Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011: Tham gia buổi họp của dòng tộc

Đi hết sảnh rồi rẽ trái là tới một phòng họp, hay chính là nơi diễn ra buổi họp dòng tộc hôm nay. Căn phòng này rất lớn, có thể chứa lơn hơn nghìn người. Đương nhiên, các vị trí trong phòng cũng được sắp xếp có tính toán.

Có các cô gái xinh đẹp đứng đón khách ở cửa, thấy nhóm Ngô Bình, một người cười nói: “Thưa anh, mời giơ thiệp ạ”.

Lý Đông Hưng lấy thiệp ra, cô gái nhìn xong thì gật đầu nói: “Thưa các vị, chỗ của nhà mình ở hàng 25, ghế số 17, cạnh đó chỉ có một ghế trống, nhưng ông lại dẫn theo hai người. Vì vậy, sẽ có một người phải ngồi hàng ghế cuối, chúng tôi rất xin lỗi về sự sắp xếp này ạ”.

Lý Đông Hưng không nói gì, bọn họ đi vào bên trong. Ông ấy định đi tới hàng 25, nhưng Ngô Bình nói: “Chú hai, chúng ta ngồi lên hàng ghế đầu đi”.

Lý Đông Hưng: “Tiểu Bình, như vậy không được đâu, dễ xảy ra xung đột lắm”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Luận về tài sản và địa vị, có thể nhà mình không đứng đầu, nhưng chắc chắn thuộc top ba. Họ cố tình xếp mình ở hàng 25 là muốn hạ thấp chúng ta”.

Thấy anh kiên quyết như vậy, Lý Đông Hưng đành chiều ý rồi đi lên hàng đầu rồi ngồi vào vị trí chính giữa. Lúc này, phòng họp đã có hơn trăm người, thấy nhóm Ngô Bình làm vậy, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đấy là con thứ của Lý Vân Đẩu đúng không? Bình thường chỉ toàn ngồi phía sau, sao nay lại lên hẳn hàng đầu nhỉ?”

“Ừ, ngồi ở hàng đầu toàn người sẽ lên phát biểu hoặc chủ trì cuộc họp mà”.

“Có gì lạ đâu, một năm qua chi nhà Lý Vân Đẩu phát triển nhanh chóng mặt. Nghe nói ông ấy đã đánh đổ nhà họ Quách ở Nam Dương, còn làm hội trưởng tổng thương hội Nam Dương nữa. Mấy ngày trước, có không ít thế lực lớn ở Vân Đông phải đến chào hỏi rồi xin cùng lập tập đoàn thương nhân này nọ với ông ấy, giờ Lý Vân Đẩu oách lắm”.

“Ừm, nói đúng ra thì so về thực lực, trưởng tộc kéo còn thua Lý Vân Đẩu ấy chứ…”

“Suỵt… đừng nói linh tinh, con trai của trưởng tộc có lai lịch bí ẩn, thủ đoàn tài tình, có cậu ta ở đây, trưởng tộc sẽ không bị ai thay thế đâu”.

Người khác nói: “Cũng đúng, người đó đáng sợ lắm. Có người con như thế thì nhà họ sẽ có quyền hành lớn nhất trong dòng tộc Lý”.

“Nhìn đi, Lý Hạo Sâm đến rồi kìa”.

Mọi người nhìn ra phía cửa thì thấy Lý Hạo Sâm đang hằm hằm gào lên: “Đứa nào ném xe tao xuống hồ? Đứng lên cho ông!”

Chát!

Hắn vừa nói dứt câu, không gian đã vang lên tiếng bạt tai, Lý Hạo Sâm bị tát cho lật mặt, suýt nữa ngã nhào.

Hắn vừa sợ vứa tức rồi hét lên: “Đứa nào đánh bố mày đấy hả?”

Tuy hắn gào thét là thế, nhưng gương mặt lại đầy vẻ hoảng sợ, rõ ràng xung quanh không có ai, tại sao hắn lại bị ăn tát?

Không có ai trả lời, Lý Hạo Sâm rồ lên: “Dám đánh bố mày à, tao…”

Chát!

Lại thêm một cái tát nữa, lần này răng của Lý Hạo Sâm đã rơi lả tả, miệng hắn đầy máu, hắn hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì vậy? Lẽ nào có người dùng phép thuật?

Người ra tay đương nhiên là Ngô Bình, anh thây Lý Hạo Sâm ngữa mắt nên phải dạy cho hắn một bài học.

Người tới ngày càng đông hơn, chục phút sau, có một người đàn ông đi tới hàng ghế đầu. Khi nhìn thấy nhóm Lý Đông Hưng, người đó ngẩn ra rồi tươi cười nói: “Đông Hưng đấy à, đến sớm thế”.

Lý Đông Hưng đứng dậy: “Anh tư”.

Người đó là một trong 10 quản lý của dòng tộc, tên là Lý Tú Thành. Đây cũng là một thương nhân khá thành công vở Vân Đông, chủ yếu kinh doanh rượu, ông ấy có ba công ty rượu với giá trị hơn 100 tỷ.

Lý Đông Hưng vội giới thiệu với Ngô Bình: “Huyền Bình, đây là Lý Tú Thành, chú họ của cháu, cháu nhớ chào chú tư nhé. Chú tư cháu kinh doanh rượu”.

Ngô Bình lên tiếng: “Chào chú tư”.

Lý Tú Thành gật đầu rồi nói: “Đông Hưng, sao hôm nay chú lại ngồi ở hàng đầu? Người của chi chính sắp đến rồi, chú làm vậy e không hay cho lắm”.

Ngô Bình nói: “Chú tư, so ra thì ông nội cháu cũng là đại gia ở Vân Đông, khéo bây giờ còn có số má trên cả nước rồi. Với địa vị như vậy, nhà cháu không được ngồi ở đây thì cũng lạ thật”.

Lý Tú Thành cười lớn nói: “Cháu trai, cháu nói rất có lý. Nhưng mọi người trong dòng họ đều do trưởng tộc quyết định, chúng ta phải nghe theo chứ”.

Ngô Bình: “Lát nữa, cháu sẽ nói chuyện với trưởng tộc”.

Lý Tú Thành không muốn tham gia vào chuyện này nên chỉ nói thêm vài câu rồi sang chỗ khác.

Ngô Bình giữ ông ấy lại rồi cười nói: “Chú tư, chú kinh doanh rượu thì chắc hiểu về thị trường rượu lắm phải không ạ?”

Nhắc đến thị trưởng rượu, Lý Tú Thành nổi hứng ngay rồi cười nói: “Chắc không ai ở đây hiểu hơn chú đâu, sao, cháu có hứng với rượu à?”

Ngô Bình: “Chú tư, cháu thấy chất lượng của rượu trắng cao cấp năm nay hơi chán nên muốn làm một loại tốt hơn, không biết chú có hứng hợp tác không?”

Ngô Bình có hơn chục cách chưng cất rượu, đảm bảo sẽ cho ra loại rượu ngon không đâu sánh bằng.

Lý Tú Thành không mấy để tâm đến lời của Ngô Bình, làm rượu ngon rất khó. Ví dụ như Mao Đài, phải qua biết bao năm mới có chỗ đứng như hiện giờ.

Ngô Bình lấy một cái bình nhỏ rồi mở ra, hương rượu thơm ngào ngạt. Lý Tú Thành ngửi thấy là chấn động ngay: “Rượu gì thế?”

Ngô Bình: “Rượu của cháu, chú tư nếm thử đi”.

Lý Tú Thành cầm lấy rồi nhấp một ngụm, rượu vừa xuống cổ họng đã nóng rực, sau đó lan toả trong dạ dày, mùi vị thì rất khó hình dung.

Ông ấy nhâm nhi cả phút rồi mới thở dài nói: “Rượu ngon! Đây là loại rượu ngon nhất chú từng uống, cháu tự làm thật à?”

Lý Tú Thành sáng mắt lên, nếu ông ấy mà có công nghệ sản xuất rượu này thì đảm bảo sẽ bán đắt như tôm tươi, thậm chí có thể bán khắp thế giới luôn.

Ngô Bình cười nói: “Vâng, nhưng cách làm hơi lằng nhằng, nguyên liệu cũng phải chọn rất kỹ”.

Lý Tú Thành là người thông minh nên hiểu ý anh ngay, Ngô Bình cho ông ấy nếm thử rượu không phải chỉ để ông ấy nhận xét.

Lý Tú Thành mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Ngô Bình: “Huyền Bình, nếu cháu muốn sản xuất rượu thì phải kết hợp với một người hiểu về ngành này, mà chú đây là lựa chọn hàng đầu đấy”.

Ngô Bình: “Cháu mà kinh doanh rượu thì chắc chắn phải hợp tác với chú rồi, ngoài công thức ra, cháu còn góp vốn cùng nữa, nhưng…”

Lý Tú Thành hiểu ý nên nói: “Huyền Bình, cháu có yêu cầu gì thì nói đi, nếu làm được, chú sẽ không từ chối”.
Chương 1012: Có phục không?

Ngô Bình cười nói: “Ban nãy, chú hai cháu cũng nói rồi, ông cháu là thương nhân hàng đầu ở Vân Đông, còn là hội trưởng của tổng thương hội Nam Dương. So về tài sản và địa vị thì trưởng tộc khéo còn thua. Ông cháu không làm trưởng tộc thì thôi, nhưng đến hàng ghế đầu mà chi nhà cháu cũng không được ngồi thì đúng là ức hiếp người quá đáng phải không chú tư?”

Lý Tú Thành nghe xong thì trầm mặc một lát mới nói: “Thật ra chúng ta đều thầm hiểu hết rồi mà, là trưởng tộc cố ý chèn ép nhà cháu. Trưởng tộc ngồi được vào vị trí này cũng có lý do, không rõ cháu có biết trưởng tộc có một người con trai rất tài giỏi không?”

Ngô Bình: “Ồ, không biết người này tài giỏi thế nào? Chú kể cho cháu nghe được không?”

Lý Tú Thành nhỏ giọng nói: “Trưởng tộc Lý Vân hạn có ba người con trai, trong đó người con út 40 tuổi. Chú nghe nói, người này đã gia nhập một thế lực lớn ở Địa Tiên Giới và tu thành thần tiên rồi”.

Ngô Bình: “Chú có biết là thế lực nào không?”

Lý Tú Thành: “Cái gì mà Bạch Cốt Môn ấy”.

Ngô Bình có biết Bạch Cốt Môn, ngoài ba thế lực lớn của Địa Tiên Giới ra thì đây là một giáo phái tà môn khá mạnh. Nhưng so với kiếm phái Thục Sơn thì không là gì cả.

Bọn họ đang trò chuyện thì bỗng Lý Tú Thành im bặt, Ngô Bình liếc nhìn thì có một nhóm người đi vào. Trong số đó có một người đàn ông cao tuổi ngoài 70, đó chính là trưởng tộc Lý Vân Hạn. Theo sau Lý Vân Hạn là ba người con trai của ông ta. Một trong số ba người con trai của ông ta trông rất trẻ, như mới ngoài 20 tuổi, quanh người có khí chết tà môn, chắc chắn đây là con trai út của Lý Vân Hạn, đệ tử của Bạch Cốt Môn.

Lý Vân Hạn liếc thấy nhóm Lý Đông Hưng đang ngồi ở hàng ghế đầu thì vẫn bình thản như không, sau đó cười nói với Lý Tú Thành: “Tú Thành đến rồi à?”

Lý Tú Thành: “Chào trưởng tộc ạ”.

Sau đó, ông ấy gật đầu với ba người con trai của Lý Vân Hạn. Con trai út của lão ta nhíu mày, sau đó lườm Lý Đông Hưng: “Ai cho các người ngồi đây, biến ra sau ngay!”

Ông ta vừa lên tiếng, mọi người ở phía sau đã nhao lên xem.

“Chậc chậc, có kịch hay xem rồi. Chi của trưởng tộc và chi của Lý Vân Đẩu cãi nhau rồi kìa”, có người nhỏ giọng nói.

“Long tranh hổ đấu, thế lực của Lý Vân Đẩu mạnh hơn Lý Vân Hạn đấy”.

“Chưa biết thế nào, con trai út của trưởng tộc thần bí lắm”.

“Kỳ lạ! Lý Vân Đẩu luôn rất khiêm nhường, không muốn so đo với Lý Vân Hạn, sao hôm nay tự nhiên lại ngông nghênh ngồi hàng ghế đầu nhỉ?”

“Cách đây không lâu, Lý Vân Đẩu đã khiến một nửa giới nhà giàu ở Vân Đông phải khuất phục. Tôi nghe nói mộ tổ của các thế lực ấy bị đào hết lên, khiếp lắm!”

“Thế là, Lý Vân Đẩu có vương bài trong tay à?”

“Nghe nói có một cao thủ cấp Tiên Quân giúp sức cho Lý Vân Đẩu, không ít người nói thế nên tôi nghĩ là thật đấy”.

“Cái gì? Cao thủ Tiên Quân ư?”, mọi người đều chấn động.

Con trai út của Lý Vân Hạn lớn tiếng quát nạt, điều này khiến Lý Đông Hưng nhăn mặt rồi nói: “Lý Lan, ăn nói cho cẩn thận!”

Người này tên là Lý Lan, thấy Lý Đông Hưng có vẻ không sợ mình, ông ta cười lạnh một tiếng rồi vung tay lên, một cơ gió lạnh lia về phía Lý Đông Hưng.

Đúng lúc này, Ngô Bình lách người đến trước mặt Lý Đông Hưng để hứng cơn gió ấy.

Lý Lan cau mày, sau đó quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu ở đâu ra thế?”

Ngô Bình: “Ông ra tay trước mà”.

Lý Lan hừ nói: “Thế thì sao?”

Uỳnh!

Ngô Bình tiến lên bóp cổ Lý Lan, sau đó có gió lớn nổi lên, mọi người đều không mở mắt ra được.

Sau đó, mọi người không thấy Ngô Bình và Lý Lan đâu nữa.

Lý Vân Hạn ngạc nhiên nói: “Người đâu rồi?”

Lý Niệm Tổ vẫn nhìn rõ nên nói: “Con trai tôi ra ngoài dạy dỗ con trai ông rồi”.

Lý Vân Hạn sầm mặc nói: “Dạy dỗ con trai tôi? Hừ! Nó là đệ tử chân truyền của Bạch Cốt Môn, ai dạy dỗ được nó chứ?”

Lý Niệm Tổ: “Thế à? Con trai tôi là đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn, mạnh hơn con trai ông đấy”.

Nghe thấy thế, Lý Vân Hạn chấn động nói: “Sao? Con trai cậu là đệ tử kiếm phái Thục Sơn ư?”

Vì con trai út là đệ tử Bạch Cốt Môn nên Lý Vân Hạn khá hiểu về Địa Tiên Giới, vì thế ông ta biết kiếm phái Thục Sơn là một thế lực lớn hơn hẳn Bạch Cốt Môn.

Ông ta nhìn Lý Niệm Tổ rồi nói: “Cậu là ai?”

Lý Đông Hưng: “Đây là anh cả của tôi, Lý Niệm Tổ”.

Lý Vân Hạn hừ nói: “Con trai tôi ở cảnh giới Địa Tiên rồi, không ai đánh bại nó được đâu”.

Lý Niệm Tổ: “Tôi cũng ở cảnh giới Địa Tiên đây, nhưng con trai tôi có thể chấp mười người như tôi”.

Lý Vân Hạn nghẹn họng, không nói gì nữa.

Còn lúc này, Ngô Bình đang tóm cổ Lý Lan rồi xông ra ngoài.

Lý Lan bị bóp cổ nên không thi triển tài năng được, ông ta hét lên: “Cậu dám ra tay với tôi à!”

Chát!

Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Làm sao? Ông có phục không?”

Miệng Lý Lan nhỏ máu, ông ta gào lên, Bạch Cốt Tà Lực bùng nổ để thoát khỏi trói buộc của Ngô Bình, song không có tác dụng. Ngô Bình lại tát cho ông ta thêm phát nữa.

Ngay sau đó, anh đã truyền pháp lực vào người Lý Lan, làm toàn thân ông ta cứng đờ, kinh lạc đau đớn. Ông ta hét lên rồi xin tha: “Xin tha cho tôi!”

Ngô Bình ném ông ta xuống, Lý Lan rơi mạnh xuống đất, toàn thân nhuốm máu.

Ngô Bình đáp xuống rồi đạp mạnh vào vết thương của ông tam Lý Lan hét lên đau đớn.

Nhưng ông ta đã ở cảnh giới Địa Tiên nên lực sinh mệnh rất mạnh, vết thương này không thể lấy mạng ông ta được.

Ngô Bình phủi tay rồi nói: “Tôi cứ tưởng con trai Lý Vân Hạn giỏi thế nào nên ông ta mới vênh váo thế, ra cũng chỉ thế này thôi”.

Lý Lan không dám cứng miệng nữa, ông ta hộc máu rồi hỏi: “Thực lực của cậu mạnh quá, rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình - đệ tử Thục Sơn”.

“Cái gì? Đệ tử Thục Sơn ư?”, Lý Lan ngạc nhiên.

Ngô Bình: “Dù hôm nay tôi có đánh chết ông thì Bạch Cốt Môn cũng không dám làm gì tôi đâu, ông muốn chết không?”

Lý Lan cười trừ: “Tôi xin lỗi về những lời nói trước đó”.

Ngô Bình: “Về bảo bố ông chủ động nhường chức, sau đó để ông nội tôi làm trưởng tộc”.

Lý Lan: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời”.

“Tốt”, Ngô Bình nói: “Nhớ là tôi tha cho ông không phải vì không dám giết ông, mà vì chúng ta cùng mang họ Lý. Nếu ông còn dám lặp lại các hành động vô lễ vừa rồi thì có trốn đến Bạch Cốt Môn thì tôi cũng lôi ra rồi đánh chết”.

Đây là phong cách làm việc của người tu hành, nhanh và trực tiếp, không lòng vòng.

Lý Lan không còn dám phách lối nữa: “Vâng, tôi không dám nữa”.
Chương 1013: Bầu cử trưởng tộc mới

Mọi người chờ một lúc sau thì lại hoa mắt lên, ngay sau đó Ngô Bình và Lý Lan đã quay lại. Nhưng ngực Lý Lan bị lún xuống, mặt thì sưng phù, trông như vừa bị ăn đòn.

Lý Lan tím mặt kéo bố mình là Lý Vân Hạn ra một chỗ, sau đó thì thầm gì đó. Lý Vân Hạn tỏ ra vô cùng sững sờ, thi thoảng lại liếc nhìn Ngô Bình.

Năm phút sau, Lý Vân Hạn méo mặt đi tới rồi khom người chào Lý Niệm Tổ: “Cậu Lý, ban nãy hai bố con tôi đã thất lễ, mong cậu bỏ qua cho”.

Lý Niệm Tổ nói: “Tôi bỏ qua cho đấy”.

Những người khác thấy thế thì ngẩn ra, Lý Vân Hạn chịu cúi đầu trước chi của Lý Vân Đẩu rồi ư?

Ngô Bình mỉm cười ngồi yên tại chỗ, sau đó nói với Lý Tú Thành đang ngây ngẩn: “Chú tư, lát nữa phiền chú lên tiếng bầu cử cho ông nội cháu làm trưởng tộc mới nhé ạ”.

Lý Tú Thành vẫn còn đang đần người, nhưng vốn là người thông minh nên nhanh chóng phản ứng lại ngay: “Ừ”.

Buổi họp dòng tộc bắt đầu được một lúc thì Lý Vân Hạn bước lên sân khấu nói: “Thưa các vị, sức khoẻ của tôi không được tốt nên hôm nay tôi muốn tuyên bố từ bỏ vị trí trưởng tộc, hi vọng chúng ta sẽ tìm được người giỏi hơn kế nhiệm”.

Lão ta nói xong thì đi xuống dưới luôn, sau đó thì hậm hực bỏ về. Ngay sau đó, mấy người con trai của lão ta cũng bỏ về theo.

“Hả? Lý Vân Hạn không làm trưởng tộc nữa ư? Tại sao?”

“Còn sao nữa? Ban nãy, Lý Huyền Bình đột nhiên biến mất, chắc chắn là đi đánh nhau với Lý Lan. Tôi nghe nói người tu hành không coi trọng lý lẽ, chỉ đọ xem nắm đấm của ai mạnh hơn, chắc Lý Huyền Bình mạnh hơn rồi”.

“Nói vậy mà trưởng tộc tiếp theo sẽ là Lý Vân Đẩu à?”

“Không thì ai? Ngoài Lý Vân Đẩu ra, còn ai xứng đáng với vị trí ấy hơn nào?”, mọi người đều gật gù.

“Lý Vân Hạn đã làm trưởng tộc nhiều năm nên rút lui là đúng rồi. Giờ Lý Vân Đẩu mạnh lắm, để ông ấy dẫn dắt Lý Thị, chắn chắn chúng ta sẽ làm nên chuyện”.

Ngay sau đó, Lý Tú Thành đã đi lên sân khấu rồi cười nói: “Thưa các vị, trưởng tộc đã xin nghỉ nên tôi đề cử Lý Vân Đẩu lêm làm trưởng tộc mới. Nếu mọi người đồng ý thì xin giơ tay”.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều giơ hết tay lên, đồng lòng nhất trí chọn Lý Vân Đẩu làm trưởng tộc mới.

Lý Tú Thành cười nói: “Tốt, vậy tôi xin mời trưởng nam của trưởng tộc mới là ông Lý Niệm Tổ lên phát biểu đôi lời”.

Lý Niệm Tổ đi lên sân khấu, sau khi tiến vào cảnh giới Địa Tiên, tính cách của ông ấy cũng hơi thay đổi, vì thế ông ấy không còn thấy sợ những nơi như thế này nữa. Ông ấy vô cùng điềm tĩnh nói: “Cảm ơn sự tin tưởng cuat các vị, hiện bố tôi không có ở đây, tôi xin thay mặt cho gia đình nói đôi lời”.

Bài phát biểu của Lý Niệm Tổ rất ngắn, sau khi ông ấy nói xong, phía dưới vang lên tràng pháo tay.

Sự việc tiếp theo rất đơn giản, hai vị trí tham gia đại hội của dòng tộc thuộc về Lý Niệm Tổ và Ngô Bình.

Sau đó, buổi họp diễn ra rất đơn điệu, Ngô Bình để Lý Niệm Tổ và Lý Đông Hưng ở lại dự tiệc, còn mình thì lẻn đi.

Anh đi tới mộ tổ, hay chính thế Vạn Long Trào Thánh.

Lý Vân Đẩu đã bao hết khu rừng này trong một trăm năm. Vì thế, nhà họ Lý đã tốn gần 300 tỷ.

Nhưng đây mới chỉ là tiền thuê, sau đó còn phải xây dựng và hoàn thiện công trình nữa.

Ngô Bình bay lên cao thì nhìn thấy có rất nhiều máy móc đang làm việc, nhưng tốc độ tiến trình hơi chậm.

Nhưng lần này, anh không gọi Lý Dư và Viêm Dương tới giúp nữa, vì cũng không vội.

Về Nam Đô thì đương nhiên anh sẽ đi tìm Trần Hiểu Đồng. Cô ấy đã xây một khu vui chơi cho trẻ nhỏ, ở đó thu nhận rất nhiều trẻ bị bỏ rơi.

Khi anh xuất hiện ở gần đó thì nhìn thấy có mấy cái cần cầu đang đỗ ngang cổng, ngoài ra còn một tốp người mặc đồ công nhân đang đứng chửi bới bên ngoài.

Trần Hiểu Đồng bê ghế ra ngồi sát cổng, khí thế của cô ấy khiến những người ở bên ngoài không dám tiến vào, mà chỉ chửi bới bên ngoài.

Ngô Bình bước tới rồi liếc đám người đó, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Một người khoảng 30 tuổi đáp: “Cậu là ai? Liên quan gì đến cậu hả?”

Ngô Bình nhìn người đó khiến hắn lạnh sống lưng, sau đó quỳ xuống đất.

Những người khác sợ hãi, vì không biết có chuyện gì xảy ra.

Trần Hiểu Đồng mừng rỡ khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy chạy ra cổng rồi gọi: “Anh Ngô!”

Ngô Bình: “Hiểu Đồng, họ đang làm gì thế?”

Nghe thấy vậy, Trần Hiểu Đồng nổi giận nói: “Anh Ngô, họ là người của công ty Bảo Kỳ. Họ thấy đất ở đây đẹp nên muốn mua lại để xây sân chơi, nhưng đương nhiên em không đồng ý”.

Ngô Bình: “Khu vui chơi đứng tên mảnh đất này rồi mà? Họ làm gì được chứ?”

Trần Hiểu Đồng thở dài: “Thế nên ngày nào họ cũng đến làm loạn, không ném pháo thì lại cho người đến đẩy cổng. Em báo cảnh sát cũng không ăn thua, gần như không có ai dám dây vào”.

Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy có mấy đống phân người, anh nhăn mặt nói: “Sao lại vô lý thế chứ!”

Anh đi về phía người đang quỳ rồi nói: “Gọi điện cho sếp của các người ngay, bảo là khu vui chơi đồng ý rời đi, nhưng ông ta phải đích thân đến bàn bạc”.

Người đó nói: “Vâng, để tôi gọi ngay”.

Dứt lời, Ngô Bình mặc kệ họ rồi đi vào trong với Trần Hiểu Đồng. Mục đích anh đến đây là để chữa bệnh cho các bạn nhỏ, vì thế không muốn phí thời gian.

Anh vừa chữa cho bảy trẻ xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Sếp chúng tôi đến rồi”.

Ngô Bình giao đứa bé cho Trần Hiểu Đồng rồi đi ra ngoài. Sau đó, anh nhìn thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang đứng ngoài sân, ông ta mặc bộ vest màu lam, đầu tóc bóng mượt, mặt nỏ nụ cười giả tạo.

Ông ta nói với anh: “Cậu là chủ ở đây à? Tôi nhớ hình như là cô Trần cơ mà?”

Ngô Bình: “Tôi là chủ nơi này”.

Người đàn ông cười nói: “Thế thì tốt, nghe nói cậu đồng ý chuyển khu vui chơi đi rồi hả?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, nhưng bên ông định bồi thường thế nào?”

Người đàn ông: “Chỉ cần cậu chịu chuyển đi thì tiền nong không thành vấn đề. Chúng tôi trả 10 triệu, số tiền này đủ xây hai khu vui chơi cỡ này rồi đấy”.

Ngô Bình: “Mười triệu? Ông đuổi ăn xin đi đấy à? Năm tỷ, không bớt một xu”.

Người đàn ông ngẩn ra rồi bật cười nói: “Năm tỷ? Cậu điên à?”

Ngô Bình: “Không có năm tỷ thì biến”.

Người đàn ông cười lạnh: “Để tôi xem các người cầm cự được đến bao giờ”, nói xong, ông ta quay người định bỏ đi.

Ngô Bình tung một chưởng ra, người đàn ông thấy người mình lạnh toát.

Anh nói: “Một tiếng nữa, ông sẽ thấy toàn thân khó chịu, sau ba tiếng thì tất cả các lỗ trên người sẽ chảy máu. Trước khi trời tối, cơ của ông sẽ co lại, sống không bằng chết. Nếu ông không chịu được thì cứ đến tìm tôi, nhưng nhớ mang theo năm tỷ”.

Người đàn ông hừ một tiếng, rõ ràng không tin lời Ngô Bình mà bỏ đi luôn.

Ngô Bình mặc kệ, sau đó quay vào trong tiếp tục chữa bệnh cho các bạn nhỏ. Bây giờ, tu vi của anh đã rất cao nên việc chữa trị cũng nhanh hơn.

Chưa tới ba tiếng, anh đã chữa xong cho tất cả các trẻ ở đây. Đương nhiên có nhiều bé bị bệnh nặng thì cần thêm vài lần chữa trị nữa.

Trần Hiểu Đồng vẫn đứng bên cạnh nhìn các bé bình thường trở lại, cô ấy vừa vui vừa cảm kích nói: “Y thuật của anh giỏi hơn lúc trước rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, tu vi của anh tăng lên rồi mà”.

Anh nói tiếp: “Hiểu Đồng, lát anh sẽ dạy em luyện thần”.

Trần Hiểu Đồng gật đầu: “Vâng”.
Chương 1014: Công đức nhân gian

Trước khi trời tối, Ngô Bình đã truyền cho Trần Hiểu Đồng công pháp luyện thần. Khi trời vừa tối, người đàn ông kia đã xuất hiện, lần này ông ta phải nhờ người khiêng tới. Vừa đến cổng, ông ta đã quỳ xuống nói: “Cao nhân, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi, hu hu, tôi đau quá…”

Thì ra, sau khi về nhà, người đàn ông đã gặp tình trạng hệt như Ngô Bình nói. Ông khó chịu tới mức chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Ngô Bình: “Tôi còn tưởng ông chịu được lâu hơn, xem ra khả năng chịu đau của ông cũng không tốt”.

Người đàn ông bật khóc: “Cao nhân, tôi sau rồi, tôi đáng chết, tôi không dám động đến khu vui chơi nữa”.

Ngô Bình: “Đây là nơi cưu mang những trẻ em cơ nhỡ, đến một nơi như thế này mà ông cũng không bỏ qua, ông còn là người nữa không?”

Người đàn ông tự vả vào mặt rồi nói: “Tôi sai rồi, tôi không phải người, xin cao nhân tha cho tôi”.

Ngô Bình: “Khu vui chơi đang cần tiền, ông hãy khuyên góp năm tỷ”.

Người đàn ông méo mặt nói: “Tôi không có nhiều tiền như thế, cả nhà cả cửa chỉ có ba tỷ thôi”.

Ngô Bình: “Không có thì đi vay, nhưng phải nhanh lên, ông chỉ còn hai mươi tiếng để gom tiền thôi. Nếu không có tiền thì ông sẽ chết rất thảm đấy”.

“Cậu bạn, tha được cho ai thì nên tha, cậu làm vậy là quá đáng đấy”.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau người đàn ông.

Ngô Bình nhìn thì thấy có một người đàn ông trung niên mặc áo bào đi xuyên qua đám người. Ông ta có tu vi khá cao, chắc là đạo sĩ Luyện Thần hậu kỳ.

Anh không nói gì mà toả khí tức ra, khí tức của Thần Quân rất đáng sợ, đạo sĩ im bặt rồi quỳ ngay xuống rồi run giọng nói: “Tiểu đạo tham kiến Chân Quân”.

Cảnh giới của ông ta mới chỉ biết đến Chân Quân thôi.

Ngô Bình không giải thích mà nói: “Ông ở núi nào?”

Đạo sĩ đáp: “Tôi đang tu luyện ở Võ Đang”.

“Ông là đệ tử Võ Đang ư?”

“Không, tôi chỉ tu luyện ở đó thôi”, ông ta vội giải thích.

Ngô Bình gật đầu: “Đi đi”.

Đạo sĩ quay đầu đi thẳng.

Người đàn ông quỳ dưới đất nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ông ta đã nhờ người mời cao nhân này đến giúp, nhưng sao xui thế, cao nhân kia chưa làm gì Ngô Bình đã chạy mất rồi.

Ngô Bình: “Có cần tôi cho ông thêm thời gian để tìm người tới giúp không?”

Người đàn ông xua tay nói: “Không, tôi sẽ đi chuẩn bị tiền ngay”.

Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Trước khi trời sáng, tốt nhất ông hãy gom đủ tiền, không thì tôi cũng không cứu được ông đâu”.

Người đàn ông: “Vâng, tôi đi ngay ạ”.

Lần này, ông ta đã biết sự lợi hại của Ngô Bình nên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Ông ta chạy về bán hết tài sản, cầm cố cổ phần rồi mượn tiền bạn bè.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, anh ở lại khu vui chơi một đêm để tiếp tục thăm khám cho các bé.

Hơn ba giờ sáng, anh bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Lúc tu luyện, anh cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang tập trung quanh đây, sau đó bị võ hồn của anh hấp thu hết.

Đó là sức mạnh gì? Ngô Bình lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sức mạnh đó đang tập trung ở phía xa.

Có nghĩa là nguồng năng lượng này toả ra từ khu vui chơi, cụ thể hơn là từ người của những em bé được anh điều trị.

“Đây là… công đức ư?”, anh chợt nghĩ tới một điều.

Công đức là phần thưởng của ông trời dành cho các tu sĩ có công lao, tu vi càng cao thì càng nhạy cảm với công đức. Thường thì chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Đoạt Thiên hay Thiên Tiên mới cảm nhận được thôi.

Chính vì thế nên tu sĩ dưới cảnh giới Tiên Quân không hề nghĩ tới luật nhân quả để tích công đức. Chờ tu vi của họ cao hơn mới nghĩ tới thì đã muộn.

Ngô Bình đi quanh khu vui chơi một vòng rồi bay lên cao về hướng nguồn phát ra công đức. Anh phát hiện, các lực công đức này chủ yếu ở tỉnh K.

Anh bay ngay đến đó, sau đó dừng trên khoảng không của một hộ nông dân. Anh nhìn thì nhớ ra chủ gia đình này là bệnh nhân từng được anh chữa trị. Khi đó, ông ấy bị bệnh nặng, với điều kiện y học hiện nay thì không thể chữa được, chính Ngô Bình đã dùng tài y thuật phi phàm của mình để đưa ông ấy từ cửa môn quan trở về.

“Thì ra bệnh nhân từng được mình cứu vẫn luôn một lòng biết ơn mình”, anh vui vẻ đi tìm nguồn phát ra lực công đức khác.

Lần này, anh nhìn thấy một đứa bé hơn hai tuổi, còn có người nhà của em bé, bọn họ đều rất biết ơn anh.

Nhưng Ngô Bình không biết họ, tại sao nhỉ?

Anh nhìn kỹ thì phát hiện thính lực của đứa bé có vấn đề, chắc đang được điều trị, quan trọng là có tiến triển tốt.

Anh chợt nhớ ra mình từng bảo Chu Thanh Nghiên mở quỹ từ thiện, chuyên hỗ trợ các trẻ bị khiếm thính cả trong và ngoài nước.

Bấy giờ, Ngô Bình mới hiểu về nguồn của lực công đức, nếu không có khả năng nhìn xuyên thấu thì anh không thể phát hiện ra được.

Anh lẩm bẩm: “Mình là một bác sĩ, sau này nên dành nhiều người đi chữa bệnh cứu người hơn”.

Anh tiếp tục tìm các nguồn lực công đức khác thì phát hiện có một phần phát ra ở tận phía Tây, anh bay lên cao thì thấy nguồn ấy xuất phát từ nước Đông Tinh.

Sao người dân ở đó lại cảm kích anh nhỉ? Vì thế, anh gọi ngay cho Chu Thanh Nghiên để hỏi thăm tình hình bên đó.

Cô ấy đang ngủ, nhận được điện của Ngô Bình thì nói: “Bọn em đã thuê rất nhiều lao động ở đây, lương của họ cao hơn trước kia nhiều, giờ họ có thể mua xe, xây nhà mới và mua quần áo mới, ai bị ốm cũng được đưa đến viện chữa trị. Em nghĩ đó là lý do mà người dân ở đây biết ơn anh”.

Ngô Bình: “Thanh Nghiên, em hãy nghĩ cách giúp bên đó có nhiều cơ hội khởi nghiệp hơn. À, anh sẽ khuyên góp thêm 100 tỷ đô vào quỹ từ thiện mà em xây dựng giúp anh. Em hãy tiêu hết trong một năm cho anh, để giúp đỡ mọi người ở trong nước và nước Đông Tinh nữa”.

Chu Thanh Nghiên giật mình nói: “Nhiều thế ạ? Anh không đùa chứ?”

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Anh không đùa đâu, Thanh Nghiên, số tiền ấy với anh không là gì. Nhưng lại rất quan trọng với người cần nó”.

Chu Thanh Nghiên trầm mặc rồi nói: “Được, chờ em xử lý xong việc ở đây rồi về bàn thêm với anh sau”.

Ngô Bình ngắt máy rồi bay về Vân Đông. Anh quyết định sau khi trời sáng, sẽ đến bệnh viện khám bệnh. Nhà họ Lý mở khá nhiều bệnh viện, nhưng bệnh viện tư nhân thường có chi phí khám chữa cao hơn viện công.
Chương 1015: Bệnh viện Chúng An

Trời chưa sáng, người đàn ông kia đã đến, ông ta cầm theo một tấm chi phiếu rồi đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là năm tỷ ạ”.

Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu rồi đưa cho người mang ra ngân hàng kiểm tra, sau đó gật đầu nói: “Ông đi đi”, nói rồi, anh vung tay lên, người đàn ông thấy người mình cứng đờ, cảm giác đau nhức đã biến mất.

Ông ta vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, sau đó chắp tay rồi quay người rười đi. Giờ ông ta đang cõng trên lưng cả đống nợ, phải về cầy tiền trả nợ thôi.

Ngô Bình đưa năm tỷ cho Trần Hiểu Đồng rồi nói: “Hiểu Đồng, anh hi vọng em sẽ mở rộng khu vui chơi hơn. Nếu cần tiền cứ bảo anh, anh sẽ hỗ trợ hết sức. Vân Đông có hơn 100 triệu dân, chắc chắn sẽ có nhiều trẻ cơ nhỡ, hoặc sinh ra đã bị bệnh mà không có tiền chữa, hoặc nhà nghèo quá nên điều kiện sống kham khổ, đó sẽ là các mục tiêu mà chúng ta giúp đỡ”.

Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Anh nói thật ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Thật chứ, chờ em có kinh nghiệm rồi, chúng ta sẽ mở rộng quy mô ra cả nước”.

Trần Hiểu Đồng mừng rỡ nói: “Vâng ạ”.

Sau đó, Ngô Bình gọi cho Lý Mai, bảo cô ấy sắp xếp với bệnh viện, hôm nay anh sẽ đến khám.

Nhà họ Lý không có nhiều bệnh viện lắm, một trong số các viện khá có tiếng là bệnh viện Chúng An.

Bệnh viện này có hơn hai nghìn giường bệnh, hơn ba mươi giáo sư, bác sĩ và hơn 400 bác sĩ đang học lên, đây cũng là một bệnh viện khá có tiếng ở Nam Đô.

Nhưng so với các viện công lập thì bệnh viện Chúng An còn kém hơn nhiều, thậm chí còn không lọt tốp mười. Bệnh nhận đến đây chỉ là những người ở vùng lân cận.

Trang thiết bị y tế kém hơn các viện khác nên Chúng An đầu tư vào dịch vụ, so với thái độc phục vụ lạnh lùng của viện công thì nhân viên y tế ở đây thân thiện hơn hẳn, thêm kỹ thuật cũng khá nên cũng được đánh giá khá tốt.

Viện trưởng của bệnh viện Chúng An tên là Trương Sĩ Vĩ, trước từng là viện phó của một viện công. Vì trình độ tốt cùng năng lực quản lý vững nên đã được Lý Vân Đẩu mời sang làm viện trưởng ở đây.

Trương Sĩ Vĩ đã làm việc ở Chúng An được 30 năm. Ban đầu, viện chỉ có 100 giường bệnh, mười bác sĩ làm việc trong một ngôi nhà năm tầng. Sau ba mươi năm, bệnh viện đã chiếm diện tích một nghìn mẫu, hơn nghìn giường bệnh, rất nhiều bác sĩ và điều dưỡng cùng trang thiết bị y tế hiện đại.

Khi Trương Sĩ Vĩ nhận được điên thoại của ban giám đốc thì thấy rất lạ, không biết ai mà chỉ đến viện làm việc thôi cũng phải nhờ ban giám đốc lên tiếng?

Ngô Bình đến viện từ sớm, say đó gõ cửa phòng làm viện của viện trưởng.

Trương Sĩ Vĩ không biết thân phận của Ngô Bình, nhưng anh là người được ban giám đốc gửi gắm nên ông ấy không dám sơ suất: “Chào cậu, mời ngồi”.

Ngô Bình không ngồi mà nói: “Chào ông, tôi là Ngô Bình, tiến sĩ y khoa và dược của đại học Hoa Thanh, tôi muốn làm việc ở viện ta một thời gian”.

Trương Sĩ Vĩ cười nói: “Được thôi”.

Ông ấy bảo thư ky rót nước cho Ngô Bình rồi hỏi: “Bác sĩ Ngô, trước kia cậu công tác ở đâu?”

Ngô Bình: “Tôi làm việc ở Vân Đại một thời gian”.

Trương Sĩ Vĩ có vẻ ngạc nhiên, Vân Đại có thực lực rất mạnh, ít cũng hơn Chúng An: “Tại sao cậu lại muốn chuyển công tác đến đây?”

Ngô Bình: “Vì dạo này tôi đang công tác ở Vân Đông và gần viện ta nhất”.

Trương Sĩ Vĩ gật gù: “Thế cậu muốn làm ở khoa nào?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoa nội đi”.

Trương Sĩ Vĩ: “Được, tôi sẽ sắp xếp ngay. Bác sĩ Ngô, phiền cậu đi làm thủ tục với Tiểu Lưu nhé”.

Ngô Bình mất hơn một tiếng để hoàn thành thủ tục, sau đó anh thay đồ rồi đến khoa nội.

Cách chia khoa ở đây khá đơn giản, dưới khoa nội là khoa hô hấp, khoa huyết, huyết quản, khoa nhi…

Bác sĩ làm việc tại đây đã đến rồi, nhưng đột nhiên nhận được thông báo được nghỉ phép một tuần nên lập tức vui vẻ đồng ý ngay.

Bác sĩ là một nghề khá vất vả, chưa kể thời gian giao ban trực đêm, dù nhà có việc gấp vấn phải ưu tiên việc ở viện trước, mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày. Giờ bỗng dưng được nghỉ một tuần, bác sĩ kia lập tức cho cả nhà đi du lịch luôn.

Ngô Bình đến phòng khám thì mới bảy giờ, nhưng ngoài hành lang đã có người xếp hàng rồi. Tài nguyên khám chữa bệnh có hạn nên các bệnh nhân thường đến sớm để sếp số.

Ngô Bình mở máy tính lên để làm quen với tình hình ở đây. Bảy giờ mười phút, trợ lý của anh đến, đó là Lỗ Diễm - một cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học, khoảng hơn 20 tuổi có ít tàn nhang trên mặt.

Lỗ Diễm thấy Ngô Bình lạ mặt nên hỏi: “Chào bác sĩ, hôm nay anh khám ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Ừm, chào cô, tôi là Ngô Bình”.

Lỗ Diễm giơ tay nói: “Chào bác sĩ Ngô, em là Lỗ Diễm - trợ lý của anh ạ”.

Ngô Bình: “Ừ, cho bệnh nhân vào đi”.

Lỗ Diễm ngẩn ra thì thấy mới hơn bảy giờ mà đã bắt đầu làm việc rồi ư? Thường thì các bác sĩ hay đến muộn hơn, bác sĩ Ngô này kính nghiệp quá.

Cô ấy gật đầu rồi ra gọi bệnh nhận, sau đó đã có một ông cụ đi vào, nói là bụng khó chịu, đau cả đêm.

Thường thì các bác sĩ sẽ hỏi rồi mới khám, sau đó xem có cần kiểm tra chuyên sâu không. Cứ thế, quy trình này khiến bệnh nhân phải ở viện cả ngày, thậm chí là vài ngày.

Nhưng Ngô Bình không phải bác sĩ bình thường, anh ấn vào bụng của ông cụ vài cái, sau đó bắt mạch rồi nói: “Ông ơi, ông chỉ bị lồng ruột thôi, cháu ấn mấy cái là đỡ ngay”.

Ông cụ hỏi: “Bác sĩ, không cần kiểm tra ạ?”

Ngô Bình: “Không, giờ ông nằm xuống đây”.

Ông cụ nằm xuống, Ngô Bình ấn vào bụng ông ấy mấy cái, tình trạng đau nhức giảm ngay, sau đó anh kê thuốc cho ông cụ.

Ông cụ thấy không còn đau nữa thì vừa nể phục vừa cảm kích Ngô Bình nên luôn miệng nói cảm ơn. Hoá đơn thuốc của ông ấy cũng chỉ hết 25 đồng.

Lỗ Diễm ngẩn ra, sau đó nói nhỏ với Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, anh siêu thế! Ấn có mấy cái mà bệnh nhân khỏi luôn rồi, anh dùng chiêu thức gì thế?”

Ngô Bình: “Bao giờ rảnh, tôi dạy cho”.

Lỗ Diễm mừng rỡ: “Cảm ơn bác sĩ”.

Bệnh nhân thứ hai là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, da dẻ vàng vọt, mắt buồn, nói là dạo này không thiết ăn uống, tâm trạng không tốt, thường hay nổi cáu.

Ngô Bình bắt mạch rồi quan sát lưỡi, nói: “Mật nóng, có phải dạo này cô hay gặp chuyện bực mình không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK