Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1841: Nhà họ Ngọc ở Tử Nguyên

Nhà họ Ngọc không ở đại thế giới Trung Ương mà nằm ở đại thế giới Tử Nguyên, đại thế giới Tử Nguyên nằm giáp với đại thế giới Trung Ương, mặc dù không bằng đại thế giới Trung Ương nhưng cũng là một nơi vô cùng sầm uất.

Gia chủ hiện tại của nhà họ Ngọc còn cưới cô con gái của tiên đốc ở đại thế giới Tử Nguyên, có mối quan hệ này, địa vị của nhà họ Ngọc có địa vị ở đại thế giới Tử Nguyên rất cao, có rất ít thế lực dám khiêu khích nhà họ Ngọc.

Ngô Bình không luyện đan nữa, dẫn Hồng Lăng đến đại thế giới Tử Nguyên, tìm đến thành phố mà nhà họ Ngọc đang tọa lạc, Hội Thiên Thành.

Một phần ba nhà cửa và tài sản ở Hội Thiên Thành đều thuộc về nhà họ Ngọc, nhà họ Ngọc là gia tộc lớn nhất ở Hội Thiên Thành, ngay cả thành chủ cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước họ.

Đến trước cổng nhà họ Ngọc, Ngô Bình nhìn lướt qua rồi hỏi Hồng Lăng: “Bây giờ chúng ta vào trong rồi tìm bố mẹ của em?”

Hồng Lăng lắc đầu: “Anh à, anh đừng để lộ thân phận, cứ nói là đại ca của em. Em muốn biết trong lòng họ còn có em nữa không, còn chấp nhận em không”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Ừ, mọi chuyện đều nghe em vậy”.

Hồng Lăng đi đến trước cánh cổng cao, cánh cổng này rộng đến mấy trăm mét, có chín cửa tò vò, nền đất được lát bằng tiên thạch, có thêm bốn bức tượng thú dữ đứng đó.

Bước đến trước cổng, một người gác cổng nhìn hai người hỏi: “Làm gì đấy, không biết đây là cổng Ngọc phủ sao? Cách xa nơi này ra”.

Hồng Lăng: “Tôi là người nhà họ Ngọc, trước kia bị thất lạc, bây giờ quay về nhận người thân”.

“Nhận người thân?”, người gác cổng này nửa tin nửa ngờ, anh ta chỉ là một người ở tầng đáy xã hội không có khả năng phán đoán gì, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Cô có bằng chứng gì không?”

Hồng Lăng: “Trên vai tôi có dấu huy hiệu gia tộc của nhà họ Ngọc”.

Người gác cổng gật đầu: “Trên người nhà họ Ngọc đúng là có dấu vết huy hiệu, vậy cô đợi một lát, tôi đi báo chuyện này với quản gia”.

Lúc này, trong biệt thự của nhà họ Ngọc, một người đàn ông trung niên đang ôm một cậu bé chừng vài tuổi, tay phải cầm bút vẽ lên tường. Bức tranh của ông ta thoạt nhìn có vẻ chỉ là vài nét vẽ, thật ra lại tuyệt diệu đến khó tin, đã đạt đến mức đỉnh cao của hội họa.

Sau khi vẽ một con ngựa, người đàn ông nhấc bút lên, con ngựa này thế mà lại chuyển động, chạy ở trong thế giới của bức tranh, còn phát ra tiếng hí.

Cậu bé vỗ tay: “Bố vẽ đẹp quá, con cũng muốn học”.

Lúc này một người phụ nữ mặc đồ cổ trang bước đến cười nói: “Khánh Thư, con còn nhỏ lắm, có biết gì về hội họa cao thâm đâu”.

Người đàn ông nói: “Con đường hội họa có thể nhập thánh, tôi nhất định sẽ trở thành họa thánh thế hệ mới, con trai mình dĩ nhiên cũng không thể thua kém, phải được rèn luyện, học tập từ nhỏ”.

Lúc này một người dáng vẻ quản gia bước vào nói: “Ông chủ, bên ngoài có một cô gái khoảng đầu hai mươi, tự xưng là người nhà họ Ngọc thất lạc nhiều năm”.

Người đàn ông tên Khánh Thư nhíu mày: “Nhà họ Ngọc từng có người đi lạc bao giờ, ông đi xem thử nếu là người muốn tiền thì cứ cho cô ta một ít là được”.

Quản sự: “Vâng, tôi đi ngay”.

Ngô Bình và Hồng Lăng đợi bên ngoài mười mấy phút mới nhìn thấy một quản gia đi ra. Quản gia ngẩng cao đầu liếc nhìn Hồng Lăng rồi nói: “Cô nói cô là người nhà họ Ngọc? Vậy hãy cho tôi xem dấu huy hiệu của cô”.

Ngô Bình: “Vai của con gái sao có thể cho ông tùy tiện nhìn được?”

Quản gia nhướn mày: “Cậu này, cậu là ai?”

Hồng Lăng: “Anh ấy là đại ca của tôi”.

Quản gia hừ một tiếng: “Không nhìn thấy dấu hiệu, sao tôi xác định được cô có phải là kẻ lừa đảo hay không?”

Ngô Bình: “Muốn xem cũng được, bảo phụ nữ của nhà họ Ngọc đến kiểm tra là được”.

Quản gia nhíu mày: “Lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, dám đấu võ mồm với quản gia. Người đâu, đánh hắn ba bạt tai”.

Người làm đằng sau ông ta lập tức bước đến định tát Ngô Bình.

Ngô Bình không động đậy, Hồng Lăng vung tay lên, mấy người này bị kiếm quang đánh bật ra sau, cô ấy lạnh lùng nói: “Đánh đại ca của tôi à, các người là cái thá gì, cút đi”.

Quản gia hoảng sợ, vì sức mạnh Hồng Lăng phóng ra quá mức đáng sợ, cô ta là Đạo Quân sao?

Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Cô gái, tôi đùa thôi, cô đừng tức giận. Thế này nhé, tôi vào trong gặp ông chủ để ông ấy quyết định”.

Ông ta xoay người đi vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tu vi cao như thế chắc sẽ không nói dối tự xưng mình là người nhà họ Ngọc đâu nhỉ?”

Vào trong gặp người đàn ông trung niên lần nữa, ông ta nói hết sự tình lúc nãy.

Nghe nói cô gái bên ngoài có thực lực rất mạnh, người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Dẫn cô ta vào đi”.

Không lâu sau, Ngô Bình và Hồng Lăng được mời vào sảnh lớn, quản gia nói: “Mời hai vị ngồi uống trà đợi một chút, ông chủ tôi đến ngay”.

Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước ra, lúc ông ta nhìn thấy Hồng Lăng, vẻ mặt hơi sững lại, sau đó bước nhanh đến đứng trước mặt Hồng Lăng.

Nhìn một lúc, ông ta hỏi: “Mẹ của cô là ai?”

Hồng Lăng cũng nhìn người đàn ông nói: “Tôi không biết tên của bà ấy”.

Người đàn ông vẫy tay, một bức chân dung bay đến, bên trên là hình của một người phụ nữ váy đỏ rất xinh đẹp và trẻ trung, gương mặt khá giống Hồng Lăng.

Nhìn người trong bức tranh, Hồng Lăng vui mừng nói: “Đây là mẹ tôi, ông có chân dung của bà ấy, ông biết bà ấy sao?”

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Cô ấy thế mà lại mang thai”.

Thấy ông ta không trả lời, Hồng Lăng hỏi: “Bố của tôi là ai?”

Người đàn ông nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp, nói: “Con à, ta là bố của con. Năm đó, mẹ con là tỳ nữ trong nhà bố, bố đã ngoại tình với bà ấy sau khi uống rượu say. Sau khi bà ấy mang thai con, bà ấy sợ bị trách tội nên đã chạy trốn khỏi nhà họ Ngọc, tung tích không rõ, ta không nghĩ tới bà ấy sẽ sinh đứa nhỏ ra”.

Hồng Lăng sửng sốt, mẹ mình chỉ là một tỳ nữ ở đây sao?

Cô ấy nói: “Nơi này là Tiên Giới, nhưng mẹ của tôi ở đại lục Côn Luân mà”.

Người đàn ông: “Mặc dù bà ấy là tỳ nữ nhưng cũng có chút tu vi, muốn đến Hạ Giới cũng không khó. Con à, bây giờ mẹ con vẫn khỏe chứ?”

Hồng Lăng nhìn người đàn ông tự xưng là bố ruột của mình, trong lòng lại không có chút cảm giác thân thuộc nào, cô ấy lắc đầu nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp bà ấy, không biết còn sống hay đã chết”.

Người đàn ông bước đến trước nói: “Con tên gì?”

“Tôi là Hồng Lăng”, Hồng Lăng rất lạnh nhạt.

Người đàn ông gật đầu: “Hồng Lăng, năm đó là ta không đúng, làm hại hai mẹ con lưu lạc bên ngoài. Thế này nhé, sau này con cứ ở lại nhà họ Ngọc”.

“Nó không thể ở lại đây”, bỗng có một người phụ nữ xinh đẹp ôm một đứa bé bước vào, chính là phu nhân hiện tại nhà họ Ngọc.

Người đàn ông vội nói: “Mỹ Chi, nói thế nào Hồng Lăng cũng là con gái của anh, hay là để nó ở lại đi”.

Người phụ nữ cười mỉa: “Con gái gì chứ, một đứa con hoang do tỳ nữ sinh ra thôi mà, đuổi ra ngoài đi, đừng làm ô nhiễm nhà họ Ngọc”.

Hồng Lăng nhìn người phụ nữ này, kiếm khí xung quanh dâng lên.

Người đàn ông vội chắn trước mặt người phụ nữ, nhíu mày nói: “Hồng Lăng, không được hỗn láo, đây là vợ của ta”.

Hồng Lăng nhìn ông ta, chậm rãi thu kiếm khí lại rồi nói: “Tôi không định đến nhà họ Ngọc các người đâu, tôi chỉ muốn đến xem thử bố ruột của tôi là người như thế nào thôi”.

Nói rồi cô ấy xoay người đi, không hề có một chút lưu luyến.

Ngô Bình cũng đi theo ra khỏi sảnh lớn.

Thấy cô ấy đi rồi, người phụ nữ tức giận nói: “Đồ con hoang, dám động kiếm trước mặt tao. Người đâu, điều tra rõ nơi ở của hai người này”.

Ngọc Khánh Thư khẽ thở dài: “Mỹ Chi, cần gì phải thế? Hồng Lăng không hề có sai lầm trong chuyện năm đó, hơn nữa em cũng thấy rồi đó, nó không muốn đến nhà họ Ngọc”.

Người phụ nữ nói: “Trong mắt Tần Mỹ Chi tôi không chứa nổi một hạt cát, nếu đồ con hoang này đã xuất hiện thì tôi sẽ không để nó sống sót. Nếu không, ngộ nhỡ ngày nào đó nó uy hiếp con trai chúng ta thì sao? Khánh Thư, anh cứ mặc kệ chuyện này đi, dù sao anh cũng không có tình cảm với đồ con hoang đó, tôi giết thì cũng đã giết rồi”.
Chương 1842: Bí họa Thánh Vương

Sau khi rời khỏi nhà họ Ngọc, tâm trạng của Hồng Lăng không được tốt. Cô ấy tâm trạng tríu nặng, im lặng đi về phía trước.

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: "Hồng Lăng, chúng ta chỉ tới gặp bố ruột của em một lần, tất cả vẫn như cũ không có gì thay đổi, em cũng không cần quá đau lòng".

Hồng Lăng lắc đầu: “Em không buồn, em chỉ hơi thất vọng. Khi còn bé, em thường tưởng tượng bố mình là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, lương thiện tốt bụng. Nhưng khi em thực sự nhìn thấy bố mình, em nhận ra rằng đó rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi".

Ngô Bình xoa đầu cô, nói: "Không phải còn có anh là anh trai em sao? Đi thôi, chúng ta trở về đi".

Hồng Lăng liếc nhìn con đường trước mặt, nói: "Anh, nếu đã tới đây rồi thì chúng ta đi tới thành Hội Thiên dạo một vòng đi".

Ngô Bình gật đầu: "Được, anh dẫn em đi dạo một vòng".

Hai bên đường hầu hết là các phòng trưng bày tranh, người ra vào đa phần là người nơi khác đến mua tranh.

Ngô Bình không có hứng thú với tranh, nhưng khi đi ngang qua một phòng trưng bày tranh, anh đột nhiên dừng lại và nói với Hồng Lăng: "Chúng ta hãy vào xem một chút".

Trong phòng trưng bày tranh có mấy chục vị khách đang chọn tranh, Ngô Bình nhìn quanh, phát hiện những bức tranh này đều là hàng tốt, ít nhất phải hơn gấp trăm gấp nghìn lần những bức tranh ở thời đại trái đất.

Chủ phòng tranh là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh nhã. Cô ấy mặc một bộ váy màu tím, thân thiện mỉm cười nói: "Quý khách, quý khách muốn xem bức tranh nào?"

Ngô Bình đáp: "Tôi sẽ xem một chút. Có tranh thư pháp của các nghệ sĩ nổi tiếng đương thời không?"

Chủ cửa hàng gật đầu: "Có, mời anh lên lầu hai".

Khi Ngô Bình lên đến tầng hai, anh phát hiện ra số tranh ở đây ít hơn dưới tầng rất nhiều và chỉ có hơn chục khách. Anh nhanh chóng nhận thấy có một bức tranh cuộn lại đặt trên bàn dường như không được ai chú ý đến.

Anh xem vài bức tranh, cuối cùng chọn hai bức tranh phong cảnh, tác giả đều là những họa sĩ đại tài trong giới hội họa. Sau đó anh còn chọn thêm hai bức tranh chân dung nhân vật.

Sau khi chọn xong tranh, anh chỉ vào bức tranh cuộn trên bàn rồi hỏi: "Cô chủ, tôi có thể xem bức tranh đó được không?"

Chủ phòng tranh: "Đương nhiên".

Nói rồi, cô ấy mở bức tranh ra. Bức tranh này dài ba mét, rộng hai mét, bên trên vẽ hàng vạn đường nét, có dày có mỏng, nhìn lộn xộn, không giống một bức họa nổi tiếng chút nào.

Ngô Bình nhìn lướt qua, cười nói: "Đây là tranh gì vậy? Cảm giác như là ngẫu hứng vẽ ra vậy".

Chủ phòng tranh: "Bức tranh này có lịch sử lâu đời, chắc là từ thời đại thánh nhân. Đây là một bức bí họa, tôi cứ cảm thấy nó có gì đó rất phi thường nhưng đáng tiếc nhãn lực của tôi có hạn, vì vậy không thể nhìn thấy bí ẩn bên trong đó".

Ngô Bình hỏi: "Bí họa là cái gì?"

Chủ phòng tranh: "Chính là một bức tranh ẩn chứa bí mật bên trong, chỉ khi gặp được người có duyên mới có thể mở ra, nhìn thấy chân tướng trong bức tranh".

Ngô Bình: "Thật thú vị. Có thể coi bức tranh này như một món quà tặng kèm cho tôi có được không?"

Bốn bức tranh anh mua trị giá đều trên mười triệu tiền Đạo nên cô chủ đáp ngay: "Được chứ".

Sau khi gói xong tranh cho Ngô Bình, cô chủ tiễn anh ra tận trước cửa phòng trưng bày, nói: "Tiên sinh, sau này mong anh sẽ đến phòng tranh nhiều hơn để ủng hộ chúng tôi".

Ngô Bình cười đáp: "Nhất định rồi".

Ngô Bình mới đi được vài bước liền nhìn thấy một người đàn ông mang theo một đám tùy tùng lao tới. Người đàn ông nhướn mày cười lạnh nói: "Diệp Tinh Trúc, cô đã nghĩ kỹ chưa?"

Nhìn thấy người đàn ông này, cô chủ phòng tranh cười nói: "Cậu chủ Ngọc lại tới tìm tôi có việc gì vậy?"

Người đàn ông cười lạnh: "Cô còn giả ngu sao? Để tôi nói cho cô biết, thiếu gia đây nay đã hết kiên nhẫn. Hôm nay tôi sẽ lôi cô đi, liệu hồn mà hầu hạ tôi cho tốt!"

Nói xong, hắn phất tay, hai cao thủ khóa chặt Diệp Tinh Trúc.

Diệp Tinh Trúc tức giận nói: "Cậu chủ Ngọc, tôi là đối tác làm ăn của nhà cậu, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?"

Người đàn ông cười nói: "Đã là đối tác làm ăn, sao còn hết lần này đến lần khác từ chối tôi? Đưa đi, hôm nay tôi nhất định phải ngủ với bà chủ xinh đẹp này!"

Thấy hắn ta ngang nhiên bắt người giữa ban ngày, Ngô Bình quay lại vỗ vai hắn ta.

Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ngô Bình, tức giận nói: "Sao mày dám vỗ vai tao?"

Ngô Bình hỏi: "Vai của anh là bùn đất hay sao mà không được vỗ?"

"Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Hắn ta vươn tay định đấm vào mặt Ngô Bình.

"Rắc!"

Nhưng khi tay hắn còn cách Ngô Bình chừng bốn ngón tay thì như đụng phải thứ cứng nhất trên đời khiến xương cổ tay và ngón tay đều vỡ nát. Hắn rên lên vì đau đớn.

"Lên đánh hắn cho tôi!", gã đàn ông hét lên.

Những người theo sau xông tới nhưng bị Ngô Bình quật ngã xuống đất, gân cốt đứt lìa, kêu lên đau đớn.

Ngô Bình nắm tóc của thiếu gia họ Ngọc, hỏi: "Anh là gì của Ngọc Khánh Thư?"

Gã đàn ông hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Bình: "Đó là chú Bảy của tao!"

Ngô Bình: "Quả nhiên là người nhà họ Ngọc. Tôi thấy anh vẫn không phục, vậy thế này đi, tôi ở chỗ này chờ anh, anh đi tìm cao thủ đến đây".

Vừa nói, anh vừa ném gã đàn ông sang một bên.

Gã đàn ông chỉ vào Ngô Bình, sau đó dẫn đám tùy tùng ra khỏi phòng trưng bày, có vẻ như hắn định quay lại gọi thêm người.

Cô chủ Diệp Tinh Trúc khẽ thở dài nói: "Tiên sinh, sao anh phải bận tâm chuyện này kia chứ? Nhà họ Ngọc là thế lực lớn nhất ở thành Hội Thiên này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua. Tiên sinh xin hãy rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt!"

Diệp Tinh Trúc này cũng có lương tâm, cô ấy không muốn liên lụy đến Ngô Bình nên mới bảo anh rời đi ngay lập tức.

Ngô Bình đáp: "Tôi vốn đã không vừa mắt nhà họ Ngọc này, vừa hay đang muốn giáo huấn bọn chúng".

Anh liếc nhìn một nhà hàng đối diện với phòng trưng bày tranh, nói: "Hồng Lăng, chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi, tiện đường đợi mấy tên khốn kiếp này quay lại".

Hồng Lăng gật đầu: "Được".

Do chuyện này vốn là do Diệp Tinh Trúc mà ra nên cô ấy cũng cùng đi tới nhà hàng. Diệp Tinh Trúc vốn là khách quen của nhà hàng này. Cô ấy gọi mười món ăn, một vò rượu, nói: “Tôi tên là Diệp Tinh Trúc, đến giờ còn chưa được biết quý danh của tiên sinh?"

Ngô Bình: "Lý Huyền Bình, còn đây là em gái tôi Hồng Lăng".

"Thì ra là Lý tiên sinh và Hồng Lăng tiểu thư. Vừa rồi tiên sinh làm việc trượng nghĩa khiến tôi rất cảm kích. Tôi xin kính tiên sinh một ly".

Nói rồi cô nâng ly rượu lên uống cạn.

Ngô Bình cũng uống một ly và nói: "Cô Diệp, cô đã mở một phòng trưng bày tranh khi còn trẻ như vậy, đúng là tài giỏi".

Ngô Bình có thể nhận ra tu vi của Diệp Tinh Trúc không cao, chỉ là Địa Tiên, nhưng quy mô phòng tranh này của cô ấy không hề nhỏ.

Diệp Tinh Trúc khẽ thở dài: "Phòng trưng bày tranh là do bố tôi mở ra. Ba năm trước, bố tôi mê vẽ tranh, vẽ đến tẩu hỏa nhập ma. Đến nỗi hiện tại gia đình tôi phải nhốt ông ấy dưới lòng đất. Bố tôi chỉ có mình tôi là con gái nên tôi không còn cách nào khác, đành một mình tiếp quản phòng trưng bày tranh này. Nhưng hiện tại, các họa sĩ đang tạo áp lực rất lớn lên phòng tranh của tôi, khó khăn lắm mới tồn tại được qua ngày".

Hồng Lăng: "Kẻ vừa bị anh tôi đánh tên là gì? Hắn thường xuyên tới quấy rầy chị sao?"

Diệp Tinh Trúc: "Hắn ta tên là Ngọc Bảo Long, là cậu chủ nhà họ Ngọc. Hắn ta trước nay tác oai tác quái, hành động vô pháp vô thiên. Chỉ vì mấy ngày trước hắn ta giở trò đồi bại với tôi, tôi chống cự quá quyết liệt nên hắn ta đã nói những lời rất hiểm độc. Hắn nói mấy ngày nữa sẽ bắt tôi phải ngủ với hắn ta, nếu không phòng trưng bày tranh của tôi sẽ không thể tiếp tục mở cửa nữa. Sản nghiệp của gia đình tôi ở đây, tôi cũng không thể rời khỏi nơi này nên chỉ đành thuận theo ý trời, để mặc cho hắn bắt nạt mình".

Ngô Bình: "Người nhà họ Ngọc quả là vô phép vô tắc, coi trời bằng vung".

Vừa nói, anh vừa lấy bức tranh ban nãy ra quan sát một lúc rồi mở mắt thấu thị. Sau khi mở mắt thấu thị, anh lập tức phát hiện bức tranh này là không gian ba chiều, các đường nét khác nhau phát ra ánh sáng có màu sắc khác nhau.

Anh cố gắng điều khiển các đường nét bằng thần niệm của mình, khiến chúng bắt đầu di chuyển. Ngô Bình hiểu nhiều biết rộng nên nhanh chóng kết hợp được các đường nét phức tạp và hỗn loạn để tạo thành một hình vẽ hoàn chỉnh. Hình vẽ đó là một bóng người.

Bóng người phát ra thánh quang và biến thành một vị thánh cao lớn đứng sừng sững giữa trời, khí chất như một vị hoàng đế.

"Thánh Vương!"

Ngô Bình sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu thật sâu trước bóng hình kia.
Chương 1843: Truyền thừa Họa Đạo

Bóng người khuôn mặt mơ hồ, quay sang Ngô Bình khẽ gật đầu: "Ta cả đời yêu thích hội họa, nhờ hội họa mà trở thành thánh. Bí họa này là truyền thừa của ta, hôm nay có thể tặng lại cho người có duyên".

Vừa dứt lời, bóng người vươn ngón tay ra, truyền hết kinh nghiệm và trí tuệ về hội họa cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở mắt ra, cười nói: "Thì ra trong hội họa lại ẩn tàng nhiều đạo lí như vậy".

Sau đó, người trong tranh biến thành một cây cọ vẽ mười màu bay vào tay Ngô Bình. Sau đó cuộn giấy biến mất, hóa thành tro bụi.

Diệp Tinh Trúc sững sờ lẩm bẩm: "Đây là bức tranh của Thánh Vương sao?"

Ngô Bình gật gật đầu, hỏi: "Diệp tiểu thư, trong Họa Giới gọi Thánh Vương là gì?"

Diệp Tinh Trúc: "Tranh của Thánh Vương trước nay chưa từng xuất hiện. Nếu đã xuất hiện, chỉ e là cực phẩm chí tôn trong giới Họa Đạo".

Ngô Bình cười hỏi: "Cô có tranh cuộn không?"

Diệp Tinh Trúc vội vàng đáp: "Có".

Vừa nói, cô vừa lấy ra một cuộn giấy vẽ tranh đẹp nhất đặt lên bàn bên cạnh.

Ngô Bình lấy cọ vẽ ra, đầu cọ bay lượn, mười màu rực rỡ tuôn ra. Anh nhanh chóng vẽ một bức chân dung, người trong tranh giống hệt Diệp Tinh Trúc. Cô gái trong tranh mặc váy đỏ, tóc dài, lông mày rậm như núi mùa xuân, khuôn mặt trái xoan. Khí chất của người con gái trong tranh càng tao nhã và thuần khiết qua ngòi bút của Ngô Bình.

Ngô Bình vẽ bức tranh này chỉ trong chốc lát. Nhìn thấy cô gái đẹp trong tranh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Trúc đỏ bừng. Đồng thời cô cảm thấy dung mạo và dáng người của mình bắt đầu có những thay đổi nhỏ. Diệp Tinh Trúc trở nên giống người trong tranh hơn, còn xinh đẹp và có khí chất hơn cô ấy lúc trước. Sự thay đổi này vô cùng tinh tế, làm thăng hoa vẻ đẹp của cô ấy.

Nếu nói trước đây nhan sắc của cô ấy là mười điểm, thì bây giờ là mười hai điểm.

"Cái này. . . tranh của anh đã đạt tới cảnh giới lĩnh ngộ thực sự!"

Ngô Bình đã nhận được truyền thừa của Thánh Vương. Anh biết rằng vẽ tranh là một cách tác động đến hiện thực mà chỉ có những họa sĩ cấp thánh mới có thể làm được.

Anh chỉ vẽ một bức tranh cho Diệp Tinh Trúc đã khiến cô ấy trở nên xinh đẹp hơn. Đây là thủ pháp vẽ tranh của anh, dùng tranh để tác động và thay đổi hiện thực!

“Bức tranh này xin tặng cho cô chủ Diệp", anh cười nói.

Diệp Tinh Trúc tạ lễ: "Đa tạ tiên sinh!"

Lúc này, dưới lầu xuất hiện một nhóm người, trong đó có Ngọc Bảo Long. Hắn nhìn quanh thì thấy Ngô Bình đang ở trong nhà hàng liền lớn tiếng quát: "Có gan thì xuống đây!"

Ngô Bình ngồi dựa vào lan can, cười nói: "Tôi không cần đi xuống, gọi cao thủ anh tìm ra xem hắn có đánh nổi tôi không".

Sau lưng Ngọc Bảo Long, một người đàn ông đi ra. Đây rõ ràng là một cao thủ mang trong mình dòng máu bán thần, trên đầu có mấy cái vảy màu tím, hai mắt giống như mắt thằn lằn.

Người nọ lạnh lùng nói: "Xuống chịu chết đi!"

Ngô Bình lắc đầu: "Anh quá yếu, để tôi vẽ một hình nhân đánh với anh. Nếu trong vòng mười chiêu mà anh không bại thì coi như thắng".

Vừa nói, anh vừa lấy bút vẽ một hình người trong hư không. Người này cao 1.85 mét, mặc bộ quần áo màu xanh lam, tóc ngắn, khỏe mạnh vạm vỡ và rất có hồn.

Sau khi vẽ người xong, anh chấm bút. Hình người kia trở thành người sống, nhảy xuống mặt đất và đứng đối diện với tên bán thần.

Bán thần nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt mình, cười lạnh nói: "Thứ từ trong tranh chui ra? Ha ha, tôi cho một đấm là thăng thiên!"

Bán thần vung nắm đấm, cậu thiếu niên nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng né được. Sau đó, cậu phản công bằng cách tung một cú đá nhắm thẳng vào hàm của bán thần.

Bán thần rên lên một tiếng và bị đá bay lên không trung. Cậu thiếu niên lại nhảy lên không trung ngay lập tức, bồi cho tên bán thần thêm mười cú đá, khiến gã nặng nề rơi xuống đất.

Sau khi tiếp đất, máu mũi của bán thần liên tục chảy ra và gã không thể chiến đấu được nữa.

Tất cả mọi người kinh hãi, vẽ đại một hình người mà có thể đánh bại cao thủ nhà họ Ngọc sao?

Ngọc Bảo Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn thiếu niên kia. Đây là hình vẽ thật sao?

Diệp Tinh Trúc lạnh lùng nói: "Ngọc Bảo Long, Họa Thánh ở đây mà anh còn dám hỗn xược?"

Nghe nói Ngô Bình là Họa Thánh, Ngọc Bảo Long vẻ mặt không thể tin nổi: "Cô nói cái gì? Họa Thánh chỉ từng xuất hiện ở ta nhà họ Ngọc ta. Người khác tuyệt đối không thể trở thành Họa Thánh!"

Diệp Tinh Trúc cười lạnh: "Vung bút vẽ chúng sinh, việc này chỉ có Họa Thánh làm được. Lẽ nào anh không biết sao?"

Ngọc Bảo Long trên trán toát ra mồ hôi đầm đìa, run giọng nói: "Anh ta thực sự là Họa Thánh sao?"

Lúc này, vợ chồng Ngọc Khánh Thư cũng đến, vị phu nhân tên Mỹ Chi nghe vậy mặt biến sắc, nói: "Cái gì mà Họa Thánh! Trên đời này chỉ có một vị Họa Thánh, kẻ này là giả mạo!"

Bà ta nói xong, mọi người nghị luận rôm rả. Quả nhiên từng có một vị Họa Thánh xuất hiện, chính là tổ tiên của nhà họ Ngọc.

Sau đó, bà ta ném ra một tấm bùa, lạnh lùng nói: "Hai kẻ này giả danh Họa Thánh, bắt lại cho tôi!"

Bà ta nói xong, trên bầu trời xuất hiện một cánh cổng thời không, hai cao thủ từ trong đó đi ra. Hai cao thủ này đều là Đạo Quân, là cao thủ trong số các cao thủ, đồng thời cũng là môn khách của Tử Nguyên tiên đốc, nhân vật nổi danh trong Tiên Giới.

Nhìn thấy hai người này, Ngô Bình khẽ vung bút, rút ra một thanh phi kiếm. Kiếm ngân lên một tiếng, phi kiếm bay về phía hai vị đại cao thủ.

Hai vị Đại Đạo Quân vừa muốn ra tay, liền bị kiếm ý khóa lại, Linh Đài run rẩy, Đạo tâm kinh hãi. Họ đồng thanh nói: "Thánh nhân, tha mạng!"

Theo lí mà nói, Đạo Quân và Thánh nhân ngang hàng ngang cấp với nhau. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình vượt xa cảnh giới hiện tại của anh, hơn nữa anh còn là Chân Vương và Đại Thánh đã nhận được truyền thừa của Thánh Vương Họa Đạo. Vì vậy, anh có thể một nét vẽ ra một thanh kiếm có sức mạnh giết chết Đạo Quân!

"Xẹt!"

Kiếm quang lóe lên, bay tới đỉnh đầu hai Đạo Quân. Hai vị Đạo Quân lập tức quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, biết rõ Ngô Bình mà muốn lấy mạng mình thì dễ như băm dưa!

Ngô Bình thờ ơ nói: "Các người không phải muốn bắt tôi sao?"

Một người nói: "Không dám! Trước đó là do có mệnh lệnh của chủ nhân, chúng tôi nhất định phải tuân theo, nhưng giờ chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây!"

Ngô Bình: "Trở về nói với Tử Nguyên tiên đốc, nếu con gái ông ta còn lỗ mãng thế này, tôi cũng chỉ còn cách giết bà ta!"

Hai người kia vội vàng nói: "Được, chúng tôi sẽ trở về báo cáo!"

Thấy hai vị Đạo Quân sợ hãi bỏ chạy, Mỹ Chi mặt biến sắc, nói: "Cậu rốt cuộc là ai?"

Ngô Bình phớt lờ bà ta và quay sang nói với Ngọc Khánh Thư: "Gia tộc các ông vô pháp vô thiên, lộng hành ở thành Hội Thiên này khiến tôi nhìn không vừa mắt. Từ giờ trở đi, nếu ai làm điều ác ở nơi này, chém chết không tha!"

Nói xong, anh vươn tay trong hư không vẽ ra một sinh vật khổng lồ. Sinh vật này thân người đầu hổ, mặc giáp đen, tay cầm một thanh đại đao hình đầu lâu, hai mắt đỏ như máu.

Cuối cùng, anh chấm đầu bút, sinh vật nọ biến thành thật. Nó ngồi xếp bằng trên không trung, cao mười nghìn mét. Khí tức từ trên trời tụ lại, khiến nó càng ngày càng mạnh.

Giọng nói của sinh vật khổng lồ này vang rền như sấm sét, mọi người đều có thể nghe rõ ràng. Nó nói: "Nếu ai trong thành này làm chuyện tà ác, ngược với lòng dân, giết không tha!"

Lời nói vừa dứt, hàng trăm ánh kiếm rơi xuống những nơi khác nhau trong thành Hội Thiên.

Ở những nơi khác nhau trong thành, có kẻ cưỡng hiếp phụ nữ, có kẻ cướp bóc, có kẻ đánh đập ức hiếp người thân, có kẻ lừa đảo, có kẻ cướp vợ con của người khác, có kẻ giết hại những đứa trẻ vô tội. Tất cả những kẻ làm điều xấu xa đều bị ác thần do Ngô Bình vẽ ra nhìn thấy. Một khi nhìn thấy ai đó làm việc ác, nó sẽ lập tức chém chết họ bằng ánh kiếm.

Trong số hàng trăm người đã chết, hơn một nửa là thành viên của nhà họ Ngọc khiến nhà họ Ngọc vô cùng kinh hãi.

Ngô Bình cười nói: "Được lắm, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là 'Trừ Ác'!".

Ác thần hành lễ với Ngô Bình: "Đa tạ chủ nhân ban cho tên gọi. Tôi sẽ đi diệt trừ cái ác, vĩnh viễn trấn thủ thành Hội Thiên!"
Chương 1844: Họa sư luyện đan

Nhìn thấy "tác phẩm" của Ngô Bình, Ngọc Khánh Thư kinh ngạc há hốc miệng. Ông ta kinh hãi, thấp giọng nói: "Việc này còn vượt quá khả năng của Họa Thánh. Rốt cuộc cậu là ai?"

Ngô Bình bình thản đáp: "Tôi là anh của Hồng Lăng".

Nghe câu này, Ngọc Khánh Thư tiếc đứt ruột. Nếu như trước đó ông ta chịu nhận Hồng Lăng thì chẳng phải có thể lợi dụng mối quan hệ này rồi sao?

Đúng lúc này, hai vị Đạo Quân ban nãy lại xuất hiện. Bọn họ trói Mỹ Chi lại, lạnh lùng nói: "Bọn tôi được lệnh của tiên đốc, hộ tống cô chủ trở về!"

Người phụ nữ tức giận: "Các người thật to gan, tôi..."

Nhưng mà, ngay sau đó Mỹ Chi không thể nói được nữa, lập tức bị hai vị Đạo Quân đưa đi.

Ngọc Khánh Thư sắc mặt khó coi, muốn cầu xin Ngô Bình nhưng cuối cùng lại không dám nói.

Ngô Bình mỉm cười với Diệp Tinh Trúc: "Cô chủ Diệp, chúng ta có duyên ắt sẽ gặp lại", nói xong, anh vẽ ra một chiếc thuyền lớn, ngồi lên thuyền rồi cùng Hồng Lăng rời khỏi đại thế giới Tử Nguyên.

Chiếc thuyền lớn vọt vào không gian, phi hành cực nhanh. Chỉ trong vòng nửa canh giờ, họ đã trở lại đại thế giới trung tâm.

Sau khi họ trở về, mọi thứ ở Đan Vương Lâu vẫn như trước. Có điều, đan dược được bán quá nhanh đến nỗi luyện không kịp.

Ngay khi trở lại, Ngô Bình đã tới tìm Lạc Ngưng Đan và nói: "Chị à, em đã nhận được truyền thừa của Đại Thánh Họa Đạo. Giờ em đột nhiên có một ý tưởng".

Lạc Ngưng Đan cười nói: "Đó quả là chuyện tốt, cậu đang có ý tưởng gì?"

Ngô Bình: "Dùng roi Bách Thảo và bút thần này, sau này ta có thể vẽ ra đan dược".

Lạc Ngưng Đan sửng sốt: "Vẽ đan dược?"

Ngô Bình gật đầu: "Có điều giờ tu vi của em chưa đủ cao. Chờ khi em trở thành Thánh Vương rồi thì đan dược vẽ ra và đan dược luyện ra chắc chắn sẽ giống nhau như đúc".

Lạc Ngưng Đan cười nói: "Nói như vậy, về sau cậu có thể một lúc vẽ ra một lượng lớn đan dược sao?"

Ngô Bình: "Mặc dù là vẽ tranh nhưng thực ra cũng cần tiêu hao dược liệu. Có điều hiệu suất sẽ cao hơn. Nhưng tạm thời trước mắt, chúng ta vẫn phải vất vả luyện chế đan dược một thời gian".

Lạc Ngưng Đan: "Hai ngày nay, số lượng người mua đan dược rõ ràng đã giảm. Doanh số bán hàng trong tương lai sẽ ổn định hơn, chúng ta cũng sẽ không phải vất vả như dạo trước".

Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy ra hai quả đào tổ đưa cho Lạc Ngưng Đan, cười nói: "Chị, mấy ngày nay chị vất vả rồi, chị ăn mấy quả đào tổ này cho mát họng nhé".

Lạc Ngưng Đan không ăn mà cất quả đào đi, nói: "Đào tổ này rất quý giá, làm sao chị có thể ăn chúng? Giữ lại để sau này luyện đan dược mới được".

Ngô Bình: "Không sao cả, em vẫn còn mà".

Lạc Ngưng Đan: "Cậu chỉ có mười quả, đừng lãng phí như vậy".

Ngô Bình không còn cách nào đành phải nói: "Vậy cũng được".

Sau khi luyện chế đan dược một hồi, Ngô Bình lại vẽ ra một người khác giống hệt mình. Người này có thể luyện chế một số đan dược không quá khó. Mặc dù phiên bản này không luyện được đan dược cấp truyền kỳ nhưng luyện ra đan vương phẩm, đế phẩm hoàn toàn không thành vấn đề.

Cứ như vậy, anh liên tục vẽ ra hàng trăm "Ngô Bình", mỗi người đều có thể luyện chế mấy loại đan dược. Nếu như một trăm người luyện đan, tốc độ lập tức sẽ tăng lên đáng kể. Như vậy, anh và Lạc Ngưng Đan chỉ cần luyện chế ra mấy loại đan dược khó, còn lại giao cho những "họa thân" này lo liệu.

Ngô Bình đã thử nghiệm, với thực lực hiện tại của anh nhiều nhất chỉ có thể điều khiển hơn một trăm họa thân, hơn nữa cũng còn có chút khó khăn. Cho dù như vậy, cứ vài canh giờ, họa thân đều phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục luyện đan.

Sau khi luyện đan hai ngày, Ngô Bình dùng cọ vẽ thánh binh. Thánh binh vẽ ra lần này tinh xảo hơn so với những bức vẽ trước đó, các chi tiết đều rất chuẩn xác. Quả thực là tốt hơn nhiều so với những bức vẽ thô sơ cẩu thả khi trước.

Ví dụ như trước đây, tất cả thánh binh của anh đều giống hệt nhau, thần sắc cứng ngắc. Bây giờ thì khác, anh tinh thông hội họa nên mỗi thánh binh đều có dung mạo khác nhau, cao thấp béo gầy, có thể nói cười như một con người thực sự.

Sau khi vẽ xong một trăm nghìn thánh binh, Ngô Bình mơ hồ cảm thấy mình có thể đột phá lên một cấp độ khác của cảnh giới Đại Thánh: Thánh Khí!

Cảnh giới Thánh Khí chính là tạo ra một loại binh khí để trấn giữ khí vận của chính mình. Sau khi đúc thành thánh khí, có thể đặt nó ở trong thánh đường, nhận lấy nguyện lực của nhân tộc.

Thân là đại thánh của nhân tộc, Ngô Bình vốn đã chiếm mất nhiều khí vận của nhân tộc. Nếu không có thánh khí trấn áp thì khí vận này sẽ dễ bị những cao thủ mới nổi lên đoạt mất. Nhưng nếu có thánh khí rồi, người khác sẽ khó lòng cướp được khí vận của anh.

Muốn tạo ra thánh khí thì phải có kế hoạch cụ thể. Ngô Bình suy đi tính lại, sau đó mở một cuộn giấy ra, vẽ sơ đồ chế tác thánh khí. Chỉ cần anh tìm được đủ nguyên vật liệu là thánh khí anh vẽ trong tranh có thể trở thành thật.

Anh vẽ sơ đồ chế tác thánh khí mất bảy ngày, cực kỳ mất sức. Sau khi vẽ xong, anh mệt đến nỗi gần như không thể đứng vững.

Trên cuộn tranh vẽ một cái đỉnh. Cái đỉnh này có sáu chân và sáu cái quai, trên bề mặt vẽ rất nhiều phù văn huyền diệu. Cái đỉnh này tên là đỉnh Huyền Nguyên.

Sau khi vẽ xong đỉnh Huyền Nguyên, anh nghỉ ngơi một lúc. Vừa hay lúc đó Ngô Mi đến tìm anh, sau khi ăn đào, dưới sự hướng dẫn của Đào Như Tuyết, Ngô Mi đã tu luyện một lúc. Hiện giờ tu vi của cô ấy đã ở cấp độ Thiên Tiên.

"Anh à, quần áo ở chỗ đó đẹp quá, em muốn đi mua vài bộ".

Ngô Bình mỉm cười và hỏi: "Tiểu Mi, em muốn đến Thiên Y Quán sao?"

Ngô Mi gật đầu: "Vâng, chị Song Nhi đã đưa em đến đó. Tuy nhiên, bọn em không có đủ tiền nên đành phải quay về".

Ngô Bình cảm thấy hết sức kỳ lạ: “Kim Song Nhi là con gái của Vương Mẫu mà có thể không có tiền sao?”

“Em đương nhiên không có tiền”, Kim Song Nhi đi tới, cười nói: “Mấy năm trước em tiêu tiền như phá, đã tiêu hết tiền tiêu vặt trong tương lai mười năm tới rồi".

Nói rồi cô nũng nịu ôm lấy cánh tay Ngô Bình: "Chồng, sau này anh nuôi em nhé".

Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, vốn tưởng rằng lấy con gái của Vương Mẫu thì sẽ kiếm được ít tiền tiêu. Nhưng bây giờ xem ra, anh còn phải tốn thêm tiền. May mắn là anh bán đan dược kiếm được rất nhiều tiền, cho nên hiện giờ cũng không thiếu tiền.

"Được, em muốn mua cái gì cũng được, anh sẽ thanh toán", Ngô Bình đáp.

Kim Song Nhi: "Tốt lắm, vậy chúng ta đi thanh toán thôi".

Ngô Bình giật mình: "Đã chọn xong rồi sao?"

Ngô Mi cười nói: "Em chọn một bộ, cả nhà mỗi người một bộ, chị dâu cũng mua một bộ".

Ngô Bình hiểu Kim Song Nhi đang muốn tạo quan hệ tốt với mọi người trong nhà nên cười hỏi: "Ừm, vậy giá phải trả là bao nhiêu?"

Kim Song Nhi: "Cũng không nhiều lắm, hơn hai mươi triệu tiền Đạo".

Ngô Bình đáp: "Được, anh sẽ cho em ba mươi triệu, cứ chọn thêm vài bộ nữa đi".

Sau khi đưa tiền, anh tiếp tục chỉ đạo họa thân luyện chế đan dược. Bản thân anh cũng đi luyện chế một số đan dược quý hiếm.

Vừa mới luyện chế xong một lô đan dược, một thị nữ đột nhiên chạy tới báo cáo: "Không ổn rồi, Kim tiểu thư và đại tiểu thư bị chặn ở Thiên Y Quán. Kẻ chặn đường nói bọn chúng sẽ bắt họ để bán cho Thanh Lan Viện!"

Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: "Kẻ tới gây sự là ai vậy?"

Thị nữ đáp: "Là cháu trai của 'Long Xà Đạo Tôn' gì đó, hắn có vẻ rất ngang ngược. Kim tiểu thư cùng đại tiểu thư đang trốn ở Thiên Y Quán không ra được. Giờ kẻ đó đã dẫn người bao vây Thiên Y Quán".

Nghe vậy, Ngô Bình biết rằng Kim Song Nhi chắc chắn có cách đối phó, nhưng cô không muốn ra tay mà muốn đợi anh tới giải quyết.

Anh đáp: "Ừm, tôi hiểu rồi".

Trước cổng Thiên Y Quán, một cô gái kiều diễm chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm vào cổng, nói: “Thiếu gia, nhìn bọn chúng xem, một lũ to gan dám cướp mất bộ quần áo mà em thích. Bọn chúng đúng là chán sống rồi!”

Bên cạnh cô ta là một nam tu sĩ còn trẻ tuổi vừa mập vừa lùn, tu vi ở cấp Chân Tiên. Bàn tay mập mạp của hắn nhéo mông cô gái kia, cười nói: “Yên tâm đi, thiếu gia đây nhất định sẽ giúp em. Hừ, dám cướp quần áo của cục cưng, xem ta xử lý bọn chúng như thế nào!”
Chương 1845: Long Xà Đạo Tôn

Bên trong Thiên Y Quán, Kim Song Nhi và Ngô Mi đang ngồi bên bàn trà uống trà do Ngô Bình sao, quán chủ ở bên cạnh cũng khen ngợi: "Trà này ngon thật".

Kim Song Nhi: "Chuyện đó là đương nhiên, chồng tôi sao đó".

Ba người bọn họ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không để ý tới đám người bên ngoài.

Quán chủ là một mỹ nữ, cô ấy cười nói: "Hai vị tiểu thư, người đứng ở cửa chính là cháu trai của Long Xà Đạo Tôn. Việc này có cần Thiên Y Quán chúng tôi hỗ trợ giải quyết không?"

Kim Song Nhi: "Không cần. Đừng nói là cháu trai của Đạo Tôn, cho dù là Đạo Tôn tới, một lát nữa cũng sẽ ngoan ngoãn xin lỗi thôi".

Quán chủ cười nói: "Hai vị tiểu thư hào phóng như vậy, vừa nhìn đã biết danh phận cao quý".

Kim Song Nhi cười nói: "Không đến mức gọi là cao quý, chồng tôi là chủ của Đan Vương Lâu".

Nghe tới Đan Vương Lâu, quán chủ sửng sốt. Mấy ngày trước cô ấy cũng đã nghe tin đồn ngay cả Thiên Soái, Vương Mẫu và các nhân vật lớn khác cũng đến chúc mừng khai trương Đan Vương Lâu. Từ đó có thể thấy được chủ nhân Đan Vương Lâu đương nhiên không phải dạng vừa. Hơn nữa, ông chủ này còn là Đan Vương nhất phẩm. Đan Vương Lâu vừa khai trương thì những đan dược quý giá ở đó liền bán sạch sẽ, mỗi ngày kiếm hàng tỷ tỷ!

Quán chủ lập tức cung kính nói: "Vị thiếu gia ở bên ngoài, chỉ e là lần này gặp đen đủi rồi".

Ngô Mi: "Còn phải xem anh tôi có muốn nói chuyện với hắn ta hay không".

"Nếu như các người còn không chịu đi ra ngoài, bổn thiếu gia sẽ đánh vào. Sở dĩ tôi còn chưa xông vào là do giữ thể diện cho Thiên Y Quán!"

Nghe anh ta nói chuyện hống hách như vậy, Kim Song Nhi nói: "Ông nội hắn gọi là gì ấy nhỉ? Long Hổ Đạo Tôn phải không? Hừ, năm đó mẹ chị mở tiệc, ông ta ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Vậy mà cháu trai ông ta dám ở đây cao giọng hống hách".

Lúc này Ngô Bình đã tới, anh liếc nhìn tên béo, vỗ vai hắn nói: "Anh bạn, làm người nên rộng lượng một chút. Cớ sao lại làm khó hai cô gái như vậy?"

Tên béo rất tức giận: "Anh là cái quái gì, có tư cách nói chuyện với bổn thiếu gia hay sao?"

Ngô Bình: "Nói như vậy thì anh vẫn cố chấp muốn gây sự, không chịu buông tha cho họ sao?"

"Đúng vậy! Thiếu gia đây hôm nay phải cho bọn chúng một bài học..."

"Đúng vậy, cho chúng một bài học!" Người phụ nữ quyến rũ đi cùng tên béo cũng hét lên.

Ngô Bình sắc mặt nhất thời đen lại, lạnh lùng nói: "Tôi đã nể mặt anh mà anh vẫn cố chấp, vậy tôi cũng không cần khách khí với anh nữa".

Dứt lời, Ngô Bình liền đấm vào thắt lưng tên béo. Tên béo kêu lên đau đớn, lăn lộn trên mặt đất.

Ngô Bình: "Anh không phải là cháu trai của Long Xà Đạo Tôn sao? Gọi ông ta tới đây để tôi hỏi xem ông ta dạy dỗ cháu trai mình kiểu gì đây".

Nói xong, anh đá tên béo thêm vài cái nữa trước khi bước vào Thiên Y Quán.

Quán chủ Thiên Y Quán vội vàng đứng dậy nghênh đón, cười nói: "Hân hạnh được gặp ông chủ Đan Vương Lâu!"

Ngô Bình gật đầu: "Khách sáo rồi".

Kim Song Nhi cười nói: "Chồng à, anh thật là dũng mãnh, một cước đã đánh cho tên béo kia lăn ra đất".

Ngô Bình đảo mắt, hỏi: "Đây là chủ nhân của Thiên Y Quán sao?"

Quán chủ lại hành lễ: "Tôi là chủ của Thiên Y Quán, tên là Từ Phượng Nương".

Ngô Bình: "Cô chủ Từ, trước đây tôi cũng thường ghé thăm các chi nhánh khác của Thiên Y Quán. Quần áo bán ở cửa hàng của cô quả thực là tốt nhất thiên hạ".

Từ Phượng Nương cười nói: "Đan Vương quá khen rồi. Trên thực tế, sau khi Khuyên Giới được mở ra, rất nhiều y quán với tay nghề xuất sắc đã xuất hiện, hiện tại cạnh tranh rất khốc liệt".

Ngô Bình đáp: "Tôi vẫn thấy Thiên Y Quán là lợi hại nhất".

"Đan Vương đã đánh giá chúng tôi cao quá rồi".

Sau vài lời xã giao, Ngô Bình hỏi: "Hai người đã chọn xong hết quần áo chưa?"

Ngô Mi: "Anh à, bọn em đã chọn xong rồi, nhưng vẫn còn phải chờ một chiếc áo".

Ngô Bội: "Chờ lấy áo?"

Ngô Mi gật đầu: "Chuyện này anh phải hỏi cô chủ Từ".

Ngô Bình nhìn Từ Phượng Nương, Từ Phượng Nương cười nói: "Đan Vương, Thiên Y Quán của chúng tôi có bảo vật là một chiếc áo choàng, tôi đã phái người đi lấy rồi. Chiếc áo đó là một di vật cổ xưa, ban đầu nó được dệt cho Thiên Đế nhưng chưa hoàn chỉnh. Sau này, chúng tôi đã mất một nghìn bảy trăm năm để hoàn thành nó. Đến nay, chúng tôi vẫn chưa công bố nó ra bên ngoài. Vừa rồi Kim tiểu thư nói muốn xem chiếc áo này, muốn để Đan Vương mặc thử. Thế nên, tôi đã cử người đi lấy chiếc áo đó cho Đan Vương rồi".

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Áo dệt cho Thiên Đế thì nhất định không hề tầm thường, giá cả chắc chắn cũng 'trên trời' đúng không?”

Từ Phượng Nương cười nói: "Chiếc áo quý giá này không phải để bán, nhưng anh là Đan Vương, cho nên chúng tôi đương nhiên cũng muốn kết giao một chút".

Ngô Bình mỉm cười và nói: "Cô chủ Từ cứ ra giá đi, tôi sẽ không để Thiên Y Quán phải chịu thiệt thòi".

Từ Phượng Nương: "Nếu phải định ra một cái giá để bán ra ngoài thì nhất định không dưới hai trăm năm mươi tỷ tiền Đạo".

Hai trăm năm mươi tỷ tiền Đạo, đây là một cái giá trên trời. Phải biết rằng, trước đó Ngô Mi và Kim Song Nhi đã chọn nhiều quần áo như vậy nhưng chỉ tiêu tốn mấy chục triệu tiền Đạo.

Ngô Bình không hề ngạc nhiên chút nào, anh hỏi: "Khi nào thì chiếc áo được đưa tới?"

Từ Phượng Nương: "Chỉ một lát nữa thôi".

Đúng lúc này, ngoài cửa có một đạo tiên quang giáng xuống, bên trong đó là một đạo sĩ tầm tuổi trung niên. Khí tức của ông ta rất mạnh, không gian xung quanh vặn vẹo tạo thành một không gian đóng kín bao xung quanh đạo sĩ. Người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu của ông ta mà thôi. Còn bản thể thực sự của ông ta thì không ai biết được là cách đây bao xa.

“Kẻ nào dám đánh cháu trai ta?”, ông ta trầm giọng hỏi.

Ngô Bình liền bước ra, bình tĩnh nói: "Ông chắc hẳn là Long Xà Đạo Tôn đúng không? Cháu ông làm càn, lại còn tới đây gây sự với người nhà tôi. Tôi không giết anh ta đã là nể mặt ông rồi".

Nói rồi, anh để thánh vực của mình hiện ra, lập tức lấn át khí tức của đạo sĩ kia.

Long Xà Đạo Tôn kinh ngạc: "Các hạ thật lợi hại!"

Ông ta có cảm giác thanh niên trước mặt trông không giống người có tu vi cao, nhưng một khi ra tay thì rất có thể sẽ đánh ông ta trọng thương!

Ngô Bình: "Quá khen rồi".

Long Xà Đạo Tôn trầm mặc vài giây. Sau đó ông ta vung tay một cái, tên béo trên mặt đất liền biến mất. Lúc này, ông ta thản nhiên nói: "Hôm nay là cháu trai của tôi hành xử lỗ mãng, chuyện này hãy kết thúc ở đây".

Ngô Bình: "Kết thúc? Chỉ e là không thể dễ dàng như vậy. Cháu của ông muốn đánh người nhà tôi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?"

Long Xà Đạo Tôn nhíu mày: "Vậy các hạ muốn thế nào?"

Ngô Bình: "Tu sĩ cảnh giới như chúng ta thì không cần nhiều lời nữa. Hai ta giao đấu một trận. Nếu tôi thắng thì xử lý theo cách của tôi, còn ông thắng thì làm theo ý ông. Ông thấy thế nào?"

Long Xà Đạo Tôn vốn không muốn giao đấu với Ngô Bình, nhưng thân là đạo sĩ, làm sao có thể bỏ chạy? Như vậy chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

Ông ta nghiêm mặt đáp: “Nếu các hạ đã muốn vậy thì bần đạo sẽ theo đến cùng!”

Ngô Bình cười đáp: “Được! Mời!”

Hai người hoá thành hai luồng ánh sáng lao thẳng lên trời, biến mất khỏi tầm mắt của đám đông.

Một khắc sau, họ đã ra tới bên ngoài Khuyên Giới, bay vào một khoảng không đầy hằng tinh và các hành tinh khác.

Long Xà Đạo Tôn nói: “Giờ các hạ có thể xuất chiêu rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Ông nhường tôi ra tay trước chỉ e là sẽ bị thiệt”.

Nói rồi, anh lấy bút vẽ những nét loằng ngoằng trong không gian, tạo ra một bàn cờ. Sau đó anh lại vẽ tiếp các quân cờ, trong nháy mắt đã bày ra Vạn Cổ Đệ Nhất sát cục.

Sát cục vừa thành hình, Long Xà Đạo Tôn mặt biến sắc, trầm giọng nói: “Thế cờ mạnh quá, lĩnh ngộ của các hạ về Kì Đạo và Hoạ Đạo đã đạt tới cảnh giới chí tôn”.

Ngô Bình: “Trên thế giới này, các đạo học đều tương thông với nhau. Mời xuất chiêu”.

Long Xà Đạo Tôn khẽ thét lên một tiếng, một long một xà thân dài vạn dặm bay ra định phá sát cục của Ngô Bình.

Thế nhưng sát cục tạo ra chín chín tám mốt nước biến hoá, liên tục tạo ra các thế cờ chết chóc. Long bị chặt đứt đầu, xà cũng bị chém thành bảy khúc.

Một long một xà không chịu nổi mười giây đã bại trận. Long Xà Đạo Tôn kinh ngạc, vội chắp hai tay lại niệm một đoạn chú dài.

Lập tức, trên không trung xuất hiện một vòng xoáy lớn. Trong vòng xoáy có một sinh vật thượng cổ rất mạnh. Nó mở mắt trừng trừng nhìn Ngô Bình.

Đạo thuật lợi hại mức này, Ngô Bình lần đầu được thấy, cho nên anh ban đầu có chút hoảng hốt. Nhưng Ngô Bình lập tức trấn tĩnh lại, lấy bút vẽ ra một bộ cung tên và thần tiễn.

Sau đó anh cầm cung và tiễn, nhắm thẳng vào sinh vật đáng sợ trong vòng xoáy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK