Ngô Bình: “Nói ra khéo em không tin được đâu, anh cảm thấy tinh cầu này giống hệt như trái đất trước kia, là một xã hội hiện đại hoá, có rất nhiều quốc gia, có ô tô, ti vi, điện thoại, có nhiều toà nhà cao tầng. Ừm, thậm chí khoa học kỹ thuật của họ còn phát triển hơn trái đất đến vài trăm năm ấy”.
Đường Tử Di: “Có chuyện trùng hợp vậy ư?”
Ngô Bình: “Không phải trùng hợp, mà là có người đã mô phỏng theo bản đồ rồi tạo ra nơi này”.
“Thế bán thần ở đây thì sao?”
Ngô Bình: “Dung nhập với Nhân tộc hết rồi thì phải, thôi kệ, mục đích chúng ta đến đây là để cho em thành Đại Chân Quân mà”.
Nói rồi, Ngô Bình lấy một viên đan dược ra rồi cười nói: “Tử Di, cầm lấy này”.
Đường Tử Di quan sát viên đan dược rồi hỏi: “Uống vào là em thành Chân Quân thật à?”
Ngô Bình: “Ừm, anh đã kiểm tra rồi, nó rất phi phàm đấy, bên trong có trận pháp phù văn, chỉ Đạo Tôn mới có thể luyện chế ra đan dược cấp này”.
Đường Tử Di: “Cứ thế uống luôn hả anh?”
Ngô Bình: “Không”.
Nói rồi, anh dùng tay chà xát viên đan dược,nó hoá thành một tia thần quang rồi được anh đẩy vào trong đầu của Đường Tử Di.
Đường Tử Di cảm thấy toàn thân mất khống chế, tu vi không ngừng tăng lên, hơn nữa cấp nào cũng đạt đến mức viên mãn.
Ngô Bình biết đây là một quá trình rất mất thời gian nên nói: “Tử Di, đừng sợ, anh đang ở cạnh em đây rồi”.
Loáng cái, Đường Tử Di đã mở được Động Thiên rồi tới thần tàng, sau đó đột phá cảnh giới Bất Tử, Đoạt Thiên, mỗi tầng cảnh giới mất hai tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó, nếu Ngô Bình phát hiện ra có cảnh giới nào chưa đạt đến viên mãn thì sẽ bù đắp kịp thời ngay. Trước khi vào đây, anh đã mua đủ tài nguyên cần dùng rồi.
Tu vi của Đường Tử Di vẫn tăng lên liên tục, Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh liên tục kiểm tra và bù đắp những thiếu sót cho cô ấy.
Đạo Tôn cũng không phải người toàn năng nên Ngô Bình vẫn cảm thấy đan dược này hơi có vấn đề, nhưng may là anh có cách xử lý.
Ba ngày sau, Đường Tử Di đã thành Chân Tiên. Lúc này, Ngô Bình đã không giúp gì được nữa, cùng lắm chỉ có thể nâng cao tư chất để cô ấy thuận lợi đột phá thôi.
Chờ đến ngày thứ năm, quanh người Đường Tử Di đã xuất hiện khí tức mạnh mẽ, cô ấy đã đột phá cảnh giới Chân Tiên viên mãn rồi tiến vào cảnh giới Đại La Kim Tiên, đây là một trạng thái sinh mệnh còn cao cấp hơn cả Thiên Tiên.
Sau hai ngày tiếp theo, khí tức của Đường Tử Di đã ổn định và cô ấy đã trở thành một Đại Đạo Quân.
Đường Tử Di mở mắt ra, cô ấy đã có một khí chất đặc biệt, hơn nữa còn trở nên xinh đẹp hơn, từng cử động đều trông vô cùng hoàn mỹ.
Ngô Bình nói: “Tử Di, tuy giờ em đã là Đại Đạo Quân, nhưng vẫn chưa quen với trạng thái mới nên cứ cảm nhận dần nhé”.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, giờ em có giỏi bằng anh không?”
Ngô Bình cười nói: “Thử cái là biết ngay”.
Đường Tử Di búng tay một cái, Ngô Bình chợt bất động, cơ thể như bị trói buộc. Nhưng ngay sau đó, anh đã dùng toàn lực rồi vùng ra được: “Được đấy, Đạo Quân bình thường cũng sẽ bị em khống chế”.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, anh đi hoàn thành thử luyện trước đi, em ở đây chờ anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”, giờ Đường Tử Di đã có tu vi rất cao nên đương nhiên sẽ không thể gặp nguy hiểm.
Anh để cô ấy lại đó rồi bay tới một thành phố gần nhất.
Thành phố này rất sầm uất, dân số khoảng trên chục triệu người, trên đường có đủ các loại xe hơi, người qua kẻ lại đông đúc.
Anh đáp xuống đầu phố, do cách ăn mặc không giống ở đây nên đã thu hút ánh nhìn của nhiều người.
“Ai thế nhỉ? Đang đóng phim à?”
“Oa, dáng người đẹp thế, múi nào ra múi đấy”, có người tinh mắt hô lên.
Ngô Bình bước đi trên phố rồi quan sát mọi người, anh thấy tuy họ không có tu vi nhưng thể chất đều khá mạnh, vì đã uống nước thuốc.
Đúng lúc này, có một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện rồi bao vây Ngô Bình. Một người trong số đó giơ thẻ ra rồi nói: “Đi theo chúng tôi!”
Ngô Bình: “Tôi không rảnh, mau nói cho tôi biết chỗ ở của bán thần và bán yêu ở đây”.
Nghe thấy thế, mấy người kia biến sắc mặt: “Anh tìm họ làm gì?”
Ngô Bình: “Biết chỗ hả?”
Người kia lập tức lấy một pháp khí thần kỳ ra rồi chĩa vào đầu Ngô Bình: “To gan, anh tưởng mình là ai mà muốn gặp thần duệ là gặp hả?”
Ngô Bình vung tay lên, mấy người đó ngã hết ra đất bất động. Cùng lúc đó, anh đã phóng thần niệm đi để tìm bán thần và bán yêu ở đây.
Loáng cái, anh đã tìm thấy ba bán thần và ba bán yêu.
Anh biến mất rồi xuất hiện trong một toà nhà cao tầng. Lúc này, có một cô gái rất xinh đẹp, nói chính xác hơn là một cô gái có huyết mạch của Thần tộc đang ngồi trước bàn luyện việc xử lý công văn.
Cảm thấy có người đến, cô ta ngẩng lên rồi nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình đi tới cạnh cô gái rồi nhìn tài liệu trong tay cô ta rồi nói: “Bán thần mà cũng làm việc à?”
Cô gái biến sắc mặt: “Anh là người thử luyện?”
Ngô Bình: “Cô biết tôi à?”
Cô gái: “Ngay khi ra đời, chúng tôi đã được cảnh báo về chuyện người thử luyện. Họ bảo sẽ có ngày có một người thử luyện xuất hiện, người này sẽ giết chúng tôi, sau đó đoạt ngọc bài của chúng tôi”.
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Cô gái: “Chuyện gì đến thì sẽ phải đến thôi”.
Ngô Bình: “Không phải lo, chưa chắc tôi đã giết cô”.
Cô gái: “Không giết tôi ư?”
Ngô Bình: “Còn phải xem biểu hiện của cô thế nào?”
Cô gái cau mày: “Anh muốn gì?”
Ngô Bình: “Hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao cô phải làm việc?”
Cô gái: “Quản lý một thành phố thì phải làm việc chứ, không thì sẽ xuất hiện vấn đề ngay”.
“Ý cô là cô đang thống trị thành phố này?”
Cô gái: “Đúng, nơi đây từng là nơi hoang vắng, sau nhiều thời đại mới được như bây giờ”.
Ngô Bình: “Các bán thần khác cũng như cô à?”
“Ừm, chúng tôi chuyên bảo vệ loài người”.
Ngô Bình: “Có gì đó sai sai thì phải? Bán thần là tay sai của Thần tộc thì sao lại phục vụ con người?”
Cô gái: “Tuy chúng tôi có huyết mạch của Thần tộc, nhưng cũng có huyết mạch của Nhân tộc”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi hỏi: “Có bao nhiêu bán thần ở đây?”
Cô gái: “Tính cả người lớn và trẻ nhỏ thì chắc trên một nghìn”.
Ngô Bình: “Bán yêu thì sao?”
Cô gái: “Bán yêu bị đuổi ra khu cách ly rồi, nhưng chúng vẫn thường xuyên tấn công con người. Các trận chiến giữa chúng tôi và bán yêu cũng đã kéo dài nhiều thế hệ”.
Ngô Bình: “Vậy là bán yêu hại người, còn bán thần thì bảo vệ con người?”
Cô gái: “Có thể hiểu là vậy”.
“Cô tên gì?”, anh hỏi.
“Tôi là Lan Thu”.
Chương 1592: Đại Đạo Tôn
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cô tưởng tôi tin lời cô nói à?”
Lan Thu thở dài: “Nếu anh không tin thì có thể đi theo tôi đến một nơi”.
Ngô Bình: “Nơi nào thế?”
Lan Thu: “Nơi làm việc của bán thần, đến đó rồi thì anh biết biết công việc mà chúng tôi làm có lợi hay có hại cho Nhân tộc”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào cô ta rồi nói: “Tốt nhất là cô đừng có giở trò”.
Hai người đi tới thang máy rồi đi xuống dưới, mãi sau thang máy mới dừng lại, cửa mở, phía trước là một không gian rộng lớn, xung quanh được bọc bằng hợp kim.
Lan Thu: “Đến nơi rồi”.
Lúc này, có nhiều ánh mắt hướng về phía Ngô Bình, mặt họ lạnh tanh, trong mắt đầy tia sát ý.
Cùng lúc đó, chợt có sức mạnh xuất hiện rồi áp chế anh, khiến anh không thể cử động.
Lan Thu cười nói: “Người đến thử luyện đều có thực lực mạnh, không dùng chút mánh thì sao mà bắt được”.
Một người đang ông tóc vàng cao lớn bước ra rồi cười nói: “Lan Thu, gen của người này đáng để nghiên cứu lắm đấy”.
Lan Thu: “Đương nhiên, tôi cảm thấy anh ta là người mạnh nhất từ trước đến giờ”.
Ngô Bình: “Các người tưởng làm thế này là khống chế được tôi à?”
Lan Thu: “Thì chẳng? Lực tràng đang khống chế anh hiện giờ đến Đạo Quân cũng không làm gì được, nếu anh mà có thực lực trên Đạo Quân thì đã chẳng đến đây thử luyện, đúng không?”
Ngô Bình liếc nhìn quanh rồi nói: “Đây là phòng thí nghiệm của các người à?”
Lan Thu: “Đúng, chúng tôi lấy gen của cường giả nhân loại để nghiên cứu, sau đó dùng chúng để bồi dưỡng cho chiến sĩ gen”.
Cô ta chỉ vào những người khác rồi nói: “Có nhìn thấy không? Đây chính là tiểu đội Chu Tiên mới thành lập, lực chiến đấu của họ đều ở cấp Chân Tiên. Nếu đấu một một với Chân Tiên thì họ sẽ dễ dành giành chiến thắng”.
Ngô Bình: “Cô điều khiển họ à?”
Lan Thu: “Đúng, chiến sĩ có mạnh thế thì phải điều khiển chứ, tôi đã lắp con chip trong đầu họ, vì thế họ rất nghe lời tôi”.
Sau đó, cô ta cười rồi hỏi Ngô Bình: “Sao, chấp nhận sự thật chưa?”
Ngô Bình: “Đúng là lực tràng này rất mạnh, nhưng muốn trấn áp tôi thì chưa đủ”.
Nói rồi, anh phóng kiếm vực Thiên Cực ra, lực tràng ở đây lập tức sụp đổ, tất cả mọi người đều đứng hình.
Ngô Bình vươn vai rồi nói: “Lực tràng này hay đấy, tiếc là vẫn còn yếu nên dễ bị phá”.
Dứt lời, anh vung tay lên, một đường kiếm bay đi, đầu của một bán thần rơi xuống đất, sau đó ngọc bài trên người người đó bay ra rồi rơi vào tay anh.
Ở dưới đây có hơn một trăm bán thần, họ đều bị kiếm vực áp chế, đầu cứ lần lượt rơi xuống đất.
Loáng cái, chỉ còn lại một mình Lan Thu. Cô ta kinh hãi nhìn Ngô Bình: “Xin hãy tha cho tôi, chúng tôi cũng bị ép…”
Ngô Bình điểm vào mi tâm của cô ta, đầu của nữ bán thần nổ tung, cô ta chết ngay tại chỗ.
Giết bán thần ở đây xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Bán thần đúng là loại cặn bã, sau này gặp đứa nào mình phải giết đứa nấy”.
Dứt lời, anh phóng khí tức Nhân hoàng ra rồi chộp tay, các con chip trong đầu của các chiến sĩ gen đã bay ra, sau đó họ dần tỉnh lại.
“Nhân Hoàng!”, tuy những người này rất mạnh, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức của Ngô Bình thì đều quỳ xuống với vẻ thành kính.
Ngô Bình: “Giờ các người được thả rồi, không còn bị bán thần khống chế nữa”.
Một người trong số đó nói: “Nhân Hoàng, có rất nhiều bán thần và bán yêu sinh sống ở đây, chúng tôi muốn đi xử lý hết”.
Ngô Bình: “Với thực lực hiện giờ thì chắc các người làm được đấy, đi đi.
.
Ngay sau đó, 36 chiến sĩ gen đã rời đi, bắt đầu chém giết các bán thần và bán yêu ở xung quanh đây. Lực chiến đấu của họ đều ở cấp Chân Tiên nên thừa sức xử lý được đám cặn bã kia.
Ngô Bình không tham gia mà cầm hơn một trăm ngọc bài rồi quay về trận vận chuyển.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, không biết Long Hổ Đại Đạo Quân có tu vi thế nào rồi nhỉ?”
Ngô Bình: “Đi xem thì biết ngay, Tử Di, những người kia đang chém giết bán thần và bán yêu, em nhìn chút nhé, nếu gặp phải tên nào khó chơi thì em hãy giúp họ một tay”.
Đường Tử Di gật đầu: “Anh đi nhanh về nhanh nhé”.
Ngô Bình bỏ ngọc bài lại rồi biến mất ngay.
Một lát sau, anh đã xuất hiện ở một tiên đài. Tiên đài này lơ lửng trên không, còn những tiên đài khác thì lơ lửng xung quanh anh.
Quanh người anh có đến hàng nghìn tiên đài, bên trên mỗi tiên đài đều có vài trăm tu sĩ đang chăm chú lắng nghe một người giảng đạo.
Ngô Bình xuất hiện ở đây khiến mọi người giật mình, sau đó có một cậu thiếu niên mang bàn đến cho anh, trên đó có hoa quả và bánh ngọt.
Ngô Bình hỏi: “Này, ai đang giảng đạo đấy?”
Cậu thiếu niên: “Anh mới đến à?”
Ngô Bình: “Ừ”.
Cậu thiếu niên: “Đây là nơi giảng đạo của Long Hổ Đại Đạo Tôn”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Long Hổ Đại Đạo Tôn ư?”
Cậu thiếu niên: “Đúng thế, anh tập trung nghe giảng đi, học được bao nhiêu thì phụ thuộc vào tài năng của anh”.
Ngô Bình: “Tôi đến nghe giảng thường xuyên được không?”
Cậu thiếu niên: “Bảy năm Đại Đạo Quân mới giảng đạo một lần”.
Ngô Bình trò chuyện với cậu thiếu niên thêm một lát thì có tu sĩ phía sau nhắc nhở: “Trật tự, không nghe giảng thì biến đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác”.
Ngô Bình ngoái lại nhìn thấy thấy có một tu sĩ mọc sừng trên đầu đang lườm mình, vì thế anh cũng trừng mắt lại với hắn.
Tên kia nổi giận nói: “Đằng sau có núi tiên đấy, dám ra đó với tôi không?”
Ngô Bình: “Không”.
Tu sĩ kia cười khẩy: “Tưởng thế nào”.
Ngô Bình không thèm để ý đến hắn mà tập trung nghe giảng, may mà bài giảng mới bắt đầu.
Vừa nghe giảng, Ngô Bình vừa âm thầm cảm thán không biết khi nào mình mới được như Long Hổ Đại Đạo Quân.
Ngô Bình đã thả nhân cách thái cổ ra nghe giảng, đồng thời thi triển Nhất Niệm Nhất Thế Giới rồi dùng toàn lực cảm ngộ. Song, dẫu sao nội dung mà Đại Đạo Quân giảng cũng rất khó nên anh không lĩnh ngộ được nhiều.
Nghe đến đoạn hay, các tu sĩ đều phóng pháp thân hoặc nguyên thần của mình ra, Ngô Bình cũng vậy, dương thần của anh vừa ra ngoài đã ánh mặt trời giữa các con đom đóm, đến Long Hổ Đại Đạo Quân cũng phải kinh ngạc và ngưng bài giảng.
Các tu sĩ nghe giảng cũng ngạc nhiên vì ánh sáng ấy.
Tu sĩ mọc sừng giật bắn mình, thấy may vì ban nãy Ngô Bình không nhận lời khiêu chiến, không thì chắc hắn đã bị đánh chết rồi.
Ngô Bình ý thức được mình hơi làm lố nên hơi ngượng ngùng.
Đại Đạo Tôn cười nói: “Cậu đã luyện hoá sức mạnh của đế, giỏi đấy”.
Chương 1593: Bí lực Thứ Nguyên
Được Đại Đạo Tôn khen ngợi, Ngô Bình hãnh diện nói: “Đại Đạo Tôn, vãn bối đến từ Long Hổ Tiên Cảnh của Côn Luân”.
Đại Đạo Tôn: “Đại lục Côn Luân à? Rất lâu trước kia, ta từng bày một thời không ở đó. Khi ấy, ta chưa là Đạo Quân như bây giờ đâu. Nhiều năm trôi qua rồi, mãi đến bây giờ mới có người thông qua thử luyện rồi đến đây”.
Ngô Bình: “Hân hạnh!”
Đại Đạo Tôn hỏi: “Ban nãy nghe giảng, cậu có biết Long Hổ là gì không?”
Ngô Bình đã lĩnh ngộ ý nghĩa Âm Dương nên nói ngay: “Long Hổ chính là Âm Dương, sự biến đổi của Long Hổ cũng là sự thay đổi của Âm Dương. Nhưng Đại Đạo Tôn có đạo của mình nên đã áp đảo đại đạo Âm Dương”.
Đại Đạo Tôn cười nói: “Dù chưa đúng hết, nhưng cũng được 80 phần trăm rồi”.
Ngô Bình: “Cảm ơn Đại Đạo Tôn”.
Đại Đạo Tôn vung tay lên, vô vàn tiên quang rơi xuống, Ngô Bình cảm thấy Động Thiên của mình chợt rộng hơn gấp mười lần! Rất nhiều linh khí hỗn mang xâm nhập vào bên trong, sau đó lại có hai luồng sức mạnh khủng bố tiến vào, cái hoá thành rồng, cái hoá thành hổ.
Sau đó, trong Động Thiên của Ngô Bình đã sinh ra một loại linh khí để nuôi dưỡng chính mình.
Ngô Bình mừng rỡ rồi hành lễ với Đại Đạo Tôn: “Cảm ơn Đại Đạo Tôn”.
Đại Đạo Tôn cười nói: “Khuyên giới có một người giỏi như cậu đúng là phúc của Nhân tộc, đây là lệnh phù để vào Long Hổ Đạo Cung, cậu cầm lấy rồi thích vào đó tu luyện lúc nào thì vào”.
Đại Đạo Tôn vừa nói dứt câu thì đã có một phù quang rơi vào tay Ngô Bình, anh nhìn thì thấy là một lệnh bài.
Đại Đạo Tôn tiếp tục giảng bài, bài giảng kéo dài ba ngày mới kết thúc. Trong lúc đó, Ngô Bình cũng có thu hoạch lớn.
Kết thúc bài giảng, có một người đàn ông mặc đồ trắng đứng cạnh Ngô Bình rồi nói nhỏ: “Đại Đạo Tôn bảo cậu có thể về rồi”.
Ngô Bình không hỏi tại sao mà nói: “Vâng”.
Người đàn ông vỗ vai anh, một tia sáng loé lên, cả hai người đã biến mất.
Sau đó, bon họ đã quay lại trong trận vận chuyển.
Người đàn ông bấy giờ mới hỏi: “Xin hỏi đại danh của công tử?”
Ngô Bình: “Không dám, tại hạ là Lý Huyền Bình”.
Người đàn ông: “Lý công tử, tôi là Mộ Dung Bộc Xạ - đệ tử đời thứ hai của Long Hổ Đạo Cung”.
Ngô Bình: “Ra anh là Mộ Dung”.
Mộ Dung Bộc Xạ cười nói: “Anh Lý có tư chất tốt, Đại Đạo Quân rất tán thưởng nên đã lệnh cho tôi đưa anh Lý đi”.
Ngô Bình: “Tại sao lại đưa tôi đi?”
Mộ Dung Bộc Xạ: “Tuy tu sĩ Nhân tộc chúng ta đang ở ngoài Khuyên giới, nhưng cũng không được an toàn thật sự. Đại Đạo Quân thấy anh Lý là nhân tài nên muốn bảo vệ, không muốn anh bị Thần tộc hạ độc thủ. À, chuyện xảy ra hôm nay ngoài Đại Đạo Tôn ra thì không có ai nhớ đến anh đâu”.
Ngô Bình: “Ra là thế, Đại Đạo Tôn thật chu đáo!”
Mộ Dung Bộc Xạ: “Đại Đạo Tôn nói khi nào anh Lý thành Thiên Tiên thì có thể đến Long Hổ Đạo Cung, khi ấy Đại Đạo Tôn sẽ đích thân chỉ dẫn cho anh”.
Ngô Bình: “Cảm tạ Đại Đạo Tôn”.
Mộ Dung Bộc Xạ: “Đại Đạo Tôn còn nói người đã cải tạo lại Long Hổ Tiên Cảnh và đưa nó cho anh rồi”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Thật ư? Tốt quá rồi”.
Mộ Dung Bộc Xạ: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi xin cáo từ”.
Tiễn Mộ Dung Bộc Xạ xong, Ngô Bình gọi Đường Tử Di. Không lâu sau, cô ấy đã trở lại rồi hỏi: “Huyền Bình, anh có gặp Long Hổ Đạo Quân không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có, nhưng ông ấy đã là Long Hổ Đại Đạo Quân rồi”.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Thế cơ á?”
Ngô Bình: “Ừ, Đại Đạo Tôn uy nghi lắm, anh nghĩ Thần tộc cũng không làm gì được ông ấy”.
Đường Tử Di: “Nhân tộc có Đại Đạo Tôn thì may rồi, Huyền Bình, mình về thôi nhé!”
Ngô Bình: “Em giải quyết hết bán thần và bán yêu rồi à?”
Đường Tử Di: “Các chiến sĩ gen tiêu diệt hết rồi, có vài tên thực lực mạnh thì em mới ra tay thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế mình về thôi”.
Hia người quay lại trận vận chuyển rồi về Long Hổ Tiên Cảnh.
Vừa về, Ngô Bình đã thấy diện tịch ở đây đã lớn hơn mười mấy lần, còn linh khí cũng dồi dào hơn, hơn nữa có có trật tự thiên đạo hoàn chỉnh.
Đường Tử Di cười nói: “Long Hổ Tiên Cảnh thay đổi nhiều quá”.
Lúc này, đồng tử Long Hổ hiện thân nói: “Chúc mừng chủ nhân đã nhận được sự coi trọng của Đại Đạo Tôn, Long Hổ Tiên Cảnh đã hoá thành bảo địa tu luyện rồi”.
Nếu tu sĩ được tu hành ở đây thì sau này ra ngoài Thiên Ngoại cũng có thể thích ứng được ngay.
Chuyến này Ngô Bình đã đi khá lâu, Khả Nhi rất nhớ bố mẹ nên vừa gặp đã chạy tới.
Tiểu Hoàng Long cảm thấy khí tức Động Thiên mạnh mẽ của Ngô Bình thì hô lên: “Chủ nhân, người lại mạnh hơn rồi à?”
Ngô Bình ừ một tiếng.
Chuyến này Ngô Bình có thu hoạch lớn, Động Thiên đã hoàn thiện hơn, vì thế anh cần có thêm thời gian để tieeu hoá.
Chơi cùng con một lát xong thì anh bắt đầu bế quan. Trong lúc đó, anh còn mở bí tàng.
Nhân tàng có năm điểm thì đương nhiên bí tàng cũng thế, Ngô Bình dễ dàng mở được ba bí tàng đầu tiên, mỗi bí tàng tách thành một bí lực cho anh sử dụng.
Ba bí lực giúp tăng sức mạnh cho Ngô Bình, chúng gồm bí lực mục nát, suy yếu và hỗn loạn.
Chúng sẽ gây ảnh hưởng cho kẻ địch tấn công Ngô Bình, khiến họ không thể thi triển thực lực để phán kháng.
Tác dụng của chúng thì nhiều, nên Ngô Bình có thể chế tạo chúng thành bùa chú hoặc trận pháp.
Bí tàng thứ tư thì hơi khó, anh mất mấy ngày mới mở được, nó có bí lực không gian nên khi mở được nó thì Ngô Bình cũng sở hữu sức mạnh nắm giữ không gian.
Bí tàng thứ năm là khó nhất, khi Ngô Bình mở được nó thì đã nhìn thấy một loại sức mạnh chưa từng có, đó là bí lực Thứ Nguyên.
So với sức mạnh không gian thì sức mạnh Thứ Nguyên huyền diệu hơn, vì thế cũng khó điều khiển.
Nếu chưa nghe Đại Đạo Tôn giảng bài thì Ngô Bình còn không biết bí lực Thứ Nguyên là gì.
Anh đã mở được hết bí tàng, hơn nữa nhờ Đại Đạo Tôn giúp mà Động Thiên cũng đã đến cấp viên mãn.
Anh đã rời khỏi Thiên Đạo Môn một thời gian nên thấy hơi lo, vì thế vừa xuất quan là anh đến đó ngay.
Khi Ngô Bình đến nơi thì Tử Phi đang tu luyện.
“Tử Phi, chúng ta đến mỏ đi”.
Tử Phi nói: “Huyền Bình, anh lại đột phá rồi à?”
Ngô Bình: “Ừ, anh mở được năm bí tàng rồi. Đi thôi, vừa hay anh đang tìm người luyện tay, để xem hiệu quả của bí lực thế nào”.
Tử Phi gật đầu: “Em nghe nói nhóm kia đoán được mình sẽ đến cướp mỏ về nên đã mời nhiều cao thủ đến”.
Ngô Bình: “Trừ khi có Đại Đạo Tôn trấn thủ, không thì anh chấp hết! Tử Phi, hôm nay nhất định anh sẽ giành mỏ của nhà họ Tử về cho em”.
Chương 1594: Mỏ vàng thiên
Tử Phi gật mạnh đầu nói: “Được”.
Xung quang Thiên Đạo Môn có khá nhiều quốc gia thuộc quyền quản lý của họ, đương nhiên cũng có các khu vực lớn khác. Nhà họ Tử từng quản lý các khu vực lớn này, nhưng hiện đã bị các thế lực như nhà họ Nguỵ chiếm mất.
Mỏ vàng thiên quanh năm được khai thác nên dân buôn đến đây rất nhiều, dần dà đã hình thành thành Thiên Kim. Thành Thiên Kim có vài triệu dân, ngựa xe ở đây như nước, vô số người ra ra vào vào đông như chảy hội.
Ngô Bình và Tử Phi đi tới cổng thành, Tử Phi nói: “Thật ra thành Thiên Kim còn đáng tiền hơn mỏ vàng thiên, cá cửa hàng trong thành đều có giá rất cao, mà giờ đều là của nhà họ Nguỵ hết rồi”.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có hai luồng thần niệm rất mạnh khoá chặt người họ lại. Sau đó có hai người đáp từ trên cao xuống rồi chặn trước mặt Tử Phi và Ngô Bình.
Họ nhìn thấy Tử Phi thì sáng mắt lên, một người trong số đó nói: “Tử Phi, không ngờ cô vẫn dám xuất hiện ở đây. Hay, giờ về nhà họ Nguỵ với chúng tôi!”
Tử Phi bình tĩnh hỏi: “Ai trấn thủ thành Thiên Kim?”
Gi kia đáp: “Là Nguỵ Quang và Nguỵ Hoành. Mà cô là ruột thịt của họ còn gì, để họ xử lý cô là thích hợp nhất rồi”.
Tử Phi và Ngô Bình đưa mắt nhìn nhau, cô ấy nói: “Được, tôi sẽ đi gặp họ”.
Nguỵ Quang là một người rất tàn nhất, ông ta đã giết chết vợ và con gái của mình nên đó chính là đối tượng mà Tử Phi muốn giết nhất.
Hai người kia vô cùng đắc ý, vội chạy tới bắt Tử Phi, nhưng cô ấy chỉ vung tay một cái thì cả hai đã bay ra xa, hai người đó trố mắt ngạc nhiên trước thực lực mạnh mẽ của cô ấy.
Tử Phi nói: “Tôi tự đi”.
Hai người kia không dám động tay động chân nữa, mà đi trước dẫn đường. Họ đi tới một biệt phủ, một người trong số đó đã đi vào trong trước để bẩm báo.
Khi Ngô Bình và Tử Phi đi vào trong thì Nguỵ Quang và Nguỵ Hoành đã bước ra. Nhìn thấy Tử Phi, Nguỵ Quang loé lên tia sát ý rồi lạnh giọng nói: “Tử Phi, để xem lần này mày chạy thoát kiểu gì”.
“Ai bảo tôi muốn chạy?”, Tử Phi thờ ơ nói: “Tôi đến để trả thù cho nhà họ Tử và cô của tôi”.
Nguỵ Hoành cười lạnh nói: “Mình chị mà cũng đòi trả thù ư?”
“Còn tôi nữa mà”, Ngô Bình nói: “À, lần trước Nguỵ Tiêu cũng do tôi đánh chết đấy”.
Nguỵ Quang híp mắt lại nói: “Mày đến đúng lúc lắm, cứ chờ đấy!”
Uỳnh!
Khí tức của Tử Phi bùng nổ, cô ấy đã thi triển tài năng của Chân Tiên, song sức mạnh Linh Đài vừa tuôn ra đã bị Ngô Bình kìm lại.
Nguỵ Quang hét lên rồi thi triển bản lĩnh của Chân Tiên, song ông ta vừa sức mạnh Linh Đài ra thì đã bị Ngô Bình áp chế.
Không biết anh đã xuất hiện cạnh Nguỵ Quang từ lúc nào, sau đó ấn tay lên vai ông ta, bí lực mục nát cùng bí lực suy yếu cùng tiến vào linh đài và cơ thể của Nguỵ Quang, mặt ông ta bỗng già nhanh trông thấy, đôi mắt cũng thoáng qua vẻ tuyệt vọng.
Sau đó, toàn thân ông ta bắt đầu mục rữa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, loáng cái chỉ còn lại bộ xương, đến linh đài cũng tan biến.
Ngô Bình quan sát hiệu quả của bí lực rồi ngạc nhiên nói: “Lực sát thương của bí lực này mạnh quá!”
Tử Phi: “Đáng đời ông ta!”
Ngô Bình: “Vậy là xong, Tử Phi, chúng ta đến mỏ vàng thiên thôi”.
Hai người đến nơi thì Ngô Bình nhìn thấy có nhiều nhân công đang làm việc ở đây. Họ đào rất nhiều hố dưới đất, sau đó cứ thế đào sâu xuống tiếp.
Thấy vậy, Ngô Bình nói: “Thần niệm không thể phát hiện ra vàng thiên nên đành bắt nhân công đào à?”
Tử Phi gật đầu: “Đúng thế, việc đào xới rất phiền nên cần thuê nhiều nhân công. Anh nhìn họ đi, bọn họ đều làm nghề này mấy đời rồi nên có nhiều kinh nghiệm lắm”.
Một người quản lý ở đây đi tới, vì biết Tử Phi nên người này ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư, cô về khi nào thế? Nhà họ Nguỵ đang lùng bắt cô đấy”.
Tử Phi nói: “Ông Chu, tôi đến tiếp quản mỏ này của nhà họ Nguỵ”.
Người họ Chu ấy là quản lý ở đây.
Ông Chu nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiểu thư có chắc không?”
Tử Phi: “Có, không thì tôi đến đây làm gì”.
Ông Chu hít sâu một hơi rồi nói: “Tốt, các cao thủ mà nhà họ Nguỵ cử tới đều đang ở trong ngôi nhà đằng trước, chỉ cần giải quyết được họ thì tôi sẽ giúp đại tiểu thư giành lại quyền quản lý nơi này”.
Ngô Bình bay lên cao, sau đó đáp thật mạnh xuống ngôi nhà ấy, anh phá vỡ nóc nhà rồi xuất hiện trước mặt bốn tu sĩ.
Trong số này có hai Thần Tiên, hai Chân Tiên, nhưng khi Ngô Bình xuất hiện trước mặt họ thì cả bốn đều bị sức mạnh Động Thiên mạnh mẽ của anh làm cho tái mặt.
Bụp!
Cả bốn quỳ xuống đất, không dám nhìn Ngô Bình.
Anh nói: “Các người do nhà họ nhà họ Nguỵ cử đến đây hả?”
Một Chân Tiên đáp: “Vâng”.
Ngô Bình: “Tôi không giết các người, đi đi”.
Bốn người kia mừng rỡ rồi rời đi ngay.
Tử Phi và ông Chu vào sau thì thấy Ngô Bình chỉ nói một câu đã đuổi bốn cao thủ đi, ông Chu vui mừng nói: “Đại tiểu thư, việc còn lại cứ giao cho tôi”.
Tuy ông Chủ chỉ làm quản lý nhưng có mạng lưới quan hệ cùng tầm ảnh hưởng khá lớn, loáng cái, mỏ này đã đổi chủ, Tử Phi lên nắm quyền.
Ngô Bình đi tới mỏ rồi quan sát nhân công đào đất, thần niệm không có tác dụng nên đành dùng tới cách đào thủ công.
Tuy các nhân công có nhiều kinh nghiệm, nhưng năng suất công việc vẫn rất thấp.
Quặng vàng thiên thường tập trung cùng một chỗ, nếu tìm thấy đúng điểm thì sẽ thu thập được rất nhiều thành phẩm. Vì thế quá trình khó nhất chính là tìm vị trí của quặng.
Ngô Bình đang tìm kiếm thì chợt có một luồng khí tức bức người bao phủ cả mỏ, Nguỵ Vô Cương đã xuất hiện, ông ta đứng trên cao rồi nhìn xuống Ngô Bình, nói: “Cậu to gan thật, dám đoạt mỏ vàng thiên của nhà họ Nguỵ tôi!”
Ngô Bình cười lạnh rồi nhảy lên đứng đối diện ông ta, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Nguỵ Vô Cương: “Cậu tưởng cảm ngộ bát cảnh rồi thì có thể đấu được với tôi à?”
Ngô Bình: “Tám tông quy nhất, tôi là tông chủ, chắc chắn địa vị phải hơn ông rồi”.
Nguỵ Vô Cương cười lạnh: “Vậy là cậu không biết gốc gác của nhà tôi rồi”.
Ngô Bình: “Tôi chẳng cần biết làm gì, nếu ông không phục thì tới đi”.
Nguỵ Vô Cương híp mắt nói: “Ngông cuồng!”
Ngô Bình: “Tốt nhất nhà họ Nguỵ mau nộp hết tài sản chiếm đoạt của nhà họ Tử ra đây, không thì tôi sẽ tiêu diệt cả gia tộc đấy”.
Nguỵ Vô Cương nổi giận nói: “Khẩu khí lớn nhỉ!”
Chát!
Ngô Bình tát vào mặt ông ta, Nguỵ Vô Cương ngã lăn dưới đất, còn Ngô Bình đạp lên người ông ta rồi nói: “Ông phải biết chỉ cần tôi muốn là có thể giết ông ngay!”
Nguỵ Vô Cương vô cùng kinh hãi, không ngờ Ngô Bình lại mạnh như vậy!
Chương 1595: Đòi lại tài sản
“Rõ ràng cậu chỉ là Địa Tiên thôi, tại sao lại mạnh đến vậy?”, Nguỵ Vô Cương không nhịn được gào lên hỏi.
Ngô Bình: “Tôi không mạnh thì sao làm tông chủ của tám môn phái được? Nguỵ Vô Cương, tôi hỏi lại ông lần nữa, ông có trả lại những thứ đã cướp của nhà họ Tử không?”
Nguỵ Vô Cương cắn răng: “Được, nhà họ Nguỵ sẽ trả lại hết”.
Ngô Bình: “Tốt, giờ ông mau thông báo về nhà, khi nào chuyện này xong xuôi thì tôi sẽ thả ông ra”.
Tính mạng là quan trọng nhất, Nguỵ Vô Cương cảm nhận rõ sát ý của Ngô Bình nên đành thông báo cho người trong tộc phải nghe lệnh Ngô Bình và trả lại hết tài sản của nhà họ Tử.
Nhà họ Tử có rất nhiều của cải, vì thế Tử Phi phải huy động thêm nhân lực để tiếp quản nơi này. Còn Nguỵ Vô Cương đã được Ngô Bình dẫn đến thành Thiên Kim.
Anh vừa về thì Tiêu Thái Tôn đã xuất hiện.
“Sư phụ”, Ngô Bình ra nghênh đón.
Tiêu Thái Tôn: “Huyền Bình, chưởng môn nghe nói con và nhà họ Nguỵ có xung đột nên bảo ta đến hoà giải”.
Tuy ngoài mặt Ngô Bình vẫn là đệ tử của Thiên Đạo Môn, nhưng thật ra địa vị đã rất cao, vì anh đã luyện hoá được Tiên Thiên Bát Quẻ Bàn và nhận được sự công nhận của tám vị tông chủ, với thân phận như vậy thì địa vị của anh cũng không thua gì chưởng môn Thiên Đạo Môn.
Nguỵ Vô Cương nhìn thấy Tiêu Thái Tôn thì nói ngay: “Ông Tiêu, ông mau dạy lại đệ tử của mình đi!”
Tiêu Thái Tôn cười nói: “Ông Nguỵ, sao ông lại để một người trẻ đánh cho ra nông nỗi kia?”
Nguỵ Vô Cương tức giận nói: “Tiêu Thái Tôn, ông dạy đệ tử hay quá!”
Tiêu Thái Tôn: “À, tôi đã nói chuyện này với chưởng môn rồi, từ nay trở đi, tôi không còn quan hệ sư đồ với Lý Huyền Bình nữa”.
Ngô Bình sững người: “Sư phụ, tại sao ạ?”
Tiêu Thái Tôn xua tay: “Sau này con sẽ là tông chủ của tám môn phái, ta lại đứng ngang hàng với tám tông chủ, nếu vẫn là sư phụ của con thì biết xưng hô thế nào? Hơn nữa, ngày trước con nhận ta làm sư phụ cũng chỉ để nhận được sự đối xử bình đẳng thôi. Bây giờ, thực lực của con đã mạnh lên rồi thì đâu cần ai bảo vệ nữa. Cứ vậy đi, nếu con thấy buồn thì sau này cứ gọi ta là anh Tiêu đi”.
Tuy Ngô Bình cảm thấy như vậy không ổn, nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật, không thì sẽ khiến tám tông chủ khó xử.
Vì thế, anh bái lạy Tiêu Thái Tôn: “Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy”.
Tiêu Thái Tôn cười nói: “Được rồi, sau này cứ gọi ta là anh Tiêu nhé!”
Ngô Bình: “Sau này con sẽ gọi người là ông Tiêu, như vậy thì các tông chủ cũng không nói gì được”.
Tiêu Thái Tôn thấy cũng được nên nói: “Tuỳ con”.
Nguỵ Vô Cương nhăn mặt vì không hiểu ý của Tiêu Thái Tôn.
Ngô Bình: “Ông Tiêu, chưởng mốn muốn con làm gì ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Ý của chưởng môn là chúng ta đều là thành viên quan trọng của Thiên Đạo Môn thì không nên gây hấn với nhau, nhà họ Nguỵ trat lại tài sản của nhà họ Tử, còn con đừng nhúng tay vào chuyện này”.
Ngô Bình: “Ý con cũng là vậy, nhưng vẫn lo Nguỵ Vô Cương giở trò”.
Tiêu Thái Tôn cười nói: “Không phải lo, con cứ thả ông ta ra. Chưởng môn đã có lệnh rồi thì ông ta không dám làm càn đâu”.
Vì thế, Ngô Bình đã giải cấm chế cho Nguỵ Vô Cương, ông ta đứng dậy rồi lườm anh, sau đó bay đi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Thái Tôn vụt tắt, ông ấy nói: “Tiếc là không được giết Nguỵ Vô Cương”.
Ngô Bình: “Vâng, dẫu sao ông ta cũng nắm vị trí quan trọng trong môn phái, nếu mình giết ông ta thì Thiên Đạo Môn khó trụ vững được”.
Tiêu Thái Tôn: “Tuy con không được giết, nhưng Tử Phi thì có thể. Cả nhà họ Tử đều bị nhà họ Nguỵ tiêu diệt còn gì”.
Ngô Bình: “Bây giờ, thực lực của Tử Phi rất mạnh, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian nữa là có thể tiêu diệt nhà họ Nguỵ được”.
Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Việc quan trọng nhất hiện giờ là thành lập Bát Quái Tông. Chưởng môn vẫn có vẻ lo lắng lắm”.
Ngô Bình: “Việc này không vội. Ông Tiêu, con cần làm thêm vài việc để những nhân vật cốt cán trong môn phái công nhận mình”.
Tiêu Thái Tôn: “Đây cũng là một trong những việc mà ta đến tìm con. Con cũng biết đấy, đại lục Côn Luân có ba thế lực lớn là Đông Hải Long Cung, nước Long và Thiên Đạo Môn của chúng ta. Bây giờ, Thiên Đạo Môn và nước Long dã mở rộng địa bàn, ai có địa bàn lớn hơn thì thế lực đó mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Thiên Đạo Môn cũng mở rộng thế lực ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Ừ, nhưng chúng ta làm theo kiểu giản tiếp thông qua việc khống chế vài đất nước, sau đó giúp họ mở rộng lãnh thổ”.
Ngô Bình: “Ông muốn con làm việc này ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Nước Thiên Mông ở Tây Bắc đang đối đầu với bộ lạc Chân Lan ở phía Tây. Nhưng bộ lạc Chân Lan có rất nhiều cao thủ nên nước Thiên Mông không đấu lại được. Huyền Bình, nếu con có thể giúp nước Thiên Mông đánh thắng Chân Lan thì sẽ lập được đại công đấy”.
Ngô Bình: “Bộ lạc Chân Lan mạnh lắm ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Bộ lạc này không có nhiều người, chỉ hơn chục triệu thôi. Nhưng bên trong có cấm địa, nước Long và Thiên Đạo Môn muốn có được nó”.
Ngô Bình: “Cấm địa gì vậy ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Đây là chuyện cơ mật, đến ta cũng không biết. Trong Thiên Đạo Môn chắc cũng chỉ có chưởng môn biết nội tình. Tóm lại cứ hạ được bộ lạc này là lập công lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vâng, con nhận việc này”.
Tiêu Thái Tôn gật đầu: “Tốt! À, tu vi của con rất cao, nhưng bộ lạc Chân Lan cũng không thiếu các cường giả tuyệt thế đâu”.
Ngô Bình: “Con biết rồi ạ”.
Anh chợt nhớ đến tam phu nhân rồi nói với Tiêu Thái Tôn, ông ấy nhăn mặt nói: “Nếu tam phu nhân tham gia vào chuyện này thì không ổn, hẫu thuẫn của bà ta có một gia tộc bán thần”.
Ngô Bình: “Ông Tiêu, nếu trừ khử một bộ lạc bán thần thì sao ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Bán thần đều là nô tài nên họ sẽ có chủ, đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu con giết bán thần thì chủ của họ sẽ xuất hiện ngay”.
Ngô Bình cười lạnh: “Thần tộc cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tiêu Thái Tôn xua tay: “Có nhiều chuyện không thể làm quang minh chính đại được”.
Ngô Bình: “Làm trong âm thầm thì được ạ?”
Tiêu Thái Tôn: “Con tìm cơ hội mà làm, đừng để lộ sơ hở”.
Sau đó ông ấy nói tiếp: “Tam phu nhân họ Xuân, ba đời nhà này đều là bán thần nên thực lực khá mạnh”.
“Nhà họ Xuân? Con nhớ rồi”.
Tiêu Thái Tôn cười lớn nói: “Việc cần nói ta đã nói hết rồi, con lo việc nhà họ Tử trước đi rồi về Thiên Đạo Môn, ta sẽ cử vài người đi cùng con đến nước Thiên Mông”.
Ngô Bình: “Con dẫn đệ tử của tám môn phái đi cùng được không?”
Tiêu Thái Tôn: “Được chứ”.
Tiễn Tiêu Thái Tôn ra về xong, Ngô Bình mấy hai người để giúp Tử Phi giành lại địa bàn. Nhưng người nhà họ Tử đều không còn nữa nên Tử Phi cũng cần vài trợ thủ.
Trong thời gian đó, Ngô Bình đã gọi mấy trưởng lão của kiếm phái Thục Sơn tới rồi bảo họ hỗ trợ Tử Phi quản lý sản nghiệp. Đương nhiên, các việc quan trọng như thành Thiên Kim hay mỏ vàng thiên thì Tử Phi vẫn tự xử lý.