Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1551: Thế giới của sau cánh cửa ánh sáng

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Hóa Yêu Đan!”

Huyền Đô lão tổ: “Đúng thế, nhờ vào Hóa Yêu Đan, Yêu Giới đã chiêu mộ một tỷ binh lính từ loài người, từ đó càn quét Tam giới, ngay cả Thần tộc cũng phải đàm phán hòa bình với chúng”.

Ngô Bình: “Sau đó thì sao, đám yêu binh này vẫn còn ở Yêu Giới sao?”

Huyền Đô lão tổ: “Sau đó Thần tộc và loài người hợp sức với nhau tấn công Yêu tộc, tất cả cường giả có thể luyện chế Hóa Yêu Đan. Không còn Hóa Yêu Đan, yêu binh Yêu Giới dần bị tiêu diệt hết, hiện nay chỉ còn chưa đến ngàn vạn, thực lực giảm đi rất nhiều”.

Ngô Bình: “Thế nên lần này Yêu Giới đến đại lục Côn Luân có khả năng là muốn hiểu rõ lại thầy luyện đan của Hóa Yêu Đan?”

Huyền Đô lão tổ: “Mấy năm trước ta nghe được tin tức nhưng không thể xác nhận là thật hay giả, bây giờ xem ra tám chín mươi phần trăm là thật”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, con cũng là thầy luyện đan giỏi, con có thể luyện chế Hóa Yêu Đan này không?”

Ngô Bình: “Luyện chế loại đan dược thay đổi thể chất con người này cũng không dễ, hơn nữa cần dùng đến vài nguyên liệu đặc biệt, dù con có thể luyện chế, chỉ sợ không tìm được những t nguyên liệu đặc biệt kia”.

Lão tổ Huyền Đồ: “Huyền bình, vậy có cách nào có thể hóa giải hiệu quả của Hóa Yêu Đan không?”

“Hóa giải sao?”, Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Theo lý thuyết thì thật ra Yêu Hóa Đan là một loại độc dược, những yêu nhân đó gần như đã trúng yêu độc, chỉ cần là độc thì có thể giải, nhưng vấn đề là trong tay con không có Hóa Yêu Đan, không thể phá giải được”.

Huyền Đô lão tổ cười nói: “Ta lại có một ít”.

Ông ấy lấy một cái bình nhỏ rồi mở ra, bên trong có mười mấy viên đan dược lớn. Nhìn thấy những đan dược này, Ngô Bình động tâm, anh lấy một viên ra rồi nuốt xuống.

“Huyền Bình”.

Phiêu Miểu Đạo Quân hoảng hốt vội ngăn lại nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình đã uống viên đan dược.

Huyền Đô lão tổ cười nói: “Đồ nhi, con đừng lo, nếu Huyền Bình đã dám uống thì chứng tỏ nó không sợ yêu độc”.

Ngô Bình cười: “Sư tổ nói đúng đấy ạ, con không sợ yêu độc”.

Nói rồi anh nhắm mắt lại, cảm giác đường đi của dược lực trong cơ thể và đặc điểm của các loại dược lực khác nhau.

Hơn mười lăm phút sau, anh mới mở mắt ra cười nói: “Hóa Yêu Đan này thật sự siêu phàm, bên trong có một loại năng lượng đặc biệt, có thể thay đổi thể chất của con người. Nếu con đoán không lầm thì chắc hẳn Hóa Yêu Đan cũng không khác mấy, tỷ như con uống viên này, chính là Hóa Yêu Đan của sói yêu, uống xong, con sẽ biến thành người sói”.

Huyền Đô lão tổ gật đầu: “Đúng thế, đây chính là sự lợi hại của Hóa Yêu Đan. Năm đó Yêu giới có mười Đại Yêu Soái, chỉ huy một tỷ yêu binh, trong đó có một người là Lang Thần, những yêu binh dưới quyền chỉ huy của hắn đa phần đều là người sói”.

Ngô Bình: “Sư tổ, có thời gian ranh con sẽ nghiên cứu, chắc có thể tìm được cách giải”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, nếu phá giải thành công, con người sẽ thế nào?”

Ngô Bình: “Nếu phá giải thành công, năng lượng của Yêu tộc sẽ bị hấp thu và luyện hóa, không còn bị nó khống chế nữa. Như thế chúng ta mới có thể biến yêu binh thành những chiến sĩ mạnh mẽ của con người”.

Phiêu Miểu Đạo Nhân cười nói: “Như vậy thì tốt quá. Sư tôn, con nói Huyền Bình chắc chắn có cách mà”.

Lão tổ Huyền Đồ cũng rất vui nói: “Học trò của học trò ta đúng là quá giỏi”.

Ông ấy bỗng hỏi: “Con đã nghiên cứu thứ lần trước ta đưa con chưa?”

Ngô Bình nhớ ra lão tổ Huyền Bình đã tặng anh một chiếc nhẫn ngọc, bên trong có Động Thiên, trong Động Thiên có một cánh cửa, nói là kế hoạch bí mật gì đó nhưng anh bận mãi mà chưa nghiên cứu thử xem, chiếc nhẫn ngọc cũng bị vứt vào Động Thiên rồi để đó.

Anh nói: “Sư tổ, con chưa xem kỹ”.

Huyền Đô lão tổ: “Ừ, bây giờ thực lực của con đã không thua kém gì Đạo Quân rồi, có thời gian thì nghiên cứu một chút, sẽ có thu hoạch bất ngờ”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Lão tổ Huyền Bình: “Được rồi, hai ta đừng làm phiền con nữa, gặp nguy hiểm thì cứ lấy bùa ngọc ra, ta sẽ đến ngay”.

Tiễn Huyền Đô và Phiêu Miểu đi, Ngô Bình tiếp tục tiếp đón vài tu sĩ đến thăm. Những người này đều nhìn thấy hoặc nghe nói đến chuyện Côn Luân Kiếm Cung đánh bại hang Vạn Yêu, đa phần đều đến nghe ngóng tin tức.

Đến buổi chiều, Ngô Bình lấy chiếc nhẫn ngọc ra, hôm nay Huyền Đô lão tổ nhắc nên anh quyết định vào trong xem thử rốt cuộc kế hoạch bí mật là gì.

Anh đặt chiếc nhẫn ngọc lên bàn, sau đó đi vào Động Thiên. Trong Động Thiên có một cánh cửa phát ra ánh sáng sặc sỡ chín màu. Anh do dự một lúc rồi sải bước đi vào cánh cửa ánh sáng.

Ngay khi cả người bước vào cánh cửa, cơ thể anh cảm nhận được một cơn đau như xé cả người ra, cơ thể trở nên yếu ớt, nằm rạp xuống đất bất động. Anh muốn cố gắng mở mắt ra nhưng không lâu sau đã ngất đi.

Không biết qua bao lâu, trong đầu anh loáng thoáng nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.

“Chị, anh ta còn ngủ bao lâu nữa?”, một cô gái trẻ hỏi.

Một người phụ nữ khác: “Không biết, thông thường phải ngất từ một đến ba tháng, nhưng cũng có người tỉnh lại trước. Chuẩn bị thuốc đi, một khi anh ta có tri giác thì lập tức cho anh ta uống”.

Ngô Bình dần hồi phục ý thức, anh cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt rất nặng như thể bị đính thứ gì đó lên. Lúc anh cố gắng mở mắt, mũi phát ra âm thanh rất khẽ.

Tiếng động này thu hút sự chú ý của hai cô gái, một người nói: “Trời ạ! Anh ta tỉnh rồi, mới chỉ một ngày thôi, sao có thể!”

Một người khác: “Xem ra, có một nhân vật lợi hại đến chỗ chúng ta rồi”.

Sau đó Ngô Bình cảm thấy có người lật mí mắt của anh lên, tia sáng chói mắt chiếu vào đồng tử anh khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Người phụ nữ đó nói: “Thích ứng nửa tiếng là ổn”.

Nói là nửa tiếng nhưng chưa đến nửa phút thị lực của Ngô Bình đã trở lại bình thường, anh phát hiện mình đang ở trong một căn nhà bằng đất, tường được xây bằng gạch nung, mặt tường đầy những lỗ lớn nhỏ, nền đất rất lạnh, đó là đất bùn nhưng đã được quét rất sạch sẽ.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, bề ngoài rất bình thường, mắt một mí, lông mi khá dài, mặt đỏ hây hây như thể thường xuyên phơi nắng.

Bên cạnh là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, rất thanh tú, làn da trắng nõn.

Cô gái kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh có thể nhìn thấy chúng tôi sao?”

Ngô Bình nghe họ nói, đó là một ngôn ngữ đặc biệt của con người nhưng anh có thể nghe hiểu, thậm chí trong đầu còn lập tức biết cách diễn đạt bằng ngôn ngữ này, anh há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị nghẹn.

Cô gái có làn da trắng nhanh chóng bưng một bát nước đến, là một cái bát sứ cũ, có hàng chục góc cạnh bị sứt mẻ và có vài chỗ được sửa lại. Làn nước ngọt chảy vào cổ anh, anh nuốt xuống, cứ thế cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.

“Cảm ơn nhiều”, anh nói.

Ánh mắt người phụ nữ sáng rực: “Anh hiểu được chúng tôi nói gì? Tốt quá”.

Ngô Bình cảm thấy cả người không có sức lực, anh không thể đứng lên bèn hỏi: “Đây là đâu? Các cô là ai?”

Người phụ nữ cười nói: “Nơi này là đại lục Thương Huyền, một thế giới bản sao của Chư Thánh thượng, nó giống hệt với thế giới nguyên bản”.

Ngô Bình: “Thế giới bản sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, Thiên Đạo ở đây là hoàn hảo”.

Cả người Ngô Bình run lên: “Thiên Đạo hoàn hảo! Các cô thì sao? Là tu sĩ nơi này à?”

Người phụ nữ: “Bọn tôi là người bình thường lớn lên ở đây, chịu trách nhiệm kéo những người mới như các anh ra khỏi Hồng Ni Trạch”.

Ngô Bình: “Hồng Ni Trạch? Đó là đâu?”

Người phụ nữ: “Trước tiên đừng hỏi nhiều thế, anh mau nghỉ ngơi trước đi”.

Cô gái lại lấy thêm nước đút cho anh, uống được mấy bát nước, Ngô Bình dần khôi phục sức lực, anh tự mình ngồi dậy.
Chương 1552: Khách tu

Anh hỏi người phụ nữ: “Xưng hô thế nào đây nhỉ?”

Người phụ nữ: “Gọi tôi là Hồng Mai, đây là Bạch Mai, em gái tôi, sau này cậu cứ gọi tôi là chị Hồng Mai”.

Ngô Bình: “Hình như cô mới chỉ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi nhỉ, tôi đã hai mươi bốn rồi”.

Hồng Mai nói: “Mắt nhìn của cậu không chuẩn, tôi đã hai mươi bảy rồi”.

Bạch Mai mím môi cười: “Chị à, đừng đùa anh ta nữa. Còn anh, anh tên gì?”

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.

Hồng Mai: “Lý Huyền Bình, ừm, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Bình nhé”.

Bạch Mai hỏi: “Anh Tiểu Bình, anh từ nơi nào đến vậy?”

Hiện giờ Ngô Bình có rất nhiều thắc mắc nhưng anh cũng rất đang rất đói bèn hỏi: “Có gì ăn không?”

Hồng Mai và Bạch Mai nhìn nhau, Hồng Mai nói: “Bạch Mai, đi lấy cơm cháy đến đây”.

Bạch Mai gật đầu, cô bé ra khỏi phòng, một lát sau đã đem một bát đựng thứ gì đó đen thui đến. Đây là cơm cháy, được nấu bằng gạo lứt.

Nhưng giờ Ngô Bình cũng không thèm để ý mùi vị của thức ăn có khó ăn hay không, anh gắp một miếng cho vào miệng, ăn mấy miếng thì phát hiện Bạch Mai đang lặng lẽ nuốt nước miếng, nhịn không được dừng lại không ăn nữa nói: “Tôi no rồi”.

Hồng Mai: “Ăn nhiều vào, như thế mới có sức”.

Anh xua tay: “Được rồi, cảm ơn các cô”.

Hồng Mai cười nói: “Đừng khách sáo, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi phải ra ngoài làm việc”.

Hồng Mai đi ra ngoài, Bạch Mai hỏi anh: “Anh Tiểu Bình, anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh đến từ đâu”.

Ngô Bình vừa ăn được một ít bên cơ thể cũng dần có sức lực, anh nói: “Anh đến từ đại lục Côn Luân”.

Bạch Mai “ồ” một tiếng: “Người đến từ nơi đó không nhiều lắm”.

Ngô Bình: “Bạch Mai, tại sao tu vi trên người anh đều không còn nữa? Có liên quan đến Thiên Đạo sao?”

Bạch Mai gật đầu: “Đúng vậy. Anh là tu sĩ của Khuyên giới, anh trưởng thành trong môi trường Thiên Đạo không trọn vẹn nên có rất nhiều khuyết điểm, hiện giờ đến một thế giới có Thiên Đạo hoàn chỉnh, đương nhiên cơ thể và tinh thần của anh sẽ không chịu nổi, nhưng cũng không sao, qua mấy tháng sẽ quen ấy mà”.

Ngô Bình: “Hồng Ni Trạch mà các em nói là nơi nào?”

Bạch Mai: “Hồng Ni Trạch là nơi những người mới sẽ xuất hiện. Chẳng như anh Tiểu Bình đây đã được em và chị Hồng Mai kéo ra khỏi bùn. Nếu bọn em không kéo anh ra ngoài nhanh chóng thì anh sẽ chết ngạt trong bùn”.

Ngô Bình giơ ngón tay lên nhìn, quả nhiên trong kẽ ngón tay của anh còn để lại vết bùn màu đỏ.

Anh nhìn quần áo trên người thì thấy đã được thay thành bộ quần áo vải thô của địa phương.

Anh hỏi: “Bạch Mai, quần áo của anh đâu?”

Bạch Mai cười nói: “Đồ của anh dính toàn là bùn đất, chị Hồng Mai mang đi giặt rồi”.

Sau đó cô ta do dự hỏi: “Anh Tiểu Bình, anh vẫn mặc lại đồ của mình sao?”

Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, thầm nói đương nhiên là phải mặc quần áo rồi nhưng anh vẫn hỏi: “Sao lại hỏi thế? Đồ của anh còn có tác dụng khác sao?”

Bạch Mai gật đầu: “Trong nhà không còn lương thực, đồ của anh Tiểu Bình vừa đẹp vừa bền, chắc chắn có thể bán được không ít tiền”.

Ngô Bình sửng sốt, lúc này anh mới nhận ra hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, người nhà này chắc hẳn là nhà nghèo. Anh cười nó: “Tất nhiên là được, đổi lấy tiền, chúng ta mua một con gà về ăn mừng”.

Bạch Mai vui mừng: “Cảm ơn anh Tiểu Bình. Anh là “khách tu” đầu tiên mà bọn em tiếp đón, không chừng gia đình bọn em có thể thay đổi cũng nên”.

Ngô Bình: “Khách tu? Những người từ bên ngoài đến như anh gọi là khách tu à?”

Bạch Mai nói: “Đúng thế ạ, có rất nhiều gia đình cả đời không bao giờ tiếp đón được khách tu. Chị em bọn em may mắn gặp được anh Tiểu Bình, nhưng anh đừng lo, chị và em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt”.

Ngô Bình ngơ ngác không hiểu gì: “Bạch Mai, ý em là sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau?”

Bạch Mai gật đầu: “Đúng thế, bọn em sẽ luôn phục vụ anh Tiểu Bình, giúp anh tu luyện để hoàn thành rèn luyện và kiểm tra”.

Ngô Bình nói: “Bạch Mai, em có thể nói rõ ràng từ đầu đến cuối với anh được không?”

Bạch Mai gãi đầu: “Anh Tiểu Bình, thật ra em cũng không rõ lắm. Dù sao thế giới của bọn em sẽ có rất nhiều nơi xuất hiện vài “khách tu”, chẳng hạn như Hồng Ni Trạch ở gần đây. Quản gia quy định, ai tìm thấy khách tu thì người đó sẽ là người hầu của khách tu”.

Ngô Bình: “Những khách tu này cũng đến từ các nơi khác giống anh?”

Bạch Mai: “Ừ, khách tu đến từ các Khuyên giới khác nhau, số lượng không nhiều lắm, trung bình mỗi năm có một hai trăm người, có lúc nhiều, có lúc ít”.

Ngô Bình: “Rèn luyện và kiểm tra mà em nói là gì?”

Bạch Mai: “Là thế này, khách tu đến đây cần phải đến báo cho quan phủ quản lý, nhận lấy tài nguyên tu luyện, tiếp theo là tu luyện. Khi tu luyện đạt đến giai đoạn nhất định thì phải tham gia rèn luyện, em không biết thử nghiệm là gì nhưng dù sao cũng có lợi. Tất nhiên, rèn luyện cũng có nguy hiểm, nghe nói có rất nhiều khách tu đã chết trong đó. Sau khi hoàn thành rèn luyện thì có thể chấp nhận kiểm tra lần một. Nếu kết quả kiểm tra tốt thì sẽ có phần thưởng. À phải rồi, sau khi tham gia kiểm tra xong, nếu kết quả xuất sắc thì có thể xin nghỉ và rời khỏi đây một thời gian”.

Ngô Bình: “Nói như thế, anh chỉ có cách hoàn thành bài kiểm tra mới có thể quay về thế giới anh đang sống?”

Bạch Mai: “Là như thế đó. Anh Tiểu Bình, anh giỏi như thế chắc không thành vấn đề đâu”.

Ngô Bình: “Ồ, sao em lại nói là anh giỏi?”

Bạch Mai: “Mặc dù gia đình bọn em chưa từng tiếp nhận khách tu nhưng có một tờ rơi do chính phủ ban hành, trên đó có viết rất rõ: thông thường khách tu mới đến thế giới này phải hôn mê từ một đến ba tháng, đây là quá trình thích nghi về thể chất và tinh thần với môi trường mới. Nhưng anh Tiểu Bình chỉ đến có một ngày đã tỉnh rồi, hơn nữa anh còn tự mình tỉnh lại nên anh rất là lợi hại. Tờ rơi tuyên truyền còn nói tỉnh lại càng sớm chứng tỏ tư chất và thể chất càng tốt”.

Ngô Bình: “Nói thế tức là tôi không nên tự mình tỉnh lại?”

Bạch Mai gật đầu: “Bình thường khách tu hôn mê cần đến thuốc chính phủ ban hành mới tỉnh lại, nhưng anh Tiểu Bình chưa uống thuốc đã tỉnh nên em mới nghĩ anh rất lợi hại”.

Ngô Bình gật đầu: “Bạch Mai, thế giới này có nhiều người không? Chính phủ mà em nói có cơ cấu thế nào?”

Bạch Mai: “Rất nhiều người, nhưng em đã sống ở thị trấn từ nhỏ, chưa từng ra khỏi đây, nghe nói bên ngoài cũng có rất nhiều người. Chính phủ là nhà nước chính quyền đó, những người làm trong chính phủ đều là thế hệ sau của khách tu”.

Ngô Bình: “Ồ, khách tu cũng có đời sau à?”

Bạch Mai cười nói: “Đương nhiên rồi, đa số khách tu không đạt được thành tích xuất sắc sau khi kiểm tra thì không thể ra khỏi đây, thế là cứ thế cưới vợ sinh con ở đây rồi thành lập chế độ”.

Ngô Bình: “Chức quan cao nhất có phải là hoàng đế không?”

Bạch Mai: “Vâng, là hoàng đế”.

Ngô Bình đã biết khái quát đây là thế giới như thế nào rồi, anh cười nói: “Anh sẽ cố gắng nhanh chóng hồi phục, sau đó đi lấy tài nguyên”.

Bạch Mai cười nói: “Tốt quá rồi”.

Thế mà Ngô Bình thử bước xuống đất, Bạch Mai vội dìu anh, anh xua tay: “Không cần, anh làm được”.

Hai chân chạm xuống đất, chân hơi không vững nhưng dần dần anh vẫn đứng được, sau đó thử bước đi.

Cứ thế anh đi lại vài bước thì bắt đầu đi ra khỏi phòng. Là một gian nhà có diện tích không lớn, anh đi xuyên qua gian nhà ra đến ngoài cửa.

Phong cảnh bên ngoài không khác thế giới anh sống là mấy, cũng có bầu trời, mặt đất giống hệt, dù sao đây cũng là một thế giới bản sao.
Chương 1553: Khách tu trong thôn

Không khí rất trong lành, những làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi của bùn đất và đồng ruộng.

Anh chậm chạp lết về phía trước, băng qua sân. Trong sân có mấy con gà mái đang đi lại, trên mặt đất còn có một đống phân gà, Bạch Mai vội vàng lấy xẻng xúc phân gà đổ vào khu chuồng heo gần đó. Trong chuồng có một con heo béo mập, đã hơn một trăm năm mươi cân, thi thoảng nó còn ụt ịt vài tiếng.

Ngô Bình dở khóc dở cười, mặc dù anh là người đồng ý tiếp nhận thử thách này. Nhưng tự nhiên bị lôi vào thế giới tồi tàn thế này khiến anh cảm thấy như Tổ sư đang lừa mình vậy.

Anh cảm giác cơ thể mình rất mệt mỏi. Dương thần và động tiên đều bị ẩn đi, không thể mở ra được. Cho nên, hiện tại anh không khác gì người thường, thậm chí còn không bằng người thường.

Chỉ đi ra đến cổng thôi cũng khiến anh toát mồ hôi vì kiệt sức.

Lúc này, Hồng Mai đã trở lại. Cô ấy mang theo một rổ rau rừng, trong đám rau rừng có mấy củ khoai lang.

Nhìn thấy Ngô Bình có thể đi trên mặt đất, cô ấy rất vui vẻ nói: "Tiểu Bình, cậu có thể đi lại rồi sao?"

Ngô Bình: "Ừm, chỉ là thân thể suy nhược, cần thêm thời gian thích ứng".

Hồng Mai cười nói: "Vào nhà ngồi đi, để tôi thịt một con gà bồi bổ cho cậu".

Ngô Bình nhìn thoáng qua, trong sân chỉ có một con gà mái và một con gà trống. Nếu giết gà trống thì không sinh ra gà con được nữa. Nghĩ vậy, anh xua tay: “Bỏ đi, hôm nay tôi không ăn thịt, chỉ cần ăn khoai lang là được rồi".

Hồng Mai: "Không được. Cậu là khách quý của chúng tôi, nhất định phải được chăm sóc chu đáo. Nếu không chúng tôi sẽ bị quan gia trách mắng".

Bạch Mai cũng nói: "Đúng vậy. Anh Tiểu Bình có biết không? Thôn của bọn em đã tồn tại hàng nghìn năm nhưng chỉ có hai vị khách tu. Anh Tiểu Bình chính là người thứ ba".

Ngô Bình: "Nói vậy thì khách tu đến đây cũng không nhiều".

Hồng Mai: "Ừm, tất nhiên là không nhiều, nếu không mỗi gia đình đều sẽ có khách tu".

Ngô Bình lúc này mới hỏi: "Chị Hồng Mai, chị đã kết hôn chưa?"

Hồng Mai: "À, bà Vương trưởng thôn đang cố gắng mai mối cho tôi. Tôi đã gặp một vài người, nhưng đều không hợp".

Ngô Bình cười đáp: "Chị Hồng Mai hiền dịu như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi".

Bạch Mai tức giận nói: "Nếu không phải lão Ngô ở phía Tây thôn phá thì chị em đã sớm kết hôn rồi. Lão ta quá xấu xa".

Ngô Bình: "Ồ, lão Ngô? Tại sao ông ta lại phá chị ấy chứ?"

Bạch Mai: "Vợ của lão ta đã chết cách đây ba năm. Lão ta là một kẻ hay bắt nạt trong thôn. Lão thích chị gái em và muốn cưới chị ấy. Làm sao chị gái em có thể lấy một kẻ gian ác như vậy nên đương nhiên là chị ấy từ chối lão. Nhưng lão già đó dai như đỉa đói, thường xuyên đến nhà em quậy phá".

Ngô Bội nhíu mày, hỏi: "Không có người khác ở nhà sao?"

Hồng Mai cúi đầu: "Khi tôi còn nhỏ, có một cuộc chiến loạn, người nhà đều chết trong cuộc chiến đó. Bạch Mai và tôi đã thoát chết bằng cách trốn trong lò nung".

Ngô Bình rất kinh ngạc: "Nơi này còn có chiến loạn?"

Hồng Mai thở dài: "Ở đâu có người thì ở đó sẽ có chiến tranh, điều này không thể tránh khỏi".

Ngô Bình: "Trong thôn có bao nhiêu người?"

Hồng Mai: "Hơn hai trăm hộ, người không nhiều. Nhưng cách mười mấy dặm về phía Đông là thị trấn. Thị trấn có mấy chục nghìn người, nhiều cửa hàng quán xá. Tôi thường đến thị trấn để đi chợ".

Vừa nói, Hồng Mai vừa nướng khoai lang vừa nấu canh rau rừng. Sau đó còn hầm khoai mỡ với gà trống.

Ngô Bình loáng một cái đã ăn hết một nửa con gà trống. Vốn dĩ Hồng Mai và Bạch Mai định sẽ không ăn thịt gà, người nghèo thường chỉ ăn thịt trong các dịp lễ Tết. Nếu không có Ngô Bình thì hôm nay họ cũng sẽ không giết gà để ăn. Thế nhưng, Ngô Bình đã gắp thịt gà vào bát của hai người, bắt họ phải ăn cùng.

Bữa này anh uống bốn bát canh, ăn mấy củ khoai lang nướng, cơn đói trong bụng tan biến.

Ăn xong, anh tiếp tục tập đi trong sân. Đến chiều tối, anh đã có thể đi lại như người bình thường, không thấy mất sức nữa.

Vào buổi tối, Hồng Mai để quần áo đã giặt của Ngô Bình trong phòng của anh.

Ngô Bình cười hỏi: "Không phải nói quần áo của tôi có thể đổi lấy tiền sao?"

Hồng Mai: "Nha đầu Bạch Mai không hiểu chuyện. Cậu là khách tu, là người có địa vị, làm sao có thể mặc quần áo tồi tàn như thế này. Việc này tuyệt đối không được".

Ngô Bình: "Thật đáng tiếc là động tiên của tôi không mở được, bên trong còn rất nhiều đồ".

Anh lấy từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội, đưa cho Hồng Mai rồi nói: "Ngày mai chị đem cái này đi cầm đi, là ngọc quý đó".

Hồng Mai gật đầu: "Được."

Gia đình thực sự không có nhiều tiền, Ngô Bình sinh hoạt hàng ngày cũng cần đến tiền. Vì vậy, phải tìm cách kiếm tiền càng sớm càng tốt.

Buổi tối, ba người đều đi nghỉ ngơi. Ngô Bội khoanh chân ngồi trên giường, cố gắng luyện tập phương pháp hít thở. Khi vừa bắt đầu tập, kinh mạch anh liền cảm thấy đau nhói giống như có lửa đốt, toàn thân vô cùng mệt mỏi và khó chịu.

Nhưng anh đành phải cắn răng kiên trì, tăng tốc độ tu luyện. Chỉ chốc lát sau, cả người anh toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Một canh giờ sau, cơn đau cũng không quá đáng sợ. Trong cơ thể anh dần dần xuất hiện một chút khí tức, một vài kinh mạch hỗn độn giờ đã được đả thông.

Đến giờ thứ ba, cơ thể anh đã thoải mái hơn. Anh cảm thấy toàn thân ấm áp, bắt đầu hấp thu linh khí của trời đất.

Có điều, cơ thể anh lúc này rất yếu nên chỉ có thể làm từ từ từng bước, trước tiên là đả thông kinh mạch chủ.

Hôm sau, anh nghe thấy có tiếng người cãi vã ngoài sân nên vội chạy ra kiểm tra.

Ngoài cổng, Hồng Mai hai tay chống nạnh, đang mắng một người đàn ông trung niên: "Ông Ngô! Tại sao khách quý của chúng tôi lại phải giao cho ông? Ông là cái quái gì!"

Người đàn ông kia nhỏ thó và nhăn nheo như quả táo tàu, răng thì đã ố vàng. Phía sau ông ta là hơn chục nông dân cường tráng. Ông ta khịt mũi, đáp: "Cô nói khách tu là nhà cô đón được, cô có bằng chứng không? Hơn nữa nhà cô nghèo như vậy, có đủ khả năng để tiếp đón khách tu không?"

Hồng Mai nói: "Nếu tôi không đủ khả năng, đó là việc của gia đình tôi, không đến lượt ông quản!"

Một kẻ nào đó phía sau lão già kia hét lên: "Anh, anh đôi co với ả ta làm gì, cứ đánh cho một trận là nói thật ngay!"

Nói rồi, một kẻ nào đó đã bay lên và đá Hồng Mai một cái rất mạnh. Ngô Bình nhìn thấy thì nổi trận lôi đình: "Sau này Hồng Mai sẽ gả cho tôi, kẻ nào dám động tay với chị ấy?"

Hồng Mai rên rỉ vì đau đớn. Cú đá ban nãy khiến cô ấy bay xa vài mét nên lúc này cô ấy đang ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.

Lão Ngô bước lên phía trước, nhìn thấy Ngô Bình vừa đi ra, lập tức cười nói: "Tiên sinh, tôi là Ngô...."

"Bốp"

Ngô Bình dang tay tát ông ta, khiến ông ta bay xa vài mét. Sau khi ông ta ngã xuống đất, toàn thân co giật và sùi bọt mép.

Những người còn lại đều sửng sốt, lần lượt rút lui. Tuy rằng trong thôn bọn họ tương đối có thế lực, nhưng đối mặt với khách tu thì lại mất hết dũng khí.

Mặc dù Ngô Bình lúc này mới luyện ra được một chút khí tức, nhưng sức mạnh và tốc độ phản ứng của anh vẫn hơn những người dân làng bình thường. Anh bước đến chỗ lão Ngô và đá ông ta thêm vài cái.

Lão Ngô kêu "ai da" vài tiếng rồi dần tỉnh táo lại, kinh hãi nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình: "Hồng Mai từ nay về sau là chị của tôi. Kẻ nào dám bắt nạt chị ấy thì đợi khi có tu vi trở lại, tôi sẽ bóp chết từng kẻ một!"

Lão Ngô sợ hãi tái mặt, vội nói: "Không dám, không dám!"

Ngô Bình hỏi ông ta: "Lão Ngô, nhà lão có nuôi lợn không?"

Lão Ngô sững lại: "Có ba con".

Ngô Bình: "Hừ, ông kêu người giết lợn, sau đó đem thịt tới đây. Thịt này là ông phải bồi thường cho Hồng Mai".

Lão Ngô vẻ mặt khổ sở, đáp: "Vâng, tôi sẽ đi mổ lợn ngay lập tức".

Lão Ngô dẫn đám người kia đi, Bạch Mai vui mừng ôm lấy Hồng Mai: "Chị, sau này sẽ không có người dám bắt nạt chúng ta nữa!"

Ngô Bình cười nói: "Hai người ở nhà nấu ăn nhé, tôi đi loanh quanh một lát".

Bạch Mai: "Anh Tiểu Bình định đi mua sắm à?"

Ngô Bình: "Ừm, trên người anh có rất nhiều đồ, anh xem có thể đổi ít tiền không. Tiện đường, anh cũng muốn đến dịch quán".

Dịch quán cách thị trấn mấy trăm dặm, muốn đi tới đó trước tiên phải mua ngựa, vậy thì nhất định phải có tiền.

Trên quần áo của anh có không ít đồ trang trí, có lẽ sẽ đổi được một ít tiền. Vì vậy anh quyết định sẽ tới thị trấn trước rồi tính tiếp.
Chương 1554: Người đẹp trên kiệu

Ngô Bình mang theo một bình nước rồi đi về phía thị trấn cách đó mười mấy dặm. Ở trong thôn chỉ có một chiếc xe bò nhỏ, dù gì dân trong thôn đều nghèo nên nếu đi xa sẽ tự quẩy đòn gánh đi chứ không có tiền đi xe ngựa.

Đường ở đây toàn là đường đất. Mặc dù không gọi là lớn nhưng cũng đủ để bốn con ngựa chạy cùng một lúc. Thi thoảng có một con ngựa chạy qua khiến cát bụi bay mù mịt và khiến quần áo tóc tai Ngô Bình dính đầy bụi. Nhưng chẳng còn cách nào khác, giờ anh không có tiền mua ngựa nên chỉ đành đi bộ.

Đi được bảy dặm, anh lờ mờ nhìn thấy thị trấn ở phía trước. Anh tăng tốc, muốn tới được đó càng nhanh càng tốt.

Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, tiếng bước chân này rất đều nhau. Anh quay đầu lại thì nhìn thấy có bốn người đang khiêng một chiếc kiệu màu đỏ đi tới. Bốn người này chân rất có lực, đi còn nhanh hơn cả ngựa. Lợi hại hơn là chiếc kiệu họ đang khiêng không hề bị xóc khiến người ngồi rất thoải mái.

Đột nhiên, người ngồi trên kiệu ra lệnh: "Dừng lại".

Chiếc kiệu dừng lại, tấm rèm của kiệu được vén lên, giọng một cô gái vọng tới: "Anh là khách tu sao?"

Ngô Bình cười đáp: "Sao cô biết hay vậy?"

Bức rèm lúc này đã được vén hẳn lên, Ngô Bình nhìn thấy một gương mặt rất xinh đẹp. Đó là một cô gái còn khá trẻ, chừng hai mươi chín tuổi. Khí chất và dung mạo của cô ấy hoàn toàn khác xa so với người trong thôn.

Cô ấy cười đáp: "Anh mặc quần áo đẹp như vậy, dù tôi có mù thì cũng biết anh là khách tu. Đi đường vất vả, nếu anh không chê thì mời lên kiệu ngồi".

Ngô Bình đáp: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không dám làm phiền bởi người tôi đầy bụi bẩn, chỉ sợ sẽ làm bẩn kiệu của cô".

Cô gái: "Anh không cần khách sáo, chúng ta đều là khách tu, nên giúp đỡ lẫn nhau".

Ngô Bình thấy cô gái chân thành muốn giúp đỡ nên không khách sáo nữa. Anh vén tấm rèm rồi ngồi lên kiệu.

Bên trong chiếc kiệu khá rộng, cô gái ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại ở chính giữa, hai bên có hai tấm ván gỗ có thể ngồi lên. Ngô Bình liền ngồi lên một tấm ván gỗ. Đợi khi chiếc kiệu tiếp tục đi về phía trước, anh chắp tay nói: "Đa tạ lòng tốt của cô".

Cô gái cười đáp: "Chúng ta nên xưng hô thế nào đây?"

Ngô Bình: "Tại hạ Lý Huyền Bình, xin được biết quý danh của cô".

Cô gái: "Tôi tên Chu Ngọc Nhan".

Ngô Bình: "Cô Chu, cô cũng tới thị trấn sao?"

Cô gái: "Tôi đi ngang qua đây, định bụng đến thị trấn phía trước thì tìm một chỗ nghỉ chân. Còn anh thì sao?"

Ngô Bình: "Đừng nhắc nữa, tôi vừa được người ta đào dưới bùn lên, còn chưa kịp thích nghi với nơi này. Có điều ân nhân tìm thấy tôi nghèo quá, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc nên tôi định tới thị trấn đổi vài món đồ lấy tiền".

Chu Ngọc Nhan cười đáp: "Anh có thể đổi sang ở nhà khác mà. Các gia đình giàu có đều muốn khách tu đến nhà".

Ngô Bình khoát tay: "Bỏ đi, gặp nhau như vậy là có duyên. Hơn nữa, tính mạng của tôi là do họ cứu. Mặc dù chưa thể báo đáp, nhưng ít nhất vẫn phải sống có đầu có cuối".

Chu Ngọc Nhan cười nói: "Anh quả là người có tình có nghĩa, Ngọc Nhan rất ngưỡng mộ điều đó. Nhưng theo tôi được biết, một thị trấn nhỏ như thế này khi cầm đồ sẽ bị ép giá rất ghê gớm. Ví dụ một món đồ trị giá mười nghìn đồng, thì giỏi lắm ở đây chỉ cầm cố được một trăm đồng".

Ngô Bình cau mày: "Thật quá đáng!"

Chu Ngọc Nhan: "Anh định đổi thứ gì lấy tiền?"

Ngô Bình lấy ngọc bội ra, hỏi: "Cô Chu, cô có thể xem giúp tôi miếng ngọc bội này có thể đổi được bao nhiêu tiền không?"

Chu Ngọc Nhan cầm miếng ngọc trong lòng bàn tay và ngắm nghía, cảm thấy nó mát lạnh và nhẹ như pha lê. Một luồng linh khí tụ lại trong ngọc. Hơn nữa, miếng ngọc dường như có thể hút linh khí của trời và đất, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Hai mắt Chu Ngọc Nhan sáng lên, nói: "Anh Lý, nếu nhất định phải bán miếng ngọc bội này, anh có thể bán cho tôi không?"

Ngô Bình cười nói: "Bán cho ai cũng là bán nên đương nhiên là được rồi".

Chu Ngọc Nhan: "Vậy anh hãy ra giá đi".

Ngô Bình: "Tôi không biết nhiều về thị trường ở đây, vì vậy nhờ cô ra giá".

Chu Ngọc Nhan suy nghĩ một lúc và nói: "Những miếng ngọc được chế tác tinh xảo như thế này, ít nhất cũng đáng giá một nghìn lượng vàng trong thành phố. Thế này đi, tôi có bảy trăm lượng vàng trong tay, tôi sẽ đưa số vàng đó cho anh trước. Khi nào đến thị trấn, tôi sẽ cho người đưa cho anh thêm ba trăm lượng nữa".

Ngô Bình không biết sức mua của một nghìn lượng vàng ở đây, liền hỏi: "Cô Chu, một lượng vàng mua được những gì?"

Chu Ngọc Nhan cười nói: "Anh có thấy những con ngựa chạy trên đường kia không? Một con ngựa tốt trị giá khoảng ba mươi lượng vàng. Ngựa bình thường thì ba đến năm lượng vàng cũng có thể mua được".

Ngô Bình nghe xong, cảm thấy sức mua khá tốt, anh cười nói: "Vậy bảy trăm đi, còn lại ba trăm kia coi như tôi giảm giá cho cô".

Chu Ngọc Nhan cười nói: "Vậy thì cảm ơn anh".

Hai người trò chuyện một hồi, Ngô Bình mới biết được Chu Ngọc Nhan mới tới thế giới này ba tháng. Có điều, cô ấy thích ứng rất nhanh, tư chất cũng tốt, hiện tại cô ấy đang được một gia tộc lớn cung dưỡng, tu vi nhanh chóng có những bước nhảy vọt.

Nói đến việc tu luyện, Ngô Bình hỏi: "Cô Chu, tôi nghe nói phải đạt kết quả xuất sắc trong kỳ sát hạch thì mới có thể rời khỏi đây?"

Chu Ngọc Nhan gật đầu: "Quả đúng là vậy".

Ngô Bình: "Đạt được kết quả như vậy có khó không?"

Chu Ngọc Ngan: "Tôi đã nghe ngóng rồi, cái gọi là kết quả xuất sắc đó cứ năm trăm khách tu mới có một người đạt được, vì vậy cơ hội của chúng ta rất mong manh".

Mặc dù một chọi năm trăm quả là khó, nhưng Ngô Bình không nghĩ như vậy.

Chu Ngọc Nhan: "Anh đến từ đại lục Côn Luân, không biết tu sĩ ở đó như thế nào?"

Ngô Bình giới thiệu qua một chút rồi hỏi: "Vậy còn cô đến từ đâu?"

Chu Ngọc Nhan: "Chỗ tôi thì tệ hơn nhiều. Thế giới đó vừa mới bị Thần tộc quét qua cướp bóc, giết chóc. Hiện tại ở đó không còn cao thủ nào cả".

Ngô Bình: "Vậy cô đến được đây cũng có thể coi là may mắn".

Chu Ngọc Nhan khẽ thở dài: "Có thể tôi sẽ bị kẹt ở chỗ này cả đời, như vậy thì sao gọi là may mắn được?"

Ngô Bình: "Biết đâu chúng ta đều có thể quay trở lại. Chúng ta cứ xây dựng nền móng ở đây rồi sau này trở lại để tiếp tục lĩnh hội toàn bộ Thiên Đạo".

Chu Ngọc Nhan thở dài: "Haizz, những người rời khỏi Thiên Ngoại Thiên này, rất ít người có thể sống sót trở về".

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: "Thì ra nơi này tên là Thiên Ngoại Thiên!"

Chu Ngọc Nhan: "Đúng vậy. Thiên Ngoại Thiên là một phần quan trọng nhất của kế hoạch Thiên Ngoại. Ở đây Thiên Đạo gần như hoàn chỉnh, vì vậy nếu tu luyện ở đây, hiệu quả sẽ tương tự như tu luyện bên ngoài Khuyên Giới".

Ngô Bình: "Hóa ra thứ được gọi là "kế hoạch" đó tên đầy đủ là "kế hoạch Thiên Ngoại". Cô nói không ai có thể sống sót trở về, vì sao lại như vậy?"

Chu Ngọc Nhan: "Con người dù mạnh mẽ đến đâu, làm sao có thể chống lại các vị thần cơ chứ? Những người đi ra từ Thiên Ngoại Thiên, cuối cùng sẽ bị Thần tộc giết chết!"

Ngô Bình: "Cô Chu quá bi quan, chỉ cần có người từng ra ngoài, ít nhất như vậy cũng có hy vọng".

Chu Ngọc Nhan: "Có lẽ anh Lý có tư chất phi thường thì sẽ khác, nhưng tôi nghĩ rằng tôi không thể làm được. Vì vậy, tôi không quan tâm đến những kế hoạch lớn của loài người hay nỗ lực chống lại Thần tộc. Miễn là có thể tu luyện ở đây và sống tốt là tôi đã hài lòng".

Mọi người đều có cách nghĩ khác nhau, Ngô Bình cũng không cho rằng có gì sai khi cô ấy nghĩ như vậy, anh nói: "Nói vậy cũng đúng".

Chu Ngọc Nhan cười và nói: "Không biết anh Lý trước đây đã tu luyện tới cảnh giới nào?"

Ngô Bình: "Cảnh giới Động Thiên".

Chu Ngọc Nhan sửng sốt: "Chẳng lẽ anh mới chỉ là một Địa Tiên sao? Anh thật là lợi hại! Nhìn chung, phần lớn tu sĩ tiến vào Thiên Ngoại Thiên đều là Thiên Tiên, bởi vì Địa Tiên khó có thể chịu đựng được lực mạnh như xé toạc cơ thể của pháp tắc ở đây, cho nên vừa vào rất có thể đã tan thành tro bụi".

Ngô Bình cười khổ: "Lúc ấy tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, bất tỉnh nhân sự".

Chu Ngọc Nhan: "Đó là chuyện bình thường, tu sĩ đến đây ai cũng vậy. Tu sĩ cảnh giới Động Thiên đã vào được đây, tiền đồ của anh quả thực vô cùng rộng mở".
Chương 1555: Rút đao trả thù

Ngô Bình hỏi: "Tại sao cô Chu lại nói như vậy?"

Chu Ngọc Nhan: "Tu sĩ đến Thiên Ngoại Thiên, cảnh giới càng thấp thì càng được nhiều lợi ích. Theo tôi được biết thì anh chính là khách tu có tu vi thấp nhấp từng đến Thiên Ngoại Thiên. Các khách tu khác thấp nhất là tu vi ở cảnh giới sau Đoạt Thiên".

Ngô Bình còn một quãng đường rất dài mới có thể lên tới cảnh giới sau của Đoạt Thiên. Anh còn phải qua Thần Tàng, Bất Tử. Đến khi đã vào cảnh giới Bất Tử thì cũng phải qua vài cảnh giới nhỏ nữa mới đến được cảnh giới Đoạn Thiên.

Ngô Bình: "Ồ, thấp nhất đều là Tiên tôn cảnh giới Đoạt Thiên sao?"

Chu Ngọc Nhan gật đầu: "Cho nên tư chất của anh có lẽ là tốt nhất từ trước đến giờ".

Ngô Bình cười ha ha đáp: "Cô Chu quá khen rồi, tôi không dám nhận".

Chu Ngọc Nhan mỉm cười nói tiếp: "Anh Lý, nơi tôi định đến là một toà thành. Ở đó có rất nhiều thế lực lớn, hay là anh đi cùng tôi?"

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Trước hết tôi vẫn cần sắp xếp ổn thoả cho hai vị ân nhân của mình đã, tạm thời chưa thể đi được".

Chu Ngọc Nhan đáp: "Việc này có gì khó đâu? Lát nữa tới thị trấn, tôi có thể ở đó đợi anh vài ngày. Trong thời gian đó, anh có thể trở về thôn rồi đưa cả hai chị em cô ấy đi cùng chúng ta".

Ngô bình đáp: "Ừm, đến đó chúng ta bàn bạc thêm một chút", anh chưa đồng ý ngay, cũng không từ chối ngay.

Chẳng mấy chốc, chiếc kiệu đã lên tới thị trấn. Thị trấn nhỏ này tên là trấn Thuỷ Tuyền. Trong thị trấn có một mạch nước khoáng nuôi sống các cư dân ở đây. Tên gọi của trấn cũng lấy ý tưởng từ mạch nước này.

Trấn Thuỷ Tuyền không quá lớn, hai bên đường đều là cửa hiệu, người qua kẻ lại như mắc cửi. Cộng thêm cả những lái buôn nhỏ từ các thôn đi tới nên nơi này càng đông đúc và náo nhiệt hơn.

Ngô Bình lúc ở nhà Hồng Mai không dám ăn no. Bây giờ nhìn thấy những món điểm tâm trên phố thì mắt sáng như sao. Anh nói với Chu Ngọc Nhan: “Cô Chu, tôi xuống thăm thú nơi này một lát”.

Chu Ngọc Nhan cười đáp: “Vậy tôi đi cùng anh”.

Cô ấy đã nhận ra Ngô Bình là nhân tài kiệt xuất nên đương nhiên không thể để anh đi mất.

Ngô Bình đáp: “Vậy cũng được”.

Sau khi xuống kiệu, anh đi tới quầy bán đồ ăn, thấy món gì ngon là mua thử. Sức mua của bảy trăm lượng vàng khá khả quan nên Ngô Bình mua một đống đồ mới hết có nửa lượng vàng.

Vàng có giá trị quá lớn nên mua bán hơi bất tiện, cho nên Ngô Bình đem đổi một ít vàng thành bạc và tiền đồng. Một lượng vàng đổi được mười hai lượng bạc. Một lượng bạc lại đổi được năm trăm xu tiền đồng.

Ngô Bình vừa đi vừa ăn, chỗ tiền đồng nhanh chóng vơi đi quá nửa.

Anh không chỉ ăn mà còn vừa ăn vừa quan sát người đi lại trên phố. Anh phát hiện trên phố đều là người bình thường, không có một khách tu nào khác ngoài anh và Chu Ngọc Nhan.

Ngô Bình hỏi: “Cô Chu, thị trấn nhỏ này có lẽ cũng có khách tu nhỉ?”

Chu Ngọc Nhan: “Ừm, thị trấn nhỏ như thế này cùng lắm sẽ có một hai vị khách tu. Có điều khách tu ở đây thường không có sức mạnh hay địa vị gì nên anh không cần để ý đến họ”.

Ăn no rồi, Ngô Bình cùng Chu Ngọc Nhan đi tới một khách điếm ở thị trấn. Chu Ngọc Nhan thuê căn phòng tốt nhất ở đó rồi vào nghỉ ngơi. Cô còn dặn Ngô Bình sẽ ở đó chờ anh.

Tiếp đó, Ngô Bình đi thăm thú khắp nơi trong trấn, sau đó anh đi mua một con lừa và một chiếc xe ngựa chỉ hết có bảy lạng vàng. Sau đó anh còn mua thêm những nhu yếu phẩm như thịt gà, lợn, cá, củi, gạo, dầu, muối. Mua xong, anh chất đồ lên con lừa rồi quay về thôn.

Nghĩ đến việc hai chị em Hồng Mai và Bạch Mai nhìn thấy những thứ này sẽ vui thế nào, anh cũng vui lây, vừa đi đường vừa khe khẽ hát.

Chiếc xe của Ngô Bình quay lại thôn, trở thành chiếc xe lừa kéo duy nhất ở đó. Cho nên, anh vừa vào đến thôn thì thôn dân đã bu đến xem, một đám trẻ con vui vẻ chạy theo xe anh. Ngô Bình liền ném chỗ kẹo anh vừa mua xuống cho bọn trẻ khiến chúng tranh nhau nhặt. Có mấy người lớn không biết ngại cũng lao vào giành giật, kết quả bị những người xung quanh mắng cho một trận.

Về đến cổng nhà, Ngô Bình mặt biến sắc bởi cánh cổng đang mở toang hoang, trong sân đầy mùi máu tanh.

Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng bông đi ra, trong tay hắn ta có một thanh đao. Nhìn thấy Ngô Bình, hắn ta chắp tay cười hỏi: "Các hạ chính là khách tu ở đây sao?"

Ngô Bình không đếm xỉa đến hắn ta, nhảy xuống khỏi con lừa, lao vào trong nhà.

Ở lối vào nhà chính, Hồng Mai và Bạch Mai lúc này chỉ còn là hai thi thể lạnh lẽo. Hồng Mai đã cố che chở cho Bạch Mai ở phía sau, ngực cô ấy có một vết dao đâm xuyên qua, đâm xuyên đến cả Bạch Mai ở đằng sau. Vậy là một nhát dao, hai mạng người.

Mắt Hồng Mai mở to, vẻ mặt không cam tâm. Cô ấy không cam tâm chết như vậy, cho nên liều chết phản kháng. Còn trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Mai là sự kinh hãi, như thể cô bé không thể nào hiểu nổi tại sao đối phương lại ra tay với chị em mình.

Người thanh niên vừa đi ra lúc này cũng đi tới, cười nói: "Anh bạn, tôi đã thay anh ra tay với hai tiện nữ này rồi, tránh gây rắc rối cho anh về sau. Đúng rồi, để tôi tự giới thiệu một chút. Tôi họ Bạch, tên Bạch Ngọc Thành, là cậu chủ nhà họ Bạch. Lão tổ của nhà họ Bạch chúng tôi cũng là khách tu..."

"Bịch!", gã thanh niên còn chưa nói hết thì Ngô Bình đã đạp cho hắn bay ra xa.

Cú đá này của anh vào đúng chỗ chí mạng của hắn, sau đó tiếng "rắc rắc" của xương gãy vang lên.

Gã thanh niên quỳ trên mặt đất, hai mắt như muốn nhảy ra ngoài, hắn rên lên vì đau đớn.

Ngô Bình giật lấy thanh đao trong tay hắn rồi "rẹt" một phát cứa mạnh xuống.

"Phụt"

Máu bắn ra khắp nơi, vai của gã thanh niên bị cắt đứt lìa, máu tuôn xối xả còn hắn thì càng hét to hơn.

"Tại sao lại giết họ? Họ có tội tình gì?", Ngô Bình điên cuồng gầm lên. Từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ, rất ít khi anh phẫn uất như lúc này.

"Phụt!"

Lại một đao nữa chém qua, nửa mặt của gã thanh niên bị chém nát, máu thịt lẫn lộn.

"Cứu mạng!", gã thanh niên hét lớn, đám tuỳ tùng của hắn lúc này lập tức cầm binh đao lao lên vây lấy Ngô Bình.

Ngô Bình là Võ Vương chí tôn! Cho dù anh chỉ lấy lại được một chút tu vi thì cũng là cao thủ hàng đầu. Lưỡi đao trong tay anh loé sáng, đám người kia chỉ cần đến gần là lập tức bị chém bay đầu.

"Rẹt rẹt rẹt!"

Một đao rồi lại một đao, từng bộ phận trên người gã thanh niên bị anh cắt rời khiến hắn kêu rên vì đau đớn. Sau đó, hơi thở của hắn càng lúc càng yếu dần rồi biến thành một cái xác.

Cuối cùng, Ngô Bình cắt đầu hắn, đặt trước mặt hai chị em Hồng Mai và Bạch Mai.

"Chị Hồng Mai, Bạch Mai, tôi báo thù cho hai người rồi!"

Nói rồi, anh đem thi thể của lũ người kia ném vào cái giếng khô trong khu rừng trước nhà. Sau đó anh đi tìm người trong thôn giúp đào huyệt trong sân, đóng quan tài để chôn cất hai chị em. Những thứ anh vừa mua về được đem chia cho các thôn dân đến giúp đỡ anh.

Sau khi lễ bái cho hai chị em, ngay trong đêm đó anh cưỡi lừa rời khỏi thôn.

Lúc đi vứt xác, anh lấy được một ít tiền và vũ khí từ trên người tên họ Bạch và đám tuỳ tùng của hắn. Số tiền anh lấy được khoảng hơn ba trăm lượng vàng.

Khi anh quay lại khách điếm ở thị trấn, Chu Ngọc Nhan thấy trên người anh toàn vết máu thì kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngô Bình bình thản đáp: "Tôi đã giết vài tên".

Chu Ngọc Nhan hỏi tiếp: "Hai chị em cô bé kia không đến cùng anh sao?"

Ngô Bình: "Họ bị kẻ xấu hại chết rồi".

Chu Ngọc Nhan khẽ thở dài: "Anh cũng đừng quá đau lòng. Chuyện như vậy diễn ra như cơm bữa ở nơi này, ngày nào cũng có người chết".

Ngô Bình: "Hung thủ họ Bạch, nói là cậu chủ nhà họ Bạch, Bạch Ngọc Thành".

Chu Ngọc Nhan mặt biến sắc: "Người nhà họ Bạch? Chết rồi! Nhà họ Bạch rất có thế lực ở nơi này, anh giết người nhà họ Bạch thì chắc chắn họ sẽ không để yên. Đêm nay chúng ta không thể ở lại đây, lập tức phải đi ngay, ra khỏi địa bàn của nhà họ Bạch càng sớm càng tốt".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK