Đến đây rồi, Lý Mai mới phát hiện Ngô Bình là tổng chỉ huy ba quân - người có quyền hạn lớn nhất tại đây. Vậy thì còn gì phải lo nữa? Cô ấy lập tức mua lại các xí nghiệp lạc hậu chuẩn bí tuyên bố phá sản ở Viêm Long với giá thấp, sau đó chuyển đến Ghi-nê.
Cùng lúc đó, Lý Mai có ý kiến muốn đổi tên nước Ghi-nê thành nước cộng hoà Đông Tinh. Sau đó sẽ thành lập công ty cơ sơ hạ tầng để sửa đường, xây cầu, phát triển kiến trục hạ tầng.
Nhưng đây không phải chuyện ngày một ngày hai nên Ngô Bình cũng không vội, có Chu Thanh Nghiên và Lý Mai ở đây, anh không phải lo gì nữa. Nên hầu hết thời gian, anh đều dành để tìm tinh hạch.
Sau gần một tháng đến nước Đông Tinh, Ngô Bình vẫn chưa tìm thấy tinh hạch. Nhưng anh phải về nước vì sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi.
Anh đã hứa với Trương Thiên Hoành là giúp ông ấy mở cấm chế vào dịp tết Nguyên Tiêu, giờ chỉ còn ba ngày nữa nên anh phải về thôi.
Trưa nay, anh đã về đến Thiên Kinh.
Anh vừa xuống máy bay thì Trương Lệ đã gọi tới.
“Tiểu Bình, con đang ở đâu đấy? Có rảnh không?”
Ngô Bình: “Con đang ở Thiên Kinh rồi, có chuyện gì thế mẹ?”
Trương Lệ cười nói: “Tiểu Bình, mấy hôm nữa, mẹ sẽ đi gặp mấy cô bạn”.
Ngô Bình nhớ là mẹ mình có mấy người bạn rất thân.
Anh hỏi: “Mẹ định đi chơi với mấy cô ấy ạ?”
Trương Lệ: “Giờ cũng rảnh, mẹ định đi chơi mạt chược hoặc dạo phố với các cô ấy”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Trương Lệ cười nói: “Tiểu Bình, tối nay nhà mình sẽ đến nhà cô Tôn Hiểu Hồng chơi”.
Ngô Bình nhớ ngày xưa, cô Tôn này đã lấy một đại gia ở Hải Thành nên cuộc sống rất khá, anh nói: “Vâng”.
Trương Lệ: “Mẹ muốn con đi cùng, cô Tôn có một cô cháu gái xinh lắm, cô ấy định giới thiệu cho con”.
Ngô Bình chán nản: “Mẹ, con có bạn gái rồi mà, mẹ đừng giới thiệu thêm cho con nữa, con không đi đâu”.
Trương Lệ: “Tiểu Bình, không chỉ có thế đâu. Chồng của cô Tôn bị bệnh, mẹ biết con giỏi chữa bệnh nên mới muốn con đến khám cho chú ấy một thể”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, con sẽ đi. Nhưng mẹ không được giới thiệu ai cho con đâu đấy, con không cần đâu”.
Trương Lệ: “Được rồi”.
Nhận địa chỉ xong thì Ngô Bình cúp máy.
Buổi tối mới phải tháp tùng mẹ mình đi chơi nên anh không vội, mà đến tổng bộ của Thiên Long trước.
Bây giờ, ngày nào Diệp Thần cũng tu luyện ở đây nên tiến bộ rất nhanh, loáng cái đã cảnh giới Thần rồi, chẳng mấy mà đột phá lên Tiên Thiên.
Ngô Bình vừa chỉ dẫn cho Diệp Thần tu luyện, vừa giải quyết vài việc của Thiên Long.
Diệp Thần rất có tiềm lực nên Ngô Bình muốn bồi dưỡng anh ta thành người kế nghiệp mình làm Long chủ của Thiên Long. Như vậy, anh sẽ có nhiều thời gian để tu luyện và luyện đan.
Giữa chừng, Ngô Bình đã gọi cho Trương Thiên Hoành, hai người hẹn ngày kia gặp nhau để bàn chuyện mở cấm chế.
Trước khi trời tối, Ngô Bình đã giúp Diệp Thần đột phá lên Tiên Thiên.
Sau đó, anh thay đồ rồi đến khách sạn gặp mẹ, tiếp theo cùng đến nhà của Tôn Hiểu Hồng.
Chồng của Tôn Hiểu Hồng tên là Nguỵ Lập Tân - một đại gia của đất Hải Thành, chuyên linh doanh đá quý và bất động sản. Mấy năm gần đây, nhà họ Nguỵ đã thu nhỏ việc kinh doanh rồi chuyển nhà đến Thiên Kinh.
Ngô Bình lái xe chở mẹ mình đến nhà họ Nguỵ. Nhà họ nằm trong khu nhà giàu ở Thiên Kinh, mỗi căn đều có gia mấy chục triệu.
Khi đến nơi, Ngô Bình chợt cảm thấy có một luồng thần niệm rất mạnh đang khoá chặt nơi này. Anh cau mày vì thế người này thật vô lễ.
Anh nhanh chóng phóng thần niệm ra để phản công lại, nhưng sau đó anh đã phải ngẩn ra vì thần niệm tấn công anh lại phát ra từ một tấm bia đá.
Tấm bia đá này cao chục mét, rộng bốn mét, dày nửa mét, toàn thân một màu xám xịt, mặt bia có các bùa chú kỳ lạ cùng năm chữ đỏ đá trừ tà Đông Nhạc.
“Sao đá lại phóng thần niệm được nhỉ?”, anh thử kết nối thần niệm với nó thì nó lập tức đẩy anh ra.
Ngô Bình tạm thời bỏ qua chuyện này rồi lái xe đến nhà họ Nghiêm.
Biệt thự của nhà họ không to lắm, chỉ honư 300 mét vuông, điều khiến anh ngạc nhiên là với khối tài sản của nhà họ Nghiêm thì họ phải ở nhà to hơn mới phải.
Tôn Hiểu Hồng đã đứng chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Ngô Bình và Trương Lệ, bà ấy cười nói: “Chị Lệ, Tiểu Bình, hai mẹ con đến rồi à, mau vào nhà đi”.
Hai mẹ con Ngô Bình vào nhà thì thấy không có khách khác, họ đến đầu tiên.
Tôn Hiểu Hồng tự rót trà cho họ rồi cười nói: “Chị Lệ, Chỉ Tinh ở trên tầng, để em gọi con bé”.
Ngô Bình nghe thấy thế thì nói ngay: “Cô ơi, cháu có việc hỏi cô ạ”.
Tôn Hiểu Hồng đành ngồi xuống rồi nói: “Có việc gì thế Tiểu Bình?”
Ngô Bình: “Lúc cháu đến thì thấy có một tấm bia đá rất to trong hồ nhân tạo, nó để làm gì vậy cô?”
Tôn Hiểu Hồng cười nói: “Cháu không biết à? Đá trừ tà Đông Nhạc, nó là Hạo Nhiên Chính Khí mà Đông Nhạc thai nghén, để nó ở các ngã ba, ngã tư sẽ tránh được tà khí”.
Ngô Bình không ngờ Tôn Hiểu Hồng lại biết những chuyện này: “Cô Tôn, cô siêu thế, chuyện gì cũng biết”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười trừ nói: “Cô có biết gì đâu, do hoàn cảnh bệnh tật quanh năm nên thành lang băm thôi”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy cô?”
Đúng lúc này, có một giọng nói trong sáng ở trên tầng hai vọng xuống: “Chú bị tà ma nhập nên hay đau ốm, cô đã mời nhiều cao nhân tới cũng không ăn thua. Nhưng từ sau khi chuyển đến đây, tà ma đó ít xuất hiện hẳn”.
Ngô Bình ngẩng lên thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang bước xuống, cô ấy rất xinh, nhưng hơi lạnh lùng.
Ngô Bình khẽ cau mày, vì cô gái này có tu vi.
Tôn Hiểu Hồng giới thiệu: “Tiểu Bình, để cô giới thiệu, đây là Tôn Chỉ Tinh - cháu gái cô. Chỉ Tinh tốt nghiệp đại học Thiên Kinh, hiện đang đi làm rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào cô!”
Tôn Chỉ Tinh: “Chào anh”.
Ngô Bình: “Vậy là từ khi chuyển đến đây, chú Nghiêm không còn bị nhập nữa ạ?”
Tôn Hiểu Hồng: “Ừ, cô nghe cao nhân bảo trên tấm bia đá của Đông Nhạc Thạch Cảm Đương có khí tức cương trực nên tà ma không dám lại gần. Nhưng chồng cô vẫn yếu lắm, lại không được rời khỏi đây nên tâm trạng bí bách, ngày nào cũng bực dọc”.
Ngô Bình đã hiểu được vấn đề nên đứng dậy nói: “Tôn Chỉ Tinh, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.
Thấy Ngô Bình chủ động mời cháu gái mình, Tôn Hiểu Hồng mừng rỡ nói: “Ừ, hai đứa đi chơi đi”.
Tôn Chỉ Tinh nhìn Ngô Bình rồi đi ra ngoài trước, anh theo sau.
Ra đến sân, Ngô Bình nói: “Núi Long Hổ à?”
Tôn Chỉ Tinh ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã gặp Ma Đô, khí tức của hai người giống nhau”.
“Anh biết Ma sư huynh à?”, chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi rùng mình nói: “Anh chính là hung thủ đã giết Ma sư huynh!”
Ma Đô là con trai riếng của Chân Nhân Mã Huyền của núi Long Hổ, chính Ngô Bình đã giết người này. Anh vẫn lo Mã Huyền sẽ trả thù mình, nhưng mãi không thấy gì.
Anh nói: “Ma Đô tự chọn con đường chết, không liên quan đến tôi”.
Tôn Chỉ Tinh hừ lạnh nói: “Nếu Mã sư thúc không bế quan thì anh nghĩ mình còn sống được đến giờ à?”
Thấy cô ấy có thái độ như vậy, Ngô Bình cau mày nói: “Ông ta không làm gì được tôi đâu, cô không phải doạ”.
Tôn Chỉ Tinh cười lạnh: “Anh tưởng núi Long Hổ chúng tôi chỉ có mỗi Chân Nhân Mã Huyền à? Chúng tôi truyền thừa nhiều năm nên mạnh hơn anh tưởng nhiều”.
Ngô Bình: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện không liên quan nữa, tôi hỏi cô, chú cô rốt cuộc bị làm sao?”
Chương 967: Quỷ Mẫu
Chu Chỉ Tinh cau mày, thái độ coi thường núi Long Hổ của Ngô Bình khiến cô ấy rất không vui. Nhưng hôm nay, cô ấy đến đây vì chuyện của nhà cô mình nên đành nhịn vậy: “Chú tôi bị tà ma nhập thân, nhà cô đã từng mời sư phụ của tôi đến trấn áp, tiếc là đã thất bại. Con ma nữ kia ghê gớm lắm, nó hại chú tôi đau ốm chưa đủ, mà còn giết hai đạo đồng của núi Long Hổ nữa”.
“Về sau, tôi nghe nói ở đây có một tấm bia đá nên đã bảo nhà cô chuyển hắn đến đây sống. Nhưng đây cũng không phải kế sách lâu dài, con ma nữ kia vẫn lởn vởn quanh đây chưa chịu đi”.
Ngô Bình: “Người của núi Long Hổ chỉ đến thế là cùng, có con ma nữ vớ vẩn mà cũng không xử lý được”.
Chu Chỉ Tinh tức giận nói: “Anh tưởng đấy là con ma nữ bình thường mà? Nó là Quỷ Mẫu đấy! Nghe sư phụ tôi nói thì đến Tiên Quân ra tay cũng chưa chắc đã làm gì được nó đâu”.
Ngô Bình nhíu mày, Quỷ Mẫu ư?
Truyền thuyết kể rằng có một con Quỷ Mẫu sống trên một hòn đảo ở vùng Nam Hải, mỗi ngày nó đều sinh ra mười con quỷ, nhưng đến đêm sẽ ăn hết con của mình, nói chung rất đáng sợ.
Lẽ nào truyền thuyết ấy lại là thật?
Thấy Ngô Bình có vẻ không tin, Chu Chỉ Tinh cười lạnh nói: “Nếu anh giỏi thì đừng đứng đây khoác lác nữa, dám đi gặp con Quỷ Mẫu kia không?”
Ngô Bình: “Sao không dám, cô dẫn đường đi”.
Chu Chỉ Tinh: “Nếu anh đủ dũng cảm thật thì tối nay quay lại đây”, dứt lời, cô ấy quay vào trong nhà.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, nhân lúc xung quanh không có ai, anh bay vào hồ nhân tạo. Tấm bia đá được xây dựng trên một vị trí rất chắc chắn và rộng rãi, đủ chỗ cho anh đứng.
Anh quan sat tấm bia đá thì thấy nó không có gì đặc biệt cả, nhưng vẫn có luồng thần niệm kia. Anh thấy rất lạ nên khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy bên trong tấm bia đá có một không gian trống rất rộng, giống hệt môi trường nuôi dưỡng một bào thai. Hiện giờ đang có một cái thai đá hình người ở đây, rõ ràng tấm bia này đang mang thai. Điều thần kỳ là cái đá kia cũng có cuống rốn nối liền với mạch lạc của đá.
“Thai đá ư?”, Ngô Bình thấy rất khó tin, anh ấn tay vào mặt đá để kết nối với nó. Có một điều anh chắc chắn là chính cái thai đá này đã phóng thần niệm về phía anh.
Loáng cái, đã có một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong đầu Ngô Bình: “Biến!”
Ngô Bình cau mày: “Mày đuổi tao đấy à? Có tin tao cho người đập mày nát bét cho mày sinh non luôn không?”
Thai đá nổi giận: “Cậu dám!”
Ngô Bình cười lạnh: “Dù mày mạnh thật đấy, nhưng tiếc là không thể làm người bình thường bị thương được. Thế lực của tao lớn lắm, chỉ cần tao nói một câu thôi là sẽ có vài trăm người tới nghiền nát mày ngay”.
Cái thai đá trầm mặc một lát rồi nói: “Xin lỗi”.
Thấy nó đã biết điều hơn, Ngô Bình hỏi: “Mày ra đời kiểu gì?”
Thai đá: “Tôi vốn là một khối linh thạch trên Đông Nhạc, vào thời Sử hoàng đế đi tu, tôi được cảm hoá nên đã hoá thành bào thai này, tính đến nay thì đã hơn 2000 nghìn năm rồi”.
Ngô Bình: “Ra là thế, tiếc là mày lại bị người ta lấy làm bia đá, không thì chắc đã ra đời lâu rồi đúng không?”
Thai đá: “Số trời đã định”.
Ngô Bình: “Tao có thể giúp mày nhanh chóng ra đời”.
Thai đá: “Cậu định giúp tôi kiểu gì?”
Ngô Bình: “Tao sẽ bày Thất Tinh Long Vương Cục, tập trung hết chính khí của đất trời, nó rất thích hợp với mày đấy”.
Thai đá: “Cậu giúp tôi thật ư?”
Ngô Bình: “Tao giúp mày thì mày cũng phải giúp tao”.
Thai đá: “Được, cậu muốn tôi làm gì?”
Ngô Bình: “Dạo này có một con ác quỷ hay đến đấy đúng không? Mày có thấy nó không?”
Thai đá: “Có một con, nhưng nó không dám vào địa bàn của tôi nên tôi cũng mặc kệ”.
Ngô Bình: “Tối nay, mày hãy giúp tao xử lý nó”.
Thai đá vui vẻ đồng ý ngay: “Được”.
Sau khi giao kèo với thai đá xong, Ngô Bình quay lại nhà họ Nghiêm.
Lúc này, Nghiêm Lập Tân đang ngồi trong phòng khách, trông ông ấy rất yếu, mặt mày vàng vọt, rất thiếu sinh khí.
Chu Chỉ Tinh vội nói: “Tiểu Bình, đây là chú tôi, anh mau khám cho chú ấy đi”.
Nghiêm Lập Tân gật đầu: “Chào Tiểu Bình”.
Ngô Bình cười nói: “Cháu chào chú Nghiêm”.
Anh ngồi xuống cạnh Nghiêm Lập Tân rồi bắt mạch cho ông ấy, sau đó nói: “Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là chú bị tà ma nhập thân lâu ngày nên làm hao tổn chân khí thôi”.
Dứt lời, anh truyền Thuần Dương Tiên Lực vào người Nghiêm Lập Tân, sau đó cho ông ấy uống một viên Nguyên Khí Đan.
Ngay sau đó, Nghiêm Lập Tân đã thấy toàn thân nhẹ nhõm và thoải mái, sau đó người vã mồ hôi ra.
Ngô Bình: “Chú đi tắm nước nóng đi ạ, sau đó sẽ thấy người nhẹ nhõm hẳn”.
Nghiêm Lập Tân vừa cảm kích vừa chấn động, vội vàng cảm ơn Ngô Bình. Chu Chỉ Tinh ở cạnh đó cũng há hốc miệng kinh ngạc, cô ấy đã mời nhiều cao nhân đến mà không giúp gì cho chú mình được, không hiểu Ngô Bình đã làm bằng cách nào?
Lúc này, hai gia đình khác cũng lần lượt đến, nhà họ Nghiêm đông vui hơn hẳn. Còn Nghiêm Lập Tân sau khi tắm rửa xong thì đã lên tinh thần hơn hẳn, tiếp đó thì tươi cười tiếp khách.
Nhóm Trương Lệ lâp tức vào bàn mạt chược ngay, còn Nghiêm Lập Tân thì mời Ngô Bình vào phòng sách, sau đó lấy trà ngon đã tiếp đãi anh rồi hai người cùng trò chuyện.
Nghiêm Lập Tân: “Hôm nay, chú cảm ơn cháu nhiều lắm. Nếu không thì chắc chú sẽ không bao giờ khỏi bệnh được mất”.
Ngô Bình: “Chú đừng khách sáo, cô Tôn với mẹ cháu là bạn thân của nhau nên gúp được chú, cháu thấy vui lắm”.
Nghiêm Lập Tân khẽ thở dài: “Nhưng con ác quỷ ấy sẽ không tha cho chú đâu”.
Ngô Bình: “Chú yên tâm, tối nay cháu sẽ diệt trừ nó”.
Nghiêm Lập Tân cả kinh: “Diệt trừ ác quỷ ư?”
Ngô Bình: “Nhưng chú phải kể rõ mọi chuyện cho cháu nghe, không được giấu gì hết”.
Nghiêm Lập Tân đắn đo một lúc rồi nói: “Được, chú sẽ kể từ đầu”.
Thì ra, trước kia, Nghiêm Lập Tân làm ăn rất khấm khá ở Hải Thành, mỗi nă kiếm cả tỷ bạc. Vì có tiền nên ông ấy rất thích sưu tầm đồ cổ, nửa năm trước, ông ấy đã mua lại một cái bình sứ Thanh Hoa của người quen hết 13 triệu.
Ông ấy rất quý cái bình ấy nên ngày nào cũng ngắm nghía. Khoảng hai tháng sau, con mèo nhà ông ấy nuôi đã chạy vào phòng cất đồ cổ, sau đó nhảy lên giá đựng cái bình sứ rồi đẩy nó rơi xuống đất.
Lúc đó, Nghiêm Lập Tân cũng ở trong phòng. Ông ấy thấy khi cái bình vỡ thì có một luồng hắc khí bay ra, từ đó trở đi, ông ấy bắt đầu gặp xui xẻo, việc làm ăn thất bát.
Tiếp đó, ông ấy thường nằm mơ thấy một con ma nữ nên đêm nào cũng không yên giấc, việc làm ăn thì xuống dốc không phanh. Về sau, ông ấy đã mời nhiều thấy pháp đến nhưng cũng không ăn thua.
Cuối cùng, ông ấy đã nghe theo lời khuyên của Chu Chỉ Tinh rồi chuyển đến đây.
Kể đến đây, Nghiêm Lập Tân cười khổ nói: “Cháu không phải người ngoài nên chú có sao kể vậy, giờ chú đang nợ cả đống tiền, nhưng cô cháu ưa sĩ diện nên không dám kể với ai”.
Ngô Bình: “Chú đừng lo, cháu sẽ giới thiệu cho chú vài công trình”.
Anh chỉ cần cho Nghiêm Lập Tân vài cơ hội ở Ghi-nê là đảm bảo ông ấy phất lại lên ngay.
Nghiêm Lập Tân mừng rỡ: “Được, cảm ơn cháu”.
Ngô Bình: “Chú Nghiêm, còn mảnh vỡ của cái bình không ạ?”
Nghiêm Lập Tân gật đầu: “Có, để chú lấy cho”.
Khi ông ấy đi lấy mảnh vỡ đến cho Ngô Bình xem thì anh híp mắt lại, trong chiếc bình này có bùa Trấn Ma Phong Quỷ, nhìn nét vẽ thì chắc là của một người có trình độ rất cao thâm.
Anh nói: “Con ma nữ này là Quỷ mẫu, nó bị người ta phong ấn trong chiếc bình. Con mèo làm vỡ bình nên nó mới thoát ra ngoài, nhưng với thực lực của nó thì giết chú quá dễ dàng, tại sao nó chỉ nhập vào người chú?”
Chương 968: Ẩn tình
Nghiêm Lập Tân cười khổ: “Tôi cũng không rõ… Phải rồi, trong mơ, nữ quỷ đó còn nói chuyện với tôi nhưng tiếc là tôi hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì”.
Ngô Bình như nghĩ ra gì đó, nói: “Xem ra con Quỷ Mẫu này có ý đồ”.
Sau đó, anh lấy bút và giấy viết bùa ra, vẽ mấy lá bùa trấn tà rồi đưa cho Nghiêm Lập Tân một tờ, giữ lại cho mình hai tờ.
Chiều đến, họ lần lượt đến chào tạm biệt, Ngô Bình cũng về theo.
Sau khi sắp xếp cho Trương Lệ về khách sạn, Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu ngồi thiền, mãi đến mười một giờ đêm anh mới đến hoa viên Đạt Thông.
Anh đến bên cạnh tấm thai đá, nói: “Lát nữa mày giấu bớt khí tức để dụ Quỷ Mẫu đó hiện thân”.
Thai đá đồng ý, lập tức giấu bớt khí tức.
Qủa nhiên, chưa đầy mấy phút, một luồng gió tà ma liền thổi đến, dường như nhiệt độ không khí đang giảm xuống.
Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật thì nhìn thấy một luồng sáng đen bay vào trong khu dân cư, hướng về phía nhà họ Nghiêm. Anh bỗng vung tay, một lá bùa liền bay lên không trung, hướng về luồng sáng đen đó.
“Ầm”.
Lá bùa vừa chạm vào luồng sáng thì lập tức nổ tung, luồng sáng đen bị chấn động thì quay đầu chạy về phía hồ nhân tạo.
Chớp mắt, luồng sáng đen đã ập lên người Ngô Bình, anh lập tức cảm thấy lạnh thấu xương nên liền gọi ngay: “Thai đá”.
“Ầm”.
Một luồng chính khí mạnh mẽ khống chế luồng khí đen đó, Ngô Bình cũng cùng lúc thi triển bùa Vạn Phật Trấn Yêu, một bàn tay vàng giáng mạnh xuống, đánh cho luồng sáng đen hét lên thảm thiết.
Luồng sáng đen ngưng tụ thành hình dáng một người phụ nữ, diện mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ có đều đôi mắt của cô ta lại tràn đầy sự oán hận nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình thấy cô ta mặc đồ thời xưa thì hét lên: “Cô là Quỷ Mẫu sao? Tại sao lại bám riết lấy Nghiêm Lập Tân?”
Quỷ Mẫu cố hết sức muốn thoát ra, nhưng trước sự khống chế kép từ thai đá và Ngô Bình, cô ta không thể nào động đậy được. Có vẻ như Quỷ Mẫu biết mình không thể chạy trốn được nên nét oán hận trên mặt cũng biến mất, cô ta nói: “Ông ta là người đã thả ta ra, trong tay ông ta còn có một cái bình, bên trong có linh hồn của con gái ta, ta muốn cứu con gái ta ra”.
Ngô Bình ngây ra: “Con gái cô? Tại sao không trực tiếp nói cho Nghiêm Lập Tân biết?”
Quỷ Mẫu: “Sau khi Nghiêm Lập Tân biết ta là Quỷ Mẫu thì bắt ta làm việc cho ông ta, ông ta nói đợi ông ta đủ giàu có thì sẽ trả con gái lại cho ta”.
Ngô Bình nhìn Quỷ Mẫu, anh biết Quỷ Mẫu không có lý do gì phải nói dối, thế là anh hỏi: “Nghiêm Lập Tân bảo cô làm gì?”
Quỷ Mẫu: “Ông ta bảo ta ăn cắp cổ vật và tiền bạc, lúc đầu ta đã làm theo, nhưng ông ta lại thất hứa hết lần này đến lần khác. Trong lúc tức giận, ta đã trở mặt với ông ta, lấy hết toàn bộ tài sản của ông ta. Ông ta rất tức giận, mời thiên sư của Long Hổ Sơn đến đấu phép với ta, kết quả bị ta đánh trọng thương”.
Ngô Bình: “Tại sao cô không cứu con gái mình luôn?”
Quỷ Mẫu: “Ta không thể chạm vào cái bình đó, hơn nữa, ông ta đã giấu cái bình đi, ta vốn dĩ không biết ở đâu”.
Ngô Bình không ngờ sự việc lại phức tạp đến thế, anh nói: “Vậy nên cô đã bám riết lấy ông ta, khiến việc làm ăn của ông ta càng ngày càng sa sút sao?”
Quỷ Mẫu nói với giọng đanh thép: “Ông ta là người có lòng tham không đáy, đấy là sự trừng phạt thích đáng dành”.
Ngô Bình im lặng một lúc, thu lại phép trấn yêu rồi nói: “Quỷ Mẫu, tôi sẽ giúp cô cứu con gái”.
Quỷ Mẫu nhìn Ngô Bình: “Sao ta phải tin ngươi?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Tôi giết cô dễ như trở bàn tay, không có lý gì lại đi lừa cô”.
Anh vừa nói vừa lấy ra bùa thần trấn áp Tam Hoàng, Quỷ Mẫu vừa thấy lá bùa thì giật mình, thậm chí còn bất giác quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Thượng tiên tha mạng”.
Trước đây, lá bùa này chỉ phát ra một phần ngàn uy lực thì đã khiến cho Ngô Bình không rục rịch nỗi, giờ lá bùa này đã được anh luyện hóa, uy lực của nó lại còn mạnh hơn nữa.
Ngô Bình cất lá bùa, nói: “Nghiêm Lập Tân tham lam thật, nhưng cô cũng không cần thiết phải như thế, dù gì thì cô cũng chỉ vì muốn cứu con gái”.
Quỷ Mẫu: “Mọi chuyện đều nghe theo thượng tiên”.
Ngô Bình: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi một lát sẽ quay lại”.
Anh nói xong thì bay lên cao rồi đáp xuống ở phòng sách nhà họ Nghiêm.
Lúc này, Nghiêm Lập Tân đang ngồi bên trong, trước mặt ông ta đặt một cái bình gốm xanh.
Nghiêm Lập Tân không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngô Bình, ông ta bình thản nói: “Cháu đến rồi à”.
Ngô Bình: “Chú Nghiêm, sáng nay chú nên nói sự thật với cháu”.
Nghiêm Lập Tân thở dài: “Là lỗi của chú. Chắc cháu đã gặp nữ quỷ đó rồi nhỉ?”
Ngô Bình: “Gặp rồi, cô ta đã nói cho cháu biết hết cả rồi”.
Nghiêm Lập Tân đứng dậy, đưa tay đóng cửa phòng lại. Cửa vừa đóng lại thì Ngô Bình đã cảm giác thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ đè nén, khiến anh không động đậy được.
Anh từ từ ngồi xuống, chỉ có như vậy mới không thấy quá khó chịu.
Anh nhìn Nghiêm Lập Tân, lạnh lùng nói: “Đây là chiêu trò của Long Hổ Sơn sao?
Bên ngoài phòng có tiếng đàn ông vang lên: “Nhóc con, thiên sư ta đang giăng bẫy bắt con nữ quỷ đó, sao cậu lại dám đến làm loạn hả? Cậy hãy ngoan ngoãn ở đây, để thiên sư ta đi bắt nữ quỷ đó”.
Ngô Bình chau mày: “Bên ngoài cửa là cao thủ của Long Hổ Sơn đó sao?
Đối phương cười hehe: “Long Hổ Sơn chỉ có một thiên sư, thân phận của ta còn phải hỏi nữa sao?”
Ngô Bình: “Quỷ Mẫu đó không có lỗi gì, tại sao nhất định phải bắt cô ta?”
Đối phương nói: “Quỷ Mẫu đó nửa thần nửa quỷ, nếu có thể luyện hóa thì sẽ rất có lợi cho Long Hổ Sơn ta”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi đã hứa với Quỷ Mẫu đó, giúp cô ta cứu con gái, vì vậy ông không thể động đến cô ta”.
Đối phương cười lạnh lùng: “Dám quản việc của ta, cậu có tư cách đó sao?”
“Ầm”.
Ngô Bình đấm một đấm, một tiếng nổ liền vang lên giữa không trung, cả không gian khung chuyển, khiến Nghiêm Lập Tân sợ đến ngã lăn ra đất.
Anh đã phá tan thủ pháp trấn áp của đối phương chỉ với một đấm, sau đó ôm cái bình lên và đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa, một người đàn ông trung niên mặc áo đỏ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ngô Bình nói: “Thủ đoạn của Long Hổ Sơn chẳng qua cũng chỉ có vậy”.
Người đàn ông trung niên chau mày: “Xem ra ta đã đánh giá thấp cậu”.
Ngô Bình: “Chắc ông là người đứng sau giật dây cho tất cả những hành động của Nghiêm Lập Tân đúng không?”
Người đàn ông trung niên: “Không sai”.
Ngô Bình: “Tôi nhất định bảo vệ Quỷ Mẫu, bây giờ một là ông đi, hai là đánh bại tôi”.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên rất khó chịu, để bắt Quỷ Mẫu, ông ta đã mất nửa năm để chuẩn bị, đương nhiên không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Người đàn ông trung niên: “Các hạ muốn đối đầu với Long Hổ Sơn ta sao?”
Ngô Bình: “Ông thì sao? Muốn đối đầu với Thục Sơn kiếm phái sao?”
Người đàn ông trung niên giật mình: “Cậu là đệ tử của Thục Sơn sao?”
Ngô Bình đính chính: “Là đệ tử tinh anh”.
Người đàn ông trung niên thở dài, chắp tay: “Thiên sư đương thời của Long Hổ Sơn, Trương Mục Tiên. Các hạ có phải là thủ lĩnh của Thiên Long không?”
Ngô Bình: “Là tôi đây”.
Trương Mục Tiên: “Ngô thủ lĩnh, chuyện hôm nay có thể nể mặt Long Hổ Sơn ta không?”
Ngô Bình: “Chuyện này phải hỏi ngược lại, Long Hổ Sơn của ông có bằng lòng giữ thể diện cho Thiên Long tôi không?”
Trương Mục Tiên nói: “Quỷ Mẫu này rất quan trọng với Long Hổ Sơn ta”.
Ngô Bình: “Quan trọng cỡ nào?”
Trương Mục Tiên: “Long Hổ Sơn ta có một lò luyện thần Long Hổ, có được Quỷ Mẫu thì ta có thể luyện được kim đan Long Hổ”.
Ngô Bình bật cười.
Trương Mục Tiên chau mày: “Tại sao các hạ lại cười”.
Ngô Bình: “Ông tưởng có lò thần là luyện được kim đan sao? Thật nực cười. Nếu ông có thể luyện được kim đan Long Hổ thì tôi ăn luôn lò thần Long Hổ cho xem”.
Trương Mục Tiên khó chịu: “Các hạ xem thường thuật luyện đan của Long Hổ Sơn ta quá rồi”.
Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan của Trường Sinh Điện, tôi chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Vì vậy, nếu chỉ vì muốn luyện đan thì Quỷ Mẫu không có giá trị gì với Long Hổ Sơn của ông cả”.
Trương Mục Tiên nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu cũng là thầy luyện đan sao?”
Chương 969: Uy lực của bùa thần
Ngô Bình: “Đúng vậy. Nếu có cơ hội thì chúng ta có thể thảo luận về Long Hổ Kim Đan, nhưng hôm nay tôi lại không rảnh”.
Trương Mục Tiên vẫn đang do dự không biết có nên buông tha cho Quỷ Mẫu dễ dàng như vậy không.
Ngô Bình đột nhiên ném cho ông ta một viên Long Môn Đan, sau đó nói: “Đan dược này được luyện thành dưới sự hướng dẫn của tôi”.
Trương Mục Tiên thoáng sững sờ, kinh ngạc thốt lên: “Khí tức này, phải chăng chính là Long Môn Đan trong truyền thuyết?”
Ngô Bình: “Đúng, đây chính là Long Môn Đan”.
Nói tới đây, anh lại cầm lấy đan dược, bổ sung: “Bây giờ ông tin rồi chứ?”
Hai mắt Trương Mục Tiên phát sáng, ông ta chắp tay nói: “Ngô long chủ, hôm nào cậu rảnh rang, liệu có thể ghé Long Hồ Sơn một chuyến không?”
Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Chuyện đó tính sau, gần đây tôi khá bận”.
Trương Mục Tiên vội vàng nói: “Hôm nào cũng được, tôi chờ tin của Ngô long chủ”.
Sau đó ông ta đưa một tấm danh thiếp ra bằng hai tay.
Ngô Bình cấm lấy danh thiếp, cất lời: “Được. Khi nào có thời gian thì tôi sẽ liên lạc với ông”.
Trương Mục Tiên cười đáp: “Vậy tôi xin cáo từ trước”.
Trương Mục Tiên vừa đi, Ngô Bình liền cầm cái bình kia đi tới trước thai đá. Quỷ Mẫu vẫn còn ở đó, nhìn thấy cái bình trong tay Ngô Bình, cô ta lập tức kích động tột độ, giơ tay ra nhưng không dám chạm vào.
Ngô Bình ném cái bình xuống đất, làm phát ra âm thanh giòn giã, tiếp đó, khói đen phụt ra từ bên trong, ngưng tụ lại thành một cô bé chừng bảy, tám tuổi thắt bím tóc.
Chẳng ngờ khí tức của cô bé này còn mạnh hơn hẳn Quỷ Mẫu, trong đôi mắt còn lộ rõ ánh lửa màu vàng đang hừng hực thiêu đốt.
Quỷ Mẫu ôm chặt lấy cô bé, vui vẻ gọi: “Con ơi!”
Nhưng cô bé lại ghét bỏ đẩy cô ta ra, lạnh lùng cất lời: “Tránh ra!”
Quỷ Mẫu thoáng sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ bi thương, cất lời: “Con ơi, mẹ xin lỗi con, con không thể tha thứ cho mẹ được ư?”
Cô bé cười lạnh: “Trên đời này chẳng có ai tốt đẹp hết, tất cả đều đáng chết!”
Dứt lời, sát khí của cô bé ngút trời, đến mức khiến thai đá không thể không bộc phát sức mạnh muốn trấn áp cô bé. Nhưng cô bé quá mạnh, sức mạnh dồi dào đến độ thai đá cũng chẳng thể áp chế nổi.
Quỷ Mẫu thốt lên: “Con gái ơi, đừng mà!”
“Ầm!”
Cô bé vung tay lên, một luồng sức mạnh đánh trúng Ngô Bình khiến anh bay đi mấy chục mét, đập vào nền đất cứng bên ngoài hồ, làm cho sàn xi măng vỡ thành một cái hố to.
Cô bé bay lên không trung, vô số sát khí từ bốn phương tám hướng tụ dần về chỗ cô bé, tạo nên một vòng xoáy khổng lồ ngay phía trên đỉnh đầu cô.
Trương Mục Tiên đứng trong bóng tối cách đó mấy trăm mét thản nhiên chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Phía sau ông ta, Tôn Chỉ Tỉnh cất lời: “Sư phụ nói quả không sai, thực lực của đứa con gái còn khủng khiếp hơn”.
Trương Mục Tiên: “Vốn dĩ chúng ta mới là người phải liều một phen trước mối hung hiểm này. Nếu cậu ta đã can thiệp thì cứ để cậu ta gánh hết hậu quả đi!”
Tôn Chỉ Tình: “Sư phụ, tiểu quỷ này tràn đầy hận ý với thế gian, chúng ta vẫn nên rời đi sớm thì hơn”.
Trương Mục Tiên: “Không vội, để ta xem thử vị thủ lĩnh của Thiên Long kia có thủ đoạn gì”.
Thấy vòng xoáy càng lúc càng rộng, giọng nói của thai đá liền vang lên trong đầu Ngô Bình: “Mau dùng bùa trấn áp nó, nếu không cả ta lẫn ngươi đều phải bỏ mạng!”
Ngô Bình hết cách, đành phải lấy bùa thần Tam Hoàng ra, khẽ cất lời: “Trấn!”
Bùa thần bay lên không trung, nhanh chóng biến thành một lá bùa lớn chừng mấy nghìn mét, vô số kim quang bên trong ầm ầm rơi xuống trấn áp.
Vòng xoáy khổng lồ lập tức vỡ nát, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bùa thần, miệng rít lên.
“Ầm!”
Một tia sét từ tấm bùa đánh thẳng vào người cô bé, khiến cô bé hét lên một tiếng, rơi thẳng xuống đất.
“Ầm!”
Tiếp đó là một quầng sáng lửa hạ xuống, thiêu đốt hừng hực khiến cô bé la hét thảm thiết.
Quỷ Mẫu thấy vậy liền nhào thẳng tới chỗ cô bé, cầu khẩn: “Xin thượng tiên tha mạng!”
Ngô Bình bay tới gần, tạm thời điều khiển bùa thần ngừng công kích, sau đó lạnh lùng cất lời “Nhóc con, có phục không?”
Cô bé nhìn anh bằng ánh mắt căm tức, không đáp lời.
Ở nơi xa, Trương Mục Tiên và Tôn Chỉ Tình chứng kiến cảnh này đều ngây ngốc, bọn họ không thể ngờ tới trong tay Ngô Bình lại có lá bùa thần đáng sợ như thế.
Giọng Tôn Chỉ Tình run run: “Sư phụ ơi, có vẻ bùa thần kia không thua kém gì Long Hổ Thiên Phù của Long Hồ Sơn chúng ta đâu”.
Mặt Trương Mục Tiên không lộ cảm xúc, ông ta thản nhiên nói: “Ta đã coi thường cậu ta rồi, chẳng hóng hớt được gì hết, chúng ta đi thôi!”
Hai thầy trò lặng lẽ rời đi,
Lúc này, Ngô Bình thấy cô bé vẫn cứng đầu liền tiếp tục điều khiển sét công kích cô bé.
Nhưng lần nào cũng đều bị Quỷ Mẫu đón lấy, cô ta bị nổ đến độ tróc cả da thịt, miệng phát ra từng tiếng kêu thảm. Anh thấy vậy bèn lạnh lùng cất lời: “Đúng là u mê không chịu tỉnh! Hôm nay tôi sẽ trấn áp cả hai mẹ con các cô!”
Cô bé thấy mẹ chắn trước người mình, oán hận trong mắt giảm dần. Thấy Quỷ Mẫu sắp không chịu nổi nữa, cô bé đột nhiên hét to: “Kẻ xấu xa, cứ nhằm vào tôi đây này!”
Cô bé đẩy Quỷ Mẫu ra, đón lấy lôi hỏa đánh xuống.
Quỷ Mẫu vô cùng yếu ớt, lắc đầu: “Con ơi, mẹ không sao đâu. Mau đến bên cạnh mẹ nào”.
Cô bé nhìn Quỷ Mẫu giây lát, đột nhiên khóc oa oa. Suy cho cùng đây cũng chỉ là một đứa bé, dù có mạnh tới đâu thì tính tình cũng rất trẻ con, giờ phút này bị mẹ mình làm cảm động bèn nhào vào lòng mẹ.
Ngô Bình thu lôi hỏa về, lạnh lùng cất lời: “Hai mẹ con các cô chỉ có một kẻ được sống, tự mình chọn đi!”
Quỷ Mẫu đáp ngay tắp lự: “Thượng tiên, tôi bằng lòng chịu chết, hãy tha cho con gái của tôi”.
Cô bé hét to một tiếng: “Anh giết tôi đây này. Còn lâu tôi mới sợ anh!”
Ngô Bình đột nhiên bật cười, ngoắc tay thu bùa thần về, tiếp đó ném cho Quỷ Mẫu hai viên đan dược rồi nói: “Ăn đi”.
Quỷ Mẫu nuốt quỷ đan, vết thương nhanh chóng biến mất.
“Cảm ơn thượng tiên đã không giết”. Quỷ Mẫu vội vàng bái lạy Ngô Bình.
Ngô Bình: “Đứng lên đi”.
Quỷ Mẫu đứng dậy, cô bé kia vẫn trừng mắt với Ngô Bình, tỏ rõ vẻ không phục.
Ngô Bình nói: “Quỷ Mẫu, tôi thấy con gái cô thuộc kiểu nửa quỷ nửa thần. Đông Nam Á có một giáo phái tên là Thiên Quỷ, tín đồ của giáo phái đó tôn thờ quỷ, nếu cô đồng ý thì có thể tới đó mà tiếp nhận hương hỏa của dân gian, dần dần tu luyện”.
Quỷ Mẫu vui mừng ra mặt: “Tôi bằng lòng”.
Anh lại nhìn cô bé kia: “Còn nhóc thì sao? Có muốn mạnh hơn nữa không?”
Cô bé đáp: “Muốn!”
Ngô Bình: “Vậy thì đi cùng tôi”.
Quỷ Mẫu vội vàng nói: “Con gái, mau cảm ơn thượng tiên đi”.
Cô bé hừ một tiếng: “Còn lâu con mới cảm ơn hắn. Hắn là kẻ xấu”.
Quỷ Mẫu rất xấu hổ, vội vàng nhận lỗi với Ngô Bình, nói là trẻ con không hiểu chuyện.
Ngô Bình: “Không sao. Tôi không chấp trẻ con”.
Sau đó, anh gọi cho người phụ trách của Hắc Thiên Giáo tại Thiên Kinh, bảo bọn họ đón Quỷ Mẫu và Quỷ Nữ đi, cùng tiếp nhận cung phụng hương khói của Hắc Thiên Giáo.
Lúc chờ người tới, Ngô Bình cất lời hỏi: Ta nghe nói Quỷ Mẫu ban ngày sinh thập quỷ, đến đêm lại ăn mất con, có thật vậy không?”
Vừa nghe nhắc tới chuyện này, trong mắt Quỷ Mẫu tràn đầy oán hận: “Năm xưa tôi bị kẻ khác không chế, hắn ta dùng cách đó để nâng cao oán khí của tôi, sau đó ăn sạch cả da lẫn xương”.
Ngô Bình: “Trên đời còn có kẻ tàn ác thế ư! Đứa con gái này đã được cô sinh ra trong lúc đó sao?”
Quỷ Mẫu gật đầu: “Sau khi sinh con gái xong, tuy đã cố gắng khống chế bản thân nhưng tôi vẫn ăn mất một chân của con bé. Đó cũng là nguyên nhân khiến con gái hận tôi”.
Ngô Bình: “Cô thoát khỏi sự khống chế của kẻ kia bằng cách nào?”
Quỷ Mẫu: “Có một vị tiên nhân vô cùng lợi hại đi ngang qua đã đánh bại hắn ta. Tiên nhân đó có nói kiếp số của mẹ con tôi chưa tận, thế nên mới phong ấn chúng tôi trong cái bình này, mãi đến tận nửa năm trước, chúng tôi mới được nhìn thấy ánh mặt trời”.
Nói tới đây, Quỷ Mẫu lại nói tiếp: “Tiên nhân đó còn nói rằng chúng tôi sẽ gặp được một vị quý nhân. Chắc hẳn quý nhân của hai mẹ con tôi chính là thượng tiên rồi!”
Chương 970: Họp mặt tại phủ Thần Tướng
Sau đó, người phụ trách của Hắc Thiên Giáo tại Thiên Kinh tới nơi, Ngô Bình bảo người đó dẫn hai mẹ con Quỷ Mẫu về Đông Nam Á, tiếp nhận cung phụng hương hỏa của Thiên Quỷ Giáo.
Đến khi hai mẹ con Quỷ Mẫu bị đưa đi thì chân trời phía đông cũng dần tảng sáng. Vì sử dụng bùa thần nên vô cùng mệt mỏi, bởi vậy Ngô Bình liền ăn một ít Sinh Mệnh Đan, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Anh ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau mới tỉnh. Trương Lệ thấy con trai ngủ say quá nên cũng không gọi anh dậy.
Ngô Bình liếc di động thấy có hai cuộc gọi nhỡ, anh bỗng nhớ ra hôm nay có hẹn gặp mặt Trương Thiên Hoành, thế nên bèn gọi lại.
Một tiếng sau, anh tới một tòa biệt viện. Trương Thiên Hoành và một nhóm người đã chờ sẵn ở đó.
“Trương thần tướng”. Vừa gặp mặt, anh liền chắp tay chào hỏi.
Trương Thiên Hoành cười đáp: “Tả thần tướng, mời ngồi”.
Ngô Bình gật đầu, rất tự nhiên ngồi xuống. Trương Thiên Hoành sắp đặt hai hàng ghế ở hai bên trái phải căn phòng, lúc này trong phòng đã có bảy người ngồi, nhưng Ngô Bình lại chẳng quen ai trong số họ.
Trương Thiên Hoành cười nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là Ngô Bình – long chủ Ngô, là Quốc sĩ cấp một, Tả thần tướng của Thanh Long quân, đệ tử tinh anh trong Thục Sơn kiếm phái”.
Vẻ mặt của những người kia không khỏi thay đổi, bởi vì chỉ lôi đại một trong những danh hiệu kia của Ngô Bình ra thôi cũng đủ để chấn động thiên hạ.
Bọn họ nhao nhao đứng dậy chào hỏi Ngô Bình, anh cũng chào đáp lễ. Hàn huyên vài câu xong, Trương Thiên Hoành cười nói: “Mọi người cũng coi như quen biết nhau rồi, giờ chúng ta bàn tới chuyện chính”.
Ông gõ gõ tẩu thuốc: “Các vị ngồi đây đều là cao thủ cấp cao về phương diện phá trận, hôm nay tôi mời các vị tới là để phá một trận pháp”.
Tiếp đó ông nhìn về phía Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu nói sơ qua tình hình đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Các vị, trong núi có một đại trận tên là Nhị Thập Tứ Nguyên Chu Thiên Tinh Đẩu Phục Ma, trận pháp này có 24 không gian, mỗi không gian tương ứng với một nhóm tinh tú, uy lực vô cùng lớn, có thể trấn áp được cường giả Thiên Tiên”.
Đám người nhỏ giọng xì xào, rõ ràng có vài người trong bọn họ vẫn chưa biết việc này.
Trương Thiên Hoành: “Tôi đã sai người chuẩn bị đầy đủ tài liệu về phá trận mà cậu cần rồi”.
Ngô Bình nói: “Tôi sẽ dốc hết sức thử một lần. Cho dù tôi không thành công, nhưng chưa biết chừng các vị ngồi đây lại có cách nào đó”.
Trương Thiên Hoành cười đáp: “Được! Hôm nay mọi người cứ ở lại phủ, trời tối chúng ta sẽ xuất phát”.
Trong đám người có một người trung niên trông xanh xao vàng vọt, ông ta mặc chiếc áo bông sờn vải màu vàng có vá lỗ chỗ, mái tóc của ông ta cũng khá lâu không cắt, nhưng cả người trông sạch sẽ gọn gàng, ria mép cũng mới được cạo sạch.
Người trung niên đặt tay trong áo, cười hỏi: “Thần tướng, rốt cuộc thứ trong ngọn núi kia là gì, người có thể tiết lộ cho chúng tôi biết trước được không?”
Thần tướng cười ha hả, đáp: “Vậy bảo Tiểu Chu nói đi”.
Một người thanh niên đi tới, người này chính là Chu Đà đã đưa tài liệu cho Ngô Bình lần trước. Chu Đà khom lưng chào mọi người, nói: “Theo những gì tôi nghiên cứu được trong sách cổ, có lẽ trong núi đó phong ấn một đại vu sư”.
“Vu chính là thế lực tu luyện mạnh nhất trước thời Tiên quốc. Cường giả thuộc Vu đều xưng là vu sư. Vu sư được chia nhỏ thành các cấp bậc cường đại như Vu Thánh, Vu Hoàng, Vu Tổ. Hoàng đế khai quốc của Tiên quốc mất hơn một nghìn năm mới trục xuất được Vu tộc tới vùng đất xa xôi”.
“Đại vu sư trong núi kia rất có khả năng là một cường giả bị Tiên quốc giam cầm. Trận pháp được nhắc tới có thể mài mòn tu vi của một người. Điều này Ngô long chủ rõ ràng nhất”.
Ngô Bình gật đầu: “Đại trận Nhị Thập Tứ Nguyên Chu Thiên Tinh Đẩu Phục Ma có thể mài mòn sức mạnh của người bị giam bên trong mọi thời khắc. Thế nên, có lẽ đại vu sư kia đã hóa thành cát bụi, nếu người đó có thể sống đến tận bây giờ thì quả thật vô cùng đáng sợ”.
Chu Đà: “Bởi vậy lúc phá trận pháp mới cần các vị đưa ra phán đoán. Phục Long tiên sinh, Phù Vân tiên sinh, thuật bói toán của hai vị đứng đầu thiên hạ, làm phiền hai vị rồi”.
Người trung niên mặc áo bông vàng kia cất tiếng cười “ha ha”: “Tôi xem nói lúc linh lúc không, tốt nhất mọi người hãy trông cậy lão Phù ấy”.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc áo dài, đội mũ dạ, đeo kính râm đang ngồi thẳng lưng.
Người đàn ông mặc áo dài mỉm cười, nói: “Anh Phục Long khiêm tốn rồi, khả năng xem bói của anh hơn tôi mà”.
Chu Đà tiếp tục nói: “Nếu đại vu sư kia đã chết, vậy thì trong đại trận Nhị Thập Tứ Nguyên Chu Thiên Tinh Đẩu Phục Ma cũng có không ít bảo vật. Nếu người kia chưa chết thì ắt hẳn cũng vô cùng suy yếu, chúng ta có thể lấy được bí mật để tu luyện Vu đạo từ chỗ ông ta”.
Một người đàn ông trung niên tóc húi cua bỗng hỏi: “Truyền thừa Vu đạo hình như đã ngừng từ lâu rồi”.
Chu Đà: “Đúng vậy. Sau đó Tiên quốc đã cấm tu luyện Vu đạo, người nào tu luyện đều bị giết cửu tộc”.
Ngô Bình: “Nguyên nhân vì sao?”
Chu Đà: “Theo những gì trong sách viết, công pháp của tu sĩ Vu đạo khắc chế tu sĩ tiên đạo về mọi mặt. Thật ra Tiên quốc không phải quốc gia duy nhất muốn loại bỏ Vu đạo, cả tiên giới cũng đều đuổi bắt và trục xuất tu sĩ tu luyện Vu đạo. Hiện giờ, thế gian đã không còn vu sư nữa rồi”.
Phù Vân tiên sinh mặc áo dài chợt nói: “Tôi cũng có đọc qua vài ghi chép trong một cuốn sách cổ. Trong đó có nói người tu luyện Vu đạo có thể lấy trộm tu vi của người tu tiên. Chuyện đó đã chọc giận cả tu tiên giới, cuối cùng khiến Vu đạo bị ngừng truyền bá”.
Trong lòng đám người khẽ động, thầm nghĩ: Lấy trộm tu vi của người tu tiên ư?!
Trương Thiên Hoành bật cười ha hả: “Tất cả đều chỉ là truyền thuyết, chẳng một ai biết rốt cuộc sự thật là thế nào”.
Ông nhìn về phía Ngô Bình: “Ngày mai là rằm tháng 7 âm rồi, trận pháp kia cần phải phá thế nào, cậu hãy nói sơ qua với mọi người đi”.
Ngô Bình: “Muốn phá được trận pháp đó thì cần phải gom đủ 24 tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, mỗi người đều cầm tài nguyên rồi đồng thời dồn sức. Đến lúc đó, Thần tướng sẽ chỉ huy tất cả mọi người”.
Trương Thiên Hoành: “Tôi đã chuẩn bị ổn thỏa phần 24 Địa Tiên rồi”.
Ngô Bình lại nói: “Lúc phá trận có thể sẽ xảy ra bất trắc”.
Trương Thiên Hoành khẽ nhíu mày: “Ồ, bất trắc thế nào?”
Ngô Bình: “Người biết về trận pháp này không chỉ có mình chúng ta. Năm tháng dài đằng đẵng, chẳng rõ có biết bao kỳ nhân dị dĩ, đế vương cũng như tướng quân từng muốn phá trận pháp đó. Cho dù bọn họ không thành công thì chắc chắn cũng đã sắp đặt chướng ngại, tránh cho người khác vào được bên trong”.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Phục Long tiên sinh mặc áo bông vàng liếc Ngô Bình một cái, sau đó nói: “Anh bạn trẻ lo lắng rất đúng. Lúc mới đến tôi đã bói một quẻ, chuyến đi này vô cùng hung hiểm”.
Phù Vân tiên sinh nói: “Tôi cũng có bói một quẻ, chuyến này sẽ có kẻ phá rối”.
Trương Thiên Hoành nhíu mày: “Kẻ phá rối ư?”
Phù Vân tiên sinh: “Đúng vậy, nếu đối phó không ổn thỏa sẽ dẫn tới chết người”.
Ngô Bình: “Thần tướng, ngoài chúng ta ra thì có ai khác biết về đại vu sư trong núi không?”
Chu Đà đáp: “Chuyện này vô cùng bí mật, đến cả các vị cũng tới hôm nay mới biết”.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là thông tin vừa mới bị ai đó tiết lộ”.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ở đây có kẻ đã tuồn thông tin ra ngoài ư?
Một thanh niên lạnh lùng lên tiếng: “Ngô long chủ, không thể ăn nói linh tinh vậy được. Từ nãy tới giờ tất cả chúng ta đều ngồi cùng một chỗ với thần tướng, tiết lộ tin tức ra ngoài kiểu gì?”
Ngô Bình liếc thanh niên kia, người này chừng hơn ba mươi, trên tay đeo nhẫn ngọc ba màu, tướng mạo cũng chỉ thường thường, nhưng đôi mắt lại có màu xanh và làn da cũng trắng bệch hơn những người khác.
Anh hờ hững hỏi: “Nên xưng hô với anh đây sao nhỉ?”
Người thanh niên hừ một tiếng: “Trác Bất Phàm của Ỷ Thiên Các”.