Ngô Bình hỏi: “Bên Lưu Vân Tông thế nào rồi?”
Nhạc Thiên Ba: "Sau khi Thái Hoàng Giáo chào hỏi, Lưu Vân Tông không còn dám uy hiếp chúng ta nữa. Tông chủ của họ cũng đến nói vài lời tử tế với tôi, hẳn là không có vấn đề gì”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi ra ngoài nhiều ngày, sắp quay về rồi, có thời gian sẽ đến thăm sau”.
Nhạc Thiên Bá: “Ngô trưởng lão đợi thêm vài ngày, tôi cũng có cơ hội tiếp đãi đàng hoàng”.
Ngô Bình: “Sau này sẽ có cơ hội, tạm biệt trước”.
Đi xa sắp mười ngày rồi, cậu hơi không yên tâm.
Biệt thự Hoàng Long ở Trung Châu.
Một tia sáng rơi xuống, là Ngô Bình.
Liễu Kim Long đang ở biệt thự, ông ta vội chạy đến đón, nói là Nhan Bình Triều đó đã đến nhiều lần, lần nào cũng nhắc đến đan dược.
Trước đó Ngô Bình đã hẹn với đối phương là sẽ đưa đan dược cho hắn trong ba ngày, nhưng chuyến đi này làm chậm trễ kế hoạch, cậu gật đầu: “Tôi hiểu rồi, còn có chuyện gì nữa không?”
Liễu Kim Long: “Mấy ngày nay tôi và anh Nghiêm đột phá về mặt tu hành, chắc là có liên quan đến việc mở đạo mạch”.
“Đó là đương nhiên, trước kia tôi truyền cho hai người vài công pháp, hai người cứ tu luyện từ từ”.
“Ừ!”
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu luyện chế Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan, trải qua mấy lần luyện chế, đan dược luyện chế ra đã đạt tới thượng thượng phẩm.
Đan dược được luyện ra không lâu, Nhan Bình Triều đến. Ngô Bình lấy ba viên Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan thượng thượng phẩm và ba viên Phi Long Bảo Tương Đan thượng phẩm ra đưa cho hắn.
Nhan Bình Triều nhìn thấy đan dược, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Không ngờ cậu Ngô thật sự có loại đan dược này”.
Ngô Bình: “Anh đã biết rõ tác dụng của đan dược, vậy thì ra giá đi”.
Nhan Bình Triều suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đã xin phép cấp trên, Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan thượng thượng phẩm có giá ba trăm triệu tiền Tiên mỗi viên; Phi Long Bảo Tương Đan thượng phẩm có giá bốn trăm năm mươi triệu tiền Tiên. Cậu Ngô thấy mức giá này có phù hợp không?”
Ngô Bình: “Được, mỗi tháng tôi cung cấp mười viên Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan, mười viên Phi Long Bảo Tương Đan, đưa tiền trước, sau đó mới đưa hàng”.
Nhan Bình Triều rất vui mừng, lập tức lấy một túi tiền ra, cười nói: “Cậu Ngô, trong đó có bảy tỷ rưỡi tiền Tiên. Tháng sau tôi sẽ cử người đến lấy đan dược, cậu thấy được không?”
Ngô Bình: “Không thành vấn đề, ngày ba hàng tháng, anh tìm Liễu Kim Long lấy hai mươi viên đan dược”.
“Được!”
Sau khi tiễn Nhan Bình Triều đi, Ngô Bình đang định uống một ngụm nước nghỉ ngơi, tiện tay lật điện thoại ra, nhận được một tin nhắn.
“Anh Ngô cứu mạng”.
Người gửi tin nhắn là người phụ nữ ở biển Phương Bình tỉnh Hải Đông, Phương Thi Linh, hai người từng có duyên gặp nhau, còn lưu số điện thoại của nhau.
Ngô Bình bấm số đối phương nhưng không thể gọi được.
Cậu nhíu mày, lúc đầu mình còn đồng ý tặng Phương Bình Hải mấy viên đan dược, lẽ nào cô ta đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cậu lập tức chạy đến tỉnh Hải Đông.
Nhà họ Phương ở tỉnh Hải Đông.
Lúc này, có rất nhiều người tụ tập bên ngoài nhà họ Phương để xem náo nhiệt, trong nhà họ Phương máu chảy thành sông, có thi thể nằm đầy trên mặt đất, có vài người của chính quyền tỉnh Hải Đông đang ghi chép theo công việc.
Cả nhà trên dưới không một ai sống sót.
Ngô Bình đứng trước cổng, ánh mắt lạnh như băng, ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy, tiêu diệt cả nhà Phương Bình Hải.
Ngô Bình bỗng cảm thấy có người chạm vào tay áo mình, cậu cúi đầu nhìn xuống, là một chàng trai trẻ đẹp trai trông rất quen. Sau khi nhìn kỹ lại, cậu mới nhận ra đó là Phương Thi Linh đang cải trang thành nam giới.
Mắt Phương Thi Linh đầy vẻ oán hận và nước mắt, xoay người đi qua một bên, Ngô Bình lập tức đi theo.
Hai người đi được một đoạn, đi vào một quán café.
Ngô Bình im lặng đi theo, sau đó ngồi vào một bàn.
Phương Thi Linh lấy mũ xuống để lộ ra mái tóc dài, cô ta nói: “Cảm ơn anh Ngô đã đến”.
Ngô Bình thở dài: “Chuyện xảy ra từ lúc nào?”
“Tối qua”, Phương Thi Linh nói: “Tôi không có ở nhà nên tránh được một nạn”.
Ngô Bình: “Nhìn thấy tin nhắn tôi lập tức chạy đến, tại sao cô lại không gọi cho tôi?”
Phương Thi Linh cúi đầu xuống: “Người ra tay gây ra họa diệt tộc này chắc chắn rất mạnh, tôi không biết anh Ngô có chịu giúp hay không. Tôi đã gửi tin nhắn cho rất nhiều bạn cũ của bố tôi, nhưng hiện giờ chỉ có anh đến đây”.
Ngô Bình biết rõ lòng người luôn thay đổi, tình bạn không có lợi ích thường rất mong manh. Giờ đây nhà họ Phương đã bị tiêu diệt, dĩ nhiên những người được gọi là bạn kia sẽ không xuất hiện, tránh cho mình gặp rắc rối.
“Cảm ơn anh”, Phương Thi Linh lau nước mắt nói.
“Cô có biết hung thủ là ai không?”
“Cậu chủ Linh Hư, anh ta tu luyện một loại kiếm thuật, muốn lấy bộ phi kiếm mà bố tặng cho anh, thế là anh ta cử người đến hỏi. Bố tôi không chịu đưa nên anh ta bảo người đến tiêu diệt cả nhà họ Phương”.
Cậu chủ Linh Hư? Ngô Bình híp mắt: “Không có uy hiếp, không có chỗ thương lượng thì tiêu diệt cả nhà họ Phương, người này thật tàn nhẫn”.
Phương Thi Linh lấy một bức thư ra, đặt trước mặt Ngô Bình: “Trước khi bố tôi bị hại đã thả chim bồ câu ra trước”.
Ngô Bình nhận lấy một tờ giấy, trong đó viết: “Đối phương cực kỳ tàn nhẫn, nhà họ Phương khó thoát khỏi kiếp nạn này. Thi Linh, con đi tìm cậu Ngô. Cả thế giới này, e là chỉ có mình cậu ấy thu nhận con thôi”.
Đọc xong bức thư, Ngô Bình thở dài: “Tối hôm đó tiền bối Phương hẳn là nên thông báo cho tôi mới phải”.
Phương Thi Linh lắc đầu: “Mọi chuyện đã không kịp nữa, nếu không bố tôi sẽ đem theo một nhóm người. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình tôi”.
Ngô Bình cất bức thư đi, trầm giọng nói: “Cô Thi Linh, cô yên tâm, tôi sẽ báo thù của nhà họ Phương thay cô”.
“Anh? Anh xứng sao?”
Một người đàn ông mặc đồ đen ở bàn bên cạnh bỗng xoay người lại, lạnh lùng nói.
Lúc đến Ngô Bình không để ý đến người này, vì hắn đến trước, hơn nữa vẫn luôn đưa lưng về phía hai người họ.
Phương Thi Linh biến sắc, thấp giọng nói: “Anh Ngô, anh mau đi đi”, dù gặp nguy hiểm, cô ta vẫn không muốn liên lụy đến Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương hỏi: “Anh là người của cậu chủ Linh Hư à?”
Người đàn ông đồ đen có khuôn mặt giống chuột, đôi mắt nhỏ to như hạt đậu, lộ ra vẻ lạnh lùng, cười nghiêm nghị: “Chúng tôi luôn biết cô ta ở gần đây, sở dĩ không làm gì là để đợi anh xuất hiện”.
“Vậy à? Bây giờ tôi đến rồi đây, anh muốn thế nào?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi.
“Đưa bộ phi kiếm đó đây, tự sát”, người đàn ông đồ đen nói: “Đây là sự nhân từ lớn nhất cậu chủ dành cho anh rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra cậu chủ Linh Hư đúng là người tốt, thế mà chỉ cần lấy mạng tôi và bộ phi kiếm đó thôi”.
Người áo đen hừ một tiếng: “Cậu chủ có thiên phú, tư chất tuyệt vời, nếu anh từng gặp cậu ấy thì chắc sẽ bị cậu ấy khuất phục, sẵn sàng nhận cậu ấy làm chủ nhân, làm trâu làm ngựa cho cậu ấy”.
Ngô Bình: “Anh muốn làm chó làm ngựa là chuyện của anh, tôi không có hứng thú. Hơn nữa tôi cũng không muốn đưa phi kiếm cho anh, càng không muốn chết”.
Cậu đứng lên: “Đi thôi, đi gặp cậu Linh Hư”.
“Anh không có tư cách gặp cậu chủ”, ánh mắt người này trở nên lạnh lùng, giơ ngón tay lên chỉ Ngô Bình, có một sức mạnh kỳ lạ trói Ngô Bình lại.
Đây là một loại tà thuật, uy lực rất lớn, tu sĩ Bí Cảnh bình thường không có sức đánh lại, lập tức bị hắn áp chế.
Cửu Dương Hóa Cấm Đồ trong người Ngô Bình có thể chuyển hóa tất cả cấm chế, cấm kỵ, nó chỉ là hơi chấn động, phá nát sức mạnh này.
Sau đó cậu vươn tay tóm lấy, những con bướm trong Thất Tinh Trảm Đạo Đồ đều đồng loạt vỗ cánh, sinh ra một lực cực lớn, người đàn ông đó bị hút qua, Ngô Bình tóm chặt lấy cổ hắn.
Chương 2746: Tả Lăng Hư.
Người đàn ông cảm giác như bị trời đất đè chặt, không thể nào cử động, mặt hắn biến sắc, hắn hét lên: “Anh đã dùng pháp bảo gì?”
Ngô Bình: “Đối phó với loại rác rưởi như anh mà tôi còn phải dùng đến pháp bảo sao? Nói đi, công tử Lăng Hư ở đâu?”
Người đàn ông định cứng với cậu nhưng lại cảm giác có một luồng năng lượng ập vào thần hải của hắn, ý thức của hắn liền trở nên mơ hồ, tất cả ký ức đều bị moi ra.
Một lúc sau, hắn đã biến thành một tên ngốc, ngã khụy xuống đất, hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép.
Ngô Bình đứng dậy, nói với Phương Thi Linh: “Cô Thi Linh, cô hãy đến Hoàng Long sơn trang, đến đó thì nói là tôi bảo cô đến”.
Phương Thi Linh: “Cậu Ngô, còn anh thì sao?”
Ngô Bình: “Tôi đến gặp cậu chủ Linh Hư đó thử”.
Phương Thi Linh: “Cậu Ngô, tốt hơn đừng nên đi, thực lực của hắn rất mạnh”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Chỉ cần không phải đạo cảnh thì tôi vẫn tự tin có thể khống chế được hắn. Thôi, cô mau đi đi”.
Cậu nói dứt lời thì rời khỏi quán cà phê, đến thẳng chỗ của cậu chủ Linh Hư đó.
Tỉnh Hải Đông nằm sát biển, gần biển có một hòn đảo, diện tích hơn một trăm kilomet vuông, tên là đảo Ngọc La. Trên đảo Ngọc La từng có mấy ngàn hộ ngư dân sinh sống, nhưng giờ tất cả các ngư dân đều không thấy đâu, chỉ thấy có rất nhiều nhà cửa được xây dựng.
Có đến mấy ngàn gian nhà trên đảo, những khu vực còn lại đều là vườn hoa.
Đảo có bãi biển đẹp dài gần mười mấy kilomet, lúc này, trước bãi biển có một người đàn ông mặc áo caro hoa đang nằm trên ghế tắm nắng, bên cạnh có đến mười mấy cô gái xinh đẹp đang vây quanh.
Người đàn ông nheo mắt, gối đầu trên hai cánh tay, nhìn lên mặt trời trên cao. Ánh sáng mặt trời rất chói mắt nhưng hắn lại không sợ.
“Ế, sao trên biển lại có người đang đi bộ thế?” Lúc này, một cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn bỗng hét lên.
Người đàn ông nhìn xuống thì thấy đúng là có người đang đi trên sóng. Lúc đầu khoảng cách còn xa, nhưng chớp mắt thì chỉ còn cách hắn mấy trăm mét, chớp mắt thêm cái nữa thì người đó đã đến bãi biển trước mặt người đàn ông đó không xa.
Người đó chính là Ngô Bình, giày của cậu lại không hề ướt.
“Anh là cậu chủ Linh Hư sao?” Ngô Bình hỏi.
cậu chủ Linh Hư bình thản nói: “Anh là người đã lấy được phi kiếm đó sao?”
“Là tôi”. Ngô Bình gật đầu: “Anh đã giết sạch nhà họ Phương, tôi đến để đòi lại công bằng cho những người đã chết oan”.
“Công bằng?”. Người đàn ông cười “haha” thật to: “ Trên đời này có công bằng sao?”
“Công bằng ở trong lòng người, chuyện tôi làm chính là công đạo”.Ngô Bình nói xong thì chỉ tay.
Huyền ảnh của cậu bỗng chạy vào trong bóng của đối phương, nhưng cậu đã ngây ra khi biết bóng của đối phương trống rỗng. Hay nói cách khác, người đó không có bóng, bóng của hắn là giả.
cậu chủ Linh Hư cười khẩy: “Dùng bóng để tấn công tôi? Nhưng đáng tiếc là bóng của tôi đã bị tôi luyện mất hẳn từ lâu rồi”.
Hắn lấy ra một chiếc hộp sắt, mở nắp hộp có khắc phù điêu cổ bên trên ra, phía trong là ba con búp bê được xếp ngay ngắn. Ba con búp bê này không giống nhau, một con cầm kiếm, một con cầm đao, một con đánh quyền nhưng vóc dáng lại to nhất. Hắn lấy con búp bê cầm kiếm ra, ném về phía Ngô Bình, con búp bê bỗng biến lớn lên trên không trung rồi lập tức vung kiếm, đâm về phía cậu.
Ngô Bình né người, lùi về sau, cậu khá dè dặt khi chưa nhận ra được thứ đó là gì.
cậu chủ Linh Hư bình thản nói: “Đấy là con rối tiên võ, mỗi con đều có thể giết chết cao thủ thần thông tầng mười, anh có thể cầm cự được bao lâu?”
Ngô Bình cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên, trong đầu hiện lên vô số chiêu thức thích khách và kết hợp với những thủ pháp mà cậu đã biết.
Kiếm quang vụt qua, biến thành một dải sáng, muốn chém đứt đầu Ngô Bình, cậu né người, lùi về sau, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu chém vào cổ tay của con rối từ một góc độ lạ.
Con rối được tạo thành vật liệu rất quý hiếm, thần binh sắc bén cũng khó làm nó bị thương. Có điều, Ngô Bình đã dùng đến sức mạnh của Thái Cổ Ma Điệp và Thất Tinh Trảm Đạo, cộng thêm cả kiếm sắc bén của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm, vì vậy đòn này có sức mạnh rất lớn.
“Rắc”.
Con rối chắc cứng đã bị chém đứt cổ tay, sau đó kiếm quang vút qua, đầu của con rối liền rơi xuống đất.
Thật ra tất cả những chuyện này đều chỉ xảy ra trong tích tắc, cậu chủ Linh Hư tái mặt, nói: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi”.
Hắn nói xong thì ném con rối thứ hai ra, nhưng con rối này vừa được ném ra thì Ngô Bình đã tiếp cận ngay và chém nó rơi xuống đất.
“Chỉ Thích Thiên Nhai”.
Đối phương cười khinh miệt, đột nhiên có một bức màn ngăn cách giữa Ngô Bình và hắn. Bức màn ngăn cách đó có vẻ rất mỏng nhưng lại khiến hai người cách xa nhau đến ngàn vạn dặm.
Kiếm của Ngô Bình chém lên trên bức bình phong nhưng lại trật. Thế là cậu chém liên tục hết lần này đến lần khác.
cậu chủ Linh Hư đắc ý nói: “Thần thông Chỉ Thích Thiên Nha của tôi thế nào hả?”
Ngô Bình chém bảy lần thì dừng lại, bình thản nói: “Cũng chẳng ra sao cả”.
Mặt cậu chủ Linh Hư tối sầm: “Anh cũng già mồm lắm”.
Cậu chưa dứt lời thì một luồng kiếm quang đáng sợ đã chém lên người hắn, kiếm quang quá nhanh, mang theo uy lực kinh người. cậu chủ Linh Hư liền lấy một tấm chắn cực lớn màu bạc chắn trước người.
“Keng keng keng”.
Bảy luồng kiếm quang lần lượt chém xuống, kiếm đầu tiên đã khiến tấm chắn rạn nứt, cậu chủ Linh Hư lùi về sau ba bước.
Kiếm thứ hai với sức mạnh gấp mười lần kiếm thứ nhất, tấm chắn không thể chống đỡ nỗi, nát vụn ngay lập tức. cậu chủ Linh Hư lập tức lùi về sau, hắn bóp nát một miếng ngọc phù, một luồng sáng bao trùm lấy hắn rồi cuốn lên không trung.
Ngô Bình cách xa hắn, muốn ngăn cản cũng không kịp nên chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn bỏ chạy.
Cậu đưa tay ra tóm, một tu sĩ cảnh giới thần thông đã bị sức mạnh đáng sợ hút vào tay cậu, cậu lạnh lùng nói: “Cậu chủ Linh Hư đó là người thế nào?”
Người đó là người đi theo bên cạnh cậu chủ Linh Hư, mắt to mày rậm, tầm hai mươi tuổi, trông khá trung thực, hắn mặc đồ đen, lúc này hắn không thể cử động, mặt mày tái mét, nói: “Đừng giết tôi, tôi sẽ nói hết, cậu chủ Linh Hư là Tả Lăng Hư”.
“Tả Lăng Hư?”. Trong đầu Ngô Bình xuất hiện một số thông tin, cậu biết người này là người đã tạo ra tiên giới Lăng Hư, cũng từng là người đứng đầu bảng xếp hạng của Thiên Khuyết Đại Tiên.
Dưới mười tiên giới lớn còn có không ít tiên giới bình thường, tiên giới Lăng Hư là một trong số đó, hắn là người tạo ra tiên giới nên thực lực cực kỳ đáng sợ.
“Hắn là chủ nhân của tiên giới mà chạy đến phàm giới làm gì?”
“Tả Lăng Hư đầu thai lại phàm giới, vì trong lúc đột phá cảnh giới Hỗn Độn đã gặp rắc rối, hắn cần phải ở trong phàm giới để tìm cơ hội đột phá”.
“Anh biết Tả Lăng Hư sẽ chạy đi đâu không?”, cậu hỏi.
“Hắn có rất nhiều chỗ ẩn nấp, tôi cũng không rõ lắm”. Người đó nói với vẻ đáng thương.
“Tại sao Tả Lăng Hư muốn có được bộ phi kiếm đó của nhà họ Phương? Hắn muốn làm gì?”
“Nghe hắn nói hắn muốn có được vương tọa kiếm đạo, khi thu thập đủ phi kiếm thì sẽ có thể nâng cao tỷ lệ thành công của việc luyện hóa vương tọa kiếm đạo”.
Ngô Bình nhếch mày, vương tọa kiếm đạo. Cậu tu luyện kiếm phổ vô thượng thì vương tọa kiếm đạo đã là thứ trong lòng bàn tay cậu rồi, không ngờ người này lại muốn giành.
“Hắn đã thu thập được bao nhiêu phi kiếm rồi?”
“Ít nhất cũng được mấy ngàn cây rồi, tất cả đều là kiếm quý”. Người đó nói.
“Hắn biết cách tìm ra vương tọa kiếm đạo không?”
Tả Lăng Hư: “Nửa năm sau, vương tọa kiếm đạo sẽ xuất hiện ở tiên giới Vạn Kiếm, đến lúc đó sẽ có vô số cao thủ xuất hiện để tranh giành, cậu chủ Linh Hư đang chuẩn bị cho thời khắc đó”.