Ngô Bình: "Tông chủ Lý Thị ở các nơi khác có lẽ không chỉ có hai người họ phải không?"
Lý Thanh Đế: "Tôi sớm đã đi nghe ngóng rồi, tông chủ Lý Thị ở các nơi có tổng cộng hai mươi chín người, nhưng một số nơi có quy mô khá nhỏ".
Ngô Bình gật đầu: "Xem ra Đại hội Tông chủ lần này quy mô cũng không nhỏ đâu".
Lý Thanh Đế: "Tông chủ, ngày kia là ngày tổ chức đại hội, đa số các tông chủ đã tới từ ngày mai. Tông chủ nói xem chúng ta có nên đến sớm giống họ không?"
Ngô Bình: "Họ đến sớm như vậy chắc là để tranh thủ xây dựng quan hệ".
Lý Thanh Đế: "Các tông chủ này có một nửa đã sáp nhập vào Lý Thị ở Linh Xuyên. Còn những tông chủ không gia nhập thì trong lòng không khỏi bất an, lo sợ không biết Lý Thị ở Linh Xuyên đang muốn làm gì".
Ngô Bình: "Thanh Đế, trong Lý Thị ở Linh Xuyên này có cao thủ cảnh giới Đại La không?"
Lý Thanh Đế lắc đầu: "Theo tôi được biết thì có một vị lão tổ, tu vi là Bán Bộ Đại La. Ngoài ra thì còn có mười hai vị Chân Tiên, còn có một số trưởng lão cũng rất mạnh".
Ngô Bình: "Xem ra thế lực của bên đó rất mạnh, chỉ e đại hội lần này không đơn giản".
Lý Thanh Đế: "Tông chủ, anh là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, dù là Lý Thị ở Linh Xuyên cũng sẽ không dám đắc tội!"
Ngô Bình: "Có nghĩ nhiều cũng vô ích, đến đó là sẽ biết thôi. Thanh Đế, ngày mai hãy cùng tôi đến Linh Xuyên một chuyến!"
Lý Thanh Đế: "Vâng!"
Hôm đó Ngô Bình ở nhà với các con, đến sáng sớm hôm sau anh gọi Lý Thanh Đế cùng đi tới Linh Xuyên.
Từ Hưng Long đi về phía Tây, bay khoảng nửa ngày qua sa mạc Gobi rộng lớn, rồi băng qua cao nguyên phủ đầy tuyết trắng là sẽ bước vào không phận của một khu rừng nguyên sinh hùng vĩ.
Ngô Bình dừng lại, hỏi: "Thanh Đế, nơi này hẳn là địa bàn của giáo phái Thiên Cổ?"
Lý Thanh Đế nhìn bản đồ đáp: "Có lẽ đúng là nơi này".
"Giáo phái Thiên Cổ hẳn cũng có không ít cổ trùng", đúng lúc này, cổ Thần Cơ đang say ngủ bên trong anh đột nhiên tỉnh táo khác thường. Như thể, nó cảm nhận được điều gì đó nên đột nhiên rùng mình một cái.
Ngô Bình cũng có dự cảm gì đó, anh nói: "Thanh Đế, anh đến Linh Xuyên đợi tôi trước, tôi sẽ đuổi kịp sau".
Lý Thanh Đế gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía Linh Xuyên. Ngô Bình mở mắt thấu thị tìm kiếm xung quanh đó. Anh hiểu rõ thứ khiến cổ Thần Cơ sợ hãi như vậy chắc chắn phải là một sinh linh rất đáng sợ.
Khi quan sát, anh không khỏi kinh ngạc. Anh nhìn thấy cả khu rừng nguyên sinh to lớn nơi đâu cũng có những kết giới to nhỏ khác nhau. Bên trong những kết giới này đều có một con cổ trùng rất mạnh đang tu luyện.
Anh đang nghĩ xem có nên xuống dưới túm một con lên nghiên cứu không thì đột nhiên thấy một luồng sáng dưới đất bay lên tới tận không trung. Sau khi luồng sáng này bay lên không trung, Ngô Bình nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ trắng, dung mạo khôi ngô tuấn tú, dáng vóc mảnh khảnh mà cân đối.
Người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi hỏi: "Các hạ là tu sĩ của Linh Xuyên sao?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ đi ngang qua đây, vừa hay đang tìm đường tới Linh Xuyên".
Người đàn ông: "Anh bạn, tôi thấy căn cốt của anh không tồi, có muốn thử Thần cổ không?"
Ngô Bình: "Thần cổ?"
Người đàn ông mỉm cười, chắp tay nói: "Tôi là Trương Bạch Y của Thiên Cổ Giáo, trong tay tôi có vài Thần cổ có uy lực rất mạnh. Những loại Thần cổ này yêu cầu cực cao về thể chất của người sử dụng. Chỉ có các bậc thiên tài tuyệt thế mới được chúng chấp thuận. Mắt tôi giỏi nhất là phán đoán thể chất của người khác, từ xa tôi đã nhìn thấy ánh sáng kỳ diệu bên ngoài cơ thể anh. Cho nên, tôi biết anh chắc chắn là kì tài trong số những kì tài".
Ngô Bình rất ngạc nhiên đáp: "Ồ? Anh nhìn thấy được huyền quang sao?"
Trương Bạch Y cười đáp: "Trong cơ thể tôi có cổ Thần Nhãn có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy".
Ngô Bình: "Cổ trùng của anh, tại sao lại muốn cho tôi thử kia chứ?"
Trương Bạch Y cười đáp: "Tôn chỉ của giáo phái Thiên Cổ là sẽ dung nạp người hữu duyên vào trong giáo phái. Tôi thấy thể chất của anh phi phàm, chắc chắn sẽ được Thần Cổ chấp nhận. Một khi được nó chấp nhận thì anh sẽ lập tức trở thành trưởng lão của giáo phái Thiên Cổ".
Ngô Bình giật mình hỏi lại: "Thành trưởng lão luôn sao?"
Trương Bạch Y đáp: "Đúng vậy, hơn nữa còn là Hoàng Y trưởng lão có cấp bậc khá cao".
Ngô Bình không có hứng thú với cổ trùng, anh đáp: "Nhưng xin lỗi, tôi còn có việc bận nên không có thời gian".
Trương Bạch Y: "Anh bạn đừng bỏ lỡ cơ duyên này, Thần cổ đó chỉ có thể thức tỉnh trong bảy ngày, chỉ còn hai ngày nữa là chúng sẽ tiếp tục ngủ sâu. Đợi khi chúng tỉnh lại lần nữa thì không biết phải đợi đến bao lâu nữa".
Anh ta nói tiếp: "Nếu anh không tin tôi thì có thể tới giáo phái Thiên Cổ xem xét, tìm hiểu về Thần cổ".
Ngô Bình trầm ngâm vài giây rồi hỏi: "Anh là gì của giáo phái đó?"
Trương Bạch Y: "Tôi là trưởng lão Tử Y của giáo phái Thiên Cổ. Trưởng lão của giáo phái chúng tôi từ thấp đến cao là Hắc Y trưởng lão, Thanh Y trưởng lão, Hồng Y trưởng lão, Hoàng Y trưởng lão và Tử Y trưởng lão".
Ngô Bình: "Nói vậy thì anh là trưởng lão cấp cao nhất ở đó?"
Trương Bạch Y: "Không sai, tôi chính là một trong mười ba Tử Y trưởng lão. Bên trên chúng tôi còn có bốn vị trưởng lão trụ cột, địa vị của họ là cao nhất. Nhưng bình thường mà nói thì những việc cụ thể vẫn do chúng tôi trực tiếp quyết định".
Ngô Bình: "Tôi xem trong sách thấy nhắc đến trên đời có một loại cổ Thần Cơ, đó có phải một loại cổ cao cấp không?"
Trương Bạch Y mỉm cười đáp: "Cổ Thần Cơ sao? Đó là loại Thiên cổ trong truyền thuyết, đã thất truyền từ lâu rồi".
Trương Bạch Y nói tiếp: "Chi bằng anh bạn xuống dưới nói chuyện chi tiết hơn với tôi?"
Ngô Bình cây to chẳng sợ gió lớn, anh cũng chẳng sợ đối phương đang định ám hại mình. Vậy nên, sau khi suy nghĩ một lát, anh đáp: "Được!"
Anh đi theo Trương Bạch Y, đáp xuống một thành phố. Thành phố này không lớn, nằm trong rừng sâu, không gian vô cùng tịch mịch.
Họ đi tới một căn nhà lớn bên trong thành phố. Trương Bạch Y mời Ngô Bình vào phòng khách rồi lệnh cho thuộc hạ bưng trà rót nước. Trà này là đặc sản địa phương, hương vị rất đặc biệt.
Ngô Bình phát hiện dù là nha hoàn bưng trà rót nước thôi thì trong người đều có một hoặc vài con cổ trùng. Nhưng những loại cổ đó không cao cấp.
"Tại hạ tên Ngô Bình", anh chủ động xưng tên.
Trương Bạch Y: "Hoá ra là anh Ngô. Loại cổ Thần Cơ ban nãy anh nhắc tới là một loại Thiên cổ. Thiên cổ là loại cổ trùng cao cấp nhất, bên dưới nó là Thần cổ, Huyền cổ, Linh cổ, Thổ cổ. Những đệ tử thông thường của giáo phái chúng tôi thường chỉ có Thổ cổ bởi Linh cổ thôi cũng đã yêu cầu cao về thể chất rồi. Người bình thường sẽ không chịu được việc đưa Linh cổ vào cơ thể".
Ngô Bình: "Vậy mà Trương trưởng lão cho rằng tôi có thể chịu được Thần cổ?"
Trương Bạch Y gật đầu: "Không sai, tôi cảm thấy anh chắc chắn sẽ đạt tiêu chuẩn".
Ngô Bình: "Tôi chỉ hiểu biết sơ sài về Cổ Đạo. Quá trình luyện hoá cổ rất nguy hiểm. Cho dù đến khi hợp nhất được người và cổ rồi thì cũng có quá nửa khả năng con người sẽ bị nó khống chế".
Trương Bạch Y ngạc nhiên: "Hoá ra anh Ngô hiểu biết khá nhiều về Cổ Đạo. Không sai, khi người luyện hoá cổ thì ngược lại cổ cũng đang luyện hoá người. Cuối cùng là người điều khiển cổ, cổ điều khiển người hay hai bên chung sống hoà bình với nhau thì còn phải xem bản lĩnh của người luyện cổ".
Ngô Bình nhìn anh ta, đáp: "Cho nên anh bảo tôi thử Thần cổ thực chất là muốn dùng Thần cổ điều khiển tôi phải không?"
Trương Bạch Y mặt không biến sắc, đáp: "Anh Ngô, thế giới này công bằng, muốn có được thứ gì thì đều phải trả giá. Thành quả càng lớn thì thứ phải mạo hiểm cũng càng lớn. Nếu không có nguy hiểm mà đạt được thành quả thì lại không công bằng rồi".
Ngô Bình: "Tôi nghe nói trong khu rừng này có rất nhiều cổ?"
Trương Bạch Y: "Những cổ trùng sống ngoài tự nhiên đó đều chưa được thuần hoá, chúng vô cùng nguy hiểm. Cho nên, khu rừng này nối tiếp với Cổ Giới, nó có rất nhiều vùng cấm địa, sinh linh nào tới gần thì chỉ có đường chết".
Ngô Bình: "Cổ trùng của giáo phái Thiên Cổ đều là dã cổ được thuần hoá sao?"
Trương Bạch Y gật đầu: "Đương nhiên, nhưng những cổ trùng mạnh nhất đều ở Cổ Giới. Nơi đó cũng là trung tâm của giáo phái Thiên Cổ, chỉ có trưởng lão và đệ tử chân truyền mới có thể đi vào trong chọn loại cổ phù hợp với mình".
Ngô Bình: "Tôi không có hứng thú với Thần cổ của anh, tôi muốn vào trong Cổ Giới".