Ngô Bình xua tay: “Được rồi. Niệm tình đồng hương, tôi sẽ đổi cho mọi người một lần nữa. Nhưng tôi nói trước, đây là lần cuối cùng. Sau này, bất luận nhà tăng giá đến mức nào, mọi người mà đến tìm tôi, tôi cũng không thể thay đổi giúp mọi người nữa đâu”.
Đám người này đồng loạt bày tỏ rằng họ chắc chắn sẽ không đổi ý nữa. Ngô Bình nói chuyện với giám đốc dự án, dặn đối phương xử lý chuyện này, và bảo tất cả các hộ trả nhà phải viết giấy cam kết.
Cuối cùng những người này cũng giải tán. Ngô Bình gọi xong mấy cuộc điện thoại thì thấy người quen xuất hiện. Là Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng, đều là bạn hồi nhỏ của anh.
Ngô Bình cười nói: “Bửu Phong, Bửu Thắng, sao hai cậu lại đến đây?”
Trương Bửu Phong cười đáp: “Nghe nói cậu về nhà nên đến tìm cậu”.
Rồi Trương Bửu Phong nhìn căn nhà chiếm diện tích cực lớn kia, ngưỡng mộ thốt lên: “Ối chà, Tiểu Bình thật sự phát tài rồi, ở nhà to như thế”.
Ngô Bình cười bảo: “Vào nhà ngồi một lát nhé?”
“Ừ”, mấy người họ vui vẻ đáp, cùng Ngô Bình vào nhà mới.
Dạo một vòng, Trương Bửu Thắng trợn tròn cả mắt: “Tiểu Bình à, nhà này của cậu có giá bao nhiêu thế? Phải mấy trăm triệu nhỉ?”
Trương Bửu Phong đảo mắt nhìn Trương Bửu Thắng: “Mấy trăm triệu? Nhìn đồ dùng trong nhà xem, dàn loa nữa, toàn là vài triệu một bộ đấy! Ở đây còn rất nhiều đồ cổ quý giá nữa. Nơi này ít nhất phải mấy tỷ”.
Trương Bửu Phong này khá là tinh tường đấy, tuy đoán chưa đúng, nhưng cũng chênh lệch không nhiều.
Ngô Bình hỏi: “Hai cậu tìm mình có việc gì à?”
Trương Bửu Thắng gãi đầu: “Tiểu Bình à, có phải ban nãy mẹ tôi có đến tìm cậu và đòi trả nhà không? Thật ngại quá. Tôi đã nói với bà ấy rồi, nhà tôi sẽ không trả nữa.
Ngô Bình nhìn cậu ta với vẻ nửa cười nửa không: “Tại sao không trả vậy? Trả rồi sẽ nhận được vài trăm nghìn”.
Trương Bửu Thắng thở dài: “Lần trước chúng tôi đã trả tiền rồi, giờ lại trả thì tệ lắm. Không trả, không trả, sau này tôi còn phải dùng nhà ở Thuỷ Ngạn Giang Nam để cưới vợ nữa. Ở đây môi trường rất tốt, không lỗ chút nào”.
Trương Bửu Phong tiếp lời: “Tôi cũng vậy. Chuyện bố tôi đến tìm cậu, tôi cũng không biết. Tôi không trả nhà nhé, vài trăm nghìn thôi mà. Mấy năm nữa mà giá nhà tăng thì cũng đâu lỗ bao nhiêu”.
Mấy người còn lại cũng có chung ý kiến.
Ngô Bình cười nói: “Được, không trả thì không trả. Nếu trong vòng ba năm mà giá nhà vẫn không tăng, tôi sẽ đền bù một khoản tiền cho mấy nhà các cậu”.
Mấy người Trương Bửu Phong vội xua tay: “Đừng, đừng. Dù không tăng, chúng tôi cũng không lấy tiền của cậu đâu”.
Trương Bửu Thắng nói: “Tiểu Bình à, lâu rồi chúng ta không tụ tập, tối nay ăn với nhau một bữa nhé?”
Những người bạn thời thơ ấu đã không còn ở cùng một thế giới với Ngô Bình nữa. Có điều Ngô Bình vẫn rất để tâm đến họ, bèn đồng ý ngay: “Được, lát nữa tôi sẽ đến”.
Trương Bửu Phong bảo: “Tần Nhược Vũ cũng đến đấy. Hình như nhà cô ấy thua lỗ nhiều lắm, nghe bảo là bị người ta lừa. Chúng ta đến an ủi cô ấy một chút”.
Ngô Bình không hỏi nhiều, về nhà báo trước một tiếng, sau đó xách mấy chai rượu đến nhà Trương Bửu Phong. Tối nay Trương Bửu Phong mời, người nấu ăn là bạn gái hắn.
Khi anh đến nhà Trương Bửu Phong, cửa đã mở, trong nhà bày hai chiếc bàn, bếp nướng được dựng sẵn. Mấy người Trương Bửu Thắng đang bận rộn luôn tay.
Ngô Bình cười nói: “Thơm quá”.
Mọi người đều nhìn sang, trong số đó có Tần Nhược Vũ.
Đã hơn nửa năm kể từ lần gặp trước, Tần Nhược Vũ tiều tuỵ hơn thấy rõ.
“Anh Tiểu Bình”, cô ấy chào Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Nhược Vũ à, em trở về khi nào thế?”
Tần Nhược Vũ đáp: “Vài ngày rồi ạ”.
Mấy người họ ngồi xuống. Ngô Bình không nhìn thấy người bạn trai Hứa Hạo Nhất mà cô ấy đã dẫn đến lần trước, song cũng không hỏi nhiều.
Ngô Bình hỏi: “Anh nghe nói chú Tần cũng về à?”
Tần Nhược Vũ gật đầu: “Vâng. Bố mẹ đều về. Gia đình em bán nhà ở Hải Thành để trả nợ, công ty cũng phá sản rồi, bây giờ chỉ đành về quê”.
Lúc Ngô Bình còn nhỏ, nhà Tần Nhược Vũ chính là gia đình có điều kiện tốt nhất cả thôn, không ngờ hôm nay lại ra nông nỗi này. Anh khẽ thở dài: “Em cũng đừng nghĩ nhiều quá. Ngã ở đâu thì đứng lên đấy, không có khó khăn nào không vượt qua được”.
Tần Nhược Vũ cười khổ: “Nói thì nói vậy nhưng giờ đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Bây giờ gia đình em vẫn còn nợ mấy chục triệu, một nhà ba người có làm việc đến chết cũng chưa chắc trả hết”.
Ngô Bình khuyên: “Cứ từ từ thôi, sẽ có cách mà”.
Trương Bửu Phong cười nói: “Tiểu Bình, cậu là người có tiền đồ nhất trong mấy người chúng ta. Hay là cậu nghĩ cách giúp Nhược Vũ đi?”
Ngô Bình mỉm cười: “Ừ, để tôi nghĩ xem”.
Tần Nhược Vũ không hiểu biết nhiều về tình hình hiện giờ của Ngô Bình, chỉ biết anh khá giàu có. Cô ấy vội vàng lên tiếng: “Anh Tiểu Bình à, em không thể làm phiền anh được”.
Cô ấy hiểu, cái gọi là “nghĩ cách” chỉ là cho cô ấy mượn tiền. Nhưng gia đình cô ấy sẽ không trả nổi, số tiền này không thể mượn.
Thức ăn được mang lên. Người dọn món là một cô gái thanh tú, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, là bạn gái của Trương Bửu Phong. Cô ấy không cao, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.
Trương Bửu Phong giới thiệu: “Tiểu Bình, đây là chị dâu cậu - A Chi”.
Ngô Bình vội đứng dậy chào: “Chị dâu, đừng làm nữa, cùng ngồi xuống đi”.
A Chi cười nói: “Không cần, tôi còn phải xào mấy món nữa. Mọi người ngồi xuống đi, tôi đi lấy rượu”.
Ngô Bình lấy rượu của mình ra, tuy rượu không có thương hiệu gì nhưng rất ngon, là rượu lâu năm.
Anh vừa mở nút bần, mùi rượu lập tức toả ra khắp nơi.
Bọn họ vừa ăn vừa uống, trò chuyện về tình hình gần đây. Bây giờ Trương Bửu Phong đang cùng một nhóm thanh niên trong thôn điều hành một công ty làm công trình, chuyên sơn trát tường giúp chủ đầu tư.
Tin tức về khu kinh tế mới được truyền ra, khắp nơi đều là dự án bất động sản mới. Nhưng gần đây chúng đều dừng cả rồi, mấy đơn hàng mà Trương Bửu Phong tiếp nhận dĩ nhiên cũng tan vào mây khói. Bây giờ kho hàng còn chất đầy nguyên liệu, chỉ riêng chi phí đã cả triệu bạc.
Bây giờ Trương Bửu Thắng đang theo Trương Bửu Phong, cậu ta cũng có cổ phần, nên cả hai đều sống khá khó khăn.
Ngô Bình hỏi: “Phía các cậu có bao nhiêu người?”
Trương Bửu Phong đáp: “Sẽ tìm khoảng hơn trăm người. Nếu dự án lớn thì có thể kéo thêm hơn một trăm người nữa”.
Ngô Bình nói: “Hai cậu cũng không cần lo. Một thời gian nữa, tôi sẽ giới thiệu công trình cho các cậu, bảo đảm các cậu không rảnh nổi”.
Đôi mắt Trương Bửu Phong sáng lên: “Thật ư?”
Ngô Bình cười đáp: “Đã bao giờ tôi lừa cậu chưa. Không nói đến cái khác, Thuỷ Ngạn Giang Nam này vẫn đang xây dựng, đủ để các cậu bận rộn suốt hai năm. Hơn nữa, tôi còn bảo họ thanh toán trước toàn bộ cho các cậu”.
Với công việc trát tường, lợi nhuận có thể đạt đến một nửa. Công trình mười triệu thì có thể kiểm năm triệu. Có điều, vốn đầu tư giai đoạn đầu của công việc này khá cao, chu kỳ thanh toán dài. Nhỡ gặp phải chủ đầu tư dây dưa thì có khi kéo dài từ ba đến năm năm mới kết toán. Nếu chủ đầu tư có thể thanh toán trước toàn bộ thì có nghĩa đây là một vụ làm ăn hái ra tiền!
Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng đều vui mừng khôn xiết, cùng kính rượu Ngô Bình.
Tần Nhược Vũ cười nói: “Anh Tiểu Bình quả là có bản lĩnh! Anh Phong, anh Thắng à, em có thể đến đội công trình của các anh làm việc không?”
Trương Bửu Phong ngẩn ra, đoạn đáp: “Nhược Vũ, em là con gái chân yếu tay mềm, không chịu nổi vất vả như vậy đâu. Mà em có học thức, nên làm những công việc trí óc mới đúng”.
Tần Nhược Vũ cười khổ: “Bây giờ em phải kiếm được tiền trước đã, không có tư cách chọn công việc”.
Ngô Bình hỏi: “Nhược Vũ, có phải trước đây chú Tần từng làm về vật liệu xây dựng không?”
Tần Nhược Vũ gật đầu: “Từng làm vào mấy năm đầu. Nhà em lập nghiệp từ vật liệu xây dựng và lắp đặt đấy ạ”.
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ chú Đường vẫn muốn làm về lắp đặt chứ?”
Tần Nhược Vũ đáp: “Có lẽ ông ấy sẽ đồng ý”.
Ngô Bình nói: “Thế này nhé, anh sẽ giao năm toà nhà của Thuỷ Ngạn Giang Nam cho em. Vật liệu xây dựng và việc lắp đặt năm toà nhà này sẽ do công ty của chú Tần cung cấp. Anh có thể thanh toán trước sáu mươi phần trăm tiền công trình. Như vậy có lẽ đã đủ trang trí chi phí cho nhà em”.
Tần Nhược Vũ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Thật sao, anh Tiểu Bình?”
Ngô Bình cười đáp: “Thật”.
Tần Nhược Vũ kích động đến mức rơi nước mắt. Làm sao cô ấy có thể không kích động kia chưa? Một toà nhà của Thuỷ Ngạn Giang Nam có diện tích ít nhất mười nghìn mét vuông. Tính theo giá lắp đặt là hai nghìn một mét vuông, vậy tổng cộng là một trăm triệu!
Chương 847: Hòe cổ tiến hóa, người linh chi ngựa linh chi
Về vật liệu xây dựng, có lẽ cũng chừng chục triệu. Nếu như vậy, nhà cô không chỉ có thể trả hết nợ, mà còn có thể kiếm được khá nhiều tiền lời!
Hai bình rượu xuống bụng, Trương Bửu Phong uống đến đỏ cả mặt, hắn cười nói: “Tiểu Bình à, cậu xem xem nhà tôi ở bây giờ, trông rất cổ kính phải không?”
Ngô Bình đã để ý từ lâu rồi, nhà của Trương Bửu Phong hiện tại diện tích rất lớn, chừng năm, sáu trăm mét vuông, hơn nữa còn là nhà kiểu cũ.
Trương Bửu Phong: “Tôi nói cái này nhé, nhà này của tôi không hề đơn giản đâu, cứ đến tối, trong nhà sẽ có rất nhiều hào quang của châu báu á. Tôi đã từng hỏi thầy âm dương, thầy âm dương nói, tôi đây là phong thủy đất quý, nên mới phát sáng”.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Ngô Bình nói: “Ồ, trong nhà còn có thể phát sáng sao?”
Trương Bửu Phong: “Ừ, cứ đến hai giờ khuya, lúc trăng sáng thì sẽ phát ra ánh sáng. Nhưng khi tôi tới gần thì không thấy được ánh sáng. Chỉ có thể từ phía xa nhìn thấy được chút ít”.
Ngô Bình hỏi: “Vị trí phát sáng ở đâu?”
Trương Bửu Phong: “Ở sân sau, lát nữa tôi đưa cậu đi xem xem”.
Mấy người lại tiếp tục uống rượu, Ngô Bình biết nhà này là do Trương Bửu Phong tốn mất ba trăm vạn tiền bồi thường di dời mua về. Vừa mua không bao lâu, thì nghe được tin tức xây dựng khu mới, cả nhà đều vui mừng không thôi.
Trong lúc đó, bố của Tần Nhược Vũ cũng đã đến, ông ấy rất cảm kích Ngô Bình.
Một nhóm người uống say khướt, duy chỉ có Ngô Bình là tỉnh táo. Anh ra sân sau đi một vòng, sử dụng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện cách dưới đất ba mươi mét có một phần rễ cây đã phân hủy một nửa, vậy mà nó lại ra chồi non, phát ra ánh sáng thần kỳ le lói.
“Ồ? Đây là gì?”. Anh rất nghi ngờ, lập tức gọi Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng ra.
Anh nói: “Anh Phong, dưới nền đất nhà anh có thứ này, tôi muốn đào nó lên”.
Trương Bửu Phong hơi say, thè lưỡi nói: “Thứ gì? Đào đi!”
Sâu mấy chục mét, nếu trực tiếp đào thì rất phiền, vì vậy Ngô Bình gọi Lý Dư ra, Lý Dư biến thành một con rắn, thoáng chốc nó đã tiến vào trong.
Chưa đến mười giây, nó cắn một cái rễ chui ra. Ngô Bình nhận lấy rễ cây, phát hiện thứ này còn có chút sinh cơ mỏng manh, mà sinh cơ này đã nảy mầm thành một chồi non màu xanh vàng.
Nhìn rễ cây, ánh mắt Ngô Bình phát sáng.
Mấy người nhìn thấy rắn nhỏ có thể đào đất, đều rất kinh ngạc, nhưng khi thấy gốc cây kia thì ai cũng bật cười.
Trương Bửu Thắng: “Tiểu Bình, cậu coi cái gốc cây như bảo bối vậy, có phải uống nhiều quá rồi không?”
Trương Bửu Phong: “Ha ha, Tiểu Bình, gốc cây này cho anh đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Anh Phong, vậy tôi cầm đi đây, trở về sẽ giới thiệu thêm nhiều công trình cho anh”.
“Đi, lại làm thêm vài chai đi”.
Đợi Ngô Bình rời đây thì đã là hơn bốn giờ sáng. Lý Dư nằm trên cánh tay anh, hiếu kỳ nhìn gốc cây trong tay anh.
“Chủ nhân, đây là gì? Tôi cảm thấy nó không hề bình thường chút nào”.
Ngô Bình nói: “Đây là yêu mộc”.
Lý Dư: “Yêu mộc?”
Ngô Bình: “Tinh linh cỏ cây tu hành khó hơn so với động vật gấp mấy trăm lần, mà một khi bọn chúng tu thành thì thực lực rất kinh khủng. Nhưng, tu vi của tinh linh cỏ cây cao sẽ dễ dẫn đến lôi kiếp. Gốc cây này là một tinh linh cỏ cây rất mạnh, sinh mệnh còn lại sau khi trải qua lôi kiếp, chính là sức mạnh nguyên bản nhất của nói”.
Lý Dư: “Thứ này có đáng giá không?”
Ngô Bình khẽ cười: “Có!”
Về đến nhà, anh đi đến trước cây hòe, nói: “Vận khí ngươi tốt lắm, ta tìm được một thứ tốt như vậy rồi”.
Nói rồi, anh tìm một chiếc bình gốm, sau đó đem toàn bộ Ất Mộc Linh Dịch đổ vào trong bình, rồi lại cắt cây khô kia thành từng khúc dài bằng ngón út bỏ vào trong.
Ất Mộc Linh Dịch bắt đầu biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bọn nó bị cây khô hút sạch. Cây khô không còn bị mục nát nữa, lớp vỏ biến thành màu xanh vàng, chồi non cũng trở nên tươi tốt hơn.
Vì thế Ngô Bình nhảy lên cây hòe, chọn ra một nhánh cây, dùng cách chiết ghép để ghép gốc cây kia vào.
Chất gỗ hai bên vừa tiếp xúc là đã bắt đầu phát triển, dung hòa rất nhanh và cùng nhau sinh trưởng, sau đó chồi non bắt đầu nở rộ, ra lá, rất nhanh đã cao hơn một mét.
Anh có thể cảm nhận được sức sống ban đầu trong khúc gỗ ghép, đang được cây hòe hấp thụ, cây hòe đang xảy ra quá trình biến chất!
Ngô Bình lấy ra hai mươi viên tiên thạch, với cả một miếng đất thần, chôn cùng dưới gốc cây hòe.
Tiếp đó, cây hòa khẽ chuyển động, vỏ cây, lá của nó đều đang biến đổi kỳ diệu. Lớp vỏ da sần sùi trở nên nhẵn mịn, hơn nữa còn chuyển sang màu xanh vàng.
Sau đó lá cũng biến đổi, cây hòe không còn là cây hòe đơn thuần nữa, nó đã dung hợp với gen của một loại thực vật khác.
Ngô Bình canh giữ dưới gốc cây mãi cho đến khi trời sáng.
Khi mặt trời lên cao, từng tia sáng chiếu xuống, trên cây lại bỗng nở đầy những bông hoa màu vàng, hương hoa lan khắp cả sân viện!
Ngô Mi vừa đi ra, kinh ngạc thốt lên: “Oa, hoa đẹp thật đấy, thơm thật đấy!”
Ngô Bình khẽ cười nói: “Tiểu Mi, em nghỉ lâu quá rồi, nên đi học thôi”.
Ngô Mi: “Bây giờ đang nghỉ hè mà”.
Ngô Bình: “Không phải trường có kế hoạch bồi dưỡng học sinh giỏi trong hè sao? Mau lên, không cho lười biếng”.
Ngô Bình không hề tình nguyện, thời gian này cô bé chơi đến điên cuồng, không tập trung học hành. Nhưng Ngô Bình vẫn có uy nghiêm của người anh, cuối cùng cô bé vẫn phải ngoan ngoãn đi học.
Ăn bữa sáng xong, anh thương lượng với Ngô Chấn Đông, bọn họ quyết định đi đến nước Á Mã.
Sắp xuất phát thì Ngô Bình nghe thấy trong kho có tiếng động, anh mở cửa ra thì thấy hai luồng sáng chao đảo tiến vào trong linh chi.
Anh vừa suy nghĩ trong đầu thì đã thấy người linh chi ngựa linh chi trong linh chi đảo mắt, cẩn thật dè dặt nghe động tĩnh bên ngoài.
Anh bất giác bật cười, không ngờ mời vừa mới xa nhà mà người linh chi ngựa linh chi đã trưởng thành rồi!
Anh nâng linh chi lên nói: “Đi ra đi”.
Qua một lúc, trên linh chi hiện ra một cái lỗ nhỏ, một cái đầu nhỏ nhô ra, tò mò nhìn Ngô Bình.
Đây chính là thứ phát sáng, đứa nhỏ lớn chừng quả trứng gà, trắng mịn đáng yêu, trông rất xinh đẹp.
Ngô Bình lấy ra một đất thần nhỏ từ trong không gian Hắc Thiên để trước mặt cậu nhóc, nói: “Muốn không?”
Nhìn thấy đất thần, cậu nhóc mở lớn mắt, kích động cả người phát sáng, trong miệng phát ra âm thanh oa oa, rất rất nhỏ.
Ngô Bình nghe không hiểu bèn nói: “Nếu muốn, thì ra đây chào hỏi đi”.
Cậu nhóc chần chừ vài giây rồi chui ra, cưỡi một con ngựa nhỏ, cũng cỡ quả trứng gà mà thôi, trông rất dễ thương.
Ngựa nhỏ vùng lên, rơi vào trong lòng bàn tay Ngô Bình. So với người linh chi, ngựa linh chi không hề sợ Ngô Bình, bởi vì ban đầu chính là Ngô Bình đã cứu bọn nó.
Ngô Bình nói: “Sau này các ngươi chớ có chạy loạn, bên ngoài rất nguy hiểm, có biết chưa?”
Cậu bé gật đầu, rõ ràng có thể nghe hiểu được tiếng người.
Ngô Bình đưa đất thần cho nó, người linh chi lại một ngụm ăn hết, sau đó cưỡi ngựa chạy loạn khắp phòng.
Lúc này Đông Hoàng lao đến, nhìn thấy người và ngựa linh chi thì lập tức chảy nước miếng.
Người linh chi thét một tiếng, chui vào trong linh chi nhanh như chớp.
Ngô Bình đá chân Đông Hoàng: “Mày tàn nhẫn quá đi, cậu nhóc đáng yêu như vậy mà còn muốn ăn?”
Đông Hoàng liếc nhìn anh, như thể đang nói anh thì hiểu cái gì.
Ngô Bình vội kéo Đông Hoàng ra, nói: “Đông Hoàng, người linh chi ngựa linh chi này là ta để lại dùng để dẫn thuốc, mày không thể làm hại bọn chúng”.
Máu huyết của người linh chi, ngựa linh chi được gọi là linh dịch đại địa, là bảo dược vô thượng, chỉ cần dùng một giọt là có thể luyện chế ra được đan dược tuyệt thế.
Đương nhiên, máu này không thể lấy được thường xuyên, trong một trăm ngày, người linh chi và ngựa linh chi mới có thể lấy được một lần.
Đông Hoàng vung vuốt ra dấu, Ngô Bình biết nó đang nói về chuyện luyện đan, bèn nói: “Mày vội cái gì, ta có thời gian thì sẽ luyện đan”.
Trước khi lên máy bay, Thần Chiếu đến.
Hóa thân đột phá mà lúc trước anh để lại ở đảo Vân Mộng tại Vân Kinh, cuối cùng vào sáng sớm hôm nay, đã thành công luyện thành hóa thân hai trùng lửa độc.
Sức sống của trùng lửa độc rất mạnh, tính sát thương đáng sợ, say khi luyện hóa được bọn chúng thì lực linh hồn của Thần Chiếu cũng tăng lên gấp mười lần!
Thần Chiếu vui vẻ hăm hở cười nói: “Chủ nhân, tôi thành công rồi!”
Nói xong, hai con trùng bay lên, nhanh như chớp, trùng chỉ nhỏ chừng móng tay, tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt.
Ngô Bình tò mò về uy lực của trùng lửa độc này, bèn nói: “Lão Thần, chúng ta thử uy lực của hóa thân đi”.
Hai người đến một khu đất hoang trống trải, Thần Chiếu thầm niệm trong lòng, trùng bay nhanh như chớp về phía tảng đá. Ông ấy nhìn thấy, con trùng va vào tảng đá, tảng đá bỗng nhiên biến thành nham thạch màu đen!
Con trùng lại bay sang hồ nước, vừa chạm mặt nước, nước trong hồ đều bố chơi. Không lâu sau, trên không trung bỗng xuất hiện cầu vồng.
Hai mắt Ngô Bình phát sáng, nói; “Lão Thần, xem ra uy lực của loại trùng này không tệ. Hóa thân này cách ông bao xa?”
Thần Chiếu: “Chủ nhân, chỉ cần ở cùng một không gian, không rời khỏi địa cầu thì suy nghĩ của chúng tôi đều đồng bộ”.
Ngô Bình: “Được. Hai hóa thân này, tôi giữ một con bên mình. Ông giữ một con bên mình, thời gian này trông coi nhà cửa cẩn thận”.
Thần Chiếu: “Vâng”.
Ngô Bình: “Ông có hóa thân rồi, bước tiếp theo chính là biến linh. Hiện tại, tôi lại giúp ông định vị hai linh khiếu, sau này ông cứ khai thông sau”.
Sau đó, Ngô Bình lại đưa một lọ thuốc cho Thần Chiếu, thuốc trong lọ, có hiệu quả luyện hình, cũng giúp ông ấy biến linh thành công.
Dặn dò Thần Chiếu xong, anh và Ngô Chấn Đông lên máy bay đến nước Á Mã.
Chuyến này, một là để bố và ông nội nhận nhau, hai là giải quyết rắc rối Thiên Qủy Giáo kia.
Chương 848: Bố con nhận nhau
Thật ra Ngô Chấn Đông rất căng thẳng vì dù gì thì ông ấy cũng đã thất lạc bố mẹ từ lúc còn rất nhỏ, tính đến giờ đã mấy chục năm rồi.
Lúc này vợ chồng Lý Vân Đẩu đều đang ở trong một trang viên ở Á Mã, hai vợ chồng già rất lo lắng, Lý Vân Đẩu chốc chốc lại cho người ra ngoài xem thử, rồi lại hỏi Ngô Bình sao vẫn chưa tới.
Ngô Bình nói qua điện thoại không rõ ràng, Lý Vân Đẩu không hiểu tại sao đứa con trai thất lạc nhiều năm của mình lại chết đi sống lại.
Bà nội Tôn Ái Bình lo lắng hỏi: “Vân Đẩu, ông nói xem phải chăng Niệm Tổ đã già lắm rồi?”
Dù gì thì Lý Niệm Tổ cũng đã ngoài năm mươi.
Lý Vân Đẩu mỉm bật cười: “Bà không biết cháu trai chúng ta làm nghề gì sao? Có thằng bé thì sao Niệm Tổ có thể trông già được”.
Tôn Ái Bình gật đầu, mỉm cười, nói: “Cũng đúng, thằng bé Huyền Bình này có năng lực”.
Chính vào lúc đó, có người đến báo: “Cậu chủ Huyền Bình đã đến rồi”.
Tôn Ái Bình bước vội ra ngoài, chuyện Lý Niệm Tổ bị thất lạc là nỗi đau cả đời này không thể nào xóa nhòa của bà, giờ sắp được gặp con trai rồi, bà vừa bước vội vừa rơi nước mắt.
Lúc ra đến vườn, Ngô Bình và Ngô Chấn Đông đã đến trước cửa. Ngô Bình nhìn thấy Tôn Ái Bình thì mỉm cười, nói: “Bà nội, bà xem thử ai đây”.
Mấy ngày nay Ngô Chấn Đông theo Ngô Bình tu luyện, lại cộng thêm việc có thể chất phi phàm nên trông có vẻ khá trẻ, chỉ tầm ba mươi mấy tuổi.
Con trai là khúc ruột của mẹ, mặc dù xa cách mấy chục năm nhưng hình bóng của con trai vẫn hằn sâu trong đầu của Tôn Ái Bình, vì vậy khi bà vừa nhìn thấy Lý Niệm Tổ là liền dang rộng hai tay: “Con trai của mẹ”.
Ký ức nằm sâu trong linh hồn của Lý Niệm Tổ bỗng trỗi dậy, ông ấy run lên, rồi bỗng lao vào vòng tay của Tôn Ái Bình, khóc như một đứa trẻ.
“Mẹ”.
Hai mẹ con ôm nhau khóc òa, Lý Vân Đẩu đứng bên cạnh lau nước mắt.
Sau khi khóc một hồi, cảm xúc của họ cũng dần ổn định lại, Ngô Bình mới nói: “Bố, đây là ông nội”.
Lý Niệm Tổ quỳ xuống đất: “Bố”.
Lý Vân Đẩu đỡ con trai dậy, mỉm cười, nói: “Con trai của bố, mau đứng dậy đi”.
Đôi mắt ông nhòe đi vì nước mắt, ông nở nụ cười trìu mến và nói: “Mặc dù con đã lớn nhưng đôi mắt, cái mũi, và cả dáng vẻ lúc nhỏ nữa, vừa nhìn là biết con trai của Lý Vân Đẩu bố rồi”.
Lý Niệm Tổ nhận bố mẹ xong thì cả nhà họ mới quay về phòng khách.
Tôn Ái Bình kéo con trai lại ngồi cùng, không chịu buông tay, hai mẹ con nói không hết chuyện.
Lý Vân Đẩu thì kéo Ngô Bình lại hỏi: “Tiểu Bình, con máu nói cho ông nội nghe, chuyện của bố con là thế nào”.
Ngô Bình nói mình đã gặp một “ông tiên” và đã xin ông ấy giúp bố mình sống lại. Cách giải thích đó vừa đơn giản lại vừa dễ hiểu.
Lý Vân Đẩu cảm động nói: “Không thể tưởng tượng nổi, người chết rồi mà vẫn có thể sống lại được”.
Ngô Bình nói chuyện một lúc thì bảo có việc cần xử lý, tối sẽ quay lại.
Mộc Lan đã chuẩn bị sẵn xe, Ngô Bình lên xe, tiến về tổng bộ Hắc Thiên giáo.
Xe chạy được một lúc thì có một chiếc xe buýt chạy theo sau, trên xe có hai mươi long vệ. Long vệ đến trễ hơn anh, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ Ngô Bình nên đương nhiên Ngô Bình đi đâu thì họ sẽ đi theo đó.
Lúc đến Hắc Thiên giáo, các vị đường chủ, trưởng lão, đều đang đợi Ngô Bình.
“Chào giáo chủ”.
Khi Ngô Bình thì mọi người thi nhau quỳ lạy.
“Đứng lên hết đi”. Anh phất tay, ngồi lên ghế giáo chủ, mọi người tách ra hai bên.
“Ta nghe nói Thiên Quỷ giáo mới xuất hiện ở Đông Nam Á đã đánh cho các ngươi không kịp trở tay đúng không?”
Mọi người đều cúi gằm đầu, hộ pháp Mông Trạch tiến về trước một bước, nói: “Bẩm giáo chủ, quỷ thuật của Thiên Quỷ giáo rất lợi hại, nuôi một đám quỷ già ngàn năm tuổi, chúng ta thiệt hại nghiêm trọng.
Ngô Bình nói: “Nói thử xem, Thiên Quỷ giáo đó có lai lịch thế nào”.
Trương Tây Linh bước ra, nói: “Bẩm giáo chủ, hơn một trăm năm trước, Thiên Quỷ giáo tên là Bái Quỷ giáo. Không biết sao mà Bái Quỷ giáo này lại có thể khống chế được một đám quái vật, hung tàn bá đạo, không từ việc ác gì, trời oán người than. Sau đó một vị cao tăng nhà Phật đã tiêu diệt Bái Quỷ giáo. Không ngờ giờ Bái Quỷ giáo lại quay lại giang hồ với cái tên Thiên Quỷ giáo”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì chắc giới tu hành đều không thích Thiên Quỷ giáo, bọn họ có hành động đáp trả không?”
Trương Tây Linh lại thở dài: “Hắc Thiên giáo chúng ta là thế lực mạnh nhất Đông Nam Á, bọn họ đang chờ chúng ta. Thiên Quỷ giáo vừa xuất hiện thì chúng ta đã ra tay dứt khoát. Ai ngờ thực lực của đối phương rất mạnh, cả hai bên đều tổn thất nghiêm trọng”.
Ngô Bình: “Đã điều tra rõ tại sao Thiên Quỷ giáo lại xuất hiện chưa?”
Trương Tây Linh đáp: “Đã điều tra ra manh mối rồi. Hiện tại giáo chủ của Thiên Quỷ giáo chính là con trai của giáo chủ Bái Quỷ giáo trước đây”.
Mông Trạch nói: “Giáo chủ, sau mấy ngày chiến đấu, Thiên Quỷ giáo cũng đã thiệt hại không ít, mấy ngày trước bọn họ từng nghĩ đến việc đàm phán với chúng ta”.
Ngô Bình: “Ồ? Đàm phán hả?”
Mông Trạch: “Đúng vậy. Có điều giáo chủ không có ở đây nên chúng tôi không đồng ý”.
“Ông trả lời bọn họ, nói là có thể nói chuyện”. Ngô Bình nói.
Mông Trạch: “Vâng, tôi sẽ phái người đi thông báo cho Thiên Quỷ giáo”.
Ngô Bình: “Tôi nhớ có bảo các ông chuyển lời lại cho các trưởng lão giữ vị trí quan trọng , bảo họ trong vòng một tháng phải đến tổng bộ, bọn họ đã đến chưa?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Trương Tây Linh nói: “Thưa giáo chủ, vẫn chưa đến”.
Ngô Bình nheo mắt: “Xem ra bọn họ không hề con giáo chủ tôi đây ra gì”.
Mông Trạch: “Giáo chủ, sau khi tiêu diệt được Thiên Quỷ giáo, thuộc hạ tình nguyện đến Bắc Mỹ một chuyến”.
Mông Trạch cứ đau đáu chuyện phân bộ Bắc Mỹ, vì Ngô Bình từng hứa với ông ấy, chỉ cần ông ấy tiêu diệt được phân bộ Bắc Mỹ thì sẽ truyền phương pháp hít thở thượng thừa cho ông ấy.
Ngô Bình phất tay: “Chưa gấp”.
Mọi người báo cáo tình hình một lúc thì Ngô Bình lại quay về lại chỗ ở.
Khi đến Cư Thánh Điện, anh chưa nghỉ ngơi ngay mà vào cung của giáo chủ đời trước, tìm đọc vô số sách quý ở đó”.
Chính cung điện mà lần trước anh chỉ mới xem có mấy cung, những cung còn lại vẫn chưa kịp sắp xếp, mấy ngày tới đây anh phải sắp xếp gọn gàng lại mới được.
Anh vừa ngồi chưa được nửa tiếng, đang ngắm nhìn một bức chân dung thì đột nhiên Lý Hoằng Đào gọi đến.
Ngô Bình khó chịu nói: “Chuyện gì?”
Lý Hoằng Đào: “Anh, anh đang ở đâu đó?”
Ngô Bình: “Tôi đang ở bên ngoài”.
Lý Hoằng Đào: “Lâm Nhu đã biết anh về rồi, cứ tìm em mãi”.
Ngô Bình ngây ra một lúc rồi hỏi: “Lâm Nhu vẫn còn ở Á Mã sao?”
Lần trước, ở nước Á Mã, khi Lâm Nhu bị Quỷ Long Vương đánh bị thương thì anh đã giúp cô ấy trị khỏi, không ngờ lâu vậy rồi mà cô ấy vẫn còn ở Á Mã.
Lý Hoằng Đào: “Chưa đi, cô ấy mở một quán bar ở Á Mã, là em đã giúp cô ấy tìm mặt bằng”.
Ngô Bình: “Cô ấy mở quán bar?”
Lý Hoằng Đào: “Anh, hay anh gọi cho cô ấy ?”
Ngô Bình nói: “Hình như cậu và cô ấy rất thân với nhau?”
Lý Hoằng Đào: “Anh, người ta là chị dâu tương lai của em mà, em không quan tâm cô ấy mà được à?”
Ngô Bình: “Cái búa, ai nói cô ấy là chị dâu cậu?”
Lý Hoằng Đào cười nham nhở: “Anh, đừng giả vờ nữa, Lâm Nhu đã thừa nhận hết rồi”.
Ngô Bình chau nhẹ mày: “Tôi biết rồi”.
Anh tắt máy và không còn tâm trạng ngắm tranh nữa. Anh lục số điện thoại của Lâm Nhu ra và gửi cho cô ấy một dòng tin nhắn.
“Cậu đang tìm tôi sao?”
Lâm Nhu trả lời ngay: “Nghe nói anh đã về rồi, muốn mời anh uống vài ly”.
Ngô Bình: “Không rảnh”.
Lâm Nhu: “Có cả Nguyệt Hân nữa”.
Ngô Bình bất ngờ: “Giang Nguyệt Hân vẫn còn ở Á Mã sao?”
Chương 849: Thánh nữ Thánh Vu Môn
Lâm Nhu: “Đúng thế, quán bar do hai bọn tôi hợp tác mở”.
Ngô Bình bỗng cảm thấy bên trong chắc chắn có chuyện gì đó, anh hỏi: “Các chị muốn làm gì?”
Lâm Nhu: “Nếu muốn biết thì tối nay đến quán bar của tôi đi”.
Ngô Bình không trả lời, anh thay một bộ đồ khác, sau đó lấy bút bùa ra bắt đầu vẽ bùa.
Trước khi bị đại thoái bệnh, anh thành công bước vào cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ tư, đạt đến cảm ứng Thiên Nhân, bây giờ đã là cao thủ cấp Thiên Sư. Một khi trở thành Thiên Sư, rất nhiều việc trước đây không thể làm, bây giờ có thể thử.
Trước đây anh cũng có thể vẽ bùa, nhưng một là mượn sức của cánh tay thời tiền sử, hai là chế một vài lá bùa có uy lực yếu.
Bây giờ thì khác, anh chỉ có thể dựa vào bản thân để chế ra bùa chú có uy lực mạnh, vì trước mắt đang đối kháng với Thiên Quỷ Giáo, anh tiện tay chế ra bùa chú khống chế yêu ma.
Lá bùa đầu tiên tên là bùa Lôi Hỏa, bùa này có thể phát ra ánh chớp Lôi Hỏa chói mắt có thể giết được yêu ma.
Lúc này anh có cảm ứng Thiên Nhân, rất nhiều năng lượng đến từ thời không chiều cao trong không trung đều tụ lại quanh người anh, sau đó trộn lẫn theo tỷ lệ nào đó, cuối cùng rơi trên giấy bùa bằng bút bùa.
Cây bút vừa chạm xuống, giấy vẽ bùa tràn ngập ánh chớp, đến khi bùa chú hoàn thành, ánh chớp lại biến mất, trông như là một tờ giấy bùa rất bình thường.
Sau khi vẽ liên tiếp năm bùa Lôi Hỏa, anh cảm thấy khá mệt, vẽ bùa vẫn khá tốn sức.
Nghỉ một lát, trời đã tối, anh lái xe đến quán rượu của Lâm Nhu.
Đến khu đô thị, xe đi vào một con đường cực kỳ náo nhiệt, hai bên đều là quán bar, phòng trà, quán cafe internet.
Xe dừng lại trước một quán bar, Ngô Bình đẩy cửa bước vào.
Phong cách quán bar khá đơn giản, không có tiếng nhạc sập sình, cũng không có ánh đèn chói mắt. Trong tiếng nhạc êm ái, khách đến chơi thấp giọng nói chuyện với nhau.
Ngô Bình đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Giang Nguyệt Hân và Lâm Nhu đang ngồi ở một cái bàn cách đó không xa, Lâm Nhu vẫy tay với anh.
Anh đi đến, cười nói: “Không ngờ các chị đều ở Á Mã”.
Giang Nguyệt Hân: “Lâm Nhu không đi, tôi ở lại cùng cô ấy”.
Hai người phụ nữ này vốn dĩ là bạn rất thân.
Ngô Bình lấy một ly rượu nói: “Hai chị không phải người bình thường, sao lại có suy nghĩ mở quán bar ở đây?”
Lâm Nhu: “Cậu đoán xem”.
Ngô Bình: “Tôi không đoán được”.
Giang Nguyệt Hân: “Cậu cũng biết sư tỷ của Lâm Nhu bị Quỷ Long Vương bắt nhốt rồi, nhưng Quỷ Long Vương cũng trúng ký sinh trùng, Lâm Nhu muốn lấy thuốc giải để trao đổi cứu sư tỷ”.
Ngô Bình: “Sau đó?”
Giang Nguyệt Hân: “Quỷ Long Vương nghe thế thì gạt bọn tôi đến đây, sau đó nguyền rủa. Hai bọn tôi đều trúng lời nguyền của ông ta, khi nào còn sống thì không thể ra khỏi con đường này”.
Ngô Bình nhíu mày: “Quỷ Long Vương thì sao?”
Giang Nguyệt Hân: “Tôi đã giết ông ta bằng bùa của sư môn, tiếc là lời nguyền không được phá”.
Lúc này một người phụ nữ mặc đồ vàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhu, cũng là một con gái xinh đẹp, dáng người đầy đặn, làn da trắng mịn, là một phong cách khác.
Con gái tốt thì một thân mỡ, đàn ông tốt cả người toàn lông, người phụ nữ này trông không béo, thật ra bên trong mỗi một bộ phận đều có thịt.
Nhưng người phụ nữ đồ vàng lại đeo một chiếc mặt nạ ở nửa trái gương mặt, qua lớp mặt nạ Ngô Bình nhận ra khuôn mặt cô ấy đã thối rữa không thể chữa trị, giống như bị trúng vu độc nào đó.
Lâm Nhu: “Ngô Bình, sư tỷ của tôi, Chu Mi”.
Chu Mi nhìn Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, nghe nói cậu biết y thuật?”
Ngô Bình: “Biết một chút”.
Chu Mi lấy mặt nạ xuống để lộ ra phần thịt bị thối rữa màu đen, cô ấy run giọng nói: “Mặt tôi thế này có thể chữa được không?”
Ngô Bình suy nghĩ một chốc: “Vẫn chưa thể chắc chắn, tôi thử xem sao”.
Lâm Nhu: “Ngô Bình, nếu có thể chữa được cho sư tỷ của tôi, tôi sẽ hậu tạ cậu rất hậu hĩnh”.
Ngô Bình: “Đừng vội cảm ơn tôi trước, các chị bị nguyền rủa, định ở đây này cả đời sao?”
Giang Nguyệt Hân: “Cậu không phát hiện ra sao? Người tu hành bị nhốt ở con đường này không chỉ có hai bọn tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Ồ, họ cũng là người tu hành?”
Giang Nguyệt Hân: “Phải, có vài người tu vi còn rất cao”.
Ngô Bình khó hiểu: “Nếu Quỷ Long Vương có năng lực như vậy cũng không đến nỗi bị các chị giết chứ”.
Giang Nguyệt Hân: “Lúc Quỷ Long Vương nguyền rủa bọn tôi thì đã đánh ra một bùa nguyền, ông ta không phải là người thi triển lời nguyền, người thi triển lời nguyền là chủ nhân của con đường này”.
Ngô Bình: “Ồ, con đường này còn có chủ nhân?”
Lâm Nhu: “Ừ, người này rất mạnh, những người trúng lời nguyền như bọn tôi đều là nô lệ của cô ta”.
Ngô Bình: “Cô ta là ai?”
Lâm Nhu nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, cô ta muốn gặp cậu nên tôi mới mời cậu đến đây”.
Ngô Bình cũng không ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi?”
Lâm Nhu: “Cô ta biết thân phận của cậu, giáo chủ Hắc Thiên”.
Ngô Bình cười mỉa: “Biết rồi mà còn muốn gặp tôi, lá gan cô ta không nhỏ”.
Không biết từ bao giờ người trong quán bar liên tục đi ra khỏi quán, lúc này trong quán bar rộng lớn chỉ còn lại mấy người Ngô Bình.
Lúc này một người đồ đen cao gần hai mét đẩy một người phụ nữ ngồi xe lăn đi ra, từ đầu gối trở xuống bà ta không có chân, hơn nữa không có hai tay, thậm chí mắt cũng rỗng tuếch, không có nhãn cầu.
Cô ta để đầu trọc, có hai vết sẹo khá sâu trên đầu, một vết sẹo cứa ngang qua khuôn mặt trái, một vết sẹo cứa ngang qua cổ, vô cùng ghê rợn. Cô ta không lớn tuổi, chưa đến ba mươi, người phụ nữ kỳ lạ này vừa xuất hiện, mấy người Giang Nguyệt Hân đều đứng lên, vẻ mặt rất cung kính.
Người phụ nữ không có cảm xúc nói: “Giáo chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình ngồi trên sofa, nhìn người phụ nữ này nói: “Không ngờ tôi sẽ gặp được cao thủ Vu đạo ở đây”.
Người phụ nữ: “Tôi tên là Yên Ly, thánh nữ của Thánh Vu Môn”.
Thánh Vu Môn? Ngô Bình nói: “Chưa từng nghe”.
Yên Ly: “Giáo chủ Ngô chưa từng nghe đến cũng không lạ gì, vì Thánh Vu Môn đi vào Á Mã chỉ mới bảy năm. Bảy năm nay, tôi luôn tích lũy sức mạnh, bây giờ thời cơ đã chín mùi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Cô có liên quan đến Thiên Quỷ Giáo?”
Yên Ly: “Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo là đồng minh của tôi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Thế nên cô muốn gặp tôi là làm việc thay Thiên Quỷ Giáo?”
Yên Ly: “Đúng thế, Thiên Quỷ Giáo muốn giết cậu”.
Nghe thế, Lâm Nhu kinh ngạc nói: “Thánh nữ, trước đó cô không nói muốn làm hại Ngô Bình”.
“Câm miệng!”, Yên Ly quát.
Lâm Nhu lập tức im lặng, vẻ mặt rất đau khổ.
Ngô Bình nhíu mày: “Cô nghĩ chỉ dựa vào cô là có thể giết được tôi?”
Yên Ly lạnh nhạt nói: “Tu vi của cậu không cao, giết cậu không khó”.
Ngô Bình: “Nếu cô muốn giết tôi, chắc không có hứng thú nhiều lời nhảm nhí với tôi nhỉ?”
Yên Ly: “Giáo chủ Ngô là người thông minh, nếu giáo chủ Ngô chấp nhận lời nguyền của tôi, trở thành nô lệ có thể miễn phải chết”.
Ngô Bình cười nhạo: “Tôi không có hứng thú làm nô lệ”.
Đôi mắt Yên Ly bỗng lóe lên tia sáng màu tím, ngay sau đó ánh đèn ở cả quán bar trở thành màu tím đậm, sức mạnh kỳ lạ và mạnh mẽ bao trùm lấy cả quán.
“Tôi tốn năm năm, tiêu phí vô số nguyên liệu để bày bố đại trận chú thuật trên con đường này, dù Chân Quân đến đây thì cũng sẽ bị chú thuật của tôi giết chết”, Yên Ly lạnh nhạt nói.
Ngô Bình cười nhạo: “Uy lực của đại trận chú thuật đúng là rất mạnh, tiếc là nó không có tác dụng với tôi”.
Yên Ly nhíu mày: “Cậu không sợ chú thuật?”
Ngô Bình không đáp lời, đi thẳng về phía Yên Ly, người mặc đồ đen phía sau Yên Ly bỗng chặn lại ở giữa, sau đó giơ tay ra đánh một đòn.
Chương 850: Sự thật
“Ầm!”
Một tiếng động vang lên, người đồ đen văng ra xa mười mấy mét đập cả người vào bức tường, bị khói bụi và gỗ gạch vùi lấp, không rõ sống chết.
Yên Ly nói: “Xác ướp bị nguyền rủa”.
Hai người toàn thân mặc áo giáp, cao hơn một mét chín lao ra, một người cầm cây trường thương, một người cầm kiếm chạy đến chỗ Ngô Bình.
Thương đánh ra như rồng, thương ảnh ngập cả bầu trời, không trung vang lên tiếng vang sắc bén.
Ngô Bình hừ một tiếng, giơ tay về phía thương ảnh đầy trời, nhanh như chớp bắt lấy rồi giữ chặt mũi thương, sau đó bẻ gãy.
Anh vung tay lên, mũi thương bắn ra đâm vào áo giáp khiến người kia văng ra xa.
Đồng thời người cầm kiếm cũng chém về phía Ngô Bình, lực chém rất mạnh nhưng thanh kiếm mới chỉ vung lên một nửa đã bị một thanh kiếm hất văng.
Không biết từ lúc nào một long vệ xuất hiện trước mặt Ngô Bình chặn thanh kiếm đó lại. Long vệ lao đến, kiếm quang sắc bén, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Sau đó có nhiều long vệ hơn chạy đến, bao vây Yên Ly.
Yến Lý vẫn bình tĩnh nói: “Không hổ là giáo chủ Hắc Thiên Giáo, thực lực khá khủng khiếp, ngay cả xác ướp bị nguyền rủa của tôi cũng không giết được cậu. Giáo chủ Ngô, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh cô ta méo mó lại, ngay sau đó cả cô ta và chiếc xe lăn đều biến mất.
Yên Ly vừa đi, Ngô Bình cảm thấy chú lực trên con đường này cũng biến mất. Hai tên xác ướp bị nguyền rủa đó lập tức chạy thoát, biến mất sau vài cú nhảy.
Long vệ định đuổi theo nhưng Ngô Bình nói: “Giặc cùng đường không cần đuổi theo”.
Anh nhìn mấy người Lâm Nhu hỏi: “Giải quyết lời nguyền rồi sao?”
Lâm Nhu gật đầu: “Đã không cảm nhận được lời nguyền nữa! Ngô Bình, cảm ơn cậu nhiều”.
Ngô Bình nói: “Nếu đã giải được lời nguyền, các chị mau rời khỏi Á Mã”.
Lâm Nhu thở dài nói: “Ngô Bình, thật xin lỗi”.
Ngô Bình không cảm xúc nói: “Giữa chúng ta dầu gì cũng có tình bạn, xin lỗi thì thôi đi, chỉ là sau này tốt nhất đừng gặp nhau nữa”.
Anh nói câu này quả thật vô cùng tuyệt tình, sắc mặt Lâm Nhu trầm xuống, muốn giải thích gì đó nhưng muốn nói lại thôi.
Chu Mi tức giận nói: “Một tên đàn ông mà sao lòng dạ hẹp hòi thế? Đúng đấy, Lâm Nhu gọi cậu qua đây, để cậu rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nhưng cậu có từng nghĩ các em ấy bị nguyền rủa, bị nhốt ở đây, người có thể trông mong ngoài cậu ra thì còn ai nữa?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chị không cần giải thích, mau thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi Á Mã đi”.
Nói rồi anh không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài quán bar, các long vệ lập tức đi theo.
Nhin anh đi xa, đôi con ngươi của Giang Nguyệt Hân chuyển sang màu vàng xanh, lạnh lùng nói: “Cậu ta rất thông minh”.
Lâm Nhu im lặng không nói.
Giang Nguyệt Hân nhìn Lâm Nhu nói: “Sao thế, cô thích cậu ta?”
Lâm Nhu cúi thấp đầu: “Không có”.
Giang Nguyệt Hân nói: “Tính mạng cả nhà cô đều nằm trong tay giáo chủ, nếu cô dám có tâm tư gì khác, cô biết hậu quả rồi đấy”.
Lâm Nhu nói: “Tôi không dám”.
Lúc này một Nhân Bì bay ra từ trong bóng tối, lặng lẽ rời đi.
Trên sân thượng một tòa cao tầng bên ngoài khu phố, Ngô Bình và long vệ đang đợi ở đó. Mười mấy phút sau, Nhân Bì Viêm Dương bay đến, nó hít sâu vào để phồng lên thành dáng vẻ con người, sau đó chắp tay với Ngô Bình: “Thượng tiên”.
Ngô Bình: “Ngươi nghe được gì không?”
Viêm Dương: “Hình như Lâm Như bị Giang Nguyệt Hân khống chế, dường như Giang Nguyệt Hân làm việc cho giáo chủ nào đó, hơn nữa họ khống chế cả nhà Lâm Nhu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Quả nhiên có vấn đề, chắc người Giang Nguyệt Hân nói là giáo chủ Thiên Quỷ Giáo”.
Một long vệ bước đến nói: “Thủ lĩnh, thuộc hạ đi giết cô ta, diệt trừ hậu họa”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, mọi người về trước đi”.
Ưu điểm của long vệ là tuyệt đối nghe theo lệnh, Ngô Bình vừa ra lệnh, họ không nói gì thêm đã rút lui khỏi đó.
Long vệ vừa đi, Ngô Bình lấy một tờ giấy bùa ra, sau đó lấy bút vẽ lên một bức hình phức tạp rồi xé thành một con bướm, thổi nhẹ.
Con bướm giấy bay lên không trung, vỗ cánh bay về phía quán bar.
Lúc này Lâm Nhu vẫn còn đang ngồi ở quán bar, Giang Nguyệt Hân đang dạy dỗ vài cấp dưới.
Con bướm bay sát mặt đất rồi bám sát vào góc váy của Lâm Nhu, sau đó bay đến trước ngực cô ấy.
Cô ấy sửng sốt, sau đó cảm nhận được một luồng năng lượng truyền vào tim, trong đầu vang lên giọng của Ngô Bình.
“Tôi là Ngô Bình, tôi biết chị bị Giang Nguyệt Hân khống chế rồi”.
Lâm Nhu run lên, vành mắt đỏ lên, Ngô Bình chưa đi! Cậu ấy vẫn đang ở gần đây.
Ngô Bình nói tiếp: “Chị không cần nói, chị nghĩ gì tôi đều biết cả”.
Thế là Lâm Nhu thầm nói: “Ngô Bình, sao cậu nhìn thấu Giang Nguyệt Hân?”
Ngô Bình: “Quỷ khí của chị ta quá nồng, vừa nhìn đã biết chị ta tu luyện tà công, nếu không mới tu luyện mười ba năm không thể nào trở thành Địa Tiên”.
Lâm Nhu: “Bây giờ cô ta là vợ của giáo chủ Thiên Quỷ Giáo, đã bị giáo chủ Thiên Quỷ Giáo mua chuộc lâu rồi”.
Ngô Bình: “Yên Ly đó cũng là người của Thiên Quỷ Giáo?”
Lâm Nhu: “Cô ta đúng là thánh nữ Vu giáo, hiện giờ muốn mượn sức mạnh của Thiên Quỷ Giáo để đứng vững bước chân ở Á Mã”.
“Quỷ Long Vương chết thế nào?”
Lâm Nhu: “Là Yên Ly giết, chú thuật của cô ta rất mạnh nhưng cô ta đã chạy thoát rồi, đại trận chú thuật của con đường này cũng biến mất”.
“Giang Nguyệt Hân khống chế chị thế nào?”
Lâm Nhu cúi đầu: “Trách tôi sơ suất, trước kia tôi có quan hệ rất tốt với Giang Nguyệt Hân, là bạn thân, biết rất rõ chuyện của tôi. Chính vì thế Giang Nguyệt Hân mới phái người khống chế cả nhà tôi, sau đó đe dọa để tôi làm việc cho cô ta”.
“Cô ta còn bảo Yên Ly dùng chú thuật khống chế tâm thần của tôi, nếu không phải bị cô ta khống chế, chắc chắn tôi sẽ không bảo cậu đến nơi nguy hiểm như vậy”.
Ngô Bình: “Tôi biết nên mới không trách chị”.
Lâm Nhu: “Ngô Bình, bây giờ tôi phải làm sao? Người nhà của tôi vẫn đang nằm trong tay họ”.
Ngô Bình: “Nói vị trí của người nhà của chị cho tôi biết, tôi bảo người đi cứu họ”.
Lâm Nhu: “Người nhà tôi bị Lâm Nhu gạt đến nước Á Mã, mấy ngày trước tôi đi gặp họ, tôi nói vị trí cho cậu”.
Cô ấy nói vị trí xong, Ngô Bình nói: “Tôi đi cứu người nhà chị trước, sau khi xong việc tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị”.
Lâm Nhu: “Ngô Bình, cậu phải cẩn thận, Thiên Quỷ Giáo có rất nhiều cao thủ tà đạo”.
Ngô Bình: “Chị yên tâm đi”.
Sau đó Ngô Bình không nói gì nữa, anh ngồi lên Nhân Bì chạy đi cứu người nhà Lâm Nhu.
Trong một quán bar ở vùng ngoại ô, một đôi vợ chồng trung niên và một thiếu niên mười hai mười ba tuổi bị nhốt trong phòng, họ đã biết tình cảnh của mình, gương mặt hiện lên vẻ sầu muộn.
Họ chính là bố mẹ và em trai của Lâm Nhu, người đàn ông trung niên tên là Lâm Thư Văn, ông ấy nói với vợ: “Tối nay chúng ta phải chuẩn bị, trước tiên đưa Tiểu Quân xuống lầu để nó đi gọi điện thoại”.
Lần trước lúc Lâm Nhu đến đã lặng lẽ nhét cho Lâm Thư Văn một mảnh giấy, trên đó viết số điện thoại của Ngô Bình.
Người phụ nữ trung niên gật đầu, khẽ nói: “Tôi đã quan sát, sau hai giờ sáng, họ đều sẽ đi ngủ, không ai trông chừng chúng ta. Đến lúc đó chúng ta quấn quần áo và rèm cửa thành dây thừng, đưa Tiểu Quân xuống đất”.
Lâm Thư Văn gật đầu: “Chúng ta đi nghỉ trước để giữ sức”.
Đúng lúc này cửa sổ bỗng mở ra từ bên ngoài, một người đi vào.
Lâm Thư Văn hoảng sợ, trầm giọng nói: “Ai?”
Người đến là Ngô Bình, anh cười nói: “Chú, mọi người là người nhà của Lâm Nhu phải không?”
Mặc dù Lâm Thư Văn khá ngạc nhiên nhưng bình tĩnh nói: “Phải, cậu là ai?”
Ngô Bình: “Cháu là Ngô Bình, là bạn của Lâm Nhu, bây giờ đến dẫn mọi người rời khỏi đây”.
Mấy người Lâm Thư Văn mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng chúng tôi đi như thế nào?”
Ngô Bình gọi Viêm Dương ra, Nhân Bì lập tức kéo dãn người trở thành một tấm thảm bay. Cảnh tượng này khiến ba người há hốc miệng, không thể tưởng tượng được.