Ngô Bình: "Thử vận may".
Hàn Chí Cao cười lạnh: "Tôi cũng cược hết!"
Hai bên mở con bài chưa lật lên và đều là hai đôi, nhưng bài của Hàn Chí Cao lại cao hơn. Ông ta cười to nói: "Cậu bạn trẻ, ngại quá, cậu thua rồi!"
Ván này Ngô Bình cố ý thua, sắc mặt cậu có hơi khó coi, đứng dậy nói: "Không chơi".
Hàn Chí Cao lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nói: "Cậu bạn trẻ, không có tiền thì có chơi mà không dám chịu cũng bình thường thôi".
Ngô Bình vỗ bàn: "Ông nói ai có chơi mà không dám chịu?"
Hàn Chí Cao chỉ đống chip trước mặt nói: "Vậy ngồi xuống chơi tiếp đi".
Ngô Bình cười khẩy: "Tôi nghe nói, ông tự xưng có khối tài sản chục tỷ. Kia chẳng đáng là gì, ông muốn chơi thật thì chúng ta chơi một ván lớn luôn!"
Hàn Chí Cao đốt một điếu thuốc, nhàn nhạt hỏi: "Lớn? Cậu muốn chơi bao nhiêu?"
Ngô Bình hít sâu một hơi, gọi cho Nghiêm Lãnh Thạch bảo: "Ông Nghiêm, cho tôi mượn mười tỷ, đúng vậy, giờ tôi cần dùng luôn".
Mười tỷ là một con số tiền lớn, nhưng Nghiêm Lãnh Thạch vừa mới nuốt nhà họ Vương, trong tay nắm một khoản tiền mặt lớn. Đáng nói là ông ta thế mà thật sự trở về lấy mười tỷ rồi cầm chi phiếu vội vàng chạy tới sòng bạc.
Hàn Chí Cao nghe thấy Ngô Bình gọi điện vay tiền thì khinh bỉ, nhưng nghe thấy cậu nói muốn mượn mười tỷ thì lại không khỏi ngây ra. Dù Hàn Chí Cao ông ta muốn vay mười tỷ từ ngân hàng thì tỉ lệ thành công cũng không vượt qua 50%, Ngô Bình có thể mượn được ư?
Nhưng điều khiến ông ta không thể tưởng tượng nổi là chưa đến mười phút Nghiêm Lãnh Thạch đã cầm chi phiếu đến sòng bạc, đặt tấm séc trị giá mười tỷ xuống trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình vỗ chi phiếu, cười hỏi Hàn Chí Cao: "Mười tỷ, ông có không?"
Hàn Băng Nghiên nhỏ giọng nói: "Anh Bình, mười tỷ nhiều quá, hay không chơi nữa".
Ngô Bình đáp: "Sợ cái gì, tính tất cả gia tài ông ta mới được mười tỷ, anh không tin ông ta dám lấy mười tỷ ra chơi với mình".
Vẻ mặt Hồ Dật Chi khẽ cong, cười hỏi: "Anh Ngô, mười tỷ đúng là cả gia tài của ông ta. Mà anh cũng là vay từ nhà họ Nghiêm, theo tôi thì vẫn nên đừng xúc động thì hơn".
Ngô Bình cười bảo: "Anh Hồ, ông ta nói tôi chơi không dám chịu. Giờ tôi lại muốn xem giữa chúng tôi ai mới là người không dám chơi!"
Trong lòng Hàn Chí Cao quả thật đang do dự, ông ta được cho là có khối tài sản mười tỷ, nhưng 60% đều là cổ phần, tiền mặt có thể huy động được thật chỉ có hai, ba tỷ mà thôi.
Ngô Bình như đoán được tâm sự của ông ta, nói: "Anh xem, ông ta căn bản không lấy ra được mười tỷ. Gì mà đại gia chục tỷ chứ, chẳng có cái mẹ gì cả!"
Lúc này, Hàn Chí Cao nhìn về phía một người đàn ông trung niên. Gã vẫn chưa khiến cho người khác chú ý vì trông rất bình thường. Gã khẽ gật đầu rồi đi về phía Hàn Chí Cao.
Trong lòng Hàn Chí Cao lập tức yên tâm, người đàn ông trung niên là cao thủ mà ông ta tốn số tiền lớn mới đến. Gã vẫn luôn quan sát Ngô Bình, với kinh nghiệm của mình thì gã không có phát hiện Ngô Bình gian lận. Chỉ cần đối phương không chơi xấu, vậy thì chắc chắn sẽ thua vì gã có thể lén lút giúp Hàn Chí Cao gian lận!
Hàn Chí Cao cười ha ha nói: "Cậu bạn trẻ, cậu đã có dũng khí như vậy thì tôi sẽ chơi với cậu một ván".
Ông ta quay sang nói với Hồ Dật Chi: "Cậu Hồ, tuy tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng cậu cũng biết trong tay đang nắm giữ cổ phiếu. Hay vậy đi, tôi gán toàn bộ cổ phiếu cho cậu. Sau khi thắng, tôi sẽ lập tức trả lại còn cho cậu 3% tiền lời. Cậu thấy sao?"
Hồ Dật Chi cười: "Đương nhiên là được. Có điều, theo quy tắc thì tài sản tài chính chỉ có thể thế chấp 60%".
Hàn Chí Cao: "Không thành vấn đề. Cổ phiếu và trái phiếu trong tay tôi trị giá khoảng tám tỷ rưỡi, gán hết cho cậu!"
Bên Hồ Dật Chi có nhân viên chuyên nghiệp làm thủ tục, Hàn Chí Cao chẳng mấy chốc đã vay được năm tỷ mốt tiền mặt, cộng thêm hai tỷ rưỡi tiền mặt của ông ta thì tổng cộng là bảy tỷ sáu!
Mắt thấy đối phương chuẩn bị xong, Ngô Bình nói: "Ông chủ Hàn, ông muốn chơi với tôi thật hả?"
Hàn Chí Cao: "Sao, cậu bạn trẻ sợ à?"
Ngô Bình cười lạnh: "Đùa gì vậy, tôi mà sợ ông? Hôm nay, một là tôi muốn thắng hết tiền của ông, hai là thua hết mười tỷ cho ông!"
Hai bên ngồi xuống, ván bài cược lớn như thế thì đương nhiên những người khác cũng không dám tham gia vào, chỉ có hai người họ chơi.
Sau khi chia bài xong, con bài trên của Ngô Bình là lá K, Hàn Chí Cao là lá số 9. Ngô Bình nói: "Năm triệu".
Hàn Chí Cao ngó con bài chưa lật của mình thì phát hiện cũng là lá số 9 bèn nói: "Người trẻ tuổi đúng là dũng cảm, vừa mở đầu đã năm triệu. Được, tôi theo!"
Vòng chia bài tiếp theo, Ngô Bình lại lấy được lá K, mà Hàn Chí Cao vẫn là lá số 9. Cậu nói: "Lại cược thêm mười triệu".
Hàn Chí Cao cảm thấy người đàn ông trung niên đằng sau khẽ chạm hai cái lên lưng mình, đây là bảo ông ta tiếp tục. Vì vậy, Hàn Chí Cao không chút do dự theo thêm mười triệu.
Vòng chia bài thứ ba, Ngô Bình lấy được lá Q, Hàn Chí Cao lấy được lá A bèn cười: "Lá trước cậu thêm mười triệu, lần này tôi thêm hai mươi triệu vậy".
Ngô Bình chần chờ vài giây rồi nói: "Tôi không tin con bài chưa lật của ông cũng là 9, theo!"
Chia đến lá thứ năm, Ngô Bình lấy được lá số 7, Hàn Chí Cao là lá số 4. Ngô Bình nói: "Tôi cá con bài chưa lật của ông không phải lá số 9, năm tỷ!"
Trái tim Hàn Chí Cao bỗng đập mạnh, ông ta ra vẻ bình tĩnh nhưng thực ra giọng nói đã hơi run rẩy: "Cậu bạn trẻ, cậu cũng không coi thử con bài chưa lật của mình à?"
Ngô Bình: "Số tôi luôn khá may mắn, tôi tin vào sự may mắn của mình".
Lúc này, người đàn ông trung niên chợt nhấn mạnh hai cái lên lưng Hàn Chí Cao, đây là một tín hiệu mạnh mẽ bảo ông ta theo!
"Được! Tôi đây bèn liều mình bồi quân tử vậy! Năm tỷ, theo!", ông ta nói xong bèn mở ra con bài chưa lật, lại là lá số 9!
Ngô Bình khẽ cau mày: "Xem ra, chỉ khi con bài chưa lật của tôi là K mới có cơ hội thắng ông. Không biết ông trời có giúp tôi hay không đây", cậu nói xong bèn lật bài lên, vậy mà lại là K!
Mọi người xung quanh đều hít ngược một hơi, không ngờ thật sự là lá K.
Sắc mặt Hàn Chí Cao xám ngoét, không thể nào! Người sành nghề đằng sau sẽ không nhìn nhầm! Ông ta lại không biết vẻ mặt của người đàn ông trung niên sau lưng mình cũng trắng bệch. Với ánh mắt siêu đẳng của gã, rõ ràng đoán được con bài chưa lật của Ngô Bình sẽ là lá số 3, nhưng sao cuối cùng lại thành lá K?
Ngô Bình nhìn chằm chằm Hàn Chí Cao nói: "Ông chủ Hàn, ngại quá, tôi thắng rồi".
Sau đó, cậu đứng lên cười bảo: "Một vừa hai phải, mấy tỷ còn lại kia của ông, tôi sẽ không lấy, lần khác chúng ta chơi tiếp vậy".
Năm tỷ chính là toàn bộ số tiền đổi được từ tất cả cổ phiếu của ông ta, sao Hàn Chí Cao có thể cam lòng cho được? Ông ta cắn răng một cái nói: "Từ từ đã!"
Ngô Bình nhướn mày hỏi: "Sao, ông còn muốn chơi nữa à?"
Vẻ mặt Hàn Chí Cao hơi chần chờ, nhưng giây tiếp theo tâm lý của ông ta đã bị Ngô Bình thao túng, lớn tiếng nói: "Đương nhiên! Cậu bạn trẻ, cậu dám không?"
Lúc này, người đàn ông trung niên kia vội vàng chọc lên lưng ông ta bảo đừng xúc động. Thế nhưng, Hàn Chí Cao đã hoàn toán mất hết lý trí, hoàn toàn không nghe gã.
Ngô Bình nhún vai: "Không thành vấn đề! Tôi theo!"
Hai bên lại ngồi xuống, Ngô Bình là một cao thủ bí cảnh nên có vô số biện pháp thắng. Ván này, cậu trực tiếp lấy đi của đối phương một tỷ tư vô cùng dễ dàng!
Hàn Chí Cao vẫn không từ bỏ, lại chơi thêm một ván. Lần này, ông ta thua hơn hai tỷ mốt, thua sạch toàn bộ số tiền trên người.
Hồ Dật Chi vẫn chưa khuyên bảo hay ngăn cản, chỉ mất 60% giá gốc mà lại lấy được tám tỷ rưỡi cổ phiếu. Anh ta càng hy vọng Hàn Chí Cao thua, chỉ cần ông ta thua thì 30, 40% còn lại kia sẽ là của mình!
Hàn Chí Cao bỗng nhảy lên trên bàn, chỉ vào Ngô Bình quát: "Thằng chó chết, mày chơi ăn gian, trả tiền thắng của tao lại cho tao!"
Chương 2487: Thể diện của anh không đáng tiền
Không cần Ngô Bình lên tiếng, mấy cao thủ sau lưng Nghiêm Lãnh Thạch đã xông qua, đè Hàn Chí Cao xuống đất ngay lập tức. Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ số một Trung Châu, ra tay rất tàn độc, ông ta bước qua, lạnh lùng nói: “Chú ý lời nói, mặc dù ông đã bị thua tiền nhưng ông vẫn có không ít tài sản cố định, ông vẫn có thể sống cuộc sống sung túc. Có điều, nếu như ông dám gây chuyện thì tôi đảm bảo sẽ cho ông và người nhà của ông chết rất thê thảm”.
Đấy là lời uy hiếp của cao thủ số một Trung Châu, Hàn Chí Cao liền xuống nước, ông ta bỗng khóc òa, nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, có thể cho lại tôi một ít số tiền mà cậu đã thắng không?”
Ngô Bình kéo Hàn Băng Nghiên lại bên cạnh mình rồi hỏi: “Ông có quen biết cô ấy không?”
Hàn Chí Cao ngớ người, ông ta từng gặp Hàn Băng Nghiên mấy lần, ông ta suy nghĩ rồi bỗng thốt lên: “Là con gái của Hàn Chí Thành”.
Ngô Bình: “Không sai. Tôi là bạn trai của Băng Nghiên. Số tiền này xem như là tôi giúp chú Hàn đòi lại công bằng”.
Hàn Chí Cao hét lớn: “Tôi chưa xong với cậu đâu…”
Ông ta vừa mới hét lên mấy tiếng thì đã bị người ta bịt miệng, kéo ra khỏi sòng bạc.
Ngô Bình giao hết số tiền thắng cược cho Nghiêm Lãnh Thạch xử lý. Lúc này tiệc tối đã bắt đầu, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên khoác tay nhau cùng đến phòng đãi tiệc, tất cả mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kính sợ. Người có thể ra lệnh cho Nghiêm Lãnh Thạch lại còn có thể nhẹ nhàng khiến cho Hàn Chí Cao - đại gia của Trung Châu phá sản thì nhất định không phải là người bình thường.
Lúc dạ tiệc diễn ra, có rất nhiều người đến nói chuyện với Ngô Bình, hi vọng có thể làm quen với cậu.
Hồ Dật Chi bưng ly rượu tiến lại, mỉm cười, nói: “Anh Ngô cao tay thật”.
Ngô Bình: “Quá khen, anh Hồ, mỗi năm sòng bạc của nhà anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Hồ Dật Chi cười, nói: “Anh Ngô cũng có hứng thú sao?”
Ngô Bình: “Nếu như lợi nhuận cao thì tôi cũng muốn tham gia”.
Hồ Dật Chi: “Mỗi năm sòng bạc của nhà họ Hồ tôi thu được lợi nhuận hai mươi tỷ, có điều, một nửa trong số này phải nộp lên trên, nhà họ Hồ tôi chỉ có thể nhận được bốn năm tỷ thôi”.
Ngô Bình: “Phải chăng tiền ở tỉnh dễ kiếm hơn?”
Hồ Dật Chi cười mếu: “Tỉnh thành không phải nơi mà những thế lực nhỏ như chúng tôi có thể động đến. Theo như tôi được biết, tất cả các sòng bạc ở tỉnh mỗi năm đều có lợi nhuận hơn sáu chục tỷ, gấp ba lần Trung Châu”.
Lúc này, có người đến nói nhỏ vài câu vào tai Hồ Dật Chi khiến anh ta chau nhẹ mày rồi nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, tên Hàn Chí Cao đó cũng có chút quan hệ, ông ta tìm một người đến đòi lại công bằng, e rằng anh phải nể mặt ông ta”.
Ngô Bình chau mày: “Ai cơ?”
Hồ Dật Chi: “Cát Lập, tên này là con ngoài giá thú, bố của hắn ta là một tu sĩ thần thông ở tiên giới. Vì vậy, người của cả Trung Châu đều phải nể mặt hắn ta vài phần”.
Ngô Bình cười khẩy: “Một thằng con riêng mà sao tự tin thế? Nếu như bố của hắn ta thật sự lo cho hắn ta thì đã không để con mình ở lại chỗ này rồi”.
Lập luận của Ngô Bình rất hợp lý, nhưng Hồ Dật Chi lại nói với vẻ bất lực: “Đúng vậy, nhưng dù gì thì bố đẻ của người ta cũng là cao thủ thần thông, đâu ai dám mạo hiểm đắc tội với hắn ta để bị cao thủ thần thông để mắt đến đâu”.
Lúc họ đang nói chuyện thì một người đàn ông tầm hai mươi tuổi bước đến, anh ta đến trước mặt Hồ Dật Chi, cười, hỏi: “Anh Hồ, lúc nãy ai đã thắng Hàn Chí Cao thế?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Là tôi”.
Người đó chính là Cát Lập, anh ta quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi cười, nói: “Anh bạn, có thể nể mặt tôi trả lại một nửa số tiền đã thắng cược cho Hàn Chí Cao không?”
Ngô Bình: “Trả lại một nửa? Chỉ vì câu nói của anh sao?”
Cát Lập sầm mặt, nói: “Vậy là anh không nể mặt tôi rồi?”
Ngô Bình: “Đối với tôi thể diện của anh không đáng tiền”.
“Anh!”, Cát Lập giận đến tái mặt.
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “Anh tưởng đâu có một ông bố cảnh giới thần thông là ngon lắm sao?”. Cậu nói xong thì giơ huy hiệu của mình ra.
Cát Lập là người có kiến thức, nhìn thấy huy hiệu thì giật mình, thốt lên kinh ngạc: “Anh là…”
Ngô Bình cất huy hiệu vào, bình thản nói: “Ông bố đó của anh tên gì? Nói tôi nghe thử. Lúc về tôi nhờ sư tôn của tôi hỏi xem ông ta đã dạy dỗ con cái kiểu gì”.
Cát Lập hoảng sợ, thực ra anh ta đâu phải là con riêng của tu sĩ thần thông nào đâu, bố anh ta chỉ là quản sự bên cạnh tu sĩ thần thông, mặc dù có chút thực quyền nhưng cũng không phải là nhân vật lợi hại gì. Thân phận của ông ta đương nhiên không dám đắc tội với đệ tử tông lớn như Ngô Bình rồi.
Cát Lập đảo mắt, cười “haha” rồi nói: “Cậu Ngô, lúc nãy tôi đùa thôi. Hàn Chí Cao thua là đáng đời”.
Ngô Bình hừm một tiếng: “Đùa hả? Tôi cho phép anh đùa với tôi chưa?”
Cát Lập nhột ý, cười hòa, nói: “Cậu Ngô, lúc nãy tôi đã lỗ mãng, nếu anh không vui thì cứ tát tôi một bạt tai cho hả giận”.
“Cút”. Ngô Bình chau mày.
“Được, tôi cút ngay đây”. Cát Lập đó không nói thêm câu nào, quay đầu là bỏ chạy ngay.
Hồ Dật Chi thấy Cát Lập có chỗ dựa lớn như thế mà cũng sợ tới bỏ chạy thì giật mình, anh ta lập tức suy ngẫm về thân phận của Ngô Bình. Lúc nãy anh ta vẫn chưa nhìn rõ huy hiệu đó, vì vậy vẫn chưa biết được lai lịch của Ngô Bình.
Ngô Bình thấy càng ngày càng có nhiều người đến làm quen thì hơi mệt mỏi nên chào Hồ Dật Chi một tiếng rồi dắt Hàn Băng Nghiên rời khỏi khách sạn.
Lúc hai người họ về đến nhà họ Hàn thì Hàn Chí Thành đang đợi họ. Sau khi được Ngô Bình điều trị, vết thương trên người ông ấy đã đỡ được một nửa.
“Băng Nghiên, Tiểu Ngô, dạ tiệc thế nào hả?”. Ông ấy cười, hỏi.
Hàn Băng Nghiên vội nói: “Bố, anh Bình đã giúp bố trút được giận rồi”. Sau đó cô ta kể lại chuyện Hàn Chí Cao thua bài.
“Gì cơ? Gần chục tỷ hả?”, Hàn Chí Thành bất ngờ xuýt xoa.
Ngô Bình: “Chú Hàn, bây giờ Hàn Chí Cao không còn tiền thì chỉ là một con chó không nhà thôi. Ngày mai chú hãy dạy cho ông ta một bài học”.
Hàn Chí Thành gật đầu: “Ừ, con người này quá độc ác, chú không thể tha cho ông ta”.
Ngô Bình ngồi lại nhà họ Hàn một lúc rồi đến chỗ Nghiêm Lãnh Thạch.
Lúc này Nghiêm Lãnh Thạch đã chuyển toàn bộ tiền thắng cược của Ngô Bình vào mấy tài khoản của công ty.
Ngô Bình phát hiện số lượng nhân viên nhà họ Hàn tăng lên rất nhiều, xem ra sau khi nuốt chửng địa bàn nhà họ Vương, ông ta không thể không tuyển thêm người.
“Cậu chủ, nhà họ Vương đã tiêu đời rồi, sau này địa bàn nhà họ Vương sẽ do tôi quản lý”.
Ngô Bình: “Nói vậy là bây giờ ông đã là người có quyền lực lớn nhất ở Trung Châu rồi?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tất cả đều là của cậu chủ, tôi chỉ dốc sức vì cậu thôi”.
Ngô Bình: “Ông Nghiêm, ông phải cho người giám sát phía công ty cho thuê , tôi không có thời gian để mắt đến”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong rồi”.
“Mấy ngày này tôi có việc cần xử lý, nếu không có việc quan trọng thì ông không cần phải tìm tôi, tự quyết định là được rồi. Còn nữa, bên phía nhà họ Cổ, tôi đã đưa tiền cho họ rồi, ông có chuyện gì thì cứ liên hệ với Cổ Linh Đàm, ông ta sẽ toàn lực giúp đỡ ông”.
Mắt Nghiêm Lãnh Thạch sáng lên, ông ta nói: “Cậu chủ, có được sự giúp đỡ của nhà họ Cổ thì chúng ta có thể đứng vững ở Trung Châu rồi”.
Ngô Bình bàn giao xong thì tìm chỗ yên tĩnh, bắt đầu dùng kính Lăng Thiên tu luyện bí kỹ. Cậu lĩnh hội được rất nhiều bí lực, nên đương nhiên cũng có thể tu luyện được rất nhiều bí kỹ, tối nay cậu phải luyện loại bí kỹ mạnh nhất.
Chương 2488: Thâu tóm võ trường
Cậu để ba mươi sáu loại bí lực truyền khắp cơ thể rồi ngưng tụ thành một, tu luyện ra bí kỹ có uy lực cực mạnh, Đả Kích Chí Mạng.
Lúc Đả Kích Chí Mạng được thi triển, cả người cậu giống như một tia sáng, phóng về phía kẻ địch bằng tốc độ cực nhanh theo quỹ đạo cong. Giây phút đánh trúng kẻ địch thì sẽ tạo ra đòn đánh chí mạng.
Sáng sớm, lúc Ngô Bình luyện thành Đả Kích Chí Mạng thì có một tia sáng dài mấy trăm mét phóng lên trời cao. Lúc nó đáp đất thì uy lực cực mạnh liền khiến không khí nổ tung, tạo ra xoáy thuận bùng nổ, giữ chặt lấy mục tiêu. Đến lúc đáp đất thì xung quanh liền xuất hiện những tia lửa điện cực nhỏ với mật độ dày đặc, sau đó nổ vang như sấm.
Ngô Bình luyện Đả Kích Chí Mạng vài lần rồi rời khỏi nhà họ Nghiêm, bay về phía tỉnh. Trong các bí kỹ mà cậu luyện có một loại là thuật phi hành với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay, vì vậy chỉ mất mười mấy phút là cậu đã đến võ quán Liên Sơn.
Hôm nay là ngày cậu hẹn đến Võ trường Heisei thách đấu. Chủ võ quán tiền nhiệm là Chu Kỳ Phu, Tần Cự Phong, Trương Thần đều đang đợi cậu.
Chu Kỳ Phu: “Ngô Bình, nhất định trận này Võ trường Heisei sẽ ra quân mạnh hơn, đến lúc đó cậu định sẽ đối phó thế nào?”
Ngô Bình nói: “Tùy họ ra điều kiện, tôi đều đồng ý hết”.
Chu Kỳ Phu: “Đây là chuyện lớn, cậu có nắm chắc phần thắng không?”
Ngô Bình: “Lão quán chủ yên tâm, tôi sẽ không thua đâu”.
“Tốt”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng lên: “Ăn sáng trước đã, ăn xong thì chúng ta cùng đến Võ trường Heisei”.
Chín giờ đúng, tại Võ trường Heisei.
Hôm nay có rất nhiều cao thủ Phù Tang đến Võ trường Heisei, tất cả học viên tinh anh đều có mặt, họ đều đang đợi Ngô Bình đến. Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, vì trận chiến hôm nay liên quan đến sự sống còn của Võ trường Heisei. Nếu như họ thua thì có khả năng võ trường sẽ phải giải thể.
Ở cửa võ trường có một người đàn ông rất phong độ đang đứng, sau lưng ông ta có mười mấy tùy tùng, Tần Cự Phong vừa thấy người đó thì liền tiến tới quỳ chào: “Chào vương gia”.
Người đó là Đông Vương, rất có sức ảnh hưởng trong triều.
Ngô Bình cũng tiến lên trước hành lễ: “Chào Đông Vương”.
Đông Vương có tướng giàu sang, ông ta cười nói: “Quán chủ Ngô, hôm nay tôi đến để ủng hộ cậu, hi vọng cậu giành được thắng lợi, đánh bại đám người Phù Tang ngông cuồng này”.
Ngô Bình: “Nhất định tôi sẽ không để vương gia thất vọng”.
Lúc Ngô Bình vào võ trường, một người đàn ông đầu trọc đang ngồi gập cẳng chân liền đứng dậy, khom người, nói: “Onidzuka Hajime chào đón quán chủ Ngô”.
Ngô Bình quan sát hai bên, nói: “Quán chủ Onidzuka, trước đây người của các ông đến võ quán Liên Sơn làm loạn, hôm nay tôi đến Võ trường Heisei của các ông thách đấu với cao thủ, không biết vị nào sẽ ra ứng chiến đây?”
Một thanh niên phía sau Onidzuka Hajime bước ra, hạ giọng nói: “Tôi đấu với anh”.
Ngô Bình nhìn người đó, cảm thấy tu vi của anh ta không kém, nhưng cậu không có hứng thú đánh nhau với nhân vật phụ như anh ta, thế nên cậu hỏi: “Anh có thể đại diện cho Võ trường Heisei không? Nếu không thì lui ra đi”.
Cậu vừa dứt lời thì mặt thanh niên đó liền đỏ bừng, đúng vậy, anh ta không dám đại diện cho Võ trường Heisei, dù gì thì trận chiến này cũng rất quan trọng.
Onidzuka Hajime cười, tiến về trước một bước nói: “Hay là để tôi thử sức với quán chủ Ngô nhé”.
Ngô Bình: “Lần trước Ken Kamiya đánh cược với tôi, nếu ông ta thua thì tất cả Võ trường Heisei sẽ đóng cửa một năm. Hôm nay tôi đến thách đấu với các ông, chi bằng thêm chút phụ gia cho thú vị nhé?”
Onidzuka Hajime: “Tôi cũng đang có ý đó, quán chủ Ngô, nếu như tôi thắng, chuyện đóng võ quán xem như bỏ, ngoài ra, võ quán Liên Sơn của các cậu buộc phải giải tán, còn quán chủ Ngô đây cũng phải gia nhập Võ trường Heisei của chúng tôi, làm một học viên phổ thông”.
Yêu cầu của đối phương rõ ràng là một sự sỉ nhục, nhưng Ngô Bình không hề lo lắng, cậu nói: “Onidzuka Hajime, nếu như ông thua thì phải làm sao?”
Onidzuka Hajime: “Nếu như tôi thua thì tất cả gia sản, học viên của Võ trường Heisei sẽ thuộc về võ quán Liên Sơn các cậu, thế nào hả?”
Ngô Bình nhìn sang Chu Kỳ Phu, Chu Kỳ Phu gật đầu.
“Được, vậy quyết định vậy đi”.
Sau đó, có người đem giấy bút ra, hai bên chính thức ký cam kết, bất kể ai thua cũng đều phải trả giá rất đắt.
Hai bên ký cam kết xong thì ra giữa sân, khí tức trên người Onidzuka Hajime bộc phát, bốn lá bùa liền xuất hiện xung quanh ông ta, lá bùa nào cũng rất mạnh. Điều này chứng tỏ cảnh giới của ông ta đã là cảnh giới Chân Phù Bí Cảnh tầng bốn rồi.
Chu Kỳ Phu tái mặt, nói: “Không ngờ ông lại là Bí Cảnh tầng bốn, ông đã tu luyện từ lúc nào?”
Onidzuka Hajime nói với vẻ mặt khá đắc ý: “Thời gian trước, tôi đặc biệt đến tiên giới Linh Tiêu tu luyện và nhận một vị sư phụ. Nhờ sự giúp đỡ của ông ấy, tôi đã đạt đến Bí Cảnh tầng bốn, ngưng tụ chân phù”.
Tần Cự Phong nói với vẻ mặt khó coi: “Con người ông thật nham hiểm, không ngờ ông vẫn luôn che giấu thực lực”.
“Dùng binh không ngại chơi chiêu!”. Onidzuka Hajime nói, sau đó nhìn sang Ngô Bình: “Quán chủ Ngô, cậu nhận thua đi, rõ ràng cảnh giới của cậu mới vừa bước vào Bí Cảnh, cách biệt quá xa với cảnh giới chân phù của tôi, đánh nhau với tôi thì cậu không có cơ hội thắng được đâu. Ngộ nhỡ tôi không khống chế được sức mạnh, đánh chết cậu thì người nhà cậu sẽ đau lòng lắm đó”.
Ngô Bình nói, vẻ mặt không cảm xúc: “Chỉ có đánh nhau thì mới biết được kết quả sẽ thế nào. Onidzuka Hajime, ra tay đi”.
Onidzuka Hajime chưởng tay ra phải từ phía xa, ba lá bùa xuất hiện và biến thành một luồng sát quang, phóng về phía Ngô Bình với tốc độ cực nhanh.
Ngô Bình đột ngột tiến về trước, ba lá bùa của đối phương không đánh trúng cậu, nhưng cậu thì đã đến trước mặt Onidzuka Hajime, chỉ cách tầm một mét.
Onidzuka Hajime bất ngờ, há miệng phun ra một làn khói đỏ mang theo lửa. Ngô Bình áp sát người xuống đất, hai tay chống đất và xoay tròn, chớp mắt đã đứng phía sau lưng Onidzuka Hajime, đá một đá lên lưng ông ta.
Cú đá có sức mạnh tương đương sức nặng của mười hai ngọn núi, sức mạnh tấn công từ phía lưng, làm dập nát lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Onidzuka Hajime còn rất nhiều tuyệt kỹ chưa kịp sử dụng, vừa mới chạm mặt đã bị đá đến trọng thương, ông ta hừm một tiếng khó chịu rồi nôn ra máu, trong máu toàn là những mảng nội tạng dập nát.
Ngô Bình như bị một sợi dây kéo lấy, từ dưới mặt đất đứng dậy, cậu bước đến trước mặt Onidzuka Hajime, thấy ông ta chỉ thở hơi ra mà không hít nổi hơi vào thì lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, đánh mới biết được”.
Cậu vừa dứt lời thì Onidzuka Hajime cũng trút hơi thở cuối cùng.
Không khí chìm vào yên lặng, sau đó người của võ quán Liên Sơn liền hò reo. Đông Vương ra sức vỗ tay, cười lớn, nói: “Hay, hay lắm”.
Sau đó, người của Võ trường Heisei đều ngoan ngoãn phối hợp, giao lại toàn bộ tài sản và danh sách thành viên lại cho võ quán Liên Sơn. Vì có quá nhiều việc nên phía võ quán Liên Sơn đã mời đội tài vụ và quản lý chuyên nghiệp đến giúp đỡ họ tiếp quản Võ trường Heisei.
Hôm đó, Võ trường Heisei đã đưa tin trên trang mạng xã hội của mình, nội dung là Võ trường Heisei đã bị võ quán Liên Sơn mua lại, sau này tất cả học viên của võ trường đều có thể tiếp tục theo học, có điều hệ thống tu luyện sẽ có sự thay đổi rõ rệt.
Những học viên này vốn dĩ là người trong nước, họ kính phục cao thủ, phần lớn trong số họ không bài xích chuyện này, mà ngược lại cảm thấy có thể học được võ thuật mạnh hơn là một chuyện tốt.
Nhưng như vậy thì áp lực đều đổ hết lên đầu Ngô Bình. Trước đây võ quán Liên Sơn không dạy trực tuyến, bây giờ họ phải nghiên cứu nghiên cứu ra phương pháp dễ học dễ hiểu, đồng thời lại có thể lựa chọn ra những hạt giống tốt trong quá trình dạy.
Có điều, trước mắt vẫn chưa phải lúc để giải quyết những chuyện đó. Đông Vương tiến về trước, cười, nói: “Quán chủ Ngô, tôi có chuyện này muốn bàn với cậu”.
Ngô Bình: “Mời Đông Vương nói”.
Đông Vương nói: “Cậu cũng biết tôi trấn thủ ở Đông Cương nhiều năm, thường xuyên chinh chiến với người của nước Phù Tang và nước Tiểu La, thiên hạ bây giờ có vẻ thái bình nhưng thật ra không lớn thì nhỏ, mỗi ngày đều có đánh nhau. Chỉ tính tướng sĩ dưới trướng tôi thôi thì năm ngoái đã có hơn mười ngàn người hi sinh, bị thương hơn ba mươi ngàn người”.
“Biểu hiện hôm nay của cậu khiến tôi vô cùng bái phục, nếu như cậu có thể gia nhập quân Trấn Đông thì với tiềm lực của cậu, nhất định sẽ có tiền đồ vô hạn”.
Chương 2489: Đông Vương chào mời
Ngô Bình không có trả lời ngay mà nói: "Vương gia, quân Trấn Đông thuộc sự quản lý của ông hả?"
Đông Vương cười đáp: "Quân Trấn Đông có năm quân đoàn, quân đội của tôi chỉ là một trong số đó thôi. Thực ra, trước khi tôi được phong Vương thì còn được gọi là năm đại tướng, cùng bốn vị tướng khác. Mà chỉ huy của chúng tôi tên là Ngô Địch!"
Ngô Bình: "Ngô Địch? Cái tên khí phách ghê".
Đông Vương khẽ thở dài nói: "Tiếc là, chỉ huy đã bị ám sát vào ba năm trước, bị thương nặng không trị. Kể từ đó, năm đại tướng chúng tôi đã mất đi người lãnh đạo nòng cốt, chỉ có thể tự mình chiến đấu".
Ngô Bình: "Bệ hạ không cử chỉ huy mới à?"
Đông Vương: "Từng cử hai người, nhưng dù là kinh nghiệm hay khả năng chỉ huy đều kém xa so với yêu cầu. Người đầu tiên ba tháng đã bị rút về, người thứ hai mới nhậm chức được bảy ngày đã chết trên chiến trường. Đương nhiên, quan trọng nhất là năm đại tướng chúng tôi không phục".
Ngô Bình: "Vương gia, e rằng chuyện ông bảo tôi tham gia vào quân Trấn Bắc không thích hợp cho lắm. Tôi vẫn đang học cấp ba, không có thời gian nhập ngũ".
Đông Vương cười nói: "Vậy chẳng phải vừa hay luôn à? Cuối tháng sau cậu có thể đăng ký vào học viện quân sự Đại Hạ. Tôi sẽ sắp xếp chương trình học cho cậu nhanh hơn, tranh thủ ba tháng là tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ có được bằng chuyên nghiệp nghiên cứu quân sự. Khi cậu tiến vào học viện quân sự là có thể đến quân đoàn của tôi, lập một số thành tích kiếm cái sĩ quan cấp tá. Đợi cậu tốt nghiệp một cái là có thể làm sĩ quan cấp tướng".
Ngô Bình hỏi: "Tốc độ thắng quân hàm như vậy có phải hơi quá nhanh không?"
Đông Vương: "Đây là tình huống bình thường. Nếu cậu mà lập nhiều công lớn, tôi đảm bảo chẳng mấy chốc cậu sẽ thăng lên làm sĩ quan cấp tướng, thậm chí có thể phong vương phong tướng giống tôi!"
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Vương gia này, hay là vậy đi, sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó tôi có thể vào phục vụ trong quân đội của ông, trải nghiệm thử cuộc sống trong quân doanh".
Đông Vương vui vẻ nói: "Được! Cậu có việc thì trực tiếp tìm Tần Cự Phong, cậu ta biết liên lạc với tôi như thế nào".
Sau khi đưa Đông Vương rời khỏi, Tần Cự Phong mặt đầy hâm mộ nói: "Quán chủ, đây là lần đầu tôi thấy Đông Vương mời người ngoài tham gia vào quân đoàn của mình đó. Xem ra, Đông Vương thật sự để ý cậu!"
Ngô Bình hỏi Tần Cự Phong: "Tôi hỏi anh, các anh đánh với người Phù Tang thế nào, có dùng súng và đại bác như trên tivi không?"
Tần Cự Phong: "Quán chủ, những cao thủ như chúng tôi dù gì cũng là số ít, đa số binh lính đều dùng vũ khí. Đương nhiên, bọn họ cũng trải qua một vài khóa huấn luyện, nhưng dù sao tư chất cũng chỉ nhiêu đó, không thể trở thành cao thủ thật được. Vả lại, một số trận chiến quan trọng thì chúng tôi sẽ cử bộ đội đặc chủng ra chiến đấu với kẻ địch, thường thì thực lực của họ cũng không yếu. Nếu quán chủ tham gia vào quân Trấn Đông, chắc hẳn cũng sẽ bị phân đến đội đặc nhiệm đó".
Ngô Bình gật đầu: "Chuyện này để nói sau đi. Trước mắt, chúng ta phải thuận lợi tiếp quản võ trường Heisei đã".
Cậu gọi Trương Thần đến bảo Tần Cự Phong giúp đỡ cậu ta tiếp quản sản nghiệp và nhân viên của võ trường Heisei.
Ngô Bình cũng không ở không, bắt đầu tự hỏi nên soạn giáo án như thế nào. Trong khi cậu đang suy nghĩ thì trong đầu dần hiện ra một lượng lớn tri thức về trụ cột võ học vừa dễ học lại dễ hiểu. Hơn nữa, trông thì đơn giản, nhưng nội dung lại ẩn giấu từng nấc thang, phải học theo từng bước một. Cuối cùng có thể đi được bao xa thì phải xem tư chất và sự cố gắng của mỗi người. Đương nhiên, tư chất vẫn quan trọng hơn sự cố gắng, cố gắng quyết định có tiến bộ hay không, còn tư chất lại quyết định mức độ tiến bộ.
Vì thế, hôm đó Ngô Bình đã soạn xong giáo trình và cử người đi in thành sách rồi gửi bưu điện cho tất cả các học viên muốn theo học ở võ quán Liên Sơn.
Ngô Bình bận nguyên ngày cũng chưa kịp nghỉ ngơi, vừa mới tiếp nhận võ trường nên có rất nhiều chuyện cần làm. Chỉ riêng sản nghiệp đứng tên võ trường thôi đã nhiều đến nỗi khiến người ta giật mình.
Ngoài các chi nhánh thì võ trường Heisei còn đầu tư một lượng lớn tài sản cố định, tài sản tài chính. Những sản nghiệp ấy cộng lại có giá trị hơn cả một trăm hai mươi tỷ! Đây là chưa tính võ trường Heisei còn thua võ quán Liên Sơn một trăm tỷ nữa!
Đương nhiên, giá trị lớn nhất của võ trường là hơn triệu học viên online và mấy chục ngàn học viên offline. Hằng năm, những học viên đó đều có thể giúp võ quán Liên Sơn thu vào cả vài chục tỷ!
Ngoài ra, trong những học viên của võ trường Heisei cũng có khá nhiều con ông cháu cha, cậu ấm cô chiêu. Họ cũng là tài sản võ quán Liên Sơn.
Ngô Bình bận suối hai ngày cũng hơi phiền bèn giao mọi chuyện cho Trương Thần giải quyết.
Mấy ngày nay, Cổ Thanh Liên có gọi cậu, mong cậu đến nhà họ Cổ chơi. Ngô Bình vẫn chưa thể thoát khỏi kiếp trước, cuối cùng chiều hôm nay, cậu lại đi vào nhà họ Cố.
Trải qua chuyện lần trước, người nhà họ Cố đã hoàn toàn tôn thờ Ngô Bình, còn cực kỳ kính trọng cậu. Có điều, Ngô Bình lại chẳng muốn để ý đến họ mấy, chính là chán ở chung với Cổ Thanh Liên.
Ngô Bình nhớ tới mối làm ăn ở sòng bạc mà Hồ Dật Chi nhắc tới bèn hỏi Cổ Thanh Liên: "Thanh Liên, nhà nào có mối làm ăn sòng bạc lớn nhất ở tỉnh Giang Nam này?"
Cổ Thanh Liên: "Muốn nói ai lớn nhất thì phải kể đến nhà họ Không. Nhà họ Không chiếm ít nhất 40% các sòng bạc của cả Giang Nam. Đương nhiên, nhà họ Cổ tôi cũng có một ít, nhưng chỉ chiếm 1 đến 2%, hoàn toàn không thể so sánh với họ".
Ngô Bình không khỏi hâm mộ: "40% mối làm ăn của cả tỉnh Giang Nam thì một năm phải kiếm được biết bao nhiêu trời".
Cổ Thanh Liên cười nói: "Hàng năm ít nhất cũng kiếm lời hơn trăm tỷ".
Ngô Bình: "Lũng đoạn giới làm ăn đúng là kiếm được tiền".
Cổ Thanh Liên: "Đúng vậy. Tựa như cây thuốc lá, dược phẩm đều cần có giấy phép kinh doanh, không có mối quan hệ và ô dù là không thể nào làm lớn được".
Cổ Thanh Liên hỏi: "Nhóc con, sao cậu bỗng dưng hỏi cái này, lẽ nào tính làm nghề này à?"
Ngô Bình: "Có suy nghĩ thôi. Đợi tôi tìm hiểu kỹ rồi lại nói với chị".
Cậu nán lại nhà họ Cổ một ngày, hôm sau bèn về nhà. Giờ Ngô Bình bắt buộc phải về vì cuộc thi đấu bóng rổ sắp bắt đầu!
Cả cuộc thi sẽ diễn ra liên tục nửa tháng, đội Trung Châu của Ngô Bình sẽ đại diện cho toàn bộ các trường cấp ba ở tỉnh Giang Nam tham gia cuộc thi cả nước.
Với tài sản và địa vị của Ngô Bình bây giờ thì thực ra đã không cần phải tham gia trận đấu kiểu này. Song, cậu là linh hồn của toàn đội, nếu Ngô Bình không tham gia thì Trung Châu sẽ chẳng thể thắng được cúp vinh quang.
Ngô Bình về đến nhà mới biết bố mẹ đã trở lại. Vốn dĩ, cậu còn hy vọng hai người chơi một hai tháng, ai ngờ họ lại về nhanh như vậy.
Ngô Bình hỏi lý do thì Ngô Đại Hưng cười nói: "Tiểu Bình, con sắp có trận thi đấu, chuyện quan trọng như vậy thì sao bố mẹ có thể vắng mặt được? Vì vậy, bố mẹ đã đặt vé máy bay quay về từ lâu rồi".
Ngô Bình bất đắc dĩ, chỉ phải nói vâng. Cũng may đã giải quyết xong chuyện nhà họ Vương, đúng là không còn gì phải lo lắng nữa.
Trưa thứ hai, các thành viên trong đội và năm giáo viên đi theo bèn xuất phát đến thành phố Tây Hải tham gia cuộc thi bóng rổ cao đẳng lần này.
Hai vợ chồng Ngô Đại Hưng cũng đi cùng, giờ họ cũng không bận gì, công ty lại chẳng cần mình quản lý nên dứt khoát đi theo Ngô Bình.
Thành phố Tây Hải là một thành phố lớn nhất phía Tây, cũng là thành phố có nền kinh tế phát triển đứng thứ ba cả nước, có hơn 30 triệu dân.
Bốn mươi bảy đội bóng đến từ các miền tổ quốc sẽ triển khai trận thi đấu tranh giành giải quán quân bóng rổ cao đẳng ở thành phố Tây Hải.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống Tây Hải, mọi người bèn đi đến một khách sạn. Vừa cất hành lý xong, huấn luyện viên đã nhận được một cuộc gọi, Ngô Bình thính tai nên nghe được nội dung cuộc điện thoại.
"Huấn luyện viên Chu, hoan nghênh mọi người đến thành phố Tây Hải. Thiếu bang chủ của chúng tôi muốn mời ông uống trà, không biết ông có thời gian không?"
Huấn luyện viên hỏi: "Mấy người là ai, sao lại biết tôi?"
Đối phương đáp: "Bang Hải Long, nghe bao giờ chưa? Nửa tiếng sau, thiếu bang chủ chúng tôi sẽ chờ ông ở quán trà đối diện khách sạn! Nếu ông không đến, tôi đảm bảo các ông sẽ không thể nào tham gia thi đấu vào ngày mai!"
Người của đối phương nói xong bèn cúp máy.
Chương 2490: Bang Hải Long
Sắc mặt huấn luyện viên khá khó nhìn, cô ấy đã từng gặp tình huống tương tự vài năm trước nên biết loại chuyện này rất khó giải quyết.
Ngô Bình đi tới hỏi: “Huấn luyện viên, em đi với cô!”
Huấn luyện viên do dự: “Em nghe thấy rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Nếu em đoán không sai thì đám người kia muốn thu lợi từ trận đấu bóng, vì vậy muốn thông qua chúng ta khống chế tỷ số trận”.
Huấn luyện viên: “Cô biết chuyện này, cũng đã gặp phải trước kia rồi”.
Ngô Bình: “Huấn luyện viên, trước kia mọi người xử lý thế nào?”
Huấn luyện viên cười khổ: “Còn làm gì được nữa? Hợp tác với họ thôi, mấy tay đầu sỏ bản địa này thì chúng ta không thể chọc vào đâu em à”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đám người này đúng là coi thường pháp luật”.
Huấn luyện viên: “Pháp luật là để người thường tuân thủ chứ họ không cần”.
Cô ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, em phải thi đấu cho tốt, chuyện này cứ để thầy cô giải quyết”.
Ngô Bình: “Huấn luyện viên, em sẽ giải quyết chuyện này, hãy tin em!”
Huấn luyện viên thấy dáng vẻ Ngô Bình chân thành thì đành gật đầu: “Cũng được, chúng ta cùng đi”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình và huấn luyện viên cùng một thầy giáo khác theo đội tới quán trà đối diện khách sạn. Họ vừa ngồi xuống thì một người đàn ông xăm hình rồng hổ, mặc áo ca rô, chân mang dép lê, trên người toát ra khí chất vô lại xuất hiện.
Ngô Bình: “Các người muốn sao?”
Người đàn ông đánh giá Ngô Bình: “Ranh con, cậu là ai?”
Huấn luyện viên lên tiếng: “Cậu ấy là cầu thủ xuất sắc nhất đội chúng tôi!”
Người đàn ông gật đầu: “Vậy cũng được, cậu có thể kiểm soát trận đấu nên sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ tham gia vào việc này thôi!”
Năm phút trôi qua, một thanh niên đeo đầy khuyên trên lỗ tai, mặt trang điểm màu khói đi tới, người đàn ông xăm trổ vội nhường chỗ, nịnh nọt cười: “Thiếu bang chủ tới rồi ạ!”
Thiếu bang chủ kia mỉm cười, ngồi xuống rồi chớp mắt với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên Chu, để cô chờ lâu quá!”
Huấn luyện viên Chu nói: “Thiếu bang chủ tìm tôi có việc gì?”
Thiếu bang chủ châm một điếu thuốc: “Ngày mai các vị phải thi đấu, đầu tiên là vòng loại, dựa theo tin tức chúng tôi tìm hiểu được thì thực lực trường các vị rất mạnh, có lẽ sẽ đánh bại đối thủ, tiến vào vòng đấu điểm thứ hai. Vòng đấu điểm thì ít nhất phải chơi với hai mươi trường, trong đó có vài trận tôi cần các vị phối hợp, mỗi lần hợp tác như thế thì sẽ trả một khoản phí trà nước cho mọi người”.
Ngô Bình: “Chúng tôi có thể thi đấu bình thường rồi giành quán quân, không có hứng thú với phí trà nước gì đó”.
Thiếu bang chủ nhíu mày: “Nhóc con này là ai?”
Người đàn ông xăm trổ: “Thiếu bang chủ, đây là thành viên quan trọng nhất đội!”
Thiếu bang chủ mỉm cười: “Thanh niên nên dễ kích động quá, có lẽ cậu nên bàn bạc với huấn luyện viên của mình một chút”.
Ngô Bình đứng lên: “Huấn luyện viên, chúng ta đi thôi!”
Ba người Ngô Bình rời đi, nụ cười của thiếu bang chủ cũng biến mất, hắn phất tay một cái, có bốn người đàn ông xúm lại, chặn đường mấy người Ngô Bình.
Ngô Bình nhướng mày: “Anh muốn động tay động chân?”
Thiếu bang chủ nói: “Cậu em, cậu còn trẻ, không biết sự phức tạp của xã hội. Ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi thì sẽ đảm bảo cho sự an toàn của các cậu, còn kiếm được tiền nữa”.
Ngô Bình thở dài: “Xem ra không cho anh biết mùi một chút thì không được rồi!”
Sắc mặt thiếu bang chủ trầm xuống: “Dạy tụi nó một trận!”
Có người xông lên, Ngô Bình vung tay, hai người bay ra mười thước, nện mạnh vào tường, miệng hộc máu tươi.
Thiếu bang chủ còn đang ngỡ ngàng, Ngô Bình đã túm tóc hắn, áp mặt xuống bàn: “Chỉ dựa vào thằng vô dụng như anh mà cũng dám chặn đường tôi?”
Thiếu bang chủ vừa rén vừa tức, hắn hét toáng lên: “Ranh con, biết bố mày là ai không?”
Ngô Bình: “Không phải chỉ là thiếu bang chủ gì đó thôi sao? Nào, dẫn tôi tới chỗ bang Hải Long của mấy người đi”.
Huấn luyện viên vội nói: “Huấn luyện viên, đừng kích động!”
Ngô Bình thản nhiên: “Huấn luyện viên và thầy về trước đi, chuyện kế tiếp không liên quan tới mọi người”.
Nói xong cậu vỗ vào mặt thiếu bang chủ, đối phương tức giận nói: “Được, mày có ngon thì theo tao!”
Huấn luyện viên hết cách, chỉ đành về khách sạn với thầy giáo kia, còn Ngô Bình thì dẫn theo thiếu bang chủ ngồi vào một chiếc xe con, tới hang ổ của bang Hải Long – khách sạn Hải Long.
Khách sạn Hải Long là một khách sạn xây dựng theo hình thức trang viên, bề ngoài là khách sạn nhưng thực tế là hang ổ của bang Hải Long.
Lúc này, bang chủ của bang Hải Long đang bàn bạc với đàn em, trong phòng khách có mười mấy người. Bất chợt, thiếu bang chủ bị người ta túm gáy kéo vào rồi vứt mạnh xuống đất, gục ngã.
Thấy cảnh này, người đàn ông bặm trợn ngồi giữa đứng dậy, chỉ vào Ngô Bình hỏi: “Mày là ai?”
Người trông thô kệch, ánh mắt hung ác này đúng là bang chủ bang Hải Long, Kiều Bách Niên. Kiều Bách Niên ngày xưa là một gã bốc vác, nhờ vào nghĩa khí mà dần có tiếng trong giới khuân vác, sau đó ông ta gom số lượng lớn người bốc vác thuê lại thành lập bang Hải Long.
Bang Hải Long phát triển tới hôm nay đã trở thành một trong những bang phái lớn nhất thành phố Tây Hải. Đương nhiên Kiều Bách Niên có được thành tựu đó cũng không thể không kể tới vị quý nhân đã giúp đỡ ông ta, cũng nhờ vào quý nhân kia mà các thế lực khác mới không dám rờ mó tới bang hội này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phát triển ngày càng lớn mạnh.
Ngô Bình nhìn Kiều Bách Niên: “Vị thiếu bang chủ này quá ngạo mạn, dám gài hàng tôi. Tôi tới đây xem thử rốt cuộc bố hắn là ai!”
Kiều Bách Niên là kẻ lọc lõi trong giới giang hồ, ánh mắt tinh tường, thấy khí thế Ngô Bình bất phàm thì ôm quyền chào: “Cậu em, người này là con trai tôi, nếu nó làm gì mích lòng thì mong cậu cho tôi nhận lỗi thay!”
Thấy đối phương không hề cậy thế ức hiếp người, ấn tượng của Ngô Bình dành cho ông ta cũng không tệ: “Đội tuyển trường số 1 Trung Châu tới tham gia thi đấu, con trai ông uy hiếp chúng tôi phải dàn xếp tỷ số theo ý hắn, chúng tôi không đồng ý, thế là hắn muốn ra tay với chúng tôi!”
“Còn có chuyện này sao?”, sắc mặt Kiều Bách Niên u ám, ông ta bước tới trước mặt con trai, nhấc chân đạp mạnh, người bị đá hét thảm.
“Bố ơi con sai rồi, đừng đánh mà!”
“Thằng mất dạy, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gây chuyện thị phi, mày coi lời tao như gió thoảng qua tai đó hả?”
Thiếu bang chủ: “Bố, con sai rồi!”
Ngô Bình cảm thấy thú vị, bang chủ Kiều này dạy con không khác gì người thường.
Kiều Bách Niên lại ôm quyền chắp tay: “Cậu em, xin lỗi, thằng mất dạy này bị người lớn trong nhà chiều hư, hay gây rắc rối cho tôi lắm!”
Ngô Bình vốn định dạy cho bang chủ này một trận nhưng người ta khách sáo như thế, cơn giận của cậu cũng nguôi.
Cậu thản nhiên: “Thôi bỏ đi!”, nói xong thì xoay người định đi.
“Cậu em, hãy dừng bước!”, Kiều Bách Niên gọi với lại.
Ngô Bình nhướng mày: “Còn chuyện gì nữa?”
Kiều Bách Niên cười nói: “Cậu em đừng hiểu lầm. Người tới là khách, tôi cũng không thể để cậu về tay không!”
Sau đó ông ta sai người đi lấy hộp quà: “Đây là một bộ đồ gốm sứ mà tôi cất giữ, tác phẩm của chuyên gia có tiếng, mong cậu nhận cho”.
Thấy người ta còn tặng quà, Ngô Bình cảm thán vị bang chủ này đúng là biết đối nhân xử thế, cậu cũng có chút thiện cảm rồi, vì thế cậu cũng tự nhiên nhận lấy rồi thuận miệng nói: “Bang chủ Kiều, việc tu hành của ông có vấn đề, nhớ cẩn thận nhé”, sau đó cậu rời đi.
Kiều Bách Niên nghe vậy lại biến sắc, vội đuổi theo Ngô Bình nhưng lại không nhìn thấy bóng ai nữa.