Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 901: Đại quân ác chiến với tà ma

Chu Thiên Cương chỉ huy chín nghìn binh sĩ bày đại trận, chuẩn bị nghênh chiến với đại quân của tà ma.

Ngô Bình đứng trên không trung, cách vết nứt không gian gần nhất. Khí tức mà anh toả ra khiến Chu Thiên Cương cũng phải thầm thấy khiếp sợ.

Chu Thiên Cương đã là mọt Tiên Quân, ông ấy có thể cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình nên thầm nghĩ: Chẳng trách thần tướng cử Ngô Bình đến, thực lực của anh chắc chắn cao hơn ông ấy.

Ngô Bình cũng có dự định của mình, khi vào quân đội thì chỉ có duy nhất một cách để chứng minh bản thân, đó là lập công trạng! Mà muốn làm được vậy thì phải có thực lực mạnh.

Mà lúc này, anh đang rất tự tin về thực lực của mình, anh phải tranh thủ cơ hội để thể hiện bản thân với binh sĩ, chỉ có vậy thì họ mới tâm phục khẩu phục anh.

Có ba thống lĩnh ở phía xa bay lên cao, họ chăm chú quan sát về phía sư đoàn một. Tuy bốn sư đoàn hay có xích mích nên không còn hợp tác và hỗ trợ nhau nữa. nhưng dẫu sao cũng thuộc Thanh Long Quân. Nếu Chu Thiên Cương không cầm cự được thì họ cũng sẽ không do dự mà ra tay giúp đỡ. Vì nếu sư đoàn một mà bị tiêu diệt thì bọn họ cũng khó mà sống yên ổn.

Đương nhiên còn vì một điều quan trọng nhất là Kim Huyền Bạch từng hạ lệnh, cùng là đồng đội mà thấy chết không cứu sẽ bị chém! Tuy ông ấy không ở đây, nhưng không ai dám làm trái lệnh.

Ba thống lĩnh đều nhìn thấy Ngô Bình, nhưng không biết anh là ai.

Vù vù!

Trong không gian bị nứt kia loé ra các tia chớp màu đỏ, sau đó có một bóng đen lao ra với khí tức hùng hồn.

Chu Thiên Cương hét lên: “Thủ trưởng cẩn thận! Đây là tà ma mở đường tiên phong, nó có thực lực mạnh lắm”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tà ma cỏn con thôi mà, không phải sợ”.

Bóng đen nhanh chóng tiến lại gần, nó có thân người và đầu hổ, dáng người cao gần ba mét, đôi mắt màu đỏ hung dữ, miệng thì phát ra tiếng kêu kỳ lạ rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng rồi tung một chưởng ra, một chưởng ấn màu đen kịt bắn vào người con quái vật. Uỳnh một tiếng, đầu của con quái vật ngoẹo sang một bên rồi ngã lộn nhào.

Thấy thế, tướng sĩ của sư đoàn một hò reo cổ vũ, có thể hạ tà ma tiên phong bằng một đòn, chứng tỏ Ngô Bình phải có thực lực ấp Tiên Quân rồi.

Song, trận đấu vẫn chưa kết thúc, Ngô Bình cầm pháp ấn của Tiểu Tây Thiên rồi thi triển Thần Long Băng Thiên, tiếp tục tấn công con quái vật.

Rắc!

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương gãy.

Pháp ấn Tiểu Tây Thiên in rõ một ấn ký trên gáy của con quái vật đầu hổ, đầu nó nứt toác, bước chân bắt đầu loạng choạng.

Cơ hội đến, Ngô Bình vung đao lên chém, bổ đôi người nó ra.

“Hay!”

Bốn thống lĩnh cùng hoan hô, thực lực của Ngô Bình không thua gì họ.

Thi thể của con quái vật rơi xuống đất, Ngô Bình xách đao lao lên tiếp. Vì phía sau con quái vật này vẫn còn mười bóng đen khác đang xông ra từ trong vết nứt.

Chu Thiên Cương nói: “Thủ trưởng, mười tà ma này có thực lực rất mạnh, là thân binh của con tiên phong, người hãy cẩn thận!”

Ngô Bình vung thanh đao lên chém lia lịa, tất cả những nơi anh đi qua đều có các bộ phận của mười con rối tà ma kia rơi lả tả.

Bọn chúng có hình dạng khác nhau, con hình người, còn hình thú, thậm chí còn có cả hình cây cối.

Ngô Bình vừa giết mười con rối tà ma ấy xong thì đại quân tà ma đã ập tới. Ban đầu chỉ có vài trăm con, sau đó đã lên đến cả nghìn vạn con.

Ba thống lĩnh ở phía xa hô lên: “Nghênh chiến!”

Rõ ràng họ đã biết thân phận của Ngô Bình, vì thế không thể ngồi yên được nữa, mà phải điều binh đi hỗ trợ ngay.

Đại quân của bốn sư đoàn tập hợp rồi bao vây đại quân tà ma. Ngô Bình tiên phong đi đầu, xông thẳng vào đoàn quân rồi chém giết.

Một đường đao của anh phát ra đao khí khắp trời, chém chết không biết bao nhiêu tà ma.

Ngô Bình chém đã tay, liên tục thi triển các võ kỹ, thậm chí còn mượn cơ hội này để nghiên cứu võ kỹ mới.

Không biết bao lâu sau, do lực chiến đấu quá mạnh nên Ngô Bình đã thu hút rất nhiều tà ma bao vây mình. Dù thực lực của anh có mạnh đến mấy thì cũng không trở tay kịp. May mà anh có Âm Dương Pháp Bào, thêm lực phòng ngực tuyệt vời nên các tà ma yếu không thể làm gì được anh.

Sau khi chém giết khoảng hai tiếng, Ngô Bình bắt đầu thấm mệt, anh nhanh chóng lùi lại rồi đáp xuống đất nghỉ ngơi một lát.

Các võ tướng ở xung quanh tiến lại gần chào hỏi: “Thủ trưởng có cần về doanh trại nghỉ ngơi không ạ?’

Ngô Bình trầm giọng đáp: “Cứ kệ tôi, lên chiến đấu đi”.

Ngô Bình tập trung quan sát trận chiến thì thấy các chiến sĩ của họ đều mệt và bị thương hết rồi, vì thế anh lại xông lên để cứu họ.

Sau đó họ bắt đầu kết đại trận, ba người một, năm người một rồi mười người một. Mỗi người cầm một vũ khí khác nhau, hiệu quả tấn công rất tốt, thi thoảng lại có bùa chú loé lên, hay phi kiếm bay đi để chém giết tà ma.

Trận chiến kéo dài năm tiếng đồng hồ, có hơn một nghìn chiến sĩ bị thương. Vết thương của họ rất nặng, nếu không được cứu chữa kịp thời thì có thể bỏ mạng ngay.

Song may mà Ngô Bình đang ở đây, y thuật của anh không còn gì để bàn nên anh sẽ chữa trị cho họ: “Đưa hết người bị thương đến chỗ tôi”.

Lập tức có một người bị xuyên thủng ngực được đưa tới, nội tạng bên trong đã dập nát. Ngô Bình nhanh chóng cầm máu cho người đó rồi truyền Ất Mộc Linh Lực vào để trị thương.

Bây giờ, điều anh cần làm là giữ lại mạng sống cho chiến sĩ này nen anh đã dùng cách đơn giản nhất.

Ngô Bình vừa châm cứu vừa thoa thuốc, nửa phút sau, vết thương của người kia đã khép miệng, sau đó người thứ hai đã được đưa đến.

Trận đấu vẫn đang tiếp tục, có hơn một nghìn binh sĩ được mang đến cho Ngô Bình chữa trị. Hầu hết họ đều bị thương rất nặng, song nhờ tài y thuật tài tình của Ngô Bình thì họ đều giữ được mạng.

Bảy tiếng sau, đám tà ma đã bị tiêu diệt một nửa, cuối cùng đành rút lui. Trận chiến kết thúc, nhưng công việc của Ngô Bình mới chính thức bắt đầu, vì anh phải chữa trị cho những người bị thương. Anh không chỉ giúp họ sống tiếp, mà còn không để lại bất kỳ di chứng gì. Các chiến sĩ có sức sống rất mãnh liệt, hầu hết tu vi đều ở cảnh giới Nhân Tiên nên chỉ cần chữa trị cho họ xong là họ có thể khoẻ mạnh như thường ngay.

Ngô Bình tìm một lều trại chuyên biệt để điều trị cho các binh sĩ. Trong lúc điều trị, anh chọn xử lý cho những ai bị thương nặng trước.

Anh liên tục châm cứu, thoa thuốc và xoa ấn, khiến các bác sĩ quân y được một phen tròn mắt ngạc nhiên, chỉ biết làm theo sai khiến của anh.

Bốn thống lĩnh đứng bên ngoài nhìn Ngô Bình với ánh mắt bội phục. Tả thần tướng mới đến đã tiên phong giết tà ma và hạ được hơn nghìn con! Ngoài ra, anh còn chữa trị cho hơn 500 chiến sĩ của mình, nếu không có anh thì bọn họ tổn thất nặng nề rồi.

Điều khiến họ ngạc nhiên hơn cả là tài chữa bệnh của Ngô Bình, bao nhiêu người bị thương nhưng không một ai bỏ mạng, tất cả đều được anh chữa trị khỏi.

Những người được Ngô Bình cứu đều đứng vây quanh bên ngoài chờ đợi, vì họ còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh.

Chu Thiên Cương nhìn ba thống lĩnh kia rồi nói: “Tả thần tướng chắc mệt lắm rồi, người đâu, mang thuốc quý của tôi ra đây”.

Một người nhận lệnh rồi bê một cái bình đến đưa cho Chu Thiên Cương.
Chương 902: Bàn tay vàng trong làng trị thương

Chu Thiên Cương đi tới cạnh lều rồi nói: “Thủ trưởng, đây là Đại Địa Bảo Dịch, uống vào có thể nhanh chóng phục hồi sinh lực”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi cười nói: “Đồ tốt, tôi đang cần đây”.

Nói rồi, anh đổ một cốc rồi đưa đến miệng một chiến sĩ bị thương nặng. Chiến sĩ đó bị thương rất nặng, người gần như bị chém thành hai đoạn, anh ấy rưng rưng nói: “Thủ trưởng, tôi không uống đâu, thuốc này quý quá, thủ trưởng giữ lại dùng đi ạ”.

Đương nhiên chiến sĩ này biết Đại Địa Bảo Dịch quý đến cỡ nào, nghe nói người bình thường chỉ cần uống một ngụm là có thể chất như tiên! Bình thuốc quý này của thống lĩnh Chu có xuất xứ từ Côn Luân.

Ngô Bình nói: “Im lặng, đừng nói gì hết”.

Chiến sĩ đó mím môi, nước mắt vẫn rơi. Anh ấy cứ tưởng mình chết chắc rồi, ai ngờ lại được tả thần tướng chữa trị cho và giữ được mạng.

Đôi tay của Ngô Bình như đang múa, để điều trị cho chiến sĩ này, thi thoảng anh lại truyền Ất Mộc Linh Khí vào người anh ấy, thậm chí còn dùng tới năng lượng đặc biệt của mình.

Hơn nữa, anh còn không tiếc các dược liệu quý của mình, hễ thấy dược liệu nào có tác dụng là mang ra dùng hết.

Mười lăm phút sau, chiến sĩ kia đã ngủ say rồi được người khác khiêng sang một phòng riêng để nghỉ ngơi.

Thấy Chu Thiên Cương hào phóng như vậy, Dương Thiên Hoá nói: “Người đâu, mang cao Long Cốt Xà của tôi đến đây”.

Cao Long Cốt Xà được làm từ mỡ trăn, cực kỳ hiếm có nên được gọi là thánh dược trị thương.

Ngô Bình cầm lấy lọ cao rồi cười nói: “Có thêm thứ này thì tốt rồi”.

Dương Thiên Hoá nói: “Thủ trưởng nghỉ ngơi đi ạ, đừng để mệt quá”.

Ngô Bình xua tay: “Không sao, tôi vẫn trụ được. Tôi sẽ kê một đơn thuốc, mọi người mau đi mua, càng nhiều càng tốt”.

“Vâng”, Dương Thiên Hoá nhanh chóng lấy giấy bút.

Sau khi viết một danh sách dài, Dương Thiên Hoá đích thân dẫn người đi mua. Thanh Long Cần cần dùng rất nhiều tài nguyên, chỉ cần một mệnh lệnh ban xuống, cả thế giới phải hành động ngay, các thế lực đều lùng sục đi tìm dược liệu.

Ngô Bình vẫn cần chữa cho nhiều chiến sĩ bị thương rất nặng, trước khi trời sáng, anh đã chữa khỏi cho 53 người. Anh không những giữ được mạng cho họ, mà còn giúp họ trở lại trạng thái bình thường ngay sau khi hồi phục.

Khi mặt trời ló dạng, Ngô Bình đã mệt nhoài, anh nằm trên ghế dài, dặn các bác sĩ tiếp tục chữa trị cho những người bị thương.

Ngô Bình uống ít dược liệu rồi nghỉ ngơi nửa tiếng, bấy giờ mới hồi sức. Anh ngạc nhiên phát hiện sau khi sức của mình bị vắt kiệt, thể chất của anh lại tăng lên.

Anh bước ra bên ngoài, bốn thống lĩnh đều hành lễ: “Tả thần tướng!”

Ngô Bình gật đầu nói: “Bốn thống lĩnh vất vả rồi”.

“Thủ trưởng mới vất vả ạ”, Chu Thiên Cương vội nói.

Ngô Bình: “Mọi người đừng ở đây nữa, mau đi làm việc đi, tôi phải điều trị cho các binh sĩ tiếp đây”.

Thật ra bốn thống lĩnh có lời muốn nói, nhưng nghe Ngô Bình nói vậy xong thì đều ra về hết.

Thuốc mà Ngô Bình cần được mang tới liên tục, anh lấy tiên đỉnh ra rồi luyện thuốc. Anh đang cần luyện loại thuốc có khả năng hồi phục vết thương và tăng sức sống.

Một tiếng sau, Ngô Bình đã luyện chế thuốc xong, anh mang hai bát thuốc bột to ra tiếp tục chữa trị cho các binh sĩ.

Có thêm thuốc hỗ trợ, việc điều trị cũng nhanh hơn. Đến trưa thì anh đã chữa khỏi cho hơn 300 người.

Ngô Bình nghỉ trưa một tiếng, sau đó dành cả buổi chiều để chữa trị nốt cho các binh sĩ còn lại, những người bị thương nhẹ thì chỉ cần uống thuốc là xong.

Đêm đến, Ngô Bình mệt đến mức không thể cử động được nữa, anh nằm luôn trên ghế rồi ngủ lúc nào không hay.

Không ai quấy rầy anh, các chiến sĩ đã có thể đi lại đều lặng lẽ đứng bên cạnh anh.

Ngô Bình ngủ thẳng đến sáng, anh tỉnh dậy vươn vai, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy có rất nhiều binh sĩ bị thương đứng bên cạnh.

Anh nói: “Không nghỉ ngơi dưỡng thương đi mà đứng đây làm gì? Về nghỉ đi”.

Các chiến sĩ bị thương quỳ xuống nói: “Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của thủ trưởng”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Người què chân, người gãy càng mà còn quỳ lại làm gì, thôi lượn hết đi”.

Bị Ngô Bình mắng cho một trận, bọn họ đều đành về nghỉ ngơi.

Anh lại đi sang các phòng bệnh cách xem xét, thấy những người bị thương đều đang hồi phục tốt thì mới về lều của mình luyện thuốc tiếp.

Luyện chế thuốc xong, Ngô Bình đưa cho các bác sĩ quân y, rồi hướng dẫn cho họ cách dùng và liều lượng.

Khi anh ra ngoài thì thấy có mấy trăm chiến sĩ đang đứng ở đây, họ đều là người được anh cứu hôm qua.

Cuối cùng họ cũng có cơ hội cảm ơn anh nên quỳ hết xuống: “Chào thủ trưởng”.

Ngô Bình xua tay: “Giải tán!”

Quyết Minh Cổ bước tới rồi nhìn Ngô Bình với ánh mắt vô cùng sùng bái: “Các anh em đều muốn cảm ơn thủ trưởng”.

Ngô Bình lắc đầu: “Cảm ơn xong rồi thì về đi”.

Đuổi mọi người đi xong, anh hỏi Quyết Minh Cổ: “Hôm qua đại quân tà ma xâm lược rất đông, lần nào cũng có quy mô lớn vậy à?”

Quyết Minh Cổ lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên trong năm mươi năm qua, đại quân của tà ma có quy mô lớn như vậy”.

Ngô Bình cau mày: “Lần đầu tiên trong 50 năm ư? Xem ra vận may của tôi tốt quá nhỉ!”

Quyết Minh Cổ: “Nếu tối qua không có thủ trưởng thì chắc phải có trên hai nghìn lính bỏ mạng mất”.

Ngô Bình: “Thôi, nói mãi làm gì, dẫn tôi đến đại trướng”.

Đại trướng là nơi thần tướng chỉ huy quân đội, vì Kim Huyền Bạch không ở đây nên nơi này đã để trống nhiều năm.

Đại trướng rất rộng, Ngô Bình cho người gọi bốn thống lĩnh đến để họp. Đây cũng là buổi họp đầu tiên sau khi anh lên nhận chức.

Bốn thống lĩnh nhanh chóng có mặt, gồm Chu Thiên Cương của sư đoàn một, Dương Thiên Hoá của sư đoàn hai, Lư Thiên Thuần của sư đoàn ba và Vu Thiên Chính của sư đoàn bốn.

Họ đều là cao thủ dưới trướng của Kim Huyền Bạch, tu vi đều ở cảnh giới Tiên Quân.

Tối qua, Ngô Bình đã thể hiện bản thân khiến họ vô cùng kính nể, nên bây giờ ai cũng có thái độ cung kính với anh.

Ngô Bình cười nói: “Bốn vị thống lĩnh, tối qua các vị và các anh em chiến sĩ đều vất vả rồi”.

“Thủ trưởng mới là người vất vả nhất ạ”, cả bốn người cùng đồng thanh.

Ngô Bình: “Để tôi giới thiệu, tôi là tả thần tướng mới, tên Ngô Bình. Từ giờ, tôi sẽ trấn thủ đảo Thanh Long, để giải quyết các vấn đề”.

Lư Thiên Thuần đứng dậy, đây là một người có tác phong nho nhã, mặc trường sam triều Minh, ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Thủ trưởng, tôi là Lư Thiên Thuần - thống lĩnh của sư đoàn ba. Hôm qua, thủ trưởng đã vất vả cứu chữa cho các binh sĩ, tôi thay mặt các anh em cảm ơn thủ trưởng”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo! Mọi người đều là anh em vào sinh ra tử với nhau mà”.

Một người khác cao lớn khôi ngô, mặt đen như than, râu cứng như sắt mặc áo giáp nói: “Thủ trưởng, tôi là Vu Thiên Chính của sư đoàn bốn. Tôi qua, thủ trưởng đã cứu con trai tôi, tôi vô cùng cảm kích, tôi xin dập đầu thay lời cảm ơn”.

Ngô Bình: “Tối qua, con trai của thống lĩnh Vũ cũng bị thương ư?”

Vu Thiên Chính gật đầu: “Vâng, nếu không có thủ trưởng cứu chữa thì e nó không qua khỏi rồi. Nó đang ở bên ngoài, rất muốn vào cảm ơn thủ trưởng”.
Chương 903: Cuộc họp tại quân doanh

Ngô Bình cười nói: "Được, bảo người đó vào đi".

Vu Thiên Chính quay lại hô to, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai bước vào. Ngô Bình nhìn thấy anh ta liền nhớ ra, đây là một trong ba mươi người bị thương được anh chữa khỏi, vết thương khá nghiêm trọng vào thời điểm đó.

“Chào thủ trưởng!”, thiếu niên quỳ trên mặt đất hành lễ với Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: "Đứng dậy đi".

Thiếu niên đứng dậy nhìn anh đầy biết ơn.

Ngô Bình hỏi: "Cậu tên gì?"

"Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Vu Tương Đình".

Ngô Bình: "Ừ, tốt lắm, là một hạt giống tốt, ngày hôm qua cậu dũng mãnh giết địch, vì cứu đồng đội nên mới rơi nguy hiểm, là một hảo hán. Tôi có ba viên Đại Luyện Hình đan ở đây, tôi sẽ thưởng cho cậu".

Vu Tương Đình mừng rỡ, đưa hai tay nhận viên đan: "Cảm ơn thủ trưởng!"

Sau khi Vu Tương Đình đi ra ngoài, Ngô Bình đi thẳng vào vấn đề và nói: "Bốn vị thống lĩnh, nhiệm vụ đầu tiên của tôi khi đến đây là tìm người bị quỷ ám".

Nói đến vấn đề này, Vu Thiên Chính nói: "Thủ trưởng, vấn đề này thực sự là ưu tiên hàng đầu. Trong một tháng qua, hàng trăm anh em của chúng tôi đã bị giết bởi yêu ma! Nhưng chúng tôi không biết yêu ma là ai, nên chúng tôi không thể làm gì được!”

Ngô Bình nói: "Điều này thực ra rất dễ dàng. Tôi sẽ sắp xếp một thế trận và để tất cả binh lính lần lượt tiến vào thế trận. Thế trận lớn sẽ khiến yêu ma cực kỳ khó chịu, và người bị quỷ ám nhất định sẽ lộ ra điểm yếu".

Ánh mắt mấy người sáng lên, Chu Thiên Cương nói: "Nếu như chúng ta có thể làm được như vậy thì tốt rồi. Thủ trưởng đúng là anh minh, tôi vô cùng khâm phục".

Ngô Bình: "Tôi sẽ lập danh sách, lát nữa ông cho người đi chuẩn bị vật liệu".

Sau khi nói xong về ác ma, Ngô Bình cười nói: "Tôi nghe nói rằng có rất nhiều tên bất trị trong quân doanh?"

Vu Thiên Chính chớp mắt, nói: "Thủ trưởng, những tên khốn này rất kiêu ngạo. Một số trung đoàn đã bị chúng kiểm soát hoàn toàn, và chúng không nghe lời chúng tôi".

Ngô Bình hỏi: "Ồ, chúng đã kiểm soát được cả trung đoàn rồi sao?"

Chu Thiên Cương: "Báo cáo thủ trưởng, những người này có chống lưng lớn, vì vậy tất cả mọi người trong trung đoàn đều sẵn sàng đi theo họ".

Ngô Bình: "Nói cho tôi biết, ai là kẻ ngang ngược nhất".

Dương Thiên Hóa: "Trong sư đoàn 1, người mạnh nhất là Trương Tín Lăng của Thần Chú Môn. Người đàn ông này là con trai út của môn chủ Thần Chú Môn. Kẻ đó có rất nhiều bùa chú cổ xưa. Ngay cả tôi cũng từng bị hắn bày trò. Bây giờ tám trung đoàn dưới quyền chỉ huy của tôi thì có hai trung đoàn đã bị hắn kiểm soát, đó là trung đoàn 3 và trung đoàn 5".

Vu Thiên Chính: "Trong trung đoàn 4 của tôi cũng có một người, tên là Thân Lục Giáp, hắn cũng kiểm soát một trung đoàn. Hắn đã nhiều lần cãi lại tôi trước mặt mọi người, nhưng tôi không có cách gì đối phó với hắn. Người này này xuất thân từ một gia tộc bất tử, sống trong Động Thiên, mấy năm gần đây mới bắt đầu tiếp xúc với ngoại giới, bất kỳ pháp bảo nào trong tay hắn đều có thể khiến tôi bị thương".

Nghe vậy, Ngô Bình nói: "Nếu không thể trấn áp được hai người này, những người còn lại tất nhiên không nghe theo các người".

Lư Thiên Thuần thở dài: "Đúng vậy! Thủ trưởng nói chí phải, đó là lý do tại sao tình hình trở nên tồi tệ hơn".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Hai người này nhất định phải trừng phạt, tôi sẽ nghĩ biện pháp!"

Không lâu sau, những sĩ quan còn lại cũng đến, bao gồm sĩ quan hậu cần, sĩ quan vũ khí, sĩ quan quân y, v.v., và chính thức gặp gỡ Ngô Bình.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người ra về.

Ngô Bình gọi Quyết Minh Cổ của sư đoàn 1 tới và hỏi anh ta: "Anh có biết Trương Tín Lăng không?"

Anh ta nói nói: "Báo cáo thủ trưởng, Trương Tín Lăng ngang ngược hoành hành, hắn sử dụng Thanh Long Quân của chúng ra vô cùng ngang nhiên. Hắn không bao giờ tham gia vào các trận chiến, cũng không để người của hai trung đoàn tham gia vào các trận chiến. Thay vào đó, hắn tụ tập đánh bạc mỗi ngày, rời khỏi đảo Thanh Long mà không được phép. Hắn ra ngoài chơi, thậm chí còn đưa phụ nữ lên đảo, điều này đã khiến khí thế của sư đoàn 1 đi xuống. Chưa kể, hắn đã giết một số tướng du kích không chịu tuân lệnh hắn".

Ngô Bình híp mắt: "Hắn từng giết tướng du kích sao?"

Quyết Minh Cổ: "Vâng, các tướng lĩnh của hai trung đoàn cũng bị hắn kiểm soát, tôi nghe nói rằng hắn đã sử dụng bùa chú để điều khiển mọi người".

Ngô Bình nói: "Ừ, tôi biết rồi, anh đi ra đi".

Mọi người ra về, Ngô Bình trở về doanh trại của mình để thiền định và luyện tập. Trải qua trận chiến ngày hôm qua, thể lực của anh cực kỳ tiêu hao, nhưng anh thu hoạch được không ít, hiện tại có thể cảm nhận được "Pháp" một cách rõ ràng, anh đã gần như ngưng tụ được Pháp bàn.

Thỉnh thoảng anh đứng dậy đánh vài chiêu, đá vài cái, rồi tiếp tục ngồi xếp bằng. “Pháp” là hư ảo, rõ ràng rất gần, nhưng muốn chạm vào lại cảm thấy xa vời.

Đến giờ cơm tối, có người bưng thức ăn tới, một người lính mở hộp thức ăn bưng thức ăn lên bàn. Ngô Bình liếc mắt nhìn đồ ăn, sau đó híp mắt, đồ ăn có độc!

Anh cười và hỏi: "Ai đã làm các món ăn?"

Người lính cung kính nói: "Thưa thủ trưởng, đó là do đầu bếp giỏi nhất trong bếp ăn làm".

Ngô Bình nói: "Ừ, món ăn này không tồi, cậu gọi quản lý bếp và đầu bếp nấu cơm tới đi, tôi có chuyện muốn hỏi bọn họ".

Người lính nói: "Vâng, tôi đi ngay".

Chưa đến mấy phút, một đầu bếp to béo và một người đàn ông trung niên mặt tròn mập mạp đi vào, bọn họ quỳ rạp trên mặt đất: "Kính chào thủ trưởng!"

Ngô Bình hỏi: "Trong hai người ai là đầu bếp?"

Đầu bếp to béo vội vàng nói: "Là tôi ạ".

Ngô Bình: "Tôi hỏi ông, ngoài ông ra còn có ai đụng vào món này không?"

Đầu bếp nói: "Thưa thủ trưởng, có hai người chạy việc và một người đưa đồ ăn".

Ngô Bình: "Đi gọi hai người chạy việc".

Đầu bếp đi ra ngoài, sau khi đi, quản lý nghĩ tới điều gì, chợt lo lắng hỏi: "Thủ trưởng, đồ ăn có vấn đề gì sao?"

Ngô Bình: "Trong món ăn có độc. Chất độc không màu không vị, có thể đầu độc chết tiên tôn".

Quản lý run lên, vội vàng nói: "Thủ trưởng, do tôi làm không tròn bổn phận, xin hãy trừng phạt tôi!"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Trừng phạt ông có ích lợi gì sao? Ông cho rằng là đầu bếp hạ độc sao?"

Quản lý vội vàng lắc đầu: "Thủ trưởng, tuyệt đối sẽ không. Đầu bếp là do tôi đích thân tuyển chọn, chúng tôi rất thân, tôi cũng biết rõ về ông ta".

Ngô Bình: "Nếu ông ta là yêu ma thì sao?"

Quản lý sửng sốt, đúng vậy, nếu là bị yêu ma nhập vào, cho dù có quen thuộc cỡ nào cũng vô dụng!

Thấy ông ta không nói lời nào, Ngô Bình nói: "Được, ông về thì hãy trông chừng phòng bếp, đừng để cho chuyện tương tự như vậy phát sinh lần nữa".

Quản lý bếp nói: "Thủ trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tôi lo lắng trong bếp ăn có yêu ma, những yêu ma này thật sự rất khó đề phòng".

Ngô Bình: "Tôi sẽ giải quyết vấn đề yêu ma".

Lúc này đầu bếp đã trở lại, hai người chạy việc cũng đi theo.

Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật và thấy rằng một trong số họ có linh hồn kỳ lạ. Rất khó để tìm ra con quỷ, nhưng anh đã tiếp xúc với chúng rất nhiều, và anh cũng đã tìm ra một số mánh khóe.

Ví dụ, linh hồn của một người bị quỷ ám rõ ràng mạnh hơn người bình thường. Linh hồn của người này tương đối mạnh mẽ, không yếu hơn một cao thủ nhân tiên cảnh giới thứ hai, nhưng tu vi của anh ta rất yếu, chỉ ở cảnh giới luyện khí.

Hơn nữa, một người có linh hồn mạnh mẽ như vậy nhất định phải có thiên phú tốt, không thể nào làm chân chạy việc ở bếp được.

Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông và hỏi: "Anh tên gì?"

Người đàn ông cung kính nói: "Thưa thủ trưởng, tôi tên là Vương Tiểu Nhị".

Ngô Bình: "Vương Tiểu Nhị, anh xem đây là cái gì?"

Anh ném tám cái long ấn xuống đất, Vương Tiểu Nhị liếc nhìn: "Tôi không nhận ra".

Ngô Bình: "Nhặt đi".

Vương Tiểu Nhị tiến tới cầm lấy tám cái long ấn, nhưng vừa đến gần, anh ta đã bị một lực lượng vô hình đánh bật ra xa, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngô Bình biết ngay là anh ta có vấn đề, liền nắm lấy cổ tay anh ta, lạnh lùng nói: "Đúng là yêu ma!"

Đôi mắt của Vương Tiểu Nhị trở nên tối đen như mực, anh ta đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến mức hất tay Ngô Bình ra. Nhưng Ngô Bình quá mạnh, anh ta vừa cử động cánh tay liền bị đè xuống đất, giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Chương 904: Diệt trừ yêu ma

Ngô Bình bóp mặt hắn, bắt hắn nhìn mình, lạnh lùng nói: "Tên yêu ma này đúng là to gan, dám hạ độc tôi à!"

Người đó cười ngặt nghẽo: "Lần này tôi không giết được cậu, lần sau tôi sẽ dùng thủ đoạn cao minh hơn, cậu chết chắc!"

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, lập tức kích hoạt một bí thuật ở tầng thứ ba của Như Lai Thần Công, gọi là Đại Phạn Chân Ngôn, chuyên dùng để trấn áp yêu ma quỷ quái.

Vừa tung chiêu ra, toàn thân yêu ma bốc ra một làn khói đen, kêu gào thảm thiết.

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Nói mau, anh còn bao nhiêu đồng bọn, là những ai?"

Yêu ma đột nhiên kêu lên thảm thiết: "Tôi không nói gì hết!"

Dứt lời, giữa đầu lông mày yêu ma đột nhiên nổ tung, mở ra một lỗ máu to bằng đầu ngón tay, một dòng máu đen chảy ra.

Ngô Bình nhíu mày, yêu ma này quyết liệt thật, nó đã tự bạo thần hồn cùng ký chủ!

Anh quăng thi thể đi, sắc mặt sầm xuống, chuyện này đã khiến anh hoàn toàn nổi giận.

"Gọi bốn thống lĩnh tới đây gặp tôi!"

Bốn thống lĩnh đến lều của anh rất nhanh.

Ngô Bình hỏi: "Vật liệu mà tôi cần đã đủ chưa?"

Chu Thiên Cương nói: "Báo cáo thủ trưởng, còn thiếu một chút, cần vài ngày nữa mới thu thập đủ".

Ngô Bình nói: "Không đợi được nữa, các người hãy tập hợp binh lính của sư đoàn mình, tôi sẽ dùng cách khác để tìm ra yêu ma!"

Bốn người vâng lệnh, đi về chuẩn bị.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình xuất hiện tại sư đoàn 1. Lúc này hơn 9000 binh lính đứng thẳng hàng, khí thế hừng hực, chờ đợi Ngô Bình kiểm tra.

Dương Thiên Hóa đứng đầu tiên, đi tới trước mặt Ngô Bình và nói to: "Báo cáo Tả thần tướng, binh lính của sư đoàn 1 đã đầy đủ, mời thủ trưởng kiểm tra!"

Ngô Bình gật đầu, anh đi xuyên qua không trung, đi vài bước đã bay tít lên cao, rồi đọc Đại Phạn Thiền Âm. Đại Phạn Thiền Âm là cấp bốn của Như Lai Thần Công, còn mạnh hơn gấp trăm lần so với phiên bản của chùa Đại Thiền.

Ngay khi âm thanh phát ra, tất cả những người có mặt lần lượt tiến vào ảo cảnh, họ nhìn thấy các tiên nữ rải hoa trên bầu trời, thần tiên chơi nhạc, hoa sen vàng trồi lên từ mặt đất và Phật quang từ trên trời giáng xuống.

Ngay cả Dương Thiên Hóa cũng bị ảnh hưởng, vội ổn định tâm thần.

Ngô Bình vừa niệm Đại Phạn Thiền Âm vừa quan sát gần mười nghìn binh lính. Lúc đầu thì không sao, mọi người không khác gì nhau. Hơn mười giây sau, khuôn mặt của vài người trong sân bắt đầu vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn, con ngươi trở nên đen kịt.

Dương Thiên Hóa đã chuẩn bị từ lâu, hễ thấy người nào có triệu chứng là lập tức đưa người vào tầm kiểm soát.

Hết người này đến người khác không thể chịu nổi sức mạnh của Đại Phạn Thiền Âm, mười người, hai mươi người, và cuối cùng một trăm linh năm người lộ rõ bản chất ma quỷ và bị khống chế tại chỗ!

Sau khi niệm một đoạn Đại Phạn Thiền Âm, vô số binh lính đã quỳ xuống đất và thành tâm quỳ bái anh để bày tỏ sự quy thuận của họ.

Dương Thiên Hóa vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Thủ trưởng, không ngờ lại có nhiều ác ma nội gián như vậy! Bây giờ chúng ta đã bắt được hết, về sau có thể yên tâm dẫn quân".

Ngô Bình nói: "Trông chừng chúng, tôi đi vẽ bùa!"

Trở lại doanh trại, anh lấy ra bút phù, tay phải ấn xuống Bát Bộ Long Ấn, tay trái viết. Anh muốn mượn sức mạnh của Long Ấn để vẽ một lá bùa phong ấn yêu ma.

Với sự trợ giúp của sức mạnh của Bát Bộ Long ấn, anh nhanh chóng vẽ ra một lá bùa, sau đó là lá bùa thứ hai và thứ ba.

Sau khi vẽ liên tiếp hai mươi lăm lá bùa, cơ thể anh cảm thấy trống rỗng một lúc nên lập tức dừng viết, quay lại sân với hai mươi lăm lá bùa phong ấn yêu ma.

Anh ấn một lá bùa lên trán tên lính bị quỷ ám, lập tức một luồng khí đen thấm vào giấy bùa, trong lá bùa ẩn hiện một khuôn mặt dữ tợn, như sắp phá tung lá bùa thoát ra vậy.

Ngô Bình ném lá bùa xuống đất, sau đó nhặt Bát Bộ Long Ấn lên và ấn mạnh lên.

Một tiếng hét vang lên, con quỷ trong lá bùa bị giết bởi Long Ấn, sau đó bị đốt cháy cùng với lá bùa, biến thành tro bay. Binh lính sau đó tỉnh táo lại, nhưng thân thể có chút suy yếu, mềm nhũn nằm trên mặt đất, không thể động đậy.

Ngô Bình nói với Dương Thiên Hóa: "Hãy sử dụng hết hai mươi tư lá bùa còn lại".

Dương Thiên Hóa vâng lệnh, mất nửa giờ để giết từng con quỷ trong cơ thể của hai mươi bốn người lính.

Sau nửa giờ, Ngô Bình cũng gần như hồi phục, liền vẽ tiếp hai mươi lăm lá bùa, bảo Dương Thiên Hoa tiếp tục cứu người.

Bằng cách này, sau bốn giờ, tất cả lũ quỷ đã bị quét sạch và một trăm lẻ năm binh sĩ đã được giải cứu thành công.

Sau khi cứu người cuối cùng, Dương Thiên Hóa cười nói: "Thủ trưởng, hiện tại yêu ma đã bị diệt sạch, thủ trưởng quả là anh minh!"

Ngô Bình: "Thống lĩnh Dương, tôi muốn ông phong tỏa tin tức, nghiêm cấm binh lính ra ngoài!"

"Rõ!"

Lúc này Ngô Bình nhìn thấy trong đám người có một nhóm người đi thẳng ra ngoài. Tả thần tướng là anh còn ở chỗ này, vậy mà những người này lại tự ý rời đi, thật là to gan.

Anh trầm giọng hỏi: "Dương Thiên Hóa, việc này là sao?"

Sắc mặt Dương Thiên Hóa rất khó coi, nói: "Thủ trưởng, hắn chính là Trương Tín Lăng!"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ông làm thống lĩnh mà không có chút uy nghiêm nào sao?"

Dương Thiên Hóa nghiến răng hét lên: "Trương Tín Lăng, cút ra đây cho tôi!"

Đám người xôn xao cả lên, một thanh niên mặc Hoa phục màu vàng kim chậm rãi đi tới, theo sau là hai vị tướng lĩnh và quân du kích.

Người này chính là Trương Tín Lăng, hắn khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Thống lĩnh gọi tôi có chuyện gì?"

Dương Thiên Hóa trầm giọng nói: "Tả thần tướng còn đang ở đây, sao cậu dám tự ý rời đi, cậu biết tội chưa?"

Trương Tín Lăng cười: "Biết tội? Trên đảo Thanh Long này ai dám trừng phạt tôi?"

Dương Thiên Hóa trầm giọng nói: "Trương Tín Lăng, đừng có hỗn xược!"

Trương Tín Lăng nhướng mày, nói: "Dương Thiên Hóa, ai cho ông lá gan dám quát mắng tôi hả, có phải ông lại muốn nếm thử mùi vị của 'Cuồng Tâm Phù' không?"

Nghe thấy cái tên đó, trái tim của Dương Thiên Hóa như lỡ nhịp, nhưng Ngô Bình đang ở phía trước nên chỉ có thể tiếp tục cứng rắn nói: “Trương Tín Lăng, nếu như cậu không chịu tuân theo quân lệnh, tôi chỉ có thể trừng phạt cậu theo quân pháp!"

Trương Tín Lăng cười ha hả: "Được! Tôi muốn xem ông định xử lý tôi thế nào!"

“Giết!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Dương Thiên Hóa cả kinh, lẩm bẩm: "Thủ trưởng, việc này..."

"Vù!"

Lúc này ánh kiếm lóe lên, một luồng ánh kiếm vòng quanh cổ Trương Tín Lăng. Chính Ngô Bình đã ra tay.

Hắn phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trên người hắn bộc phát ra một luồng ánh vàng, ánh kiếm chém vào ánh vàng, phát ra một tiếng "đinh".

Trương Tín Lăng bay ngược ra sau hơn mười mét, sắc mặt tái nhợt, hắn đanh giọng nói: "Anh dám động vào tôi à!"

"Ầm!"

Ngô Bình không nói thêm lời nào, tung ngay ra một chưởng, sử dụng một dấu tay lớn trong không trung, một bàn tay lớn màu đen đập mạnh vào Trương Tín Lăng.

Ánh vàng lại lóe lên, Trương Tín Lăng bị đánh bay mấy chục mét, nhưng hắn vẫn bình an vô sự, hắn có bảo vật bảo vệ!

Ngô Bình mặt không đổi sắc, anh phất tay một cái, sợi dây màu vàng tím bay tới trói hắn lại, nhưng ánh vàng lóe lên, sợi dây màu vàng tím dù thế nào cũng không trói được hắn.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, tay trái tung pháp ấn Tiểu Tây Thiên, tay phải cầm xương thú hình kiếm, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Trương Tín Lăng, pháp ấn Tiểu Tây Thiên đập mạnh xuống.

"Rắc!"

Ánh sáng vàng nổ tung, Trương Tín Lăng nôn ra máu, và pháp ấn trong tay Ngô Bình ngay lập tức xuất hiện những vết nứt. Rõ ràng là bảo bối này và pháp bảo bảo vệ của Trương Tín Lăng đều đã bị hủy diệt, lưỡng bại câu thương.

Ngô Bình tiếp tục đánh xuống từ không trung, sử dụng chiêu cuối, Thần Long Băng Thiên!

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng, nội tạng Trương Tín Lăng như bị xé toạc, hắn hét lên: "Sao anh dám!"

Lần này, trên người hắn lại xuất hiện một luồng ánh vàng, vô cùng sáng ngời, khí tức càng mạnh mẽ hơn so với ánh vàng trước đó.

Ngô Bình mặt không đổi sắc, anh cầm xương thú hình kiếm hung hăng đâm xuống, phù văn tiên thiên trong xương thú sáng lên.

"Ầm!"

Dưới sự công kích của xương thú hình kiếm, ánh sáng vàng sụp đổ ngay lập tức, kiếm xương xuyên qua ngực Trương Tín Lăng khiến máu bắn tung tóe!
Chương 905: Giết gà dọa khỉ

Trương Tín Lăng mở to mắt, trước khi chết, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin, tấm bùa hộ thân ánh vàng và tấm bùa cứu mạng ánh vàng của hắn đều bị người này phá vỡ!

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Trương Tín Lăng mưu sát cấp trên, đã bị tôi xử tử! Người đâu, khiêng xác xuống".

Hai người lính đến và kéo cái xác đi.

Xung quanh im lặng vô cùng, các tướng lĩnh và quân du kích đi theo Trương Tín Lăng đều sợ hãi run lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sững sờ đứng đó không dám động.

Ngô Bình mặt không chút thay đổi liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Đưa những người này xuống dưới, nghiêm khắc thẩm vấn!"

Dương Thiên Hóa vừa vung tay lên liền có người mang cả nhóm rời đi, cả quá trình không ai dám nói chuyện. Khi Trương Tín Lăng chết, dũng khí của họ không còn nữa.

Sau khi giết Trương Tín Lăng, Ngô Bình nói: "Thống lĩnh Dương, tôi cho ông một ngày. Sau một ngày, tôi hy vọng ông có thể thực sự kiểm soát sư đoàn 1!"

Dương Thiên Hóa lớn tiếng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

Lúc này sắc trời đã lờ mờ sáng, Ngô Bình xuất hiện ở sư đoàn 2.

Sư đoàn 2 đã chờ đợi trên sân từ lâu. Ngô Bình vừa đến, Chu Thiên Cương đã tiến lên nói: "Báo cáo thủ trưởng, sư đoàn 2 đều đã đến!"

Ngô Bình gật đầu, hành động như vừa nãy, khiến yêu ma sợ hãi bằng Đại Phạn Thiền Âm, cuối cùng tìm ra 137 yêu ma từ sư đoàn 2.

Sau khi chấn chỉnh lại sư đoàn 2, trời đã về chiều. Ngô Bình khá mệt mỏi nên bảo Chu Thiên Cương giải quyết các công việc tiếp theo, anh thì trở về lều nghỉ ngơi.

Từ tối hôm qua đến giờ, anh đã tiêu hao rất nhiều, cho nên liền ăn một quả đào tiên, uống nửa vò rượu kim qua để bổ sung năng lượng.

Ban đêm, anh thầm giật mình, mơ hồ nắm bắt được gì đó. Anh lập tức ngồi xếp bằng và toàn lực lĩnh hội “pháp”.

Anh ngồi trong lều suốt đêm dài. Khi mặt trời mọc, anh đột nhiên mở mắt ra, phù văn trong mắt dập tắt. Anh duỗi tay ra, không gian trước mặt đột nhiên vặn vẹo, không khí theo chuyển động theo ý định của anh, hình thành từng cơn lốc xoáy chết người.

Đây là "pháp" của anh, mỗi cử chỉ đều có sức mạnh rất lớn, sức mạnh của chính anh sẽ không bị lãng phí. Có thêm sự hỗ trợ của "pháp", võ công của anh cũng sẽ thăng hoa, gần như thần thông!

Trong một đêm, Ngô Bình lĩnh ngộ "pháp", chính thức bước vào trạng thái cực đỉnh và trở thành Võ Quân! Đương nhiên, hành trình Võ Quân vừa mới bắt đầu, bước kế tiếp chính là ngưng tụ Pháp Bàn.

Khí tức đáng sợ kia khiến tất cả mọi người trên đảo Thanh Long kinh hãi, bọn họ âm thầm kinh ngạc, ai là người đột phá?

Vào buổi sáng, Ngô Bình đến sư đoàn 3, lần này anh đã loại bỏ 96 tên yêu ma.

Sau khi trở thành Võ Quân, võ công của anh trở nên bí hiểm hơn và hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần.

Vào buổi chiều, anh ta đã tiêu diệt yêu ma trong sư đoàn 4 và tiêu diệt 85 yêu ma.

Cho đến nay, không còn yêu ma nào ở đảo Thanh Long.

Sau khi giết yêu ma cuối cùng, Vu Thiên Chính đến báo cáo: "Báo cáo thủ trưởng, tất cả yêu ma đã bị tiêu diệt!"

Ngô Bình ngồi ở trong lều, bình tĩnh nói: "Gọi Thân Lục Giáp đến đây!"

Sư đoàn 4 cũng có một tên bất trị tên Thân Lục Giáp, người này được cho là xuất thân từ gia tộc bất tử và hành động cực kỳ kiêu ngạo. Tuy nhiên, cái chết của Trương Tín Lăng khiến gã rất cảnh giác, hai ngày nay gã rất ngoan ngoãn, thậm chí còn hủy bỏ việc đánh bạc hàng ngày.

Nghe nói Tả thần tướng muốn gặp mình, Thân Lục Giáp có chút lo lắng. Trương Tín Lăng và gã đều là tên nổi loạn, nhưng Tả thần tướng giết Trương Tín Lăng không hề do dự, chắc chắn là một kẻ nguy hiểm.

Gã lập tức thay chiến bào, còn bảo người chải đầu tươm tất rồi mới đến gặp Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn thấy Thân Lục Giáp, gã cũng trạc tuổi anh, hốc mắt thâm quầng, dường như đã bị rượu khoét rỗng.

"Thân Lục Giáp của trung đoàn du kích 3, sư đoàn 4 kính chào Tả thần tướng!”. Thân Lục Giáp thực hiện đủ lễ nghĩa vì sợ rằng Ngô Bình sẽ tìm thấy cái cớ để giết gã.

Ngô Bình nói "ừ" rồi bảo: "Đứng dậy nói đi".

Thân Lục Giáp đứng thẳng nhưng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn gã: "Thân Lục Giáp, nghe nói anh rất kiêu ngạo, ngay cả Vu Thiên Chính cũng không ra lệnh được cho anh?"

Thân Lục Giáp lập tức nói: "Thủ trưởng, trước đây thuộc hạ hồ đồ, từ nay về sau thuộc hạ sẽ thay đổi hoàn toàn. Thống lĩnh Vu yêu cầu tôi làm gì tôi đều sẽ làm, tuyệt đối không làm trái!"

Ngô Bình biết rằng cái chết của Trương Tín Lăng khiến những người này vô cùng sợ hãi, anh cười lạnh: "Thật sao? Còn những tội ác mà anh đã phạm trong quá khứ thì sao?"

Thân Lục Giáp cả kinh, quỳ rạp trên mặt đất, nói: "Thủ trưởng, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ nhất định sẽ thay đổi! Xin thủ trưởng hãy cho thuộc hạ một cơ hội".

Ngô Bình nói: "Được! Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Từ ngày mai, anh sẽ đi theo tôi và làm một số công việc. Nếu anh cư xử tốt, tôi sẽ tha cho anh, nếu anh cư xử không đúng mực, tôi sẽ giết anh để trừng phạt răn đe mọi người!"

Thân Lục Giáp thở phào nhẹ nhõm: "Rõ, thuộc hạ tuân lệnh!"

Thấy Thân Lục Giáp thực sự sợ hãi, Ngô Bình không quan tâm gã nữa, nói với Vu Thiên Chính: "Thống lĩnh Vu, tôi có chuyện muốn hỏi ông".

Những ngày này, Ngô Bình cũng nghe ngóng được rất nhiều chuyện, ví dụ như Vu Thiên Chính là tâm phúc của Kim Huyền Bạch, ông ấy là người có thể tin tưởng được.

Vu Thiên Chính nói: "Vâng, thưa đại nhân".

Hai người đi vào thư phòng bên trong, Ngô Bình tự mình pha một bình trà, nói: "Uống trà đi".

Vu Thiên Chính cầm chiếc cốc bằng cả hai tay và ngồi sang một bên.

Ngô Bình: "Đừng câu nệ, tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với ông. Ông Vu, ông và thần tướng Kim có mối quan hệ tốt, phải không?"

Vu Thiên Chính lập tức ngồi thẳng người: "Thần tướng đại nhân là ân nhân cứu mạng của tôi, tu vi của tôi là do thần tướng ban cho".

Ngô Bình gật đầu: "Ừ. Lần này tôi có ba nhiệm vụ, thứ nhất là trừ tà, đến nay coi như đã hoàn thành. Thứ hai là chấn chỉnh kỷ luật quân đội, hiệu quả không tệ, sẽ không quá lâu để kỷ luật quân đội được khôi phục. Nhiệm vụ cuối cùng, tôi phải tiêu diệt thế lực do quân sư để lại".

Nghe vậy, Vu Thiên Chính khẽ thở dài và nói: "Nếu thủ trưởng không nói với tôi, tôi cũng có thể đoán được".

Ngô Bình: "Thần tướng Kim không nói nhiều với tôi, cho nên tôi muốn hỏi ông".

Vu Thiên Chính trầm mặc vài giây, nói: "Được, tôi sẽ nói cho thủ trưởng!"

Theo lời Vu Thiên Chính, sau khi Kim Huyền Bạch trở thành thần tướng, đệ tử của Thánh nhân đã gia nhập Thanh Long Quân và làm quân sư. Quân sư là phụ tá của thần tướng, nhưng vị quân sư này rất phô trương, không ngừng sắp xếp thân tín trong quân đội, muốn lật đổ Kim Huyền Bạch.

Lúc đầu, Kim Huyền Bạch đều chịu đựng tất cả, ông ấy nghĩ rằng chỉ cần có thể diệt yêu ma, để quân sư nắm quyền cũng được.

Cho đến một lần, một số lượng lớn ma quỷ xâm nhập, một số yêu ma mạnh mẽ đã giữ chân Kim Huyền Bạch, những người lính còn lại chiến đấu hết mình. Tuy nhiên, quân sư đã ra lệnh cho khoảng hai mươi trung đoàn dưới quyền mình không làm gì hết, khiến bên Kim Huyền Bạch bị tổn thất nặng nề.

Trong trận chiến này, Thanh Long Quân bị tổn thất nặng nề, với hơn 3000 người chết và hơn 5000 người bị thương. Kim Huyền Bạch cuối cùng cũng nổi giận, dùng một chưởng đánh trọng thương quân sư.

Quân sư không phải là đối thủ của Kim Huyền Bạch, liền dùng bí thuật chạy trốn, nếu không đã bị Kim Huyền Bạch chặt đầu từ lâu.

Sau đó Kim Huyền Bạch xử tử những thống lĩnh, tham tướng, quân du kích không ra tay, ngày đó máu chảy thành sông, hơn 3000 người bị chém đầu công khai. Nếu như Thánh nhân không tới, Kim Huyền Bạch ngày đó ít nhất đã giết 8000 người!

Nói đến Thánh nhân, trong mắt Vu Thiên Chính hiện lên sự sợ hãi, ông ấy nói: "Thánh nhân thật sự quá mạnh, chỉ nói một câu mà thần tướng quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng!"

Ngô Bình nheo mắt lại, anh đã nhiều lần nghe người ta nhắc tới vị Thánh nhân này, bèn hỏi: "Ông Vu, ông cảm thấy cái người được gọi là Thánh nhân đó có tu vi thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK