Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1816: Mượn đan mở tiệm

Ngân Hoài An vui vẻ lấy ra bốn trăm tỷ đạo tệ, sau đó quát bốn tên nhà họ Ngân: “Hỗn xược, mau dập đầu xin lỗi Đan Vương cho ta!”

Trong lòng bốn tên này vô cùng khó chịu, nhưng gia chủ cũng phải nhận sai thì bọn chúng còn có thể làm gì được chứ? Ngoan ngoãn quỳ xuống đất, dập đầu xin lỗi Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy tiền, nhẹ nhàng nói: “Người khác không đụng tới tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến người khác. Số tiền này, tôi không khách sáo nữa”.

Ngân Hoài An cười nói: “Là chúng tôi sai trước, chúng tôi nên làm vậy. Tôi vẫn chưa được thỉnh giáo đại danh của Đan Vương?”

Ngô Bình: “Tôi tên là Lý Đức Tài”.

Ngân Hoài An nói: “Thì ra là Đan vương Lý. Đan vương Lý, cửa hàng này thật ra vẫn chưa phải là cái tốt nhất của Ngân gia tôi. Cửa hàng tốt nhất của Ngân gia tôi nằm ở gần Tiên Đình, to lớn hơn chỗ này nhiều”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ồ, vẫn còn cửa hàng tốt hơn cái này?”

Ngân Hoài An: “Nếu như Đan vương Lý cần, nhà họ Ngân có thể bán nó cho ngài”.

Ngô Bình biết ông ta đang bày tỏ thiện ý, anh nhẹ nhàng nói: “Ở đây cũng rất tốt”.

Ngân Hoài An cười: “Vậy cũng được. Đan vương Lý, sau này nếu cần gì, ngài cứ nói. Việc Ngân gia tôi có thể làm được thì chắc chắn không khước từ”.

Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Cửa hàng đan dược của tôi sắp khai trương, cần tuyên truyền một chút”.

Ngân Hoài An nói: “Cái này đơn giản. Tôi có một người bạn, phụ trách quản lý mạng Tiên, tôi có thể bảo ông ấy đăng một tin, quảng cáo cửa hàng đan dược đến Tu chân trong thiên hạ”.

Ngô Bình: “Phát một quảng cáo như vậy cần bao nhiêu tiền?”

Ngân Hoài An: “Không cần tiền”.

Ngô Bình nghĩ một lúc: “Vậy xin nói với người bạn đó của ông, sau khi xong việc, tôi ắt có hậu tạ”.

Ngân Hoài An cười nói: “Vậy ông ấy chắc chắn rất vui. Không biết cửa hàng của Đan vương Lý lúc nào khai trương?”

Ngô Bình suy xét một lúc rồi nói: “Bảy ngày nữa, khoảng thời gian này tôi phải chuẩn bị một số đan dược”.

Ngân Hoài An: “Vâng! Bảy ngày nữa, Ngân gia tôi sẽ đến chúc mừng. Lý Đan Sư, tại hạ không làm phiền nữa, xin cáo từ”.

Ngân Hoài An đưa thuộc hạ rời khỏi đây, quay về nhà họ Ngân, một tu sĩ trẻ tuổi nói: “Ông, Ngân gia chúng ta phải sợ hắn sao?”

Ngân Hoài An trừng mắt anh ta: “Đồ không có mắt, con không thấy hắn ta là Đan Vương sao? Con biết Đan Vương nhất phẩm có nghĩa là gì không? Sau này, hắn ta chắc chắn sẽ trở thành nhân vật lớn có địa vị nhất trong Tiên giới! Đến lúc đó, ta còn không đáng nhắc tới trước mặt hắn ta! Với lại, thực lực của hắn ta cũng rất mạnh, cho dù là ta cũng không phải là đối thủ”.

Người thanh niên kinh ngạc: “Ông cũng không phải là đối thủ? Nhưng rõ ràng hắn chỉ là Địa Tiên mà!”

Ngân Hoài An: “Vì vậy ta mới cảm thấy hắn đáng sợ. Địa Tiên mạnh như vậy, chỉ có một khả năng, người này còn có con át chủ bài khác”.

Người thanh niên khẽ thở dài: “Xem ra cục tức này của con không thể trút được rồi!”

Ngân Hoài An nghiêm mặt nói: “Sau này nhìn thấy Lý Đan Sư nhất định phải tôn trọng, nếu không ta sẽ không cứu mạng con lần thứ hai đâu!”

Người thanh niên run run: “Vâng ạ!”

Sau khi Ngân Hoài An đi khỏi, Ngô Bình tiếp tục luyện đan. Anh đã tham khảo hết thị trường đan dược, lại tạo ra bốn loại con rối luyện đan, có thẻ luyện chế lượng lớn đan dược vương phẩm, hoặc đan dược đế phẩm.

Chỉ là việc anh luyện chế đan dược, dù sao số lượng cũng có hạn, nên quyết định đi tìm Lạc Ngưng Đan. Lạc Ngưng Đan từng là Đạo Tôn Thái Hoa, trình độ đan đạo không hề thấp hơn anh, chắc chắn đã tích trữ không ít đan dược.

Anh đến vườn đan Thanh Minh của Thiên Đạo Môn, lại thấy diện tích của vườn đan Thanh Minh đã mở rộng thêm mấy nghìn lần, xung quanh hình thành kết giới siêu mạnh, rất độc đáo.

Cửa vào kết giới có một môn lâu, bên trên viết bốn chữ lớn 'Vườn đan Thanh Minh, bên cạnh môn lâu có hai đệ tử đứng gác.

Ngô Bình dừng trước môn lâu, hai đệ tử này lập tức chặn anh lại, đệ tử bên tay trái hỏi: “Ngươi là ai?”

Ngô Bình: “Ta là Ngô Bình của Thiên Đạo Môn, ngươi không nhận ra ta?”

Anh nói tên ra, đệ tử này lại chưa từng nghe nói tới. Sau khi Hồng Hoang thống nhất, phạm vi thế lực của Thiên Đạo Môn đã mở rộng rất nhiều lần, dưới sự chống đỡ của Đại Thiên Tôn, đa số tu sĩ đều xin gia nhập vào đó. Rõ ràng mấy đệ tử này đều là mới tới, căn bản chưa từng nghe nói đến đại danh của Ngô Bình.

Ngô Bình có chút cạn lời: “Ta là bạn của chị Lạc”.

Đệ tử này ngạc nhiên: “Chị Lạc? Chị Lạc nào?”

Ngô Bình: “Tất nhiên là Lạc Ngưng Đan”.

Đệ tử này cười khẩy: “Láo xược! Lạc tiên tử là thượng trưởng lão của Thiên Đạo Môn chúng tôi, sao có thể là chị của ngươi được?”

Ngô Bình chẳng thèm nói nhiều nữa, anh lập tức vận đủ tiên lực rồi nói: “Chị Lạc, em tới rồi”.

Đệ tử này thấy anh la to thì tức giận nói: “Ngươi dám ầm ĩ ở đây, người đâu, đuổi hắn đi cho ta!”

Xung quanh xuất hiện ngay mấy vị tu sĩ, bao vây lấy Ngô Bình, định ra tay với anh.

“Có chuyện gì vậy?”. Một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện, áo vàng đai ngọc, dung mạo anh tuấn.

Mấy người này vội vàng hành lễ với anh ta: “Lôi sư huynh!”

Thanh niên khẽ gật đầu, hỏi Ngô Bình: “Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào vườn đan Thanh Minh?”

Giọng điệu cao ngạo của người này khiến người khác khó chịu, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liên quan tới ngươi sao?”

Thanh niên cười khẩy: “Ta là đệ tử tinh anh của Thiên Đạo Môn, Lạc tiên tử là trưởng lão của Thiên Đạo Môn bọn ta, ta có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy!”

Ngô Bình mang theo vẻ mặt khinh thường: “Chị Lạc cần ngươi bảo vệ? Ngươi nuôi chó cho chị ấy cũng không xứng, cút xa ra chút đi!”

Thanh niên là đệ tử tinh anh, tuy rằng gia nhập vào đây cũng chưa lâu, nhưng bối cảnh gia tộc vững chắc, phía dưới có người nào là không nịnh bợ hắn, đây là người đầu tiên như Ngô Bình nói thẳng rằng hắn không xứng nuôi chó.

“Ngươi muốn chết hả!”. Thanh niên nổi giận phừng phừng, tay phải nhấn bên hông một cái, trong quả hồ lô vỏ xanh bay ra một đường kiếm quang, trực tiếp lấy đầu Ngô Bình.

Thấy hắn ta ra tay muốn giết người, Ngô Bình cười khẩy, đợi kiếm quang gần đến chỗ mình, anh há miệng hút vào một cái, hút luôn kiếm quang vào trong bụng, sau đó miệng anh cử động rồi nhổ ra một viên trân châu màu vàng.

Kiếm khí đó được ngưng kết từ kim khí tiên thiên, sau khi bị anh nén lại thì biến thành trân châu kim khí.

Thanh niên ngơ cả người, kiếm khí mà hắn tạo ra không thể coi thường, có thể chém chết Chân Tiên, cho dù là Đạo Quân gặp phải cũng không dám đón đỡ, sao anh thoáng cái đã nuốt luôn được rồi?

“Ngươi đã dùng yêu pháp gì?” Hắn lớn tiếng chất vấn.

Ngô Bình cười khẩy: “Yêu pháp có lợi hại như thủ thuật của ta không?”

Thanh niên lấy làm lạ, quả thực cho dù là yêu pháp cũng không thể nuốt kiếm quang của hắn được!

“Sư đệ, có chuyện gì vậy?”. Lúc này, lại có một tu sĩ nam đi tới, xem ra hai người này đều tới vườn đan Thanh Minh.

Thanh niên được gọi là Nghiêm sư đệ vội vàng khom người nói: “Lư sư huynh, người này định xông vào vườn hoa Thanh Minh, tôi ngăn cản hắn, hắn lại nói năng lỗ mãng với tôi”.

Ngô Bình nói: “Người nói năng lỗ mãng là ngươi chứ?”

Thanh niên mới tới dáng người to lớn, hắn ta hỏi: “Anh bạn tới vườn hoa Thanh Minh có chuyện gì?”

Ngô Bình: “Không liên quan tới ngươi”.

Thanh niên nhíu mày: “Ta tên là Lư Quan Phong, là đệ tử nòng cốt của Thiên Đạo Môn”.

Ngô Bình: “Ngươi là đệ tử gì, ta không có hứng thú”.

Lư Quan Phong cũng tức giận nói: “Nếu như ngươi vô lễ như vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

Ngô Bình nói: “Ngươi cho rằng đệ tử nòng cốt là giỏi lắm sao? Ở Thiên Đạo Môn, cho dùng là trưởng môn cũng phải cung kính ta, ngươi là cái thá gì chứ?”

Lư Quan Phong giận tím mặt, nhìn có vẻ muốn đánh nhau.
Chương 1817: Quét sạch báu vật trong nhà họ Lư

Lúc này, có một cô gái xinh đẹp từ trong nhà bước ra, dáng dấp mỹ miều, đấy là người hầu bên cạnh của Lạc Ngưng Đan, cô ta nhìn thấy Ngô Bình thì vui vẻ nói: “Công tử, để anh phải đợi lâu rồi”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Chị Lạc đâu rồi?”

Người hầu nói: “Tiên tử nhà tôi đang luyện đan, không tiện ra đây đón tiếp nên mới bảo nô tỳ ra đón”.

Mấy người họ nghe đến đây thì ngây ra, không ngờ anh lại gọi Lạc tiên tử là chị Lạc.

Vị Nghiêm sư đệ đó vội nói: “Cô nương Bích Châu, có phải cô nhầm rồi không? Sao người này lại có thể gọi tiên tử là chị?”

Bích Châu thản nhiên đáp: “Tiên tử và cậu Ngô là bạn tốt của nhau, sao lại nhầm được? Mấy người các anh lại đến thăm hỏi tiên tử sao? Tiên tử không có thời gian gặp các anh đâu, mời về cho”.

Cô ta không hề khách sáo, mời Ngô Bình vào trong trước rồi đóng cổng lại.

Mấy người còn lại đứng ngoài cửa nhìn nhau, vẻ mặt Lư Quan Phong rất khó coi, từ ngày đầu tiên vào Thiên Đạo Môn hắn ta đã có ý với Lạc Ngưng Đan, cô gái này có cực giỏi về đan đạo, nếu có thể cưới được cô ấy về nhà họ Lư thì nhất định sẽ hưng thịnh phát đạt.

Chỉ là địa vị của Lạc Ngưng Đan ở Thiên Đạo Môn rất cao, mặc dù hắn ta là đệ tử nòng cốt nhưng cũng không có cơ hội tiếp cận, nên hắn ta mới thường xuyên đến thăm hỏi. Có điều hắn ta đến nhiều quá làm Lạc Ngưng Đan thấy phiền, không muốn gặp nữa.

Hắn ta nhìn thấy Ngô Bình vào trong thì vẻ mặt rất khó coi, lạnh lùng hỏi: “Người đó là ai?”

Một đệ tử gác cổng nói: “Hắn ta tự xưng là Ngô Bình, nhưng tôi chưa từng nghe qua”.

“Ngô Bình?” Người đó suy nghĩ: “Không có ấn tượng”.

Vị Nghiêm sư đệ đó nói: “Lư sư huynh, rõ ràng người này không xem anh ra gì, có cơ hội nhất định phải dạy cho hắn ta một bài học”.

Lư Quan Phong lạnh lùng đáp: “Tốt nhất là hắn ta đừng để gặp lại tôi”.

Lúc Ngô Bình gặp Lạc Ngưng Đan thì cô ấy đang luyện đan trong phòng đan, mười hai luồng đan khí đang nhảy múa trên không trung, mỗi luồng đan khí đều rất mạnh, nếu đánh trúng đại đạo quân thì có thể dễ dàng giết chết người đó.

Nhưng lúc này, mười hai luồng đan khí lại rất ngoan ngoãn nghe theo sự khống chế của Lạc Ngưng Đan, cuối cùng hợp lại làm một, biến thành một viên đan dược trong lòng bàn tay cô ấy.

Ngô Bình thốt lên: “Đan tốt”.

Lạc Ngưng Đan cười, nói: “Đệ đệ, cậu có lộc ăn thật đấy, chị vừa luyện xong Thập Nhị Thiên Thời đan thì cậu đã đến”.

Mắt Ngô Bình sáng lên, anh nói: “Thập Nhị Thiên Thời đan sao? Em nghe nói uống loại đan dược này có thể cộng hưởng cùng thập nhị thiên thời. Mỗi ngày mười hai giờ, mỗi giờ đều có thu hoạch khác nhau”.

Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Không sai. Tặng viên đan này cho cậu đấy”.

Ngô Bình cười hehe: “Cảm ơn chị Lạc, em đến là có chuyện muốn nhờ chị”.

Lạc Ngưng Đan: “Hả? Chuyện gì?”

Ngô Bình: “Em đã mở một cửa hàng đan dược, nhưng lại không có nhiều đan dược tốt nên đến để mượn chị một ít”.

Lạc Ngưng Đan liếc anh: “Lấy đan dược của chị đi bán mà cậu gọi là mượn sao?”

Ngô Bình gãi đầu: “Bây giờ em luyện đan cũng giỏi lắm, từ từ em luyện trả lại cho chị hết”.

Lạc Ngưng Đan nói: “Chị đã luyện được rất nhiều đan dược, có thể đưa cho cậu, nhưng cậu cũng phải giúp chị chút việc. Gần đây chị cần ít dược liệu quý nhưng lại tìm không ra”.

Ngô Bình liền nói: “Chuyện đó dễ, sau này chị cần dược liệu gì cứ nói với em”.

Lạc Ngưng Đan: “Vậy à? Chị có một đơn thuốc, cậu tìm giúp chị xem”.

Ngô Bình nhìn sơ qua rồi nói chuyện với Lão Dược, Lão Dược có thể cung ứng khoảng bảy mươi phần trăm số dược liệu trên đơn, tổng cộng hơn ba trăm loại.

Anh nói: “Chị Lạc, em đưa cho chị trước một phần, số còn lại để em nghĩ cách”.

Anh nói xong thì bảo Lão Dược lấy dược liệu ra, đưa ngay cho Lạc Ngưng Đan.

Lạc Ngưng Đan rất vui: “Chị đã đánh giá thấp cậu rồi. Chị tìm trên mạng tiên mà chẳng mua được mấy dược liệu này”.

Ngô Bình: “Đúng thật rất khó tìm”.

Hai người họ nói với nhau vài câu thì Ngô Bình mới biết hiện giờ Lạc Ngưng Đan đã là thượng trưởng lão của Thiên Đạo Môn, hơn nữa địa vị còn rất cao. Tu vi của cô vốn đã khôi phục đến đạo tổ hậu kỳ.

Anh còn có việc nên không thể nán lại lâu, anh lấy từ chỗ của Lạc Ngưng Đan mỗi loại đan dược ba trăm năm mươi bảy viên, trong đó loại dở nhất cũng là đan dược quý hiếm gặp ở tiên giới, có tiền cũng khó mà mua được.

Ngô Bình lấy xong đan dược thì chào tạm biệt cô ấy rồi quay về tiên giới.

Anh vừa ra khỏi cửa, bay được một đoạn thì cảm thấy có một luồng sát cơ nhằm thẳng vào mình, anh liền dừng lại trên không trung, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.

Lúc này, tên Lư Quan Phong đó bê một chiếc bình trên tay, đang nhìn anh hằm hằm, hắn ta hỏi: “Anh đến tìm Lạc tiên tử có việc gì?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Anh tưởng cầm một chiếc bình bể thì ngon lắm sao?”

Lư Quan Phong cười lạnh lùng: “Chiếc bình này tên là bình Thiên Địa Luyện Tiên, đủ để luyện hóa đạo tổ”.

Ngô Bình: “Luyện hóa đạo tổ thì đã sao? Trong mắt tôi nó chỉ là đồ bể”. Đó là sự thật, thực lực của anh không phải đại đạo quân bình thường có thể chống trả được.

“Muốn chết à!”. Lư Quan Phong đã sớm xem Lạc Ngưng Đan là người phụ nữ của mình, giờ người này lại gọi cô ấy là chị Lạc, hắn ta không thể nào chấp nhận được chuyện này, thế là ôm hận trong lòng, cố tình đứng ở gần đó chờ Ngô Bình xuất hiện.

Hắn ta vừa dứt lời thì bình Thiên Địa Càn Khôn bỗng phát ra một luồng sáng tím, luồng sáng phóng đến, cơ thể Ngô Bình bỗng thu nhỏ lại rồi bay về phía miệng bình, hơn nữa, càng gần miệng bình thì anh càng biến nhỏ lại.

Khi bị luồng sáng tím chiếu vào, Ngô Bình vốn muốn thoát ra nhưng sau đó lại mặc cho luồng sáng tím kéo anh vào trong bình.

Khi vào trong bình, xung quanh đều là nước nồng nặc mùi thối rửa, không khí cũng tràn ngập sương khói mùi thối rửa.

Có điều, thứ này không ảnh hưởng gì đến anh, anh bay lên, tìm kiếm trận pháp trong bình.

Lúc này, tên Lư Quan Phong đó nhốt Ngô Bình vào trong bình xong thì cười lạnh lùng, nói: “Không biết tự lượng sức”.

Sau đó, hắn ta cất chiếc bình vào rồi bay về nhà họ Lư. Chiếc bình đấy là bảo vật quý nhất của nhà họ Lư, hắn ta không thể mang theo bên mình mà nhất định phải trả về lại.

Nhà họ Lư là một thế lực lớn của hồng hoang, gia tộc có rất nhiều cao thủ, lão tổ của nhà họ Lư là cao thủ cấp đạo tổ.

Chiếc bình nhanh chóng được đặt vào trong kho báu của nhà họ Lư, kho báu là không không gian bí mật, chỉ có lão tổ nhà họ Lư mới có thể ra vào, tất cả báu vật của nhà họ Lư đều được cất ở đây.

Sau khi cất chiếc bình vào thì không gian cũng được đóng lại.

Lúc này, Ngô Bình đang tìm nơi phát ra ánh sáng tím ở bên trong, anh cảm giác luồng sáng tím đó rất kỳ lạ, không ngờ lại có thể khiến con người thu nhỏ lại, nhất định có trận pháp vô cùng thần bí bên trong.

Cuối cùng anh cũng dùng phép nhìn thấu vạn vật tìm ra được nơi giấu trận pháp. Trong trận pháp có một viên ngọc màu tím, to bằng hạt đào, ánh sáng tím là do nó phát ra.

Anh cầm viên ngọc đó lên, trận pháp liền rung chuyển, cơ thể anh lập tức biến to ra.

“Rắc rắc”.

Chiếc bình vỡ vụn, anh cũng chui ra khỏi chiếc bình, trở về lại trạng thái bình thường.

Anh nhìn ngang nhìn dọc thì phát hiện chỗ này là kho báu, khắp nơi chất đầy vật báu, dược liệu, đan dược, thậm chí còn có hơn hai trăm tỷ tiền đạo.

Mắt anh sáng lên, anh vung tay, quét hết những thứ đó vào động thiên của mình, sau đó đấm vỡ không gian, quay về tiên giới.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Lư Quan Phong bỗng thay đổi sắc mặt, ông ta đến không gian của bảo tàng với tốc độ tia chớp nhưng lại phát hiện mọi thứ trống không, tất cả bảo vật đều không cánh mà bay.

Lúc Ngô Bình rời khỏi đại lục hồng hoang thì nghe thấy tiếng hét giận dữ từ phía nhà họ Lư truyền đến, vô cùng đau đớn. Anh nào biết, số báu vật đó là tâm huyết tích góp cả đời mới có được của lão tổ nhà họ Lư, kết quả lại mất hết, nghĩ cũng biết ông ta đau đớn đến nhường nào.
Chương 1818: Dược Tổ để lại đan

Anh quay về đến cửa hàng đưa đan dược cho Đào Như Tuyết bày ở các sảnh. Vì diện tích của cửa hàng rất lớn nên cần phải có bảo vệ gác cổng, anh quyết định bứt phá lên Chí Binh Chủ Cảnh rồi tạo ra một nhóm thánh binh.

Trước lúc đó, Thái Nhất Hoàng Cực Kinh của anh đạt đến cảnh giới Tạo Linh tầng mười chín, tạo ra linh binh. Kinh nghiệm này có ý nghĩa tham khảo cực lớn cho anh trong việc hướng tới thánh chủ.

Bây giờ anh đã là cảnh giới Thánh Võ - Đại Thánh sơ kỳ, mặc dù vừa đạt đến cảnh giới thứ hai Tự Thành Thiên Địa nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc anh đột phá lên Binh Chủ Cảnh, ở Binh Chủ Cảnh, anh vẫn có thể tiếp tục tu luyện năm cấp còn lại của Thánh Võ Cảnh.

Trong thánh đường có thay đổi huyền diệu, thánh lực tạo hóa, sinh ra một loại chiến sĩ còn mạnh hơn cả linh binh, là thánh binh.

Toàn bộ thánh binh đều có hình dạng con người, cao hai mét, uy phong lẫm liệt, toàn bộ đều có thực lực đạo quân.

Đương nhiên, đấy chính là thánh quân cao cấp được Ngô Bình tạo ra, sau này anh còn sẽ tạo ra thánh quân trung cấp và sơ cấp. Số lượng thánh quân cao cấp có hạn, chủ yếu dùng để trông chừng tiệm thuốc.

Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của mình không ngừng bị tiêu hao, ba trăm vị thánh binh nối tiếp nhau được sinh ra trong thánh đường.

Sau đó, anh sắp xếp ba trăm thánh binh ở mỗi quầy hàng để trông chừng đan dược, canh gác tiệm thuốc.

Thời gian còn lại anh dùng để luyện đan. Mặc dù Lạc Ngưng Đan đã cho anh rất nhiều đan dược nhưng anh cũng có món sở trường của mình, anh muốn luyện thêm một ít, như vậy thì ngày khai trương mới gây được tiếng vang cho khách hàng.

Anh lại đến động thiên của Dược Tổ, trước đó, anh đã có được ba loại tiên đan do Dược Tổ luyện chế trong Hư Tiên Cảnh, là Thái Chân Đan của cảnh giới Chân Tiên, Đại La Kim Đan của Đại La Cảnh và Chân Linh Đan.

Phần lớn đan dược được Ngô Bình luyện chế điều tốt hơn đan dược của Dược Tổ năm xưa. Lần này anh đến lại anh đã thấy được đan dược do Dược Tổ luyện chế khi trở thành đạo tổ sơ kì, chỉ có một viên.

Viên đan này là năm xưa, khi trở thành đạo tổ, Dược Tổ có cảm hứng, dựa vào Cổ Đan luyện chế ra, có tên là Thái Huyền Ngộ Đạo Đan, đại đạo quân uống loại đan này lúc đột phá có thể nâng cao khả năng thành công trở thành đạo tổ.

Anh dùng tu vi Đại Thánh luyện chế Thái Huyền Ngộ Đạo Đan là rất thích hợp, anh đã thành công ngay từ mẻ đầu tiên, luyện thành đan nhất phẩm. Đến mẻ thứ hai thì đạt đến đế phẩm, đến mẻ thứ ba thì đạt đến cấp truyền kỳ.

Anh luyện liên tiếp ba mẻ thì khởi động đan dược do Dược Tổ luyện chế khi là đạo tổ hậu kỳ, đấy cũng là phòng đan cuối cùng mà Dược Tổ để lại, bên trong có rất nhiều đan dược, gồm sáu mươi lăm loại, hơn nữa đều không chỉ có một viên.

Anh nhìn thấy số đan dược này thì cũng không kìm được mà phải cảm thán về sự tài giỏi và phi phàm của Dược Tổ.

Dược đồng Mục Vũ trong Động Thiên lại xuất hiện, nói: “Chủ nhân, cậu đã học được tất cả truyền thừa từ Dược Tổ, đây là một số đan dược được Dược Tổ luyện chế, những chỗ khác còn dược liệu được Dược Tổ cất giữ”.

Ngô Bình hỏi: “Mục Vũ, bây giờ Dược Tổ đang ở đâu?”

Mục Vũ: “Thời cơ thích hợp, cậu có thể đến gặp ông ấy rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, thời gian này nhất định tôi phải đến thăm hỏi Dược Tổ, Vu Tổ, Huyết Tổ”.

Ngô Bình mang theo dược liệu, đan dược quay về cửa hàng.

Còn hai ngày nữa là đến ngày mở cửa, anh chính thức đặt tên cho cửa hàng là Thái Nhất Các, chủ yếu kinh doanh đan dược.

Liễu Chí Mưu tiến đến, nói: “Công tử, nhà họ Ngân đã tuyên truyền rộng rãi trên mạng tiên, hai ngày anh không có ở đây, đã có rất nhiều người đến, nhưng tôi không cho họ vào, chỉ tiếp đãi bên ngoài sân”.

Ngô Bình nói: “Ừm, họ không kiềm được sự tò mò”.

Liễu Chí Mưu: “Công tử, tối nay có một buổi tiệc đan đạo lớn, chúng ta có cần đem theo ít đan được đến tham gia để quảng cáo thêm không?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Một khi Thái Nhất Các của chúng ta mở cửa làm ăn thì hội Đan Đạo đó còn có tác dụng gì? Không đi”.

Liễu Chí Mưu cười, đáp: “Công tử nói chí lý”.

Chỉ U: “Công tử, hôm qua có một cô gái tìm đến vì ngưỡng mộ, cứ muốn gặp anh. Cô ấy không chờ được anh nên đã quay về, nói là hôm nay sẽ đến nữa”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô ấy là ai? Tìm tôi làm gì?”

Chỉ U lắc đầu: “Cô gái ấy không nói, chắc lát nữa sẽ lại đến”.

Chỉ U vừa dứt lời thì có người làm dắt một cô gái xinh đẹp đến, người làm nói: “Ông chủ, có cô Kim xin gặp ạ”.

Ngô Bình quan sát cô gái họ Kim đó, cô ấy mặc chiếc váy vàng nhạt, đôi mắt xinh đẹp khiến người nhìn không thể rời mắt.

Cô ấy mỉm cười, dịu dàng chào Ngô Bình: “Kim Song Nhi chào công tử”.

Ngô Bình: “Cô Kim quen tôi sao?”

Kim Song Nhi cười, nói: “Nghe nói công tử rất giỏi đan đạo, Song Nhi đến để bái sư học nghệ”.

Chỉ U nghe xong thì không kìm được, nói: “Cô Song Nhi, chắc cô nghĩ nhiều quá rồi, công tử là đan vương nhất phẩm, không phải ai cũng có thể nhận làm thầy”.

Kim Song Nhi cười, nói: “Nhưng tôi có tư chất luyện đan cực kỳ tốt, nhất định công tử sẽ đồng ý nhận tôi làm học trò”.

Ngô Bình nghe xong thì bật cười: “Hả? Tư chất đan đạo của cô tốt hả? Làm sao để chứng minh?”

Kim Song Nhi nghiêm túc nói: “Chỉ cần công tử dạy tôi luyện đan, tự khắc sẽ biết tôi thông minh thế nào”.

Liễu Chí Mưu lắc đầu, cô gái này xinh đẹp nhưng lại quá tự mãn, thiên tài tài giỏi thế nào cũng không dám tự xưng mình thông minh trước mặt đan vương.

Kim Song Nhi: “Công tử không tin sao?”

Ngô Bình: “Tôi không tùy tiện phán đoán những chuyện mình chưa hiểu rõ”.

Kim Song Nhi: “Nói vậy là công tử đồng ý nhận tôi làm đồ đệ rồi ?”

Ngô Bình tằng hắng: “Cô Kim, nếu như cô thật sự muốn học luyện đan, vậy tạm thời hãy ở lại làm đồng tử luyện đan. Nếu cô bằng lòng thì ở lại, còn không thì cũng không sao, có thể tiếp tục đi bái sư học nghệ”.

Kim Song Nhi cười, nói: “Có thể luyện đan thì được rồi. Công tử nhất định sẽ phát hiện tôi có thiên phú luyện đan”.

Ngô Bình nói với Chỉ U: “Chỉ U, sắp xếp cho cô Kim đi”.

“Vâng, công tử”. Chỉ U đáp.

Ngô Bình không quan tâm lắm đến cô Kim xinh đẹp này, anh quay ra sau với Tiên Nhi.

Đào Như Tuyết không ở đó, Tiên Nhi nhớ mẹ, khóc đòi Đường Tử Di đưa cô bé qua, giờ đang chạy quanh cửa hàng.

Lúc Ngô Bình đến thì Tiên Nhi đang cầm một viên Đại La Kim Tiên, coi như banh bóng mà ném xuống sàn chơi đùa, một đám người đuổi theo sau gọi “Bà cô nhỏ của tôi ơi” “tiểu tổ tông ơi” nhưng chẳng thể nào đuổi kịp cô bé.

Ngô Bình vội ôm lấy Tiên Nhi, nói: “Tiên Nhi, khó khăn lắm bố mới luyện được đấy, đừng vứt nữa”.

Tiên Nhi cười hihi, nói: “Bố, mẹ không cho con ra ngoài chơi, bố có thể dắt con đi không?”

Ngô Bình hỏi: “Con muốn đi đâu chơi?”

Tiên Nhi khá dễ tính, nói: “Đâu cũng được ạ”.

Ngô Bình thường rất ít khi chơi được với trẻ con, nhưng lại không nỡ từ chối: “Được, chúng ta ra ngoài chơi”.

Anh gọi thêm Đào Như Tuyết, dắt con gái đến con phố tấp nập, phố ở đế đô vừa sạch vừa rộng, hai bên có đủ không gian để bày sạp, chơi có, ăn có, mặc có, thứ gì cũng có.

Ngô Bình đi được một đoạn thì nhìn thấy một quầy nặn đường. Người nặn đường đó là thần tiên, người đường được anh ta nặn rất đẹp, có cô gái xinh đẹp, cũng có công tử anh tuấn, có chó con dễ thương và cả hổ dũng mãnh. Hơn nữa, những người bằng đường này đều sinh động như thật, có thể tự chuyển động, thậm chí còn biết ca hát nhảy múa.

Việc này cực kỳ thu hút trẻ con, trẻ em bao vây chật như nêm để xem, nhưng con cái nhà bình thường làm gì có tiền mua, chỉ có thể đứng xem cho đỡ ghiền thôi.
Chương 1819: Thằng nhóc kiêu ngạo

Tiên Nhi lập tức không đi nữa, kinh ngạc thốt lên: “Kẹo tạo hình đẹp quá”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên Nhi thích thì bố sẽ mua cho con”.

Đi đến quầy hàng, anh hỏi: “Chủ quầy, kẹo mạch nha này bán thế nào?”

Chủ quầy cười đáp: “Hình nhỏ thì ba trăm đồng Thần Long, hình lớn thì hai nghìn”.

Dù nơi này là Đế Đô, thì một bữa cơm của người bình thường cũng chỉ tiêu xài từ ba đến năm đồng Thần Long thôi. Kẹo mạch nha tạo hình này có giá tận ba trăm, con cái của gia đình tu sĩ bình thường khó lòng mua được.

Ngô Bình khẽ gật đầu, nói với Tiên Nhi: “Con thích cái nào thì chọn đi”.

Tiên Nhi muốn một con sư tử màu trắng, một con hổ nhỏ màu đỏ, bốn người đẹp, hai con chó con và một vài con gà, con vịt, con cừu, gom tất cả lại là có thể mở một trang trại rồi.

Sau đó cô bé còn yêu cầu làm lại ba hình người nho nhỏ, bao gồm bố, mẹ và cô bé, cả nhà vui vẻ sống ở trang trại.

Tiên Nhi muốn mua khá nhiều, nên gia đình ba người họ đứng đó chờ.

Lúc này, một cậu nhóc chừng bảy, tám tuổi dẫn người hầu đến. Nhìn thấy kẹo tạo hình, cậu ta lập tức xô đẩy đám đông, khiến mấy đứa trẻ con đều ngã xuống đất.

Nhận ra người vừa xuất hiện, mấy đứa trẻ lập tức chạy đi như thể gặp phải ác quỷ.

Thằng nhóc đứng trước mặt Tiên Nhi, bảo rằng: “Làm cho tôi một người đẹp không mặc quần áo”.

Người tạo hình kẹo sững ra: “Thưa cậu, cô bé này đang đợi, tôi phải làm cho cô bé trước”.

Thằng nhóc sa sầm mặt: “Dám bảo tôi chờ? Có tin tôi đập nát quầy hàng này không?”

Tuy người bán kẹo là Thần Tiên, nhưng ở Đế Đô này thật sự chẳng là gì, vội vàng nói: “Xin cậu nguôi giận, để tôi hỏi xem sao”.

Anh ta nhìn sang Ngô Bình bằng ánh mắt cầu cứu.

Ngô Bình không có ý kiến gì, chờ một tí là được, anh cũng không muốn chủ quầy khó xử.

Tiên Nhi khẽ khịt mũi. Cô bé rất ghét thằng nhóc này, thật bất lịch sự, bèn bảo: “Bố ơi, con muốn mua mấy cái đã được làm xong thôi ạ, phần còn lại không cần nữa”.

Ngô Bình mỉm cười: “Ừ”.

Anh định cầm kẹo lên thì bị thằng nhóc kia giật mất con hổ, chính là cái mà Tiên Nhi mua. Cậu ta nhìn sơ qua một cái: “Con hổ này chẳng oai phong tí nào. Để tôi ăn nó”. Nói xong, cậu ta cắn một miệng vào đầu con hổ.

Ngô Bình cau mày: “Cậu nhóc, nó là của con gái tôi, sao lại ăn lung tung vậy hả?”

Thằng nhóc trừng mắt: “Ăn của mấy người thì đã làm sao? Biết tôi là ai không? Cút!”

Thấy cậu ta không biết lý lẽ, còn dám nói bố mình, Tiên Nhi giận dữ lên tiếng: “Đồ không có giáo dục!”

Thằng nhóc kia cả giận, giơ chân đá Tiên Nhi. Tuy Tiên Nhi còn nhỏ tuổi nhưng rất khoẻ, phản ứng lại nhanh. Cô bé hơi lùi về sau để tránh đòn, sau đó đá cậu ta lùi lại mấy bước liền.

Cú đá này không hề nhẹ chút nào. Thằng nhóc đau đớn ôm bụng: “Ui da, mày dám đá tao, tao sẽ bảo bố tao giết hết chúng mày!”

Tuỳ tùng đứng sau cậu ta đều cả kinh, thẳng thừng vung tay tát Tiên Nhi. Bọn họ đều là cao thủ cấp Hư Tiên, Thần Tiên, thế mà lại ra tay với một cô bé mới mấy tuổi.

Ngô Bình là người dễ chịu, chuyện nhỏ có thể nhịn, nhưng kẻ nào dám làm con gái anh bị thương chính là chạm vào vảy ngược của anh, sát khí lập tức xuất hiện.

“Ầm!”

Bạch quang loé lên, hai kẻ vừa ra tay lập tức bốc hơi khỏi thế gian, chỉ còn lại mùi cháy thoang thoảng.

Những người còn lại đều sợ ngây người, la hét ầm ĩ rồi ngoái đầu bỏ chạy, kéo cả thằng nhóc kia theo.

Chủ quầy hàng khẽ thở dài: “Tôi biết cậu nhóc kia. Đó là gia tộc mới từ bên ngoài Khuyên giới chuyển đến, người nào trong tộc cũng hống hách cả. Lúc họ mới đến đây đã nảy sinh xung đột với một gia tộc lớn, kết quả là diệt cả tộc người ta chỉ trong một ngày. Từ đó về sau, người nhà họ đã chiếm rất nhiều địa bàn, mấy con phố lân cận đều do nhà họ quản lý”.

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Chủ quầy, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh, tiếp tục bán kẹo đi”.

Thấy Ngô Bình không nghe mình khuyên, chủ quầy lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Quả nhiên, sau khi món kẹo tạo hình cuối cùng được làm xong thì có một đám người ùn ùn kéo đến. Dẫn đầu là một thanh niên ngoài hai mươi, chưa đến ba mươi tuổi, có lẽ đây là tuổi thật ban đầu, chứ không phải là người có tu vi cao nên không rõ tuổi tác.

Người này còn trẻ mà khí tức đã ngang tàng, trên người có một luồng khí tức của Đoạt Thiên. Nói cách khác, đây chính là một Đoạt Thiên Tiên Tôn!

Thanh niên ôm thằng nhóc kia vào lòng, hỏi rằng: “Ai đánh em?”

Cậu ta chỉ vào Ngô Bình: “Người đó! Bọn chúng đều đánh em. Anh mau đánh chết chúng đi!”

Thanh niên sa sầm mặt, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh, gằn từng chữ: “Quỳ xuống, tự sát. Vợ con của mày sẽ đến phủ nhà tao làm đầy tớ!”

Vẻ mặt Ngô Bình vẫn dửng dưng, lãnh đạm nói: “Sống không tốt sao? Hà tất phải ra đây tìm cái chết chứ?”

Đào Như Tuyết bế Tiên Nhi vào lòng, không để cô bé nhìn.

Thanh niên cười khẩy: “Kẻ sắp chết kia, mày có thể kiêu ngạo. Nhưng khi chết, mày sẽ biết bây giờ nói gì cũng là thừa thãi!”

Ngô Bình nói: “Mày tự cắt lưỡi thì có thể tránh được cái chết”.

Thanh niên nọ cười điên cuồng, bất ngờ vung nắm đấm ra. Trên nắm đấm có năm lớp tiên quang, lớp nào cũng ngập tràn uy lực. Cú đấm này của hắn có thể dễ dàng giết chết một Đạo Quân!

Nhưng kẻ hắn gặp là Ngô Bình. Đừng nói là Ngô Bình của hiện tại, dù là Ngô Bình trước khi vào cảnh giới Đoạt Thiên, cũng có thể giết hắn chỉ trong tích tắc. Bây giờ anh đã đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh sau Đoạt Thiên, còn trở thành Đại Thánh, Chân Hầu, tu luyện rất nhiều công pháp mạnh.

Vì thế, trước mặt Ngô Bình, hắn hệt như loài giun dế, thậm chí ngay cả giun dế cũng không bằng!

Nắm đấm vừa vung ra nửa tấc, Ngô Bình liền đưa ngón tay ra, điểm nhẹ vào nắm tay hắn. Động tác của anh rõ ràng không nhanh, ngay cả trẻ con cũng nhìn thấy rõ. Nhưng kỳ lạ là thanh niên kia hoàn toàn không tránh được, tựa như thế giới trở nên chậm đi vậy!

Cái điểm nhẹ này khiến thanh niên run rẩy toàn thân, cơ thể lập tức hoá đá. Đây chính là một trong những thần thông mà anh tu luyện, thuật hoá đá.

Anh bỏ tay xuống, thanh niên đã biến thành tảng đá, đá vẫn còn hơi ấm. Gương mặt hoá đá ấy ngập tràn vẻ kinh hãi.

Những người còn lại cả kinh, có kẻ kêu lên: “Dám đả thương cậu Tư nhà bọn tao. Mày chết chắc rồi!”

“Dừng!”

Anh khẽ thốt ra một chữ, kẻ vừa mắng mỏ đột nhiên bất động.

“Cháy!”

Nói thêm một chữ nữa, kẻ đó bỗng nhiên bốc cháy thành tro ngay trước mặt mọi người.

Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến những người còn lại lấy một lần, bế Tiên Nhi lên, tiếp tục dạo phố.

Họ đến một tiệm bán bánh ngọt. Bánh ngọt ở đây đến từ các Khuyên giới, thế giới khác nhau, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Vừa bước vào, Tiên Nhi đã kinh ngạc hô lên.

“Đẹp quá. Bố ơi, chúng ta mua về cho anh chị ăn được không ạ?”

Ngô Bình rất vui, cười đáp: “Tiên Nhi ngoan quá, biết dành phần ngon cho các anh chị. Được, vậy chúng ta chọn vài món nhé”.

Tiên Nhi gật đầu, đi đến trước một phần bánh ngọt, phát hiện ở đây có một hộp bánh chuyên dành cho khách nếm thử. Cô bé bèn lấy một miếng ra ăn thử, cười nói: “Bố ơi, ngon quá”.

Một cô gái đứng bên cạnh, nhìn thấy Tiên Nhi ăn thử bánh, thoáng cau mày: “Trông chừng con cho kỹ vào. Bánh ở đây đắt lắm đấy, đừng thử rồi lại không mua nổi. Chủ của chúng tôi là nhân vật lớn ở đây đấy, các vị không thể đắc tội đâu”.

Đào Như Tuyết nhướng mày: “Mở cửa làm ăn, bánh ở đây chẳng phải để khách ăn thử sao?”

Bánh ngọt ở đây quý hiếm, đến từ các thế giới khác nhau, nên rất đắt, không phải loại mà người bình thường có thể ăn được. Không nhiều người có thể đến nơi này.

Cô gái bán hàng không có mắt nhìn, thấy Ngô Bình không dẫn theo tuỳ tùng, lại chẳng có khí thế gì, bèn xem họ là người bình thường, ăn nói rất khó nghe.

Nghe Đào Như Tuyết phản bác, cô ta lập tức nổi giận: “Ăn không nổi thì ra ngoài đi! Đừng ở đây nói vớ vẩn với tôi. Chớ thấy tôi bán bánh ngọt mà lầm. Tôi không phải hạng tôm tép mà các người có thể chọc vào đâu!”
Chương 1820: Biến thành chó

Đào Như Tuyết cười khẩy: “Thứ hợm mình, gọi quản lý tiệm ra đây!”

Cô ta đảo mắt: “Quản lý tiệm của chúng tôi là người mà cô có thể gặp sao?”

Ngô Bình cũng có phần bực dọc, trầm giọng nói: “Quản lý tiệm!”

Tiếng gọi của anh có vận chút công lực, khiến cả cửa tiệm đều run sợ. Một quản lý vội chạy ra, vừa gặp anh đã cúi người thật sâu: “Anh có gì căn dặn ạ?”

Vừa nghe đã biết người bình thường không thể phát ra giọng nói như Ngô Bình. Năng lực của anh cực kỳ mạnh, một quản lý tiệm nhỏ bé tuyệt đối không thể động vào.

Cô gái bán hàng giật mình, trong lòng có cảm giác chẳng lành.

Ngô Bình hờ hững bảo: “Nhân viên hợm hĩnh bảo tôi không mua nổi bánh ngọt trong tiệm. Các người đối xử với khách hàng như thế à?”

Quản lý toát mồ hôi lạnh, vội vàng đáp: “Thật lòng xin lỗi anh. Tôi sẽ lập tức trách phạt và đuổi cô ta ra khỏi tiệm, không bao giờ tuyển dụng nữa!”

Cô gái kia cuống cuồng quỳ sụp xuống đất: “Thưa anh, thưa quản lý, tôi sai rồi, xin đừng phạt tôi!”

Gương mặt quản lý tiệm đã tối sầm: “Người đâu, lôi cô ta đi!”

Hai người đàn ông lực lưỡng lôi cô ta ra ngoài như lôi một con chó chết. Đoạn, quản lý tiệm cười nói: “Thưa anh, anh muốn mua gì cứ việc chọn ạ. Tôi sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho anh”.

Tiên Nhi tiếp tục chọn món bánh ngọt yêu thích, quản lý thì cẩn trọng đi theo họ.

Lúc này, có một giọng nói vang như tiếng sấm rền vọng tới từ ngoài cửa tiệm: “Kẻ nào đã giết em tao? Lăn ra đây ngay!”

Nghe thấy giọng nói này, quản lý tiệm biến sắc: “Đây là đại ca nhà họ Hùng. Kẻ nào to gan dám động đến nhà họ Hùng thế nhỉ?”

Lúc này Ngô Bình bèn lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại át được giọng nói ngoài kia: “Lăn vào đây cho tôi”.

Một người đàn ông cao to đang đứng trên đường gào thét, không ngờ vừa nghe được lời của Ngô Bình đã ngoan ngoãn lăn vào trong cửa tiệm, còn lăn đến trước mặt Ngô Bình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, quản lý tiệm bàng hoàng, sững sờ nhìn người đàn ông cao to đang nằm dưới đất.

Hắn ta có bộ râu màu xanh nhạt, màu mắt tím đỏ, vùng vẫy cố đứng dậy mà bất thành, chỉ đành nằm mãi dưới đất, chật vật ngẩng đầu mới trông thấy Ngô Bình. Bây giờ hắn ta mới biết chênh lệch giữa mình và đối phương lớn đến mức nào!

Sắc mặt rất tệ, vẻ hống hách tự đại trước đó đã biến mất, hắn ta hít một hơi sâu rồi nói: “Anh bạn, trước đó là chúng tôi đã mạo phạm, xin hãy cho tôi đứng dậy”.

Ngô Bình lãnh đạm đáp: “Chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là trẻ con nhà họ Hùng các người giật kẹo của con gái tôi. Giật đồ rồi còn đả thương người khác, ra tay độc ác. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lẽ ra nên được dạy dỗ cách làm người. Song nhà các người không chỉ không xin lỗi, còn hung hăng kéo đến đòi giết tôi. Kẻ làm em bị tôi trừng trị rồi thì kẻ làm anh xuất hiện.Sau khi tôi giết anh, liệu có nhảy ra thêm một kẻ già hơn không?”

Người đến đây chính là anh cả nhà họ Hùng. Hắn ta hít một hơi sâu, cảm nhận được sức mạnh không thể bị đánh bại của anh, lập tức cầu xin: “Thưa anh, đều là lỗi của chúng tôi. Anh khoan dung độ lượng, có thể tha cho chúng tôi một lần không?”

Quản lý tiệm nuốt nước bọt, mặt trắng bệch. Nếu ban nãy không nhờ mình có thái độ tốt thì e rằng bây giờ cũng phải quỳ xuống xin tha như thế này rồi nhỉ?

Ngô Bình hờ hững bảo: “Tha cho các người? Nếu trước đó tôi không đủ sức chống trả, liệu người nhà họ Hùng có tha cho gia đình ba người chúng tôi không? Trong lòng các người, bạo lực chính là lý lẽ. Thế thì tôi sẽ dùng bạo lực để nói lý với các người!”

Anh giẫm lên lưng hắn ta. Đối phương lập tức biến dạng, thu nhỏ lại rồi biến thành chó. Đúng thế, hắn ta đã biến thành một con chó mực rất lớn!

Ngô Bình bảo: “Muốn trở về hình dáng ban đầu thì chuẩn bị hai trăm tỷ tiền Đạo! Dĩ nhiên, nếu các người không phục thì có thể cử thêm cao thủ đến đây. Tôi chờ chỉ giáo!”

Con chó mực sững sờ, sủa “gâu gâu” mấy tiếng rồi ngoảnh đầu chạy ra ngoài.

Quản lý tiệm bánh đứng bên cạnh lau mồ hôi: “Thưa anh, tầng trên còn có một số loại bánh quý hiếm. Anh có muốn lên xem không ạ?”

Anh hỏi Tiên Nhi: “Tiên Nhi, con có muốn xem thử không?”

Tiên Nhi rất vui: “Muốn ạ”.

Bánh ngọt trên tầng không phải ai có tiền cũng mua được, phải là người có địa vị nhất định, quản lý mới giới thiệu cho họ mua.

Cuối cùng, Tiên Nhi và Đào Như Tuyết chọn được hai mươi lăm loại bánh ngọt, mỗi loại mua vài phần để mang về tặng cho người thân và bạn bè.

Khi thanh toán, quản lý vui vẻ giảm giá năm mươi phần trăm. Dù vậy, giá bánh vẫn khá cao.

Ngô Bình vừa ra khỏi tiệm thì nhìn thấy con chó mực kia đang chờ anh ở cửa, ngoài ra còn có một ông lão thấp người.

Ông lão ôm quyền: “Đạo hữu, thật xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Con trai tôi không hiểu chuyện, đã làm anh phật lòng, xin lượng thứ. Tôi đã mang đủ hai trăm tỷ tiền Đạo, mời anh kiểm tra”.

Đoạn, ông lão đưa một chiếc túi cho Ngô Bình bằng cả hai tay. Không phải là người nhà họ Hùng sợ rắc rối, mà là vì bọn họ chưa từng nghe đến kỹ năng biến một cao thủ cấp Đạo Tổ thành chó.

Nếu biến người bình thường thành chó thì ông ta cũng làm được. Nhưng biến con trai cả của ông lão thành chó thì quá khủng khiếp, ngay cả ông ta cũng không làm được!

Kẻ mạnh của nhà họ Hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thực lực đều rất mạnh, nhưng năng lực càng mạnh thì càng biết tôn trọng kẻ mạnh, kính nể kẻ mạnh.

Ngô Bình cầm lấy túi, bên trong có đúng hai trăm tỷ tiền Đạo.

Đây là một khoản tiền khổng lồ, đối với thế lực như nhà họ Hùng cũng sẽ ‘tổn thương gân cốt’.

Cất túi vào, anh nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy đi”.

Dứt lời, con chó mực kia lăn một vòng tại chỗ rồi trở về hình dáng ban đầu.

Ông lão thở phào, đoạn ngoắc tay ra phía sau. Thằng nhóc định đánh Tiên Nhi ban nãy vừa cúi gằm mặt vừa tiến lại gần.

Ông lão trầm giọng: “Bố vẫn luôn dạy con ra ngoài hành sự không được kiêu căng, nhưng con đã làm gì? Hôm nay, nếu không nhờ vị này không so đo với trẻ con thì con đã giống anh Tư của con rồi!”

Nói đoạn, có người khiêng một tảng đá đến, chính là thanh niên đã bị Ngô Bình hoá đá.

Đào Như Tuyết nhẹ giọng bảo: “Chồng à, thôi kệ, tha cho anh ta một lần đi”.

Ngô Bình hừ giọng, phất tay một cái, người đá kia liền thoát khỏi trạng thái hoá đá, trở về thân thể bằng xương bằng thịt ban đầu.

Những người còn lại đều đến kiểm tra, cũng may, sau vài nhịp thở gấp, người đá đã nhanh chóng khôi phục như bình thường. Sắc mặt hắn rất tệ, định lao về phía Ngô Bình nói gì đó thì đã bị ông lão tát một cái ngã xuống đất.

Ông lão gầm lên: “Thằng con khốn kiếp, vẫn không biết sống chết à? Quỳ xuống, xin lỗi người ta ngay!”

Hai lớn một nhỏ, ba anh em cùng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình.

Vẻ mặt anh không chút cảm xúc: “Nhận tiền rồi, tôi cũng không làm khó các người nữa, đến từ nơi nào thì trở về nơi đó đi”.

Ông lão vội nói: “Được, chúng tôi đi ngay”.

Sau khi người nhà họ Hùng rời đi, Ngô Bình tiếp tục đưa Tiên Nhi dạo phố. Họ hoà vào dòng người, không hề gây chú ý.

Mua xong cả đống đồ chơi và đồ ăn thì trời đã chạng vạng tối. Ở ngay phía trước có một nhà hàng, còn là nơi rất cao cấp.

Đào Như Tuyết hỏi: “Tiên Nhi, chúng ta ăn tối xong rồi về nhà nhé con?”

Tiên Nhi gật đầu: “Bố mẹ đã đi chơi với Tiên Nhi cả ngày rồi, vậy chúng ta ăn tối rồi hẵng về ạ”.

Ngô Bình cười bảo: “Được. Tiên Nhi muốn ăn gì thì lát nữa cứ thoải mái gọi nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK