Trương Quân mở thế giới linh đài, cậu vẫn luôn ổn định tu vi, bây giờ được Ngô Bình triệu tập, cậu lập tức chạy đến.
Cậu nhìn về phía bản tôn, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Được".
Hai người một thể đồng tâm, Ngô Bình nghĩ gì cậu cũng biết, cậu đã biết mục đích của chuyến đi này.
Ngô Bình không nói gì, nói: "Đó là Trương Quân, đệ nhất thiên tài của tiên vực Vĩnh Hằng".
Mộc Thiên Tuyết cười nói: "Trương công tử nhất định có thể áp chế Kim Giáp vệ".
Ngô Bình: "Đi chuẩn bị trước đi, ba ngày sau đi Tây Kinh".
Sau đó, anh gọi Trương Quân đến một nơi vắng vẻ, Trương Quân nhìn chân thân của mình, trong lòng rất vui vẻ, cậu nói: "Tiên chủng nói, bản tôn của tôi rất lợi hại, hiện tại xem ra lời đó là thật, anh còn mạnh hơn tôi".
Ngô Bình: "Trương Quân, mặc dù cậu là hóa thân của tôi, nhưng tôi sẽ cho cậu ý thức tự chủ, nếu cậu có thể đi xa trên con đường này, tôi sẽ cho cậu nhiều quyền hạn hơn".
Trương Quân: "Những thứ này không quan trọng, có một bản thể mạnh mẽ là chuyện tốt đối với tôi".
Ngô Bình: "Cậu đã mở linh đài, nhưng cậu còn lâu mới có thể trở thành một vị tiên thực sự. Bây giờ, tôi sẽ sử dụng trạng thái hiện tại của mình để giúp cậu nâng cao thực lực, trở thành một vị tiên thực sự".
Cách làm của Ngô Bình dựa trên các nguyên tắc của Thái Thanh Đạo Kinh, mượn sự trợ giúp sức mạnh của thần yêu để hướng dẫn hóa thân đột phá.
Anh lấy ra xương cốt mà thần yêu để lại, hai tay xoa xoa, xương cốt hóa thành một làn sóng năng lượng tràn vào trong cơ thể. Trước đó anh đã hấp thu mật mã sinh mệnh, hiện tại mọi chuyện rất dễ dàng, rất nhanh đã hấp thu năng lượng này, không ngừng cường hóa bản thân.
Đồng thời, anh chia sẻ cảm nhận của mình với hóa thân, đồng thời chia một lượng nhỏ sức mạnh cho cơ thể hóa thân, cả hai cùng nhau tu luyện.
Ước chừng một ngày rưỡi sau, thể chất Trương Quân đã có sự thay đổi kinh thiên động địa, hiện tại cậu đã là người thật, có con đường khác hẳn Tiên tộc, cường hóa bản thân.
Trương Quân mở mắt ra và nói: "Thật mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn tôi trước đó hàng chục lần!"
Ngô Bình: "Cậu phải có vũ lực mạnh mẽ, như thế mới có thể làm thống lĩnh của Kim Giáp vệ. Tiếp theo, tôi sẽ dạy cậu tất cả công pháp trong Thiên Cực Kiếm Kinh và điện đường Cực Võ".
Một ngày sau, sức mạnh của Trương Quân lại tăng lên. Sau khi mở mắt, cậu cười nói: "Với thực lực của tôi bây giờ, giết Đạo Tổ rất dễ dàng".
Ngô Bình: "Hãy khiêm tốn. Cậu hãy làm tốt vị trí thống lĩnh, có thời gian thì đi báo thù".
Trương Quân vẫn chưa báo thù của Ngô Bình kiếp trước, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Trương Quân: "Được".
Họ trở lại tiểu viện, Mộc Thiên Tuyết và Tả Long Khâu đang uống trà và ăn điểm tâm, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ là vợ của Tả Long Khâu.
Người phụ nữ còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, nhìn thấy cô ấy, Ngô Bình nói: "Tả tiên sinh, đây có phải là Tả phu nhân không?"
Tả Long Khâu mỉm cười và nói: "Đây là vợ tôi, Lục Lung".
Lục Lung vội vàng hành lễ: "Bái kiến thánh nhân".
Ngô Bình: "Phu nhân có phải đang muốn có con mà không được?"
Lục Lung kinh ngạc, vội nói: "Đúng vậy, sao Thánh Nhân lại biết?"
Ngô Bình: "Ta am hiểu y thuật, nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra vấn đề của phu nhân, mời phu nhân ngồi".
Lục Lung liền ngồi yên, Ngô Bình đưa tay vỗ nhẹ vào lưng, Lục Lung lập tức ho vài tiếng, tiếng ho đầu tiên nghẹn ngào, tiếng thứ hai hơi trong hơn, tiếng thứ ba trở nên rất lớn. Sau đó, Lục Lung cảm thấy thư thái và tinh thần được cải thiện rất nhiều.
Ngô Bình nói: "Sau này phu nhân có thể sinh con cho Tả tiên sinh".
Lục Lunh vui mừng khôn xiết: "Thánh Nhân, tôi khỏe rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Khỏe rồi. Phu nhân bẩm sinh đã có khuyết điểm, vốn là không có khả năng sinh sản, nhưng ta lấy sức mạnh Thánh Nhân bù đắp, hiện tại phu nhân còn khỏe mạnh hơn người bình thường".
Sự nuối tiếc lớn nhất của Tả Long Khâu chính là không có con, nghe vậy liền cúi đầu hành lễ: "Đa tạ Thánh Nhân!"
Ngô Bình: "Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn. Tả tiên sinh, giờ chúng ta xuất phát thôi".
Nửa tiếng sau, họ xuất hiện trong hoàng cung Tây Kinh. Hoàng cung nước Tây Lương được canh phòng nghiêm ngặt, lúc này đám người lại vào được như chốn không người, họ trực tiếp tới triều đình.
Trên triều, thống lĩnh Kim Giáp vệ ngày xưa, giờ là hoàng đế Tây Lương, Dư Tượng Phi đang ngồi trên ngai vàng nghe các quan bàn luận.
Đám người Ngô Bình xuất hiện khiến các quan sửng sốt, những người này là ai vậy?
Dư Tượng Phi nhìn thấy Mộc Thiên Tuyết liền biến sắc, lập tức nói: "Người đâu, bắt thích khách!"
"Ầm ầm!"
Ngô Bình liền tung khí tức Thánh Nhân ra, đám người liền đứng sững. Sự áp chế huyết mạch của Thánh Nhân đối với người thường mạnh gấp trăm lần so với của Nhân Hoàng, mọi người đều không thể động đậy mà ngẩn ra nhìn Ngô Bình.
Mộc Thiên Tuyết cao giọng nói: "Các vị có nhận ra bổn công chúa không?"
"Công chúa!"
"Là công chúa!"
Trong triều có rất nhiều người cũ trong Kim Giáp vệ, liền nhận ra thân phận của Mộc Thiên Tuyết ngay, ai nấy đều hô lên kinh ngạc.
Mộc Thiên Tuyết cao giọng nói: "Dư Tượng Phi truyền tin giả, chiếm Kim Giáp vệ làm của riêng, tội đáng chết! Trương thị vệ!"
"Có thuộc hạ!", Trương Quân liền đi ra.
Mộc Thiên Tuyết: "Bắt lấy Dư Tượng Phi, xử lý ngay tại chỗ!"
"Tuân lệnh!"
Dứt lời, Trương Quân liền tới trước mặt Dư Tượng Phi. Hắn tức điên, nói: "Một Thiên Tiên cỏn con mà nghĩ có tư cách đấu với trẫm sao?"
Vừa dứt lời, Trương Quân liền giơ kiếm lên chặt bay đầu Dư Tượng Phi. Dư Tượng Phi có thực lực Đạo Quân, nhưng trước mặt Trương Quân hắn còn không có cơ hội phản kháng!
Đầu người rơi xuống, các quan sợ hãi, liền quỳ xuống: "Tham kiến công chúa!"
Mộc Thiên Tuyết nói: "Nếu đã lập nên nước Tây Lương thì cứ tạm thời dùng tên này đi. Kể từ bây giờ, ta sẽ là nữ đế Tây Lương, các ngươi có muốn đi theo ta không?"
"Chúng thần nguyện ý!", bách quan đồng thanh nói.
Sau đó Trương Quân bắt đầu chỉnh đốn Kim Giáp vệ, dùng các giáo trình của Ngô Bình để tiến hành huấn luyện và tuyển chọn.