Âm Cửu Chúc: "Ngược lại, ba viên đan dược này ngoại trừ phù văn bên trên không giống nhau thì còn lại giống nhau như đúc. Tôi sắp đột phá, hi vọng có thể uống đúng đan dược trợ giúp tôi đột phá cảnh giới".
Ngô Bình: "Tôi có thể hỏi tại sao lại có ba viên đan như vậy không?"
Âm Cửu Chúc: "Hiện tại tôi còn chưa thể nói chuyện đó cho Ngô đan sư".
Ngô Bình trầm mặc một lát, hỏi: "Trên người ông có mang theo đan dược đó không?"
Âm Cửu Chúc lập tức lấy ra ba cái lọ nhỏ, đặt cạnh nhau trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình không chạm vào cái lọ, anh mở mắt thấu thị để quan sát và phát hiện ra một sinh vật mạnh mẽ được phong ấn trong mỗi viên đan! Anh thốt lên: "Ba viên đan dược này không chỉ là đan dược!"
Âm Cửu Chúc: "Đúng vậy! Viên đan dược đúng đó đối với tôi mà nói rất quan trọng. Ngô đan sư, đan sư có thể cho tôi biết viên đan nào có lợi cho tôi được không?"
Ngô Bình còn chưa kịp nói chuyện, ba sinh vật trong đan dược đều nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang uy hiếp anh.
Ngô Bình cảm thấy rằng vấn đề này có thể không đơn giản như bề ngoài, vì vậy anh lắc đầu ngay lập tức: "Tôi không thể đánh giá một loại đan dược cao minh như vậy”.
Âm Cửu Chúc nhìn anh: "Ngô đan sư không muốn phán đoán, hay là không thể phán đoán?"
Ngô Bình cười nói: "Thực ra là cả hai, không có phán đoán nào có thể chính xác 100%, nếu như tôi phán đoán sai lầm, chẳng phải là ảnh hưởng đến tương lai của thủ lĩnh Âm sao?"
Âm Cửu Chúc cất đan dược đi và nói: "Nếu Ngô đan sư đã từ chối giúp đỡ, tôi xin phép cáo từ”.
Nói xong, Âm Cửu Chúc biến mất.
Âm Cửu Chúc rời đi không bao lâu, bên ngoài lại có một người khác đi vào, chính là Sở Cuồng Tiên. Ông ta đã đi rồi lại quay lại đó!
Ngô Bình cười nói: "Thủ lĩnh Sở còn có việc gì muốn làm sao?"
Sở Cuồng Tiên cười nói: "Ngô đan sư, tôi tới đây là muốn hỏi một chút, Âm Cửu Chúc đã tới đây sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Có, nhưng đi rồi”.
Sở Cuồng Tiên tiếp tục hỏi: "Ông ta đưa cho cậu ba viên đan, bảo cậu phán đoán đúng không?"
Ngô Bình chớp chớp mắt: "Sao thủ lĩnh Sở biết việc này?"
Sở Cuồng Tiên nhìn chằm chằm anh và hỏi: "Vậy Ngô đan sư có đoán được không?"
Ngô Bình cười nói: "Đương nhiên tôi sẽ không đưa ra lựa chọn thay người khác”.
Sở Cuồng Tiên thở phào nhẹ nhõm: "May mà cậu không mở miệng, nếu không thì phiền phức lớn!"
Ngô Bình ngạc nhiên: "Tại sao thủ lĩnh lại nói như vậy?"
Sở Cuồng Tiên: "Âm Cửu Chúc sắp đột phá đến Đạo cảnh, và trước khi bước vào Đạo cảnh sẽ có một tai kiếp! Ba viên đan này là thiên kiếp của ông ta! Cho dù tai qua nạn khỏi thì cũng sẽ tiêu hao rất nhiều khí vận, tiền đồ".
Ngô Bình nheo mắt: "Nếu như tôi thay ông ta lựa chọn thì có bị ảnh hưởng không?"
Sở Cuồng Tiên gật đầu: "Nếu cậu nói cái nào có lợi cho ông ta, chẳng khác nào lựa chọn cùng ông ta chống lại kiếp nạn, đến lúc đó, cả khí vận và tiền đồ của đan sư cũng sẽ tổn hại rất lớn!"
Ngô Bình nghĩ đến những sinh vật đáng sợ trong ba viên đan và biết rằng Sở Cuồng Tiên đang nói với anh sự thật. Anh chắp tay và nói: "Cảm ơn thủ lĩnh Sở đã nhắc nhở tôi".
Sở Cuồng Tiên cười nói: "Ngô đan sư không cần khách khí, dù sao cậu cũng đã giúp tôi một việc lớn".
Vừa nói, ông ta vừa lấy ra bảy công thức luyện đan, vừa cười vừa nói: "Tôi thu thập được bảy công thức luyện đan dược này, Ngô đan sư có thể luyện chế giúp tôi thì quá tốt, nhưng nếu không được cũng không sao cả".
Ngô Bình cầm lấy công thức luyện đan, liếc mắt nhìn qua thì phát hiện đều là đan dược cấp mười trở lên, độ khó đương nhiên cực kỳ cao.
Anh hỏi: "Có dược liệu không?"
Sở Cuồng Tiên: "Có. Mỗi một loại đan dược đều đã chuẩn bị dược liệu đủ cho ba lần luyện. Bất luận Ngô đan sư luyện chế ra loại đan dược nào, tôi đều nguyện ý lấy giá thị trường cao nhất để mua!"
Ngô Bình gật đầu: "Tôi cần thời gian nghiên cứu loại đan dược này, một khi luyện chế thành công, tôi sẽ sớm thông báo cho thủ lĩnh Sở".
Sở Cuồng Tiên lấy ra một tấm thẻ đồng đưa cho Ngô Bình, nói: "Đây là tín vật của tôi, đan sư có thể sử dụng nó để liên lạc với tôi, hoặc có thể đến Thiên Uyên để tìm tôi với tấm thẻ đồng này".
Ngô Bình nhận lấy thẻ đồng và nói: "Được".
Sau khi nói thêm vài lời, Sở Cuồng Tiên lại chào tạm biệt.
Sau khi đối phương rời đi, Ngô Bình rơi vào trầm tư, tại sao Âm Cửu Chúc kia lại nhờ anh chia sẻ kiếp nạn, chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra cái gì?
Sở Cuồng Tiên rời đi không đến một khắc đồng hồ, Ninh Chức Tuyết đi lên lầu hai nói: "Anh Ngô, bên ngoài có một người muốn gặp anh".
Có rất nhiều người muốn gặp Ngô Bình, nhưng hầu hết đều bị chặn lại, dù sao thì Ngô Bình cũng không có nhiều sức lực như vậy để gặp mọi người. Để Ninh Chức Tuyết đích thân lên lầu hỏi thăm, chứng tỏ người muốn gặp Ngô Bình này không hề đơn giản.
Ngô Bình hỏi: "Đối phương lai lịch thế nào?”
Ninh Chức Tuyết: “Đối phương là thương gia buôn bán dược liệu lớn nhất trong vũ trụ chính, một chưởng quầy của Dược Hoàng Các”.
Ngô Bình đáp: "Mời lên đi".
Một lúc sau, một tu sĩ mặc áo trắng đi tới, có vẻ còn khá trẻ. Anh ta chắp tay cười nói: “Cảm ơn Ngô đan sư chiếu cố, dành thời gian quý báu để gặp tại hạ. Tôi là Lý Thốn Sơn, một chưởng quầy thuốc ở Dược Hoàng Các, Cửu Dương Cảnh"
Ngô Bình: "Chưởng quầy Lý, mời ngồi. Mang trà lên đây”.
Hai bên ngồi xuống trò chuyện vài câu, Lý Thốn Sơn đi thẳng vào vấn đề và nói: "Ngô đan sư, tôi đến đây để hy vọng có thể hợp tác với đan sư nhiều hơn trong tương lai".
Ngô Bình cười nói: "Nghe nói Dược Hoàng Các là nơi quy tụ các thương nhân dược liệu lớn nhất, lẽ nào chưởng quầy Lý cũng kinh doanh đan dược?"
Lý Thốn Sơn cười "haha": "Việc kinh doanh của Dược Hoàng Các không chỉ là dược liệu bình thường mà còn có một số linh dược cao cấp. Tôi muốn nói rằng nếu Ngô đan sư sẵn sàng hợp tác với Dược Hoàng Các, Dược Hoàng Các có thể mở nhà kho nội bộ của mình cho đan sư, và bán cho đan sư tất cả các dược liệu bên trong với giá gốc”.
Ngô Bình: “Dược liệu bên trong nhà kho khác với dược liệu bên ngoài bán sao?”
Lý Thốn Sơn: "Đương nhiên là khác, một số dược liệu thượng phẩm sẽ không được bán ra thị trường, cho dù có bao nhiêu tiền cũng khó mua được. Nhà kho bên trong thì khác, bình thường đều chứa những dược liệu hiếm có không mua được trên thị trường như vậy. Nhà kho này chỉ mở cho người của chúng tôi hoặc những người đặc biệt quan trọng”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có thể cho tôi xem nội kho có những dược liệu gì không?"
Lý Thốn Sơn: "Tất nhiên, mời đan sư xem”.
Lý Thốn Sơn lấy ra một cuốn mục lục, khi mở ra, một tia sáng bay ra, biến thành những dãy tủ thuốc thu nhỏ trong không trung, mỗi tủ thuốc chứa trăm vạn dược liệu.
"Ngô đan sư cần dược liệu gì, có thể tìm trong đó", vừa nói Lý Thốn Sơn vừa vung tay, tủ thuốc trước mặt lướt đi, tủ thuốc kế tiếp tiến lên phía trước mặt họ.
Ngô Bình đã sớm nhìn ra mấy loại dược liệu mà anh ao ước lâu nay nhưng không thể tìm được nên không khỏi động lòng. Anh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười hỏi: "Sau khi hợp tác, mỗi năm tôi sẽ phải luyện chế bao nhiêu đan dược cho Dược Hoàng Các?"
Lý Thốn Sơn cười nói: "Đối với đan sư hàng đầu như Ngô đan sư mà nói, chúng tôi cũng không dám có yêu cầu quá cao, mỗi tháng chỉ cần luyện chế một lô đan dược trong danh sách là được!"
Ngô Bình: "Ngoại trừ mua dược liệu từ nội kho của các vị, tôi còn được lợi ích gì không?"
Lý Tấc Sơn: "Đương nhiên. Chúng tôi sẽ trả cho đan sư giá gấp ba đến mười lần giá trị dược liệu mà Ngô đan sư dùng để luyện chế các loại đan dược".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc và nói: "Điều kiện không tệ. Tôi đồng ý hợp tác với các vị".
Lý Thốn Sơn cười nói: "Thật tuyệt! Cuốn mục lục này xin tặng cho đan sư. Chúng tôi sẽ cử người đưa bất kỳ loại thuốc nào mà đan sư cần tới”.
Ngô Bình: "Được."
Sau khi Lý Thốn Sơn rời đi, anh mở lại cuốn mục lục dược liệu, và rất nhanh đã tìm được những dược liệu trọng yếu cần thiết để luyện chế bước thứ hai của Chí Tôn Thần Pháp. Khi tìm thấy dược liệu, anh lập tức viết ra tên dược liệu rồi gửi đi.
Anh nghỉ ngơi một hồi, đến buổi chiều, dược liệu anh yêu cầu đã có người đặc biệt đưa tới. Những dược liệu này chỉ cần phải trả giá gốc. Anh hiện tại không thiếu tiền nên vui vẻ móc túi lấy đồng Tiên trả cho họ.
Chương 2297: Nổi danh thiên hạ
Sau khi lấy được dược liệu rồi, Ngô Bình lại luyện chế thêm hai lò đan dược để trong phòng triển lãm chờ nhận xét.
Loáng cái một ngày đã trôi qua, trên núi đã yên tĩnh trở lại. Do độc chiếm một đỉnh núi nên nhóm Minh Thiên quyết định sẽ không về nữa, tối nay họ sẽ ở lại trên núi rồi ngày mai tiếp tục triển lãm đan dược luôn.
Tối đó, Ngô Bình đã luyện chế đan dược Linh Vi Đan của bước thứ hai của Chí Tôn Thần Pháp. Thành quả là đan dược cấp cực phẩm, sau đó anh đã uống luôn một viên rồi nhắm mắt tu luyện.
Bước thứ nhất của Chí Tôn Thần Pháp là Tráng Thần, bước thứ hai là Điều Thần.
Thật ra bước này là điều chỉnh tần số của bí anh, khiến nó hoàn toàn thích ứng với môi trường vũ trụ, từ đó đạt đến hiệu quả tu luyện tốt nhất. Khi Điều Thần thì tu sĩ cần có Linh Vi Đan hỗ trợ, không thì khó mà đạt được hiệu quả tối đa.
Uống Linh Vi Đan xong, Ngô Bình bắt đầu Điều Thần. Có đan dược hỗ trợ nên anh chỉ mất hơn một tiếng là đã điều chỉnh bí anh lên trạng thái cao nhất. Lúc này, anh cảm thấy mình đã trở thành một phần của vũ trụ, thần niệm có thể phóng xa cả triệu km, thậm chí còn xa hơn nữa vượt khỏi phạm vi của Cửu Dương Cảnh, nhưng vẫn nằm trong vũ trụ chính.
Trạng thái này khiến Ngô Bình thấy rất dễ chịu, bí anh của anh nhanh chóng trưởng thành.
Cho tới khi trời sáng, anh mới thoát khỏi trạng thái này.
Hôm nay là ngày thứ ba của đan hội Cửu Dương, theo lệ thì hôm nay sẽ có kết quả tốp 50 đan dược đứng đầu bảng Đan Dược. Chắc chắn Phụng Thiên Đan của Ngô Bình sẽ đứng đầu bảng.
Cổng vừa mở, đã có rất nhiều người ùa vào. Những người tham gia triển lãm đều cầm mười phù chú, khi bình chọn đan dược, họ sẽ dán phù chú của mình lên đan dược mà họ đánh giá cao.
Buổi sáng vẫn rất não nhiệt, Ngô Bình lại nhận được thêm khá nhiều đơn đặt hàng. Đơn này không chỉ cho một mình anh, mà là cho cả Ngạo Thế Đan Đường. Đương nhiên vì là thầy luyện đan có tầm ảnh hưởng nhất nên anh có tư cách nhận lợi nhuận cao nhất.
Đến trữa, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, sau đó một bia ngọc ghi tên 50 loại đan dược đã xuất hiện trên không trung. Trong đó có mấy loại đan dược do Ngô Bình luyện chế, gồm Phụng Thiên Đan, Tiểu Vô Tương Đan, Kim Long Đan, Hoan Ngộ Đan, Thái Hư Linh Đan, Tuyệt Tâm Đan…
Sau đó có người bước ra tuyên bố, sau màn mở đầu thì bắt đầu chính thức bầu chọn đan dược. Vì thế, mọi người đều ném phù chú của mình về phía bia ngọc. Có thể thấy hầu hết phù chú đều được ném về phía Phụng Thiên Đan và Tiểu Vô Tương Đan của Ngô Bình.
Không gian như có một màn mưa ánh sáng, khi mọi người ném hết phù chú đi, một tấm bia ngọc khác xuất hiện cùng một dãy số. Trong đó con số của Phụng Thiên Đan là 267513.
Đứng thứ hai cũng là Tiểu Vô Tương Đan của Ngô Bình với 21107, một nửa đan dược đứng trong tốp mười đều là của Ngô Bình.
Kết quả vừa có, người của Ngạo Thế Đan Tông đã reo lên. Từ ngày có đan hội Cửu Dương đến nay, chưa bao giờ Ngạo Thế Đan Tông có giây phút huy hoàng thế này, đan dược của họ đã chiếm một nửa trong tốp mười.
Minh Thiên cười nói: “Chúc mừng Ngô sư đệ, từ giờ trở đi, cậu chính là thầy luyện đan nổi tiếng thật rồi. Danh tiếng của cậu sẽ giúp bất cứ nơi nào bán đan dược của cậu cũng được được thơm lây”.
Viên Định Trí nói: “Xem ra mắt nhìn người của chúng ta chuẩn thật, có thể thấy được tiền đồ rộng mở của sư đệ”.
Minh Thiên: “Các sư huynh, nếu muốn để Ngô sư đệ tiếp tục ở lại Ngạo Thế Đan Đường thì chắc chúng ta cần chia lại tỉ lệ ăn chia”.
Mấy người sáng lập đều đồng ý: “Đương nhiên, ít sư đệ cũng phải được chia 50 phần trăm, đây cũng theo giá cả ngoài thị trường rồi”.
Minh Thiên: “Sư đệ thấy sao?”
Ngô Bình biết mình được chia 50 phần trăm chưa phải là nhiều, nhờ danh tiếng của anh mà mức tiêu thụ của Đan Đường khéo sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Không chỉ lượng bán ra, mà lợi nhuận cũng cao hơn trước.
Ngô Bình nói: “Các sư huynh, sư tỷ, em lấy 30 phần trăm thôi là được rồi”.
Minh Thiên: “Nếu sư đệ chỉ lấy 30 phần trăm thì đan dược do cậu luyện chế ra, các anh chị sẽ không thu bất kỳ chi phí gì nữa”.
Viên Định Trí: “Ý này được đấy”.
Minh Thiên: “Sư đệ giờ đã nổi tiếng, nếu chị đoán không nhầm thì Ngạo Thế Đan Tông sắp tăng cấp bậc cho cậu rồi đấy”.
Ngô Bình: “Vậy là sau khi về môn phái, em có thể tham gia xét duyệt thầy luyện đan Nhị Đỉnh ạ?”
Minh Thiên lắc đầu: “Không phải thầy luyện đan Nhị Đỉnh, mà là Thất Đỉnh. Cậu là cao thủ có thể luyện chế Phụng Thiên Đan thì Đan Tông sẽ xét duyệt cho cậu từ cấp Thất Đỉnh trở lên”.
Ngô Bình: “Em nhớ Đan Tông có một đệ tử Thất Hoàng Đỉnh, người đó có đến đan hội này không ạ?”
Minh Thiên: “Không. Đó là thầy luyện đan Lâm Vĩnh Hiền, giờ đang bế quan nghiên cứu một loại đan dược, sau khi thành công thì sẽ lên thành cấp Thất Thanh Đỉnh”.
Bình chọn kết thúc, Ngô Bình đã nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bay về phía núi của mình, Minh Thiên sáng mắt lên nói: “Các nhà buôn lớn đang đến đây, họ sẽ đưa giá để bàn chuyện hợp tác với sư đệ, cậu có thể chọn ra một đối tác hợp tác lâu dài”.
Ngô Bình: “Hợp tác kiểu gì? Em sẽ luyện chế đan dược cho họ bán à?”
Minh Thiên: “Với thầy luyện đan có cấp bậc cao như cậu thì họ chỉ có thể yêu cầu cậu luyện chế đan dược cấp chín trở lên, thường sẽ là đan dược mà các thầy luyện đan khác không luyện chế được hoặc thành phẩm có chất lượng thấp”.
Ngô Bình: “Hình như kiểu hợp tác này không có sức hấp dẫn với em”.
Minh Thiên cười nói: “Nếu sư đệ cần dược liệu quý hiếm, họ sẽ dốc sức đi tìm cho cậu”.
Ngô Bình: “Em có thể hợp tác với mấy bên?”
Minh Thiên: “Cái này thì phụ thuộc vào thời gian của cậu, nếu cậu rảnh thì cứ nhận nhiều. Chị khuyên cậu nên chọn ba bên thôi, không nên nhiều quá”.
Loáng cái, các nhà buôn đã tìm đến, sau đó đưa ra các điều kiện hợp tác rất khả quan.
Khi Ngô Bình đang chuẩn bị chọn hai bên hợp tác thì có một tu sĩ trẻ tuổi bước ra rồi cười nói: “Ngô sư đệ! Tại hạ là La Thế Ninh, cậu chủ của La Thị. Bố tôi là La Tông Hiến - trưởng lão của Ngạo Thế Đan Tông. Tính ra chúng ta cũng là đồng môn, hi vọng cậu có thể xem xét hợp tác với La Thị”.
Nghe thấy người này có quan hệ với Ngạo Thế Đan Tông, Ngô Bình đang định nói chuyện với anh ta thì chợt có giọng của Minh Thiên vang lên bên tai.
“Sư đệ, đừng làm ăn với La Thị. La Thị không có thiện cảm với thầy luyện đan của Ngạo Thế Đan Tông đâu, đã có khá nhiều người bị họ chèn ép và sống không bằng chết”.
Ngô Bình cười nói: “Ra là anh La, hân hạnh!”
La Thế Ninh: “Ngô sư đệ, sao, cậu sẽ xem xét hợp tác với La Thị chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Xin lỗi anh La, sức tôi có hạn nên giờ chỉ chọn được một đến hai đối tác thôi, hiện tại chưa cân nhắc xong”.
La Thế Ninh cười phá lên: “Sư đệ, tầm ảnh hưởng của bố tôi ở Ngạo Thế Đan Tông chỉ thua mỗi môn chủ thôi. Cậu hợp tác với tôi thì sau này tôi sẽ bảo bố tôi để mắt đến cậu hơn”.
Ngô Bình nghe ra trong lời nói của La Thế Ninh có ý đe doạ, La trưởng lão có thể để mắt đến anh cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Ngô Bình bắt đầu thấy bực, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, chỉ không nói gì nữa.
Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên trong đám đông: “Thầy Ngô, nếu cậu ở Ngạo Thế Đan Tông mà không được đối đãi tốt thì có thể gia nhập Tử Đỉnh Môn của chúng tôi”.
Chương 2298: Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh
La Thế Ninh sa sầm mặt, lập tức không dám chèn ép Ngô Bình nữa, vì sợ nhỡ anh rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông và gia nhập Tử Đỉnh Môn chỉ vì vài câu nói ban nãy của mình thì anh ta sẽ không biết phải ăn nói với Ngạo Thế Đan Tông thế nào, vớ vẩn còn làm ảnh hưởng đến bố mình.
La Thế Ninh ho khan một tiếng rồi nói: “Ngạo Thế Đan Tông rất coi trọng Ngô sư đệ, cậu ấy chẳng có lý do nào để rời đi cả. Tử Đỉnh Môn các người đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa”.
Sau đó, anh ta nói tiếp với Ngô Bình: “Ngô sư đệ, dù cậu có chọn hợp tác bên nào cũng được. Nhưng tôi đảm bảo điều kiện mà La Thị đưa ra luôn hơn các nhà khác”.
Cuối cùng, Ngô Bình đã chọn được hai bên đối tác có quy mô khá lớn, đồng thời điều kiện mà họ đưa ra cũng tốt nhất.
Chiểu đến, hội đan Cửu Dương đã kết thúc, nhóm Ngô Bình thu dọn rồi trở về Ngạo Thế Đan Tông.
Ngô Bình vừa về thì ddaz có một trưởng lão áo tím đến tìm. Trong các trưởng lão ở Ngạo Thế Đan Tông thì trưởng lão áo tím là có địa vị cao nhất. Ví dụ như La Tông Hiến của La Thị cũng là trưởng lão ở cấp này.
Trưởng lão kia cười nói: “Ngô Bình, tôi là Lâm Ngọc Phẩm, nhận lệnh của tông chủ đến hỗ trợ cậu hoàn thành chứng nhận thầy luyện đan cấp cao hơn”.
Ngạo Thế Đan Tông là một trong các môn phaí luyện đan lớn nhất, cấp bậc của các thầy luyện đan ở đây sẽ được mọi người ở bên ngoài công nhận. Thầy luyện đan Ngũ Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông có đi đến đâu cũng có đủ tư cách được coi là thầy luyện đan Ngũ đỉnh, đây chính là điểm hay của môn phái lớn.
Ngô Bình không ngờ mình lại được xét duyệt nhanh thế nên nói: “Lâm trưởng lão, phiền trưởng lão rồi ạ”.
Lâm Ngọc Phẩm cười nói: “Thầy Ngô đừng khách sáo, luận về trình luyện đan thì tôi còn thua cậu”.
“Quá khen!”, Ngô Bình nói vài câu khách sáo, sau đó đi theo Lâm Ngọc Phẩm đến chỗ kiểm tra.
Hai người đến một đại diện bí ẩn, hiện tại đang có bốn trưởng lão áo tím và một ông lão áo trắng đứng ở bên trong. Người áo trắng chính là tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông - Thần Bằng, ông ấy cũng là thầy luyện đan giỏi nhất hiện giờ của môn phái, một thầy luyện đan Thất Thanh Đỉnh.
Ngô Bình mới chỉ nhìn thấy tượng của Bằng Thần, nay mới được gặp người thật nên tiến lên hành lễ: “Tham kiến tông chủ, tham kiến các vị trưởng lão”.
Bằng Thần gật đầu rồi cười nói: “Ngô Bình, cậu đã có biểu hiện rất xuất sắc ở hội đan Cửu Dương, khiến chúng ta được mở mày mở mặt”.
Lâm Ngọc Phẩm: “Để gặp cậu, tông chủ đã trở về từ vũ trụ chính”.
Bằng Thần: “Ngô Bình, Thầy luyện đan Tử Đỉnh giỏi nhất của Ngạo Thế Đan Tông mới chỉ đạt đến cấp Ngũ Đỉnh. Cậu có thể luyện chế Phụng Thiên Đan thì chứng tỏ có tiềm năng ngang với cấp Thất Tử Đỉnh rồi. Hôm nay, tôi mời cậu đến đây để xét duyệt lại cấp bậc cho cậu. Sau đó, cậu có thể lựa chọn cấp Lục Đỉnh hoặc Thất Đỉnh”.
Ngô Bình: “Tông chủ, hai cấp này có gì khác nhau ạ?”
Bằng Thần: “Đãi ngộ khác nhau, thầy luyện đan Lục Đỉnh sẽ nhận được đãi ngộ tương đương với trưởng lão áo đỏ, còn cấp Thất Đỉnh thì ngoài quyền lực ra, đãi ngộ chỉ thua tông chủ thôi”.
Ngô Bình: “Thầy luyện đan Thất Đỉnh có yêu cầu gì với tu hành không ạ?”
Bằng Thần: “Không, nhưng có nhiều đan dược phải đạt đến cảnh giới Thần Thông mới có thể thử luyện chế được”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy đệ tử sẽ chọn cấp Lục Đỉnh”.
Bằng Thần gật đầu: “Ừm, cậu rất cẩn thận. Chỉ cần cậu có thực lực thì sau này trở thành thầy luyện đan cấp Thất Đỉnh hay Bát Đỉnh cũng không khó đâu. Bây giờ bắt đầu nhé, chúng tôi và các trưởng lão áo đỏ sẽ cùng quan sát”.
Sau đó, Ngô Bình được dẫn tới trước một lò luyện đan, quanh lò có dược liệu mà lần trước anh dùng để luyện đan.
Lâm Ngọc Phẩm: “Ngô Bình, để trở thành thầy luyện đan Lục Đỉnh, cậu cần luyện chế bảy loại đan dược từ 30 loại dược liệu. Mức độ khó giảm dần, thành phẩm có cấp bậc càng cao thì càng được đánh giá tốt”.
Ngô Bình lướt nhìn sách trên bàn rồi nói: “Đệ tử sẽ luyện chế bảy loại đan dược đứng đầu”.
Bằng Thần cười nói: “Muốn giữ vị trí Tử Đỉnh thì đúng là cậu phải luyện chế bảy đan dược đứng đầu đấy”.
Mức độ khó của bảy đan dược này không bằng Phụng Thiên Đan, nhưng cũng không hề dễ, Ngô Bình bắt đầu luyện chế loại thứ nhất.
Chờ khi anh chọn dược liệu xong, Lâm Ngọc Phẩm mới nói: “Đan dược này có điểm cao nhất là 1000, nếu thành phẩm là cấp tuyệt phẩm thì cậu sẽ được điểm tối đa, còn nếu là cấp cực phẩm thì cậu sẽ được từ 800 đến 900 điểm, thượng thượng phẩm thì từ 500 đến 800 điểm”.
Trong lúc chờ đợi, Ngô Bình hỏi: “Lâm trưởng lão, bao nhiêu điểm thì là thầy luyện đan Tử Đỉnh ạ?”
Lâm Ngọc Phẩm: “Ít nhất là 2000 điểm. Thanh Đỉnh là 900 điểm, Hoàng Đỉnh là 500 điểm, Bạch Đỉnh là 200”.
Ngô Bình: “Bạch Đỉnh ít vậy ư? Xem ra đan dược càng đứng sau thì điểm số càng ít”.
Lâm Ngọc Phẩm: “Đúng thế, ví dụ như đan dược đứng thứ 30 thì chỉ có 30 điểm thôi, các thầy luyện đan bình thường chỉ lấy được hơn chục điểm”.
Ngô Bình rất coi trọng lò thứ nhất này, anh nghiên cứu thật lỹ rồi mới bắt đầu luyện chế.
Một tiếng sau đã có bốn viên đan dược xuất hiện trong tay Ngô Bình, nhóm Bằng Thần đều đi tới quan sát.
Bằng Thần cười nói: “Viên đan dược này gần như hoàn hảo, tiếc là còn cách một chút nữa mới tới cấp cực phẩm. Ngô Bình. Nếu cậu luyện chế lại lò khác thì có nâng cấp bậc đan dược lên được không?”
Ngô Bình: “Chắc là được ạ, tông chủ, đệ tử có được làm lại không?”
Bằng Thần: “Có, mỗi loại đan dược cậu đều có ba cơ hội”.
Ngô Bình chớp mắt: “Đan dược sẽ thuộc về đệ tử chứ ạ?”
Bằng Thần bật cười: “Chúng tôi tập trung hết ở đây đánh giá cho cậu mà cậu nỡ lấy hết à? Cậu phải chia cho bọn tôi mỗi người một viên, còn lại thì của cậu tất”.
Ngô Bình thầm nghĩ, thế là anh mất toi một nửa rồi.
Nhưng có còn hơn không nên anh lập tức luyện lại lò thứ nhất.
Lần này, anh đã có kinh nghiệm hơn nên đã cho ra năm viên đan dược cực phẩm.
Lò tiếp theo, anh còn tiến bộ hơn nữa, thành phẩm là năm viên đan dược tuyệt phẩm.
Các trưởng lão đều tươi như hoa, vì lát họ đều sẽ được chia một viên. Trong đó tông chủ Bằng Thần sẽ nhận được một viên tuyệt phẩm, năm trưởng lão còn lại thì mỗi người được một viên cực phẩm.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào luyện chế đan duộc thứ hai, vì có đến ba cơ hội cho mỗi loại nên kết quả cuối cùng anh đều luyện chế ra đna dược tuyệt phẩm.
Trong đó, loại đan dược thứ nhất anh được 1000 điểm, thứ hai thì được 800 điểm, loại ba được 700 điểm, loại bốn được 600 điểm, loại năm được 500 điểm, loại thứ sáu được 450 điểm, loại cuối cùng 400 điểm. Cuối cùng, Ngô Bình được tổng là 4450 điểm, vượt xa số điểm cần để trở thành thầy luyện đan Tử Đỉnh.
Khi Ngô Bình luyện chế xong đan dược thứ bảy, Bằng Thần và các trưởng lão khác trao đổi ánh mắt với nhau rồi nói: “Xem ra Ngạo Thế Đan Tông chúng ta có một thầy luyện đan Kim Đỉnh rồi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Tông chủ, còn có cả cấp Kim Đỉnh ạ?”
Bằng Thần gật đầu: “Kim Đỉnh là cấp dùng trong các môn phái luyện đan lớn, chỉ các thầy luyện đan luyện chế được cả bảy đan dược cấp tuyệt phẩm thì mới được nhận dang xưng này. Song, Tử Đỉnh đã khó lắm rồi nên Kim Đỉnh cực kỳ hiếm, từ xưa đến nay chỉ có vài thầy luyện đan ở cấp này thôi”.
Ngô Bình: “Vậy bây giờ đệ tử là thầy luyện đan Kim Đỉnh ạ?”
Bằng Thần: “Danh xưng này gây tiếng vang quá, môn phái tạm thời cho cậu đãi ngộ gấp đối trưởng lão áo đỏ đã, nhưng với bên ngoài thì cậu vẫn là thầy luyện đan Tử Đỉnh”.
Ngô Bình không có ý kiến gì, thầy luyện đan Lục Đỉnh đã quá đủ với anh rồi, đó còn chưa kể anh nhận được gấp đôi đãi ngộ.
Sau đó, Bằng Thần đã đích thân trao thân phận mới cho Ngô Bình. Trên áo của anh đã có thêm sáu cái đỉnh nhỏ màu tím, lệnh bài thân phận cũng khác. Đương nhiên, anh còn được đổi chỗ ở khác. Với thân phận mới này, anh sẽ có một đỉnh núi riêng cho mình.
Chương 2299: Trở về Minh Cổ
Sau khi trở thành thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, địa vị của Ngô Bình ở Ngạo Thế Đan Tông đã tăng hơn hẳn. Đến trưởng lão áo đỏ gặp anh cũng phải kiêng nể phần nào. Thời gian sau đó, mỗi ngày anh đều luyện đan và tu luyện. Loáng cái, một tháng đã trôi qua, anh đã luyện chế hết đơn hàng mà mình cần luyện. Ngoài ra, anh còn luyện chế được thêm năm loại đan dược cần dùng cho giai đoạn sau của Chí Tôn Thần Pháp.
Trong một tháng qua, anh đã gặp hai bên đối tác cùng Nam Cung Lệnh Nghi và luyện chế dan dược cho họ. Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh kiếm tiền quá dễ, chỉ cần luyện chế vài lò đan dược là đã kiếm được cả chục đến trăm triệu rồi.
Trong thời gian này, Ngô Bình cũng đã hoàn thành xong năm bước đầu của Chí Tôn Thần Pháp, chỉ còn hai bước nữa. Nhưng anh đã luyện chế xong đan dược cần dùng cho hai bước này, để mai này tu luyện.
Sau năm bước đầu, anh đã có thu hoạch rất lớn, bí anh của anh đã dài tám thước chín tấc. Tuy vẫn chưa phải bí thần, nhưng tiềm lực của nó đã rất mạnh rồi.
Trong cả chục nghìn tu sĩ cảnh giới Bí Anh toàn thiên hạ, chỉ có một tu sĩ cảnh giới Bí Thần và được gọi là Thượng Quân. Trong các tu sĩ Bí Thần, bí anh của anh dài dưới một thước thì được gọi là tiểu bí thần, dài từ một thước đến dưới ba thước thì là đại bí thần, trên ba thước đến dưới chín thước thì là thượng bí thần, trên chín thước thì là bí thần truyền kỳ, trên mười thước là bí thần chí tôn hoàng kim.
Điều này có nghĩa là, dù bây giờ không tiếp tục tu luyện thì anh cũng có trình độ của thượng bí thần rồi. Trong các tu sĩ cảnh giới Bí Thần thì cả vạn người mới có một thượng bí thần nên rất hiếm. Song, tu hành của Ngô Bình vẫn chưa kết thúc, bí thần của anh chắc chắn sẽ dài hơn chín thước hay thậm chí là mười thước.
Hôm nay, Ngô Bình đã uống đan dược cho bước thứ sáu của Chí Tôn Thần Pháp là Đại Thần Uy Đan. Sau khi uống xong, anh đã tịnh tu ba ngày, bí anh đã dài chín thước bảy tấc.
Ngô Bình vẫn muốn tu luyện tiếp thì chợt đột phá lên bước thứ bảy, một miếng ngọc bội trên người anh chợt phát sáng. Đó là vật liên kết giữa anh và Trương Cổ Minh - giáo chủ của Huyền Minh Giáo thuộc vũ trụ Minh Cổ. Bao lâu nay, ông ấy chẳng hề liên lạc với anh mà giờ lại truyền tin đến, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Vì miếng ngọc bội chỉ có thể truyền một lượng tin tức đơn giản nên rất khó hỏi rõ ràng, vì thế Ngô Bình quyết định sẽ quay về vũ trụ Minh Cổ một chuyến.
Nghĩ đến đây, anh đã gọi Ninh Chức Tuyết và Hồ Tông Linh đến: “Tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian, nếu có ai hỏi thì cứ bảo tôi ra ngoài tìm dược liệu”.
Ninh Chức Tuyết: “Công tử định khi nào về ạ?”
Ngô Bình: “Không lâu lắm đâu”.
Anh dặn dò họ vài câu rồi đến trận pháp trung chuyển giữa các Đạo cảnh ở Đại Ngũ Hành Giới. Trước kia, anh cũng đến đây từ vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ ba là Minh Cổ.
Sau khi anh đến chỗ trận pháp vận chuyển thì người phụ trách luôn rất khó chịu với mọi người và luôn thu phí cao.
Song khi nhìn thấy huy hiệu Tử Đỉnh trên áo của Ngô Bình, người này đã gật đầu rồi cười hỏi: “Anh định đi đâu?”
Ngô Bình: “Vũ trụ Minh Cổ, có trận pháp vận chuyển đến đó không?”
Người kia gãi đầu rồi hỏi: “Anh muốn đến vũ trụ cấp thấp ư? Ở đó không có gì hay đâu”.
Ngô Bình: “Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi”.
Người kia: “Có đấy, nhưng cho tôi hỏi tu vi của anh đã”.
Ngô Bình: “Sao thế? Có yêu cầu với tu vi à?”
Người kia: “Không, nhưng tốt nhất tu vi của anh phải dưới cảnh giới Thần Thông, không thì đến đó rồi dễ bị quy luật ở Minh Cổ áp chế lắm”.
Ngô Bình thầm nghĩ mình là bạn của Tiểu Minh thì sao bị áp chế được?
Anh nói: “Không sao, cho tôi đi”, nói rồi, anh ném một trăm tiền Tiên cho người kia.
Người đó mừng rỡ, vì cả tháng lương cũng không được nhiều thế này nên nói ngay: “Vâng, tôi sẽ mở con đường ổn định nhất cho cậu”.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, Ngô Bình đi vào trong trận pháp xong thì có một tia sáng loé lên, ngay sau đó anh đã quay lại vũ trụ Minh Cổ.
Cảm giác lúc đến và đi của anh hoàn toàn khác nhau, khi anh xuất hiện ở vũ trụ Minh Cổ thì thấy toàn thân mình nhẹ bẫng như mất đi trọng lực, sức mạnh trong cơ thể anh cũng bất ổn. Mãi một lúc lâu sau, anh mới quen với môi trường mới ở đây.
Anh quan sát xung quanh một lát thì thấy mình đang ở trong một đại điện vận chuyển, anh đi ra ngoài thì thấy có rất nhiều người ở đây, vừa nhìn thấy anh thì họ đều quỳ xuống rồi nói: “Tham kiến Thượng Tiên”.
Những người đi từ đây ra thường đều là tu sĩ đến từ các vũ trụ cao cấp hơn, ví dụ như vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ năm hay bảy. Người đến từ vũ trụ lớn đều có thực lực mạnh hơn hẳn tu sĩ ở đây, vì thế đã có rất nhiều người chạy đến nghênh đón với hi vọng mình sẽ được thưởng gì đó, trong số này cũng không thiếu các cô gái xinh đẹp hi vọng tu sĩ của vũ trụ lớn sẽ để mặt đến mình.
Anh không quen với cảnh này nên hỏi: “Đây là nơi nào? Huyền Minh Giáo cách đây có xa không?”
Lập tức có người trả lời: “Thượng Tiên, nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Huyền Minh Giáo, chỉ cách môn phái có hơn 90 nghìn dặm thôi ạ”.
Ngô Bình vẫn giữ khá nhiều tiền Tinh ở đây nên đã ném cho họ mười nghìn tiền Tinh, sau đó tiến nhanh về phía Huyền Minh Giáo.
Anh vừa đến nơi thì trong đầu đã vang lên giọng nói của Tiểu Minh.
“Không ngờ tu vi của anh lại tăng nhanh thế, thực lực hiện giờ đã không kém gì tu sĩ cảnh giới Thần Thông ở vũ trụ chính rồi”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Tiểu Minh, dạo này cậu thế nào? Thời gian qua có sinh linh nào của vũ trụ chính đến đây không?”
Tiểu Minh: “Mới một tháng thì xảy ra chuyện gì được?”
Ngô Bình: “Tôi đi lâu thế rồi mà ở đây mới qua một tháng thôi à?”
Tiểu Minh: “Hai vũ trụ khác nhau thì đương nhiên thời gian cũng khác, sao tự nhiên anh lại về?”
Ngô Bình: “Trương Cổ Nguyệt gọi tôi nên tôi về xem sao, tiện thể chuẩn bị đưa người nhà đến đây sống, khi ấy nhờ cậu chăm sóc họ nhé”.
Tiểu Minh: “Được, nhưng anh cũng phải giúp tôi chút việc”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế?”
Tiểu Minh: “Anh cũng biết đấy, sau khi các vũ trụ phụ như chúng ta có ý thức thì sẽ nghĩ cách để mình mạnh lên, mà cách tốt nhất chính là chiếm được các vũ trụ Đạo cảnh khác”.
Ngô Bình nổi hứng: “Cậu muốn chiếm vũ trụ nào?”
Tiểu Minh: “Một vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy khiếm khuyết, nhưng muốn chiếm được nó thì tôi cần một người đến đó tìm nội hạch của nơi ấy”.
Ngô Bình từng lấy được nội hạch của vũ trụ nên hỏi: “Nội hạch này có gì đặc biệt?”
Tiểu Minh: “Có được nội hạch rồi thì sẽ luyện hoá, từ đó tôi sẽ dễ dàng chiếm được vũ trụ ấy”.
Ngô Bình: “Việc này đến cậu còn không làm được thì chứng tỏ rất nguy hiểm, sao tôi thấy như kiểu cậu đang bẫy tôi ấy?”
Tiểu Minh: “Tôi bẫy anh làm gì? Đây là thế giới Linh Đài mà cường giả Đạo cảnh tầng thứ ta để lại, ở đó chắc chắn có rất nhiều bảo bối. Quan trọng nhất là anh có thể tìm thấy linh bảo ở đó. Linh bảo là thứ mở ra thời kỳ đầu của thế giới Linh Đài, cũng là pháp bảo bản mệnh của cường giả kia đấy”.
Ngô Bình: “Giờ tôi chỉ là một tu sĩ Bí cảnh thôi mà cậu xui tôi đi lấy bảo bối của cường giả Đạo cảnh ư?”
Tiểu Minh: “Thế thì anh không hiểu rồi, chính vì cảnh giới của anh không cao nên mới thích hợp đến đó. Nếu anh là tu sĩ Thần Thông rồi thì lại không phù hợp”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Tiểu Minh: “Tu vi càng cao thì càng bị áp chế lớn, điều quan trọng nhất là số anh rất hên, tỉ lệ thành công sẽ rất cao”.
Chương 2300: Hóa thành chó trông nhà
Ngô Bình: “Đừng có mà lòe tôi, so với tài năng của cường giả Đạo cảnh thì vận may chẳng là cái quái gì cả”.
Tiểu Minh: “Anh tự quyết định đi, dẫu sao không phải ai cũng có thể có được linh bảo đâu, bên trong nó có chứa truyền thừa nòng cốt nhất của cường giả Đạo cảnh tầng thứ tư đấy”.
Ngô Bình: “Để tôi nghĩ đã rồi sẽ thông báo cho cậu sau”.
Anh không để ý đến Tiểu Minh nữa mà đi tìm Trương Cổ Nguyệt.
Khi anh gặp Trương Cổ Nguyệt thì ông ấy đang bị thương nặng và đang được trị thương trong một mật thất. Người bảo vệ bên cạnh ông ấy hầu hết cũng đã bị thương nặng, có người còn nguy cấp hơn cả Trương Cổ Nguyệt.
Nhìn thấy Ngô Bình, Trương Cổ Nguyệt nợ một nụ cười còn xấu hơn mếu rồi nói: “Huyền Bình, cuối cùng cậu cũng về rồi”.
Cừu Quang Thái cũng đang ở đây, ông ấy cũng đã bị thương: “Huyền Bình, con tu luyện ở vũ trụ cao cấp thế nào rồi? Haizz, thật sự không còn cách nào khác nữa nên mới phải gọi con về”.
Ngô Bình tỏ vẻ rất ngạc nhiên, Huyền Minh Giáo là một thế lực mạnh nhất ở quanh đây, trong môn phái có rất nhiều cao thủ, không thiếu cường giả cg Thần Thông, rốt cuộc là ai đã đánh Trương Cổ Nguyệt bị thương?
“Sư tôn, có chuyện gì vậy ạ? Ai đã đánh mọi người?”
Cừu Quang Thái: “Không biết tại sao có một tu sĩ từ vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy đột nhiên đến đây. Thấy đó là tu sĩ ở vũ trụ cao cấp. địa vị tôn quý nên chúng ta nào dám sơ suất. Cả môn phái từ trên xuống dưới đều hầu hạ người đó như phận con cháu. Thế mà người đó vẫn chưa hài lòng, bỗng một ngày đã đến chỗ con ở rồi nhìn thấy Chu Khuynh Thành và Chu Thiên Mi và giờ trò với hai cô ấy. Ta biết chuyện xong thì lập tức đến ngăn cản ngay, ai dè người đó nổi điên lên rồi đánh ta cùng mấy người khác bị thương. Sau đó, nhạc phụ đại nhân của ta cũng ra tay và chịu chung số phận bị đánh”.
Ngô Bình híp mắt lại rồi hỏi: “Chuyển xảy ra khi nào vậy ạ?”
“Mới ban nãy thôi”, Trương Cổ Nguyệt ảo não nói: “Haizz, tu sĩ của vũ trụ cao cấp đúng là mạnh thật, tu vi cũng bình thường thôi nhưng chúng ta cũng không địch lại nổi”.
Ngô Bình cười mỉa: “Chỉ là tu sĩ của vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy thôi mà dám đến đây tác oai tác quái!”
Dứt lời, anh lập tức biến mất, nhóm Cừu Quang Thái cả kinh rồi hô lên: “Mau đuổi theo!”
Đỉnh Cô Tu của Huyền Minh Giáo.
Một người đàn ông xấu xí đang ngồi trên một chiếc ghế trong phòng khách. Chu Khuynh Thành, Chu Thiên Mi cùng Vân Thường, Phương Phương và một tốp các cô gái đẹp khác thì quỳ dưới đất.
Tên kia có vẻ đắc ý nói: “Lũ thấp hèn như các người mà dám chống đối công tử đây à? Ta bảo các cô đi theo ta là nể mặt các cô lắm đấy, có biết không?”
Chu Khuynh Thành Nghiến răng nói: “Lão gia nhà chúng tôi mà về thì anh hết đường ngông nghênh!”, trong mắt họ, Ngô Bình chính là một cường giả tuyệt thế, người này không thể so bì với anh được.
Tên kia cười phá lên nói: “Lão gia nhà các cô ư? Hắn mà đến thì tôi sẽ lột da hắn trước mặt các cô luôn, sau đó làm thảm trải sản”.
“Thật không?”
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt tên kia, khoảng cách giữa cả hai chưa tới một mét.
Người đàn ông kinh ngạc, sau đó vô thức định ra tay, nhưng cơ thể đã bị một luồng sức mạnh to lớn khoá chặt, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Sau phút giây kinh hãi, hắn đã cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Ngô Bình. Khí tức này chính là thứ mà anh đã tu luyện ra được ở Cửu Dương Cảnh tại vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ chín.
“Xin hỏi công tử từ đâu đến?”, tên kia cảm thấy không ổn nên run rẩy hỏi.
Ngô Bình: “Tôi đến từ Đại Ngũ Hành Giới”.
Bụp!
Tên kia trượt khỏi ghế rồi quỳ xuống, toàn thân run lẩy bẩy, hắn sợ hãi nói: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân không biết công tử đến từ Đại Ngũ Hành Giới”.
Ngô Bình: “Tự sát đi!”
Tên kia bật khóc nói: “Xin công tử tha mạng, chỉ cần công tử không giết, tiểu nhân sẽ nói cho công tử biết một bí mật”.
Ngô Bình: “Bí mật gì?”
Tên kia: “Tuy tiểu nhân đến từ vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy, nhưng đã biết được một thông tin rất xác thực. Có một tên tội phạm đang bị các thế lực lớn của vũ trụ chính truy nã đã đến đây. Chỉ cần bắt được tên này thì sẽ nhận được phần thưởng rất lớn”.
Ngô Bình: “Tội phạm truy nã ư? Đó là ai? Tại sao lại trốn ở đây?”
Tên kia: “Tiểu nhân không biết, nhưng tiểu nhân có ảnh của gã”.
Dứt lời, hắn lấy một bức hoạ ra, trên đó có vẽ một chàng trai thoạt nhìn chưa đến 20 tuổi trong rất tuấn tú.
Ngô Bình cất bức tranh đi rồi hỏi: “Tiền thưởng là bao nhiêu?”
Tên kia: “Ít cũng vài triệu tiền Tiên”.
Với thân phận hiện giờ của Ngô Bình, đừng nói là vài triệu, đến vài trăm triệu tiền Tiên cũng chẳng là gì với anh. Nhưng hiện giờ, anh lại thấy rất hứng thú với tên tội phạm bị truy nã này.
“Xin công tử đừng giết tiểu nhân”, tên kia dập đầu nói.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Không giết anh cũng được, nhưng anh phải biến thành một con chó rồi mai này trông nhà cho tôi”.
Nói xong, anh điểm tay một cái, xương cốt của tên kia bắt đầu có sự thay đổi, chúng liên tục co lại, cuối cùng hắn đã biến thành một con chó.
Con chó sủa vài tiếng rồi ngoan ngoãn nằm sang một bên.
Nhóm Chu Khuynh Thành đều tiến lại gần rồi sướt mướt nói: “Cuối cùng lão gia cũng về rồi”.
Ngô Bình: “Làm các em sợ hãi rồi. Lúc tên này xuất hiện, sao không có ai báo cho anh?”, anh cũng đã để lại phương thức liên lạc cho các cô ấy.
Chu Khuynh Thành: “Khi hắn xuất hiện quá khí thế, làm bọn em chẳng nghĩ được gì nên không có cơ hội báo cho lão gia. Nếu không có Cừu trưởng lão đến kịp thì chắc bọn em đã bị hắn làm nhục rồi”.
Nói rồi, mấy cô gái đều tiến lên đá cho con chó mấy cái, làm nó đau đến mức kêu ăng ẳng.
Lúc này, Cừu Quang Thái và Trương Cổ Nguyệt cũng đã tới, không thấy tên cường giả đến từ vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy đâu, Cừu Quang Thái ngạc nhiên hỏi: “Tên kia đâu rồi?”
Chu Khung Thành chỉ vào con chó đen xấu xí rồi nói: “Cừu trưởng lão, lão gia đã biến hắn thành chó rồi”.
“Cái gì? Biến thành chó ư?”, Cừu Quang Thái gần như không dám tin vào tai mình, thực lực của Ngô Bình đã mạnh đến vậy rồi ư?”
Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Huyền Bình, xem ra thực lực của cậu đã vượt xa trước kia rồi, chắc cậu đã tu luyện công pháp mạnh hơn ở Đại Ngũ Hành Giới đúng không!”
Ngô Bình: “Giáo chủ, đệ tử đã tu luyện Bí cảnh ở đó. Tên này chỉ là một nhân vật nhỏ của cảnh giới Bí Chú thôi, đệ tử dí cái là chết”.
Trương Cổ Nguyệt cảm thán: “Cậu mới đi có một tháng mà đã tiến bộ vậy rồi, xem ra cho cậu đến đó đúng là một quyết định sáng suốt”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng nhờ sự bồi dưỡng của giáo chủ và sư tôn nữa ạ”.
Cừu Quang Thái xua tay: “Huyền Bình, đều là vận may cùng cơ duyên của con, chứ chúng ta có giúp được gì đâu”.
Sau vài câu hàn huyên, Ngô Bình trị thương cho họ trước, y thuật của anh rất giỏi nên loáng cái đã chữa trị xong cho mọi người.
Sau đó, anh nói với Trương Cổ Nguyệt: “Giáo chủ, người thân và bạn bè của đệ tử vẫn đang ở trong vũ trụ Chấn Đán, đệ tử muốn về đó một chuyến để đón hết mọi người tới đây, cho họ làm quen với tu hành ở đây trước”.
Trương Cổ Nguyệt: “Huyền Bình, với thực lực hiện giờ thì cậu có thể đón họ tới. Cậu yên tâm, dù cậu không ở đây thì Huyền Minh Giáo cũng sẽ bảo vệ họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn giáo chủ”.
Biết tin Ngô Bình đã về, các trưởng lão, đệ tử trong Huyền Minh Giáo đều đến bái kiến. Ngô Bình không nghỉ ngơi một giây nào, mãi đến tối muộn, anh mới được rảnh rang.
Các cô gái trong nhà đã một tháng không gặp anh nên đêm này anh cứ xác định là khỏi ngủ.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đã tăng tu vi và thực lực cho bọn họ.
Trong vài ngày ngắn ngủi, Vân Thường, Chu Khuynh Thành, Chu Thiên Mi và Phương Phương đều đã đột phá lên cảnh giới Chí Bí sơ kỳ. Ở vũ trụ Minh Cổ không có Bí cảnh, nên nếu họ tu luyện ở cảnh giới này thì sẽ có thực lực hơn các tu sĩ khác.
Hai ngày sau, Ngô Bình đã lên đường trở về vũ trụ Chấn Đán.