Cổ Thanh Liên vô cùng kinh ngạc: “Bảo bối của tổ tiên tôi nằm ở đây sao?”
Ngô Bình: “Ừ, tôi sắp tìm ra nó”.
Cổ Thanh Liên chớp mắt: “Em trai, nếu như cậu có thể tìm thấy thì bảo bối đó sẽ thuộc về cậu”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị làm như vậy chẳng phải sẽ khiến nhà họ Cổ thiệt thòi sao?”
Cổ Thanh Liên bình thản đáp: “Không phải ai cũng có thể nắm giữ bảo bối tốt, bảo bối trong tay người có duyên sẽ có ích, còn trong tay người không duyên thì chỉ khiến họ rước họa vào thân. Hơn nữa, nếu bảo bối này thật sự có thể giúp được người đời sau thì tổ tiên đã giao nó cho con cháu của mình từ lâu rồi, việc gì phải cố tình giấu ở đây chứ?”
Ngô Bình cười, nói: “Chị thật thông minh, hiểu được bản chất rất nhanh. Không sai, nếu như thứ này được giữ ở nhà họ Cổ mà nhà họ Cổ lại không đủ sức giữ nó thì nó sẽ là vật không may mắn”.
Cổ Thanh Liên: “Em trai, tìm đồ trước đã”.
Ngô Bình đi một vòng quanh sân, cuối cùng đo bằng bước chân và nhanh chóng đến mảnh đất phía đông sân. Cậu lấy một cái xẻng ở bên cạnh rồi bắt đầu đào. Cậu đào được tầm mười mét thì tìm thấy một túi đồ bằng da thú. Da thú đó rất kỳ quái, có thể ngăn cách thần niệm, thần niệm không thể nào phát hiện ra nó.
Cậu mở tấm da thú ra thì thấy bên trong có một tấm kính màu tím với một mặt nhẵn và một mặt khắc đầy tiên phù.
Ngô Bình không quan sát kỹ mà cất tấm kính vào huy hiệu ngay, sau đó nhanh chóng lấp đất lại, giẫm chặt.
Cổ Thanh Liên khẽ hỏi: “Em trai, thứ lúc nãy là?”
Ngô Bình: “Ừ, đó là kính Lăng Thiên, là một bảo vật cực kỳ có giá trị”.
Cổ Thanh Liên cười, nói: “Hi vọng nó có thể giúp ích cho cậu”.
Ngô Bình: “Chị, tôi đã lĩnh hội được truyền thừa của tổ tiên nhà chị, bây giờ tôi sẽ dạy nó cho chị”.
Sau đó, cậu thi triển bí chú tâm truyền, truyền thụ hết những gì mình lĩnh hội được cho Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên nhanh chóng nhận được toàn bộ truyền thừa của tổ tiên nhà họ Cổ, cô ta vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thì ra truyền thừa của tổ tiên lại mạnh đến thế, những gì tôi học được trước đây nhiều lắm cũng chỉ được hai ba phần trăm thôi”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị Thanh Liên, chị cố gắng tu luyện, nắm được những thứ này trước đã”.
Cổ Thanh Liên: “Vậy tôi có thể truyền thụ nó cho những người khác của nhà họ Cổ không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là được rồi, có điều, tôi khuyên chị nên dạy họ từng chút một, năm thứ nhất dạy họ một phần trước rồi sau đó từ từ tăng dần độ khó”.
Cổ Thanh Liên như hiểu ra được điều gì, gật đầu, đáp: “Tôi hiểu”.
Ngô Bình: “Vậy tôi về võ quán trước đây, vẫn còn một số chuyện cần xử lý”.
Cổ Thanh Liên: “Ừ”.
Sau đó, cậu lại gặp Cổ Linh Đàm, nói với ông ta là cậu đã dạy những gì mình lĩnh hội được cho Cổ Thanh Liên. Vì vậy, cậu vừa đi khỏi thì Cổ Linh Đàm liền hỏi Cổ Thanh Liên đã học được gì. Từ đó về sau, địa vị của Cổ Thanh Liên ở nhà họ Cổ cũng ngày một cao, đến cả Cổ Linh Đàm cũng phải khách sáo với cô ta.
Cuộc thi sát hạch ở võ quán vẫn đang diễn ra, Ngô Bình chủ trì nửa phần sau của cuộc thi. Khi cuộc thi kết thúc, tối đó cậu ngủ lại võ quán. Cậu là chủ võ quán này rồi nên có khu nhà của riêng mình, bày trí rất tinh tế, chiếm diện tích khoảng hơn năm trăm mét vuông với một tòa nhà ba tầng, không gian rất yên tĩnh. Đào Thành và Lam Linh cũng không đi, tối đó họ ngủ lại ở khu nhà của Ngô Bình.
Tối đó, lúc đêm khuya thanh vắng, Ngô Bình lấy kính Lăng Thiên ra, lúc cậu truyền bí lực vào trong thì kính Lăng Thiên liền phát ra ánh sáng màu lam, bay lên trời cao, một luồng ánh sáng vàng chiếu xuống, bao phủ lấy Ngô Bình.
Bên trong luồng ánh sáng vàng đó, Ngô Bình dùng bí chú làm gốc, bắt đầu lĩnh hội và tu luyện bí kỹ.
Bí kỹ là sự kết hợp tinh thần giữa bí lực và cơ thể, từ đó tạo ra một số tuyệt chiêu giết người, cũng có thể xem như là một loại võ kỹ.
Ngô Bình luyện hóa rất nhiều loại bí lực, lúc này cậu chọn năm mươi loại bí lực, lần lượt dung hợp chúng vào cơ thể, tạo ra bí kỹ đầu tiên. Lúc cậu suy ngẫm về bí kỹ thì trong đầu tự nhiên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ mới lạ, cậu lần lượt thử từng cái một.
Cậu nhanh chóng thi triển loại bí kỹ kết hợp từ năm loại bí lực. Trong ánh sáng vàng, cơ thể cậu biến thành một vệt sáng cong như nửa vầng trăng, nhấp nháy bảy lần, mỗi lần nhấp nháy là một lần tuyệt sát.
Có điều, dưới ánh sáng vàng của kính Lăng Thiên, sơ hở và khuyết điểm của bí kỹ này đều lộ ra hết. Trong ánh sáng vàng, một bóng người giống hệt cậu xuất hiện, lần đầu tiên thì lặp lại động tác của cậu nhưng đến lần thứ hai thì lại bắt đầu điều chỉnh bí kỹ.
Sau đó, kính Lăng Thiên tiếp tục thực hiện lần điều chỉnh thứ ba, rồi thứ tư. Sau bảy lần điều chỉnh, bí kỹ mới đã đạt đến mức hoàn hảo tối đa.
Ngô Bình nhìn bí kỹ sau khi được điều chỉnh rồi thử thi triển nó. Bí kỹ đó vừa được thi triển thì xung quanh liền xuất hiện mười hai tia sáng ánh trăng là sát quang, rồi ngưng tụ thành một sát trận với uy lực ít nhất cũng gấp ba lần trước đó, hơn nữa còn không có sơ hở, cực kỳ hoàn hảo.
Bí kỹ này được Ngô Bình đặt tên là hai mươi bốn Kiều Minh Nguyệt.
Cậu ngưng thần tu luyện, chớp mắt thì trời đã sáng.
Cậu vừa nghỉ ngơi một lát thì có người gõ cửa. Đào Thành ra mở cửa thì thấy Tần Cự Phong đang đứng bên ngoài, anh ta lớn tiếng hét: “Chủ võ quán, tôi có chuyện cần báo”.
Giọng Ngô Bình truyền đến từ phía xa: “Vào đây”.
Tần Cự Phong bước vào trong với vẻ mặt nặng nề, khi gặp Ngô Bình thì nói: “Chủ võ quán, hôm nay sẽ có cao thủ đến phá đám”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Tôi mới làm chủ võ quán hôm qua mà hôm nay đã có người đến phá, trùng hợp quá rồi đấy”.
Tần Cự Phong: “Chủ võ quán, tôi đã thăm dò người đến phá đám là một huấn luyện viên huy chương vàng của võ trường Heisei của tỉnh, Ken Kamiya”.
Ngô Bình: “Người Phù Tang?”
Tần Cự Phong gật đầu: “Không sai, là người Phù Tang. Hơn nữa, dạo gần đầy người của võ trường Heisei có sức ảnh hưởng trong nước càng lúc càng lớn, thậm chí còn chiêu mộ không ít nhân tài trẻ trong nước gia nhập. Phải rồi, Ken Kamiya này là đồng môn với người đánh chết con trai chủ võ quán tiền nhiệm”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi”.
Tần Cự Phong: “Nhất định chủ võ quán phải cẩn thận, mặc dù thực lực của cậu mạnh nhưng thực lực của Ken Kamiya cũng không phải yếu, tôi từng thấy anh ta đánh nhau, kiếm kỹ của người này cao siêu, thậm chí tôi còn không nhìn rõ được anh ta đã rút kiếm như thế nào nữa”.
Ngô Bình: “Ồ, anh không nhìn rõ anh ta rút kiếm sao?”
Tần Cự Phong: “Ken Kamiya từng tu luyện rút kiếm thuật, ngày nào cũng phải luyện ba mươi nghìn lần động tác rút kiếm”.
Ngô Bình nhích mày: “Mỗi ngày ba mươi nghìn lần? Dù mỗi động tác mất một giây thì mỗi ngày cũng phải luyện đến mười tiếng đồng hồ”.
Tần Cự Phong: “Vì vậy rút kiếm thuật của anh ta rất đáng sợ, lúc xuất kiếm là lúc kẻ địch mất mạng.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Nếu anh ta dám đến thì tôi sẽ cho anh ta biết cái gì mới là rút kiếm thật sự”.
Tần Cự Phong ngây ra: “Chủ võ quán, cậu muốn dùng rút kiếm thuật để đối phó với anh ta sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi phải đánh bại anh ta bằng thứ mà anh ta giỏi nhất”.
Hai mắt Tần Cự Phong sáng lên, anh ta nói: “Hay lắm, phải dạy cho đám người đó một bài học nhớ đời”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Võ trường Heisei có bao nhiêu học viên? Dạy thứ gì?”
Tần Cự Phong: “Quy mô rất lớn, có hơn mười hai ngàn học viên học trực tiếp và một triệu người học trực tuyến. Chỉ có những người được bồi dưỡng trực tuyến đáp ứng đủ tiêu chuẩn mới có tư cách trở thành học viên trực tiếp. Võ trường Heisei truyền thụ ba loại võ học là kiếm đạo, Iaido và Judo”.
Ngô Bình nghe thấy số lượng học viên của đối phương xong thì cảm thấy hơi ngưỡng mộ, cậu lại hỏi: “Học viên trực tuyến có cần đóng phí không?”
Tần Cự Phong: “Đương nhiên là cần rồi, mỗi năm hội viên cần nộp mười tám ngàn tệ, với hơn một triệu tám trăm ngàn học viên thì phí hội viên hàng năm đạt hơn ba mươi tỷ. Học phí của học viên học trực tiếp thì còn đắt hơn, mỗi người mỗi năm phải nộp ít nhất ba trăm ngàn, hơn nữa học càng cao thì càng phải nộp nhiều tiền”.
Ngô Bình nghe xong thì trầm ngâm rồi nói: “Liên Sơn võ quán của chúng ta có lịch sử lâu đời, không thể nào bị võ trường Heisei vượt mặt, chúng ta có qua có lại, ngày mai tôi sẽ đến giải quyết võ trường Heisei”.
Chương 2482: Tam Tuyệt Thần Kiếm
Mắt Tần Cự Phong sáng rực nói: “Chủ võ quán, nếu võ quán chúng ta có thể đánh bại Võ trường Heisei, Hoàng đế sẽ tự mình ban phát phần thưởng”.
Ngô Bình động lòng: “Còn có phần thưởng à?”
Tần Cự Phong: “Đương nhiên. Ba mươi năm trước, giới tu chân của nước ta đã từng có một trận đại chiến với tu sĩ Phù Tang, kết quả là tổn thất nặng nề. Kể từ đó, hai nước bắt đầu trở thành thù địch, mặc dù bây giờ đã hòa nhã hơn, nhưng từ quan chức đến người dân, hai bên vẫn còn giữ ý chí so đấu”.
Ngô Bình rất tò mò: “Ba mươi năm trước tu chân đại chiến sao? Nguyên nhân là gì?”
Tần Cự Phong: “Chủ võ quán, cậu cũng biết rằng thế giới này ngoài mặt là một nền văn minh công nghệ, nhưng Tu Hành Giới mới là thế lực khống chế trật tự. Nước Phù Tang luôn có tham vọng với Hạ Quốc chúng ta, cuộc xung đột lần đó chẳng qua chỉ là một lần thăm dò của Phù Tang. Cuộc thăm dò lần đó, Hạ Quốc vốn dĩ bị thua cuộc, nhưng vào thời khắc quan trọng lại có một cường giả xuất thế, một người một kiếm tàn sát ba ngàn tu sĩ Phù Tang khiến người Phù Tang khóc lóc kêu cha gọi mẹ, rút khỏi Hạ Quốc trong vòng một ngày, từ đó không dám vào Hạ Quốc nửa bước”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Giết chết ba ngàn tu sĩ Phù Tang, mạnh thế à! Người này là ai, tu sĩ Tiên Giới sao?”
Tần Cự Phong lắc đầu: “Người đó không có lai lịch gì nhưng lại rất tài năng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi ông ấy đã mạnh mẽ vươn lên. Sau trận chiến Phù Tang, danh tiếng của ông ấy lan khắp thiên hạ, được một thế lực siêu cấp ở Linh Tiêu của Tiên Giới nhận làm đệ tử xuất sắc. Nghe nói bây giờ ông ấy là một người xuất sắc trong ở Linh Tiêu Tiên Giới”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Nói thế hình như Tiên Giới cũng không quản được các cuộc tranh đấu ở thế tục”.
Tần Cự Phong: “Ừ, dù sao thì đằng sau Phù Tang cũng có Tiên Giới Phù Tang, nếu ngay cả các thế lực của Tiên Giới cũng nhúng tay vào, tình hình sẽ trở nên khó kiểm soát”.
Ngô Bình ăn một chút đồ rồi quay lại nơi đó tiếp tục tu luyện bí kỹ.
Lần này cậu dung hợp chín loại bí lực, lĩnh ngộ được một bí kỹ mạnh hơn tên là Tam Tuyệt Thần Kiếm. Các động tác của bí kỹ này khá đơn giản, toàn bộ sức lực đều dùng để rút kiếm, ra kiếm và thu kiếm, thế nên rút kiếm lợi hại, ra kiếm lợi hại, thu kiếm cũng lợi hại.
Lúc này, một khi Ngô Bình thi triển Tam Tuyệt Thần Kiếm, người ngoài không thể nhìn thấy được cậu xuất kiếm thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một tia kiếm quang nhàn nhạt lóe lên, ba mươi sáu vết nứt màu đen xuất hiện ở trong không khí. Kiếm của cậu rất nhanh, nhanh đến nỗi có thể cắt xuyên không gian.
Ngay sau đó, cậu lại tu luyện bí kỹ thứ ba. Bí kỹ này có thể phát ra mười hai loại bí lực, tung ra một quyền có thể khiến mười hai tầng sức mạnh lần lượt chấn động, mỗi một tầng cực kỳ manh, như trong núi có núi, trong tuyệt diệu còn có tuyệt diệu hơn, thế nên được cậu gọi là núi Thập Nhị Trọng.
Tu luyện thành công núi Thập Nhị Trọng, còn chưa kịp thử nghiệm uy lực thì Tần Cự Phong lại bước vào nói: “Quán chủ, bên kia đã đến, lão quán chủ đang giằng co với chúng”.
Ngô Bình cười mỉa: “Đi thôi”.
Lúc này lão quán chủ Chu Kỳ Phu đang đứng ở sân diễn võ, một người đàn ông ba mươi tuổi khoanh tay đứng ở phía đối diện, hai bên giương cung bạt kiếm, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Lúc này Ngô Bình nhanh chân bước đến nói: “Lão quán chủ, để tôi dạy dỗ cái tên ngông cuồng này”.
Lão quán chủ gật đầu rồi bước sang một bên. Ngô Bình nhìn người này hỏi: “Anh là Ken Kamiya?”
Người đàn ông mặc đồ võ sĩ Phù Tang, lạnh nhạt nói: “Đúng thế, nghe nói võ quán Liên Sơn các cậu có một vị quán chủ mới, tôi đặc biệt đến đây để được chỉ bảo”.
Ngô Bình: “Anh muốn chỉ bảo, tôi có thể dạy anh, anh muốn học gì, chỉ cần nói”.
Ken Kamiya sửng sốt một lúc, hắn chỉ là khách sáo thôi, không ngờ Ngô Bình lại nói như thật, sắc mặt hắn hơi khó coi: “Mấy lời nói rẻ tiền này quá mức nhàm chán. Nếu đúng thật là cao thủ thì chỉ cần đánh bại tôi bằng võ lực”.
Ngô Bình: “Anh vội cái gì, cái thứ rác rưởi như anh, tôi chỉ cần một tay là có thể đánh được mười người. Nghe nói anh giỏi nhất là thuật rút kiếm, tôi sẽ sử dụng Tam Tuyệt Thần Kiếm vừa tu luyện được để đánh bại anh”.
Ken Kamiya sầm mặt: “Cậu rất tự tin”.
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Ken Kamiya cười nhạo: “Nếu cậu đã tự tin như thế thì chúng ta đánh cược, thế nào?”
Ngô Bình động lòng: “Anh muốn đánh cược cái gì?”
Ken Kamiya: “Nếu cậu thua thì võ quán Liên Sơn phải đóng cửa ba năm”.
Ngô Bình đồng ngay tức khắc: “Được, nếu anh thua thì võ trường Heisei đóng cửa một năm, đồng thời bồi thường cho võ quán Liên Sơn một trăm tỷ tệ”.
Ken Kamiya nhướng mày: “Được, bây giờ tôi và cậu viết thỏa thuận đi”.
Ngô Bình bảo người chuẩn bị giấy bút, hai bên lần lượt cử đại diện cho võ trường Heisei và võ quán Liên Sơn ký vào bản thỏa thuận.
Ký xong thỏa thuận, Ken Kamiya bật cười: “Cậu sẽ hối hận ngay thôi”.
Ngô Bình không nhiều lời với hắn nữa, nhận lấy thanh bảo kiếm từ trong tay Tần Cự Phong, lạnh nhạt nói: “Ra tay đi”.
Tay trái Ken Kamiya cầm võ kiếm, tay phải cầm thanh kiếm, từng bước đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ mặc nhiên đứng đó, khi hai người chỉ còn cách nhau hơn ba bước chân, Ken Kamiya bỗng ra tay, chém một nhát hướng cổ Ngô Bình với tốc độ nhanh đến không thể tin được.
Trong không khí thoang thoảng mùi khét, thanh kiếm của Ken Kamiya đột nhiên dừng lại giữa không trung, hắn đờ người đứng đó.
Còn Ngô Bình như thể chưa từng động đậy, chẳng qua động tác đã thay đổi, tay phải đặt trên thanh kiếm, ánh mắt toát ra sát khí.
“Keng!”
Cánh tay Ken Kamiya đứt gãy, rơi xuống đất cùng với kiếm, máu bắn ra.
Cùng lúc đó, tai trái và chân phải của Ken Kamiya cũng “tách” ra khỏi cơ thể, hắn thảm thiết gào lên, ngã xuống đất, vẻ mặt từ ngạc nhiên đến đau đớn, cuối cùng là tuyệt vọng.
Sau đó là những tiếng reo hò hoan hô, các đệ tử võ quán Liên Sơn đều vô cùng mừng rỡ. Phải biết là mấy năm nay võ quán Liên Sơn luôn bị đối phương chèn ép rất nhiều, đệ tử hai bên gặp nhau ở ngoài thì đệ tử võ quán Liên Sơn thường phải nhường đường. Qua trận chiến hôm nay, e là người sau này phải tránh đường sẽ là người của võ trường Heisei.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn Ken Kamiya: “Tôi không giết anh, từ nay về sau, võ trường Heisei đóng cửa một năm, đồng thời bồi thường cho võ quán Liên Sơn một trăm tỷ”.
Ken Kamiya nhanh chóng cầm máu, hắn căm thù nhìn Ngô Bình nói: “Bọn tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận nhưng võ trường Heisei sẽ không chịu thua như vậy”.
Ngô Bình: “Không sao cả, chúng ta có qua có lại, ngày mai tôi sẽ đến võ trường Heisei để thách đấu với quán chủ các anh, anh về bảo ông ta chuẩn bị đi. Đương nhiên, ông ta cũng có thể lựa chọn quay lại Phù Tang”.
Ken Kamiya cười nhạo: “Được thôi, đến lúc đó quán chủ bọn tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là cường giả thật sự”.
Ngô Bình gọi Tần Cự Phong đến nói: “Cự Phong, anh chịu trách nhiệm nhận một trăm tỷ tệ đó”.
Tần Cự Phong lớn giọng nói: “Vâng”.
Ken Kamiya được người khác cõng đi rời khỏi võ quán Liên Sơn. Tin tức nhanh chóng lan truyền ra ngoài, hôm đó có hàng trăm ngàn thành viên trực tuyến của võ trường Heisei yêu cầu hoàn trả lại phí”.
Ngay khi đối phương rời đi, Trương Thần nói với Ngô Bình hiện có rất nhiều người mong muốn tham gia khóa đào tạo trực tuyến của võ quán Liên Sơn. Anh ta nghĩ có thể chọn ra một nhóm học viên chính thức thông qua đào tạo trực tuyến như võ trường Heisei.
Ngô Bình chấp nhận đề xuất của Trương Thần, nhưng việc dạy trực tuyến cần có một bộ sách giáo khoa thực hành đặc biệt, giáo trình này phải có nội dung sâu sắc, vừa đơn giản vừa dễ học, đồng thời còn có thể tạo nền tảng tốt cho việc thực hành sau này.
Ba tiếng sau, trong tài khoản của võ quán có hơn một trăm tỷ tệ. Điều này lại khiến Ngô Bình cảm thấy rất bất ngờ, số tiền lớn như vậy mà võ trường Heisei lại có thể nói đưa là đưa.
Tần Cự Phong tiến lên trước nói: “Quán chủ, tôi nghe nói quán chủ của võ trường Heisei – Onidzuka Hajime đã chuẩn bị xong, rất mong cậu nhanh chóng qua đó. Có vẻ võ trường Heisei sẽ giành lại số tiền đã mất thông qua trận đấu mới.
Chương 2483: Em họ lấy oán báo ơn
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Chuyện này rất bình thường, dù sao bọn họ cũng không muốn võ trường đóng cửa một năm”.
Sau đó thì hỏi Tần Cự Phong: “Khi nào tôi qua thì thích hợp?”
Tần Cư Phong cười ha ha, nói: “Chủ võ quán, Đông Vương biết chuyện này thì đã liên lạc với tôi, ông ấy hy vọng ngày mai có thể đến xem trận chiến, trợ uy giúp chủ quán”.
Ngô Bình: “Ồ, Đông Vương của các anh rất hứng thú với chuyện này?”
Tần Cự Phong: “Năm đó Đông Vương từng dẫn binh đại chiến với quân Phù Tang, có mối thù thâm sâu với người Phù Tang!”
Ngô Bình: “Được”.
Buổi chiều, Ngô Bình nhận điện thoại của Hàn Băng Nghiên hỏi anh tối nay có về Trung Châu không để cùng cô ấy tham gia bữa tiệc tối các tinh anh giới thương nghiệp.
Ngô Bình nhìn đồng hồ, cảm thấy vẫn đi kịp, nói với cô ấy sẽ đến đúng giờ.
Thân là chủ quán, Ngô Bình cũng có tài xế riêng của mình, xe cũng là xe sang cao cấp, được thiết kế riêng, xe nặng tới bốn tấn, giá hơn hai triệu.
Tuy xe đắt nhưng khả năng bảo vệ thì rất mạnh, hơn nữa tăng tốc lên trăm cây số chỉ cần hai phẩy năm giây.
Tài xế của Ngô Bình, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một học viên chính thức, da ngăm đen, vóc dáng không cao, trông khá thật thà, đi lính đã ba năm, khả năng lai xe rất tốt.
Lúc quay về, Ngô Bình dẫn theo Đào Thành.
Từ Trung Châu đến tỉnh thành chưa đến ba trăm cây số vì cả hành trình không giới hạn tốc độ, nên chỉ chừng nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến nội thành Trung Châu.
Bố mẹ Ngô Bình đều không ở nhà, vì vậy cậu trực tiếp đến thẳng nhà Hàn Băng Nghiên.
Hàn Chí Thành không có nhà, chỉ có Hàn Băng Nghiên ở nhà đợi cậu về. Hàn Băng Nghiên thoạt nhìn như có tâm sự nặng nề, thấy Ngô Bình đến, cô ấy vội nói: “Anh Bình, bố em mất tích rồi, không tìm được người”.
Ngô Bình nhíu mày, người đang yên lành sao lại mất tích? Cậu hỏi: “Dì đâu?”
“Mẹ em dẫn người đi tìm rồi, em lo chết mất!”, Hàn Băng Nghiên mắt ngấn lệ nói.
Ngô Bình: “Băng Nghiên, đừng gấp. Nói cho anh, mất liên lạc với chú bao lâu rồi?”
Hàn Băng Nghiên: “Tám giờ rưỡi sáng, ba em đã ra ngoài rồi, nói đi gặp người bạn cũ. Tự ông ấy lái xe đi, cũng không dẫn theo tài xế. Sau đó thì mãi không liên lạc được với ông ấy. Mới đầu em không để ý, nghĩ là ba em chỉ là bận thôi. Nhưng nửa tiếng trước, điện thoại ba em lại gửi đến một tin nhắn”.
Nói rồi cô ấy lấy điện thoại ra, là một tấm ảnh, Hàn Chí Thành trong tấm ảnh ấy mặt đầy máu, ngồi trong cánh đồng cỏ dại, hai chân quỳ dưới đất, ánh mắt đầy vẻ lo sợ.
Ngô Bình nhìn chằm chằm bức ảnh, nhìn kỹ rồi hỏi: “Ngoài ảnh ra thì còn thứ gì khác không?”
Hàn Băng Nghiên lắc đầu: “Không có. Em gọi điện qua thì không ai nghe cả”.
Ngô Bình: “Báo cảnh sát chưa?”
Hàn Băng Nghiên: “Báo rồi. Nhưng cảnh sát cũng không có manh mối gì”.
Ngô Bình nói: “Đừng lo, anh đi tìm chú”.
Nói rồi, cậu bỗng bay lên không. Sau Bí Cảnh thì cậu có thể dùng bí lực bay lại trên không, tốc độ cực nhanh.
Mỗi khi bay đến khu vực nào đó cậu sẽ mở thần niệm, dò tìm trong phạm vi mấy chục dặm tìm kiếm Hàn Chí Thành.
Lúc này, dưới chân ngọn núi ở ngoại ô, Hàn Chí Thành đang bị nhốt trong một nhà kho thô sơ, khắp người ông ấy đều là máu. Cách đó không xa, mấy người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng châm thuốc nói chuyện.
Một tên đàn ông đầu trọc, để râu lên tiếng: “Người này năm đó chính là đàn em thuộc hạ của tôi, bây giờ phát đạt rồi, trong nhà có đến mấy tỷ! Các anh em, bắt được ông ta rồi, sau này chúng ta không phải lo ăn uống gì cả!”
Hàn Chí Thành nhìn tên đầu trọc, hối hận không thôi. Lúc còn trẻ, ông ta và người này có quen biết nhau, tên Ba Nhĩ Đông. Ba Nhĩ Đông đánh nhau rất hung hăng, lúc trẻ Hàn Chí Thành rất khâm phục ông ta, cũng làm đàn em của ông ta.
Sau này, Ba Nhĩ Đông và ông ta cùng làm ăn, kết quả hai người đều thua lỗ không ít tiền. Ba Nhĩ Đông không chịu được cực khổ, về sau bèn dứt khoát làm chuyện trái pháp luật, kết quả bị bắt, phán tù mười bảy năm. Sau này, lúc ông ta sắp ra tù thì lại đánh một người chung phòng bị thương, lại bị phán thêm rất nhiều năm.
Đợi đến khi ông ta ra tù cũng đã bốn mươi mấy tuổi. Ông ta tìm người nghe ngóng, biết được Hàn Chí Thành đã thành đại gia phú quý, vì vậy tìm một vài tên côn đồ quen biết trong tù, quyết định bắt cóc Hàn Chí Thành, kiếm một khoản tiền. Có tiền rồi, bọn họ có thể sống thoải mái.
“Anh Đông, chúng ta quen nhau mười mấy năm, anh không thể làm vậy với tôi”. Hàn Chí Thành nói.
Ba Nhĩ Đông nghe ông ấy nói vậy, tiến lên tát hai cái, cười lạnh nói: “Trước đó cậu chính là chân chạy việc của tôi, vậy mà cũng có thể trở thành kẻ giàu rồi. Hừ, cậu dựa vào đâu mà có được những thứ này?”
Ông ta lấy điện thoại Hàn Chí Thành, bên trên có ảnh chụp chung với vợ con công ấy, nhìn thấy người vợ xinh đẹp với cả cô con gái trẻ trung xinh xắn của Hàn Chí Thành xinh đẹp, ông ta bất giác liếm môi nói: “Đây là con gái và vợ cậu nhỉ, trông đẹp như vậy, ha ha, ông đây nhìn thôi cũng có hứng rồi. Lát nữa, tôi sẽ nghĩ cách lừa bọn họ đến đây, hưởng thụ một lần!”
Ánh mắt Hàn Chí Thành bừng lửa giận, sau đó ông ấy lại bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Ba Nhĩ Đông, năm đó đúng là tôi đi theo anh, nhưng khi đó tôi còn trẻ”.
Ba Nhĩ Đông nhíu mày: “Thế nào, cậu xem thường tôi?”
Hàn Chí Thành nhìn ông ta: “Ba Nhĩ Đông, anh ở trong tù mười mấy năm, chắc hẳn cũng nghe nói đến người tu hành gì đó rồi chứ?”
Ba Nhĩ Đông: “Biết thì sao?”
Hàn Chí Thành: “Con rể tương lai của tôi, là một cao thủ Bí Cảnh! Bí Cảnh là gì, chắc hẳn cũng cũng biết rõ, anh dám động vào tôi và người nhà tôi, con rể tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
Ba Nhĩ Đông kinh ngạc, ông ta đảo mắt, nhếch miệng cười nói: “Vậy thì sao? Tôi lấy được tiền thì giết chết cậu, đến lúc đó chẳng ai biết được cậu chết thế nào!”
“Lưới trời lồng lộng, Ba Nhĩ Đông, anh phải cân nhắc kỹ càng”. Hàn Chí Thành nói từng câu từng chữ.
Ba Nhĩ Đông có chút lo lắng, cao thủ Bí Cảnh có sức uy hiếp rất lớn đối với ông ta. Ông ta bèn đi qua thương lượng với đồng bọn.
Nhưng ông ta vừa quay người thì cảm thấy sau lưng có làn gió khẽ thổi đến. Ông ta quay lại thì phát hiện bên cạnh Hàn Chí Thành xuất hiện thêm một chàng trai trẻ.
Người đến chính là Ngô Bình, cậu vươn tay đỡ Hàn Chí Thành, hỏi: “Chú Hàn, chú không sao chứ?”
Nhìn thấy Ngô Bình, Hàn Chí Thành thở dài nhẹ nhõm, nói: “Chú không sao. Tiểu Bình, sao cháu biết chú bị nhốt ở đây?”
Ngô Bình: “Cháu tìm chú nửa tiếng đồng hồ, vừa nãy là dùng thần niệm tìm chú”.
Cậu liến nhìn Ba Nhĩ Đông sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Chú Thành, đây là ai, sao lại muốn đánh chú?”
Hàn Chí Thành cắn răng nói: “Người quen cũ trước kia của chú. Chú nghe nói ông ta ra tù, vốn muốn nể tình nghĩa lúc xưa mà giúp anh ta. Nào ngờ ông ta lòng dạ độc ác, muốn cướp tài sản chú, còn muốn động đến người nhà chú. Loại người này đúng là đáng chết!”
Tay Ba Nhĩ Đông vươn đến eo, rút ra một khẩu súng, hung ác nói: “Cậu đứng im, nếu không tôi bắn chết cậu!”
Ngô Bình nhìn khẩu súng trong tay ông ta, bình thản nói: “Thứ này vô dụng tôi, không tin ông có thể thử xem”.
Nói rồi, cậu vươn tay ra, bí lực chuyển hòa thành sợ chỉ, điều khiển Ba Nhĩ Đông, tay người này không thể tự kiểm soát, nhắm súng vào huyệt thái dương.
Ba Nhĩ Đông sợ hãi, kêu lên: “Tha mạng, tôi sai rồi, tha cho tôi một mạng!”
Ngô Bình hỏi ông ta: “Sao ông lại nghe ngóng đến chỗ chú Hàn tôi, lần này là ý định của ông, hay là do người khác sai bảo?”. Trực giác cậu mách bảo chuyện này e rằng không đơn giản, vì vậy hỏi thêm một câu.
Ba Nhĩ Đông vội nói: “Là Hàn Chí Cao nói cho tôi, ý tưởng cũng là anh ta nghĩ ra!”
Nghe thấy cái tên Hàn Chí Cao này, vẻ mặt Hàn Chí Thần lập tức trở nên khó coi, ông ấy nghiến răng nói: “Hàn Chí Cao, tên súc sinh!”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Chú Hàn, Hàn Chí Cao là ai?”
Hàn Chí Thành thở dài một tiếng, nói: “Là em họ của chú. Năm đó, là chú một tay nuôi nấng cậu ta. Nhưng cậu ta cứng cáp rồi thì lập tức tự mình lập môn hộ, đối đầu với chú. Bảy năm trước nếu không phải do cậu ta phản bội thì công ty chú sớm đã lên sàn rồi!”
Chương 2484: Con trai của vua cờ bạc
Ngô Bình: "Vậy tại sao gã lại phản bội chú Hàn?"
Hàn Chí Thành cười lạnh đáp: "Không thể thấy người khác tốt hơn mình thôi. Khi đó, gã vừa tốt nghiệp cao đẳng lại không tìm được việc. Chú đã tìm đến gã để gã giúp chú và trả lương rất cao. Sau đó, chú thấy gã làm tốt còn chia cổ phần công ty cho gã. Không ngờ, gã lại bắt tay với người ngoài ăn trộm công thức của công ty chú khiến sự cố gắng trong bảy năm của chú tan thành mây khói! Còn gã lại trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty ăn cắp công thức của chú. Về sau, gã lại thành công gầy dựng hai công ty thương mại và giờ đã là tỷ phú có khối tài sản chục tỷ ở Trung Châu".
Ngô Bình: "Nếu gã đã phát triển tốt vậy rồi thì sao lại phải hại chú Hàn nữa?"
Hàn Chí Thành cười khổ: "Chắc hẳn là có liên quan đến cháu đấy Tiểu Ngô".
Ngô Bình ngẩn người: "Liên quan đến cháu ư?"
Hàn Chí Thành: "Sự xuất hiện của cháu khiến việc làm ăn của chú dần khá hơn, càng làm càng lớn, mọi thứ đều thuận lợi. Mà điều đó lại khiến cho Hàn Chí Cao cảm thấy bị đe dọa. Thế nên, gã đã nghĩ ra cách ác độc đó, muốn mượn đao giết người!"
Ngô Bình đi đến trước mặt Ba Nhĩ Đông vươn tay vỗ mấy cái lên người ông ta, sau đó cũng vỗ mấy người khác rồi nói: "Tôi đã dùng chút mánh khóe trên thân các người. Các người chỉ có thể sống 24 tiếng. Trong vòng 24 tiếng đó, các người phải tìm được Hàn Chí Cao và đưa gã đến đây. Đến lúc đó, nếu tôi không thấy Hàn Chí Cao thì các người cứ chờ chết đi!"
Anh nói xong bèn dẫn theo Hàn Chí Thành rời đi, lái một chiếc việt dã bên ngoài nghênh ngang rời khỏi đây.
Trên đường về, Hàn Chí Thành vẫn có chút không yên tâm: "Tiểu Ngô, họ sẽ nghe lời cháu chứ?"
Ngô Bình: "Cơ thể họ sẽ ngày càng đau đớn, cuối cùng sống không bằng chết. Cuối cùng, họ sẽ ngoan ngoãn làm theo lời cháu thôi".
Sau đó anh lại hỏi: "Chú Hàn, hồi đó đối phương đã trộm công thức gì thế?"
Hàn Chí Thành đáp: "Một công thức trà thảo mộc. Đó là chú mua từ một ông cụ có nhiều đời bán trà thảo mộc, hồi đó đã mất cả một triệu rưỡi tệ đấy. Cháu đừng xem nhẹ một triệu rưỡi tệ, lúc ấy nhà ở Trung Châu mới mấy chục ngàn tệ một căn, mà giờ đã mấy triệu. Theo giá đó tính thì một triệu rưỡi tệ lúc đó cũng phải tương đương với vài trăm triệu của hiện giờ".
Ngô Bình: "Dù gã ăn cắp công thức thì chẳng phải chú cũng có thể làm à?"
Hàn Chí Thành thở dài: "Vô dụng thôi. Gã đã xin làm đại lý duy nhất trong khu vực, cả Trung Châu chỉ mình gã có thể bán. Hơn nữa, gã còn xin độc quyền. Với lại, chú cũng không còn tiền để buôn bán trà thảo mộc nên cũng thôi".
"Công ty trộm công thức trà thảo mộc của chú có doanh thu hằng năm cả 20 tỷ, lợi nhuận ròng hơn bốn tỷ", Hàn Chí Thành nói đến đây thì lộ ra vẻ mặt căm hận, mọi vinh quang vốn dĩ nên thuộc về ông ta.
Ngô Bình an ủi: "Chú à, một cái công thức trà thảo mộc thôi. Chút nữa, cháu sẽ cho chú một công thức tốt hơn vừa hạ nhiệt lại có mùi vị ngon hơn đối phương".
Hàn Chí Thành lắc đầu: "Giờ đây bản quyền kinh doanh trà thảo cực kỳ quý, hiện nay muốn nhảy vào thì giá thành rất cao".
Ngô Bình: "Không sao, cháu nhờ bạn hỏi thử xem, cố gắng không tốn tiền".
Hàn Chí Thành gật đầu: "Nếu không tốn tiền thì đúng là có thể làm".
Lúc Ngô Bình đưa Hàn Chí Thành về nhà thì bà Hàn cũng đã về, người một nhà hết sức vui vẻ. Hàn Băng Nghiên ôm lấy Ngô Bình: "Anh Bình, cảm ơn anh, em biết ngay anh sẽ cứu được bố em về mà!"
Bà Hàn hỏi: "Chí Thành, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hàn Chí Thành kể sơ một lượt, bà Hàn cả giận nói: "Hàn Chí Cao kia, để em đi tìm gã!"
Hàn Chí Thành vội vàng kéo bà lại bảo: "Em đừng nhúng tay vào, Tiểu Ngô sẽ giải quyết".
Ngô Bình: "Dì ơi, dì yên tâm, cháu sẽ không bỏ qua cho Hàn Chí Cao. Gã sẽ phải trả giá đắt".
Bà Hàn thở phào, thực ra sao bà lại không hiểu cơ chứ, giờ Hàn Chí Cao đã không còn giống như lúc trước nữa, sở hữu khối tài sản vài chục tỷ, mối quan hệ rộng rãi, đã chẳng phải là người họ có thể chống lại được.
Bà nói với Ngô Bình: "Tiểu Ngô này, chuyện hôm nay cảm ơn cháu. Nếu không có cháu thì hai mẹ con dì cũng chẳng biết làm sao nữa".
Lại nói thêm mấy câu rồi Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn trở lại phòng đọc sách.
Hàn Băng Nghiên: "Anh Bắc, mấy ngày nay anh không đi học, chủ nhiệm lớp còn hỏi em. Cũng may ngày nào anh cũng phải huấn luyện nên em bảo anh ra ngoài tập luyện, chủ nhiệm mới không nói gì".
Ngô Bình cười: "Anh sẽ nhanh chóng đi học lại thôi. À đúng rồi, em nói bữa tiệc giới kinh doanh tối còn đi không thế?"
Hàn Băng Nghiên đáp: "Bố em bị đánh thành như vậy còn đi thế nào nữa. Ông ấy không đi thì chúng ta cũng không cần đi".
Lúc này, Hàn Chí Thành gõ cửa tiến vào nói: "Băng Nghiên, Tiểu Ngô, tiệc tối nay bố không đi được, các con đi thay bố đi. Dù sao, bố nhận thiệp không đi cũng kỳ".
Hàn Băng Nghiên đành phải nói: "Vâng, bố mau về phòng nghỉ ngơi đi".
Ngô Bình cười nói: "Đi xem cũng không sao. Mục đích họ tổ chức tiệc tối này làm gì vậy?"
Hàn Băng Nghiên đáp: "À, chính là trao đổi vài thông tin làm ăn, nhưng em cũng chưa đi bao giờ. Có điều, nghe bố nói có rất nhiều nhà kinh doanh dẫn theo con cái mình tham gia, cậu ấm cô chiêu cũng sẽ làm một vài dự án buôn bán".
Ngô Bình: "Ừm, vậy chúng ta đến dạo thử, lộ cái mặt rồi về".
Sau đó, Ngô Bình bèn giúp Hàn Chí Thành trị thương. Đến sáu giờ chiều, anh bèn cùng Hàn Băng Nghiên đến bữa tiệc tối kia.
Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm sao ở Trung Châu, hoàn cảnh nơi này vô cùng sang trọng và đẹp đẽ. Đêm đó, nguyên một lầu của khách sạn đều được bao hết. Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên cầm thiệp mời xuất hiện ở lầu năm.
Sau khi ra khỏi thang mấy, có hai nhân viên phục vụ kính cẩn nói: "Thưa cậu, thưa cô, mời đưa ra thiệp mời".
Hàn Băng Nghiên đưa thiệp mời ra, hai người kia mới nói: "Mời hai người vào trong".
Băng qua một cái hành lang rồi tiến vào một đại sảnh rộng lớn, bên trong bày đủ loại rượu và món ăn, có khoảng bảy, tám mươi người đang ở trong. Họ túm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, ai cũng vô cùng quen thuộc.
Hai người đi vào đại sảnh thì có mấy người gần đó nhìn sang, nhưng có vẻ không biết Hàn Băng Nghiên nên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi. Thương nhân coi trọng tiền tài nên chắc chắn sẽ có ấn tượng với những nhân vật quan trọng. Nếu Hàn Băng Nghiên là con gái của ông lớn nào đó thì đương nhiên họ có thể lập tức nhận ra ngay rồi.
Hàn Băng Nghiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vẫn vô cùng bình tĩnh tự tin.
Lúc này, một thanh niên khoảng hai mươi, mặc một bộ tây trang màu xám chậm rãi bước tới cười nói: "Băng Nghiên, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Hàn Băng Nghiên thấy người này thì ngẩn ra sau đó bèn nhớ lại thân phận của anh ta, vội nói: "Anh Hồ! Không ngờ anh cũng đến".
Cậu ấm họ Hồ này có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, cao một mét chín, gương mặt có thể nói là anh tuấn. Anh ta cười hỏi: "Ông Hàn không tới ư?"
Hàn Băng Nghiên đáp: "Cơ thể bố không được khỏe nên tôi đến thay".
Anh Hồ gật đầu rồi nhìn về phía Ngô Bình cười hỏi: "Anh này là?"
Hàn Băng Nghiên đáp: "Anh Hồ, đây là bạn trai tôi, Ngô Bình".
Anh Hồ cũng không nhận ra Ngô Bình, anh ta vươn tay cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Hồ Dật Chi".
Chương 2485: Gặp được Hàn Chí Cao
Nghe thấy cái tên Hồ Dật Chi này, Ngô Bình lập tức có ấn tượng ngay. Người này là con trai của vua cờ bạc Trung Châu, vua cờ bạc tên Hồ Quảng Lợi, là người duy nhất ở Trung Châu có giấy phép mở sòng bạc. Hơn trăm sòng bạc lớn nhỏ ở Trung Châu có đến bảy, mươi tám nơi là do Hồ Quảng Lợi mở, ngày nào cũng kiếm được rất nhiều tiền. Cứ là kinh doanh độc quyền thì đều sinh lợi mạnh, nhất là sòng bạc!
Hồ Dật Chi cười nói: “Dạo này tôi nghe nói, Băng Nghiên có quen một người bạn trai rất lợi hại. Hôm nay gặp mặt, nghe danh không bằng gặp mặt”.
Anh ta chỉ vào bàn bên cạnh nói: “Chúng ta ngồi bên kia chứ?”
Ba người đến bàn bên cạnh, cậu Hồ cười hỏi: “Anh Ngô, hôm nay tôi gặp được Nghiêm Lãnh Thạch - ông Nghiêm. Ông Nghiêm hình như cũng biết anh Ngô, hơn nữa quan hệ cũng không hề tầm thường chút nào”.
Ngô Bình: “Chúng tôi là anh em kết nghĩa”.
Hồ Dật Chi chợt suy nghĩ, Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ võ thuật, đệ nhất cao thủ ỏ Trung Châu. Có thể trở thành bạn của ông ta, xem ra người trước mặt này quả thực không đơn giản.
Anh ta khẽ thở dài, nói: “Nhà họ Vương không biết đắc tội người nào, mà trong vòng một đêm đã ngã ngựa. Nhà họ Vương vừa ngã, ông Nghiêm đã trở thành người được lợi nhiều nhất. Anh Ngô, chuyện này anh có biết không?”
Ngô Bình biết đối phương đang muốn dẫn lời mình, cậu cười nói: “Tôi lại chưa từng nghe nói đến”.
Hồ Dật Chi khẽ cười, chuyển chủ đề: “Anh Ngô trẻ tuổi như vậy, vẫn đang học sao?”
Ngô Bình: “Tôi vẫn đang học cấp ba”.
Hồ Dật Chi cười nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao”.
Anh ta chỉ vào một sảnh nhỏ sát bên, nói: “Chỗ tôi có đặt mấy cái bàn, có không ít người đang chơi bên trong, anh Ngô có muốn vào chơi vài ván không?”
Ngô Bình thấy bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu thì nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, chúng ta chơi vài ván đi”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Nhưng em không biết chơi”.
Ngô Bình: “Không sao, anh dạy em”.
Hồ Dật Chi cười nói: “Chúng ta cùng đi thôi”.
Sảnh chơi không lớn lắm, chỉ bày ba bàn đánh bài, năm máy đánh bạc với cả một máy quay roullette.
Hàn Băng Nghiên đến trước máy quay roulette, tùy ý chọn một số, đặt cược mười nghìn tệ. Tỷ lệ cược con số này là ba lăm ăn một, nhưng tỷ lệ chọn trúng rất nhỏ.
Ngô Bình nhìn quả bóng xoay tròn chạy trên đĩa, cậu âm thầm dùng thủ đoạn, tốc độ quả bóng chợt thay đổi, cuối cùng dừng ngay bên trên con số kia.
Hàn Băng Nghiên hoan hô: “Trúng rồi!”
Người quản trò lập tức chia ra ba trăm năm mười nghìn chip, Ngô Bình lấy năm mươi nghìn chip trong đó cười nói: “Tôi cũng chơi một ván”.
Lần này, Ngô Bình cũng cược một con số, đặt cược năm mươi nghìn chip. Bàn xoay chuyển động, thế mà lại dừng trên con số mà cậu cược, năm mươi nghìn biến thành một triệu bảy trăm năm nghìn!
Hồ Dật Chi thấy vậy thì có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, tỷ lệ cược trúng một số là một trên ba mươi lăm, tỷ lệ trúng hai lần liên tiếp đại khái là chừng một trên một nghìn năm trăm!
Chơi hai trận vòng quay roulette, Ngô Bình cũng không còn hứng thú, cậu đi đến trước máy đánh bạc, chơi thử một ván, tìm hiểu nguyên lý của máy đánh bạc. Bên trên màn hình có ba hình ảnh, chuyển động tùy ý, nếu có thể xuất hiện các hình ảnh giống nhau thì có thể kiếm được tiền.
Cậu và Hàn Băng Nghiên, mỗi người một máy, tùy ý bỏ tiền lẻ vào, sau đó kéo cần gạt, hình ảnh trên máy đánh bạc bắt đầu chuyển động.
Ngô Bình chơi mười ván thì hiểu được đại khái nguyên lý của nó, cậu thông qua sức mạnh khống chế, dần dần có thể đạt được hiệu quả cậu mong muốn.
Lúc này cậu kéo cần gạt, máy đánh bạc phát ra tiếng nhạc vui tai, trong một lượt cậu thu được tiền lãi siêu cao gấp bốn mươi sáu lần. Bỏ vào năm trăm tệ, biến thành hai mươi ba nghìn tệ.
Cậu cũng không còn hứng thú thắng tiền, chơi mấy ván rồi lại đến bàn đánh bài poker. Trên bàn này có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, nhìn thấy ông ta, vẻ mặt Hàn Băng Nghiên bỗng trở nên khó coi, thấp giọng nói với Ngô Bình: “Anh Bình, chính là ông ta!”
Ngô Bình hỏi: “Ai?”
Hàn Băng Nghiên: “Hàn Chí Cao, cái tên đã bẫy bố của em!”
Vì thế Ngô Bình nhìn sang Hàn Chí Cao, người này có làn da ngăm đen, vóc dáng không cao, sau lưng ông ta có hai bảo vệ đứng canh, rất có khí thế.
Hồ Dật Chi cười nói: “Anh Ngô, anh cũng chơi một ván không?”
Ngô Bình nói: “Tôi không hiểu cách chơi lắm”.
Hồ Dật Chi nói: “Không sao, chỉ là chơi cho vui mà thôi”.
Trên bàn có sáu người, đúng lúc có một người rút lui, Ngô Bình lập tức ngôi xuống.
Hàn Chí Cao liếc nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Bạn trẻ, bàn này của chúng tôi cũng không chơi nhỏ, khởi đầu một triệu”.
Ngô Bình cười nói: “Không sao, tôi có thể chơi”.
Cậu nói với Hồ Dật Chi: “Cậu Hồ, có thể cho người đổi giúp tôi ba mươi triệu không?”. Nói rồi, cậu lấy ra một tấm chi phiếu.
Hồ Dật Chi nhận chi phiếu, cười nói: “Không vấn đề”.
Không lâu sau, ba mươi triệu chip đã đặt trước mặt Ngô Bình, chất thành núi.
Nhìn thấy Ngô Bình tuy nhỏ tuổi nhưng tài lực hùng hậu, lúc này Hàn Chí Cao cũng không nói gì thêm, ông ta chỉ bảo: “Vậy chúng ta bắt đầu đi”.
Sáu người chơi xì tố năm lá, đánh vào tâm lý và tài lực.
Ngô Bình ngồi ở đây chính là muốn cho Hàn Chí Cao một bài học, vì vậy ván đầu tiên cậu cũng âm thầm dùng bí chú, khiến Hàn Chí Cao có ảo giác, nhìn bài của mình thành bài phá sảnh. Mà thực tế, bài của ông ta lại không lớn. Trái lại, bài của Ngô Bình không tệ chút nào.
Sau khi cầm bốn lá bài, Ngô Bình đã bỏ ra năm triệu, mấy người còn lại bị cậu quấy rối, cũng lần lượt bỏ bài. Trên bàn, chỉ còn lại Ngô Bình và Hàn Chí Cao.
Ngô Bình lại đẩy hai mươi lăm triệu chip còn lại ra rồi nói: “Cược hết!”
Hàn Chí Cao vừa thấy bài mình có khả năng là phá sảnh, bất giác tự tin gấp trăm lần, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó cũng đẩy ra hết chip trước mặt, nói: “Xem bài cậu!”
Hai bên cùng đưa bài của mình, Ngô Bình là sảnh, đối phương thì là một đôi, Ngô Bình lớn hơn.
Nhìn thấy bài của mình, Hàn Chí Cao dụi mắt, thốt lên: “Không đúng, bài không đúng!”
Ngô Bình cố ý khiêu khích ông ta, nói: “Tôi nói này, chơi không nổi thì đừng chơi, có gì không đúng sao?”
Hàn Chí Cao nhìn cậu chằm chằm, trong lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ là do mình hoa mắt?
Ngô Bình cất chip của mình, cười nói: “Vận may không tệ, ván đầu mà đã có sảnh rồi”.
Hàn Chí Cao là cao thủ chơi bài, ông ta không phục bèn nói: “Chơi thêm một ván?”
Ngô Bình ra vẻ vờ tha để tóm nói: “Tôi thấy trạng thái ông không tốt lắm. Hơn nữa trước mặt cũng không còn chip, hôm nay thôi đi, đổi ngày khác lại chơi tiếp”.
Thua mấy trăm triệu, sao Hàn Chí Cao chịu dừng lại được, ông ta vội nói: “Chip thì còn nhiều. Cậu bạn, có phải cậu sợ rồi không?”
Ngô Bình nhíu mày: “Sợ? Tôi là sợ ông không có tiền chơi thôi”.
Hàn Chí Cao cười lớn: “Không có tiền chơi? Cậu hỏi cậu Hồ bên cạnh xem, tôi là người thế nào!”
Hồ Dật Chi cười nói: “Anh Ngô, vị này là người sáng lập trà thảo dược Đông Ba, ông chủ Hàn Chí Cao, là đại gia có cả chục tỷ!”
Ngô Bình ra vẻ như bất ngờ, vội vàng chắp tay: “Thì ra là ông chủ lớn, xin lỗi, tôi không hiểu biết nhiều”.
Hàn Chí Cao lạnh nhạt nói: “Cậu bạn nhỏ, không cần nói dông dài, mau bắt đầu đi”.
Ván thứ hai, bài chia cho Ngô Bình vẫn khá tốt, cậu liếc nhìn bài phía sau rồi cười nói: “Ông chủ Hàn, tôi cược hết!”
Hàn Chí Cao liếc nhìn bài cậu, nhíu mày nói: “Bài của cậu lớn nhất là ba quân, vậy mà muốn cược hết, đúng là gan không nhỏ!”