Rời khỏi lưng núi, Ngô Bình gọi cho Hồng Khôn.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nam xa lạ cất lên: “Tìm ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, tìm Hồng Khôn”.
Đối phương nói: “Chờ một lát”.
Nửa phút sau, một giọng nói yếu ớt vang lên, là Hồng Khôn: “Là cậu Ngô đấy à?”
Ngô Bình hỏi: “Ông Hồng, là Ngô Bình đây. Tôi nghe nói ông bị thương?”
Hồng Khôn thở dài: “Người Đông Doanh khí thế hung hăng, ngay cả người của Thiên Long cũng không ngăn cản họ được. Tôi đã là người sắp chết. Sau này cậu Ngô gặp Vân Tôn, hãy thay tôi nói lời xin lỗi, chuyển lời rằng Hồng Khôn này không thể làm việc cho Vân Tôn nữa!”
Ngô Bình cười bảo: “Ai bảo người của Thiên Long không thể ngăn cản họ? Ông chờ đấy, tôi sẽ đến ngay!”
Hỏi xong địa chỉ, Ngô Bình lái xe đến gặp Hồng Khôn.
Giữa đường, anh gọi cho Đoàn Long, báo cáo chuyện Cảng Thành.
Đoàn Long bảo: “Anh biết chuyện Cảng Thành rồi. Tối nay anh sẽ cử người đến đó, giúp cậu xử lý chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Ai sẽ đến đây?”
Đoàn Long đáp: “Đều là cao thủ của Thiên Long. Cậu làm quen với họ đi nhé”.
Ngô Bình không hỏi nữa, tập trung lái xe. Không lâu sau đó, anh đến nhà Hồng Khôn - một căn biệt thự cũ.
Tuy Hồng Khôn đang bị thương nhưng vẫn gắng gượng ra nghênh đón. Lúc này, da ông ta đã xanh đen, cơ thể phù thũng, lông mày và tóc đều rụng sạch.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết ông ta trúng tà độc.
“Cậu Ngô!”, Hồng Khôn cúi chào.
Ngô Bình đỡ ông ta dậy: “Ông đang bị thương, không cần hành lễ. May mà tôi biết chút y thuật, có thể chữa cho ông”.
Hồng Khôn cả mừng: “Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Ông ta mời Ngô Bình vào phòng khách. Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình bắt đầu xem mạch cho ông ta.
Quan sát một lúc, anh nói: “Ông bị thương không quá nặng, nhưng đã trúng độc. Kể lại xem, ông đã bị thương thế nào?”
Hồng Khôn bèn thuật lại mọi chuyện.
Hôm kia, ông ta giao đấu với Nhẫn Thánh người Đông Doanh tên là Shosuke. Do sơ suất, ông ta trúng phải phi tiêu độc của đối phương. Shosuke rất xảo trá, sau khi làm ông ta bị thương thì bỏ trốn ngay, không đánh tiếp nữa.
Khi biết hung thủ là Shosuke, Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi đang tìm Shosuke đấy. Không ngờ tên này cũng đến Cảng Thành, tốt lắm!”
Hồng Khôn tò mò hỏi: “Cậu quen người này ư?”
Ngô Bình đáp: “Shosuke nằm trong danh sách phải giết của tôi”.
Hồng Khôn nói: “Shosuke rất mạnh, lại còn xảo quyệt. Cậu phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình không nhiều lời nữa, bắt đầu tập trung chữa trị cho Hồng Khôn. Vết thương nặng hơn của Hồng Khôn mà anh còn chữa được, quá trình trị liệu này diễn ra suôn sẻ vô cùng.
Sau hơn một giờ, độc tố đã được loại bỏ hoàn toàn, tình trạng của Hồng Khôn khá hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Ngô Bình kê một đơn thuốc, bảo ông ta uống mỗi ngày, sau bảy ngày sẽ hồi phục như trước.
Hồng Khôn cực kỳ cảm kích, rối rít cảm ơn anh. Nếu không nhờ Ngô Bình, có lẽ ông ta chỉ còn sống không quá ba ngày.
Chờ tinh thần của Hồng Khôn tốt lên, Ngô Bình mới hỏi: “Nghe nói đã có bảy trong số mười hai người đứng đầu của các ông bị bọn Đông Doanh tiêu diệt?”
Hồng Khôn thở dài: “Do tôi kém cỏi!”
Ngô Bình cười bảo: “Chuyện thắng bại nhất thời, ông không cần bận lòng quá. Tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ giúp ông diệt trừ bọn Đông Doanh ấy”.
Mắt Hồng Khôn sáng rỡ: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình rửa tay, uống một ngụm trà rồi bảo: “Nói cho tôi biết cục diện hiện tại đi”.
Hồng Khôn kể rằng thế giới ngầm Cảng Thành hiện nay đã bị người Đông Doanh nắm giữ phần lớn. Người Đông Doanh rất hung hăng, đã có chuẩn bị từ trước. Nội bộ những người đứng đầu đều có gián điệp do bọn họ cài vào.
Mới đầu Thiên Long cũng có can thiệp, nhưng sau khi có quá nhiều thành viên thương vong thì đã tạm dừng hành động. Người Đông Doanh đã nắm bắt cơ hội này, nhanh chóng chiếm địa bàn các nơi ở Cảng Thành.
Tuy Hồng Khôn đã liều mạng phản kháng, nhưng sau cùng lại bị thương nặng, lực bất tòng tâm.
Ngô Bình hỏi: “Ông có biết vì sao người Đông Doanh lại xâm chiếm Cảng Thành không?”
Hồng Khôn lắc đầu: “Tôi cũng thấy quái lạ. Dù họ có giành được Cảng Thành thì cũng không thể giữ lâu dài được. Một khi Thiên Long hoặc hội Tham Hợp của chúng tôi phản đòn, bọn họ cũng sẽ nhận thất bại. Biết rõ kết quả mà vẫn đánh vào Cảng Thành, thật sự rất khó hiểu!”
Ngô Bình nói: “Không cần nghĩ nữa. Chờ đến khi tóm được bọn Shosuke, chúng ta sẽ biết đáp án thôi”.
Anh định tối nay về Nam Đô, nhưng xem ra đành phải ở lại Cảng Thành rồi. Ngô Bình gọi điện cho Ngô Mi, nhắn rằng hai hôm nữa mới về được.
Một lát sau, anh suy nghĩ xong bèn gọi cho Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền, báo cho họ biết tin Shosuke đang ở Cảng Thành.
Hay tin kẻ thù đang ở đó, Diệp Thiên Tông lập tức cùng Diệp Huyền bay đến. Cơ hội trả thù tốt như vậy, tất nhiên ông ấy sẽ không bỏ qua.
Lúc Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền vừa lên máy bay, một chiếc máy bay khác cũng đang trên đường đến Cảng Thành.
Đây là máy bay tư nhân. Có hai người ngồi trên máy bay, một người là Đoàn Thuần, người còn lại là một ông lão.
Ông lão tóc bạc phơ, tinh thần có vẻ kém, mắt hơi nheo lại.
Đoàn Thuần nhìn ông lão, cười bảo: “Ông Năm, khống tâm thuật của ông đã luyện đến tầng thứ bảy. Theo lý thuyết, nó còn khống chế được Địa Tiên cảnh giới đầu. Dùng nó để điều khiển Ngô Bình chắc là không thành vấn đề nhỉ?”
Ông lão đáp: “Hiệu quả của khống tâm thuật ở mỗi người mỗi khác, không thể khinh suất”.
Đoàn Thuần nói: “Nếu kết hợp với mê thần hương của nhà họ Đoàn, dù có là Chân Nhân cũng sẽ bị ông kiểm soát”.
Ông lão gật gù: “Kết hợp với mê thần hương là tốt nhất, tôi chắc chắn có thể khống chế tâm thần của cậu ta”.
Đoàn Thuần bảo: “Tên Ngô Bình này càng lúc càng ghê gớm, chắc chắn đang nắm giữ bí mật động trời nào đó! Nếu chúng ta hỏi được bí mật này thì sẽ rất có lợi cho nhà họ Đoàn”.
Ông lão mỉm cười: “Hy vọng được như lời cậu nói”.
Lúc này, Ngô Bình đã vào ở khách sạn năm sao đứng tên anh - khách sạn Hoàng Tôn.
Trong căn phòng sang trọng nhất khách sạn Hoàng Tôn, anh ôn dưỡng quyền ý, tu luyện phương pháp hít thở.
Bất giác, trời đã tối. Khoảng bảy giờ rưỡi, có người ấn chuông cửa.
Anh mở cửa ra, thấy đứng ngoài cửa phòng là một ông lão và một người đàn ông chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi.
Ông lão mỉm cười: “Trưởng nhóm Ngô, chúng tôi được anh Long cử đến hỗ trợ. Tôi là Đoàn Tam Hợp”.
Ngô Bình gật đầu: “Mời vào”.
Ba người ngồi xuống, Ngô Bình hỏi: “Anh Long nói sao?”
Đoàn Tam Hợp đáp: “Anh Long nói rằng trưởng nhóm Ngô tuỳ ý hành sự, hai chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp”.
Nói đoạn, ông lão lấy một chiếc lò sưởi tay từ trong túi ra, khói bốc lên nghi ngút, toả hương thơm nhàn nhạt.
Ông lão cười bảo: “Trưởng nhóm Ngô, đây là long diên hương, có tác dụng an thần. Dùng thử nhé”.
Ngô Bình nhìn qua mà không nói gì, chỉ bảo: “Có lẽ đám người Đông Doanh này đến từ hội Phù Tang. Bọn họ đang dốc sức mở rộng địa bàn, mục đích chưa rõ. Hai người có tin tức gì về chuyện này không?”
Đoàn Tam Hợp cười đáp: “Trưởng nhóm, đúng là tôi có một chút thông tin”.
Nói được vài câu, giọng nói của ông lão bỗng thay đổi, mỗi từ thốt ra đều mang sức mạnh kỳ lạ nào đó.
Mới nghe mấy câu, đầu Ngô Bình đã hơi choáng. Anh vỗ đầu, không biết mình bị làm sao.
Giọng của ông lão bỗng nhỏ dần. Ngô Bình đành ghé lại, nghe thêm vài câu nữa, ông lão đột nhiên chỉ vào giữa hàng lông mày anh, niệm một tràng chú.
Hai mắt Đoàn Thuần sáng rực lên, nụ cười thắng lợi nở trên môi. Chờ Đoàn Tam Hợp niệm chú xong, gã cười to: “Ông Năm, thành công rồi!”
Ông lão thở phào: “Lực thần hồn của cậu ta rất mạnh. Nếu là người khác thì đã bị khống chế lâu rồi. Không ngờ cậu ta còn kiên trì được năm phút”.
Đoàn Thuần cười hỏi: “Ông Năm à, có thể hỏi rồi chứ?
Ông lão gật đầu, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, hãy thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi!”
Ngô Bình bỗng nhướng mày, lạnh lùng bảo: “Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của các người?”
Chương 642: Đồng loạt thăng cấp
Ông lão kinh ngạc, hoảng sợ giật lùi vài bước: “Cậu không bị khống chế?”
Ngô Bình cười khẩy: “Thuật thôi miên rác rưởi thế này mà cũng dám dùng với tôi?”
Đoàn Thuần cả kinh, bèn phất tay phóng ngân châm như mua. Ngô Bình túm lấy khăn trải bàn rồi giũ thật mạnh, quét sạch ngân châm sang một bên.
Cùng lúc ấy, anh đấm thẳng về phía Đoàn Thuần. Gã nhanh chóng lùi lại. Song tốc độ của gã kém xa Ngô Bình, mới lùi được nửa bước đã biết mình không tránh được, đành vung nắm đấm ra đỡ đòn.
“Ầm!”
Hai nắm đấm chạm nhau, Đoàn Thuần cảm giác như bị một quả núi sắt đập vào vậy. Gã văng ra mấy mét, chưa tiếp đất đã bị Ngô Bình giẫm xuống đất.
Cả toà nhà rung chuyển, sàn nhà vỡ vụn. Đoàn Thuần phun ra một ngụm máu tươi.
Gã kêu lên: “Đoàn Long là chú hai của tôi…”
“Rắc!”
Động tác của Ngô Bình nhanh như cắt, đá bay đầu gã!
Sau khi đánh chết Đoàn Thuần, anh lướt đến trước mặt ông lão. Ông lão này ở cảnh giới Võ Thần, bàn tay gầy gò túm lấy Ngô Bình nhưng bị anh nắm chặt rồi vặn mạnh.
Một âm thanh giòn tan vang lên, cánh tay ông lão bị gãy mấy đoạn, đau đớn hét ầm lên.
Ngô Bình bóp cổ ông lão rồi nhấc đối phương lên, lạnh lùng hỏi: “Vì sao muốn hại tôi?”
Ông lão vội đáp: “Xin bớt giận! Là Đoàn Thuần mời tôi đến đây. Nếu biết cậu mạnh như vậy, tôi chắc chắn không dám dây vào!”
“Đoàn Thuần là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Ông lão chỉ vào thi thể trên sàn: “Đó là Đoàn Thuần, là cháu gọi Đoàn Long bằng chú”.
Ngô Bình híp mắt: “Đoàn Thuần muốn làm gì?”
Ông lão đáp: “Cậu ta bảo cậu nhất định đang nắm giữ bí mật gì đó, muốn tôi hỏi được bí mật của cậu”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Đoàn Long có biết chuyện này không?”
Sắc mặt ông lão hơi thay đổi: “Tất nhiên là biết”.
Ngô Bình ném ông lão xuống sàn, hờ hững bảo: “Mang thi thể Đoàn Thuần cút khỏi đây đi. Nhắn với Đoàn Long rằng tôi cần lời giải thích từ anh ta!”
Ông lão như được đại xá, vội vàng bế thi thể Đoàn Thuần lên rồi chạy ra khỏi khách sạn.
Sau khi ông lão đi rồi, Ngô Bình hơi nhíu mày. Quả nhiên Đoàn Long không phải người lương thiện gì, còn dám tính kế với anh. Có điều, đối phương đánh giá thấp anh quá!
Ban nãy, ông lão vừa thi triển khống tâm thuật thì anh đã biết rồi. Anh âm thầm niệm chú để giữ tỉnh táo, rồi tương kế tựu kế, xem họ giở trò gì.
Không bao lâu sau, Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền đã đến nơi. Thấy căn phòng lộn xộn, Diệp Thiên Tông ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ đánh nhau với ai à?”
Ngô Bình kể lại chuyện của Đoàn Long. Diệp Thiên Tông hơi cau mày: “Sư đệ, trước đây anh đã nhắc nhở cậu rồi. Không nên quá thân thiết với Đoàn Long, phải cẩn thận đề phòng”.
Diệp Huyền nói: “Ông nội à, Đoàn Long đứng đầu Thiên Long, cháu nghĩ không nên đối đầu trực diện với người này. Tiền bối chỉ cần rút khỏi Thiên Long là được”.
Diệp Thiên Tông hỏi Ngô Bình: “Sư đệ nghĩ sao?”
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Đoàn Long dám tính kế với em, em không thể bỏ qua dễ dàng như thế!”
Diệp Thiên Tông khuyên giải: “Sư đệ, nhà họ Đoàn là gia tộc võ lâm, thế lực rất mạnh. Nếu không cần thiết thì không nên đối chọi với họ”.
Ngô Bình không nói tiếp chuyện này nữa: “Chuyện này để sau này bàn tiếp. Sư huynh, chúng ta thương lượng xem nên giết Shosuke và Mitsuru như thế nào. Hai tên này đang ở Cảng Thành, cơ hội hiếm có”.
Diệp Thiên Tông bảo: “Cả hai đều là Nhẫn Thánh, còn dẫn theo cao thủ, thực lực không kém anh và cậu. Chúng ta có nên nhờ người hỗ trợ không?”
Ngô Bình nói: “Không cần, chúng ta là đủ rồi. Nợ máu phải để sư huynh trả, đến lúc ấy em sẽ chừa mạng cho chúng”.
Mắt Diệp Huyền sáng rỡ: “Tiền bối tự tin đến vậy, chẳng lẽ thực lực lại tăng lên rồi?”
Ngô Bình trả lời: “Quyền ý của tôi vừa viên mãn. Chỉ cần bọn họ không phải Địa Tiên thì đều không đáng để tôi bận tâm”.
Rồi anh nhìn Diệp Huyền, bảo rằng: “Tốt lắm, luyện khí thành sức mạnh rất nhanh, xem ra đã đến rất gần cảnh giới Thần”.
Diệp Huyền cười đáp: “Đều nhờ tiền bối dạy giỏi”.
Ngô Bình hỏi: “Hiện giờ Huyền Bá và Tạ Cuồng thế nào?”
Diệp Huyền trả lời: “Ngày nào họ cũng tu luyện cùng đệ tử, tiến bộ rất nhanh. Đặc biệt là Lý Huyền Bá, cứ như quái thai vậy, bây giờ đã ở giai đoạn sau của cảnh giới Thần rồi, nhanh hơn đệ tử rất nhiều”.
Diệp Thiên Tông vui vẻ vô cùng: “Sư đệ, may mà cậu giúp đỡ Diệp Huyền, bằng không cả đời nó xem như bỏ”.
Ngô Bình khen ngợi: “Nhờ Diệp Huyền có tư chất tốt, thành tựu sau này chắc chắn sẽ vượt cả sư huynh”.
Diệp Thiên Tông cười bảo: “Có sư đệ giúp đỡ nó, anh cực kỳ yên tâm!”
Nói được mấy câu, Diệp Thiên Tông nhìn đồng hồ: “Phía Mộ Bạch chắc cũng sắp đến rồi”.
Trước khi đến đây, Diệp Thiên Tông có thông báo với Dương Mộ Bạch. Ông ấy trả thù cho con trai và con dâu, tất nhiên phải tìm người mình tin cậy nhất để nhờ giúp đỡ.
Chưa đầy mười phút sau, Dương Mộ Bạch đã đến nơi, dẫn theo đại đệ tử Lý Long Thần và nhị đệ tử Triệu Phương Ninh.
Dương Mộ Bạch bừng bừng sát khí, vừa đến đã hỏi: “Sư đệ, hung thủ đang ở đâu?”
Ngô Bình cười đáp: “Sư huynh yên tâm, bọn chúng đều đang ở Cảng Thành, không chạy thoát được đâu”.
Hiện nay Dương Mộ Bạch đã đả thông hai Thần Khiếu, tiến vào cảnh giới hai Nhân Tiên, là cao thủ cấp Võ Thần!
Hai đệ tử Lý Long Thần và Triệu Phương Ninh của Dương Mộ Bạch là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, đều thống lĩnh một phương, người xưng bá Hà Đông, người xưng vương Hoài Bắc.
Lý Long Thần và Triệu Phương Ninh vội cúi chào: “Sư bá, sư thúc!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ”.
Diệp Thiên Tông nói: “Nhược Tùng cũng sắp đến rồi. Chờ đông đủ rồi chúng ta bàn bạc”.
Trần Nhược Tùng là đại đồ đệ của Diệp Thiên Tông, cũng là cao thủ Tiên Thiên như Lý Long Thần. Ngô Bình từng gặp ông ta một lần.
Trần Nhược Tùng gần như đến cùng lúc với Lý Long Thần. Gặp lại Ngô Bình, ông ta thầm kinh ngạc. Cảm giác tu vi của Ngô Bình sâu không lường được, khí tức Nhân Tiên còn mạnh hơn sư phụ Diệp Thiên Tông của ông ta!
Ông ta lần lượt chào mọi người, đoạn nói với Ngô Bình: “Sư phụ bảo rằng sư thúc đã là cao thủ cảnh giới Võ Vương. Lúc mới nghe, đệ tử còn không tin, nay gặp nhau mới nhận thấy tu vi của sư thúc còn mạnh hơn đệ tử nghĩ”.
Rồi ông ta khẽ thở dài: “Đệ tử tu luyện bốn mươi năm ròng còn không bằng sư thúc tu hành nửa năm”.
Diệp Thiên Tông hừ giọng: “Người bình thường làm sao có thể so với sư thúc?”
Lần trước gặp nhau ở Thiên Kinh, Trần Nhược Tùng còn có ý xem thường Ngô Bình. Nhưng bây giờ mới thấy sư tổ quả là sở hữu con mắt tinh tường, mới có thể nhận một nhân tài kiệt xuất như anh làm đệ tử!
Ngô Bình nói: “Nhược Tùng, Long Thần, cả hai đã ở cảnh giới Tiên Thiên một thời gian rồi. Mấy ngày tới, tôi sẽ giúp hai người thăng lên Nhân Tiên”.
Trần Nhược Tùng đã ở cảnh giới Sinh Niệm của Tiên Thiên, Lý Long Thần thì ở cảnh giới Luyện Hình của Tiên Thiên, chỉ cần Đan Thành nữa thôi là có thể thăng lên cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng một bước này đã gây khó khăn cho biết bao anh hùng hảo hán.
Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cùng vái lạy Ngô Bình.
Diệp Thiên Tông cũng kinh ngạc hỏi: “Sư đệ, chuyện này cũng giúp được ư?”
“Người khác thì không, nhưng em thì giúp được”.
Dứt lời, anh lấy hai viên Đại Luyện Hình Đan, bảo Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần uống vào rồi ra phía sau tu luyện.
Đoạn anh vừa quan sát Triệu Phương Ninh vừa hỏi: “Phương Ninh, ông đã thăng cấp lên Tiên Thiên được một thời gian rồi nhỉ?”
Triệu Phương Ninh vội đáp: “Đã hơn một tháng rồi, sư thúc”.
Ngô Bình nói: “Bão Đan của ông gặp chút vấn đề, cần điều chỉnh một chút”.
Nói đoạn, anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Triệu Phương Ninh, truyền năng lượng vào. Cơ thể Triệu Phương Ninh chấn động, khí tức của đan điền bỗng thu nhỏ lại.
Ông ấy lập tức cảm thấy rất khác, khí tức ổn định và êm mượt hơn, không khỏi mừng rỡ: “Sư thúc quả là thần thánh! Lợi hại quá!”
Ngô Bình cũng đưa cho ông ấy một viên Đại Luyện Hình Đan, đoạn nói: “Uống vào rồi sang một bên tu luyện đi”.
Triệu Phương Ninh cả mừng, nhận viên đan dược rồi ra phía sau tu luyện.
Dương Mộ Bạch bỗng thấy hơi ghen tị: “Sư đệ không cho sư huynh vài viên đan dược à?”
Ngô Bình đảo mắt: “Nhị sư huynh, đây là Đại Luyện Hình Đan, không có tác dụng gì với anh cả. Có điều anh không cần ghen tị, em sẽ đưa đồ tốt cho hai sư huynh mà”.
Nói xong, anh quay về phòng, đem hai vò rượu nhỏ ra, mỗi vò chừng hai cân. Đây là rượu thuốc mà anh ngâm bằng dược vương bảo xà, hiệu quả Luyện Hình rất tuyệt vời.
Dương Mộ Bạch háo hức uống một ngụm. Ông ấy cảm thấy trong cơ thể mình sản sinh những năng lượng rất kỳ diệu, lập tức biết được rượu này rất phi thường, bèn kinh ngạc kêu lên: “Tác dụng của thuốc rất mạnh! Sư đệ, đây là rượu gì vậy?”
Chương 643: Thủ lĩnh mới
Ngô Bình: “Đây là rượu thuốc em ngân, tốt hơn Đại Luyện Hình Đàn nhiều, mỗi ngày sư huynh uống một ngụm sẽ rất tốt cho sức khoẻ”.
Diệp Thiên Tông cười nói: “Sư đệ, cậu thần bí như vậy, bảo sao đến Đoàn Long cũng muốn tính kế với cậu”.
Dương Mộ Bạch nổi giận: “Đoàn Long tính kế với sư đệ ư?”
Diệp Thiên Tông gật đầu, sau đó kẻ lại mọi việc cho Dương Mộ Bạch nghe.
Dương Mộ Bạch cười lạnh nói: “Đoàn Long tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt lắm à? Chuyện này không thể cho qua như thế được!”
Diệp Thiên Tông: “Hôm khác rồi tính tiếp, giờ mình phải bàn chuyện báo thù đã”.
Đêm đó, ba sư huynh đệ đã lên một kế hoạch trả thù vô cùng kín kẽ, sau đó Ngô Bình đã cho Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch mỗi người một viên tinh thạch linh hồn, để họ hấp thu hồn lực tiên thiên ở bên trong để củng cố tu vi.
Nhìn thấy tinh thạch linh hồn, cả Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, thứ này quý quá, anh không dám nhận đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Sư huynh đừng khách sáo, giờ chúng ta cần tăng tu vi thật nhanh”.
Thật ra, Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều có tư chất rất tốt, vì thế Ngô Bình muốn giúp họ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên.
Hai vị sư huynh cảm kích trong lòng, sau đó không nói nhiều nữa mà tập trung tu luyện.
Chờ khi trời sáng, nhóm Lý Long Thần đã tu luyện xong, hiệu quả của Đại Luyện Hình Đan rất tốt, Luyện Hình của Lý Long Thần đã tiến bộ rất nhiều, Trần Nhược Tùng cũng đã đột phá lên cảnh giới Đan Thành nhờ sự hỗ trợ của Ngô Bình.
Thậm chí Triệu Phương Ninh cũng đã tiến vào cảnh giới Luyện Hình của Tiên Thiên, cả ba đều đột phá, không lâu nữa sẽ tiến vào cảnh giới Nhân Tiên.
Sau đó, Ngô Bình bảo họ ở lại khách sạn chờ tin, còn anh đi tìm Hồng Khôn để thực hiện kế hoạch.
Hồng Khôn biết Ngô Bình sẽ đến nên đã pha trà chờ sẵn.
Hai người vừa gặp mặt, Ngô Bình đã nói: “Ông Hồng, tôi muốn dụ Mitsuru và Shosuke xuất hiện nên cần ông phối hợp”.
Hồng Khôn vội nói: “Được, có gì cậu cứ căn dặn”.
Ngô Bình: “Hội Tham Hợp của các ông có các đả thủ giỏi, tôi sẽ đóng giả một trong số họ rồi tham gia trận đấu của vệ sĩ sắp tới. Đến lúc đó, tôi sẽ cho hội Phù Tang tổn thất nặng nề, kiểu gì Mitsuru và Shosuke cũng sẽ xuất hiện để đối phó tôi”.
Hồng Khôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu Ngô, cậu đóng giả đả thủ không thích hợp đâu, hay cậu chịu khó mà thủ lĩnh mấy hôm?”
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, tôi thấy làm đả thủ là được rồi”.
Hồng Khôn nói: “Nếu cậu không muốn làm thủ lĩnh, hay nhận làm người đứng đầu của một nhóm đã bị tiêu diệt?”
Ngô Bình hỏi: “Người đứng đầu nào?”
Hồng Khôn đáp: “Tuy tôi là thủ lĩnh của hội Tham Hợp, nhưng các người đứng đầu mạnh nhất chỉ nể tôi ngoài mặt thôi, chứ các đại ca của họ ngang vai với tôi. Cách đây không lâu một trong các người đứng đầu mạnh nhất của Cảng Thành là đại ca của Đại Tam Nghĩa đã bị người Đông Doanh đánh chết, giờ họ như rắn mất đầu, thêm có kẻ phản bội nữa nên hội Phù Tang đang dần chiếm đại bàn của họ”.
Ngô Bình: “Tôi là người ngoài mà lại làm đại ca của họ, thế thì ai phục?”
Hồng Khôn: “Tôi sẽ tiến cử cậu, hơn nữa giờ đang là thời khắc sống còn, họ sẽ chấp nhận cậu ngay. Điều quan trọng nhất là thực lực của cậu rất mạnh, họ dám không phục chắc!”
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “À, Đại Tam Nghĩa có một món bảo bối là đỉnh Hỗn Nguyên, nặng khủng khiếp. Họ có một quy tắc, nếu ai nhấc được cái lò luyện ấy lên thì sẽ được làm đại ca mới”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao Đại Tam Nghĩa lại có cái lò ấy?”
Hồng Khôn: “Kể ra thì dài lắm, nghe đâu đó từng là bảo bối trấn thủ đời Minh, để nó không rơi vào tay giặc mà ba thái giám đã liều mạng để chuyển đi. Về sau, họ đều lưu bạt bên ngoài rồi thành lập Đại Tam Nghĩa. Tam Nghĩa có nghĩa là ba vị thái giám một lòng trung thành với triều Minh”.
Ngô Bình thấy truyền thuyết này rất đáng quý, nhưng khả năng cao là do người đời sau nghĩ ra, chứ cái lò nặng như thế thì sao ba người thái giám vận chuyển đi nổi.
Anh nói: “Được rồi, để tôi thử”.
Hồng Khôn cười nói: “Cậu Ngô, chờ diệt được hội Phù Tang rồi, cậu sẽ là đại ca của Đại Tam Nghĩa”.
Ngô Bình cau mày, vì anh không hứng thú với vị trí này: “Tôi không có thời gian để quản lý nhóm ấy đâu, ông mời cao nhân khác đi”.
Hồng Khôn không nhiều lời mà nói ngắn gọn: “Cậu Ngô, mình đi luôn nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Cả đoàn người kéo nhau lên tổng bộ của Đại Tam Nghĩa tại khách sạn Nghĩa Khí.
Khách sạn này đang tạm ngưng hoạt động, vì đại ca của tổ chức này mới bị sát hại nên nội bộ đang rất rối loạn, khách sạn không thể hoạt động tiếp được.
Ngô Bình và Hồng Khôn lên xe đến thẳng đó, lập tức có một đám người lao từ trong khách sạn ra rồi xếp thành hàng chào đón.
“Tham kiến thủ lĩnh!”
Hồng Khôn xuống xe, tất cả mọi người đều cúi đầu với vẻ tôn trọng.
Hồng Khôn gật đầu nói: “Các anh em vất vả rồi, người Đông Doanh được voi đòi tiên, dám giết đại ca Khương, thù này không báo, chúng ta không xứng làm hảo hán của hội Tham Hợp”.
“Báo thù! Báo thù!”, mọi người đồng thanh hô lên.
Một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng bước ra nói: “Thủ lĩnh, giờ chúng tôi không có người đáng tin, hơn nữa mọi người đang rất rối bời nên xin thủ lĩnh chỉ bảo cho chúng tôi hành động tiếp theo”.
Hồng Khôn gật đầu: “Vào trong rồi nói”.
Tất cả cùng đi vào trong đại sảnh của khách sạn.
Hồng Khôn ngồi trên chiếc ghế thái sư, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Các anh em, hôm nay tôi đến để tiến cử một người tạm làm đại ca của mọi người”.
Ai nấy đều ngẩn ra, đại ca mới ư?
Ngô Bình bước ra rồi cười nói: “Chào các anh em, tôi là Ngô Thanh Niên, sau này sẽ là đại ca của mọi người, tôi sẽ trả thù cho đại ca trước của các anh em, sau đó giành lại địa bàn đã mất của chúng ta”.
Anh vừa nói dứt câu thì tất cả thành viên của Đại Tam Nghĩa đều cười khẩy với vẻ khinh thường. Chém gió thì ai chẳng làm được! Đương nhiên họ sẽ không chấp nhận Ngô Bình ngay chỉ vì vài lời hứa hẹn của anh.
Ngô Bình không giận mà nói: “Xem ra mọi người không phục nhỉ?”
“Đúng thế! Nhưng thủ lĩnh đã sắp xếp thì chúng tôi phải nghe thôi, tuy nhiên đâu thể chọn bừa một người làm đại ca của chúng tôi được?”
Người lên tiếng là một cao thủ cảnh giới Khí khoảng 30 tuổi.
Ngô Bình hỏi: “Anh giữ chức vụ gì ở Đại Tam Nghĩa?”
Người đó đáp: “Tôi là Đổng Cường - đả thủ của Đại Tam Nghĩa”.
Ngô Bình: “Tốt, phải thế nào thì anh mới phục tôi?”
Đổng Cường: “Đơn giản thôi, chỉ cần anh đánh bại được các đả thủ như chúng tôi thì tôi sẽ phục anh”.
Đả thủ là nhân vật cốt cán trong mỗi tổ chức, vì họ có thực lực rất mạnh.
Ngô Bình đáp: “Được”.
Một người đàn ông bước ra, ông ta khoảng hơn 40 tuổi, mặt dày dữ tợn, dáng người không cao, tu vi ở cảnh giới Thần, dùng vũ khí là hai thanh đao.
Ông ta trầm giọng nói: “Đả thủ Lâm Quang Đầu xin thỉnh giáo!”
Ngô Bình nói: “Lên luôn đi”.
Lâm Quang Đầu chém một thanh đao tới vừa nhanh vừa mạnh, Ngô Bình không thèm nhìn mà giơ tay lên chộp lấy chuôi đao rồi bẻ gãy nó.
Bụp!
Khi thanh đao bị gãy, anh bồi thêm một cú đá lên mặt Lâm Quang Đầu, làm ông ta ngã nhào.
Lâm Quang Đầu kinh hãi, đứng dậy định đánh tiếp nhưng người chao đảo rồi lại ngồi phệt xuống, cú đá ban nãy của Ngô Bình đã khiến ông ta hoa mắt chóng mặt.
Ngô Bình nói: “Yếu quá, nếu tôi muốn giết ông thì ông chết cả chục lần rồi”.
Mọi người đêu kinh ngạc vì thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn họ rồi hỏi: “Thấy võ công của tôi thế nào?”
Một người đàn ông mập mạp khoảng 50 tuổi lên tiếng: “Tuy câu giỏi đánh đấm, nhưng còn kém đại ca cũ của chúng tôi xa, đại ca là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra mọi người vẫn chưa hiểu vấn đề nhỉ, để tôi giới thiệu lại, tôi là Ngô Thanh Niên, tu vi cảnh giới Võ Vương”.
Mọi người chấn động, Võ Vương!
Hồng Khôn lên tiếng: “Đúng thế, cậu Ngô đây là một cao thủ cấp Võ Vương của cảnh giới Nhân Tiên! Thực lực của cậu ấy không kém gì tôi đâu”.
Chương 644: Lò luyện thần trấn yêu hồ
Ngô Bình: “Tôi nghe nói ở đây có một cái lò luyện Hỗn Nguyên, ai nhấc được thì người ấy sẽ làm đại ca,đúng không?”
Người đàn ông lớn tuổi nói: “Đúng, nhưng cái lò luyện ấy nặng lắm, cậu không nhấc nổi đâu”.
Ngô Bình: “Không thử thì sao biết được? Ai dẫn đường đi!”
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Ngô Bình định đi khiêng cái lò luyện ấy ư?
Cuối cùng, cả đám người đa đi ra sân sau, cửa ở đây khoá chặt, phía sau là một căn nhà. Trong ngồi nhà ấy có một cái lò luyện cao nửa mét, vuông vức, không biết được làm từ chất liệu gì, nhưng nặng tới 500 cân.
Xung quanh lò luyện có các hình khắc cá và chim, cùng vài chữ tiên. Ngô Bình liếc nhìn thì thấy không có gì lạ cả, nhưng sau khi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì anh đã phải ngẩn người.
Nhờ khả năng này mà anh đã nhìn thấy có một con hồ ly đang được trấn áp bên trong lò luyện. Nó oai phong như một ngọn núi lớn cùng với chín cái đuôi! Nó đang được trói bằng sợi xích to như một thân người, sợi xích xuyên qua người nó, khiến nó không thể cử động.
Đột nhiên con hồ ly nhìn về phía Ngô Bình, ánh mắt ấy khiến Ngô Bình suýt ngã nhào nên phải tạm ngưng khả năng nhìn xuyên thấu.
Người đàn ông kia nói: “Lò đây, cậu mà bê lên được thì chúng tôi nhận cậu làm đại ca”.
Ngô Bình không nói nhiều mà nhấc cái lò lên bằng một tay.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trời ơi!
Ngô Bình đổi sang tay khác rồi giữ thêm một lúc mới nhẹ nhàng đặt lò luyện xuống đất: “Giờ được chưa?”
“Tham kiến đại ca!”
Những người khác lập tức quỳ xuống với vẻ kích động.
Ngô Bình thấy hơi lạ nên hỏi Hồng Khôn: “Ông Hồng, chuyện gì thế?”
Hồng Khôn cười nói: “Cậu Ngô, Đại Tam Nghĩa có một quy định, ai nâng được cái lò luyện này thì con cháu của người đó sau này sẽ được kế vị”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh có cảm giác như bị lừa vậy: “Mọi người đứng dậy đi”.
Mọi người đứng lên, Người đàn ông cao tuổi kia nói: “Đại ca, mời đến hương đường!”
Sau đó, Ngô Bình đi tới hương đường cùng mọi người, bái lạy Quan Nhị Gia xong thì chính thức tiếp quản tín vật của Đại Tam Nghĩa, chính là một con dao nhỏ.
Tiếp theo, từng người tới cúi chào với anh, Ngô Bình đã chính thức trở thành đại ca của môn phái.
Nghi thức còn chưa xong, cửa khách sạn đã vang lên tiếng đập phá, một đám người Đông Doanh xông vào trong.
Đi đầu là một người đàn ông mặc trang phục của võ si, tay xách kiếm nhật rồi cười nói: “Nghe nói ở đây mới chọn được đại ca mới hả? Không biết vị đại ca ấy có tiếp được một kiếm của tôi không?”
Nhìn thấy người Đông Doanh xuất hiện quá đúng lúc, Ngô Bình biết ở đây có nội gián, anh đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Anh càng tới gần, tên mặc trang phục võ sĩ kia lập tức thấy căng thẳng, nhưng tay vẫn cầm chặt kiếm rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu ở cảnh giới Nhân Tiên à?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám đến Đại Tam Nghĩa làm loạn, cũng to gan đấy. Tất cả bỏ lại một cánh tay rồi biến ngay, không thì đừng có trách!”
Tên mặc trang phục võ sĩ nổi giận: “Ngông cuồng! Chán sống rồi hả?”
Người đàn ông cao tuổi vội nói: “Đại ca cẩn thận, đại ca trước đã chết dưới kiếm của tên này, hắn tu luyện Bạt Đao Thuật, thủ pháp rất quỷ dị”.
Người đàn ông cao tuổi này là Hà Trí Lâm quân sư của Đại Tam Nghĩa, tuy không biết đánh đấm, nhưng túc trí đa mưu.
Ngô Bình: “Sao? Bạt Đao Thuật ư? Tiếc là hắn không có cơ hội rút đao trước mặt tôi đâu”.
Nói rồi, anh cất bước tới gần tên đó, một bước, hai bước, ba bước…
Vù!
Thanh đao của tên kia mới rút ra được một nửa thì Ngô Bình đã tung quyền đánh trúng ngực hắn.
Rắc!
Tên mặc trang phục võ sĩ bay xa cả chục mét ra tới tận ngoài cửa.
Ngô Bình không hề nương tay nên tên kia chết ngay tại chỗ, tim gan phèo phổi nát vụn.
Ngô Bình nhìn sang những người Đông Doanh khác rồi nói: “Các người vốn có cơ hội sống mà không biết trân trọng, giờ thì chết hết đi”.
Anh tấn công nốt những người Đông Doanh còn lại, nửa phút sau, tất cả đều gục tại chỗ, không một ai sống sót.
Thực lực của những người này cao nhất là cảnh giới Khí thì sao đọ được với Ngô Bình? Chỉ một loáng là anh hạ gục hết.
Thấy cả đám người Đông Doanh bị Ngô Bình hạ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phục anh sát đất, sau đó đồng thanh hô vang: “Đại ca vô địch!”
Ngô Bình xua tay: “Xử lý thi thể đi”.
Lễ nghi kết thúc, Hồng Khôn ra về, vị trí của Ngô Bình đã vững nên ông ta yên tâm rồi.
Ngô Bình được mời vào một gian phòng nhỏ, đi qua phòng này sẽ tới phòng sách và phòng ngủ, đây chính là nơi đại ca cũ chỉ huy mọi người trong bang hội.
Sau đó, các nhân vật quan trọng của Đại Tam Nghĩa lần lượt tới báo cáo tình hình với Ngô Bình.
Gặp bọn họ xong, Ngô Bình đã nắm rõ tình hình hiện tại của Đại Tam Nghĩa. Đây là một thế lực rất mạnh, không chỉ hạn chế ở Cảng Thành, mà còn ở Loan Đảo, Đông Nam Á, Nam Mỹ, La Sát. Nhưng các chi nhánh này đều có hoạt động riêng, chứ không nghe nhóm chính hoàn toàn.
Đại Tam Nghĩa có 20 nghìn thành viên, chia ở khắp các khu vực. Họ kiếm ăn rất khá với nhiều sản nghiệp cùng các công ty. Sau khi đã chia hoa hồng cho các thành viên, mỗi năm môn phái vẫn còn dư hơn ba tỷ tiền lãi.
Ngô Bình đang xem sổ sách thì có người vào báo: “Đại ca, chị dâu tới ạ”.
Ngô Bình biết chị dâu đó chắc là vợ của đại ca cũ nên nói: “Mời vào”.
Ngay sau đó, có một cô gái xinh đẹp khoảng 22, 23 tuổi đi vào, cô ấy chào Ngô Bình: “Cảm ơn đại ca đã trả thù cho chồng tôi”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hay cô gái này đang mang thai, anh nói: “Là việc nên làm tôi, mời chị ngồi”.
Cô gái không ngồi mà nói: “Đại ca, tôi đang mang thai, sau này muốn sống tiếp ở đây là rất khó”.
Lúc này, Người đàn ông cao tuổi kia chợt đi vào: “Đại ca, sản nghiệp của đại ca trước đều đứng tên chị dâu, cho nên…”
Ngô Bình hiểu ra, cô gái này đến đòi tài sản, anh hỏi: “Tài sản của đại ca trước là bao nhiêu?”
Lập tức có người vào mở sổ sách, Ngô Bình liếc nhìn thì thấy khoảng hơn 300 triệu, anh hỏi cô gái: “Chị dâu, tài sản của chồng chị thuộc về môn phái, nhưng tất cả lợi nhuận của từ sản nghiệp cho thuê và đầu tư thì tôi sẽ chia cho hai mẹ con chị trong vòng 30 năm, chị thấy sao?”
Hơn 300 triệu thì mỗi năm lãi ít nhất khoảng trên chục triệu, như vậy là đủ cho hai mẹ con cô ấy sống rồi.
Cô gái đồng ý ngay: “Cảm ơn đại ca, tôi đồng ý”.
Nói rồi, cô ấy lấy một cái hộp gỗ trong túi xách ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Đại ca, đây là chiếc hộp mà chồng tôi đã đưa cho tôi từ năm ngoái. Anh ấy bảo nếu nhỡ một ngày anh ấy chết, đại ca mới đồng ý chia tài sản cho tôi thì hãy giao nó cho đại ca mới”.
Ngô Bình nhận lấy chiếc hộp gỗ rồi mở ra, bên trong có một chiếc chìa khoá bằng đồng rất lớn, Ngô Bình cầm lên xem rồi nói: “Chiếc chìa khoá này có tác dụng gì?”
Cô gái lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chồng tôi bảo tôi cất cẩn thận”.
Hà Trí Lâm đứng cạnh đó tròn mắt nói: “Đại ca, tôi biết!”
Chương 645: Chiếc chìa khoá thần bí
Ngô Bình hỏi Hà Trí Lâm: “Ông biết à?”
Hà Trí Lâm gật đầu: “Tôi nghe đại ca trước nhắc đến một lần, chiếc chìa khoá này hình như liên quan đến lò luyện Hỗn Nguyên”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói với cô gái: “Chị dâu, sau này cần gì thì chị cứ đến đây”.
Cô gái cúi người cảm ơn Ngô Bình rồi ra về.
Ngô Bình lại đi tới nơi đặt lò luyện Hỗn Nguyên, anh dùng khả năng xuyên thấu thì phát hiện có một lỗ tra khoá rất nhỏ, nếu không dùng tới khả năng này thì anh không thể thấy được. Lẽ nào, nó dùng để mở lò luyện này ra ư?
Lúc này, con hồ ly chín đuôi lại nhìn anh, làm Ngô Bình vội vàng ngưng khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó nói với mọi người ở xung quanh: “Mọi người ra ngoài đi”.
Ngay sau đó, chỉ còn một mình anh ở đây. Ngô Bình lấy điện thoại ra, sau đó chụp mọi góc của cái lò rồi gửi cho Đường Tử Di.
Anh gọi cho cô ấy rồi nói: “Tử Di, em kiếm ai làm cho anh một cái lò y hệt thế này nhé, càng nhanh càng tốt”.
Đường Tử Di không hỏi nhiều mà đáp ngay: “Vâng, để đó cho em”.
Ngô Bình: “À, màu cũng phải y hệt nhé”.
Đường Tử Di: “Em biết rồi, à khi nào anh về Vân Kinh?”
Nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ấy, Ngô Bình mềm lòng nói: “Vài hôm nữa anh về”.
Ngô Bình trò chuyện thêm vài câu với Đường Tử Di rồi về phòng sách tu luyện.
Tới giờ cơm trưa, có người mang cơm đến cho anh. Anh đánh chén xong thì ra vườn hoa đi dạo.
Khi Ngô Bình đi ngang qua một bụi rậm, chợt có một đường đao sắc lạnh vừa nhanh vừa chuẩn xẹt qua cổ anh.
Khi thanh đao chỉ cách cổ Ngô Bình vài phân, anh đã túm ngay lấy cán đao.
Bụp!
Một bóng người xuất hiện, Ngô Bình tung một cú đá vào bụng, làm hắn ngã ngay xuống đất.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy là một ninja có thực lực khá mạnh, tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Trước đó, tên này đã nấp sẵn sau bụi hoa, chỉ chờ Ngô Bình đi tới rồi tấn công anh.
Ninja này vẫn đang hộc máu, Ngô Bình nói: “Có chút tài mọn này mà cũng đám ám sát tôi ư?”
Ngay lập tức có chín thành viên của Đại Tam Nghĩa đi tới, thấy ninja kia đã bị thương nặng thì họ rất cả kinh.
Ngô Bình: “Người này không sống được đâu, xử lý đi”.
“ Vâng!”, mấy người đó khiêng thi thể đi.
Lúc này, có một tay súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào đầu của Ngô Bình trên nóc một toà nhà các vườn hoa hơn 200 mét, chuẩn bị bóp cò.
Ngay khi Ngô Bình bị ngắm bắn, quyền ý đã phản ứng lại, anh quay lại nhìn về phía đó.
Tay súng bắn tỉa thấy Ngô Bình chợt nhìn về phía mình thì hết hồn rồi vô thức bóp cò.
Pằng!
Môt viên đạn bắn về phía đấu Ngô Bình, ở khoảng cách hơn 200 mét, nhưng viên đạn chỉ mất 0.3 giây để đến nơi.
Ngô Bình chợt nghiêng đầu sang một bên, viện đạn sượt qua tóc anh rồi bắn vào hòn non bộ ở phía sau.
Tay súng bắn tỉa lại nổ tiếp viên đạn thứ hai, nhưng không thấy Ngô Bình đâu nữa. Gã hoảng loạn, lập tức thu súng lại rồi đứng dậy bỏ chạy.
Gã vừa chạy xuống dưới thì cổ đã bị bóp chặt, sau đó cả người bị nhấc bổng lên, toàn thân gã vô lực, ánh mắt thì hoảng sợ.
Uỳnh!
Ngay sau đó, gã bị ném mạnh xuống đất, không thể cử động được nữa.
Cuối cùng gã đã nhìn thấy rõ gương mặt của người ra tay với mình, đó chính là Ngô Bình - mục tiêu ngắm bắn của gã. Hai người cách nhau hơn 200 mét, sao Ngô Bình có thể tìm thấy gã nhanh vậy chứ?
Ngô Bình nhìn gã rồi hỏi: “Người của hội Phù Tang hả?”
Tên đó cắn răng nói: “Tôi không giết được cậu thì người khác cũng giết cậu thôi”.
Ngô Bình đá cho gã một phát rồi nói: “Tạm thời tôi sẽ giữ lại mạng cho anh, về báo với người của bên anh là đừng phái loại vô dụng như anh tới nữa, tôi chẳng thèm giết mấy kẻ yếu như sên đâu”.
Tay súng bắn tỉa đờ ra nhìn Ngô Bình: “Cậu không giết tôi ư?”
Ngô Bình: “Nếu còn không đi là tôi đổi ý đấy”.
Tay súng bắn tỉa sợ hãi rồi chạy mất ngay.
Gã đi rồi, Ngô Bình mới bước tới gần khẩu súng. Đây là loại súng bắn tỉa mà quân đội Mỹ thường dùng, tầm bắn xa lên tới hơn 1000 mét, đạn còn được tẩm độc.
Khẩu súng này rất đắt nên anh nhặt lên rồi quay lại vườn hoa.
Người ở đây không hề biết anh vừa chạy đi, giờ thấy anh cầm một khẩu súng bắn tỉa thì đều không khỏi ngạc nhiên.
Ngô Bình không hứng thú với súng nên đưa luôn cho người khác. Khi đã đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên, thì những viên đạn bình thường không còn tác dụng gì nữa. Đương nhiên không phải anh có thể chống lại mọi loại đạn, ví dụ một loại súng đặc biệt của Võ Thần Ti, nó có thể bắn ra loại đạn đặc biệt với lực sát thương cao, loại đạn ấy có thể hạ được cao thủ như anh.
Nửa tiếng sau, tay súng bắn tỉa kia đã cải trang thành phụ nữ rồi đi vào một căn nhà trong một khu trung cư.
Có mấy người ngồi trong nhà, một người hỏi: “Hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Tay súng bắn tỉa quỳ xuống rồi run rẩy nói: “Xin lỗi đội trưởng, tôi đã thất bại! Người đó rất mạnh, khi tôi ngắm bắn cậu ta thì hình như cậu ta đã biết rồi. Khi tôi chuẩn bị nổ phát súng thứ hai thì cậu ta đã biến mất”.
Một người vừa béo vừa lùn khoảng 40 tuổi đứng dậy hỏi: “Ý cậu là nó phát hiện ra cậu?”
Tay súng bắn tỉa mướt mồ hôi đáp: “Vâng, tôi lập tức bỏ chạy ngay, nhưng chưa xuống bên dưới đã bị người đó bắt được”.
Người đàn ông béo lùn tức giận nói: “Vớ vẩn! Địa điểm bắn của cậu cách nó hơn 200 mét, hơn nữa cậu còn ở trên sân thượng, dù nó có bay cũng không tới nơi nhanh thế được”.
Tay súng bắn tỉa: “Đội trưởng, tôi không hề nói dối, cậu ta xuất hiện bất thình lình, đã thế còn nói lần sau đừng cử loại vô dụng như tôi đến nữa, cậu ta chẳng thèm giết”.
“Khốn kiếp!”, người đàn ông nổi điên rồi đạp vào người tay súng bắn tỉa.
Song, đột nhiên có một luồng sức mạnh khủng khiếp bật ra từ người của tay súng bắn tỉa rồi tiến vào cơ thể của người đàn ông béo lùn.
Ầm!
Tim ông ta nổ tung, hai mắt chảy máu, sau đó ngã vật ra đất chết.
Ngực tay súng bắn tỉa cũng thủng một lỗ rồi mất mạng.
Mọi người ở đó đều hoảng sợ rồi chạy đến kiểm tra.
“Chuyện gì thế này?”, một người đàn ông để râu hỏi: “Là bom à?”
Lúc này, cửa chợt mở ra, một người đàn ông cao gầy đi vào, người này không rõ tuổi tác, ánh mắt sắc như đao. Người đó nhìn thi thể rồi nói: “Có thể phong ấn quyền kình vào cơ thể của một người sống rồi gián tiếp giết người, cao thủ đây rồi!”
Tất cả mọi người ở đó đều quỳ xuống: “Tham kiến ngài Mitsuru”.
Người này chính là Nhẫn Thánh Mitsuru.
Mitsuru mặc võ phục màu đen, lưng dắt kiếm Nhật, đôi tay thon dài, vai rộng eo nhỏ, là dáng người rất hợp để luyện võ.
Ông ta nhìn mọi người rồi nói: “Cậu ta nói đúng đấy, các người chỉ là một đám vô dụng thôi, cậu ta không thèm ra tay”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không dám phản bác.
Mitsuru: “Tối nay, tôi sẽ đi gặp cậu ta”.