Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 721: Giết mực tinh

Sau khi hút Huyết Linh Nhân Đan, đầu của Huyền Vũ rụt lại chui vào trong mai, sau đó không cử động nữa.

Ngô Bình đặt Huyền Vũ vào trong một cái hộp gỗ, sau đó lấy ra đao Trảm Thần, từ từ rút lưỡi đao ra. Lưỡi đao có màu sáng trắng, trên bề mặt có những đường vân mờ mờ. Con dao vừa được rút ra, Ngô Bình cảm thấy thần hồn của mình trở nên cảnh giác. Một cảm giác sợ hãi đến thấu tận linh hồn đột nhiên sinh ra.

“Không hổ là Trảm Thần đao!”, anh cất đao trở lại.

Những ghi chép về Trảm Thần đao nói rằng loại pháp khí này đã có từ thời Tiên quốc. Nó mượn thứ được phong ấn trong đá Phong Thần để phát huy uy lực vô cùng mạnh.

Lúc này anh đột nhiên giật mình, nghe thấy một loại âm thanh mà con người không nghe thấy được. Anh lập tức mở cửa ra, rảo bước về phía boong tàu, nhìn về phía mặt biển mênh mông.

Lúc này, Liễu Khinh Mi đang tựa vào lan can hút thuốc. Gió biển thổi làm bộ quần áo cô ấy đang mặc bay phần phật, để lộ ra thân hình hoàn mỹ.

Ngô Bình không có thời gian ngắm mỹ nhân bởi vì âm thanh mà anh nghe thấy là tiếng của Lý Dư. Lý Dư đang ở gần đây.

Đột nhiên, ở hơn một trăm mét phía trước, một con thuồng luồng bay lên không trung tới độ cao tận mấy trăm mét. Sau đó, nó lại lao đầu xuống nước. Đó chính là Lý Dư!

Liễu Khinh Mi cũng bắt gặp cảnh tượng này, không khỏi há miệng trợn mắt vì kinh ngạc.

Ngô Bình cũng phát ra một âm thanh mà người thường không thể nghe thấy, con thuồng luồng kia lập tức bơi lại gần. Anh khẽ mỉm cười, sau đó nhảy xuống biển.

Sau khi tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công đạt tới cảnh giới cảnh giới Thần Quỷ Trường Vực, Ngô Bình có khả năng hình thành trường lực xung quanh mình. Điều đó khiến anh có khả năng đi lại trên mặt nước chứ không chìm xuống.

Ngô Bình đi trên mặt nước cứ như đi trên cạn, nhanh chóng đi về phía trước. Sau khi đi được mấy chục mét, một con thuồng luồng khổng lồ lao lên khỏi mặt nước. Ngô Bình đạp vào mình nó và lướt đi rất nhanh.

Liễu Khinh Mi kinh ngạc đến nỗi hô lên một tiếng. Rất nhanh sau đó, Ngô Bình trở thành một đốm nhỏ rồi biến mất.

Ngô Bình phát hiện trên mình con thuồng luồng có một vết thương. Anh hỏi: “Bị thương sao?”

Lý Dư: “Chủ nhân, chủ nhân còn nhớ con mực ống đáng ghét đó không?”

Ngô Bình cau mày: “Lại đánh nhau nữa hả?”

Lý Dư: “Nó là bá chủ ở vùng biển này. Mỗi lần tôi đi qua là bị nó truy sát”.

Ngô Bình cười lạnh: “Lý Dư, chúng ta đi giết nó!”

Lý Dư: “Chủ nhân, tu vi của chủ nhân vẫn chưa được phục hồi. Hôm khác chúng ta đi cũng chưa muộn”.

Ngô Bình đeo mặt nạ Hắc Thiên lên rồi gọi: “Viêm Dương!”

Nhân Bì Viêm Dương trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình, nói: “Thượng tiên có gì chỉ dạy?”

Ngô Bình: “Ta tặng ngươi một thanh đao”, nói rồi anh ném Trảm Thần đao cho nó.

Viêm Dương nhận lấy Trảm Thần đao. Trong hai tròng mắt trống hoác đột nhiên vụt lên tia sáng. Viêm Dương khen: “Đao tốt!”

Ngô Bình: “Ngươi phụ trách giúp đỡ Lý Dư tiêu diệt con mực tinh đó”.

Viêm Dương: “Được!”

Thuồng luồng bơi được hơn một nghìn dặm thì dừng lại, nói: “Chủ nhân, nó đang ở gần đây”.

Ngô Bình nhảy xuống khỏi lưng Lý Dư, nói: “Đi đi”.

Cả Lý Dư và Viêm Dương cùng lặn xuống dưới. Mấy phút sau, mặt nước đột nhiên dao động dữ dội, một âm thanh trầm vọng lên từ dưới đáy biển sâu.

Lại vài phút nữa, cả vùng biển nhuộm màu đen, có lẽ là con mực tinh kia đã phun ra thứ chất lỏng màu đen này.

Lúc này, Viêm Dương nổi lên khỏi mặt nước nói: “Thượng tiên, con yêu quái biển đó đã bị bọn tôi giết chết!”

Ngô Bình gật đầu: “Để ta đi xem xem!”

Anh lặn sâu xuống nước khoảng một nghìn mét. Áp lực dưới lòng biển sâu làm anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh buộc phải thi triển Thần Quỷ Trường Vực để chống lại áp lực của nước.

Dưới đáy biển có một con mực to như một ngọn núi nhỏ đang nằm đó không động đậy. Nó bị đứt bốn cái tua. Trên cái đầu khổng lồ cũng đầy vết thương. Đây rõ ràng là tác phẩm của Lý Dư.

Ngoài vết đao, nó còn bị xé rách rất nhiều thịt, đó chắc chắn cũng là do Lý Dư làm.

Anh mở mắt thấu thị muốn xem xem bên trong cơ thể con mực tinh này có gì đáng giá không. Khi nhìn thấy bên trong, anh không khỏi trợn mắt lên bởi trong cái dạ dày khổng lồ có hàng trăm viên ngọc. Lại còn toàn là những viên linh châu đã có niên đại hàng nghìn đến hàng vạn năm! Con mực tinh này muốn từ từ tiêu hoá những viên linh châu này nên mới tích nó ở trong dạ dày.

Ngoài linh châu, ở đầu nó còn cũng có một hạt châu to cỡ trái dưa hấu, bên trong có một con mực nhỏ đang bơi qua bơi lại. Đây rõ ràng chính là yêu đan của nó!

Ngô Bình dùng kiếm Hắc Long bổ đôi đầu nó ra để lấy yêu đan. Sau đó anh thu hết linh châu trong người mực tinh rồi nhanh chóng bơi lên trên mặt nước.

Lý Dư cũng theo lên, nói: “Chủ nhân, tôi muốn ở lại đây vài hôm. Con mực này lớn quá một ngày ăn không hết”.

Con mực đã hoá yêu, xác nó có giá trị dinh dưỡng cực kì lớn đối với Lý Dư nên đương nhiên không thể bỏ phí.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được. Khi nào ăn xong thì rời đi nhé”.

Lý Dư ở lại còn Ngô Bình và Viêm Dương quay lại du thuyền.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Liễu Khinh Mi vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào mặt biển.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người lướt trên mặt biển đi về phía du thuyền. Chỉ trong nháy mắt người đó đã tới gần rồi vút lên không trung và hạ cánh cách chỗ Liễu Khinh Mi không xa.

Liễu Khinh Mi lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu đi đâu đó?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi đi lấy vài viên ngọc”.

Tâm trạng anh đang không tồi, anh lấy ra một viên linh châu nghìn năm đưa cho Liễu Khinh Mi rồi nói: “Nghiền nó thành bột, mỗi ngày cho em trai cậu dùng một thìa nhỏ. Bảy ngày sau là sẽ khỏi bệnh”.

Liễu Khinh Mi kinh ngạc hỏi: “Nó chữa được căn bệnh hiểm nghèo của em trai tôi sao?”

Ngô Bình: “Có lẽ sẽ được. Nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi”.

Lúc này Quân Vô Tướng đi tới hỏi: “Đại tông sư, khi nào chúng ta đi vậy?”

Ngô Bình: “Bây giờ đi”.

Hai người họ lên trực thăng quay về Hải Thành.

Trực thăng hạ cánh, Quân Vô Tướng tạm biệt anh để đưa con trai về lại Vân Kinh.

Ngô Bình sau đó một mình quay lại khách sạn.

Đêm qua không được nghỉ ngơi nên Ngô Bình đi tắm rửa. Lúc anh tắm xong, Tứ Tì đã làm xong cơm, Hồng Nhan bóp vai cho anh, Ngọc Nô ở bên cạnh gắp thức ăn còn Lâm Lan thì rót rượu.

Ăn được mấy miếng, Ngô Bình lấy Huyền Vũ ra. Huyền Vũ thò đầu ra rồi nhìn chỗ thức ăn trên bàn với vẻ chê bai.

Ngô Bình lấy tay chọc chọc vào mai nó, nói: “Mày kén cá chọn canh như thế ai mà nuôi được hả?”

Sau đó anh phát hiện đuôi của Huyền Vũ đã dài thêm một chút, giờ trông như một mầm đậu. Mắt anh sáng lên, lẽ nào nó lớn lên là do ăn yêu đan của con cóc?

Nghĩ vậy, Ngô Bình lấy ra linh châu nghìn năm đặt trước mặt Huyền Vũ. Huyền Vũ lắc lắc cái đầu, há miệng ra hút lấy hút để. Linh châu kia biến thành sương, bị nó hút vào trong bụng.

Sau khi ăn một viên linh châu, Huyền Vũ có vẻ khá thoả mãn. Nó lại rụt đầu vào mai rồi tiếp tục ngủ.

Ngô Bình không thèm quan tâm đến nó nữa, tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, anh đang định nghỉ ngơi một lát thì Lam Nguyệt gọi điện tới nói muốn gặp anh.

Ngô Bình liền bảo cô ấy tới khách sạn. Hơn nửa tiếng sau, Lam Nguyệt tới khách sạn.

Khi Ngô Bình nhìn thấy Lam Nguyệt thì đứng hình. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, thân hình hoàn hảo đang đứng trước mặt anh. Điều đáng tiếc duy nhất là cô ấy mới vừa được giải độc xong nên da hơi khô, nếu không sẽ còn xinh đẹp hơn nữa.

Lam Nguyệt bị Ngô Bình nhìn không rời mắt như vậy thì không khỏi ngượng ngùng. Cô cúi đầu nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?“

Ngô Bình: “Phí lời, giờ cô đẹp như vậy mà không nhìn thì chỉ có lỗ vốn thôi”.
Chương 722: Trở thành tuyệt thế mỹ nhân

Lam Nguyệt liếc Ngô Bình: “Biến!”

Nói rồi, cô ấy để một túi hoa quả xuống bàn rồi nói: “Tặng anh này”.

Ngô Bình nhìn thì thấy là loại hoa quả mà mình từng ăn ở nhà Lam Nguyệt, cô ấy đã mang cho anh bốn loại.

Anh cũng không khách sáo mà nói: “Xem ra cô hồi phục nhiều rồi nhỉ, để tôi điều trị da mặt cho cô nhé”.

Lam Nguyệt sáng mắt nói: “Anh có cách à?”

Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy bột linh châu ra rồi hoà vào nước.

Anh bảo Lam Nguyệt ngồi xuống, một tay anh hoà bột vào nước, tay còn lại chấm vào đó rồi thoa nhẹ nhàng lên da mặt của Lam Nguyệt, sau đó mát xa thêm một lát.

Được một người đàn ông vuốt ve gương mặt ở cự ly gần thế này, mặt Lam Nguyệt đỏ lên, nhưng cô ấy thấy rất thoải mái, gương mặt mát lạnh và hơi tê tê.

Một lát sau, Ngô Bình bảo Lam Nguyệt nằm yên trên sofa, sau đó bắt đầu châm cứu cho cô ấy để đả thông kinh mạch.

Nửa tiếng sau, anh cười nói: “Được rồi, cô đi rửa mặt đi, xem có hiệu quả không”.

Mặt Lam Nguyệt lúc này đẩy lên đầy da chết, trông rất khó coi. Cô ấy chạy nhanh vào nhà vệ sinh rồi rửa mặt, nước rửa mặt đục ngàu.

Rửa mặt xong, cô ấy soi mình trong gương thì thấy da mặt nõn nà, vừa mịn vừa bóng như trứng gà bóc, cô ấy kêu lêu rồi chạy ngay ra ngoài nói với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, Lam Nguyệt cô có biết Tiêu Thiên Kỳ không?”

Lam Nguyệt gật đầu: “Có, thuộc kiểu như hh, là một đại ca xã hội đen ở Hải Thành. Tôi vẫn đang điều tra ông ta, nhưng tiếc là chưa nắm được bằng chứng”.

Ngô Bình gật đầu: “Tiêu Thiên Kỳ này kinh doanh ngân hàng ngầm, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, nói chung làm toàn việc xấu. Tôi đang chuẩn bị gom chứng cứ phạm tội của ông ta”.

Lam Nguyệt: “Nếu anh tìm được bằng chứng thì nhất định tôi sẽ bắt ông ta”.

Ngô Bình cười nói: “Lát tôi sẽ đưa bằng chứng cho cô”.

Buổi trưa, Hoàng Tử Cường đã tới.

“Cậu chủ, tôi lấy được bằng chứng rồi”.

Thì ra, rất lâu trước đó, Hoàng Tử Cường đã cài người nằm vùng cạnh Tiêu Thiên Kỳ, thậm chí có người còn giữ vị trí rất cao, mà Tiêu Thiên Kỳ rất coi trọng.

Ngô Bình gật đầu: “Đưa bằng chứng cho giám sát Lam đi”.

Hoàng Tử Cường gật đầu, sau đó đưa một tập văn kiện cho Lam Nguyệt, bên trong là chi tiết các bằng chứng phạm tội của Tiêu Thiên Kỳ, bất cứ tội trạng nào cũng đủ cho ông ta ngồi tù mọt gông.

Ngô Bình: “Lam Nguyệt, hậu thuẫn của Tiêu Thiên Kỳ mạnh lắm nên cô phải cẩn thận đấy”.

Lam Nguyệt cười khẩy: “Tôi không sợ họ ra tay, chỉ e làm rùa rụt cổ hết thôi”.

Vì phải nhanh chóng xử lý Tiêu Thiên Kỳ nên Lam Nguyệt ra về luôn.

Lam Nguyệt đi rồi, Ngô Bình quay về phòng nghỉ ngơi.

Khi anh tỉnh dậy thì mặt trời đã xuống núi, anh vươn vai một cái, sau đó thấy Ngọc Nô mang nước súc miệng tới, còn Hồng Nhan thì mang một chậu nước sạch vào.

Ngô Bình hỏi: “Có ai tìm tôi không?”

Lâm Lan đáp: “Giáo chủ, có một cô gái tên là Liễu Khinh Mi đã gọi tới, vì giáo chủ đang nghỉ nên chúng tôi không gọi”.

Ngô Bình ừm một tiếng: “Đưa điện thoại đây cho tôi”.

Ngô Bình nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ, anh ấn nút gọi lại.

Điện thoại kết nối, sau đó vang lên giọng nói của liễu Khinh Mi, giọng nói của cô ấy có vẻ rất kích động: “Ngô Bình, cảm ơn cậu! Em trai mình đang hồi phục rất tốt, bác sĩ bảo tế bào ung thư đã thu nhỏ rồi”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, bảo cậu ta duy trì uống thuốc, năm này là khỏi thôi”.

Liễu Khinh Mi: “Ngô Bình, mình không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu muốn cảm ơn mình thì đừng kể chuyện liên quan đến mình cho người khác biết”.

Liễu Khinh Mi nói: “Cậu yên tâm, đến em trai mình cũng giấu mà”.

Liễu Khinh Mi muốn mời Ngô Bình đi ăn tối để cảm ơn trực tiếp, nhưng anh đã từ chối, vì bây giờ anh rất bạn, không có thời gian.

Hai người trò chuyện thêm vài câu thì Thần Chiếu gọi cho Ngô Bình, ông ấy nhận lệnh của Ngô Bình là đưa Mộ Dung Kiều đến chùa Đại Thiền.

Ngô Bình ngắt kết nối cuộc gọi với liễu Khinh Mi, sau đó nghe máy của Thần Chiếu.

Thần Chiếu: “Chủ nhân, Mộ Dung Kiều bị chùa Đại Thiền nhốt lại rồi, tôi thử giải cứu nhưng bị một sư tổ của chùa ấy đuổi ra”.

Ngô Bình cau mày: “Chùa Đại Thiền nhốt Mộ Dung Kiều lại ư? Tại sao?”

Thần Chiếu: “Họ bảo cô ấy là ma nên phải cầu siêu cho cô ấy”.

Ngô Bình híp mắt lại hỏi: “Thực lực của ba vị sư tổ của chùa đó thế nào?”

Thần Chiếu: “Mạnh lắm, tôi không phải đối thủ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thế thì làm lớn chuyện lên vậy”.

Ngô Bình không ngồi yên được nữa, anh giẫm lên Nhân Bì rồi bay tới chùa Đại Thiền.

Ngôi chùa này rất lớn, vì do hai ngọn núi tạo thành. Ngô Bình và Viêm Dương vừa bay đến gần chùa Đại Thiền thì đã thấy phía trước có ánh sáng vàng loé lên.

Ngô Bình nhìn thấy tấm mà ánh sáng ấy đã bao trọn cả ngôi chùa, Viêm Dương đâm vào màn chắn thì cả hai bị bắn ngược trở lại ngay.

Ngô Bình định lao xuống dưới tiếp thì Viêm Dương cản anh lại: “Thượng tiên, ở đây có cấm chế, tôi không thể phá được”.

Ngô Bình ngạc nhiên, đến Viêm Dương ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ bảy rồi mà cũng không phá được cấm chế ở đây!

Cực chẳng đã, anh đành bảo Viêm Dương đưa mình bay xuống mặt đất.

Ngô Bình nhảy xuống một bậc thang, xung quanh không có ai, anh cất Nhân Bì đi rồi leo lên trên.

Anh vừa đi được một đoạn thì thấy có cái đình nhỏ, có một tăng nhân trung niên đang ngồi trong đó.

Tăng nhân mặc áo tăng y màu vàng nhạt, ông ấy mở mắt ra nói: “Thí chủ đến chùa Thiền Tự có việc gì?”

Ngô Bình đáp: “Tôi là người đã giết Vương Chung và Trịnh Quan ở chùa các người”.

Tăng nhân thờ ơ nói: “Người chết thì cũng chết rồi, sống chết có số cả”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên. Lần trước, chùa Đại Thiền còn hung hăng muốn tìm anh, mà giờ lại coi như không có chuyện gì ư?

Anh nói: “Các người đúng là loại vô liêm sỉ, là chùa mà lại nhốt một cô gái, tôi đến dẫn cô ấy đi”.

Tăng nhân nghe xong thì đứng bật dậy: “Cậu với ma nữ ấy là đồng bọn ư?”

Ngô Bình cau mày: “Ông ăn nói cho cẩn thận, cô ấy không phải ma nữ”.

Tăng nhân: “Cậu đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang điều tra về lai lịch của cô ta, mời cậu đi theo tôi”.

Ngô Bình: “Đi theo ông? Ông tưởng mình là ai?”

Tăng nhân không giận mà mỉm cười nói: “Tốt nhất thí chủ nên đi theo tôi, không thì sẽ thiệt thân đấy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Ông thử xem”.

Tăng nhân này đã ở cảnh giới Nhân Tiên, mở được bốn linh khiếu và một thần khiếu. Ông ấy bước nhanh về phía Ngô Bình rồi chộp vào bả vai anh.

Ngô Bình vung tay lên thi triển Băng Sơn Thủ của Kinh Lôi Chưởng, đánh vào cổ tay của ông ấy.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, tay tăng nhân tê rần, ông ấy vội vàng lùi lại rồi nói: “Cậu biết dùng Kinh Lôi Chưởng của chùa Đại Thiền ư?”

Ngô Bình nói: “Con lừa kia, mau tránh ra, không đừng trách tôi là ác!”

Tăng nhân khẽ hô lên rồi tung tiếp một chưởng ra, Ngô Bình hừ lạnh một tiếng rồi tung chưởng đáp trả, lần này anh đã thi triển Kinh Lôi Chưởng hoàn chỉnh.

Ầm!

Quần áo của tăng nhân nổ tung, toàn thân dính máu, mắt đỏ, miệng hộc máu rồi quỳ xuống đất.

Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi mà ông không nghe, tự làm tự chịu!”

Anh bước qua người tăng nhân rồi leo lên trên, nhưng tăng nhân chợt gọi anh lại: “Thí chủ, cậu là đi tiếp thì sẽ gặp sư thúc Thức Thắng của tôi, sư thúc rất nóng tính, cậu đừng đấu với ông ấy”.

Thấy tăng nhân này cũng không đến nỗi nào nên Ngô Bình ném cho ông ấy một viên Liệu Thương Đan rồi mới đi tiếp.
Chương 723: Khiêu chiến đường La Hán

Tăng nhân nhận lấy viên đan dược rồi nói: “Thí chủ, bần tăng là Pháp Từ. Con đường này là đường La Hán của chùa Thiền Tự, nếu cậu muốn lên trên thì ít nhất sẽ phải đánh bại năm cao thủ của La Hán Đường, như vậy mới có cơ hội khiêu chiến các trưởng lão của La Hán Đường”.

Ngô Bình ngẩn người, hoá ra đây là đường La Hán!

Chùa Đại Thiền là thần tông tổ đình, cơ cấu chia bà là La Hán Đường, Bàn Nhược Đường và Đạt Ma Đường.

La Hán Đường vừa có võ tăng, vừa có các đệ tử tục gia có địa vị khá cao ở chùa Đại Thiền trấn thủ, họ đều là những nhân vật chủ chốt của chùa, nếu chùa có xung đột với các thế lực bên ngoài thì La Hán Đường sẽ là nơi hành động đầu tiên.

Bàn Nhược Đường chỉ có võ tăng, tu vi của họ rất cao nên ít khi lộ diện. Họ tu luyện công pháp, nghiên cứu võ học, phép thần thông và tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền ở Bàn Nhược Đường.

Cuối cùng là Đạt Ma Viện, ở đây toàn các cao tăng có tu vi cực cao thâm, ví dụ như các vị sư tổ của chùa Đại Thiền, có hai vị trấn thủ ở đây. Đạt Ma Viện cũng nghiên cứu võ thuật, nhưng thiên về phật lý.

Chùa Đại Thiền là một ngôi sao sáng trong giới võ lâm, luận về địa vị trong giang hồ thì gần như đứng đầu. Vì thế, hơn một nghìn năm nay, đã có rất nhiều cao thủ trong giang hồ đến chùa Đại Thiền để khiêu khiến.

Chùa Đại Thiền thấy như vậy quá phiền hà nên đã xây dựng con đường La Hán. Luôn có năm đại cao thủ trấn thủ ở đây, người đến khiêu chiến hầu hết đều không qua được vòng đầu. Những ai qua được ba vòng đầu thường là các nhân vật phong vân, còn qua được cả năm vòng rồi đánh tới tận La Hán Đường thì cực ít, trong cả nghìn năm qua mới có khoảng chục người, tương đương với mỗi một trăm năm mới có một người.

Đánh bại năm đại cao thủ ở đường La Hán thì sẽ được khiêu chiến các cao thủ ở La Hán Đường. Còn khi đến La Hán Đường rồi thì sẽ như thế nào thì người bên ngoài đều không biết.

Ngô Bình đi thêm một đoạn thì lại thấy một cái đình nữa. Có một hoà thượng béo đang ngồi uống rượu ở đây, bên cạnh ông ấy có một thanh đao loé sáng.

Hoà thượng béo liếc nhìn Ngô Bình rồi nói: “Đánh bại được Pháp Từ chứng tỏ thí chủ cũng có chút thực lực, nhưng chắc cậu sẽ dừng ở đây thôi”.

Dứt lời, ông ấy đứng dậy sau đó đã có một luồng sát ý bủa vây Ngô Bình. Anh có thể cảm nhận được tu vi của hoà thượng này cao hơn Pháp Từ. Ông ấy đã mở bốn linh khiếu, hai thần khiếu, hơn nữa còn sử dụng vũ khí có lực sát thương mạnh là đao.

Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra rồi nói: “Tôi đến tìm người, nếu đã đến đây rồi thì tôi sẽ đánh bại hết các ông để lên La Hán Đường coi nó ra làm sao”.

Vù.

Thanh đao loé sáng rồi bay về phía Ngô Bình, anh vung kiếm Hắc Long lên, các đường kiếm màu đen xuất hiện, thanh đao kêu kưng một tiếng rồi đứt đôi.

Mũi kiếm của Ngô Bình đã chạm vào vị trí trái tim của hoà thượng, anh chỉ cần nhích thêm một chút là ông ấy đi đời.

Thức Thắng ngẩn ra rồi ném chuôi đao đi nói: “Bái phục!”

Ngô Bình thu kiếm lại hỏi: “Người tiếp theo là ai?”

Thức Thắng: “Là sư huynh Dương Thần của tôi. Tính theo các cấp bậc tu hành thì huynh ấy đang ở cảnh giới Võ Thánh, thí chủ hãy cẩn thận”.

Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Dứt lời, anh leo tiếp lên trên, sau hơn một trăm bậc thang nữa, anh đã tới một khoảng đất bằng phẳng rộng rãi. Có một cái ghế tre dưới gốc cây tùng ở đây.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế ấy, ông ấy mặc áo trắng, quần thụng, cơ bắp cuồn cuộn trông khá dữ dằn.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người này, ông ấy đã mở năm linh khiếu, ba thần khiếu! Tu vi của ông ấy hơn đại sư huynh của anh nhiều.

Các Võ Vương hiện giờ hiếm ai mở được năm linh khiếu, một khi làm được điều đó thì có thể đáp ứng đủ điều kiện cộng hưởng linh khiếu.

Cộng hưởng linh khiếu sẽ tạo ra sức mạnh hơn hẳn những người cùng cảnh giới, may mà sức mạnh từ năm linh khiếu của người này cũng chưa có cấc bậc, trong Thuần Dương Tiên Lực và Ất Mộc Linh Lực của Ngô Bình đã là cấp thượng phẩm rồi.

Sức mạnh cũng được phân cấp thành thượng, trung phẩm, hạ phẩm và bất phẩm. Hiện nay, hiếm có tu sĩ nào hấp thu được sức mạnh hạ phẩm, chứ đừng nói là hấp thu sức mạnh thượng phẩm như Ngô Bình.

Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi nói: “Đánh đến được cửa này chứng tỏ cậu cũng mạnh đấy, tên gì?”

Ngô Bình chắp tay: “Ngô Bình”.

Ông ấy đứng dậy, Ngô Bình thấy dáng người của ông ấy không cao, nhưng khí thế thì bức người.

Thấy thế, anh nói: “Tiền bối không tu luyện thánh tâm, mà là thiền tâm”.

Người đàn ông bật cười: “Với tôi thì thiền cũng như thánh, thánh cũng như thiền. Cậu bạn, ra tay đi”.

Ngô Bình nói: “Luyện thánh tâm để chinh phục võ thuật, võ thuật của ông chưa đủ mạnh, tạm thời không cần đến thánh tâm để thu phục. Thực lực của ông cũng thường thôi, nên thiền tâm của ông cũng yếu”.

Người đàn ông cau mày: “Cậu mới đi được đến cửa này mà đã dám lên mặt dạy đời tôi ư? Hừ, thử một quyền của tôi đây!”

Ông ta tung một quyền tới, Ngô Bình hoàn toàn không để tâm, vì quyền ý của anh có thể bật lại ngay được. Anh Giơ tay lên rồi đánh ra, anh có cảm giác người đàn ông kia tự dẫn xác đến cho anh đánh.

Ầm!

Người đàn ông kêu lên đau đớn, trúng ngay một đòn vào khí mạch, ảnh hướng đến việc hít thở nên ông ta ho khù khụ.

Ngô Bình dừng tay kịp thời rồi nói: “Ông cứ tu luyện tiếp đi, nếu có thể đả thông thêm một linh khiếu nữa thì thánh tâm sẽ mạnh hơn”.

Người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc rồi chắp tay nói: “Dương Thần cảm ơn chỉ dạy của đại tông sư”.

Ngô Bình vừa ra tay, Dương Thần đã biết anh là một đại tông sư, vì thế đã thua trong tâm phục khẩu phục.

Ngô Bình điểm tay vào sườn ông ta, Dương Thần cảm thấy không còn khó chịu nữa.

“Đa tạ đại tông sư”, ông ta lại chắp tay nói: “Đại tông sư, tiếp theo sẽ là sư thúc Tông Huy của tôi. Ông ấy tinh thông các tuyệt kỹ và hai phép thần thông của chùa Đại Thiền, đại tông sư hãy cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Võ Thánh Dương, khi nào gặp lại, chúng ta kết bạn nhé”.

Dứt lời, Ngô Bình cất bước đi tiếp. Lần này, anh phải leo thêm hơn hai trăm bậc thì mới nhìn thấy một vườn thuốc khoảng ba, bốn mẫu. Cạnh đó có một ngôi nhà tranh, cảnh cửa ra vào có thuốc, thùng nước và các dụng cụ làm vườn.

Có một tăng nhân ngoài năm mươi tuổi đang đứng ở cửa, ông ấy mặc áo cà sa, chân đi dép cỏ, nằm trên ghế lần tràng hạt.

Ngô Bình không làm phiền ông ấy mà ngồi xuống một tảng đá điều hoà hơi thở.

Tăng nhân này có thực lực kinh người, như thể đã đi trên một con đường khác, trên người không có kinh lạc.

Đến Ngô Bình cũng không đoán được thực lực của ông ấy, nhưng anh chắc chắn là cao hơn Dương Thần.

Anh ngồi khoảng nửa tiếng thì tăng nhân đó mới bỏ sách xuống rồi cười nói: “Thí chủ là người đầu tiên bần tăng gặp đi được lên đến đây”.

Ngô Bình cũng đứng dậy nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, đại sư Tông Huy phải không ạ?”

Tông Huy đáp: “Đúng, tôi vừa học thuộc một đoạn kinh, thí chủ nghe nhé!”
Chương 724: Qua cả năm cửa ải

Dứt lời, ông ấy bắt đầu đọc một đoạn kinh, Ngô Bình tập trung lắng nghe, sau đó cảm thấy ý thức của mình bắt đầu bị ảnh hưởng, anh vội vàng điều chỉnh hơi thở rồi niệm Đại Phạn Thiền Âm.

Ngay sau đó, đỉnh đầu của cả hai người đều bốc lên hơi nước hình hoa sen, không lâu sau, Tông Huy chợt dừng lại rồi nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Sao cậu biết Đại Phạn Thiền Âm của chùa Đại Thiền chúng tôi?”

Ngô Bình hỏi lại: “Của chùa Đại Thiền ư? Thế ông niệm được mấy phần rồi?”

Tông Huy lúng túng đáp: “Tôi mới chỉ làm được một, hai phần thôi”.

Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi được mấy phần?”

Tông Huy trầm mặc một lát rồi nói: “Chín phần, thậm chí là mười luôn”.

Ngô Bình: “Đúng thế, tôi đã nắm vững toàn bộ rồi”.

Tông Huy hỏi: “Thí chú có gốc gác gì với chùa Đại Thiền chúng tôi ư?”

Ngô Bình: “Ngày xưa, sư phụ tôi từng cứu một tăng nhân, chính là Kim Cương Thiền Sư của chùa các ông đấy. Trước khi viên tịch. Kim Cương Thiền Sư đã để lại một tập sách, trong đó có ba tuyệt kỹ và hai môn thần thông cùng một một thần công”.

Tông Huy ngạc nhiên nói: “Kim Cương Thiền Sư ư? Vậy thì đúng rồi, người đã nắm vững Đại Phạn Thiền Âm”.

Ngô Bình không biết nhiều về Kim Cương Thiền Sư nên hỏi: “Ông ấy cũng là tăng nhân ở La Hán Đường các ông à?”

Tông Huy lắc đầu: “Kim Cương Thiền Sư là cao tăng của Bàn Nhược Đường, hiệu là Viên Thông, tôi phải gọi người là sư bá”.

Sau đó, ông ấy hỏi tiếp: “Cậu đã học được mấy loại mà sư bá truyền lại rồi?”

Ngô Bình: “Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng, Vô Sinh Ấn, Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Đại Phạn Thiền Âm”.

Tông Huy ngẩn ra nói: “Cậu đã luyện thành hết mấy loại ấy rồi ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Trong đó có Kim Cương Bất Hoại Thần Công là hơi khó”.

Tông Huy nhìn Ngô Bình như một con quái vật rồi hỏi: “Cậu tu luyện đến tầng thứ mấy của Kim Cương Bất Hoại Thần Công”.

Ngô Bình: “Tầng thứ ba, Thần Quỷ Trường Vực”.

Tông Huy chấn động nói: “Tầng thứ ba? Có thể cho tôi xem một chút được không?”

Ngô Bình lập tức thi triển Quỷ Thàn Trường Vực, không gian xung quanh anh lập tức vặn vẹo, Tông Huy tiến lên rồi tung một chưởng, nhưng lại thấy mình chỉ đánh vào không khí.

Ông ấy không khỏi cảm thán: “Siêu phàm quá! Sư bá Viên Thông cũng chỉ tu luyện được đến tầng thứ hai thôi, cậu đúng là hậu sinh khả uý, bái phục!”

Ngô Bình nói: “Không còn ai ở chùa Đại Thiền tu luyện môn công pháp này à?”

Tông Huy lắc đầu: “Chỉ có một mình sư bá thôi, khi ấy người đắc ý lắm, thậm chí còn đổi pháp hiệu của mình thành Kim Cương”.

Nói đến đây, ông ấy phì cười: “Tính ra tôi còn phải gọi cậu là sư đệ đấy”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Sư đệ?”

Tông Huy: “Cậu đã có được truyền thừa của sư bá Viên Tông, đương nhiên phải là đệ tử tục gia của tôi rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi không dám với tới thân phận ấy đâu”.

Tông Huy: “Sư đệ, cậu nói thế là sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Một người bạn của tôi đang bị các người giam giữ, cô ấy là phụ nữ, các người làm vậy coi được không?”

Tông Huy vội giải thích: “Tôi không biết chuyện này, sư đệ, cậu chớ nóng, tôi sẽ dẫn cậu lên hỏi sư huynh Tông Nguyên”.

Sau đó, ông ấy đã dẫn Ngô Bình lên trên, khoảng hơn một trăm bậc thang nữa, họ đã lên đến đỉnh núi. Cạnh thềm đá có một ngôi nhà lá không cửa, có một lão tăng khoảng 70 tuổi đang ngồi xếp bằng bên trong.

Tông Huy chắp tay chào hỏi: “Sư huynh”.

Lão tăng mở mắt ra nói: “Tông Huy, có chuyện gì thế?”

Tông Huy kể lại mọi chuyện, sau dod hỏi: “Sư huynh có biết lý do của chuyện này không ạ?”

Lão tăng đáp: “Không, nhưng chàng trai kia đến đây để khiêu chiến La Hán Đường, muốn lên trên thì phải qua được cửa ải ở đây”.

Ngô Bình vừa đến đã thấy lão tăng này có tu vi cao hơn Tông Huy.

Ngoài ra, lão còn tinh thong phật pháp, trong cơ thể già cỗi ấy ẩn chứa sức mạnh khinh khủng, tu vi của lão đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ nhất rồi.

Tông Huy nói: “Tu vi của sư huynh hơn hẳn tiểu sư đệ, hay mình làm theo quy định của chùa được không ạ?”

Lão tăng rất tự tin đáp: “Được”.

Lão giơ chân rồi vạch một đường dài khoảng năm mét dưới mặt đất rồi nói: “Chỉ cần thí chú vượt qua được cái vạch này thì coi như qua cửa ải”.

Ngô Bình thật sự không muốn giao thủ với lão tăng này nên đồng ý ngay: “Được”.

Dứt lời, anh thi triển Thần Quỷ Trường Vực rồi lao lên. Ngay sau đó, không gian xung quanh như nhường đường, lão tăng vội giơ tay cản anh lại.

Song, tay lão vừa chạm vào lực mạnh lá chắn của Ngô Bình thì chợt có một luồng lực kỳ là xuất hiện dưới chân, mắt lão hoa đi rồi đổi vị trí với Ngô Bình, lão đứng ngoài vạch, còn Ngô Bình thì đứng bên trong.

Lão tăng ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Đây là Thần Quỷ Trường Vực ư?”

Tông Huy cười lớn nói: “Sư huynh Tông Nguyên, đúng rồi đấy ạ, đây chính là tầng thứ ba Thần Quỷ Trường Vực của Kim Cương Bất Hoại Thần Cồn mà ngay đến sư bá Viên Thông cũng chưa luyện thành”.

Tông Nguyên thở dài nói: “Được rồi, cậu đã qua ải”.

Ngô Bình chắp tay cười nói: “Cảm ơn đại sư”.

Tông Huy: “Sư huynh, so ra thì Ngô Bình chính là tiểu sư đệ của chúng ta nên huynh đừng buồn nhé. Chùa Đại Thiền có thêm một kỳ tài, đó là chuyện tốt mà?”

Tông Nguyên cau có thở dài rồi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước sư thúc Nguyên Thâm từng tìm cậu”.

Nguyên Thâm chính là đại hoà thượng từng đến nhà họ Lý hỏi tội Ngô Bình.

Ngô Bình còn nhớ người này nên nói: “Đúng là có một hoà thượng đến tìm tôi, tôi đã giết Trịnh Quan và Vương Chung, họ đều là đệ tử tục gia của chùa Đại Thiền.

Tông Huy ngạc nhiên nói: “Cậu giết họ ư? Thế thì gay rồi, hai người ấy đều khá có địa vị ở La Hán Đường”.

Tông Nguyên: “Thí chủ, cậu đã qua được cửa ải của tôi. Bây giờ, cậu có thể lên La Hán Đường. Theo luật thì La Hán Đường sẽ cử năm trưởng lão cho cậu chọn lấy hai người để khiêu chiến. Nếu cậu có thể đánh bại họ thì được quyền tuỳ ý chọn tất cả võ học của La Hán Đường, nhưng không được mang ra ngoài”.

Ngô Bình không hứng thú với vụ khiêu chiến này, nhưng anh rất ngứa mắt với đại hoà thượng Viên Thâm nên hỏi: “Có Viên Thâm trong số đó không?”

Tông Nguyên đáp: “Có”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi sẽ khiêu chiến ông ta đầu tiên”.

Tông Nguyên cau mày rồi nói: “Thí chủ, cậu đã luyện thành Thần Quỷ Trường Vực, lại là đại tông sư, đúng là có cơ hội đánh bại sư thúc Viên Thâm thật. Nhưng cậu cũng có thể bị ông ấy giết tại trận ấy nên hãy suy nghĩ cho kỹ”.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn ông đã nhắc nhở, nhưng tôi đã quyết rồi”.

Dứt lời, anh quay người đi tiếp.

Tông Nguyên thở dài rồi nói với Tông Huy: “Sư đệ, hay đi theo cậu ta. Nhỡ sư thúc Viên Thâm ra đòn sát thủ thì sư đệ hãy xin cho cậu ta. Nhớ phải tuân thủ quy tắc”.

Tông Huy gật đầu: “Vâng”.

Tông Huy đuổi theo Ngô Bình rồi nói: “Sư đệ, tôi khuyên cậu đừng đến La Hán Đường vội”.

Ngô Bình hỏi: “Tại sao?”
Chương 725: Động Vạn Phật

Tông Huy: “Theo quy định của chùa Đại Thiền, sau khi đánh lên La Hán Đường, cần phải có một người đức cao vọng trọng trên giang hồ làm chứng”.

Ngô Bình: “Lằng nhằng thế à?”

Tông Huy: “Sư đệ, tôi không biết tình hình cô gái cậu kể thế nào, nhưng cậu hãy về chỗ tôi nghỉ ngơi đã, để tôi hỏi thăm giúp cậu, sau đó kể lại cho cậu được không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ, thấy cứ đánh đấm vô tội vã cũng vô ích nên gật đầu: “Được, phiền ông”.

Tông Huy mời Ngô Bình đến một căn nhà cách đó không xa, trước cửa nhà trồng rất nhiều hoa cỏ, trong nhà rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường.

Tông Huy mời Ngô Bình ngồi xuống, sau đó sai một chú tiểu đi pha trà. Sau đó, ông ấy vội vã đi hỏi thăm tin tức về Mộ Dung Kiều cho Ngô Bình ngay.

Lúc này, chú tiểu mang trà nước cho Ngô Bình đã chạy ngay đến La Hán Đường, sau đó tìm một đại hoà thượng để bẩm báo, mà đại hoà thượng ấy lại chính là Viên Thâm.

“Trưởng lão, nguy rồi, có người vượt qua năm cửa ải, chuẩn bị đánh đến La Hán Đường rồi ạ”, chú tiểu bẩm báo.

Viên Thâm ngạc nhiên: “Cái gì? Đánh bại cả Tông Nguyên luôn ư?”

Chú tiểu gật đầu: “Vâng, người đó đang ở nhà của đại sư Tông Huy”.

Viên Thâm đi qua đi lại rồi cau mày nói: “Tu vi của tân này đã cao vậy rồi ư? Không được, gần 200 năm nay không có ai đến được La Hán Đường rồi, nhỡ để cậu ta đánh đến đây thì chúng ta sẽ mất hết thể diện, chỉ có cậu ta là vang danh thiên hạ thôi”.

Ông ta suy nghĩ một lát rồi gọi chú tiểu tới gần, thì thầm: “Hãy lừa cậu ta đến động Vạn Phật!”

Chú tiểu hoảng hốt nói: “Trưởng lão, động Vạn Phật toàn các lão tăng bị tẩu hoả nhập ma, thí chủ ấy mà vào đó nhỡ chết thì sao ạ?”

Viên Thâm cười lạnh: “Cậu ta đã giết đệ tử Trịnh Quan của thiền sư Nhàn Vân ở Đạt Ma Viện, trưởng lão Nhàn Vân có địa vị cao quý, chắc chắn không muốn tên kia lợi dụng chùa Đại Thiền để làm rạng danh cho mình. Ta làm vậy là nghĩ cho ông ấy thôi”.

Chú tiểu nghe xong thì nói: “Vâng, con sẽ đi làm ngay ạ”.

Ngô Bình đang uống trà thì chú tiểu quay lại rồi nói: “Thí chủ, đại sư Tông Huy bảo đã tìm được vị trí của cô gái kia, mời thí chủ đi theo tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Chú tiểu đi trước dẫn đường, cả hai đi xuống núi, sau đó vượt qua một đỉnh núi rồi tới một khe núi âm u.

Cả hai đi thêm một đoạn vào trong thì tới một vách đá, sâu bên trong có một hang động cao hơn hai mét, bên ngoài có ghi là động Vạn Phật.

Chú tiểu nói: “Thí chủ, đại sư Tông Huy đang ở trong, mời thí chủ vào”.

Ngô Bình không suy nghĩ nhiều mà gật đầu rồi đi vào luôn.

Càng đi sâu vào trong, anh càng thấy hang động này rộng lớn, sâu bên trong hang động cao hơn năm mét, rộng bốn mét, trên vách động khắc rất nhiều tượng phật.

Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là các tượng phật ở đây như đã được hô thần nhập tượng, bức nào cũng toả ra sức mạnh tinh thuần bất tận.

Cơ thể Ngô Bình không hề bài xích khí tức của phật giáo, vì thế anh không thấy khó chịu.

Nhưng Nhân Bì Viêm Dương thì ngược lại nên Ngô Bình đã cất nó vào trong không gian Hắc Thiên.

“Chẳng trách nơi này có tên là động Vạn Phật, nhiều tượng phật quá”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Anh đi thêm một đoạn nữa thì thấy có một cái hố cao hai mét, bên dưới tối om, nhưng có tiếng động vang lên.

Ngô Bình không biết Tông Huy đang ở đâu nên nhảy xuống tìm.

Vừa xuống đó, anh đã ngửi thấy một mùi hôi thối rất khó chịu.

Anh cau mày, không biết đây là nơi quỷ quái nào?

Ngô Bình đi tiếp thì nhìn thấy cạnh đó có một căn phòng không rộng lắm, có một người ăn mặc rách rưới đang nằm trên đống rơm ở bên trong, người đó cuộn tròn người, thi thoảng lại run lên.

Ngô Bình định hỏi thăm vị trí của Tông Huy nên bước vào rồi nói: “Cho tôi hỏi thăm một chút…”

Anh vừa lên tiếng, người đó chợt rú lên rồi tung móng vuốt sắc nhọn về phía anh.

Ngô Bình đã luyện quyền ý đến viên mãn nên người đó vừa ra tay, cơ thể của anh đã phản ứng lại ngay, sau đó thi triển Thần Quỷ Trường Vực và cả Kinh Lôi Chưởng để nghênh chiến.

Ầm!

Bất ngờ là người đó cũng sử dụng Kinh Lôi Chưởng, nhưng không tinh thuần bằng Ngô Bình nên đã bị đánh bay.

Ngô Bình nhân cơ hội đó điểm vào người người đó, khiến ông ta bất động rồi lạnh giọng hỏi: “Tôi với ông không thù không oán, sao lại muốn giết tôi?”

Nhưng khi anh nhìn rõ mặt người đó thì mới ngẩn ra, nét mặt người đó đầy vẻ điên cuồng, ánh mắt đầy sát khí, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

“Người này bị tẩu hoả nhập ma rồi”, anh lẩm bẩm.

Anh lấy ngay kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu người đó, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện ra vấn đề ở đâu ngay. Sau vài mũi kim của Ngô Bình, người đó đã tỉnh táo lại, vẻ điên cuồng đã biến mất.

Người đó vén tóc lên rồi cảm kích nói: “Là thí chủ đã cứu tôi ư?”

Ngô Bình: “Cứu gì đâu, tôi chỉ áp chế sát ý của ông thôi. Cách tu hành của ông có vấn đề nên mới tẩu hoả nhập ma”.

Người đó gật đầu: “Đúng thế, công pháp mà tôi tu luyện có sát khí quá nặng, mà phật lý của tôi còn yếu nên không thể khống chế được nó, cuối cùng đã tẩu hoả nhập ma và giết hại nhiều sư huynh đệ. Về sau, tôi đã bị nhốt ở đây, tính ra chắc tôi ở đây được chục năm rồi”.

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ông nói sao? Ông bị người ta nhốt ở đây ư? Vậy là tất cả mọi người bị ở đây đều bị tẩu hoả nhập ma sao?”

Người đó đáp: “Đúng thế, đây mới là tầng một, bên dưới còn tầng hai và ba nữa”.

Ngô Bình tức giận nói: “Chú tiểu kia đã lừa tôi đến đây, rõ ràng định hại chết tôi”.

Người đó rất ngạc nhiên, sau đó hỏi chuyện Ngô Bình

“Chắc cái đám vô dụng ở La Hán Đường không muốn cậu tiếp tục khiêu chiến họ nên mới tính kế hại cậu. Hừ, tăng nhân của chùa Đại Thiền ngày càng kém cỏi”.

Ngô Bình đã bớt giận phần nào: “Ông cũng là tăng nhân của chùa này ư?”

Người đó đáp: “Tiểu tăng là Viên Hối, đệ tử của La Hán Đường”.

Ngô Bình phát hiện tu vi của người này không hề thấp, ngang với Tông Huy rồi.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đến đây để cứu một cô gái, đại sư Viên Hối có thể tìm cô ấy giúp tôi không?”

Viên Hối cười nói: “Cậu đã cứu tôi, tôi rất cảm kích, đương nhiên sẽ giúp cậu”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Thật ra tình trạng tẩu hoả nhập ma của ông không khó chữa đâu, chỉ cần thánh tâm viên mãn là có thể áp chế được ngay thôi. À, thánh tâm mà tôi nói chính là thiền tâm của các ông đấy”.

Khi đạt tới cấp Võ Thần của cảnh giới Nhân Tiên thì sẽ có thực lực rất mạnh, khi này sẽ cần thánh tâm để áp chế sức mạnh của chính mình. Nếu không thì võ lực sẽ sinh ra tà niệm, ma niệm và dễ bị tẩu hoả nhập ma.

Đó là lý do vì sao cảnh giới Nhân Tiên có cấp Võ Thánh, vì nếu không có thánh tâm thì thực lực không thể tăng thêm được.

Võ tăng của Phật môn cũng là một giới tu hành, họ có phật lực, thiền tâm sẽ chế ngự võ lực, nếu không làm được điều đó thì võ lực sẽ phản lại nhân tâm, dẫn tới tẩu hoả nhập ma giống Viên Hối, trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Viên Hối cười trừ nói: “Thiền tâm viên mãn thì khó lắm”.

Ngô Bình: “Thiền tông chú trọng giác ngộ, thật ra muốn đột phá rất dễ đấy”.

Viên Hối sáng mắt lên: “Thí chủ có cách ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK