Sau khi gọi điện cho ông Thạch, chưa đến năm phút sau đã có người gọi điện đến: “Là cậu Ngô đúng không, tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh Trung Châu, tôi tên Châu Mẫn. Tôi đang ở nơi thi đấu cược đá ngọc thô, cậu đang ở đâu, tôi lập tức đi tìm!”
Ngô Bình: “Tôi ở chỗ quầy nước giải khát”.
Sau đó, có mấy cuộc gọi từ bên truyền thông đến, Ngô Bình bảo bọn họ cùng đến.
Đồng thời, còn có cả bộ Công thương, bốn cơ quan chức năng tư pháp địa phương Trung Châu gọi đến, đều nói muốn cử người qua.
Phải biết rằng, cuộc thi cược đá ngọc thô này được phát sóng trực tiếp, bao gồm các đài truyền hình lớn, các nền tảng truyền thông, tất cả đều tiến hành đồng bộ. Bọn họ nhận được tin thì lập tức biết được đây là một tin tức lớn, lần lượt bỏ ra nhân lực lớn, chuẩn bị phát tin này.
Mười phút sau, mười bảy nền tảng truyền thông lớn nhỏ xuất hiện, Ngô Bình tiếp nhận phỏng vấn và câu hỏi của bọn họ.
Châu Mẫn là người đặt câu hỏi đầu tiên: “Xin hỏi, cậu là người dự thi sao?”
Ngô Bình lấy phiếu báo danh của mình rồi nói: “Tôi là một học sinh cấp ba, tên Ngô Bình, nghe nói đến cuộc thi cược đá ngọc thô bèn đến tham gia cùng hai bạn học. Chúng tôi khá may mắn, trước tiên mua được miếng ngọc mấy triệu, đem bán đi rồi lại mua hai miếng, tổng giá trị chừng sáu bảy trăm triệu. Nhưng sau khi gửi lên cho ban tổ chức cuộc thi thì tên không lọt nổi top mười của nhóm. Theo tôi biết, người đứng đầu trong nhóm thứ bảy có vật phẩm trị giá mấy triệu mà thôi, không thể so được với tôi. Hai người bạn của tôi cũng gặp tình trạng tương tự, tôi nghi ngờ có người đã bôi đen ngọc của chúng tôi!”
Châu Mẫn hỏi tiếp: “Bạn học Ngô, vậy cậu có chứng cứ không?”
Ngô Bình gật đầu, đưa đoạn video cho mọi người đang ngồi, để bạn họ tự dùng điện thoại của mình phát sóng trực tiếp.
Quá trình ghi lại rất chi tiết, bao gồm tảng đá đầu tiên Ngô Bình mua được, rồi bán đi, cuối cùng lại đi đến khu thứ nhất mua hai miếng. Lời của ông chủ giải thích và quá trình mở đá cũng được ghi âm.
Lúc này, cơ quan chức năng liên quan cũng đã đến, tiến hành dò hỏi Ngô Bình.
Ngay lúc này, một nhóm nhân viên công tác mặc đồng phục chạy đến, người đứng đầu đeo kính, vóc dáng cao lớn, anh ta lạnh lùng nói: “Các anh đang làm gì vậy? Mau giải tán, không được gây chuyện ở đây!”
Châu Mẫn nói: “Chúng tôi nghe nó cuộc thi cược ngọc của các anh có gian lận, đang phỏng vấn người liên quan, đây là quyền lợi của chúng tôi, các anh không có quyền can thiệp!”
Người này hừ lạnh một tiếng, vươn tay nắm lấy máy quay, đập mạnh nó xuống đất.
Châu Mẫn tức giận: “Các anh thật quá đáng!”
“Quá đáng sao? Đây mới là quá đáng!”. Nói rồi, người này lại vươn tay tát một cái khiến Châu Mẫn ngã ra đất.
Người của các nền tảng truyền thông lớn nhỏ khác lần lượt lùi lại, nhưng máy quay trong tay bọn họ không hề tắt, quay lại toàn bộ mọi thứ.
Một người thuộc cơ quan tư pháp đứng ra, lạnh lùng nói: “Hành vi của các anh đã vi phạm pháp luật, tôi khuyên các anh lập tức dừng ngay hành vi vi phạm pháp luật!”
“Bốp!”
Người đàn ông cao lớn kia lại tát một cái, lạnh lùng nói: “Chúng tôi chính là luật!”
Rất nhiều người đều đang quay sóng trực tiếp, cảnh này khiến không ít người sững sờ, sau đó rất nhiều bình luận xuất hiện, công kích kẻ đấm đánh người này.
Hiện trường hỗn loạn, hai bên đánh nhau, nhưng người của bên truyền thông và các cơ quan đều không phải đối thủ, bị đánh phải lùi về sau.
Trong lúc hỗn hoạn, Ngô Bình âm thầm ra tay, đám kẻ hung hăng bên ban tổ chức đều ngã xuống đất, ai ai cũng sùi bọt mép, bất động nằm đó.
Chuyện này nhanh chóng hot trên mạng, càng lan càng lớn, trong tỉnh và thành phố lần lượt gọi điện đến, cuộc thi cược ngọc buộc phải ngừng.
Lúc này, trong một tòa nhà năm tầng ở Đổ Thạch Thành, tám người phụ trách đang đứng bên trong, sắc mặt ai cũng khó coi. Trong đó, có hai người cúi thấp đầu, không ngừng lau mồ hôi lạnh.
“Các anh to gan lắm, dám giở trò với miếng ngọc trị giá mấy trăm triệu, ai cho các người cái gan đó?”. Một người trung niên tức giận quát lớn.
Thì ra, hai người phụ trách này khi biết được Ngô Bình và mấy người Hàn Băng Nghiên mua được nguyên liệu có trị giá mấy trăm triệu thì lập tức nổi lòng tham. Bọn họ biết nhóm Ngô Bình đều là học sinh, dễ bắt nạt, vì vậy mới treo đầu dê bán thịt chó, đổi ngọc của ba người Ngô Bình thành viên đá bình thường, sau đó giữ lấy mấy khối ngọc kia làm của riêng.
Chuyện như vậy không phải bọn họ chưa từng làm, cho nên cũng không có áp lực tâm lý. Nếu mấy người Ngô Bình dám làm lớn chuyện thì cứ cử người qua, bắt rồi đánh bọn họ một trận, sau đó đe dọa vài câu là xong chuyện. Dù sao, bọn họ đều là người có quyền có thế, hắc bạch đều biết, người bình thường ai dám gây chuyện?
Nhưng bọn họ không ngờ, Ngô Bình không phải người bình thường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi dã điều động một lượng lớn người từ truyền thông và cơ quan chức năng điều tra chuyện này.
“Xin lỗi chủ tịch, chúng tôi sai rồi”. Một người trong đó lập tức xin lỗi.
Chủ tịch lạnh lùng nói: “Chuyện đã lớn như vậy, bây giờ cổ phiếu tập đoàn cũng rớt xuống tám phần trăm. Tám phần trăm, là mấy chục tỷ đấy! Hai tên khốn các anh, vì mấy trăm triệu, mà khiến tập đoàn tổn thất mấy chục tỷ, đáng chết!”
Một thành viên nữ lên tiếng: “Chuyện đã như vậy, cũng không cách nào giải quyết, chỉ có thể đẩy hai người này ra, sau đó tuyên bố thanh minh, chuyện này là hành vi cá nhân của bọn họ, ban tổ chức cuộc thi cược ngọc cũng không biết chuyện”.
Người trung niên thở dài: “Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng, chỉ xin lỗi không thì sợ là sẽ không khiến mọi người vừa lòng.
Thành viên nữ nói: “Vậy thì lại bồi thường một trăm triệu cho đối phương, đồng thời cho phép đối phương chọn một nguyên liệu từ Cửu Ngũ Các”.
Người trung niên có chút xót tiền, ngọc từ Cửu Ngũ Các rẻ nhất cũng trên trăm triệu. Nhưng so với cổ phiếu và danh dự tập đoàn thì ông ta không thể không làm như vậy.
Chuyện ồn ào hơn một tiếng đồng hồ thì Ngô Bình nhận được điện thoại.
“Bạn học Ngô Bình, tôi là thư ký chủ tịch tập đoàn Vương Đạo, tôi họ Viên. Chuyện này là do sai lầm của nhân viên chúng tôi, có nhân viên tự mình đổi ngọc của các cậu. Bây giờ, chuyện đã điều tra rõ ràng, chúng tôi lập tức trả lại ngọc cho ba người, đồng thời sẽ bồi thường xin lỗi. Xin hỏi hiện giờ ba người có thời gian hay không, chủ tịch của chúng tôi sẽ đích thân gặp mặt mọi người.
Ngô Bình nói: “Có thể”.
Mười phút sau, ba người Ngô Bình đã đến một tòa nhà năm tầng. Trong phòng khách tầng một, bọn họ nhìn thấy một người trung niên rất có khí chất.
Người trung niên bước đến, cười nói: “Ba bạn trẻ, chuyện xảy ra trước đó, tôi rất tiếc, cũng rất xin lỗi! Tôi họ Vương, là Vương Truyền Phong, là chủ tịch tập đoàn Vương Đạo”.
Ngô Bình chợt động lòng: “Chủ tịch Vương là người của Ngũ gia Trung Châu?”
Vương Truyền Phong này cười nói: “Đúng vậy, không ngờ cậu Ngô lại nhận ra tôi”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi không nhận ra ông, chỉ là vừa mới có chút chuyện không vui với nhà họ Vương. Nhà họ Vương các ông mời một cao thủ đến đối phó với tôi, kết quả bị tôi đánh bại”.
Vương Truyền Phong chợt suy nghĩ trong lòng, ông ta cũng xem như là một trong số những nhân vật trụ cột của nhà họ Vương, lập tức nhíu mày nói: “Người đụng xe kia chính là cậu?”
Ngô Bình: “Là tôi”.
Vẻ mặt tươi cười của Vương Truyền Phong lập tức biến mất, ông ta lạnh nhạt nói: “Xem ra là cậu có chuẩn bị mà đến, chẳng trách lại làm lớn chuyện đến vậy!”
Ngô Bình: “Không liên quan gì nhau. Tôi chỉ là đến cuộc thi cược ngọc chơi chơi mà thôi, không ngờ các ông lại bỉ ổi như vậy, dám đánh tráo đồ của tôi!”
Vương Truyền Phong biết, chuyện hôm nay e là khó hòa giải được, ông ta thấp giọng nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Chương 2462: Điên cuồng mua đá thô
Ngô Bình: “Đá thô của bọn tôi có giá bảy trăm triệu, yêu cầu của tôi không cao, tập đoàn Vương Đạo các người bồi thường gấp đôi là được”.
“Không thể!”, Vương Truyền Phong sầm mặt nói: “Bảy trăm triệu là tiền các cậu kiếm lời thôi, thế mà còn dám đòi bảy trăm triệu”.
Ngô Bình: “Không bồi thường cũng được, sau này danh dự của tập đoàn sẽ mất hết, tôi xem ai còn dám đến mua đá thô của các người”.
Sắc mặt Vương Truyền Phong khá khó coi: “Cậu trai, nhà họ Vương không phải là nơi mà ai cũng có thể chọc vào, cậu chắc chắn muốn làm thế?”
Ngô Bình khinh thường nói: “Ông hai nhà họ Vương các ông bị tôi dùng thủ đoạn trừng phạt, mỗi ngày đều đau đến sống không bằng chết, ông còn nói chuyện với tôi như thế sao?”
Vương Truyền Phong hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi nghĩ với chuyện xảy ra trước đây thì mọi người có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi sẽ thuyết phục anh hai mình để anh ấy buông bỏ mối hận. Người đã chết rồi, có dây dưa thêm cũng chẳng có ích gì. Cậu nghĩ sao?”
Ngô Bình: “Bớt nói mấy lời vô ích với tôi đi. Một tỷ tư đấy, trả lại đá thô cho tôi, đền bù thêm bảy trăm triệu tệ”.
Vương Truyền Phong nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Được, đưa cậu bảy trăm triệu tệ”.
Rất nhanh, đá thô của mấy người Ngô Bình được đưa đến, đồng thời Vương Truyền Phong đã ra lệnh cho người chuyển bảy trăm triệu tệ vào tài khoản mà Ngô Bình cung cấp, tài khoản này là của một công ty do Nghiêm Lãnh Thạch đứng tên, tài khoản cũng do ông ta cung cấp.
Sau khi nhận được tiền, Ngô Bình lập tức dẫn người đi khỏi đó.
Lúc này hai chân Từ Kiêu vẫn còn mềm nhũn, cậu ta hít sâu một hơi nói: “Anh Bình, chúng ta đi nhanh thôi, đó là nhà họ Vương ở Trung Châu đấy, chúng ta không chọc vào nổi đâu”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tại sao phải đi? Nếu chúng ta đã đến Đổ Thạch Thành rồi thì mua thêm vài khối đá thô nữa chứ”.
Sau đó cậu nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, có phải nhà em mở cửa hàng trang sức không? Anh mua thêm đá ngọc thô cao cấp, sau đó gia công thành trang sức, gửi bán trong cửa hàng nhà cô”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Được chứ”.
Trước tiên Ngô Bình đến khu một, nơi đó còn có mấy chục khối đá thô mà cậu thấy chất lượng khá tốt nhưng vẫn chưa kịp mua. Mấy đá thô này giá rẻ nhất này cũng phải hơn mấy trăm nghìn tệ, cậu đã chi hơn một trăm ba mươi triệu tệ để mua thêm mười ba khối đá thô.
Sau đó cậu lại đến khu hai, khu ba, khu bốn, bỏ ra hơn hai trăm bốn mươi lăm triệu mua được tám mươi bảy khối đá thô ở ba khu này.
Ngoài những khu vực này, đá thô tốt nhất trong Đổ Thạch Thành được đặt ở một nơi gọi là Cửu Ngũ Các, trong đó chỉ có hơn một trăm đá thô nhưng giá của mỗi khối đá thô đều hơn một trăm triệu tệ.
Cửu Ngũ Các không phải là nơi người nào cũng có thể vào được, chỉ có những khách hàng đã chi tiêu hơn năm mươi triệu tệ ở Đổ Thạch Thành mới có thể vào trong.
Tất nhiên Ngô Bình có đủ tư cách đó, cậu đã mua đá thô hết mấy tỷ tệ.
Đi vào Cửu Ngũ Các, khách bên trong không nhiều, ngoài ba người Ngô Bình, bên trong chỉ có vài người khác, những người còn lại đều là nhân viên phục vụ.
Đá thô trong Cửu Ngũ Các đều rất lớn, khối nhỏ nhất cũng cao hơn một mét, nặng hơn một tấn.
Ngô Bình thẩm thấu bí lực vào lòng đất, sau đó tiến vào từng khối đá thô trong Cửu Ngũ Các. Sau chưa đầy nửa phút, Ngô Bình đã hoàn toàn biết được tình hình của mấy đá thô này.
Cậu bước đến trước một khối đá thô cao gần hai mét, nặng năm tấn, phát hiện đá thô này được niêm giá là bốn trăm tám mươi triệu tệ.
Ngô Bình ấn vào đá thô, vỗ nhẹ một cái rồi nói: “Tôi mua khối đá thô này”.
Người bán hàng cả kinh, lập tức nói: “Cậu tinh mắt thật đấy, khối đá thô này tên “Đại Thiên Vương”, là một viên đá thô cao cấp được phát hiện ở Myanmar vào ba mươi lăm năm trước, từng được một số nhà sưu tập cất giữ”.
Ngô Bình: “Các cô có dịch vụ đưa hàng đến tận nhà không?”
Nhân viên bán hàng vội gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, chúng tôi không chỉ đưa hàng đến mà còn có dịch vụ tách đá miễn phí ở tận nhà”.
Ngô Bình: “Ừ, tốt lắm”.
Ngô Bình dùng số dư trong tài khoản chi hết trả bốn trăm tám mươi triệu tệ, sau đó lại bước đến khối đá thô thứ hai. Khối đá thô này không bằng khối đá thô thứ nhất, hơn nữa giá cũng cao hơn nhưng chất lượng phỉ thúy bên trong cũng khá tốt, giá trị tối thiểu cũng có thể gấp ba hoặc gấp năm lần.
Khối đá thô này lớn hơn, tổng giá trị là chín trăm chín mươi chín triệu tệ, tên của nó cũng rất bá đạo, tên là Ngọc Hoàng Đại Đế, là khối đá thô đắt nhất ở đó.
Ngô Bình không có đủ tiền, thế là cậu bèn liên lạc với Nghiêm Lãnh Thạch, bảo ông ta chuẩn bị một tỷ. Chẳng mấy chốc tài khoản công ty mà cậu dùng đã có thêm một tỷ tệ tiền mặt.
Thấy Ngô Bình đứng trước đá thô nghiên cứu, nhân viên bán hàng phấn khích hỏi: “Cậu cũng muốn mua khối đá thô này sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi mua”.
Ngô Bình vừa thanh toán tiền, tập đoàn Vương Đạo đã bảo một giám đốc đến hiện trường. Thấy Ngô Bình mua một lượt cả đống đá thô hơn một tỷ tệ, giám đốc này cười nói: “Cậu Ngô đúng là hào phóng, sau này cậu nhất định phải đến đây nhiều hơn đấy”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đương nhiên rồi, sau này tôi không còn tiền tiêu nữa thì lại đến chỗ các người dạo một vòng”.
Giám đốc sửng sốt: “Cậu Ngô có ý gì?”
Ngô Bình không giải thích nói: “Đưa hàng đến địa chỉ tôi đã báo, tôi đích thân đi áp tải”.
Cậu không yên tâm để tập đoàn Vương Đạo vận chuyển thứ đồ đắt như vậy, nên cậu phải đích thân đi theo.
Lúc này chủ tịch Vương Truyền Phong cũng nhìn thấy cảnh Ngô Bình mua đá thô trong camera giám sát, ông ta lạnh nhạt nói: “Bây giờ chẳng phải đã kiếm lại được bảy trăm triệu tệ đã đưa cho hắn đó sao?”
Hai khối đá thô này được mua lại vào mười mấy năm trước đó, lúc đó giá cũng không nhiều tiền như vậy, chỉ có hơn năm trăm triệu tệ.
Một ông lão chuyên về cược ngọc nói: “Chủ tịch, người này chọn ngọc rất chính xác, tôi nghĩ cậu ta chọn hai khối đá này vì đã chắc chắn bên trong có đá quý”.
Vương Truyền Phong: “Tôi và ông đều biết rõ giá trị của thứ bên trong những khối đá thô không hề quý trọng như giá tiền của nó. Chính vì thế, chúng ta mới bán đá ngọc thô, chứ không phải bán phỉ thúy”.
Ông lão nói: “Nhưng trước đó người này chỉ bỏ ra ba mươi nghìn mà lại chọn được phỉ thúy đáng giá mấy trăm triệu tệ, khả năng này khiến người ta kinh ngạc đấy”.
Vương Truyền Phong: “Chắc là may mắn thôi, thần tiên cũng khó đoán được đâu là phỉ thúy, câu này không phải nói bừa”.
Lại nói đến mấy người Ngô Bình đi theo xe rời khỏi Đổ Thạch Thành, chiếc xe lái thẳng đến một nhà kho của nhà họ Hàn. Các biện pháp an ninh trong nhà kho này rất tốt, rất nhiều đồ trang sức bằng vàng và ngọc bích được cất trong đó, nơi này được xây dựng theo tiêu chuẩn của kho tiền ngân hàng.
Hàn Chí Thành đã đợi ở bên trong, thấy Ngô Bình vận chuyển mấy khối đá thô đến, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Đá thô lớn như vậy, ba đứa đến Đổ Thạch Thành đấy à?”
Hàn Băng Nghiên hào hứng kể lại chuyện đã xảy ra, nghe xong, Hàn Chí Thành cảm thấy thật khó tin. Ông ấy dựa vào tiền bạc mà bố mình để dành được, phấn đấu tận ba mươi năm mới có được sự giàu sang hôm nay. Mà Ngô Bình trước mặt lại chỉ đến Đổ Thạch Thành một chuyến là đã kiếm được mấy tỷ, đúng là truyền kỳ!
Hàn Chí Thành lại nghĩ đến phương diện khác: “Tiểu Bình này, nhà họ Vương là một thế lực đáng sợ, đắc tội với nhà họ Vương e là…”
Ngô Bình nói: “Chú Hàn yên tâm, cháu có tính toán riêng của mình”.
Dỡ hết đá thô đó xuống xe, Ngô Bình bảo người Đổ Thạch Thành đưa dụng cụ đến, cậu muốn mở hết mấy đá thô nhỏ này ra.
Cậu đã mua hàng trăm khối đá thô từ khu một đến khu bốn trong chuyến đi này, phải mất rất nhiều thời gian để mở hết từng khối đá thô. Nhưng Từ Kiêu và Hàn Băng Nghiên lại rất hào hứng với quá trình này, họ muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Bình tách từng khối đá thô ra.
Miếng phỉ thúy trong tay Từ Kiêu được Hàn Chí Thành mua lại ngay tại chỗ, giá bán là năm mươi tám triệu tệ, đắt hơn ông chủ của Đổ Thạch Thành vài triệu. Tất nhiên đá thô của Hàn Băng Nghiên đã bị tịch thu mà lại không có được một phân tiền nào.
Chương 2463: Bí lực cấp thiên, quyền ấn vô địch
Vì ngọc thạch của Ngô Bình có giá trị mấy trăm triệu, Hàn Chí Thành không có nhiều tiền mặt đến thế nên ông ấy đã không mua.
Ngô Bình mở hai mươi khối đá thô, phỉ thúy bên trong khá tốt. Hàn Chí Thành đánh giá hai mươi phỉ thúy ngọc thạch này có giá trị trên cả trăm triệu. Thế là Ngô Bình đã bán số ngọc đó cho Hàn Chí Thành với giá một trăm triệu.
Từ Kiêu từ một học sinh cấp ba, chớp mắt đã trở thành triệu phú, cậu ta cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ, đến khi cầm trên tay tấm chi phiếu của Hàn Chí Thành mới hoan hô, nhảy cẫng lên.
Ngô Bình cười, nói: “Từ Kiêu, cậu mau về nhà, nói cho cô chú biết tin tốt này đi”.
Từ Kiêu cười hehe: “Hơn năm mươi triệu, phải mất bao lâu tôi mới tiêu hết đây?”
Ngô Bình: “Trông cậu kìa, chỉ được có vậy thôi”.
Từ Kiêu: “Anh Bình, là cậu giúp tớ chọn ngọc, chúng ta chia đôi mỗi người một nửa đi”.
Ngô Bình cầm một tấm phỉ thúy và nói: “Tớ cần chia đôi với cậu sao? Cậu lấy hết đi”.
Sau khi Từ Kiêu rời đi, Ngô Bình cất đá thô vào kho nhà họ Hàn, sau đó đến tìm Nghiêm Lãnh Thạch, chuẩn bị tối nay cùng ông ta đi gặp người nhà họ Vương.
Lúc đến nhà Nghiêm Lãnh Thạch, ông ta có vẻ hơi căng thẳng, Ngô Bình vừa đến thì ông ta liền nói: “Cậu chủ, tôi vừa nhận được tin, nhà họ Vương đã tìm được Quỷ Đạo Nhân, một người trong Giang Nam Ngũ Tà”.
Ngô Bình: “Giang Nam Ngũ Tà là người thế nào? Thực lực ra sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Giang Nam ngũ tà là năm cao thủ lớn của Giang Nam, thực lực đều mạnh hơn tôi. Trong đó Qủy Đạo Nhân giỏi bí thuật quỷ đạo, chắc là cao thủ Bí Cảnh trên tầng năm”.
Ngô Bình: “Vẫn còn sớm, tôi đột phá trước đã”.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh ở nhà họ Nghiêm, bắt đầu lĩnh hội bí lực cấp thiên. Bí lực cấp thiên này cực kỳ khó lĩnh hội, nhưng lúc cậu tu luyện, trong người có một loại sức mạnh kỳ diệu xuất hiện, giúp cậu nhanh chóng cảm nhận được bí lực cấp thiên, sau đó thử hấp thụ bí lực này.
Nghiêm Lãnh Thạch và Nghiêm Hiếu Văn đều canh gác bên ngoài khuôn viên, nơi Ngô Bình tu luyện.
Nghiêm Hiếu Văn nhìn vào trong chằm chằm, cảm thấy có một luồng năng lượng cực kỳ vi diệu tồn tại giữa trời đất, mang theo khí thế của thiên đạo từ từ thành hình. Hắn ta không có tu vi gì nhưng lúc này cũng cảm nhận thấy một loại uy nghiêm khó lường.
So với hắn ta thì khả năng cảm ứng của Nghiêm Lãnh Thạch mạnh hơn gấp trăm lần, sắc mặt ông ta trắng bệch, miệng lẩm bẩm: “Bí lực cấp thiên mạnh thật, trước loại sức mạnh này, công lực bố khổ luyện mấy chục năm đều không đáng là gì”.
Nghiêm Hiếu Văn tò mò hỏi: “Bố, bí lực cấp thiên là gì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Có nói con cũng không hiểu, tóm lại, đấy là một loại sức mạnh mạnh hơn gấp ngàn vạn lần so với bí lực mà bố tu luyện”.
Nghiêm Hiếu Văn giật mình, sức mạnh của một người mạnh hơn của người khác bốn năm lần đã ghê gớm lắm rồi, chênh lệch đến cả ngàn vạn lần thì còn chịu nổi sao?
Sau gần hai tiếng đồng hồ, luồng khí tức đặc biệt đó bỗng biến mất rồi cửa vườn mở, Ngô Bình bước ra ngoài.
Lúc này, Ngô Bình uy nghiêm và chín chắn hơn trước đó, Ngô Bình trước đó khiến người ta có cảm giác mặc dù mạnh nhưng lại chỉ là một cậu học sinh, còn bây giờ, không còn ai cảm thấy cậu giống học sinh nữa.
Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng, nói: “Chúc mừng cậu chủ, chúc mừng cậu chủ”.
Ngô Bình “Ừ” một tiếng rồi nói: “Vận may của tôi không tồi, đã đột phá thành công rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, có thể cho tôi được mở rộng tầm mắt không?”. Ông ta rất muốn biết bí lực cấp thiên rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Ngô Bình gật đầu, hơi dùng lực, đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu đen liền xuất hiện như một tia chớp, giáng lên hòn non bộ cao hơn ba mét ở cách đó mấy chục mét.
Một âm thanh nặng nề vang lên, phía trên hòn non bộ liền xuất hiện một chưởng ấn rất sâu. Nghiêm Lãnh Thạch vội đến chỗ hòn non bộ để kiểm tra, kết quả vừa sờ vào thì hòn non bộ đã biến thành tro bụi.
Ông ta thốt lên kinh ngạc, nói: “Chưởng lực hư không mạnh quá đi mất”. Ông ta tự nhận nếu như chưởng đó đánh lên người mình thì nhất định ông ta sẽ bị đánh chết.
Sau đó, Ngô Bình giẫm nhẹ chân phải xuống đất, xung quanh liền xuất hiện mấy chục ấn bí lực, kết hợp với nhau thành một sát trận, dường như tất cả các loại sức mạnh trong trời đất đều quy tụ về phía cậu, mạnh đến mức Nghiêm Lãnh Thạch cũng cảm thấy không thể nào đánh bại.
“Đấy là chân phù của Bí Cảnh tầng bốn sao?”, ông ta lẩm bẩm.
Ngô Bình: “Không phải chân phù, là bí ấn. Khi được bí lực cấp thiên gia tăng sức mạnh, chúng trở nên mạnh như chân phù. Đương nhiên, nếu như tôi thăng cấp tới cảnh giới Chân Phù chân phù của tôi còn mạnh hơn thế này”.
Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng nói: “Với thực lực bây giờ của cậu chủ, đừng nói Bí Cảnh tầng năm, dù là Bí Cảnh tầng sáu thì cũng chưa chắc là đối thủ của cậu”.
Ngô Bình liếc nhìn thời gian rồi nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi”.
Hai bên hẹn nhau ở Túy Tiên Lâu, sau khi hai người họ đến thì phát hiện người ở Túy Tiên Lâu đều bị điều đi hết, chỉ có vài người ngồi ở sảnh lớn, ngoài cửa cũng có hai người đang đứng canh.
Quản gia Củng đứng dậy, nói: “Hai vị, gia chủ của chúng tôi đang đợi trên lầu”.
Nghiêm Lãnh Thạch gật nhẹ đầu, mời Ngô Bình đi trước, cả hai lần lượt lên lầu.
Trên lầu hai có một phòng nhỏ, hiện có bảy, tám người đứng canh ở hành lang. Hai người họ rẽ cua rồi vào trong phòng nhỏ. Trong phòng có bốn người đang ngồi, trong đó có ông hai Vương, bên cạnh ông ta là một người trung niên rất uy nghiêm.
Nhưng người khiến Ngô Bình chú ý là một thanh niên mặt vàng, mặc đồ màu đen, hắn ta ngồi ở góc phòng, dường như hòa làm một với không gian nên rất khó nhận ra.
Lúc này, ông hai Vương đang phát bệnh, trán toát mồ hôi lạnh, ông ta nghiến răng đến mức chảy máu. Ngô Bình vừa đến thì ông ta liền gằn giọng nói: “Cậu đến rồi, đến đúng lúc lắm”.
Người trung niên khí thế bên cạnh ông ta bình thản đáp: “Anh Nghiêm, anh nhất định muốn xen vào chuyện này sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Gia chủ Vương, tôi nhất định phải nhúng tay vào”.
Người trung niên là gia chủ của nhà họ Vương, tên Vương Truyền Tông.
Vương Truyền Tông thở dài, nói: “Này cậu nhỏ, thằng hai nhà tôi bị cậu hại ra thế này, cậu đúng thật là độc ác mà”.
Ngô Bình: “Chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu như nhà họ Vương các ông vẫn ngông cuồng như thế thì người tiếp theo sẽ là ông”.
Vương Truyền Tông tối sầm mặt: “Láo xược”.
Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, ông tìm tôi đến đây, chẳng phải cũng đã mời cao thủ đến đối phó với tôi sao? Nói nhiều như vậy làm gì? Bảo ông ta ra đây đi”. Cậu vừa nói vừa nhìn sang đạo nhân mặt vàng đó.
Vương Truyền Tông bình thản nói: “Nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.
Đạo nhân mặt vàng ngồi im không động đậy, chỉ nở nụ cười xấu xa, trong căn phòng nhỏ bỗng có một luồng gió thổi qua, sau đó, một luồng âm khí màu xám từ dưới đất dâng lên, xộc vào mũi Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thấy luồng âm khí đó thì đã biết sự lợi hại của nó, cậu giơ tay phải bấm ấn, trước mặt liền xuất hiện một ấn phù màu vàng to bằng mặt người, xoay tròn và phát ra lôi quang màu tím.
Lôi quang đánh lên âm khí khiến âm khí bốc khói, có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ phát ra từ bên trong.
Đạo nhân mặt vàng run rẩy và thét lên: “Cậu biết lôi pháp sao?”
Ngô Bình nắm bắt cơ hội, tung một đấm về phía xa, ba quyền ấn lao vút như tia chớp, chặn đứng mọi lối thoát của người đàn ông mặt vàng.
Đạo nhân mặt vàng vội né người qua trái, vừa hay trúng chiêu ở ngực, ngực lõm xuống một lỗ. Hắn ta rên lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất như một cái xác.
Trước sự chứng kiến của mọi người, thất khứu Quỷ Đạo Nhân chảy máu, hai mắt trợn trắng, ông ta chết rồi.
Ngô Bình cũng hơi bất ngờ trước thực lực của mình, không ngờ có thể giết chết Quỷ Đạo Nhân chỉ bằng một chưởng. Người đó là cao thủ Bí Cảnh tầng năm – cấp bậc cảnh giới Bí Thiên, thế mà lại bị cậu đánh chết bằng một quyền, xem ra thứ mà cậu tu luyện mạnh hơn rất nhiều so với người thường.
Người nhà họ Vương đều ngơ ngác, quản gia Củng hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, người run cầm cập.
Vương Truyền Tông nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt tái bệch, há miệng định nói gì đó nhưng lại không thốt ra tiếng.
Ngô Bình nhìn sang ông ta, bình thản nói: “Gia chủ Vương, con người tôi không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức. Hôm nay nhà họ Vương ông mời người đến giết tôi thì tôi nhất định phải phản ứng. Gia chủ Vương, ông muốn chết thế nào?”
Chương 2464: Quà sinh nhật
Vương Truyền Tông trợn tròn mắt, lập tức nói: “Cậu Ngô, có gì thì từ từ nói. Nhà họ Vương tôi hô mưa gọi gió ở Trung Châu, trở thành bạn với nhà họ Vương chỉ có lợi chứ không có hại gì với cậu”.
Nhưng Ngô Bình không thèm nghe những lời ông ta, bước đến túm lấy cổ đối phương, vỗ mười mấy cái lên người ông ta thi triển cấm chế cực kỳ bá đạo.
Vương Truyền Tông biết e là mình cũng sẽ giống thằng hai, mỗi ngày đều phải trải qua trong sự giày vò đau đớn, ông ta hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Ông hai nhà họ Vương quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi! Hai ngày nay tôi thật sự cảm thấy khó chịu còn hơn cái chết, cầu xin cậu, tha cho tôi một lần, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Lỗi là ở nhà họ Vương, muốn tôi giải bỏ cấm chế cho tôi cũng đơn giản thôi, từ nay về sau nhà họ Vương chỉ tuân theo lệnh của tôi, cung phụng tôi như chủ”.
“Cậu đừng mơ!”, Vương Truyền Tông nghiêm giọng nói: “Căn cơ của nhà họ Vương thâm hậu hơn những gì cậu biết, cậu đợi đấy”.
Ngô Bình lạnh nhạt cười nói: “Được, vậy tôi đợi”.
Vương Truyền Phong của tập đoàn Vương Đạo cũng có mặt ở đó, ông ta vội bước đến nói: “Anh ba, thật ra hai bên cũng không có ân oán gì lớn cả, không cần phải trở thành kẻ thù của nhau”.
Ông ta chắp tay lại với Ngô Bình: “Cậu Ngô, nhà họ Vương tôi không phải là người dễ bắt nạt, yêu cầu trước đó của cậu quá đáng lắm đấy, chúng tôi không thể đồng ý được. Tôi thấy hay là thế này, nhà họ Vương tôi sẵn sàng xin lỗi và đền tội với cậu, cậu rộng lượng một chút, mọi người không truy cứu chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”
Nghe nói thế, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, tôi nghĩ nếu nhà họ Vương chịu trả giá thì tha cho họ một lần cũng không sao”.
Nghiêm Lãnh Thạch có suy xét của riêng ông ta, đầu tiên, thế lực của nhà họ Vương quả thật rất mạnh, nếu trở mặt hoàn toàn thì sau này phải đối mặt với sự trả thù của những người khác trong nhà họ Vương.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy phải xem nhà họ Vương sẵn sàng trả cái giá nào nữa”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nhà họ Vương có hai công ty có khả năng kiếm tiền nhất ở Trung Châu, một là tư cách bán thuốc lá, một là công ty taxi lớn nhất toàn thành phố, còn có rất công thương nghiệp, chẳng hạn như cửa hàng, mỏ vàng, tập đoàn Vương Đạo,…”
Nghe nói nhà họ Vương cũng có công ty taxi, Ngô Bình hỏi: “Công ty taxi của nhà họ Vương có bao nhiêu xe vậy?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Lớn hơn công ty của tôi, có tất cả ba mươi lăm triệu chiếc xe taxi”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, nói thế tức là chỉ một công ty taxi, mỗi năm nhà họ Vương có thể thu nhập được hai tỷ tệ.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, tôi nghĩ để nhà họ Vương giao công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá là được”.
Ngô Bình nhìn Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Thuốc lá này kiếm được nhiều tiền không?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Năm ngoái, toàn thành phố đã bán được hai mươi bảy tỷ thuốc lá, trong đó năm mươi phần trăm là thuế, gia thành chỉ có một nửa, còn có mười lăm phần trăm là các phí vận chuyển, ba mươi phần trăm còn lại là lợi nhuận ròng”.
Ngô Bình nheo mắt: “Hai mươi bảy tỷ tệ, ba mươi phần trăm là tám tỷ mốt”.
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Đúng thế”.
Ngô Bình nhìn Vương Truyền Tông: “Vương Truyền Tông, ông nghe rồi chứ? Nếu nhà họ Vương đồng ý nhượng quyền kinh doanh thuốc lá và công ty taxi thì tôi có thể tha cho ông một mạng”.
Vương Truyền Tông cười mỉa: “Không thể”.
Vương Truyền Phong cũng nhíu mày nói: “Cậu Ngô, anh Nghiêm, điều kiện hai người đưa ra hơi quá, nhà họ Vương tôi không chấp nhận”.
Ngô Bình nói: “Không chấp nhận cũng chẳng sao, hôm khác chúng ta gặp lại”, nói rồi cậu không nói gì thêm nữa, bảo Nghiêm Lãnh Thạch rời khỏi đó.
Sau khi hai người họ đi, Vương Truyền Tông tức giận đấm một cái xuống đất nói: “Dùng đến “Tiên Sát Lệnh”, mời tiên sư ra mặt”.
Vương Truyền Phong thở dài nói: “Chủ nhân, năm đó tiên sư năm chỉ cho chúng ta một Tiên Sát Lệnh thôi, cho nhà họ Vương chúng ta sử dụng để bảo vệ tính mạng, nếu không gặp tai họa lớn gì thì tốt nhất không nên sử dụng”.
Hai mắt Vương Truyền Tông đỏ ngầu: “Lẽ nào bây giờ không phải là vấn đề sống chết đó sao? Hắn lại dám có ý định với công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá, hắn thật đúng là bắt nạt người quá đáng! Nếu nhà họ Vương không đánh trả, sau này ai cũng có thể bắt nạt chúng ta”.
Vương Truyền Phong thở dài, ông ta cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành nói: “Vậy thì mời tiên sư xuống núi”.
Trên đường về, Nghiêm Lãnh Thạch trông có vẻ hơi lo lắng.
Ngô Bình hỏi: “Ông Nghiêm, ông đang lo gì thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi từng nghe nói nhà họ Vương có được một Tiên Sát Lệnh. Tôi lo nếu nhà họ Vương bị ép đến đường cùng, họ sẽ dùng Tiên Sát Lệnh đó, mời cao thủ đối phó với chúng ta”.
Ngô Bình: “Tiên Sát Lệnh này có thể mời được cao thủ cỡ nào?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảnh giới Bí Anh, thậm chí là cao thủ mạnh hơn”.
Ngô Bình cũng không hoảng hốt, cậu gật đầu: “Cường giả Bí Anh quả thật không dễ đối phó”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nếu cậu chính thức bước vào Bí Cảnh, có phải có thể đối đầu với cường giả Bí Anh không?”
Ngô Bình: “Chắc là không khó, ông không cần lo chuyện này, đến lúc đó lại nói”.
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Tập đoàn Vương Đạo do nhà họ Vương nắm quyền có tổng tài sản hơn năm trăm tỷ tệ, là một tập đoàn lớn mạnh, chỉ một mình chúng ta thôi thì không thể làm gì được. Nếu nhà họ Vương sử dụng Tiên Sát lệnh vẫn không thể làm gì chủ nhân, đồng thời lúc này đối thủ của Vương Hạo Dã đang cố gắng phát triển ở đây, vậy thì nhà họ Vương chắc chắn sẽ từng bước bị xâm chiếm”.
Suy nghĩ ban đầu của Ngô bình không phải là vì thu mua sản nghiệp của nhà họ Vương, nhưng sự việc đã đến nước này, mọi chuyện đều cứ để tự nhiên, cậu không cần, người khác cũng sẽ cần.
Bố đã đi du lịch ở nước ngoài, Ngô Bình cũng không về nhà mà ở lại nhà họ Nghiêm.
Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần, nhưng cậu phải về trường huấn luyện, vì hai ngày sau còn phải thách đấu với đội trường mạnh nhất cả tỉnh.
Đến sân tập, màn thể hiện của Ngô Bình thậm chí còn tốt hơn lúc trước, cậu đã trở thành linh hồn của đội bóng. Nhiều nữ sinh trong trường chạy đến xem họ tập luyện, thỉnh thoảng còn vỗ tay cổ vũ, còn có vài nữ sinh can đảm tặng hoa cho Ngô Bình.
Trong giờ nghỉ trưa, Hàn Băng Nghiên lái một chiếc xe thể thao đến, chiếc xe thể thao rất ngầu, được trang bị siêu pin hai mươi lăm độ và một động cơ V8, tăng tốc 1.8 giây trên một trăm kilomet, có thể đạt tốc độ tối đa bốn trăm kilomet mỗi giờ.
Vẻ ngoài chiếc xe thể thao cũng rất ngầu, âm thanh cũng mê người, Ngô Bình nhìn thấy nó, hai mắt không khỏi sáng lên.
“Băng Nghiên, xe mới mua sao?”
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm qua bố em thu hết phỉ thúy của em nên em đã vòi ông ấy mua cho em một chiếc xe”, nói rồi cô đưa chìa khóa cho Ngô Bình.
“Anh Bình, đây là quà sinh nhật em tặng cho anh”, cô ấy cười nói.
Ngày mốt là sinh nhật Ngô Bình, ngay cả cậu cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ Hàn Băng Nghiên lại nhớ.
Ngô Bình cười nói: “Anh đang định mua một chiếc xe, cảm ơn em, Băng Nghiên”.
Hàn Băng Nghiên: “Cảm ơn làm gì, tiền mua xe là anh giúp em kiếm mà”.
Ngô Bình bước lên xe, Hàn Băng Nghiên dạy một hồi, sau đó cậu khởi động xe, lái vào đường cao tốc trên cao quanh thành phố.
Ngô Bình đã tròn mười tám, hơn nữa một năm trước đã lấy được bằng lái xe nên cậu cũng có thể lái xe.
Đây là xe mui trần, chạy không nhanh, gió thổi tung mái tóc dài của Hàn Băng Nghiên, cô ấy cười lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền.
“Anh Bình, bố mẹ em đều không có ở nhà, buổi tối về cũng được”.
Ngô Bình động lòng: “Vậy à, vậy chúng ta đi tách vài khối phỉ thúy nhỉ?”
Hàn Băng Nghiên đỏ mặt gật đầu, thế là Ngô Bình xoay một vòng trên đường cao tốc, sau đó lái đến nhà họ Hàn.
Chương 2465: Diệu thủ đuổi tà ma
Nói là muốn xem phỉ thúy nhưng hai người họ vốn không hề vào nhà kho, họ ăn chút trái cây, xem ti vi một lát rồi Hàn Băng Nghiên liền ngồi vào lòng Ngô Bình.
Một lát sau, cảm xúc của Ngô Bình dâng cao rồi cả hai cùng vào phòng ngủ.
Đấy là lần đầu tiên của Hàn Băng Nghiên, từ lúc mới bắt đầu còn bỡ ngỡ, đến sau đó thích ứng dần, Ngô Bình cũng cố gắng nhân nhượng, cả hai cùng chìm đắm trong thế giới riêng, không thể thoát ra.
Đến chập tối, hai người mới quyến luyến ra khỏi phòng, lúc này Hàn Băng Nghiên đi đứng không được tự nhiên vì dù gì cô cũng mới trở thành phụ nữ.
Sau nửa tiếng, vợ chồng Hàn Chí Thành quay về, họ đi cả ngày nên đều rất mệt mỏi.
Ngô Bình không làm phiền họ nữa, ăn cơm tối xong thì chào tạm biệt.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình và Đào Thành đi tới trung tâm tỉnh, tham gia cuộc thi toán của tỉnh Giang Nam.
Ngô Bình phát huy rất tốt, nộp bài trước nửa tiếng, lúc ra khỏi trường thi, cậu chào tạm biệt Đào Thành và thầy dạy toán rồi lên xe của Nghiêm Lãnh Thạch, đến sân bay.
Máy bay cất cánh, bay hơn một tiếng đồng hồ thì đáp xuống kinh thành.
Thủ đô còn được gọi là thần kinh, là thành phố siêu lớn với dân số trên cả trăm triệu người, kinh tế phồn hoa, quý tộc, hoàng tộc và những nhà giàu có đều tập trung hết ở đây.
Người cầm quyền hiện tại được người dân gọi là Thiên Thắng Đế, kế vị đã hơn ba mươi năm, văn võ song toàn, uy chấn bốn phương.
Mặc dù quốc gia này do vua cai trị nhưng phương thức quản lý cực kỳ hiện đại, người dân bình thường vẫn có một số quyền lợi. Đương nhiên, đối với hoàng tộc và quý tộc thì những quyền lợi đó không đáng là gì.
Hai người họ vừa xuống máy bay thì liền có một chiếc xe hơi đến đón họ đến một căn nhà rất lớn.
Căn nhà đó rộng đến mười mẫu, nằm ở trung tâm của thần kinh. Thần kinh có thể nói là tấc đất tấc vàng, căn nhà mười mẫu có giá trị ít nhất cũng hai tỷ.
Họ vừa vào nhà thì có một quản gia bước đến, cười, nói: “Ông Nghiêm, cậu Ngô, ông chủ nhà tôi đang được ngự y chẩn trị, mời hai người đợi một lúc”.
Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Không sao, chúng tôi ở bên ngoài đợi”.
Họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, Ngô Bình bắt đầu thấy khó chịu, mấy lần định bỏ đi nhưng Nghiêm Lãnh Thạch đã khuyên cậu ở lại.
Cuối cùng, quản gia đó xuất hiện lần nữa nói: “Hai vị, sau khi được chẩn trị, tinh thần của ông chủ nhà chúng tôi không được tốt lắm, e rằng hôm nay không thể gặp hai vị được, hay là ngày mai hai vị lại đến?”
Ngô Bình đứng dậy, bình thản nói: “Ngày mai tôi sẽ không đến nữa đâu. Người sắp chết rồi mà còn làm ra vẻ trước mặt tôi, xem ra chán sống rồi”.
Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi, quản gia biến sắc, ông ta giận dữ nói: “Cậu thật to gan, dám nguyền rủa ông chủ nhà tôi”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông chủ nhà ông không qua nổi tối nay đâu, nếu tối nay ông ta không chết thì ngày mai tôi đưa đầu cho ông cắt”.
Cậu nói vậy làm Nghiêm Lãnh Thạch giật mình, vội vàng nói: “Cậu chủ, sao cậu biết?”
Ngô Bình nói: “Người sắp chết sẽ có tử khí toát ra. Tôi đứng xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy tử khí của đối phương, hơn nữa, sau khi được vị ngự y đó chẩn trị, tử khí còn trở lên nồng nặc hơn”.
Quản gia giận dữ: “Hỗn xược, người đâu!”
Một đám quân lính từ trong nhà xông ra, nhưng họ chưa ra tay thì có một giọng nói vang lên.
“Dừng tay”.
Quản gia vội cúi đầu, quay đầu hướng về người đang đến.
“Cậu chủ”.
Một người đàn ông tầm ba mươi bước nhanh ra, anh ta không quan tâm đến quản gia mà đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào: “Tôi là Trương Khôi Tinh. Lúc nãy cậu nói là ngửi thấy tử khí sao?”
Ngô Bình: “Không sai, ông Trương là bệnh nhân, đương nhiên tử khí là của ông ta rồi, vì vậy tôi mới nói ông ta không sống qua được hôm nay”.
Cậu chủ Trương Khôi Tinh đó im lặng một lúc rồi nói: “Mời hai vị vào phòng khách nói chuyện”.
Trương Khôi Tinh mời hai người họ vào phòng khách xong thì cho người dâng trà, anh ta thở dài, nói: “Cậu nói đúng, lúc nãy vị ngự y đó đã cố gắng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tình hình của bố tôi càng xấu hơn. Ngự y nói e rằng bố tôi không cầm cự qua được đêm nay”.
Quản gia đứng bên cạnh tái mặt, ông ta không hề biết chuyện này, không ngờ tình hình của ông chủ lại nghiêm trọng đến vậy.
Trương Khôi Tinh đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình: “Cậu không nhìn thấy bệnh nhân mà lại phán đoán chuẩn như vậy, thiết nghĩ y thuật của cậu rất giỏi. Không biết bố tôi có còn cứu được nữa không?”
Ngô Bình: “Phải xem thì mới biết được”.
“Vậy thì phiền cậu rồi, mời”.
Ngô Bình được đưa vào phòng bệnh, trên giường bệnh có một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi, ốm tong teo, hai mắt hõm vào trong, khí tức yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi.
Ngô Bình liếc sơ là biết tinh khí của bệnh nhân đã cạn. Cậu bắt mạch, rồi lại quan sát mặt của bệnh nhân, sau đó suy nghĩ một lát rồi hỏi Trương Khôi Tinh: “Ông Trương bắt đầu bị bệnh từ lúc nào?”
Trương Khôi Tinh thở dài: “Một năm trước đã phát hiện ra tế bào ung thư, vốn dĩ không coi trọng lắm, vì đối với người bình thường mà nói, ung thư là bệnh nan y nhưng gia đình như chúng tôi có thể tìm được y bác sĩ giỏi nhất, thường thì đều có thể trị khỏi được. Nhưng điều khiến người ta không ngờ được là bệnh của bố tôi càng chữa càng nặng, người cũng càng lúc càng yếu”.
Ngô Bình bình thản nói: “Đây không phải là ung thư mà là trúng tà”.
Trương Khôi Tinh giật mình: “Trúng tà sao?”
Ngô Bình: “Là tà túy, loại tà túy này có thể hút cạn nguyên khí tinh huyết của con người, hơn nữa, càng dùng đồ bổ thì nó hấp thụ càng mạnh”.
Trương Khôi Tinh liền gật đầu: “Đúng, đúng vậy, trước đây bố tôi từng dùng nhân sâm, linh chi, nhưng mỗi lần uống thì cơ thể đều trở nên yếu hơn”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, muốn trị loại tà túy này không khó”.
Trương Khôi Tinh vểnh tai hỏi: “Có thể trị được đúng không?”
Ngô Bình: “Anh cho người tìm một con gà trống đen sống trên mười năm, một con chó đực đen sống trên hai mươi năm, lấy nửa ký máu chó, ba lạng máu gà. Sau đó tìm thêm bốn lạng bột chu sa, hai lạng bột hùng hoàng, nửa ký rượu ủ một trăm năm. Ngoài ra, tìm thêm một cây bút bùa và một tờ giấy bùa”.
Trương Khôi Tinh liền nói với quản gia: “Mau đi chuẩn bị đi”.
Thế lực của nhà họ Trương rất lớn, chưa tới nửa tiếng đồng hồ họ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ Ngô Bình cần và đưa đến cho cậu.
Ngô Bình trộn lẫn máu, chu sa và hùng hoàng lại với nhau, dùng bút bùa viết ba lá bùa. Sau đó dán một tấm lên ngực Trương Tỉnh và một tấm lên lòng bàn chân.
Ba lá bùa bỗng bắt đầu phát sáng, cậu rút ra một cây kim, châm lên ngực Trương Tỉnh, một tia khí màu đen như mực bay ra, quấn thành một thứ rất kỳ lạ trong không trung.
Mười phút sau, không còn khí đen bay ra khỏi ngực nữa, Ngô Bình mới dùng một chiếc bình đựng hết khí đen trong không trung lại và phong ấn chúng lại. Sau đó cậu nhấn nhẹ vài cái lên người Trương Tỉnh, ông ta bắt đầu mở mắt, câu đầu tiên ông ta nói là: “Đói quá”.
Ngô Bình liền dặn: “Nấu một chén cháo, cho ông ta húp chút cháo loãng. Ba tiếng sau mới cho ông ta dùng đồ bổ”.
“Vâng”. Quản gia liền làm theo.
Tinh thần của Trương Tỉnh khá tốt, ông ta nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu trai, cậu đã cứu tôi sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Ông Trương, ông đại nạn không chết, ắt có hậu phúc”.
Trương Tỉnh thở dài: “Mặc dù tôi yếu nhưng tôi biết hết những chuyện xảy ra lúc nãy, cả những chuyện mọi người nói với nhau. Tiểu thần y, cậu cứu tôi một mạng, nhất định Trương Tỉnh tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh”.
Ngô Bình nói: “Ông Trương nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ kê thêm đơn cho ông để giúp ông điều dưỡng”.
Trương Khôi Tinh: “Thần y Ngô, tôi đã cho người sắp xếp phòng, mời hai vị về phòng nghỉ ngơi, lát nữa chúng tôi sẽ đãi tiệc mời hai vị”.
Hai người họ được dẫn đến một căn nhà nhỏ, lúc người làm lui xuống hết thì Ngô Bình lấy chiếc bình đấy ra, khí đen bên trong cuồn cuộn, giống như một vật sống.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, không vứt thứ đó đi sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Đấy là hàng tốt, tà túy này có năng lượng rất mạnh, ít nhất nó cũng từng nuốt tinh khí của hơn một ngàn người, dùng nó luyện thuốc thì tôi sẽ có thể luyện chế một loại đan dược kéo dài tuổi thọ, đan Thiên Tuế”.