Năm tiếng sau, Lý Vân Đẩu đã xuất hiện ở trang viên. Khi ông ấy biết tin Quách Nguyên Tượng đã chết thì thở dài một hơi. Thật ra ông ấy không muốn như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì không cứu vãn được nữa.
Ngô Bình đã khống chế được nhà họ Quách, nhờ đó mà nhóm của Hoàng Tương đã tiếp quản mọi việc làm ăn của nhà họ Quách trên danh nghĩa của nhà họ Lý.
Từ công trưởng, siêu thị, trạm xăng, khu trồng trọt, ngân hàng cho đến tài sản cùng hơn một trăm công ty và bất động sản, thậm chí cả căn trang viên này cũng được gói gọn vào rồi bán hết cho tập đoàn Lý Thị.
Vì thế tập đoàn Lý Thị đã phải bỏ ra 50 tỷ đô để mua lại. Đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt thôi, vì cuối cùng tiền cũng về tay của Lý Thị hết.
Nhà họ Quách đã làm ăn ở Đông Nam Á gần 70 năm, đầu tư rất nhiều vào các tác phẩm nghệ thuật, vàng bạc châu báu. Hầu hết những thứ đó đều được cất dưới hầm bảo hiểm ở căn trang viên này, tổng giá trị của chúng phải lên tới cả chục triệu đô.
Lý Vân Đẩu bảo Hoàng Tương dùng danh nghĩa của tập đoàn để thành lập một công ty, ông ấy cho Ngô Bình đứng 49 phần trăm cổ phần, còn Lý Thị chiếm 51 phần trăm còn lại.
Ngô Bình lại có yêu cầu chuyển hết số cổ phần của anh sang công ty mới thành lập, cổ đông của công ty ấy chính là Trương Lệ và Ngô Mi.
Anh đặt tên công ty là công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần đầu tư Thần Long, tên ngắn gọn là công ty Thần Long. Hầu hết tài sản và cổ phần của Ngô Bình đều đứng dưới danh nghĩa của công ty này. Hơn nữa, chủ tịch của công ty là Lục Nhiễm Trần.
Tổng tài sản của Quách Thị đã trên 100 tỷ đô, vậy mà đã bị Lý Thị nuốt trọn trong một đêm. Đây đúng là một cơn địa chấn, khiến cả Đông Nam Á phải chấn động.
Ngày hôm sau, các chính khách và thương nhân lớn ở các nước thuộc Đông Nam Á đều gọi điện đến nhà họ Lý để chúc mừng. Họ biết rõ nhà họ Quách xong đời rồi, và giờ là lúc nhà họ Lý lên ngôi.
Cùng lúc đó, cũng có một truyền thuyết được lưu truyền khắp Đông Nam Á, nói rằng cháu trưởng của nhà họ Lý là một vị thần tiên, chỉ cần nhấc tay một cái đã tiêu diệt được nhà họ Quách.
Nhưng muốn tiếp quản mọi ngành của nhà họ Quách là chuyện về lâu về dài, ít cũng phải mất nửa năm, vì thế Lý Vân Đẩu đành phải ở lại Á Mã để chi huy.
Thậm chí Lý Mai cũng bị gọi tới, tạm thời giúp ông ấy quản lý sản nghiệp ở đây.
Tối đến, Lý Vân Đẩu, Hoàng Tương, Lý Hoằng Đào đều ngồi bàn kế hoạch tiếp theo với Ngô Bình.
Lý Vân Đẩu: “Không ngờ nhà họ Quách lại bị tiêu diệt như vậy”.
Hoàng Tương: “Lão gia, sản nghiệp của nhà họ Quách dính dáng đến rất nhiều thế lực nên phải xử lý nhiều lắm ạ”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Ừm, nhà họ Quách qua lại với nhiều giới, chúng ta phải xử lý cẩn thận, đừng gây mâu thuẫn với bất hoà”.
Sau đó, ông ấy nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, là ông suy xét thiếu thấu đáo. Chuyện hôm nay mà không có cháu túc kế đa mưu cùng thực lực mạnh thì chắc nhà ta bị nhà họ Quách hại rồi”.
Lý Hoằng Đào vội nói: “Ông ơi, anh Bình là cao thủ võ lâm, siêu lắm!”
Cậu ta thao thao bất tuyệt kể lại Ngô Bình đã đánh bại các cao thủ võ lâm thế nào, Lý Vân Đẩu nghe mà cả kinh.
Ngô Bình hỏi Lý Hoằng Đào: “Hoằng Đào, cậu còn thích Quách Tình không?”
Lý Hoằng Đào có vẻ mất tự nhiên: “Anh Bình, anh đừng giết Quách Ích được không?”
Ngô Bình nhìn cậu ta: “Tại sao?”
Lý Hoằng Đào thở dài nói: “Quách Tình đáng thương lắm, cô ấy xin em hãy cứu Quách Ích”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu định thế nào?”
Lý Hoằng Đào: “Hay tha cho ông ta được không anh?”
Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Hoằng Đào, chuyện hôn sự của cháu với Quách Tình chỉ để che mắt thế gian thôi, chứ cháu định coi con bé là vợ thật à?”
Lý Hoằng Đào gật đầu: “Ông ơi, cháu thích cô ấy thật mà, xin ông tác thành cho chúng cháu”.
Ngô Bình: “Hoằng Đào, cô ấy đang mang thai con của người khác mà cậu vẫn chấp nhận à?”
Lý Hoằng Đào: “Cô ấy không mang thai đâu, chỉ nói thế để lừa nhà họ Cổ thôi”.
Ngô Bình: “Cậu thích cô ấy, nhưng chưa chắc cô ấy đã thích cậu. Để một cô gái không thật lòng với mình ở bên cạnh là rất nguy hiểm”.
Lý Hoằng Đào chợt quỳ xuống: “Anh Bình, em xin anh, sau này em sẽ tuyệt đối nghe lời anh và ông, chỉ cần mọi người đồng ý cho em với Quách Tình ở bên nhau”.
Ngô Bình nói: “Để ông quyết định chuyện này”.
Lý Vân Đẩu nhìn cháu mình rồi nói: “Không giết Quách Ích cũng được, nhưng không thể để Quách Tình tham gia vào việc quản lý tập đoàn Lý Thị, cháu cũng thế, từ giờ không được động đến việc kinh doanh của gia tộc nữa”.
Lý Hoằng Đào mừng quýnh: “Cháu cảm ơn ông, cảm ơn anh Bình”.
Sau đó, cậu ta bỏ đi luôn, chắc định thông báo tin vui cho Quách Tình.
Lý Vân Đẩu lắc đầu nói: “Hoằng Đào còn trẻ người non dạ, không biết đề phòng ai”.
Hoàng Tương cũng nói: “Lão gia, cậu chủ, chúng ta không nhổ cỏ tận gốc thì sẽ có rất nhiều nguy cơ. Chắc chắn Quách Tình rất hận chúng ta, để cô ấy ở gần là rất nguy hiểm”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này không sao, tôi sẽ xoá ký ức của cô ấy, để cô ấy quên đi thân phận của mình”.
Hoàng Tương cười nói: “Cậu chủ quả là tài giỏi, như vậy thì khỏi phải lo nữa rồi”.
Việc còn lại do Lý Vân Đẩu và Hoàng Tương xử lý, Ngô Bình ngồi lại một lúc rồi cũng rời đi.
Trang viên rộng lớn này từng là của nhà họ Quách, nhưng giờ đã thuộc về nhà họ Lý.
Anh vừa đi ra ngoài thì đã có một người xuất hiện, đó là Mộ Dung Kiều. Không biết lúc trước cô ấy trốn ở đâu mà người của Hoàng Tương không tìm được.
“Cô chưa đi à?”, Ngô Bình hỏi.
Mộ Dung Kiều đỏ mắt nói: “Anh giết ông ngoại tôi rồi à?”
Ngô Bình: “Cô hiểu rõ hơn tôi mà, là ông ta định giết tôi trước, thậm chí còn định giết hết người nhà họ Lý chúng tôi”.
Mộ Dung Kiều lau nước mắt nói: “Những người khác của nhà họ Quách đều vô tội, xin anh tha cho họ”, nói rồi, cô ấy quỳ xuống đất.
Ngô Bình nói: “Tôi có bảo sẽ giết họ đâu, cô đứng dậy đi”.
Mộ Dung Kiều thở phào một câu rồi đứng dậy nói: “Tôi đi gặp chị họ được không?”
“Được”, Ngô Bình không làm khó cô ấy.
Thấy Mộ Dung Kiều đã đi xa, Ngô Bình gọi điện cho Thần Chiếu để hỏi thăm tình hình. Thần Chiếu kể lại mọi việc, đúng là có người muốn hại Lý Vân Đẩu, nhưng đã bị ông ấy phát hiện ra.
Người đó thi triển Tuyệt Mệnh Chú, may mà ông ấy có đồ mà Đông Hoàng chi nên có thể dễ pháp giải chú, đồng thời liên thủ với Ảnh để giết chết kẻ đó.
Ngô Bình gọi điện xong, Lý Hoằng Đào đã dẫn Quách Tình đến gặp anh, cô ấy cúi đầu xuống với vẻ rụt rè.
Ngô Bình hỏi: “Quách Tình, sau này cô hãy sống cho thật tốt!”
Quách Tình vội nói: “Vâng, tôi không dám có suy nghĩ gì khác đâu”.
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều đến gặp cô chưa?”
Quách Tình ngẩn ra: “Mộ Dung Kiều?”
Ngô Bình: “Đúng, cô ấy là em họ cô còn gì?”
Quách Tìn đờ ra: “Em họ của tôi đúng là Mộ Dung Kiều, nhưng nó đã chết hơn một tháng rồi”.
Ngô Bình chấn động: “Cô bảo Mộ Dung Kiều đã chết rồi ư?”
Quách Tình gật đầu: “Em ấy bị ung thư, đã qua đời ở bệnh viện”.
Ngô Bình trầm mặc một lát, sau đó giơ tay phải lên trước mặt Quách Tình rồi đưa qua đưa lại để thi triển thuật thôi miên, nhằm xoá ký ức của cô ấy.
Lý Hoằng Đào không dám nói gì, chờ Ngô Bình xong việc mới hỏi: “Anh Bình, anh làm gì thế?”
Ngô Bình: “Giờ cô ấy không còn nhớ gì cả, em nói gì thì sẽ trở thành ký ức của cô ấy”.
Lý Hoằng Đào thở phào: “Thế là tốt rồi”.
Ngô Bình vỗ vai cậu ta: “Nếu đã chọn cô ấy thì phải đối xử với người ta cho tốt”.
Sau đó, Ngô Bình tìm khắp trang viên xem Mộ Dung Kiều đâu, nhưng hình như cô ấy đã bốc hơi, không thấy đâu cả.
Anh nhăn mặt, nếu Mộ Dung Kiều đã chết thì người anh nhìn thấy là ai? Là ma chắc?
Không thể nào! Nếu cô ấy là linh hồn thì đôi mắt xuyên thấu của anh đã nhận biết được. Lẽ nào đó là Mộ Dung Kiều giả? Nếu không phải Mộ Dung Kiều thì đó là ai?
Chương 675: Thuận theo thì sống!
Ngô Bình chợt nhớ ra Mộ Dung Kiều từng nói hơn một tháng nay mình không ăn gì, mà người chết cũng không cần ăn uống! Lẽ nào…
Dù đã ở cảnh giới Nhân Tiên, nhưng anh vẫn thấy lạnh sống lưng.
Ngô Bình tìm một vòng xong thì quay lại phòng khách, Lý Vân Đẩu và Hoàng Tương vẫn đang họp.
Ngô Bình vừa đi vào, Hoàng Tương đã đứng dậy rồi nói: “Đây là cậu chủ Huyền Bình, mọi người nhớ chưa, sau này gặp cậu chủ nhớ phải chào hỏi”.
Ngô Bình đang bận việc riêng nên chỉ gật đầu với mọi người rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Anh không lên tiếng, Hoàng Tương cũng chẳng dám ho he, chỉ chớp mắt nhìn anh.
Lý Vân Đẩu biết cháu mình đang có chuyện suy nghĩ nên hỏi: “Huyền Bình, có chuyện gì à?”
Ngô Bình xua tay: “Không ạ, ông với mọi người cứ họp tiếp đi”.
Đây là cuộc họp thương nghiệp, Ngô Bình chỉ nghe vài câu là thấy buồn ngủ.
Anh ngồi lại chục phút rồi đứng dậy rời đi, kiếm một chỗ khác yên tĩnh hơn để tu luyện.
Anh đã nắm vững vài tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền như Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng và Vô Sinh Ấn. Hai tuyệt kỹ đầu tiên thì anh đã luyện thành rồi nên giờ sẽ bắt đầu luyện tuyệt kỹ thứ ba là Vô Sinh Ấn.
Tu luyện tuyệt kỹ này khó hơn Kinh Lôi Chưởng nhiều, trong lịch sự của chùa Đại Thiền mới chỉ có một vị cao tăng luyện thành, hơn nữa luyện xong chưa bao lâu thì viên tịch.
Nghe nói vị cao tăng ấy không thể áp chế được sát khí của Vô Sinh Ấn, nên tâm hồn chưa đấy sát khí, để tránh bị nhập ma, ông ấy đã lựa chọn tự sát.
Truyền thuyết là vậy, nhưng Ngô Bình biết Vô Sinh Ấn khó luyện là bởi muốn luyện thành thì cần có quyền ý, chỉ thế thì mới có thể lĩnh hội được những điều kỳ diệu trong tâm pháp.
Theo tìm hiểu của Ngô Bình thì Vô Sinh Ấn là một kỹ năng giết chóc! Chắc nó có xuất xứ từ một môn võ công cao cường nào đó, vì thế mới không hoàn chỉnh.
Người đời sau muốn luyện Vô Sinh Ấn thì buộc phải suy luận ra võ công của nó, mà khả năng suy luận này chỉ có ở đại sư quyền ý đại thành, đương nhiên với một người đã luyện quyền ý đến viên mãn như Ngô Bình thì chuyện này quá đơn giản.
Anh vừa thử suy luận, trong đầu đã hiện ra rất nhiều động tác và cách vận công.
Trời tối từ lúc nào không hay, Ngô Bình vẫn đứng dưới gốc cây bất động.
Hơn một tiếng sau, anh mới cử động tay, sau đó tung một chưởng vào cây hoa phía trước, thân cây to như cái miệng bát, Ngô Bình cũng không biết tên nó là gì.
Anh tung một chưởng ra, trong bóng tôi chợt loé lên quang ấn màu tím rồi đập vào thân cây. Ngay sau đó, lá trên cây đã héo rũ, cuối cùng khô quắt, nước trong cây cũng như bốc hơi hết sạch, từng tế bào của cây đã bị huỷ diệt, nó thể sống tiếp được nữa.
Chính Ngô Bình cũng phải giật mình, anh vừa thi triển Vô Sinh Ẩn! Nhưng môn tuyệt kỹ này quá ác độc, hèn chi mà có cái tên như vậy, một khi thi triển thì người trúng chiêu sẽ chết ngay.
Anh thử thêm vài lần nữa thì có người làm đi tới gọi, thông báo cơm tối đã chuẩn bị xong.
Bửa tiệc tối nay rất long trọng, cả Hoàng Tương, Lý Mai, Lý Vân Đẩu và những người khác đều tham gia.
Ngô Bình không hứng thú với câu chuyện của họ, anh ăn thật nhanh rồi lại ra sân sau tu luyện tiếp. Nhưng anh vừa đi ra ngoài thì Lý Mai cũng chạy ra theo.
“Ăn ít thế thôi à?”, Lý Mai hỏi.
Ngô Bình: “Tôi không đói”.
Anh hỏi tiếp: “Huyện Minh Dương vẫn thuận lợi chứ?”
Lý Mai cười đáp: “May mà mình nhanh tay nên mua được đất. Cho đến chiều nay thì thôi rồi, đến các nhân vật có máu mặt cũng không mua nổi nữa”.
Ngô Bình: “Tôi nghĩ nên bán đỡ đất đi để ăn chênh lệch giá, sau đó dùng số tiền ấy đầu tư vào sản nghiệp khác”.
Lý Mai ngẩn ra: “Tại sao? Nếu chúng ta tự khai phá thì sẽ kiếm được nhiều hơn chứ”.
Ngô Bình cười nói: “Cô nghĩ xem, tain sao bên trên lại muốn xây dựng khu Hưng Long?”
Lý Mai: “Để xây dừn một xí nghiệp tiên tiến dẫn đầu toàn cầu”.
Ngô Bình: “Đúng là bên trên định như vậy, cho nên nếu chúng ta chỉ chăm chăm vào mảng bất động sản thì sẽ bên trên sẽ không thích đâu”.
Lý Mai ngẩn ra: “Ý cậu là giờ chúng ta bán đất rồi đầu tư vào công nghiệp hả?”
Ngô Bình: “Chúng ta chỉ làm những thứ mình rành thôi, nhà họ Lý đã có xương xe hơi ở Đông Nam Á rồi, tôi cùng đang đầu tư vào các công ty con về xe hơi của tập đoàn Tam Hữu. Tôi nghĩ chúng ta có thể đầu tư vào mảng xe năng lượng mới”.
Lý Mai nhìn anh rồi nói: “Tôi cứ tưởng cậu không biết kinh doanh, giờ xem ra cậu cũng có cách nhìn xa trông rộng giống ông đấy”.
Ngô Bình: “Mấy cái này dễ thấy mà, ai chẳng biết, chẳng qua không muốn từ bỏ lợi ích thôi. Vả lại, muốn chuyển hướng đầu tư thì cần nhiều vốn mà”.
“Huyền Bình nói đúng đấy”, đột nhiên có giọng nói của Lý Vân Đẩu vang lên.
Ngô Bình cười nói: “Ông cũng ra ngoài này ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Ông già rồi nên thích yên tĩnh, chuyện còn lại giao hết cho Hoàng Tương. Tiểu Bình, cháu vừa bảo muốn đầu tư dự án năng lượng mới à?”
Ngô Bình: “Cháu luôn muốn làm xe hơi năng lượng mới, giờ có cơ hội nên muốn thử sức ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Đợi bên này ổn một chút, ông sẽ cho Lý Mai về phụ trách chuyện đó”.
Ngô Bình: “Ông ơi, sản nghiệp bên này đúng là lớn thật”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Hồi sáng họp, ông cũng nhắc rồi. Chúng ta phải tập trung xử lý cho ổn thoạ”.
Lý Mai: “Huyền Bình, cậu nghĩ chúng ta nên giữ lại những sản nghiệp nào?”
Ngô Bình: “Tôi đến đây mấy hôm rồi thì thấy cơ sở kiến trúc hạ tầng ở đây rất kém, tín hiệu di động thì yếu, đường xá hư hại, hệ thống đường sắt cũng chán, mạng internet thì khỏi nhắc luôn. Cho nên tôi thấy chúng ta có thể đầu tư vào các mảng đó”.
Lý Vân Đẩu và Lý Mai ngơ ngác nhìn nhau, Lý Vân Đẩu nói: “Huyền Bình, ít có xí nghiệp tư nhân nào đầu tư vào các mảng này lắm. Vì thời gian dài, phí đầu tư lớn”.
Ngô Bình cười nói: “Trước kia có thể nhà mình không làm được, nhưng giờ thì vô tư mà ông”.
Lý Mai hỏi: “Là sao?”
Ngô Bình: “Tôi từng nói chuyện với các sếp lớn ở Thiên Kinh, họ đang rất muốn chuyển nguyên vật liệu ở trong nước ra nước ngoài, vì thế họ muốn sửa đường lớn và đường sắt cho nước ngoài. Nếu chính phủ tham gia cùng mình thì gánh nặng sẽ giảm bớt”.
Nghe vậy, Lý Mai đã hiểu ý của Ngô Bình: “Ý cậu là mình nhờ Viêm Long làm hộ ư?”
Ngô Bình: “Đúng, với tầm ảnh hưởng của nhà họ Lý ở Đông Nam Á thì sửa vài con đường quá đơn giản. Mình có thể giao khoán công trình cho xí nghiệp trong nước, sau đó bắt họ cho mình vay không lãi, và phải trả dần trong 20 đến 30 năm”.
Lý Mai ngẩn ra: “Anh định ăn không của người ta à?”
Ngô Bình: “Gì mà ăn không? Một khi thành công thì cả ba bên cùng có lợi. Chúng ta giúp Viêm Long tiêu thụ nguyên vật liệu xây dựng, lại giúp các nước Đông Nam Á được tăng mức sống, mà mình lại kiếm được tiền”.