Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyên bố này được đưa ra đã nói rõ, đây là một loại mong đợi, cũng là một lời mượn sức. Dẫu sao Đông Thiên Đình càng có nhiều cường giả Tề Thiên Cảnh thì địa vị sẽ càng được củng cố.

Ngô Bình nói: “Đa tạ hai vị đại đế đã dìu dắt”.

Ngọc Hoàng Đại Đế: “Sau này ngươi phụ trách quản lí Luyện Đan Viện, nhiệm vụ vô cùng quan trọng, sau này đành phải làm phiền ngươi”.

Sau khi rời khỏi đại điện, Ngô Bình được mời đến Luyện Đan Viện. Trước đây ở Thiên Phố có rất nhiều Luyện Đan Sư, tất cả đều đã quy tụ về Luyện Đan Viện, bọn họ nhìn thấy Ngô Bình đã đến thì lần lượt nghênh đón.

“Tham kiến viện chủ!”

Ngô Bình đã từng ở Thiên Đan Phường một khoảng thời gian nên đã có một ít kinh nghiệm nên đã làm quen với những người này một chút. Sau đó lập tức sai người kêu vài tên đồ đệ bên Luyện Đan Phường sang đây để biết thân phận một chút. Mấy người bọn họ biết được Ngô Bình chính là phường chủ, biết được sư tôn là viện chủ thì đương nhiên vô cùng vui sướng, tất cả đều đồng ý ở lại Luyện Đan Viện để làm việc.

Luyện Đan Viện là một nơi rộng lớn, ngoại trừ trung tâm là những Luyện Đan Sư này thì còn kiêm thêm trong trách bồi dưỡng và tăng số lượng Luyện Đan Sư lên. Hơn nữa, tài chính của Luyện Đan Viện còn được hỗ trợ mạnh mẽ.

Ngô Bình còn chưa kịp ngồi ấm ghế thì bên phía Thiên Đình đã phái người đến đây liên lạc, lấy ra một cái danh sách nói là cần gấp vài loại đan dược này.

Anh nhìn thoáng qua, số đan dược mà Thiên Đình yêu cầu đều là đan dược chữa thương có công hiệu mạnh. Bây giờ thiên hạ đều đại loạn, các thế lực lần lượt trỗi dậy, chiến sự không thể tránh được cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người bị thương, cho nên nhu cầu về chữa thương đan là lớn nhất.

Ngô Bình căn cứ vào nhu cầu ở chiến trường mà luyện chế ra ba loại chữa thương đan. Loại thứ nhất chuyện môn đối phó các loại vết thương độc, nguyền rủa, đóng băng, lửa đốt vân vân, đan dược chữa các loại thương tổn đó gọi là Tịnh Nguyên Đan; loại thứ hai, là ngoại thương thường thấy do đao binh gât ra, bị thương gân cốt thì gọi là Gân Cốt Đan; loại thư ba là Tinh Linh Đan, dùng để trị những vết thương do trận pháp, thần thông gây ra vâng vâng, gọi là Tịnh Linh Đan.

Ba loại đan dược chữa thương này có thể chữa lành hơn chín mươi chín phần trăm vết thương, có nhu cầu rất lớn. Vì thế, Ngô Bình đã tạo nên các tiêu chuẩn để luyện chế, cũng viết ra chi tiết quá trình, truyền thụ cho các Luyện Đan Sư cấp dưới.

Luyện Đan Viện không chỉ có hơn một ngàn vị Luyện Đan Sư lợi hại mà dưới đó còn có các phân viện khác nhau, mỗi phân viện cũng được cung cấp, nuôi dưỡng một lượng lớn đan sư.

Bởi vì đan dược của Ngô Bình có thao tác đơn giản, hiệu quả lại tốt cho nên việc mở rộng ra cũng không khó khăn. Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, đã có hơn vạn Luyện Đan Sư đã có thể luyện chế thành thục ba loại chữa thương đan.

Tất cả Luyện Đan Sư toàn lực luyện chế, mỗi ngày có thể sản xuất ra sáu trăm ngàn viên chữa thương đan.

Đương nhiên, chữa thương đan cũng chỉ là một mătk, Thiên Đình cũng còn cần một loại đan dược có thể tăng sức chiến đấu và phòng ngự lên trong một thời gian ngắn.

Vì thế Ngô Bình cũng tiếp tục nghiên cứu, sáng tạo rồi truyền thụ cho những người bên dưới. Đương nhiên, Luyện Đan Viện nhân tài đông đúc, dần dần các Luyện Đan Sư đều đưa ra suy nghĩ của chính mình, có một số có thể truyền cảm hứng cho anh.

So với việc luyện đan thì còn có một sự kiện quan trọng nhất, đó là lấy sức lực, tiền tài con người của Thiên Đình, từ trong vô số bá tánh và tu sĩ chọn ra một đám người có thiên phú trong việc luyện đan.

Thiên phú của việc luyện đan và thiên phú trong việc tu hành thường không liên quan chặc chẽ với nhau lắm. Nhưng nếu như một người có tu vi quá thấp thì trình độ luyện đan cũng sẽ chịu hạn chế. Nhưng mà loại chuyện này không phải là vấn đề trong mắt Ngô Bình, tu vi thấp thì cứ ăn đan dược vào là được, có thể tăng tu vi ngay lập tức. Có tu vi vậy thì chuyện luyện đan không còn là vấn đề.

Vì thế anh đã ra cơ chế sàng lọc người, từ thiếu niên mười ba tuổi cho đến ông lão tám mươi, cho dù có là người thường hay là người tu hành đều có thể tham gia sàng lọc.

Vì thế ở địa bàn của Đông Thiên Đình diễn ra hoạt động oanh oanh liệt liệt tìm kiếm Luyện Đan Sư, người đến báo danh vô cùng đông đảo. Mười ngày cuối cùng, trải qua bảy đợt sàng lọc, đợt đầu tiên gồm mười vạn Luyện Đan Sư đã trổ hết tài năng, tiếp theo bọn họ cần phải tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp. Trong tương lai, trong số những người bọn họ chắc chắn sẽ có một vị luyện đan sư vị đại ra đời.

Ngoại trừ chuyện này ra, Luyện Đan Viện còn tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp cho các Luyện Đan Sư hoang dại. Có một số luyện đan sư có thiên phú nhưng bản thân và tài nguyên lại thiếu, kinh nghiệm luyện đan còn thiếu, truyền thừa không hoàn chỉnh, chuyện này dẫn đến sự tiến bộ của bọn họ bị chậm lại. Có được Luyện Đan Viện huấn luyện, bọn họ có thể nhanh chóng mà trưởng thành.

Mất một tháng rưỡi Ngô Bình mới thiết lập được khuôn khổ, còn lại thì đưa cho cấp dưới phụ trách, anh không cần phải cầm tay chỉ điểm nữa.

Trong khoảng thời gian này, bên phía Huyền Minh Đạo Tràng đã có được tin tức, người đứng sau đã được điều tra rõ, chính là một vị đệ tử của một Thiên Tôn khác. Huyền Minh Đạo Tràng bởi vì thế mà giận dữ, hai bên xảy ra xung đột kịch liệt, bên nào cũng đều có tử thương.

Nói đến việc luyện đan, Lạc Ngưng Đan cũng là một chuyên gia. Hơn một tháng này anh dùng đan dược để thăng tiến tu vi của Lạc Ngưng đan lên đến Hỗn Độn Tam Cảnh, sau đó để cho nàng đảm nhiệm chức phó viện chủ.

Một ngày nọ Ngô Bình đang luyện đan thì bỗng nhiên có người đến báo: “Viện chủ, có người chạy đến nhà kho cướp đoạt đan dược! Còn đả thương Luyện Đan Sư!”

Ngô Bình sửng sốt, người đến đây điên rồi à, vậy mà dám đánh người của Luyện Đan Viện! Anh vung tay áo, lập tức xuất hiện ở nhà kho.

Nhà kho là nơi để gửi đan dược, các loại đan dược sau khi được luyện chế đều sẽ được đăng ký tại nơi này, sau đó lại phân phối xuống dưới hoặc nộp lên cho Thiên Đình.

Ngô Bình vừa mới đi đến thì thấy có một thiếu niên đi ra từ nhà kho, ở phía sau của cậu ta là một đám Luyện Đan Sư đang bị thương. Hai người chạm mặt nhau, thiếu niên cũng không thèm nhìn đến mặt anh, giơ tay lên là một luồng tiên quang.

Luồng ánh sáng này dừng ở trên người của Ngô Bình vậy mà làm cho cơ thể của anh hơi hơi cứng đờ, sau đó đã bị đạo pháp của anh dập nát.

Thiến niên kia sửng sốt, thủ đoạn của cậu ta trăm thí bách linh, cho dù có là Hỗn Độn Đạo Tôn nhưng sao người này lại không có chuyện gì được?

Đang lúc cậu ta còn nghi ngờ thì cảm giác trên cổ hơi lạnh, một thanh bảo kiểm đột ngột xuất hiện, lại con đang đặt trên cổ cậu ta.

Thiếu niên kia vội vàng giơ tay lên, trên mặt không hề có chút hoảng hốt nào, cười nói: “Ta khuyên ngươi nên thu hồi thanh kiếm này lại, ta không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc”.

Ngô Bình trầm giọng, nói: “Nhà kho trọng địa của Luyện Đan Viện, ngươi cũng dám chạy đến đây đả thương người, đoạt đan dược, lá gan của ngươi cũng không nhỏ!”

Thiếu niên nhíu mày: “Đan dược của các ngươi được ta nhìn trúng đã là vinh hạnh của Luyện Đan Viện các ngươi. Đừng nói là ngươi, ngay cả Thiên Đế của các người khi thấy ta cũng còn phải khách khí!”

Trong lòng Ngô Bình chợt động, hỏi: “Ngươi là người nào?”

Thiếu niên ngạo nghễ nói: “Đệ tử của Thiên Đạo Môn, Dương Huy!”

Ngô Bình: “Thiên Đạo Môn? Chưa từng nghe qua!”

Thiếu niên: “Ngươi chưa từng nghe qua thì cũng là bình thường thôi! Thiên Đạo Môn là tông môn kéo dài qua nhiều kỳ nguyên, tổ sư gia của bọn ta chính là người khai sáng ra tiên đạo, Tiên Đạo Tổ Sư!”

Ngô Bình giật mình kinh ngạc: “Ồ, Tiên Đạo Tổ Sư. Vậy sao trước kia các người lại không xuất hiện?”

Thiếu niên: “Trước kia thời cơ chưa chín muồi, cho nên tu sĩ ở tầng dưới như các người không thể biết được chuyện này. Bây giờ Thiên Giới đã xuất hiện trở lại, cao thủ Tề Thiên Cảnh đã xuất hiện, cũng là thời điểm để bọn ta rời núi”.

Ngô Bình còn đang muốn hỏi thêm một số vấn đề thì bỗng nhiên có một âm thanh truyền đến, là của Ngọc Đế: “Thiên Đạo Môn, Dương công tử, mời!”

Thiếu niên duỗi tay đẩy bảo kiếm ra, sải bước đi ra ngoài.

Nhìn đối phương đã đi xa, nhóm đan sư lập tức tức giận bất bình.

“Có gì mà hơn người cơ chứ! Thiên Đạo Môn thì có thể đả thương người một cách tùy tiện hay sao?”

Ngô Bình nhíu mày, anh nghĩ thầm nên trừng trị thiếu niên này, nhưng Ngọc Đế đã thỉnh người đi mất nên anh cũng chỉ tạm thời nhịn xuống.

Mười lăm phút sau, có một vị thiên quan đến gặp anh, cung kính nói: “Đại Thiên Quân! Nhọc Đế mời ngài dựa theo đan phương này mà luyện chế ra hai loại đan dược”.

Ngô Bình nhận lấy đan phương này thì thấy được, có một loại đan phương là của Huyền Hoàng Đại Đạo Đan, đây là đan dược cấp hai mươi, chỉ có Cửu Tử Đỉnh Đan Sư mới có thể luyện chế ra được. Một loại khác là Huyền Thiên Cấm Đạo Đan, phải dùng đến sức mạnh cấm kỵ là đan dược cấp hai mươi hai, luyện chế còn khó khăn hơn nhiều.

Anh hỏi: “Là đan dược mà tên thiếu niên Thiên Đạo Môn kia muốn?”

Thiên Quan nói: “Đúng vậy, Đại Thiên Quân”.

Ngô Bình: “Ngươi trở về nói cho Ngọc Đế, hai loại đan dược này tạm thời không có cách nào luyện chế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK