Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 956: Tiệc mừng thọ nhà họ Từ

Chu Thanh Nghiên vỗ tay hoan hô: “Quá đỉnh!”

Ngô Bình cười đáp: “Chúng ta vào trong đi, buổi tiệc hôm nay chắc sẽ náo nhiệt lắm đây”.

Ở trước cửa nhà, Từ Quý Phi và cháu trai Từ Khắc Mẫn đang đứng tiếp khách. Nhìn thấy Ngô Bình, Từ Quý Phi nhanh chóng rảo bước tới đón anh. Ông ấy cười nói: “Em trai, cuối cùng chú cũng tới rồi!”

Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói. Giờ em vào chào ông cụ nhà anh đã”.

Từ Quý Phi gật đầu: “Được”.

Từ Quý Phi đi trước dẫn Ngô Bình vào thẳng trong phòng khách. Ông cụ Từ ngồi ở giữa phòng khách nhận lời chúc từ khách khứa.

Bố Từ Quý Phi đương nhiên vẫn còn nhớ Ngô Bình bởi trước đây từng được anh cứu mạng. Ông cụ nắm chặt lấy tay anh, cười nói: “Ngô Bình, cháu đến được thế này tốt quá!”

Ngô Bình cười đáp: “Bác Từ, cháu cũng không có món quà quý giá nào, chỉ có đan dược cháu tự luyện này, mong bác nhận lấy”.

Ông cụ Từ nhận lấy hộp đan dược rồi mở ra xem, bên trong có ba viên đan, mùi thơm bay vào mũi. Ông ấy cười nói: “Tiểu Ngô, đây là đan dược gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đây là đan Sinh Mệnh, uống vào có thể sống lâu trăm tuổi, cũng sẽ giúp con người trẻ ra”.

“Ha ha, đúng là có tài bốc phét không chớp mắt!”, đột nhiên một giọng nữ vang lên châm chọc.

Ngô Bình quay đầu sang thì nhìn thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi vẻ mặt giễu cợt, rõ ràng là đang nói đểu anh.

Chu Thanh Nghiên biết viên đan dược này rất quý giá, cô cau mày lại, nói: “Người thiếu hiểu biết còn đáng sợ hơn cả người khoác lác”.

Cô gái kia nghe Chu Thanh Nghiên đả kích mình lập tức nhướn mày lên, hỏi: “Cô nói tôi thiếu hiểu biết?”

Chu Thanh Nghiên: “Lẽ nào không đúng? Đối với việc mình không hiểu rõ mà lại buông lời bình luận vô căn cứ không phải thiếu hiểu biết thì là gì?”

Cô gái kia tức điên lên: “Dám nói tôi như vậy, cô biết tôi là ai không?”

Thanh niên đứng bên cạnh cô gái này hừ một cái, nói: “Cô Hàn Thu là cố vấn cao cấp của viện nghiên cứu Life tại nước Mễ, cũng là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu vòng đời của con người. Cô ấy nói các người đang khoác lác thì đương nhiên là đúng”.

Ngô Bình không có hứng thú cãi nhau với người không quen biết tự nhiên nhảy ra gây sự với anh thế này. Anh ra hiệu bảo Chu Thanh Nghiên không cần để ý, mỉm cười nói với ông cụ Từ: “Bác Từ, thuốc này trước khi đi ngủ uống một viên. Còn nữa, cứ cách hai năm bác hãy uống một viên”.

Ông cụ Từ đương nhiên biết thuốc của Ngô Bình vô cùng lợi hại. Ông ấy ha ha cười đáp: “Tiểu Ngô, ông già này cảm ơn cháu nhé”.

Sau đó, Từ Quý Phi mời Ngô Bình vào trong một gian phòng nhỏ ngồi chơi. Có nhiều kiểu khách khứa khác nhau, có những người chỉ tới tặng quà xong là lập tức rời đi ngay vì họ không đủ tầm cỡ để được vào gặp ông cụ Từ.

Có một số người chỉ vào trong chúc một câu, nói thêm đôi câu chuyện phiếm rồi đi. Còn một số người khác khá có địa vị xã hội thì mới được ở lại dùng tiệc, nhưng những người này cũng chỉ được ngồi bên ngoài phòng khách chung.

Còn gian phòng riêng như thế này được Từ Quý Phi chuẩn bị để tiếp đón khách quý. Cả tỉnh này không tới mười người được ngồi trong căn phòng đó.

Khi Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đi vào căn phòng thì bên trong đã có năm người đang ngồi. Một trẻ em và bốn người lớn. Ngô Bình không quen những người này, anh chỉ khẽ gật đầu chào họ rồi ngồi xuống chiếc ghế gần cửa.

Có người phục vụ bưng trà và điểm tâm lên, Ngô Bình lấy từ trong người ra một loại quả đưa cho Chu Thanh Nghiên. Đó chính là quả của cây hoè, ăn vào vô cùng bổ dưỡng.

Chu Thanh Nghiên cắn một miếng, mùi hương thơm của quả đưa vào mũi. Một cô bé hơn bốn tuổi trông rất đáng yêu ngửi thấy mùi thơm, lập tức đi tới trước mặt Ngô Bình, tò mò nhìn loại quả kỳ lạ này.

“Chú ơi, đây là quả gì vậy? Mùi thơm quá, cháu chưa được thấy bao giờ”.

Ngô Bình cười đáp: “Là quả dại nhà chú trồng”.

Ngô Bình thấy cô bé ngày ngoan ngoãn đáng yêu nên cũng lấy ra một quả đưa cho cô bé. Anh cười nói: “Cho cháu này”.

Hai người lớn trong căn phòng đó đang nói chuyện, nhìn thấy Ngô Bình đưa quả cho cô bé thì một người phụ nữ trông có vẻ giàu có khoảng ba mươi tuổi mặt lạnh như băng, quát: “Linh Nhi, ra đây ngay!”

Cô bé hình như rất sợ người phụ nữ này, lập tức cúi đầu đi về phía đó.

Người phụ nữ kia trách mắng: “Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, không được ăn đồ người lạ đưa cho”, nói rồi chị ta giật lấy quả trên tay đứa bé ném xuống đất. Quả hoè rơi xuống đất, lăn vài vòng tới chỗ chân của một ông cụ.

Cô bé vẻ mặt vô cùng buồn bã, hai mắt ngân ngấn nước nhưng không dám khóc to lên.

Bên cạnh ông cụ ban nãy có một cậu thanh niên. Cậu thanh niên nhìn thấy quả hoè liền lập tức nhặt lên ngửi thử sau đó mắt sáng lên. Cậu ta đưa quả hoè cho ông cụ rồi nói: “Ông nội, dược tính của loại quả này rất kỳ diệu, là linh quả sao?”

Ông cụ kia đón lấy quả hoè quan sát một lát rồi đáp: “Ông cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây là dược liệu vô giá”.

Ông cụ đứng lên, đi tới trước mặt Ngô Bình rồi chắp tay chào: “Chàng trai trẻ, hân hạnh được gặp cậu”.

Ngô Bình cũng đứng dậy đáp lễ: “Ông khách sáo rồi”.

Ông cụ cười nói: “Chàng trai trẻ, quả này của cậu từ đâu mà có vậy?”

Loại quả này thực ra cũng chưa có tên chính thức. Có điều vì có người hỏi nên Ngô Bình không thể đáp rằng không biết. Anh liền đáp: “Đây là quả Thần Hình, có tác dụng luyện hình, luyện thần. Công dụng của nó còn tốt hơn cả Long Hổ Luyện Hình Đan và Nguyên Thần Đan”.

Ông cụ kinh ngạc: “Còn tốt hơn cả đan dược sao? Quả đúng là báu vật!”

Nói rồi, ông ấy vội dùng hai tay đưa lại quả hoè cho Ngô Bình. Ngô Bình nhận lấy quả hoè, đáp: “Ông cụ, nếu ông đã nhặt được nó thì quả này tôi xin tặng lại cho ông. Giờ ông dùng luôn cũng được”.

Ông cụ mừng rỡ đáp: “Cậu tặng cho tôi thật sao? Món quà này quá quý giá”.

Ngô Bình: “Không sao cả, vốn tôi đã định tặng nó cho người khác rồi”.

Người phụ nữ ban nãy và người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh chị ta sững người. Sau đó, người đàn ông này đứng dậy hỏi ông cụ: “Ông ơi, đây là bảo vật sao?”

Ông cụ gật đầu: “Là báu vật hiếm thấy, nếu người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, không ốm đau bệnh tật”.

Người đàn ông kia lườm người phụ nữ ban nãy một cái như thể trách mắng chị ta ném quả quý xuống đất. Sau đó ông ta đi tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay cười nói: “Xin hỏi tiên sinh có còn loại quả Thần Hình này không?”

Ngô Bình khá bực mình vì hành động của người phụ nữ, quá bất lịch sự.

Không có ấn tượng tốt với người phụ nữ nên đương nhiên cũng không nể nang gì chồng chị ta. Anh thản nhiên đáp: “Không còn”.

Người đàn ông trung niên sững lại môt nhịp, sau đó lại chắp tay nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Kính Đường, hiện đang kinh doanh dược phẩm. Ban nãy là vợ tôi bất lịch sự, mong tiên sinh lượng thứ”.

Ngô Bình chỉ “ừm” một cái rồi không nói gì nữa.

Thấy Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến mình, Lưu Kính Đường cũng chán chường lắc đầu đi về chỗ.

Ông cụ ban nãy ngồi xuống đối diện trò chuyện với Ngô Bình.

Nói chuyện vài câu mới biết ông cụ này họ Hàn, là một chuyên gia dưỡng sinh. Dòng họ nhà ông ấy trước nay cũng có không ít danh y. Ông cụ Hàn rất có danh tiếng, chuyên giúp giới nhà giàu và các chính trị gia chăm sóc sức khoẻ.

Lúc này, có một nam một nữ bước vào phòng, chính là đôi nam nữ Ngô Bình đã gặp ở phòng khách ban nãy.

Cô gái kia vừa bước vào, ông cụ Hàn đã mỉm cười nói: “Thu Nhi, cháu đến đúng lúc lắm. Để ông giới thiệu một chút, vị này là Ngô thần y!”

Hàn Thu nhìn thấy Ngô Bình thì sững lại, sau đó lập tức cười lạnh nói: “Anh lừa bác Từ thì cũng thôi đi, giờ còn dám lừa cả ông nội tôi? Anh to gan thật đấy!”
Chương 957: Cứu vật, vật trả ơn

Ông cụ Hàn nghe Hàn Thu nói vậy thì vội vã mắng: “Im miệng! Ngô thần y là tông sư Y đạo đích thực, cháu không được hỗn!”

Hàn Thu nghe ông mắng thì giậm chân, nói: “Ông nội, ông có biết ban nãy anh ta tặng gì cho bác Từ không? Anh ta tặng đan dược, còn nói sau khi dùng thứ đó thì có thể trẻ ra. Ha ha, đúng là nực cười, nếu trên đời có loại đan dược như vậy thì không phải người có tiền sẽ bất tử hết hay sao?”

Ông cụ Hàn nghe xong thì cũng sững lại, sau đó nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nghi hoặc.

Chu Thanh Nghiên lạnh lùng nói: “Ếch ngồi đáy giếng, cô không hiểu cũng là bình thường thôi”.

Hàn Thu giận dữ: “Cô nói ai là ếch ngồi đáy giếng?”

Lúc này, một con chó già lảo đảo đi vào. Đó là một con chó lai sói màu đen, da và lông nó không còn bóng mượt, bước đi không vững, đôi mắt mờ đục.

Chú chó này đã sống mười sáu năm rồi. Từ khi nó còn là một chú cún con bú sữa mẹ thì đã ở nhà họ Từ. Hồi nhỏ Từ Khắc Mẫn rơi xuống ao, chính chú chó này đã cứu anh ta lên. Có một lần có hoả hoạn, chú chó này đã phát hiện ra và đánh thức những người trong nhà đang ngủ dậy. Vì vậy, người nhà họ Từ ai cũng yêu quý, coi nó như một thành viên trong gia đình.

Nhưng tuổi thọ của chó có hạn, nó sống mười sáu năm cũng chẳng khác gì một người sống tới chín mươi tuổi gần đất xa trời.

Chú chó này lúc đi qua, đột nhiên quay sang, khẽ gật đầu chào Ngô Bình. Lúc trước khi ông chủ của nó bị bệnh nặng, chú chó này đã túc trực bên cạnh. Nó rất thông minh, biết Ngô Bình đã cứu sống chủ nhân mình nên rất biết ơn anh.

Ngô Bình từ nhỏ đã yêu quý loài động vật trung thành này. Chú chó nhà họ Từ thực ra thuộc dòng “khuyển” khác với chó nhà thông thường, bởi chân nó có tới hai mươi vuốt, khác với chó nhà thông thường chỉ có mười tám vuốt ở chân.

Thấy được tình cảm giống như con người trong mắt chú chó này, Ngô Bình không khỏi động lòng. Anh vẫy tay gọi: “Hổ Đen”.

Chú chó này tên là Hổ Đen. Nó chậm rãi đi tới chỗ Ngô Bình rồi ngẩng đầu lên.

Ngô Bình mỉm cười, lấy ra một viên đan Sinh Mệnh, đặt vào trong miệng nó rồi nói: “Nuốt đi”.

Hổ Đen ngửi thấy mùi thơm của đan dược nên không hề do dự mà nuốt luôn. Đan Sinh Mệnh vừa đi vào dạ dày thì bắt đầu toả ra khí tức của sự sống rồi khí tức này tản ra, đi vào từng tế bào trên người Hổ Đen.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào Hổ Đen.

Hàn Thu cười lạnh: “Không phải anh nói đó là đan dược thần kì sao? Thế mà lại cho chó ăn, đúng là nực cười”.

Chu Thanh Nghiên vô cùng ghét người phụ nữ này. Cô không cho phép người khác khinh miệt người đàn ông của mình. Cô lạnh lùng nói: “Người thầy thuốc không có tâm thì sẽ không nhìn thấy nỗi đau của vạn vật”.

Hàn Thu định lên tiếng phản bác nhưng chợt nhìn thấy Hổ Đen ban nãy yếu ớt như sắp trút hơi thở cuối cùng giờ dần dần đứng thẳng lên. Da và lông của nó dần trở nên bóng mượt, đôi mắt cũng không còn mờ đục. Hai cái tai vểnh lên, di chuyển linh hoạt nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

“Gâu”, Hổ Đen sủa lên một tiếng, cọ cọ vào chân Ngô Bình vô cùng gần gũi.

Ngô Bình xoa đầu nó, cười nói: “Đi chơi đi”.

Hổ Đen nhìn Ngô Bình bằng đôi mắt biết ơn, sau đó lao ra phòng khách như tên bắn. Hiện giờ nó đã khôi phục thể lực, cần đem tin tốt này báo với chủ nhân ngay lập tức.

Mọi người đều kinh ngạc, một chú chó sắp chết ăn đan dược xong lại chạy nhảy như thường. Quả là quá thần kỳ!

Hàn Thu cũng vô cùng sửng sốt, vội vã nói: “Ngô tiên sinh, anh còn loại đan dược này không?”

Chu Thanh Nghiên lạnh lùng đáp: “Không còn”.

Ông cụ Hàn nhận ra Chu Thanh Nghiên đang giận cháu gái mình nên vội vã trách mắng: “Hàn Thu, xin lỗi Ngô thần y ngay!”

Pha đảo ngược tình thế này đến quá nhanh khiến Hàn Thu có chút sững sờ, nhưng cô ta lập tức nói: “Ông nội, đó chắc chắn là một loại thuốc kích thích. Có điều rồi đâu lại vào đấy thôi, đây chỉ là thủ đoạn lừa đảo”.

Cô ta nói xong, cặp vợ chồng ban nãy thấy cũng có lý. Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nghe nói có một số loại thuốc có thể giúp sinh lực dồi dào trong thời gian ngắn. Nhưng một khi hết dược lực thì người sử dụng thuốc đó cũng coi như tới số”.

Chu Thanh Nghiên thấy đám người này vẫn cố chấp như vậy thì cũng cạn lời. Cô cũng chẳng muốn cãi nhau với họ, chỉ quay sang Ngô Bình hỏi: “Chồng à, anh còn loại quả nào nữa không?”

Ngô Bình lấy ra một quả đào tiên. Đào tiên không chỉ có dược lực thần kỳ mà hương vị cũng thơm ngon tuyệt hảo.

Chu Thanh Nghiên đón lấy, cắn một miếng rồi cười nói: “Ngon quá”.

Ngô Bình vừa lấy đào ra thì mùi thơm đã toả ra tứ phía khiến những người xung quanh đều trợn tròn mắt. Ông cụ Hàn ngồi gần đó chỉ ngửi mùi thơm cũng cảm thấy tinh thần vô cùng thư thái.

Mắt ông ấy sáng lên rồi kinh ngạc hỏi: “Ngô tiên sinh, đây… đây là giống đào gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đào tiên”.

Hàn Thu bĩu môi: “Đào tiên? Thật nực cười!”

Ông cụ Hàn tức quá, quát lên: “Đi ra ngoài ngay!”

Hàn Thu chưa bao giờ thấy ông nội giận dữ như vậy nên vô cùng sợ hãi, mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt bỏ ra ngoài.

Đúng lúc này, Hổ Đen lại chạy vào. Có thể nhận ra nó đang rất vui. Miệng nó ngậm một khúc xương màu vàng, bên trên còn đang rỏ nước xuống rồi dâng lên cho Ngô Bình như dâng một báu vật.

Ngô Bình nhận lấy khúc xương, cảm thấy nó nặng hơn xương bình thường rất nhiều, bên trên còn có phù văn Tiên Thiên. Vừa cầm lên Ngô Bình đã biết không phải thứ tầm thường. Mắt anh sáng lên, hỏi: “Hổ Đen, mày lấy đâu ra thứ này vậy?”

Hổ Đen vẫy vẫy đuôi, sủa một tiếng rồi chạy ra ngoài. Ngô Bình vội vã đuổi theo, Chu Thanh Nghiên cũng theo sát đằng sau.

Những người còn lại sững ra vài giây rồi cũng chạy theo sau hóng hớt.

Hổ Đen chạy tới bên một chiếc hồ nhân tạo, sau đó quay về phía hồ sủa vài tiếng.

Ngô Bình hiểu ý, biết Hổ Đen vớt được khúc xương từ cái hồ này.

Cả đoàn người chạy tới chỗ cái hồ này đã khiến người nhà họ Từ để ý. Từ Khắc Mẫn vội vã bước tới, cười hỏi: “Chú nhỏ, sao chú không vào trong nhà ngồi chơi?”

Ngô Bình hỏi: “Khắc Mẫn, cái hồ này được đào từ khi nào vậy?”

Từ Khắc Mẫn cười đáp: “Khu vườn này là do một viên quan từ thời Nguyên xây dựng nên. Sau đó đã qua nhiều lần đổi chủ, các chủ nhân sau đó đều là những thương gia giàu có thời Minh, Thanh. Sau này, ông nội cháu đã mua lại nơi này và sử dụng đến tận bây giờ. Cái hồ này trước nay vẫn ở đó, hình như nó được đào từ thời nhà Minh”.

Ngô Bình: “Ồ, vậy chủ nhân của nơi này dưới thời nhà Minh tên là gì vậy?”

Từ Khắc Mẫn nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Hình như là Trương Ngọc. Nghe nói người này từng được phong làm vương gia, về sau chết trên chiến trường”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó mở mắt thấu thị nhìn xuống lòng hồ. Anh phát hiện ra ở đáy hồ có một cái rương lớn. Trải qua bao nhiêu năm tháng, cái rương đã bị bùn đất làm han rỉ, hoen ố phần nắp, để lộ ra vật bên trong là những khúc xương màu vàng. Khúc xương Hổ Đen đưa cho anh chắc chắn từ cái rương này mà ra.

Loại xương này gọi là xương thần, có thể cho vào thuốc, bên trong có thần lực. Có điều xương thần này cực quý hiếm nên không nhiều người biết đến nó. Còn số người biết dùng nó để luyện thành thuốc thì càng hiếm hơn nữa.

Xem xong, Ngô Bình nói: “Khắc Mẫn, giúp tôi gọi anh Ba tới đây”.

Từ Khắc Mẫn gật đầu rồi lập tức đi gọi Từ Quý Phi đến.

Ông cụ Hàn lúc này cũng đang đứng hóng chuyện. Ông ấy nhìn khúc xương màu vàng trong tay Ngô Bình rồi hỏi: “Ngô tiên sinh, xin được thỉnh giáo một chút. Đây là xương của loài động vật nào vậy?”

Ngô Bình: “Tôi chưa rõ, có điều tôi cảm thấy nó không hề tầm thường”.

Ngô Bình đương nhiên không nói thật tất cả những gì mình biết vì anh không cần thiết phải làm vậy.

Từ Quý Phi nhanh chóng đi tới nơi, cười hỏi: “Em trai, có chuyện gì vậy?”
Chương 958: Rương đựng xương thần

Ngô Bình: “Ở dưới đáy hồ này có một chiếc rương đựng đầy xương. Xương này có thể dùng làm thuốc, em muốn vớt nó lên”.

Từ Quý Phi cười đáp: “Không vấn đề gì, để anh đi gọi người”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu”.

Anh vươn tay ra rồi nắm lại, mặt nước đột nhiên xoay chuyển. Dòng nước cuốn cho chiếc rương nổi dần lên rồi bay lên khỏi mặt nước.

Ngô Bình đón lấy chiếc rương, những người xung quanh giờ đã nhìn thấy bên trong rương toàn là những khúc xương màu vàng, to có nhỏ có.

Từ Quý Phi tò mò cầm lên một khúc xương, đong đếm trọng lượng rồi cảm thấy rất kỳ lạ: “Đây là xương sao? Sao lại nặng thế nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Anh Ba, có thể tặng em chỗ xương này được không?”

Từ Quý Phi cười đáp: “Em cần dùng tới thì cứ mang đi đi”.

Ngô Bình nhìn Từ Quý Phi rồi hỏi: “Anh Ba, anh vẫn chưa tới giai đoạn Sinh Niệm sao?”

Từ Quý Phi: “Anh mới trở thành cao thủ Tiên Thiên chưa đầy một năm, còn lâu mới tới giai đoạn đó”.

Ngô Bình lấy ra một cái lọ nhỏ, nói: “Đây là Tiên Thiên Hồn Lực Đan, khi nào tới giai đoạn Sinh Niệm anh hãy uống nó vào, như vậy là đã thành công một nửa”.

Từ Quý Phi mắt sáng rỡ, đáp: “Em trai, cảm ơn chú nhé!”

Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba khách sáo với em làm gì cơ chứ”.

Lưu Kính Đường kia đã làm nghề buôn bán dược liệu lâu năm nên hiểu nhiều biết rộng. Nhìn thấy chỗ xương màu vàng, ông ta như thể nghĩ ra gì đó. Ông ta bước lên mấy bước, cười nói: “Ngô tiên sinh, chỗ xương này có thể bán lại cho tôi được không?”

Ngô Bình đáp: “Được thôi, ông cần bao nhiêu?”

Lưu Kính Đường mừng rỡ đáp: “Tôi muốn mua mười khúc”.

Ngô Bình gật đầu: “Mười tỷ đô một khúc, của ông tổng là một trăm tỷ. Tiền mặt hay chuyển khoản đây?”

Cái giá Ngô Bình đưa ra quá cao khiến Lưu Kính Đường sững người: “Một trăm tỷ?”

Ngô Bình: “Đó là giá hữu nghị rồi, nếu ở chỗ khác thì có tiền ông cũng không mua được”.

Vợ Lưu Kính Đường hừ lạnh, nói: “Một đống xương nát mà làm phách. Kính Đường, chúng ta không thèm mua thứ bỏ đi này!“

Lưu Kính Đường lườm vợ mình, nói: "Cô thì biết cái gì. Trong sách cổ có viết, đây có khả năng là xương thần!"

Ngô Bình khá ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này còn biết tới xương thần. Anh không khỏi đưa mắt quan sát Lưu Kính Đường kỹ hơn. Vừa nhìn, anh đột nhiên phát hiện cơ thể người này có vấn đề. Ở một vị trí khuất bên trong não có một khối u. Hơn nữa, còn là u ác tính.

Ngô Bình nói: "Khối u trong não ông rất nguy hiểm, cần phải làm phẫu thuật gấp. Nhiều lắm là một tuần nữa, khối u này sẽ xâm lấn vào thành mạch máu. Đến lúc đó, sẽ dẫn đến hiện tượng chảy máu não, lúc đó đến thần tiên cũng không cứu được ông".

Anh nói dứt lời, cả Lưu Kính Đường và ông cụ Hàn đều sững sờ. Ông cụ Hàn nói: "Y thuật của Ngô tiên sinh quả thực khiến người khác bội phục".

Lưu Kính Đường mặt trắng bệch ra: "Ngô tiên sinh, anh nói không sai nửa câu. Tôi đã đi kiểm tra rồi, trong não tôi quả thực có khối u. Ông Hàn nói anh là thần y, liệu bệnh của tôi còn chữa được không?"

Ngô Bình: "Đương nhiên là cứu được, ông đi làm phẫu thuật mở hộp sọ rồi cắt bỏ khối u là được. Có điều khối u đó của ông vị trí ở gần hệ thần kinh trung ương, trong lúc phẫu thuật rất dễ làm tổn hại những dây thần kinh này dẫn tới đột tử. Phẫu thuật là rất mạo hiểm, nhưng nếu xét mọi mặt thì tôi vẫn kiến nghị ông nên đi phẫu thuật".

Mặt Lưu Kính Đường càng trắng bệch ra như tờ giấy. Ông ta cúi người nói với Ngô Bình: "Ngô thần y, liệu thần y có thể chữa bệnh giúp tôi được không?"

Chu Thanh Nghiên cũng chẳng ưa gì vợ Lưu Kính Đường và thái độ của chị ta nên cướp lời: "Chồng tôi sẽ không chữa bệnh cho ba loại người: kẻ gian ác, kẻ thô lỗ và kẻ coi thường người khác. Ba "phẩm chất" này các người có đủ cả, cho nên là bỏ ý định đó đi".

Chu Thanh Nghiên nói câu này chính là đang mắng vốn đám người kia. Người phụ nữ giàu có thô lỗ kia nghe xong thì tức lắm, trừng mắt lên lườm cô.

Lưu Kính Đường trong lòng đã vô cùng hoang mang lo sợ. Bác sĩ cũng đã nói ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, khả năng rất cao sẽ không thể xuống khỏi bàn mổ. Ông ta giờ có trong tay bao nhiêu tiền của, còn có biết bao nhiêu người đẹp vây quanh. Ông ta không muốn chết, ông ta muốn sống tới trăm tuổi.

Lưu Kính Đường cắn răng, nói: "Ngô tiên sinh, nếu anh bằng lòng chữa trị cho tôi thì tôi sẽ tặng cho anh một món bảo vật gia truyền!"

Ngô Bình bắt đầu hứng thú: "Ồ?"

Lưu Kính Đường nói tiếp: "Ngô tiên sinh, nếu anh có thời gian thì xin đợi một lát, tôi đi một lát sẽ quay lại!"

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được, tôi sẽ đợi ông".

Lưu Kính Đường nhanh chóng rảo bước ra ngoài, vợ ông ta cũng chạy theo mà quên luôn bế theo cô con gái.

Cô bé không đi theo bố mẹ mà đi tới trước mặt Ngô Bình, lễ phép cúi người nói: "Chú bác sĩ ơi, chú chữa được cho bố cháu đúng không ạ?"

Ngô Bình cười đáp: "Đương nhiên là được".

"Vậy, chú giúp bố cháu có được không?", đôi mắt to của cô bé chớp chớp trông đáng yêu vô cùng.

Ngô Bình: "Ừ, chú sẽ giúp bố cháu khoẻ mạnh trở lại".

Cô bé vui lắm, lại cúi gập người nói: "Cháu cảm ơn chú bác sĩ".

Ngô Bình mỉm cười, lại móc trong túi ra một quả nữa đưa cho cô bé: "Lần này thì cháu được ăn rồi nhé".

Cô bé vui lắm, cắn một miếng thật to. Mùi thơm của quả lan trong miệng, hương vị cũng vô cùng tươi ngon.

Thấy Ngô Bình đem quả quý cho một đứa trẻ, ông cụ Hàn trong lòng không khỏi kêu trời vì tiếc rẻ.

Hàn Thu ban đầu khăng khăng Ngô Bình là kẻ lừa đảo. Nhưng sau khi chứng kiến nhiều việc liên tiếp xảy ra như vậy, cô ta vô cùng kinh ngạc. Ban nãy Hàn Thu còn chứng kiến Ngô Bình khiến chiếc rương tự động bay lên. Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn không biết tại sao anh làm được như vậy.

"Anh rốt cuộc là ai?", Hàn Thu nhìn Ngô Bình, biểu cảm trên mặt biến đổi trông vô cùng đặc sắc.

Chu Thanh Nghiên đáp: "Cô đừng hỏi thì hơn, với địa vị của cô thì có nói ra danh tiếng của anh ấy, cô cũng chẳng biết đâu".

Hàn Thu tức đến nỗi mặt trắng bệch ra, bụng nghĩ người đàn bà này thật đáng ghét!

Đúng lúc này, một long vệ đột nhiên xuất hiện, cúi gập người nói: "Long chủ, ở Thạch Thành có việc gấp. Một cao thủ người Mễ đánh bị thương rất nhiều người ở một võ quán của dân thường. Cảnh sát địa phương tới giải quyết cũng bị đánh chết mất ba người, hai người bị thương nặng. Hiện tại, tên người Mễ đã chiếm võ quán, khống chế toàn bộ người ở bên trong".

Vì có thành phần tội phạm ngoại quốc nên việc này sẽ do Thiên Long xử lý. Ngô Bình hỏi: "Người của ta tới đó rồi chứ?"

Long vệ: "Ngươi của chúng ta đã tới, nhưng người chết, người bị thương. Vừa hay Long chủ đang ở Thạch Thành nên tôi cảm thấy báo cáo lại với anh là tốt nhất".

Ngô Bình: "Vậy đã điều tra được thân phận của kẻ đó chưa?"

Long vệ: "Hiện vẫn chưa rõ".

Ngô Bình: "Dẫn đường!"

Sau đó anh nói với Chu Thanh Nghiên: "Thanh Nghiên, anh phải đi giải quyết chút việc".

Chu Thanh Nghiên gật đầu: "Được, đi sớm về sớm nhé".

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, mặt Hàn Thu càng trắng bệch ra. Nhà họ Hàn là thế gia nổi tiếng về y thuật nên có không ít mối quan hệ với tầng lớp thượng lưu. Vì vậy, cô ta đương nhiên biết tới sự tồn tại của Thiên Long. Mà Ngô Bình ban nãy lại là Long chủ của Thiên Long.

Không chỉ Hàn Thu mà cả ông cụ Hàn cũng kinh ngạc không kém. Ông ấy nhìn cô cháu gái, không khỏi thở dài thườn thượt. Hôm nay vốn là cơ hội vô cùng tốt để kết giao với thủ lĩnh Thiên Long, thế mà lại bị Hàn Thu làm cho ra nông nỗi này.

Cậu thanh niên bên cạnh Hàn Thu hỏi: "Chị họ, Long chủ là cái gì vậy?"

Hàn Thu bất lực đáp: "Long chủ chính là thủ lĩnh của Thiên Long. Thôi bỏ đi, có nói em cũng không biết".

Chu Thanh Nghiên không thèm đếm xỉa đến đám người kia nữa. Cô ấy dắt tay cô bé đáng yêu quay lại phòng khách ban nãy.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã có mặt tại võ quán Thiên Địa. Chu Nhược Tuyết, Chu Nhan và bảy thành viên Thiên Long lúc này đã ở bên ngoài võ quán. Ba thi thể đã được đưa đi, ở hiện trường còn hai người bị thương nằm trên chiếc xe cứu thương cách đó không xa. Họ đang được các bác sĩ chữa trị.

Ngô Bình tới rồi lập tức giúp ổn định lại tình trạng cho những người bị thương. Có một người nội tạng bị dập, sắp không qua khỏi nhưng đã được Ngô Bình cho uống đan Sinh Mệnh.

Người bị thương nhanh chóng hồi lại, nói: "Long chủ, tôi xin lỗi đã làm Long chủ thất vọng".

Ngô Bình: "Phí lời, người không sao là tốt rồi. Còn nữa, gặp kẻ mình đánh không lại thì đầu tiên phải tìm cách bảo vệ an toàn tính mạng".

Mười phút sau hai người bị thương đã qua cơn nguy kịch. Lúc này, Ngô Bình mới đi tới trước cửa võ quán.

"Tình hình bên trong thế nào rồi?", chẳng kịp hàn huyên với Chu Nhược Tuyết, Ngô Bình lập tức hỏi chuyện chính.
Chương 959: Mắt của tà thần

Chu Nhược Tuyết: "Ở bên trong có gần một trăm đệ tử của võ quán, bốn huấn luyện viên. Những người kịp chạy ra nói bên trong đã có hơn chục người chết. Tên người Mễ hung bạo đó hình như đang tìm thứ gì đó".

Ngô Bình gật đầu: "Mọi người đợi bên ngoài, để anh vào xem sao".

Chu Nhược Tuyết gật đầu: "Được, anh cẩn thận nhé".

Thấy Ngô Bình đi vào võ quán, Chu Nhan lo lắng nói: "Chị à, chuyên gia Ngô vào đó không sao chứ?"

Chu Nhược Tuyết đáp: "Có muốn xem náo nhiệt không?"

Chu Nhan gật đầu như bổ củi: "Muốn!"

Chu Nhược Tuyết: "Đi theo chị".

Hai người họ đi vào trong một chiếc xe, bên trong xe có màn hình theo dõi camera giám sát bên trong võ quán. Qua màn hình, hai người họ có thể biết được tình hình bên trong.

Đi vào tới bên trong, Ngô Bình kéo cửa ra. Anh nhìn thấy bên trong võ đường rộng lớn có mười mấy xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Một người đàn ông tóc đỏ rậm, cao tới hơn hai mét đang bóp cổ một võ sinh. Hắn ta dùng tiếng Viêm Long địa phương, hỏi bằng giọng hung ác: "Chủ nhân võ quán của chúng mày đâu? Nói ngay!"

"Thả cậu ấy xuống, tôi sẽ nói cho anh biết chủ võ quán đang ở đâu", nhìn cảnh tượng trước mắt, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Gã đàn ông tóc đỏ quay người lại, lạnh lùng nhìn Ngô Bình: "Mày biết sao?"

Ngô Bình rảo bước nhanh về phía đó. Một người cao lớn như Ngô Bình đứng trước mặt kẻ này cũng trở nên nhỏ con. Nhưng nếu luận về phong độ và khí chất thì gã tóc đỏ còn thua xa anh.

Gã tóc đỏ cau mày lại, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm của người thanh niên trước mặt. Hắn hỏi: "Mày không phải người của võ quán, mày là ai?"

Ngô Bình: "Thủ lĩnh của Thiên Long nước Viêm Long, Ngô Bình. Giờ anh có hai lựa chọn. Thứ nhất, anh quỳ xuống đầu hàng. Thứ hai, tôi đánh chết anh".

Gã tóc đỏ cười lạnh: "Chỉ dựa vào sức mày?"

Ngô Bình phất tay, một bàn tay to màu đen huyền xuất hiện trên không trung. Bàn tay này tấn công gã tóc đỏ.

"Đoàng!"

Một cú nổ vang lên, gã tóc đỏ bay xa mười mấy mét. Sau khi hắn rơi xuống đất thì bàn chân Ngô Bình đã đặt trên ngực hắn.

"Rắc!"

Gã tóc đỏ to con bị Ngô Bình giẫm cho bẹp cả lồng ngực. Hắn thổ huyết, vẻ mặt giờ đã chuyển sang kinh sợ. Hắn nhìn Ngô Bình cầu xin: "Xin đừng giết tôi".

Chu Nhan ở trên xe nhìn thấy cảnh này thì sững sờ như trời trồng. Cô ấy thốt lên: "Cái bàn tay đó là gì vậy? Pháp thuật sao?"

Chu Nhược Tuyết cũng ngạc nhiên lắm nhưng không thể hiện ra ngoài, đáp: "Đương nhiên là pháp thuật của Ngô Bình".

Chu Nhan ôm miệng: "Trời ơi! Chuyên gia Ngô mạnh thật đấy!"

Chu Nhược Tuyết: "Giờ nói với em cũng không sao, anh ấy không phải là chuyên gia gì cả. Anh ấy là thủ lĩnh của Thiên Long".

"Thiên Long là cái gì vậy?", Chu Nhan hỏi.

Chu Nhược Tuyết giải thích cho Chu Nhan. Chu Nhan nghe xong thì mắt sáng lên, lẩm bẩm: "Đẹp trai quá!"

Ngô Bình lúc này đang lạnh lùng nhìn tên tóc đỏ, nói: "Một bán thần như anh chạy tới Viêm Long làm gì? Tại sao lại muốn tìm chủ võ quán này?"

Gã tóc đỏ: "Tôi là lính của tổ chức Heaven tại nước Mễ. Chúng tôi nhận được tin tình báo mật rằng chủ nhân võ quán này đang giữ một con mắt của tà thần từ thời thượng cổ. Chúng tôi muốn tìm con mắt đó rồi trích xuất ADN từ đó".

Ngô Bình đạp một cái, tên tóc đỏ bất tỉnh nhân sự. Xong xuôi anh hỏi một võ sinh ở gần đó: "Chủ nhân võ quán của các cậu đâu?"

Một người đứng lên nói: "Chủ nhân võ quán của chúng tôi đã ba ngày nay không thấy xuất hiện rồi".

Ngô Bình: "Người đó không nói mình đi đâu sao?"

Võ sinh kia lắc đầu: "Không nói".

Ngô Bình: "Cậu có thể giúp tôi liên lạc với người đó không?"

Võ sinh đáp: "Để tôi thử".

Nói rồi võ sinh nọ bấm số gọi điện thoại, nhưng rất nhanh sau đó trong điện thoại vọng tới giọng cô tổng đài viên báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng.

Ngô Bình: "Cậu có biết chỗ ở của chủ võ quán không?"

Võ sinh vội đáp: "Tôi có biết".

Ngô Bình: "Đưa tôi tới đó".

Sau khi ra khỏi võ quán, Ngô Bình dặn Chu Nhược Tuyết và những người khác giải quyết nốt việc ở võ quán. Còn anh ngồi lên xe cảnh sát với võ sinh kia, tới nhà chủ võ quán.

Trên đường, võ sinh này nói cho Ngô Bình biết chủ võ quán tên là Lưu Trường Hưng, là một quyền sư có tiếng ở Thạch Thành. Người này mười ba tuổi đã bắt đầu luyện võ, năm nay đã năm mươi ba tuổi, vậy là đã theo nghiệp võ bốn mươi năm.

Lưu Trường Hưng mở võ quán làm kế sinh nhai. Vào lúc đông nhất, võ quán có tới hơn ba trăm học viên, học phí mỗi năm vào khoảng năm nghìn đến mười nghìn năm trăm tệ. Hơn nữa, Lưu Trường Hưng thường xuyên tham gia một số hoạt động và trong số những đệ tử của võ quán cũng có không ít người giàu có. Vì thế, Lưu Trường Hưng thường xuyên được tặng tiền tặng quà. Nhìn chung, thu nhập của ông ấy rất ổn, mỗi năm đều kiếm được khoảng mấy triệu tệ.

Lưu Trường Hưng có một người con trai, nhưng vợ ông ấy đã mất từ ba năm trước. Giờ cậu con trai đã hai mươi tuổi, đang học tại Học viện Thể dục thể thao của Thạch Thành. Năm ngoái cậu ấy còn được giải nhất trong cuộc thi võ thuật cổ truyền.

Nghe tới con trai Lưu Trường Hưng, Ngô Bình đổi ý ra lệnh: "Đi tới Học viện Thể dục thể thao".

Đây là ngôi trường đào tạo vận động viên chuyên nghiệp lớn nhất Thạch Thành. Nơi đây là cái nôi sinh ra nhiều vận động viên hàng đầu, giành được huy chương vàng cấp quốc tế.

Xe của họ vừa đến nơi thì hiệu trưởng ngôi trường đã đứng đón ở cổng. Là do trước đó cấp trên đã đích thân gọi điện nói có một nhân vật cực quan trọng sắp tới, đồng thời yêu cầu ông ta toàn lực hỗ trợ.

Hiệu trưởng không biết người sắp tới là ai, nhưng vẫn vô cùng cung kính cúi gập người chào hỏi: "Xin chào, tôi là hiệu trưởng trường này, tôi tên là Lỗ Trực Quân".

Ngô Bình cười đáp: "Hiệu trưởng Lỗ, xin nhờ ông giúp một việc này. Tôi muốn gặp một sinh viên của trường ta. Cậu ấy tên là Lưu Đạt Khai".

Lưu Đạt Khai là tên con trai Lưu Trường Hưng.

Hiệu trưởng vội đáp: "Vâng vâng, tôi lập tức đưa tiên sinh đi gặp".

Hiệu trưởng Lỗ không dám hỏi nhiều. Ngô Bình bảo làm gì thì ông ta làm đó.

Ba người nhanh chóng đi tới sân vận động. Ở đó có một đám học sinh đang tập luyện.

Hiệu trưởng gọi giáo viên phụ trách ra, dặn dò vài câu xong giáo viên kia vội vã đi tìm Lưu Đạt Khai.

Chưa tới năm phút sau, một cậu sinh viên đi tới. Cậu ấy rất cao, chừng một mét chín mươi ba, cơ thể vô cùng săn chắc. Vừa nhìn là biết vô cùng chăm chỉ tập luyện.

Nhìn thấy hiệu trưởng, cậu ấy gật đầu hỏi: "Hiệu trưởng, thầy tìm em sao?"

Hiệu trưởng gật đầu đáp: "Lưu Đạt Khai, vị lãnh đạo cấp cao này có chuyện muốn hỏi em, em hãy hết sức hợp tác".

Lưu Đạt Khai cảm thấy rất kỳ lạ, lãnh đạo cấp cao? Cậu ấy nhìn Ngô Bình rồi gật đầu chào.

Ngô Bình cười nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi tới là muốn hỏi cậu vài chuyện thôi".

Lưu Đạt Khai: "Anh hỏi đi ạ".

Ngô Bình: "Cậu luyện võ từ nhỏ đúng không? Vậy đã luyện tới cảnh giới nào rồi?"

Lưu Đạt Khai vừa nghe là biết Ngô Bình là người tu luyện. Cậu ấy gãi đầu đáp: "Tôi vừa luyện tới cảnh giới Lực được hơn một năm, nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp phù hợp. Thế nên lực phát ra không chuẩn. Bố tôi nói, là do tôi không chăm chỉ tập luyện".

Ngô Bình: "Cũng không phải là do không chăm chỉ tập luyện, tư chất của cậu không tồi. Cái cậu thiếu là một người thầy chỉ dạy. Tới đây".

Lưu Đạt Khai bước tới gần một bước, Ngô Bình vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy. Một luồng lực đạo truyền vào rồi lưu chuyển trong cơ thể cậu ấy.

Lưu Đạt Khai sáng mắt lên, vội vã nhắm mắt cảm nhận kỹ luồng năng lượng này.

Nửa phút sau, cậu ấy đột nhiên múa quyền, các chiêu thức càng lúc càng nhanh.

Ngô Bình mỉm cười nhìn cậu ấy tập, cũng không nói gì thêm.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh xem mà ù ù cạc cạc không hiểu. Hai người này đang làm cái gì vậy?

Lưu Đạt Khai tập hơn mười phút thì một làn hơi nóng bốc lên từ đỉnh đầu. Cậu ấy thu quyền lại, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nói: "Đa tạ tiên sinh đã khai sáng cho tôi!"

Ban nãy Ngô Bình đã dùng pháp thuật khai sáng cho Lưu Đạt Khai biết thế nào là lực đạo cao minh. Có được kinh nghiệm đó, Lưu Đạt Khai có cơ hội trở thành cao thủ đỉnh cao, cảnh giới luyện Khí tiếp theo cũng sẽ rất dễ dàng.

Ngô Bình: "Ừm, đứng lên đi".

Lưu Đạt Khai đứng dậy, trên gương mặt vẫn vô cùng hưng phấn.

Cậu ấy hỏi: "Tiên sinh, có thể cho tôi biết tu vi của anh không? Bố tôi nói người có tu vi đỉnh cao có thể đả thương đối thủ chỉ bằng lá cây ngọn cỏ. Chắc chắn anh đã đạt tới trình độ đó từ lâu rồi đúng không?"

Ngô Bình: "Tu vi của tôi là cảnh giới thứ năm của Nhân Tiên".
Chương 960: Ngọc Huyễn Tượng

Lưu Đạt Khai ngẩn ra, cảnh giới năm Nhân Tiên là cảnh giới gì? Trong ấn tượng của cậu ấy chỉ có Nhân Tiên, biết cả Võ Vương và Võ Thần, nhưng lại chẳng có khái niệm gì về Nhân Tiên cảnh giới năm.

Có điều, cậu ấy biết cảnh giới năm Nhân Tiên chắc chắn là một cảnh giới mạnh hơn Võ Thần. Cậu ấy vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ: “Có thể gặp được anh là phúc của tôi!”

Ngô Bình hỏi: “Lưu Đạt Khai, có biết bố cậu đang ở đâu không?”

Lưu Đạt Khai đáp: “Bố sống cùng tôi, ngày nào cũng nấu cơm cho tôi cả”.

Ngô Bình cười bảo: “Tôi cần gặp bố cậu, có chút việc. Cậu đưa tôi đến đó được chứ?”

Lưu Đạt Khai gật đầu: “Được, thưa anh. Tôi đi thay quần áo trước”.

Ngô Bình kiên nhẫn chờ. Mười phút sau, Lưu Đạt Khai ngồi trên ô tô của Ngô Bình, đi đến nhà mình ở Thạch Thành.

Xe chạy đến trước cửa, Lưu Đạt Khai bèn lấy chìa khoá mở cửa ra, gọi to: “Bố ơi, có khách đến tìm bố ạ”.

Một người đàn ông trung niên mặt vuông từ trong bếp bước ra, với chiếc tạp dề buộc ngang hông.

Nhìn thấy Ngô Bình đứng sau Lưu Đạt Khai, vẻ u ám loé lên trong mắt Lưu Trường Hưng. Ông ấy nói: “Đạt Khai à, đi mua bao thuốc cho bố đi”.

Lưu Đạt Khai vâng dạ: “Con đi ngay ạ. Mời anh ngồi”.

Sau khi Lưu Đạt Khai đi khỏi, người đàn ông trung niên bèn cởi tạp dề, lạnh lùng nói: “Các người hành động nhanh thật, đã tìm đến nơi này rồi. Có điều, các người sẽ không được như ý. Tôi sẽ không giao vật đó cho bất cứ ai!”

Ngô Bình nói: “Quyền sư Lưu đừng hiểu lầm. Tôi là Long chủ của Thiên Long. Ban nãy có một bán thần nước Mễ vào võ quán của ông và tra hỏi tung tích của ông. Kẻ đó đã đánh chết mười mấy người. Sau khi khống chế được kẻ đó, tôi mới đến tìm ông, muốn biết vì sao người Mễ truy tìm ông”.

Lưu Trường Hưng ngẩn ra: “Anh không đến đây vì vật đó ư?”

Ngô Bình đáp: “Tôi không biết vật mà ông vừa nói”.

Lưu Trường Hưng trầm ngâm giây lát, đoạn bảo: “Mời Long chủ ngồi”.

Ông ấy rót trà cho anh: “Tôi nghe nói Thiên Long là tổ chức rất mạnh trong nước, nên tôi tin anh”.

Ngô Bình đáp: “Ông thật sự có thể tin tôi. Xin hãy nói thật”.

Lưu Trường Hưng im lặng vài giây mới mở lời: “Tổ tiên tôi từng là quan tổng đốc triều Thanh. Khi đó, quan viên địa phương thường nịnh nọt ông ấy và tặng đủ loại quà cáp. Có năm, một tri phủ đã tặng một viên tinh thạch cho ông ấy. Trong tinh thạch có phong ấn một nhãn châu. Sau khi nhìn thấy nhãn châu này, tổ tiên tôi cảm thấy nó đang gửi gắm thông điệp gì đó cho mình nên giữ lại, thường lấy ra chơi”.

“Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chưa đầy một tháng sau khi có được nhãn châu, tổ tiên tôi đã phát điên, cũng chẳng tiếp tục làm quan được nữa. Đối thủ của ông ấy thừa cơ hãm hại, gia đình tôi sa sút rất nhanh”.

“Sau đó nhãn châu này được truyền lại trong tộc, nhưng dặn rằng con cháu đời sau không được lấy vật này ra chơi nữa, mà phải chôn nó xuống đất”.

Ngô Bình hỏi: “Sao người Mễ lại biết nhà ông có nhãn châu?”

Lưu Trường Hưng đáp: “Trong ghi chép của huyện có tư liệu về gia tộc tôi, nhắc đến nhãn châu. Có lẽ họ biết nhờ ghi chép đó”.

Ngô Bình ngừng lại một rồi nói: “Bây giờ thông tin bị rò rỉ, ông không đủ khả năng bảo vệ nhãn châu này. Nếu ông bằng lòng, tôi có thể mua nó. Hoặc ông có thể trao đổi thứ khác”.

Lưu Trường Hưng nhìn Ngô Bình: “Long chủ, tôi có thể giao nhãn châu cho anh, nhưng có một điều kiện”.

Ngô Bình bảo: “Ông nói đi”.

Lưu Trường Hưng đáp: “Tôi hy vọng con trai tôi có thể gia nhập Thiên Long, làm việc cho Long chủ”.

Ngô Bình cười nói: “Dễ thôi. Có điều tu vi của cậu ấy không cao, làm việc bên ngoài quá nguy hiểm. Tôi chỉ có thể để cậu ấy làm việc văn phòng. Về đãi ngộ thì ông yên tâm, nhận được ít nhất một triệu tiền lương năm”.

Lưu Trường Hưng thở phào: “Cảm ơn anh! Ngoài ra, tôi muốn có một trăm triệu. Con trai tôi còn nhỏ, nó phải lấy vợ, sinh con, sau này sẽ tốn rất nhiều tiền”.

Ngô Bình hào sảng đồng ý ngay: “Được. Tôi sẽ cho ông một trăm triệu. Nếu sau này có người hỏi về nhãn châu, ông cứ bảo là bị tôi lấy đi rồi. Như thế sẽ không ai gây phiền phức cho ông nữa”.

Lưu Trường Hưng gật mạnh: “Được. Long chủ, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến nhà cũ”.

Sau đó Ngô Bình cùng Lưu Trường Hưng đến nhà cũ của nhà họ Lưu. Căn nhà đã được cho thuê, cửa mở, người thuê không có ở đây.

Trong sân có trồng một cây hồ đào, rất cứng cáp, lá sáng bóng.

Lưu Trường Hưng nói: “Nhãn châu ở dưới cây hồ đào này, được đậy kín trong hũ”.

Ngô Bình gật đầu, khi nhìn xuống, ở vị trí cách mặt đất hơn năm mét quả thật có một chiếc hũ. Anh vươn tay ra bắt lấy, chiếc hũ ấy liền chui từ dưới đất lên rồi bay vào tay anh.

Đây là hũ gốm sứ. Anh nhìn kỹ hơn, không ngờ đó còn là sứ Thanh Minh Hoa. Mở hũ, anh lấy ra một viên đá màu lam nhạt. Viên đá nửa trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy một viên nhãn châu khá to ở bên trong.

Anh cất đá vào, đoạn đưa hũ cho Lưu Trường Hưng: “Hũ này bán được vài triệu, ông giữ lấy đi”.

Lưu Trường Hưng cười đáp: “Được”.

Ngô Bình đưa chi phiếu một trăm triệu cho ông ấy, đoạn nói: “Chi phiếu này có thể rút tiền mặt ở tất cả ngân hàng lớn”.

Lưu Trường Hưng cười ha ha, cất chi phiếu vào: “Long chủ, khi nào con trai tôi sẽ đến Thiên Long?”

Ngô Bình đáp: “Hãy để lại số điện thoại, tôi sẽ bảo thư ký liên hệ với ông sau”.

Thế là Lưu Trường Hưng để lại số điện thoại của mình.

Ngô Bình lấy đồ xong thì về nhà họ Từ ngay lập tức.

Lưu Kính Đường đã trở lại, tay ôm một chiếc hộp vuông.

Thấy Ngô Bình, Lưu Kính Đường vội dâng hộp lên: “Thưa anh, tôi đã mang đồ đến rồi”.

Mở hộp ra, bên trong là một viên ngọc quý với ánh sáng rực rỡ đang lưu chuyển. Trong viên ngọc có quang ảnh lờ mờ ẩn hiện.

Anh nhìn qua, nhận ra đây là pháp khí, bên trong có khắc cấm chế cực kỳ cao minh. Dùng viên ngọc này sẽ dễ dàng bài bố được huyễn trận cực mạnh.

Ngô Bình hỏi: “Viên ngọc này từ đâu ra vậy?”

Lưu Kính Đường đáp: “Ba năm trước, tôi đang lấy thuốc ở nơi khác thì bất ngờ thấy nó. Khi ấy, tôi đã mua nó với giá bảy triệu rưỡi”.

Ngô Bình nói: “Được, tôi lấy thứ này”.

Lưu Kính Đường cả mừng, vừa đưa hộp cho Ngô Bình vừa hỏi: “Thưa anh, vậy khi nào anh có thời gian đến chữa trị cho tôi?”

Ngô Bình trả lời: “Ngay bây giờ”.

Anh gọi Lưu Kính Đường đến thư phòng nhà họ Từ, nhẹ nhàng loại bỏ khối u, rồi lại cho Lưu Kính Đường uống một ít Trường Sinh Tán.

Uống Trường Sinh Tán xong, Lưu Kính Đường cảm thấy mình trẻ ra mười tuổi, bước đi mạnh mẽ hơn. Ông ấy vừa vui mừng vừa bội phục anh, rối rít cảm ơn.

Ngô Bình nói: “Viên ngọc ông đưa tôi rất có giá trị. Tôi sẽ tặng cho ông một viên Sinh Mệnh Đan”.

Lưu Kính Đường mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh!”

Ít lâu sau, tiệc mừng nhà họ Từ đã bắt đầu. Ngô Bình uống mấy ly rượu, nói vài câu chúc phúc rồi rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, ông cụ Hàn và cháu gái Hàn Thu đã vội vàng đuổi theo. Ông cụ Hàn vội hô lên: “Xin Long chủ dừng bước!”

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ông cụ Hàn nói: “Long chủ, tôi có chuyện muốn khẩn cầu”.

Ngô Bình đáp nhẹ: “Nói nghe thử xem”.

Ông cụ Hàn bày tỏ: “Lão đây thời trẻ đã từng bị thương, thể chất rất yếu. Tôi tự thấy mình không thể sống qua chín mươi tuổi, mà năm nay tôi đã tám mươi bảy tuổi rồi. Vậy nên tôi đánh bạo xin Long chủ một viên Sinh Mệnh Đan”.

Ông cụ đã chính mắt nhìn thấy công dụng của Sinh Mệnh Đan, vô cùng khao khát nó.

Ngô Bình không lên tiếng. Anh biết ông cụ này phải có lý do gì đó mới mở miệng xin thuốc.

Quả nhiên, ông cụ nói tiếp: “Hàn Thu, cháu gái tôi, từng làm việc ở Viện Nghiên cứu Sinh mệnh. Con bé từng tiếp xúc với một số thứ đặc biệt ở đó”.

Nói xong, ông cụ bèn nhìn Hàn Thu.

Hàn Thu vội vã lấy một bản ghi chép ra, đưa Ngô Bình bằng cả hai tay rồi kính cẩn nói: “Long chủ, trước đó tôi đã có phần mạo phạm. Mong Long chủ không chấp nhất, đừng trách tội tôi. Đây là số liệu nghiên cứu khoa học ở Viên Nghiên cứu Sinh mệnh mà tôi ghi ghép lại theo trí nhớ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK