Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình phóng ra chân hình, chân hình đánh ra một chưởng lớn, nắm chặt lấy lưới sáng, sau đó giật mạnh một cái, tấm lưới sáng vỡ nát.

Gã trai tóc bạc sửng sốt, kinh ngạc nói: "Thế mà mày có thể phá vỡ được thần thuật của tao!"

Ngô Bình: "Cái gọi là thần thuật, cũng chỉ vậy thôi!"

Gã trai tóc bạc cười khẩy: "Thế thì sẽ cho mày biết thế nào là thủ đoạn thật sự của Thần tộc!"

Thủ đoạn mạnh nhất của Thần tộc đương nhiên là sức mạnh của huyết mạch, thể chất mạnh mẽ, sức chiến đấu sung mãn. Gã trai này nhào về phía Ngô Bình, trong tay xuất hiện một cây dao, ánh dao loé lên, chém một nhát xuống.

Keng!

Ngô Bình đứng yên, giơ tay nắm lấy lưỡi dao, bẻ một phát thì lưỡi dao đã gãy ngang, đồng thời phóng phần đã bẻ gãy vào đầu gã trai tóc bạc.

Á!

Gã trai đau đớn kêu lên, lùi về sau nhanh như chớp. Gã lùi ra sau nhưng Ngô Bình không tiến tới, hai người duy trì khoảng cách. Anh tung ra một cú đấm vào ngay mặt gã trai.

Máu tươi phun tung toé, gã trai bị đánh bay, mặt bị lõm cuống, trông rất ghê sợ.

"Mày dám đánh trả sao!", gã trai tóc bạc vừa kinh ngạc vừa tức giận. Gương mặt bị lõm vào được khôi phục lại trong nháy mắt. Ánh mắt gã tràn ngập sát khí, điên cuồng gào lên một tiếng, sau lưng đã có ảo ảnh một con hung thú xuất hiện.

Đây là vật tổ của Thần tộc, mỗi một thế gia hoặc bộ lạc của Thần tộc đều sẽ có một vật tổ, mỗi thành viên đều có thể mượn dùng sức mạnh của vật tổ.

Khí tức hung thú này khủng bố, sau khi nó xuất hiện dường như thời gian dừng lại, áp lực khổng lồ khiến Ngô Bình thấy rất khó chịu.

"Chết đi!", gã trai tóc bạc sải bước đi tới, khí thế tăng lên gấp mười lần, ánh sáng màu xanh lam toả sáng quanh thân.

Ngô Bình vô cảm, tay phải chỉ một cái, thản nhiên nói: "Tài Quyết!"

Tài Quyết này là thần thông kiếm đạo mà anh lĩnh ngộ được từ trong Thiên Cực Tam Thức, uy lực kinh hãi thế lục. Kiếm quang loé lên, gã trai tóc bạc bị chém thành mười mấy mảnh, đến vật tổ kia cũng bị kiếm quang của Ngô Bình tiêu diệt.

Điều khiến Ngô Bình kinh ngạc là, mấy mảnh thịt trên đất lại cử động, rồi được liên kết với nhau bằng một luồng sức mạnh vô hình nào đó.

"Thế mà vẫn chưa chết à?", anh cười nhạt, kích hoạt chín lôi trận trong Động Thiên, lôi quang chín màu từ lòng bàn tay anh phun ra, nổ ầm lên những mảnh thịt trên đất.

Rắc!

Một tiếng sấm nổ vang lên, xác của gã trai tóc bạc bị nổ thành tro bụi, không thể khôi phục lại được.

Con sói kia thấy cảnh này thì sợ hãi chui vào một góc, không dám động đậy.

Ngô Bình nhìn nó: "Lại đây".

Con sói trắng từ từ bước lại, cúi gằm đầu như sợ Ngô Bình giết nó.

"Sau này mày chính là vật cưỡi của tao, đồng ý không?", anh hỏi

Con sói trắng sáng mắt lên, gật đầu thật mạnh.

Ngô Bình nhặt một cọng tóc bạc của gã trai tóc bạc cất vào nhẫn trữ đồ, rồi lại tiếp tục trở về động ăn thịt.

Con sói trắng ngồi ngoài cửa động nước dãi chảy ròng ròng.

Ngô Bình ăn no rồi thì vứt toàn bộ chỗ còn lại cho con sói trắng. Nó vui mừng, ăn hùng hục.

"Mày là một thành viên Yêu tộc, sao lại phải làm vật cưỡi cho bán thần?", anh hỏi.

Thì ra con sói trắng này là một con sói yêu, thực lực còn không yếu, có thể nói được tiếng người.

Sói trắng: "Nhân Hoàng bệ hạ, tiểu yêu là vương tử của tộc sói yêu, sau khi bị thần săn bắt của Thần tộc bắt được thì bị bán ra thị trường, sau mấy lần qua tay, tôi trở thành vật cưỡi của hắn".

Ngô Bình nhướng mày: "Mày biết tao là Nhân Hoàng à?"

Sói trắng: "Yêu tộc của bọn tôi khá mẫn cảm với khí tức của Nhân Hoàng, tổ tiên của chúng tôi từng là vật săn của Nhân Hoàng".

Ngô Bình nhìn nó: "Vừa nãy mày cố tình xông vào động khiến tao với bán thần kia xảy ra mâu thuẫn nhỉ?"

Sói trắng chớp mắt: "Tiểu yêu không dám nói dối, đúng là vậy ạ".

Ngô Bình cười hờ: "Mày cũng thật thông minh".

Sói trắng: "Trước mặt Nhân Hoàng thì đều là trò vặt mà thôi, không qua được mắt Nhân Hoàng bệ hạ".

Ngô Bình: "Tên bán thần đã chết này có lai lịch gì?"

Sói trắng: "Thần tộc nuôi dưỡng không ít thực lực ở Khuyên giới, gia tộc Inukai của kẻ này cũng là một trong số đó".

Ngô Bình lấy làm lạ: "Inukai? Đây là họ của người nước Oa và Đông Doanh".

Sói trắng: "Người này đúng là người nước Oa. Họ Inukai ở nước Oa có thực lực rất hùng mạnh, đến vua nước Oa còn phải nể mặt vài phần".

Ngô Bình: "Thế lực nào lớn nhất ở nước Oa?"

Sói trắng: "Có hai thế lực rất mạnh là tướng quân và đại tướng. Đương nhiên, mạnh nhất vẫn là vương tộc có vua nước Oa làm đại diện".

Ngô Bình: "Chẳng phải đồn rằng tám vương tử của nước Oa nội loạn sao?"

Sói trắng: "Đúng vậy, vua nước Oa lâm bệnh nặng, tám vị vương tử đấu đá triền miên, thượng tướng quân và đại tướng cũng tham gia vào việc này".

"Mày thấy bên nào có hy vọng?", anh hỏi, cảm giác con sói trắng này rất thông minh.

Sói trắng: "Tính đến bây giờ thì Tam vương tử có khả năng thắng nhất".

Ngô Bình không hỏi vì sao, anh nói: "Nếu tao giả làm kẻ này trở về gia tộc Inukai thì có ai phân biệt được không?"

Sói trắng: "Không đâu, tôi có thể giúp Nhân Hoàng diễn kịch thật tốt".

Ngô Bình cười nói: "Được, ra khỏi Thiên Vực, chúng ta tới gia tộc Inukai một chuyến".

Ăn uống no nê, Ngô Bình tiếp tục hành trình đi về phía trước.

Khám phá trong Thiên Vực là một việc rất khô khan, may con sói trắng này biết nói chuyện, Ngô Bình còn còn thể nói chuyện với nó cho đỡ chán.

Đi theo Ngô Bình càng lâu, con sói trắng này càng cảm thấy thực lực của vị chủ nhân mới này khủng bố, sâu không lường được, tên bán thần kia chết cũng không oan.

Đi ba ngày trong Thiên Vực vô bờ bến này, Ngô Bình không thu hoạch thêm được gì lớn.

Hôm nay, chuột tìm báu vật bỗng có phản ứng, chỉ về một phía kêu chít chít.

Mắt Ngô Bình sáng lên, lập tức giục sói trắng mau đi. Đi được mấy trăm dặm, nhìn thấy một khung xương cực lớn, một nửa đã bị chôn vùi trong đất cát.

Ngô Bình quan sát bộ xương này rồi nói: "Thứ này là một con thú khổng lồ, chắc không thể tránh được Đại kiếp kỷ nguyên".

Chuột tìm báu vật nhảy ra, chạy về một phía kêu chít chít.

Ngô Bình dùng khả năng nhìn thấu vạn vật quan sát, nhìn thấy mấy trăm mét dưới lòng đất, phía trên xương của con thú khổng lồ có một chiếc đỉnh.

"Cửu đỉnh!"

Anh rất bất ngờ, chẳng phải Cửu đỉnh đã được người ta phát hiện ra từ lâu rồi sao? Sao ở đây còn có một chiếc thế này?

Không nghĩ nhiều, Ngô Bình đào chiếc đỉnh lên, cho vào Động Thiên của mình. Như vậy trong Động Thiên của anh đã có sáu đỉnh!

Anh vừa thu đỉnh vào thì có vài tu sĩ tới, dẫn đầu là một người trung niên, ông ta nhìn Ngô Bình hỏi: "Cậu tên gì?"

Ngô Bình: "Tôi là ai có liên quan gì đến ông không?"

Người trung niên thản nhiên nói: "Cậu không nói tôi cũng biết, cậu là Ngô Bình, đúng không?"

Ngô Bình nhướng mày: "Ông biết tôi à?"

Người này nói: "Tôi không biết cậu nhưng có người bỏ một số tiền lớn ra mua mạng của cậu. Để giết cậu, tôi đã đặc biệt tới Thiên Vực đấy".

Vẻ mặt Ngô Bình không thay đổi: "Ồ, ông tới đây để giết tôi à? Có thể nói cho tôi biết ai muốn giết tôi không?"

Người trung niên: "Nói cho cậu biết cũng được, dù sao người chết có biết nhiều hơn nữa cũng không sao. Người muốn giết cậu chính là Tam phu nhân của chưởng môn Thiên Đạo".

Ngô Bình cười khẩy: "Thì ra là bà ta!"

Người trung niên: "Biết được người muốn giết cậu rồi thì bây giờ cậu có thể chết rồi đấy".

Nói xong, ông ta phất tay, mặt đất dưới chân Ngô Bình xuất hiện những đường kẻ ngang dọc hình thành những ô vuông, có bảy mươi hai đường kẻ dọc và bảy mươi hai đường kẻ ngang.

"Bàn cờ?", anh khẽ nhướng mày.

Người trung niên lạnh lùng nói: "Đây là sát cuộc, mong cậu có thể trụ lâu một chút, thế mới thú vị".
Ngô Bình vô cảm nói: "Khá thú vị đó".

Dứt lời, anh lấy ra cung Long Xà, gương cung kéo dây, nhắm chuẩn người trung niên. Người trung niên bị sát cơ khủng khiếp bủa vây trong nháy mắt, lực mà bàn cờ hình thành không thể nào ngăn cản được sát cơ của cung Long Xà!

Ông ta hốt hoảng: "Sát cuộc, mở!"

Đinh!

Lúc này dây cung vang lên tiếng rung, một mũi tên sáng bay ra, người trung niên lại không có cách nào tránh né, bị mũi tên bắn trúng. Mũi tên sáng xuyên qua cơ thể ông ta, nổ luôn thần hồn của ông ta.

Người trung niên vừa chết, bàn cờ cũng tan biến, trên không rơi xuống một quyển sách cổ, toả ra khí tức khác biệt.

Ngô Bình giơ tay cầm lấy quyển sách cổ, lật ra xem, là một quyển kỳ phổ, cuốn sách mơ hồ toả ra khí tức phi phàm vượt cả thiên đạo.

Sắc mặt của đám người còn lại thay đổi, quay người định bỏ chạy, Ngô Bình phất tay xuất kiếm quang, đám người vừa chạy được vài bước thì đã bị kiếm quang chém bay đầu, không thể chạy được nữa.

Ngô Bình rất hứng thú với quyển kỳ phổ, anh mở sách ra, phát hiện trong đó toàn là những ván cờ tàn, có tổng cộng hai mươi tư ván. Ván cờ vừa nãy người trung niên thi triển là tàn cuộc đầu tiên.

Hơn nữa, tàn cuộc này có nhiều nhất mười chín loại biến hoá, nhưng người đàn ông trung niên kia chỉ có thể kích hoạt hai loại biến hoá, thế nên không thể phát huy được tác dụng kỳ diệu của ván cờ.

"Trên đời lại có bảo bối thế này, may là tên ngốc này không hiểu được tác dụng kỳ diệu của nó, nếu không mình cũng phải chết trong đó rồi", anh hiểu rất có thể người này đã nhặt được kỳ phổ này trong Thiên Vực, vẫn chưa kịp luyện hoá.

Anh chuẩn bị tiếp tục khám phá thì bùa ngọc vang lên tiếng: "Thiên phong sắp nổi lên, tất cả mọi người lập tức ra khỏi Thiên Vực!"

Ngô Bình giật mình, lập tức chạy về hướng lối ra. Lúc vào đây, Thiên Đạo Môn đã đưa cho mỗi tu sĩ một tấm bùa ngọc, dùng để thông báo. Thiên phong là gió lốc ngẫu nhiên xuất hiện trong Thiên Vực, nghe nói con người khó có thể sống sót được sau loại gió lốc này, thế nên anh buộc phải rời khỏi.

Độn thuật của Ngô Bình thiên hạ vô song, là người đầu tiên tới được lối ra.

Ra khỏi Thiên Vực, anh nhìn thấy Tiêu Thái Tôn đang đứng đợi mình.

"Sư tôn", anh cúi chào Tiêu Thái Tôn.

Tiêu Thái Tôn cười nói: "Đồ đệ, chúng ta về rồi nói", không nên để người ngoài biết được những thứ mình có được trong Thiên Vực.

Lúc đi, Ngô Bình thấy Nguỵ Vô Cương cũng đang mỏi mắt nhìn lối ra, chắc ông ta rất mong Nguỵ Vô Thượng có thể thu hoạch được gì đó từ trong Thiên Vực.

Về đến chỗ ở của Tiêu Thái Tôn, Ngô Bình nói: "Sư tôn, Nguỵ Vô Thượng chết rồi".

Tiêu Thái Tôn không hề kinh ngạc: "Với thực lực của con, giết hắn cũng không khó. Trong đó có từng gặp Thần tộc hay Yêu tộc không?"

Ngô Bình: "Tiếc là chỉ gặp được một tên bán thần, hắn muốn giết con nhưng bị con giết rồi".

Tiêu Thái Tôn: "Có thể giết được bán thần cho thấy con đã có thực lực chống chọi với thiên kiêu Thần tộc rồi, rất tốt!"

Sau đó tám vị tông chủ cũng tới, sắc mặt bọn họ khó coi, dường như đang tức giận.

Ngô Bình không kìm được hỏi: "Các vị, sao vậy?"

Triệu Thanh Dương: "Tông chủ, chưởng môn không đồng ý tám tông hợp làm một".

Ngô Bình thấy bất ngờ: "Ồ, lý do không đồng ý là gì?"

Tiêu Thái Tôn: "Không lạ, cục diện của Thiên Đạo Môn bây giờ đang khá ổn định, nếu tám tông hợp làm một, Bát Quái Tông được thành lập thì rất có thể sẽ phá vỡ thế cân bằng. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, rất dễ xảy ra tranh đấu".

Hoàng Hậu Hiền: "Thật ra không phải là không đồng ý, chỉ nói là đợi thêm thời gian nữa".

Viêm Liệt: "Đợi cái gì? Có gì mà phải đợi? Tôi thấy ông ta đang lo lắng chúng ta tập hợp lại sẽ ảnh hưởng đến địa vị chưởng môn của ông ta".

Tiêu Thái Tôn phất tay: "Chắc trưởng môn không có suy nghĩ ích kỷ này, nếu không những trưởng lão nòng cốt chúng ta năm xưa cũng không phục ông ấy, chắc chắn ông ấy còn có suy nghĩ khác".

Ngô Bình: "Dời lại cũng tốt, chúng ta có thời gian để từ từ chuẩn bị. Hơn nữa, bên ngoài chúng ta vẫn thể hiện ra tám tông ai làm việc nấy, nhưng có thể âm thầm thống nhất với nhau".

Tám người đồng loạt gật đầu, cho rằng Ngô Bình nói có lý.

Sau đó, Ngô Bình và bọn họ bàn bạc đặt ra điều lệ cho Bát Quái Tông.

Trong quá trình đó, tám người xin Ngô Bình luyện cho họ một vài đan dược, những đan dược này là loại muốn mua cũng không mua được. Thật ra bọn họ muốn nhờ Lạc đan sư luyện giúp nhưng sợ bị từ chối nên mới nói với Ngô Bình. Ngô Bình có thể tự luyện là tốt nhất, nếu không thể thì anh đương nhiên sẽ tới tìm Lạc đan sư.

Ngô Bình đều nhận lời, thậm chí không cần bọn họ cung cấp dược liệu luôn.

Lúc tám vị tông chủ rời đi đã là giữa đêm, mãi đến bây giờ Tử Phi mới có thể nói chuyện được với anh.

"Huyền Bình, chắc chắn nhà họ Nguỵ sẽ tính sổ cái chết của Nguỵ Vô Thượng lên đầu anh".

Ngô Bình cười nhạt: "Tính thì tính, chính là anh giết mà".

Tử Phi: "Tiếc là tu vi của em thấp quá, vẫn chưa thể tự tay báo thù được".

Ngô Bình nhìn cô ấy hỏi: "Thế bây giờ em có muốn thành cao thủ cấp Đại La luôn không?"

Tử Phi sững sờ: "Bây giờ ạ?"

Ngô Bình gật đầu: "Anh có cách khiến em trực tiếp thành Đại La".

Tử Phi không dám tin vào tai mình: "Sao mà được?"

Ngô Bình: "Anh có một viên đan dược có thể giúp em trực tiếp tăng cảnh giới, dùng viên đan này em chính là Đạo Quân".

Tử Phi lại do dự, vài giây sau, cô ấy khẽ thở dài: "Đan dược quý giá thế này, em dùng thì hơi lãng phí, dù sao có sự giúp đỡ của anh, em vẫn có hy vọng đột phá lên Đại La. Thôi bỏ đi, em đợi được, Huyền Bình, anh giữ lại đan dược này đi, nhỡ đâu một ngày nào đó anh cần dùng tới thì sao?"

Ngô Bình cười nói: "Vậy cũng được. Thật ra bây giờ anh cũng có thể giúp em trả thù, nhưng chúng ta ở Thiên Đạo Môn, dù muốn đối phó với nhà họ Nguỵ, cũng phải tìm được một lý do thích đáng".

Tử Phi suy nghĩ rồi nói: "Tìm lý do thì dễ, Huyền Bình, ngày mai chúng ta đi thu hồi mỏ khoáng của nhà họ Tử".

Trước đây Ngô Bình nghe nói nhà họ Tử có đến mấy mỏ khoáng, anh hỏi: "Rốt cuộc là mỏ khoáng thế nào mà khiến nhà họ Nguỵ phải nổi lòng tham?"

Tử Phi: "Là một mỏ vàng thiên".

Vàng thiên? Ngô Bình hơi kinh ngạc, vì theo anh được biết, đồng Thần Long được đúc từ vàng thiên, thế nên giá trị của vàng thiên cực kỳ cao, giá trị của một lạng vàng thiên xấp xỉ mười đồng Thần Long. Hơn nữa ngoài công dụng đúc đồng Thần Long, vàng thiên còn là một trong những nguyên liệu tốt nhất để đúc đạo khí.

Anh hỏi: "Trữ lượng của mỏ vàng thiên này là bao nhiêu".

Tử Phi: "Vàng thiên cần phải tinh luyện, năm mươi ký quặng mới tinh luyện ra được tầm nửa lạng vàng thiên. Mỏ nhà chúng em có ít nhất cũng phải lên đến hàng trăm nghìn tỷ ký quặng vàng thiên".

Điều này cho thấy giá trị của những quặng vàng thiên này cao đến hàng nghìn tỷ đồng Thần Long!

"Tử Phi, tinh luyện quặng vàng thiên rất khỏ nhỉ?"

Tử Phi: "Không dễ nhưng kỹ thuật của bọn em đã rất điêu luyện rồi, trước đây mỗi ngày có thể luyện ra được, ba triệu lượng vàng thiên".

Ngô Bình: "Cũng khá nhiều rồi, một năm có thể luyện ra được vàng thiên của hàng chục tỷ đồng Thần Long".

Tử Phi khẽ thở dài: "Vậy thì có ích gì? Chẳng phải đã bị nhà họ Nguỵ chiếm mất rồi sao?"

Ngô Bình: "Số mỏ khoáng này vẫn còn là của nhà họ Tử trên danh nghĩa, chúng ta tới đòi lại!"

Tử Phi tựa vào lòng anh: "Huyền Bình, nếu không nhờ có anh, em đã chết mất rồi. Tuy em nóng lòng trả thù nhưng cũng biết việc này cần thời gian. Em không nôn nóng nữa, từ từ làm, anh nghỉ ngơi vài ngày đi đã, để tiêu hoá những vật thu hoạch được trong Thiên Vực".

Ngô Bình: "Ừm, lần này anh về Thiên Đạo Môn, chắc chắn sẽ nổi danh, như thế bọn họ mới không dám bắt nạt em!"
Chương 1588: Sự lột xác của Tử Phi

Nói xong anh hỏi: "Tử Phi, anh biết trong những đệ tử Địa Tiên, đám Quản Phi Long là mạnh nhất. Thế trong đệ tử Thiên Tiên thì sao, ai là người có thực lực mạnh nhất?"

Tử Phi: "Tốp mười trên bảng Thiên Tiên đều là thiên kiêu tuyệt thế. Nhưng bình thường họ không có ở Thiên Đạo Môn, đa số đều tu hành ở Tiên Giới".

Ngô Bình: "Thiên Đạo Môn và Tiên Giới có quan hệ rất tốt à?"

Tử Phi: "Tốt gì được chứ. Thiên tài của Thiên Đạo Môn chạy hết tới Tiên Giới, anh nói xem chưởng môn và các trưởng lão nòng cốt có vui nổi không?"

Ngô Bình: "Thế sao họ cứ phải tới Tiên Giới chứ?"

"Vì điều kiện của Đại Thiên Tôn đưa ra quá hấp dẫn, dù là em em cũng không từ chối được. Thế nên anh đừng lo những thiên tài này, thực tế bọn họ đã là người của Đại Thiên Tôn cả rồi. Đương nhiên, có một vài người trong số họ còn liên lạc mật thiết với Thiên Đạo Môn".

Ngô Bình nghĩ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, có một Tam phu nhân, bà ta phái người tới Thiên Vực giết anh".

Tử Phi cả kinh: "Tam phu nhân? Bà ta là người có lai lịch lớn đấy. Huyền Bình, nếu bà ta muốn giết anh thì anh thật sự gặp nguy hiểm rồi!"

Ngô Bình: "Ồ, Tam phu nhân này có lai lịch thế nào?"

Tử Phi: "Nhà mẹ của Tam phu nhân là gia tộc Thần Sứ".

Ngô Bình nghe xong thì cười nhạt: "Thì ra là tạp chủng!"

Tử Phi: "Thần Sứ có thể nhận được tài nguyên Thần tộc ban tặng, tốc độ tu hành khá nhanh, lại cộng thêm có huyết mạch của Thần tộc, tu sĩ Nhân tộc bình thường không thể đấu lại".

Ngô Bình: "Anh không hiểu, môn chủ Thiên Đạo Môn tại sao lại cưới một người phụ nữ của một gia tộc tạp chủng chứ?"

Tử Phi: "Cũng là bất đắc dĩ, Thiên Đạo Môn đã tồn tại lâu như vậy rồi, nếu nó muốn trường tồn thì phải có được sự công nhận của Thần Sứ".

Ngô Bình: "Thôi bỏ đi, bây giờ tạm thời không quan tâm tới Tam phu nhân này nữa. Mấy ngày nay em với anh cố gắng tăng tu vi rồi tới mỏ khoáng".

Anh biết rõ tầm quan trọng của huyết mạch chân nhân trong việc tu hành Địa Tiên, thế nên anh không quyết ý nâng cảnh giới của Tử Phi lên nữa, mà thay vào đó là cường hoá thể chất của cô ấy, khiến cô ấy nhanh chóng áp sát về hướng thái cổ chân nhân.

Trong truyền thừa của sư tổ Huyền Hoàng, có một loại công pháp khiến nam nữ có thể hoán đổi năng lượng trong tu hành, tên là Âm Dương Hoà Hợp Thần Công.

Tu luyện thần công này, Ngô Bình có thể đồng hoá thể chất của người tu cùng. Đương nhiên, công pháp này chỉ phù hợp cho những đôi nam nữ yêu nhau vận dụng.

Thế nên hai ngày sau đó, Ngô Bình kích hoạt Âm Dương Hoà Hợp Thần Công, nhờ đó nâng cao thể chất của Tử Phi, khiến thể chất của cô ấy được nâng lên cấp độ trước nay chưa từng có.

Hai ngày vui vẻ này, Tử Phi chìm ngập trong hạnh phúc, không thể thoát ra được, nhưng tu luyện cũng phải đến lúc kết thúc. Khi cô ấy và Ngô Bình tách nhau ra, trong lòng bỗng trống rỗng: "Huyền Bình, bao giờ chúng ta lại luyện công?"

Hai mắt Ngô Bình thâm đen, hai ngày này quá hao sức, vì anh có tu vi cao nên là bên hao tổn nhiều hơn.

"Tử Phi, với thể chất bây giờ của em, chỉ cần tu luyện thêm vài ngày nữa thì dù có là Chân Tiên cũng không phải là đối thủ của em", anh nói.

Tử Phi gật đầu: "Vâng, em nhân cơ hội đột phá".

Tử Phi bế quan, Ngô Bình nghỉ ngơi một ngày mới hồi phục tinh lực.

Sau đó, anh tạm thời từ biệt Tiêu Thái Tôn, muốn về thăm nhà.

Tới Linh Xuyên, người dân vẫn an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình. Hiện nay, Ngô Bình đã mua đa phần đất sau đó tặng miễn phí cho những người ở đây trồng trọt.

Nhưng quyền sử dụng đất vẫn là của anh, thế nên nông dân không có quyền chuyển giao, chỉ có thể tự trông trọt. Như vậy tránh được trường hợp sáp nhập đất, khiến ai cũng có cơm ăn.

Con người chỉ khi được ăn no mới có cơ hội học tập và tu luyện, thế nên thời gian gần đây, dường như nhà nhà đều đang tu luyện nhập môn cơ bản, có thành tựu thì sẽ trở thành đệ tử ghi danh ở Kiếm Cung.

Lần này về nhà, anh gọi Diệp Huyền, Hồng Lăng, Tạ Cuồng, Triệu Thiên Lạc tới. Tu vi của bọn họ cơ bản đều đã đạt đến giai đoạn Thần Hoá rồi.

Sau đó, Ngô Bình dốc hết sức nâng cao tu vi của bốn người. Với góc nhìn của anh, Côn Luân Kiếm Cung cần phải có một số thiên kiêu làm gương cho những đệ tử còn lại.

Tố chất của bốn người này vốn dĩ đã tốt, lại có thêm Ngô Bình dốc sức bồi dưỡng, thế nên từng bước tiến bộ vững vàng, nền tảng kiên cố. Bây giờ, Ngô Bình nâng cao tu vi của bọn họ cực kỳ thuận lợi.

Anh mất bảy ngày khiến bọn họ đều trở thành Chu Thiên Chân Nhân, bằng với tu luyện đến tầng thứ bảy Thái Hoàng Kinh.

Là Chu Thiên Chân Nhân, đương nhiên tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ nhanh, chẳng bao lâu sau bọn họ đã có thể khai mở Động Thiên rồi. Tất nhiên, khai mở Động Thiên cần rất nhiều tài nguyên, may là bây giờ Ngô Bình có ít tài sản, vẫn nuôi nổi bọn họ.

Mấy người bọn họ bị Ngô Bình huấn luyện như ở địa ngục, ngày nào cũng rã rời, nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ không còn oán than nữa.

Thời gian rảnh rỗi thì anh gọi Đỉnh Nhi tới, nâng cao thể chất cho cậu bé. Thằng nhóc lớn rất nhanh, chưa tới sáu tháng tuổi mà đã lớn bằng đứa trẻ hai, ba tuổi, mỗi ngày leo trèo nghịch ngợm lắm.

Vì huyết mạch nên Đỉnh Nhi vừa sinh ra đã có thể chất chân nhân, nhưng có một vài điểm cần phải điều chỉnh mới có thể hoàn hảo hơn.

Một ngày, con dấu long hổ trên người Ngô Bình bỗng rơi ra, hoá thành cậu bé Long Hổ: "Chủ nhân đã đột phá cảnh giới Long Môn, sao không thử luyện vậy ạ?"

Anh từng tới Long Hổ Động Thiên, qua cuộc thử luyện thứ nhất đã có được Long Hổ Tiên Cảnh và một vài bảo bối.

Ngô Bình cười nói: "Long Hổ, tôi cảm thấy không cần nữa".

Cậu bé Long Hổ: "Vì sao?"

Ngô Bình: "Sư tổ của tôi là Đạo Tổ, Long Hổ Đại Đạo Quân có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một Đạo Quân, tôi cảm thấy không cần thiết".

Cậu bé Long Hổ liếc anh một cái: "Có phải chủ nhân hiểu lầm gì không? Long Hổ Tiên Cảnh này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, chủ nhân có biết không?"

Ngô Bình khẽ xao động, hiểu cậu bé đang nói gì: "Ý của cậu là tu vi của Long Hổ Đại Đạo Quân đã hơn xưa rất nhiều à?"

Cậu bé Long Hổ: "Là tu vi gì thì chủ nhân tới địa điểm thử luyện thứ hai sẽ biết thôi".

Ngô Bình: "Địa điểm thử luyện thứ hai ở đâu, tốn bao lâu?"

"Ở thiên ngoại", cậu bé Long Hổ nói: "Long Hổ Đại Đạo Quân là tu sĩ thiên ngoại, không nằm trong Khuyên giới, thế nên dù ông ấy là Đại La Đạo Quân thì tu sĩ ở Khuyên giới cũng không thể so sánh được đâu".

Ngô Bình: "Ngoài Khuyên giới à? Thế thì phải đi một chuyến".

Nghĩ đến đây, anh bỗng hỏi: "Tôi có thể dẫn theo một người đi không?"

Cậu bé Long Hổ: "Chỉ cần chủ nhân không sợ phiền phức thì chủ nhân dẫn theo mười người cũng được ạ".

Ngô Bình cười: "Được, đợi tôi một chút".

Anh tìm được Đường Tử Di, lúc này cô ấy đang chăm sóc dược liệu ở ruộng dược, người và ngựa linh chi chạy tới chạy lui, còn có mấy con thuồng luồng nhỏ giúp cô ấy cày bừa, hai con giao long chạy việc vặt nữa.

"Tử Di, theo anh tới thiên ngoại một chuyến".

Đường Tử Di dừng tay lại, tò mò hỏi: "Đi thiên ngoại làm gì ạ?"

Ngô Bình cười nói: "Anh có một viên đan dược có thể khiến em trở thành Đại Đạo Quân".

Đường Tử Di kinh ngạc: "Còn có loại đan dược như thế à?"

Ngô Bình gật đầu: "Nhưng loại đan dược này không đơn giản, tốt nhất nên dùng ở thiên ngoại. Chút nữa vừa hay anh tới địa điểm thử luyện thứ hai của Long Hổ Tiên Cảnh, thế nên định dẫn em theo".

Đường Tử Di cười nói: "Anh để viên đan dược này cho Linh Hy đi, hoặc Thanh Nghiên cũng được".

Ngô Bình mỉm cười: "Sớm muộn gì anh cũng luyện chế được loại đan dược này thôi".

Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: "Vâng, vậy thì em thành Đại Đạo Quân! Như vậy, em cũng có thể bảo vệ người nhà rồi".
Chương 1589: Bạn của Ngô Mi

Hai người đang nói chuyện thì Khả Nhi từ bụi hoa bên cạnh chui ra, đầu cô bé dính đầy lá cỏ, cưỡi trên người Đông Hoàng. Đông Hoàng vui vẻ thè lưỡi ra, vẻ mặt nịnh nọt Khả Nhi.

Ngô Bình không nhịn được nói: "Đông Hoàng, mày đừng có dẫn theo Khả Nhi chạy lung tung, mày xem nhếch nhác chưa kìa".

Đông Hoàng không thèm để ý Ngô Bình, cõng Khả Nhi chạy đi chỗ khác, Khả Nhi cười khanh khách. Một lát sau, Đông Hoàng vòng trở lại, bây giờ cô nhóc mới để ý thấy Ngô Bình.

"Bố ơi, bố ơi", cô nhóc kêu lên, sau đó bay lên không, nhào vào lòng Ngô Bình.

Cô nhóc Khả Nhi này tuy nhỏ nhưng thể chất mạnh hơn người trưởng thành nhiều, lần trước bất cẩn bóp nát móng của Đông Hoàng luôn.

Lúc này, trong bụi hoa, một con Tiểu Hoàng Long chui ra, nó gọi: "Họ Đông kia, mày có thể đừng chạy loạn không, bụi hoa có gì vui đâu chứ?"

Nhìn thấy Ngô Bình, mắt Tiểu Hoàng Long sáng lên, vội bái: "Bái kiến chủ nhân!"

Ngô Bình: "Tiểu Hoàng, chẳng phải cậu đi bế quan đột phá rồi à?"

Tiểu Hoàng Long nhếch miệng cười: "Đã thoát xác thành công rồi, phải cảm ơn đan dược của chủ nhân cho tôi".

Ngô Bình: "Cậu có huyết mạch cự long, chút nữa tôi sẽ luyện chế cho cậu một ít Thuần Huyết Đan, giúp cậu tinh luyện huyết mạch".

Tiểu Hoàng Long sáng rỡ hai mắt: "Cảm ơn chủ nhân!"

Đưa Khả Nhi về bên Trương Lệ trong Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình đang chuẩn bị đi thì tình cờ thấy Ngô Mi và một chàng trai đang nói chuyện cười đùa bên hồ.

Ngô Bình thấy anh ta lạ mặt thì hỏi Trương Lệ: "Mẹ, cậu nhóc kia là ai vậy ạ?"

Trương Lệ cười nói: "Bạn học đại học của Ngô Mi, tên là Chu Tử Quang. Sau này khi trời đất biến đổi, thằng bé cầu cứu Tiểu Mi, Tiểu Mi nhờ Linh Hy cứu gia đình thằng bé. Bây giờ nhà bọn họ cũng ở trong Long Hổ Tiên Cảnh. Nhưng gần đây thiên hạ thái bình, người nhà này cũng bắt đầu ra ngoài hoạt động".

Ngô Bình hỏi: "Hai đứa cũng thân thiết quá, có phải Tiểu Mi đang yêu đương không đấy mẹ?"

Trương Lệ: "Cũng hơi giống. Tiểu Bình, con thấy thằng bé này sao?"

Ngô Bình: "Trông cũng được".

Lúc này, anh vẫy tay với Ngô Mi, Ngô Mi chạy về phía anh, cười hỏi: "Anh, anh về lúc nào vậy?"

Ngô Bình: "Anh đứng đây nhìn em với thằng nhóc kia một buổi rồi".

Mặt Ngô Mi khẽ ửng đỏ, nói: "Anh, vừa hay em có việc muốn nhờ anh".

Ngô Bình: "Chuyện gì thế?"

Ngô Mi: "Chu Tử Quang có thể tới Côn Luân Kiếm Cung tu hành không ạ?"

Ngô Bình: "Nếu cậu ta đạt được yêu cầu thì đương nhiên là có thể tới rồi".

Ngô Mi liếc anh một cái: "Nếu cậu ấy đạt được yêu cầu thì em còn cần nhờ anh sao?"

Ngô Bình: "Tiểu Mi, điều kiện của cậu ta không đủ, miễn cưỡng tới đó sẽ có áp lực".

Ngô Mi bĩu môi: "Em không tin đâu, cái gọi là tố chất đều dùng tiền đắp nên cả".

Ngô Bình: "Em nói không sai, nếu chịu bỏ tài nguyên thì cậu ta cũng có thể vượt trội hơn người. Chỉ là Tiểu Mi à, em phải cho anh một lý do để anh giúp cậu ta".

Ngô Mi cúi đầu, hơi xấu hổ.

Ngô Bình chợt vỡ lẽ: "Thích cậu ta, đúng không?"

Ngô Mi gật đầu: "Anh, cậu ấy rất tốt".

Ngô Bình kéo Ngô Mi tới một cái đình nhỏ gần đó, hỏi cô ấy: "Vậy cậu ta có thích em không?"

Ngô Mi: "Lúc học đại học, cậu ấy từng theo đuổi em, nhưng em đã từ chối".

Ngô Bình cười hỏi: "Sao lại từ chối?"

Ngô Mi: "Lúc đó em chỉ muốn học hành, không muốn yêu đương, hơn nữa thấy cậu ấy cứ ngốc nghếch thế nào ấy".

Ngô Bình nhìn chàng trai tên Chu Tử Quang kia một cái, vừa hay anh ta cũng đang nhìn về phía này. Lúc vừa chạm mắt nhau, anh ta lập tức né tránh, không dám nhìn thẳng Ngô Bình.

"Là em xin anh hay là cậu ta bảo em xin anh?", Ngô Bình cười hỏi.

Ngô Mi: "Là Tử Quang nói cậu ấy muốn tới Kiếm Cung, nhưng bất lực vì tố chất không tốt".

Ngô Bình: "Ừm, anh có thể giúp cậu ta, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện".

Ngô Mi cười nói: "Anh nói đi ạ, em làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý".

Ngô Bình: "Từ nhỏ anh đã cưng chiều em, yêu cầu của em, anh đều nhất định sẽ hoàn thành. Nhưng lần này, liên quan đến chuyện cả đời của em, thế nên anh không thể không cẩn thận được".

Ngô Mi: "Anh, anh muốn nói gì ạ?"

Ngô Bình: "Anh của em được truyền thừa của Phiêu Miểu Đạo Quân, tinh thông ảo thuật. Chút nữa anh sẽ tạo ra một ảo cảnh, để Chu Tử Quang ở trong đó một thời gian. Trong thời gian này cậu ta sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường, mọi chuyện đều diễn biến theo cách nghĩ trong lòng của cậu ta. Nếu trong ảo cảnh, sau khi cậu ta trở nên mạnh mẽ vẫn không bỏ rơi em, đối với nhà chúng ta luôn có ý tốt thì anh đồng ý cho hai đứa ở bên nhau".

Ngô Mi không hề lo lắng, cười nói: "Được ạ, em tin nhân phẩm của Tử Quang".

Ngô Bình: "Vậy được, chút nữa em gọi cậu ta tới nhà ăn cơm, mọi chuyện còn lại giao cho anh".

Ngô Mi: "Vâng, em tới nói với cậu ấy".

Lúc này, Chu Tử Quang cực kỳ căng thẳng, nhìn Ngô Mi quay lại thì vội vàng hỏi: "Tiểu Mi, không phải cậu đã nói với anh cậu rồi đấy chứ? Vậy không hay, mình không muốn đi cửa sau".

Ngô Mi cười nói: "Không sao đâu, anh mình là cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung, cậu muốn tới đó tu luyện, anh ấy chỉ cần nói một câu là được".

Chu Tử Quang hai mắt rưng rưng nói: "Tiểu Mi, cảm ơn cậu, cậu khiến người bình thường như mình có được một cơ hội phi thường".

Ngô Mi nói: "Được rồi, chỉ cần cậu cố gắng tu luyện thì đã xứng đáng với mình rồi".

Ngô Bình cũng không vội rời đi, cho người chuẩn bị cơm rượu, còn Ngô Mi thì dẫn Chu Tử Quang tới nhà ăn cơm.

Chu Thanh Nghiên và Nhậm San San, Lý Mai cũng tới, mấy cô gái xúm lại với nhau thì nhiều chuyện để nói lắm.

Nghe nói Ngô Bình muốn dùng ảo cảnh để thử thách Chu Tử Quang thì Chu Thanh Nghiên nói: "Huyền Bình, lòng người đều có điểm yếu, làm thế này có hợp lý không?"

Ngô Bình: "Không có gì hợp lý với không hợp lý cả, nếu cậu ta là một kẻ vong ơn phụ nghĩa, một khi có được bản lĩnh sẽ quay lại hãm hại chúng ta, chúng ta có cần phải giúp loại người này không?"

Nhậm San San: "Không đến mức vậy chứ? Em thấy chàng trai này trông cũng rất lương thiện. Mấy ngày trước còn sang chỗ em giúp đỡ nữa".

Ngô Bình: "Ồ, chủ động tới giúp đỡ à?"

Nhậm San San: "Vâng, em trồng một ít trà, lúc hái lá trà, cậu ấy giúp đỡ mấy ngày trời".

Chu Thanh Nghiên: "Ừm, thằng nhóc này đúng là rất khá".

Ngô Bình liếc bọn họ: "Các em thấy cậu ta đẹp trai chứ gì? Đàn ông đẹp trai đương nhiên không có khuyết điểm rồi".

Đường Tử Di: "Em thấy thử cũng hay. Nhà mình không cần cậu ta giàu sang phú quý gì cho lắm, có giỏi đến đâu thì ít nhất cũng phải đối tốt với Tiểu Mi mới được chứ?"

Ngô Bình: "Ý anh cũng vậy đấy".

Thời gian này Lý Niệm Tổ luôn ở nhà, ông bế Đỉnh Nhi bước tới. Dù tu vi của ông rất cao nhưng bây giờ chỉ có thể ở nhà trông cháu trai cháu gái, không có ngày nào thảnh thơi cả.

"Ừ, bố cũng đồng ý cách làm của Huyền Bình", ông lên tiếng.

Trương Lệ: "Bố nó, ông nói lý do của ông thử xem".

Lý Niệm Tổ: "Như thế thì có thể biết được cậu ta có đối xử tốt với Mi Nhi không, nhân phẩm có tốt không, những thứ này rất quan trọng!"

Lúc này, Ngô Mi đã đưa Chu Tử Quang về, thoạt nhìn Chu Tử Quang trông rất lễ phép.

"Chào anh ạ", Chu Tử Quang lần đầu gặp Ngô Bình nên hơi căng thẳng. Qua Ngô Mi, anh ta biết được Ngô Bình là chủ của Côn Luân Kiếm Cung, còn có sư tổ cấp Đạo Tổ, bản thân Ngô Bình thì vốn là thiên kiêu một thế hệ của Học phủ truyền kỳ. Đối với anh ta, người như Ngô Bình ở trên cao vời vợi, chỉ có thể ngước nhìn.

Ngô Bình cười nói: "Tử Quang, cậu không cần phải câu nệ, ngồi xuống đi".

Nói chuyện vài vâu, Chu Tử Quang thấy Ngô Bình rất hoà nhã, cảm giác căng thẳng cũng dần biến mất.

Ngô Bình hỏi tình hình bên nhà của anh ta, Chu Tử Quang này là con một, bố mẹ vốn đều là giáo sư đại học, có một người cô làm doanh nhân, trước khi trời đất thay đổi, gia đình sở hữu đến mấy tỷ. Bây giờ gia đình cô của anh ta cũng đang sống cùng gia đình anh ta trong Long Hổ Tiên Cảnh. Lúc thiên hạ đại loạn, nếu không nhờ Ngô Mi giúp đỡ thì hai nhà đã chết trong trận trời đất thay đổi kia rồi.
Chương 1590: Kiểm tra nhân phẩm trong hoan cảnh

Rượu thịt được mang lên, sự nhiệt tình của mọi người khiến Chu Tử Quang thả lỏng hơn.

Lúc này, Ngô Bình đã thi triển Nhất Niệm Nhất Thế Giới, động tác gắp đồ ăn của Chu Tử Quang chợt dừng lại. Nhưng ngay sau đó, anh ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi gắp tiếp.

Ngô Bình không hề có thái độ bất thường nào mà cười nói: “Tử Quang, cậu còn trẻ thì sau này nhất định phải cố gắng. Tôi biết chuyện cậu muốn đến Côn Luân Kiếm Cung rồi, tôi cũng đã hứa với Ngô Mi, cậu cầm cái này rồi mai đến thẳng đó nhé”.

Chu Tử Quang mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.

Hơn một tiếng sau, mọi người đã ăn uống no say, Chu Tử Quang chào tạm biệt mọi người rồi về nhà.

Anh ta vừa đi thì Ngô Mi đã hỏi: “Anh, hoan cảnh của anh đâu sao em không thấy?”

Ngô Bình cười nói: “Một khắc hoan cảnh của anh bằng cả trăm năm đấy, em thấy sao được”.

Sau đó, anh nghiêm túc nói: “Trong hoan cảnh, Chu Tử Quang đã trở thành Đạo Quân, thực lực còn hơn cả anh”.

Ngô Mi trố mắt ra nhìn anh: “Sao đó thì sao ạ?”

Ngô Bình bình thản nói: “Tình tiết rất cẩu huyết, tu vi của cậu ta tiếp cận với anh một cái là sẽ nổi dã tâm, cậu ta bắt em làm con tin rồi giết anh. Sau đó, cậu ta cấu kết với người khác chiếm hết sản nghiệp của nhà họ Lý ta, thậm chí còn vô lễ với mấy chị dâu của em. Còn em thì cuối cùng đã bị cậu ta bắt nhốt rồi chết trong cô độc, còn cậu ta thì chứa cả đống người đẹp trong nhà rồi sống một cuộc đời hoan lạc”.

Ngô mi chấn động rồi run giọng hỏi: “Cậu ta giết anh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhờ có anh mà cậu ta mới đạt được thành tựu như vậy, nhưng cuối cùng cậu ta lại không chút do dự mà giết anh”.

Ngô Mi chợt rơi lệ rồi nói: “Sao em lại nghĩ cậu ta là người lương thiện cơ chứ? Thật là ngu ngốc!”

Đường Tử Di thấy thế thì vội hỏi: “Huyền Bình, có khi nào tình hình thực tế sẽ khác với trong hoan cảnh không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Cảnh tượng xảy ra trong hoan cảnh diễn ra dựa trên phản ứng nội tâm của cậu ta, đương nhiên không thể chính xác tuyệt đối, nhưng đại khái sẽ theo hướng đó”.

Nhóm Trương Lệ nghe là dựng tóc gáy, Chu Tử Quang này rõ ràng là một chàng trai lượng thiện, không ngờ về sau lại trở thành người như vậy.

Ngô Bình vỗ vai Ngô Mi rồi nói: “Tiểu Mi, em còn nhỏ, sau này sẽ có cơ hội tìm thấy một người đàn ông thật lòng với mình, vì thế đừng buồn làm gì, em hiểu không?”

Ngô Mi khẽ gật đầu: “Em đau lòng thôi”.

Ngô Bình cười nói: “Đồ ngốc này, tất cả chỉ là suy đoán thôi, chứ đã xảy ra thật đâu”.

Ngô Mi: “Dẫu sao đó cũng là một chuyện vô cùng đáng sợ, tên khốn này dám có suy nghĩ quá phận với các chị dâu, em không thể tha thứ cho cậu ta được”.

Sau đó, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh, thế sao anh vẫn cho cậu ta đến Côn Luân Kiếm Cung?”

Ngô Bình: “Anh không thể dùng hành vi phạm tội chưa xảy ra để kết án một người, vì thế giúp được gì thì anh vẫn giúp, nhưng chỉ đến vậy mà thôi. Sau này, cậu ta có biểu hiện thế nào, có trụ lại được ở kiếm cung hay không thì không liên quan đến anh”.

Lý Niệm Tổ: “May có Huyền Bình kiểm tra cậu ta, không thì nhà mình đã dẫn sói vào nhà rồi”.

Ngô Mi: “Sói đâu ạ, cậu ta là một con rắn độc mới đúng”.

Ngô Bình: “Thôi được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, sau này mọi người đừng nhắc đến nữa”.

Ngô Mi: “Anh, anh còn nhớ mấy người bạn đại học của em không?”

Ngô Bình: “Có, sao thế?”

Ngô Mi: “Em có mấy người bạn giỏi lắm, có bạn còn gả vào một gia tộc có thần sứ, có mấy bạn nam thì đã gia nhập các môn phái lớn”.

Ngô Bình: “Ừm, ai cũng có cơ duyên của mình, mà họ liên lạc với em hả?”

Ngô Mi: “Họ hẹn gặp em, kêu là lâu rồi cả bọn không gặp nhau”.

Ngô Bình: “Suốt ngày ở nhà cũng chán, em muốn đi thì đi đi”.

Ngô Mi cười nói: “Anh đi cùng em nhé, có người anh biết đấy, ai cũng đòi gặp anh”.

Ngô Bình nhớ lại chuyện xảy ra lần lớp Ngô Mi đi cắm trại nên nói: “Ừ, cũng được”.

Tối đó, sau khi con đã ngủ, Ngô Bình và Đường Tử Di lến nơi thử luyện thứ hai. Một tia sáng chiếu xuống hai người rồi mang họ rời đi.

Khoảng vài phút sau, Ngô Bình và Đường Tử Di đã xuất hiện trong một điện đường, vị trí cụ thể là đứng giữa một đại trận vận chuyển.

Cách đó không xa có một cái bàn, bên trên đặt hơn chục quyển sách nhỏ bám đầy bụi, rõ ràng đã lâu không có ai đến đây.

Ngô Bình cầm một cuốn sách lên thì thấy nội dung bên trong viết về trận thử luyện thứ hai. Vị trí của lần thử luyện này là trên tinh cầu ở phía trước.

Trên đó đang giam cầm vài bán thần và bán yêu, người tham gia thử luyện phải đánh bại những người này rồi cướp ngọc bài trên người họ. Khi thu thập được trên 15 ngọc bài thì sẽ thông qua thử luyện.

Đến lúc đó, Ngô Bình có thể cầm 15 ngọc bài ấy quay lại đại trận, trận pháp vận chuyển sẽ đưa họ quay về Long Hổ Đạo Cung.

Vừa đến tinh cầu này thì Đường Tử Di đã thấy toàn thân bủn rủn, đứng còn không vững.

Ngô Bình ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Tử Di, lát nữa là em quen thôi. Thiên đạo ở đây hoàn chỉnh nên cơ thể em mới không thích ứng được”.

Nói rồi, anh truyền chân khí vào người Đường Tử Di, chân khí của anh có phẩm chất cực cao, không lâu sau, Đường Tử Di đã bình thường trở lại.

Hai đi ra khỏi cung điện thì thấy phía trước là một khe núi có rất nhiều hoa cỏ, bây giờ đang là ban ngày, mặt trời chiếu sáng, không khí trong lành.

Ngô Bình cười nói: “Nơi này được phết nhỉ, vợ, chúng ta ăn cơm dã ngoại ở đây đi”.

Nói rồi, anh lấy một tấm thảm da, bàn ghế cùng đồ ăn thức uống trong Động Thiên ra.

Hai người bận rộn một hồi, vài món ăn đơn giản đã xuất hiện. Ngô Bình lấy rượu thuốc mình ủ ra rồi cả hai cùng nâng chén.

Ngô Bình nằm gối đầu lên đôi chân nuột nà của Đường Tử Di, còn cố ấy thì phụ trách bỏ thức ăn vào miệng anh.

Ngô Bình ngâm một khúc hát rồi nói: “Tử Di, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Đường Tử Di cười nói: “Sao mà quên được, anh vừa ra tù, còn em thì chạy trốn khỏi lễ cưới nên leo lên xe buýt, kết quả bị bọn xấu quấy rối, chính anh đã dẫn em xuống xe, sau đó tẩn cho bọn kia một trận”.

Ngô Bình: “Lúc đó, anh đã nhìn thấy hết cơ thể em rồi”.

Đường Tử Di đã biết Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu từ lâu nên lừ mắt với anh: “Lúc ấy em mà biết anh có khả năng này thì đã móc mắt anh ra rồi”.

Ngô Bình: “Ha ha, cũng đúng!”

Đường Tử Di cảm thán: “Nhanh thật, thế mà đã mấy năm rồi, chúng ta còn có con rồi chứ”.

Ngô Bình: “Ừ, thời gian trôi nhanh thật!”

Đường Tử Di chợt nói: “Huyền Bình, hay mình sinh thêm đứa nữa đi?”

Ngô Bình cười hỏi: “Ở đây luôn à?”

Đường Tử Di: “Ừm”.

Ngô Bình: “Vội gì, chờ em thành Đạo Quân rồi, anh sẽ cùng em chinh chiến ba ngày ba đêm”.

Đường Tử Di lườm anh: “Nói thế chứng tỏ anh đã ngủ với cô nào ở cảnh giới Đạo Quân rồi đúng không?”

Ngô Bình ngẩn ra rồi cười trừ: “Hì hì”.

Tinh cầu này không lớn lắm, cũng không khác trái đất là bao, lực hút cũng vừa phải hơn trái đất.

Ngô Bình: “Khi nào xử lý bán thần và bán yêu ở đây xong thì chúng ta có thể thường xuyên lui tới nghỉ dưỡng”.

Đường Tử Di: “Tinh cầu này không còn ai khác à?”

Ngô Bình phóng thần niệm đi kiểm tra rồi ngạc nhiên nói: “Có đấy, hơn nữa phải đến mấy tỷ người”.

Đường Tử Di ngẩn ra: “Nhiều thế à anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK