Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146: Sức mạnh của Si Vưu

Trán Ngô Bình ướt đẫm mồ hôi: “Người mạnh nhất trong lịch sử? Ý anh là hạ giới sao?”

“Đúng thế, mười thiên kiêu này đều được sinh ra ở hạ giới nhưng sau này họ trở thành bá chủ của vạn giới”, đối phương nói.

Cuối cùng Ngô Bình cũng đã hiểu tại sao giờ đối phương mới nói cho mình biết nội dung thử thách rồi.

Anh thở dài nói: “Yêu cầu của Đại Đạo Quân Long Hổ cũng quá cao rồi, muốn tôi đấu với mười người mạnh nhất, tôi đánh sao lại?”

Đối phương: “Anh có thể đến đây chứng tỏ anh có năng lực đó”.

Ngô Bình: “Được thôi, tôi phải làm sao để đánh với mười người này?”

Đối phương: “Mười người này bảo vệ ba món bảo bối được tạo ra khi Đại Đạo Quân còn trẻ, anh phải lấy được bảo bối, khi ấy mới xem là vượt qua thử thách”.

Ngô Bình: “Nếu chỉ là một thử thách, tại sao bên ngoài Tiên cảnh Long Hổ lại rộng lớn như thế?”

Đối phương: “Sau này Tiên cảnh Long Hổ sẽ là nơi lập thân của anh. Trong Tiên Cảnh có thiên địa linh căn được Đại Đạo Quân dời đến vào năm đó và một vài thần dược đỉnh cấp. Sau khi vượt qua thử thách, anh chính là chủ của Tiên cảnh Long Hổ”.

Đôi mắt Ngô Bình sáng rực: “Sau này Tiên cảnh Long Hổ là tài sản riêng của tôi?”

“Đương nhiên!”, con rối nói: “Đến lúc đó anh chính là chủ của Tiên Cảnh”.

Ngô Bình hít sâu một hơi, lại hỏi: “Vậy thì trận truyền tống mà anh nói sẽ đưa tôi đi đâu?”

“Nơi thử thách thứ hai”.

Ngô Bình: “Nơi thử thách thứ hai? Rốt cuộc có bao nhiêu nơi thử thách?”

Con rối: “Bây giờ, nơi anh sắp trải qua là trận thử thách thứ nhất, sau đó còn hai cái nữa. Có thể vượt qua hết ba thử thách thì sẽ tự động thăng cấp lên Đạo Tử, đi đến đạo cung Long Hổ để gặp Đại Đạo Quân Long Hổ”.

“Ba thử thách, vượt qua trận đầu tiên sẽ nhận được một phần truyền thừa của Đại Đạo Quân và ba món bảo bối, cùng toàn Tiên cảnh Long Hổ. Vượt qua trận thứ hai có thể nhận được nhiều truyền thừa hơn và có được sự an bài của Đại Đạo Quân”.

Ngô Bình: “Sau khi vượt qua thì sẽ đi thẳng đến nơi thử thách thứ hai sao?”

Đối phương: “Muốn đến nơi thử thách thứ hai thì tu vi của anh phải đạt đến cảnh giới Long Môn”.

Ngô Bình nói: “Nói như thế, tôi tạm thời không cần đến nơi thử thách thứ hai”.

Đối phương: “Đúng thế, đợi khi anh trở thành Tiên Quân Long Môn rồi thì sẽ đến nơi thử thách thứ hai”.

Ngô Bình thở phào, bây giờ anh không có thời gian để rời đi đâu, việc cần làm quá nhiều bèn nói: “Được, vậy bắt đầu đi”.

Nhưng khi Ngô Bình đi vào mây mù, người bên dưới không còn nhìn thấy anh nữa, bây giờ họ đang ở dưới tưởng tượng đủ điều.

“Mọi người nói xem, leo lên đến chín nghìn bậc sẽ gặp cái gì?”

“Không biết, có lẽ người đó sẽ đi vào nơi truyền thừa?”

Lúc này Hồng Lăng cũng dựa vào thực lực mạnh mẽ, ý chí kiên cường trèo lên đến hơn bốn nghìn bậc nhưng nếu tiếp tục lên trên nữa, cô ấy cũng không còn sức. Dù như thế, mọi người cũng đều nhìn thấy thực lực lớn mạnh của Thục Sơn kiếm phái, có thiên tài như Hồng Lăng, Thục Sơn chỉ càng mạnh hơn.

Ngay lúc này một luồng tiên quang rơi xuống, một cái kiệu vừa sang trọng vừa lớn xuất hiện. Có người đàn ông bước xuống từ trên kiệu, hắn nhìn các bậc thềm cười nói: “Cũng may người đầu tiên chỉ mới trèo lên đến bốn nghìn bậc”.

Bên cạnh có người thấy khí chất của hắn siêu phàm bèn nói: “Người thứ nhất đã vào trong rồi”.

“Vào trong rồi?”, sắc mặt thanh niên thay đổi, hai phụ nữ bước ra từ đằng sau hắn, vẻ mặt nghiêng nước nghiêng thành. Người phụ nữ đô vàng nói: “Thiếu chủ, không ngờ hạ giới thế mà cũng có thiên tài như vậy, không biết anh ta đi đến cuối chưa”.

Sắc mặt thanh niên không tốt lắm: “Bố bảo tôi nhất định phải lấy được truyền thừa của Đại Đạo Quân Long Hổ, giờ xem ra có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh rồi”.

Người phụ nữ đồ xanh khác nói: “Thiếu chủ, vẫn chưa biết tình hình người này thế nào, chi bằng gọi anh ta xuống”.

Thanh niên gật đầu: “Có lý”.

Hắn hỏi: “Người bên trên là ai?”

Có người nói: “Đó là đệ tử của Long Hổ Sơn”.

Trương Mục Tiên nghe thế bèn nói: “Người đó chưa chắc là đệ tử Long Hổ Sơn tôi, chỉ là giả mạo thành đệ tử của phái tôi thôi”.

Nghe anh ta nói thế, thanh niên nhíu mày nói: “Không phải đệ tử của ông, ông biết thân phận của anh ta?”

Trương Mục Tiêu cười khổ: “Quả thật không biết”.

Thanh niên không còn cách nào khác, nếu biết thân phận của người đầu tiên đó thì có thể lợi dụng người nhà của hắn để ép đối phương xuống, còn nếu không biết thân phận thì không còn cách nào khác.

Hắn nói: “Nếu đã thế thì chỉ đành dựa vào may mắn thôi”.

Nói rồi hắn đáp xuống trên bậc thang, sải bước nhẹ nhàng đi lên. Mọi người nhìn thấy hắn nhanh chóng đi đến bậc thứ ba nghìn, sau đó đến bậc bốn nghìn.

Lúc đi ngang qua Hồng Lăng, hắn mỉm cười nói: “Cô gái, cô có tư cách làm người hầu của ta rồi, quay về ta sẽ dẫn cô đi”.

Hồng Lăng tức giận nhưng cô ấy không kịp nổi nóng, người này đã đi lên trên.

Phần thưởng sau đó đều bị Ngô Bình lấy hết nên thanh niên kia nghẹn một bụng lửa giận, vừa đi lên vừa phát cáu trong lòng.

Đến sau đó hắn bắt đầu đối mặt với áp lực cực lớn, mỗi bước đi đều tốn rất nhiều thời gian nhưng hắn không dừng lại vẫn đi về trước.

Lúc này Ngô Bình đã đi một vòng ở nơi thử thách, cuối cùng anh cũng phát hiện ra một thiên kiêu đầu tiên.

Vị thiên kiêu này cao khoảng hai mét, mặc một đồ da màu tím để lộ ra cơ bắp màu đồng, mái tóc dài màu đen tuyền, ánh mắt vừa thuần khiết vừa tĩnh lặng.

Người này ngồi trước một căn phòng bằng đá, bất động.

Ngô Bình xuất hiện, người này hơi nghiêng mặt lại nói: “Đã đợi rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có người xuất hiện”.

Ngô Bình chắp tay lại hỏi: “Nên xưng hô thế nào?”

“Si Vưu”, ông ta nói.

Ngô Bình giật mình, ông ta chính là đại ma thần Si Vưu?

Si Vưu nói: “Trong căn phòng đá đằng sau tôi có một bảo bối, đánh bại tôi, cậu có thể lấy nó đi”.

Ngô Bình thở ra một hơi, mặc dù anh rất mạnh, còn có bùa đan trợ sức nhưng người trước mặt này cực kỳ mạnh, anh có thể đánh thắng sao?

Nhưng chỉ là suy nghĩ hiện lên trong chốc lát, anh kiên định tín niệm của mình. Năm đó Si Vưu bị Hoàng Đế đánh bại, còn mình sau này cũng sẽ trở thành cường giả giống Tam Hoàng Ngũ Đế, nếu ngay cả ông ta mà mình cũng sợ thì đừng tu luyện nữa.

Si Vưu như nhìn thấy sự thay đổi về cảm xúc của Ngô Bình, ông ta cười nói: “Cậu khá đấy, có can đảm”.

Ông ta chậm rãi đứng dậy, cao lớn uy lực, khí thế ngút trời.

Ngô Bình sờ mặt khôi phục gương mặt thật của mình, đồng thời cơ thể anh cũng đang thay đổi, trở nên cao hơn.

Sau khi anh tu luyện thành Nhân Vương, chiều cao của anh đã hơn hai mét, chỉ là cơ thể cao hơn hai mét quá bất tiện, lại quá gây chú ý nên anh vẫn luôn kiềm chế trạng thái này.

Không lâu sau anh đã biến thành một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét, uy mãnh hơn Si Vưu, đây chính là hình dạng của Nhân Vương.

Hai chân anh như cắm xuống mặt đất, sức mạnh đại địa vô tận liên tục tụ vào cơ thể, anh chắp tay với Si Vưu: “Tiền bối, đắc tội rồi”.

Đầu tiên anh đánh vào Si Vưu một dấu tay lớn hư không, Si Vưu vừa vươn tay ra bắt lấy, không gian đã bị ông ta nghiền nát, sau đó dấu tay lớn hư không cũng bị ông ta đập nát.

Quyền không của ông ta đánh tới, nắm đấm còn chưa đến thì khí thế kinh người đó đã khiến Ngô Bình hoảng hốt. Anh lập tức thi triển ý nghĩa Di Hình để thử hóa giải đòn tấn công của Si Vưu.

Ý nghĩa được thi triển, mặt đất biến dạng, không gian méo mó, đòn tấn công của Si Vưu đánh về những hướng khác, còn Ngô Bình lại đánh trúng vào vai ông ta.

Cú đấm và da thịt tiếp xúc, anh cảm thấy đánh vào một miếng da cao su cường độ cao, đối phương không hề bị thương tổn gì.
Chương 1147: Một rồng một hổ

Cứ như vậy, hai người đọ sức tại nơi nhỏ hẹp này, rõ ràng Si Vưu không thuần thục về kỹ năng, nhưng ông ta có quy tắc chiến đấu của bản thân, một quyền một cước phối hợp theo quy luật.

Đấu được vài chiêu, Ngô Bình lại càng kiên định, càng tự tin, Si Vưu này tuy mạnh nhưng cũng không phải không thể thắng được.

Anh không ngừng thi triển ba loại võ học bí mật, các loại phù ấn, nhưng dần dần, anh nhận ra có gì đó không đúng. Si Vưu này vẫn duy trì tình trạng không sử dụng năng lực bản thân, ông ta vẫn luôn kiềm chế sức mạnh, trừ phi tấn công trúng đối thủ thì mới bộc phát ra mà thôi.

Cứ như vậy, thể năng của Ngô Bình tiêu hao nhanh hơn Si Vưu rất nhiều, nếu anh không thể mau chóng đánh bại đối phương thì trận này chắc chắn sẽ thua!

Si Vưu có thể một sức đánh bại mười người, một sức phá vạn pháp, hai bên giao đấu được trăm chiêu, Ngô Bình bỗng cảm thấy cách đánh của Si Vưu mới là đơn thuần tự nhiên nhất, dùng sức của bản thân, không cần kỹ thuật gì lại có thể hóa giải mọi đòn tấn công, chiến thắng hết thảy kẻ thù.

Nhưng anh nắm chắc ý nghĩa võ học và phù ấn, rõ ràng đều rất mạnh nhưng tại sao lại không đánh thắng ông ta?

Anh giải phóng nhân cách tối thượng, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, đánh tới hai trăm chiêu, ba trăm chiêu. Cuối cùng, anh dần dần cảm nhận được nguyên nhân mạnh mẽ của Si Vưu, ông ta không phải không có kỹ xảo. Chỉ là kỹ xảo của ông ta xuất phát từ logic, từ sức mạnh cơ bản nhất, từ tầng thấp nhất.

Si Vưu rõ ràng nắm giữ được bí mật của sức mạnh, cũng vì vậy mà rút ra được một bộ kỹ năng sức mạnh, mỗi một quyền, mỗi một bước, từng khối cơ bắp, từng lần hít thở của ông ta đều tuần hoàn theo quy luật sức mạnh. Nắm giữ được kỹ năng sức mạnh không những có thể nắm giữ sức mạnh bản thân, mà còn có thể khống chế được sức mạnh người khác, vì vậy ông ta mới có thể không ngừng hóa giải được những đòn tấn công kinh người của Ngô Bình.

Sau đó, Ngô Bình dần dần bỏ qua các kỹ xảo trước kia, từ từ dùng sức mạnh và sức đối kháng đơn thuần. Mới đầu, anh hoàn toàn không phải đối thủ, sức mạnh hai bên vừa đối đầu thì anh nhanh chóng đã rơi và thế hạ phong, bị ép đến mức không thể thở nổi.

Đến chiêu thứ năm trăm, anh mới miễn cưỡng tìm được một vài bí quyết, cũng như kỹ năng sức mạnh và đối kháng. Sau đó là một nghìn chiêu, hai nghìn chiêu, ba nghìn chiêu.

Hai thiên kiêu đến từ hai giai đoạn lịch sử khác nhau, giao đấu gần năm nghìn chiêu, không phân được thắng bại, trong lúc này, Ngô Bình dần dần học được kỹ năng sức mạnh của Si Vưu, đó là một loại pháp môn chiến đấu đơn thuần, căn bản nhất. Vì vậy, sau đó anh đã dùng kỹ năng sức mạnh, vận dụng ý nghĩa võ học và phù ấn của mình, củng cố thêm sức mạnh của chúng.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy võ học bí mật của mình đã thăng cấp về chất, rõ ràng khoảng cách tiến đến hoàn mỹ đã gần hơn chút. Còn Si Vưu thì dần rơi vào thế hạ phong, không biết đánh qua bao lâu, Ngô Bình bỗng ra một quyền đánh ông ta bay đi.

Si Vưu lùi lại mười mấy mét, nói: “Cậu thắng rồi!”. Nói xong, thân hình ông ta biến thành từng tia sáng, tan vào hư vô.

Ngô Bình khẽ thi lễ về phía nơi ánh sáng biến mất, sau đó đẩy cánh cửa đá ra. Sau cảnh cửa, là một gian phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn đá, đan dược được bày trên bàn, được bao bọc bởi một luồng sáng vàng.

Nhìn thấy đan dược, Ngô Bình mở to mắt, nói: “Đây là đan gì?”

Âm thanh kia lại vang lên: “Long Hổ thần đan, uống đan dược này, có thể tăng thêm sức của một rồng một hổ”.

Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Sức của một rồng một hổ là chừng nào?”

Âm thanh kia nói: “Sức lực một rồng, cỡ chừng sức mạnh của hơn một trăm triệu dân thường Thượng Cổ; sức lực một hổ, cỡ chừng tám chục triệu dân thường thượng cổ”.

Ngô Bình biết rõ, dân thường Thượng Cổ, mạnh hơn người hiện đại rất nhiều, bất kỳ người trưởng thành nào cũng có sức mạnh chừng trăm nghìn cân, có thể giết chết thú hoang.

Nói như vậy, sức mạnh một rồng một hỏ này, há chẳng phải là hơn trăm tỷ cân sao?

Anh lại hói: “Đan dược này, hiện tại tôi có thể dùng được không?”

Đối phương nói: “Tốt nhất là dùng khi Long biến”.

Long biến! Ngô Bình bỗng chốc hiểu được tác dụng của đan dược này, bèn nói: “Được, tôi biết rồi!”

Cất lấy đan dược, anh tiếp tục tìm khu kho báu thứ hai.

Lần này rất nhanh đã tìm được nơi bảo vệ báu vật, nhưng người của anh lập tức ngây người. Anh nhìn thấy trước đàn tế, có bốn người bảo vệ!

Làm sao đánh được vị thiên kiêu này chứ?

Bốn người này có hình dạng khác thường, ba nam một nữ, trang phục rất cổ xưa, khí chất bất phàm. Trên đàn tế có một cái bát ngọc, trong bát có một loại nước thuốc màu vàng nhạt.

Ngô Bình vừa xuất hiện, bốn người đều nhìn qua, còn khẽ gật đầu với anh.

Anh chỉ có thể cười khổ: “Tôi đánh với bốn á, có phải quá ức hiếp người khác rồi không?”

Một người đàn ông đeo trường cung nói: “Bốn người chúng tôi, mỗi người đều giống như anh. Bốn trận, nếu anh có thể thắng được ba trận thì có thể lấy được bảo vật này đi”.

Ngô Bình hỏi: “Thứ trên đàn tế là gì?”

“Đây là Cửu Thiên Cam Lộ mà vô số tiên dân Thượng Cổ phải cầu xin trời xanh mới có được. Loại dược này, một giọt là có thể khiến người ta trường sinh bất tử”.

Ngô Bình giật mình, nói: “Cửu Thiên Cam Lộ!”

“Không sai”. Người kia gật đầu.

Ngô Bình ôm quyền: “Bốn vị xưng hô thế nào?”

Người kia cười nói: “Bốn người chúng ta sinh ra cùng thời, nhưng không thể trở thành Thiên Tiên nên đã ngã xuống. Vì vậy, anh không cần biết tên chúng tôi”.

Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Đấu gì cũng được?”

Người kia nói: “Đương nhiên”.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy tôi đấu nhãn lực với anh”.

Anh có đôi mắt nhìn thấy, nghĩ thầm nhất định sẽ mạnh hơn người này.

Người kia cười nói: “Được, anh ra đề, tôi quyết định đấu thế nào”.

Người kia quét mắt nhìn đến một gốc đại thụ che trời ngoài nghìn dặm, cây cổ thụ này cao cả vạn mét, cành lá sum suê.

Chỉ nhìn vài giây, người kia nói: “Cây này một trăm nghìn năm trăm bảy mươi ba lá”.

Ngô Bình bất ngờ với nhãn lực khác hẳn người thường của đối phương, sau đó anh cũng liếc mắt rồi nói: “Anh nói không sai. Nhưng ngoài lá cây, còn có bảy nghìn năm trăm bốn mươi chín chồi non, ba nghìn một trăm hai mươi lá khô, cùng với mười lăm chiếc lá đang rơi xuống đất”.

Nghe thấy lời của Ngô Bình, người kia lại nhìn lần nữa rồi cười nói: “Nhãn lực của anh, quả thực mạnh hơn tôi, tôi thua rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, anh mang theo cung, có phải rất am hiểu cung tiễn không?”

Người đeo cung gật đầu nói: “Đúng vậy”.

Ngô Bình cười nói: “Có thể nói tâm pháp của anh cho tôi không?”

Theo anh nghĩ, người này chỉ là ảo ảnh mà Long Hổ Đại Đạo Quân tái hiện từ dòng sông trong lịch sử, có lẽ sẽ không có suy nghĩ riêng.

Quả nhiên, người này thoải mái gật đầu nói: “Có thể”.

Lập tức, người này truyền thụ Phá Thiên Quyết, tâm pháp cao nhất ông ta học được trong cả đời cho Ngô Bình. Ngô Bình phát hiện, Phá Thiên Quyết này và Phi Đao Công Pháp mà anh học được từ Đường Hi có quá trình khác biệt nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Chứng thực cả hai, có lẽ giúp ích được Phi Đao Công Pháp hoàn thiện của anh.

Anh nhìn người thứ hai, đây là một người đàn ông cao gầy.

Anh cười nói: “Tiền bối, tôi muốn thi sức mạnh với anh”. Anh có thể nhìn ra, người này không phải kiểu mạnh về sức.

Người này nói: “Được. Cậu ra đề, tôi quyết định cách đấu”.

Người này đứng tại chỗ vẽ một vòng tròn, đường kính chừng hai mét: “Ai có thể ném đối thủ ra khỏi vòng, người đó thắng”.

Ngô Bình nói trong lòng, đây chẳng phải là đấu vật sao?

Anh nói: “Được, tôi đấu với anh”.

Hai người đứng ở trong vòng, sau đó đồng thời chuyển động. Đối phương đẩy nhẹ nhưng trong đó ẩn chứa vô vàn biến hóa. Dù vậy, chân Ngô Bình như mọc rễ, anh hấp thụ sức mạnh đại địa, vận dụng kỹ năng sức mạnh, phối hợp với ý nghĩa võ học, chỉ đẩy ra một cái là người kia đã ngả nghiêng, bị ném ra ngoài vòng khi chưa nhận thức được gì.

Nhìn thấy Ngô Bình dùng một chiêu đã thắng, người bị ném ra mới nói: “Cậu thắng rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối học công pháp gì?”

Đối phương đáp: “Vu Đạo Tâm Pháp”.

Anh mắt Ngô Bình sáng lên, Vu Đạo Công Pháp chính là thứ anh thiếu, không chỉ Hỉ Bảo cần, mà anh cũng muốn hấp thu tinh hoa từ Vu Đạo. Anh lập tức nói: “Có thể nói cho tôi không?”

Người đàn ông cao gầy kia cười nói: “Tất nhiên”.
Chương 1148: Cậu Thiên Hư

Sau khi học được truyền thừa vu đạo từ người đàn ông cao gầy, Ngô Bình nhìn sang người thứ ba - một phụ nữ che mặt bằng vải trắng. Người phụ nữ ấy chỉ để lộ đôi mắt sáng như sao, mái tóc đỏ, dáng người yểu điệu, phi phàm thoát tục.

Ngô Bình nói: “Chúng ta sẽ so tài quyền thuật, mỗi người đánh một quyền, xem uy lực của ai mạnh hơn”.

Dứt lời, anh đã tung ra một quyền phá thiên, phối hợp với quyền ấn, phù ấn, đấm thẳng vào một ngọn núi lớn ở phía xa. Một tiếng động cực lớn vang lên, núi cao nghìn trượng lập tức sụp xuống, tựa như bị một luồng năng lượng mạnh mẽ san bằng vậy.

Người phụ nữ ấy liếc nhìn rồi cũng tung ra một quyền. Cú đấm ấy không có âm thanh gì, vậy mà một ngọn núi ở phía xa lại đột ngột biến mất.

Đúng vậy, ngọn núi ấy đã trực tiếp biến mất, hệt như bốc hơi!

Ngô Bình ngẩn người, lẩm bẩm: “Đây là quyền pháp gì nhỉ?”

Người phụ nữ đáp nhẹ: “Nhị Hướng Quyền. Cú đấm này của tôi đã đẩy ngọn núi vào thế giới hai chiều”.

Ngô Bình thở dài: “Ván này, tôi nhận thua”.

Rồi anh chắp tay hành lễ: “Xin tiền bối dạy Nhị Hướng Quyền cho tôi ạ”.

Người phụ nữ ấy nói: “Gốc rễ của Nhị Hướng Quyền là Nhị Hướng Huyền Công. Việc tu luyện công pháp này rất khó, tôi cũng nhờ cơ duyên, được trời phù trợ nên mới học được một, hai”.

Ngô Bình bảo: “Tôi muốn thử một lần”.

Người phụ nữ không nhiều lời, lập tức truyền dạy Nhị Hướng Huyền Công cho Ngô Bình.

Ngô Bình lặng lẽ ghi nhớ công pháp này rồi nhìn sang người thứ tư.

Người này có tướng mạo bình thường, mặc đồ vải thô, mày rậm mắt to, nở nụ cười đôn hậu, giống như một người nông dân chất phác vậy.

Ngô Bình cất lời: “Tôi muốn so trí nhớ với tiền bối”.

Người đàn ông trông như nông dân ấy đáp: “Được, tôi ra đề. Lúc cậu mới đến đây, tôi đang nhìn gì? Nếu cậu trả lời được, xem ra như cậu thắng”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc tôi mới đến đây, tiền bối đang nhìn xuống đất. Có hai con kiến đang đánh nhau giữa khe đá dưới đất. Con kiến bại trận đã bị cắn đứt chân trước bên trái”.

Người đàn ông gật đầu: “Tốt lắm. Trí nhớ và khả năng quan sát của cậu rất xuất sắc. Tôi thua rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Không biết sở trường của tiền bối là gì?”

Người đàn ông đáp: “Tôi giỏi suy lý, có thể tìm ra quy luật từ những chuyện bình thường và áp dụng chúng”.

Nghe xong, Ngô Bình biết mình có học cũng không học được loại thiên phú này, lập tức gạt đi ý định học hỏi từ đối phương.

Giọng nói kia chợt vang lên: “Số một, ngươi thắng ba trên bốn ván, đã thắng cuộc. Cam lộ Cửu Thiên của đàn tế này thuộc về ngươi”.

Ngô Bình lập tức bước lên đàn tế, cẩn trọng lấy đi cam lộ Cửu Thiên, đoạn hỏi: “Đừng nói bảo vật thứ ba do sáu người bảo vệ đấy nhé?”

“Đúng vậy. Sáu người kết thành chiến trận lục hợp. Phá giải được trận này, ngươi mới giành được bảo vật ấy”.

Ngô Bình thở dài: “Một chọi sáu, bên kia đều là thiên tài đỉnh cấp. Khó quá”.

“Ngươi vừa học được ba loại công pháp, nếu luyện thành ba công pháp này, sẽ có cơ hội giành phần thắng”.

Ngô Bình đáp: “Xem ra mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ngươi”.

Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, giải phóng nhân cách tối thượng, tiến vào trạng thái ngộ đạo, học Phá Thiên Quyết trước. Thật ra Phá Thiên Quyết rất đơn giản, đó là một bộ công pháp phụ trợ. Công pháp này có thể dùng ở mọi loại võ hoặc ghép vào công pháp khác, tăng cường đáng kể uy lực của nó.

Ngô Bình dốc toàn lực đột phá. Không rõ đã qua bao lâu, một vòng xoáy màu vàng đột nhiên xuất hiện trên Hỗn Nguyên Tiên Lò và được sấm sét bao quanh.

Ngay khi vòng xoáy này xuất hiện, Hỗn Nguyên Tiên Lực liền đổ vào trong đó. Vòng xoáy này hấp thu khoảng một phần ba Hỗn Nguyên Tiên Lực mới ngừng lại, sau đó biến thành một lốc xoáy nhỏ màu vàng, chầm chậm dịch chuyển về phía Hỗn Nguyên Kiếm Hồn, cuối cùng hợp thành một với kiếm hồn của anh.

Ngô Bình mở choàng mắt ra, lẩm bẩm nói: “Phá Thiên Quyết này quả nhiên rất khủng khiếp, không biết nó đã giúp uy lực kiếm hồn của mình tăng thêm bao nhiêu lần nữa”.

Anh đang định tiếp tục lĩnh hội thì phía trước bỗng có một bóng người bay đến. Nam thanh niên ấy liếc nhìn đàn tế, sau đó hướng mắt về phía Ngô Bình, lạnh lùng hỏi: “Hai bảo vật này đều bị anh lấy?”

Ngô Bình đáp nhẹ: “Đúng thế, là tôi lấy”.

Người đàn ông chìa tay: “Giao ra đây, tôi sẽ không giết anh!”

Ngô Bình quét mắt nhìn, phát hiện trên người đối phương cất giấu rất nhiều đồ tốt, chỉ riêng chiếc nhẫn chứa đồ kia đã rất giá trị rồi, không ngờ bên trong còn phong ấn một động thiên.

Anh bảo: “Anh không đánh lại tôi đâu. Cút nhanh đi”.

Người đàn ông ấy cười điên cuồng: “Đồ vô tri. Anh biết tôi là ai không?”

Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”

Hắn đáp: “Tôi là cậu Thiên Hư! Chắc hẳn anh từng nghe đến Thiên Hư Môn của Tiên Giới rồi nhỉ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa từng nghe tên”.

Cậu Thiên Hư kia nổi giận: “Tự tìm đường chết!”

Hắn giơ tay phải ra, nắm ngón tay khẽ lay động, năm ánh kiếm màu vàng, lam, tím, lục, đen liền bay ra, ánh kiếm nào cũng toả ra sát khí đáng sợ.

“Ra là kiếm tiên, thảo nào lại ngông cuồng như thế”, Ngô Bình bĩu môi, giậm chân một cái, bùn đất đá vụn đồng loạt bay lên và bảo vệ anh.

Kiếm bay đến, chém bùn đá văng tung toé, bụi đất bay mù mịt. Đến khi kiếm chém sạch những thứ đó thì Ngô Bình đã biến mất.

Cậu Thiên Hư kia ngẩn ra, có dự cảm gì đó nên đột ngột bay vút lên cao. Ngay sau đó, một chiếc gai đá chui lên từ dưới đất, suýt nữa đã đâm vào cửa sau của hắn.

Hắn vừa tức vừa giận: “Đồ xảo trá to gan!”

Tiếng mắng chửi vừa dứt thì quyền ấn bay lên từ mặt đất. Mới đầu hắn còn chẳng quan tâm, phóng năm thanh kiếm ra chém về phía quyền ấn.

Nhưng một tiếng “keng” vang lên, kiếm mà hắn phóng ra đã bị đánh bay. Cùng lúc ấy, ngực hắn nhói đau, xuất hiện một quyền ấn.

Hắn gầm gừ rồi ngã xuống đất. Ngay sau đó, ánh kiếm loé lên, chỉ trong nháy mắt đã chém hắn thành ba khúc. Chẳng đợi hắn cầu xin, ba phần thi thể đã bị Ngô Bình ném vào lò luyện.

Giây tiếp theo, hàng chục viên Nguyên Anh Đan và cả chục nghìn viên Sinh Mệnh Đan bay ra từ lò luyện Minh Thần!

Ngô Bình lẩm bẩm: “Sức sống mạnh thật, luyện được cả chục nghìn Sinh Mệnh Đan, không hổ là thiên tài của môn phái lớn”.

Nói xong, anh nhìn chiếc nhẫn trên tay. Trong nhẫn có một động thiên, trong động thiên có rất nhiều bảo vật, bao gồm một lượng lớn tiên thạch, tiền bùa, tiền báu, bùa chú, vân vân.

Anh sợ có người để lại cấm chế trong nhẫn nên đã làm một lá bùa ngăn cách mọi thứ ngay tại chỗ, sau đó gói nhẫn lại rồi ném vào túi.

Sau khi xử lý cậu Thiên Hư, Ngô Bình tiếp tục lĩnh hội Nhị Hướng Huyền Công. Về công pháp vu đạo kia, anh quyết định để lại cho Hỉ Bảo, Nhị Hướng Huyền Công thì có thể thử xem sao.

Đúng như người phụ nữ ấy nói, công pháp này rất khó tu luyện. Khó như vậy vì mắt người không thể nhìn được nhiều chiều không gian. Mà để tu luyện Nhị Hướng Huyền Công thì buộc phải có một đôi mắt nhìn thấu không gian.

May thay, Ngô Bình có khả năng nhìn thấu vạn vật. Anh có thể nhìn thấy quỷ thần, xem vận mệnh, chính vì có thể nhìn thấu các chiều không gian.

Làm bất kỳ việc gì cũng có cách cả, Ngô Bình mất một giờ đã luyện thành Nhị Hướng Huyền Công. Trong cơ thể anh có thêm một loại sức mạnh mới, tên là Nhị Hướng Huyền Lực. Điểm mấu chốt của sức mạnh này là có thể nén mọi vật thành vật thể hai chiều.

Anh vươn tay chạm vào hòn đá, hòn đá ấy liền biến thành một miếng mỏng, mỏng đến mức không còn độ dày, nhưng khi nhìn từ trên xuống vẫn thấy được hình dạng hòn đá.

“Luyện thành rồi”, anh khẽ mỉm cười, đoạn đứng dậy kiếm tìm bảo vật thứ ba.
Chương 1149: Hoàn thành buổi thử luyện đầu tiên

Lúc này, món bảo vật thứ ba mà Ngô Bình muốn tìm đang được sáu người bảo vệ. Sáu người này đều là thiên kiêu mạnh nhất trong lịch sử. Thứ đang được họ bảo vệ là một chiếc đỉnh ngọc, có một quầng sáng màu vàng đang lưu chuyển trong đỉnh.

Anh hỏi: “Đỉnh ngọc này là bảo vật gì vậy?”

Giọng nói kia đáp: “Thứ trong đỉnh ngọc có tên là Thái Sơ Thần Quang. Thái Sơ trước Hỗn Nguyên, là một trạng thái nguyên thủy hơn của vũ trụ. Thái Sơ Thần Quang này vô cùng trân quý, nếu một ngày nào đó khai phá động thiên, nó sẽ có tác dụng rất diệu kỳ”.

Ngô Bình gật đầu, ôm quyền nhìn sáu người kia: “Sáu vị tiền bối, tôi đến để phá chiến trận lục hợp của các vị”.

Sáu người đứng đó, không nói tiếng nào.

Ngô Bình cất lời: “Mời!”

Ngay tức thì, sáu người hành động. Mỗi người tung ra một quyền, sức mạnh của sáu quyền này không chỉ là sáu luồng năng lượng hợp thành một, mà còn thay đổi về chất, trở nên mạnh mẽ cực kỳ.

“Rầm”.

Ngô Bình ngỡ ngàng, suýt chút nữa đã sụp đổ. Anh vội vàng giải phóng quyền ấn và phù ấn, kiếm hồn chấn động, một luồng sáng thần chém về phía một trong số họ.

Đây là một kiếm phá thiên mà anh lĩnh hội được từ việc sử dụng Phá Thiên Quyết.Thần hồn của một trong số họ bị nhát kiếm ấy đâm xuyên, lập tức chìm vào khoảng không, sau đó chiến trận lục hợp xuất hiện kẽ hở. Anh gầm lên, vung tay thi triển Nhị Hướng Huyền Công.

Sáu người cảm thấy trước mắt tối sầm lại, từng người biến thành tờ giấy rơi xuống đất. Ngô Bình phong ấn họ vào thế giới hai chiều, không thể trốn thoát.

Anh nhặt sáu mảnh giấy lên rồi hỏi: “Ta có thể mang đi không?”

Giọng nói kia đáp: “Không thể. Rời khỏi nơi này, bọn họ sẽ tan biến”.

Ngô Bình hơi tiếc nuối, đặt tờ giấy xuống, sải bước đến trước đỉnh ngọc. Nhìn thấy Thái Sơ Thần Quang bên trong, anh không nói hai lời, cất đỉnh vào không gian chứa đồ.

Anh cất đỉnh ngọc vào rồi, giọng nói kia vang lên: “Số một, ngươi đã vượt buổi thử luyện đầu tiên. Giờ ngươi có thể đi rồi. Hãy nhớ lấy, sau khi trở thành Long Môn Tiên quân, ngươi có thể tham gia buổi thử luyện thứ hai”.

Ngô Bình chắp tay: “‘Đã rõ”.

Dứt lời, anh thoắt cái đã biến thành hình dáng của cậu Thiên Hư rồi nghênh ngang rời đi.

Ra khỏi cửa, con rối vô diện ấy khẽ gật đầu.

Ngô Bình hỏi: “Vậy bây giờ Long Hổ Tiên Cảnh đã thuộc về ta?”

Con rối vô diện đáp: “Đúng vậy”.

Con rối vô diện nói: “Sau khi xuống núi, hãy gọi ‘cậu bé Long Hổ’, sẽ có một cậu bé xuất hiện. Đó chính là người quản lý của Long Hổ Tiên Cảnh. Ngươi có thể ra lệnh cho cậu bé ấy”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi xuống cầu thang.

Nhìn thấy anh xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.

“Nhìn kìa. Cậu Thiên Hư xuống rồi. Không hổ là thiên tài của môn phái hàng đầu. Quả nhiên đã bị hắn được lợi ích! Không biết hắn đã bước đến bậc thứ chín nghìn chưa?”

Trần Đạo Huyền cau mày: “Lẽ nào Ngô Bình đã thất bại?”

Trong sự bàn tán của mọi người, Ngô Bình - người biến thành cậu Thiên Hư, đã bước xuống bậc thềm. Anh nhìn lướt qua mọi người, bỗng giậm chân một cái, chui xuống dưới đất rồi biến mất.

Ai cũng sửng sốt. Anh đi đâu vậy?

Xuống dưới đất rồi, Ngô Bình mới gọi: “Cậu bé Long Hổ”.

Ngay lập tức, một cậu bé khôi ngô chừng tám, chín tuổi xuất hiện, hành lễ với Ngô Bình: “Long Hổ kính chào cậu chủ”.

Ngô Bình nói: “Hãy đẩy tất cả mọi người, ngoại trừ tôi, ra khỏi đây, và đóng lối vào lại”.

Long Hổ đáp: “Vâng”.

Lời vừa dứt, những người bên ngoài liền cảm thấy trời đất quay cuồng, bị một sức mạnh nào đó cuốn đi, bay ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh và trở về Long Hổ Sơn. Sau đó họ phát hiện Long Hổ Tiên Cảnh đã đóng cửa!

Tuỳ tùng của cậu Thiên Hư ngẩn người, thế là hắn bị nhốt bên trong rồi ư?

Long Hổ Tiên Cảnh hiện chỉ còn Ngô Bình. Lúc này, anh mới trồi lên khỏi mặt đất, lẩm bẩm: “Long Hổ Tiên Cảnh này là vùng đất quý, tuyệt đối không thể để người ngoài biết”.

Anh hỏi cậu bé Long Hổ: “Long Hổ, cậu có thể biến Long Hổ Tiên Cảnh này thành một món pháp khí không gian để tôi mang theo dễ dàng hơn không?”

Long Hổ trả lời: “Có thể, thưa cậu chủ. Không biết cậu chủ muốn pháp khí thế nào?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Biến thành con dấu đi”.

Long Hổ đáp: “Vâng”.

Giây tiếp theo, Ngô Bình cảm thấy đất trời hơi rung chuyển. Sau đó anh rời khỏi Long Hổ Tiên Cản và xuất hiện trong Long Hổ Sơn. Dưới chân anh đã xuất hiện một chiếc ấn nhỏ vuông vức, bên trên có khắc hai chữ cổ “Long Hổ”.

Anh cầm ấn lên, cười nói: “Long Hổ”.

Ẩn phát sáng, cậu bé Long Hổ xuất hiện trước mặt hắn: “Cậu chủ”.

“Tôi có thể vào Long Hổ Tiên Cảnh bất kỳ lúc nào chứ?”

Long Hổ gật đầu: “Vâng, cậu chủ có thể vào bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình rất hài lòng, bèn gật đầu bảo: “Tốt, cậu quay về đi”.

Cất ấn vuông vào, anh sải bước đi đến đại điện của Long Hổ Sơn. Mới đi được vài bước, anh bỗng nghe thấy giọng Tôn Chỉ Tinh.

“Long chủ Ngô, anh đến Long Hổ Sơn làm gì?”

Ngô Bình ngoái đầu nhìn, quả nhiên là Tôn Chỉ Tinh. Cô ấy đang giận dữ nhìn anh.

Anh đáp nhẹ: “Tôi có hẹn với thiên sư Trương”.

Tôn Chỉ Tinh nhíu mày. Cô ấy nhớ Trương Mục Tiên có mời Ngô Bình đến Long Hổ Sơn. Im lặng vài giây, cô ấy bảo: “Anh theo tôi”.

Anh đi theo Tôn Chỉ Tinh, đến điện phụ. Đến cổng điện, Trương Mục Tiên đang ngồi bên trong, có vẻ già đi rất nhiều.

Cũng khó trách. Long Hổ Tiên Cảnh vốn được xem là niềm hy vọng giúp Long Hổ Sơn quật khởi, nay lại bất ngờ biến mất, làm sao có thể không đau lòng?

Nhác thấy Ngô Bình, Trương Mục Tiên vội đứng dậy: “Cậu Ngô”.

Ngô Bình đáp lễ: “Thiên sư Trương”.

Hai bên khách - chủ ngồi xuống. Ngô Bình cười nói: “Lần trước thiên sư muốn bắt Quỷ Mẫu, được tôi khuyên can. Tôi từng hứa rằng sẽ giúp thiên sư luyện chế Long Hổ Kim Đan”.

Trương Mục Tiên vội đáp: “Tôi nhớ chuyện này. Cậu biết phương pháp chế Long Hổ Kim Đan rồi ư?”

Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Nếu thiên sư đã chuẩn bị dược liệu đầy đủ, tôi có thể luyện chế giúp thiên sư ngay bây giờ”.

Trương Mục Tiên ngạc nhiên: “Có thể luyện chế ngay bây giờ?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.

Trương Mục Tiên bán tín bán nghi, còn định nói gì đó thì Ngô Bình đã lên tiếng: “Có điều tôi cần nói một chuyện. Long Hổ Sơn các vị có một người tên Lý Thiên Đồ. Ông ta cũng họ Lý, nghe nói muốn vào dòng tộc họ Lý và làm phó tông chủ?”

Trương Mục Tiên bật cười: “Đúng là có chuyện này”.

Ngô Bình bảo: “Tôi và cậu Lý - Lý Huyền Bình, là bạn bè. Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời, hy vọng Long Hổ Sơn có thể khiến Lý Thiên Đồ rút lui”.

Trương Mục Tiên hơi cau mày: “Cậu Ngô, về chuyện này, e là tôi không thể đồng ý”.

Ngô Bình nói: “Nếu vậy, tôi cũng không thể luyện chế Long Hổ Kim Đan giúp thiên sư”.

Trương Mục Tiên sững người, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Như vậy đi. Nếu cậu Ngô thật sự luyện thành Long Hổ Kim Đan, tôi sẽ cho Lý Thiên Đồ rút lui”.

Ngô Bình cười đáp: “Được”.

“Mời đi theo tôi”.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã đến phòng đan của Long Hổ Sơn, nhìn thấy lò thần Long Hổ. Lò đan này quả thật rất tốt, nhưng chưa đủ khiến anh thấy choáng ngợp.

Vừa rửa lò, anh vừa hỏi: “Tôi nghe nói ở đây có Long Hổ Tiên Cảnh. Có phải Long Hổ Sơn có liên quan đến Long Hổ Tiên Cảnh không?”
Chương 1150: Âm Dương Tạo Hoá Đan đế phẩm

Trương Mục Tiên gật đầu: “Năm xưa, khi tổ tiên Trương Đạo Lăng ngộ đạo tại đây, mới biết nơi này có một Long Hổ Tiên Cảnh, nhưng chưa mở. Sau đó, nhà họ Trương của tôi đã canh giữ nơi này qua nhiều thế hệ và đặt tên cho vùng phụ cận là Long Hổ Sơn. Đáng tiếc rằng canh giữ đến hôm nay vẫn không thể lấy được nhiều thứ”.

Ngô Bình hỏi: “Thiên sư vào đây sớm nhất, lẽ nào không có thu hoạch gì?”

Trương Mục Tiên thở dài: “Thu hoạch thật sự ở trên núi thần. Tiếc là đệ tử của tôi thật đáng thất vọng, không ai đi đến cuối cùng, còn bị người ngoài giành được lợi ích”.

Ngô Bình bảo: “Nghe nói là cậu Thiên Hư gì đấy. Hừm, người của Tiên Giới này thật vô lý, ngang ngược”.

Trương Mục Tiên nói: “Cũng hết cách. Ai bảo người ta là môn phái hạng nhất”.

Ít lâu sau, Ngô Bình bắt đầu luyện đan. Luyện chế Long Hổ Kim Đan có độ khó khá cao. Anh mất hơn một giờ mới luyện ra lò đầu tiên, đan vương phẩm, tổng cộng hai viên.

Nhìn thấy hai viên Long Hổ Kim Đan, Trương Mục Tiên kích động đến mức run người: “Thành công rồi! Còn là vương phẩm! Đan đạo của cậu Ngô thật đáng khâm phục. Cảm ơn cậu!”

Ngô Bình cười bảo: “Long Hổ Kim Đan này có thể giúp đạo căn vững chắc hơn, là thần đan hiếm có. Thiên sư Trương cũng đừng quên chuyện đã hứa với tôi”.

Trương Mục Tiên vội nói: “Tôi lập tức cho Lý Thiên Đồ rút lui, tuyệt đối không nuốt lời!”

Mục đích đã đạt được, Ngô Bình nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt. Trương Mục Tiên tiễn anh xuống núi, đưa mắt nhìn anh rời đi.

“Là anh ta ư?”, thấy Ngô Bình đã đi xa, Tôn Chỉ Tinh chợt cất tiếng hỏi.

Trương Mục Tiên nhẹ nhàng nói: “Anh vốn cũng nghi ngờ là cậu ta. Sau cùng cậu Thiên Hư đã bước ra, chắc hẳn kẻ đó đã chết ở trong đó rồi”.

Tôn Chỉ Tinh cảm thán: “Không ngờ đan đạo của anh ta lại giỏi đến vậy”.

Trương Mục Tiên bảo: “Đúng vậy. Long Hổ Kim Đan vương phẩm, đến anh còn chẳng dám mơ đến. Chỉ Tinh à, sau này Long Hổ Sơn chúng ta nhất định phải có quan hệ tốt với người này”.

Tuy không tình nguyện, nhưng Tôn Chỉ Tinh cũng biết Ngô Bình quá nghịch thiên. Khoan nói những cái khác, chỉ với đan thuật, anh chắc chắn có thể trở thành một nhân vật đáng nể trong tương lai, ai cũng phải xu nịnh anh cả.

Tôn Chỉ Tinh khẽ thở dài: “Hạng người này có vận khí tốt thôi”.

Trương Mục Tiên vừa nhìn cô ấy vừa nói: “Vận khí cũng là một phần của thực lực, chớ vì vậy mà khinh thường người khác”.

Tôn Chỉ Tinh cụp mắt, không biết có nghe vào tai không nữa.

Ngô Bình xuống khỏi Long Hổ Sơn, vừa trở ra đã thấy Hồng Lăng và Trần Đạo Huyền. Không ngờ hai người họ vẫn luôn chờ anh ở chân núi.

“Anh!”, Hồng Lăng chạy lại, ôm cánh tay anh mà cười ngốc nghếch: “Em biết ngay là anh mà!”

Ngô Bình cười nói: “Anh nhìn thấy hai người mà không dám đến nhận”.

Trần Đạo Huyền phất tay, ngăn che ánh sáng và âm thanh xong mới hỏi: “Ngô Bình, người trên núi ấy thật sự là con à?”

Ngô Bình gật đầu: “Là con ạ. Cha nuôi, cậu Thiên Hư kia là do con giả dạng, người thật muốn giết con và đã bị con giết rồi”.

Trần Đạo Huyền chấn động, đoạn thở dài: “Thời khắc sinh tử cũng không thể lo nghĩ quá nhiều. Giết cũng tốt”.

Ngô Bình nói: “Phía trên có nơi thử luyện mà Long Hổ Đại Đạo Quân để lại, con đã vượt qua buổi thử luyện đầu tiên. Sau khi trở thành Long Môn Tiên quân, con có thể đến tham gia buổi thứ hai”.

Hồng Lăng hỏi: “Anh à, sao Long Hổ Tiên Cảnh lại đột ngột biến mất thế?”

Ngô Bình cười đáp: “Không biến mất, chỉ bị anh cất vào thôi. Bây giờ anh là chủ của Long Hổ Tiên Cảnh”.

Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói: “Quả nhiên con là người có vận khí lớn. Sắp tới con đừng đi lung tung, ngoan ngoãn đột phá cho ta, khi nào trở thành Địa Tiên mới được ra ngoài”.

Ngô Bình gật đầu: “Cha nuôi nói rất phải. Khoảng thời gian này con sẽ tĩnh tâm, thăng cấp lên Nhân Tiên cảnh giới tám”.

Trần Đạo Huyền rất vui: “Cha nuôi đợi tin tốt của con”.

Ông nhìn Hồng Lăng rồi bảo: “Ta đưa Hồng Lăng ra đây, chi bằng để con bé trở về với con đi”.

Ngô Bình bỗng hỏi: “Cha nuôi ở cảnh giới Long Môn bao lâu rồi ạ?”

Trần Đạo Huyền cười đáp: “Mấy chục năm rồi. Mấy cảnh giới của Tiên Quân đều rất khó tu luyện, mấy chục năm của ta vẫn còn ít đấy. Có người còn mắc kẹt mấy trăm năm.

Ngô Bình hỏi: “Cha nuôi còn nhớ Âm Dương Tạo Hoá Đan mà con luyện chế lần trước không?”

Trần Đạo Huyền giật mình: “Ý con là con có thể luyện chế Âm Dương Tạo Hoá Đan?”

Ngô Bình gật đầu: “Cha nuôi khoan về. Hãy chờ con luyện một lò Âm Dương Tạo Hoá Đan giúp cha nuôi thăng thành Âm Dương Tiên quân”.

Trần Đạo Huyền vui mừng khôn xiết: “Ha ha! Tốt lắm. Con không hổ là kỳ tài đan đạo!”

Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, những cái khác con không dám chắc, nhưng có con ở đây, cha nuôi ít nhất cũng có thể làm một thần tiên”.

Cả ba trở về nhà, Ngô Bình lập tức mở lò luyện đan. Có kinh nghiệm lần trước, cộng thêm rất nhiều thần dược hái được ở Long Hổ Tiên Cảnh, anh bắt đầu luyện chế.

Để bảo đảm việc luyện đan thành công, anh mở trạng thái ngộ đạo, giải phóng nhân cách tối thượng và dốc hết sức mình. Ngày trước anh luyện đan này có phần gắng gượng. song hiện giờ thực lực của anh đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cộng thêm việc lĩnh ngộ Thanh Đế Kinh, nên không còn gặp khó khăn nữa.

Khoảng ba giờ, lò thần Âm Dương bật lên, phun ra khí Âm Dương, bị bàn tay pháp lực của Ngô Bình tóm gọn, ngưng tụ thành đan khí trong lòng bàn tay. Hai tay anh kết thành một pháp quyết phức tạp và huyền bí, đan khí liên tục biến hoá, sinh ra vô số phù văn.

Sau nửa khắc, đan khí tách ra làm hai, hóa thành hai viên đan dược to bằng quả nhãn, xuất hiện trong lòng bàn tay Ngô Bình, chính là Âm Dương Tạo Hoá Đan.

Ngô Bình đặt một viên đan dược vào tay Trần Đạo Huyền: “Căn cơ của cha nuôi rất vững chắc, uống đan này vào hẳn sẽ thăng cấp suôn sẻ”.

Trần Đạo Huyền vừa vui mừng vừa có chút âu lo: “Khi đột phá cảnh giới Âm Dương dễ gọi âm phong dương hoả đến, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng. Nếu không có người hộ pháp, e là sẽ rất nguy hiểm”.

Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi đừng lo. Bên cạnh con có cao thủ hộ pháp cho cha nuôi, hơn nữa, vẫn còn có con kia mà”.

Thấy Ngô Bình tự tin như vậy, Trần Đạo Huyền mới yên tâm nuốt đan dược rồi thăng cấp ở nhà Ngô Bình.

Âm Dương Tạo Hoá Đan mà Ngô Bình luyện chế là đan dược đế phẩm, hiệu quả tuyệt vời, giúp Trần Đạo Huyền đột phá rất an toàn, không gặp âm phong lẫn dương hoả, bình yên bình yên vô sự đột phá lên cảnh giới Âm Dương.

Đột phá chỉ mất ba giờ. Một khi đột phá sẽ giải phóng một luồng khí tức rất kỳ diệu, kinh động đến các tu sĩ trong phạm vi vài nghìn dặm.

Một số người nhạy cảm lập tức biết được có ai đó vừa thăng lên cảnh giới Âm Dương!

Ngô Bình lập tức lấy ra mười viên Nguyên Anh Đan, một nghìn viên Sinh Mệnh Đan cho Trần Đạo Huyền uống vào để tu hành vững vàng.

Anh cũng không rảnh rỗi, mấy ngày nay không ra ngoài, chuyên tâm nghiên cứu những gì mình thu hoạch được ở Long Hổ Tiên Cảnh.

Những thứ anh học được từ các thiên kiêu của Long Hổ Tiên Cảnh đã dẫn dắt anh rất nhiều trong con đường tìm tòi của mình. Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ chính thức nghiên cứu truyền thừa vu đạo.

Vu đạo có bản chất là dùng cơ thể giao tiếp với quỷ thần trời đất, lấy được nguồn năng lượng mạnh mẽ và sử dụng nó cho mình. Vì vậy, thể chất của vu thường vượt xa tu sĩ tiên đạo.

Vì nghiên cứu vu đạo, anh đã tiến vào trạng thái ngộ đạo hoàn toàn, và giải phóng nhân cách tối thượng. Một cách chậm rãi, anh tổng hợp và phân tích con đường tu hành mà mình đã biết như tiên điện Thiên Võ, truyền thừa Chân Võ, Thanh Đế Kinh, Âm Dương giáo, Cực Lạc Phật Thổ, cố gắng tìm ra một con đường phù hợp hơn với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK