Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3061: Nguyệt Thần sinh con

Chương 3061: Nguyệt Thần sinh con

Nguyệt Thần cười nói: “Khi tu vi của ta tăng lên, đương nhiên là con cũng sẽ ra đời sớm.”

Ngô Bình gật đầu, đứa bé này cũng là con của anh, đương nhiên anh phải đi chăm sóc mấy ngày, liền nói: “Ta sẽ đi.”

Sau khi từ biệt Nguyệt Thần, Ngô Bình quyết định tiếp tục phái quân bao vây toàn bộ lãnh thổ của sáu Dị tộc và hai Thần quốc đã đưa quân vào lãnh thổ của mình!

Chuyện này tưởng chừng như phức tạp nhưng thực tế lại diễn ra vô cùng suôn sẻ, dù sao thì ngay cả Tổ Thần cũng bị giết, tám thế lực này không có chỗ dựa, quân đội vừa đến đều lần lượt đầu hàng.

Dị tộc bị đuổi ra khỏi lãnh thổ của mình và phải lang thang khắp nơi, tài sản của mà cả tộc tích lũy trong vô số năm đã bị quân đội của Nhân tộc cướp hết. Nếu họ muốn lấy lại vinh quang thì ít nhất cần mấy thế hệ vất vả mới có cơ hội.

Tình hình của hai Thần quốc tốt hơn rất nhiều, dù sao thì họ đều là Nhân tộc, mức sống của người dân không những không suy giảm mà còn được cải thiện rất nhiều.

Sau này, theo đề nghị của Tử Thanh Thánh Hoàng, vì lãnh thổ đất nước quá rộng lớn nên anh đã quyết định thành lập một quốc gia riêng biệt ở phía đông và đặt tên là Đế quốc Đông Huyền, Ngô Bình cũng được gọi là Đông Huyền Đại Đế.

Trong Đế quốc Đông Huyền thi hành hệ thống tỉnh, quận và huyện. Để cai trị đất nước rộng lớn này, anh đã triệu tập một số người có năng lực từ Giang Nam ở thế tục đến đây, cũng chính là đám người Dương Trọng Thanh, Văn Uyên, Lạc Trọng Minh.

Những người này đã rèn luyện ở tỉnh Giang Nam và có kinh nghiệm quản lý đất nước phong phú, gọi họ tới làm người tham mưu có thể đẩy nhanh sự phát triển của Đế quốc Đông Huyền.

Sau khi ba người đến đại lục Thánh Cổ, họ từ lúc đầu lo lắng, đến sau lại phấn khích, tràn đầy năng lượng. Cả đời người luôn phải làm một điều gì đó, nếu có thể cai trị một đế quốc khổng lồ thì đó sẽ là một chuyện may mắn biết bao!

Vì vậy, ba người đã lãnh đạo đội nhóm, xây dựng luật mới dựa trên tình hình trong nước, đó là dân chính.

Có ba người ở đó, Ngô Bình không cần lo lắng gì nữa nên ngày hôm sau liền đến Nguyệt Cung. Nguyệt Thần thực sự sắp sinh, khi Ngô Bình đến Nguyệt Cung, cô ta đã ở trong phòng sinh, Hoa Thần và người hầu đang bận rộn bên trong.

Không lâu sau, từ bên trong vang lên tiếng khóc vang dội của một đứa bé, sau đó Hoa Thần ôm một bé trai đáng yêu bước ra. Cậu bé rất khỏe mạnh, nặng 18 cân 7 lạng, trông rất có triển vọng trong tương lai.

Ngô Bình ôm đứa bé vào lòng, cảm thấy không khác gì một đứa bé Nhân tộc, ngoại trừ đôi mắt có màu xanh xám. Cậu bé rất khỏe, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay của Ngô Bình có thần lực nặng mấy vạn cân. Nếu không phải Ngô Bình có thể chất tốt thì chắc chắn ngón tay của anh đã bị bẻ gãy.

Hoa Thần mỉm cười nói: “Những đứa trẻ lai giữa Nhân tộc và Thần tộc là đẹp nhất.”

Ngô Bình giao đứa trẻ cho Hoa Thần và đến thăm Nguyệt Thần trong phòng sinh. Cô ta rất yếu, trong quá trình sinh nở cô ta đã truyền ba phần thần lực của mình cho đứa trẻ, cơ thể bị suy yếu nghiêm trọng.

Ngô Bình lập tức lấy ra mấy viên đan dược cho cô ta dùng.

Sức lực của Nguyệt Thần hồi phục một chút, cô ta mỉm cười: "Sinh một đứa con mà khiến ta phải trả giá bằng nửa mạng sống."

Ngô Bình: “Ta đã kiểm tra rồi, đứa nhỏ này có thể chất rất tốt, tương lai dù nó ở Thần tộc hay Nhân tộc nhất định cũng sẽ là thiên tài hạng nhất.”

Nguyệt Thần rất vui mừng nói: "Trước đó ta đã uống viên Chí Tôn Đan ngươi đưa cho, cho nên thể chất của đứa trẻ đương nhiên rất tốt. Đúng rồi, ta dự định cho con theo họ Lý, ngươi chọn tên đi."

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Nếu họ Lý thì cứ gọi hắn là Lý Lâm Phong.”

Nguyệt Thần: "Lý Lâm Phong, tên thật hay."

Ngô Bình đang nói chuyện với Nguyệt Thần, đột nhiên nghe thấy bên ngoài Nguyệt Cung có một tiếng gầm lớn: "Nguyệt Thần, ngươi cút ra đây cho ta!"

Nghe được thanh âm này, Nguyệt Thần cười lạnh, nói: "Ôn Thần!"

Ngô Bình: “Ôn Thần có xích mích với ngươi sao?”

Nguyệt Thần: “Trước đây hắn muốn cưới ta. Hừ, Nguyệt Thần uy nghiêm như ta làm sao có thể để mắt đến Ôn Thần như hắn được? Nhưng Ôn Thần lại rất nhỏ mọn, luôn thầm hận trong lòng. Bây giờ hắn biết ta vừa mới sinh con, cơ thế suy yếu nên lại đến quấy rầy ta.”

Ngô Bình: “Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ta ra ngoài xử lý hắn.”

Bên ngoài Nguyệt Cung, Hoa Thần đang giận dữ mắng một tên Thần tộc mặt vàng: "Ôn Thần, nếu không phải cơ thể Nguyệt Thần đang suy yếu, ngươi dám tới làm phiền nàng sao? Ngươi thật sự không biết xấu hổ!"

Tu sĩ mặt vàng chính là Ôn Thần, hắn được bao quanh bởi mười ba luồng khí mang màu sắc khác nhau, mỗi loại đều có thể khiến vô số sinh linh chết vì bệnh tật.

Ôn Thần hừ lạnh một tiếng: "Thứ vô liêm sỉ như Nguyệt Thần lại có con với Nhân tộc, chẳng lẽ Ôn Thần ta đây còn không bằng một con người sao?"

Vừa nói xong lời này, Ngô Bình liền bước ra ngoài, bước một bước đi tới trước mặt hắn, giơ tay tát một cái.

"Bốp!"

Tên Ôn Thần này có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, khí tức bệnh dịch bảo vệ cơ thể hắn bị đánh tan chỉ với một chưởng, lực lượng đáng sợ đánh đến mặt hắn bị móp lại, đầu kêu ong ong.

Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, ngay lúc hắn chuẩn bị đánh trả thì Thần Tiêu Kiếm đã đặt trên cổ hắn, hơi thở của Thiên Nhận khiến toàn thân hắn lạnh buốt, hắn run giọng nói: “Có chuyện gì từ từ nói!"

Ngô Bình trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn chết như thế nào?”

Ôn Thần nhanh chóng nói: "Xin hãy bớt giận, ta sẽ xin lỗi Nguyệt Thần!"

Ngô Bình tung một chân đá hắn văng ra, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám tới đây lần nữa, kết cục của Kiếm Đế chính là kết cục của ngươi!”

Toàn bộ Thần tộc đều biết về cái chết của Kiếm Đế. Ôn Thần rùng mình và bỏ chạy ngay lập tức.

Hoa Thần nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngưỡng mộ, nói: "May mắn là Huyền Bình quân cũng ở đây, nếu không thì không biết Ôn Thần sẽ làm ra chuyện gì."

Ngô Bình: “Nếu hắn dám tới lần nữa, ta sẽ giết hắn!”

Sau khi ở Nguyệt Cung vài ngày, đợi cho đến khi Nguyệt Thần hoàn toàn bình phục anh mới rời đi.

Giờ đây, khi thế lực của Đế quốc Đông Huyền đã lên đến đỉnh cao, Nhân tộc từ đại lục Thánh Cổ sôi nổi đến tìm nơi ẩn náu, trong đó có một số Cổ Thánh và Đại Thánh.

Ngô Bình điều chuyển giáo viên và tu sĩ tài năng từ một số thư viện lớn và thành lập thư viện Đông Huyền với 24 chương làm nòng cốt!

Thư viện Đông Huyền tập hợp sức mạnh của tất cả các thư viện lớn và Đế quốc Đông Huyền, nó có đủ nguồn lực và nhân tài, xuất phát điểm rất cao. Ngô Bình muốn sử dụng tên của thư viện để mở rộng tầm ảnh hưởng của 24 chương.

Những thiên tài trong thiên hạ, không có ai mà không muốn vào thư viện Đông Huyền. Sau khi tuyển chọn nghiêm ngặt, đợt đầu tiên gồm 500 học sinh mới gia nhập thư viện, Ngô Bình đích thân dạy cho 500 học sinh này một hệ thống tu luyện mới, pháp môn tu hành 24 chương!

Thư viện Đông Huyền vừa hoàn thành không lâu, Ngô Bình trở về Thiên giới vì bảo tàng kỷ nguyên sắp được mở ra!

Trong Thiên Đình, Ngọc Hoàng, Thái Hoàng và Vô Thủy Thiên Tôn đều có mặt ở đó, ngay khi nhận được tin thì Ngô Bình cũng đã có mặt. Bốn người đứng đầu tập hợp, Vô Thủy Thiên Tôn giơ ngón tay lên và một hình ảnh ba chiều xuất hiện trên bầu trời. Trong bầu trời đầy sao hoang vắng, rất nhiều hành tinh khổng lồ đã trở nên đổ nát, một số chỉ còn lại những mảnh vỡ, một số chỉ còn hơn một nửa. Tất cả đều ở trong trạng thái tĩnh lặng, như thể mọi thứ đều bị đóng băng.

Ngô Bình hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

Vô Thủy Thiên Tôn: "Huyền Bình, đây là tinh vực nơi tọa lạc của Thiên Nguyên Môn, thế lực mạnh nhất trong kỷ nguyên thứ chín. Thiên Nguyên Môn được thành lập bởi tộc Thiên Nhân, vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên thứ chín, có hơn 3.000 cường giả cảnh giới Tề Thiên, 42 cường giả kỷ nguyên!"

Ngô Bình kinh ngạc: "42 cường giả kỷ nguyên! Vì sao một thế lực mạnh như vậy lại biến mất ở kỷ nguyên này?"

Vô Thủy Thiên Tôn: "Khi kiếp nạn kỷ nguyên diễn ra, một nhóm cao thủ đã hợp nhất và điều động một vũ khí hạng nặng có thể hủy diệt thế giới để tấn công Thiên Nguyên Môn, khiến Thiên Nguyên Môn bị tổn thất nặng nề. Nhưng Thiên Nguyên Môn dù sao cũng là Thiên Nguyên Môn. Vào thời điểm hủy diệt, 12 cường giả kỷ nguyên mạnh nhất đã hợp lực khiến thời gian dừng lại, vì vậy di tích Thiên Nguyên Môn đã trải qua ba kỷ nguyên và vẫn tồn tại cho đến ngày nay.”

Ngọc Hoàng: “Chúng ta có tin tức đáng tin, Thiên Nguyên Môn đã ẩn giấu bảo vật quý giá trong thời không tĩnh lặng này. Hiện tại, Thiên Đạo Môn đã khóa vị trí ẩn giấu của Thiên Nguyên Môn và sẽ phái cao thủ đi thăm dò trong thời gian sắp tới. Lần này, chúng ta sẽ phải tranh đoạt bảo tàng kỷ nguyên với Thiên Đạo Môn! Nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ có cơ hội đứng ngang hàng với Thiên Đạo Môn!”
Chương 3062: Hoàn thành tranh mỹ nhân

Chương 3062: Hoàn thành tranh mỹ nhân

Ngô Bình: "Sư tôn, người Thiên Đạo Môn phái tới là ai?"

Ngọc Hoàng: “Người Thiên Đạo Môn phái tới đều là hóa thân của kỷ nguyên này, thực lực không hề yếu. Hơn nữa họ còn mang theo những con rối có cấp bậc của cường giả kỷ nguyên.”

“Bốn người chúng ta đều đi à?” Ngô Bình hỏi.

Vô Thủy Thiên Tôn: "Chúng ta đã bói toán rồi, bảo tàng kỷ nguyên lần này có lợi nhất đối với ngươi, ba người chúng ta đều không nên đi. Lần này ngươi đi, chuyện quan trọng nhất là đảm bảo sự an toàn của bản thân, về phần có thể thu được ích lợi gì hay không, tất cả đều phải trông chờ vào sự may mắn."

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Trông chờ vào may mắn sao? Trước giờ vận may của ta đều rất tốt.”

Thái Hoàng cũng nói: “Di tích Thiên Nguyên Môn đã tồn tại ba kỷ nguyên, mãi đến kỷ nguyên này mới bị phát hiện, trong đây nhất định có bí mật ẩn giấu. Lần này đi đến đó có lợi và cũng có rủi ro, Lý huynh nhất định phải cẩn thận.”

Ngô Bình gật đầu: “Các vị yên tâm, ta biết phải làm như thế nào.”

Muốn vào di tích Thiên Nguyên Môn phải chờ thêm mấy ngày nữa, Ngô Bình bàn bạc với mấy người xong liền đi về nhà mình ở núi Nguyên Thủy.

Nghĩ rằng lần này đi sẽ cần một chút may mắn, anh liền mở cuộn tranh ra, trên đó có mười bức tranh của các mỹ nhân, tất cả đều là những mỹ nhân tuyệt thế. Thứ này được gọi là tranh mỹ nhân, trong đó nói rằng mười người đẹp này có liên quan đến xu hướng chung của thiên hạ và năng lượng của vũ trụ. Nếu anh hùng trong thiên hạ có thể lấy được một hoặc hai thì có thể thống trị một phương; nếu lấy được ba hoặc bốn thì có thể trở thành Tiên Đế một cõi; nếu có được mười mỹ nhân thì có thể trở thành người đứng đầu trong thiên hạ!

Lúc trước, khi Ngô Bình có được tranh mỹ nhân, anh cũng không tin đó là sự thật, nhưng anh đã lần lượt gặp được Liễu Mị, Triệu Vân Cơ, Thần Nguyệt, Bạch Tố Tâm, Diệp Du, Ngạo Nguyệt Tiên Tử, Lăng Nhược Lan, Bạch Chỉ Dung, Vũ Thần, mười mỹ nhân thì anh đã có được chín người! Đây không thể nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên được! Suy cho cùng có thể cả đời những người khác cũng chưa từng gặp được một trong những mỹ nhân trong tranh, nhưng anh đã liên tiếp gặp được 9 người trong số họ! Bây giờ chỉ còn lại một mỹ nhân là có thể thu thập đủ mười người!

Giang Sơ Nhan nhìn bức tranh mỹ nhân trong tay Ngô Bình, cười nói: “Huyền Bình, những mỹ nhân trong tranh này đều có ở ngoài đời thật sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Chắc hẳn đều có, ít nhất chín người trong số họ đều có người thật tương ứng.” Sau đó, anh kể cho cô ta nghe về câu chuyện của tranh mỹ nhân.

Giang Sơ Nhan nhìn vào hình ảnh của một trong những mỹ nhân và nói: "Ta đã nhìn thấy nàng, nàng tên là Tần Vũ Sương. Gia tộc của nàng vốn là một gia tộc tu hành lớn trong Hỗn Độn giới, có khá nhiều cao thủ. Cách đây không lâu, Tần gia bị hoàng tộc Hỗn Độn tiêu diệt, trong đó có một người hoàng tộc thuần huyết thấy Tần Vũ Sương vô cùng xinh đẹp nên đã giữ nàng lại, muốn để nàng làm tiểu thiếp. Tuy nhiên, trước khi Tần Vũ Sương bị bắt, nàng đã sao chép chân dung của mình ra rất nhiều phần và lan truyền khắp nơi, công bố nếu ai có thể cứu được nàng và trả thù cho gia tộc thì nàng sẽ gả cho người đó."

Nói xong, Giang Sơ Nhan sai người mang tới một bức chân dung, thật sự giống hệt một trong mười mỹ nhân!

Ngô Bình so sánh một lát, hỏi: “Tại sao Tần Vũ Sương lại cho rằng có người vì nàng mà đắc tội sinh linh Hỗn Độn?”

Giang Sơ Nhan nói: "Nghe nói Tần Vũ Sương có thể chất đặc biệt, trong hậu duệ của nàng sinh ra sẽ có một thiên tài với thể chất tối thượng, đây cũng là nguyên nhân khiến sinh linh thuần huyết kia giữ nàng lại."

Ngô Bình rục rịch, hỏi: “Tần Vũ Sương bị giam ở đâu?”

Giang Sơ Nhan: "Người tiêu diệt Tần gia thuộc về hoàng tộc Thạch Linh, trong gia tộc có một Thạch Hoàng trấn giữ. Vị hoàng tộc thuần huyết kia biết được việc Tần Vũ Sương rải bức chân dung ra, nên cố tình giam cầm nàng trên 'đỉnh Thạch Hoàng', còn nói muốn xem thử ai dám cứu nàng."

Thực lực của Hoàng giả Hỗn Độn cũng tương tự như Thánh Hoàng, Ngô Bình thực sự không để tâm đến điều đó. Suy nghĩ một chút, anh quyết định đi đến đỉnh Thạch Hoàng cứu Tần Vũ Sương.

Đỉnh Thạch Hoàng nằm giữa dãy núi, có đỉnh cao vạn trượng. Lúc này, trong một hang động trên đỉnh núi, Tần Vũ Sương bị hai sợi dây xích xuyên qua xương bả vai, đang quỳ trên một tấm ván sắt, trên tấm ván sắt có chi chít gai nhọn.

Kẻ bắt giữ cô ta muốn cô ta khuất phục, nhưng cô ta thà chết chứ không chịu khuất phục nên đối phương đã nghĩ ra phương pháp này để tra tấn cô ta. Biết được cô ta đã dùng bức chân dung để lập lời thề, hy vọng sẽ có người đến cứu mình, đối phương thậm chí còn giam cầm cô ta ở đây, muốn dập tắt hy vọng của cô ta.

Trong Nhân tộc vẫn còn rất nhiều người hùng. Trong thời gian này đã có ba bốn thiên tài của Nhân tộc đến đây, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thật không may, tất cả đều thất bại, ba dũng sĩ Nhân tộc đều bị lột da và treo da bên ngoài hang động như một lời cảnh báo cho những người đến sau.

Sau đó không có người tới cứu cô ta nữa, nhưng Tần Vũ Sương cũng không tuyệt vọng. Cuối cùng nếu không ai có thể cứu cô ta ra ngoài thì cũng không sao, cô ta sẽ tự kết liễu đời mình. Thân thể của cô ta không thể để cho kẻ thù hủy hoại!

Bên ngoài hang động, có hai cao thủ của Thạch tộc đang canh giữ nơi này, thực lực của họ không hề yếu, chính họ đã lột sống ba tấm da người kia.

Phương hướng Tần Vũ Sương hướng tới là cửa hang động, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, cô ta mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm ra ngoài, không biết đang chờ đợi điều gì.

Đột nhiên, lối vào hang tối sầm lại, một người đàn ông cao lớn và dũng mãnh xuất hiện, cô ta nhìn thấy hai cao thủ của Thạch tộc thản nhiên ra tay tấn công kẻ đột nhập. Tuy nhiên, người đàn ông oai hùng chỉ giơ tay lên, hai sinh linh hỗn độn đã vỡ ra ngay tại chỗ, biến thành bột đá!

Người đàn ông cao lớn dũng mãnh bước vào, anh nhìn Tần Vũ Sương, đúng rồi, giống hệt người của một trong mười bức tranh mỹ nhân kia, chính là cô ta.

Người tới không ai khác chính là Ngô Bình!

Tần Vũ Sương mê mẩn nhìn anh, hỏi: "Công tử tới cứu ta sao?"

Ngô Bình gật đầu: “Ta tới cứu ngươi.”

Anh vung tay lên, xiềng xích trên vai Tần Vũ Sương bị đứt gãy, sau đó đỡ cô ta đứng dậy.

Lúc này, bên ngoài hang động có tiếng gầm giận dữ, có vẻ như vị hoàng tộc thuần huyết kia đã đến, một cây thương dài bay vụt tới, nhắm vào phía sau lưng Ngô Bình.

Ngô Bình dùng tay trái đỡ mỹ nhân đứng dậy, tay phải dễ dàng nắm lấy mũi thương. Khi anh quay lại, mũi thương kia đã vỡ vụn, sau đó ngọn thương biến thành bột đá!

Đầu gối của Tần Vũ Sương đầy máu, nhưng bây giờ được Ngô Bình đỡ lên, vết thương của cô ta lập tức biến mất, cơ thể cũng nhanh chóng hồi phục.

Đôi mắt đẹp ngấn lệ: “Ta có thể biết tên của công tử không?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Lý Huyền Bình."

Thân thể mảnh khảnh của Tần Vũ Sương run rẩy: "Ngài chính là Huyền Bình Đại Đế, Lý Huyền Bình!"

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Là ta.”

Tần Vũ Sương vui mừng kêu lên: "Từ nay về sau, Vũ Sương nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Đại Đế!"

Ngô Bình nói: “Chờ khi trở về chúng ta lại nói chuyện, ngươi từng nói muốn cưới ngươi cần phải làm hai việc, một là cứu ngươi, hai là tiêu diệt Thạch tộc. Hiện tại, ta phải hoàn thành việc thứ hai.”

Tần Vũ Sương đương nhiên biết tên của Ngô Bình, cũng biết thực lực của anh, nên cô ta gật đầu thật mạnh.

Khi cả hai đến cửa hang, họ nhìn thấy một người đá đứng trên không trung, trừng mắt nhìn họ. Người đá trước mặt có làn da trắng xanh, ngoại hình không khác gì con người, ngoại trừ đôi mắt có màu vàng sáng.

Tần Vũ Sương hít sâu một hơi, tức giận nói: "Huyền Châu! Hôm nay người cứu ta đã xuất hiện, Thạch tộc các ngươi nhất định phải chết!"

Sinh linh thuần huyết này là con trai thứ sáu của Thạch Hoàng, tên là Huyền Châu, có thực lực rất mạnh mẽ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm Ngô Bình, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ngươi còn không xứng biết được, bảo Thạch Hoàng tới gặp ta.”

Huyền Châu tức giận nói: "Thật quá tự phụ! Ngươi mà cũng đòi gặp phụ hoàng của ta sao? Nhận lấy cái chết đi!"

Hắn dùng hai tay kết ấn, toàn bộ đỉnh núi rung chuyển, mặt đất nứt ra, từ đó có một bàn tay to bằng đá vươn ra, đánh về phía Ngô Bình. Trên bàn tay to lớn đó xuất hiện hàng tỷ tia sáng chết chóc, với sức mạnh đáng kinh ngạc.

Bàn tay đá khổng lồ này không phải là sức mạnh của Huyền Châu mà được hình thành với sự trợ giúp của sát trận của Thạch tộc trong toàn bộ khu vực này. Trên thực tế, đòn này đủ để đẩy lùi cường giả cảnh giới Tề Thiên và giết chết Thánh Hoàng! Vì vậy, Huyền Châu tràn đầy tự tin với đòn tấn công này, hắn dùng ánh mắt như đang nhìn người chết nhìn Ngô Bình và Tần Vũ Sương.
Chương 3063: Đạo chính thống của Nhân tộc, luyện hóa Nhân Thư

Chương 3063: Đạo chính thống của Nhân tộc, luyện hóa Nhân Thư

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Bình chỉ cười khinh thường, duỗi tay ra, một nắm đấm lửa khổng lồ xuất hiện trên không trung, đánh mạnh tới.

Với một tiếng vang lớn, bàn tay đá trực tiếp tan chảy và biến thành dung nham chảy ra. Huyền Châu nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi, ngay lúc hắn vừa định ra tay thì một luồng kiếm quang đánh tới, hắn vung tay chặn lại, nhưng cảm thấy cánh tay mình nhẹ bẫng, sau đó hắn nhìn thấy tầm mắt của mình đang rời xa cơ thể. Với đòn kiếm này, cánh tay và đầu của hắn đều bị chặt đứt, chết ngay tại chỗ.

Sau khi giết Huyền Châu, Ngô Bình và Tần Vũ Sương xuất hiện trên không trung nơi Thạch tộc cư trú, bên dưới lần lượt là những lâu đài bằng đá khổng lồ. Cảm nhận được sát ý của Ngô Bình, hàng chục cao thủ Thạch tộc bay lên không trung, thậm chí có Thạch tộc còn phát động trận pháp phòng thủ.

Ngô Bình hoàn toàn không quan tâm, anh dùng hết sức vung Thần Tiêu Kiếm trong tay, thi triển kiếm vũ sao băng. Kiếm vũ sao băng này có nhiều thay đổi so với lúc đầu, bổ sung thêm sức mạnh của lửa.

Bầu trời đầy mưa lửa, đáp xuống với kiếm khí đáng sợ, thoạt nhìn thì rất nhỏ, nhưng khi chạm đất nó biến thành một quả cầu lửa khổng lồ có đường kính hàng trăm mét, sau đó phát nổ. Sau một tiếng động lớn, vô số lâu đài đá sụp đổ.

Hàng chục cao thủ Thạch tộc kia đang định bay lên không trung để chiến đấu, nhưng đều bị mưa lửa bắn hạ, có mấy người phát nổ tại chỗ, hồn phi phách tán!

"Ngươi dám!"

Một tiếng gầm giận dữ từ sâu dưới lòng đất truyền đến, mặt đất rung chuyển, núi non nhấp nhô, một bàn tay khổng lồ từ dưới đất vươn ra, mang theo mùi lưu huỳnh. Sau đó, một người đá khổng lồ đứng lên, hắn cao 3 vạn trượng, đôi mắt như hai miệng núi lửa, phun ra ngọn lửa nóng bỏng. Hắn không ai khác chính là Thạch Hoàng, Hoàng giả Hỗn Độn đương thời!

Nhìn thấy vị Hoàng giả này cuối cùng cũng xuất hiện, Thần Tiêu Kiếm trong tay Ngô Bình chém xuống, một luồng kiếm khí rực rỡ từ trên trời giáng xuống, kiếm khí được ngưng tụ từ hàng tỷ phù văn, uy lực không thể ngăn cản!

Đôi mắt của Thạch Hoàng phóng ra hai tia lửa, như pháo hoa bắn về phía kiếm khí.

Kiếm khí tung hoành, xẻ đôi ngọn lửa và đáp xuống đỉnh đầu của Thạch Hoàng. Trong tiếng vang lớn, Thạch Hoàng bị chém làm đôi, Ngô Bình giơ tay ra, lạnh lùng nói: “Cướp đoạt.”

Dù sao Thạch Hoàng cũng không phải là cường giả cảnh giới Tề Thiên, làm sao hắn có thể là đối thủ của Ngô Bình được? Thân thể của hắn đột nhiên hóa thành một ánh sáng trắng, toàn bộ năng lượng đều bị Ngô Bình cướp đi, thân thể to lớn lập tức hóa thành một khối đá vô hồn, lăn xuống đất!

Trong đòn chém này, Ngô Bình đã sử dụng một loại quyền uy mới, huyết mạch trảm sát! Quyền uy này xuất phát từ tầng hoàng cấm thứ 11, nó có sức mạnh đặc biệt, giết chết một người là có thể tiêu diệt toàn bộ tộc của hắn!

Một khi quyền uy này được sử dụng, tất cả các Thạch tộc đều được kết nối với hơi thở của Thạch Hoàng và mạng sống của họ sẽ bị ràng buộc, bây giờ Thạch Hoàng đã chết, tất cả họ đều biến thành bột! Toàn bộ Thạch tộc bị tiêu diệt trong nháy mắt, không còn ai sống sót!

Nhìn thấy toàn bộ Thạch tộc cứ vậy mà đều bị diệt vong, sự oán hận trong lòng Tần Vũ Sương cuối cùng cũng tiêu tan, cô ta nhẹ nhàng thở dài nói: "Mối thù lớn cuối cùng đã được trả, cảm tạ ân tình của công tử!"

Cô ta quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nhưng được anh đỡ dậy.

Ngô Bình nói: "Hắn đã giết người bừa bãi, ta cũng chỉ đang báo thù cho Nhân tộc. Tần cô nương, mối thù của ngươi đã báo, ngươi có ý định gì không?"

Tần Vũ Sương: “Vũ Sương đương nhiên giữ lời hứa, đi theo bên cạnh công tử, làm nô tỳ cũng không hề oán hận.”

Ngô Bình gật đầu: “Được, đi thôi.”

Trở lại núi Nguyên Thủy, bốn cô gái Hà Tử Trần nhận người tỷ muội mới này. Lúc này, cả mười mỹ nhân trong tranh mỹ nhân đều đã xuất hiện trong cuộc sống của Ngô Bình.

Anh vừa quay lại, Liễu Tam Tương đã chạy tới.

Gần đây Liễu Tam Tương luôn rất thần bí, Ngô Bình cũng không biết hắn đang làm gì. Bây giờ hắn xuất hiện trở lại, tu vi đã tiến bộ rất nhiều, hiện tại hắn đã là một cường giả Hỗn Độn cấp chín.

"Lão Liễu, ngươi chạy đi đâu vậy?" Ngô Bình hỏi.

Liễu Tam Tương cười nói: "Công tử, ta tới trả lại Nhân Thư."

Khi đó, Liễu Tam Tương chạy trốn đến thế giới chiều thấp hơn để ẩn náu nhằm bảo vệ Nhân Thư. Tuy nhiên, hắn vẫn không giao Nhân Thư ra, thật sự rất bí ẩn. Không ngờ hôm nay hắn lại chủ động giao nó ra.

Ngô Bình cười hỏi: “Sao lại đưa cho ta?”

Liễu Tam Tương nói: “Công tử, Nhân Thư thực ra được tạo ra từ ý chí và trí tuệ của tất cả những người có đức độ và toàn năng của Nhân tộc từ xưa đến nay, nó đại diện cho số phận và tương lai của Nhân tộc, được tạo ra bởi vài vị Thánh Hoàng từ thời cổ đại. Tuy nhiên, Nhân Thư quá phi thường, vẫn chưa có ai có thể khống chế nó được. Nhưng bây giờ công tử đã là nhân tổ của một thế hệ, có khả năng khống chế được Nhân Thư!

Vừa dứt lời, thân hình của Liễu Tam Tương chợt trở nên trong suốt, mỉm cười nhẹ nhàng với Ngô Bình và cúi đầu thật sâu: "Công tử, xin hãy nhận Nhân Thư!"

Trên tay hắn cầm một quyển sách màu vàng kim, ở trạng thái nửa trong suốt, trên đó mang theo hơi thở mãnh liệt của Nhân tộc.

Ngô Bình giật mình nhìn Liễu Tam Tương, nói: "Lão Liễu, thì ra ngươi là Nhân Thư, Nhân Thư là ngươi!"

Liễu Tam Tương cười nói: “Tiểu nhân chỉ là một ý niệm do Nhân Thư tạo ra, tìm kiếm chủ nhân cho nó. Công tử, may mắn gặp được ngài. Bây giờ, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, có thể giao nó cho công tử!"

Vẻ mặt Ngô Bình trịnh trọng, đưa hai tay nhận lấy Nhân Thư. Trong chớp mắt, Nhân Thư đã nhập vào cơ thể anh, trí tuệ và kinh nghiệm của vô số hiền nhân đọng lại trong trí nhớ của anh!

Nhân Thư này ghi lại tất cả sự ra đời, phát triển, vinh quang, thất bại, v.v. của Nhân tộc.

Nhân tộc đã được sinh ra từ mấy kỷ nguyên trước. Vào thời điểm đó, Nhân tộc chưa mạnh mẽ và là thức ăn của Dị tộc. Sau một kỷ nguyên nỗ lực, Nhân tộc đã học được cách tu luyện và tăng cường sức mạnh cho bản thân, nên dần dần có được sự kế thừa của đạo chính thống.

Tiên, Phật, phù thủy, v.v. đều do Nhân tộc tạo ra. Nhân tộc đã từng vô cùng huy hoàng và thống trị kỷ nguyên; Nhân tộc cũng có những lúc suy tàn và bị các bộ tộc hùng mạnh đàn áp không thể đứng dậy.

"Bùm!"

Khi tất cả ký ức hiện lên trong đầu Ngô Bình, anh cảm nhận được sức mạnh nặng nề từ nhiều kỷ nguyên đang ban phúc cho mình, đây chính là vận mệnh của Nhân tộc!

Lúc này, bia công đức trong đầu anh rung chuyển kịch liệt, trong nháy mắt đã có thêm một trăm tỷ công đức màu vàng kim! Phải biết rằng, sức mua của công đức màu vàng kim trong cửa hàng công đức càng mạnh hơn, tương đương với một triệu công đức bình thường!

“Không ngờ Nhân Thư lại có thể tăng thêm công đức màu vàng kim.” Ngô Bình có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Cùng lúc đó, anh nhận được thông tin rằng cửa hàng công đức thực ra còn có tầng hai, những món đồ bên trong đều thuộc các kỷ nguyên khác nhau, đồ vật bên trong còn quý giá hơn!

Hơn nữa, trí nhớ của Nhân Thư còn lưu giữ rất nhiều thông tin quan trọng, trong đó có một số tin tức có liên quan đến bảo tàng kỷ nguyên và Thiên Nguyên Môn!

Những thông tin này rất quan trọng, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc anh khám phá Thiên Nguyên Môn trong tương lai.

Anh ở nhà với mấy người phụ nữ vài ngày cho đến khi lối vào di tích Thiên Nguyên Môn chính thức mở ra.

Vào ngày này, sâu trong vũ trụ, trong một tinh vực hoang vắng nào đó. Hơn mười vị tu sĩ từ xa đến, đáp xuống trên một ngôi sao khổng lồ. Ngôi sao khổng lồ này có đường kính hơn 100.000 dặm, bề mặt của nó là một sa mạc vô tận. Nhiệt độ trên hành tinh này rất cao, nhiệt độ ban ngày ít nhất là 500 độ, nhưng phía râm mát lại rất lạnh, có khi xuống tới hơn âm 100 độ.

Trong một cái hố thiên thạch khổng lồ trên hành tinh, mười mấy tu sĩ bay lơ lửng giữa không trung, sáu người trong số họ đồng thời giơ tay lên, sáu tia sáng đánh lên bầu trời, một lỗ đen xuất hiện. Đường kính của lỗ đen vượt quá ngàn trượng, trong lỗ đen tối đen như mực, tỏa ra hơi thở cổ xưa và kỳ lạ.
Chương 3064: Trung tâm Thiên Nguyên

Chương 3064: Trung tâm Thiên Nguyên

Khi hố đen xuất hiện, có hai tên tu sĩ lao về phía hố đen, nhưng ngay khi họ đến gần hố đen, hàng ngàn xúc tu thon dài bay ra khỏi hố đen, trong giây lát đã quấn lấy hai người, dùng lực xé một phát hai người đã bị xé thành mảnh nhỏ, nội tạng nằm rải rác đầy đất!

Những người còn lại lập tức ném ra hàng chục lá bùa, bùa bay vào hố đen và phát nổ dữ dội, từ bên trong phát ra những tiếng gầm rú giận dữ.

Sau khi tiêu hao không biết bao nhiêu bùa chú, hố đen cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, lại có thêm hai tu sĩ bay vào trong đó. Lần này, họ tiến vào rất suôn sẻ, trước khi tiến vào còn vẫy tay gọi đồng đội ở bên ngoài.

Sau đó, tất cả các tu sĩ còn lại bay vào hố đen và biến mất.

Lúc này, một bóng người xuất hiện gần hố đen, chính là Ngô Bình, anh liếc nhìn hố đen rồi bay vào trong đó.

Hố đen được kết nối với một mảnh thời không khác, anh quay cuồng và rơi vào một tinh vực im lặng, hoàn cảnh xung quanh giống như những gì anh đã thấy trước đó, khắp nơi đều là những hành tinh đổ nát, những ngôi sao bị dập tắt và những sinh vật vũ trụ khổng lồ không còn sự sống!

Những người vào trước không biết đã đi đâu. Anh nhìn quanh và phát hiện khu vực này rất rộng lớn, gần như vô tận, muốn tìm thấy tàn tích của Thiên Nguyên Môn ở đây cũng giống như mò kim đáy bể!

Trật tự của đại đạo ở nơi này đã bị phá vỡ, hơn nữa còn thuộc về kỹ nguyên cũ, sức mạnh của Ngô Bình đã bị áp chế một phần. Lúc này anh ngồi xếp bằng xuống, nhớ lại một ít tin tức trong Nhân Thư, những tin tức này không chỉ bao hàm tình huống của Thiên Nguyên Môn, còn có một ít thủ đoạn thần thông của Thiên Nguyên Môn.

Thiên Nguyên Môn là một tồn tại khổng lồ thống trị kỷ nguyên. Sở dĩ Thiên Nguyên Môn hùng mạnh là vì nó có một hệ thống hoàn chỉnh. Tất cả bùa chú, pháp khí, trận pháp và công pháp của Thiên Nguyên Môn đều có thể được kết nối với trận pháp trung tâm của Thiên Nguyên Môn, phía trên Thiên Nguyên. Theo thuật ngữ thế tục, Thiên Nguyên tương đương với một hệ điều hành, những trận pháp phòng thủ, bùa chú và pháp bảo đó tương đương với các phần mềm lớn nhỏ, tất cả phần mềm đều được Thiên Nguyên trao quyền.

Điều này dẫn đến thực tế là chỉ cần Thiên Nguyên còn tồn tại, một lá bùa của Thiên Nguyên Môn cũng có thể phát huy sức mạnh đáng kinh ngạc. Vào một số thời điểm cần thiết, một lá bùa giết chóc thông thường cũng có thể giết chết một cường giả cảnh giới Tề Thiên hoặc thậm chí là một cường giả kỷ nguyên! Vì điều này, Thiên Nguyên Môn bị các thế lực khác sợ hãi, cuối cùng bị kẻ địch mạnh mẽ bao vây, dẫn đến sụp đổ.

Trong tin tức có một loại pháp thuật, có thể dùng nó để liên lạc với pháp bảo, trận pháp, bùa chú trong hệ thống Thiên Nguyên Môn, tuy quyền hạn không cao lắm nhưng cũng có thể dùng nó để tìm kiếm Thiên Nguyên. Mà sau khi tìm được Thiên Nguyên, anh sẽ có cơ hội tìm được tất cả bảo vật trong Thiên Nguyên Môn!

Pháp môn tu luyện này tương đối khó khăn, dù sao nó không phải là thứ thuộc về kỷ nguyên này. Anh thử một chút và bắt đầu tạo ra một trận phù nhỏ trong cơ thể. Trận pháp này không phức tạp như trận Bát quái, để đẩy nhanh tiến độ anh đã tính toán dựa trên trận Cửu cung Bát quái.

Chưa đầy một giờ, toàn bộ trận pháp đã được tính toán ra, nó nhanh chóng hiện lên trong đầu Ngô Bình. Trận pháp nhỏ này được tạo thành từ bốn mươi tám phù văn, mỗi loại phù văn có ba trạng thái. Điều này làm cho trận phù văn nhỏ sở hữu sức mạnh tính toán mạnh mẽ, mạnh hơn trăm triệu lần so với những siêu máy tính ở thế giới trần tục.

May mắn Ngô Bình có trận pháp Cửu cung Bát quái nên trận pháp này mới được xây dựng thành công. Sau đó, Ngô Bình thử kích hoạt trận phù, một nguồn năng lượng bí ẩn dựa trên sức mạnh cấm kỵ của anh rung động và lan ra.

Chẳng bao lâu, một bản đồ ba chiều xuất hiện trên trận phù, một vị trí trên đó có một điểm sáng đang nhấp nháy. Anh hiểu được điểm sáng này chính là phương hướng của Thiên Nguyên!

Vì vậy, anh hít một hơi thật sâu và bay về phía điểm sáng. Tu vi của anh xem như tương đối cao, gần như là một cường giả kỷ nguyên! Tuy nhiên, anh đã bay mấy canh giờ nhưng bản đồ cho thấy khoảng cách giữa anh và Thiên Nguyên chỉ rút ngắn lại một phần sáu.

"Không ngờ lại xa như vậy!" Ngô Bình bất đắc dĩ đành phải tiếp tục bay.

Hai ngày sau, anh đến một hành tinh hoàn chỉnh. Hành tinh này trần trụi, trên mặt đất được bao phủ bởi kim loại màu xanh lam. Từ trên không trung, anh nhìn thấy một hoa văn khổng lồ được vẽ trên mặt đất, có phần giống với trận phù của anh.

Anh đáp xuống phía trên hoa văn, sau đó một tầng ánh sáng tím chuyển động trên mặt đất, ánh sáng tím như có sự sống, lan rộng theo chân anh và nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

Sau khi bị ánh sáng tím bao bọc, Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ.

Giây tiếp theo, anh xuất hiện trong một không gian tràn ngập sương mù ánh sáng tím, xung quanh không có gì cả, cách đó không xa có một vật thể hình cầu khổng lồ. Vật thể hình cầu này có đường kính hơn một nghìn trượng, trên bề mặt có vô số chuỗi phù văn phức tạp chuyển động quanh nó. Nếu quan sát kỹ, những chuỗi phù văn này được tạo thành từ hàng tỷ phù văn nhỏ xíu, ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp! Sức mạnh này không phải là thứ mà cường giả kỷ nguyên có thể so sánh được nữa, đó là sức mạnh ở cấp độ cao hơn!

"Đây chính là Thiên Nguyên sao?" Ngô Bình tự lẩm bẩm.

Lúc này, giọng nói của A Bạch vang lên trong đầu Ngô Bình: "Công tử, nhiệm vụ cuối cùng của ngài là nắm giữ trung tâm của Thiên Nguyên!"

Ngô Bình: “Ngươi gọi nó là trung tâm?”

A Bạch: "Đúng vậy, công tử. Đây gọi là trung tâm, kỷ nguyên có trung tâm gọi là trung tâm kỷ nguyên. Nếu trung tâm của kỷ nguyên đủ mạnh thì có thể làm chậm kiếp nạn kỷ nguyên kéo đến."

Ngô Bình trợn tròn mắt: "Lợi hại như vậy sao? Nhưng nếu đã là trung tâm, e rằng không phải là thứ ta có thể khống chế được."

A Bạch: "Hiện tại, trung tâm này không có chủ nhân, nó cũng cần một cường giả có triển vọng như công tử, mang nó rời khỏi đây. Nếu công tử có thể được nó chấp thuận, có được quyền hạn tối cao của trung tâm, thì tương đương với việc khống chế trung tâm của Thiên Nguyên.”

Ngô Bình đang tìm cách làm thế nào để được thứ này chấp nhận, một trong vô số chuỗi phù văn trong và ngoài cơ thể hình cầu kia đột nhiên tách ra và bay về phía Ngô Bình. Hơi thở của chuỗi phù văn quá đáng sợ, nó vừa đến gần, Ngô Bình lập tức dựng tóc gáy.

Chuỗi phù vòng quanh người Ngô Bình một vòng, Ngô Bình liền cảm thấy tầng cấm kỵ thứ hai mươi đang run rẩy. Ngay sau đó, chuỗi phù này lao vào cơ thể Ngô Bình và va chạm với tầng cấm thứ hai mươi vừa mới ngưng tụ còn chưa hoàn chỉnh.

Ngô Bình dường như nghe được một tiếng động lớn, tầng cấm thứ hai mươi khó khăn lắm mới hình thành được đã sụp đổ trong nháy mắt, nhưng sau đó lại bị chuỗi phù hấp thu. Sau khi hấp thụ cấm kỵ, chuỗi phù văn dài bắt đầu có những biến đổi kỳ diệu, nó phá vỡ liên kết, vô số phù văn phát sáng và lơ lửng trong cơ thể Ngô Bình.

Ngô Bình đột nhiên nhanh trí, lập tức kích hoạt thủ đoạn Cửu Dương Hóa Cấm, đồng thời tính toán diễn biến dựa trên Cửu cung Bát quái. Chẳng bao lâu, những phù văn này đã sắp xếp và kết hợp theo một số quy tắc kỳ lạ nào đó, chúng cô đọng thành tầng cấm thứ hai mươi hoàn chỉnh! Tầng cấm thứ hai mươi này rõ ràng mạnh hơn nhiều so với tầng cấm thứ hai mươi vốn có của anh! Đẳng cấp đã tăng lên hơn một cấp!

Khi tầng cấm thứ hai mươi được hình thành, đồng nghĩa với việc Ngô Bình đã chính thức bước vào hàng ngũ cường giả kỷ nguyên!

Vào lúc này, trung tâm Thiên Nguyên của vật thể hình cầu kia phát ra hàng tỷ ánh sáng rực rỡ và xuyên vào cơ thể Ngô Bình. Những ánh sáng này sở hữu trí tuệ, chúng đã tính toán và mô phỏng lại tất cả các tầng cấm thứ 19, tầng cấm thứ 18 cho đến tầng cấm thứ nhất của Ngô Bình!

Vì thế, chuỗi phù thứ hai bay tới, nổ tung và hoà vào tầng cấm thứ 19, đồng thời phá bỏ cấm kỵ và tổ chức lại, hình thành tầng cấm thứ 19 hoàn toàn mới!

Tiếp theo, chuỗi phù thứ ba tổ chức lại tầng cấm thứ mười tám và cũng làm điều tương tự.

Cuối cùng, tổng cộng có hai mươi chuỗi phù bay vào trong cơ thể Ngô Bình, hoàn toàn chuyển hóa những cấm kỵ của anh, khiến những cấm kỵ của Ngô Bình không chỉ là cấm kỵ mà còn có được quyền hạn tối cao để kết nối với trung tâm Thiên Nguyên!
Chương 3065: Phạt quỳ ba ngày

Chương 3065: Phạt quỳ ba ngày

A Bạch nói: “Chúc mừng công tử đã nắm giữ trung tâm, có trung tâm này, công tử có thể sử dụng nó để kiến tạo hệ thống Thiên Đạo!

Ngô Bình: “Hệ thống Thiên Đạo?”

A Bạch: "Đó là nguyện vọng của Thiên Đế tiền nhiệm. Thiên Đế đã nỗ lực rất nhiều, nhưng vẫn luôn thiếu một cái trung tâm. Bây giờ công tử đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chính thức kế thừa quyền uy của Thiên Đế, nhận lấy mọi phúc lành của Thiên Đạo, trở thành Thiên Đế mới!"

Ngô Bình: “Xem ra sau khi đi ra ngoài mới có thể kết nối với Thiên Đạo.”

Sau đó anh thử liên lạc với trung tâm của Thiên Nguyên, cấm kỵ phát ra năng lượng, trung tâm lập tức có phản hồi, hơn nữa còn là quyền hạn cao nhất!

Anh phát hiện ra rằng phần lớn sức mạnh của trung tâm tác động lên thời không này. Toàn bộ không gian vốn dĩ sẽ bị phá hủy, nhưng chính trung tâm của Thiên Nguyên đã ngăn cản việc này, khiến thời gian dừng lại.

Vì vậy anh trực tiếp hỏi thẳng: "Trung tâm, có thể nhân cách hoá hơn một chút được không? Giao tiếp với ta như A Bạch?"

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, trong đầu anh liền xuất hiện một thiếu niên mặc đồ trắng, có vẻ ngoài tuấn tú. Cùng lúc đó, A Bạch lại biến mất, hắn ta đã bị trung tâm hấp thụ và tổ chức lại, trở thành một A Bạch mới.

A Bạch mới không chỉ đại diện cho Thiên Đế, mà còn đại diện cho trung tâm của Thiên Nguyên!

"Hiện tại ngươi là Thiên Nguyên à?" Ngô Bình hỏi.

A Bạch: “Ta là Thiên Nguyên, nhưng ta dùng hình tượng của A Bạch.”

Ngô Bình gật đầu: “Rất tốt, như vậy giao tiếp sẽ dễ dàng hơn. A Bạch, ta cảm thấy mình không có toàn quyền khống chế trung tâm, chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ sức mạnh của nó.”

A Bạch: "Đúng vậy, trung tâm cần chuyển hóa để thích ứng với kỷ nguyên mới. Trước khi chuyển hóa hoàn tất, trung tâm chỉ có thể phát huy khoảng 10% sức mạnh. Tuy nhiên, 10% sức mạnh của nó cũng đủ để đối phó với hầu hết các tình huống.”

Ngô Bình: "Làm sao mới có thể chuyển hóa được?"

A Bạch: "Hấp thu năng lượng của kỷ nguyên này, chậm rãi tiến hóa, sẽ tốn rất nhiều thời gian, chủ nhân cần phải mang theo trung tâm bên mình."

Ngô Bình liếc nhìn trung tâm Thiên Nguyên khổng lồ và hỏi: "Thiên Nguyên Môn chỉ còn lại trung tâm thôi sao, có còn những thứ khác không?"

A Bạch: "Lúc trước để sống sót qua sự biến hóa của kỷ nguyên, trung tâm đã tiêu hao phần lớn tài nguyên, còn sót lại không nhiều."

Ngô Bình: “Ta muốn tìm và đem những thứ này đi.”

Anh nói xong, trung tâm khẽ chấn động, 24 tia sáng từ xa bay tới, lần lượt đến trước mặt Ngô Bình. Những tia sáng này đều là những hộp kim loại có màu sắc khác nhau, có lớn có nhỏ. Trong những chiếc hộp này cất giữ kho báu của Thiên Nguyên Môn.

Ngô Bình không nhìn, vẫy tay thu tất cả các hộp vào. Lúc này, trung tâm biến thành một hạt châu, có kích thước bằng nhãn cầu, Ngô Bình thu nó vào túi.

Không còn trung tâm, toàn bộ không gian bắt đầu trở nên không ổn định, anh lập tức kích hoạt trung tâm, trực tiếp mở ra một lối đi và bước ra ngoài.

Anh quay trở lại hành tinh hoang vắng và trực tiếp chạy trốn khỏi hiện trường.

Một lúc sau, các tu sĩ của Thiên Đạo Môn lần lượt lao ra, vẻ mặt của mỗi người đều rất chật vật, họ vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Có người đã lấy được đồ trước chúng ta một bước!" Người cầm đầu lạnh lùng nói, hắn là một người đàn ông mặc áo choàng đen, lúc này hắn đưa tay ra túm vào trong không khí thì bắt được một ít hơi thở. Mở lòng bàn tay ra, một bóng người mơ hồ hiện ra trong lòng bàn tay. Giây tiếp theo, bóng người biến mất.

Người áo đen trầm ngâm suy nghĩ: "Người này là một trong các Thiên Đế, hẳn là không phải Ngọc Hoàng, cũng không phải Thái Hoàng, mà là Huyền Bình Đại Đế!"

Một người đứng sau nói: "Chủ quản, đồ vật Thiên Nguyên Môn để lại không hề tầm thường, người này nhất định được lợi ích, Thiên Đạo Môn chúng ta nhất định phải lấy lại!"

Người đàn ông mặc áo choàng đen là một trong bảy vị chủ quản của Thiên Đạo Môn, hắn là hóa thân của Thiên Quyền Tử, tu vi của hắn là một cường giả kỷ nguyên, hóa thân này cũng có tu vi của cảnh giới Tề Thiên, trong tay có sát khí, không phải những cường giả cảnh giới Tề Thiên bình thường có thể so sánh được.

Sau khi trở lại Thiên Đình, Ngô Bình có được hai mươi tầng cấm đã thể hiện khí chất thực sự của Thiên Đế. Ba vị Ngọc Hoàng, Thái Hoàng và Vô Thủy đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, ta tìm được một số thứ từ Thiên Nguyên Môn, nhưng Thiên Đạo Môn thì không tìm được gì cả.”

Vô Thủy Thiên Tôn nói: "Tốt lắm, Thiên Đạo Môn muốn áp đảo Thiên Đình, nhưng lần này cuối cùng chúng ta cũng đi trước một bước.”

Ngô Bình vừa trở về, liền có người tới báo cáo: "Đại Đế, Thiên Quyền Tử của Thiên Đạo Môn dẫn người tới đây!"

Vô Thủy Thiên Tôn cau mày: "Nhanh như vậy!"

Ngọc Hoàng: “Đối phương tới đây chắc chắn là muốn có được đồ vật ở Thiên Nguyên Môn. Lý huynh, chuyện này cứ giao cho ba người chúng ta, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Ngô Bình đã là một cường giả kỷ nguyên, được Thiên Đạo ban phước lành, anh không coi trọng Thiên Quyền Tử, nói: "Việc này liên quan đến ta, cứ để ta ra mặt."

Trong đại điện của Thiên Đình, Thiên Quyền Tử và hơn mười cao thủ khác của Thiên Đạo Môn đều ở đó, Thiên Quyền Tử mặc áo choàng đen, vẻ mặt lạnh lùng, như thể có người mắc nợ hắn.

Ngô Bình đi ra ngoài trước, cười nói: “Các vị đang tìm ta sao?”

Thiên Quyền Tử đột nhiên nhìn Ngô Bình và nhận ra anh là Huyền Bình Đại Đế, hắn cười nhạt và nói: "Ta đã nghe danh Huyền Bình Đại Đế từ lâu, hôm nay vừa gặp, đúng là giống với lời đồn."

Ngô Bình: "Các hạ chính là Thiên Quyền Tử, một trong bảy vị trưởng lão chủ quản của Thiên Đạo Môn đúng không, danh tiếng vang dội như sấm bên tai."

Thiên Quyền Tử cười "ha ha" nói: "Ta sẽ không nói lời khách khí, Đại Đế đã từng tới di tích của Thiên Nguyên Môn chưa?"

Ngô Bình cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đi rồi, sau khi các vị tiến vào không bao lâu, ta cũng đi vào.”

Thiên Quyền Tử nheo mắt lại: “Chúng ta đã điều tra ở bên trong hai ngày mà không phát hiện được gì, không biết Đại Đế có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình gật đầu: “Thu hoạch được một ít.”

Phía sau Thiên Quyền Tử, một vị tu sĩ trẻ tuổi bước tới, hét lớn: "Giao bảo vật ra đây!"

Ngô Bình liếc nhìn đối phương, người này có tu vi Hỗn Độn cấp mười, thực lực cũng không hề yếu. Tuy nhiên, anh chỉ liếc nhìn một cái, cơ thể người này liền run rẩy, sau đó quỳ xuống, nói: "Xin tha mạng!"

Người quỳ xuống chính là đệ tử của Thiên Quyền Tử, hành vi của đệ tử khiến hắn xấu hổ, quát lớn: “Đồ vô dụng, lùi lại đi!”

Tuy nhiên, người đệ tử này không thể đứng dậy được, vẻ mặt sợ hãi quỳ ở đó.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, đứng dậy đi.”

Nói xong, tên đệ tử này mới đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi núp sau Thiên Quyền Tử.

"Đại Đế thật oai phong!" Sắc mặt Thiên Quyền Tử âm trầm nói.

Ngô Bình cười nói: “Người của ngươi không biết lễ nghĩa, để ta thay Thiên Đạo Môn dạy dỗ một chút.”

Thiên Quyền Tử hừ mạnh một tiếng và nói: "Mặc dù đồ đệ của ta không biết ăn nói, nhưng ý nghĩa trong câu nói lại không hề sai, nếu Đại Đế đã lấy được thứ gì từ Thiên Nguyên Môn, hy vọng ngươi có thể giao ra đây. Những thứ đó rất quan trọng đối với Thiên Đạo Môn."

Ngô Bình nhìn chằm chằm Thiên Quyền Tử: “Nếu ta không giao ra thì sao?”

Sắc mặt Thiên Quyền Tử tối sầm, nói: "Nếu không giao, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của Thiên Đạo Môn! Chức vụ Thiên Đế này của ngươi cũng không cần làm nữa!"

Ngô Bình tức giận quát: "Quỳ xuống!"

Sức mạnh của thiên đạo giáng xuống, sấm sét cuồn cuộn, áp lực khủng khiếp khiến Thiên Quyền Tử cũng không thể kiểm soát được hóa thân này, hắn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngô Bình. Đây là sức mạnh 100% phúc lành của Thiên Đạo, ngay cả Thiên Quyền Tử cũng không thể địch nổi!

Thiên Quyền Tử tức giận: “Ngươi dám làm như vậy với ta, ngươi không sợ Thiên Đạo Môn trả thù sao?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ta thay trời hành đạo, sao có thể sợ hãi một Thiên Đạo Môn nhỏ bé được?”

"Được được được! Vậy chúng ta cứ chờ xem!" Thiên Quyền Tử tức muốn nổ phổi, để lại một câu đe dọa rồi định rời đi. Hắn cảm thấy hơi thở của Ngô Bình rất mạnh mẽ, rõ ràng là được Thiên Đạo ban phúc, bây giờ muốn đánh nhau với anh cũng không phải là điều khôn ngoan.

Tuy nhiên, sau khi nói ra những lời tàn nhẫn, hắn lại không thể đứng dậy được và vẫn quỳ ở đó. Thử mấy lần cũng không thành công, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi, tức giận nói: "Huyền Bình Đại Đế, ngươi muốn thế nào?"

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Vô lễ với bổn Đại Đế, phạt quỳ ba ngày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK