Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2251: Dược Vương Thiên Khanh

Đi xuống dưới hố gần một ngàn mét, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh cực lớn bao phủ lấy mọi người. Không lâu sau, làn sương mù màu xanh dày đặc bốc lên xung quanh, làn sương màu xanh này mang theo một mùi thơm thoang thoảng.

Nhìn thấy làn sương màu xanh, cô gái áo xanh ngạc nhiên nói: “Chắc chắn là quanh đây có Dược Vương xuất thế”.

Ngô Bình giật mình, anh ngửi làn sương, quả nhiên có dược lực thoang thoảng, anh hỏi: “Dược Vương mà cô nói là gì thế?”

Cô gái áo xanh tên là Liễu Bích Vân vội nói: “Sư huynh, Dược Vương là tiên dược thành tinh, ở những nơi khác rất ít thấy Dược Vương nhưng trong Thiên Khanh này, cứ cách một thời gian sẽ sinh ra một Dược Vương. Dược lực của Dược Vương càng tinh khiết hơn, là bảo dược trong các loại bảo dược, có thể gặp mà không thể cầu”.

Ngô Bình: “Bất kỳ nơi nào trong Thiên Khanh này cũng có khả năng sinh ra bảo dược sao?”

Liễu Bích Vân: “Bình thường sẽ xuất hiện ở độ sâu khoảng một ngàn mét, ở trên rất ít thấy. Nếu đi xuống dưới, vì có rất ít người đến đấy nên cực kỳ ít người tìm thấy Dược Vương. Nhưng nghe nói có lẽ Dược Vương ở dưới nhiều hơn, hơn nữa có khả năng sinh ra Dược Hoàng”.

Khuất Đại Thắng nghiêm túc nói: “Sư huynh, nơi này xuất hiện Dược Vương chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cao thủ, một là chúng ta phải đi khỏi đây, hai là phải nhanh chóng tìm được Dược Vương”.

Ngô Bình nói: “Chúng ta không thể đến đây vô ích được, nếu đã gặp được Dược Vương thì tìm cho ra nó. Tôi cũng muốn xem thử Dược Vương trông như thế nào”.

Sau đó anh nhắm mắt lại, thần niệm cường đại bao rộng khắp bán kính mấy trăm mét để tìm vị trí của Dược Vương. Không lâu sau, anh đã phát hiện được một loại dược thảo khá đặc biệt, ẩn mình trong một đống cỏ dại, hơn nữa nó có vẻ thấp bé. Đây vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt cả nhưng nó lại liên tục giải phóng ra linh khí mãnh liệt.

Mắt Ngô Bình sáng rực nói: “Đi theo tôi”.

Anh nhanh chân đi hơn một trăm mét nữa thì đến khu vực gần đống cỏ dại. Nhổ hết đống cỏ dại thì nhìn thấy cây linh thảo cao hai tấc, trên linh thảo mọc ra một chùm cây trái màu tím.

Đúng lúc này, một con rắn độc cả người sọc đen bò ra từ trong bụi cỏ cắn vào tay Ngô Bình. Thế nhưng răng con rắn vừa chạm vào da Ngô Bình thì bị gãy, con rắn độc cũng bất tỉnh.

Ngô Bình mặc kệ con rắn độc, anh sờ vào cây thảo dược cười nói: “Mày còn biết ẩn núp đấy chứ, tiếc là không lừa được người trong nghề như tao”.

Hai tay anh bỏ vào trong đất rồi lôi cả đất chỗ này lên, cây cỏ cũng dần mọc lên lộ ra bộ dạng thật của nó. Hóa ra bên dưới là một cây ăn quả, cỏ và quả ở bên trên chỉ là ngụy trang thôi.

Cây ăn quả này cao khoảng nửa mét, bên trên mọc ra bảy quả có màu sắc khác nhau, tỏa ra mùi hương khá nồng.

Ngô Bình dứt khoát đào cả chỗ đất đó lên rồi cho vào chiếc nhẫn chứa đồ.

Vừa đào cây ăn quả đó xong thì nghe thấy đằng xa có người nói: “Mau cút đi, nếu không sẽ cho các người đẹp mặt”.

Ba người quay đầu lại nhìn, đằng xa có bảy người đi đến, mắt phát sáng.

Nhìn thấy chúng, Khuất Đại Thắng trở nên hung dữ nói: “Sư huynh, là bọn chúng! Người của Đao Tiên Môn”.

Ngô Bình nói: “Chúng đến đúng lúc đấy”.

Đám người này bước đến gần phát hiện không còn cây ăn quả chỗ đấy nữa bèn hỏi Ngô Bình: “Vừa rồi bọn mày đang làm gì đấy? Có phải đã tìm thấy Dược Vương rồi không?”

Ngô Bình nói: “Đúng thế, tôi vừa hái mất Dược Vương rồi”

Đám người này vui mừng khôn xiết, Dược Vương là vật vô giá, lấy được Dược Vương thì chúng có thể ăn cả đời. Một tu sĩ dáng người cao lớn dẫn đầu lạnh lùng nói: “Đám người bọn mày, tạo nên nói là bọn mày gặp may hay gặp xui nữa đây? Lúc trước tìm được bảo dược thì lại thuộc về bọn tao, bây giờ tìm được Dược Vương lại gặp bọn tao. Ha ha…”

Khuất Đại Thắng nghiêm giọng nói: “Các người đừng ăn hiếp người quá đáng”.

Người này hừ một tiếng: “Ăn hiếp bọn mày thì thế nào? Trước đó tao giết vài người trong số bọn mày, bọn mày có thể làm gì được tao?”

Ngô Bình: “Còn kiêu ngạo nữa à, nhưng sau này các anh không còn cơ hội kiêu ngạo nữa đâu”.

Anh vừa dứt lời, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt người này, hắn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị đập biến thành cả trăm mảnh. Những người khác đều kinh hãi, lần lượt né tránh, tiếc là không có tác dụng, một bóng người nhanh như chớp lắc vài cái, tất cả chúng đều chết rất thảm, đầu đều bị đập nát.

Ngô Bình ra tay rất tàn nhẫn, vì anh biết dù hôm nay có giao nộp Dược Vương cho đám người này thì chúng cũng sẽ giết người diệt khẩu. Huống gì trước đó chúng đã giết rất nhiều đệ tử của Thái Chân Môn, anh nhất định phải trả thù này.

Sau khi giết hết đám người này, Ngô Bình bảo Khuất Đại Thắng đào đất chôn người, tiện thể lục soát trên chúng, những thứ tìm được trên người chúng đều là của ba người họ, Ngô Bình chỉ lấy ba cây bảo dược trong số đó. Ba cây bảo dược đều là do chúng đi cướp về, một cây trong đó là của mấy người Khuất Đại Thắng.

Đã trả được thù, Ngô Bình nói với ba người: “Mọi người về trước đi, tôi đi xuống dưới tìm xem thử có gì”.

Mấy người Khuất Đại Thắng hiểu ý anh, họ đi theo chỉ thêm vướng víu thế là đành gật đầu đi về theo đường cũ.

Sau khi ba người đi rồi, anh hải một quả màu xanh trên cây xuống ăn để cảm nhận dược lực của nó. Dược lực của quả này rất mạnh, nếu dựa theo tiêu chuẩn của vũ trụ chính thì ít nhất cũng là linh dược cấp năm.

“Dược Vương này tựa hồ đã trải qua biến dị kỳ diệu nào đó, khí tức này giống hệt với dược ở vũ trụ chính. Nếu có cơ hội, mình sẽ đem chúng đến vũ trụ chính để trồng, không biết sẽ có hiệu quả thế nào?”

Anh tiếp tục đi sâu vào Thiên Khanh, đến khoảng một ngàn năm trăm mét, áp lực nơi này mạnh hơn, tuy anh vẫn có thể chịu được nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu rồi.

Anh lại phát hiện ở đây có hai cây Dược Vương, hơn nữa do vấn đề áp lực nên anh không gặp phải tu sĩ nào khác.

Đi một vòng, anh lại đến khu vực khoảng hai ngàn mét.

Anh vừa đến đây đã cảm nhận được xung quanh có bảy luồng khí tức khá mạnh, hơn nữa khí tức này đều phát ra từ tu sĩ của vũ trụ chính.

“Không ngờ nô tài nơi này còn có thể kiên trì đến nơi sâu như vậy”, một giọng nói khàn khàn vang lên, người nói là một người trung niên đầu trọc, khá mập, mặc áo hở cổ màu trắng, để lộ ra cái bụng phệ.

“Thú vị đấy”, một nữ tu sĩ trung niên mặt tái nhợt nói.

Họ đang ngồi trên hai tảng đá, xung quanh còn năm người khác nữa. Giữa năm người này có một tảng đá nửa trong suốt, bên trong có thứ gì đó phát sáng, còn có tiếng tim đập. Rõ là bảy người này đều đang bảo vệ tảng đá nửa trong suốt này.

Ngô Bình nhìn thấy có người ở đây thì làm như không thấy ai, tiếp tục đi xuống dưới, anh muốn đến những nơi sâu hơn ở Thiên Khanh xem thế nào.

“Đứng lại, đã cho cậu đi rồi à?”, đột nhiên một người đàn ông có gương mặt giống như đầu lâu người, vóc dáng gầy gò lạnh lùng nói. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, trên đó có vẽ hình xương cốt, như thế hắn lại càng giống một bộ xương khô.

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Ông tìm tôi có việc gì à?”

Người đàn ông mặt giống đầu lâu cười mỉa: “Gặp bọn này rồi mà cậu còn có thể sống sót ra khỏi đây được à?”, nói rồi hắn búng tay phải một cái, một quả cầu lửa bay đến rơi về phía Ngô Bình.

Nhìn thấy cảnh tượng này, năm người đều mặt không cảm xúc, chỉ có một nữ đạo sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ trắng khẽ vung tay lên, một sức mạnh bay ngọn lửa. Ngọn lửa bị văng ra xa mấy chục mét rồi nổ tung, tạo ra vùng thiêu đốt có đường kính bảy tám mét, đá tảng và cây cỏ bên trong đều bị thiêu rụi.
Chương 2252: Đạo cô lương thiện

Người đàn ông có bộ mặt xương khô tức giận nói: “Tiên cô, cô dám xen vào chuyện của tôi à?”

Đạo cô trẻ tuổi thờ ơ nói: “Anh ấy không đắc tội với ông, hà cớ gì ông đòi giết người ta?”

Tên bộ mặt xương khô cười mỉa: “Hôm nay, tôi nhất định phải giết hắn, để tôi xem cô có bảo vệ hắn được không”.

Tên béo kia nói: “Ninh tiên tử, đây là chuyện của Lý Cốt Tiên, cô đừng xen vào thì hơn”.

Đạo cô: “Tôi có quy tắc riêng của mình, không cần anh phải dạy”.

Tên béo nhún vai: “Thế tôi đành xem kịch hay vậy”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ lại gặp tu sĩ của vũ trụ chính ở đây, đã thế còn là một người vô cùng lương thiện. Anh chắp tay lại rồi cười nói: “Cảm ơn tiên tử đã có ý giúp đỡ, nhưng một mình tôi có thể giải quyết tên vô dụng này được”.

Nói rồi, anh nhảy lên. Nhưng anh vừa nhảy lên được nửa mét thì đã xuất hiện ngay cạnh tên có bộ mặt xương khô rồi.

Lý Cốt Tiên sững người rồi quay lại tung một chú đấm định tấn công Ngô Bình, nhưng phản xạ của anh cực nhanh, anh đã túm lấy cổ hắn rồi bẻ ngoặt.

Rắc!

Đầu Lý Cốt Tiên nghẹo sang một bên, Ngô Bình tung tiếp vài cú đấm khiến hắn hắny thêm hơn chục đốt xương, sau đó chốt hạ bằng một nhát đao xuyên thẳng vào tim hắn.

Anh đã sống ở vũ trụ chính một thời gian nên cũng hiểu được phần nào về nơi này, Cốt Tiên gì đó này cũng mới ở tầng thứ ba Bí cảnh thôi thì sao đọ lại anh được? Huống hồ đây còn là sân nhà của anh, hắn còn bị hạn chế tu vi.

Sáu người khác đều kinh ngạc trước thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.

Đánh chết tên mặt xương khô xong, Ngô Bình đã lấy chiếc nhẫn trữ đồ của hắn trước mặt mọi người, sau đó chắp tay với tiên cô: “Tiên tử, cảm ơn cô lần nữa”.

Đạo cô vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nói: “Công tử chờ đã”.

Ngô Bình dừng bước rồi hỏi: “Tiên tử có gì chỉ bảo?”

Đạo cô: “Anh vẫn định đi tiếp à?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, tôi định đi đến cuối”.

Đạo cô: “Vậy công tử nhớ phải cẩn thận, nơi này thật ra là một không gian kỳ dị do các duy độ đan thành, càng về sau duy độ càng cao”.

Ngô Bình có đôi mắt nhìn thấu vạn vật nên đương nhiên anh hiểu rõ về duy độ hơn ai hết, anh hỏi: “Tiên tử, thế chỗ chúng ta đang ở có mấy duy độ?”

Đạo cô: “Chắc nơi này cũng giống thế tục của vũ trụ chính, nhưng nếu đi tiếp thì cứ cách một nghìn mét sẽ lại có thêm một duy độ, không phải ai cũng đi được đâu”.

Ngô Bình: “Các cô cũng không đi được à?”

Đạo cô: “Chúng tôi đi rồi, cũng thập tử nhất sinh đấy, rất khó sống sót trở về”.

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Cảm ơn tiên tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố không đi xuống quá ba nghìn mét”.

Đúng lúc này, tảng đá nửa trong suốt ở giữa đám đông chợt loé lên tia sáng chói mắt, bề mặt của nó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó, cả sáu người kia cùng bổ nhào về phía nó.

Ngô Bình nhìn thấy đạo cô xinh đẹp thì cũng muốn giành, vì thế cũng nhào theo. Anh vốn ở gần, tốc độ lại nhanh nên đã là người đầu tiên đến gần tảng đá.

Lúc này, tảng đá đã nổ tung, một trái tim như thuỷ tinh vẫn đang đập thình thịch bay ra, Ngô Bình bắt lấy trái tim ấy rồi chuồn mất.

Ngoài đạo cô ra thì ai cũng cất giọng chửi bới rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Ngô Bình đã biến mất dạng rồi.

Đạo cô ngây người nhìn mọi người cứ thế biến mất dần, một lát sau, cô ấy thở dài rồi định quay người bỏ đi.

“Tiên tử”.

Đột nhiên, có giọng nói của Ngô Bình vang lên sau lưng cô ấy.

Đạo cô ngoảnh lại thì thấy tay phải Ngô Bình đang cầm trái tim thuỷ tinh rồi đưa cho mình.

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh tặng tôi à?”

Ngô Bình: “Tôi thấy tiên tử rất coi trọng nó nên đã giành giúp tiên tử”.

Đạo cô vừa mừng vừa bất ngờ: “Công tử, đây là trái tim thiên địa, là bảo bối vô thượng chỉ Thiên Khanh mới có thể sinh ra được. Giờ anh tặng tôi làm tôi không biết phải nghĩ thế nào”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử đừng khách sáo, cô không nói thì tôi cũng chẳng biết nó là cái gì”.

Đạo cô: “Công tử, tôi là Ninh Chức Tuyết, cả đời này tôi sẽ không quên ân đức của công tử”.

Ngô Bình: “Ninh tiên tử đừng khách sáo, nếu đây đã là bảo bối thì tại sao chỉ có mấy người tranh giành?”

Ninh Chức Tuyết: “Muốn thấy nó thì phải có duyên, chúng tôi cũng tình cờ gặp thôi, chứ không phải có thông tin từ trước”.

Ngô Bình nhìn quanh rồi nói: “Tôi đã lừa họ đi hết rồi, nhưng khéo lát lại quay lại đấy. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, nếu tiên tử không vội thì có thể đến chỗ tôi ngồi uống trà”.

Ninh Chức Tuyết có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình nên gật đầu nói: “Vậy phiền công tử rồi”.

Hai người quay lại rìa Thiên Khanh, sau đó tới vườn thuốc của Thái Chân Môn.

Đến nơi rồi, Liễu Tam Tương đã tránh mặt nên Băng Ngọc phải ra phục vụ trà nước. Bây giờ, cô ấy đã được Ngô Bình cho phép ra vào vườn thuốc.

Ninh Chức Tuyết nhìn thấy dược liệu ở đây thì nói: “Không ngờ công tử cũng có vườn thuốc, chắc chắn cũng là một dược sư hay thầy luyện đan”.

Ngô Bình: “Ừ, tôi biết một chút về luyện đan”.

Ninh Chức Tuyết sáng mắt lên: “Công tử là thầy luyện đan ư? Tốt quá, không biết có thể luyện chế dược liệu của vũ trụ chính không?”

Ngô Bình: “Có, tiên tử cần luyện chế đan dược gì?”

Ninh Chức Tuyết vội lấy các dược liệu tích trữ của mình ra, tổng cộng có 27 vị thuốc, sau đó lại đưa một phương thức luyện đan cho Ngô Bình.

Anh đọc xong thì biết đây là một loại đan dược tăng cảm ngộ tu hành cùng tinh thần lực cùng nhiều tác dụng khác.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tôi thử”.

Ninh Chức Tuyết: “Phiền công tử, đan dược này rất quan trọng với tôi”.

Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Trái tim thiên địa có tác dụng gì?”

Ninh Chức Tuyết: “Nó được đại năng cảnh giới Thần Thông luyện vào trong cơ thể nên có đạo thể. Khi có đạo thể rồi thì sẽ dễ tiến vào cảnh giới Võ Đạo hơn”.

Ngô Bình: “Vậy thì đúng là vật báu rồi”.

Ninh Chức Tuyết có vẻ ngại ngùng: “Công tử, nó vốn là của anh mà”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi còn cách cảnh giới Thần Thông xa lắm, có nó cũng chẳng để làm gì. Chờ khi tôi cần dùng đến thì chắc chắn tôi sẽ có thứ còn tốt hơn nó”.

Ninh Chức Tuyết cảm thán: “Công tử là người tốt, giới tu hành đã không còn nhiều người lương thiện như vậy nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử quá khen, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi thử luyện chế đan dược đã”.

Anh đến chỗ luyện đan thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình ở đây.

“Ông Liễu, sao ông lại ở đây?”, anh hỏi.

Liễu Tam Tương: “Công tử, sao công tử lại tặng trái tim thiên địa cho cô ấy? Tuy đạo cô này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể tặng người ta đồ quý vậy được”.

Ngô Bình cười nói: “Sao, ông cũng thích nó à?”

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử tặng tôi thì đương nhiên tôi sẽ rất vui”.

Ngô Bình: “Giờ tôi không tặng ông được, nhưng Thiên Khanh đã có thứ này thì kiểu gì cũng có vật báu khác, nếu tìm được thì tôi sẽ tặng ông luôn, được không?”

Liễu Tam Tương vẫn thấy tiếc: “Đó là trái tim thiên địa đấy, nếu mang nó đến vũ trụ chính thì người ta tranh nhau toác đầu chảy máu. Nói thật chứ, công tử tặng nó cho đạo cô ấy chẳng khác nào hại người ta”.

Ngô Bình: “Hại ư? Nhưng tôi nghe cô ấy bảo để cho đại năng Thần Thông dùng mà, chắc trong nhà cô ấy có đại năng cảnh giới Thần Thông, thế thì nguy hiểm gì?”

Liễu Tam Tương: “Chỉ e đại năng Thần Thông nhà cô ấy không còn mạng mà dùng thôi”.

Ngô Bình cau mày: “Gì mà nghiêm trọng thế”.

Liễu Tam Tương: “Còn hơn ấy chứ”.
Chương 2253: Ninh Chức Tuyết

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu đúng như ông nói thì hoá ra là tôi hại người nhà cô ấy à?”

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử đã tặng người ta rồi thì sao mà đòi lại được”.

Ngô Bình: “Đương nhiên”.

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử có thể giữ cô ấy lại”.

Ngô Bình: “Giữ kiểu gì?”

Liễu Tam Tương: “Khiến cô ấy yêu công tử, khi ấy, cô ấy sẽ không rời đi nữa. Như vậy có thể kéo dài cả năm là ít”.

Bụp! Ngô Bình đá cho Liễu Tam Tương một cú.

Liễu Tam Tương: “Tôi đùa thôi mà, thật ra chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần bảo cô ấy giữ bí mật là được. Công tử hãy bảo cô ấy tuyệt đối không được cho ai khác biết trước khi người nhà cô ấy có thể luyện hoá thứ này. Ngoài ra, khi luyện hoá cũng phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để người thứ ba biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Đành phải vậy thôi, tôi luyện đan đây”.

Ngô Bình cũng không biết tên của loại đan dược cấp bảy này, vì trên phương thức luyện chế không viết, vì thế anh đành tự đặt cho nó là Tam Cửu Thuỷ Hoả Đan. Cần 27 dược liệu để luyện chế đan dược này, trong đó nước và lửa đại diện cho hai dược liệu chính.

Những trải nghiệm ở vũ trụ chính đã giúp ích rất nhiều cho tài luyện đan của Ngô Bình, chỉ một loáng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất.

Hiệu quả của lò này khá lý tưởng, thành phẩm là ba viên đan dược cấp bảy thượng phẩm.

Sau đó, anh luyện tiếp lò thứ hai. Chất lượng ở lò này đã cao hơn, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp bảy thượng thượng phẩm.

Dược liệu của Ninh Chức Tuyết đủ để luyện chế ba lò đan dược, anh luyện chế tiếp thì được bốn viên đan dược cấp cực phẩm.

Khi Ngô Bình luyện đan xong thì đã là hơn một giờ sáng, Ninh Chức Tuyết vẫn đang chờ tin của anh.

Thấy anh xuất hiện cùng ba bình đan dược trong tay, Ninh Chức Tuyết sáng mắt lên rồi đứng dậy hỏi: “Công tử, thành công rồi ư?”

Ngô Bình cười nói: “Ninh tiên tử, tôi đã luyện chế ba lò đan dược. Lò thứ nhất có ba viên cấp bảy thườn phẩm, lò thứ hai là bốn viên cấp bảy thượng thượng phẩm, lò cuối là bốn viên cấp bảy cực phẩm”.

Ninh Chức Tuyết gần như không dám tin vào tai mình: “Cực phẩm ư? Tài luyện đan của công tử đúng là thiên hạ vô song”.

Gia tộc của cô ấy ở vũ trụ chính cũng có chút tiếng tăm, vì thế Ninh Chức Tuyết đã từng gặp không ít nhân vật lớn, song thầy luyện đan giỏi như Ngô Bình thì vẫn là người đầu tiên.

Ngô Bình: “Quá khen”, nói rồi, anh đưa đan dược cho cô ấy.

Ninh Chức Tuyết vội nói: “Tôi không cần hết, tôi chỉ lấy một nửa thôi, còn đâu công tử giữ lại đi ạ”.

Ngô Bình cười nói: “Tuy đan dược này cũng tốt, nhưng sau này tôi vẫn luyện chế tiếp được. Thế này đi, tôi chỉ giữ lại hai viên cực phẩm thôi”.

Ninh Chức Tuyết thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì đành nói: “Cảm ơn công tử”.

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử định cho ai uống đan dược này?”

Ninh Chức Tuyết: “Công pháp mà đạo quán chúng tôi tu luyện gặp vấn đề, cứ tu luyện đến một giai đoạn nhất định thì sẽ xuất hiện nguy hiểm. Đan dược này có thể hoá giải được các vấn đề khó mà chúng tôi gặp phải trong tu luyện, vì thế tôi định cho các sư tỷ muội dùng”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, hay tiên tử uống thử luôn đi”.

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Tôi phải mang về cho sư phụ chia”.

Ngô Bình: “Tiên tử thật lương thiện, tôi bái phục”.

Nói rồi, anh lấy anh viên đan dược ra nói: “Đây là hai viên đan dược coi như công luyện đan của tôi, giờ tôi tặng tiên tử một viên, như vậy cô yên tâm uống chưa?”

Ninh Chức Tuyết ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ kích động, cô ấy biết Ngô Bình nghĩ cho mình nên khẽ gật đầu: “Công tử, tôi không biết phải cảm ơn công tử thế nào nữa”.

Ngô Bình cười phá lên: “Kiểu gì sau này cô cũng có cơ hội cảm ơn tôi, giờ uống đan dược đi”.

Ninh Chức Tuyết uống một viên, lập tức có tia sáng lấp lánh trên mặt cô ấy đến hơn chục phút. Vài tiếng sau, toàn thân cô ấy đã bình thường trở lại, nhưng khí tức đã thuần khiết hơn, khí chất cũng có sự thay đổi.

Cuối cùng, cô ấy mở mắt ra rồi vui mừng nói: “Tôi cảm thấy các vấn đề trong tu hành nhiều năm qua đã được giải quyết rồi”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt”.

Sau đó, anh nhắc lại lời của Liễu Tam Tương: “Ninh tiên tử, ban nãy sau khi nghe cô bảo trái tim thiên địa rất quý, tôi có mấy lời muốn nói”.

Ninh Chức Tuyết: “Vâng”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Thứ đó quá quý nên chắc chắn có nhiều người muốn tranh giành. Nếu tin cô đang giữ nó lộ ra thì giới tu chân trong thiên hạ sẽ như bùng nổ. Đến lúc đó, với thực lực hiện giờ, tiên tử có bảo vệ được nó không?”

Nghe xong, Ninh Chức Tuyết tái mặt, rõ ràng là cô ấy không thể.

Ngô Bình: “Đương nhiên gia tộc nhà tiên tử không muốn để mất vật báu này, nếu có nhiều người biết khéo nội bộ còn lục đục, vớ vẩn còn gây hoạ diệt môn”.

Ninh Chức Tuyết thở dài: “Công tử nói đúng, đúng là quá nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Vì thế, tiên tử phải giữ bí mật về nó. Trước khi cường giả cần thứ này có thể luyện hoá được nó thì cũng không nói cho người đó biết. Lúc luyện hoá được rồi thì cũng phải tiến hành ở một nơi bí mật”.

Ninh Chức Tuyết nghe xong thì cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã nhắc nhở, tôi vui quá mà quên mất những chuyện này. Giờ xem ra tôi chưa thể mang nó đi được”.

Ngô Bình: “Không mang đi được ư?”

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Tôi muốn để tạm nó ở đây, nhờ công tử trông giúp”.

Ngô Bình cười nói: “Cô không sợ tôi chiếm làm của riêng à?”

Ninh Chức Tuyết cười nói: “Đây là địa bàn của công tử, nếu công tử muốn thì nó đã thuộc về anh rồi. Huống hồ, tôi rất tin tưởng công tử”.

Chính Ngô Bình đã tặng cô ấy thứ này thì chẳng lý gì cô ấy lại không tin anh.

Ngô Bình nghĩ thấy cách này cũng hay nên nói: “Được rồi, khi nào đại năng kia có thể luyện hoá được nó thì cô hãy đến lấy, như vậy sẽ an toàn hơn”.

Ninh Chức Tuyết: “Vâng, khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói với sư bá”.

Ngô Bình: “Cao thủ đó là sư bá của cô à?”

Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Sư bá của tôi là quán chủ của Khôn Ninh Quán, cường giả cảnh giới Thần Thông tầng thứ bảy. Nhưng tu vi của sư bá đã đứng yên rất lâu rồi, nếu người có được bảo bối này thì chắc sẽ đột phá tiếp”.

Ngô Bình: “Tiên tử, Khôn Ninh Quán là thế lực lớn lắm à?”

Ninh Chức Tuyết: “Cũng bình thường, chỗ chúng tôi toàn nữ, quán chủ là sư bá của tôi”.

Ngô Bình không tiện hỏi nhiều nên gật đầu: “Khi nào có cơ hội, cô mời sư bá đến đây luyện hoá trái tim thiên địa nhé”.

Họ trò chuyện thêm một lát thì Ninh Chức Tuyết đưa trái tim cho Ngô Bình: “Công tử, tôi phải về để đưa đan dược cho sư bá rồi”.

Ngô Bình: “Để tôi tiễn tiên tử”.

Ninh Chức Tuyết đi rồi, Liễu Tam Tương mới xuất hiện rồi nói: “Công tử để cô ấy đi thế à? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ ở lại với công tử một thời gian cơ”.

Ngô Bình: “Mới gặp thì sao tôi giữ cô ấy lại được, vả lại sao tôi phải giữ cô ấy ở lại chứ?”

Liễu Tam Tương: “Tôi thấy vận mệnh của cô ấy với công tử dính lấy nhau ghê lắm, giữ người ta lại cũng hay mà”.

Ngô Bình: “Ông Liễu, ông biết cả trò này à?”
Chương 2254: Cảnh giới Bí Thai

Liễu Tam Tương: “Không thì sao tôi lại nói như ban nãy, tôi với cô ấy có quen biết gì đâu”.

Ngô Bình: “Sau này tôi với cô ấy liên quan gì đến nhau?”

Liễu Tam Tương tỏ vẻ thần bí: “Công tử hỏi làm gì, đến lúc đó sẽ biết thôi. Còn bây giờ, công tư mau tăng tu vi đi”.

Ngô Bình lấy được cảnh giới ẩn dấu đó ở tầng thứ sáu của Thái Chân Động, cảnh giới này ở giữa tầng bảy và tám.

Nhưng hiện giờ, anh vẫn đang tu luyện cảnh giới Bí Phủ nên cần hoàn thiện nó trước.

Xong xuôi, anh sẽ dốc toàn lực để hoàn thiện tầng thứ chín.

Ngô Bình vừa bế quan được vài ngày thì nhóm Khuất Đại Thắng đến, anh đã ra ngoài cổng vườn thuốc để gặp họ.

Khuất Đại Thắng cúi người chào rồi nói: “Sư huynh, chuyện anh đại thắng Đao Tiên Môn đã truyền khắp môn phái, các sư huynh đệ đều vô cùng bái phục. Trưởng lão ghi công bảo sư huynh đã lập được đại công nên tối nay mọi người định tổ chức một bữa tiệc mừng công để chúc mừng anh”.

Ngô Bình vốn không thích tham gia tiệc tùng kiểu này, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nhóm Khuất Đại Thắng thì mềm lòng nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”.

Khuất Đại Thắng: “Vâng, để em về báo các các sư huynh khác”.

Họ đi rồi, Băng Ngọc cười nói: “Em vừa ra ngoài đã nghe thấy có rất nhiều người ca tụng chiến tích của công tử và bảo sau này có chỗ dựa rồi”.

Mỗi môn phái đều cần có một đệ tử đứng đầu có thực lực mạnh và có tinh thần trách nhiệm, phải vậy thì môn phái mới phát triển nhanh chóng và có nhiều nhân tài trỗi dậy. Bây giờ, Ngô Bình chính là đệ tử dẫn đầu đó.

Hắc Tướng: “Đúng thế, sau này các môn phái mạnh hơn có gặp đệ tử của Thái Chân Môn ta thì cũng phải biết điều, cân nhắc đủ điều mới dám hành động”.

Ngô Bình: “Hắc Tướng, trước tôi chưa có đệ tử đứng đầu nào à?”

Hắc Tướng: “Đâu phải ai cũng làm được như chủ nhân đâu, từ đời đệ tử dẫn đầu trước đến nay cũng đã hơn 300 năm rồi”.

Ngô Bình: “Giờ người đó sao rồi?”

Hắc Tướng: “Người đó không đột phá được cảnh giới Thần Thông nên đã chết rồi. Từ đó trở đi, tuy Thái Chân Môn có thêm vài thiên kiêu nữa xuất hiện, song không thể trở thành đệ tử đứng đầu được”.

Ngô Bình tu luyện thêm một lát cho đến tối, sau đó dẫn Hắc Tướng và Băng Ngọc đi dự tiệc.

Hôm nay, tất cả các đệ tử có địa vị trong môn phái đều đến, mọi người cùng nhau chúc mừng Ngô Bình. Các trưởng lão chính cũng có mặt nên buổi tiệc rất long trọng.

Thật ra Ngô Bình không quen nhiều người trong môn phái, nhưng tối nay có rất nhiều người đến chúc rượu anh. Họ đều nói tên cùng thân phận của mình trong môn phái, Ngô Bình có trí nhớ tốt nên đã nhớ hết. Nhất là các đệ tử nữ, ai cũng có thiện cảm với Ngô Bình, nếu không phải có quá nhiều người ở đây thì họ đã nhào vào lòng anh rồi.

Thái Chân Lão Tổ và chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang đứng sóng vai trên đỉnh núi ở phía xa nhìn đám đệ tử mua vui.

Mạc Thiên Sầu thở dài nói: “Ngày xưa đệ tử mà có một sư huynh thế này thì đâu phải khổ như giờ”.

Thái Chân Lão Tổ: “Nhưng nếu không có những vất vả ấy thì sao được làm chưởng môn như nay?”

Chưởng môn cười nói: “Sư bá nói phải”.

Tả Thiên thu: “Ta không ngờ Ngô Bình lại đột phá nhanh như vậy”.

Chưởng môn: “Giờ công pháp của chúng ta không còn sai sót như trước nữa nên cậu ấy đột phá nhanh cũng là bình thường. Ngô Bình đúng là phúc tinh của chúng ra, có công pháp hoàn chỉnh rồi thì chúng ta cũng có thể tiến vào hàng môn phái hạng nhất”.

Tả Thiên Thu: “Ngô Bình chỉ ở đây tạm một thời gian thôi, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ đến vũ trụ chính”.

Chưởng môn: “Đúng vậy, từ xưa đến nay, nhân vật lớn nào chẳng thành danh ở vũ trụ lớn. Chắc chắn cậu ấy cũng không ngoại lệ. Chỉ mong cậu ấy có thể đi xa hơn, nếu tạo dựng được chỗ đứng ở vũ trụ chính thì Thái Chân Môn mình cũng có chỗ dựa”.

Tả Thiên Thu: “Muốn đi xa thì phải dựa vào sức mình, chúng ta cũng cần nhanh chóng nâng cao thực lực”.

Ngô Bình đã uống không biết bao nhiêu rượu nên giờ đã ngà say.

Cuối cùng, Hắc Tướng và Băng Ngọc đã vượt vòng vây của rất nhiều đệ tử nữ khác để đưa anh về vườn thuốc.

Vừa vào trong, Băng Ngọc đã hậm hực nói: “Các đệ tử nữ ấy như muốn ăn tươi nuốt sống công tử ý”.

Hắc Tướng cũng đã uống khá nhiều: “Không trách họ được, cô ngày nào cũng được kè kè bên cạnh chủ nhân, họ thì đến cơ hội lại gần cũng không có. Nay hiếm lắm mới có cơ hội thì phải tranh thủ chứ”.

Băng Ngọc đỏ mặt nói: “Hắc Tướng, tôi không có suy nghĩ gì đâu, chỉ muốn ở cạnh hậu hạ công tử thôi”.

Hắc Tướng: “Được hầu hạ công tử là phúc lớn rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Băng Ngọc lườm Hắc Tướng, sau đó quay đi chuẩn bị canh giải rượu cho Ngô Bình.

Lâu rồi Ngô Bình không uống tới bến như này nên chẳng muốn nhúc nhích, anh cứ thế nằm trên giường ngâm nga rồi ngủ biến lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, anh tỉnh dậy rửa mặt thì nhìn thấy Hắc Tướng đã biến thành một con chó lớn đang nằm ngủ say sưa. Còn Băng Ngọc thì bưng nước súc miệng đến cho anh rồi nói: “Công tử dậy rồi ạ”.

Ngô Bình: “Tửu lượng của Hắc Tướng kém thế à mà say thế kia”.

Băng Ngọc thầm nghĩ hôm qua Ngô Bình còn say hơn, nhưng vẫn nói: “Vâng, sao bằng công tử được ạ”.

Ngô Bình rửa mặt xong thì Băng Ngọc đưa cho anh một tấm thiệp rồi nói: “Có người mang cái này đến từ sáng sớm, để mời công tử tham gia đấu lôi đài hàng quý”.

Ngô Bình cầm lấy xem thì biết kiểu khiêu chiến này rất nguy hiểm, tầng thứ nhất Bí Cảnh có thể khiêu chiến tầng thứ năm, có khi khiêu chiến cả cảnh giới Thần Thông.

Nhưng thấy tiền thưởng hấp dẫn nên anh nói với Băng Ngọc: “Bảo với họ là bảy ngày sau, tôi sẽ đến tham gia”.

Băng Ngọc: “Vâng”.

Muốn khiêu chiến vượt cấp thì thực lực phải mạnh, Ngô Bình nhanh chóng tập trung tu luyện. Sau đó, anh đã mất ba ngày để hoàn thiện tầng thứ chín.

Bí Phủ viên mãn thì thực lực của anh sẽ tăng vọt.

Ngày hôm sau, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới Bí Thai.

Giai đoạn đầu của cảnh giới này lấy Bí Phủ làm gốc, tạo một môi trường tốt để ngưng tụ bí thai. Nếu bước này làm không tốt thì gần như không thể ngưng tụ bí thai được.

Không phải tu sĩ tiến vào cảnh giới Bí Thai cũng ngưng tụ ra bí thai được, hầu hết chỉ tiến được vào cảnh giới thôi, còn bí thai chỉ như một giấc mộng với họ, mất cả đời cũng không làm được.

Ngô Bình nhanh chóng tiến vào giai đoạn đầu, chín tầng bí phủ của anh toả sáng lấp lánh.

Tầng thứ chín của bảo các loé lên một tia sáng như sắp lột xác, nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Chương 2255: Cuộc so tài vượt cấp

Đúng lúc này, trái tim thiên địa ở bên cạnh Ngô Bình chợt rung nhẹ, sau đó bảo các sinh ra một lực hút, hút trái vào trong. Sau đó, trái tim đã hoá thành một luồng linh quang và dung hợp với ánh sáng.

Thình thịch!

Tiếng tim đập vang lên, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh quanh cơ thể mình nhanh chóng tuôn vào bí phủ, gần như moi rỗng cơ thể anh.

Các sức mạnh này tích tụ lại với nhau rồi hình thành một bào thai nửa trong suốt, trong đó có một trái tim đang đập. Cùng lúc đó, các tầng của bảo tháp đều có một sức mạnh kỳ diệu đang trỗi dậy và không ngừng tiến vào trong bào thai.

Bào thai này chưa phải bí thai thật sự, nhưng vì được bí lực của bí phủ liên tục rót vào nên nó đã nhanh chóng trở thành bí thai đúng nghĩa.

Ngô Bình ngẩn ra, anh không ngờ bí phủ lại tự động hấp thu trái tim thiên địa, anh biết ăn nói với Ninh Chức Tuyết sao đây?

Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là mình vừa tiến vào cảnh giới Bí Thai thì đã có hình thức ban đầu cần thiết rồi.

“Sao bảo trái tim thiên địa chỉ cường giả Thần Thông mới luyện hoá được? Thế sao mình làm được vậy nhỉ?”, anh lẩm bẩm.

Sau đó, Liêu Tam Tương đi tới rồi nhìn Ngô Bình, cười nói: “Chúc mừng công tử đã nhưng tụ được bí thai”.

Ngô Bình vội nói: “Ông Liễu, tôi đang định đi tìm ông đây. Ban nãy tôi bất cẩn nên đã luyện hoá trái tim thiên địa mất rồi. Sao ông bảo chỉ cường giả Thần Thông mới luyện hoá được nó?”

Liêu Tam Tương giải thích: “Bí phủ của công tử là chín tầng bảo các, chỉ công tử mới hiểu được sự kỳ diệu của nó, cho nên luyện hoá trái tim thiên địa cũng có gì là lạ đâu”.

Ngô Bình: “Giờ tôi phải nhanh chóng ngưng tụ bí thai, không biết bí thai đã hấp thu trái tim thiên địa rồi thì sẽ thế nào nhỉ?”

Liêu Tam Tương hỏi: “Công tử, cảnh giới ẩn giữa tầng thứ bảy và tầng thứ tám là gì?”

Ngô Bình: “Cảnh giới đó sẽ dùng nhiều cách khiến bí thai lớn mạnh hơn. Khi bí thai đủ mạnh rồi thì tám tầng bí anh mới mạnh được, từ đó sẽ có cơ hội trở thành bí thần”.

Bí thần là cách gọi sau khi bí anh trưởng thành, hơn nữa sẽ có tên gọi khác nhau dựa vào kích thước của bí thần. Dưới một thước là tiểu bí thần, từ một đến ba thước là đại bí thần, trên ba thước đến dưới chín thước là thượng bí thần, trên chín thước là bí thần truyền kỳ, trên nữa vẫn còn bí thần chí tôn và hoàng kim.

Ngưng tụ bí thai không khó, khiến bí thai thành bí anh mới khó. Song, để bí anh trưởng thành còn khó hơn gấp trăm nghìn lần. Thường thì trong vài chục nghìn tu sĩ Bí Anh mới có một người có bí anh trưởng thành bí thần.

Những cường giả có bí thần sẽ có một tên gọi riêng là Thượng Quân.

Hiếm có tu sĩ nào có đại bí thần, cả Đại Ngũ Hành Giới từ xưa đến nay còn chưa có mấy, chứ đừng nói đến bí thần chí tôn với hoàng kim ở phía sau.

Nghe Ngô Bình nói vậy, Liêu Tam Tương cười nói: “Tôi rất mong được nhìn thấy dáng vẻ sau khi thành bí thần của công tử”.

Sau đó, Ngô Bình đã cùng cố tu vi, loáng cái đã tới cuộc đấu lôi đài.

Hôm nay, Ngô Bình dẫn Hắc Tướng và Liêu Tam Tương trở lại Tiên Lôi.

Khác với lần trước, lần này tiên lôi nằm ở trong một cung điện rộng lớn hơn trên không trung, chỉ có những người từng tham gia lúc trước và có thứ hạng thì mới đủ tư cách vào đây.

Lần trước, Ngô Bình có thứ hạng khá cao nên bọn họ đã được vào trong ngay. Khác với lần trước, bây giờ không có quá nhiều người ở đây, số lượng tu sĩ của vũ trụ chính rõ ràng nhiều hơn tu sĩ ở nơi này.

Ngô Bình vào trong xong thì có một người đàn ông mặc trường bào màu bạc tiến lên nghênh đón: “Ngô công tử, tôi là người chỉ dẫn cho cậu ở tiên lôi, tôi tên là Trác Phi. Tôi sẽ phụ trách sắp xếp sàn đấu và đưa ra kiến nghị hợp lý cho công tử”.

Ngô Bình: “Ông Trác, ông thấy tôi nên khiêu chiến cao thủ cấp nào?”

Trác Phi: “Giờ tu vi của công tử ở cấp nào?”

Ngô Bình: “Cảnh giới Bí Thai sơ kỳ”.

Trác Phi: “Dựa trên biểu hiệu ở lần trước của công tử thì có thể khiêu chiến vượt hai cấp, có thể chọn cao thủ tầng thứ chín Bí Thai”.

Ngô Bình: “Nhiều người khiêu chiến vượt hai cấp không?”

Trác Phi: “Không nhiều, chỉ chiếm năm phần trăm thôi, tỉ lệ thành công khi khiêu chiến vượt cập là khoảng 37 phần trăm”.

“Thế chắc cũng được quan tâm lắm nhỉ?”

“Vâng, ví dụ cường giả đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ như công tử mà khiêu chiến vượt cấp thì sẽ nhận được nhiều sự chú ý lắm”.

Ngô Bình: “Ông nghĩ có bao nhiêu tiền Tiên đặt cược cho trận của tôi?”

Trác Phi: “Theo tình hình của lúc trước thì ít cũng phải cả chục triệu”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi sẽ chiến đấu thật mạnh mẽ, giờ tôi nên chọn ai nhỉ?”

Trác Phi: “Cho chắc thì công tử nên chọn cường giả không thuộc cảnh giới Ngũ Hành, nhưng nếu thế thì sẽ được ít người chú ý. Nếu công tử tự tin thì cứ khiếu chiến trong tốp một trăm cường giả cảnh giới Ngũ Hành, cấp càng cao thì càng thu hút sự chú ý của người khác”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu khiêu chiến cao thủ trong tốp mười của bảng Ngũ Hành thì sao?”

Trác Phi ngẩn ra, Ngô Bình mới đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ mà đã đòi khiêu chiến tốp mười của bảng Ngũ Hành ư?

Một lát sau, Trác Phi nói: “Như thế rất nguy hiểm, nhưng sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nếu công tử làm được thì sẽ có cả trăm triệu tiền đặt cược”.

Ngô Bình: “Ông thấy tôi khiến chiến người đứng thứ mấy thì thích hợp?”

Trác Phi: “Thứ mười!”

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy người đứng thứ mười trên bảng Ngũ Hành tên là Nguỵ Phong, người này đã ở vị trí này hơn ba tháng và đánh thắng rất nhiều người, cũng khiêu chiên rất nhiều cao thủ và chưa từng thất bại.

“Ông Trác, tôi chọn Nguỵ Phong”.

Trác Phi gật đầu: “Được, công tử chờ một lát, tôi sẽ đi thu xếp. Nếu người đó đồng ý, tên của hai người sẽ xuất hiện trên màn hình tinh thể”.

Phía trên cao nhất của cung điện có một màn hình tinh thể cực lớn, trên đó sẽ hiện thi tên của người giao đấu.

Trác Phi đi rồi, Liêu Tam Tương nói: “Tiên lôi này thu hút rất nhiều nhà già của vũ trụ chính, muốn lấy được tiền của họ rất khó, công tử cẩn thận đấy”.

Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ cố hết sức”.

Một lát sau, trên màn hình tinh thể đã xuất hiện tên của Ngô Bình và Nguỵ Phong. Một người đứng thứ mười trên bảng Bí Phủ, một người đứng thứ mười trên bảng Ngũ Hành, cách nhau hai cảnh giới.

Thiên kiêu đối đầu, đã thế còn khiêu chiến vượt hai cảnh giới, lập tức đã có rất nhiều người chú ý.

Hắc Tướng đi quanh một vòng rồi về nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, tỉ lệ cược chủ nhân thắng là một ăn ba sáu”.

Ngô Bình: “Có nghĩa là đặt ba triệu sẽ được hơn chục triệu về tay hả!”

Anh sáng mắt lên, sau đó lấy va triệu tiền Tiên ra đưa cho Hắc Tướng: “Đặt tôi thắng”.

Đặt xong, Ngô Bình chậm rãi đi tới sàn đấu khổng lồ lơ lửng trên cao. Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng ở đây, chuẩn bị tiếp nhân khiêu chiến của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK