Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1596: Bộ lạc Chân Lan, đệ tử Bát Tông

Ngụy Vô Thượng không cách nào ra khỏi Thiên vực khiến nhà họ Ngụy rất lo lắng, bọn họ e dè thực lực của Ngô Bình, cộng thêm việc chưởng môn Thiên Đạo đã có lời, nên tạm thời họ không dám chống đối với nhà họ Tử nữa.

Sau khi tình hình chung ổn định, Ngô Bình quay về Thiên Đạo Môn.

Anh triệu tập đủ tám vị tông chủ đến, muốn họ phái một vài người cùng mình đến nước Thiên Mông.

Tám vị tông chủ rất rộng rãi, mỗi người phái năm đệ tử, ai nấy đều có tu vi không tồi, đều là Thiên Tiên.

Khi bốn người này đến trước mặt Ngô Bình, ai cũng thấy bất ngờ, chủ nhân tương lai của tám tông đây sao? Trẻ tuổi vậy, hơn nữa tu vi lại thấp dữ thế?

Ngô Bình là Địa Tiên, còn họ là Thiên Tiên, trong tiềm thức của họ, Thiên Tiên đương nhiên phải mạnh hơn Địa Tiên đôi phần. Tuy trong số các Địa Tiên cũng có một vài thiên kiêu có thực lực không tồi, nhưng liệu có thể mạnh hơn họ được bao nhiêu?

Khi Ngô Bình và những người đó gặp nhau, anh nhìn thấy được sự hoài nghi trong mắt họ nên hỏi: “Các vị, tiếp theo đây, các vị sẽ cùng tôi đến nước Thiên Mông, hỗ trợ nước Thiên Mông đánh bại bộ lạc Chân Lan”.

“Tông chủ, không biết hiện tại anh là tu sĩ ở cảnh giới nào rồi?”. Đột nhiên có một nam tu sĩ điển trai trong đám đông lên tiếng hỏi.

Ngô Bình: “Tôi vừa mới mở được Thần Tàng”.

Người đó liếc nhìn mấy người bên cạnh mình rồi cười, nói: “Nghe nói cùng là tu sĩ Thần Tàng nhưng có người bình thường, có người lại vô địch thiên hạ, thiết nghĩ tông chủ là người vô địch thiên hạ”.

Ngô Bình: “Không dám nhận thiên hạ vô địch nhưng có thể nhẹ nhàng đối phó với Chân Tiên bình thường”.

Họ đều không tin lời Ngô Bình nói, người đó cười, nói: “Không hổ là tông chủ, chúng tôi thật bái phục, không biết tông chủ có thể cho các đệ tử được mở rộng tầm mắt không?”

Ngô Bình biết đám người đó không phục anh, anh cười, nói: “Đương nhiên là được, cậu bước qua đây đi”.

Nam tu sĩ điển trai đó sải bước tiến qua, hành lễ với Ngô Bình: “Tông chủ”.

Ngô Bình hỏi: “Cậu tên gì? Mở linh đài bao lâu rồi?”

Nam tu sĩ đáp: “Thưa tông chủ, đệ tử tên Nhậm Hành Chi, mở linh đài đã được ba năm”.

Ngô Bình: “Ừm, mở linh đài rồi thì sẽ có sức mạnh linh đài. Sức mạnh linh đài này có thể biến ảo thành thật, biến không thể thành có thể, có điều tôi cũng có sức mạnh động thiên, chúng ta có thể đấu thử, cậu dùng sức mạnh linh đài của mình, tôi dùng sức mạnh động thiên của tôi”.

Nhậm Hành Chi cười, nói: “Tông chủ, vậy đệ tử đành để mọi người phải chê cười rồi”.

Anh ta chỉ tay lên trời, một con rồng lửa liền xuất hiện, đấy chính là thứ được hình thành từ sức mạnh linh đài của anh ta. Con rồng lửa đó dài đến mấy trăm mét, có thể phun lửa, cũng có chút uy lực.

Ngô Bình: “Xem ra cậu là đệ tử của Hỏa Tông, vậy thì hãy xem đây”.

Anh vừa dứt lời, bỗng có tiếng sét vang lên trên bầu trời, mây mù kéo đến, một con rồng bằng tia lửa điện xuất hiện. Con rồng đó dài đến vạn dặm, khí thế ngập trời, nó gầm một tiếng là trời đất rung chuyển.

Đấy là rồng sấm sét được hình thành từ sức mạnh Động Thiên của Ngô Bình, rõ ràng uy lực của nó mạnh hơn cả trăm vạn lần con rồng lửa nhỏ kia.

Nhậm Hành Chi ngơ ngác, những người khác cũng vậy, gì mà đồ sộ giữ vậy.

Ngô Bình thu rồng sấm sét lại, hỏi: “Thế nào hả?”

Nhậm Hành Chi hành lễ: “Đệ tử vô cùng bái phục”.

Sau đó anh ta nói: “Tông chủ, gần đây đệ tử đang tu luyện Hỏa Diễm Đao nhưng uy lực không hề gia tăng, xin tông chủ chỉ dạy cho”.

Lần này, anh ta thấy hổ thẹn nên đã xin chỉ bảo vì cảm thấy Ngô Bình là người giỏi đến vậy thì nhất định sẽ có thể giúp mình giải quyết được vướng mắc này.

Ngô Bình: “Tôi không am hiểu lắm về công pháp của Bát Tông, cậu nói ra nghe thử”.

Nhậm Hành Chi liền nói về Hỏa Diễm Đao, sau khi Ngô Bình nghe xong, suy nghĩ rồi nói: “Cậu cho tôi xem thử”.

Nhậm Hành Chi vò hai tay lại, thanh đao lửa dài mấy chục mét liền xuất hiện, chém từ trên không xuống, sát khí đằng đằng. Nhưng rõ ràng uy lực của cú đánh đó không mạnh lắm.

Ngô Bình nhìn qua rồi nói: “Lửa là năng lượng trong thế giới tự nhiên, còn Hỏa Diễm Đao mà cậu dùng rõ ràng đang rất gượng ép. Với Hỏa Diễm Đao thật sự, thứ cậu cần làm chỉ là thắp nó lên thôi. Hãy nhìn về đồng cỏ đó, chỉ cần vứt xuống một que diêm thì cả đồng cỏ sẽ cháy rực lên, cậu nói xem uy lực của nó có lớn không?”

Nhậm Hành Chi gãi đầu: “Tông chủ, đệ tử cũng hiểu những điều tông chủ nói, nhưng để làm được thì khó quá”.

“Cậu xem”. Ngô Bình nói rồi chỉ lên trời, một thanh Hỏa Diễm Đao dài nửa mét xuất hiện, nhưng khi nó chém xuống thì năng lượng lửa trong trời đất liền quy tụ hết lại. Đến khi Hỏa Diễm Đao của Ngô Bình chém xuống được một phần ba thì Hỏa Diễm Đao đã dài đến vạn mét, hơn nữa còn rất to lớn.

Cuối cùng, đao đó của anh đã chém bằng ngọn núi đằng xa, một lúc lâu sau thì có tiếng động lớn truyền đến tai của mọi người.

Nhậm Hành Chi giật mình nói: “Đấy mới là Hỏa Diễm Đao. Lợi hại, đao nào của tông chủ có thể chém được cả bán bộ Đại La”.

Ngô Bình: “Nếu đao đó của cậu có thể thêm đao ý thì hiệu quả sẽ còn cao hơn”.

Anh nói xong thì lại chém ra một đao nữa, lần này khí tượng càng đáng sợ hơn, mười vạn vệt sáng Hỏa Diễm Đao xuất hiện trên không trung rồi hợp lại thành một, biến thành một lưỡi đao khổng lồ, chém về chín tầng mây.

“Răng rắc”.

Hư không rúng động, một vệt đen sâu hoắm xuất hiện trên bầu trời, một lúc lâu sau mới liền lại.

Lần này tất cả mọi người đã phục Ngô Bình sát đất.

Những người này đều đến từ Bát Tông, lúc tu hành gặp rất nhiều vấn đề nên giờ tranh thủ có cơ hội lần lượt xin Ngô Bình chỉ bảo, còn Ngô Bình thì cũng rất sẵn lòng, kiên trì giải đáp. Anh lĩnh ngộ được mâm bát quái nên am hiểu về tám loại sức mạnh nhiều hơn tám tông chủ.

Ngô Bình quyết định dùng một ngày để giảng giải cho những đệ tử này, mãi đến ngày hôm sau, anh mới dắt theo bốn mươi đệ tử của Bát Tông đến nước Thiên Mông.

Nói ra thì anh cũng có qua lại với nước Thiên Mông, năm xưa có một cô công chúa Thiên Mông vì nợ tiền nên đã phải làm giúp việc ở nhà anh một thời gian.

Lúc đoàn người đến trước hoàng cung của nước Thiên Mông thì vua và công chúa cũng như bá quan của nước Thiên Mông đều ra đón chào.

“Chào các vị thượng tiên!”. Vua nước Thiên Mông quỳ lạy với vẻ mặt cung kính.

Ngô Bình: “Không cần đa lễ”.

Lúc công chúa nước Thiên Mông ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt Ngô Bình thì cô ấy đã ngây ra, nói: “Là anh à”.

Quốc vương ngạc nhiên: “A Kỳ, đừng vô lễ”.

Ngô Bình: “Quốc vương Thiên Mông, năm xưa con gái ông nợ tiền tôi vẫn còn chưa trả đấy”.

Công chúa Thiên Mông: “Tôi sẽ trả đủ không sót một đồng”.

Ngô Bình nói: “Thôi vậy, nể tình nước Thiên Mông là một nước phụ thuộc của Thiên Đạo Môn, tôi xóa nợ cho mọi người”.

Quốc vương nước Thiên Mông vội nói: “Vậy thì đa tạ thượng tiên”.

Nhậm Hành Chi lạnh lùng đáp: “Được rồi, mau thu xếp hoàng cung để tông chủ chúng tôi nghỉ lại”.

Quốc vương Thiên Mông cười, nói: “Đã thu xếp xong cả rồi, mời”.

Ngô Bình cũng không khách sáo, dắt người vào cung.

Trên đại điện, Ngô Bình ngồi ở vị trí của quốc vương, còn quốc vương thì đứng bên cạnh.

Ngô Bình: “Hãy nói tình hình ở đây cho tôi nghe thử trước đã”.

Quốc vương nước Thiên Mông liền nói: “Tông chủ Lý, thực lực của bộ lạc Chân Lan rất mạnh, nửa năm gần đây đã thâu tóm một phần ba quốc thổ của chúng tôi rồi.

Ngô Bình: “Nước Thiên Mông đông dân, binh nhiều ngựa tốt, lẽ nào lại đánh không lại một bộ lạc sao?”

Quốc vương nước Thiên Mông cười mếu: “Võ sĩ Chân Lan lấy một chọi trăm, võ nghệ cao cường, thật sự không thể đánh lại. Tháng trước mười vạn đại quân của Thiên Mông tôi đã bị ba ngàn võ sĩ Chân Lan đánh bại, chết và bị thương đến ba vạn người. Ngô tông chủ, nếu các vị mà không đến thì bộ lạc Chân Lan sẽ đánh đến kinh đô mất”.
Chương 1597: Đao Thiên Mông, Đồ Long Bát Thức

Ngô Bình: “Bộ lạc Chân Lan đánh nước Thiên Mông trước sao?”

Quốc vương Thiên Mông gật đầu: “Đúng vậy, bộ lạc Chân Lan đã lăm le nước Thiên Mông mấy trăm năm rồi, chỉ là mấy năm gần đây bỗng tấn công mạnh hơn, không chỉ cướp đồ mà còn cướp địa bàn nữa”.

Ngô Bình: “Tại sao bộ lạc Chân Lan lại đột nhiên cướp địa bàn của các ông, ông có biết không?”

Công chúa Thiên Mông: “Đó là vì mấy năm gần đây bộ lạc Chân Lan gặp thiên tai khắc nghiệt, cuộc sống của người dân khó khăn, vì vậy chỉ có thể liều mạng mở rộng địa bàn”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì bộ lạc Chân Lan làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi?”

Công chúa Thiên Mông: “Có thể nói như vậy, vì vậy phụ vương đã từng phái sứ giả đến bộ lạc Chân Lan, chỉ cần bộ lạc Chân Lan đồng ý quy thuận nước tôi thì nước Thiên Mông sẽ cấp đất. Nhưng đáng tiếc là bộ lạc Chân Lan đã từ chối, họ không chỉ từ chối mà còn phái quân tấn công chúng tôi”.

Ngô Bình: “Lần này chúng tôi đến là vì muốn giúp nước Thiên Mông đánh bại bộ lạc Chân Lan, mở rộng biên cương đến miền tây”.

Công chúa Thiên Mông: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, mặc dù thực lực của các anh không nhỏ nhưng nếu muốn đối phó với bộ lạc Chân Lan thì vẫn còn chưa đủ”.

Ngô Bình: “Ồ? Lẽ nào bộ lạc Chân Lan có đạo quân Đại La trấn thủ sao?”

Công chúa Thiên Mông: “Theo tình báo, bộ lạc Chân Lan đã có một võ hoàng, nghe nói thực lực đã đạt đến bán bộ Đại La, rất khó đối phó. Trong một số cuộc chiến quan trọng, khi võ hoàng đó xuất hiện thì tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức rất đáng sợ”.

Ngô Bình: “Võ hoàng sao? Thú vị đấy”.

Công chúa Thiên Mông: “Vì vậy nếu Thiên Đạo Môn muốn hạ được người này thì tốt nhất nên phái một đạo quân Đại La đến”.

Một đệ tử Bát Tông hứ lên lạnh lùng, nói: “Sao hả? một công chúa Thiên Mông nhỏ bé như cô mà lại dám xem thường tông chủ của chúng tôi sao?”

Công chúa Thiên Mông bình thản nói: “Không phải xem thường mà đó là sự thật. Lẽ nào vị địa tiên này là tông chủ của các anh sao? Thực lực có thể sánh với kim tiên Đại La sao?”

“Vô tri! Thực lực của tông chủ chúng tôi chỉ có mạnh hơn Đại La chứ không kém đâu”.

Công chúa Thiên Mông tỏ vẻ xem thường, thế là lập tức khiến các đệ tử Bát Tông nổi giận và buông lời chỉ trích.

Ngô Bình phất tay thì họ mới im lặng.

Anh bình thản đáp: “Nếu như tôi đã đến đây thì sẽ có cách thu phục được bộ lạc Chân Lan, điều mà các cô cần làm là dốc toàn lực phối hợp với chúng tôi”.

Công chúa Thiên Mông thở dài: “Thôi được, các anh là người của Thiên Đạo Môn, nước Thiên Mông của chúng tôi chỉ có thể phục tùng”.

Nhậm Hành Chi chau mày: “Có vẻ như công chúa không phục?”

Công chúa Thiên Mông cười: “Chẳng có gì không phục cả, có điều, nước Thiên Mông của tôi có một bảo bối được lão tổ Thiên Mông truyền lại năm xưa. Sau khi lão tổ phi thăng thành tiên thì không ai có thể kiểm soát được bảo bối đó nữa, nếu như thực lực của Tông chủ Lý mạnh như vậy, chi bằng đến thử xem, nếu có thể khống chế được bảo bối đó thì nước Thiên Mông của tôi bằng lòng tặng cho anh”.

Rõ ràng đối phương đang muốn gài bẫy, mấy người Nhậm Hành Chi không dám lên tiếng, chỉ nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình cười, nói: “Nước Thiên Mông hào phóng đến vậy sao tôi có thể từ chối, xin hãy dẫn đường”.

Quốc vương Thiên Mông do dự, nhưng công chúa Thiên Mông đã mở lời nên ông ta cũng không thể rút lại, chỉ đành thở dài rồi dẫn đường.

Cả đoàn người đến một cung điện, lúc cửa cung điện mở ra, một luồng khí tức đáng sợ liền ập đến, mấy người công chúa Thiên Mông đứng cách rất xa, không dám lại gần.

Nhưng khí tức đó lại chẳng là gì đối với Ngô Bình, anh bước vào trong.

Bên trong cung điện, một thanh đao dài tám mươi mét nằm lơ lửng trên không, đao khí đáng sợ không ngờ phát ra, dường như có sức mạnh vô tận đang cần được giải phóng.

Ngô Bình nhìn thấy thanh đao đó thì mắt sáng lên, đưa tay bắt lấy, một sức hút liền xuất hiện, thanh đao bay lại. Cùng lúc đó, cánh tay anh biến thành một bàn tay lớn, nắm chặt lấy thanh đao.

Đao khí điên cuồng tràn vào cơ thể anh nhưng lại được anh nhẹ nhàng hấp thụ rồi chuyển thẳng vào trong động thiên. Đao khí tràn ra càng lúc càng nhiều, nhưng đao khí có nhiều bao nhiêu thì động thiên của Ngô Bình vẫn có thể chứa được hết.

Sau vài phút, cuối cùng thanh đao cũng không tỏa ra đao khí nữa, thần niệm của Ngô Bình tiến vào trận pháp trong đao thì mới phát hiện trong thanh đao này có ba mươi sáu thế giới, mỗi thế giới đều có sát trận tuyệt thế.

Thần niệm lớn mạnh của Ngô Bình lập tức khởi động thế giới thứ nhất, sức mạnh động thiên tràn vào trong, thanh đao liền biến nhỏ lại còn hơn một mét rồi được anh móc vào bên hông.

Anh ra khỏi cung điện, quốc vương và công chúa Thiên Mông đều ngây ra, ngơ ngác nhìn bảo đao đang nằm bên hông anh.

Quốc vương Thiên Mông tiến về trước hành lễ: “Tông chủ Lý đúng là cao nhân tuyệt thế, thanh đao này là thần đao ngộ đạo của lão tổ Thiên Mông, có tên là đao Thiên Mông, bên trong có ba mươi sáu sát trận. Năm xưa lão tổ Thiên Mông chỉ lĩnh hội được ba sát trận thì đã tung hoành thiên hạ bằng thanh đao này rồi, thậm chí còn từng giết được đạo quân Đại La”.

Ngô Bình: “Uy lực của thanh đao này đúng thật là rất mạnh, trước khi lão tổ Thiên Mông của các ông có được nó chắc là tu vi chưa cao nhỉ?”

Quốc vương Thiên Mông gật đầu: “Đúng vậy, năm xưa lão tổ chỉ là một tu sĩ địa tiên bình thường”.

Ngô Bình: “Bây giờ thanh đao này đã là của tôi rồi đúng không?”. Anh nhìn sang công chúa Thiên Mông.

Vẻ mặt của công chúa Thiên Mông rất khó coi, vốn dĩ cô ta muốn cho Ngô Bình xấu mặt nhưng ai ngờ anh lại nhẹ nhàng khống chế được đao Thiên Mông.

Quốc Vương Thiên Mông nói: “Đao Thiên Mông giao cho Tông chủ Lý mới có giá trị, bảo đao tặng anh hùng, đấy là một chuyện tốt”.

Quốc vương Thiên Mông biết không lấy lại đao được nữa nên quyết định rộng rãi luôn.

Ngô Bình: “Giúp chúng tôi sắp xếp chỗ ở, nếu bộ lạc Chân Lan tiếp tục tấn công Thiên Mông thì chúng tôi sẽ tự động chi viện”.

Trong cung có không ít cung nữ và phi tử, nếu để mấy người Ngô Bình ở thì sẽ rất bất tiện nên họ đã được sắp xếp ở tại hành cung. Quy mô của hành cung không bằng hoàng cung nhưng cũng dư cho họ ở.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Ngô Bình cho các đệ tử Bát Tử về nghỉ ngơi, còn anh thì vào diện Cực Võ để luyện công pháp sau Thiên Man Kinh.

Hiện tại thực lực của anh đã vượt xa trước đây, việc tu luyện công pháp tiếp theo cũng không khó như trước nữa. Sau Thiên Man Kinh thì anh phải luyện một võ kỹ gọi là Đồ Long Bát Thức.

Đồ Long Bát Thức có thể dùng tay chân hoặc đao kiếm để thi triển, uy lực của thanh đao Thiên Mông trong tay anh không tồi nên anh muốn dùng nó để thi triển Đồ Long Bát Thức.

Anh chỉ cần mất một tiếng đồng hồ là đã có thể luyện thành thục Đồ Long Bát Thức, thêm nửa tiếng thì anh đã đạt đến trạng thái đỉnh phong.

Lúc anh thi triển Đồ Long Bát Thức, người ngoài vốn dĩ không nhìn thấy được bóng người, chỉ nhìn thấy một luồng sáng đao vụt qua trong hư không, nhanh đến mức tinh tế, uy lực cũng lớn đến đỉnh điểm.

Uy lực của Đồ Long Bát Thức rất mạnh nhưng Ngô Bình vẫn thấy còn khiếm khuyết, thế là anh bắt đầu luyện hóa sát trận tuyệt thế trong đao Thiên Mông. Anh nhanh chóng tế luyện xong năm trận trong số ba mươi sáu sát trận bên trong.

Lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng hét đánh giết ở phía tây bắc, một đại thần Thiên Mông chạy vội đến, lớn tiếng gọi: “Không xong rồi, đại quân Chân Lan đã đánh đến kinh đô rồi”.

Ngô Bình liền bay lên cao, nhìn về xa thì thấy phía tây bắc của kinh đô có gần mười vạn đại quân đang dàn trận. Trên tường thành, quốc vương và các tướng sĩ Thiên Mông đang rất căng thẳng.

Ngô Bình đáp xuống thành, quốc vương Thiên Mông hành lễ: “Tông chủ Lý, trông cậy cả vào cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Giao cho tôi”.

Anh bay về phía đại quân Chân Lan nhưng vừa mới lại gần khoảng ba nghìn bước thì đã bị một luồng khí tức thiết huyết đẩy ra lại, đấy là sát khí hình thành từ chiến trận của mười vạn đại quân, uy lực mạnh hơn cả uy lực của của đại trận.
Chương 1598: Hắc Kỳ Lân

Đối mặt với đại trận, Ngô Bình ở trên không trung chém một đao, năm sát trận của Đao Thiên Mông sáng lên, một luồng đao quang hàng nghìn mét đánh xuống đại quân.

“Ầm!”

Đao chiến trong tay đại quân mười vạn người đồng loạt giơ lên, thế mà cũng ngưng tụ thành một tia đao quang đánh về phía đòn tấn công của Ngô Bình.

Đao quang va chạm vào, đao quang của Ngô Bình tan ra, gần một nửa người của đại quân bổ nhào xuống đất, nôn ra máu.

Một người đàn ông trong đại quân bay ra, tay cầm thanh đoản kiếm, khí tức kinh người. Ngô Bình nhìn thoáng qua đã có thể biết người này có tu vi Võ Hoàng, chắc chắn là Võ Hoàng Chân Lan.

Anh hỏi: “Anh là Võ Hoàng của bộ lạc Chân Lan sao?”

Người đàn ông mặc áo giáp hạng nặng này đen tuyền trầm giọng nói: “Võ Hoàng Chân Lan, Liêu Bá”.

Ngô Bình: “Anh cũng thấy rồi đấy, bộ lạc Chân Lan các người không phải là đối thủ của tôi, lập tức đầu hàng, tôi còn tha chết cho các người”.

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Nam nhi Chân Lan chỉ biết chiến đấu đến chết, không biết đầu hàng”.

Ngô Bình: “Vậy à? Thế thì tôi giết anh trước”.

Vừa dứt lời anh bèn biến thành một tia đao quang chém về phía người đàn ông, anh thi triển Đồ Long Bát Thức mới học được.

“Thượng tiên bớt giận”.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ da hổ bỗng xuất hiện, quỳ trước Ngô Bình cầu xin.

Đao quang biến mất, Ngô Bình nhìn người đàn ông trung niên: “Ông là ai?”

Người đàn ông vội nói: “Tôi là thủ lĩnh của bộ lạc Chân Lan - Di Hà. Con trai tôi – Liêu Bá không biết trời cao đất dày, mong Thượng tiên đừng so đo với nó”.

Liêu Bá cao giọng nói: “Cha, con không sợ hắn”.

Di Kha tức giận: “Khốn kiếp! Tay Thượng tiên cầm Đao Thiên Mông, mày là Đại La Kim Tiên, cũng không phải là đối thủ của Thượng tiên’

Di Kha này khá có mắt nhìn, có thể nhìn ra Đao Thiên Mông trong tay Ngô Bình rất mạnh, lập tức cầu xin tha cho con trai Liêu Bá.

Ngô Bình: “Không có đao này, tôi cũng có thể giết anh ta”.

Di Kha cười khổ: “Vâng, bộ lạc Chân Lan chúng tôi lập tức lui binh về, không dám tái phạm nữa”.

Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ lui về thôi không làm gì cả thì tôi có thể bỏ qua cho các người”.

Di Hà: “Thượng tiên, bộ lạc Chân Lan nằm ở nơi giá lạnh, chẳng có sản vật quý giá gì, nếu cậu muốn thì bộ lạc Chân Lan sẵn sàng dời đến nơi khác”.

Ngô Bình: “Không cần dời đi nhưng bộ tộc Chân Lan các ông cần phải đầu hàng chịu thua trước Thiên Đạo Môn. Đương nhiên, bộ lạc các ông khá nghèo, Thiên Đạo Môn sẽ không lấy đồ của các ông, các ông cứ sống tiếp cuộc sống của mình, còn việc cúi đầu chịu thua chỉ là trên danh nghĩa thôi”.

“Bộ lạc Chân Lan sẽ không chịu thua trước bất kỳ thế lực nào cả”, Liêu Bá nghiêm trọng nói.

Ngô Bình nhìn hắn nói: “Anh kiêu căng như thế, xem ra không phục rồi. Thế này nhé, chúng ta đánh một trận, thủ lĩnh đừng lo, tôi sẽ không giết anh ta đâu”.

Di Kha suy xét chốc lát, thật ra ông ta cũng muốn xem thử thực lực của Ngô Bình nên gật đầu: “Cũng được, Thượng tiên để nó mở mang tầm mắt, cho nó biết thế nào là võ học chân chính”.

Mặc dù nói thế nhưng thật ra ông ta không hy vọng Ngô Bình dùng đến Đao Thiên Mông.

Ngô Bình cất Đao Thiên Mông đi rồi nói: “Tôi sử dụng quyền cước để đánh với anh”.

Mặc dù đối phương là Võ Hoàng nhưng anh là Võ Hoàng chí tôn bảy sao trong tháp Tiên Võ, hiện tại thực lực của anh tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, dĩ nhiên sẽ không để Liêu Bá vào mắt.

Liêu Bá bước đến trước nói: “Ra đòn đi”.

Ngô Bình: “Anh cũng không thể đánh với tôi mà chẳng có điều kiện, nếu anh thua thì phải làm nô lệ của tôi”.

Liêu Bá tức giận nói: “Nô lệ của anh?”

Ngô Bình: “Sao thế, anh không tự tin?”

Liêu Bá hừ một tiếng: “Không có thanh đao đó, tôi không sợ anh, có gì mà không dám chứ. Tương tự thế, nếu anh thua thì phải làm nô lệ của tôi”.

Ngô Bình khẽ cười: “Không thành vấn đề”.

Quảng trường bỗng chốc trở nên im ắng, Liêu Bá bỗng tung ra một cú đấm, ba nghìn quyền ảnh xuất hiện giữa không trung cùng lúc đánh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình không thèm nhìn đã vung tay lên, những quyền ảnh này biến mất, anh đã đến bên cạnh Liêu Bá rồi túm lấy vai hắn.

Liêu Bá gào lên thảm thiết, quỳ một chân xuống đất, vô cùng đau đớn. Hắn cảm thấy như có hàng nghìn ngọn núi đè xuống người, khiến hắn không còn sức phản kháng.

Ngô Bình nói: “Võ đạo của anh chỉ được xem là nhập môn thôi, vẫn còn kém cường giả nhiều lắm. Tôi chỉ cần dùng sức một chút thôi đã có thể bóp chết anh rồi”.

Nói rồi anh buông tay ra, chắp tay đứng sang một bên hỏi: “Anh phục chưa?”

Liêu Bá sa sầm mặt mày, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, hắn mới cắn răng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Chủ nhân”.

Ngô Bình: “Đừng bày ra vẻ mặt tang thương đó, làm nô lệ của tôi là vinh hạnh của anh đấy”.

Liêu Bá cúi đầu xuống: “Vâng”.

Lúc này đệ tử Bát Tông cũng đã đến, họ vừa cảm thấy kinh ngạc vừa bái phục khi nhìn thấy Liêu Bá quỳ dưới đất.

“Tông chủ lợi hại quá! Võ Hoàng của Chân Lan thế mà lại thành nô lệ của anh ấy, ha ha”.

“Có lẽ thực lực của tông chủ đã không phải là thứ thực lực mà Đạo Quân bình thường có thể đánh lại được nữa rồi. Nghe đồn thực lực của tiên địa không có giới hạn, xem ra là thật”.

“Đây là chuyện rất bình thường, địa tiên và thiên tiên vốn dĩ là hai loại hình thức tu luyện, địa tiên tu luyện hình, thiên tiên tu luyện thần. Đương nhiên, hai cấp bậc này không xung đột lẫn nhau nên địa tiên cũng có thể thành thiên tiên, nhưng không có nghĩa là thiên tiên mạnh hơn địa tiên”.

Ở một bên khác, Ngô Bình gọi Di Kha và Liêu Bá đến Hành Cung hỏi về chuyện cấm địa.

Di Kha nói: “Thật ra tổ tiên của bộ lạc Chân Lan là một nhóm người canh giữ cấm địa, sau đó sinh ra nhiều thế hệ mới có được bộ lạc Chân Lan ngày hôm nay”.

Ngô Bình: “Cấm địa là thế nào?”

Di Kha: “Trong cấm địa có phong ấn một sinh vật đáng sợ, mục đích chúng tôi tồn tại là khuyên ngăn những người xông vào trong đó rời đi, nói cho họ biết mối nguy hiểm trong đó”.

Ngô Bình: “Sinh vật gì?”

Di Kha lấy một cuốn sách cổ ra từ trong ngực, cuốn sách cổ này làm bằng da thú, sau khi mở ra, bên trên là một bức chân dung. Nhìn thấy bức chân dung này, lòng Ngô Bình dao động, anh nhìn bức chân dung thì nhận ra đây chính là “Hắc Kỳ Lân” đứng thứ hai trong số các thần thú hộ mệnh. Hắc Kỳ Lân này có tám mươi mốt loại thần thông, mỗi loại đều có uy lực hủy diệt trời đất nên nó đứng thứ hai trong các thần thú hộ mệnh.

Cùng cấp bậc với nhau nhưng Cùng Kỳ không phải là đối thủ của Hắc Kỳ Lân. Nhưng cấp bậc cao nhất của Cùng Kỳ cao hơn nên xếp hạng trên Hắc Kỳ Lân.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Sinh vật này bị ai trấn áp ở đây?”

Di Kha lật đến một trang khác, trên đó là một người đàn ông.

Anh cầm lấy cuốn sách cổ rồi đọc phần chữ phía sau mới biết lai lịch của người đàn ông này. Ông ta là một Đại Thánh, một mình đi vào thế giới Ma Giới rồi bị thương nặng, Hắc Kỳ Lân ở đó cũng bị ma khí lây nhiễm, ma hóa hoàn toàn. Ông ta không đành lòng giết Hắc Kỳ Lân nên dùng chút sức mạnh còn lại trấn áp Hắc Kỳ Lân ở đây, tạo nên cấm địa hiện nay, trong sách có nhắc đến, lúc bấy giờ Hắc Kỳ Lân đã là thần thú hộ mệnh cấp mười hai.

Trong cuốn sách cổ không có nội dung gì nhiều thêm nữa, nhưng đã để lại rất nhiều không gian tưởng tượng cho Ngô Bình.

Anh hỏi: “Sau đó có ai đi vào cấm địa không?”

Di Kha khẽ thở dài: “Sao lại không có, chỉ riêng một mình tôi nhìn thấy đã có bảy người rồi, có trong số họ có người là Chân Tiên, có người là Bán Bộ Đại La, còn có cả một Đạo Quân và một Đại Thần, thế nhưng không ai có thể đi ra được”.

Ngô Bình nheo mắt, cảnh giới Đại Thần và Đạo Quân ngang nhau, nếu ngay cả họ cũng không thể ra ngoài, chắc chắn cấm địa này vô cùng hung hiểm.
Chương 1599: Trấn áp Đại Thần

Anh bình tĩnh nói: “Hai người về đi, lát nữa Thiên Đạo Môn sẽ cử sứ giả đến”.

Di Kha dẫn tùy tùng lui ra ngoài, Liêu Bá vẫn ở lại vì bây giờ hắn đã là nô lệ của Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi hắn: “Liêu Bá, võ học của bộ lạc Chân Lan các anh từ đâu mà có?”

Lieu Bá: “Lúc đầu có một Đại Thánh truyền lại cho tổ tiên của bọn tôi”.

Ngô Bình: “Tư chất của tổ tiên các anh rất bình thường, không có khả năng lĩnh hội được ý nghĩa võ học mà Đại Thánh truyền lại”.

Liêu Bá sửng sốt: “Không lĩnh hội được sao?”

Ngô Bình: “Tư chất của tôi tạm ổn, anh luyện cái này đi”, nói rồi anh lấy bộ sách của Côn Luân Kiếm Cung đưa cho Liêu Bá, bảo hắn về tu luyện, nếu như đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng thì đến Côn Luân Kiếm Cung tìm anh.

Đợi Liêu Bá đi khỏi, quốc vương Thiên Mông và các đại thần Thiên Mông đều bước đến cảm ơn.

Ngô Bình bảo Nhậm Hành Chi về Thiên Đạo Môn phục lệnh, còn anh về Linh Xuyên một chuyến để dẫn Chu Chu đến nước Thiên Mông.

Suy đi nghĩ lại, mặc dù cấm địa khá nguy hiểm nhưng anh vẫn quyết định đến đó, để xác nhận xem Chu Chu có thể loại bỏ được ma tính của Hắc Kỳ Lân không.

Đêm đó, anh đi vào bộ tộc Chân Lan để gọi Liêu Bá, khi nghe nói Ngô Bình muốn vào cấm địa, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp, thầm mong Ngô Bình vào trong đó, nếu không ra được thì hắn sẽ không còn là nô lệ của anh nữa. Nhưng một giọng nói khác nói với hắn rằng hắn phải ngăn Ngô Bình đi vào cấm địa.

Suy cho cùng Liêu Bá là một người thẳng thắn, hắn nói: “Chủ nhân, anh không thể đi, cấm địa quá nguy hiểm, mười người thì đã có chín người chết rồi”.

Ngô Bình nói: “Nếu tôi chết chẳng phải càng có lợi với anh hơn sao?”

Liêu Bá khẽ thở dài: “Có sao nói vậy”.

Ngô Bình không nói gì nữa, anh bảo Liêu Bá dẫn đường đi tới khu gần cấm địa. Cấm địa này bị bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt, người đứng ở mép sương mù đều có thể cảm nhận được ma ý kỳ lạ truyền ra từ bên trong.

Chu Chu nhìn cấm địa nói: “Anh ơi, bên trong có thứ xấu xa”.

Ngô Bình cười nói: “Chu Chu, em làm sạch giúp anh được không?”

Chu Chu gật đầu: “Được ạ”.

Nói rồi Ngô Bình ôm Chu Chu lên, sải bước đi về phía cấm địa rồi biến mất trong màn sương mù.

Bước vào sương mù, càng đi vào trong, ma khí càng nặng nhưng sương mù cũng bớt dần, sau đó sương mù dần biến mất, Ngô Bình cũng nhìn thấy rõ hơn.

Trước mặt đột nhiên có một tia sáng lóe lên, Ngô Bình đang định đi qua đó xem sao nhưng trước khi hành động, anh mở nhìn thấu vạn vật ra, vừa nhìn vào anh cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ thấy ra cái gọi là bảo quang là một cái bẫy. Nếu đi sang đó thật thì sẽ bị kẹt trong ảo giác vô tận, không thể ra ngoài.

Càng khiến người ta run sợ hơn là trong ảo cảnh đó có rất nhiều bộ xương khô, những bộ xương khô này có cái là người, có cái là yêu và cũng có cả của thần.

Dù là sự tồn tại thế nào cũng không thể thoát khỏi ảo giác Hắc Kỳ Lân.

Trong ký ức về truyền thừa của Ngô Bình có giới thiệu về kỳ lân. Kỳ lân có năm màu, màu đen là màu chủ đạo nên Hắc Kỳ Lân còn được gọi là Đế Kỳ Lân, là vua của trong loài kỳ lân.

Hắc Kỳ Lân trời sinh đã có thần thông, trong đó khá nổi tiếng là ảo giác Kỳ Lân, dù Đạo Quân rơi vào trong đó cũng khó thoát thân.

Ngô Bình tiếp tục quan sát, nhìn thấu nhiều ảo ảnh, tìm thấy cơ thể thực sự của Hắc Kỳ Lân. Bây giờ Hắc Kỳ Lân chỉ lớn bằng Đông Hoàng, đôi mắt của nó đen láy, nó đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng chỉ vì vận chuyển ảo giác.

Ngô Bình đi thẳng đến chỗ Hắc Kỳ Lân, cảm giác có người đến gần, Hắc Kỳ Lan gào lên một tiếng, nhưng lúc này bàn tay nhỏ của Chu Chu ấn lên mi tâm của nó.

Hai sức mạnh thuần khiết Thần Thánh, đi vào ý thức của Hắc Kỳ Lân, rất nhanh đã loại bỏ được ma tính. Hắc Kỳ Lân sửng sốt như đang hồi phục lại bản tâm, nó nói: “Cảm ơn đã cứu”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, ngươi còn rất yếu, vào Động Thiên của ta nghỉ ngơi đi”.

Hắc Kỳ Lân gật đầu, Ngô Bình vung tay lên đưa nó vào Động Thiên. Hiện giờ nó cần hồi phục một chút nguyên khí.

Đúng lúc này, Ngô Bình nghe thấy một tiếng hét lớn, nhiều tiếng nổ phát ra từ cấm địa, sau đó ma khí tiêu tán, hàng chục tu sĩ vẫn kiên trì ở cấm địa cho đến giờ đều đồng loạt trở nên tỉnh táo.

“Hắc Kỳ Lân thì sao?”, thần niệm của một Đại Thần lướt qua đang tìm Hắc Kỳ Lân.

Ngô Bình cũng đưa Chu Chu vào Động Thiên, đang định ra khỏi cấm địa thì một bóng đen đứng chắn trước mặt anh, trên người có khí tức của Thần tộc, là một vị Đại Thần bị mắc kẹt ở đây.

Đại Thần này giống có vẻ giống vừa mập vừa thấp, cánh tay ngắn, chân ngắn, không có đầu, mắt ở trên bụng, mũi hếch, đây là Đại Thần?

“Loài người đê hèn, cậu có biết tung tích của Hắc Kỳ Lân không?”, ông ta lớn giọng hỏi, thần niệm đánh vào đầu Ngô Bình.

Ngô Bình liếc ông ta một cái, bỗng đẩy hắn ngã xuống đất rồi ấn xuống đất, ba bí lực đánh vào người đối phương. Cả người vị Đại Thần bắt đầu thối rữa, đôi mắt trở nên không có tiêu cự, hét lớn: “Cậu là ai?”, nhưng ông ta dù sao cũng là Đại Thần thế mà bị khống chế sự thay đổi tiêu cực này.

Ngô Bình cười nhạo: “Ông bị nhốt nhiều năm, sức khỏe đã yếu thành thế này vậy mà còn dám chọc vào tôi”, nói rồi anh ném Đại Thần này vào trong Động Thiên, tạm trấn áp.

Vừa mới trấn áp được một vị Đại Thần, lại có thêm một người đàn ông khác mặc đạo bào rách xuất hiện, ánh mắt người đó mơ màng hỏi: “Này nhóc, cậu từng thấy Hắc Kỳ Lân chưa?”

Ngô Bình nhìn đối phương: “Vẫn chưa, nên xưng hô với tiền bối thế nào?”

Người đàn ông này mặc dù anh, nhấc một chân ra bèn biến thành luồng sáng bay lên trời. Sau đó có nhiều ánh sáng bay ra khỏi cấm địa, có yêu, có thần, cũng có người.

Dĩ nhiên Ngô Bình cũng không cần phải đợi nữa, lập tức quay về Hành Cung.

Bộ tộc Chân Lan đã chịu phục, mục tiêu của hành động này đã đạt được nhưng anh vẫn không thể đi, vì còn phải đợi Thiên Đạo Môn phản hồi.

Sau khi trời sáng, cuối cùng Nhậm Hành Chi cũng báo: “Tông chủ, chưởng môn rất vui khi nghe nói chúng ta hạ gục được bộ lạc Chân Lan, nói sau khi về sẽ có phần thưởng lớn”.

Ngô Bình: “Mọi người tiếp tục cắm chốt một thời gian ở nước Thiên Mông đợi tin tức bên đó”.

Để lại người xem, anh một mình quay về Thiên Đạo Môn.

Tử Phi rất bận, quay lại nói với anh vài câu rồi lại đến mỏ xử lý công việc.

Ngô Bình phóng Hắc Kỳ Lân ra, lúc này chỉ mới một lúc mà Hắc Kỳ Lân đã trở thành bạn với Chu Chu.

“Hắc Kỳ Lân, nghe nói chủ nhân của ngươi là một vị Đại Đế?”, anh hỏi.

Hắc Kỳ Lân: “Phải, chủ nhân bị thương nặng ở ma giới, quay về không lâu đã chết, trước khi đi thì nên trấn áp bản thân lại”.

Sau đó nó nói: “Tôi đã đưa truyền thừa của chủ nhân cho Chu Chu rồi”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Chu Chu có thể nhận được truyền thừa của Đại Thánh?”

Hắc Kỳ Lân: “Cô bé rất phù hợp, sau này chắc có thể kế thừa võ đạo truyền thống của chủ nhân”.

“Vậy thì tốt, mày đưa Chu Chu về nhà đi, cô bé biết đường”, Ngô Bình nói.

Chu Chu cười nói: “Anh ơi, anh không về sao?”

Ngô Bình: “Anh phải ở lại đây mấy ngày nữa, em về trước đi”.

Thế là Chu Chu ngồi trên Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân biến thành một tia sét màu đen rồi biến mất ngay tức khắc. Mặc dù khả năng đã mất đi rất nhiều nhưng Hắc Kỳ Lân vẫn rất mạnh.

Tiễn Chu Chu đi, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Bất Tử Kinh, luyện hóa sao trời. Trước đó anh đã luyện hóa ba ngàn sao trời nhưng cứ có cảm giác không phát huy hết sức mạnh của sao trời này.

Thế là anh lấy cuốn sách dạy đánh cờ ra thử dùng sao trời đánh cờ thử, lấy trời đất làm bàn cờ để sắp xếp một ván cờ tử chiến.

Ba nghìn sao trời đều phản chiếu trong Động Thiên của anh, anh bèn dùng hình ảnh phản chiếu trong vô số vì sao sắp xếp tàn cục đầu tiên trong Động Thiên.
Chương 1600: Ván cờ Thiên Địa, cờ kiếm hợp nhất

Tàn cục nhập môn rất đơn giản nhưng bố trí lại thì không hề đơn giản, anh phải mất hết ba ngày mới hoàn thành sát trận thứ nhất.

Bố trí sát trận chỉ mới là bước thứ nhất, tiếp theo anh còn phải suy nghĩ làm sao đưa uy lực của tàn cục vào trong kiếm quang. Trước đây anh từng luyện một môn kiếm đạo thần thông, tên là Kinh Thiên Vĩ Địa.

Kiếm quang Kinh Thiên Vĩ Địa đan xen ngang dọc, sau đó còn có rất nhiều tầng biến hóa, nhưng anh vẫn chưa tu luyện hết toàn bộ. Bây giờ anh bỗng nhiên phát hiện ra, nếu như tàn cục kết hợp với Kinh Thiên Vĩ Địa thì đúng là hợp không gì bằng.

Sau đó, anh không ngừng thử nghiệm, phân tích để hợp nhất hai loại sức mạnh làm một. Kiếm đạo thần thông Kinh Thiên Vĩ Địa cũng được anh sửa tên thành ván cờ Thiên Địa.

Hôm đó, anh đến một nơi hoang vu, vung tay phải, một trăm mười luồng kiếm quang dọc, năm mươi luồng kiếm quang ngang nhau xuất hiện giữa trời đất, tạo ra ba nghìn hai mươi lăm nút kiếm.

Những nút kiếm đó là những quân cờ được ngưng tụ từ kiếm quang, kết hợp với sát trận trên cờ phổ, một khi thi triển thì sẽ biến hóa khôn lường, nguy cơ liên tục biến đổi khiến đối thủ không kịp trở tay.

Ngô Bình luyện sát trận ở đây nên không biết gì đến thời gian, khi anh nhớ ra thì trời đã tối.

Trăng sáng lên cao, sao trời lấp lánh, bỗng dưng anh bay lên chín tầng mây, rời khỏi đất Côn Luân.

Đất Côn Luân dưới chân anh biến thành thế giới hình cầu. Khi ở giữa vũ trụ, anh sẽ dễ dàng tiếp xúc với những vì sao hơn nên anh đã tiếp tục luyện hóa.

Mục tiêu của anh là phải luyện hóa được một trăm vạn vì sao, vậy thì có thể tạo ra được một bàn cờ thiên địa ngang dọc mỗi bên một nghìn luồng kiếm quang, một trăm vạn nút kiếm tương ứng với một trăm vạn vì sao.

Trước đây, anh muốn luyện hóa một trăm vạn vì sao là chuyện rất khó khăn, không mất vài trăm năm thì đừng mong hoàn thành được.

Nhưng bây giờ tốc độ của anh đã nhanh hơn nhiều, một là vì động thiên đã mạnh hơn, hai là vì anh có kì phổ hỗ trợ.

Lúc này, anh phát ra hai nghìn luồng kiếm quang, kiếm quang đan xen ngang dọc, hình thành trăm vạn nút giao, mỗi nút giao là một nút kiếm, mà trong mỗi nút kiếm đều có một suy nghĩ của anh.

Trước đây, anh muốn luyện hóa một vì sao thì phải cần một hóa thân Dương Thần rất mạnh nhưng bây giờ thì anh không còn cần nữa, thần niệm nằm trong thế cờ, tất cả thần niệm là một thể, mỗi vì sao đều tương đương với một thế cờ mạnh được luyện hóa, quá trình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Có thể nhìn thấy vô số vì sao trong vũ trụ rơi vào trong thế cờ, bị các nút kiếm hấp thụ. Các vì sao được luyện hóa càng nhiều thì uy lực của ván cờ sẽ càng mạnh, tốc độ luyện hóa các vì sao cũng càng nhanh.

Ngô Bình dung hợp kiếm quang, sức mạnh của các vì sao và thế cờ lại với nhau thì liền tạo ra một uy lực đến cả anh cũng thấy bất ngờ.

Trong vũ trụ, có một nghìn luồng kiếm quang tung hoành, tạo nên một trăm vạn nút kiếm sáng lấp lánh, toát ra khí tức kinh người.

Quá trình luyện hóa các vì sao kéo dài nửa tháng, khi một trăm vạn vì sao được luyện hóa, một trăm vạn nút kiếm được ngưng tụ ra thì cuối cùng thế cờ cũng viên mãn.

Cùng lúc đó, một trăm vạn vì sao cũng xuất hiện trong động thiên của Ngô Bình.

Nửa tháng nay, anh không chỉ luyện hóa tinh thần mà còn bố trí năm tàn cục trong động thiên, cái nào cái nấy đề có uy lực rất mạnh.

Ngô Bình vẫn cảm thấy chưa hoàn hảo, thế là anh kết hợp kiếm đạo Phiêu Miểu, tạo ra huyễn cảnh trong thế cờ, nâng cao uy lực của ván cờ Thiên Địa thêm một bước nữa.

Ngày thứ hai mươi, cuối cùng anh cũng quay về Thiên Đạo Môn.

Anh vừa quay về thì đã nhìn thấy Tiêu Thái Tôn đang đợi mình.

“Ông Tiêu, có việc gì thế ạ?”. Anh vội hỏi.

Tiêu Thái Tôn: “Huyền Bình, con hãy rời khỏi Thiên Đạo Môn trước, trong thời gian ngắn đừng quay lại”.

Ngô Bình chau mày: “Sao thế ạ?”

Tiêu Thái Tôn: “Có một thần sứ đến Thiên Đạo Môn, không biết sao ông ta lại biết chuyện con luyện hóa quái bàn tiên thiên. Ông ta yêu cầu con giao bàn bát quái tiên thiên ra, người này rất có gốc gác, Thiên Đạo Môn chúng ta không thể động đến được”.

Ngô Bình: “Vì vậy con bắt buộc phải rời khỏi Thiên Đạo Môn sao?”

Tiêu Thái Tôn thở dài: “Đấy cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ đành để con phải chịu thiệt thòi một chút”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Ông Tiêu, giúp con chăm sóc cho Tử Phi”.

Tiêu Thái Tôn: “Con yên tâm, có ông và tám vị tông chủ ở đây, Tử Phi sẽ không sao đâu”.

Ngô Bình đưa cho ông ấy một miếng ngọc bội nói: “Nếu người đó có hỏi tung tích của con thì ông hãy đưa miếng ngọc bội này cho ông ta, nói là thứ này có thể tìm được con”.

Tiêu Thái Tôn nhìn Ngô Bình đăm chiêu: “Huyền Bình, con định…”

Ngô Bình bình thản đáp: “Ông Tiêu, dù ông ta có là Đại Thần thì con vẫn có thể hạ được ông ta”.

Tiêu Thái Tôn cười: “Được, ông sẽ đưa ngọc bội cho ông ta. Có điều, con cũng phải cẩn thận, làm cho sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng để lại chứng cứ”.

Ngô Bình giao ngọc bội lại rồi rời khỏi Thiên Đạo Môn, đến Đông Hải rộng lớn.

Cùng lúc đó, trong phủ họ Ngụy, Ngụy Vô Cương đứng trước mặt một bán thần với vẻ mặt hèn mọn. Vị bán thần đó có khí tức rất đáng sợ, ông ta là thần sứ đến Thiên Đạo Môn lần này.

Ngụy Vô Cương cười, nói: “Thần sứ đại nhân, đợi tên đó quay lại, nếu kẻ đó không chịu giao bàn bát quái ra thì ngài không cần khách sáo với cậu ta, cứ giết thẳng tay”.

Bán thần thản nhiên đáp: “Dù sao thì cậu ta cũng là thiên tài của Thiên Đạo Môn, không nên giết, phế là được rồi”.

Ngụy Vô Cương cười haha: “Đại nhân nhân từ, vậy thì phế thôi”.

Bỗng nhiên có người đến báo tin cho Ngụy Vô Thượng: “Ông chủ, mục tiêu đã quay về nhưng cũng nhanh chóng rời khỏi đây rồi”.

Ngụy Vô Cương nổi giận: “Nhất định là lão già Tiêu Thái Tôn dở trò”.

Người đó liền lấy miếng ngọc bội ra, nói: “Lão gia, Tiêu Thái Tôn để miếng ngọc bội này trong nhà, tôi đã cho người trộm về đây”.

Ngụy Vô Cương cầm miếng ngọc bội lên nhìn rồi cười, nói: “Bên trên có khí tức của tên nhóc đó, xem ra nó là bùa ngọc được Tiêu Thái Tôn dùng nó để liên lạc với cậu ta. Thần sứ đại nhân, dùng miếng ngọc bội này thì có thể dễ dàng tìm được người đó”.

Thần sứ nắm lấy ngọc bội, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta”.

Ông ta vừa dứt lời thì cơ thể liền trở nên mơ hồ rồi biến mất hoàn toàn.

Trên Đông Hải, Ngô Bình tìm đến một hòn đảo nhỏ, đặt một cái bàn lên nền đất, bày rượu và đồ nhắm, vừa thưởng thức vừa chờ vị thần sứ đó xuất hiện.

Giống như anh dự đoán, sau khoảng một tiếng đồng hồ, một luồng khí tức từ phía tây ập đến, sau đó là một tiếng vang lớn, bụi đất bay tứ tung, một người đàn ông cao to đáp xuống trước mặt, cách anh không xa.

Khi khói bụi tan đi, người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi nói: “Không ngờ cậu còn tâm trạng ăn uống”.

Ngô Bình uống một ngụm rượu, nói: “Đơi ông lâu lắm rồi. Không phải ông muốn có bàn bát quái tiên thiên sao? Đến lấy đi”.

Người đàn ông giật mình: “Ồ, cậu biết tôi sẽ đến sao?”

Ngô Bình: “Ngọc bội là do tôi cố tình để lại, mục đích là để dụ ông đến đây”.

Người đàn ông nheo mắt: “Chắc không phải cậu cho rằng mình có thể chiến đấu với tôi đấy chứ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Ông cũng đánh giá mình cao quá rồi”.

Anh vừa dứt lời thì xung quanh đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện một bàn cờ bằng kiếm quang, là kiếm đạo thần thông mà anh vừa sáng tạo ra, ván cờ Thiên Địa.

Đương nhiên, ván cờ này là bản đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ dùng đến một vạn nút kiếm, mỗi nút kiếm đều có sức mạnh của một vì sao.

Bàn cờ xuất hiện thì sắc mặt của người đàn ông liền thay đổi, ông ta hoảng sợ, lập tức nói: “Anh bạn, tôi nghĩ chắc cậu hiểu lầm rồi…”

“Ha!”

Tay phải anh bốc một nút kiếm, ấn nhẹ xuống, tiếng kiếm vang lên, bàn cờ lại có thêm một nút kiếm nữa.

Người đàn ông tự thấy không cách nào hòa giải nữa nên liền hét lớn, khí tức toàn thân bộc phát hết ra, đằng sau xuất hiện bảy bóng ảo thần ma, mỗi bóng đều phát ra khí tức kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK