Quái vật bị thương thì nhìn Ngô Bình chằm chằm, không ngừng lùi về sau. Sao Ngô Bình có thể bỏ qua cho nó, đôi chân anh di chuyển một cách thần kỳ, áp sát bên phải con quái vật chỉ trong tích tắc, sau đó chém một đao.
“Ọc”.
Quái vật đã bị thương nên phản ứng chậm hơn nhiều, không kịp tránh thì đã bị chém đứt đầu. Lúc quái vật chết, Ngô Bình cảm giác có một luồng sức mạnh tràn vào trong cơ thể mình, khiến thực lực của anh tự dưng tăng lên lên một bậc.
Anh ngây ra một lát, chuyện gì thế này? Không ngờ cái chết của quái vật lại có thể gia tăng được thực lực của anh.
Anh cất đao vào rồi tiếp tục đi về trước, anh đi thêm mấy dặm nữa thì cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm bám đuôi mình, thế là anh lại dừng lại, xung quanh liền xuất hiện năm con sói.
Đầu và các khớp của năm con sói đều được xương cốt bao bọc, chúng cao hai mét, cơ thể còn lớn hơn cả ngựa, con nào con nấy đều nhe nanh, từ từ tiến lại gần anh.
Khi năm con sói tiến lại gần, Ngô Bình đã bất giác cảm nhận được thực lực của mỗi con sói yếu hơn một chút so với con quái vật trước đó, chỉ nằm cỡ tám phần, nhưng cả năm con cộng lại thì sức chiến đấu lại vượt xa so với con quái vật trước đó.
Anh thở phào, anh là Tôi Thể tầng bảy nên cũng chẳng sợ đám sói này, dựa vào kinh nghiệm võ học của anh, dù có thêm năm con nữa thì anh vẫn có thể đối phó được.
“Gào”.
Một con sói từ bên trái nhào qua, rõ ràng là đang tấn công thử, chỉ cần Ngô Bình vung đao thì những con còn lại sẽ đồng loạt tấn công.
Ngô Bình vẫn luôn rất bình tĩnh, mãi đến khi con sói lại gần anh tầm hai mét trở lại thì anh mới đột ngột khom người, vung đao.
“Ọc”.
Một chiếc đầu sói rớt xuống, máu phụt ra.
Những con sói còn lại liền xông lên, đao quang như một dải lụa, phân ra làm hai, giết chết hai con sói phóng đến nhanh nhất, một con bị chém vào hông, con kia bị chém đứt đầu.
Hai con sói đang búng thân lên cao hoảng sợ, lập tức quay đầu chạy về hai bên.
“Vù”
Ngô Bình nhanh như điện, chớp mắt đã đuổi kịp một trong hai con, chém chết chỉ bằng một đao. Con sói còn lại cũng chỉ chạy được mười mét thì cũng bị anh đuổi kịp và chém chết.
Sau khi giết chết năm con sói, anh cảm thấy có năm luồng sức mạnh lần lượt tràn vào cơ thể anh, thực lực của anh cũng vì vậy mà tăng thêm một nửa.
“Xem ra chuyện xảy ra trước đó không phải ngẫu nhiên, chỉ cần mình giết quái vật thì sẽ có thể có được một phần sức mạnh”.
“Có phải rất kỳ quái không?”. Bỗng dưng có một giọng nói vang lên từ cách đó mấy chục mét, một người đàn ông trung niên từ từ tiến lại.
Ngô Bình nhìn thấy người đó thì biết đối phương là một cao thủ có cảnh giới trên cảnh giới Tôi Thể.
Anh nhìn sang người đó, tay nắm chặt đao.
Người đàn ông trung niên nói: “Không cần căng thẳng, tôi cũng giống như cậu, là tu sĩ ra khỏi khu vực an toàn”.
Ngô Bình: “Anh luôn ở gần đây sao?”
Người đàn ông trung niên cao to, mắt màu vàng nhạt, bên hông có đeo một thanh đao. Anh ta dừng lại cách Ngô Bình khoảng hai mươi bước rồi nói: “Tôi tên Thạch Trường Dã”.
Ngô Bình: “Lúc nãy anh nói đến cảm giác khi tôi giết quái vật sao?”
Người đàn ông trung niên: “Khi những quái vật này bị giết chết thì sẽ tác động đến một loại quy tắc cổ đại, sinh mệnh và sức mạnh của quái vật sẽ có một phần được chuyển lại vào cơ thể thợ săn”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Một phần là bao nhiêu?”
Thạch Trường Dã: “Tùy thuộc vào từng người, có liên quan đến khả năng lĩnh ngộ của tu vi của mỗi cá nhân, mỗi khi giết chết một con quái vật thì có thể lấy lại được hơn một nửa sức mạnh của nó.
Ngô Bình: “Một nửa sao? Hơn là hơn chừng nào?”
“Nghe nói có một số người có thể có được hơn ba phần nhưng tôi chưa từng gặp thiên kiêu như thế”.
Ngô Bình giật mình, theo như tính toán từ năng lượng anh có được khi con quái vật đầu tiên chết đi, ít nhất anh cũng có được sáu phần sức mạnh của con quái vật đó.
“Còn có thu hoạch lớn hơn nữa không?”. Anh hỏi.
Thạch Trường Dã lắc đầu: “Không thể quá cao, theo tôi được biết thì hơn ba phần đã là mức cao nhất rồi”.
Ngô Bình: “Anh ở ngoài khu vực an toàn là để giết quái vật, kiếm lợi sao?”
Thạch Trường Dã: “Thực lực của tôi có hạn, chỉ dám luẩn quẩn ở gần khu vực an toàn, thường chỗ này chỉ có quái vật cấp thấp”.
Ngô Bình: “Thông qua việc giết quái vật không ngừng tích lũy sức mạnh, hèn gì bây giờ thực lực của anh rất mạnh”.
Thạch Trường Dã cười: “Tích lũy sức mạnh? Sau này cậu sẽ biết sức mạnh đến từ những thu hoạch này sẽ mất dần từng này. Thường thì chỉ tầm hai mươi ngày thì sức mạnh trong cơ thể sẽ tan biến hết”.
Ngô Bình chau mày: “Chỉ có hai mươi ngày sao?”
Thạch Trường Dã: “Có người nhanh hơn, có người chậm hơn, nhưng đại khái là tầm đó. Vì vậy chúng tôi bắt buộc phải không ngừng giết quái vật để nâng cao thực lực, cho đến khi sức mạnh trong cơ thể đạt đến trạng thái cân bằng, không tăng cũng không giảm. Trong quá trình đó bắt buộc không được dừng lại, một khi dừng lại thì thực lực sẽ bị trở về nguyên hình”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy, cảm ơn đã chỉ bảo”.
Thạch Trường Dã: “Đừng khách sáo. Những tu sĩ liều mạng bên ngoài khu vực an toàn như chúng tôi được gọi là thợ săn quái vật. Thợ săn quái vật luôn hợp tác, cùng nhau vây giết quái vật, như vậy thì khả năng thành công sẽ cao hơn, khả năng sinh tồn cũng cao hơn”.
Ngô Bình: “Tôi ra ngoài là để hái một số dược liệu, anh Thạch có người quen nào ở khu vực xung quanh đây không?”
Thạch Trường Dã: “Tôi cũng chỉ mới đến khu vực này thôi, không dám nói có hiểu biết, nhưng nhất định biết nhiều hơn cậu. Dược liệu mà cậu cần tìm phải đi về phía kia, vào trong thung lũng, ở đó mới có nhiều dược liệu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Thạch Trường Dã: “Nhưng trong thung lũng cũng có nhiều quái vật hơn, có thể có quái vật cấp năm, thậm chí là cấp sáu”.
Ngô Bình nghe nói có thể có quái vật cấp sáu thì hơi chau mày, nói: “Xem ra tôi phải giết thêm ít quái vật, nâng cao thực lực”.
Thạch Trường Dã đến bên cạnh con lợn rừng, bổ đầu chúng ra rồi lấy ra một viên ngọc màu xám to bằng hạt đậu xanh, anh ta nói: “Giết quái vật ngoài việc có được sức mạnh thì còn có thể có được loại nguyên đan này. Loại nguyên đan giống như loại màu xám này là tiền tệ mạnh, có thể dùng như tiền.
Ngô Bình: “Vậy một viên nguyên đan có thể đổi được bao nhiêu tiền vàng?”
Thạch Trường Dã cười, nói: “Ít nhất cũng được ba ngàn tiền vàng, loại to hơn chút có thể đổi được trên một vạn”.
Anh tiến tới một bước, nói: “Trên loại đan xám này còn có đan trắng, đan xanh lam, đan tím, đan vàng. Nếu kích thước bằng nhau thì giá trị của đan trắng gấp năm lần đan xám, đan xanh lam thì gấp năm lần đan trắng, cứ vậy mà tính lên”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, anh lập tức lấy đan xám trong người những con sói còn lại, cất hết vào túi.
Thạch Trường Dã: “Tôi không dám qua bên thung lũng, khuyên cậu cũng nên cẩn thận một chút”.
Ngô Bình cảm ơn, mỉm cười rồi nói: “Tôi vẫn muốn đến xem thử”.
Thạch Trường Dã thấy anh kiên quyết như vậy thì liền đi trước dẫn đường, Ngô Bình đi về phía thung lũng theo sự chỉ dẫn của anh ta.
Trên đường đi, anh lại giết thêm bảy tám con quái vật, đến khi đến bên ngoài thung lũng thì thực lực đã được tăng lên hơn gấp đôi.
Anh đến trước thung lũng, nhìn sơ qua thì thấy khắp nơi trong thung lũng đều là dược liệu, trong đó có mấy loại anh cần.
Mắt anh sáng lên, anh bước nhanh qua, nhưng khi anh vừa đến thung lũng thì liền có một con hươu trắng từ bên cạnh nhảy ra. Con hươu đó rất kì lạ, đôi mắt màu xám, móng màu bạc, cả người trắng như tuyết, cao hơn năm mét. Nó bay lên cao, đá về phía Ngô Bình ở dưới.
Không ngờ cú đá đó cũng có chút màu sắc võ đạo, dường như Ngô Bình không thể nào né tránh, chỉ có thể chịu một đá của nó.
Lúc móng của con hươu còn cách Ngô Bình nửa mét thì Ngô Bình đã lộn người trên không trung, cưỡi lên trên lưng con hươu trắng.
Chương 2012: Tầng tám
Hươu trắng cả kinh, cố gắng nhảy lên để hất Ngô Bình ra. Nhưng Ngô Bình ôm quá chặt, hô hấp của nó dần trở nên chật vật. Sau khi nhảy mười mấy lần mà vẫn không thể hất anh ra, nó dần dần lực bất tòng tâm, hai chân quỳ xuống đất.
Lúc này Ngô Bình mới thả lỏng hơn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên yên lặng một chút, bằng không ta chỉ đành giết ngươi”.
Hươu trắng vô cùng hung dữ, hoàn toàn không nghe lời anh, vừa lấy lại được chút sức lực đã điên cuồng nhảy lên giãy giụa. Ngô Bình chỉ có thể tiếp tục ôm chặt cổ nó.
Sau năm lần liên tục, hươu trắng thôi cáu kỉnh, khi Ngô Bình thả ra lần thứ hai, nó rốt cuộc cũng không phản kháng nữa, chỉ ngoái đầu trừng mắt nhìn anh đầy hung hăng.
Ngô Bình thử một hồi mới nhảy từ lưng hươu xuống, đoạn vỗ đầu nó, nói rằng: “Đừng ngoan cố. Còn bướng nữa thì ta chỉ đành giết ngươi thôi. Ta giết ngươi rất dễ dàng đấy, ngươi biết mà”.
Ánh mắt của hươu trắng không còn sắc bén nữa. Nó hơi cúi đầu xuống.
Ngô Bình cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, lại trèo lên lưng hươu, vỗ nhẹ vào người nó. Thế là hươu trắng chầm chậm đi vào thung lũng.
Trong thung lũng rõ ràng không chỉ có một con quái vật hươu trắng, nhưng có lẽ là do quá nghi ngờ, dù Ngô Bình đang cưỡi trên lưng hươu trắng, mà nó lại không có phản kháng gì.
Cuối cùng Ngô Bình cũng tìm được vị trí có dược liệu. Anh quay người nhảy xuống, hái một chiếc lá rồi bỏ vào miệng nhai, cảm nhận dược lực của nó.
Không thể không nói, thung lũng này tựa như một vùng đất linh vậy. Ở đây, dược liệu mạnh hơn dược liệu ngoài kia rất nhiều, và có cả những dược liệu mà anh cần.
Ngô Bình đã tìm dược liệu khắp thung lũng như thế. Sau khi trời tối, anh đã tìm ra tất cả dược liệu cần thiết để đột phá Tôi Thể tầng tám.
Ở nơi này, anh đã tìm đủ dược liệu cần thiết để mở ra ba “nhãn” của tầng tám Tôi Thể. Sau đó anh vỗ vỗ con hươu trắng, bảo nó đưa mình rời khỏi đây. Từ đầu đến cuối, quái vật ở đây không hề ra tay với Ngô Bình.
Ra khỏi thung lũng, Ngô Bình tìm một thung lũng lân cận, giết chết một con quái vật gấu ở đó rồi chiếm hang ổ của nó.
Anh đốt lửa trong hang, bắt đầu sắc thuốc, lần lượt cho bảy loại dược liệu vào nồi thuốc. Sau khi cho loại cuối cùng vào, anh đếm đến năm mươi rồi đột ngột bưng nồi thuốc đang sôi ùng ục lên, một hơi uống cạn.
Hết cách, bây giờ anh không thể luyện đan, chỉ đành dùng phương pháp thô sơ này để có thể phát huy tối đa công hiệu của dược liệu.
Sau khi anh uống thuốc, con hươu trắng kia cứ ngồi ở cửa hang mà nhìn anh chằm chằm, tựa như đang kiếm tìm sơ hở của anh, một khi có cơ hội là chạy trốn ngay, sau đó tìm thời cơ giẫm chết loài người đáng ghét này.
Cuối cùng, Ngô Bình cũng nhắm mắt lại. Hươu trắng đang định đứng dậy thì bỗng cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp toả ra từ cơ thể Ngô Bình. Không khí xung quanh đều ngưng tụ, một trường lực đáng sợ xuất hiện và khoá chặt lấy nó!
Hoá ra, Ngô Bình đã nhờ dược lực để đột phá Tôi Thể tầng tám, mở ra nhãn đầu tiên. Nhãn này có thể kiểm soát sức mạnh, khiến sức mạnh hình thành quy luật tự chủ. Lúc này, sức mạnh của anh không còn là sức mạnh đơn thuần nữa, mà gần như là pháp lực!
Sau hơn một giờ ổn định, Ngô Bình tiếp tục sắc thuốc, chuẩn bị mở nhãn thứ hai.
Cuối cùng hươu trắng đã ngoan ngoãn hơn. Nó cảm nhận được loài người này tiến bộ cực kỳ nhanh, nên không dám manh động nữa.
Hai giờ sau, nhãn thứ hai mở ra. Lúc này, hươu trắng cảm thấy đôi mắt của loài người trước mặt nó có tử quang nhàn nhạt. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, nó sẽ có cảm giác cả cơ thể cứng còng lại.
Hoá ra nhãn thứ hai có thể nâng cao nhãn lực của Ngô Bình, giải phóng tinh thần lực thông qua đôi mắt, gây ảnh hưởng đến kẻ địch. Dĩ nhiên điểm mạnh nhất của nhãn thứ hai nằm ở chỗ, nó có thể tính toán và vạch ra kế hoạch chiến đấu một cách chính xác, từ đó nâng cao đáng kể tỷ lệ giành phần thắng.
Trước khi trời sáng, Ngô Bình đã mở ra nhãn thứ ba. Nhãn này cực kỳ phi thường, có thể giúp Ngô Bình mượn dùng sức mạnh của bên ngoài để tấn công kẻ địch.
Khi có được nó, nếu Ngô Bình muốn ẩn náu, anh có thể hoà làm một thể với đất, với gió, với nước, kẻ thù khó mà phát hiện ra.
Sau khi trời sáng, Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi lại trở vào thung lũng kia, tiếp tục tìm dược liệu.
Hươu trắng đã biết điều hơn hôm qua rất nhiều. Ngô Bình bảo nó đi đâu thì nó đi đó.
Nhưng quái vật ở nơi này có vẻ đã nhìn rõ bản lĩnh của Ngô Bình. Cuối cùng thì lần này cũng có con quái vật thứ hai xuất hiện. Đây là một con dê núi mắt xanh, cao gần ba mét, bên dưới lớp lông là lớp vảy, trông như áo giáp. Thật không may, răng của nó không phải là răng hàm của loài ăn cỏ, mà là răng nanh!
Ngô Bình quan sát con dê núi. Anh có thể phán đoán thực lực của dê núi ít nhất phải mạnh hơn hươu trắng gấp hai, ba lần. Chân của con dê núi này còn tiến hoá thêm gai xương khá giống lưỡi lê, có thể làm người ta bị thương.
“Be…”
Dê núi cất tiếng kêu, bất thình lình lao về phía Ngô Bình cùng cặp sừng sắc nhọn bằng tốc độ cực kỳ nhanh.
Anh nghiêng người né tránh. Lúc dê núi chạy ngang qua anh, một chân của nó đột ngột vung ra, gai xương bay thẳng vào ngực của Ngô Bình.
Ngô Bình lại tránh đòn, sau đó túm chặt đuôi nó. Dê núi đau đớn dùng chân sau đá anh, kết quả là bị Ngô Bình chém đứt cả hai chân. Nó đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Ngô Bình chẳng hề thông cảm, tiến đến đâm thêm hai nhát nữa, giết chết con dê.
Vào giây phút dê núi chết đi, một luồng sức mạnh xuất hiện trong cơ thể Ngô Bình. Sự xuất hiện của luồng sức mạnh này đã khiến Ngô Bình nhận ra, các “quan” và “nhãn” mà anh đã mở đều có thể kiểm soát dễ dàng những luồng sức mạnh từ bên ngoài này.
Sau đó, anh lấy ra một nguyên hạch màu xanh lam, to bằng hạt lạc từ trong sọ của dên núi. Thứ này có thể bán lấy tiền, anh phải để dành.
Sau khi anh giết dê núi, những con quái vật đang rình rập đều trở nên ngoan ngoãn hơn. Ngô Bình tiếp tục hái thuốc.
Trong thung lũng có mấy chục nghìn loại dược liệu, có thể mở toàn bộ mười hai nhãn. Thế là trong ngày hôm nay, anh lại mở ra ba nhãn.
“Nhãn” mở ra được càng nhiều, khả năng kiểm soát sức mạnh và gia tăng sức chiến đấu của anh càng rõ rệt. Anh cũng phát hiện ra, khi “nhãn” tăng lên, tốc độ biến mất của những sức mạnh bên ngoài trong cơ thể anh cũng sẽ chậm lại.
Cứ thế, anh lại trải qua hai ngày nữa.
Ngày thứ tư đến thung lũng, cuối cùng Ngô Bình cũng đả thông nhãn thứ mười hai. Toàn bộ mười hai nhãn đã được mở ra, anh cảm thấy xiềng xích giam cầm sức mạnh trong cơ thể mình đều được giải phóng, anh thấy rất thư thái.
“Quả nhiên là lợi ích rất lớn. Tiếp theo mình phải đột phá tầng chín Tôi Thể thôi!”
Tầng tám Tôi Thể cần mở mười hai “nhãn”, còn tầng chín cần mở ba “môn”.
Ba môn này, một cái nằm ở đỉnh đầu, một cái ở ngựa, một cái ở vị trí đan điền. Ba môn có những công dụng khác nhau, ở đỉnh đầu gọi là thiên môn, ở ngực gọi là phong môn, ở đan điền gọi là mệnh môn.
Muốn mở ba môn này cũng cần đến dược liệu, mà dược liệu cần dùng còn cao cấp hơn. Thế là anh cưỡi hươu trắng, tiếp tục đi đến nơi xa hơn tìm dược liệu.
Bây giờ anh đã là Tôi Thể tầng tám, hươu trắng càng không dám phản kháng nữa. Nó ngoan ngoãn nghe lời, anh bảo gì thì nó làm nấy.
Cứ như vậy, Ngô Bình đã đi khắp vùng núi hoang sơ, cứ đi được một đoạn sẽ gặp phải quái vật. Vậy nên một ngày anh giết đến hai mươi mấy con quái vật, sức mạnh trong cơ thể đã tăng gấp ba lần ban đầu.
Anh đi tìm kiếm khắp nơi, mất ba ngày mới tìm được vùng đất giàu dược liệu thứ hai.
Đây là một ngọn núi, trên núi đầy dược liệu. Nhưng cách đó khá xa, anh cảm nhận được trên núi có quái vật vô cùng đáng sợ. Hươu trắng cũng cảm nhận được, nên khi còn cách ngọn núi hơn trăm dặm, nó đã trở nên bồn chồn bất an, bắp thịt căng cứng lại.
Cuối cùng, khi còn cách ngọn núi mười dặm, anh có nói gì con hươu trắng cũng không đi, có đánh chết cũng không chịu đi. Ngô Bình hết cách, chỉ đành để lại hươu trắng rồi một mình lên núi.
Chương 2013: Sự giết trả của quái vật
Đến dưới sườn núi, Ngô Bình phát hiện quanh đây còn có người khác, mà không chỉ một người, họ đứng thành từng nhóm tụm ba tụm năm, nhưng không một ai lên núi cả.
Ngô Bình nhìn quanh quất rồi đi về phía ba người gần mình nhất. Ba người này gồm hai nam một nữ, tuổi tác còn trẻ, có lẽ đều là người săn quái của cảnh giới Tôi Thể. Cô gái mặc một chiếc quần da bó sát, chân dài, buộc tóc đuôi gà, hông giắt hai thanh đoản đao, sau lưng đeo một cây cung tên.
Thấy Ngô Bình đột nhiên đến gần, ba người họ lập tức lộ vẻ cảnh giác, tay nắm chặt vũ khí.
Vậy nên khi chỉ còn cách họ năm mét, anh dừng lại, ôm quyền chào: “Chào các vị”.
Một người đàn ông để ria mép cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngô Bình hỏi: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, tại sao gần đây có nhiều người săn quái như vậy?”
Ria mép đáp: “Trên núi có quái vật cấp bảy đang bị thương, mọi người đều muốn giết nó”.
Cô gái tiếp lời: “Người trên núi đều đã chết. Tuy nó là quái vật cấp bảy đã bị thương, nhưng không phải Pháp Sư bình thường nào cũng đấu lại được”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu đó đã là quái vật cấp bảy, tại sao vẫn có nhiều người tôi luyện tham gia như thế?”
“Lòng tham. Tất cả mọi người đều cho rằng vận may sẽ đến, chúng tôi cũng vậy”, cô gái nhìn anh. Cô ấy có dung mạo đẹp như tranh nhưng vẫn không kém phần khí khái, khiến người ta có ấn tượng rất sâu đậm.
Ngô Bình vẫn chưa ngu ngốc đến mức nghĩ mình có thể đối chọi với yêu quái cấp bảy. Đừng nói là cấp bảy, dù là cấp sáu, anh cũng không phải đối thủ.
Khẽ thở dài, anh quay lưng rời đi, nhưng mới được mấy bữa đã nghe cô gái kia hỏi: “Đến cũng đến rồi, anh không muốn hóng chuyện vui à?”
Ngô Bình đứng lại rồi hỏi: “Chuyện vui gì?”
Cô gái đáp: “Có bốn Pháp Sư đã mang theo một món sát khí rất lợi hại lên núi, có lẽ lát nữa sẽ ra tay”.
Ngô Bình nói: “Bốn vị Pháp Sư cộng thêm sát khí, chắc hẳn vẫn có cơ hội giành phần thắng, dù gì con quái vật đó cũng bị thương rồi”.
Ánh mắt của cô gái chưa từng rời khỏi Ngô Bình. Trên thế giới này, phụ nữ luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh. Kẻ mạnh có thể cho họ cảm giác an toàn. Hơn nữa, phụ nữ càng có tầm nhìn, càng thích kẻ mạnh.
“Anh là Tôi Thể tầng mấy?”, cô gái ấy hỏi.
Ngô Bình không muốn làm người khác kinh hãi, bèn đáp: “Tầng năm”.
Ba người nhìn nhau, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông mặt dài lên tiếng: “Tôi Thể tầng năm, anh không phải đang khoác lác đấy chứ?”
Khó trách anh ta lại nghi ngờ, dù sao thì Tôi Thể tầng năm rất khó, ba người họ cũng chỉ mới đến tầng ba thôi.
Ngô Bình nói: “Anh bảo tôi khoác lác thì cứ xem là vậy đi”, anh không cần sự công nhận của họ.
Cô gái cất lời: “Tôi tin. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiểu Vũ. Hai người này là Trảm Lãng và Trùng Huy”.
Trùng Huy chính là người để ria mép, còn Trảm Lãng là người mặt dài vừa chất vấn Ngô Bình. Hai người này đều không chào đón Ngô Bình, dù sao bọn họ cũng không quen biết nhau.
Ngô Bình giới thiệu: “Tôi là Ngô Bình”.
Tiểu Vũ nói: “Tôi mời anh gia nhập với chúng tôi”.
Trảm Lãng cau mày: “Tiểu Vũ, tôi sẽ không tin một người lạ mặt mới đến”.
Tiểu Vũ đáp trả: “Mọi người đều cần làm quen. Ban đầu anh cũng là người mới đấy thôi?”
Trùng Huy cho biết: “Tôi cũng vậy, hiện giờ số lượng người của chúng ta đã đủ rồi, không cần người ngoài gia nhập”.
Đúng lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên phát ra tiếng gầm phẫn nộ, rồi trời long đất lở, mặt đất rung chuyển. Sau đó có một người đàn ông bị gãy một cánh tay, toàn thân bê bết máu vừa lao xuống vừa hét lớn: “Bẫy, lần này là bẫy!”
“Ầm ầm ầm!”
Bỗng có một lượng lớn quái vật xuất hiện từ bốn phương tám hướng, chí ít cũng phải mấy nghìn con, chỉ trong chốc lát đã bao vây đám người ở sườn núi.
Vị tu sĩ bị gãy tay vừa xuống núi không lâu thì đột nhiên ngã xuống đất, máu không ngừng chảy ra từ thất khiếu, có lẽ sẽ không thể sống tiếp nữa.
Tiểu Vũ biến sắc: “Quái vật cấp bảy là giả, là bọn quái vật ở nơi này muốn giết chúng ta!”
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Đám quái vật này còn biết giăng bẫy ư?”
Tiểu Vũ đáp: “Trí tuệ của quái vật cấp sáu không thua kém người bình thường, quái vật cấp bảy dĩ nhiên còn kinh khủng hơn. Vậy nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.
Họ đang nói chuyện thì quái vật trên núi gầm một tiếng thật lớn, quái vật dưới núi lập tức lao tới.
Tiểu Vũ trầm giọng: “Kết trận!”
Ba người lập tức đứng thành ba góc, bày ra tư thế phòng thủ.
Ngô Bình vẫn chưa chính thức gia nhập cùng họ, vả lại cũng không có hứng thú. Anh chỉ lấy thanh trường đao ra và đứng phòng bị tại chỗ.
Có từ vài trăm đến một nghìn người săn quái dưới núi, nhưng đối mặt với mấy nghìn quái vật, họ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Bọn quái vật này còn vô cùng thông minh, mười mấy con tạo thành một nhóm, chuyên tấn công những người ở một mình hoặc nhóm ít người, cố gắng tiêu diệt những lực lượng sống càng nhiều càng tốt.
Ngô Bình chỉ có một mình nên lập tức bị mười mấy con quái vật xông tới giết. Tiểu Vũ muốn giúp nhưng lại bị Trảm Lãng và Trùng Huy kéo ra sau.
Tiểu Vũ giận dữ nói: “Anh ấy chết không có lợi gì cho chúng ta”.
Trảm Lãng hờ hững đáp: “Sống đến cuối cùng trước đã rồi hẵng tính”.
Ngô Bình giơ đao lên. Một con quái vật cấp ba xông đến đầu tiên, đao quang loé lên, đầu của nó đã đứt lìa.
Tôi Thể tầng tám, trừ phi là quái vật cấp năm, bằng không sẽ không thể gây uy hiếp đến anh.
“Bịch bịch bịch!”
Anh đi những bước kỳ lạ, một nhát một con, chỉ trong chưa đầy mười giây, mười mấy con quái vật đều bị anh giải quyết sạch, con mạnh nhất là quái vật cấp bốn!
Giết xong đám quái vật này, thực lực của Ngô Bình đã tăng thêm ba mươi, bốn mươi phần trăm,
Đám Trảm Lãng đều sửng sốt, vẻ mặt khó tin. Tiểu Vũ cười nói: “Anh ấy không phải Tôi Thể tầng năm, ít nhất phải là tầng sáu!
Cô ấy lập tức tách hai người kia ra, đi đến trước mặt Ngô Bình, cười bảo: “Thực lực của anh mạnh thật đấy!”
Ban nãy Tiểu Vũ đã muốn cứu anh, Ngô Bình có ấn tượng rất tốt với cô ấy, bèn cười đáp: “Ừm, tôi đứng trước, cô tiếp ứng”.
Thế là hai người cùng tiến lên, đối mặt với quái vật. Ngô Bình tinh thông đao pháp, chỉ cần một chiêu là giết chết những con quái vật dưới cấp năm. Lượng quái vật cấp năm và cấp sáu cực kỳ ít, rất khó gặp phải.
Quái vật nhìn hai người họ, không ngừng có quái vật mới lao đến giết, nhưng kết quả đều bị giết chết. Lượng quái vật do Ngô Bình giết càng lúc càng nhiều, mười con, năm mươi con, một trăm con! Thực lực của anh đã tăng lên gấp ba lần so với lúc mới đến dưới núi!
Nhưng những người còn lại không may mắn như vậy. Liên tục có người săn quái bị quái vật giết, những người săn quái còn lại không đoàn kết, tự mình tác chiến, thế là bị tiêu diệt từng người một.
Trùng Huy và Trảm Lãng gia nhập nhóm khác, vừa đánh vừa lùi.
Ngô Bình vốn muốn đột phá vòng vây, nhưng có quá nhiều quái vật xung quanh, chẳng bao lâu sau anh lại bị đẩy lùi.
Nhờ sự bảo vệ của anh, Tiểu Vũ vẫn luôn rất an toàn, không hề bị thương.
Lùi mãi lùi mãi, họ đã đến chân núi, sau lưng chính là núi. Lúc này, toàn bộ người săn quái đã tử trận một nửa, phần lớn những người còn sống cũng bị thương, tình thế rất xấu.
Tiểu Vũ thở dài: “E rằng hôm nay sẽ không ai có thể sống sót trở ra”.
Ngô Bình nheo mắt, hỏi Tiểu Vũ: “Ban nãy người chạy xuống núi có lẽ là một trong bốn vị Pháp Sư nhỉ?”
Tiểu Vũ gật đầu: “Ừ. Bốn Pháp Sư cộng thêm món sát khí, dù quái vật cấp bảy có thắng cũng sẽ chịu tổn thất rất nặng nề. Món sát khí đó vô cùng lợi hại, do một kẻ mạnh đã vượt qua cảnh giới Pháp Sư tạo ra”.
Ngô Bình giật mình: “Nghĩa là, quái vật cấp bảy trên núi có khả năng đã bị thương nặng?”
Tiểu Vũ đáp: “Rất có thể”.
Ngô Bình lập tức kéo cô ấy chạy lên núi. Hành động này làm Tiểu Vũ sợ hãi: “Không thể lên núi đâu!”
Ngô Bình nói: “Giết quái vật cấp bảy, giành lấy sức mạnh của nó!”
Chương 2014: Giết chết quái vật cấp bảy
Tiểu Vũ cả kinh: “Anh điên rồi sao?”
Ngô Bình đáp: “Cô nhìn xuống chân núi đi, mấy nghìn con quái vật. Chúng ta có mạnh đến mấy cũng không xông ra ngoài được. Dù sao cũng phải chết, chi bằng liều một phen!”
Anh vừa đi lên núi vừa quan sát dược liệu xung quanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện vài cây. Khi đến sườn núi, anh đi vòng quanh núi. Cùng lúc ấy, những người ở dưới núi cũng bị ép chạy lên núi.
Sau khi đi một vòng, Ngô Bình đã thu thập đủ dược liệu. Bây giờ anh không kịp sắc, đành bỏ thẳng vào miệng nhai. Chẳng bao lâu sau, anh đã cảm thấy vị trí đan điện bắt đầu phồng lên. Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, thừa cơ đột phá.
Trong cơ thể của anh đã tập hợp sức mạnh gấp mấy lần bản thân, lúc này tất cả đều dồn về vùng bụng và hoà cùng dược lực.
Sau đó cơ thể anh tạo ra một âm thanh rất lớn, núi non khẽ rung chuyển, mệnh môn mở ra, anh chính thức bước vào tầng chín Tôi Thể!
Mệnh môn vừa mở, tất cả sức mạnh mà anh hấp thụ trước đó đều đổ vào đó.
Tiểu Vũ trợn tròn mắt: “Ngô Bình, anh lại đột phá rồi ư?”
Ngô Bình không nói gì, bất thình lình nhảy lên không trung và chém chết con quái vật ưng vừa bổ nhào tới. Ngay lập tức, lại có một luồng sức mạnh rót vào cơ thể anh.
Đôi mắt anh sáng rỡ: “Sau khi mở mệnh môn, năng lượng mà tôi có được từ việc giết quái vật đã đạt đến tám mươi phần trăm!”
Tiểu Vũ vừa kinh ngạc vừa kích động: “Trời ơi, mở được mệnh môn, anh là Tôi Thể tầng chín ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, Tôi Thể tầng chín. Tôi còn phải giết thêm một số quái vật để nâng cao thực lực. Cô trốn trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô”.
Tiểu Vũ cũng hiểu, khi đã có mệnh môn, hiệu suất hấp thụ năng lượng của Ngô Bình càng cao, năng lượng mất đi sẽ càng ít, giới hạn trên của năng lượng mà anh có thể hấp thụ còn tăng lên đáng kể.
Đã đạt tầng chín Tôi Thể, Ngô Bình có thể phát huy đao thuật và bộ pháp mạnh hơn, anh lập tức lao về phía quái vật như một làn khói nhé.
“Vụt vụt vụt!”
Bóng người vút qua, đã có ba con quái vật cấp bốn bị giết. Bây giờ anh chuyên chọn quái vật trên cấp bốn, đã là Tôi Thể tầng chín rồi, hiệu quả của quái vật cấp thấp đối với anh cũng có hạn thôi.
Tình hình dưới kia cực kỳ gay go, lượng người chết càng lúc càng nhiều. Sau một lượt chém giết, Ngô Bình đã lấy mạng hơn bốn mươi con quái vật cấp bốn, mười mấy con quái vật cấp năm, thậm chí còn giết được hai con quái vật cấp sáu.
Thế là sau lần giết quái này, thực lực của anh đã tăng gấp đôi. Anh lập tức lên núi lần nữa để tìm con quái vật cấp bảy kia.
Lúc này, khu vực gần đỉnh núi đã bị san bằng, mặt đất bị cháy đen, thậm chí đá cũng rạn nứt vỡ vụn. Có một con vượn núi cực lớn đang nửa nằm trên mặt đất. Nó cao hơn mười mét, cánh tay trái bị gãy, ngực phải bị nổ thủng một lỗ máu, hai mắt cũng mù loà. Xung quanh nó có hàng trăm thi thể nằm la liệt, trong đó bao gồm ba kẻ mạnh cấp Pháp Sư.
Có điều vết thương của nó đang hồi phục rất nhanh. Là quái vật cấp bảy, khả năng phục hồi của nó vô cùng khủng khiếp.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến gần con vượn núi. Thính lực của vượn núi vô cùng nhạy. Ngay lập tức, nó hơi nghiêng tay, vung cánh tay phải lên rồi đánh về vị trí Ngô Bình.
Ngô Bình hơi nghiêng người, sau đóng dốc hết sức vung đao.
Thực lực của con quái vật này đã giảm sút đáng kể, chỉ còn hai mươi phần trăm, nhất là nó còn mù hai mắt, không thể nhìn thấy kẻ địch.
“Phụt!”
Ngay khi chạm đất, tay của con vượn khổng lồ liền bị Ngô Bình chém gãy. Nó đau đớn gầm thét, đoạn nhảy lên cao, giẫm xuống vị trí của Ngô Bình.
Ngô Bình đột ngột bắn lên, mũi đao hướng lên trên, nhắm chuẩn xác vào cằm của con vượn khổng lồ.
Một kẻ hướng xuống, một người hướng lên. Một âm thanh trầm thấp vang lên, đao đã đâm vào cằm của vượn khổng lồ.
Con vượn khổng lồ gào thét thảm thiết, dùng cánh tay gãy đập về phía Ngô Bình. Thế là Ngô Bình đu ra phía sau đầu vượn khổng lồ, rút một thanh đoản kiếm khác rồi đâm nó hai nhát.
Lực sinh mệnh của vượn khổng lồ quá mạnh, thế mà vẫn chưa chết.
Ngô Bình khẽ cau mày, đáp xuống mặt đất. Lúc này, anh phát hiện có một thanh trọng kiếm màu vàng kim ở bên cạnh một thi thể. Kiếm dài hơn ba mét, khí tức sắc bén.
Đôi mắt sáng rực lên, anh bèn chộp lấy thanh trọng kiếm rồi chém về phía vượn khổng lồ một lần nữa.
Con vượn khổng lồ bị mù, đầu lại trúng đòn mấy lần liền, lúc này đã phát điên, hai chân giẫm đạp lung tung. Ngô Bình tránh tới tránh lui trên mặt đất, tìm cơ hội thích hợp để chém vào bắp chân nó.
“Phụt!”
Huyết quang loé lên, chân phải của vượn khổng lồ bị chém đứt. Cơ thể to lớn của nó ngã xuống đất. Vào giây phút nó ngã xuống, Ngô Bình đã vung kiếm chém mạnh.
Ngay tức thì, một cái đầu lăn ra.
Sau khi chém chết quái vật cấp bảy, một luồng sức mạnh khủng khiếp rót vào cơ thể anh, tiến vào mệnh môn. Lúc này, thực lực của anh đã tăng gần bốn lần so với trước khi giết vượn khổng lồ! Sau đó, anh cảm nhận được mệnh môn hấp thụ no đầy sức mạnh.
Rồi anh đào được nguyên hạch của con vượn khổng lồ. Nguyên hạch màu tím, to bằng nắm tay.
Cất nguyên hạch vào, anh lục soát các thi thể, tìm được chút ít của cải, bèn cho hết vào một chiếc túi lớn.
Anh vác túi đi tìm Tiểu Vũ, nhờ cô ấy tạm thời trông coi. Còn anh thì xách thanh trọng kiếm màu vàng kim kia lao xuống núi, tiếp tục giết quái vật.
Lần này, anh chuyên tìm quái vật cấp năm và cấp sáu để giết. Nhờ sức mạnh hấp thụ được từ vượn khổng lồ, bây giờ anh có thể dễ dàng giết chết quái vật cấp sáu.
Quái vật cấp cao chết ngày một nhiều, cộng thêm việc không còn lời hiệu triệu từ quái vật cấp bảy vượn khổng lồ, những con quái vật cấp bốn, cấp năm thi nhau bỏ chạy.
Cục diện trận chiến lập tức thay đổi. Những người săn quái bắt đầu phản công.
Giết chóc được nửa giờ, quái vật đã chạy mất sạch. Còn Ngô Bình đã lấy được một lượng lớn nguyên hạch của quái vật cấp bốn, cấp năm, thậm chí là cấp sáu.
Hiện tại mọi người đều tìm Ngô Bình, nhưng anh đã biến mất.
Lúc này, Ngô Bình đã đến tìm Tiểu Vũ. Sau khi anh hái thêm dược liệu, hai người rời đi từ phía bên kia ngọn núi. Những người còn lại lên đỉnh núi, sau khi nhìn thấy thi thể của quái vật cấp bảy, ai nấy đều sững sờ. Là Ngô Bình giết ư?
Ngô Bình tìm con hươu trắng. Hai người cùng cưỡi nó, tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Vũ cười hỏi: “Anh Ngô đã lấy được nhiều nguyên hạch như vậy, hay là chúng ta đến thành phố gần đây để đổi chút đồ đi?”
Ngô Bình hỏi: “Gần đây có thành phố à?”
Tiểu Vũ gật đầu, vừa chỉ về một phía vừa nói: “Đi về hướng đó thêm hơn một nghìn dặm sẽ đến thành Võ Lăng. Thành Võ Lăng là thành phố hạng trung, có vài triệu người sống ở đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chúng ta đến đó xem thử”.
Tiểu Vũ ngồi trước, cơ thể nép vào lòng Ngô Bình. Ở thế đạo này, giữa nam và nữ chẳng quanh co nhiều, thích nhau thì ở bên nhau thôi.
Ngô Bình mới hỏi: “Tiểu Vũ, kẻ mạnh nhất ở thành Võ Lăng có cảnh giới gì?”
Tiểu Vũ đáp: “Chắc là Pháp Sư. Trên Pháp Sư là Truyền Thuyết, nghe nói đã từng xuất hiện cách đây rất lâu, nhưng đã chết rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại chết?”
Tiểu Vũ nói: “Không rõ nữa. Chuyện này cách xa chúng ta quá. Anh Ngô này, anh đã là Tôi Thể tầng chín, sau này chắc chắn có thể trở thành Pháp Sư, sau đó vươn lên cảnh giới cao hơn!”
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ở thành Võ Lăng có sổ tay tu luyện của cảnh giới Nguyên Thần không?”
“Có chứ. Những sổ tay tu luyện này ở đâu cũng có, bỏ ra ít tiền là mua được thôi”.
Con hươu trắng di chuyển rất nhanh, mỗi ngày đi nghìn dặm, đến khi trời tối đã đi được một nửa chặng đường. Ngang qua một thành phố đổ nát, Ngô Bình quyết định nghỉ chân qua đêm ở đây, tiện thể đột phá tiếp.
Chương 2015: Ma quái ở thành phố hoang tàn
Thành phố này có quy mô rất lớn, kéo dài cả trăm dặm, hẳn đã từng rất sầm uất. Nhưng bây giờ nó lại trở nên đổ nát hoang tàn, ngay cả bóng ma còn chẳng thấy.
Ngô Bình tìm thấy một ngôi nhà dân rộng rãi, rồi quét dọn phòng khách. Đã lâu rồi không có ai sống ở đây, khắp nơi đều là lá khô, mạng nhện, phân động vật, u ám vô cùng. Có mấy gian phòng còn có xương khô, không biết đã chết bao lâu rồi.
Tiểu Vũ dọn mạng nhện và rác, tìm được một tấm chăn ở phía sau, bèn trải lên mặt đất. Họ sẽ ngủ ở đây một đêm, ngày mai lại lên đường.
Ngô Bình tìm được một chiếc nồi đất. Anh ngồi kế bên nhóm lửa, chuẩn bị sắc thuốc. Trước đó anh đã mở mệnh môn, tiếp theo sẽ mở phong môn.
Anh đã gom đủ dược liệu, bây giờ lần lượt cho vào nồi, sau đó một hơi uống cạn thuốc. Nhờ dược lực, một luồng sức mạnh cuồn cuộn từ trong mệnh môn đã rót vào kinh phế của anh, sau đó đổ về vị trí phong môn. Cần sức mạnh rất lớn để mở phong môn, trước đó Ngô Bình đã giết rất nhiều quái vật, bây giờ những sức mạnh này đều tụ hội về, giúp anh mở ra phong môn.
“Ầm!”
Cơ thể phát ra sức mạnh cực lớn, phong môn đã mở. Chỉ trong chớp mắt, Ngô Bình cảm giác được một mối liên hệ nhất định đã được thiết lập giữa anh và linh khí trời đất. Phong môn trong cơ thể anh là một cơn lốc nhỏ, quay rất ổn định. Lúc này, anh cảm thấy tức ngực nên bèn thở ra. Anh vừa thở, vô số cơn lốc nhỏ đã được thổi ra, lao ra khỏi căn nhà rồi bay lên trời.
Một cảnh tượng khiến anh kinh ngạc đã xảy ra. Sau khi bay lên trời cao, những cơn lốc nhỏ này đã bắt đầu khuếch đại. Bên trong nó có một loại cơ chế rất linh hoạt, có thể hấp thụ linh khí từ đất trời.
Nửa phút sau, anh lại hít vào một hơi, cơn lốc trong không khí như được triệu hồi, lập tức mang theo linh lực bay ngược trở lại, tiến vào phổi của anh. Linh lực trong đó được giải phóng, tiến vào cơ thể Ngô Bình.
“Hoá ra đây là điều bí ẩn của phong môn!”, Ngô Bình bật cười. Những linh lực này lưu chuyển một vòng trong cơ thể rồi tiến vào mệnh môn của anh, sau đó thấm ra, nuôi dưỡng toàn thân.
Thông qua phong môn, Ngô Bình hấp thụ linh khí đất trời bằng cách hít thở, cảm thấy kỳ diệu vô cùng.
Sau nửa đêm, Tiểu Vũ đã ngủ say, Ngô Bình đột nhiên mở choàng mắt. Không biết tự khi nào, ở cửa đã xuất hiện một bầy quái vật, chừng hai mươi mấy con. Bọn chúng đều bị linh lực của Ngô Bình hấp dẫn đến đây, con nào cũng đứng nhìn anh từ xa, ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Ngô Bình cười khẩy, vẫy tay phải một cái, linh lực liền ngưng tụ thành một bàn tay lớn, bay về phía quái vật ở ngoài cửa. Đám quái vật sợ hãi liền quay đầu bỏ chạy, nhưng bàn tay lớn kia có tốc độ cực nhanh, vừa tóm được con quái vật lợn rừng liền khiến nó nổ tung tại chỗ.
Sau đó bàn tay linh lực liên tục ra tay, chỉ trong chốc lát đã bóp chết mười mấy con. Những con quái vật còn lại chạy bán sống bán chết, không dám quay lại nữa.
Tiểu Vũ giật mình tỉnh giấc, nhìn bàn tay linh lực đang phát sáng giữa không trung, kinh ngạc kêu lên: “Linh lực! Anh đã mở phong môn rồi sao?”
Ngô Bình đáp: “Tiểu Vũ, anh không ngờ phong môn lại có tác dụng kỳ diệu như vậy, có thể hấp thụ linh lực của đất trời”.
Tiểu Vũ cười nói: “Em từng đọc được cái này trong sách, trong lịch sử chưa từng có ai làm được. Có linh lực rồi, sau này anh có thể dễ dàng trở thành Pháp Sư!”
Ngô Bình hỏi: “Pháp Sư sở hữu linh lực sao?”
Tiểu Vũ lắc đầu: “Cảnh giới của Pháp Sư là cảm ứng những quy luật tự nhiên, hiệu quả tạm ổn. Nhưng anh Ngô sở hữu linh lực thì khác hẳn, anh có thể sử dụng linh lực, điều khiển trật tự, muốn làm gì tuỳ thích”.
Ngô Bình nói: “Anh chỉ còn thiếu thiên môn. Chắc hẳn khi mở thiên môn sẽ có thu hoạch khác nữa”.
Tiểu Vũ tiếp lời: “Em từng đọc một quyển sách cổ có nhắc đến thiên môn. Thiên môn dùng để khai thông thiên ý, chỉ có ‘cảnh giới Thông Thiên’ trên Pháp Sư mới miễn cưỡng làm được. Tu sĩ của cảnh giới Thông Thiên được gọi là Thiên sư, có thể mượn thiên ý hành sự”.
Ngô Bình bảo: “Xem ra, bình thường tu sĩ đều phải tu luyện Tôi Thể tầng chín viên mãn rồi mới có thể tiếp tục tu luyện”.
Tiểu Vũ đáp: “Đúng vậy, nhưng không phải ai cũng làm được, dù sao thì Tôi Thể tầng chín cũng rất khó. Vậy nên dần dần đã có người dùng thủ đoạn, từ Tôi Thể tầng ba, tầng năm, tiến thẳng đến cảnh giới Nguyên Thần. Chính ra, anh mới là tu sĩ chính thống hoàn chỉnh”.
Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa đột nhiên vẳng đến tiếng khóc đầy thê lương và oán hận. Tiếng khóc lúc xa lúc gần, có khi vang ngay bên tai, có khi lại gần như không nghe thấy.
Tiểu Vũ lập tức biến sắc, thì thào nói: “Anh Ngô à, có thể có ma quái!”
“Ma quái?”, Ngô Bình hỏi: “Cũng là quái vật sao?”
Tiểu Vũ giải thích: “Sau khi con người chết đi, có thể biến thành ma. Nếu ma dị hoá thì sẽ thành ma quái. Ma quái khó đối phó nhất, vô hình vô chất…”
Nói đến đây, đôi mắt cô ấy bỗng sáng rỡ: “Anh đã khai phá linh lực, thế thì không cần sợ nữa. Ma quái cũng sợ linh lực”.
Ngô Bình hơi cau mày, nói vọng ra ngoài: “Cút ra xa, đừng làm ồn đến tôi!”
Nói xong, một bóng phụ nữ liền xuất hiện trong sân, quay lưng với Ngô Bình, tiếng khóc kia càng lớn.
Ngô Bình cười khẩy, vẫy tay một cái, một bàn tay liền bay ra. Nó to bằng tấm ván cửa, đè bóng ma kia xuống đất.
“Ầm ầm ầm!”
Anh đập ma nữ xuống đất mấy cái liền, ma nữ choáng váng nói: “Xin tha mạng. Tôi biết lỗi rồi!”
Ngô Bình thu tay về, tóm ma nữ lại gần, nhận thấy cơ thể đối phương bán trong suốt, vẻ ngoài thanh tú, nhưng gương mặt trắng bệch, còn thè lưỡi ra.
Anh cau mày, vươn tay kéo mạnh lưỡi ma nữ rồi thả ra.
“Tách!”
Lưỡi có tính đàn hồi nên đập mạnh vào mặt ma nữ, khiến ma nữ đau đớn hét lên.
“Đừng thè lưỡi nữa”, anh quát mắng.
“Vâng”, ma nữ vội vàng cúi đầu, vẻ mặt rất sợ hãi.
Ngô Bình hỏi: “Cô ở đây khóc la cái gì?”
Ma nữ nói: “Thật ra vì có ít người đến đây quá, thấy có người xuất hiện, tôi rất vui nên muốn thu hút sự chú ý của anh thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Cô là ma ở đây à?”
Ma nữ gật đầu: “Một trăm năm mươi năm trước, ở đây không còn được yêu vật bảo vệ. Quái vật xông vào, khiến cả thành phố chết hết”.
Ngô Bình híp mắt: “Cô nói gì cơ, không còn được yêu vật bảo vệ? Có một con yêu vật bảo vệ thành phố của các cô à?”
Ma nữ đáp: “Đúng thế. Đứng sau tất cả khu vực an toàn đều có một quái vật lợi hại. Những khu vực an toàn này cũng giống như chuồng cừu, chuồng lợn vậy, khi quái vật cần ăn thì sẽ ăn khu vực ấy, sau đó nguỵ trang thành cảnh xâm lược của một lượng lớn quái vật”.
Ngô Bình nhìn sang Tiểu Vũ: “Em có từng thấy khu vực an toàn nào đột nhiên biến mất chứ?”
Sắc mặt của Tiểu Vũ rất tệ. Cô ấy khẽ gật đầu: “Mấy năm gần đây, em biết mười mấy khu vực. Những khu vực an toàn này đều biến mất trong một đêm”.
Ngô Bình lại hỏi ma nữ: “Quái vật bảo vệ các cô trông như thế nào? Là quái vật cấp mấy?”
Tiểu Vũ nói: “Chuồng nuôi chúng tôi, là quái vật cấp chín, trông như một con rắn, nhưng lại có một gương mặt người rất đẹp. Chúng tôi gọi nó là quái vật rắn mặt người”.
Ngô Bình cau mày, thực lực bây giờ của anh chỉ ngang ngửa quái vật cấp sáu, bảy. Anh chắc chắn không đấu lại quái vật cấp chín.
“Thế con quái vật đó sống ở đâu?”, anh hỏi.
Ma nữ đáp: “Một nơi rất xa, nếu anh cần, tôi có thể đưa anh đến đó”.
Ngô Bình đáp: “Tạm thời không cần”.
Anh hỏi ma nữ thêm vài câu nữa: “Cô tên gì?”
“Tôi là Thiện Đoá”.
“Thiện Đoá, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, cô đi đi”.
Thiện Đoá vẫn đứng im, đoạn cất lời: “Anh có thể đưa tôi rời khỏi đây không?”
Ngô Bình thấy hơi lạ: “Tại sao phải rời khỏi đây?”
Thiện Đoá khẽ thở dài: “Ở đây buồn chán quá. Tôi đã không nói chuyện với con người một trăm năm rồi”.