Nói đến đây, Trương Thiên Hoành đáp: "Xem ra sắp tới đây thiên hạ sẽ không được thái bình. Trong tay tôi không có đủ nhân lực, cho nên tôi mới muốn nói với cậu chuyện thứ hai".
Ngô Bình: "Xin thần tướng cứ nói".
Trương Thiên Hoành nhìn anh, hỏi: "Ngô Bình, cậu có thể gia nhập đội Bắc Đẩu Thần Vệ, kề vai sát cánh cùng tôi tiêu diệt lũ yêu ma đó, bảo vệ mọi người được không?"
Ngô Bình rất bất ngờ, anh không ngờ Trương Thiên Hoành lại mời mình gia nhập tổ chức này nên nhất thời do dự không biết quyết định thế nào.
Trương Thiên Hoành nói: "Thực ra Thiên Long hay Thần Võ Ti đều là các tổ chức dưới trướng Thần Vệ. Cậu làm việc cho Thiên Long hay làm việc cho Thần Vệ vốn không có gì khác nhau".
Ngô Bình đáp: "Việc này quá bất ngờ nên xin thần tướng cho tôi chút thời gian suy nghĩ".
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Được, tôi cho cậu ba ngày. Nếu cậu đồng ý gia nhập thì tôi sẽ giao lại doanh trại ở Giang Nam cho cậu".
Ngô Bình hỏi: "Doanh trại Giang Nam là chi nhánh nhỏ của tổ chức sao?"
Chu Đà cười đáp: "Cậu Ngô, doanh trại Giang Nam trấn giữ khu vực Giang Nam, Giang Tả, Hải Thành, tỉnh K,... Tất cả những nơi đó đều thuộc quyền quản lý của doanh trại Giang Nam. Một khi đám yêu ma xuất hiện ở những nơi này thì sẽ do doanh trại Giang Nam chịu trách nhiệm xử lý, đồng thời kịp thời thông báo với cấp trên".
Ngô Bình: "Doanh trại này có bao nhiêu người vậy?"
Chu Đà: "Cả thảy chừng hơn một nghìn người".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Nhiều như vậy sao?"
Chu Đà: "Không nhiều, cần phải có nhân viên thường trực ở các thành phố, xã, huyện, còn cả văn thư và hậu cần thì số đó mới tạm coi là đủ dùng".
Ngô Bình: "Vậy đám yêu ma có thường xuyên xuất hiện ở khu vực đó không?"
Chu Đà gật đầu: "Nếu là khu vực Giang Nam thì mỗi tháng khoảng mười mấy vụ. Chiến đấu với chúng là việc cực kỳ nguy hiểm, bình quân mỗi lần đụng độ, chúng tôi đều mất trên ba người".
Ngô Bình tâm trạng hơi trùng xuống: "Nghiêm trọng như vậy sao!"
Chu Đà: "Đúng vậy. Đương nhiên đãi ngộ của chúng tôi cũng rất cao. Các chiến sĩ tuyến đầu hàng năm nhận được khoảng năm mươi triệu tệ tiền lương. Hơn nữa, mỗi lần làm nhiệm vụ, sẽ căn cứ theo độ khó và độ nguy hiểm của nhiệm vụ để thưởng, phần thưởng có thể từ mười triệu tệ đến mấy trăm triệu tệ".
Ngô Bình hai mắt loé sáng: "Thưởng nhiều vậy sao?"
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Sau này cậu là người trấn thủ doanh trại Giang Nam, mỗi lần giết được một tà ma đều sẽ có thưởng".
Ngô Bình cười đáp: "Xem ra làm quan cũng có thể phát tài đây".
Trương Thiên Hoành đáp: "Thu nhập chỉ là một phần thôi, thành viên của Bắc Đẩu Thần Vệ còn có đặc quyền. Nếu cậu trấn giữ trại Giang Nam thì tất cả chủ tịch tỉnh, quan chức địa phương trong khu vực phải tuyệt đối nghe lệnh và phối hợp với cậu. Thậm chí, trong phạm vi mười nước, cậu có quyền định đoạt sống chết của kẻ khác, có thể tiền trảm hậu tấu".
Ngô Bình kinh ngạc: "Quyền lực lớn đến vậy sao?"
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Đương nhiên!"
Sau đó, ông ấy nói tiếp: "Chuyện của Đường Lâu, tôi đã biết. Chỉ là thân phận của tôi có chút đặc biệt, không tiện tham dự. Ngày mai, Lăng Thiên chiến thần sẽ đại diện tôi tới tham gia buổi lễ cắt băng khánh thành".
Ngô Bình: "Vô cùng cảm ơn thần tướng".
Lúc này, Chu Đà nói: "Thần tướng, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi".
Trương Thiên Hoành cười nói: "Ngô Bình, chúng ta cùng uống vài ly nhé?"
Ngô Bình vội vã đáp: "Tôi không dám làm phiền thần tướng nữa, hôm khác tôi lại tới".
Trương Thiên Hoành cũng không ép anh, đáp: "Được, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định đi nhé".
Sau khi từ biệt Trương Thiên Hoành, chiếc xe ban nãy đón Ngô Bình lại đưa anh về khách sạn Đường Hoàng.
Đường Băng Vân chưa đi nghỉ mà vẫn đợi anh về. Thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy vội hỏi: "Thế nào rồi, Trương thần tướng đã nói gì vậy?"
Ngô Bình cười đáp: "Ông ấy hy vọng tôi có thể tham gia Bắc Đẩu Thần Vệ, nhưng tôi chưa đồng ý".
Đường Băng Vân cau mày: "Giết tà ma là việc hết sức nguy hiểm, anh đừng nên đồng ý thì hơn".
Ngô Bình gật đầu: "Nhiều hiểm nguy nhưng đãi ngộ rất cao".
Nói rồi, đột nhiên anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân giật mình, ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: "Làm gì đấy?"
Ngô Bình khẽ mỉm cười, đáp: "Cô đẹp thật đấy, tôi chỉ muốn ngắm kỹ hơn một chút".
Vẻ mặt hung dữ ban nãy của Đường Băng Vân chuyển sang vẻ dịu dàng. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy.
Ngô Bình dịu dàng hỏi: "Băng Vân, cô có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"
Đường Băng Vân vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Tôi cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ. Không phải anh đang định tỏ tình với tôi đấy chứ?"
Ngô Bình cười hi hi đáp: "Nghĩ vậy cũng được, dù gì tôi cũng mê mệt cô rồi".
Đường Băng Vân hết chịu nổi nữa, rụt cổ lại đáp: "Nổi cả da gà!"
Ngô Bình kéo cô ra ban công tầng ba hóng gió. Ở đó trồng không ít cây và hoa thơm.
Giờ đã là cuối thu, bầu trời không mây, từ ban công nhìn ra xa có thể thấy cả bầu trời sao.
Một tay Ngô Bình ôm lấy Đường Băng Vân. Ban đầu cô còn phản kháng nhưng về sau cũng tựa đầu mình vào vai anh, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng.
"Hôm nay anh cứ như bị thần kinh vậy", cô nói.
Từ nhỏ đã quen súng ống gươm đao, đánh đánh giết giết, Đường Băng Vân đương nhiên không có năng khiếu nói những lời dịu dàng lãng mạn.
Ngô Bình cười đáp: "Ngồi gần một kẻ thần kinh như vậy thì xem ra bệnh của em cũng không nhẹ đâu".
Đường Băng Vân lườm anh: "Anh mới là đồ thần kinh đấy!"
"Băng Vân, làm bạn gái anh nhé", Ngô Bình nói tiếp: "Như vậy anh sẽ không phải đóng giả làm chồng sắp cưới của em nữa, chúng ta sẽ làm thật luôn".
Đường Băng Vân thoáng mỉm cười, nhưng sau đó nói bằng giọng trêu chọc: "Anh cứ mơ đi!"
Ngô Bình ngửi mùi thơm trên tóc cô, khẽ hỏi: "Băng Vân, em còn chưa nói cho anh biết ước nguyện của em là gì".
Đường Băng Vân im lặng một lát rồi đáp: "Đó là bố mẹ em có thể đoàn tụ, mẹ cũng không còn ghét em nữa".
Ngô Bình sững lại: "Mẹ em ghét em á?"
Đường Băng Vân cúi đầu đáp: "Đúng vậy, từ lúc em bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì ánh mắt bà ấy nhìn em lúc nào cũng ghét bỏ và xa cách. Cả năm trời cũng không về gặp em lần nào".
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ. Lý do gì khiến một người mẹ có thể đối xử với đứa con ruột thịt của mình như vậy?
"Còn bố em thì sao? Ông ấy đã mất tích như thế nào?"
"Năm đó có một người bạn đến tìm bố em. Hai người họ rời đi cùng nhau, sau này không quay về nữa", Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình an ủi cô: "Có thể chú ấy vẫn còn sống, anh sẽ giúp em nghĩ cách tìm chú ấy".
Đường Băng Vân biết việc tìm bố chẳng khác nào mò kim đáy bể nên khẽ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, em sớm đã quen với việc một mình rồi".
Ngô Bình không khỏi cảm thấy thương xót cô gái này. Đường Băng Vân từ nhỏ đã không có tình yêu của bố mẹ, ngày nào cũng phải tu luyện, tiếp nhận sự giáo dục hà khắc. Tuổi thơ của cô không hề có niềm vui, chẳng trách cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
Ngô Bình dịu dàng nói: "Từ giờ trở đi, anh chính là bạn trai của em. Em có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với anh".
Hai chữ bạn trai khiến Đường Băng Vân khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Ngô Bình ôm cô vào lòng, khẽ xoa lưng an ủi cô.
Đường Băng Vân ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên cơ thể anh, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh. Đột nhiên trong lòng cô trào dâng một cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng cảm nhận được. Mặc dù ông nội cũng yêu thương cô, nhưng đó là tình yêu mà trưởng bối dành cho con cháu mình, hoàn toàn không giống với cảm giác mà Ngô Bình cho cô.
Đường Băng Vân dụi đầu vào lòng anh, sau đó nở nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện rồi dần ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngô Bình cứ ôm cô như vậy ngồi tới khi trời sáng. Đường Băng Vân nằm trong lòng anh xinh đẹp tuyệt trần. Làn da cô mịn màng như tuyết, hàng lông mi dài, ngũ quan cân đối và tinh xảo đến mức hoàn mỹ. Cô nằm trong lòng anh, ngủ ngon như một đứa trẻ.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên gương mặt cô, hàng mi dài của cô khẽ động đậy, cô chớp chớp mắt rồi mới mở hẳn mắt ra. Đường Băng Vân nhìn Ngô Bình, bàn tay ngọc ngà đột nhiên ôm lấy cổ anh, lấy đà ngồi bật dậy.
"Sao em lại ngủ thiếp đi luôn được nhỉ?", cô hỏi với vẻ nghi hoặc.
Ngô Bình vẩy vẩy tay, than thở: "Băng Vân, lần sau em có thể lên giường ngủ không. Cánh tay anh tê cứng hết rồi này".
Đường Băng Vân lườm anh một cái nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, đáp: "Đáng đời, ai bảo anh ôm em làm gì!"
Chương 432: Đường Lâu
Ngô Bình thở dài trêu lại cô: "Đồ tồi!"
Đường Băng Vân đánh yêu anh một lát rồi nói: "Chuẩn bị một lát rồi tới Đường Lâu thôi".
Họ ăn qua loa vài món rồi sửa soạn để đi tới Đường Lâu.
Đường Lâu nằm ở trung tâm thương mại Thiên Kinh, là một toà cao ốc rất lớn, cao 380 mét. Trên mặt đất có tám mươi tám tầng, còn dưới đất có bảy tầng, diện tích mặt bằng xây dựng lên tới hơn bốn trăm nghìn mét vuông, có sức chưa tới hơn mười nghìn người.
Ngô Bình nhìn toà nhà cao chọc trời, hỏi: "Băng Vân, xây toà nhà này tốn rất nhiều tiền phải không?"
Đường Băng Vân gật đầu: "Khoảng hai chục tỷ".
"Toà nhà lớn thế này mà chỉ để mở nhà hàng thôi sao?"
Đường Băng Vân: "Đương nhiên là không phải, bên trong còn có câu lạc bộ, sòng bạc, khách sạn, tiệm cầm đồ, ngoài ra còn có thể cho thuê".
Ngô Bình: "Còn có cả sòng bạc sao?"
"Đúng vậy, đó là sòng bạc cao cấp chỉ phục vụ khách nước ngoài. Chủ yếu là khách Đông Doanh, bán đảo và La Sát".
"Sòng bạc chỉ là cơ sở kinh doanh nhỏ, cái chính là tiệm cầm đồ", cô nói tiếp: "Tiệm cầm đồ sẽ chuyên mua bán một số thứ vô cùng thú vị".
Ngô Bình rất tò mò về tiệm cầm đồ này. Hỏi ra mới biết, tiệm cầm đồ ở đây khác xa so với tiệm cầm đồ bình thường. Tiệm cầm đồ ở đây không chỉ có thể cầm cố vật thể, mà còn có thể cầm cố những thứ phi vật thể. Ví dụ một cao thủ giang hồ có thể đem cầm cố một lần ra tay. Một bác sĩ có thể cầm cố một lần chữa bệnh.
Hơn nữa, những thứ mà tiệm cầm đồ này thu nhận cũng là những vật phẩm hết sức đặc biệt. Ví dụ như các văn vật thời tiền sử, công pháp, các loại thảo dược. Những thứ này tiệm cầm đồ bình thường sẽ không nhận.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: "Xem ra chủ tiệm cầm đồ này phải hiểu biết nhiều lắm đây".
Đường Băng Vân gật đầu: "Đúng vậy, chủ tiệm cầm đồ phải có hiểu biết đa lĩnh vực, như vậy mới định giá được món đồ".
Ngô Bình: "Chắc tiệm cầm đồ của bọn em đã thu được không ít món đồ nhỉ?"
Đường Băng Vân: "Đương nhiên, có cơ hội em sẽ dẫn anh đi xem".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến sảnh lớn. Có một đám người đang làm việc vô cùng bận bịu. Ngô Bình liếc nhìn, nhận ra những người này đều có tu vi, có lẽ là cao thủ mà Đường Môn phái tới.
"Chủ tịch", nhìn thấy Đường Vân, những người kia thi nhau chào hỏi.
Ngô Bình cười hỏi: "Băng Vân, em là chủ tịch gì vậy?"
"Đương nhiên là chủ tịch của Đường Lâu rồi. Đường Lâu cũng phải kinh doanh, hơn nữa lời lãi phải tự chịu".
Nói rồi, Đường Băng Vân cười nói: "Đúng rồi, hôm qua em gọi điện cho ông nội. Ông nội nói anh có ba mươi phần trăm cổ phần ở đây".
Ngô Bình ngạc nhiên: "Ba mươi phần trăm cổ phần của anh sao?"
Đường Băng Vân nói: "Không sai, hơn nữa anh không cần góp đồng vốn nào cả. Nhưng ông nội có một yêu cầu, đó là anh phải đảm nhhận trọng trách bảo vệ cho Đường Lâu. Nếu nó gặp rắc rối, anh phải ra mặt giải quyết".
Ngô Bình lắc đầu cười khổ: "Đúng là không có bữa ăn nào là miễn phí", anh hiểu rõ rằng nếu nơi này gặp rắc rối, thì nó sẽ không phải rắc rối bình thường.
Đường Băng Vân: "Ba mươi phần trăm là nhiều lắm đó. Những khoản khác không nói, riêng lợi nhuận từ việc tổ chức đấu giá ở đây cũng đủ khiến anh kinh ngạc rồi".
Nói chuyện vài câu xong, Đường Băng Vân chỉ đạo mọi người làm công tác chuẩn bị cho buổi lễ khánh thành lúc chín giờ sáng.
Ngô Bình đi lại xung quanh xem có chỗ nào cần sửa lại không.
Buổi lễ khánh thành sẽ diễn ra ở sảnh lớn. Nơi này vô cùng rộng, trần cao tới hai mươi mét, trên trần còn treo một chiếc đèn trùm thuỷ tinh. Chiếc đèn này nặng tới mười tấn, phí đặt mua là gần ba mươi triệu tệ, hơn nữa ánh sáng toả ra từ nó vô cùng lung linh đẹp mắt.
Ngô Bình bị cái đèn đó thu hút, không khỏi ngẩng đầu lên ngắm.
Vừa nhìn kỹ chiếc đèn này, anh lập tức nheo mắt lại. Ngô Bình phát hiện ra trong mười bóng đèn chùm có rất nhiều loại bột gì đó. Những bóng đèn này được điều khiển bởi mười sợi dây mảnh, vô cùng tinh vi.
Một khi những sợi dây mảnh này được kích hoạt, bóng đèn sẽ vỡ ra, sau đó một lượng lớn bột thuốc sẽ rơi xuống.
Ngô Bình mặt không biến sắc, vẫy tay gọi một người tới, nói: "Tìm một cái thang cao ra đây, những bóng đèn này có vấn đề, để tôi sửa lại".
Rất nhanh sau đó, một chiếc thang đã được lắp ghép xong. Ngô Bình nhanh chóng leo lên, chỉ một thoáng là gỡ xong những bóng đèn kia xuống. Anh vừa gỡ bóng đèn vừa đưa mắt quan sát tình hình xung quanh.
Ở tầng hai có hai người đàn ông ăn mặc như phục vụ mặt biến sắc, nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình bỏ mấy chiếc bóng đèn vào túi rồi nhanh chóng leo xuống. Anh gọi Đường Băng Vân tới rồi nói nhỏ: "Băng Vân, đi theo anh".
Đường Băng Vân hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Có nội gián", anh đáp, sau đó hai người đi lên tầng hai.
Đường Băng Vân nghiêm mặt lại, hỏi: "Ai?"
"Tầng hai có hai kẻ, anh phải tóm chúng trước đã", nói rồi anh giao lại mấy ngọn đèn cho Đường Băng Vân, nói: "Trong ngọn đèn chùm có thuốc độc, nếu không phải anh quan sát xung quanh thì hậu quả quả thực là không thể tưởng tượng nổi".
Đường Băng Vân cũng vô cùng sợ hãi, cô lẩm bẩm: "Đường Lâu được xây dựng từ hơn một năm trước. Lẽ nào chúng đã chuẩn bị ra tay ngay từ lúc đó?"
Ngô Bình: "Rất có thể là như vậy".
Hai người họ đi dọc tầng hai, về phía hai gã phục vụ kia.
Thấy họ đi qua, hai gã phục vụ vội cúi đầu, cung kính nói: "Chào chủ tịch!"
Ngô Bình cười nói: "Vất vả rồi", sau đó anh búng tay một cái, mấy đạo Chỉ Phong đánh trúng hai kẻ đó, khiến chúng không thể cử động.
Anh thổi bột thôi miên vào mũi chúng, sau đó niệm một đoạn chú rồi hỏi: "Các người làm việc cho ai?"
Hai kẻ đó đôi mắt đờ đẫn, đồng thanh đáp: "Vu Vương".
Ngô Bình: "Ngoài các người ra, còn kẻ nào nữa không?"
"Có, hai người đó ở trong bếp", một kẻ đáp.
Đường Băng Vân nổi trận lôi đình, những người này là đệ tử của Đường Môn, vậy mà lại bị Vu Vương mua chuộc!
Cô hỏi: "Tại sao các người phản bội Đường Môn?"
Một kẻ đáp: "Vu Vương nói sau khi việc thành sẽ cho chúng tôi mỗi người một tỷ tệ".
Đường Băng Vân thở dài, cô gọi thuộc hạ tới, bảo họ đi bắt hai nội gián dưới nhà bếp rồi đưa đến một căn phòng. Đó là một phòng họp nhỏ, bốn kẻ kia quỳ trên mặt đất, đều đã bị Ngô Bình thôi miên.
Đường Băng Vân hỏi một vài câu thì biết được đám người này đều do Vu Vương phái tới. Bọn chúng đặt thuốc độc trong ngọn đèn chụp, đồng thời hạ độc vào thức ăn.
Sau khi hỏi xong, bốn kẻ đó bị đưa đi.
Đường Băng Vân nét mặt vô cùng khó coi, thở dài nói: "Nếu không có anh thì chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn được rồi".
Ngô Bình: "Trước mắt đừng nói những việc này, anh đi kiểm tra lần nữa".
Sau đó, Ngô Bình lại đi xung quanh kiểm tra nhưng không phát hiện thêm điều gì bất thường. Tám giờ đúng đã bắt đầu có khách tới, họ tặng rất nhiều lẵng hoa, muôn vàn loài hoa tranh nhau khoe sắc.
Người đầu tiên tới lại là Tiểu Vũ Hoàng của Thiên Kinh.
Danh tiếng của Tiểu Vũ Hoàng lẫy lừng, ông ta đích thân tới khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc.
Đường Băng Vân vội bước tới đón tiếp, cô cười nói: "Chú Trịnh, lâu lắm không gặp. Cảm ơn chú đã tới".
Tiểu Vũ Hoàng không còn trẻ, đã chừng năm mươi tuổi. Ông ta cắt đầu bằng, dáng hơi gầy, mặc bộ Đường phục màu đen tuyền.
Ông ta cười nói: "Băng Vân, không ngờ cháu đã lớn thế này rồi. Đúng là lớn lên khác hẳn, càng ngày càng xinh đẹp".
Đường Băng Vân giới thiệu Ngô Bình với ông ấy: "Chú Trịnh, đây là bạn trai cháu Ngô Bình".
Tiểu Vũ Hoàng nhướn mày: "Ngô đại tông sư, tôi nghe danh cậu từ lâu, hôm nay rất vui có cơ hội gặp mặt".
Ngô Bình vội đáp: "Tiền bối khách sáo rồi, cảm ơn đã tới".
Đường Băng Vân nói: "Ngô Bình, chú Trịnh là cao thủ hàng đầu của cảnh giới Nhân Tiên, cũng là anh em kết nghĩa với bố em".
Đúng lúc này, một ông cụ chừng bảy tám mươi tuổi trông như người nông thôn bước vào, đằng sau còn có vài người nữa.
Nhìn thấy ông ấy, Tiểu Vũ Hoàng vội vã đi tới chào hỏi: "Trịnh Luân rất hân hạnh được gặp chú"
Người vừa tới đó là Đường Thiên Tuyệt. Hôm nay là lễ cắt băng khánh thành, thân là chủ nhân của Đường Môn nên Đường Thiên Tuyệt sau cùng cũng quyết định sẽ tới. Ông ấy muốn nói với người trong thiên hạ, Đường Thiên Tuyệt này đã khôi phục lại tu vi Địa Tiên!
Chương 433: Tiểu Vũ Hoàng
Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Trịnh Luân, cháu đến được chú rất vui”.
“Chú à, việc của Đường Môn, cháu đương nhiên phải tới”, Trịnh Luân vội vã đáp, vô cùng kính cẩn với Đường Thiên Tuyệt.
“Được được”, Đường Thiên Tuyệt mỉm cười gật đầu.
Sau đó ông ấy nhìn sang Ngô Bình, cười nói: “Ngô Bình, hôm nay cháu vất vả rồi”.
Ngô Bình: “Ông nội lại khách sáo rồi, cháu không thấy vất vả chút nào”.
Đường Thiên Tuyệt cười ha ha đáp: “Vậy thì tốt rồi”.
Những khách mời tiếp theo đa số là những nhân vật có máu mặt và có quan hệ mật thiết với nhà họ Đường. Đến tám rưỡi, Sở Thiên Anh và Phương Vĩnh Thương cũng tới, sau đó là Triệu Chính Lệnh. Họ tới là vì Ngô Bình mời nên anh đích thân ra tiếp đón.
Những người tới đa số là người trong giang hồ. Thấy ba người họ không hoà nhập được với những người khác, Ngô Bình liền ra trò chuyện cùng họ. Triệu Chính Lệnh nhân cơ hội kéo Ngô Bình ra một góc yên tĩnh rồi nói: “Cậu Ngô, việc ở Hải Thành tôi hết sức xin lỗi. Thực ra nếu không vì nhà họ Triệu thì kẻ đó đã không nhắm vào cậu”.
Ngô Bình đáp: “Người đó muốn hại tôi, tôi đương nhiên phải ra tay phản công”.
Triệu Chính Lệnh cười đáp: “Miếng thịt mỡ sắp đến miệng ông ta rồi còn bị cậu cướp mất, tôi nghe nói ông ta tức suýt chết”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Đắc tội với tai to mặt lớn đó, tôi chỉ sợ mình không có kết cục tốt đẹp”.
Triệu Chính Lệnh nhìn quanh, sau đó nói nhỏ: “Cậu cứ yên tâm, người đó giờ đã không thể nào ra tay với cậu được nữa, bởi ông ta sắp bị luân chuyển khỏi chức vụ hiện tại rồi”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Ồ, sắp bị điều đi sao?”
Triệu Chính Lệnh: “Ông ta "ăn" nhiều quá khiến một ông lớn khác ngứa mắt. Không ngoài dự đoán, tôi sẽ tiếp quản vị trí của ông ta”.
Ngô Bình vội vã đáp: “Chúc mừng ông nhé!”
Triệu Chính Lệnh xua tay cười đáp: “Chuyện còn chưa chắc chắn, giờ nói ra có hơi sớm”.
Hai người họ nói chuyện riêng thêm vài câu, sau đó lại quay lại bữa tiệc trò chuyện cùng những người khác.
Sở Thiên Anh vô cùng cảm kích Ngô Bình, nếu không nhờ anh chữa vết thương cho thì có lẽ ông ấy vẫn đang đau đớn sống không bằng chết.
“Cậu Ngô, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã trở thành nhân vật lớn thế này, quả thực rất giỏi”, ông ấy chân thành nói.
Ngô Bình cười đáp: “Sở tướng quân khách sáo rồi. Lần trước trị liệu xong ông cảm thấy thế nào?”
Sở Thiên Anh cười đáp: “Hoàn toàn bình phục rồi, không đau một chút nào nữa!”
Phương Vĩnh Thương nói: “Y thuật của cậu đúng là thiên hạ vô song, tôi và Thiên Anh đều vô cùng biết ơn cậu. Sau này nếu cậu có việc gì cần đến chúng tôi thì chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực hỗ trợ”.
Mấy người họ đang nói chuyện thì đột nhiên một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người đó có khí tức rất mạnh, là một cao thủ ở cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Người này mặc một chiếc áo choàng màu bạc, vóc người cao lớn vạm vỡ.
Đường Thiên Tuyệt nhanh chóng bước tới, cung kính chào hỏi: “Chào mừng chiến thần Lăng Thiên, anh tới đây đúng là vinh dự của Đường Lâu!”
Chiến thần Lăng Thiên khẽ gật đầu: “Anh Đường, nhiều năm chưa gặp lại”.
Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Sắp mười hai năm rồi, chiến thần vẫn phong độ như xưa”.
Chiến thần Lăng Thiên: “Anh Đường khách sáo rồi, thần tướng có việc không tới được nên tôi đại diện tới thay”.
Ngô Bình biết chiến thần Lăng Thiên tới là vì anh nên anh bước lên phía trước, chắp tay chào hỏi: “Chiến thần Lăng Thiên, hậu bối nghe danh đã lâu!”
Chiến thần Lăng Thiên quan sát đánh giá Ngô Bình một hồi, sau đó cười đáp: “Người anh em rất được thần tướng xem trọng, mong cậu nắm bắt lấy cơ hội này”.
Ngô Bình hiểu ông ấy đang ám chỉ điều gì, cười đáp: “Hậu bối sẽ suy xét cẩn thận”.
Đường Thiên Tuyệt: “Thần tướng quả thực rất có mắt nhìn. Cháu rể tôi là bậc kỳ tài. Không chỉ có y thuật vô song, hơn nữa chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã từ một người bình thường trở thành tông sư Tiên Thiên. Thành tựu như vậy trước đây chưa ai từng đạt được”.
Chiến thần Lăng Thiên: “Anh Đường mới là người có mắt nhìn, có thể tìm được cháu rể chất lượng như vậy, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ”.
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Tôi làm gì có mắt nhìn gì đâu, là do cháu gái tôi Băng Vân có mắt chọn”.
Đường Băng Vân đỏ mặt, không đáp lời.
Ngô Bình cười tươi như hoa, đáp: “Xin ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Băng Vân”.
Đường Thiên Tuyệt vui vẻ cười đáp: “Được được!”
Đằng sau vẫn còn những vị khách khác. Lúc này, Tiểu Vũ Hoàng đi tới nói chuyện với Ngô Bình: “Tuổi tác tôi đã cao nên mạn phép gọi cậu là cháu rể nhé”.
Người này là anh em kết nghĩa của bố Đường Băng Vân, vai vế cao hơn anh nên Ngô Bình đương nhiên không ý kiến gì. Anh nói: "Tiền bối lại khách sáo rồi, chú cứ gọi cháu là Ngô Bình là được rồi".
Trịnh Luân gật đầu: "Việc của Đường Môn chú chỉ là người ngoài không tiện tham gia. Nhưng Băng Vân giống như cháu gái chú nên sau này nếu có việc gì cần, cứ đi tìm chú nhé. Chú không dám nói mình có địa vị ở Thiên Kinh nhưng các bằng hữu trên giang hồ cũng nể mặt chú vài phần ".
Ngô Bình nghe vậy liền hỏi: "Chú à, bên phía Vu Vương và Phong Tiên liệu có thể dùng biện pháp mềm dẻo, các bên ngồi xuống bàn bạc với nhau có được không?"
Nghe tới hai cái tên này, Tiểu Vũ Hoàng lắc đầu: "Việc này không được đâu. Bọn họ luôn căm thù những kẻ chặn đường tài lộc của mình. Đường Lâu xuất hiện thì họ là người bất lợi nhất. Trừ phi Đường Lâu đóng cửa, nếu không thì hai bên sẽ vĩnh viễn là tử thù".
Sau đó Tiểu Vũ Hoàng nói chuyện với Ngô Bình thêm vài câu rồi cũng từ biệt đi về. Đợi ông ta đi khỏi, Đường Băng Vân cười lạnh, như thể có chút khinh bỉ ông chú này.
Ngô Bình tò mò hỏi: "Băng Vân, sao vậy?"
Đường Băng Vân: "Mười năm trước Đường Môn cũng từng mở một cái Đường Lâu ở Thiên Kinh. Lúc đó ông ta có quyền có thế, nói rằng nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ. Nhưng kết quả, Đường Lâu chỉ mở được ba ngày đã phải đóng cửa, chết mất hơn mười người. Còn ông ta, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện"
Ngô Bình giờ mới vỡ lẽ, hóa ra Tiểu Vũ Hoàng này chỉ giỏi nói chứ thực tế sẽ không giúp đỡ gì.
Ngô Bình: "Tiểu Vũ Hoàng này trấn áp được cả Phong Tiên thì chắc chắn không phải dạng vừa".
Đường Băng Vân: "Đương nhiên, ông ta là đệ tử của trưởng lão đứng đầu Đạt Ma Đường chùa Đại Thiền - Nhàn Vân thiền sư, là cao thủ số một cảnh giới Nhân Tiên. Ông nội nói ông ta đã tu luyện được ba phép thần thông, bảy loại tuyệt kỹ, là kỳ tài võ học, người đời gọi là Tiểu Vũ Hoàng".
Ngô Bình hỏi: "Nếu đây là Tiểu Vũ Hoàng thì ai là Đại Vũ Hoàng vậy?"
Đường Băng Vân: "Cuối thời Nguyên đầu thời Minh, có một vị được gọi là võ đạo chí tôn từng đứng đầu giang hồ, làm minh chủ võ lâm mười năm liền. Chu Nguyên Chương ngồi được lên ngai vàng, một nửa công lao là của người đó. Người đời gọi là Vũ Hoàng Đế, có thể sánh ngang hàng với Chu Nguyên Chương.
Ngô Bình kinh ngạc: "Lợi hại đến vậy sao? Rồi sau này thì sao? Người đó có còn sống không?"
Đường Băng Vân lắc đầu: "Năm thứ hai sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ là người này đã mất tích rồi. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Giang hồ đồn rằng Chu Nguyên Chương hại chết ông ấy, nhưng chưa từng có bằng chứng rõ ràng".
Ngô Bình: "Trịnh Luân này được gọi là Tiểu Vũ Hoàng, đúng là rất giỏi".
Đường Băng Vân: "Đúng vậy, ông nội nói ông ta có khả năng trở thành Võ Tiên ấy chứ".
Ngô Bình kinh ngạc, anh đương nhiên biết Võ Tiên là gì. Võ Tiên lấy Võ đạo làm chủ, chủ yếu tu luyện sức mạnh cơ thể, thực lực vô cùng đáng sợ.
Võ Tiên lại chia thành Võ Địa Tiên, Võ Thiên Tiên. Bình thường mà nói, nếu cùng một cảnh giới thì Võ Địa Tiên mạnh hơn Địa Tiên bình thường rất nhiều.
"Ban nãy anh đã quan sát rồi, Trịnh Luân này nội trong một năm tới sẽ có thể đột phá cảnh giới, trở thành Võ Địa Tiên", Ngô Bình nói.
Đường Băng Vân cau mày: "Nhanh vậy sao? Thế thì phiền to rồi, Đường Lâu lại có thêm một kẻ địch mạnh".
Chương 434: Cơ hội và thách thức
Ngô Bình lấy làm lạ: “Trịnh Luân này dù không giúp nhà họ Đường thì cũng không đến nỗi trở mặt thành thù chứ?”
Đường Băng Vân thở dài: “Là do anh chưa biết đó thôi, chùa Đại Thiền vẫn luôn muốn vươn tay đến cả Thiên Kinh, hơn nữa Trịnh Luân chính là người đại diện cho họ làm việc đó. Nếu chùa Đại Thiền nhắm vào nhà họ Đường thì sẽ còn rắc rối to”.
Cô ấy nói tiếp: “Cao thủ chùa Đại Thiền đa số là tăng nhân, không tiện tham gia việc đấu đá như thế này. Còn những đệ tử không phải tăng nhân thì có không ít người tòng quân, thậm chí còn có rất nhiều người ở trong Thần Võ Ti và Thiên Long. Trong số những người đó, Trịnh Luân là người có tu vi cao nhất, cho nên được gọi là đại sư huynh trong số các đệ tử”.
Ngô Bình nghe đến đây thì đã hiểu ra vấn đề, anh nói: “Xem ra dã tâm của Trịnh Luân này rất lớn, ông ta muốn mượn danh chùa Đại Thiền để xây dựng nên đế chế của mình”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Cho nên ông ta còn đáng sợ hơn Phong Tiên và Vu Vương”.
Một lát sau, Đường Thiên Tuyệt lên bục phát biểu vài câu sau đó chính thức cắt băng khánh thành. Ngô Bình là một cổ đông chính trong đó nên cũng tham gia.
Không biết có phải là do có sự tham dự của Đường Thiên Tuyệt và chiến thần Lăng Thiên không mà lễ cắt băng khánh thành diễn ra vô cùng thuận lợi, không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Sau khi buổi lễ kết thúc, khách khứa lục tục ra về.
Đợi khách khứa đi về hết, Đường Thiên Tuyệt gọi Ngô Bình và Đường Băng Vân tới phòng khách, nói rằng có điều muốn nói với họ.
Đường Băng Vân rót trà cho ông nội, sau đó ngồi xuống cạnh Ngô Bình.
Đường Thiên Tuyệt rất vui, trên gương mặt thường trực nụ cười. Ông ấy hỏi: “Ngô Bình, Đông Hoàng ở chỗ cháu vẫn tốt chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Vẫn tốt ạ, nó đổi đồ cho cháu mấy lần rồi. Cháu đang muốn hỏi ông mấy thứ đồ trên người nó từ đâu ra vậy?”
Đường Thiên Tuyệt cười khổ: “Mặc dù ông ở bên cạnh nó rất lâu rồi nhưng cũng không biết những thứ đó từ đâu mà có”.
Ngô Bình: “Vậy tại sao ban đầu Đông Hoàng lại chọn ở lại bên cạnh ông vậy?”
Đường Thiên Tuyệt đáp: “Việc đó có liên quan đến việc kinh doanh cầm đồ của Đường Lâu. Cháu cũng biết tiệm cầm đồ của Đường Lâu thường xuyên nhận được những món đồ hơi…kỳ quái. Đông Hoàng sau khi nhìn thấy những món đồ đó thì chọn ở lại nhà ông”.
Ngô Bình gật đầu: “Hoá ra là vậy. Có cơ hội cháu sẽ tới nhà kho của tiệm cầm đồ xem thử”.
“Trong đó quả thực có rất nhiều vật phẩm. Cháu có thể vào đó xem, thích món nào thì cứ lấy”, Đường Thiên Tuyệt rất hào phóng.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn ông ạ”.
Đường Thiên Tuyệt không cười nữa mà vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn, nói: “Ngô Bình, nội bộ Đường Môn vẫn còn rất loạn nhưng giờ tu vi của ông đã được khôi phục, Đường Lâu ở Thiên Kinh cũng thuận lợi khai trương. Chỉ cần bảy ngày tiếp theo các cháu giữ được Đường Lâu thì Đường Môn sẽ bước lên một tầng cao mới!”
Nói đến đây, mặt ông ấy càng nghiêm lại: “Bảy ngày đầu tiên này có thể sẽ xảy ra rất nhiều biến cố. Cháu và Băng Vân nhất định phải hành động vô cùng cẩn trọng”.
Ngô Bình: “Thời gian này ông sẽ không ở lại Thiên Kinh sao?”
Đường Thiên Tuyệt lắc đầu: “Ông không thể thường xuyên ở lại đây, hôm nay ông sẽ rời đi. Cho nên Đường Lâu ở đây phải nhờ cháu rồi. Có lẽ Băng Vân đã nói với cháu, cháu có ba mươi phần trăm cổ phần ở Đường Lâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Băng Vân có nói rồi ạ, cháu nhận như vậy cũng thấy hơi áy náy”.
Đường Thiên Tuyệt xua tay đáp: “Đâu phải cháu nhận không. Không biết sau này Đường Lâu sẽ còn gặp phải những biến cố gì, những chuyện đó đều phải nhờ cháu giải quyết”.
Ngô Bình quả quyết gật đầu: “Xin ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp Băng Vân quản lý thật tốt Đường Lâu!”
Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Ông rất tin tưởng cháu. Trước đó chiến thần Lăng Thiên đã nói thần tướng cũng rất coi trọng cháu, không phải ông ấy lại định lôi cháu vào nguy hiểm đấy chứ?”
Ngô Bình không giấu giếm mà thật thà đáp: “Vâng ạ, Trương thần tướng hy vọng cháu có thể trấn giữ doanh trại Giang Nam”.
Đường Thiên Tuyệt rất bất ngờ: “Trấn thủ doanh trại Giang Nam sao? Ông ấy muốn cho cháu vị trí cao đến vậy sao?”
Đường Băng Vân vội vã hỏi: “Ông nội, vị trí đó có quyền lực rất lớn sao?”
“Đâu chỉ là lớn!”, Đường Thiên Tuyệt nghiêm mặt đáp: “Nếu nhận vị trí đó, Ngô Bình sẽ có quyền tuần tra khắp mười ba nước, trong tay nắm quyền sinh quyền sát! Nói một cách dễ hiểu thì trong phạm vi mười ba nước đó Ngô Bình có thể tung hoành ngang dọc, không ai dám đắc tội”.
Nói rồi, ông ấy lại cau mày: “Có điều trấn thủ trại Giang Nam thường là do cao thủ Địa Tiên đảm nhiệm. Ngô Bình hiện tại mới ở cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ…”
Ngô Bình: “Ý ông nội là cháu sẽ khó lòng ngồi vững trên vị trí đó đúng không?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Nói thật lòng, vị trí này dù có cho ông thì ông cũng chưa chắc đã dám nhận”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Tại sao vậy ạ?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài đáp: “Cháu có biết kết cục của người trấn thủ trại Giang Nam đời trước không?”
Đường Băng Vân tim đập thình thịch, trong lòng có một dự cảm không lành, vội vã hỏi: “Ông nội, người đó bị sao vậy?”
Đường Thiên Tuyệt: “Người đó tên là Du Thế Xương, là cao thủ cảnh giới thứ hai của Địa Tiên, năm đó cũng là cao thủ hàng đầu nức tiếng giang hồ. Sau đó ông ấy nhận vị trí trấn giữ trại Giang Nam suốt bảy năm. Chính tầm này năm ngoái, trong lúc truy bắt yêu ma đã bị chúng nhập vào, không thể tự chủ”.
Đường Băng Vân sững lại: “Địa Tiên cũng có thể bị yêu ma nhập vào sao?”
Đường Thiên Tuyệt: “Còn phải xem đó là loại yêu ma nào, có những loại yêu ma quyền năng đến nỗi có thể uy hiếp đến cả cao thủ Địa Tiên. Sau khi bị ma quỷ nhập thân, Du Thế Xương bị chiến thần Lăng Thiên lấy mạng. Lúc đó tình thế quá cấp bách, nếu không lấy mạng Du Thế Xương thì yêu ma sẽ mượn xác ông ấy để gây hoạ cho nhân gian, hậu quả không thể tưởng tượng nổi”.
Đường Băng Vân lập tức quay sang nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, anh không thể nhận vị trí đó”.
Những điều Đường Thiên Tuyệt vừa kể khiến Ngô Bình rất kinh ngạc. Giờ anh mới chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, có nhận nổi cái ghế này không? Các cao thủ ở đó có chịu phục tùng anh không?
Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: “Ngô Bình, việc này cháu phải nghĩ thật kỹ, mọi người đều tôn trọng lựa chọn của cháu”.
Sau đó ông ấy nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, Ngô Bình không phải người thường, nó cũng có tiềm năng cho vị trí đó”.
Đường Băng Vân lắc đầu: “Cháu vẫn cảm thấy việc này quá nguy hiểm”.
Đường Thiên Tuyệt: “Việc gì cũng có hai mặt lợi hại. Trước đó bác cháu bị yêu ma nhập thân khiến ông nghi ngờ Địa Phủ đang muốn mượn tay Đường Môn chúng ta để làm hại nhân gian. Nếu như vậy thì Đường Môn đang gặp mối nguy vô cùng lớn! Nhưng nếu Ngô Bình nhận vị trí này thì có thể giúp Đường Môn trừ yêu diệt ma, quét sạch mầm hoạ. Hơn nữa nó cũng có thể lập công lập nghiệp. Như vậy là một mũi tên trúng hai đích”.
Ngô Bình cười đáp: “Ông nội, việc này cháu vẫn đang suy nghĩ, chúng ta bàn bạc sau cũng được. Còn về phía Đường Môn hình như vẫn vô cùng hỗn loạn”.
Đường Thiên Tuyệt cười lạnh: “Cứ để nó loạn đi! Phải loạn thì ông mới nhìn rõ đâu là người của mình và đâu là kẻ thù!”
Sau đó ông ấy nhìn Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, ông sẽ toàn lực hỗ trợ cháu. Sau khi quay về ông sẽ tuyên bố chuyện cháu và Băng Vân sắp kết hôn. Việc này đối với cháu là cơ hội nhưng cũng là thách thức”.
Ngô Bình: “Cháu hiểu ạ”.
Đường Thiên Tuyệt: “Còn nữa, cháu có thể suy xét một chút về kế hoạch của Đường An”.
Ngô Bình chớp chớp mắt hỏi: “Ông cũng đang nghi ngờ Đường Thiên Hạc sao?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Thứ phức tạp nhất trên đời này là lòng người”.
Ngô Bình đã hiểu ý, đáp: “Vâng, cháu sẽ điều tra cho rõ”.
Đường Thiên Tuyệt nhìn đồng hồ, sau đó đột nhiên đứng dậy, nói: “Ông phải đi đây. Nếu hai đứa có thể giúp Đường Lâu đứng vững thì tài nguyên của Đường Môn sau này, hai đứa tuỳ ý sử dụng”.
Nói rồi, ông ấy cũng không giải thích gì thêm mà rời đi luôn. Ngô Bình và Đường Băng Vân tiễn ông ấy ra tận bên ngoài khách sạn”.
Chương 435: Lừa gạt
Tiễn Đường Thiên Tuyệt xong, Đường Băng Vân chợt hỏi: “Anh tưởng thật đấy à?”
“Cái gì?”, Ngô Bình giả ngốc.
Đường Băng Vân hừ nói: “Chuyện anh bảo đính hôn với tôi là thật à?”
Ngô Bình liếc nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng: “Đương nhiên là thật rồi, có cô vợ xinh thế này thì ai chẳng thích?”
Đường Băng Vân đỏ mặt, trong lòng thấy rất ngọt ngào. Cô ấy là một người rất kiên cường nên chưa bao giờ thèm để ý đến người đàn ông nào. Cho tới khi Ngô Bình dùng tu vi ở cảnh giới Thần đánh bại một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên là cô ấy, cô ấy đã chịu đả kích nặng nề. Về sau, hai người cùng đi làm nhiệm vụ và tiếp xúc nhiều hơn, cô ấy dần phát hiện Ngô Bình là một kho báu, luôn chứa những điều thú vị.
“Anh không sợ nguy hiểm à?”, Đường Băng Vân hỏi: “Người của Đường Môn còn đáng sợ hơn cả yêu ma đấy! Anh thấy có đáng không?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Chính vì nguy hiểm nên tô mới phải kề vai sát cánh với cô, để bảo vệ cho cô an toàn”.
Đường Băng Vân hừ nói: “Ai tin”.
Ngô Bình thở dài: “Phụ nữ bọn cô toàn nghĩ một đằng nói một nẻo”.
“Biến!”, Đường Băng Vân định đánh Ngô Bình, nhưng anh đã chạy mất.
Hai người náo loạn ra phòng khách.
Chiều hôm nay rất bận rộn, vì cả cửa hàng cầm đồ và sòng bạc cùng khai trương.
Cửa hàng cầm đồ ở tầng 66 đến 70, bên trong có thang máy riêng biệt để đi lên trên.
Khu cầm đồ sẽ được khai trương đầu tiên nên Ngô Bình và Đường Băng Vân đã đi lên tầng 66.
Cửa thang máy mở ra, anh đã nhìn thấy một đại sảnh cổ xưa, các chàng trai tuấn tú cùng các cô nàng xinh đẹp đang bận rộn ở đây.
Ngô Bình và Đường Băng Vân đi ra, họ lập tức dừng hết mọi việc rồi cung kính chào hỏi: “Chào cô chủ, chào cậu Ngô”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chưởng quầy đâu?”
“Ở trong ạ”, một người nói rồi đi trước dẫn đường.
Hai bọn họ đi qua đại sảnh thì thấy một cái quầy dài, nó được làm từ một loại gỗ rất tốt, ngoài ra còn được điêu khắc rất đẹp, dài năm mét rộng một mét. Có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó, ông ấy để râu, mặc đồ màu đỏ, tóc dài, người gầy khô, mắt trũng xuống, ông ấy đang lật giở sổ sách.
Ông ấy chính là chưởng quầy của cửa hàng cầm đồ, thấy Đường Băng Vân tới, ông ấy vội đứng dậy chào hỏi: “Cô chủ”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Chưởng quầy, nửa tiếng nữa là cửa hàng khai trương rồi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm nên chúng ta phải hết sức cẩn thận”.
Chưởng quầy: “Xin cô chủ yên tâm, nếu họ muốn lợi dụng nơi này để đối phó Đường Lâu thì nhầm to rồi. Tôi đã làm nghề này hơn 50 năm, nhưng chưa sai sót bao giờ”.
Đường Băng Vân cười nói: “Chúng tôi biết rõ năng lực của ông rồi, à đây là Ngô Bình, chồng sắp cưới của tôi”.
Chưởng quầy vội chắp tay: “Chào cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Chưởng quầy đừng khách sáo!”
Sau đó, anh tiện miệng hỏi: “Cửa hàng vừa khai trương, đã có nhiều khách chưa?”
Tiêu Tam Nhãn đáp: “Thưa cậu, cửa hàng này đã kinh doanh ở Thiên Kinh nhiều năm nên có một lượng khách ổn định rồi, giờ chỉ là chuyển chỗ khác thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chưởng quầy, chúng tôi muốn vào kho xem, phiền ông mở cửa nhé”.
Chưởng quầy gật đầu ngay: “Vâng”.
Ba người đi vào thang máy lên tầng 68, sau đó đi vào một con đường hẹp và dài, hai bên đều có camera.
Đi đến cuối đường thì họ thấy một cánh cửa bảo mật cực lớn được làm từ hợp kim ti tan nên vô cùng kiên cố.
Cửa bảo hiểm này được đặt làm ở nước ngoài, giá rất đăt, có đến ba tầng bảo mật. Đường Băng Vân và Ngô Bình phải tháo hết các vật có sóng ra thì mới được vào. Ngoài ra còn có robot thông minh kiểm tra, nếu thấy có điều gì đáng ngờ thì nó sẽ từ chối mở khoá.
Cửa bảo mật vô cùng kiên cố, có thể tránh nhiệt độ cao, thấp, hay thậm chí là axit.
Ba người đi đến trước cửa, Đường Băng Vân và Tiêu Tam Nhãn lấy chìa khoá ra tra vào ổ, sau đó còn phải kiểm tra vân tay, giọng nói và tròng mắt.
Cuối cùng, chưởng quầy nói một câu khẩu lệnh gì đó, câu khẩu lệnh này được thay mới mỗi ngày và chỉ có một mình ông ấy biết.
Cả quá trình chỉ mất một phút, sau khi thấy mọi thứ bình thường, robot thong minh đã mở cánh cửa nặng trịch ra.
Diện tích của kho này khoảng 2000 mét vuông, bên trong toàn là đồ cầm cố như ngọc, đồ cổ, sách, tranh và giấy tờ bất động sản.
Ngô Bình đi vào xong thì quan sát rồi nói: “Chưởng quầy, tất cả đồ cầm cố đều ở đây hết à?”
Tiêu Tam Nhãn đáp: “Chỉ những món đồ có giá trị trên 100 triệu hoặc thật đặc biệt thì mới được cất ở đây, còn lại thì ở kho khác, ở đó không được bảo vệ nghiêm ngặt như nơi này”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó đi một vòng bên trong, đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.
Không lâu sau, anh đi tới một góc của kho thì nhìn thấy một chiếc hòm bằng đồng. Chiếc hòm này cao nửa mét, dài một mét, rộng 60 phân, bên trong có ánh sáng màu máu rất đậm.
Ngô Bình đứng khựng lại rồi chỉ vào chiếc hòm ấy: “Đây là thứ gì?”
Chưởng quầy nhìn rồi đáp ngay: “Ba năm trước, có một cậu thiếu niên nghèo túng đã cầm chiếc hòm này với giá 150 triệu, lãi hàng tháng là 8 phần trăm với thời hạn là hai năm. Sau hai năm, chúng ta có quyền tự quyết với nó”.
Ngô Bình cười nói: “Chiếc hòm này mà cầm được những 150 triệu ư?”
Chưởng quầy cười rồi khom người mở chiếc hòm ra, bên trong phải có tới hai trăm bánh trà.
“Cậu Ngô, đây đều là trà Phổ Nhĩ cao cấp được cất gữi hơn một trăm năm, là trà từ thời vua Quang Tự, giá trị của chúng lớn lắm. Ước tính chỗ này phải tầm ba trăm triệu trở lên”.
Ngô Bình: “Nếu hết hạn thì nó sẽ thuộc về chúng ta đúng không?”
Tiêu Tam Nhãn gật đầu: “Đương nhiên, tôi định tuần sau sẽ mang hòm trà này đi đấu giá, ít cũng phải được bốn đến năm trăm trệu”.
“Bán cho tôi đi”, Ngô Bình cười nói: “Ông nội tôi thích Phổ Nhĩ lắm, tôi mua về biếu ông”.
Ngô Bình không hề nói dối, Lý Vân Đảu rất thích trà Phổ Nhĩ. Nhưng anh mua hòm này về không phải chỉ để tặng cho ông nội mình, mà vì bên trong có ba bánh trà bất thường, chính chúng đã toả ra ánh sáng màu máu.
Chưởng quầy nhìn Đường Băng Vân rồi nói: “Cậu Ngô, giờ thì chưa bán được. Theo quy tắc thì giá bán của nó sẽ được nhân lên theo số năm, vậy 150 triệu sẽ thành 700 triệu. Hay cậu chờ thêm một thời gian nữa, vì nếu mang ra bán đấu giá thì chắc chỉ khoảng 500 triệu thôi là mua được rồi”.
Đường Băng Vân nói ngay: “Có 200 triệu thôi mà, cứ ghi hoá đơn cho tôi”.
Tiêu Tam Nhãn nói: “Vâng!”
Ngô Bình lại đảo thêm một vòng nữa thì thấy một pho tượng phật. Pho tượng này nặng gần 500 cân, cao hai mét, bên trong rỗng ruột.
Anh phát hiện có một chiếc hộp ngọc ở bên trong bụng của tượng phật, anh quan sát tiếp thì thấy trong chiếc hộp ngọc ấy có bảy tờ kinh văn màu vàng, bên trên chi chít chữ còn nhỏ hơn sợi tóc.
Ngô Bình cười nói: “Pho tương này nặng nhỉ, cầm bao nhiêu tiền thế?”
Tiêu Tam Nhãn: “Giá trên thị trường là 350 triệu, chủ của nó cầm 200 triệu trong một năm. Nhưng nó đã ở đây hơn ba năm rồi”.
Ngô Bình: “Bán cho tôi đi”.
Tiêu Tam Nhãn lại nhìn Đường Băng Vân, thấy cô ấy nhìn Ngô Bình rồi nói: “Ghi sổ cho tôi”.
“Vâng”, Tiêu Tam Nhãn rất nhanh nhẹn, chỉ cần có tiền là ông ấy làm thôi.
Sau đó, Ngô Bình không còn phát hiện ra món đồ nào giá trị nữa, vì thế anh bê cái hòm đi. Còn tượng phật thì phải nhờ chưởng quầy cho người mang tới hộ.