Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1381: Vừa ăn cướp vừa la làng

Những người còn lại thì chỉ được khoảng vài chục điểm ở phần thi luyện đan hoặc luyện thuốc. So ra thì thành tích của Mạc Thái cũng không phải là tệ, chỉ là thua xa Ngô Bình thôi.

Sau đó, vòng thi thứ ba đã bắt đầu.

Ở vòng này sẽ kiểm tra tài chữa bệnh cứu người của thí sinh, trước mặt mỗi thí sính sẽ xuất hiện một bệnh nhân, mức độ bệnh của họ là khó ngang nhau, thậm chí còn chung một bệnh, để tìm các bệnh nhân phù hợp với cuộc thi, Huyền Hoàng Môn đã hao tổn rất nhiều tâm trí.

Vị trưởng lão trước đó tuyên bố: “Quy tắc ở vòng thi này là phải tập trung để chữa khỏi cho bệnh nhân số một, sau khi thành công thì mới được tiếp túc chữa trị cho bệnh nhân số hai rồi cứ thế lên tiếp. Nhưng từ bệnh nhân số hai trở đi, số lượng bệnh nhân sẽ có hạn, ai chữa bệnh chậm thì sẽ mất tư chất tiếp tục cuộc thi”.

Ông ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Bắt đầu!”

Ngô Bình nhìn bệnh nhân số một ở trước mặt mình thì thấy kinh lạc của người này bị tắc, nguyên thân cũng bị thương, anh giơ tay vỗ vào đầu bệnh nhân, một luồng sức mạnh kỳ diệu chảy vào trong có thể của người bệnh.

Nửa phút sau, toàn thân người bệnh đã khoan khoái, mồ hôi túa ra, đồng thời đầu óc cũng tỉnh táo, anh ta mừng rỡ nói: “Cảm ơn thượng tiên, tôi đã khỏi bệnh rồi”.

Lúc này, những người khác vẫn đang chẩn bệnh, Mạc Thái cũng vừa bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân của mình.

“Cái gì!”

Gần như tất cả các Tiên y ở đây đều đứng hình rồi bật dậy.

Đến Thượng Quan Tề Sinh cũng phải lẩm bẩm: “Độ Ách Thủ!”

Thượng Quan Linh Nhi kinh ngạc hô lên: “Bố, đây là Độ Ách Thủ đã thất truyền nghìn năm ư?”

Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Chắc chắn là nó”.

Sau khi chờ giảm khảo kiểm tra lại cho bệnh nhân số một xong, Ngô Bình đã bắt tay vào điều trị cho bệnh nhân số hai. Bệnh nhân số hai chỉ có 30 người, chữa khỏi cho ai là hết người ấy.

Một bệnh nhân đi tới trước mặt Ngô Bình, đây là người mà Mạc Liên Phong cố ý sắp xếp, nhìn thì có vẻ cũng mắc bệnh tương tự như các bệnh nhân số hai khác, nhưng thật ra lại nặng hơn nhiều. Ông ta cố ý sắp xếp thế cờ này để cản bước tiến của Ngô Bình.

Song anh chỉ nhìn một cái rồi vỗ đến đỉnh đầu của bệnh nhân luôn, sức mạnh tuôn ra như thác. Chưa đến một phút sau, người này đã bật dậy rồi bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn thượng tiên, tôi đã khoẻ lại rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Người tiếp theo”.

Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Đây là Độ Ách Thủ chắc luôn rồi”.

Mạc Liên Phong nhăn nhó mặt mày, sự việc đã phát triển vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta, thế này thì dù Mạc Thái có cố đến mấy cũng không thể giành vị trí số một được rồi.

Sau đó đến bệnh nhân số ba, số bốn và số năm, Ngô Bình cũng chỉ vỗ vào người họ một cái là họ khỏi bệnh ngay. Khi anh chữa đến bệnh nhân số 11 thì Mạc Thái mới bắt đầu chữa cho người số ba.

Lúc này, trong mắt Mạc Thái chỉ còn lại sự bàng hoàng, vì y thuật của Ngô Bình quá giỏi, không biết Thượng Quan Tề Sinh tìm đâu ra một tên quái vật như anh.

Bệnh nhân số t1 có chứng bệnh hơi phức tạp, Ngô Bình vừa nhìn đã lấy Thiên Nguyên Châm ra châm cứu.

36 mũi kim xoay tròn trong lòng bàn tay anh rồi nhanh chóng cắm vào kinh lạc của người bệnh. Thấy thế, có người hô lên: “Thiên Nguyên Châm! Sao cậu ta lại có vậy?”

Người khác nói: “Có gì lạ đâu, mọi người không phát hiện ra à? Cậu ấy có thể phát huy công dụng của Thiên Nguyên Châm lên cao nhất, điều này chứng tỏ cậu ấy có sức mạnh thiên nguyên”.

Bệnh nhân số 11 nhanh chóng khoẻ lại, người số 12 nhanh chóng đứng trước mặt Ngô Bình.

Lần này, anh phải luyện thuốc cho người đó uống, sau đó vỗ vài cái vào người bệnh nhân thì người này nôn ra chất dịch màu đen, sau đó mới khoẻ lại.

Chữa xong cho 12 người thì điểm số của Ngô Bình đã cao đến mức giật mình - 2500 điểm.

Đến bây giờ, anh đã giữ chắc vị trí số một, vì dù Mạc Thái có giành được 100 điểm ở vòng cuối thì cũng chỉ được 1000 điểm thôi.

Có Tiên y nói: “Qui trình thi của hội Y Đạo mấy nghìn năm nay vẫn thế, trong ấn tượng của tôi thì hình như người có điểm cao nhất cũng chỉ 1850 thôi”.

Một người khác nói: “Vâng, thiên tài này về sau đã trở thành Tiên y vỹ đại nhất trong suốt ba nghìn năm của Hoàng Đình”.

“Nhưng cậu Trương Tiểu Bình này thì chắc sẽ trên bốn nghìn điểm mất, đáng sợ quá!”

“Đúng là khủng bố!”, mọi người cùng cảm thán.

Thượng Quan Tề Sinh cười nói với Thượng Quan Linh Nhi: “Linh Nhi, thấy bố tinh mắt chưa?”

Thượng Quan Linh Nhi đỏ mặt, nhưng cũng phải công nhận mắt nhìn người của bố mình quá đỉnh.

Sau đó, Mạc Thái đã có điểm số xếp sau Ngô Bình, hắn ta đã chữa khỏi cho bệnh nhân số bảy. Nhưng đến bệnh nhân số tám thì chịu. Ban đầy, Mạc Liên Phong chỉ giúp hắn ta chuẩn bị đến bệnh nhân thứ bảy thôi, vì từ số tám trở lên là rất khó. Hơn nữa, ông ta không ngờ là lại có người xuất sắc chữa khỏi cho bệnh nhân số 12.

Tiếp theo là vòng thi giành quyền trả lời, lần này sẽ do đích thân các Tiên y ra câu hỏi, mỗi người mười câu. Người đầu tiên ra câu hỏi chính là Thượng Quan Tề Sinh.

Thượng Quan Tề Sinh bước tới rồi mỉm cười nói: “Câu hỏi đầu tiên, nếu bị tà ma nhập vào người quá ba ngày thì phải làm sao?”

Khi nghe thấy câu hỏI này, đến Mạc Thái còn ngẩn ra, hoàn toàn không biết trả lời thế nào.

Ngô Bình gõ chuông trên bàn.

Thượng Quan Tề Sinh: “Mời cậu”.

Ngô Bình: “Cần ba bước là chấn hồn, tiếp theo đến bóc tách rồi điều dưỡng”, sau đó anh đã giải thích chi tiết từng bước.

Mọi người nghe xong thì sáng mắt lên, vì cách làm của Ngô Bình rất tuyệt.

Chờ anh nói xong, Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Rất tốt! Cách của cậu còn hay hơn đáp án mà tôi chuẩn bị, tôi cho cậu 10 điểm”.

Mạc Thái không phục nên hậm hực nói: “Không công bằng, ông đứng đầu trong bốn đại Tiên y nhưng lại là bố vợ của anh ta, khéo đã chuẩn bị đáp án trước cho anh ta rồi”.

Mọi người bắt đầu xì xào, đoán già đoán non không biết Thượng Quan Tề Sinh có lén đưa đáp án trước cho Ngô Bình hay không.

Thượng Quan Tề Sinh nói: “Các vị đều thấy Trương Tiểu Bình có tư chất nghịch thiên thế nào rồi mà, vòng thứ tư này cậu ấy có thi hay không thì cũng thế, việc gì tôi phải gian dối? Nhưng để cho minh bạch thì mọi người muốn cho thêm câu hỏi khác vào cũng được”.

Mạc Liên Phong chợt nói: “Không cần đâu, bị tà ma nhập thân là vấn đề khó của giới y học rồi, Trương Tiểu Bình đưa ra được cách hay như vậy không biết có dám chữa thử cho một người không?”

Ngô Bình: “Nếu có thì cứ dẫn đến đây, tôi chữa hết”.

Mạc Liên Phong: “Trùng hợp trong phủ tôi đang có một người, nếu cậu chữa khỏi cho người này thì không cần thi tiếp nữa, vị trí số một sẽ là của cậu luôn. Còn nếu cậu không chữa được thì cậu và Thượng Quan Tề Sinh đã gian dối trong thi cử, cậu sẽ bị huỷ tư cách dự thi”.

Mọi người nghe xong thì đều chửi Mạc Liên Phong vô liêm sỉ, rõ ràng Trương Tiểu Bình thắng chắc rồi còn chơi xấu người ta. Vả lại, ông ta ngấm ngầm giúp Mạc Thái nhiều như thế, tưởng người khác không biết chắc?

Thượng Quan Tề Sinh cau mày nói: “Ông Mạc, ông làm thế là không công bằng”.

Mạc Liên Phong nói: “Tôi quyết rồi, nếu ông không phục thì có thể bảo con rể ông không thi nữa”.

Ngô Bình nói ngay: “Tôi chấp nhận điều kiện của ông”.

Thượng Quan Tề Sinh nhìn con rể tương lai của mình rồi bật cười nói: “Được, hãy thể hiện tài năng của con cho ông Mạc thấy”.
Chương 1382: Tuyệt đại thiên kiêu, tà ma ám thân

Mạc Liên Phong nói với một thuộc hạ ở bên cạnh: “Mang Nguyên Ma đến đây!”

Không lâu sau, đã có mười hai người nâng một cái lồng tạo ra từ Tiên Kim xuất hiện. Tiên Kim này cực kỳ kiên cố, Đại La Kim Tiên cũng không dễ dàng phá vỡ được. Hơn nữa, mặt ngoài lồng sắt còn bùa chú do Đại Lai Kim Tiên viết.

Lồng cao ba mét, dài năm mét, rộng bốn mét, bên trong có một người đàn ông mặc áo quần rách nát màu đen, râu tóc rậm rạp, che hết ngũ quan của anh ta.

Người này vừa xuất hiện, Thượng Quan Tề Sinh đã biến sắc: “Mạc Liên Phong, ông vậy mà lại dám đưa Nguyên Ma đến! Lý Ma này đã bị tà ma viễn cổ ám người hơn ba nghìn năm, không ai trị được cả!”

Nghe thấy người này là Nguyên Ma, đám đông kích động, thảo luận xôn xao.

“Nguyên Ma? Đó không phải là kẻ bị người ta nói là chẳng ai cứu được sao? Vẫn luôn bị trấn áp ở Tiên Giới, sau này đưa đến Hoàng Đình cứu chữa, nhưng được tiên cứu chữa cũng không có cách này, lần này thả ra, đã hai nghìn năm rồi!”

“Chủ Hoàng Đình đưa anh ta đến để cậu Trương chữa trị, vậy cũng thật quá đáng rồi!”

“Đúng vậy, đây căn bản là cố ý làm khó, không muốn cậu Trương giành vị trí hạng nhất”.

Ngay cả Hiên Viên Tịch Cổ cũng thấy Mạc Liên Phong quá mất mặt, ông ấy hắng giọng nói: “Liên Phong, ba nghìn năm nay, không ai có thể chữa trị cho Nguyên Ma, đưa anh ta đến thí nghiệm, không được thích hợp lắm”.

Mạc Liên Phong đã quyết định không cần mặt mũi nữa, bởi vì vị trí đầu tiên không thể để Ngô Bình có được!

Ông ta nghiêm túc nói: “Chưởng môn, là Trương Tiểu Bình này đồng ý, tôi cũng không ép anh ta”.

Ngô Bình nhìn người trong lồng, cảm thấy tà ma trong thân thể anh ta đã dung hợp thành một thể với người này rồi, hơn nữa hai người cũng chung sống hòa bình. Chuyện này khiến anh rất tò mò, tình huống này là sao chứ?

Anh lạnh nhạt nói: “Được, để tôi thử xem!”

Thấy Ngô Bình không phản đối, mọi người đều hiếu kỳ nhìn qua, chẳng lẽ anh thật sự có thể chữa trị được Nguyên Ma?

Ngô Bình đến trước lồng sắt, nói: “Tôi không hiểu rõ về bệnh nhân này”.

Thượng Quan Tề Sinh đi đến, nói: “Ba nghìn năm trước, người này từng là đệ nhất thiên kiêu Tiên Giới. Từng xếp thứ chín trên bảng Chân Nhân trong sách Thiên Kiêu, xếp thứ mười bảng Chân Quân, thứ bảy bảng Tiên Quân, thứ sáu bảng Hư Tiên! Sau này thì độ kiếp thành Thánh!”

Ngô Bình kinh ngạc: “Mạnh vậy sao?”

Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Đáng tiếc, sau khi anh ta trở thành Hư Tiên, chẳng biết tại sao đột nhiên lại nhập ma, về sau mới phát hiện, là bị một ma linh cổ xưa mạnh mẽ chiếm hữu. Khi đó, mấy vị Kim Tiên ra tay giúp đỡ, cũng không làm được gì ma linh cổ xưa này”.

Kể xong ông ta lại nói tiếp: “Cậu có thể chữa được không?”

Ngô Bình quan sát một lúc: “Có thể chữa, chỉ là hơi rắc rối chút”.

Mọi người kinh ngạc, người này nói là có thể chữa được!

Mạc Thái cười lạnh: “Anh ta là Nguyên Ma đấy! Không có thể chữa được cả, anh cũng không thể!”

Ngô Bình không quan tâm đến hắn ta, lại lấy ra châm Thiên Nguyên, châm vào đầu Nguyên Ma ba kim châm Thiên Nguyên. Gương mặt người này bị râu tóc che lấp, vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu, hai tay tách ra, để lộ gương mặt anh tuấn trả tuổi.

Đôi mắt anh ta, một bên đen như mực, một bên sáng như sao.

“Anh là ai? Sao lại đánh thức tôi?”. Anh ta hỏi, âm thanh rất thu hút, vừa dịu dàng lại vừa bình tĩnh.

Ngô Bình: “Tiền bối, anh đang khống chế ma linh viễn cổ bằng việc ngủ mê sao?”

Người này gật đầu: “Đúng vậy, ta ngủ mê, nó cũng phải ngủ mê, chỉ đành xem cuối cùng ai vượt qua ai thôi”.

Ngô Bình: “Tôi có thể giúp tiền bối trấn áp ma linh cổ xưa này, thậm chí giúp anh luyện hóa nó”.

Đối phương rất bình tĩnh nói: “Ba nghìn năm nay, đã có một trăm năm mươi bảy người nói với tôi như vậy rồi, anh là người thứ một trăm năm mươi tám”.

Ngô Bình: “Tôi khác với bọn họ, tôi lợi hại hơn bọn họ”.

Nói xong anh lại nói tiếp: “Mở lồng ra, tôi muốn đi vào”.

Mọi người kinh ngạc, có y tiên nói: “Tuyệt đối không được! Thực lực Nguyên Ma này rất đáng sợ, một khi anh ta phát điên thì chỉ có Đại La Kim Tiên có thể kiểm soát!”

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, sau khi tôi đi vào, các người cứ khóa lồng lại!”

Nghe anh nói muốn đi vào trong lồng, Thượng Quan Linh Nhi vội đứng dậy: “Huyền Bình, không được như vậy!”

Ngô Bình cười nói: “Linh Nhi không cần lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện không nắm chắc”.

Thượng Quan Tề Sinh như suy nghĩ gì đó, nói: “Được thôi, vậy cứ mở lồng sắt ra, nếu có chuyện xảy ra, mọi hậu quả do lão phu chịu!”

Y tiên đứng đầu đã nói như vậy rồi, người khác đương nhiên cũng chẳng có ý kiến gì.

Có người lấy mười hai chìa khóa, lần lượt mở ra, lúc này mới mở cửa lồng. Người ngồi trong lồng cũng không có ý định ra khỏi lồng, Ngô Bình sải bước lớn đi vào, ngồi đối diện với anh ta.

Lúc này, người bên ngoài căng thẳng đóng cửa lồng, khóa lại.

Ngô Bình ở trong lồng nói: “Bây giờ, anh nên tin tôi rồi chứ?”

Người đàn ông có chút kinh ngạc, bởi vì Ngô Bình là người đầu tiên dám đi vào trong lồng chữa trị cho anh ta.

“Anh không sợ chết sao?”, anh ta nói.

Ngô Bình: “Không sợ, bởi vì tôi sẽ không chết”.

Người đàn ông cười lạnh: “Anh tự phụ quá rồi. Có những lúc, tôi cũng không thể khống chế được bản thân mình”.

Ngô Bình bặm môi, thầm nói: “Tiền bối cũng đừng quá căng thẳng, trên Bảo sách Thiên Kiêu, tôi vừa trở thành Nhân Vương được xếp trong mười người đứng đầu; Sơ Ngưng Nguyên Thần, cũng đứng thứ năm. Nếu bây giờ tôi kiểm tra, thì chắc chắn đứng đầu bảng Nguyên Thần”.

Người đàn ông kinh ngạc: “Đứng đầu bảng Nguyên Thần? Không thể nào!”

Ngô Bình cười nói: “Anh cảm thấy, tôi lừa anh thì ích gì?”

Người đàn ông trừng to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: “Nếu mà đứng nhất, thì đúng thật rất kinh khủng”.

Ngô Bình: “Vì vậy, anh phải tin tôi, phối hợp với tôi. Bây giờ, chúng ta làm quen với nhau trước đi, tôi tên Lý Huyền Bình”.

Người đàn ông im lặng vài giây: “Khương Thần Kinh”.

Ngô Bình: “Anh Khương, tuy anh lớn hơn tôi mấy nghìn tuổi, nhưng luận về y thuật, chắc chắn anh không bằng tôi. Vì vậy tôi hy vọng tiếp sau đây anh có thể toàn lực phối hợp với tôi”.

Khương Thần Kinh: “Được, tôi đồng ý thử”.

Ngô Bình nói: “Bước thứ nhất, tôi sẽ mượn sức mạnh sấm sét, phong ấn tà ma, sau đó giúp anh luyện hóa nó!”

Khương Thần Kinh: “Được!”

Ngô Bình chà xát hai tay, trong tay bỗng xuất hiện ba nghìn thần châm do sấm chớp tạo thành, những thần châm này bỗng chốc xuất hiện, cùng lúc xuyên vào trong thần hồn Khương Thần Kinh.

Sau đó, toàn bộ châm Thiên Nguyên đều đâm vào thân thể anh ta, đồng thời anh cũng niệm thần chú, hai tay làm dấu.

Chớp mắt, ma linh cổ xưa nằm sâu trong linh hồn Khương Thần Kinh bỗng nổi giận, điên cuồng phản công. Thế nhưng sấm chớp đầu tiên trong Hỗn Độn uy lực kinh người, mạnh mẽ trấn áp nó.

Khương Thần Kinh cũng bắt đầu luyện hóa tà ma dưới sự dẫn dắt của Ngô Bình. Anh ta và tà ma vốn ngang sức nhau, hôm nay lại có thêm Ngô Bình giúp sức, lập tức chiếm thế thượng phong.

Chưa đến nửa khắc đồng hồ, ma linh cổ xưa kia đã bị ép thành một đóm ma quang màu đen, ma quang không ngừng bị tiêu hao, càng lúc càng yếu.

Sau hai khắc đồng hồ, Khương Thần Kinh bỗng mở bừng hai mắt, lạnh lùng nói: “Diệt!”

Một làn gió tinh thần thổi mạnh ra, ma linh cổ xưa hoàn toàn bị tiêu diệt, hóa thành thần hồn chi lực đơn thuần, dung nhập vào thần hồn Khương Thần Kinh.

Khương Thần Kinh chầm chậm đứng dậy, sau đó cẩn thận thi lễ với Ngô Bình: “Đa tạ!”

Mọi người đều kinh ngạc, Nguyên Ma khôi phục rồi?

Mạc Liên Phong vô cùng kinh sợ, nói: “Sao có thể!”

Chưởng môn Huyền Hoàng cũng đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Khương Thần Kinh vươn tay nắm lấy lồng sắt, bỗng vang lên âm thanh rõ ràng, lồng tự động mở ra, anh ta mời Ngô Bình đi ra trước, sau đó mới đi theo ra sau.

Ngô Bình: “Anh Khương, anh có dự định gì không?”

Khương Thần Kinh nói: “Tôi phải quay về nhà một chuyến trước, gặp người nhà, rồi tôi lại đến tim anh”.

Ngô Bình cười nói: “Cũng được”.

Hiên Viên Tịch Cổ vội tiến lên, anh ta thi lễ với Khương Thần Kinh: “Tiền bối, Khương Thị hiện tại đã là một trong thất đại thiên tinh thế gia của Tiên Đình rồi!”

Khương Thần Kinh hỏi: “Ngươi là ai?”

Hiên Viên Tịch Cổ vội nói: “Vãn bối Hiên Viên Tịch Cổ, là chưởng môn Huyền Hoàng Môn”.

Khương Thần Kinh không quan tâm đến anh ta, nói với Ngô Bình: “Huynh đệ, đại ơn không chỉ nói suông. Đợi tôi báo thù xong sẽ đến tìm anh”.

Anh ta không nói nhiều, khinh không rời đi, người bỗng chốc đã biến mất. Ngay khi anh ta biến mất, không gian xung quanh bỗng gãy khúc, trật tự Đại Đạo cũng nổ tung.

Vẻ mặt Hiên Viên Tịch Cổ thay đổi, kinh hô nói: “Mạnh thật!”

Thượng Quan Tề Sinh: “Người trên bảng Hư Tiên, có thể không mạnh sao? Anh ta đã từng là Thánh Nhân, thực lực thật sự có thể giết chết Đại La sơ cảnh!”

Hiên Viên Tịch Cổ bỗng cười ha ha, nói với Ngô Bình: “Trương Tiểu Bình, cậu làm tốt lắm. Bây giờ, tôi tuyên bố cậu là người đứng đầu!”

Được Thánh Nhân của Thiên Tinh Thế Gia gọi là “huynh đệ”, hiện tại ai dám coi thường Ngô Bình? Hiên Viên Tịch Cổ cũng không dám!

Hiên Viên Tịch Cổ nói: “Lấy phần thưởng đến!”

Phần thưởng thứ nhất, là bảo vật trân quý Huyền Hoàng Môn cất giữ bao nhiêu năm, Thanh Liên Hỗn Mang! Thanh Liên Hỗn Mang này, được giữ trong một khối thủy tinh lớn. Cách lớp thủy tinh, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được khí chất bất phàm của nó.

Khi nhìn thấy Thanh Liên Hỗn Mang, ánh mắt Ngô Bình bỗng sáng lên kỳ lạ.

Món thứ hai là túi tiền, bên trong có ba tỷ Thần Long Tệ!

Đương nhiên, kể từ bây giờ Ngô Bình chính là đệ tử cốt cán của Huyền Hoàng Môn, hơn nữa tương lai còn có cơ hội tiếp quản chức vị chủ Hoàng Đình!

Mắt thấy bố cục tự mình bày ra mất tác dụng hoàn toàn, vẻ mặt Mạc Liên Phong càng trở nên khó coi. Thế nhưng, chuyện càng khiến ông ta bất ngờ hơn ở phía sau, Hiên Viên Tịch Cổ bỗng nói: “Bổn chưởng môn tuyên bố, kể từ bây giờ, sẽ do Thượng Quan Tề Sinh đảm nhận chức chủ Hoàng Đình! Đề cử ông ấy trở thành thành viên cốt cán thứ sáu của bản môn!”
Chương 1383: Một con cá không đơn giản

Mạc Liên Phong giật mình, nói: “Anh rể, để hắn làm chủ Hoàng Đình, vậy còn ta thì sao?”

Hiên Viên Tịch Cổ liếc nhìn cậu em vợ rồi lạnh lùng nói: “Cậu vẫn là nòng cốt”.

“Nhưng…”, Mạc Liên Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng ánh mắt sắc lạnh của Hiên Viên Tịch Cổ khiến ông ta phải im lặng và từ từ cúi đầu.

Hiên Viên Tịch Cổ mỉm cười với Ngô Bình: “Lúc nào cậu cũng có thể đến Huyền Hoàng Hải, với tư chất của cậu thì nhất định sẽ có thu hoạch”.

Ngô Bình: “Đa tạ chưởng môn”.

Hội y đạo kết thúc, mấy người Ngô Bình quay về nhà Thượng Quan.

Thượng Quan Linh Nhi: “Phụ thân, sao bỗng dưng chưởng môn lại thay đổi thái độ? Trước đó ông ấy còn rất lạnh lùng với Ngô Bình, thiên vị Mạc Liên Phong mà”.

Thượng Quan Tề Sinh mỉm cười: “Vì Nguyên Ma”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Vì hắn ta sao?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Đệ nhất thiên kiêu của tiên giới quay về, nhất định sẽ khiến tiên giới dậy sóng, với tài nguyên của nhà họ Khương, cộng thêm việc hấp thụ thái cổ ma linh được luyện hóa, không bao lâu nữa Khương Thần Kinh sẽ lại bứt phá. Đến lúc đó, ông ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Ngô Bình”.

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Cũng đúng. Khương Thần Kinh quá đáng sợ, ai dám động đến Huyền Bình thì phải suy nghĩ đến việc sẽ bị ông ta báo thù trước”.

Ngô Bình: “Anh không dựa dẫm bất cứ ai. Sau này anh nhất định sẽ thành công hơn cả Khương Thần Kinh”.

Anh không nói dóc, ở cùng cảnh giới, thành tựu của anh cao hơn nhiều so với Khương Thần Kinh.

Thượng Quan Tề Sinh cười haha: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, Huyền Bình, con định lúc nào vào Huyền Hoàng Hải?”

Ngô Bình: “Chưa gấp, đợi con đạt đến Nguyên Anh rồi đi cũng chưa muộn”.

Thượng Quan Tề Sinh: “Vậy cũng được”.

Ngô Bình: “Bác, hội y đạo đã kết thúc, con xin phép về trước”.

Thượng Quan Tề Sinh: “Ừ, chú ý cẩn thận. Bác và Linh Nhi đợi ngày con vực dậy”.

Sau khi chào tạm biệt hai cha con Thượng Quan Tề Sinh, Ngô Bình rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng, đến Đông Doanh tìm mấy người Tiểu Hoàng Long. Hỏa Hoàng Nhi háu ăn như thế mà mấy ngày nay không cho cô bé ăn, nhất định là đói lắm rồi.

Lúc anh lên đến đảo, Hỏa Hoàng Nhi và Đóa Đóa đang chơi đùa trên bãi biển, bên cạnh có bốn tu sĩ lạ.

Khi Ngô Bình nhìn thấy nhóm tu sĩ đó thì phát hiện tu vi của họ cao đến đáng sợ, không ngờ cả bốn người đều là Hư Tiên, hơn nữa còn là Hư Tiên với thực lực rất cao.

Hỏa Hoàng Nhi và Châu Châu nhìn thấy Ngô Bình thì chạy qua, Hỏa Hoàng Nhi sà vào lòng anh, nũng nịu nói: “Bố ơi, con đói”.

Ngô Bình: “Đói rồi sao? Xem bố đem gì đến cho con này”.

Anh lấy ra một viên thủy tinh lớn với một đóa Thanh Liên Hỗn Mang được phong ấn bên trong.

Hỏa Hoàng Nhi nhìn thấy Thanh Liên thì tròn xoe hai mắt, thốt lên: “Hoa đẹp quá, có ăn được không?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Đây là Thanh Liên Hỗn Mang, con có huyết mạch phượng hoàng, chắc là có thể ăn được”.

Anh dứt lời thì đập tay xuống, quả cầu thủy tinh vỡ nát, một luồng ánh sáng vút lên trời cao với khí tức đáng sợ làm rung chuyển cả càn khôn.

“Rắc rắc”.

Hỏa Hoàng Nhi cắn một miếng cành Thanh Liên, ánh sáng của Thanh Liên lập tức yếu đi.

“Rắc rắc rắc”.

Hỏa Hoàng Nhi cắn thêm vài miếng nữa thì ăn hết cành Thanh Liên, hai mắt cô bé sáng lên, cô bé nói: “Ngon, ngon quá đi mất. Bố ơi, còn nữa không?”

Ngô Bình trừng mắt: “Để dành mà ăn, con ăn kiểu đó thì bố phá sản mất”.

Bốn Thiên Tiên đó vô cùng kinh ngạc, Thanh Liên Hỗn Mang? Đấy chẳng phải là báu vật Hỗn Độn trong truyền thuyết sao? Cứ thế đưa cho cô bé ăn à?

Lúc này Ngô Bình mới hỏi: “Các người là ai?”

Một Thiên Tiên liền nói: “Ông chủ, chúng tôi là người hầu của cô chủ”.

Ngô Bình chỉ vào Hỏa Hoàng Nhi: “Ngươi nói Hỏa Hoàng Nhi sao?”

Vị Thiên Tiên đó nhìn Hỏa Hoàng Nhi, Hỏa Hoàng Nhi không quan tâm đến anh ta, anh ta vội nói: “Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy cô chủ tiền đồ rộng mở, nên tình nguyện làm người hầu của cô ấy”.

Ngô Bình: “Ừ, các người cũng biết nhìn lắm, đúng là sau này Hỏa Hoàng Nhi sẽ rất lợi hại”.

Sau đó, anh nói với Hỏa Hoàng Nhi: “Hoàng, cùng bố đến chợ Thiên dạo chơi không?”

Hỏa Hoàng Nhi sáng mắt: “Được ạ, con muốn cùng bố đi mua đồ ăn ngon”.

Cô bé cũng biết về chợ Thiên, là Tử Phi nói cho biết.

Tiểu Hoàng Long liền nói: “Anh Bình, tôi cũng đi”.

Ngô Bình: “Cậu ở nhà đợi đi”.

Ngô Bình bỏ lại Tiểu Hoàng Long với khuôn mặt bí xị, dắt theo Hỏa Hoàng Nhi đến chợ Thiên. Anh từng đến chợ Thiên một lần, chớp mắt họ đã đến khu vực bán thức ăn.

Ở chợ Thiên, Ngô Bình đang chọn thức ăn thì Hỏa Hoàng Nhi bỗng nói: “Bố ơi, con cảm thấy bên kia có thức ăn ngon”.

Thế là Ngô Bình đi theo hướng chỉ của Hỏa Hoàng Nhi một đoạn thì đến một chợ cá, ở đó có bán đủ các loại cá, giá cả rất đắt.

Ngô Bình mỉm cười: “Hoàng Nhi, con muốn ăn cá sao?”

Hỏa Hoàng Nhi gật đầu, chỉ vào một đống cá: “Bố ơi, mua đống cá đó đi”.

Ngô Bình hỏi ông chủ thì biết đống cá đó cũng chỉ có giá mấy chục tiền bùa nên đã mua ngay lập tức.

Sau khi rời khỏi chợ cá, Hỏa Hoàng Nhi bỗng nói: “Bố ơi, mau đổ cá ra đi”.

Thế là Ngô Bình đổ cá ra sàn, Hỏa Hoàng Nhi bốc ra một con cá nhỏ dài bằng bốn ngón tay, màu vàng nhạt, nằm kẹt trong đống cá, không có gì nổi bật.

Ngô Bình liếc nhìn, cảm thấy con cá đó không có gì đặc biệt nên hỏi: “Hoàng Nhi, con mua nhiều cá như vậy là vì nó sao?”

Hỏa Hoàng Nhi mỉm cười, nói: “Bố, kiếp trước con cá này là một nhân vật lớn rất lợi hại, ông ta bị người ta hại chết, dấu ấn sinh mệnh bị vỡ nát thành vô số mảnh, trong đó mảnh quan trọng nhất đã biến thành con cá này”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Con có thể nhìn thấy tiền kiếp của con cá này sao?”

Hỏa Hoàng Nhi: “Không thể nhìn thấy nhưng con có thể cảm nhận được”.

Ngô Bình hứng thú: “Tiền kiếp của nó là nhân vật ở cấp nào? Đại La Kim Tiên hả?”

Hỏa Hoàng Nhi lắc đầu: “Trên cả Đại La, là cao thủ cấp Đại Tổ”.

Ngô Bình giật mình: “Cấp Đạo Tổ hả? Ai mà lại có thể giết lão tổ?”

Hỏa Hoàng Nhi: “Không có gì kỳ lạ cả, bố, thức ăn cũng mua được kha khá rồi, chúng ta đi thôi”.

Ngô Bình nói: “Ừm, bố dắt con đến gặp người trong nhà”.

Ý anh đang muốn nói đến Hưng Long.

Hỏa Hoàng Nhi rất vui: “Được đấy, con muốn gặp bà và cô út”.

Bà nội Trương Lệ, cô út đương nhiên nhà Ngô Mi.

Về đến Hưng Long, Ngô Bình dắt Hỏa Hoàng Nhi đến gặp Trương Lệ, Ngô Mi và Đường Tử Di. Tất cả mọi người đều thích cô bé xinh đẹp đáng yêu này.

Ngô Bình giao Hỏa Hoàng Nhi cho Trương Lệ rồi dắt theo đại thần Côn Ngô đến nước Kim Ưng.

Nước Kim Ưng, Tà Thần Tông.

Người của Tà Thần Tông vừa mới xây xong tế đàn, đang chuẩn bị chọn ngày đón tà thần ba mắt hóa thân giáng lâm.

Chính vào lúc đó, Ngô Bình xuất hiện, người của Tà Thần Tông nhìn thấy sát thần là anh thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tông chủ bước ra: “Thượng tiên đại giá quang lâm, thứ lỗi không đón tiếp từ xa”.

Ngô Bình: “Tà thần của các ngươi đã giáng lâm chưa?”

Tông chủ vội nói: “Đang chuẩn bị đón tiếp”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Thiết nghĩ hóa thân của tà thần được đón tiếp này cũng có tu vi Thiên Tiên nhỉ?”

Tông chủ: “Đúng thế, chắc cũng là cao thủ Hư Tiên”.

Ngô Bình: “Vậy thì bắt đầu đi”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ ngươi không sợ tà thần được đón đến sao? Đương nhiên họ không nói ra những thắc mắc đó mà chỉ dám để ở trong lòng.

Quá trình đón tiếp rất phức tạp, vừa giết động vật sống vừa niệm chú, còn có người nhảy múa, giày vò đến ba bốn tiếng đồng hồ thì tế đàn mới sáng lên. Một luồng sáng đen từ trên trời giáng xuống, chạm đến người giấy ở giữa tế đàn.

Luồng sáng đen càng lúc càng đậm, người giấy từ từ bay lên lơ lửng. Mười phút sau, không ngờ người giấy lại biến thành người sống, mắt từ từ mở ra, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười cực kỳ tà ác.
Chương 1384: Một bức thư mắng người, cơn giận của tà thần giáng xuống

Ngô Bình mãi quan sát, anh phát hiện thực lực của tà thần hóa thân này đã khá mạnh.

Lúc này anh đánh thức đại thần Côn Ngô: “Chẳng phải ông nói nuốt thần linh mới có thể mạnh sao? Tà thần này thế nào?”

Đại thần Côn Ngô: “Đương nhiên là được, nhưng bây giờ ta rất yếu, e là đánh không lại”.

Ngô Bình: “Có tôi này”.

Ông ấy nói: “Mọi người lui xuống đi”.

Những người Tà Thần Tông đều đi ra xa, bây giờ chỉ còn lại Ngô Bình và đại thần Côn Ngô.

Người giấy biến thành người sống đã đứng lên, khi ánh sáng cuối cùng biến mất, ông bật cười: “Cuối cùng cũng đến thế giới này, cảm thấy rất tốt”.

Ông ta nhìn: “Các tín đồ của tôi đang ở đâu?”

Ngô Bình nhảy thẳng lên đàn tế, một phát đè hóa thân của tà thần xuống đất, vung nắm đấm lên. Đánh nó ba cái, tà thần này kêu lên: “Cậu là ai?”

Ngô Bình không đáp chỉ phóng kim Thiên Nguyên ra, phong ấn thần sức của nó, lớn tiếng nói: “Đại thần Côn Ngô, có thể rồi đấy”.

Đại thần Côn Ngô lập tức phát ra âm thanh quái lạ, giữa tâm mi tà thần liên tục phóng ra năng lượng, bị đại thần Côn Ngô hút vào trong mũi.

Mấy phút sau, đại thần Côn Ngô đã hồi phục một ít thực lực, mà hóa thân tà thần đã trở nên yếu ớt. Đại thần Côn Ngô hít mạnh một hơi, tà thần này biến thành một luồng sáng, bị nó hút mất.

Hấp thu hóa thân của tà thần, hai mắt đại thần Côn Ngô sáng lên, ông ấy vui mừng nói: “Rất tốt! Sau này cậu phải tìm nhiều thần linh cho tôi hơn, như thế tôi có thể nhanh chóng khôi phục thực lực”.

Ngô Bình: “Ông xem thần linh là hòn đá dưới đất đấy à, dễ tìm thế sao?”

Đại thần Côn Ngô: “Tôi hồi phục thực lực mới có thể giúp được cậu”.

Ngô Bình gọi tông chủ Tà Thần Tông đó đến, khi ông ta nhìn thấy hóa thân tà thần không còn nữa, ngạc nhiên hỏi: “Thượng tiên, tà thần đâu?”

Ngô Bình nói: “Bị ta giết chết rồi, các ông tiếp tục triệu hồi tà thần, xem có thể làm thêm một hạ giới hóa thân”.

Tông chủ trợn mắt há mồm, lẩm bẩm: “Chuyện này… Tà thần không ngốc, hóa thân bị giết, e là ông ta sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu?”

Ngô Bình hỏi: “Bình thường làm sao các ông giao lưu với tà thần Ba Mắt?”

Người này nói: “Có thể thông qua giấy đốt thần để giao tiếp với thần Ba Mắt”.

Ngô Bình nói: “Vậy tôi nói, ông viết”.

Người này bất lực gật đầu, lấy một giấy bùa màu xanh ra, chuẩn bị bút bùa đợi Ngô Bình nói.

Ngô Bình suy nghĩ một chút: “Nghe nói ông là thần Ba Mắt, lá gan nhỏ như chuột, vợ ngủ với người khác cũng không dám hó hé. Nếu tôi là ông thì chi bằng chết cho xong, còn làm thần gì nữa chứ? Ông làm mất mặt thần quá. Tôi nghe nói ông là một kẻ bỏ đi nên tôi đã giết hóa thân của ông rồi. Ha ha, đừng nói là thực lực của ông kém cỏi, căn bản chẳng thể đỡ được một đòn. Cuối cùng tôi cảnh cáo ông đừng giáng hóa thân xuống nữa, nếu không tôi giết đến địa bàn của ông, nghe rõ không?”

Nói rồi anh hỏi tông chủ Tà Thần Tông đang ngây người: “Viết xong chưa?”

Tông chủ Tà Thần Tông lau mồ hôi: “Thượng tiên, viết xong rồi”.

Ngô Bình rất hài lòng: “Được rồi, đốt cho ông ta đi”.

Một ngọn lửa sáng lên, giấy thần biến thành luồng sáng, bay vào không trung.

Giấy thần này vừa đốt không bao lâu, trên đàn tế bỗng xuất hiện tia sấm sét tạo thành một vòng xoáy năng lượng màu đen, bên trong vang lên tiếng gầm gừ như tiếng sấm.

Ngô Bình nghe thấy tiếng gào đầy tức giận, cười nói: “Đây là tà thần Ba Mắt đang tức giận sao?”

Tông chủ Tà Thần Tông run rẩy, run giọng nói: “Chắc là thế. Thượng tiên, tà thần Ba Mắt vừa giận lên không chừng sẽ giáng chân thân xuống”.

Ngô Bình: “Trước khi làm rõ tình hình bên này, ông ta không dám giáng chân thân xuống”.

Quả nhiên một luồng sáng màu xám chuyển động trong vòng xoáy rơi xuống, ánh sáng đó chậm rãi ngưng tụ thành bộ dáng con người, giữa trán ông ta có con mắt thứ ba, trông rất quái lạ.

Ngô Bình nhìn một lúc, cảm thấy có lẽ đối phương có thực lực cấp Chân Tiên, không dễ đối phó.

Anh nói: “Khó đánh bại, chỉ có thể dùng mưu”.

Anh lấy một lá bùa kiếm Thiên Tượng ra, tay trái cầm bùa, tay phải phát ra kiếm quang kinh người. Kiếm quang ngưng tụ thành một bàn tay lớn trấn áp hóa thân của tà thần Ba Mắt đó.

Cảnh giới Kiếm Đạo của anh đã là cảnh giới Không Tượng, dễ dàng dựa vào uy lực của kiếm phù để trấn áp tà thần.

Tà thần Ba Mắt cảm nhận được áp lực cực lớn, không động đậy được, cũng không có sức phản kháng, ông ta vừa kinh ngạc vừa nổi giận: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình mặc kệ ông ta nói: “Côn Ngô, mau lên”.

Đại thần Côn Ngô lập tức nhào sang dùng cách trước đó, ông ấy nhanh chóng luyện hóa hóa thân của tà thần này.

Đại thần Côn Ngô dần mọc ra một cơ thể và tứ chi mới, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên cao lớn và dũng mãnh, khí tức của ông ấy còn mạnh hơn cả hóa thân của tà thần Ba Mắt lúc nãy.

Đại thần Côn Ngô nói: “Bây giờ tôi đã hồi phục một ít thực lực rồi”.

Ngô Bình: “Đại thần Côn Ngô, ông về nhà canh giữ trước đi”.

Đại thần Côn Ngô gật đầu rồi biến thành luồng sáng bay ra khỏi đó.

Tông chủ đó khiếp sợ, cả người run rẩy.

Ngô Bình vung một tay lên, kiếm quang chấn động, lập tức hủy luôn đàn tế, sau đó nói với người đó: “Tà Thần Tông đã giải tán, các ông cút hết đi”.

“Vâng vâng”, người này như thể chạy trốn vội vàng chạy ra khỏi đó.

Sau khi người này đi, Ngô Bình phóng Linh Biến ra, một chân san bằng Tà Thần tông, từ nay về sau thế giới này không còn Tà Thần Tông nữa.

Tiêu diệt xong Tà Thần Tông, anh đến bộ phận của Thiên Địa Kiếm Tông ở nước Kim Ưng. Bộ phận này do mấy người ở Thục Sơn kiếm phái ban đầu như Lưu Vọng Công, Trần Đạo Huyền quản lý, một số người ở ngoại viện Thục Sơn ban đầu như Mộc Tâm Lan, Lâm Thanh Dao, Lâm Bích Dao,… đều ở đây.

Từ khi tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết do Ngô Bình truyền dạy, tu vi của mọi người đã tiến bộ rất nhanh, họ hiện là thế lực lớn nhất trong nước Kim Ưng.

Những người nòng cốt như Lưu Vọng Công mời Ngô Bình đến vào trong điện nói: “Huyền Bình, nếu không nhờ cậu ra mặt giải quyết, kết cục của mấy người bọn tôi sẽ cực kỳ thê thảm”.

Ngô Bình: “Mặc dù nơi này rõ ràng là thuộc về Thiên Địa Kiếm Tông nhưng đệ tử đã cho mọi người quyền tự chủ rất lớn, gần như cùng không khác Thục Sơn kiếm phái năm đó là mấy. Mọi người cố gắng tu luyện, mau chóng đột phá”.

Trần Đạo Huyền: “Huyền Bình, bọn ông đã tuyển đệ tử từ tứ phương về để gia tăng huấn luyện, đa số đệ tử trước kia của Thục Sơn cũng đã trở về đây, phỏng chừng không bao lâu nữa thực lực của bọn ông sẽ vượt qua Thục Sơn phái ban đầu”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt, cha nuôi có cần gì thì có thể nói với con bất cứ lúc nào”.

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài điện: “Các người đều ở đây bàn cái gì thế?”

Vừa dứt lời, một thanh niên bước vào, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo, ánh mắt như xem thường người khác.

Nhìn thấy hắn, Trần Đạo Huyền thấp giọng nói: “Người do Thiên Địa Kiếm Tông phái đến để theo dõi chúng ta”.

Người này không biết Ngô Bình, hắn trợn mắt nhìn anh hỏi: “Anh là ai, tại sao lạ mặt thế?”

Ngô Bình: “Kẻ khốn nào đó, đến cả tôi mà cũng không biết?”

Lâm Thanh Dao: “Vị này là Trương Tiểu Bình, đệ tử của tông chủ”.

Đối phương nghe thế cũng không sợ mà chỉ cười mỉa: “Tông chủ đã mất tích rồi, bây giờ tông chủ do Thiên Sầu Thiên Quân thay thế, còn tôi là cháu ngoại của Thiên Quân, Tào Võ”.

Ngô Bình đã biết trước, một khi La Thiên Tướng không thể quay về kịp lúc, Thiên Địa Kiếm Tông chắc chắn sẽ phản lại, nhưng không ngờ lại thay đổi nhanh như thế.

Tào Võ lại nói: “Còn nữa Thiên Sầu Thiên Quân đã ra lệnh gạch bỏ Trương Tiểu Bình ra khỏi Thiên Địa Kiếm Tông, bắt đầu từ bây giờ anh đã không còn liên quan gì đến Thiên Địa Kiếm Tông nữa”.

Ngô Bình cũng không giận: “Hóa ra tôi đã không còn là đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông nữa, tốt lắm”.

Vừa dứt lời, một luồng kiếm ý đè xuống, Tào Võ hoảng hốt gào lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Chương 1385: Gây dựng lại kiếm phái Thục Sơn

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cút đi, nếu không sẽ chết rất thảm”.

Tào Vũ không dám nói thêm nửa lời, quay đầu chạy thẳng.

Thấy đối phương đã bỏ chạy, Ngô Bình nói: “Xem ra chúng ta cũng không thể ở lại đây được nữa. Đưa theo tất cả mọi người rời khỏi đây thôi!”

Ngô Bình tìm một vị trí trong hồ Ma Long, đây vốn dĩ là một quần đảo, thế đất khá cao. Anh quyết định sẽ lập lại kiếm phái Thục Sơn ở đây!

Những thành viên của kiếm phái Thục Sơn ban đầu đa số đều có mặt ở đó. Mặc dù đã có không ít đệ tử hy sinh nhưng những thành viên cốt cán vẫn còn nguyên vẹn. Cho nên xây dựng lại kiếm phái Thục Sơn cũng không phải chuyện khó.

Sau đó, Ngô Bình chuyển trực tiếp những ngôi nhà đã xây xong tới đây. Sau đó, lại cho xây thêm nhiều đền đài cung điện và chiêu mộ thêm nhiều đệ tử.

Địa điểm mà anh chọn cách Hưng Long không xa, Ngô Bình bảo mọi người dọn vào rồi truyền dạy kiếm quyết cho họ. Loại kiếm quyết mới này còn cao minh hơn Thiên Địa Kiếm Quyết, tu luyện lại dễ hơn một chút. Ngô Bình đặt tên nó là Thục Sơn Kiếm Quyết.

Năm đỉnh núi, hai điện và một phủ trước đây giờ đã bị giải tán, không thiết lập lại nữa.

Anh bắt Tạ Cuồng, Diệp Thần, Diệp Huyền, Triệu Thiên Lạc, Hồng Lăng,… tất cả vào trong đó tu luyện. Lưu Vọng Công vẫn là chưởng môn. Trần Đạo Huyền, Mộc Tâm Lan, Lục Phi Hùng là thượng trưởng lão.

Ngô Bình đương nhiên cũng cần một danh phận, anh chính là Thái thượng trưởng lão của kiếm phái Thục Sơn, địa vị không thua kém gì chưởng môn, nắm quyền sinh quyền sát trong tay.

Việc của kiếm phái Thục Sơn, sau khi dặn dò cấp dưới thì anh không ngó ngàng đến nữa. Có điều, anh cho Lưu Vọng Công mười tỷ tiền bùa coi như là tiền thưởng cho việc phục hồi kiếm phái. Có số tiền này là đủ cho những chi tiêu cần thiết sau này.

Thiên Địa Kiếm Tông đang đau đầu vì nhiều việc, tự nhiên có một đám người bỏ đi cũng không khiến cấp trên chú ý nhiều nên việc này nhanh chóng qua đi.

Kiếm phái Thục Sơn thành lập chưa được bao lâu thì sư phụ của Ngô Bình - Kiều Bộ Tiên cuối cùng cũng xuất quan. Sau khi liên lạc với Ngô Bình, ông ấy vội vã tìm tới địa chỉ mới của kiếm phái Thục Sơn.

Kiều Bộ Tiên bế quan lần này khiến tu vi tăng mạnh, giờ ông ấy đã là Địa Tiên cảnh giới Thần Hóa. Ngô Bình cũng để ông ấy đảm nhiệm chức vụ thượng trưởng lão, nắm nhiều quyền hành trong tay.

Không chỉ có Kiều Bộ Tiên mà đại sư huynh Diệp Thiên Tông, nhị sư huynh Dương Mộ Bạch và nhiều người khác cũng được nhận các chức vụ hoặc trở thành đệ tử của kiếm phái.

Sau khi ở lại kiếm phái Thục Sơn nửa tháng, tu vi của anh có sự tiến bộ. Ngô Bình cảm giác mình chỉ còn cách cảnh giới Anh Biến nhiều nhất là một hai tháng nữa.

Hôm nay, môt luồng sáng đen từ trên trời hạ xuống ngay trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình mở to mắt quan sát thì thấy đó là Hỉ Bảo đang cõng Hỏa Hoàng Nhi trên lưng.

Ngô Bình cười hỏi: "Hỉ Bảo, sao con lại tới đây?"

Hỉ Bảo giờ trông đã giống như một cậu thanh niên hai mươi tuổi. Cậu ấy cười đáp: "Bố, con đột phá cấp mười một rồi!"

Hỏa Hoàng Nhi cười nói: "Anh Hỉ Bảo lợi hại thật đấy!"

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: "Cấp mười một? Nhanh đấy!"

Hỉ Bảo đáp: "Bố, bố tiếp con vài chiêu đi".

Ngô Bình cười đáp: "Được, bố cũng muốn xem cấp mười một của Thiên Vu Kinh mạnh cỡ nào".

Hai bố con họ đi tới một khu đất trống, Hỉ Bảo tuyên bố bắt đầu rồi lập tức xuất quyền. Ngô Bình giơ tay đỡ, chỉ cảm thấy một lực đạo kinh hoàng ập tới khiến anh lùi ra sau hai bước.

Hỉ Bảo lập tức xuất chiêu thứ hai, có điều cổ tay cậu đã bị Ngô Bình tóm lấy, hất nhẹ một cái là Hỉ Bảo đã ngã sõng soài ra đất.

Hỉ Bảo ngã u cả đầu, kinh ngạc hỏi: “Bố, sao bố làm được vậy?”

Ngô Bình: “Con chỉ có lực mạnh thôi chứ không hiểu võ học. Nào, để bố dạy con cách dùng lực đánh người”.

Hỉ Bảo là Vu Thể Chí Tôn, học hỏi cực nhanh. Ngô Bình dạy qua một hai lần là Hỉ Bảo lập tức làm được giống hệt.

Hoả Hoàng Nhi đứng bên cạnh cắn hạt dưa, thi thoảng lại khen vài câu.

Dạy được một lát, Ngô Bình hỏi Hỉ Bảo: “Con có cảm thấy võ học rất thú vị không?”

Hỉ Bảo gật đầu: “Vâng, rất thú vị. Bố, con muốn học thêm!”

Ngô Bình: “Muốn học thêm cũng được thôi, có điều học võ phải chịu khổ. Hiện giờ, bố sẽ đưa con đến một nơi, đó là thiên đường học võ. Ở đó có thứ mà con muốn học”.

Hỉ Bảo gãi đầu: “Vậy phải học bao lâu hả bố?”

Ngô Bình: “Còn phải xem tư chất của con, có thể là vài ngày, vài tháng thậm chí là lâu hơn”.

Hỉ Bảo nghĩ tới việc Ngọc Hư Cung uy hiếp người nhà mình thì cắn răng nói: “Bố, con muốn đi!”

Ngô Bình rất vui, anh đáp: “Được, Hỉ Bảo chỉ là tên cúng cơm của con thôi. Hôm nay bố đặt cho con cái tên chính thức: Lý Nguyên Tượng!”

Hỉ Bảo cười đáp: “Được, từ giờ tên con là Lý Nguyên Tượng!”

“Đi thôi”, Ngô Bình vẫy tay, dẫn Lý Nguyên Tượng vào điện đường Cực Võ!

Không thấy Lý Nguyên Tượng đâu, Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Bố, anh Hỉ Bảo đi học võ rồi sao?”

Ngô Bình: “Ừm, đợi con lớn hơn một chút thì cũng có thể học”.

Hoả Hoàng Nhi cười đáp: “Con muốn học kiếm đạo giống bố cơ”.

Ngô Bình cười đáp: “Được, con có thể ở lại kiếm phái Thục Sơn học kiếm thuật”.

Vì đã xa nhà một thời gian nên anh đưa Hỏa Hoàng Nhi về lại Hưng Long. Vừa quay về, anh phát hiện ra toàn bộ Hưng Long đã được một năng lượng huyền diệu bao bọc và bảo vệ. Mà thứ toả ra năng lượng này chính là đại thần Côn Ngô.

Sức mạnh của đại thần Côn Ngô giờ đã đạt tới cấp Chân Tiên. Có ông ấy bảo vệ khu vực này, Ngô Bình không có gì phải lăn tăn.

Tiếp đó, anh vừa tu luyện vừa ở nhà chăm sóc Đường Tử Di. Chớp mắt đã một tháng trôi qua.

Trong một tháng này anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh cấp bảy. Đồng thời, anh mượn huyết mạch của Thái cổ chân nhân, tu luyện Thánh Huyết của Thiên Huyết Kinh đến mức độ viên mãn.

Cấp bảy của Thiên Cực Kiếm Kinh là hình thành Thiên Cực kiếm vực trên cơ sở của kiếm lực!

Trước đó, anh đã mượn sức mạnh của ý nghĩa Tuyệt Đối để hình thành kiếm vực đơn giản. Có điều, kiếm vực đó có phạm vi rất nhỏ, uy lực yếu, không thể nào so sánh với Thiên Cực kiếm vực.

Thiên Cực kiếm vực này có thể tác động lên phạm vi hàng nghìn dặm. Ở trong kiếm vực, Ngô Bình có thể thi triển nhiều loại thần thông và pháp thuật. Có thể nói, sự xuất hiện của Thiên Cực kiếm vực đem lại phần thắng rất lớn, trừ phi đối thủ là Chân Tiên.

Trong quá trình tu luyện viên mãn Thánh Huyết, Ngô Bình luyện hoá huyết mạch của các đời Thái cổ chân nhân. Việc này vô cùng có ích đối với anh, giúp anh hiểu rõ cơ thể mình có sự khác biệt rất lớn so với mấy đời Thái cổ chân nhân trước đó.

Viên mãn Thánh Huyết rồi anh lập tức vận dụng nó để điều dưỡng bào thai.

Hiện giờ, Đường Tử Di đã có bầu nhiều tháng, cách ngày sinh không còn xa nữa.

Hôm nay, Ngô Bình lại vào điện đường Cực Võ để bắt đầu tu luyện công pháp đằng sau Tráng Cốt Kinh là Hỗn Nguyên Kinh.

Thực ra Hỗn Nguyên Kinh này so với Hỗn Nguyên Thiên Công mà anh tu luyện trước đây có nhiều điểm tương đồng, ví dụ như bước cuối cùng đều phải ngưng tụ ra lò luyện Võ Đạo. Vì có căn cốt từ lúc trước nên anh tu luyện Hỗn Nguyên Kinh rất nhanh, chỉ vỏn vẹn mấy ngày mà đã tu luyện tới mức viên mãn.

Sau khi tu luyện thành công Hỗn Nguyên Kinh, anh cũng có được đan dược mới sau quá trình đó, chính là Hỗn Nguyên Thiên Bảo Đan! Uống đan dược này vào, anh chỉ cảm thấy khí tức trong người bị đảo lộn, thai thần trưởng thành sớm hơn, cử động thai nhiều hơn. Ngô Bình dường như lập tức có thể bước vào tiểu cảnh giới tiếp theo của Địa Tiên Thần Hoá - Anh Biến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK