Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891: Đấu giá huy hiệu

Cường giả kỷ nguyên kia trầm giọng nói: “Đừng chọc vào hắn ta nữa. Thực lực của người này không hề thua ta, với lại sau lưng có cường giả ngũ kỷ nguyên!”

Sự bức bối trong lòng Ngô Bình tiêu tan, anh vừa vác Thiên Vu huyết đao vừa đi một cách nghênh ngang.

Nghĩ đến việc trên người còn có sáu cái huy hiệu, anh lẩm bẩm: “Mấy cái huy hiệu này chắc có thể bán đi lấy tiền nhỉ?”

Nghĩ đến trước đây, người tu sĩ trung niên kia nói một cái huy hiệu đáng giá mười nghìn tỷ tiền đạo, không biết là thật hay giả?

Anh mở mạng Tiên, đăng huy hiệu lên đó. Chỉ trong chốc lát, anh đã nhận được vô số thông báo, đều là hỏi thăm giá cả, thậm chí có người còn yêu cầu gặp mặt ngay.

Ngô Bình suy ngẫm một chút rồi trực tiếp rao giá mười nghìn tỷ tiền đạo. Khi giá vừa được tung ra, người mua có tư cách tham gia đấu giá lập tức giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại hơn một trăm người. Bởi vì số tiền trong tài khoản ít hơn mười nghìn tỷ tiền đạo sẽ không có tư cách tham gia. Nói cách khác, hơn một trăm người này đều có ít nhất mười nghìn tỷ tiền đạo trên mạng Tiên.

Mười nghìn tỷ tiền đạo là khái niệm gì? Tương đương với giá trị tạo ra do một Đạo Quân, mỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ cho bạn trong một trăm nghìn năm, hoặc là giá trị do một trăm nghìn Đạo Quân làm việc liên tục cho bạn trong một năm.

Bắt đầu đấu giá, mỗi lần tăng giá thì đều không ít hơn một trăm tỷ tiền đạo, vì thế giá cá tăng lên liên tục, mười nghìn năm trăm tỷ, mười một nghìn tỷ, mười hai nghìn tỷ, cuối cùng huy hiệu được một người chốt với giá trên trời mười hai nghìn ba trăm tỷ tiền đạo.

Nhưng tiền mà đối phương thanh toán là tiền đạo tôn, bản chất của tiền đạo là bùa, là do Đạo Quân hoặc Đại Đạo Quân làm ra, còn Đạo Tổ thường chẳng thèm chế tạo tiền đạo.

Tiền đạo tôn là bùa mà cường giả cấp Đạo Tôn đích thân tạo ra, sau đó được lưu trữ trong một kim loại đặc biệt để tạo ra tiền. Trên thị trường, một tiền đạo tôn có thể đổi được năm mươi đến một trăm nghìn tiền đạo, giá cả dao động rất lớn. Trước mắt, tỷ giá đối hoái trên thị trường đại khái là tám mươi nghìn tiền đạo có thể đổi lấy một tiền đạo tôn, mười hai nghìn ba trăm tỷ tiền đạo có thể đổi lấy một trăm năm mươi ba triệu bảy trăm năm mươi nghìn tiền đạo tôn.

Đương nhiên trên tiền đạo tôn còn có tiền kỷ nguyên cấp bậc cao hơn. Tiền kỷ nguyên có thể sử dụng ở các kỷ nguyên khác nhau, ví dụ như kỷ nguyên này diệt vong, vậy thì tiền kỷ nguyên trong tay bạn đến kỷ nguyên tiếp theo vẫn có sức mua như cũ.

Bán xong một huy hiệu, Ngô Bình đang định đấu giá cái thứ hai, đột nhiên một thông báo rơi vào tầm mắt anh.

“Anh bạn, không biết anh còn huy hiệu không? Nếu như còn, tôi muốn mua hai cái với giá một trăm sáu mươi triệu tiền đạo tôn!”

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại: “Muốn mua, có thể đấu giá”.

Đối phương trả lời: “Như vậy dễ bị người ta nhắm vào. Tôi có thể nâng giá cao hơn một chút, một trăm bảy mươi triệu thì thế nào?”

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Được thôi”.

Rất nhanh sau đó, mạng tiên đã chuyển hai huy hiệu đi, đồng thời tài khoản của anh đã hơn ba trăm bốn mươi triệu tiền đạo tôn”.

Nếu như huy chương này không bán được, quá hạn sẽ không còn giá trị, Ngô Bình tiếp tục bán đấu giá cái thứ tư.

Lần này giá cả đạt đến một trăm sáu mươi ba triệu tiền đạo tôn. Cái thứ năm, thứ sáu tiếp theo đó bán được với giá một trăm bảy mươi triệu tiền đạo tôn và một trăm bảy mươi ba triệu sáu trăm nghìn tiền đạo tôn.

Cuối cùng, sáu cái huy hiệu thu được hơn một tỷ tiền đạo tôn, cũng coi như là lời được một khoản.

Anh vừa bán hết huy hiệu thì thấy phía dưới xuất hiện một thành phố cực lớn. Anh đáp xuống trước cổng thành, cổng thành không có ai canh gác, anh bước vào trong.

Anh vừa vào thành thì từ bên cạnh có một người thanh niên đội mũ đen đi qua, miệng cắn một nhánh cỏ, mặc quần áo xám, trên mặt mang theo ý cười.

“Công tử, anh đến thành U Tuyền lần đầu sao?”

Ngô Bình: “Đúng, lần đầu”.

Người này cười nói: “Công tử, tôi khá rõ về nơi này, nếu như anh muốn đi đâu, muốn làm gì, tôi cũng có thể giúp anh. Nếu như công tử cảm thấy tôi làm tốt, có thể thưởng cho tôi ít tiền sau khi làm xong việc”.

Ngô Bình đến một nơi, điều anh muốn trải nghiệm đầu tiên đương nhiên là đồ ăn ngon nơi đó, anh bèn hỏi: “Tiệm ăn ngon nhất của Thành U Tuyền này ở đâu?”

Người thanh niên cười nói: “Tiệm ăn ngon khá nhiều, gần đâu cũng có một quán, chỉ là đồ ăn hơi đắt một chút”.

Ngô Bình: “Đắt cũng không sao, cậu đưa tôi đi”.

“Vâng!”

Người thanh niên vừa dẫn đường vừa tự giới thiệu, anh ta tên là Chu Tiểu Hắc, sinh ra và lớn lên ở ngoại thành U Tuyền, hiện đang chạy việc vặt cho người khác kiếm ít tiền tiêu vặt.

Hai người đến một quán ăn, Chu Tiểu Hắc đi vào nói: “Phục vụ, có khách quý tới, còn không mau ra phục vụ?”

Một người con trai mặc áo gấm vội vàng ra nghênh đón, anh ta vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã biết lai lịch không tầm thường, anh ta khom người lại rồi nói: “Công tử, mời anh lên phòng vip trên tầng!”

Ngô Bình ừm một tiếng rồi lên tầng ba.

Tầng ba chỉ có ba phòng, cách nhau rất xa. Người phục vụ này cười nói: “Công tử, chúng tôi có ba phòng Thiên Địa Nhân, mức độ chi phí khác nhau, anh chọn phòng nào?”

Ngô Bình: “Phòng nào đồ ăn ngon?”

Phục vụ cười nói: “Công tử, gian phòng chữ Thiên thấp nhất cũng phải tiêu tốn một triệu tiền đạo. Gian phòng chữ Nhân thì thấp nhất là một trăm nghìn tiền đạo”.

Ngô Bình: “Vậy đến phòng chữ Thiên đi”.

Phục vụ cười nói: “Vâng, mời anh”.

Anh ta mở một cánh cửa trong số đó, bên trong có một Động Thiên diện tích vài trăm dặm.

Ở đây có kiến trúc riêng biệt, ít nhất có hơn một nghìn người làm việc trong đó, chuyên phục vụ khách của một bàn. Với lại phong cảnh xung quanh cũng khá đẹp.

Ngô Bình được mời đến một đại viện, một tốp những cô gái xinh đẹp mỹ miều đi đến nghênh đón, cô này bưng ghế, cô kia bưng trà, có cô còn nhẹ nhàng bóp vai, phục vụ vô cùng chu đáo.

Chu Tiểu Hắc cũng vào theo, đây cũng là lần đầu anh ta đến đây, anh ta thốt lên: “Cục cưng! Đây quả thực là chốn hưởng thụ của thần tiên!”

Ngô Bình khá hài lòng, anh nói: “Lên món trước đi”.

Phục vụ cười nói: “Công tử muốn nghe nhạc không? ‘Thập Vị Lầu’ chúng tôi có thể mời ca sĩ và vũ công nổi tiếng nhất thành đến”.

Ngô Bình nói: “Vậy mời đến luôn đi”.

Phục vụ sáng cả mắt: “Vâng ạ, anh đợi chút ạ!”

Sau khi Ngô Bình phân phó xong, không bao lâu sau đã có hai mươi tư vũ công xinh đẹp trẻ tuổi xuất hiện, phía sau còn có một ban nhạc.

Những cô gái nhảy múa mềm mại uyển chuyển, thật sự rất đẹp. Cùng lúc đó đồ ăn cũng lên bàn, anh vừa ăn vừa thưởng thức điệu nhảy, bên cạnh còn có mấy cô gái xinh đẹp gắp thức ăn rót rượu, sung sướng biết bao.

Hết một bài nhạc, Ngô Bình cười nói: “Múa đẹp lắm, thưởng”.

Bên cạnh anh để một cái túi to, bên trong là tiền đạo. Một câu thưởng của anh, Chu Tiểu Hắc bèn nhấc túi lên, tung một đống tiền xuống dưới. Cái túi này có ít nhất một triệu tiền đạo, cứ trực tiếp thưởng cho mấy cô vũ công như thế.

Mấy cô vũ công vui mừng khôn xiết, đồng loạt cúi xuống nhặt tiền. Nhưng một vũ công múa dẫn đầu trong số đó lại như bất động, chỉ yên lặng đứng ở đó.

Ngô Bình có chút ngạc nhiên, anh hỏi: “Tại sao cô không cần tiền?”
Chương 1892: Diệp Băng Hi

Vũ cơ khẽ nói: "Thưa anh, tôi bị đau lưng, không khom người được".

Ngô Bình mỉm cười, đương nhiên anh biết lưng của cô ta không bị gì cả, không những không đau mà còn rất dẻo dai, nếu cô ta muốn thì còn trườn được như rắn nữa cơ.

"Không muốn thì thôi", sau đó anh nói với Chu Tiểu Hắc: "Tặng túi tiền Đạo Tôn này cho cô gái này đi".

Trong túi có một trăm tiền Đạo Tôn, bằng tám triệu tiền Đạo. Mắt Chu Tiểu Hắc sáng cả lên, chạy bước nhỏ tới giao cho vũ cơ, cười nói: "Cô gái, công tử chúng tôi thưởng cho cô này, nhận đi".

Vũ cơ hơi sửng sốt, cô ta được sinh ra trong thế gia tu hành, trời sinh kiêu ngạo nên không thích nhận tiền người khác cho. Bây giờ Ngô Bình thưởng tiền khiến cô ta khó xử không biết phải làm sao.

Ngô Bình: "Cô gái, cô hãy nhận đi, cô múa rất đẹp", nói xong anh bưng ly rượu lên, tiếp tục ăn uống.

Vũ cơ cầm túi tiền, bỗng uyển chuyển bái: "Cảm ơn công tử! Tôi có một chuyện muốn cầu xin, mong anh giúp cho".

Ngô Bình: "Ồ, cô muốn tôi làm gì?"

Vũ cơ: "Số tiền này đủ để chuộc thân cho tôi, tôi không muốn ở lại đây, mong anh mở lòng từ bi, cứu lấy tôi!"

Ngô Bình nói: "Chuyện nhỏ. Chu Tiểu Hắc, đi nói chuyện với bên vũ quán đi".

Chu Tiểu Hắc đáp: "Vâng".

Sau khi Chu Tiểu Hắc đi, Ngô Bình hỏi: "Tôi thấy cô điềm tĩnh vững vàng, không giống những cô gái bình thường, chắc bất đắc dĩ mới phải lưu lạc chốn này".

Cô gái: "Tôi tên là Diệp Băng Hi, bố tôi từng là trưởng lão của Sơn Hà Tông, sau đó bị một vị trưởng lão khác trong tông môn hãm hại, chết oan uổng. Từ đó, gia tộc suy tàn, tôi cũng bị kẻ thù bán vào vũ quán".

Ngô Bình: "Thân thế của cô Diệp khổ sở như vậy, tôi đã biết chuyện thì sẽ giúp cô tới cùng".

Một lát sau, Chu Tiểu Hắc quay lại, anh ta ủ dột nói: "Thưa công tử, bên vũ quán nói là cậu chủ Thanh đã nói không ai được chuộc cô Diệp đi".

Ngô Bình: "Cậu chủ Thanh này là ai?"

Diệp Băng Hi tức giận nói: "Hắn tên Thanh Nguyên Phi, con trai của trưởng lão Thanh Lập đã hại chết bố tôi. Thanh Nguyên Phi vẫn luôn có ý đồ với tôi, chính hắn đã bán tôi đến vũ quán. Hắn còn nói nếu tôi thuận theo hắn thì sẽ được rời khỏi đây".

Ngô Bình: "Kẻ này tham lam thật, rõ ràng có cơ hội ép buộc, nhưng cứ muốn cô phải tự nguyện theo hắn".

Diệp Băng Hi nghiến răng: "Dù tôi có chết cũng sẽ không khuất phục trước hắn!"

Ngô Bình nói: "Tôi đã hứa giúp cô thì chắc chắn sẽ dẫn cô rời khỏi đây".

Diệp Băng Hi nói: "Thưa công tử, nếu anh đưa tôi đi sẽ chọc giận Thanh Nguyên Phi".

Ngô Bình thản nhiên nói: "Không sao, trong mắt tôi, hắn chỉ là một con kiến hôi mà thôi".

Anh tiếp tục ăn uống xem múa, ăn xong thì bảo Chu Tiểu Hắc thanh toán, định dẫn Diệp Băng Hi đi luôn.

Ra khỏi cửa quán, hai tu sĩ đã cản đường, trầm giọng nói nói: "Anh có thể đi, Diệp Băng Hi phải ở lại!"

Ngô Bình: "Lăn đi chỗ khác!"

Dứt lời, hai người bỗng cuộn mình tròn như quả bóng rồi lăn sang hai bên thật.

Đôi mắt long lanh của Diệp Băng Hi trợn tròn, thủ đoạn gì hay thế?

Ngô Bình cười nói: "Cô Diệp, thoát khỏi chỗ này cô có dự định gì không? Muốn rời khỏi nơi này hay tiếp tục ở lại?"

Diệp Băng Hi nghiến răng: "Tôi muốn tu hành, trả thù cho bố!"

Ngô Bình gật đầu: "Có chí khí. Giúp người phải giúp tới cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên. Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội để trở thành kẻ mạnh, nhưng quá trình sẽ hơi đau đớn, cô có bằng lòng chịu đựng không?"

Diệp Băng Hi cả kinh: "Có thể khiến tôi trở nên mạnh mẽ sao?"

Ngô Bình: "Đúng vậy. Tôi có thể biến cô thành người mạnh hơn cả Sơn Hà Tông. Đương nhiên, sau đó thì cô sẽ là người của tôi, trung thành với tôi trọn đời".

Diệp Băng Hi chỉ suy nghĩ một lát rồi gật đầu thật mạnh: "Tôi bằng lòng!"

Ngô Bình phất tay, Diệp Băng Hi được đưa vào sào huyệt tà ma. Tố chất của Diệp Băng Hi rất bình thường, tu vi cũng rất thấp, muốn bồi dưỡng cô ta thành kẻ mạnh trong tu hành là việc rất khó. Nhưng anh đang muốn thử nghiệm hiệu quả của sào huyệt tà ma đối với người thường như thế nào.

Diệp Băng Hi vừa vào trong đã bị vô số sợi tơ cắm vào cơ thể, những sợi tơ này kết nối tủy xương và kinh lạc của cô ta, đau đớn đến nỗi khiến cô ta phải kêu lên, nhưng cô ta lại không xin tha.

Lúc này, một tia ánh sáng đáp xuống, chính là Thanh Nguyên Phi kia, vốn dĩ hắn đang điên tiết, tới tìm Ngô Bình để gây sự. Nhưng lúc hắn nhìn thấy Ngô Bình, lập tức cảm nhận được khí tức khủng bố từ anh.

Hắn run rẩy, vội tươi cười: "Vị công tử này, nghe nói anh nhìn trúng Diệp Băng Hi, anh thích thì cứ dẫn người đi đi ạ".

Ngô Bình nhìn hắn, biết là hắn đã nhìn ra được thực lực của mình nên thản nhiên nói: "Không phải anh nói là không cho phép cô ấy rời khỏi vũ quán à?"

Thanh Nguyên Phi vội xua tay: "Đó là đối với người khác, còn anh thì đương nhiên là được rồi ạ".

Ngô Bình: "Anh nhận ra tôi à?"

Thanh Nguyên Phi cười gượng: "Tôi không quen ạ".

Ngô Bình: "Chúng ta không quen biết, sao anh phải nể mặt tôi?"

Thanh Nguyên Phi lau mồ hôi hột đáp: "Thực lực của anh xuất chúng, đương nhiên tôi phải tôn trọng kẻ mạnh rồi".

Ngô Bình hừ lạnh: "Diệp Băng Hi sắp trở về rồi, các người chuẩn bị nghiêm túc chờ đón sự trả thù của cô ấy đi".

Nói rồi anh nghênh ngang rời đi, để lại Thanh Nguyên Phi ngơ ngác đứng đó, Diệp Băng Hi trở về trả thù sao?

Ăn uống no say, Ngô Bình lại trở về địa điểm tổ chức đại hội Thượng Thanh, Thiên Bảo Xuyên. Thiên Bảo Xuyên là một bình nguyên rộng lớn, bốn bề được núi xanh ôm ấp. Lúc này, trong thành Thiên Bảo của Thiên Bảo Xuyên, người đông nghìn nghịt, có rất nhiều người tới hóng hớt, cũng có nhiều người đồng hành với người tham gia đại hội Thượng Thanh.

Chính giữa thành Thiên Bảo có một đại điện Thiên Bảo, tất cả những người tham gia đại hội Thượng Thanh đều phải đăng ký tại đây.

Bên ngoài cửa đại điện Thiên Bảo là một quảng trường rất rộng, trên quảng trường có tám mươi mốt trụ khổng lồ màu vàng, rất đỗi khí thế.

Tới quảng trường, anh bước về phía đại điện Thiên Bảo. Còn cách đại điện mấy trăm nước thì bỗng nhiên có một người tới bên cạnh cười hỏi: "Anh bạn đang định vào đại điện đúng không?"

Ngô Bình: "Có liên quan gì đến anh không?"

Người này sầm mặt xuống: "Nếu anh tới tham gia đại hội Thượng Thanh thì tôi khuyên anh đừng vào trong, có thể bán huy hiệu cho tôi!"

Ngô Bình: "Ồ, anh mua huy hiệu à? Sao không nói sớm, tôi đã bán mất sáu cái huy hiệu rồi".

Đối phương sửng sốt, bán sáu cái rồi á? Anh ta như chợt nhớ ra gì đó, da đầu tê rần, lắc người tránh ra mấy trượng, run giọng hỏi: "Là anh đã ám sát Thượng Thanh Cung à?"

Ngô Bình: "Là tôi, anh tới tặng huy hiệu cho tôi hả?"

Người nọ khó nhọc rặn ra một nụ cười: "Xin lỗi, tôi có mắt không tròng..."

"Qua đây", Ngô Bình thản nhiên nói.

Người nọ ủ rủ, từ từ bước lại gần: "Tôi sai rồi!"

Ngô Bình hỏi: "Anh đứng đây đã cản bao nhiêu người, ăn chặn bao nhiêu huy hiệu rồi?"

Người nọ đáp: "Anh là người đầu tiên".

Ngô Bình: "Ai là người đứng sau lưng anh? Là thiếu tông chủ của Thượng Thanh Tông sao?"

Người nọ lắc đầu: "Không phải".

Ngô Bình hỏi: "Anh định mua huy hiệu của tôi với giá bao nhiêu?"

Người nọ toát mồ hôi hột, đáp: "Vốn định trả cho anh một ít thôi, nếu thực lực của anh mạnh thì sẽ mua với giá một nghìn tỷ tiền Đạo".

Ngô Bình: "Một nghìn tỷ? Trước đây tôi bán huy hiệu với giá mấy triệu tỷ một cái, anh ăn lời lắm thế. Giao tiền ra đây".

Hai tay người nọ run cầm cập, lấy ra túi tiền không gian, Ngô Bình lấy xem thì thấy trong đó có tầm hai nghìn tỷ tiền Đạo. Anh cất túi tiền đi rồi nói: "Tôi tịch thu số tiền này, tránh anh lại đi ức hiếp người khác".

Người nọ muốn khóc không thành tiếng, chỉ đành bất lực gật đầu.
Chương 1893: Trăm người đẹp chọn thiên kiêu

Anh tiếp tục đi về phía trước, cũng không có ai cản anh nữa, kẻ ép mua lại bị anh cướp tiền, bớt chọc vào những kẻ hung hãn thế này thì hơn!

Trong đại điện, anh thuận lợi làm hết những thủ tục báo danh, tay cầm một tấm thẻ, bên trên có ghi số 9.

Cầm thẻ, Ngô Bình quay người rời đi, tìm một khách sạn ở.

Trong khách sạn có những động thiên khác nhau, bên trong cực kỳ yên tĩnh. Anh ngồi xếp bằng trong khách sạn tu luyện, chớp mắt đã tới sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, anh đã nhìn thấy quảng trường trước điện Thái Thanh đông nghịt người, có rất nhiều người đã tới từ sớm.

Anh tới chỗ đám đông, thấy một cái đài hình bát giác khổng lồ lơ lửng trên không trung, bên trên đài có khắc cấm chế.

Bấy giờ có người nói: "Đại hội Thượng Thanh lần trước rất thú vị, nghe nói các thế lực lớn đều tới đặt cược".

"Cược ai thắng à?"

"Kiểu cược này không đơn thuần chỉ để kiếm tiền, mà là để chọn chủ".

"Chọn chủ?", người kia không hiểu: "Là ý gì?"

"Những người này lấy vận khí ra để đặt cược. Nếu người bọn họ chọn có tương lai rộng mở, có thể bước lên con đường Chân Thánh thì tất nhiên có thể thắng liên hoàn. Từ đó về sau, bọn họ cũng đi theo người mà bọn họ đã chọn, trở thành tùy tùng của những người đó".

"Còn có thể vậy nữa à?"

"Có biết nhà họ Quách không?"

"Biết chứ, là một trong những gia tộc lớn của đại thế giới Thượng Thanh".

"Đại hội Thượng Thanh lần trước, nhà họ Quách đã chọn đúng người giành hạng nhất, cuối cùng nhờ vậy mà quật khởi đấy".

Người kia hít vào một hơi: "Hạng nhất luôn cơ à? Thế thì quá mạnh rồi!"

"Đương nhiên. Người giành hạng nhất đại hội trước bây giờ đã trở thành trưởng lão nòng cốt của Thái Thanh Tông rồi đấy".

"Lợi hại! Nói vậy thì một khi đặt cược đúng cho người giành hạng nhất thì tương lai sẽ rộng mở!"

"Đó là điều dĩ nhiên. Không cần phải là hạng nhất đâu, chỉ cần đặt cược trúng top 10 thôi là đã hời to rồi!"

Nghe đến đây, Ngô Bình thấy dao động, xem ra chất lượng của đại hội Thượng Thanh này rất cao, top 10 mà cũng được tôn sùng.

Lúc này, anh nhìn thấy vài người đứng trên đài cao, trước mặt mỗi người đều tụ tập đông nghịt người. Anh nghe ngóng mới biết mỗi người đứng trên đài cao kia đều là người tham gia đại hội Thượng Thanh lần này.

Những người này đứng trên đài cao tuyên truyền về thực lực của mình, ai cũng lòng đầy tự tin, tự xưng mình chắc chắn có thể bước lên con đường Chân Thánh.

Ngô Bình cho rằng những việc này không cần thiết, anh là người muốn đoạt hạng nhất, nhưng anh không cần những người đặt cược này.

Anh yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống.

Đúng lúc này, anh cảm nhận được Diệp Băng Hi trong sào huyệt tà ma đang lột xác, những đau đớn trước đó đã không còn nữa, thay vào đó là những cảm giác vô cùng huyền diệu.

Anh cười nói: "Băng Hi, cảm thấy thế nào?"

Diệp Băng Hi: "Tôi cảm thấy một nắm đấm của mình có thể đánh vỡ trời xanh, thiên hạ vô địch".

Ngô Bình: "Đây là dấu hiệu rất bình thường. Bây giờ cô vẫn còn khá yếu, đợi đến lúc cô trở nên mạnh mẽ thì sẽ hiểu cách kính nể trời đất".

Diệp Băng Hi: "Sau khi tôi ra ngoài, dốc sức tu luyện thì có thể đạt đến tầng lớp nào?"

Ngô Bình: "Ít nhất cũng sẽ là cường giả cấp Đạo Tổ".

Diệp Băng Hi hít sâu vào một hơi: "Tôi sẽ cố gắng!"

Ngô Bình đợi một lát thì thấy gần mình có người bắt đầu đặt cược. Từ số 1 tới số 60, nếu chọn đúng người nào ứng với thứ tự nào thì cược một được mười.

Bối cảnh nhà cái không đơn giản, chuyển hẳn một cái nhà sang đây, tất cả mọi người đều có thể đặt cược được.

Ngô Bình lấy ra năm trăm triệu tiền Đạo Tôn, đặt cược chính mình giành hạng nhất. Người phụ trách nhìn sự lựa chọn của anh rồi không khỏi bật cười: "Anh bạn, anh có suy nghĩ lại chút không? Thật ra có vài nhân vật là ứng cử viên cho hạng nhất đấy, anh chọn họ thì tỷ lệ thắng cược sẽ lớn hơn một chút".

Ngô Bình thản nhiên đáp: "Người này chính là tôi, tôi tự chọn mình".

Người kia tỏ vẻ quái lạ, hỏi lại: "Anh chắc chưa?"

Ngô Bình: "Chắc, tôi cược năm trăm triệu tiền Đạo Tôn này cho chính mình".

Đối phương: "Được, mong anh có thể giành chiến thắng".

Rất nhanh, cuộc đặt cược đã kết thúc, vô số khách cược nhưng chỉ có chưa đến mười người cược Ngô Bình thắng.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, đại hội Thượng Thanh chính thức bắt đầu. Mục thứ nhất là do các cô gái từ những thế lực nhỏ của đại thế giới Thượng Thanh tặng hoa cho sáu mươi thí sinh tham gia. Tổng cộng có một trăm cô gái, ai nhận được hoa nhiều nhất thì chứng minh người đó có khả năng giành được hạng nhất của đại hội Thượng Thanh lần này nhất.

Lúc này, người dẫn chương trình là một vị tu sĩ mặc đạo bào hai màu đen trắng, ông ta cao giọng nói: "Đại hội Thượng Thanh lần này chính thức bắt đầu. Tiếp sau đây, mời sáu mươi vị thiên kiêu lên sân khấu".

Thế là ông ta bắt đầu gọi số từ 1 đến 60, lần lượt vào vị trí tương ứng của mình. Ngô Bình xếp thứ 9, anh cũng tới đứng trên đài cao.

Bỗng chốc, ánh mắt của vô số cô gái xinh đẹp dưới đài đều nhìn anh. Anh là Thánh Vương lại còn là Chân Hoàng, Tiên Hoàng, khí chất không ai sánh bằng, có sức thu hút chí mạng với những cô gái xinh đẹp này.

Những cô gái này hoàn toàn không nghe người dẫn chương trình nói gì sau đó, cứ sững sờ nhìn Ngô Bình như vậy.

"Ôi, công tử này đẹp trai quá, đàn ông quá đi mất. Tôi chỉ nhìn anh ấy một cái mà đã cảm thấy không kìm lòng được, muốn tới gần anh ấy".

"Đúng vậy, đời này tôi chỉ động lòng với một người, chính là anh ấy!"

Tu sĩ dẫn chương trình nói: "Mời số 1 tự giới thiệu".

Tu sĩ số 1 khẽ cười, đang định nói gì đó thì phát hiện những cô gái đứng ở dưới đài đã chạy sạch rồi, toàn bộ đều tập trung dưới đài số 9.

Cùng lúc đó, những cô gái đứng trước đài của mấy chục số khác cũng di chuyển, dường như toàn bộ đều tập trung trước đài số 9.

Sắc mặt năm mươi chín người còn lại đều khó coi, cảm thấy rất mất mặt, trong lòng thầm nói người này có lai lịch thế nào, sao lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy?

Ngô Bình nhìn thấy những cô gái tụ tập đông đúc dưới đài số 9 của mình thì khẽ cười. Các cô gái đều thét lên, có vài cô bạo dạn hơn thì nhảy thẳng lên đài.

Vài tu sĩ vội cản họ lại, nếu không bọn họ sẽ bổ nhào vào Ngô Bình khiến anh ngã ra đất luôn đấy.

Ngô Bình: "Cảm tạ vì được các vị yêu thích, tôi là Lý Huyền Bình, là một thầy luyện đan. Hôm nay được gặp mặt nhau là cái duyên, ở đây tôi có một ít đan dược dưỡng nhan, mong các người đẹp nhận lấy".

Nóng xong anh phất tay, cả trăm viên đan dược bay xuống, trong tay mỗi cô gái đều có một viên. Có nhiều cô quá nôn nóng nên uống ngay tại đó luôn. Trong chốc lát, bọn họ đã cảm thấy da dẻ mình đẹp hơn, gương mặt cũng trẻ ra, mười phân vẹn mười.

Các cô gái thích vô cùng, rối rít cảm ơn.

"Hừ!"

Tu sĩ đứng trên đài số 1 cuối cùng đã không nhịn được nữa, anh ta lớn giọng: "Này anh bạn, hình như vẫn chưa đến lượt anh tự giới thiệu nhỉ?"

Ngô Bình cười nói: "Trước mặt anh không có lấy một bóng người, tôi thấy thôi không cần giới thiệu nữa đâu".

Người này tức giận: "Hỗn xược, anh có biết tôi là ai không?"

Ngô Bình: "Là người sắp bại dưới tay tôi".

Đối phương nổi giận gầm lên một tiếng rồi bay lên không, đấm một quyền về phía Ngô Bình.

Những cô gái đứng dưới đài đồng loạt hô lên: "Công tử, cẩn thận!", Ngô Bình mỉm cười, khẽ phất tay đã có một chưởng ảnh bay về phía số 1.

Ầm!

Một tiếng động cực lớn vang lên, số 1 vừa đánh quyền ra thì đã bị một sức mạnh mênh mông đánh bay, sau đó đập mạnh xuống đất.

Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát rồi một trăm cô gái bỗng vỗ tay nhiệt liệt.
Chương 1894: Vách ngọc kỷ nguyên, tuyệt học kỷ nguyên

Ngô Bình nhìn số 1 từng được nhiều người tung hô rồi thản nhiên nói: "Lát nữa anh còn muốn đánh với tôi không?"

Các người đẹp cùng nhau tặng hoa, có đến chín mươi chín trong số một trăm nhánh hoa tươi được đặt ở đài của Ngô Bình, một nhánh còn lại đã được tặng từ sớm cho người khác, cô gái đã tặng nhánh hoa kia bây giờ đang cực kỳ hối hận.

Nhìn chín mươi chín nhánh hoa tươi, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, số 9 này có sức hấp dẫn đến vậy sao?

Những người khác đều ghen tức đỏ cả mắt, hận không thể lao tới xé xác Ngô Bình.

Người dẫn chương trình: "Các vị, đại hội Thượng Thanh lần này có một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra, chín mươi chín trong số một trăm cô gái đã chọn cùng một vị lang quân như ý!”

Nghe vậy, Ngô Bình sững người, vội hỏi người dẫn chương trình: "Lang quân như ý? Ý ông là tôi phải cưới các cô ấy sao?"

Người dẫn chương trình cười nói: "Công tử số 9, đây là quy tắc từ xưa tới nay của đại hội Thượng Thanh, cậu không biết sao?"

Ngô Bình tái cả mặt, hay lắm, một lần cưới những chín mươi chín cô, anh làm gì còn thời gian để tu luyện nữa? Anh lập tức nghiêm túc nói: "Một mình tôi cưới nhiều cô gái thế này thì hơi quá đáng, tôi thấy hay là..."

"Công tử!", anh còn chưa dứt lời thì các cô gái đã kéo nhau nhảy lên đài, mỗi người mỗi vẻ, hương thơm ngạt ngào.

Những người đứng dưới xem thì vừa ngưỡng mộ vừa thấy buồn cười.

"Thì ra cậu ấy không biết hoa này tặng cho lang quân như ý, ha ha, một lần cưới những chín mươi chín bà vợ, chắc chịu không nổi đâu nhỉ?"

"Hihi, mệt chết thằng nhóc này mới tốt đấy. Ông đây chẳng có lấy một cô, cậu ta thì lại có những chín mươi chín cô, đúng là vô lý mà!"

"Nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu ta bước lên được con đường Chân Thánh thì những cô gái này sẽ có một tương lai tươi sáng, thậm chí gia tộc sau lưng bọn họ cũng có thể nhờ đó mà quật khởi".

"Thực lực của người này rất mạnh, mọi người khá xem trọng số 1 nhưng cậu ta lại có thể dễ dàng đánh bại số 1 chỉ với một chiêu".

"Khó nói lắm. Sáu mươi người này ngọa hổ tàng long, có người che giấu thực lực rất kỹ. Ít nhất phải đến giữa đại hội mới biết được ai lợi hại".

"Đúng vậy, tiếp theo là phần thi khả năng nhận thức và thiên phú. Tất cả họ đều sẽ tới trước vách ngọc kỷ nguyên để lĩnh ngộ tuyệt học cao nhất của các kỷ nguyên. Người lĩnh ngộ được nhiều nhất chắc chắn chính là người có tố chất tốt nhất".

Người dẫn chương trình nhìn thấy các cô gái thất thố thì nói: "Mời các cô gái tạm thời rời khỏi đài, đừng để ảnh hưởng đến lang quân của các cô thi những phần sau".

Các cô gái nghe vậy thì vội xuống đài, chỉ sợ mình sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của Ngô Bình ở phần thi sau.

Người dẫn chương trình: "Phần mở đầu đã rõ ràng, công tử số 9 của chúng ta đã thắng. Điều này cho thấy các cô gái đều xem trọng công tử số 9, mong công tử số 9 không phụ sự mong chờ của mọi người, cuối cùng có thể bước lên con đường Chân Thánh".

Ông ta dừng một lát rồi nói tiếp: "Tiếp sau đây sẽ tiến hành phần thi đấu thứ hai, cũng là một phần thi rất quan trọng. Sáu mươi vị công tử ở đây sẽ tới trước vách ngọc kỷ nguyên để lĩnh ngộ tuyệt học kỷ nguyên. Trên vách ngọc có phong ấn một trăm linh tám loại tuyệt học kỷ nguyên, mỗi một loại đều có uy lực kinh người. Lĩnh ngộ thành công một loại tuyệt học sẽ có được mười điểm".

Người dẫn chương trình nhìn nói rồi nhìn Ngô Bình, cười nói: "Công tử số 9, vì cậu là người được các người đẹp chọn nên cậu sẽ là người đầu tiên vào lĩnh ngộ".

Ngô Bình: "Có thể lĩnh ngộ trong bao lâu?"

Người dẫn chương trình cười đáp: "Không giới hạn thời gian. Nhưng tuyệt học sẽ chớp tắt trên vách ngọc kỷ nguyên, mỗi người chỉ được nhìn một lần, thế nên cậu sẽ có một trăm linh tám cơ hội, thời gian chỉ tầm mười lăm phút. Cuối cùng có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu tuyệt học, phải xem khả năng lĩnh ngộ và thiên phú của cậu".

Dứt lời, trước mặt Ngô Bình xuất hiện một cánh cửa sáng, sau cánh cửa đó có một vách ngọc khổng lồ treo lơ lửng giữa vũ trụ, nó to lớn không gì sánh bằng, sao trời cũng chỉ như hạt cát đối với nó.

Người dẫn chương trình: "Mời bước vào cánh cửa".

Ngô Bình sải bước vào trong cánh cửa sáng, bỗng chốc anh đã đứng sâu trong vũ trụ, nhìn thấy vách ngọc kỷ nguyên khổng lồ kia.

Dường như vách ngọc kỷ nguyên cảm nhận được sự xuất hiện của anh, một tia sáng lóe lên, hiện ra vô số hình ảnh. Ngô Bình dùng khả năng nhìn thấu vạn vật để nắm bắt những hình ảnh này trong chớp mắt rồi khắc sâu vào trong thức hải, sau đó phân tích tiêu hóa.

Huyền quang chín màu chấn động trong cơ thể anh, giúp anh lĩnh ngộ loại thần thông đầu tiên. Chưa kịp lĩnh ngộ hết thì tia sáng thứ hai đã lóe lên, anh lại đóng dấu nó lại.

Cứ như vậy, chưa đến mười lắm phút, một trăm linh tám tia sáng lóe lên đã được anh bắt lại. Sau đó, vách ngọc kỷ nguyên ảm đạm tối màu, anh cũng bước ra khỏi cánh cửa sáng.

Trở về đài, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn anh chăm chú. Người dẫn chương trình hỏi: "Công tử số 9, cậu có thu hoạch được gì không?"

Ngô Bình nói: "Tôi cần một chút thời gian để lĩnh ngộ".

Người dẫn chương trình: "Được, thế tiếp theo sau mời công tử số 1 vào lĩnh ngộ", nói rồi, cánh cửa sáng chuyển qua vị trí số 1, số 1 và trong lĩnh ngộ.

Ngô Bình ngồi xếp bằng trên đài, bắt đầu lĩnh ngộ từ tuyệt học đầu tiên.

Tiếng bàn luận xôn xao.

"Tôi nhớ người lợi hại nhất đại hội lần trước lĩnh ngộ được năm loại tuyệt học đúng không?"

"Đúng vậy, năm loại, tuy không nhiều nhưng đã giỏi lắm rồi. Trong lịch sử đại hội Thượng Thanh, người lĩnh ngộ được nhiều nhất là mười chín loại tuyệt học, chấn động thiên hạ. Về sau, người đó bước lên con đường Chân Thánh, cuối cùng tới đại thế giới Ngọc Thanh".

"Số 9 này có thể lĩnh ngộ được mấy loại đây? Ba hay năm?"

"Năm loại đã khó lắm rồi, dù sao đại hội trước cũng chỉ được năm loại tuyệt học là nhiều nhất".

Vừa nói xong, trên người Ngô Bình bỗng phóng ra một luồng khí tức kinh người, khí tức này dường như không tới từ kỷ nguyên hiện tại, có một vận luật rất đặc biệt.

Cùng lúc đó, sau đầu Ngô Bình xuất hiện ra một vầng sáng, điều này cho thấy anh đã lĩnh ngộ thành công một tuyệt học kỷ nguyên!

"Mau nhìn đi, đã lĩnh ngộ rồi kìa!", có người hô lên, chín mươi chín cô gái đồng thanh hoan hô, ai cùng khen ngợi không ngớt lời.

Mười lăm phút sau, số 1 bước ra cũng ngồi xuống lĩnh ngộ. Anh ta vừa ngồi xuống thì Ngô Bình lại phát ra một đạo khí tức nữa, phía sau đầu xuất hiện vầng sáng thứ hai.

"Hai loại rồi! Giỏi thật, thời gian ngắn như vậy mà đã lĩnh ngộ được hai loại, chẳng trách các người đẹp đều nhìn trúng cậu ấy!"

Sau đó, số 2 bước vào trong cánh cửa sáng. Anh ta vừa bước vào, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được loại tuyệt học thứ ba. Khi anh ta bước ra, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được năm loại tuyệt học.

"Năm loại tuyệt học rồi! Đã bằng với người đứng nhất đại hội trước rồi. Quá giỏi, người này tên gì thế? Người ở đâu?", thế là mọi người lũ lượt nghe ngóng xem lai lịch thân phận của Ngô Bình.

Các người đẹp thì càng vui mừng khôn xiết.

"Ôi, công tử giỏi quá đi mất, đã bằng với quán quân lần trước rồi, tốt quá!"

"Thế thì đã là gì, công tử còn đang lĩnh ngộ, chắc chắn lát nữa sẽ lĩnh ngộ được nhiều hơn".

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Ngô Bình lại lĩnh ngộ được loại tuyệt học thứ sáu, thứ bảy.

Lúc này, mọi người đã hơi sửng sốt, họ chỉ muốn biết số 9 có thể vượt qua được vị thiên kiêu đã lĩnh ngộ được mười chín loại tuyệt học lợi hại nhất trong lịch sử kia không!

"Mười loại rồi!"

"Mười ba loại rồi!"

"Mười tám!"

Lúc này, đến cả số 20 sắp bước vào cánh cửa sáng cũng đứng lại, nhìn chằm chằm Ngô Bình, muốn xem thử anh có thể vượt qua được người trước hay không!

"Ầm!"

Vầng sáng thứ mười chín hiện lên, mọi người hoan hô nhiệt liệt.

"Ôi trời ơi, đã bằng với người lĩnh ngộ được nhiều nhất trong lịch sử rồi, lợi hại!"

Các người đẹp hoan hô, reo hò, chỉ hận không thể nhào vào lòng Ngô Bình ngay lập tức để ôm chặt lấy anh.

Cứ như vậy, những người sau đó liên tiếp bước vào cánh cửa sáng, đến lúc người cuối cùng lĩnh ngộ vách ngọc kỷ nguyên thì đã hết nửa ngày. Bấy giờ, sau đầu Ngô Bình đã xuất hiện một trăm vầng sáng, nhưng anh vẫn đang tiếp tục lĩnh ngộ!
Chương 1895: Chùy sao băng và viên gạch xanh

So sánh thì người bây giờ đang lĩnh ngộ được nhiều nhất cũng chỉ mới được bảy loại tuyệt học, vượt qua được quán quân của đại hội trước. Sau anh ta thì vẫn còn một người lĩnh ngộ được năm loại, một người lĩnh ngộ được bốn loại.

Bọn họ đã rất ưu tú rồi, nhưng so sánh với Ngô Bình thì lại như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.

Một trăm linh một loại, một trăm linh ba loại, mãi đến khi sau đầu anh xuất hiện đến vầng sáng thứ một trăm linh năm thì Ngô Bình mới mở mắt ra.

Mắt của người dẫn chương trình như phát sáng, cười nói: "Chúc mừng công tử số 9, đã lĩnh ngộ được tất cả một trăm linh năm loại tuyệt học!"

Ngô Bình: "Ta hơi mệt, nghỉ ngơi một lúc!"

Mọi người sững sờ, lẽ nào anh còn có thể tiếp tục lĩnh ngộ?

Ngô Bình lấy một quả đào ra ăn, rồi lại uống thêm một ít đan dược, sau khi hồi phục thì lại tiếp tục lĩnh ngộ.

Mộ trăm linh sáu, một trăm linh bảy, một trăm linh tám!

Cuối cùng Ngô Bình hoàn toàn lĩnh ngộ được một trăm linh tám loại tuyệt học kỷ nguyên. Đương nhiên làm được như vậy là nhờ "Tượng" mà huyền quang chín màu trong cơ thể anh đã luyện hóa ra. "Tượng" có khả năng học tập phi thường đối với các loại tuyệt học vũ trụ. Mà việc này cũng giúp ích được rất nhiều cho anh trong việc lĩnh ngộ tuyệt học kỷ nguyên.

Khi một trăm linh tám vầng sáng cùng lúc xuất hiện, người dẫn chương trình đã nói năng lộn xộn: "Mọi người đã thấy chưa? Một trăm linh tám vầng sáng, cho thấy cậu ấy đã lĩnh ngộ được một trăm linh tám loại tuyệt học, số 9, công tử, đỉnh của chóp, vô tiền khoáng hậu!"

Những người vui nhất chắc có lẽ là chín mươi chín người đẹp đã tặng hoa cho anh, các cô suýt chút nữa là đã lại nhảy lên đài, may là có người cản lại.

Năm mươi chín người còn lại đều cực kỳ ngưỡng mộ và đố kỵ với Ngô Bình, đồng thời thấy vô cùng chấn động, lĩnh ngộ được tất cả tuyệt học, quá khủng bố!

"Không biết công tử số 9 có mang lại điều bất ngờ gì nữa trong phần thi tiếp theo không nhỉ? Chúng ta cùng chờ xem!"

Ông ta vỗ tay, lập tức có rất nhiều người gắng sức khiêng nhiều món binh khí lên, có cung tên, có kiếm, có đao, có kích...

Tổng cộng có hai mươi món vũ khí được đặt trước mặt mọi người. Người dẫn chương trình cười nói: "Những binh khí này tới từ nhiều kỷ nguyên khác nhau, chủ nhân của bọn chúng từng là kẻ mạnh tuyệt thế của một kỷ nguyên. Các vị công tử có thể thử giao tiếp với các binh khí, nếu có thể hàng phục cược một món binh khí thì sẽ được năm mươi điểm".

Ngô Bình: "Có thể lấy binh khí đã bị mình hàng phục đi không?"

Người dẫn chương trình cười đáp: "Đương nhiên rồi. Công tử hàng phục được binh khí nào thì món binh khí ấy sẽ thuộc về công tử".

Số 10 đứng bên cạnh hừ một tiếng: "Từ xưa đến nay vẫn chưa có ai hàng phục được binh khí ở đây đâu, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy!"

Phản ứng của người đứng dưới đài cũng không khác là bao, đều cảm thấy không có khả năng này lắm.

Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Lần này, công tử vẫn là người đầu tiên bắt đầu!"

Ngô Bình gật đầu, anh bước lên đài của người dẫn chương trình, lần lượt bước qua trước hai mươi món binh khí. Lúc anh bước qua một cái chùy sao băng, trong lòng có cảm ứng nên giơ tay nắm lấy chuôi của nó.

Chùy sao băng này có một cái chuôi màu đen, bề mặt khắc hoa văn, to bằng ba ngón tay, dài hơn một mét. Trên chuôi có gắn một sợi xích màu đen, to bằng hai ngón tay, dài chừng hai mét. Đầu mút của sợi xích là một quả tạ đầy gai nhọn, vô cùng nặng.

Anh phải dùng đến ba phần sức lực mới miễn cưỡng nhấc được quả tạ này lên.

Vừa tiếp xúc, năng lượng Ngô Bình có được trong vu đỉnh trước đó đã cộng hưởng với cái chùy này, sau đó huyền quang chín màu chấn động, phóng thích ra năng lượng của Vu tộc, đồng thời không ngừng rót vào chùy sao băng.

Một vài giây sau, chùy sao băng đã rung lên một cái, tự động bay lên, sau đó những cấm chế và then chốt bên trong nó đã được Ngô Bình lần lượt gỡ bỏ.

Một lát sau, Ngô Bình đã cảm thấy mình và chùy sao băng này hợp làm một thể, dường như nó là một phần trong cơ thể mình. Hơn nữa, cấm chế trong chùy sao băng vô cùng mạnh mẽ, thậm chí nó có thể hấp thu được một số thần thông và tuyệt học của anh.

Anh khẽ động tâm niệm, chín trong số một trăm linh tám tuyệt học anh vừa lĩnh ngộ được đã hòa tan vào chùy sao băng, chùy sao băng phát ra ánh sáng chín màu, sát khí dữ dội.

"Sao cơ? Anh ấy đã hàng phục được một thanh binh khí rồi!", mọi người rất kinh ngạc. Điều này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, dù sao thì từ xưa tới nay chưa có ai thành công làm được việc này. Ở các kỳ đại hội Thượng Thanh, phần thi này chỉ thi cho có lệ vậy thôi!

Thu được chùy sao băng, Ngô Bình tiếp tục đi tới, lần này anh bước qua một viên gạch màu xanh, bề mặt viên gạch khắc đầy phù văn, cũng cực kỳ nặng, lần đầu tiên Ngô Bình cũng không thể nhất nó lên nổi.

Viên gạch này khiến anh có cảm giác rất gần gũi. Lúc năng lượng của anh giao tiếp với nó, thì năng lượng trong hoang đỉnh đã cộng hưởng với nó.

Bỗng chốc, viên gạch nhẹ đi khá nhiều, anh cầm nó trong tay rồi bắt đầu tế luyện.

Chỉ một lát sau, viên gạch xanh đã phóng thích ra ánh sáng chói lòa, hoàn toàn hòa làm một với anh, cầm trên tay nhẹ như tơ hồng.

"Lợi hại! Lại hàng phục thêm được một binh khí kỷ nguyên nữa rồi!"

Ngô Bình lại nhìn những binh khí khác, nhưng tiếc là không tìm được thêm cái nào phù hợp.

Người dẫn chương trình cười nói: "Chúc mừng công tử số 9 có được hai món binh khí. Mời các công tử khác thử!"

Không có gì bất ngờ, những người còn lại có cố gắng cỡ nào cũng không hàng phục được món binh khí nào cả, thậm chí bọn họ còn không giao tiếp được với binh khí nữa.

Người dẫn chương trình: "Tốt! Tiếp theo, chúng ta sẽ vào phần thi thứ ba, khiêu chiến kỷ nguyên! Các vị có thể chọn cấp độ, những công tử trong cùng cấp độ thì sẽ được xếp hạng theo thực lực. Có các cấp độ như sau: nhóm sơ cấp, nhóm trung cấp, nhóm cao cấp, và nhóm siêu cấp!"

Ngô Bình thấy trong sáu mươi người có ba mươi bảy người chọn nhóm sơ cấp, mười lăm người chọn nhóm trung cấp, bảy người còn lại chọn nhóm cao cấp.

Ngô Bình buột miệng hỏi: "Tôi có thể chọn nhóm siêu cấp không?"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ quái lạ. Người dẫn chương trình ho một cái rồi đáp: "Công tử, nhóm cao cấp đã rất khó rồi. Nếu chọn nhóm siêu cấp thì chỉ có mình công tử, công tử chỉ có thể đánh với con rối mà thôi".

Ngô Bình: "Đánh với con rối cũng không sao".

Người dẫn chương trình muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, phía dưới đài có người nói: "Công tử số 9 đã chọn như vậy thì cứ theo ý anh ta đi".

Người dẫn chương trình nhìn người vừa lên tiếng rồi đành nói: "Vậy được!"

Nghe người dẫn chương trình đồng ý, bảy người chọn nhóm cao cấp đều mỉm cười, số 3 nói: "Số 9, anh có biết con rối siêu cấp đáng sợ tới nhường nào không? Trước đây đã có vô số kẻ mạnh khiêu chiến nó, nhưng kết quả đều bị nó giết trong một chiêu!"

Ngô Bình: "Các anh vui vẻ gì thế? Các anh vô dụng không có nghĩa là tôi cũng vô dụng. Tôi có đánh bại được con rối hay không thì lát nữa các anh sẽ biết".

Nghe Ngô Bình nói vậy, bảy người này đều nổi giận.

Số 15 nói: "Số 9, anh cứ hống hách đi, chút nữa bọn tôi đứng xem anh chết thế nào!"

Số 24: "Đúng vậy! Con rối siêu cấp được chế tạo mô phỏng theo kẻ mạnh kỷ nguyên, trước mặt kẻ mạnh kỷ nguyên, anh là cái thá gì chứ? Chiêu đầu tiên anh đã bị đánh thành thịt vụn rồi!"

Người dẫn chương trình: "Các vị công tử không cần phải tranh luận nữa. Bây giờ tôi tuyên bố quy tắc cuộc thi. Nhóm cao cấp sẽ tiến hành thi đấu vòng tròn, thắng một trận được mười điểm, thua một trận không có điểm, hòa thì mỗi người năm điểm. Nhóm trung cấp, thắng một trận được bốn điểm, hòa mỗi người hai điểm. Nhóm sơ cấp, thắng một trận được hai điểm, hòa mỗi người một điểm. Cuối cùng sẽ dựa theo tổng điểm phần này và những phần trước để xếp hạng".

Những phần thi trước Ngô Bình đã đạt điểm quá cao, việc anh là quán quân đã được định sẵn rồi. Nhưng bây giờ anh lại chọn vào nhóm siêu cấp, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết, nên đám người còn lại vui mừng khôn xiết. Ngô Bình mà chết thì vị trí quán quân sẽ trống ra, bọn họ có thể tiếp tục tranh đoạt.

Người dẫn chương trình: "Phần thi sẽ bắt đầu từ nhóm siêu cấp, mời con rối!"

Trước mặt Ngô Bình lại xuất hiện một cánh cửa sáng, anh lập tức bước vào trong. Trong cánh cửa sáng là một không gian rất rộng lớn, có một con rối màu đen cao sáu mét, ba đầu sáu tay, khí tức khủng bố, đây chính là con rối siêu cấp. Ba cái đầu của con rối đều khác nhau, cũng không biết là sinh linh đáng sợ tới từ kỷ nguyên nào nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK