Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2286: Càng được xem trọng

Uyển Nhi: “Lúc công tử trả lời câu hỏi này, bia có cảm ứng với vũ trụ, đồng thời phán đoán một lời nói của công tử có thể thay đổi vũ trụ được bao nhiêu thông qua sự thay đổi của vũ trụ. Cho nên thật ra câu hỏi thứ ba là đang khảo nghiệm vòng đời của công tử, có ảnh hưởng thế nào với sự thay đổi của cả vũ trụ”.

Ngô Bình hỏi: “Ảnh hưởng thế nào?”

Uyển Nhi: “Công tử, Uyển Nhi không thể trả lời. Chúc mừng công tử hoàn thành bài kiểm tra cấp thứ bảy, hãy nhận phần thưởng”.

Ngay sau đó một thông tin nhảy lên trong ý thức của Ngô Bình, chính là Thần Pháp Chí Tôn. Sau đó một cái đỉnh nhỏ lớn bằng bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay Ngô Bình.

Ngô Bình không kịp quan sát kỹ đã lập tức cất đỉnh Chân Hư này vào.

Uyển Nhi: “Công tử, có duyên gặp lại”.

Cô ấy vừa dứt lời, Ngô Bình bị một luồng sức mạnh đẩy ra, quay về lại bên ngoài động Thái Chân.

Anh vừa ra ngoài thì phát hiện Tả Thiên Thu và Mạc Thiên Sầu đang đợi anh. Nhìn thấy anh, Tả Thiên Thu cười nói: “Huyền Bình, lần này con có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình cong môi cười nói: “Sư tôn, đệ tử lại tăng thêm một cấp”.

Tả Thiên Thu và Mạc Thiên Sầu nhìn nhau cười, Mạc Thiên Sầu nói: “Huyền Bình, bọn ta không nhìn lầm cậu, trên người cậu có vận khí, sau này chắc chắn có thể bảo vệ được cho Thái Chân Môn”.

Ngô Bình biết quy tắc ở đây, lập tức lấy bảo bối cấp thứ năm – mặt nạ Thiên Sát ra.

Mạc Thiên Sầu lại xua tay: “Huyền Bình, cho dù cậu lấy được thứ gì trong đó cũng đều thuộc về cậu, Thái Chân Môn không bao giờ thu hồi”.

Ngô Bình cười nói: “Chưởng môn, như thế không ổn đâu nhỉ?”

Mạc Thiên Sầu: “Huyền Bình, khoảng thời gian trước cậu ra ngoài là đến Cửu Dương Cảnh phải không?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng thưa chưởng môn, tôi đã gia nhập vào Ngạo Thế Đan Tông ở Cửu Dương Cảnh, trở thành đan sư tử đỉnh”.

Hai người Tả Thiên Thu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đan sư tử đỉnh?”

Ngô Bình: “Nhưng vẫn là Nhất đỉnh”.

Tả Thiên Thu bật cười: “Chỉ cần là đan sư tử đỉnh, Nhất đỉnh cũng rất lợi hại rồi. Huyền Bình, lần này về đây con có thể ở được mấy ngày không?”

Ngô Bình: “Sư tôn, con vẫn phải quay về Cửu Dương Cảnh, tham gia đan hội Cửu Dương. Sau khi đan hội kết thúc, đệ tử sẽ quay lại ở lâu thêm một thời gian”.

Mạc Thiên Sầu nói: “Vậy thì tốt. Qua một thời gian nữa, Thái Chân Môn chúng ta sẽ đánh võ đài với tông môn hạng nhất, Cuồng Ma Tông. Trận chiến lần này liên quan đến một địa bàn rộng lớn. Nếu chúng ta có thể giành chiến thắng, địa bàn của Thái Chân Môn có thể tăng thêm một nửa”.

Ngô Bình: “Nơi đó có tài nguyên gì sao?”

Mạc Thiên Sầu: “Ừ, nơi đó có một di chỉ cổ cực lớn, hơn nữa là thực địa. Nghe nói là lúc Đại Ngũ Hành Giới được mở ra, đã luyện hóa vào thời không của một vũ trụ chính trong đó”.

Ngô Bình: “Chưởng môn, mảnh đất tốt như thế, các nơi khác không muốn giành lấy sao?”

Mạc Thiên Sầu: “Tất nhiên họ rất muốn giành lấy nó. Sau khi lấy được di tích cổ này, Thái Chân Môn sẽ không lấy nó làm của riêng mà chia cho tất cả các thế lực lớn. Tất nhiên, chỉ có những thế lực có mối quan hệ tốt với chúng ta mới được có tư cách có được nó”.

Ngô Bình gật đầu: “Chưởng môn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đánh bại đối thủ ở cuộc so tài này”.

Mạc Thiên Sầu: “Mặc dù tôi có lòng tin với cậu nhưng đối phương lại mời cao thủ đứng hạng đầu trong bảng cảnh giới Âm Dương Tiên Lôi, nên cậu cũng phải cẩn thận”.

Mặc dù Ngô Bình đã từng đánh bại người đứng đầu bảng Ngũ Hành nhưng anh chưa có cơ hội khiêu chiến với người đứng đầu bảng Âm Dương.

Ngô Bình: “Đến lúc đó chắc hẳn Bí Anh của con sẽ trưởng thành đến Bí Thần, đánh bại đối phương không phải là chuyện khó”.

Tả Thiên Thu ngạc nhiên nói: “Bí Anh sắp trưởng thành sao?”

Trong các tu sĩ Bí Anh ở Đại Ngũ Hành Giới, mấy chục hàng người mới có được một tu sĩ Bí Thần, có thể thấy khó khăn đến mức nào.

Ngô Bình: “Vâng thưa sư tôn, chẳng lâu nữa con sẽ có Bí Thần”.

Tả Thiên Thu thở phào cười nói: “Nếu Huyền Bình có Bí Thần, vậy thì trận chiến này thắng chắc”.

Ngô Bình: "Chưởng môn, hiếm khi tôi về một chuyến, ngày mốt sẽ phải rời đi lại, hai ngày nay tội luyện chế vài đan dược cho Thái Chân Môn, Thái Chân Môn cần đan dược gì chỉ cần nói với tôi”.

Mạc Thiên sầu mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá rồi. Huyền Bình, tôi có một phương thuốc, hai ngày tới cậu luyện chế một ít trước. Sau này nếu có thời gian, cậu luyện chế một ít. Tôi đã chuẩn bị tất cả các dược liệu xong rồi, đem hết đến cho cậu”.

Mạc Thiên Sầu lại không khách sáo với Ngô Bình, lập tức lấy rất nhiều dược liệu ra.

Tả Thiên Thu: “Chưởng môn, Ngô Bình cần tranh thủ tu luyện, làm gì có nhiều thời gian để luyện đan? Tôi nghĩ mấy viên đan dược này mỗi tháng luyện vài lò là được rồi. Lò nào tốt thì đư cho các đệ tử giỏi đó sử dụng, không cần quá nhiều”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, không sao ạ, con có thời gian để luyện chế một ít”.

Ba người vừa nói vừa cười chẳng mấy chốc đã đến đại điện của chưởng môn. Nói rồi Tả Thiên Thu dặn dò vài câu, sau đó có người đem mấy chục chiếc nhẫn chứa đồ đến.

Nhận lấy một chiếc nhẫn, Mạc Thiên Sầu vung tay, hàng trăm hộp đựng thuốc xuất hiện trên mặt đất, trong mỗi hộp đều chứa một loại linh dược của vũ trụ chính, hơn nữa đa số đều là linh dược trên cấp năm.

Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Chưởng môn, mấy linh dược này ở đâu ra vậy?”

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Thái Chân Môn đã thành lập được lâu như thế rồi, cũng từng xuất hiện rất nhiều nhân vật tầm cỡ, vậy tại sao họ không tích trữ đồ gì cả? Đây là linh dược tích lũy cho đến nay, bây giờ giao lại hết cho cậu đấy Huyền Bình. Dù sao mấy dược liệu này để đó cũng vô nghĩa, chỉ có ở trong tay thầy luyện đan mới có thể phát huy giá trị”.

Ngô Bình hít sâu một hơi, anh biết Thái Chân Môn mạnh tay như thế vốn dĩ muốn dìu dắt sự trưởng thành của anh, anh cúi đầu thật thấp: “Cảm ơn chưởng môn”.

Tả Thiên Thu: “Con đừng khách sáo. Con càng mạnh thì bọn ta càng nở mày nở mặt, Thái Chân Môn cũng có thể nhận được nhiều lợi ích hơn. Sau này con là chỗ dựa của cả Thái Chân Môn, thế nên Thái Chân Môn sẽ cố gắng hết sức bồi dưỡng con. Chỉ cần môn phái có, con muốn lấy gì thì cứ lấy”.

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử hiểu rồi”.

Nói chuyện một lúc, Ngô Bình lại quay về vườn thuốc, anh lấy tất cả linh dược trong hơn một trăm chiếc nhẫn chứa đồ ra rồi bỏ vào sách thuốc Đại Thiên.

Sau khi làm xong, anh bắt đầu luyện chế đan dược cho Thái Chân Môn. Mạc Thiên Sầu đã đưa ba mươi sáu phương thuốc, phần lớn là đan dược cấp sáu hoặc cấp bảy, đôi khi có đan dược cấp tám, cấp chín.

Ngô Bình mở lò luyện đan, hôm đó luyện chế được tám lò đan dược. Buổi tối lại luyện chế thêm được năm lò, mãi đến khi trời sáng mới được nghỉ ngơi một lúc.

Sáng sớm, anh bắt đầu hấp thụ Thần Pháp Chí Tôn, anh nhận ra bộ Thần Pháp Chí Tôn này có tất cả bảy bước, bảy bước đều dùng đến đan dược.

Bước đầu tiên, anh cần luyện chế một loại đan dược tên là Đại Tráng Thần Đan, hơn nữa cần luyện chế rất nhiều, nhưng dược liệu cần thiết cho Đại Tráng Thần Đan vẫn còn thiếu vài vị thuốc.

Trong sách thuốc không có thuốc anh cần, Thái Chân Môn cũng không có. Anh cấp bách muốn luyện chế đan này, suy nghĩ một lúc anh quyết định đến Thiên Khanh.

Lần trước anh lấy được không ít linh dược ở Thiên Khanh, lần này lại đến đó có lẽ có thể gặp được dược liệu anh cần.

Thế là anh chuẩn bị đến Thiên Khanh lần nữa.
Chương 2287: Chân dược cao chiều

Khi Ngô Bình đến Thiên Khanh vẫn giống như lần trước, anh nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đang ở rìa sắp vào trong Thiên Khanh. Các tu sĩ này bình thường chỉ dám quanh quẩn ở vị trí trên một nghìn mét, xuống dưới nữa thì quá nguy hiểm nên bình thường họ không dám đặt chân xuống dưới quá sâu. Thế nhưng đồ càng tốt thì ẩn mình càng sâu nên cũng có không ít cường giả đi xuống sâu mấy ngàn mét tìm cơ duyên.

Anh đang định đi vào Thiên Khanh thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi vang lên giữa không trung: “Công tử”.

Ngô Bình ngẩng đầu lên nhìn, một tia sáng rơi xuống, hiện ra một người phụ nữ xinh đẹp, chính là Ninh Chức Tuyết lần trước đã giữ Trái tim thiên địa ở chỗ anh.

Nhìn thấy Ninh Chức Tuyết, Ngô Bình cảm thấy hơi chột dạ. Lúc tu luyện anh đã vô tình luyện hóa Trái tim thiên địa vào trong Bí Thái, không biết giải thích với cô ấy thế nào.

Khác với lần trước là Ninh Chức Tuyết không còn ăn mặc như đạo cô nữa mà mặc một bộ váy màu xanh, vô cùng xinh đẹp.

“Tiên tử Ninh, cô lại đến Thiên Khanh sao?’, anh mỉm cười chào.

Ninh Chức Tuyết khẽ thở dài nói: “Thật ra tôi đến tìm công tử nhưng đến đây mấy lần mà công tử lại không có ở đây. Lúc nãy tôi đến Thái Chân Môn, vị Hắc Tướng đó nói với tôi anh đã đến Thiên Khang”.

Ngô Bình: “Tiên tử Ninh đến tìm tôi mấy lần có phải gặp chuyện gì không?”, anh lo Ninh Chức tuyết đến đòi lại Trái tim thiên địa.

Ninh Chức Tuyết hơi ngượng, vò góc áo nói: “Tôi đã đưa Tam Cửu Thủy Hỏa Đan lần trước cho sư bá, sư bá nói tình trạng của tôi vẫn chưa nghiêm trọng bèn không chia cho em gái tôi”.

Ngô Bình trợn mắt: “Chẳng phải trước đó tôi đưa riêng cho cô hai viên sao?”

Ninh Chức Tuyết cảm thấy uất ức: “Tôi cảm thấy khó xử khi thấy sư bá phân phát đan dược, có vài sư tỷ chưa được chia dược bèn lấy ra một viên, thế là sư bá hỏi tôi còn nữa không, tôi không dám nói dối nên đã đưa hết rồi”.

Ngô Bình không nói nên lời, cô này đúng là một người ngu ngốc, anh lại hỏi: “Nhưng dù thế nào, mấy viên đan dược đó cũng là do cô đem về, sư bá của cô không chịu chia cho em cô một viên à?”

Ninh Chức Tuyết cười khổ: “Sư bá nói cũng có lý, dù sao vấn đề em tôi gặp phải hiện giờ không nghiêm trọng bằng các sư tỷ khác”.

Ngô Bình cười mỉa: “Tiên tử Ninh à, vị sư bá này của cô không phải nhân phẩm có vấn đề thì đang cố ý nhằm vào chị em cô đấy”.

Ninh Chức Tuyết cúi đầu, cô ấy không ngốc, dĩ nhiên cũng biết rõ điều này.

Ngô Bình thấy cô ấy hơi buồn bực bèn an ủi: “Tiên tử Ninh, không sao đâu, quay về tôi sẽ luyện chế thêm một lò nữa cho cô”.

Mắt Ninh Chức Tuyết ngân ngấn nước, vô cùng biết ơn Ngô Bình, cô ấy thấp giọng nói: “Công tử, tôi không biết nên báo đáp anh thế nào”.

Ngô Bình bật cười: “Chúng ta là bạn mà, có gì mà cảm ơn này kia chứ. À phải rồi, tôi đang định vào Thiên Khanh, hay là chúng ta đi cùng nhé?”

Ninh Chức Tuyết gật đầu, cười nói: “Được”.

Hai người cùng nhau đi xuống Thiên Khanh, trên đường đi Ngô Bình hỏi về em gái của Ninh Chức Tuyết. Hai chị em cách nhau một tuổi, cô ấy tên là Ninh Chức Tuyết, còn em gái tên là Ninh Như Băng, họ vào tông môn cùng một năm để tu luyện.

Sau khi đi được hơn một ngàn mét, Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm xung quanh, không có ý định tránh né Ninh Chức Tuyết mà tiện tay mở Đại Thiên Dược Điển ra, sách thuốc vừa được mở ra, trên đó xuất hiện mười mấy đốm sáng. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cười nói: “Khá đấy, quanh đây có không ít linh dược cao cấp”.

Ninh Chức Tuyết vô cùng bất ngờ hỏi: “Công tử, đây là bảo bối gì thế, lại có thể tìm được linh dược”.

Ngô Bình: “Ừ, đây là một món bảo bối chứa dược liệu”.

Nói rồi hai người đi về hướng một điểm sáng gần nhất. Sách thuốc này trước giờ chỉ hiện lên dược liệu cao cấp, có thể được nó chút ý thì chắc chắn phẩm cấp của cây dược này không cấp.

Hai người lại đi xuống hơn một ngàn mét thì đến bên cạnh một tảng đá cực lớn. Tảng đá này hệt như bị rơi xuống từ trên trời, một phần ba cắm sâu vào trong lòng đất. Bên trên của tảng đá có một khe hở, bên trong mọc ra một cái cây nhỏ, cây nhỏ này cao không đến một mét, vừa thấp vừa thô, nó có năm nhánh, ba nhánh trong đó lần lượt nở ra hoa màu vàng, hoa màu tím và hoa màu trắng, hai nhánh còn lại rất sai quả, tất cả đều to bằng lòng đỏ trứng. Có hai loại quả, một loại quả đen, vẫn chưa chín, một loại quả khác màu vàng, hình như đã chín, còn tỏa hương thơm nồng nàn, phảng phất bay ra xa.

Ngô Bình đi về phía cái cây nhỏ, đi được chừng mười mét thì bị một lực cực mạnh đẩy ra xa. Anh sửng sốt rồi đưa tay ra đẩy, phát hiện phía trước có một bức tường vô hình ngăn cách anh ở bên ngoài.

Ninh Chức Tuyết ấn bên bức tường nói: “Đây là kết giới duy độ, không gian trong tảng đá có thêm một duy độ”.

Thế là Ngô Bình sử dụng nhìn thấu vạn vật để quan sát. Quan sát một hồi anh cũng sững sờ, hóa ra không gian xung quanh tảng đá thuộc về một thế giới khác, tảng đá và cây nhỏ mà họ nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ trong thế giới đó. Hơn nữa, thế giới này có rất nhiều duy độ, nhiều hơn Cửu Dương Cảnh ba duy độ.

Ninh Chức Tuyết: “Cây thuốc này nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng thật ra lại xa tận chân trời”.

Ngô Bình “hừ” một tiếng: “Tôi có thể nhìn thấy nó thì có thể hái được nó”.

Anh nhìn lướt xung quanh, hai tay bỗng ấn vào trong không khí, sau đó hai tay xé tan cánh cửa, dùng sức tách ra hai bên.

“Xoẹt!”

Như thể có thứ gì đó bị rách nát, sau đó anh tạo ra một con đường, cúi người chui vào.

Ninh Chức Tuyết đứng bên ngoài trợn to mắt, há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên. Chỉ thấy sau khi Ngô Bình đi vào thì bổ nhào xuống đất như đang phải chịu bị áp lực cực lớn.

Thế nhưng hơn mười giây sau, anh đã đứng dậy, đi đến bên cạnh tảng đá lớn như không có việc gì rồi mở Đại Thiên Dược Điển ra, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, tảng đá lớn và cây thuốc đều biến mất, bị ném vào trong sách thuốc.

Tảng đá không còn nữa, kết giới xung quanh cũng biến mất. Ninh Chức Tuyệt vội chạy đến hỏi: “Công tử, anh không sao chứ?”

Ngô Bình lau mồ hôi nói: “Tôi không sao, chỉ tạm thời bước vào thế giới cao duy, tôi có thể chịu được. Đi thôi, các vị đi tìm vị thuốc thứ hai”.

Ninh Chức Tuyết cực kỳ bái phục: “Công tử, cây thuốc này ít nhất là linh dược cấp mười hai nhỉ?”

Ngô Bình: “Phẩm cấp của cây thuốc này chắc hơn hẳn linh dược, là chân dược”.

Anh đã học được rất nhiều kiến thức ở Ngạo Thế Đan Tông, mặc dù đan dược ở vũ trụ chính có rất nhiều cấp bậc nhưng trên nó còn có một loại dược quý giá hơn gọi là chân dược. Chân dược cấp thấp chưa chắc đã có giá trị hơn đan dược cao cấp, nhưng chân dược là chân dược, cũng giống như hổ, hổ mới sinh không thể đánh thắng được một con dê núi, nhưng dù dê núi có to đến mấy thì cũng chỉ là động vật ăn cỏ thôi. còn hổ có nhỏ đến đâu thì vẫn là loài ăn thịt.

Ninh Chức Tuyết che miệng ngạc nhiên nói: “Chân dược!”

Ngô Bình gật đầu: “Hơn nữa ít nhất là chân dược cấp bốn”.

Chân dược có một đặc điểm, nó thường chỉ tồn tại trong thế giới duy độ cao, giống như Cửu Dương Cảnh không thể cung cấp môi trường khắc nghiệt để chân dược phát triển.

Trên đường đi tìm cây thuốc thứ hai, Ngô Bình quyết định nói ra sự thật về Trái tim thiên địa, anh nói: “Chức Tuyết, tôi rất xin lỗi. Lúc trước vì tôi ngưng tụ Bí Thái, Trái tim thiên địa bỗng xông vào trong Bí Thái rồi trở thành trái tim của Bí Anh mất rồi”.
Chương 2288: Một cây Lam Nguyên Thảo

Ninh Chức Tuyết không thất vọng hay tức giận như trong dự tính mà ngược lại rất vui mừng, nói: “Vậy sao?Nói vậy thì thể chất của công tử vô cùng lợi hại, đến cả bảo vật mạnh như Trái tim thiên địa cũng có thể hấp thụ, luyện hóa được, thật tốt quá”.

Ngô Bình: “Nhưng nếu vậy thì sư bá của cô sẽ không có được Trái tim thiên địa rồi”.

Ninh Chức Tuyết bình thản đáp: “Trải qua chuyện này, tôi cũng đã hiểu ra được, ai cũng có phúc của riêng mình. Thiết nghĩ sư bá cũng có cơ duyên của ông ấy, một đệ tử cỏn con, thấp cổ bé họng như tôi cũng không giúp được ông ấy chuyện gì”.

Ngô Bình cười haha: “Tôi còn tưởng cô là một cô gái ngốc cơ đấy, thì ra cô không ngốc mà còn rất thông minh nữa cơ”.

Ninh Chức Tuyết nheo mũi, nói: “Công tử, tôi không có ngốc đâu”.

Ngô Bình hỏi cô ta: “Chức Tuyết, tôi nhớ lần trước cô mặc đồ đạo cô, sao hôm nay lại đổi sang đồ này?”

Ninh Chức Tuyết: “Bộ đồ đạo cô đó chỉ mặc lúc bế quan thôi, lần trước tôi không kịp thay”.

Ngô Bình: “Lần này cô ra ngoài thì ở lại đây chơi ít ngày đi. Hai ngày nữa tôi sẽ phải đến cảnh giới Cửu Dương, hay là cô đi cùng tôi đi?”

Ninh Chức Tuyết nghe nói đến cảnh giới Cửu Dương thì cười, hỏi: “Cảnh giới Cửu Dương sao? Nghe nói ở đó có rất nhiều linh dược”.

Ngô Bình: “Ở đó còn có dược liệu luyện chế Tam Cửu Thủy Hỏa Đan, vừa hay giúp cô luyện được đan dược, đem về cho em gái cô uống”.

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Công tử, tôi nghe nói cảnh giới Cửu Dương rất nguy hiểm, phải chăng chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ?”

Ngô Bình: “Không cần. Bây giờ tôi là đan sư tử đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông, ít nhiều cũng có chút địa vị ở đó, những thế lực bình thường sẽ không đụng đến chúng ta đâu”.

Ninh Chức Tuyết vô cùng kinh ngạc: “Ngạo Thế Đan Tông. Trời ơi, không ngờ công tử lại là đệ tử của thế lực lớn như thế, còn là đan sư tử đỉnh nữa, lợi hại quá”.

Ngô Bình: “Chức Tuyết, cô không cần gọi tôi là công tử nữa đâu, nếu như cô không chê thì hãy gọi tôi là anh Ngô được rồi”.

Ninh Chức Tuyết vội gật đầu: “Ừm, anh Ngô”.

Họ nhanh chóng đến gần giếng trời ba ngàn mét, Ngô Bình đã nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu xanh lam trong đám đá trắng. Anh nhìn thấy đóa hoa nhỏ đó thì hai mắt sáng lên, anh nói: “Không ngờ lại bị mình bắt gặp”.

Thì ra bước tu luyện đầu tiên của Chí Tôn Thần Pháp cần luyện chế Đại Tráng Thần Đan, mà loại dược liệu này chính là dược liệu chính để bào chế ra Đại Tráng Thần Đan, tên là Lam Nguyên Thảo. Loại Lam Nguyên Thảo này hấp thụ sức mạnh của thiên địa cũng như sức mạnh ở vĩ độ cao, có dược lực đặc biệt, là thứ mà Đại Tráng Thần Đan cần nhất.

Ngô Bình vội bước qua, thu Lam Nguyên Thảo vào kho dược. Anh vừa mới cất kho dược vào thì nhìn thấy hai tu sĩ đang từ xa tiến lại, một trong hai người họ cầm một thứ có dạng la bàn trong tay, người còn lại thì cầm thanh kiếm dài. Hai người họ đều mặc đồ đạo, người râu bạc cầm la bàn có vẻ là một người trung niên, người cầm kiếm là một người trẻ tuổi.

Hai người họ đến cách đó mấy chục mét, tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy thứ họ cần tìm. Đạo nhân trung niên hướng mắt về phía Ngô Bình, hỏi: “Này đạo hữu, chỗ này từng có một cây dược liệu, có phải đã bị cậu nhổ đi rồi không?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi có nhổ hay không không liên quan gì đến ông”.

Người trẻ tuổi giận dữ nói: “Chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được cây thuốc đó, anh mau giao nó ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Anh định không khách sáo thế nào?”

Người đàn ông trung niên đưa tay ra hiệu cho người trẻ tuổi đừng nói nữa, ông ta cười, nói: “Cậu bạn, cây thuốc đó vô cùng quan trọng với chúng tôi, nếu như cậu đã lấy được thì tôi bằng lòng bỏ tiền ra mua lại”.

Ngô Bình: “Trùng hợp là loại thuốc đó cũng rất quan trọng với tôi, tôi cần dùng nó để luyện đan”.

Người đàn ông trung niên hơi thất vọng, nói: “Đúng thật là trùng hợp”.

Ngô Bình nhìn ra được tu vi của người đàn ông trung niên khá cao, chắc cũng là cảnh giới thần thông ba hoặc bốn. Tu vi cao như vậy mà ông ta lại không cưỡng đoạt, chuyện này làm anh khá bất ngờ.

Người trẻ tuổi nóng ruột, nói: “Sư phụ, khó khăn lắm chúng ta mới tìm được đến đây, cứ thế mà bỏ cuộc sao?”

Người đàn ông trung niên bình thản đáp: “Không lấy được chứng tỏ chúng ta không có duyên với cây thuốc này, đến chỗ các tìm thử xem”.

Ấn tượng của Ngô Bình về người trung niên tốt hơn nhiều, anh hỏi: “Đạo hữu, ông cần tìm loại thuốc gì?”

Người trung niên quay lại, cười, nói: “Một loại linh dược tên Lam Nguyên Thảo, loại thuốc này có thể nuôi dưỡng cho Bí Anh lớn mạnh, lúc con trai tôi tu luyện đã gặp chút vấn đề, cần có loại thuốc này để cân bằng.

Ngô Bình: “Lam Nguyên Thảo vốn có độc tố, không thể dùng trực tiếp được, nếu không trong vòng bốn đến năm năm sẽ gặp tác dụng phụ không thể đoán được”.

Người trung niên ngây ra: “Tác dụng phụ sao? Có nghiêm trọng lắm không?”

Ngô Bình: “Tôi nghĩ cẩn thận vẫn tốt hơn”.

Người trung niên thở dài: “Tình trạng của thằng con tôi càng lúc càng nặng, tôi cũng hết cách rồi, chỉ đành dùng hạ sách này thôi”.

Ngô Bình: “Lúc nãy ông nói muốn mua cây thuốc này, tôi không thể bán cho ông được nhưng tôi có thể bán cho ông một viên đan dược có tác dụng còn tốt hơn cả Lam Nguyên Thảo”.

Người trung niên vui mừng, vội nói: “Vậy thì tốt quá rồi, chắc đạo hữu là thầy luyện đan cực kỳ lợi hại nhỉ?”

Ngô Bình: “Không dám nhận lợi hại, chỉ bình thường thôi”.

Người trung niên: “Không biết giá cả thế nào?”

Ngô Bình: “Đưa giá bằng một cây Lam Nguyên Thảo đi”.

Người trung niên nói: “Tôi từng nghe ngóng, thời gian trước có người bán đấu giá một cây Lam Nguyên Thảo, cuối cùng chốt giá ở mức ba trăm chín mươi lăm vạn tiền tiên. Thế này đi, tôi đưa cho anh chín trăm vạn tiền tiên, anh thấy thế nào?”

Ngô Bình: “Không thành vấn đề, chiều nay hai vị hãy đợi tôi ở gần giếng trời, tôi sẽ đến tìm hai vị”.

Người trung niên vội chắp tay: “Cảm ơn, vẫn còn chưa biết tên tuổi của thần luyện đan đây?”

“Tôi họ Ngô”.

“Thầy Ngô, tôi họ Nhan, xin được chào tạm biệt”. Ông ta nói xong thì dắt theo người trẻ tuổi rời khỏi.

Khi hai người họ đã đi xa, người trẻ tuổi mới nói: “Sư phụ, con thấy người đó không thể tin được”.

Người trung niên nói: “Sao hả? Con nghĩ cậu ta sẽ lừa thầy sao? Con động não thử, người dám xuống dưới giếng trời sâu ba ngàn mét mà là nhân vật bình thường sao?”

Người trẻ tuổi nói: “Chẳng phải chúng ta cũng đã xuống đây rồi sao?”

Người trung niên: “Chúng ta xuống được là vì có thầy, một mình con có dám xuống không?”

Người trẻ tuổi im lặng.

Người trung niên tiếp tục nói: “Hơn nữa, cậu ta nhìn thấy thầy cũng không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, chứng tỏ người này không hề sợ thầy”.

Người trẻ tuổi thán phục, đưa ngón tay trỏ lên, nói: “Vẫn là sư phụ có kinh nghiệm phong phú, nếu là con thì e là đã ra tay cướp rồi”.

Người trung niên hừm một tiếng: “Chúng ta càng tu hành thì càng nhát gan, đừng tùy tiện đẩy mình vào nguy hiểm. Con xem bây giờ tốt biết bao, người ta đồng ý bán cho thầy một viên đan dược có tác dụng còn hơn cả Lam Nguyên Thảo nữa”.

“Anh ta thật sự là thầy luyện đan sao?” Người trẻ tuổi vẫn chưa tin.

Người trung niên nói: “Đứng cách rất xa thì đã ngửi thấy mùi thơm của rất nhiều đan dược trên người cậu ta. Mùi thơm đó không phải tiếp xúc với vài loại đan dược mà có được đâu mà là luyện đan nhiều năm, thường xuyên uống đan dược mới từ từ có được. Loại mùi thơm đó chỉ có thầy luyện đan giỏi mới có”.

Người trẻ tuổi bất giác thấy ngưỡng mộ: “Còn trẻ vậy mà đã trở thành thầy luyện đan tài giỏi, người này có bản lĩnh thật”.

Người trung niên: “Chúng ta đi dạo vài vòng rồi quay lại gần miệng giếng trời chờ cậu ta”.

Mặt khác, Ngô Bình và Ninh Chức Tuyết tiếp tục hái thuốc. Họ lại hái được một mạch mười cây thuốc, tuy không gặp được chân dược nhưng lại gặp được mấy loại linh dược trên cấp chín.

Lúc này, hai người họ đã vào sâu trong giếng trời hơn năm ngàn mét, mở kho thuốc, bên trên có mấy trăm điểm sáng dày đặc, mỗi điểm sáng đều đại diện cho một loại dược liệu siêu phàm.
Chương 2289: Ngàn dặm lần theo dấu vết, máu thịt Thần linh

Ngô Bình nhìn thấy trời đã không còn sớm nữa bèn nói với Ninh Chức Tuyết: “Chúng ta hái thêm hai cây thuốc nữa rồi về”.

Ninh Chức Tuyết gật đầu, hai người đi về hướng mục tiêu tiếp theo. Chưa đi được bao xa, phía trước xuất hiện một vật thể phát sáng, thứ đó nhìn khá giống thủy tinh, cao hơn hai mét, ba bốn người mới có thể ôm được nó.

Ninh Chức Tuyết tò mò hỏi: “Đây là thủy tinh à? Không đúng, hình như nó đang chuyển động”.

“Thủy tinh” quả thật đang chuyển động, Ngô Bình bước đến lấy tay ấn vào, khá mềm hệt như kẹo bông gòn, chỉ là hơi cứng hơn một chút.

Ngô Bình ngửi thử, thứ này có mùi thơm thoang thoảng. Thế là anh rút dao găm ra, cắt một miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng, cảm thấy hơi ngọt, sau đó hàng chục loại dược lực tràn vào cơ thể anh, anh chưa từng nhìn thấy loại nào trong số chúng cả.

Anh mở to hai mắt, cẩn thận cảm thụ những dược lực này vì những dược lực này rất mạnh, sắc mặt anh lúc đen, lúc đỏ, lúc trắng, lúc tím, cả người đôi khi cũng đổ mồ hôi, đôi khi lại run bần bật, thi thoảng tâm trạng cũng sẽ thay đổi.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Ngô Bình mới trở lại bình thường, anh cảm khái: “Bảy mươi tám loại dược lực, mỗi loại đều có sự khác nhau, rốt cuộc đây là thứ gì vậy?”

Ninh Chức Tuyết nói: “Anh Ngô, anh nói xem có khi nào nó là một miếng thịt không?”

“Thịt?”, Ngô Bình ngạc nhiên, nhưng sau đó anh lại thấy có lý. Nếu đây là một miếng thịt thì sự phức tạp và mãnh liệt của những dược lực này cực kỳ có lý.

“Thịt của thứ gì đây mà có thể lợi hại như vậy? Nếu một sinh linh có bắp thịt mạnh như vậy thì chắc chắn nó là sự tồn tại siêu cấp lớn mạnh”.

Ngô Bình vừa nói vừa cho toàn bộ miếng thịt thủy tinh này vào túi chứa đồ của mình. Nhưng sau đó, anh lại tỏ ra đau đầu nói: “Dược lực trong miếng thịt này quá mạnh, phải làm thế nào mới có thể sử dụng nó để luyện đan nhỉ?”

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Anh Ngô cứ ăn luôn như vậy chẳng phải được rồi sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Tất nhiên là có thể ăn, nhưng như thế lại lãng phí dược lực siêu phàm của nó. Chức Tuyết, cô có biết mỗi loại dược lực trong đó đều không thua kém gì dược lực của linh dược cấp mười hai không?”

Ninh Chức Tuyết cũng sầu thay Ngô Bình: “Vậy thì phải làm sao?”

Mắt Ngô Bình bỗng lóe sáng nói: “Nếu là thịt thì có thể dùng làm phân bón, sau này tôi có thể dùng nó để nuôi một lô dược liệu, để mỗi loại dược liệu hấp thụ một loại dược lực. Như thế có thể lấy được tất cả dược lực, sẽ không lãng phí”.

Ninh Chức Tuyết vỗ tay nói: “Cách hay đấy, anh Ngô thông minh quá”.

Lấy được bảo bối như vậy rồi, Ngô Bình cũng không muốn hái thêm gì nữa, cười nói: “Chức Tuyết, chúng ta đi lên thôi”.

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Ừ”.

Hai người đang chuẩn bị về thì đột nhiên có một quả cầu sấm chớp phát sáng xuất hiện giữa không trung cách mặt đất hơn một trăm mét, nhanh chóng ngưng tụ ở bên ngoài mặt đất, có một bóng người bỗng xuất hiện ở bên trong, người đó toát ra khí tức đáng sợ.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, túm lấy Ninh Chức Tuyết thấp giọng nói: “Đi thôi”.

Anh toàn lực sử dụng thuật độn, hai người biến mất trong chớp nhoáng. Khoảng nửa phút sau, quả cầu sấm chớp đó biến thành một luồng sương mù ánh sáng trắng, nó tản đi, một cánh cửa xuất hiện giữa không trung, cánh cửa mở ra, vài tu sĩ bước ra từ bên trong.

Một tu sĩ trung niên trong đó mặc đạo y Bát Quái, ánh mắt lạnh lùng, nhìn lướt qua mặt đất, sau đó cau mày nói: “Lạ thật đấy, rõ ràng lão tổ đã tính được nơi này có “Máu thịt Thần linh” rơi xuống, sao lại trống không thế này?”

Ông ta đáp xuống đất quan sát một lúc, sắc mặt thay đổi nói: “Có khí tức của con người, xem ra có người nhanh chân đến trước, lấy Máu thịt Thần linh đi rồi”.

Mấy người phía sau vô cùng ngạc nhiên, một người trong đó nói: “Sư huynh, Máu thịt Thần linh này là do trời đất vũ trụ ban tặng, nếu không phải là người có vận khí lớn và cơ duyên lớn thì không thể gặp được nó”.

Đôi mắt tu sĩ trung niên hiện ra hai ngọn lửa màu xanh nói: “Máu thịt Thần linh này không tầm thường, là vật hiếm thấy của bản giáo bồi dưỡng các thiên kiêu Chí Tôn, há có thể hai tay dâng cho kẻ khác?”

Nói rồi hai tay ông ta nắm vào trong không trung vài cái, miệng lẩm bẩm nói, sau đó siết chặt nắm đấm phát ra tia sáng màu trắng, ngưng tụ thành một quang phù trong không trung.

Ông ta nhìn quang phù nói: “Tôi đã thu thập thông tin của người này rồi, một khi quang phù này chỉ cách người đó ba ngàn dặm thì nó sẽ phát sáng, hơn nữa sẽ chỉ rõ vị trí của người đó”.

Lúc này, ông ta nhìn một người thanh niên trong đám người nói: “Hoàng Đô, con là người mà ta xem trọng nhất, vốn dĩ là ta muốn đưa một phần Máu thịt Thần linh này cho con sử dụng. Con cầm lấy quang phù này, nhanh chóng tìm ra người này rồi đoạt lại Máu thịt Thần linh. Nếu con thành công, ta sẽ đưa một phần mười Máu thịt Thần linh cho con”.

Người thanh niên này thoạt nhìn rất bình thường, không lộ ra bất kỳ khí tức này nhưng khi nghe được những lời này, hắn bỗng thẳng người lên, cả người lập tức toát ra một luồng khí tức hung hãn, khinh thường mọi thứ, đôi đồng tử cũng biến thành màu vàng nhạt, một hình thái cực âm dương xoay chuyển màu đen trắng xuất hiện trong đồng tử.

“Sư tôn cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ lấy Máu thịt Thần linh về”.

Ở một bên khác, sau khi Ngô Bình và Ninh Chức Tuyết ra khỏi Thiên Khanh, đầu tiên là để lại một lá bùa liên lạc với thầy trò người trung niên đang đợi ngoài Thiên Khanh, sau khi tạm biệt bền nhanh chóng quay trở về Thái Chân Môn. Vừa về đến Thái Chân Môn, Ngô Bình cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ Bí Anh của anh cực kỳ nhạy cảm, anh lập tức biết có người đã bắt được khí tức của mình, còn sử dụng nó để giết sát anh.

Anh cười mỉa nói: “Muốn tìm tôi à, không có cửa đâu”.

Sau đó anh nói với Ninh Chức Tuyết: “Chức Tuyết, nếu cô đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ đến Cửu Dương Cảnh”.

Ninh Chức Tuyết: “Anh Ngô, sao lại đi vội như thế?”

Ngô Bình: “Đến đó rồi tôi sẽ nói rõ ràng, đi thôi”.

Sau khi nói vài câu với Hắc Tướng và Liễu Tam Tương, anh dẫn theo Ninh Chức Tuyết mở một cánh cửa ra, hai người bước vào, chẳng mấy chốc đã đi vào Cửu Dương Cảnh.

Chưa đến nửa phút sau, một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện bên ngoài Thiên Khanh, hắn nhìn quang phù trong tay, đang định đi tìm Ngô Bình thì quang phù đó bỗng không còn sáng nữa.

Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Thế mà lại không còn ở trong thế giới này nữa rồi. Nhưng anh không thoát được đâu, trên trời dưới đất gì tôi cũng sẽ túm được anh lôi ra ngoài”.

Vội vàng đến Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình nhận ra môi trường xung quanh rất xa lạ, ở phía trước không xa có một thị trấn nhỏ, anh bước đến nghe ngóng tình hình mới biết nơi này cách Ngạo Thế Đan Tông đến hàng chục ngàn dặm đường đi.

Nếu đã quay về Cửu Dương Cảnh rồi thì Ngô Bình cũng không vội, cứ từ tốn đi cùng với Ninh Chức Tuyết.

Cho đến lúc này, cô ấy mới có thời gian hỏi nguyên nhân: “Anh Ngô, có phải có người đuổi theo chúng ta không?”

Ngô Bình gật đầu: “Có người bắt được khí tức của tôi, thực lực của người này cao hơn tôi, tôi đoán có lẽ là cường giả hậu kỳ cảnh giới Thần Thông. Hơn nữa, đối phương vừa mới xuất hiện phía trên miếng thịt thủy tinh, chứng tỏ họ cũng đến vì nó. Từ đó có thể thấy miếng thịt thủy tinh mà chúng ta tìm thấy chắc chắn có lai lịch khá lớn, là một bảo vật hiếm có”.

Ninh Chức Tuyết cũng vui cho Ngô Bình: “Sư huynh, anh may mắn thật đấy, đi đến đâu cũng có thu hoạch lớn cả”.

Ngô Bình nhớ đến bài kiểm tra trong động Thái Chân của mình, thậm chí một câu nói của anh có thể ảnh hưởng đến những thay đổi của vũ trụ, điều này làm anh cảm thấy không thể tin được, xem ra vận may của mình khá manh. Còn Liễu Tam Tương, ông ta cũng nói sau này mình sẽ trở thành một người cực kỳ lợi hại.

Anh cười nói: “Có thể là tôi may mắn chăng”.

Vì muốn đến kịp để tham gia đan hội Cửu Dương, Ngô Bình đi rất nhanh, trước khi trời tối anh đã dẫn Ninh Chức Tuyết về đến Ngạo Thế Đan Tông.
Chương 2290: Đan hội Cửu Dương bắt đầu

Về đến nhà, Hồ Tông Linh ngồi chờ trong viện, vừa nhìn thấy Ngô Bình, ông ta vội vàng đứng dậy cười nói: “Công tử, cậu về rồi!”

Ngô Bình nói: “Lão Hồ, hai ngày tôi không ở đây có xảy ra chuyện gì không?”

Vậy mà Hồ Tông Linh lại gật đầu: “Công tử, có! Ngay ngày hôm qua, Ngạo Thế Đan Tông lại xuất hiện một đệ tử Song Tử Đỉnh!”

Ngô Bình rất bất ngờ: “Song Tử Đỉnh sao? Là người mới à?”

Hồ Tông Linh: “Không phải người mới, người kia tên là Thái Văn Long, đã tiến vào Ngạo Thế Đan Tông hơn năm năm, trước đây vẫn luôn bình thường không có gì nổi bật, chỉ là đệ tử Bạch Đỉnh. Nhưng cũng không biết vì sao, gần đây hắn ta đột nhiên vùng dậy, trình độ luyện đan mỗi ngày một tăng cao, nhanh chóng trở thành đệ tử Song Tử Đỉnh”.

Ngô Bình: “Sao một người có thể đột nhiên tăng nhanh như vậy?”

Hồ Tông Linh cười hắc hắc: “Công tử, chuyện khác thường ắt có gian tà, tôi nghe người bên ngoài ngầm bàn tán, có lẽ Thái Văn Long này đã trở thành ký chủ của một vị đại đan sư nào đó, thật ra hắn ta đã không còn là Thái Văn Long ban đầu rồi”.

Ngô Bình khẽ giật mình, nói: “Đan Tông mặc kệ loại chuyện này sao?”

Hồ Tông Linh khẽ lắc đầu: “Đây chỉ là một loại suy đoán, chưa được chứng thực, tông môn có thể làm gì? Hơn nữa một đệ tử tư chất bình thường trở thành thiên tài luyện đan chính là chuyện tốt đối với tông môn. Cho nên khả năng cao là tông môn sẽ không can thiệp, trái lại còn cung cấp cho Thái Văn Long thêm một chút tài nguyên”.

Ngô Bình: “Loại tình huống bị đoạt xá như thế này có thường xuyên xảy ra không?”

Hồ Tông Linh: “Loại chuyện này rất bình thường. Tôi nghe người ta nói, ít nhất một phần mười đệ tử thiên tài trong Ngạo Thế Đan Tông chúng ta bị đoạt xá rồi”.

Ngô Bình: “Nhiều người bị đoạt xá như vậy? Sao lại có nhiều luyện đan sư bị mất thân thể vậy chứ?”

Hồ Tông Linh: “Có một số đan sư tu hành gặp sự cố, hoặc bị sát hại, hoặc gặp tai kiếp, nhưng cũng có một số đan sư cố ý chém bỏ thân thể, đoạt xá tu hành lại”.

“Chẳng lẽ chiếm thân thể của người khác để tu luyện sẽ tốt hơn dùng thân thể của chính mình tu luyện?” Ngô Bình không hiểu.

Lúc này Ninh Chức Tuyết nói: “Ngô đại ca, tôi nghe nói có một số người thiên phú tư chất vô cùng tốt, nhưng số mệnh lại bình thường. Cho dù những người này có cố gắng thế nào thì cũng khó mà đột phá bình cảnh. Thế là có một số người sẽ vứt bỏ đời này, làm lại từ đầu, đoạt xá trùng sinh, từ đó nghịch thiên cải mệnh, đột phá bình cảnh”.

Ngô Bình: “Hóa ra còn có loại thủ đoạn này”.

Lúc này Hồ Tông Linh mới hỏi: “Công tử, vị cô nương này là?”

Ngô Bình: “Cô ấy là Ninh Chức Tuyết, bạn của tôi, về sau sẽ tạm thời ở lại chỗ này”.

Hồ Tông Linh tỏ vẻ tôi hiểu rồi, nói: “Được, tôi lập tức sắp xếp phòng cho Ninh cô nương”.

Thu xếp cho Ninh Chức Tuyết xong, Ngô Bình sai Hồ Tông Linh đi mua một số dược liệu, sau đó luyện chế ra một lò Tam Cửu Thủy Hỏa Đan, Đan Thành tuyệt phẩm, cũng đưa hết cho Ninh Chức Tuyết.

Tiếp đó anh lại lấy ra Lam Nguyên Thảo và một số dược liệu mình thu thập được, luyện chế Đại Tráng Thần Đan. Bởi vì chỉ có một cây Lam Nguyên Thảo, cho nên anh cũng chỉ có một cơ hội luyện chế.

Để nâng cao chất lượng luyện đan, mỗi một loại dược liệu anh đều nếm thử một chút, sau đó tưởng tượng quá trình luyện đan trong đầu, phải đến ba tiếng sau mới chính thức luyện chế Đại Tráng Thần Đan.

Cũng may luyện chế Đại Tráng Thần Đan không khó lắm, cuối cùng một lò luyện ra bốn viên, tất cả đều là đan dược cực phẩm!

Sau khi luyện thành đan dược, anh giao một viên cho Hồ Tông Linh, để ông ta cầm lá bùa kia đi đến Đại Ngũ Hành Giới một chuyến, giao đan dược này cho hai thầy trò kia.

Hồ Tông Linh nhận lấy đan dược, lập tức đi làm.

Sau đó, anh uống Đại Tráng Thần Đan, bắt đầu bước đầu tiên của Chí Tôn Thần Pháp, Tráng Thần!

Tráng Thần, nói trắng ra chính là tăng cường Bí Anh, trong đó còn có một bộ công pháp hoàn chỉnh. Ngô Bình uống một viên Đại Tráng Thần Đan, sau đó tu luyện công pháp Tráng Thần.

Khoảng hơn ba tiếng sau, anh kết thúc tu luyện, Bí Anh bản thân cũng tăng cường rõ rệt.

Lúc này, Hồ Tông Linh cười ha hả trở về, giao hai mươi triệu đồng Tiên cho Ngô Bình.

Ngô Bình thoáng nhìn túi tiền, hỏi: “Không phải đã nói là chín triệu à, sao lại trả tới hai mươi triệu?”

Hồ Tông Linh cười nói: “Công tử, cậu không biết đâu, người kia vừa nhìn thấy viên đan dược này đã kích động suýt thì quỳ xuống trước mặt tôi, liên tục khen ngợi trình độ luyện đan của công tử vô cùng cao siêu, nói cả đời ông ta cũng chỉ được nhìn đan dược cực phẩm hai lần. Ông ta còn nói, chín triệu căn bản không mua nổi đan dược tốt như vậy, ít nhất cũng phải ba mươi triệu đồng Tiên. Nhưng trên người ông ta chỉ có hai mươi triệu, thế là lấy hết ra mua đan dược. Còn nói có lẽ sau này còn phải làm phiền công tử, hi vọng công tử có thể nhớ kỹ ông ta. Đúng rồi, ông ta còn để lại một tấm danh thiếp”.

Ngô Bình cất danh thiếp lại, nói: “Người này cũng khá thú vị, về sau có thể qua lại”.

Buổi chiều, Ngô Bình dẫn Ninh Chức Tuyết đi ăn món ngon địa phương, buổi tối trở về, hắn lại tiếp tục tu luyện Tráng Thần, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau mới hoàn toàn tiêu hao hết dược lực của Đại Tráng Thần Đan.

“Còn hai viên, để ngày mai và ngày kia sử dụng, tiếp tục tu luyện”. Anh thầm nghĩ.

Hôm nay chính là thời gian tham gia đan hội Cửu Dương, anh sớm đã tìm được Minh Thiên và mấy vị sư huynh khác, cùng nhau tới tham gia đan hội Cửu Dương.

Đan hội Cửu Dương này là một buổi triển lãm đan dược được tổ chức trên lãnh thổ Cửu Dương, luyện đan sư đến từ các nơi sẽ tụ tập ở nơi này, trưng bày đan dược sở trường nhất của mình.

Trong đan hội Cửu Dương, nếu có thể lấy ra đan dược đủ quý giá, luyện đan sư sẽ vang danh thiên hạ, trở thành đan sư nổi tiếng. Đặc biệt là những luyện đan sư có đan dược lọt vào mười vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu của bảng xếp hạng đan dược, chắc chắn có thể vang danh xa gần.

Đi tới đan hội, một đoàn người bay trên không trung, Ngô Bình nhìn thấy vô số những đỉnh núi nối tiếp nhau tạo thành một dãy núi to lớn, trên một số ngọn núi tụ tập không ít người, từ xa nhìn lại, người đông nghìn nghịt.

Ngô Bình chưa từng tới, anh hỏi: “Ngọn núi phía trước chính là địa điểm tổ chức hội triển lãm đan dược sao?”

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ, đó chỉ là đỉnh núi của một vị đan sư nổi tiếng, mà tất cả mọi người trên núi đều là đến vì vị đan sư nổi tiếng đó”.

Ngô Bình rung động không thôi, lẩm bẩm: “Nhiều người như vậy, lại chỉ đến vì một mình ông ta thôi sao?”

Minh Thiên: “Bên kia còn có luyện đan sư nổi tiếng hơn, trên núi chật ních không còn chỗ đứng, đó mới gọi là nhiều chứ”.

Ngô Bình nói: “Sư tỷ, vậy chúng ta cũng ở trên núi sao?”

Minh Thiên nói: “Chúng ta còn chưa có danh tiếng đến vậy, chỉ có thể tùy tiện chọn một địa điểm dưới núi để bày quầy hàng mà thôi. Đương nhiên, nếu như có thể lấy ra đan dược đủ mạnh, chúng ta cũng có thể bày quầy hàng ở trên núi, độc chiếm một đỉnh núi giống như đan sư kia”.

Ngô Bình rất bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, chúng ta xuống dưới bày quầy đi”.

Mấy người bàn bạc chốc lát, quyết định bày quầy hàng cạnh nhau, như vậy cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK