Thấy Ngô Bình đến, ngoài ra còn xách thêm rượu Mao Đài, Hà Tất Sĩ sáng mắt lên nói: “Oa, có Mao Đài luôn à, ha ha, hôm nay được lộc uống rồi”.
Chu Nhược Tuyết mỉm cười kéo ghế cho Ngô Bình rồi cả ba cùng ngồi xuống.
Hà Tất Sĩ nói: “Cậu Ngô, tôi biết cậu thấy chúng tôi tha cho đám lưu manh kia dễ dàng quá. Nhưng tôi không có quyền quyết định chuyện này, mà là đội trưởng”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nhiều khi chuyện giang hồ phải xử theo lối giang hồ, chứ gọi các ông cũng vô ích”.
Hà Tất Sĩ cười nói: “Cậu không thể nói thế được, đâu phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng được đâu, dần cậu sẽ quen thôi”.
Đồ ăn đã lên, tôm hùm đất ở đây khá ngon, thịt dê cũng rất đậm vị, ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
Hà Tất Sĩ rượu vào lời ra: “Nhược Tuyết, em không còn nhỏ nữa đâu, thầy thấy cậu Ngô được đấy, hay hai người thử tìm hiểu đi xem có hợp nhau không”.
Lời nói này rất thẳng thắn, Chu Nhược Tuyết nghe xong thì đỏ bừng mặt, nói: “Thầy ơi, thầy nói gì thế ạ? Thầy say rồi”.
Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Còn lâu thầy mới say, cậu Ngô là người giỏi giang, chính trực, thầy thấy làm bạn trai của em được đấy”.
Ngô Bình cũng hơi lúng túng, sau đó vội lảng sang chuyện khấc: “Ông Hà, ông làm thanh tra nhiều năm rồi, đã từng gặp vụ án nào kỳ lạ chưa?”
“Vụ án kỳ lạ ư?”, Hà Tất Sĩ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có chứ, còn hẳn hai vụ cơ. Đến giờ nghĩ tới hai vụ án ấy mà tôi vẫn còn thấy da đầu mình tê dại”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Thế nào? Ông kể đi”.
Hà Tất Sĩ uống cạn chén rượu rồi bắt đầu kể vụ án thứ nhất.
15 năm trước, khi ấy Hà Tất Sĩ đã là một thanh tra lão luyện trong ngành rồi. Bỗng một hôm, đội ông ấy nhận được báo án, sau đó phát hiện mấy thi thể trong một căn biệt thự ven sông.
Sau khi điều tra, họ phát hiện các thi thể ấy là người một nhà, gồm mẹ, con trai, con dâu và một bé trai bảy tuổi. Gia đình họ chết rất thảm vì bị lột da rồi nằm trong vũng máu.
Điều khủng khiếp hơn là máu của họ đều bị rút hết ra ngoài rồi được vẽ thành một ký hiệu rất kỳ ạ, như bùa chú của phù thuỷ vậy.
Năm đó, vụ án này đã gây chấn động toàn tỉnh, từ bộ, tỉnh đến thành phố đều cử chuyên gia đến điều tra, nhưng không lần ra được manh mối nào cả. Sau ba năm điều tra mà không tìm được manh mối gì, họ phải tạm gác lại, đến nay hồ sơ về phụ án ấy vẫn đang được cất trong tủ chứa hồ sơ những vụ án chưa được phá.
Nghe đến bùa chú, Ngô Bình chợt nổi hứng thú rồi hỏi: “Ông Hà, bùa chú ấy trông như thế nào?”
Hà Tất Sĩ lấy điện thoại ra rồi mở một bức ảnh: “Ảnh tôi chụp được trong hồ sơ đây này, nhưng hơi mờ một chút”.
Ngô Bình lập tức nhìn thấy bốn thi thể bị lột da nằm dưới sàn phòng khách, đầu hướng vào trong, chân ngoảnh ra ngoài, xung quanh người họ là những hình được vẽ bằng máu.
Trông thấy bức ảnh này, Ngô Bình rất chấn động rồi buột miệng nói: “Trận pháp Triệu Hoán!”
Hà Tất Sĩ ngẩn ra rồi hỏi lại: “Trận pháp Triệu Hoán là cái gì?”
Ngô Bình đã nhận được truyền thừa của Vu đạo, nhưng chưa nghiên cứu kỹ càng. Song, khi nhìn thấy bức ảnh này thì anh biết đây chính là đại trận Cửu Thiên Tà Ma Triệu Hoán. Trận pháp này dùng máu người để gọi ma quỷ tới, còn da người chính là vật dẫn cho ma quỷ, họ sẽ mượn da người để tồn tại lâu hơn trong nhân gian.
Ngô Bình không giải thích mà chỉ nói: “Là một loại tà thuật, thế trong quá trình điều tra, các ông có gặp sự cố gì không?”
Hà Tất Sĩ lắc đầu: “Không, chúng tôi chỉ tới đây vài lần thôi, sau đó thì tập trung điều tra về mạng lưới quan hệ của các nạn nhân”.
Chu Nhược Tuyết thấy Ngô Bình rất hứng thú với chuyện này thì hỏi: “Ngô Bình, anh có phát hiện gì phải không?”
Ngô Bình ăn một miếng thịt dê rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cứ nửa năm lại có một vụ án mạng như này xảy ra một lần, hơn nữa người chết đều bị rút cạn máu, đúng không?”
Hà Tất Sĩ nhảy dựng lên, chiếc chén trong tay cũng rơi xuống vàn, ông ấy nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Có gì đâu mà không biết”.
Lúc này, thậm chí Hà Tất Sĩ còn nghi Ngô Bình là hung thủ, nhưng nghĩ khả năng này không tồn tại, vì khi ấy Ngô Bình mới chỉ là học sinh tiểu học.
Ông ấy vỗ đầu nói: “Tôi nghĩ lung tung rồi, Ngô Bình, cậu có thể nói cho tôi biết suy đoán của cậu được không?”
“Nói trắng ra thì là một hoạt động tà giáo, kẻ lột da các nạn nhân cứ nửa năm lại cần một lượng máu lớn để luyện chế da người”.
Chu Nhược Tuyết thấy da đầu mình tê dại: “Anh không đùa chứ? Có cả chuyện này ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Là tà môn. Ngoài ra, tôi còn tiết lộ cho hai người biết trong lớp da người ấy phong ấn ma quỷ, nó có lực sát thương rất khủng khiếp. Để luyện chế da người nên hung thủ mới sát hại nhiều nạn nhân hơn”.
Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp: “Đây là cao thủ tà đạo trong giang hồ, hai người không bắt được đâu”.
Hà Tất Sĩ hừ một tiếng: “Cái gì mà cao thủ tà đạo, kiểu gì tôi cũng tóm được nó”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Đúng, chỉ cần hắn phạm tội thì phải bị trừng trị”.
Ngô Bình lập tức hỏi họ bằng chất giọng trào phúng: “Thế à? Khéo hắn cũng được bảo lãnh đấy”.
Hà Tất Sĩ có vẻ lúng túng nói: “Thôi, cậu đừng nhắc chuyện đó nữa. Tôi hứa với cậu, sau này bọn đấy mà phạm pháp tiếp thì tôi sẽ trừng trị thích đáng”.
Chu Nhược Tuyết mím môi cười nói: “Thầy ơi, thế phải chờ thầy lên chức đội trưởng đã”.
Hà Tất Sĩ trừng mắt: “Không phải bàn, lần này lập công lơn, kiểu gì thầy cũng được thăng chức”.
Ngô Bình: “Ông kể tiếp vụ án thứ hai đi”.
Vụ án thứ hai mà Hà Tất Sĩ kể xảy ra vào nhiều năm trước. Khi ấy, chợt có tình trạng các học sinh tự sát hàng loạt, có một nữ sinh lớp 12 bỗng nhảy lầu rồi tử vong tại chỗ.
Ngày hôm sau, họ đến điều tra thì lại có thêm một nữ sinh nữa nhảy lầu.
Hai ngày có hai người chết, trường học gặp áp lực cực lớn nên phải cho các học sinh nghỉ một tuần. Song, tình trạng ấy vẫn không kết thúc, mấy ngày sau, lại có một nữ sinh đến trường rồi lại nhảy lầu tiếp.
Loáng cái đã có ba học sinh thiệt mạng, sự việc đã trở nên nghiêm trọng và gây ảnh hưởng lớn. Hiệu trưởng khi ấy bị cách chức, ba giáo viên chủ nhiệm bị đuổi việc, bộ trưởng bộ giáo dục bị kiểm điểm, những người liên quan đến an toàn trường học thì bị khiển trách.
Khi ấy, Hà Tất Sĩ phụ trách vụ án này, nhưng cũng không tìm được manh mối gì. Hơn nữa, ông ấy thấy có một điều kỳ lạ là trước khi nhảy lầu, các nữ sinh đều nở một nụ cười dịu dàng.
Sau đó, trường học đã cho học sinh nghỉ học một tháng, dù không điều tra ra được nguyên nhân, nhưng tình trạng nhảy lầu hàng loạt đã dừng lại.
Song, mỗi đêm tỉnh dậy trong giấc mộng, trong đầu Hà Tất Sĩ toàn là hình ảnh lúc chết của ba nữ sinh ấy cùng nụ cười dịu dàng và máu tươi lênh láng dưới đất.
Kể xong vụ án này, Hà Tất Sĩ thở dài một hơi: “Có một cô bé là con của họ hàng nhà tôi, gọi tôi là chú họ. Tiếc là cuối cùng tôi không điều tra ra được gì nên đành kết thúc vụ án, có lẽ vì áp lực học hành quá lớn nên bọn trẻ mới nghĩ quẩn”.
Chương 57: Đột nhập nhà ma
Nghe thấy thế, Ngô Bình sững người, Ngô Mi cũng đang học ở trường cấp ba huyện nên anh sẽ phải điều tra rõ chuyện này.
Anh hỏi tiếp: “Ông Hà, sau đó cứ thế là kết thúc vụ án à?”
“Ừ”, Hà Tất Sĩ nói: “Cứ thế kết thúc thôi”.
Ngô Bình bắt đầu đứng ngồi không yên, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Ông Hà, ông có muốn phá án không?”
Hà Tất Sĩ ngẩn ra nói: “Phá án gì?”
“Tối nay, ông hãy đến trường cấp ba Huyện Nhất với tôi, em gái tôi cũng đang học ở đó. Nếu không làm rõ chuyện này thì tôi ăn không ngon ngủ không yên mất”.
Hà Tất Sĩ có vẻ xem thường nói: “Thôi đi, cậu đừng làm loạn nữa, chuyện qua lâu rồi, hơn nữa sau này cũng không còn học sinh nào nhảy lầu tự sát nữa”.
Ngô Bình lườm ông ta: “Thế ông có đi không?”
Hà Tất Sĩ gãi đầu: “Được rồi, tôi đi. Nhưng tôi nói trước, vụ án này đã khép lại rồi, dù cậu có điều tra ra manh mối gì thì cũng vô dụng thôi”.
Chu Nhược Tuyết rất hào hứng, cô ấy không uống rượu nên xung phong lái xe, đưa cả ba người đến trường Huyện Nhất.
Trường này hiện có hơn bảy nghìn học sinh, hầu hết đều là các học sinh xuất sắc ở huyện.
Khi xe đi đến cổng trường, bảo vệ nhận ra Hà Tất Sĩ nên nói: “Thanh tra Hà, sao ông lại đến đây? Không lẽ có vụ án nào ư?”
Hà Tất Sĩ nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ qua ngó nghiêng chút xem có vấn đề gì không thôi!”
Bảo vệ nói: “Vâng, ông vất vả rồi, có cần tôi báo cho tổng phụ trách không ạ?”
“Không cần đâu”, Hà Tất Sĩ nói: “Anh gọi ai đi cùng để mở cửa cho chúng tôi là được”.
Người bảo vệ bảo một cậu thanh niên lên xe, sau đó chiếc xe đi thẳng vào trong trường, cuối cùng dừng cạnh một toà nhà dạy học.
Cậu bảo vệ vừa thấy bọn họ đến đây thì vội hỏi: “Các anh chị ơi, toà nhà này đóng cửa rồi ạ”.
Hà Tất Sĩ ngẩn ra, hình như ông ấy không biết chuyện này nên hỏi: “Đóng từ khi nào thế?”
Cậu bảo vệ: “Trước lúc tôi đến đây làm cơ, tôi nghe người khác kể lại ngày xưa có học sinh từ nhảy lầu ở đây nên toà nhà này bị đóng rồi, sau đó không sử dụng đến nữa”.
Ngô Bình nhìn sang Hà Tất Sĩ rồi nói: “Toà nhà bị đóng cửa rồi thì chẳng không có ai nhảy lầu nữa”.
Hà Tất Sĩ ngẩn ra rồi nói: “Mở cửa toà này cho tôi”.
Cậu bảo vệ lấy chùm chìa khoá ra rồi tìm một lúc lâu mới thấy chìa của toà này, nhưng vẫn khuyên nhóm Ngô Bình: “Thanh tra Hà, hay thôi đừng lên nữa, tối tăm thế này…”
“Cậu nói gì thế hả?”, Hà Tất Sĩ lừ mắt: “Đưa đèn pin đây cho tôi, còn cậu chờ ở ngoài”.
Hà Tất Sĩ nhận lấy chiếc đèn pin rồi cùng Chu Nhược Tuyết và Ngô Bình đi lên toà nhà ấy. Thật lòng mà nói thì Hà Tất Sĩ cũng thấy hơi rợn, vì vậy ông ấy để Ngô Bình đi trước.
Toà nhà này cao ba tầng, Ngô Bình đi lên tầng hai trước, sau đó chậm rãi đi từ đầu này sang đầu kia.
Đột nhiên Chu Nhược Tuyết hét lên: “Ngô Bình, phía trước có ánh sáng”.
Ngô Bình cũng nhìn thấy, có tia sáng nhẹ phát ra từ một phòng học ở cách đó không xa. Anh đang chuẩn bị đi tới đó, thì chợt có một tiếng hét thất thanh vang lên, có ba bóng người chạy như bay tới, mặt ai cũng trắng bệch như tờ giấy.
Ngô Bình lập tức soi đèn về phía họ, thấy bị chiếu đèn pin vào người, ba người đó mới dừng bước rồi giơ tay lên che mắt.
“Làm gì thế hả?”, Ngô Bình hỏi.
Hoá ra ba người đó đều là học sinh nam của người, điện thoại của họ hình như đang để ở chế độ ghi hình.
Một cậu học sinh nuốt nước miếng rồi tái mặt đáp: “Bọn em nghe nói ở đây có ma nên định đến để quay clip rồi tung lên mạng”.
Hà Tất Sĩ vừa tức vừa bực nói: “Vớ vẩn! Các cậu ăn no dửng mỡ phải không?”
Ba cậu học sinh đều cúi đầu không, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Ngô Bình nhẹ giọng hỏi: “Sao vừa nãy các cậu lại bỏ chạy?”
Một cậu học sinh đáp ngay: “Anh ơi, trong phòng ấy có ma đấy, bọn em đang quay clip thì có người thì thầm gì đó bên tai, làm bọn em sợ chết khiếp”.
Ngô Bình cau mày: “Cái gì? Thì thầm bên tai các cậu ư? Nội dung là gì?”
Một cậu học sinh khác ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bọn em nghe không rõ, nhưng kỳ lạ như đang tụng kinh ấy”.
Ngô Bình lập tức đưa chiếc đèn pin cho Hà Tất Sĩ: “Chờ tôi ở đây”, sau đó, canh đi nhanh về phía phòng học.
Thật lòng mà nói thì Ngô Bình cũng thấy hơi sợ, dẫu sao anh cũng không biết có gì trong phòng học, nhưng sợ thì sợ, Ngô Mi vẫn đang học ở đây, anh không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào.
Phòng học đã mở cửa sẵn nên Ngô Bình đi vào luôn.
Bàn ghế trong phòng vẫn y nguyên, nhưng đầy bụi bặm, anh tìm được công tắc rồi mở đèn lên.
Phòng học này không dùng nên đã lâu nên có ba bóng đèn bị hỏng, ba bóng còn lại thì lập loè.
Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu nhìn quanh phòng học một lượt, ngay sau đó anh lạnh hết người, vì lúc này đang có một bóng trắng đứng cách đó một mét đang nhìn anh chằm chằm.
Bóng trắng này không thể gọi là người được, vì không có mặt, các đường nét mờ tịt, bóng trắng mặc chiếc áo như áo ngủ, chỉ có đôi mắt sáng quắc ánh lên màu tím nhạt.
Ngay khi đối diện với đôi mắt ấy, tay phải của Ngô Bình lập tức kết ấn, sau đó thúc giục chân khí Huyền Hoàng trong cơ thể rồi hô lên: “Bất động!”
Anh vừa thi triển Trấn Ma Ấn, dùng chân khí để trấn áp ma quỷ.
Nhờ đó, Ngô Bình há miệng phun ra một luồng chân khí hình bùa chú, bắn lên người bóng trắng đó.
Bóng trắng há miệng, nhưng không nói ra được tiếng người, mà là những âm thanh quỷ dị, sau đó toàn thân run rẩy rồi thu nhỏ bằng một nửa kích thước ban đầu.
Ngô Bình thấy có tác dụng thì tập trung tinh thần rồi kết ấn bằng cả hai tay rồi hô: “Diệt!”, đây là Diệt Ma Ấn.
Anh lại phun ra một luồng chân khí nữa bắn lên người bóng trắng ấy, mặt bóng trắng đã hiện lên rõ ràng là một cậu nam sinh tuấn tú chỉ khoảng 17 tuổi.
Cậu ta ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình với vẻ tò mò và mờ mịt.
Ngô Bình hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình phát hiện tà khí trên người bóng trắng đã bị mình xử lý hết, đây chính là ý thức ban đầu của cậu ta.
Cậu học sinh đó mở miệng nhưng không nói được gì, song lại có giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình.
“Tôi là Lý Lạc Thư”.
Ngô Bình: “Ba nữ sinh năm xưa bị cậu hại chết đúng không?”
“Tôi… tôi không hại họ, chỉ là tôi cô đơn quá nên muốn có người bầu bạn thôi”, cậu ta cúi đầu xuống với vẻ bi thương.
Ngô Bình: “Cậu không hại họ, nhưng họ đã chết vì cậu. Người chết rồi thì hồn về trời, cơ thể về đất, tại sao cậu vẫn còn ở lại nhân gian?”
Lý Lạc Thư: “Tôi… ngày xưa tôi thích một cô gái, nhưng cô ấy chê tôi nghèo nên sau khi tốt nghiệp đã đi học ở thành phố lớn. Tôi rất nhớ cô ấy, một hôm, tôi nhảy từ trên cao xuống để kết thúc mạng sống. Nhưng không biết tại sao, về sau ý thức của tôi lại quay về nơi đây, tôi vẫn nhớ cô ấy, muốn gặp lại cô ấy một lần”.
Ngô Bình cau mày: “Khốn kiếp! Cậu không nên xuất hiện mới đúng! Giờ tôi sẽ đưa cậu về đúng nơi của mình”.
Anh kết ấn bằng hai tay rồi nói: “Biến mất!”
Đôi tay của Ngô Bình biến ảo, ý thức của Lý Lạc Thư đã biến thành một cơn mưa ánh sáng rồi tan biến.
Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, cả hai đều đang há hốc miệng với vẻ kinh ngạc.
Ngô Bình rất bối rối, có phải anh thể hiện hơi quá rồi không?”
Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Hai người ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, anh bước đi trước, Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết vội vã chạy theo sau.
Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, anh vừa làm gì thế?”
Ngô Bình không muốn giải thích nhiều: “Không có gì, tôi học được một thuật kết ấn nên định thử xem thế nào thôi”.
Chu Nhược Tuyết cười phụt ra: “Trông hay thế!”
Ngô Bình cười xoà nói: “Được rồi, tôi thấy ở đây không có vấn đề gì đâu, chúng ta về thôi”.
Song, Ngô Bình vừa nói dứt câu thì chợt ngoảnh lại, anh nhìn thấy có một người đàn ông mập mạp khoảng hơn 50 tuổi, mặc đồ leo núi đang đứng trong một góc tối đen, hình như ông ta đã đứng đó rất lâu rồi.
Hà Tất Sĩ định chiếu đèn pin về phía ông ta, nhưng bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Hai người dẫn các học sinh đi trước đi”.
Chương 58: Giải quyết xong mối họa
Chu Nhược Tuyết bỗng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng một cách vô cớ, cô ấy khẽ nói: "Vậy anh phải cẩn thận". Sau đó cô ấy và ông Hà kéo đám học sinh đang run lẩy bẩy đi xuống tầng.
Ngô Bình cách người đàn ông trung niên khoảng 50 mét, họ nhìn nhau chằm chằm, không ai động đậy.
"Tôi cứ nghĩ mãi tại sao cậu thiếu niên này lại hại người, thì ra là có người ngấm ngầm thao túng đằng sau". Ngô Bình nói: "Ông hại chết những học sinh vô tội đó vì mục đích gì?"
Người đàn ông trung niên nói: "Không ngờ chuyện đã qua sáu năm rồi mà vẫn có người chạy tới đây để điều tra". Giọng ông ta trầm thấp, là giọng nam trung, trầm bổng du dương.
Ngô Bình nói: "Ông tự dưng xuất hiện để làm gì, muốn giữ tôi lại sao?"
"Đúng vậy". Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Oán linh đó là thành quả mà tôi đã cực khổ lên kế hoạch suốt bảy năm, thế mà giờ lại bị cậu đưa vào vòng luân hồi, cậu nói xem sao tôi có thể tha cho cậu được?"
Ngô Bình gật đầu: "Thực ra tôi cũng không được coi là người trong giang hồ, chỉ vừa hay biết được một số mánh vu thuật thôi. Nếu ông muốn ra tay thì nhanh lên, tôi không có thời gian để lãng phí với ông đâu".
Người đàn ông trung niên cười lớn: "Cậu phải biết là cả tòa nhà này đã bị tôi bày cấm chế, những người cùng đi với cậu sẽ không ai có thể thoát được".
"Thế sao?". Ngô Bình rất bình tĩnh, cho dù đang trong đêm tối anh vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, đằng sau lưng người đàn ông có dán một tấm giấy, ông ta hoàn toàn không phải bản chính mà chỉ là một thi thể bị người khác khống chế!
Anh âm thầm quan sát, nhìn thấu vạn vật, đưa mắt bao quát cả tòa nhà. Anh phát hiện ngay dưới anh có một ông già gầy đét đang lẩm bẩm gì đó, mắt nhìn lên trên.
"Đang rủa tôi đấy à?"
Ngô Bình tức điên, anh hô lớn: "Bây giờ ông bỏ cuộc vẫn còn kịp..."
Từ "kịp" vừa dứt thì anh đã giẫm nát một mảng bê tông, một đống bê tông và bụi bặm liền ập xuống.
Ở ngay dưới, ông già gầy đét đang niệm chú, trong lúc bối rối ông ta liền lao sang bên cạnh.
Ngô Bình lao xuống, thuận thế đạp lên lưng ông ta.
Tiếng "rắc rắc" vang lên, sống lưng ông già gầy đét bị giẫm gãy. Ông ta liền liệt ngay tại chỗ, tiểu luôn ra quần.
Ông già này biết vu thuật, nhưng chẳng có bản lĩnh gì mấy, cũng chỉ là cảnh giới Lực, thế là Ngô Bình chỉ tung một chiêu thôi đã bị hạ gục.
Anh đi lên trước cắm mấy cây kim lên đầu ông ta. Ánh sáng trong mắt ông già gầy đét liền dần biến mất, mặt ông ta tràn đầy kinh hoàng: "Sao cậu biết tôi đang trốn ở dưới!"
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, anh tát lên mặt ông ta: "Ông già, vừa nãy ông rủa tôi đấy à?"
"Đúng vậy! Tôi đang niệm Lạc Hồn chú, suýt nữa đã thành công rồi, tiếc là chỉ thiếu một bước nữa thôi", vẻ mặt ông ta vô cùng cay độc.
Ngô Bình lại tát thêm cái nữa khiến răng ông ta bị đánh nát, máu chảy lênh láng: "Ông bảo ông bày cấm chế ở đây à?"
"Không có cấm chế, tôi lừa cậu đấy". Sau khi bị ăn hai cái tát, lửa giận của ông ta đã bị dập dắt, không dám cứng rắn như trước đó nữa.
Ngô Bình nói: "Nói đi, vì sao lại hại những cô gái đó?"
Ông già nói: "Tôi tu 'Quỷ đạo', hồn phách của thiếu niên đó rất phù hợp để luyện chế oán linh. Để oán linh mạnh hơn thì phải giết nhiều người hơn, hấp thu thần hồn của họ để oán linh càng mạnh".
Ngô Bình hừ một tiếng, anh giơ tay sờ đầu ông già. Anh sờ được một tấm gỗ liễu, trơn bóng nhẵn nhụi, hình như là đồ cổ.
Ông già kinh hãi: "Đừng động vào nó!"
Ngô Bình giở ra xem thì phát hiện trong tấm gỗ có một luồng sáng, không biết là thứ gì.
Anh nói: "Trong này có thứ gì sao?"
"Đây là Quỷ bài tổ truyền của Lệ Quỷ môn chúng tôi, trong đó phong ấn ác linh cực kỳ lợi hại", ông ta nói.
Ngô Bình không hề tin, anh cất tấm gỗ đi, nói: "Người ở trên đó cũng là do ông giết sao?"
"Cậu ta là giáo viên trong trường, tối nay tăng ca không về nhà. Thế nên tôi liền giết cậu ta rồi dùng bùa khống chế, thu hút sự chú ý của cậu".
"Ông đúng là tội đáng muôn chết!". Ngô Bình lắc đầu: "Giết người bừa bãi, đúng là không có chút nhân tính nào."
Nói xong anh đánh lên người ông ta mấy cú nhanh như chớp, không chỉ bí mật hạ Ngũ độc mà còn đâm thêm vài cây kim để ông ta không được sống quá sáu tiếng.
Ông già kêu lên thảm thiết, ông ta thốt lên: "Cậu đã làm gì với tôi?"
Lúc này đám ông Hà cũng nghe thấy tiếng động nên vội vàng xông vào, khi thấy đống hỗn độn trong phòng học thì họ đều sững sờ.
Chu Nhược Tuyết hỏi: "Ngô Bình, ông ta là ai vậy?"
"Ông ta chính là hung thủ giết người. Cái xác trên tầng chính là do ông ta giết, mọi người mau tới tầng hai đi".
Chu Người Tuyết và Hà Tất Sĩ vội vàng chạy lên, mà Ngô Bình thì bật người nhảy lên tầng hai qua lỗ hổng trên sàn, gỡ là bìa đằng sau lưng cái xác ra.
Vừa tháo lá bùa ra, người này đã ngã ra đất. Làn da người này thâm đen, đã chết từ rất lâu rồi.
Anh lại nhảy xuống thông qua lỗ hổng, lục soát trên người ông già. Anh tìm ra một túi Bách bảo, trong đó có rất nhiều đồ.
Anh không nhìn kỹ mà cất đi trước.
Ông già thấy anh lục đồ của mình thì vừa tức vừa sốt ruột: "Lệ Quỷ môn của tôi có rất nhiều cao thủ, cậu dám làm thế với tôi thì Lệ Quỷ môn sẽ không tha cho cậu đâu!"
Ngô Bình thấy ông ta nói nhiều quá liền tát một cái khiến ông ta ngất đi.
Lúc này Hà Tất Sĩ đã tìm được cái xác, liền gọi điện cho bên trên để đưa người đến chi viện.
Ngô Bình không tiện ở lại, liền nói: "Đừng nhắc đến tôi nhé".
Hà Tất Sĩ hiểu rằng Ngô Bình không muốn tham gia vào vụ án, liền nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ nói là do tôi phát hiện, tôi và Chu Nhược Tuyết đã khống chế hung thủ, cậu cứ về trước đi".
Chu Nhược Tuyết nói: "Ngô Bình, để tôi lái xe đưa anh đi".
Anh phất tay: "Không cần, tôi bắt xe là được".
Sau khi giải quyết xong mối họa này Ngô Bình mới yên tâm, sau này Tiểu Mi có thể yên tâm đi học rồi.
Chương 59: Viên thuốc trị giá một triệu tệ
Sau khi bắt xe về đến nhà thì Trương Lệ và Ngô Mi đã ngủ rồi, anh liền đi tắm rồi đi ra mảnh sân đối diện nhà.
Hoàng Tử Cường vẫn đang luyện công, thấy Ngô Bình thì vội vã đi tới hỏi về những nghi hoặc trong tu hành. Hắn ta đã đến thời kỳ viên mãn của giai đoạn đại chu thiên, thế nên muốn bước vào cảnh giới tiếp theo là luật động.
Luật động là một phương pháp hít thở, trước nay không truyền ra bên ngoài. Ví dụ thứ Ngô Bình đang luyện chính là một phương pháp hít thở vô cùng cao cấp.
"Cậu chủ, thầy của tôi chưa từng dạy tôi cách tu luyện luật động, năm đó ông ấy cũng chỉ dừng bước ở đại chu thiên. Nhưng ông ấy nói rằng trên đời này có một số phương pháp hít thở, chỉ tiếc là đều đã bị các thế gia tu hành và các tông môn nắm giữ, không truyền ra bên ngoài. Haizz, nếu tôi có phương pháp hít thở thì tốt rồi".
Ngô Bình cũng hiểu chút chuyện giang hồ, nhưng cũng không hoàn toàn như Hoàng Tử Cường nói. Anh hỏi: "Nếu đúng như cậu nói, chính vì không có phương pháp hít thở nên nhiều tu sĩ đã dừng bước ở đại chu thiên sao?"
Hoàng Tử Cường gật đầu: "Đúng đấy, tu sĩ luật động được chân khí cực kỳ ít, thế nên lượng chân khí đưa ra ngoài lại càng ít".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế này nhé, tôi truyền cho cậu một bộ phương pháp hít thở, nhưng cậu không được truyền cho người khác".
Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết viết rằng, có bốn phương pháp hít thở, đó là hạ thừa, trung thừa, thượng thừa và vô thượng.
Anh đang luyện phương pháp hít thở vô thượng. Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết chỉ ghi chép một loại phương pháp hít thở vô thượng duy nhất, vô cùng khó luyện, anh cũng chỉ vừa mới nhập môn chứ vẫn chưa thành thạo.
Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định dạy cho Hoàng Tử Cường một bộ phương pháp hít thở trung thừa. Thực ra cho dù chỉ là phương pháp hít thở hạ thừa thôi cũng đã mạnh hơn phương pháp của một số tông môn hay thế gia rồi. Những phương pháp đó đều không chính cống.
Hoàng Tử Cường nghe Ngô Bình nói vậy liền lập tức quỳ xuống: "Cảm ơn cậu chủ!"
Đạo không thể dễ dàng truyền ra ngoài, Ngô Bình dạy cho hắn ta phương pháp hít thở đã đủ để thay đổi số phận của hắn ta rồi!
Ngô Bình nhận của hắn ta một lạy rồi truyền dạy cho hắn ta.
Hoàng Tử Cường được dạy phương pháp hít thở thì vô cùng mừng rỡ, tối đó liền thành công đột phá cảnh giới luật động, tu vi thăng tiến thêm một bước.
Ngô Bình cũng không rảnh, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp 2.
Sáng ngày hôm sau, anh lái xe đưa Ngô Mi đi học. Uông Tinh Thành quả nhiên mới sáng sớm đã đứng đợi anh.
Sau khi Ngô Mi đi, ông ta liền vội vàng đi tới cười nịnh nọt: "Cậu Ngô à, cậu đã đưa thuốc tới chưa?"
Trước lúc tới Ngô Bình đã dùng tro nồi để nhào bột, nặn mấy viên thuốc đen sì để đưa tới. Anh mở một cái bình rồi đổ ba viên thuốc đen sì ra, nói: "Đây là thuốc do tôi điều chế, sau khi ông uống thì sẽ khỏi bệnh".
Đôi mắt Uông Tinh Thành sáng rực: "Thật sao?"
Sắc mặt Ngô Bình rất điềm tĩnh: "Tất nhiên rồi!"
Uông Tinh Thành vội vã nhận lấy thuốc rồi nuốt ực. Vào lúc ông ta uống thuốc, Ngô Bình âm thầm rút kim ra sau đó vỗ lưng ông ta: "Chậm thôi, không phải vội".
Uông Tinh Thành cảm thấy người mình nhẹ hẳn đi, ông ta vội lấy gương ra soi thì thấy mũi, miệng mình đang dần quay lại vị trí cũ.
Sau khoảng mười mấy phút, khuôn mặt ông ta đã bình thường lại.
Ông ta mừng rỡ vô cùng, liền nói: "Cậu Ngô, thuốc của cậu hiệu nghiệm thật đấy!"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi! Nhưng phải uống thuốc này hai lần, nửa tháng sau ông phải uống một lần nữa, nếu không sẽ khó lành đấy".
"Đúng đúng, phải củng cố trị liệu chứ". Ông ta vội nói, sau đó chớp mắt liên hồi: "Cậu Ngô, đừng nói là lần thuốc thứ hai cậu lại thu tiền nữa đấy nhé?"
"Sao có thể chứ". Ngô Bình nói: "Tôi chỉ lấy một triệu tệ này thôi".
Uông Tinh Thành thở phào, ông ta nhìn dáo dác xung quanh, nói: "Cậu Ngô, trên xe tôi có cái cặp da, trong đó có một triệu tệ".
Ngô Bình không ngờ ông ta đưa tiền mặt đến, anh liền gật đầu rồi đi theo ông ta tới trước xe, xách một chiếc cặp da ra.
Một triệu tệ là mười nghìn tờ tiền giấy, trông dày cộp. Ngô Bình nhìn một lượt thấy không có vấn đề gì liền để vào trong cốp sau của mình.
Lúc để vào trong cốp, anh nói với Uông Tinh Thành đang tiếc của: "Ông Uông, bảo con trai ông đừng làm phiền em gái tôi nữa, cậu ta xấu như vậy, em gái tôi sao thích cậu ta được?"
Uông Tinh Thành rất bối rối, vội nói: "Đúng đúng, sau này tôi sẽ dạy bảo con trai tôi. Nếu nó không nghe lời thì tôi sẽ đánh nó".
Sau đó ông ta đi lên trước, hỏi: "Cậu Ngô, cậu thân với cô Chu lắm à?"
Bố của Chu Thanh Nghiên là thị trưởng, Uông Tinh Thành vẫn luôn muốn móc nối mà vẫn không có cơ hội.
Ngô Bình không quan tâm mấy chuyện này lắm, liền nói: "Cũng không thân lắm".
Uông Tinh Thành 'ồ' một tiếng, thấy hơi thất vọng.
Ngô Bình tạm biệt ông ta. Buổi sáng anh đi chữa trị cho Chu Viễn Sơn, buổi trưa nghỉ ngơi rồi chiều lại đi chữa cho Lâm Mỹ Kiều. Đến tối còn phải chữa trị cho mẹ, ba lần đều phải tiêu hao nguyên khí khiến anh vô cùng mệt mỏi.
Điều trị như thế liên tiếp ba ngày, vết thương của Chu Viễn Sơn đã khỏi, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được. Tình trạng của Lâm Mỹ Kiều cũng tốt lên, không cần chữa trị mỗi ngày nữa, sau này mỗi tuần chữa một lần là được.
Hôm nay là ngày Ngô Mi lên tỉnh để tham gia cuộc thi Toán học, mới sáng ra Ngô Bình đã dậy để chuẩn bị bữa sáng, anh sẽ đưa Ngô Mi đi.
Chuyến này Cương Tử sẽ lái xe, giáo sư đi cùng ngồi ở ghế phó lái, Ngô Bình và Ngô Mi ngồi ở ghế sau.
Thầy giáo hơn ba mươi tuổi, họ Triệu, có kinh nghiệm phong phú về bồi dưỡng Toán học. Thầy giáo nói: "Anh trai Ngô Mi này, thành tích của mấy lần thi thử của cô bé đều rất tốt, tôi tin rằng cô bé nhất định có thể đạt giải Nhất".
Ngô Bình cười nói: "Thật sao? Các thầy cô đã vất vả rồi, may nhờ có mọi người dạy tốt".
Thầy Triệu vội nói: "Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là do Ngô Mi thông minh. Trước đây tôi cũng từng dạy vài học sinh, Ngô Mi là người thông minh nhất đấy".
"Phải rồi, mấy ngày trước có một học trò tên là Vương Tường cứ đòi tôi phải dạy kèm cho cô bé. Thực ra thành tích của học trò đó khá tốt, tiếc là không có năng khiếu Toán học, thế nên tôi dạy kèm có vài ngày đã bỏ rồi, suy cho cùng thì môn Toán này phải có năng khiếu mới được".
Nhắc đến Vương Tường là Ngô Bình lại nhớ đến chuyện lần trước, anh hỏi Ngô Mi: "Tiểu Mi, mấy ngày nay Vương Tường có gây rắc rối cho em không?"
Ngô Mi lắc đầu: "Chắc là hiệu trưởng đã nói chuyện với bạn ấy, bạn ấy không gây chuyện với em nữa. Nhưng em thấy ánh mắt của bạn ấy không đúng lắm, hình như rất căm ghét em".
Chương 60: Sóng gió trên đường dự thi
Sau khi xe đi được hơn một tiếng, thầy Triệu nhận được một cuộc gọi. Sau khi nghe xong mấy câu, anh ta liền biến sắc, thốt lên: "Sao có thể thế được! Rõ ràng chúng tôi đã đăng ký rồi mà, ngay cả mã số thi các người cũng đã gửi cho chúng tôi rồi, sao giờ lại nói là chưa báo lên?"
Bên kia nói: "Việc này thì chúng tôi cũng không rõ, dù sao thì bây giờ chúng tôi phát hiện mọi người báo danh không thành công, e là không thể tham gia cuộc thi lần này."
Thầy Triệu vô cùng sốt ruột, nói: "Thầy ơi, phiền thầy xem lại xem có phải là nhầm lẫn gì không".
"Không thể nào, không thể nhầm được". Bên kia nói vậy sau đó cúp máy.
Ngô Bình hỏi: "Thầy Triệu, có chuyện gì vậy?"
Thầy Triệu cười khổ: "Không biết có vấn đề gì mà bên ban tổ chức cuộc thi gọi điện tới, bảo là chúng ta vẫn chưa báo danh, thế nên không thể tham gia cuộc thi được".
Ngô Bình nhíu mày: "Chưa báo danh? Không thể nào, tôi đã đăng ký trên trang web chính thức rồi mà, hiển thị đã báo danh thành công".
"Tôi cũng thấy lạ, rõ ràng đã báo danh rồi mà". Thầy Triệu thở dài liên tục, anh ta vô cùng coi trọng cuộc thi này, bởi vì nếu Ngô Mi đạt thành tích cao thì anh ta cũng nở mày nở mặt.
Cương Tử hỏi; "Cậu chủ, chúng ta có đi tiếp không?"
"Đi!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Em gái tôi nhất định phải tham gia cuộc thi này!"
Anh gọi điện cho Lý Quảng Long nói rõ tình hình. Lý Quảng Long không gì không làm được, chỉ mười phút sau đã có câu trả lời.
"Cậu em à, đã điều tra rõ ràng. Một nhân viên trong ban tổ chức đã lén lút thay đổi thông tin báo danh, tôi đã bảo họ bổ sung rồi".
Ngô Bình nói: "Cố ý sửa sao?"
"Tôi đã cho người điều tra nguyên nhân rồi, sẽ báo lại cho chú sau. Phải rồi, chú lên tỉnh thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi nhớ chú chết mất".
Ngô Bình: "Được, tôi nhất định sẽ đến chỗ anh Long chơi".
Cúp máy xong, ánh mắt thầy Triệu liền thay đổi. Ngô Bình rốt cuộc là ai mà chỉ gọi một cuộc điện thoại đã tra rõ ràng rồi!
Mười phút sau, điện thoại của thầy Triệu vang lên, bên kia nói rằng là do bên họ nhầm lẫn, Ngô Mi đã báo danh thành công, có thể tiếp tục tham gia cuộc thi, hơn nữa còn không ngừng xin lỗi.
Thầy Triệu càng chấn động hơn, cúp máy xong anh ta liền đứng ngồi không yên.
Ngô Mi rất tò mò: "Anh ơi, anh phải đi gặp bạn sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đó là một người tên Lý Quảng Long, anh ta là dân bản địa trên thành phố. Vừa hay anh có chuyện muốn nói với anh ta, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi".
Ngô Mi: "Vâng ạ".
Nghe thấy ba chữ Lý Quảng Long, người thầy Triệu liền run lên. Cậu của anh ta đang làm việc trên tỉnh đã nhiều lần nhắc đến Lý Quảng Long, Ngô Bình là bạn của người đó sao?
Cuối cùng xe cũng đi vào trong địa phận trung tâm tỉnh, dừng trước cổng trường thực nghiệm của tỉnh. Cương Tử đi đỗ xe, Ngô Bình và thầy Triệu đi cùng Ngô Mi đi xem trường thi. Thời gian thi là từ chín giờ đến mười một giờ sáng, giờ còn hơn một tiếng nữa là đến giờ thi.
Trong trường đã chia ra những khu vực để chờ thi, những học sinh giỏi Toán đến từ các nơi của tỉnh K đều hội tụ ở đây. Tất nhiên là đến cùng còn có rất nhiều hiệu trưởng, thầy cô.
Mấy người Ngô Bình vừa ngồi xuống là đã thấy Vương Tường và bố của cô nhóc đi vào đại sảnh, ngồi ở chỗ không xa bọn họ.
Thầy Triệu cũng nhìn thấy, liền hô lên đầy nghi hoặc: "Vương Tường đâu có báo danh, cô nhóc đến đây làm gì?"
Ngay lúc này, Lý Quảng Long gọi điện tới, anh ta nói là có một người tên Vương Hiến Sâm đã mua chuộc người của văn phòng khảo thí, người đó còn báo danh cho con gái của Vương Hiến Lâm là Vương Tường. Nói cách khác, chính Vương Tường đã chiếm suất thi của Ngô Mi, thảo nào cô nhóc lại đến thi.
Ngô Bình nghe xong thì sắc mặt vô cùng khó coi. Khốn kiếp thật, dám bắt nạt em gái anh à!
Anh đứng dậy đi tới chỗ nhà Vương Tường. Vương Tường thấy Ngô Bình thì chào hỏi rất bình thản: "Anh Ngô Mi đấy à, Ngô Mi đâu rồi?"
Người đàn ông trung niên sau lưng Vương Tường chỉ nhìn Ngô Bình, không nói gì.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Các người chưa nhận được thông báo à? Vương Tường đã bị hủy bỏ tư cách dự thi rồi".
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy!". Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đứng lên, sắc mặt bực bội.
Ngô Bình nhìn ông ta: "Ông là Vương Hiến Sâm sao? Chính ông đã mua chuộc người của văn phòng khảo thí, hủy bỏ tư cách dự thi của em tôi rồi đổi thành tên con gái ông sao?"
Người đàn ông đó chính là bố của Vương Tường, Vương Hiến Sâm, kinh doanh về vật liệu xây dựng. Ông ta biến sắc, vội gào lên: "Sao cậu biết?"
Ngô Bình cười lạnh: "Nếu không muốn người ta biết thì chi bằng đừng làm. Bây giờ cả nhà các người có thể cút ra khỏi nơi này được rồi!"