Ngô Bình: “Cũng không hẳn, vẫn đang làm kiểm tra”.
Cậu Lâm gật đầu: “Nể mặt cậu Ngô, tôi có thể không giết bọn họ”.
Mấy người kia vui mừng, vội vàng chắp tay dập đầu.
Ngô Bình thấy cậu Lâm này cũng biết đối nhân xử thế, bèn nói: “Cảm ơn cậu Lâm đã nể mặt tôi. Nhưng mấy người này, e rằng cũng phải được thẩm tra”.
Cậu Lâm giật mình trong lòng: “Sao cậu Ngô lại nói như vậy?”
Ngô Bình nhìn một người trong đó, lạnh lùng nói: “Tôi có lòng muốn cứu các anh, nhưng các anh phải nói thật!”
Cậu biết rất rõ, ai ai cũng là nhân tài trong học viện quân sự, mà cậu Lâm lại có khí thế như vậy, dù bọn họ không thể đoán ra được lai lịch của cậu ta cũng không nên đánh cậu Lâm bị thương, chắc chắn có nguyên do gì đó!
Sắc mặt bọn họ thay đổi, nhưng vẫn cứng miệng, nói: “Cậu Ngô, chúng tôi không nói dối, chỉ vì nói chuyện không hiểu nhau nên mới có xung đột…”
Ngô Bình lắc đầu, nói: “Cậu Lâm, cho người của cậu thẩm tra đi”.
Cậu Lâm gật đầu, bảo Hồ Vĩ dẫn người xuống, tìm một nơi hỏi cho rõ ràng.
Sau khi bọn họ rời đi, cậu Lâm tự mình giới thiệu, cậu ta tên Lâm Kiếm Phong, con trai duy nhất của Lâm Tướng, năm nay mười tám, cũng mới thi đậu đại học Thần Kinh.
“Cậu Ngô, vết thương trên người tôi không sao chứ, tôi cứ cảm thấy hơi choáng”. Cậu ta hỏi.
Ngô Bình: “Vấn đề không lớn, lát nữa tôi sẽ giúp cậu Lâm chữa trị”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng, nói: “Nếu không phải gặp được cậu Ngô thì hôm nay nói không chừng tôi đã mất mạng ở đây rồi”.
Ngô Bình: “Bên quản gia Hồ có lẽ sẽ có kết quả ngay thôi”.
Quả nhiên, chưa đến năm phút, quản gia Hồ mặt mũi nặng nề đi đến, thấp giọng nói bên tai Lâm Kiếm Phong: “Cậu chủ, chuyện này quả nhiên có người sắp xếp. Tình hình cụ thể, phải điều tra kỹ mới biết rõ được”.
Lâm Kiếm Phong nheo mắt, nói: “Cậu Ngô dự liệu như thần, phía sau chuyện này quả nhiên có người sai khiến!”
Ngô Bình cũng không muốn can thiệp quá sâu, bèn nói: “Nếu muốn tra thì sẽ tra ra được thôi”.
Lâm Kiếm Phong: “Nhóm cậu Ngô cũng đến đây chơi sao?”
Ngô Bình cười nói: “Chưa từng đến Thạch Hải Tử, nên đến xem thử”.
Lâm KIếm Phong nói: “Vậy thì thuê một phòng bao, mọi người cùng chơi”. Sau đó ánh mắt cậu ta nhìn sang mấy người Diệp Ngưng Băng.
Ngô Bình chỉ giới thiếu Diệp Nghiên Băng, nói là bạn của mình, mấy người còn lại thì lướt qua một câu. Hạ Dã Thiên còn muốn nói mấy câu với Lâm Kiếm Phong nhưng không tìm được cơ hội.
Bọn họ đổi phòng bao, Ngô Bình lại đả thông kinh mạch cho Lâm Kiếm Phong. Cậu hiểu rất rõ thân thể người, Lâm Kiếm Phong cảm thấy khỏe hơn nhiều, đầu óc cũng không còn choáng nữa.
Kết thúc chữa trị, Lâm Kiếm Phong cười nói: “Cậu Ngô là đệ tử Liên Sơn Tông, có thể kể cho tôi tình cảnh ở Tiên Giới được không?”
Ngô Bình cười nói: “Thật hổ thẹn, thật ra tôi cũng chưa từng đến Tiên Giới. Nhưng tôi có quen biết một vài người bạn ở Tiên Giới, cũng nghe bọn họ nói đôi chút”. Sau đó cậu nói đơn giản một vài tình hình mà cậu biết.
Lâm Kiếm Phong nghe xong thì rất kích động, nói: “Đáng tiếc, tư chất tôi bình thường, không thể tu luyện, nếu không cũng muốn trở thành một tu sĩ!”
Ngô Bình sớm đã phát hiện ra, Lâm Kiếm Phong này không có tu vi, nhưng từ nhỏ đã dùng không ít linh đan dược diệu, vì vậy thể chất rất tốt. Nếu không vết thương sau gáy nặng như vậy thì cậu ta đã chết sớm rồi, muốn cứu cũng không cứu được.
Ngô Bình: “Thật ra tư chất cũng có thể thay đổi được”.
Ánh mắt Lâm Kiếm Phong sáng rực: “Có thể thay đổi sao?”
Ngô Bình: “Ví dụ như có một loại đan dược, tên Thiên Kiêu Đan. Dùng đan dược này thì có thể sở hữu được thiên phú rất cao”.
Lâm Kiêm Phong nghe xong thì ánh mắt như tối ơn, cậu ta cười khổ: “Đan dược như vậy, ngay cả ở Tiên Giới cũng là ngàn vàng khó kiếm, sao tôi có thể có được chứ!”
Ngô Bình cười nói: “Nói không chừng gặp may, sau này có thể gặp được”.
Dư Quảng Hạ kia đang thu thập dược liệu cho Thiên Kiêu Đan, nếu có thể tìm đủ dược liệu thì cậu có thể luyện chế dược Thiên Kiêu Đan.
Hạ Dã Thiên là người thông minh, ly rượu trước mặt Ngô Bình đã hết, cậu ta lập tức tiến lên rót rượu, tựa như người hầu của Ngô Bình.
Lâm Kiếm Phong: “Nếu anh Ngô không có chuyện gì thì cứ ở thủ đô chơi mấy ngày, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo”.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi đến đại học Thần Kinh báo danh, còn đang tham gia kiểm tra học viện quân sự, có lẽ sẽ ở lại một thời gian”.
Lâm Kiếm Phong sáng mắt: “Thì ra cậu Ngô cũng là sinh viên của đại học Thần Kinh?”
Ngô Bình: “Cho nên chúng ta cũng là bạn học cùng khóa”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng không thôi: “Tốt quá rồi, sau này tôi ở trường lại có thêm một người bạn rồi!”
Hạ Dã Thiên nhân cơ hội nói: “Cậu Lâm, tôi cũng cùng khóa này, tên Hạ Dã Thiên”.
Lâm Kiếm Phong chỉ lạnh nhạt gật đầu, cũng không có hứng thú kết giao với kiểu người tầm thường như cậu ta, bèn hỏi Ngô Bình: “Vừa nãy cậu Ngô nói là tham gia cuộc kiểm tra của học viện quân sự sao? Kiểm tra này rất khó, có cần tôi đây giúp gì không?”
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Ngô Bình đã lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi, gia nhập vào học viện quân sự là chuyện chắc như đinh đóng cột vậy”.
Lâm Kiếm Phong rất kinh ngạc, cậu ta giơ ngón cái: “Cậu Ngô đúng là lợi hại! Tôi nghe nói, người lĩnh ngộ được mấy món bảo bối kia, cuối cùng đều có thành tựu rất lớn, giống như Tô Thần Hầu vậy!”
Ngô Bình: “Tôi chỉ là gặp may mà thôi”.
Trong phòng bao cũng chỉ là hát hò nhảy múa, đương nhiên còn có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh.
Uống rượu một hồi, Lâm Kiếm Phong cảm thấy cũng không còn chuyện gì nữa, cậu ta lập tức lên tinh thần, nói: “Cậu Ngô, hôm nay tôi đến đây thực ra là muốn đến sòng bạc Kim Sơn, hay là chúng ta cùng đi đi?”
Ngô Bình nói: “Cậu Lâm thích cá độ bài bạc?”
Lâm Kiếm Phong căm hận nói: “Lúc trước tôi chỉ là thi thoảng mới chơi, nhưng mấy hôm trước, tôi với mấy người bạn đến sòng bạc Kim Sơn, kết quả thua hơn mười tỷ, còn nợ hơn ba mươi tỷ. Chuyện này tôi vẫn chưa dám nói với bố tôi, hôm nay muốn đến gỡ gạc”.
Ngô Bình cũng cạn lời, nói: “Cậu Lâm, cược mười chín thua, tôi thấy hay cứ bỏ đi. Mấy chục tỷ đối với Lâm phủ mà nói, cũng không là gì cả”.
Lâm Kiếm Phong: “Nhưng tôi không nuốt trôi cục tức này, hôm qua thắng tiền tôi, là con trai của Tuyền Tướng, Kỳ Lân! Tên này vẫn luôn đối đầu với tôi, tôi có thể thua tiền nhưng không thể thua mặt mũi, nói gì cũng phải thắng lại tiền!”
Ngô Bình: “Cậu Lâm chơi trò gì với đối phương?”
“Chơi bài cẩu*”. Lâm Kiếm Phong buồn bực: “Bình thường tôi đánh bài khá tốt, thua ít thắng nhiều, nhưng hôm đó lại thua liên tục”.
*Bài cẩu / Bài cửu / Pai gow: là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc
Có thể nhìn ra, đầu óc Lâm Kiếm Phong khá nhanh nhạy, hơn nữa lúc nói chuyện cậu ta cũng đã nói, cậu ta dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu vào đại học Thần Kinh, đây cũng là chuyện mà Lâm Tướng đắc ý nhất.
Ngô Bình: “Vậy có khả năng là bị người ta sắp xếp trước rồi”.
Lâm Kiếm Phong: “Không phải chứ? Quản gia Hồ là cao thủ Thiên Môn, ông ấy cũng không nhìn ra có vấn đề gì!”
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, quản gia Hồ là cao thủ Thiên Môn?”
Lâm Kiếm Phong gật đầu: “Ừ, năm đó ông ấy có danh hiệu là Phật Nghìn Tay, Thiên Thuật vô cùng lợi hại. Trước khi vào Tướng phủ, một đêm ông ấy có thể kiếm được ba tỷ rưỡi, sau đó đã gác kiếm rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Người mà thua ba tỷ rưỡi đó chắc chắn cũng không đơn giản, nếu không ông ấy cũng sẽ không vào Tướng phủ”.
Hồ Vĩ đang ở bên cạnh, ông ta cười nói: “Cậu Ngô đúng là sáng suốt, người thua tiền đã nói muốn mạng của tôi. Tôi cùng đường, cắn răng tiến vào Tướng phủ. Lúc đó các bà chủ ở Tướng phủ đều thích chơi bài, đúng lúc tôi có thể chỉ điểm vài kỹ thuật cho bọn họ. Nhưng dần dần, tôi cũng thích thân phận người làm này, nên vẫn ở lại đến giờ”.
Ngô Bình: “Quản gia Hồ, hôm đó ở hiện trường, ông không phát hiện ra đối thủ có chơi bẩn gì sao?”
Hồ Vĩ lắc đầu: “Với kinh nghiệm nhiều năm của tôi, đối phương không hề ra tay. Có lẽ, Kỳ Lân kia gặp may, tiện tay cũng có thể vớ được bài đẹp”.
Ngô Bình: “Gặp may sao? Lát nữa tôi đấu với anh ta thử, xem xem rốt cuộc là vận may của ai tốt”.
Lâm Kiếm Phong sáng mắt: “Được! Hôm nay tôi sẽ cùng cậu Ngô đại sát tứ phương!”
Chương 2627: Ván bài tùy cơ
Hồ Vĩ nói: “Cậu chủ, hôm nay tôi đã chuẩn bị chi phiếu ba mươi tỷ, tiền này là đi mượn, ngày mai phải trả lại”.
Lâm Kiếm Phong nhíu mày: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ tôi sẽ thua sao? Có cậu Ngô ở đây, vận khí của ai có thể so được với chúng ta chứ?”
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Cậu Lâm thật là, Ngô Bình là đệ tử tinh anh của đại tông, nếu so về vận khí thì chỉ tên Kỳ Lân kia cũng chẳng đáng nhắc đến!”
Không lâu sau, mọi người đã đến sòng bạc Kim Sơn. Sòng bạc Kim Sơn này là sòng bạc lớn nhất ở Thạch Hải Tử, người ra vô hằng ngày đều là quan lại quyền quý, hoặc là người giàu có. Có người tùy ý cược đã thua mấy chục triệu, trăm triệu; một đêm thua hơn chục tỷ cũng không lạ gì.
Sòng bạc Kim Sơn có hạn mức, tài chính ít hơn mười triệu thì không thể tiến vào, vì vậy trước khi vào phải mua mười triệu chip trước. Đương nhiên, Lâm Kiếm Phong là con trai Lâm tướng, nên cũng không cần phải tuân theo nguyên tắc này, cứ ngang nhiên đi vào là được, quản lý sòng bạc còn đích thân ra cửa chào đón.
Nói ra thì, nhà họ Lâm cũng có vài cổ phần ở sòng bạc Kim Sơn, tuy không nhiều nhưng mỗi năm đều được chia không ít hoa hồng. Vì vậy, Lâm Kiếm Phong cũng xem như là thiếu gia của sòng bạc, không ai dám bất kính với cậu ta.
Sòng bạc vô cùng xa hoa, ngay cả người như Hạ Dã Thiên cũng rất ít khi đến, không phải cậu ta không thể đến mà là không dám đến. Cậu ta sợ bản thân sơ suất thì sẽ thua hết cả nhà mình.
Sòng bạc có ba tầng, nơi cao nhất nằm trên tầng ba, ở đây là đông người nhất, nhưng chơi cũng lớn nhất.
Lâm Kiếm Phong vừa đến đã có một người trẻ tuổi đi trên thảm vàng tiến đến, sau lưng còn có sáu người đi theo. Người này trông dáng vẻ anh tuấn, mũi cao trán vuông, mày kiếm mắt sáng, chỉ là vẻ tươi cười trên mặt lại có chút xấu xa.
“Cậu Lâm, cậu lại có tiền rồi à? Hôm nay chuẩn bị thua bao nhiêu đây?”
Lâm Kiếm Phong cười lạnh: “Kỳ Lân, anh đừng có kiêu căng như vậy, hôm nay ai thua ai thắng còn chưa nói được!”
Người này chính là Kỳ Lân, con trai Kỳ Tướng, trong thế hệ thứ hai ở Thần Kinh, danh tiếng Kỳ Lân rất lớn, bởi vì anh ta không giống với Lâm Kiếm Phong, anh ta là người tu hành, đã đến luyện khí tầng chín.
Kỳ Lân gật đầu: “Xem ra cậu còn muốn chơi tiếp. Được, tôi theo tới cùng, hôm nay cậu muốn chơi gì?”
Lâm Kiếm Phong nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Cậu Ngô, chúng ta chơi gì đây?”
Ngô Bình cười nói: “Muốn chơi thì phải chơi gì thú vị. Bây giờ đặt cược một ván so tài đi”.
Kỳ Lân nhìn Ngô Bình, nói: “Ồ, mời được ai giúp đây?”
Lâm Kiếm Phong: “Đây là cậu Ngô, người bạn tôi mới quen. Kỳ Lân, nếu anh không dám chơi vậy thì mau về nhà đi”.
Kỳ Lân cười lớn ha ha, nói: “Không có trò gì Kỳ Lân tôi không dám chơi cả, tới đi!”
Ngô Bình bảo nhân viên mở màn hình lớn, tùy ý tìm một trận đấu quyền anh phát trực tiếp.
Hai tuyển thủ quyền anh đang thi đấu cũng không có danh tiếng gì, đây là trận đấu loại. Tuyển thủ hai bên, một người đến từ Đông Doanh, một người đến từ Đại Hạ Quốc.
Kỳ Lân khẽ nhíu mày: “Các anh muốn cược trận đấu này?”
Ngô Bình: “Không sai. Chúng ta cược hiệp này, tuyển thủ Đông Doanh quốc sẽ bị đánh bại hai lần”.
Kiểu chơi như thế này, Kỳ Lân cũng khá bất ngờ, anh ta nhìn Ngô Bình chăm chú, nói: “Cũng có nghĩa, nếu đối phương không bị đánh bại hai lần, hoặc bị đánh bại ba lần thì các anh đều thua?”
Ngô Bình: “Không sai, chỉ cần không phải đánh bại hai lần, thì là anh thắng cả”.
Lâm Kiếm Phong sáng mắt, anh ta cười hỏi: “Vậy thì cược bao nhiêu đây?”
Ngô Bình: “Lần đầu tiên mà, cược đơn giản mười tỷ được rồi”.
Một người trung niên đứng sau lưng Kỳ Lân, ông ta tiến lên mấy bước, thấp giọng nói: “Cậu chủ, đổi trận đấu, chúng ta chọn”.
Kỳ Lân cười nói: “Tôi muốn đổi chơi bóng”.
Ngô Bình: “Có thể, anh cứ tùy ý chọn”.
Kỳ Lân lấy điều khiển, tìm một trận đấu bóng đá. Lúc này còn tám phút nữa là kết thúc nửa trận đầu, tỷ số vẫn là 0-0.
Xem một lúc, Kỳ Lân nói: “Anh có thể bắt đầu rồi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi nói trước, vậy cậu Kỳ chỉ có thể chọn ngược lại thôi”.
Kỳ Lân thản nhiên nói: “Không sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nói nửa trận đầu này, đội Bồ sẽ vào một trái, tỷ số 1-0”.
Kỳ Lân lắc đầu: “Biến số trên sân bóng quá lớn, anh cũng tự tin thật”.
Ngô Bình: “Trận này, anh có chơi không?”
Kỳ Lân cười nói: “Đương nhiên chơi, cứ theo anh nói, cược mười tỷ!”
Nói xong, hai bên tự mình đặt mười tờ chi phiếu trị giá một tỷ lên trên bàn trước mặt mình.
Người của hai bên đều ngồi xuống xem trận đấu.
Dưới ánh đèn, một bóng dáng dính sát mặt đất rời đi. Cái bóng này, bay hơn năm nghìn cây số, trực tiếp đến sân bóng. Bởi vì nó là khôi ảnh nên tốc độ rất nhanh, chỉ mấy phút đã đến được sân bóng.
Đối thủ của đội Bồ rất mạnh, phòng vệ chặt chẽ, bọn họ tấn công mấy lần liên tục đều thất bại, mà thời gian nửa trận đầu chỉ còn lại ba phút.
Trong sòng bạc, Kỳ Lân khẽ cười: “Cậu Lâm, xem ra các cậu sắp thua rồi. Ba phút cuối cùng, rất khó để vào lưới”.
Tuy Lâm Kiếm Phong không biết tại sao Ngô Bình lại tự tin như vậy, nhưng cậu ta lựa chọn tin tưởng cậu, nói: “Chưa đến giây cuối cùng, kết quả vẫn chưa biết được. Kỳ Lân, anh đừng vui mừng quá sớm”.
Lúc này, khôi ảnh của Ngô Bình cuối cùng cũng ám vào người một cầu thủ số mười của đội Bồ, cầu thủ này lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, xúc giác cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều.
Anh ta bỗng chốc đột phá phòng thủ như tia chớp, một mình xông vào. Tốc độ của anh ta rất nhanh, khiến cầu thủ đối phương đều giật mình, đến khi bọn họ định thần lại thì cầu thú số mười đã lao ra đến mười mấy mét.
Tất cả mọi người đều liều mạng quay về phòng thủ, nhưng cầu thủ số mười tốc độ quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không theo kịp, thủ môn khom người chuẩn bị phóng ra mọi lúc.
“Bịch!”
Một cú đá bổng, quả bóng xoay tròn vào khung thành, góc độ rất hiểm hóc, tay thủ môn chạm đến bóng nhưng tay lại bị đẩy ra, còn quả bóng lại bay vào khung thành tựa như tia chớp.
Hiện trường sôi sục, cầu thủ đội Bồ thành công mở bàn, tỷ số 1-0.
Lúc này, Kỳ Lân ở sòng bạc cũng ngây người, lẩm bẩm nói: “Không thể nào!”
Lâm Kiếm Phong cười lớn ha ha, mấy người Diệp Ngưng Băng cũng hoan hô.
“Cậu Ngô, chúng ta cược trúng rồi, tuyệt quá!”
Kỳ Lân đen mặt hỏi người trung niên bên cạnh: “Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ta có thể điều khiển trận đấu?”
Người trung niên: “Trận đấu là chúng ta chọn tùy ý, khả năng không cao. Cậu chủ, chuyện này có chút kỳ lạ, hay là tạm thời đừng chơi nữa?”
Kỳ Lân hừ lạnh: “Tôi không tin anh ta có thể đoán đúng liên tục, trận tiếp theo cược quyền anh!”
Lâm Kiếm Phong cố ý châm chọc nói với Kỳ Lân: “Cậu Kỳ, vừa tới đã thắng anh mười tỷ rồi, xin lỗi nhé. Anh còn tiền không, hay là tôi cho anh mượn một ít?”
Kỳ Lân cười lạnh: “Lâm Kiếm Phong, trò chơi chỉ mới bắt đầu, anh đừng có kiêu ngạo”.
Chẳng mấy chốc anh ta đã tìm được một trận quyền anh đang phát trực tiếp, hai bên đang tiến hành hiệp thứ hai.
Kỳ Lân nói: “Hiệp này, tôi chọn trước. Tôi nghĩ hiệp này tuyển thủ quần đỏ sẽ đánh bại tuyển thủ quần đen!”
Người quần đen là một người đàn ông tóc vàng mũi to, người quần đỏ là một người da đen tóc xoăn, trong đó người da đen mạnh hơn một chút, ba mươi sáu trận thì thắng ba mươi bốn trận, thua hai trận. Tuyển thủ tóc vàng hai mươi ba trận, thắng mười bảy trận, thua sáu trận. Hơn nữa, về thể hình thì người da đen cũng có lợi thế hơn, cánh tay dài hơn, vóc dáng cũng cao hơn.
Hai tuyển thủ quyền anh này, Kỳ Lân cũng hiểu biết chút ít, biết người da đen có khả năng thắng nhiều hơn, nên anh ta chọn ngay người da đen sẽ thắng.
Lâm Kiếm Phong nghe vậy thì không nhịn được cười lạnh: “Kỳ Lân, anh đây là chơi không nổi nữa sao? Tìm một tuyển thủ mà anh biết rõ, sau đó nói tuyển thủ chiếm ưu thế sẽ thắng, chơi như vậy mà thú vị sao?”
Kỳ Lân lạnh nhạt nói: “Lâm Kiếm Phong, nếu không dám chơi thì có thể không chơi, không ai ép”.
Chương 2628: Thần tiên đấu pháp
Lâm Kiếm Phong rất bực mình, Ngô Bình vỗ tay cậu cười nói: “Cũng được, lần này cược bao nhiêu?”
Kỳ Lân khá tự tin với ván này, nói: “Vậy thì hai mươi tỷ tệ”.
Ngô Bình: “Được, hai mươi tỷ tệ, nếu hai người hòa nhau hoặc võ sĩ quyền anh tóc vàng thắng thì đều tính là tôi thắng”.
“Dĩ nhiên”, Kỳ Lân nói.
Hai bên lại đặt chi phiếu của mình xuống, sau đó ngồi xuống xem trận đấu quyền anh.
Thế là con rối bóng dáng của Ngô Bình tiếp tục lên đường, lần này bay vượt qua hơn bảy ngàn cây số, chạy đến hiện trường trực tiếp trận đấu.
Lúc này hiệp thứ hai đã gần đến hồi kết, người đồ đen chiếm ưu thế, nhiều lần đánh trúng võ sĩ tóc vàng.
Hiệp thứ hai kết thúc, hai bên quay về nghỉ ngơi uống nước, huấn luyện viên hai bên bước lên truyền lại chiến thuật.
Đúng lúc này, một bóng người mờ nhạt bay tới trên người người đàn ông tóc vàng, người đàn ông tóc vàng bỗng phát hiện ngũ quan lục giác của cậu ta đều cực kỳ nhạy bén, thể lực lúc trước cũng hồi phục trong chốc lát, thoáng chốc đã trở nên cường tráng, có sức lực cực kỳ mạnh.
Tiếng chuông trận đấu vang lên, võ sĩ hai bên lại bước lên võ đài. Sau khi nghỉ ngơi, bước chân của võ sĩ tóc vàng rất linh hoạt, võ sĩ đồ đen rất khó đánh trúng cậu ta, ngược lại nhiều lần bị đánh trúng mặt và đầu.
Hiệp thứ ba đánh đến phút thứ hai, võ sĩ tóc vàng móc một quyền, võ sĩ đồ đen bị K.O tại trận, trận đấu kết thúc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Kiếm Phong reo hò vui mừng, Kỳ Lân trố mắt nhìn, chuyện gì đây? Sao võ sĩ tóc vàng lại đột nhiên trở nên mạnh thế?
Anh ta nhìn Ngô Bình, trầm giọng nói: “Sao các cậu làm được?”
Lâm Kiếm Phong cười: “Sao mà làm được? Dĩ nhiên là may mắn, vận may của bọn tôi tốt hơn anh nên anh mới thua. Sao nào Kỳ Lân, anh còn dám chơi tiếp không?”
Kỳ Lân hừ một tiếng: “Dĩ nhiên là chơi tiếp rồi, nhưng phải đổi cách chơi”.
Lâm Kiếm Phong nhìn Ngô Bình, thấy cậu khẽ gật đầu bèn cười nói: “Được chứ, anh muốn chơi thế nào?”
Kỳ Lân mở điện thoại ra, trên đó có một tin tức thời gian thực, nói: “Mười bảy phút sau sẽ có một trận mưa sao băng, vị trí của trận mưa sao băng sẽ ở gần Thần Kinh. Chúng ta cược xem số lượng sao băng rơi xuống là số lẻ hoặc số chẵn”.
Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề, anh chọn trước đi”.
Kỳ Lân đi đến một bên, gọi một cú điện thoại, năm phút sau mới trả lời: “Tôi nói là số lẻ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy chúng tôi chọn số chẵn”.
Lâm Kiếm Phong: “Kỳ Lân, anh muốn chơi bao nhiêu?”
Lần này dường như Kỳ Lân rất tự tin, cười nói: “Năm mươi tỷ tệ, cậu dám chơi không?”
Trước đó đã kiếm được ba mươi tỷ tệ, Lâm Kiếm Phong siết chặt sáu mươi tỷ tệ, cậu ta bật cười nói: “Có gì mà không dám, năm mươi thì năm mươi”.
Mấy người Hạ Dã Thiên ở một bên đều sửng sốt, Hạ Dã Thiên có thể được coi là một người có lai lịch, nếu không thì cậu ta đã không đến Đại học Thần Kinh được. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một ván cược mấy chục tỷ tệ.
Đương nhiên, cậu ta cũng biết rõ những người nhà giàu như Lâm Tướng, Kỳ Tướng hàng năm đều nhận được rất nhiều tiền thưởng, hơn nữa đều có tài sản gia tộc, thậm chí có làm chút kinh doanh ở Tiên Giới, cho nên tiền chỉ là một con số với những gia tộc này thôi, thứ họ thật sự muốn là tài nguyên và quyền lực hiếm có. Có quyền lực thì muốn bao nhiêu tiền cũng được.
Một nữ sinh đi cùng nhỏ giọng hỏi Hạ Dã Thiên: “Tôi cảm thấy mình giống như người phàm đang xem đấu pháp thần tiên vậy”.
Hạ Dã Thiên cười khổ: “Với chúng ta thì họ quả thật là thần tiên mà”.
Hai bên lấy chi phiếu năm mươi tỷ tệ của mình ra, đích thân quản lý chỗ đánh cược đó trông coi. Sau đó hai bên đi đến bục quan sát ở tầng thượng để quan sát số lượng sao băng.
Để công bằng, cả hai bên tự chọn ra ba người có thị lực tốt, cộng với hai người làm chứng bên sòng bạc lần lượt đếm số lượng sao băng.
Vài phút trôi qua, thần niệm của Ngô Bình bao phủ lấy bầu trời, phát hiện có hàng trăm thiên thạch đang bay về phía bầu khí quyển, cậu chỉ nhìn thoáng qua đã thấy số lượng thiên thạch là một trăm lẻ bảy, quả nhiên là số lẻ.
Cùng lúc đó, trong tai nghe vô hình của Kỳ Lân vang lên báo cáo giám sát của Cục Thiên văn: “Cậu Kỳ, chúng tôi phát hiện được một trăm lẻ bảy, đây là số lẻ”.
Kỳ Lân đi đến chỗ cách đó khá xa, thấp giọng nói: “Nhất định phải chắc chắn là số lẻ, ngộ nhỡ xuất hiện số chẵn thì dùng vũ khí đánh rơi một viên thiên thạch để nó biến thành số lẻ”.
Cuối cùng mưa sao băng xuất hiện, từng viên thiên thạch rơi xuống đất, ba mươi viên, năm mươi viên, một trăm viên.
Khi những thiên thạch cuối cùng chuẩn bị bay vào bầu khí quyển, chín thanh phi kiếm ẩn trong bầu không khí trước đó chuyển động, kiếm quang bay về phía thiên thạch lập tức đập vỡ nó. Kiếm quang mạnh đến mức thiên thạch lập tức biến thành khí, không để sót lại thứ gì, dĩ nhiên cũng không thể rơi vào bầu khí quyển để tạo thành sao băng.
Một giây, năm giây, mười giây, sau khi đếm được một trăm thiên thạch, nụ cười trên mặt Kỳ Lân dần biến mất, anh ta tức giận nói: “Sao băng đâu? Chuyện gì thế này!”
Thế nhưng một phút trôi qua, năm phút trôi qua, vẫn không có một sao băng nào xuất hiện nữa.
Lâm Kiếm Phong bật cười “ha ha”: “Sao băng đẹp thật đó, như thế mà sắp kết thúc rồi nhỉ? Chưa xem đã mà”.
Lúc này nhân viên hai bên đã viết số lượng sao băng lên giấy, tổng cộng có một trăm ngôi sao băng.
“Một trăm ngôi sao băng, xem ra chúng tôi lại thắng rồi. Kỳ Lân, xin lỗi nhé, tôi lấy năm mươi tỷ tệ rồi”.
Ánh mắt Kỳ Lân lướt qua Lâm Kiếm Phong lạnh lùng nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình mặt không đổi sắc nói: “Sao thế, thua vài ván đã muốn nghe ngóng thân phận của tôi, để sau đó trả thù tôi à?”
Kỳ Lân cười nhạo: “Đắc tội với người nhà họ Kỳ, không ai bảo vệ được cậu ta, nhà họ Lâm cũng không”.
Diệp Ngưng Băng cười mỉa: “Chỉ là một tu sĩ luyện khí nhỏ bé thôi mà lại dám đe dọa đệ tử xuất sắc của đại tông, anh chán sống rồi à?”
Thân phận của Ngô Bình vừa được tiết lộ, Kỳ Lân ngạc nhiên nói: “Cậu ta là đệ tử xuất sắc của đại tông?”
Diệp Ngưng Băng: “Cậu ấy không chỉ là đệ tử xuất sắc của đại tông, cậu ấy còn lĩnh hội được Chuông Thái Thượng. Kỳ Lân, anh chẳng khôn khéo gì cả”.
Sắc mặt Kỳ Lân vô cùng phức tạp, anh ta nhìn Ngô Bình, sau đó hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Tay sai của anh ta cũng rời đi theo.
Lâm Kiếm Phong tức giận nói: “Kỳ Lân này đúng là chẳng biết trời cao đất dày, dám đe dọa bạn của Lâm Kiếm Phong tôi đây”.
Diệp Ngưng Băng lạnh lùng nói: “Bây giờ anh ta không dám, trừ khi anh ta muốn chết”.
Ngay cả Diệp Ngưng Băng cũng xem thường tên Kỳ Lân này chứ đừng nói là Ngô Bình.
Lâm Kiếm Phong gật đầu, sau đó cười nói: “Tối nay kiếm được chín mươi tỷ, đều là công của anh Ngô, chúng ta mỗi người một nửa”.
Mặc dù Ngô Bình không cần tiền lắm nhưng có tiền mà không kiếm là trái nguyên tắc, lập tức không khách sáo nhận lấy bốn mươi tỷ.
Lâm Kiếm Phong cực kỳ vui, không chỉ giành lại được số tiền đã thua trước đó mà còn đánh rất mạnh một đòn vào Kỳ Lân, đã lâu rồi cậu ta mới cảm thấy sảng khoái như vậy.
“Cậu Ngô, hôm nay tôi đến Thạch Hải Tử, thật ra muốn đến “chợ Đế” đi dạo. Vừa lúc chúng ta kiếm được nhiều tiền như thế, vậy đến đó mua chút đồ nhé”.
“Chợ Đế là chợ phiên sao?”, Ngô Bình chưa từng nghe nói đến bèn hỏi.
Lâm Kiếm Phong gật đầu: “Chợ Đế đã có từ khi Đại Hạ lập nước, hơn nữa còn được lập ra bởi hoàng đế đầu tiên của Đại Hạ nên mới lấy tên là chợ Đế. Chợ Đế có rất nhiều đồ, có người tu hành, cũng có người bình thường, nhưng thường có thể tìm được đồ tốt. Dĩ nhiên, đồ tốt thì không hề rẻ đâu”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú, cười nói: “Vậy à? Chợ Đế này cũng mở cửa hằng ngày à?”
Chương 2629: Chợ Đế
Lâm Kiếm Phong: “Mồng chín, mười chín, hai chín hằng tháng sẽ họp chợ, hôm nay là hai mươi chín, là ngày mở chợ”.
Ngô Bình nói với Hạ Dã Thiên: “Hạ Dã Thiên, chúng tôi đến chợ Đế dạo vài vòng, các vị cứ chơi tiếp đi nhé”.
Thật ra Hạ Dã Thiên cũng muốn đi theo nhưng cậu ta biết mình chưa thân với Ngô Bình lắm nên liền nói: “Được, cậu Ngô, sau này có thời gian chúng ta lại tụ họp”.
Sau khi bốn người họ bỏ đi, Diệp Ngưng Băng mới nói: “Tôi nghe nói ở chợ Đế có mấy cửa hàng trăm tuổi, nên luôn muốn đến để xem thử”.
Ngô Bình hỏi: “Cửa hàng trăm năm tuổi gì kia?”
Diệp Ngưng Băng: “Cửa hàng Lão Tường bán dược liệu, đã kinh doanh hơn ba trăm năm rồi, cửa hàng kim khí nhà họ Từ bán binh khí, có lịch sử gần bốn trăm năm, còn có Vạn Phù Lâu bán bùa chú, Tiên Đan Phường bán đủ các loại đan dược, tất cả đều đã có lịch sử trên ba trăm năm”.
Ngô Bình cười, nói: “Không ngờ Thần Kinh còn có chỗ như thế này, tôi nên đến sớm hơn mới phải”.
Lâm Kiếm Phong: “Cậu Ngô, giờ đến cũng chưa muộn”.
Mấy phút sau, ba người họ lên xe, quản gia Hồ dắt theo người ngồi trên một chiếc xe khác lái ở phía trước.
Diện tích của Thạch Hải Tử rộng hơn một trăm kilomet vuông, trong đó phần lớn là núi và hồ, chợ Đế nằm trong một khu núi, xe chạy mười mấy phút mới đến được lối vào chợ Đế.
Để vào chợ Đế phải tốn một triệu để mua vé vào cổng, đối với tu sĩ và người có tiền thì một triệu không đáng là gì nhưng lại có thể ngăn được mấy phường tạp nham muốn vào xem náo nhiệt.
Quảngia Hồ mua vé vào cổng xong thì nhẹ nhàng vào trong.
Vào trong chợ Đế, phía trước có một con đường đá ôm quanh núi, đi về trước mấy chục mét thì có quầy hàng, có điều hàng hóa ở những quầy hàng nhỏ này không thu hút được sự chú ý của Ngô Bình, họ đi thẳng vào những quầy hàng ở đoạn giữa con đường.
Hai bên con đường ven núi có không ít nhà cửa được xây dựng, cổ kính rêu phong, có một vài ngôi nhà có quy mô khá lớn, mở rộng vườn ra sau núi.
Trên đường có rất nhiều người đi lại, người bên ngoài vào cũng không ngớt. Họ đi được một dặm thì thấy một quầy hàng rất lớn, đấy là cửa hàng kim khí của nhà họ Từ. Quầy hàng của nhà này làm ăn rất đắt khách, người ra vào tấp nập, rất nhiều người đến đây để mua binh khí.
Lâm Kiếm Phong liền nói: “Người nhà họ Từ có được chân truyền luyện khí, từng làm ra không ít linh binh, đặc biệt là binh khí do Từ Công làm, ngàn vàn cũng khó mua, lúc nào cũng phải xếp hàng rất lâu mới mua được”.
Ngô Bình không có hứng thú với binh khí, binh khí có tốt thế nào cũng không bì được với Thiên Tai Cốt Đao và chín phi kiếm của cậu. Có điều, dù gì cũng đã đến đây rồi, hơn nữa, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng đều muốn vào lựa vài món nên cậu cũng vào theo.
Họ vào trong quầy thì thấy trong sân bày rất nhiều binh khí lộ thiên, Ngô Bình cầm một thanh kiếm bằng huyền thiếc lên, nó khá nặng, lưỡi kiếm sắc bén, cậu búng nhẹ thì nghe thấy âm thanh trong veo và ngân rất dài.
“Kiếm tốt”. Ngô Bình khen.
Lâm Kiếm Phong cười, nói: “Thường thì kiếm đặt ở bên ngoài sẽ có giá tầm mấy triệu, đồ tốt thật sự đặt ở bên trong”.
Họ vào trong phòng khách, phòng khách cao gần mười mét, rất rộng rãi. Giữa phòng có một giá kiếm khổng lồ, trên giá kiếm có một thanh kiếm lớn dài gần ba mét, toát ra sát khí khiến người ta phải kinh sợ. Trong vòng mười bước làm người khác buốt lạnh, đến cả tu sĩ cũng không dám lại gần trong phạm vi năm bước.
Xung quanh thanh kiếm lớn này có rất nhiều người chờ xem náo nhiệt. Có người còn mạnh dạn chồm lên trước xem, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại ở ngoài phạm vi năm bước chân.
Bên ngoài trưng bày rất nhiều bảo kiếm, bảo đao, bên cạnh mỗi một binh khí đều có một người hướng dẫn mua hàng, chịu trách nhiệm giảng giải.
Lâm Kiếm Phong: “Kiếm ở trong này có rẻ cũng phải mấy chục triệu một cây, đắt cũng phải mấy trăm triệu hoặc mấy tỷ”.
Diệp Ngưng Băng đi một vòng, nhìn thấy một bọc kiếm da rắn màu xanh lam, mũi kiếm là hỗ tử đàn, mặt ngoài nạm ngọc lấp lánh. Cô ta cầm thanh kiếm dài, rút lưỡi kiếm ra quan sát thì thấy lưỡi kiếm khá hẹp, chỉ lớn bằng hai ngón tay, trên kiếm có hoa văn như vảy cá, toát lên hàn khí buốt lạnh.
Ngô Bình nhìn thấy thanh kiếm đó thì nói: “Kiếm tốt đấy”. Người tư vấn mua hàng là một cô gái tầm hai mươi tuổi, cô ta cười, nói: “Thanh kiếm này tên là Thất Âm, lúc rút kiếm ra sẽ có bảy loại âm thanh vang lên, làm rối loạn tinh thần của kẻ địch”.
“Tôi muốn thanh kiếm này”. Bỗng dưng, có giọng phụ nữ vang lên từ phía sau.
Ngô Bình ngoảnh đầu lại nhìn, đó là một cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, ngoại hình tầm bảy điểm, mặc một chiếc váy đen, chân mày hơi cao, trông hơi hung dữ.
Diệp Ngưng Băng không thèm ngoảnh đầu, chỉ nói với người tư vấn: “Tôi đã mua rồi”.
Nhân viên tư vấn gật đầu: “Vâng, giá của thanh kiếm Thất Âm này là tám trăm lẻ bảy triệu”.
Diệp Ngưng Băng nói: “Cậu Ngô bù thêm giúp tôi, lúc về tôi sẽ trả lại”.
Ngô Bình lấy ra tờ chi phiếu một tỷ, đưa cho nhân viên tư vấn đó.
Người phụ nữ phía sau nổi giận: “Các người điếc sao? Tôi nói tôi muốn mua thanh kiếm này”.
Nhân viên tư vấn vừa giúp Diệp Ngưng Băng gói kiếm, vừa cười, nói: “Cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều kiếm tốt, cô có thể lựa”.
“Bổn cô nương chỉ cần thanh kiếm này”. Cô gái đó hằm hằm xông qua, đưa tay ra đòi giật lại hộp kiếm từ tay Diệp Ngưng Băng.
Diệp Ngưng Băng né người, lùi về sau mấy bước, giận dữ nói: “Cô làm gì thế?”
Người phụ nữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi mua thanh kiếm này. Nhưng cô vẫn cứ muốn giành với tôi, cô đang muốn đối đầu với tôi mà”.
Diệp Ngưng Băng: “Tiền trao cháo múc, giờ thanh kiếm này đã thuộc về tôi rồi”.
Người phụ nữ giận dữ, lạnh lùng nói: “Hay lắm, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, những người đối đầu với tôi thì cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp”.
“Cô đang uy hiếp tôi đấy sao?”, Diệp Ngưng Băng cũng nổi giận, cô ta là người thông minh, căn cơ thâm hậu, không ngờ bây giờ lại bị người ta uy hiếp nên sát ý liền trỗi dậy.
Sau lưng người phụ nữ có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi nghiêm giọng nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà xem cho rõ, vị này là con gái của nhà Du đại tướng quân đấy”.
Diệp Ngưng Băng chẳng buồn nhiều lời với mấy người đó, chỉ lạnh lùng đáp: “Muốn có thanh kiếm này cũng được thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Ngô Bình muốn đi theo nhưng Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Chuyện nhỏ chút xíu, có thể tự giải quyết được, sẽ quay lại ngay”.
Ngô Bình biết khả năng của Diệp Ngưng Băng nên không thấy lo lắng, cậu gật đầu: “Được, cẩn thận một chút”.
Diệp Ngưng Băng và cô con gái của Du đại tướng quân đó cũng ra khỏi cửa hàng, cũng không biết họ muốn nói chuyện bằng cách nào.
Chưa đầy năm phút sau, Ngô Bình đang ngắm một thanh kiếm ngắn khác thì Diệp Ngưng Băng đã quay lại, hộp kiếm trong tay đã không thấy đâu, chỉ thấy cô ta cầm thanh kiếm Thất Âm đó trong tay.
Lâm Kiếm Phong đến trước mặt Ngô Bình, không kiềm được, hỏi: “Cô Diệp, họ…”
Diệp Ngưng Băng bình thản đáp: “Bị tôi chém văng hai người, những người còn lại chạy hết rồi”.
Lâm Kiếm Phong đưa ngón cái lên, nói: “Cô Diệp thật lợi hại, có điều Du đại tướng quân khá có thế lực trong giới võ quan, cô đánh con gái của ông ta chắc ông ta sẽ không bỏ qua đâu”.
Ngô Bình: “Vị Du tướng quân đó có nhiệm vụ gì?”
“Du tướng quân chịu trách nhiệm quản lý quân trấn thủ ba cửa phía bắc, dưới trướng có bảy tám ngàn lính, lợi ích của quân giữ cửa là nhiều nhất, ai ra vào cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ”.
Ngô Bình: “Chỉ mà một tên trông cửa thôi mà”.
Diệp Ngưng Băng không quan tâm, cô ta hỏi: “Các anh đã tìm được binh khí ưng ý chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”. Sau đó cậu hướng mắt về thanh kiếm ở giữa.
Lâm Kiếm Phong liền nói: “Cậu Ngô, thanh kiếm đó là báu vật giữ cửa hàng của cửa hàng kim khí họ Từ, tên là kiếm Thất Tinh Long Uyên, đó là tác phẩm của đại sư đúc kiếm thượng cổ. Có điều thanh kiếm này rất khó khống chế, từ xưa đến giờ từng có vô số cao thủ muốn giành nó cho mình nhưng cuối cùng đều thất bại. Năm xưa Từ Công có công lập quốc nên Hạ Hoàng đã thưởng thanh kiếm này cho Từ Công.
Cô gái tư vấn mua hàng bên cạnh nói: “Từ Công nói ai có thể rút được kiếm Thất Tinh Long Uyên ra và dùng kiếm thi triển được kiếm quyết trên thân kiếm thì nhà họ Từ sẽ tặng kiếm cho người đó”.
Chương 2630: Hai mươi bốn bức hoạ trên vách tường
Vừa nghe kiếm này có thể tặng không, Ngô Bình lập tức tỉnh táo hẳn, cậu hỏi: “Kiếm quyết viết ở đâu?”
Cô gái tư vấn cười nói: “Ở ngay sảnh lớn phía sau”.
Nhóm Ngô Bình đến sảnh lớn phía sau, trong sảnh có đặt một bức tường đổ nát, trên bức tường có vẻ hình người cầm kiếm và tổng cộng có hai mươi bốn bức hình.
Lâm Kiếm Phong cũng biết thứ này, cậu ta nói: “Vách tường này cũng có lai lịch cao thâm, nghe nói là do một vị kiếm đạo chí tôn từ xưa đã để lại. Từng động tác trên này đều trái với quy luật đất trời, không theo trật tự của của đất trời, vì vậy từ xưa tới nay chưa ai có thể làm ra được hai mươi bốn động tác hoàn chỉnh”.
Ngô Bình: “Có người nào làm được một vài động tác không?”
Lâm Kiếm Phong nói: “Tiền triều từng có một vị thiên kiêu làm được chín động tác, sau đó người này tiến vào Tiên Giới, khai tông lập phái, cũng chính là tông môn hạng nhất Kiếm Huyền Tông”.
Ngô Bình nhìn hình ảnh trên vách tường nói: “Hai mươi bốn động tác này bổ trợ lẫn nhau, nếu chỉ lĩnh ngộ được một số ít trong đó thì chỉ có thể xem như biết được chút trò vặt mà thôi”.
Lâm Kiếm Phong: “Ai nói không phải chứ. Nhưng cho dù chỉ lĩnh ngộ được một động tác thì cũng không tệ rồi, cả đời hưởng thụ. Người như vậy, trong lịch sử cũng chỉ có vỏn vẹn mười người”.
Ngô Bình đứng bất động trước vách tường, tập trung toàn bộ tinh thần vào hai mươi bốn động tác. Cậu phát hiện có duy nhất một động tác rất kỳ lạ, hơn nữa cũng chẳng có quy luật gì. Vô số kinh nghiệm trong đầu cậu nói cho cậu biết, bộ kiếm pháp này nhất định phải nắm toàn bộ trong tay. Nếu chỉ luyện một động tác thì cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy một điểm đen hoặc một điểm vàng, căn bản không thể biết con báo sẽ trông thế nào.
Toàn bộ hai mươi bốn động tác được khắc ghi trong đầu cậu, được cậu hóa giải, tổ hợp không ngừng, lĩnh ngộ sự kỳ diệu bên trong. Một khắc sau, trong đầu cậu đã hình thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh!
Cậu khẽ cười, đi đến sảnh trước, đến trước kiếm Thất Tinh Long Uyên. Kiếm khí mạnh mẽ, khiến người ta không thể lại gần bảo kiếm trong vòng năm bước Mới đầu Ngô Bình cũng cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó cậu dùng đến công pháp trên vách tường, thân thể lập tức nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi bay đến trước kiếm Thất Tinh Long Uyên, một tay nắm lấy nó.
Trong sảnh lớn vốn đang ồn ào náo nhiệt, nhưng trong chốc lát đã yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào tay trái của Ngô Bình.
Cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên lên, tay phải Ngô Bình nắm chặt trên chuôi kiếm, vừa dùng công pháp trên Vách tường, vừa chậm rãi rút bảo kiếm ra.
Thân kiếm trông rất kỳ lạ, khi cậu nhìn xuống thân kiếm lại cảm thấy như từ trên đỉnh núi nhìn xuống vực vậy, sâu bên trong kiếm tựa như có một con rồng khổng lồ nằm trong đó!
Xung quanh ồn ào âm thanh kinh ngạc, một ông lão từ bên trong lao ra, sau lưng có rất nhiều người đi theo. Ông lão này hai bên tóc mai bạc trắng, hai mắt sáng rực, ông ta kinh ngạc nhìn Ngô Bình, lớn tiếng nói: “Công tử!”
Ngô Bình nhìn sang, thấy ông lão cất bước vội đến, cậu hỏi: “Ông có gì dặn dò?”
Ông lão chắp tay: “Lão phu là chủ nhân nơi này, được gọi là Từ Công”.
Ngô Bình: “Thì ra là Từ Công, nghe danh đã lâu”.
Từ Công có vẻ rất vui mừng, ông ta cười nói: “Công tử có thể rút được kiếm này, chứng tỏ cậu có duyên với kiếm này!”
Ngô Bình: “Từ Công, có phải chỉ cần dùng kiếm này luyện ra được kiếm pháp trên Vách tường thì tôi có thể cầm nó đi?”
Từ Công gật đầu: “Không sai. Công tử nhìn thấy Vách tường rồi sao?”
Ngô Bình: “Thấy rồi. Nơi này quả nhỏ, không tiện thi triển, có thể ra ngoài thi triển không?”
Từ Công vui mừng: “Công tử học được kiếm pháp được ghi trên vách tường rồi sao?”
Ngô Bình: “Thử xem sao”.
Vẻ mặt Từ Công phức tạp, ông ta gật đầu nói: “Được, mời công tử vào trong viện!”
Sân viện rất lớn, tất cả mọi người đều bị mời ra, đứng vây thành vòng ở phía xa.
Ngô Bình tay cần kiếm Thất Tinh Long Uyên, làm một tư thế tay kiếm quyết, một luồng kiếm thế kinh khủng hình thành, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy nặng nề trong lòng, sau lưng lạnh buốt. Sau đó Ngô Bình chuyển động, bảy luồng kiếm ảnh lao về bảy hướng khác nhau, lần lượt đánh ra một loại kiếm phát uy lực kinh người.
Phân Ảnh Trảm!
Từ Công thốt thành lời, bỗng quỳ gối xuống đất.
Bảy luồng kiếm ảnh quay về vị trí cũ, Ngô Bình thu kiếm về. Bởi vì vừa mới lĩnh ngộ kiếm quyết nên khi thi triển vẫn còn chưa quen, nếu không Phân Ảnh Trảm này có thể phóng ra hai mươi bốn luồng kiếm ảnh, kết thành một sát trận tuyệt thế!
Nhìn thấy Từ Công quỳ xuống, Ngô Bình vội vàng đỡ ông ta dậy: “Từ Công sao lại làm vậy?”
Từ Công nước mắt đầm đìa, nói: “Công tử, kiếm pháp này chính là do kiếm đạo chí tôn để lại, cậu đã có được chân truyền của kiếm đạo chí tôn, trong lòng lão phu rất mừng!”
Ngô Bình: “Vãn bối không dám nhận”.
Từ Công nắm lấy tay Ngô Bình, cảm kích nói: “Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có người lĩnh ngộ được chân truyền vách tường! Công tử, có thể đến viện phía sau không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên được”.
Ngô Bình đi vào cùng Từ Công, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng đang đợi trong viện. Lâm Kiếm Phong vô cùng thích thú, cảm khải nói: “Cậu Ngô mạnh thật! Còn có thể lĩnh ngộ được vách tường, thật lợi hại!”
Diệp Ngưng Băng cũng có chút kinh ngạc, nói: “Bộ kiếm pháp vừa nãy, bảy kiếm hợp một, ngay cả cao thủ Thần Thông chắc chắn cũng không đỡ được!”
Lâm Kiếm Phong: “Cậu Ngô có thể lĩnh ngộ được vách tường, cô nghĩ Ngô Bình chỉ lĩnh ngộ được chút ít từ Chuông Thái Thượng sao?”
Diệp Ngưng Băng giật mình: “Ý cậu là Ngô Bình đã lĩnh ngộ được tinh túy của Chuông Thái Thượng sao?”
Lâm Kiếm Phong sáng mắt: “Có phải lĩnh ngộ được tinh túy hay không tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn cậu Ngô lĩnh ngộ vượt xa so với người trước!”
Trong nhà họ Từ, Ngô Bình được mời đến một tòa nhà cổ kính, người làm bưng trà đến, mùi hương ngào ngạt.
Từ Công cười nói: “Mời cậu dùng trà”.
Từ Công vẫn không biết thân phận của Ngô Bình, vì thế bèn hỏi mấy câu, mới biết được cậu đang học ở đại học Thần Kinh, là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, cười nói: “Với thiên phú của cậu, tương lai nhất định là đệ tử cốt cán của đại giáo!”
Sau đó lấy một ngọc phù hình thanh kiếm, nói: “Công tử. Đây là tín vật “Chí Tôn Kiếm Đường”, cầm vật này, có thể trực tiếp trở thành đệ tử tinh anh của Kiếm Đường!”
Ngô Bình nhận lấy ngọc phù, hỏi: “Từ Công, Chí Tôn Kiếm Đường là nơi thế nào?”
Từ Công cười nói: “Trong thập đại Tiên Giới, có Vạn Kiếm Tiên Giới. Vạn Kiếm Tiên Giới lấy tiên kiếm làm chủ, trong đó thực lực mạnh nhất chính là Chí Tôn Kiếm Đường. Cao thủ Vạn Kiếm Tiên Giới chín thành đều từng là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, Chí Tôn Kiếm Đường và vách tường này có quan hệ?”
Từ Công gật đầu: “Vị đại năng truyền thừa lại vách tường kia chính là một trong những người sáng tạo Chí Tôn Kiếm Đường, chính là một trong tứ đại kiếm tổ của Vạn Kiếm Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Ra là vậy. Sau này tôi sẽ đến Vạn Kiếm Tiên Giới một chuyến”.
Từ Công nói: “Kể từ bây giờ, công tử chính là đệ tử của Vạn Kiếm Tiên Giới. Với thân phận này, khắp thiên hạ, người dám động đến công tử cũng chẳng nhiều”.
Ngô Bình vẫn còn muốn đến nơi khác nhìn xem, nên nói chuyện vài câu với Từ Công rồi đứng dậy tạm biệt, sau đó tiếp tục lên núi cùng Lâm Kiếm Phong, Diệp Ngưng Băng.
Lúc bọn họ rời khỏi cửa hàng kim loại, sau lưng có một nhóm người đi theo, mắt nhìn chằm chằm kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình cũng không quan tâm, dạo vài vòng đến mấy tiệm kim loại, sau đó lại đến một tiệm thuốc Nam.
Tiệm thuốc Nam có lịch sử hơn ba trăm năm, kinh doanh đủ các loại dược liệu. Diện tích tiệm thuốc rất lớn, phía trước có tám gian, phía sau còn có mấy sân viện.
Vừa vào tiệm đã có một ông lão lưng còng ra đón, cười nói: “Công tử đến tiệm nhỏ này, đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn! Lão tôi đây là chủ tiệm này, mọi người đều gọi tôi là lão Tường”.