Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1476: Giành lấy hạt giống

Huyết Yêu vùng vẫy chống cự, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh đáng sợ bắt đầu phản công, thế là anh mở nhìn thấu vạn vật ra, tìm được một hạt giống ở một không gian nào đó trong cơ thể Huyết Yêu.

Mắt anh sáng rực, anh vươn tay đâm xuyên vào trong cơ thể Huyết Yêu, phá vỡ không gian, nắm lấy một hạt giống phát ra thần quang chín màu vào lòng bàn tay.

Hạt giống này có kích thước bằng hạt đậu, cầm vào trong tay khá nặng.

Anh cho hạt giống vào Động Thiên của mình, sau đó đấm một cú đánh lùi Huyết Yêu rồi xách Thanh Ly và Trư Yêu đi.

Trư Yêu kêu gào: “Thượng Tiên, cậu dẫn tôi theo làm gì?”

Ngô Bình cũng mặc kệ Nhị Hỗn, anh hỏi Thanh Ly ra khỏi đây thế nào.

Thanh Ly: “Phía trước có một vòng xoáy thời không, nhanh đến đó”.

Ngô Bình thi triển bước nhanh, rất nhanh đã đến, Huyết Yêu đó đuổi theo không kịp.

Phía trước không xa, có một vòng xoáy thời không cực lớn, trong vòng xoáy sấm sét đùng đùng toát ra khí tức đáng sợ.

Thanh Ly: “Đạo hữu, tôi có pháp bảo hộ thân, chúng ta rất an toàn”.

Ngô Bình quay đầu lại nhìn, Huyết Yêu đang đuổi theo anh, thực lực Huyết Yêu khá mạnh, mặc dù anh đã lấy hạt giống đi nhưng nếu đánh thật thì chắc anh sẽ thất bại, hơn nữa ở đây không chỉ có một Huyết Yêu, nên không nên ở đây lâu.

“Đi thôi!”, anh khẽ nói, tay trái xách theo Trư Yêu, tay phải ôm lấy Thanh Ly lao vào vòng xoáy.

Thanh Ly lấy một ngọn đèn cổ ra, ngọn đèn cổ treo lơ lửng trên đỉnh đầu hai người tạo thành một lớp bao phủ bảo vệ, bên ngoài là năng lượng không gian kỳ dị, cực kỳ nguy hiểm.

Khoảng mười phút sau, hai người bỗng ngã xuống mặt đất.

Ngô Bình dừng lại giữa không trung, sau đó dần đáp xuống.

Vừa quay lại, anh đã biết nơi này là đại lục Hồng Hoang.

Anh buông tay, Thanh Ly thở phào nói: “Cuối cùng cũng về rồi”.

Sau đó cô ta cúi người với Ngô Bình: “Vẫn chưa được biết tên ân nhân của mình”.

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.

“Anh Lý, không cần cảm ơn, Thánh Tiên Tông đang ở gần đây, mời anh đến uống cốc trà”.

Ngô Bình nói: “Cô đừng khách sáo, tôi là đệ tử điện Hỗn Thiên, cũng xem như là tu sĩ Hồng Hoang”.

Thanh Ly rất ngạc nhiên: “Thảo nào anh lại mạnh như tu sĩ của thần thổ thần thông. Với thực lực của anh, chắc hẳn là đệ tử cốt yếu trong điện Hỗn Thiên”.

Ngô Bình: “Xem như là thế. Cô Thanh Ly, vậy tôi đi trước đây”.

Trên người anh còn có hạt giống, dù Thanh Ly không có ác ý gì nhưng Thánh Tiên Tông thì không đoán được.

Thanh Ly nói: “Ừ, anh Lý đợi tôi hồi phục vết thương, tôi nhất định sẽ đến cảm tạ anh”.

Sau khi tạm biệt Thanh Ly, Ngô Bình đến phủ Chiến Vương. Đi được nửa đường, Trư Yêu vẫn còn hét lên thảm thiết, Ngô Bình nói: “Nếu mày còn hét lên một lần nữa, tao sẽ cho mày làm con heo quay đấy”.

Quả nhiên Trư Yêu không dám kêu nữa: “Thượng Tiên, cậu thả tôi ra đi”.

Ngô Bình mặc kệ nó, đáp xuống phủ Chiến Vương.

Tất nhiên người của phủ Chiến Vương đều nhận ra anh, vừa nhìn thấy anh đã cung kính chào, còn có người đi báo cho Lam Hân Nguyệt.

Không lâu sau, Lan Hân Nguyệt vội vàng bước ra, gương mặt toát lên vẻ vui mừng: “Chồng ơi”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, khoảng thời gian anh đi này, mọi chuyện ở phủ Chiến Vương vẫn ổn chứ?”

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Vẫn rất ổn, bây giờ các bên nộp thuế đúng thời hạn, còn sẽ cống vài vật phẩm quý”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đi ngang qua Hồng Hoang nên đến thăm em”.

Lam Hân Nguyệt chú ý thấy Trư Yêu, cô ấy nói: “Đây là thú cưng anh nuôi sao? Đáng yêu quá”.

Ngô Bình đá Trư Yêu sang một bên: “Bắt được trên đường, em muốn ăn thịt lợn thì giết nó là được”.

Trư Yêu hoảng sợ run rẩy, co rúm người vào trong góc không dám động đậy.

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Đáng yêu như thế, sao nỡ lòng nào ăn thịt”, thế là cô ấy gọi người sắp xếp chỗ cho Trư Yêu.

Lúc này, Lam Minh và Lam Sơ Nhan cũng đến, họ là cậu em vợ và cô em vợ của Ngô Bình, hai người đều rất vui mừng.

“Anh rể!”, Lam Sơ Nhan nói: “Lần này anh có thể ở lại mấy ngày sao?”

Ngô Bình hỏi: “Sơ Nhan, em có việc gì sao?”

Lam Sơ Nhan khẽ thở dài: “Mặc dù mấy ngày nay không có ai đến quấy rầy phủ Chiến Vương, nhưng anh rể không có ở đây, khó tránh khỏi sẽ có người đàm tiếu, nói rằng anh rể vứt bỏ phủ Chiến Vương”.

Lam Minh: “Anh rể, phủ Chiến Vương chúng ta chỉ có anh và em là đàn ông, thực lực của em quá yếu, nếu không có anh ở đây, em không thể bảo vệ được chị và mẹ”.

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy nói: “Lam Minh, thế nên em phải trưởng thành càng sớm càng tốt. Thế này nhé, anh sẽ ở lại vài ngày để giúp em nâng cao tu vi. Từ giờ trở đi, chủ Chiến Vương vẫn phải dựa vào người đàn ông là em bảo vệ”.

Mắt Lam Minh sáng lên, gật đầu.

Lam Hân Nguyệt nói: “Chồng ơi, hiếm khi anh về một chuyến, tối nay em đặt tiệc bảo các chị em của em đến gặp anh rể”.

Ngô Bình không có ý kiến bèn gật đầu.

Lam Minh kéo tay Ngô Bình: “Anh rể, em dẫn anh đi xem thứ này”.

Lam Hân Nguyệt: “Minh à, đừng nghịch”.

Lam Minh: “Em mới không nghịch, thứ đó là do năm đó bố cũng không trấn áp được nhưng anh rể sẽ làm được”.

Ngô Bình bị cậu ấy kéo đến sân sau phủ Chiến Vương, sân sau có một đại điện, trong đó chất đầy vũ khí, tất cả đều là những món đồ thu gom của Chiến Vương năm đó.

Đi trước cửa điện, Lam Minh lùi về sau mấy bước nói: “Anh rể, tà khí của vũ khí bên trong quá nặng, mở cửa phải cẩn thận”.

Ngô Bình vừa đẩy ra ra, sát khí nồng nặc xộc về phía anh nhưng không ảnh hưởng gì đến anh cả.

Đại điện rất lớn, bên trong có hàng ngàn giá binh khí, trên mỗi một vũ khí đều có đủ loại binh đao, pháp khí.

Ngô Bình lướt mắt nhìn rồi hỏi: “Tiểu Minh, thứ em nói ở đâu?”

Lam Minh chỉ vào cái bục ngọc ở đằng xa, trên ngọc đài có một cây kích lớn, toàn thân màu đen, ước chừng cao năm mét.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nói: “Cái kích này rất khác thường, bên trong lưỡi kiếm của nó có một thế giới bị phong ấn. Bên trong mũi kích cũng có một thế giới, hơn nữa cấm chế trên thân kích rất cổ và phức tạp, người bình thường không thể kích hoạt”.

Lam Minh rất phấn khích nói: “Anh rể, cây kích này tên là “Hoang Thiên Chiến Kích”, lai lịch của nó là một bí ẩn, nghe nói đã từng là vũ khí của thánh nhân”.

Ngô Bình vươn tay cầm chiến kích, rót nguyên sức mạnh bản nguyên vào trong đó, cấm chế trong trường kích lập tức sáng lên, bắt đầu điên cuồng nuốt chứng sức mạnh bản nguyên.

Ngô Bình để mặc nó nuốt chửng, khi sức mạnh bản nguyên trong cơ thể anh bị thanh chiếc kích hấp thụ khoảng một phần tư, cuối cùng cấm chế cũng đã đầy. Sau đó, toàn bộ chiến kích phát sáng rực rỡ, một dòng năng lượng mờ nhạt đi vào cánh tay anh qua bàn tay anh, kết nối thành một thể với các mạch máu và dây thần kinh của anh.

Sau đó một suy nghĩ cổ xưa đã giao tiếp với anh, anh ta biết được hết thảy thông tin về chiến kích, sau khi giao tiếp kết thúc, anh cảm thấy chiến kích giống như một bộ phận của cơ thể mình.

Anh hơi giơ lên, chiến kích được nhấc lên trong không trung.

Lam Minh mừng rỡ: “Anh rể, anh giỏi quá, lúc đầu phụ vương em cũng không thể cầm nổi nó”.

Ngô Bình nói: “Tiểu Minh, có thể tặng anh chiến kích này không?”

Lam Minh cười nói: “Chỉ có anh rể mới có thể nhấc được nó lên dĩ nhiên sẽ thuộc về anh rể. Anh rể, em đi báo tin vui cho chị”.

Lan Minh quay đầu chạy ra ngoài, Ngô Bình cầm chiến kích trong tay đi ra khỏi đại điện, vung tay một cái, cơ thể của anh trở nên cao mấy ngàn mét, chiến kích cũng lớn hơn trở thành một cây kích khổng lồ dài tám ngàn mét.

Anh vung tay lên không trung, cấm chế được kích hoạt, thế giới trong lưỡi trăng đó, tất cả trận pháp đều sáng lên, sát khí tràn ngập không trung, sau đó một luồng sát quang rực rỡ cực lớn phóng lên trời.
Chương 1477: Kẻ cướp Hồng Hoang

Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.

Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.

Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”

Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.

Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”

Lam Hân Nguyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại vương Hắc Phong là nhân vật lợi hại xếp thứ ba mươi bảy trên bảng xếp hạng những tên cướp mạnh nhất Hồng Hoang, hễ ai bị ông ta bắt cóc thì chỉ có giao tiền chuộc, còn không con tin sẽ bị giết”.

Ngô Bình: “Không ngờ còn có cả bảng xếp hạng cướp, Hồng Hoang có nhiều cướp đến vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đâu chỉ nhiều không đâu mà còn lợi hại nữa. Chẳng hạn như tên đại vương Hắc Phong này, ông ta từng bắt cóc hoàng tử, hoàng triều Hắc Thủy cũng bó tay, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn giao tiền chuộc. Sau khi hoàng tử bình an trở về, hoàng triều phái đại quân đi truy lùng nhưng kết quả không chỉ không thể diệt được đại vương Hắc Phong mà ngược lại còn bị thiệt hại mất mấy chân tiên”.

“Trong lúc giận dữ, đại vương Hắc Phong lại bắt cóc thêm hai hoàng tử và một công chúa. Cuối cùng hoàng triều Hắc Thủy cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục giao tiền chuộc”.

Ngô Bình chau mày: “Đến cả hoàng tộc mà cũng dám bắt cóc, lá gan của đại vương Hắc Phong này không nhỏ đâu”.

Lam Hân Nguyệt cười mếu: “Bọn họ lớn gan là vì có thực lực mạnh, bởi vậy mới dám đối đầu với hoàng triều”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em định thế nào? Giao tiền chuộc sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Nếu theo như phong cách làm việc trước đây của đại vương Hắc Phong thì chúng ta không có cách nào khác”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ba tỷ không phải con số nhỏ, sao có thể cho không bọn chúng được”.

Lam Hân Nguyệt: “Lẽ nào chúng ta phải đối đầu với đại vương Hắc Phong thật sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Đại vương Hắc Phong có cứ điểm cố định không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại vương Hắc Phong và thuộc hạ của ông ta có một phi thuyền rất lợi hại, xuất quỷ nhập thần, không ai biết vị trí cụ thể của bọn họ”.

Ngô Bình: “Em có biết thực lực của đại vương Hắc Phong không? Chắc cũng không cao đến mức là cao thủ cảnh giới Đại La chứ?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại La thì chắc chắn là không rồi nhưng ông ta là cao thủ cực kỳ lợi hại, chân tiên bình thường đều không đánh lại ông ta quá một chiêu nửa thức”.

Ngô Bình: “Không phải Đại La thì dễ, chuẩn bị tiền chuộc, anh đi chuộc người”.

Lam Hân Nguyệt vội nói: “Chồng, anh không thể đi, đại vương Hắc Phong quá nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, nếu thấy mình không phải đối thủ thì anh sẽ giao tiền chuộc cho họ”.

Lam Hân Nguyệt vẫn đang do dự thì Lâm Minh nói: “Chị, anh rể lợi hại vậy mà, đại vương Hắc Phong nhất định không phải đối thủ”.

Ngô Bình cười, nói: “Không dám nói cái khác, nếu dưới cảnh giới Đại La, anh không dám nói nhất định có thể đánh thắng nhưng chắc chắn có thể trốn thoát”.

Lam Hân Nguyệt thở dài: “Thôi được, nhưng anh phải hứa với em, quan trọng nhất là an toàn của bản thân, mất ba tỷ thì vẫn còn có thể kiếm lại”.

Lam Hân Nguyệt hỏi người làm: “Đại vương Hắc Phong đã báo thời gian chưa?”

Người làm nói: “Quận chúa, người của đại vương Hắc Phong nói chỉ cho chúng ta ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Nếu trong vòng ba tiếng mà không nhìn thấy ba tỷ đồng Thần Long thì bọn chúng sẽ khiến Nhị phu nhân và tam phu nhân…”

Lam Hân Nguyệt giận dữ nói: “Đại vương Hắc Phong đáng chết. Nếu họ dám động đến hai mợ thì dù có phải đuổi đến chân trời góc biển, Phủ Chiến Vương chúng ta cũng phải tiêu diệt ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt đừng giận, anh sẽ bắt ông ta về cho ông ta đích thân tạ lỗi”.

Lam Hân Nguyệt cười: “Chồng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều người treo thưởng cho ai bắt được đại vương Hắc Phong, hiện tại tiền thưởng đã vượt mười tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu chồng có thể bắt được ông ta thật thì có thể lấy được mười tỷ tiền thưởng”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tiền thưởng mười tỷ đồng Thần Long, nhiều vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đấy chỉ mới là tiền thưởng của chính quyền, tiền thưởng của cá nhân còn nhiều hơn nữa. Dù gì thì cũng có rất nhiều người từng bị đại vương Hắc Phong bắt cóc, ai cũng hận ông ta đến thấu xương”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Hân Nguyệt, em đi chuẩn bị tiền chuộc đi”.

Lam Hân Nguyệt cầm tiền chuộc đến, Ngô Bình hỏi người làm: “Đối phương có nói giao tiền chuộc thế nào không?”

Người làm đáp: “Bọn chúng nói trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ cho người đến nhận tiền. Sau khi lấy được tiền, họ tự khắc sẽ đưa Nhị phu nhân và tam phu nhân về Phủ Chiến Vương”.

Ngô Bình: “Ừm, anh ra ngoài đi”.

Lam Minh: “Anh rể, đại vương Hắc Phong sai người đến lấy tiền thì sao anh tìm được họ?”

Ngô Bình cười: “Anh tự có cách”.

Vì vẫn còn sớm nên Lam Hân Nguyệt mời Ngô Bình vào điện ngồi, ăn mồi, uống rượu.

Hai tiếng đồng hồ sau, người làm đến báo, nói rằng sứ giả của đại vương Hắc Phong đã đến, Lam Hân Nguyệt cho mời người đó vào điện.

Một người đàn ông áo xám cao to nhanh chóng xuất hiện, hắn ta rất ngông cuồng, nói với vẻ mặt không chút lo sợ: “Quận chúa, đã chuẩn bị tiền xong chưa?”

Lam Hân Nguyệt vứt một túi chứa đồ xuống đất, nói: “Bên trong có ba tỷ đồng Thần Long, hi vọng các người giữ chữ tín, nhận được tiền thì thả người”.

Người đàn ông áo xám cười, nói: “Xin quận chúa yên tâm, người của Hắc Phong chúng tôi nói được làm được”.

Hắn ta nhặt túi tiền lên rồi bỏ đi, chớp mắt đã không thấy đâu.

Sau khi người áo xám rời khỏi Phủ Chiến Vương thì lập tức bay và nhanh chóng biến mất hút.

Người áo xám liên tục dùng ba bùa di chuyển, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi hoang ở cách đó hơn một trăm vạn dặm. Hắn ta vừa đến ngọn núi hoang là lập tức huýt sáo.

Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, hắn ta mỉm cười, nhún người nhảy lên thuyền.

Trên phi thuyền, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, nhận lấy bọc tiền, cười nói: “Phủ Chiến Vương chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Một tên thuộc hạ hỏi: “Đại vương, thả người không?”

Người đàn ông áo đen nói: “Hương Nhụy phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân quốc sắc thiên hương từ lâu, sao tao có thể không thưởng thức thử chứ?”

Ông ta cười ha ha rồi tiến vào phòng.

Trong phòng, Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân đã bị khống chế, lúc này đang ngồi yên trên ghế dài, không thể động đậy.

Người áo đen bước vào, cười nói: “Hai mỹ nhân, để hai người phải chờ lâu rồi”.

Nhuyễn Ngọc phu nhân tái mặt, nói: “Đại vương Hắc Phong, ông muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen đó chính là đại vương Hắc Phong, ông ta cười một tiếng kỳ quái: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cùng hưởng khoái lạc với hai mỹ nhân rồi”.

Hương Nhụy phu nhân lạnh lùng nói: “Đại vương Hắc Phong, ông không giữ chữ tín, làm sao sau này có chỗ đứng ở Hồng Hoang?”

Đại vương Hắc Phong lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thả người chứ đâu có nói không ngủ với hai cô. Có người đẹp ở trước mặt, sao tôi có thể bỏ lỡ?”

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng sét vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng la thảm thiết của mọi người.

Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?
Chương 1477: Kẻ cướp Hồng Hoang

Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.

Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.

Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”

Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.

Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”

Lam Hân Nguyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại vương Hắc Phong là nhân vật lợi hại xếp thứ ba mươi bảy trên bảng xếp hạng những tên cướp mạnh nhất Hồng Hoang, hễ ai bị ông ta bắt cóc thì chỉ có giao tiền chuộc, còn không con tin sẽ bị giết”.

Ngô Bình: “Không ngờ còn có cả bảng xếp hạng cướp, Hồng Hoang có nhiều cướp đến vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đâu chỉ nhiều không đâu mà còn lợi hại nữa. Chẳng hạn như tên đại vương Hắc Phong này, ông ta từng bắt cóc hoàng tử, hoàng triều Hắc Thủy cũng bó tay, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn giao tiền chuộc. Sau khi hoàng tử bình an trở về, hoàng triều phái đại quân đi truy lùng nhưng kết quả không chỉ không thể diệt được đại vương Hắc Phong mà ngược lại còn bị thiệt hại mất mấy chân tiên”.

“Trong lúc giận dữ, đại vương Hắc Phong lại bắt cóc thêm hai hoàng tử và một công chúa. Cuối cùng hoàng triều Hắc Thủy cũng hết cách, chỉ đành tiếp tục giao tiền chuộc”.

Ngô Bình chau mày: “Đến cả hoàng tộc mà cũng dám bắt cóc, lá gan của đại vương Hắc Phong này không nhỏ đâu”.

Lam Hân Nguyệt cười mếu: “Bọn họ lớn gan là vì có thực lực mạnh, bởi vậy mới dám đối đầu với hoàng triều”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em định thế nào? Giao tiền chuộc sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Nếu theo như phong cách làm việc trước đây của đại vương Hắc Phong thì chúng ta không có cách nào khác”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ba tỷ không phải con số nhỏ, sao có thể cho không bọn chúng được”.

Lam Hân Nguyệt: “Lẽ nào chúng ta phải đối đầu với đại vương Hắc Phong thật sao?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Đại vương Hắc Phong có cứ điểm cố định không?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại vương Hắc Phong và thuộc hạ của ông ta có một phi thuyền rất lợi hại, xuất quỷ nhập thần, không ai biết vị trí cụ thể của bọn họ”.

Ngô Bình: “Em có biết thực lực của đại vương Hắc Phong không? Chắc cũng không cao đến mức là cao thủ cảnh giới Đại La chứ?”

Lam Hân Nguyệt: “Đại La thì chắc chắn là không rồi nhưng ông ta là cao thủ cực kỳ lợi hại, chân tiên bình thường đều không đánh lại ông ta quá một chiêu nửa thức”.

Ngô Bình: “Không phải Đại La thì dễ, chuẩn bị tiền chuộc, anh đi chuộc người”.

Lam Hân Nguyệt vội nói: “Chồng, anh không thể đi, đại vương Hắc Phong quá nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, nếu thấy mình không phải đối thủ thì anh sẽ giao tiền chuộc cho họ”.

Lam Hân Nguyệt vẫn đang do dự thì Lâm Minh nói: “Chị, anh rể lợi hại vậy mà, đại vương Hắc Phong nhất định không phải đối thủ”.

Ngô Bình cười, nói: “Không dám nói cái khác, nếu dưới cảnh giới Đại La, anh không dám nói nhất định có thể đánh thắng nhưng chắc chắn có thể trốn thoát”.

Lam Hân Nguyệt thở dài: “Thôi được, nhưng anh phải hứa với em, quan trọng nhất là an toàn của bản thân, mất ba tỷ thì vẫn còn có thể kiếm lại”.

Lam Hân Nguyệt hỏi người làm: “Đại vương Hắc Phong đã báo thời gian chưa?”

Người làm nói: “Quận chúa, người của đại vương Hắc Phong nói chỉ cho chúng ta ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Nếu trong vòng ba tiếng mà không nhìn thấy ba tỷ đồng Thần Long thì bọn chúng sẽ khiến Nhị phu nhân và tam phu nhân…”

Lam Hân Nguyệt giận dữ nói: “Đại vương Hắc Phong đáng chết. Nếu họ dám động đến hai mợ thì dù có phải đuổi đến chân trời góc biển, Phủ Chiến Vương chúng ta cũng phải tiêu diệt ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt đừng giận, anh sẽ bắt ông ta về cho ông ta đích thân tạ lỗi”.

Lam Hân Nguyệt cười: “Chồng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều người treo thưởng cho ai bắt được đại vương Hắc Phong, hiện tại tiền thưởng đã vượt mười tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu chồng có thể bắt được ông ta thật thì có thể lấy được mười tỷ tiền thưởng”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tiền thưởng mười tỷ đồng Thần Long, nhiều vậy sao?”

Lam Hân Nguyệt: “Đấy chỉ mới là tiền thưởng của chính quyền, tiền thưởng của cá nhân còn nhiều hơn nữa. Dù gì thì cũng có rất nhiều người từng bị đại vương Hắc Phong bắt cóc, ai cũng hận ông ta đến thấu xương”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Hân Nguyệt, em đi chuẩn bị tiền chuộc đi”.

Lam Hân Nguyệt cầm tiền chuộc đến, Ngô Bình hỏi người làm: “Đối phương có nói giao tiền chuộc thế nào không?”

Người làm đáp: “Bọn chúng nói trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ cho người đến nhận tiền. Sau khi lấy được tiền, họ tự khắc sẽ đưa Nhị phu nhân và tam phu nhân về Phủ Chiến Vương”.

Ngô Bình: “Ừm, anh ra ngoài đi”.

Lam Minh: “Anh rể, đại vương Hắc Phong sai người đến lấy tiền thì sao anh tìm được họ?”

Ngô Bình cười: “Anh tự có cách”.

Vì vẫn còn sớm nên Lam Hân Nguyệt mời Ngô Bình vào điện ngồi, ăn mồi, uống rượu.

Hai tiếng đồng hồ sau, người làm đến báo, nói rằng sứ giả của đại vương Hắc Phong đã đến, Lam Hân Nguyệt cho mời người đó vào điện.

Một người đàn ông áo xám cao to nhanh chóng xuất hiện, hắn ta rất ngông cuồng, nói với vẻ mặt không chút lo sợ: “Quận chúa, đã chuẩn bị tiền xong chưa?”

Lam Hân Nguyệt vứt một túi chứa đồ xuống đất, nói: “Bên trong có ba tỷ đồng Thần Long, hi vọng các người giữ chữ tín, nhận được tiền thì thả người”.

Người đàn ông áo xám cười, nói: “Xin quận chúa yên tâm, người của Hắc Phong chúng tôi nói được làm được”.

Hắn ta nhặt túi tiền lên rồi bỏ đi, chớp mắt đã không thấy đâu.

Sau khi người áo xám rời khỏi Phủ Chiến Vương thì lập tức bay và nhanh chóng biến mất hút.

Người áo xám liên tục dùng ba bùa di chuyển, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi hoang ở cách đó hơn một trăm vạn dặm. Hắn ta vừa đến ngọn núi hoang là lập tức huýt sáo.

Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, hắn ta mỉm cười, nhún người nhảy lên thuyền.

Trên phi thuyền, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, nhận lấy bọc tiền, cười nói: “Phủ Chiến Vương chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Một tên thuộc hạ hỏi: “Đại vương, thả người không?”

Người đàn ông áo đen nói: “Hương Nhụy phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân quốc sắc thiên hương từ lâu, sao tao có thể không thưởng thức thử chứ?”

Ông ta cười ha ha rồi tiến vào phòng.

Trong phòng, Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân đã bị khống chế, lúc này đang ngồi yên trên ghế dài, không thể động đậy.

Người áo đen bước vào, cười nói: “Hai mỹ nhân, để hai người phải chờ lâu rồi”.

Nhuyễn Ngọc phu nhân tái mặt, nói: “Đại vương Hắc Phong, ông muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen đó chính là đại vương Hắc Phong, ông ta cười một tiếng kỳ quái: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cùng hưởng khoái lạc với hai mỹ nhân rồi”.

Hương Nhụy phu nhân lạnh lùng nói: “Đại vương Hắc Phong, ông không giữ chữ tín, làm sao sau này có chỗ đứng ở Hồng Hoang?”

Đại vương Hắc Phong lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thả người chứ đâu có nói không ngủ với hai cô. Có người đẹp ở trước mặt, sao tôi có thể bỏ lỡ?”

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng sét vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng la thảm thiết của mọi người.

Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?


Loading in progress...
Chương 1478: Tiêu diệt Hắc Phong

Đại vương Hắc Phong vừa nhìn thấy Ngô Bình thì biết ngay anh không phải người đơn giản. Có điều ông ta tung hoành Hồng Hoang bao năm nên không biết sợ là gì, ông ta lạnh lùng nói: “Xem ra Phủ Chiến Vương không muốn cho không ba tỷ nên mới cho cậu đến nộp mạng”.

Ngô Bình quan sát người áo đen rồi nói: “Ông là đại vương Hắc Phong đúng không? Tôi thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Đại vương Hắc Phong cười lớn: “Vậy sao? Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”

Ngô Bình: “Sao hả? Ông còn có thân phận khác sao?”

Người bên cạnh đại vương Hắc Phong cười lạnh nói: “Năm xưa, đại vương nhà ta gõ chuông bên ngoài tháp Hoang Thiên, tiếng vang mười ba vạn dặm”.

Ngô Bình: “Mười ba vạn dặm sao? Vậy đại vương nhà anh có vào được thiên phẩm không?”

Đối phương nghẹn họng, một lát sau mới nói: “Đại vương nhà tôi là địa phẩm nhất đẳng”.

Ngô Bình nói với vẻ khinh thường: “Địa phẩm nhất đẳng sao? Tôi còn tưởng là thiên phẩm nhất đẳng nữa cơ”.

Đại vương Hắc Phong: “Nhóc con, đại vương ta đây không rảnh nói nhiều với cậu, cậu muốn tự sát hay là đợi tôi ra đây đây?”

Ngô Bình nói: “Trên thuyền khó đánh, nếu ông có gan thì xuống thuyền đánh với tôi một trận”.

Đại vương Hắc Phong cười hehe: “Nghe nói Phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm ngũ đẳng, là cậu đấy sao?”

Ngô Bình: “Là tôi. Sao hả? Ông không dám à?”

Đại vương Hắc Phong nói: “Đúng là cậu rất có thiên phú nhưng đáng tiếc cậu vẫn còn quá yếu, xét về cảnh giới thì còn kém tôi quá xa”.

Đại vương Hắc Phong vừa dứt lời thì bộc phát khí tức linh đài, rõ ràng ông ta là một chân tiên, hơn nữa thể chất của ông ta còn rất kinh người, vượt xa chân tiên bình thường.

Ngô Bình khởi đồng phép nhìn thấu vạn vật thì bất ngờ phát hiện, thể chất của đại vương Hắc Phong gần như giống với cơ thể của đạo quân. Anh nói: “Hèn gì ông lại tự tin đến thế, thì là có cơ thể của Đại La đạo quân”.

Đại vương Hắc Phong bất ngờ, ông ta không ngờ Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra điểm lợi hại của mình, ông ta chau mày hỏi: “Cậu biết tôi sao?”

Ngô Bình: “Hôm nay mới biết. Được rồi, không cần nhiều lời, muốn đánh nhau thì bắt đầu đi”.

Anh nói xong thì rời khỏi phi thuyền, đứng lơ lửng trên đầu một ngọn núi hoang.

Đại vương Hắc Phong bước ra, đằng sau lưng ông ta xuất hiện một bóng ảo khổng lồ, bóng ảo đó là thế giới Linh Đài mà ông ta lập ra. Sức mạnh Linh Đài vô cùng vô tận truyền vào trong cơ thể ông ta và hình thành kết giới cực mạnh xung quanh.

Ngô Bình đứng trong kết giới, cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Đại vương Hắc Phong cười lạnh lùng: “Nhóc con, bây giờ có phải cậu rất tuyệt vọng không? Dù cậu có là thiên kiêu, gặp phải sức mạnh Linh Đài của tôi thì cũng yếu đuối như một con kiến mà thôi”.

Ngô Bình ra khỏi thân xác, bản thể hóa thành một người khổng lồ cao ngàn mét, vung chiến kích trong tay. Đại trận trong thế giới Nguyệt Nhận sáng lên, một luồng khí tức với sức mạnh hủy diệt tuôn ra.

Rắc rắc!

Một luồng sát quang đáng sợ chém toạc kết giới, ập vào thế giới Linh Đài của đại vương Hắc Phong. Thế giới Linh Đại được ông ta tu luyện nhiều năm, dùng vô số tài nguyên để luyện thành không ngờ lại bị Ngô Bình chém làm đôi”.

Thế giới Linh Đài không phải căn cơ của tu sĩ, không có Linh Đài thì tu sĩ vẫn có thể tạo mới. Nhưng khi Linh Đài bị chém thì thực lực của đại vương Hắc Long liền tụt dốc.

Ọc!

Ông ta phun ra máu, mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình đâu cho ông ta cơ hội, anh lại vung chiến kích, đại vương Hắc Phong bắt chéo hai tay, cố đỡ luồng sát quang.

“Ầm”.

Đại vương Hắc Phong bị chém văng ra, cánh tay gãy xương, tê dại hết nửa thân người.

Ông ta bất ngờ, không ngờ cơ thể Đại La của mình lại không chịu nổi một đòn của anh? Cuối cùng ông ta đã biết sợ, dùng thuật di chuyển, chạy về phía xa.

Tiếng sấm sét vang lên, Ngô Bình lập tức đuổi theo rồi lại chém lên lưng ông ta một nhát.

“Ọc”.

Đại vương Hắc Phong không được may mắn, bị chém đứt lưng, rơi xuống đất.

“Phán quyết!”

Một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, sáng chói cực kỳ, mang theo ý nghĩa phán quyết, chém lên người đại vương Hắc Phong.

Ánh sáng biến mất, cơ thể đại vương Hắc Phong đã tả tơi, thất khiếu đều có khí đen bay ra, nước mắt giàn giụa. Cơ thể bị đánh tàn phế, thế giới Linh Đài cũng bị đánh nát, bây giờ ông ta chẳng khác gì người tàn phế.

Ngô Bình lấy Thiên Nguyên châm ra, đâm vào những vị trí quan trọng trên người ông ta, chế ngự ông ta hoàn toàn. Sau đó, anh bắt theo đại vương Hắc Phong về lại phi thuyền.

Người trên phi thuyền vẫn chưa kịp phản ứng, dù gì thì đại vương Hắc Phong của họ cũng chưa từng bị đánh bại, sao hôm nay lại bị một tên vô danh đánh bại chứ?

Mãi đến khi Ngô Bình xuất hiện thì đám người đó mới chấp nhận sự thật, thi nhau hét lớn “tấn công”.

Ngô Bình vung tay, kiếm quang tóe ra, thuộc hạ của đại vương Hắc Phong ở trên thuyền không chết thì cũng bị thương.

Anh vừa đánh vừa tiến về phòng, giải cấm chế cho hai phu nhân.

Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân dịu dàng hành lễ: “Cảm ơn cô gia cứu mạng”.

Ngô Bình: “Tôi đưa hai phu nhân đến nơi an toàn trước đã”.

Anh nói xong thì đưa họ đến động thiên của mình. Đến khi anh quay ra ngoài, ngoài những người đã chết, số còn lại đã bỏ chạy hết.

Ngô Bình hỏi đại vương Hắc Phong đang thoi thóp: “Tiền của ông đâu?”

Đại vương Hắc Phong căm phẫn nhìn Ngô Bình và không nói gì.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông tưởng không nói thì tôi sẽ không biết sao?”

Anh dùng phép nhìn thấu vạn vật, tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng anh đã tìm thấy một chiếc nhẫn chứa đồ trong một không gian ngầm dưới đất của đại vương Hắc Phong.

Anh nhìn qua thì thấy trong nhẫn có rất nhiều đồ quý giá, trong đó nhiều nhất là đồng Thần Long. Đếm sơ sơ, chỉ tính đồng Thần Long không thôi cũng đã có đến hơn hai mươi tỷ rồi.

Anh mỉm cười, cất chiếc nhẫn rồi nói: “Đại vương Hắc Phong, nghe nói ông từng bắt cóc rất nhiều người, sao chỉ có chút tiền thế này?”

Đại vương Hắc Phong vẫn không nói chuyện.

Ngô Bình cười lạnh lùng, anh vung kiếm chém phi thuyền đứt làm đôi, sau đó kéo theo ông ta, bay về Phủ Chiến Vương.

Lúc anh đáp xuống Phủ Chiến Vương, người trong Phủ Chiến Vương thấy hai vị phu nhân bình an trở về, còn có cả đại vương Hắc Phong đã bị chế ngự thì ai cũng hoan hô.

Lam Minh tròn mắt nhìn đại vương Hắc Phong rồi hỏi: “Anh rể, ông ta là đại vương Hắc Phong sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Là ông ta đấy. Người này có cơ thể Đại La, Linh Đài cũng rất mạnh, thực lực càng không phải yếu”.

Lam Minh tiến tới tát một bạt tai mạnh đến đau rát tay làm ông ta hoảng sợ liên tục lùi về sau.

Lam Hân Nguyệt vui mừng hớn hở, nói: “Em lập tức báo với triều đình, nói rằng Phủ Chiến Vương chúng ta ra quân bắt sống đại vương Hắc Phong, đây chắc chắn là công lớn”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, tên đại vương Hắc Phong này không đơn giản, e rằng còn có người đứng sau ông ta”.

Lam Hân Nguyệt ngây ra: “Còn có người khác nữa sao?”

Ngô Bình: “Lúc anh đến, đại vương Hắc Phong đang định ra tay với nhị phu nhân và tam phu nhân. Mà theo như những gì em nói trước đó, đấy không phải là phong cách làm việc của đại vương Hắc Phong”.

Lam Hân Nguyệt nhìn sang đại vương Hắc Phong, lạnh lùng hỏi: “Đại vương Hắc Phong, nói đi, có phải có người xúi giục ông đối phó với Phủ Chiến Vương không?”

Đại vương Hắc Phong cười lạnh lùng: “Quận chúa, tôi khuyên cô hãy thả tôi ra, nếu không thì Phủ Chiến Vương sẽ chuốc họa vào thân đấy. Không sai, đúng là có người đứng sau lưng tôi, nhưng người đó không phải là người mà Phủ Chiến Vương các người có thể đắc tội được”.

Ngô Bình tung một đấm lên mặt ông ta, đấm nát tấm mặt nạ rồi đấm nát mắt trái của đại vương Hắc Phong, máu chảy không ngừng, ông ta đau đớn thét lên.

“Ông ngông gì chứ? Có tin tôi luyện ông thành đan dược không?”. Anh vừa nói vừa lấy lò luyện Minh Vương ra. Anh rất mong được biết cơ thể của Đại La Kim Tiên có thể luyện ra loại đan dược thế nào.

Mặt đại vương Hắc Phong liền méo mó, ông ta hằm hằm nhìn Ngô Bình chằm chằm nhưng không dám nói thêm gì. Nói không sợ thì là giả, vì tu vi càng cao sẽ càng sợ chết.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, kiếm tiền thưởng trước đã. Trước đây anh đã tốn kém rất nhiều để mở động thiên, bây giờ rất thiếu tiền”.

Lam Hân Nguyệt mỉm cười, nói: “Được, giao việc này cho em”.

Ngô Bình: “Tên đại vương Hắc Phong này giao cho anh, nhất định anh sẽ hỏi ra được thân phận của kẻ đứng đằng sau xúi giục”.

“Không cần hỏi nữa đâu”.

Bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của mọi người, sau đó, một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm lấy cả Phủ Chiến Vương, khiến đại trận bảo vệ phủ của Phủ Chiến Vương cũng tự khởi động.


Loading in progress...
Chương 1480: Phong Vương

Lam Hân Nguyệt: "Chồng, Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều trong trắng cả, băng khiết như ngọc. Nếu bọn họ gả ra ngoài phủ thì không tránh khỏi miệng đời dè bỉu. Thế nên em và mẹ bàn với nhau, quyết định để bọn họ làm vợ bé của anh. Như vậy bọn họ cũng có điểm tựa".

Ngô Bình vội từ chối: "Không được. Họ là thiếp thất của Chiến Vương, được xem là bề trên của anh rồi".

Đại phu nhân liền nói: "Gia chủ, ở Hồng Hoa, con trai lấy mẹ kế, anh em lấy chị em dâu là chuyện bình thường, người khác sẽ không nói gì cả".

Ngô Bình còn định từ chối, Lam Hân Nguyệt đã truyền âm: "Chồng, mạng của họ là do anh cứu, nên họ đều nói sẽ không cưới ai ngoài anh. Trước mặt nhiều người thế này, nếu chồng không đồng ý thì hai người họ sẽ không có mặt mũi nào sống tiếp".

Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều mong chờ nhìn Ngô Bình, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Hôm nay cảnh Ngô Bình cứu họ ở trên phi hạm đã khiến hai cô gái cực kỳ chấn động. Năm xưa bọn họ còn chưa gặp được mặt của Chiến Vương, đương nhiên không thể nói gì đến chuyện tình cảm được, nhưng bọn họ có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình. Sau khi được cứu về thì chủ động nói suy nghĩ của mình với Đại phu nhân.

Lời Ngô Bình định nói bèn nuốt lại, chỉ có thể nói: "Cảm ơn hai vị giai nhân đã yêu thích".

Hai cô gái biết anh đã đồng ý thì mừng rỡ, uyển chuyển bái anh.

Đại phu nhân cười nói: "Tốt quá rồi!"

Tuy Ngô Bình đồng ý ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn thấy như vậy là không hợp, anh định tạm thời đồng ý, đợi Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc bình tĩnh lại thì trả tự do cho bọn họ, chọn một tấm chồng khác.

Lam Sơ Nhan nở nụ cười: "Anh rể, đến lúc em tròn mười sáu tuổi cũng muốn gả cho anh".

Ngô Bình suýt thì sặc, thế mà Đại phu nhân lại nói: "Con bé này, chuyện này để sau hẵng nói".

Ngô Bình cảm thấy không thể tiếp tục ở đây nữa, anh lấy cớ muốn tu luyện nên vội vã rời khỏi bữa tiệc.

Anh không hề biết chuyện chém đuôi Yêu vương Thôn Thiên hôm nay đã truyền khắp Hồng Hoang, thanh thế của phủ Chiến Vương bỗng chốc được đẩy lên tầng cao mới, thậm chí còn hơn cả khi Chiến Vương còn sống!

Phải biết rằng, Yêu vương Thôn Thiên kia từng thống lĩnh hàng triệu yêu binh đại chiến với hoàng triều Hắc Thuỷ ba năm ròng, sau cùng hoàng triều Hắc Thuỷ không chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại còn bị tổn thất nặng nề. Mà hôm nay, vị Yêu vương khủng bố này bị chém đứt một cái đuôi, hoàng triều chấn động, người trong thiên hạ không một ai là không kinh hãi!

Đêm đó, quân thần hoàng triều Hắc Thuỷ nghị sự xuyên đêm, bọn họ đưa ra một quyết định quan trọng.

Sáng sớm hôm sau, hoàng triều phái người đưa thánh chỉ tới, hoàng triều Hắc Thuỷ phong chàng trai đến ở rể Ngô Bình thành Ngô Vương, tiếp tục trấn thủ đất phong của Chiến Vương!

Nhận được thánh chỉ, không chỉ mình Ngô Bình mà đến cả Lam Hân Nguyệt cũng bất ngờ, hoàng gia muốn làm gì vậy? Lôi kéo Ngô Bình à?

Nhưng phủ Chiến Vương cũng có mật báo, chẳng bao lâu Lam Hân Nguyệt đã biết được nguyên nhân.

Trong phòng riêng của Lam Hân Nguyệt, Ngô Bình hỏi: "Nghe ngóng được gì chưa?"

Lam Hân Nguyệt gật đầu: "Nhà mình có mật thám trong hoàng thất, là vì hoàng gia đã biết sự lợi hại của anh nên mới làm vậy. Sau khi nghị sự, bọn họ nhất trí cho rằng nếu tiếp tục đối đầu với phủ Chiến Vương thì với thực lực và uy nghiêm của phủ Chiến Vương bây giờ, rất có thể sẽ phản bội hoàng triều Hắc Thuỷ. Không chỉ vậy, nhất định phủ Chiến Vương sẽ bị những thế lực thù địch của hoàng triều Hắc Thuỷ lôi kéo".

Ngô Bình mới vỡ lẽ ra: "Thì ra là vậy, thế thì không có gì kỳ lạ".

Lam Hân Nguyệt mỉm cười: "Bây giờ anh đã là Ngô Vương rồi, là gia chủ một cách danh chính ngôn thuận rồi".

Ngô Bình: "Nói vậy là sau này hoàng triều Hắc Thuỷ sẽ không gây khó dễ cho phủ Chiến Vương nữa phải không?"

Lam Hân Nguyệt: "Có chồng ở đây thì đương nhiên bọn họ sẽ không gây khó dễ rồi. Nói cho cùng, với thực lực chém đứt đuôi Yêu vương của chồng, hoàng triều Hắc Thuỷ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội".

Ngô Bình: "Đó không phải là thực lực của anh, nhờ phi thuyền anh mới làm được".

Nói đến phi thuyền, Lam Hân Nguyệt nói: "Năm xưa phụ vương của em có được một chiếc phi thuyền khác nữa, chỉ là ông ấy không thể điều khiển được, nên cứ để mãi đó".

Ngô Bình sáng mắt lên: "Ồ, còn có phi thuyền lợi hại hơn nữa à?"

Lam Hân Nguyệt: "Vâng. Nói cho đúng thì trạng thái cấp cao của chiếc phi thuyền này là 'thành chiến tranh'! Nghe nói là bảo bối được thần chiến tranh tạo ra, sau đó được Đại Thánh loài người sửa lại".

Ngô Bình hứng thú hẳn: "Dẫn anh đi xem!"

Hai người bay lên không, bàn tay ngọc ngà của Lam Hân Nguyệt khẽ phất, một đạo kim quang bay ra từ trong chiếc nhẫn, đạo kim quang ấy hoá thành một chiếc chiến thuyền màu vàng kim!

Chiếc chiến thuyền này cũng to xấp xỉ chiếc phi thuyền trước đó, bên ngoài bố trí đủ các loại vũ khí. Ngô Bình dùng khả năng nhìn thấu vạn vật của mình để quan sát, một lát sau anh bỗng lắc đầu: "Trước khi anh đột phá được cảnh giới Đoạt Thiên, e rằng không thể điều khiển nó được".

Lam Hân Nguyệt không hề thất vọng, cô ấy cười nói: "Không sao, sẽ có một ngày anh đột phá được cảnh giới Đoạt Thiên thôi".

Ngô Bình: "Chi bằng dùng Thần Cơ của anh thử thử".

Dứt lời, anh phóng con rối Thần Cơ ra. Con rối Thần Cơ này là do Lỗ Ngọc dùng tài nguyên của cả Đại Thương để chế tạo ra. Thần Cơ có thể tiến hoá, chủ nhân càng mạnh thì con rối cũng càng mạnh!

Lúc đầu, Ngô Bình dùng nguyên thần để điều khiển Thần Cơ, nhưng bây giờ anh dùng Dương thần để điều khiến Thần Cơ!

Dương thần của anh đã được gột rửa qua ba lần Lôi Kiếp, có thêm sự gia trì của đại trận Vu Đạo, đồng thời đã hoàn thành năm tầng Long Biến, uy lực của nó đã hơn xa nguyên thần ban đầu rồi!

Dương thần vào Thần Cơ, Thiên Dương Chân Hỏa bỗng cháy lên, con rối Thần Cơ bùng cháy, lột xác thành màu vàng kim! Trên bề mặt con rối tự động nổi lên các loại phù văn huyền diệu, còn bên trong nó thì có rất nhiều thần thông và trận pháp được kích hoạt!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, Ngô Bình phát hiện trong con rối Thần Cơ này mở ra một thế giới Linh Đài vô cùng mạnh mẽ, gần bằng với đại thế giới Linh Đài của Đạo Quân!

Nháy mắt, con rối Thần Cơ đã hoá thành người khổng lồ cao nghìn mét, nắm lấy Hoang Thiên Chiến Kích! Lúc này, cuối cùng anh đã có thể phát huy toàn bộ uy lực của Hoang Thiên Chiến Kích rồi.

Thậm chí anh còn cảm thấy nếu bây giờ Yêu vương Thôn Thiên xuất hiện, chắc chắn nó sẽ không chạy thoát được, nhất định sẽ bị anh giết chết!

Lam Hân Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Chồng ơi, đây là vật gì thế?"

Ngô Bình: "Con rối Thần Cơ, cần dùng nguyên thần để điều khiển. Anh càng mạnh thi nó càng mạnh, không có hạn chế cảnh giới nào!"

Nói xong, con rối Thần Cơ hoá thành hình dạng người bình thường, gương mặt cũng hoá thành mặt anh. Bây giờ, dù là người thân cũng không nhận ra đây là con rối Thần Cơ.

Lam Hân Nguyệt sờ một cái, cười nói: "Giống hệt người thật".

Dương thần của Ngô Bình ra khỏi con rối, nói với Lam Hân Nguyệt: "Anh không thích dùng thứ này, tránh ảnh hưởng việc tu hành của anh. Hân Nguyệt, anh tặng nó cho em đấy".

Lam Hân Nguyệt ngơ ngác: "Tặng cho em ạ?"

Ngô Bình gật đầu: "Nó đã tiến hoá theo anh, kích hoạt được nhiều chức năng lợi hại. Dùng con rối Thần Cơ này, thực lực của em có thể đạt đến cấp Bán Bộ Đại La, sau này có thể dễ dàng điều khiển phi thuyền hơn".

Lam Hân Nguyệt: "Chồng, vậy anh thì sao?"

Ngô Bình: "Anh không cần đến nó. Nào, bây giờ anh giúp em luyện hoá con rối Thần Cơ".

Anh tặng con rối Thần Cơ cho Lam Hân Nguyệt là vì sợ lúc không có mình ở đây, phủ Chiến Vương không có năng lực tự bảo vệ. Có con rối Thần Cơ, anh tin cho dù cường giả mạnh như Yêu vương Thôn Thiên có tới thì Lam Hân Nguyệt cũng có thể xoay sở được.

Ngày hôm nay, phủ Chiến Vương đổi tên thành phủ Ngô Vương, thân phận của Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt cũng thay đổi. Lam Hân Nguyệt không còn là quận chúa nữa mà là Vương phi của Ngô Bình! Ngô Bình không còn là người tới ở rể nữa mà trở thành Ngô Vương!

Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lam Hân Nguyệt ngượng ngùng vào phòng Ngô Bình. Ngày hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng thật rồi.

Ngô Bình ở lại phủ Ngô Vương với Lam Hân Nguyệt mấy ngày. Trong mấy ngày này, các khoảng treo thưởng kếch xù cho Đại vương Hắc Phong lục tục chảy vào túi, cộng lại cũng phải hơn hai trăm tỷ. Cộng cả số tiền lấy được trên người Đại vương Hắc Phong cũng phải gần đến năm trăm tỷ đồng Thần Long!

Hơn nữa anh cũng kế thừa vùng đất phong của Chiến Vương, sau này tất cả thu nhập của đất phong đều là của anh. Thậm chí Lam Hân Nguyệt còn lấy ra hai trăm tỷ từ kho ra cho anh dùng, vì những thứ này đều là tư sản của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK