Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2749: Cửu Cung Thiên Cơ phù

Sau nửa ngày, Ngô Bình đã khởi động được bí khiếu truyền thừa thứ nhất của Cửu Cung Thiên Cơ đồ, đang định khởi động bí khiếu thứ hai thì Thẩm Huyền Tông ra ngoài dạo bỗng quay về, nói với Ngô Bình: “Đồ đệ, thầy nghe được một số thông tin, phủ Thiên Nhất Thủy sắp khởi động, chân thủy mà con có được là chìa khóa để vào đó, thầy nghĩ con nên đến đó một chuyến, thử vận may xem sao”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư phụ, phủ Thiên Nhất Thủy là nơi thế nào?”

“Ở Thủy Linh giới, Thủy Linh giới là một thế giới khá đặc biệt trong Linh giới, nó được Linh Vương sinh ra từ nước trời tạo ra, phủ Thiên Nhất Thủy đó là nơi tu luyện của Linh Vương”.

“Linh Vương vẫn còn trong Thủy phủ sao?”, Ngô Bình hỏi, cậu cảm thấy vị Linh Vương này rất đáng sợ.

Thẩm Huyền Tông: “Đương nhiên là ở bên trong rồi. Có điều Linh Vương đang ngủ say, chỉ cần con không tiếp xúc với ông ta thì ông ta sẽ không tỉnh giấc. Bên trong có rất nhiều bảo bối, từ xưa đến giờ đã có rất nhiều thiên tài kiếm lợi được từ chỗ đó”.

Ngô Bình vừa nghe thấy có bảo bối thì hai mắt sáng rỡ: “Sư phụ, có những bảo bối gì?”

Thẩm Huyền Tông: “Đều là những bảo bối hệ nước, chẳng hạn như Thủy Tinh đan hay Thiên Nhất Chân Thủy, loại nào cũng có giá trị liên thành. Có điều những thứ này đều có linh tính, muốn có được chúng rất khó. Một số người dù đã vào được Thủy phủ nhưng vẫn về tay không”.

Ông ta nói thêm: “Trong Thủy phủ có một thanh kiếm tên Nhu Thủy, là mẹ của vạn kiếm. Ai có được nó thì rất có khả năng sẽ được vương tọa kiếm đạo chọn”.

Ngô Bình chau mày: “Sư phụ, nếu có người có được kiếm Nhu Thủy, con và người đó cùng xuất hiện thì vương tọa kiếm đạo sẽ chọn ai?”

Thẩm Huyền Tông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Năm mươi năm mươi”.

Ngô Bình trầm ngâm, nói: “Xem ra cậu chủ Linh Hư ngồi chờ chân thủy cũng vì để vào được Thiên Nhất phủ, có được kiếm Nhu Thủy”.

Thẩm Huyền Tông: “Người đó có dã tâm rất lớn, kế hoạch của anh ta liên kết với nhau, con phá hoại một bước đi của anh ta thì những kế hoạch sau đó của anh ta đều phải thay đổi”.

Ngô Bình: “Đương nhiên con sẽ không để anh ta được thoải mái”.

Thẩm Huyền Tông: “Thủy Linh giới rất khó vào, chỉ có người có Thủy phù mới có thể ra vào tự nhiên”.

Ông ta lấy ra một lá bùa, lá bùa đó trông như một dòng nước, màu xanh nhạt, di chuyển trong lòng bàn tay của ông ta, phát ra ánh sáng mờ mờ.

“Đây là Thủy phù, thầy đã xin được từ một người quen. Giờ con hãy cầm nó đến Thủy Linh giới một chuyến đi”.

Ngô Bình: “Sư phụ, đường đến Thủy Linh giới đi như thế nào?”

Thẩm Huyền Tông: “Để thầy đưa con qua đó”.

“Sư phụ không vào trong sao?”

Thẩm Huyền Tông lắc đầu: “Thân phận như thầy, nếu vào trong thì sẽ thu hút sự chú ý của những nhân vật lớn, vậy sẽ không có lợi cho con”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Đợi thêm vài ngày nữa, con còn phải chuẩn bị”.

Thứ mà cậu muốn chuẩn bị là đả thông bí khiếu truyền thừa thứ năm của Cửu Cung Thiên Cơ đồ, vì đả thông được cửu khiếu thì cậu sẽ có thể thi triển được đại trận Cửu Cung. Trận này không chỉ có thể tăng sức mạnh của Cửu Dương Hóa Cấm mà còn có thể ngưng tụ ra một loại chân phù huyền diệu, Cửu Cung Thiên Cơ phù, là một loại thuật bói toán cực kỳ lợi hại.

Có điều Ngô Bình cảm thấy Cửu Dương Hóa Cấm đồ có thể sẽ khiến Cửu Cung Thiên Cơ phù biến chất, đấy mới là điều mà cậu quan tâm thật sự.

Đả thông năm bí khiếu truyền thừa lớn của Cửu Cung Thiên Cơ đồ không phải chuyện quá khó, ít ra thì cũng dễ hơn việc đả thông bí khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ nhiều. Vì vậy cậu mất chưa đến ba ngày thì đã khởi động được năm bí khiếu truyền thừa lớn.

Lúc này, chín loại bí lực thần cấp rung chuyển trong chín bí khiếu, thế là pháp khiếu thứ ba của Ngô Bình đã được sinh ra, tên là Cửu Cung Pháp Khiếu.

Chín loại bí lực thần cấp hòa vào trong pháp khiếu, trở thành một bí lực hoàn toàn mới, bí lực này ngưng tụ thành bí ấn trong pháp khiếu, kết thành chân phù.

Hai ngày trôi qua, một sức mạnh huyền diệu ép ra chín loại bùa thần quang khổng lồ, xuất hiện trong pháp khiếu của Ngô Bình. Lá bùa này chính là Cửu Cung Thiên Cơ phù, có thể hỏi được thiên cơ, cắt được âm dương, phân biệt được thật giả.

Cửu Cung Thiên Cơ phù vừa xuất hiện thì khí tức của Ngô Bình đã trở nên vô cùng yếu ớt, khiến người khác không thể nhìn ra được tu vi của cậu, không nhớ được diện mạo của cậu. Hơn nữa, trong thiên hạ cũng không có ai có thể tính toán được quá khứ và tương lai của cậu, tất cả mọi thứ của cậu đều trở nên hỗn độn, mơ hồ, khó điều tra.

Lúc Cửu Cung Thiên Cơ Đồ được hoàn thành, sức mạnh nghịch chuyển thời gian của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ cũng di chuyển vào Cửu Cung Thiên Cơ đồ, được Cửu Cung Thiên Cơ hấp thụ.

Vài giây sau, Cửu Cung Thiên Cơ Phù rung chuyển, bên trong nó đang xảy ra thay đổi kỳ diệu, nó đang lột xác.

Rõ ràng đây là một quá trình rất dài, Ngô Bình không chờ đợi nữa, cậu nhờ Thẩm Huyền Tông đưa mình đến Thủy Linh giới.

Thẩm Huyền Tông phất tay một cái, hai người liền vào trong một đường hầm không gian, chỉ một lát họ đã đến nơi tận cùng của vũ trụ. Trước mặt họ có một màn nước, sau lưng màn nước là cảnh tượng kỳ lạ, cứ như có hàng vạn thế giới đang ẩn hiện.

Thẩm Huyền Tông nói: “Đây là lối vào của Thủy Linh giới, muốn đến đây thì bắt buộc phải có người có cảnh giới đạo cảnh đi cùng”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi vái chào Thẩm Huyền Tông, nói: “Sư phụ, đệ tử vào xem thử thế nào”.

Cậu lấy thủy phù ra, đi thẳng về phía màn nước, nhờ có tác dụng của thủy phù, cơ thể cậu lập tức hòa vào trong.

Ngay lập tức, cậu vào trong một đường hầm bằng nước, cơ thể bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng nhanh, không gian xung quanh cũng méo mó theo.

Nửa phút sau, cậu đột nhiên xuất hiện giữa không trung rồi rơi vù xuống đất.

Cậu cố giữ thăng bằng, từ từ đáp xuống một bãi cát trắng. Chân cậu vừa chạm cát thì bên dưới đã có rất nhiều nước chảy ra, dường như nước đó có sinh mệnh, cứ bò lên theo chân cậu.

Nước ở thế giới bên ngoài đều chảy từ cao xuống thấp nhưng ở đây thì lại khác, nước đều không có hướng, hơn nữa còn tự động tiếp cận vật thể.

Trong cơ thể người cũng có nước, sau khi loại nước này tiếp xúc với Ngô Bình thì bắt đầu trao đổi với nước trong cơ thể cậu.

Ngô Bình không biết làm vậy có hại gì không, cậu lập tức dùng sức mạnh hất nước ra rồi bay lên không trung.

Chính vào lúc đó, cậu nhìn thấy vô số sứa khổng lồ lơ lửng giữa không trung với vô số sợi tơ lòng thòng. Những con sứa này phát ra ánh sáng màu xanh nhạt và đang bay về phía cậu.

“Đi mau”.

Bỗng dưng một bóng người đáp xuống bên cạnh cậu, hét lên rồi bay về sau.

Ngô Bình nhìn đối phương, đó là một cô gái xinh đẹp với thân hình nhỏ nhắn, che mặt bằng vải trắng, mặc đồ trắng, đội nón, tay trái cầm một cây dù vải màu trắng có thêu hoa đỏ.

Ngô Bình do dự một lúc rồi đi theo cô ta.

Cô gái áo trắng bay thẳng về một hướng tầm mấy trăm mét rồi mới đáp xuống trên một cành san hô khổng lồ màu đỏ. Ở đây có rất nhiều san hô khổng lồ mọc trên đất, sự tồn tại của chúng như cây cối mọc trên đất liền mà bình thường ta vẫn thấy.

Cô gái đứng trên đỉnh của cây san hô, áo trắng bay bay.

Ngô Bình đáp xuống trên một cành san hô khác ở cách đó không xa, hỏi: “Cô là tu sĩ ở đây sao?”

Cô gái nhìn cậu rồi nói: “Tôi cũng là tu sĩ từ bên ngoài đến, đến đây học hỏi”.

Ngô Bình: “Lúc nãy cô gọi tôi rời khỏi phải chẳng là vì mấy con sứa đó nguy hiểm?”

Cô gái: “Xúc tu của những con sứa đó dùng để hút nước, nếu nó bám lấy anh thì sẽ hút cạn nước trong người anh. Có nhìn thấy bãi cát trắng đó không? Nó được tạo thành từ những động vật bị chúng hút cạn nước đấy”.

Ngô Bình muốn ói, lúc nãy cậu còn cảm thấy bãi cát trắng đó rất sạch, không ngờ lại là thứ được tạo ra từ những cái xác mất nước.

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở”. Ngô Bình nói.

Cô gái: “Không cần cảm ơn, anh có mang theo thức ăn không? Tôi đến đây đã mấy tháng, lâu lắm rồi không được ăn thức ăn bên ngoài”.

Ngô Bình có một thói quen tốt đó là ra ngoài thì nhất định sẽ đem theo thức ăn đầy đủ, cậu liền lấy ra mấy cái bánh mỳ hút chân không, còn có cả thịt khô rồi quăng qua cho cô gái áo trắng.
Chương 2750: Chiếm đất thu tiền

Cô gái đồ trắng nhận lấy, hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Anh là người tu hành của thế tục sao?”

Ngô Bình chớp mắt: “Đúng thế, tôi là Ngô Bình, nên gọi cô thế nào?”

“Trần Mộng”, cô gái xé một miếng bánh bao ăn thử, cảm nhận vị khá ổn bèn cắn một miếng lớn.

Ngô Bình thấy cô ta ăn ngon như vậy thì cảm thấy đồng cảm: “Đã rất lâu rồi cô không ăn đồ bên ngoài à?”

Trần Mộng: “Đồ ăn ở đây đầy đủ, nhưng ăn gì cũng không có vị”.

Ngô Bình chộp lấy một khối san hô, cho vào miệng nhai, quả nhiên không có mùi vị gì, nhổ san hô ra rồi nói: “Thế giới này khá kỳ lạ”.

“Thế giới Linh Vương tạo ra có thể không lạ được sao?”, Trần Mộng như đã lâu rồi không nói chuyện với con người, vô cùng giỏi ăn nói: “Tôi và anh cũng cùng đến Thủy phủ à?”

Ngô Bình không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy, cậu cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghe nói trong Thiên Nhất Thủy Phủ có bảo bối, tôi muốn đi lấy một ít”.

Trần Mộng cười nhạo: “Vậy thì đừng nghĩ nữa, lối vào duy nhất của Thiên Nhất Thủy Phủ đã bị một nhóm người kiểm soát, muốn vào phải thì trả một cái giá rất lớn mới được. Thực lực của những người này rất mạnh, có đánh cũng không đánh lại, một là bỏ cuộc, hai là để mặc chúng bày bố”.

Nhìn thấy vẻ mặt căm hận của Trần Mộng, Ngô Bình biết cô ta từng bị đám người đó chèn ép, bèn hỏi: “Lối vào ở đâu?”

“Có một cái ao sâu, nước rất sâu, xung quanh đều bị chúng khống chế. Muốn vào Thủy Phủ, chỉ có thể đi qua cái ao, chúng ngồi ở đó thu tiền”.

“Bao nhiêu tiền?”, Ngô Bình hỏi, cậu nghĩ chỉ cần không nhiều thì bỏ tiền ra cũng được.

Trần Mộng quay đầu nhìn cậu: “Anh muốn trả tiền để vào à?”

Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần không quá đáng thì đưa chút tiền cũng chẳng có vấn đề gì”.

“Anh có tiền thì đi đi, một trăm triệu tiền Tiên”, Trần Mộng nói.

Ngô Bình nhíu mày: “Một trăm triệu?”

Cái giá không cao với cậu, nhưng chắc chắn cũng không thấp. Nếu cậu bỏ ra một trăm triệu để mua một thứ gì đó, cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu đưa một trăm cho người khác thì chắc chắn sẽ khiến cậu không vui.

Đợi Trần Mộng ăn xong, Ngô Bình hỏi: “Cô Trần, có thể dẫn được cho tôi không?”

Trần Mộng nhổ ra xương chân gà ra rồi nói: “Đừng trách tôi không cảnh cáo anh, cho dù anh có trả tiền, chúng cũng sẽ không cho anh qua dễ dàng. Trên đời này, tiền bạc không mua được tôn nghiêm”.

Ngô Bình khẽ cười: “Tôn kính rồi mới đến võ lực, cũng không thể vừa gặp đã đánh nhau chứ”.

Trần Mộng cũng không nói gì nữa: “Đi theo tôi”.

Hai người sóng vai phi độn, sau khi đi hàng ngàn dặm thì nhìn thấy một khu vực có rất nhiều thực vật thủy sinh mọc lên. Thực vật thủy sinh ở đây phát triển rất cao, cao từ hàng chục đến hàng trăm mét, có rất nhiều loài sinh vật sống ở trong nước.

Những sinh vật này rất giống cá ở đại dương, chẳng qua chúng có khả năng bay. Chẳng hạn như khi Ngô Bình vừa đến, một con cá sấu khổng lồ xuất hiện, há miệng cắn bọn họ.

Ngô Bình giơ tay lên, một bàn tay cực lớn được ngưng tụ từ Thất Tinh Trảm Đạo Lực xuất hiện trong không trung, năm ngón tay vươn ra đánh văng con cá sấu.

“Bốp!”

Con cá sấu kêu lên, bị đánh đến mức xoay vòng văng đi, đập mạnh vào trong đống bèo, không rõ sống chết.

Trần Mộ ngạc nhiên, vì Cửu Cung Thiên Cơ Đồ nên người ngoài không thể nhìn rõ tu vi của cậu. Nhưng bây giờ có thể thấy e là thực lực của cậu đã ở cấp Thần Thông rồi.

Sau khi đánh bay con cá sấu, Ngô Bình bay lên không trung thì nhìn thấy cách đó hàng chục dặm có một cái ao, vài ngôi nhà được xây ở xung quanh ao, mặc dù đơn giản nhưng sống ở đó cũng không có vấn đề gì.

Trần Mộng nhìn mấy căn nhà đó nói: “Đều là do chúng xây đấy”.

“Chúng ta qua đó”.

Ngô Bình bay về phía ao, hai người vừa đáp xuống đã có bốn người bay đến từ nhiều hướng, trong đó có một người đàn ông mặc áo xanh, lông mày màu vàng, mắt xám, mặt ngựa. hắn quái gở nói: “Làm gì đấy?”

Ngô Bình nhìn đối phương nói: “Tôi đến hồ rửa tay thôi, các người là ai, tại sao lại ngăn cản tôi?”

Người áo xanh hừ một tiếng: “Mở to mắt ra nhìn cho rõ, đây là chỗ của bọn tao, mày muốn vào thì phải trả tiền, hiểu chưa?”

Ngô Bình chớp mắt: “Ao này là của nhà anh à?”

Một người đàn ông mặc áo tím bước đến trước mặt Ngô Bình, khuôn mặt gần như chạm vào Ngô Bình hỏi: “Sao nào, mày không phục à? Có biết bọn tao là ai không?”

Ngô Bình đưa tay đẩy hắn ra, cậu vừa đẩy, đối phương sử dụng pháp lực chống lại nhưng không ngờ sức mạnh của Ngô Bình lại mạnh đến thế, hắn lùi về phía sau ba bước, đồng thời hắn cảm thấy buồn nôn, toát cả mồ hôi lạnh.

Ngô Bình: “Anh không đánh răng, cách xa tôi ra”.

“Mày!”

Người đồ tím vừa ngạc nhiên vừa tức giận, muốn ra tay nhưng lại sợ thực lực của Ngô Bình, thế là nhìn người đồ xanh.

Người đồ xanh nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới nói: “Anh bạn, đây không phải là nơi anh có thể gây chuyện. Anh muốn vào cũng được, ngoan ngoãn nộp tiền đi”.

Ngô Bình cười nói: “Muốn bảo tôi nộp tiền cũng được, nhưng trên đời có câu, tiền khó kiếm, phân khó ăn. Các anh muốn lấy tiền của tôi thì cho tôi xem bản lĩnh của anh đi”.

Người đồ xanh sầm mặt: “Anh muốn thế nào?”

Ngô Bình: “Các anh cử bất kỳ ai cũng được đánh với tôi một trận, đánh thắng tôi thì tôi sẽ ngoan ngoan nộp tiền, không thì các anh cách xa tôi ra một chút”.

Gương mặt lạnh nhạt của Trần Mộng hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô ta còn tưởng Ngô Bình vừa đến sẽ trả tiền để vào trong, nhưng không ngờ cậu lại muốn so với người mạnh nhất của đối phương.

Người đồ xanh nhíu mày hỏi: “Anh tên là gì? Đến từ Tiên Giới khu nào?”

Ngô Bình: “Muốn biết lai lịch của tôi thì đánh thắng tôi trước đi”.

Người đồ xanh hừ một tiếng, để lại vài người khác, xoay người đi đến căn phòng cao lớn nhất.

Hắn đi vào phòng, mấy giây sau có một bóng người bay đến, đáp xuống trước mặt Ngô Bình, biến thành một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông này có đôi lông mày xám, mắt xám, mặc quần áo màu xám, nhưng trên tay áo có thêu bảy con phượng hoàng vàng, hắn nở nụ cười nói: “Nghe nói anh muốn so sức mạnh với người của bọn tôi?”

Ngô Bình cũng nhìn đối phương nói: “Anh muốn đánh với tôi?”

Người đàn ông đó cười nói: “Được chứ, nhưng một khi tôi ra tay thì không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ đánh chết anh, mong anh đừng để ý”.

Ngô Bình không hề tức giận, cười nói: “Không sao, tôi sẽ đánh mạnh hơn. Nếu lúc đó anh sẵn lòng trả tiền để chuộc mạng, tôi có thể cân nhắc đến việc không đánh chết anh. Tất nhiên, cuối cùng anh có thể sống sót hay không còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi”.

Người đàn ông mày xám lạnh lùng nói: “Thú vị đấy! Phượng Thất tôi đã ở đây mấy năm, anh là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy”.

Người xung quanh lập tức lùi sang một bên, truyền âm của Trần Mộng vang lên trong đầu Ngô Bắc, có vẻ rất lo lắng.

“Anh phải cẩn thận! Phượng Thất là thiên tài của nhà họ Phượng, nhà họ Phượng là một trong những vương tộc. Con cháu của vương tộc không chỉ có vương binh trong tay, mà những người cốt yếu trong đó cũng có thể sử dụng sức mạnh của vương tọa”.

Ngô Bình khẽ gật đầu với cô ta tỏ ý cô ta đừng lo.

Phượng Thất siết chặt tay phải, giơ ngón tay cái lên ấn vào giữa hai lông mày, quanh người hắn bỗng phóng ra một luồng khí tức kinh thiên động địa, cho dù là tu sĩ hậu kỳ cảnh giới Thần Thông cũng không thể sánh bằng.

“Sức mạnh của Thần Phượng”, những người khác đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và hâm mộ, đồng thời cũng nhìn Ngô Bình như nhìn người chết.

Ngô Bình vẫn đang quan sát Phượng Thất, cậu thấy bản lĩnh lợi hại nhất của đối phương chính là sức mạnh thân xác, lúc này khí tức của hắn cũng cho thấy thân xác người này rất mạnh, thể chất như vậy khó xâm nhập, am hiểu cận chiến…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK